--> Bay như cánh hoa anh đào - game1s.com
Old school Swatch Watches

Bay như cánh hoa anh đào


(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ, đó là câu tỏ tình dễ thương nhất mà tôi từng nghe.
***

I. TÔI VÀ NƠI XA LẠ
Mika kéo cửa, chạy ập sang phòng tôi. Cô nàng vừa chải chải mái tóc dày cộm vừa hỏi:
- Cậu không đi xem show của Arashi hả?
Tôi cười, quẳng cho cô nàng cái kẹp tóc được nhờ mua rồi lại tiếp tục quay vào bàn học. Mika không nói gì, giắt vội cái kẹp lên mái tóc dày rồi quay vài vòng trước gương. Trông cô nàng đẹp như một nàng tiên nào đó trong truyện cổ tích. Một nàng tiên nào đó có mái tóc dày cộm. Và tôi xin thề, nếu là con trai thì tôi đã thích cô nàng lâu lắm rồi. Mika lượn qua lượn lại trước mặt tôi vài vòng nữa rồi mới chịu tạm biệt và đi xuống sảnh ăn. Hình như mọi người trong kí túc xá đều đi xuống sảnh ăn hết rồi. Chỉ còn tôi một mình trong phòng cùng vài cơn gió lâu lâu lại lượn lờ qua khung cửa sổ. Tôi không có hứng thú với những gì liên quan đến thần tượng hay đại loại như vậy. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi tại sao mọi người có thể chen chúc nhau trước cái màn hình bé tí hin ở sảnh ăn chỉ để nhìn thấy mặt mũi vài con người mà ngày nào họ cũng xuất hiện nhan nhản trên báo.
Tôi chăm chú viết bài luận để ngày mai nộp cho giáo sư John. Giáo sư của chúng tôi hình như càng ngày càng khó tính, tỉ lệ thuận với độ khó và độ nhiều bài tập thầy giao. Những chồng bài tập ngày càng cao khiến tôi như đang bước vào một guồng quay không thể nào ngơi nghỉ. Đôi lúc được ngả lưng ra sau băng ghế thư viện dài tít tắp, tôi chợt suy nghĩ và tự hỏi không biết mình đã, đang và sẽ làm gì ở nơi này. Cái nơi mà trình độ học vấn được đẩy lên hàng đầu.
Và từ rất lâu rồi, tôi đã không nghĩ đến việc sẽ trả lời câu hỏi đó. Ít nhất là từ lúc ba mẹ tôi li dị. Cũng có thể là từ lúc ba quyết định đưa tôi đi du học mà không cần hỏi ý kiến từ tôi. Hoặc có thể là lúc ba để tôi bơ vơ giữa thành phố Beppu xa lạ và về nước để tái hôn. Những điều đó đã xảy ra cách đây thật lâu, lâu lắm rồi. Có lẽ là đủ để tôi không còn cảm thấy tổn thương mỗi khi nghĩ về. Và từng ấy thời gian cũng đủ để tôi trở thành một người chai lì, cứ mênh mang và chẳng quan tâm đến việc mình sẽ làm gì, đi về đâu. Tôi cứ sống cuộc sống của một sinh viên bình thường và chẳng quan tâm gì thêm.
Những ngày đầu sang Nhật, tôi đã vô cùng hoang mang về một miền đất xa lạ. Điều đó giống như bạn đã bị đẩy ra khỏi cuộc sống của mình và phải sống cuộc đời của một người khác vậy. Lạc lõng và không biết phải làm gì. Và thật sự tôi đã rất may mắn khi gặp được Mika. Cô bạn được xếp chung phòng kí túc xá với tôi. Vì tôi sang đây theo chương trình của du học sinh tiếng Anh còn Mika lại là học sinh hệ tiếng Nhật nên việc giao tiếp của chúng tôi khá khó khăn. Nhưng có hề gì. Cô bạn rất thân thiện và nhanh chóng giúp tôi làm quen được với môi trường lạ lẫm.
II. CHÀNG TRAI MÙA XUÂN
Chuông cuối tiết vang lên, tôi ngáp một tiếng rõ to. Trời mùa này thật dễ khiến người ta buồn ngủ, khi mà hơi thở cũng có thể ngưng đọng nơi kẽ tay. Cả lớp đứng dậy chào giáo sư John rồi nhanh chóng ùa ra khỏi lớp. Tôi thì không vội như họ. Tôi vẫn từ từ nhấm nháp cái cảm giác được ở lại một mình trong lớp học mặc cho Mika đứng ngoài cửa hối thúc. Tôi nói vọng ra ngoài:
- Hôm nay tớ có hẹn với Hiro. Cậu về phòng trước đi.
Mika nhíu mày. Hai khóe miệng của cô chu lại. Tôi dám cá là bất cứ chàng trai nào thấy khóe miệng ấy cũng sẽ đổ ngang đổ đốn ra thôi. Tôi chấp tay, mỉm cười cầu hòa khi vừa thấy khuôn mặt giận dỗi của Mika. Cô nàng không nói gì, phe phẩy tà váy và đi về phía sảnh ăn. Tôi chợt nhớ ra điều gì, liền thò đầu ra cửa, gọi với theo Mika.
- Khỏi để phần ăn cho tớ luôn nhé!
Tôi thu dọn sách vở, chạy dọc theo hành lang khu A, vòng ra sau trường. Vừa ra thấu sân sau, tôi đã thấy Hiro đứng đấy. Dáng người cậu cao dong dỏng. Mái tóc cậu phấp phới bay trong gió. Hẳn là cậu đã đứng chờ tôi khá lâu vì lớp đăc biệt kết thúc trước lớp tôi đến 15 phút cơ mà. Tôi tiến lại gần. Viền mắt Hiro nhắm tịt lại để lộ hai hàng mi mỏng và dài. Vì cậu đang nhắm mắt thế nên tôi biết chắc là cậu không hay tôi đến. Tôi tiến lại gần, hù cậu một tiếng rồi cười sặc sụa khi cảm nhận được cái giật mình khe khẽ của Hiro. Hiro nhíu mày, lắc lắc cái đầu ra chiều không thích cái cách tôi hù cậu. Tôi lè lưỡi rồi hai đứa cùng cười.

Hiro là một cậu bạn đặc biệt. Cậu bị mất khả năng nghe từ hồi còn nhỏ nên được xếp vào lớp dành cho học sinh khiếm thính của trường. Tôi quen Hiro một cách tình cờ khi vô tình nhìn thấy cậu đang vẽ trên sân thượng vào một buổi sáng đầu xuân năm ngoái. Tôi đã ấn tượng với đôi mắt đăm chiêu hiếm gặp của cậu, tưởng chừng như cả thế giới có thể bị cậu nuốt chửng. Cậu im lặng như mọi thứ không hề tồn tại
Tôi chợt thấy mình và Hiro có điểm gì đấy quen thuộc một cách kì lạ. Chúng tôi như hai con người của một thế giới khác, một thế giới im lặng và chỉ có đường thẳng. Nhưng Hiro khác tôi. Qua cách cậu nhìn, cách cậu cầm bút, tôi biết cậu yêu vẽ và vẽ chính là cuộc sống của cậu. Còn tôi thì khác, tôi chẳng có mục tiêu sống, tôi chẳng có sở thích và chẳng thứ gì làm cho tôi thực sự hứng thú. Tôi chỉ như một con rùa chậm rì với cái vỏ bọc của mình, cứ đi và chẳng quan tâm điều gì khác.
Chính điều đó đã kéo bước chân của tôi về phía cậu. Nhìn từ một góc độ nghiêng, Hiro có vẻ đẹp của một chàng lãng tử và mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn không sao giải thích được cho cảm xúc kì lạ ấy. Tôi bước tới cậu một cách lộ liễu và thật ngạc nhiên khi cậu vẫn im lặng với bức vẽ của mình. Tưởng chừng như chẳng có gì thay đổi được Hiro. Khi chỉ còn cách hai bước chân, tôi lên tiếng "Hello". Hiro vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm tĩnh như ban đầu và điều đó khiến tôi bực mình. Lúc định bỏ đi, một cánh tay ấm nóng chạm khẽ vào vai khiến tôi giật mình. Hóa ra đến lúc bỏ đi, Hiro mới nhìn thấy tôi vì tai cậu không thể nghe. Chúng tôi quen nhau từ đó.
Lúc mới quen, việc giao tiếp với Hiro quả thật rất khó khăn. Tôi chỉ có thể dùng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình, viết lên giấy vài câu cụt lủn rồi đưa cho Hiro đọc. Dần dà, tôi nhận ra việc học ngôn ngữ của người khiếm thính không khó khăn như tôi nghĩ. Chỉ cần tôi yêu thích và thực sự muốn hiểu thì mọi việc vốn không có rào cản. Và những câu chuyện giữa tôi cùng Hiro ngày càng dài ra. Mọi thứ vượt qua khỏi những câu xã giao thông thường. Chúng tôi bắt đầu nói về sở thích và cuộc sống của nhau.
Hiro thích vẽ. Cậu thích vẽ lại tất cả những gì cậu thấy được. Những bức vẽ của Hiro mang đầy âm thanh của cuộc sống. Cậu bảo rằng tai cậu không thể nghe nên chỉ còn cách vẽ lại để lưu giữ từng giây phút cuộc đời. Tranh của Hiro đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Đôi lúc chỉ là một sợi gió khẽ lướt qua phong linh. Hay một chú chim nhỏ đang hót trên ngọn anh đào. Nhưng tôi biết rằng Hiro đã làm tất cả với niềm yêu thương vô tận.
Tôi kể cho Hiro nghe cuộc sống buồn tẻ của mình. Đã có lúc mắt tôi như chực khóc nhưng những lúc như vậy Hiro lại lay lay vai tôi và bảo: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà". Thế mà tôi nín khóc thật. Tôi cảm nhận được sự chân thành từ chàng trai Nhật Bản đặc biệt qua cái cách mà cậu chăm chú "lắng nghe" những câu chuyện không đầu không cuối, qua nụ cười hiền lành như ánh nắng. Tôi thấy lòng mình ấm lại mỗi lúc bên Hiro ngay cả lúc chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi cạnh cậu như bây giờ.
III. NHỮNG THÓI QUEN VÀ CHÀNG TRAI NHẬT BẢN
Tối chủ nhật.
Mika lại ra ngoài với mấy anh chàng bên kí túc xá nam. Nói thật là tôi không thích mấy anh chàng đó tí nào. Từ ánh mắt nhìn chăm chăm vào tôi mỗi lần gặp mặt cho đến điệu cười phớ lớ mỗi lần nói chuyện với Mika. Ở họ không có sự tin tưởng. Vài lần tôi cố nói điều đó cho Mika hiểu nhưng cô bạn vẫn cứ cứng đầu xua tay: "Ôi giào! Như cậu thì đời nào mới có được một anh bạn trai?" Được rồi. Tôi không muốn cãi lại với mớ sống thực dụng của Mika. Thế nên bao nhiêu lần tôi cố khuyên cô bạn thì bấy nhiêu lần tôi lắc đầu bỏ qua. Cuộc sống của cậu, cho cậu chọn.
Kí túc xá bây giờ (lại) còn mình tôi. Chán ngắt. Giáo sư John hôm nay không ra bài tập hàng đống như mọi bữa nữa. Có lẽ giáo sư đang vui chuyện gì đấy nhưng đó lại là nỗi buồn với tôi. Vì sự thực, ngoài việc ngồi giải quyết bài tập tôi chẳng biết phải làm gì nữa cả. Cắm headphone, tôi nhẩm nhẩm theo ca khúc "Doushite". Và nếu không có tin nhắn của Hiro thì chắc tôi ngủ gục trên bàn từ đời nào rồi.
"Chợ Việt nhé?!"
Tôi trả lời gọn lỏn: "Cổng kí túc xá. Tớ xuống ngay bây giờ."
Chợ người Việt nhộn nhịp nhất vào những hôm chủ nhật mát mẻ. Rất nhiều người Việt Nam đến đây. Phần lớn là sinh viên xa nhà đến đây để tìm được sự đồng cảm. Ngoài chúng tôi, chợ Việt cũng đón nhận rất nhiều học sinh nước khác đến tham quan và tìm hiểu về văn hóa Việt Nam. Trước đây, tôi cũng thường đến đây vào những lúc rỗi hoặc bỗng chốc cảm thấy nhớ nhà. Nhưng những lúc đó tôi toàn đi một mình. Những gian hàng truyền thống cứ chậm rãi trôi qua trước mắt và không để lại chút vương vấn nào.

Kể từ ngày quen Hiro, mọi chuyện có vẻ khác. Mọi thứ ở đây hình như đều là lần đầu tiên với Hiro. Cậu ấy hào hứng với tất thảy mọi thứ, khác hẳn với Hiro điềm đạm hằng ngày mà tôi biết. Hiro kéo tôi đi vòng vòng cứ như cậu mới là người Việt Nam còn tôi chỉ là người khách phương xa. Nhờ Hiro mà tôi biết chợ Việt còn có một đài phun nước nho nhỏ ở gần cuối. Ở đó có một chàng trai Việt hay ôm guitar và nghêu ngao hát những bản nhạc Trịnh. Rất đông người đứng vây quanh chàng trai kì lạ. Đôi lúc, cậu ta hát sai nốt nhưng có hề gì, mọi người vẫn vỗ tay rần rần, không phải vì cậu hát hay hay dở mà vì nỗi nhớ nhà chợt bủa vây không khí quanh đài phun nước. Hiro, mặc dù không thể nghe thấy gì, nhưng vẫn rất hào hứng, khóe mắt Hiro lấp lánh như hiểu cảm giác của chúng tôi. Và mặc dù không thể nghe nhưng những lần sau, mỗi lần đến chợ Việt, Hiro vẫn kéo tôi ra đài phun nước nho nhỏ để "lắng nghe" những giai điệu ngọt ngào.
Những tối đẹp trời, tôi và Hiro thường trèo lên nóc kí túc xá để ngồi dù lâu lâu thầy quản lí kí túc cũng tỏ ra khó chịu. Từ nóc thư viện, chúng tôi có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp mĩ miều của dòng sông Oita. Tôi hay khe khẽ hát một ca khúc nào đó. Vì biết chắc Hiro không nghe thấy nên tôi hát khá thoải mái. Thường thì tôi chẳng hát cho ai nghe bao giờ. Vì giọng tôi khàn khàn, rất thấp và thực sự là rất khó nghe.
Tôi và Hiro thường thì chỉ im lặng ngắm nhìn dòng sông, chốc chốc lại bàn tán một vấn đề nào đấy rồi lại thôi. Tôi thích im lặng ngồi cạnh Hiro thế này. Cảm giác như cuộc sống đang vồ vập, đạp đuôi nhau và chạy sau lưng, tách biệt hoàn toàn hai con người với thế giới bên ngoài. Chúng tôi cùng đứng tại một điểm và vì thế mà tôi càng yêu quý Hiro.
Hôm nay tiết trời trở lạnh, Mika lại quên mang theo áo khoác. Sống lâu mới biết, cô nàng Mika này không quá dễ thương như tôi nghĩ hoặc là do tôi quá khắt khe(!?!). Mika hay quên, bừa bãi và thậm chí là khá dễ dãi.
Vừa đẩy tấm cửa kính nặng trịch sang hai bên, mùi bánh nướng đã xông thẳng vào mũi tôi. Nó ngọt đến mức tôi phải nhăn mặt. Mika hớn hở chạy lại, nhận áo khoác rồi dắt tôi đến một chiếc bàn gần cửa sổ. Trong lúc chờ Mika, tôi tranh thủ ngắm quán bánh nướng mà lúc trước Mika cứ nằng nặc đòi bố mẹ làm thêm ở đây. Ngoại trừ mùi bánh nướng khiến tôi khá khó chịu ra thì quán không có chỗ nào để chê. Theo tôi là vậy. Sạch sẽ, tận tình, giá lại mềm. Nếu ở Việt Nam thì đây hẳn là một quán ăn lí tưởng. Mika đặt tách trà nóng hổi trước mặt tôi, ngúc ngắc cái đầu: "Ngồi chút cho bớt lạnh rồi hẳn về."
Mika kể cho tôi nghe chuyện của tiệm bánh mấy hôm nay. Mặt cô nàng luôn tỏ ra hứng thú, tươi cười hớn hở. Tôi chợt thèm được như Mika. Giá mà tôi có một niềm mơ ước nào đấy, hoặc chỉ là một sở thích nho nhỏ thôi để được theo đuổi thì hẳn là tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng thực tế thì lại khác xa, tôi đã ngồi chờ niềm mơ ước đó rất lâu rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi. Cuộc sống cứ như một vòng tròn. Ngày rồi lại đêm, đêm rồi lại ngày. Đôi lúc tôi chợt thấy trống vắng đến mức bật khóc nhưng lại chẳng có giọt nước mắt nào có thể rơi ra, chỉ thấy hai mắt ráo hoảnh.
Hiro nhắn tin: "Nóc kí túc nhé!"
Tôi vội vã tạm biệt Mika. Rời quán, tôi quay bước chạy thật nhanh về phía kí túc xá. Tôi không hiểu tại sao bản thân mình không muốn Hiro đợi mình quá lâu. Cứ thể như đợi thêm một lúc nữa thì cậu ấy sẽ chạy mất.
IV.MỘT CHÚT THAY ĐỔI
Hiro ngồi trầm ngâm trên nóc kí túc, trong tay kẹp một bức tranh. Tôi chậm rãi ngồi xuống. Hiro quay sang đưa bức tranh cho tôi xem cùng với câu hỏi: "Cậu thấy bức tranh thế nào?". Hiro vẽ một con đường dài tít tắp với hai hàng anh đào hồng nhạt. Vài cánh hoa rơi xuống, theo cơn gió lùa vào mái tóc cô gái đang ngồi đọc sách trên hàng ghế. Tôi chưa bao giờ thấy hình ảnh này ở Beppu cả.
"Nó ở Tokio. Một lần ghé qua, tớ đã rất ấn tượng nên đã quyết định dùng hết khả năng để tưởng tượng và vẽ lại cho thật giống với cảm xúc nhưng thật tệ là thầy lại bảo nó nhàm chán.". Hiro giải thích cùng với chất giọng lơ lớ. Hẳn vậy, cậu khiếm thính mà.
Tôi cười: "Chẳng có gì đáng buồn cả vì đó là điều cậu thích mà. Đẹp lắm. Ước gì tớ được đến đây một lần."
Hiro quay sang nhìn chằm chằm vào tôi. Hồi lâu, cậu mới trả lời: "Vậy sao cậu không đến đó?" Tôi tròn mắt nhìn Hiro tỏ ý ngạc nhiên. "Cậu chưa từng nghĩ sẽ thực hiện những điều mình muốn sao?"
Tôi im lặng hồi lâu tự vấn. Tại sao nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm một điều gì đó mình thích. Hay đơn giản hơn cả là tôi chưa bao giờ thừa nhận rằng mình thích một điều gì đó. Tạm biệt Hiro, tôi một mình đến chợ Việt. Tôi muốn một lần được suy nghĩ về điều ấy nên không rủ Hiro đi theo.
Tôi đi hết một con đường dài mà cảm giác thật trống trải. Tôi chẳng nghĩ ra được điều gì ngoài việc nhớ đến Hiro. "À, đây là quán bún bò mà Hiro rất thích ăn. Có nên mua về cho cậu ta không nhỉ?". "A! Cả món bún chả cá nữa.". "Hôm nay có một vài bức tranh thư pháp mới, chắc Hiro rất thích, biết thế rủ cả cậu ta đi cùng.". "Hôm nay anh chàng đó hát ca khúc "Một cõi đi về", có cậu ta ở đây chắc đã cười toe toét." Tôi chợt phát hiện ra Hiro xuất hiện ở mọi nẻo đường mà tôi đi qua. Cậu ấy luôn luôn hiện hữu, vui vẻ như một khúc ca vui nhộn. Và tôi chợt thấy nhớ Hiro. Tôi đã nghĩ về nỗi nhớ ấy suốt quãng đường về nhà.
Mika bảo rằng tôi đã thích Hiro. Dù cô nàng này có hay lơ là nhưng trong chuyện tư vấn thì Mika hết sức hữu dụng. Cô nàng lắng nghe và luôn biết cách giải quyết vấn đề. Tôi gật gà gật gù với những lời lẽ mà cô nàng đưa ra. Thật tế thì tôi không thể tìm ra một lời nào để cãi lại cô nàng hoặc biện minh cho cảm xúc của mình. Mika đã nói rất đúng những gì tôi nghĩ về Hiro. Và câu chốt hạ của Mika là: "Cậu thích hắn ta rồi." Thật kì lạ là tôi không phản bác gì thêm.

V. KHÚC QUANH ĐỘT NGỘT
Kì nghỉ mùa xuân chuẩn bị bắt đầu. Ai ai cũng hào hứng chuẩn bị nhiều kế hoạch cho một mùa xuân thật sự trọn vẹn. Tôi cũng thế. Tôi đã để dành một khoản tiền nho nhỏ, vừa đủ cho tôi và Hiro đi Tokio chơi. Quyết định này là do Mika đề xuất và phải đấu tranh tư tưởng lắm tôi mới hạ quyết tâm được.
Tôi vừa đặt xong hai vé cho chuyến đi Tokio sắp tới và đang trên đường đến tiệm bánh nướng Mika làm thêm. Tôi cần Mika củng cố tinh thần trước khi đi nói với Hiro một số chuyện cần nói. Sau đó, Hiro sẽ mỉm cười (mong vậy). Chúng tôi sẽ đến Tokio, đi dọc con đường ngập hoa anh đào. Tôi sẽ đưa tay hứng từng cánh anh đào rơi, nhẹ nhàng như những ngày xuân của tôi, khi mà tôi biết mình thích gì và biết mình phải làm gì trong cuộc sống này. Nếu muốn, chúng tôi sẽ đi xem lễ hội Fuji Shibazakura để ngắm những cây đào trúc núi trải dài dưới chân mình. Và tôi đã không thể ngừng cười khi nghĩ về điều đó.
Quán bánh nướng giờ này khá vắng nên vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy ngay Mika. Cô nàng đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ và nói chuyện với bạn. Dù là từ xa nhưng tôi vẫn thấy được hai gò má của cô bạn đang ửng hồng và tay Mika đang ủ trong tay một cậu thanh niên ngồi đối diện. Khi vừa định bước đến, mọi thứ như đổ ập xuống đầu tôi. Hiro đang ngồi đấy và nắm tay Mika. Hai người nói chuyện rất thân mật. Tôi đã bàng hoàng trước những gì mình chứng kiến. Mika và Hiro đang quen nhau ?!? Tại sao bao lâu qua tôi lại không hề hay biết gì cả? Tại sao Hiro luôn dịu dàng với tôi? Tại sao Mika luôn tận tình với tôi khi nói về chuyện Hiro? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra và tôi không tài nào tìm được câu trả lời. Mà cũng chẳng cần đi tìm một câu trả lời nào nữa khi mà mọi thứ đã quá rõ ràng trước mắt thế này.
Tôi quay về phòng, úp chăn lại để không ai thấy những giọt nước mắt đang lã chã rơi trên khuôn mặt. Tôi chợt nhớ tới một câu nói mà mình đã được nghe ở đâu đó. Không chính xác lắm nhưng đại loại nó là thế này. Bạn sẽ không bao giờ biết ý nghĩa của yêu thương cho đến một ngày bạn mất nó. Tôi đã không bao giờ dám thừa nhận tình cảm của của mình với Hiro cho đến ngày tôi mất cậu ấy để rồi bây giờ tôi chỉ còn biết hối hận. Tôi chợt nhận ra tôi cũng có những sở thích đã đi sâu vào tiềm thức và tôi đã từng rất hạnh phúc khi được làm nó. Tôi thích những chiều chủ nhật được đi chợ Việt với Hiro. Tôi thích những lúc ngồi trên nóc kí túc cùng Hiro ngắm dòng sông Oita. Tôi thích nhìn cậu cười. Tôi thích ngắm những bức tranh cậu vẽ. Và tôi thích Hiro. Nhưng mọi thứ đã không còn dành cho tôi nữa. Chỉ vì tôi không dám thừa nhận yêu thương.
VI. BAY NHƯ CÁNH HOA ANH ĐÀO
Tôi gói ghém đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi Tokio vài giờ tới. Tôi sẽ đi một mình. Chiếc vé thứ hai tôi đã để trong ngăn tủ và khóa lại. Tôi không nghĩ là mình sẽ ổn khi đi dưới hàng anh đào một mình. Nhưng tôi nghĩ là mình sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận vì làm được những điều mình thích. Dù điều ấy chỉ có một nửa. Tôi để lại một mẩu giấy cho Mika với lời nhắn hết kì nghỉ xuân sẽ về.
Chuyến bay đi Tokio đã cất cánh. Nhìn mọi vật đang dần thu nhỏ trong tầm mắt, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm biết bao. Dù là sự thật hay là tôi đang cố tỏ ra thế thì tôi vẫn đang cười. Một cậu bạn cao dong dỏng vừa ngồi xuống cạnh tôi. Chiếc mũ lưỡi trai che hết cả khuôn mặt khiến tôi tò mò. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc.
Và các bạn chắc không tưởng tượng nổi cảm giác của tôi khi đấy thật sự là Hiro. Cậu ấy đang ở đây, không phải mơ. Là Hiro bằng xương bằng thịt mà tôi yêu mến. Tôi nhìn Hiro một hồi lâu trước khi làm một động tác rất kì cục. Tôi đưa tay và chào như thể chúng tôi không quen biết nhau trước đó.
Hiro tỏ ra ngạc nhiên khi tôi làm điều đó. Sau một hồi im lặng, tôi quơ tay múa chân, nói bóng gió chuyện mà tôi đã vô tình nhìn thấy ở tiệm bánh nướng. Thật ra tôi không muốn nhắc lại nhưng khi nhìn thấy Hiro mọi thứ cứ như trào lên khỏi cuống họng và chạy vọt ra ngoài. Hình như Hiro hiểu nên cậu cười, đặt nhẹ bàn tay vào tay tôi. Thật lạ là tôi đã cảm thấy những cánh anh đào như đang nhẹ nhàng xoay vòng trong lòng bàn tay mình.
"Lúc đó, tớ đang nhờ Mika dạy cách tỏ tình của người Việt. Hình như cậu là người Việt duy nhất mà tớ quen."
Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ, đó là câu tỏ tình dễ thương nhất mà tôi từng nghe.
Nhược Nam







Thông Tin
Lượt Xem : 1218
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN