Chờ ngày mai đến
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Tôi đang mơ màng ngủ bỗng điện thoại reo. Ddòng chữ trên màn hình: ngày mai sinh nhật Vinh - Cái nhắc nhở được tôi lưu trong máy từ rất lâu rồi, dường như đã từng có một ngày mai hoành tráng với bao nhiêu thứ được tôi vẽ ra, nhưng giờ thì chẳng còn gì.
Buông rơi điện thoại, tôi nhớ Vinh, tôi cứ ngỡ cảm giác ấy đã không còn nữa, giờ nó lại xuất hiện.
***
Khoảng gần một năm nay, cuộc sống tôi đã không còn xuất hiện hình ảnh Vinh, cả trong những giấc mơ và ngoài đời sống, dường như mọi người vô tình hay cố ý không nhắc tên Vinh khi có tôi.
Tôi và Vinh quen nhau khi tôi và cậu ấy cùng là nhân viên parttime của một tiệm café. Chúng tôi làm cùng nhau trong một khu, cậu ấy khá chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người, tuy vậy Vinh luôn khép kín, chẳng ai biết gì về gia đình hay cuộc sống của cậu ấy.
Vì nhà cách nơi làm chỉ 15 phút đi bộ nên tôi thường đi bộ. Hôm đó, lần đầu tiên Vinh chở tôi về, cũng vì trong lúc làm chân tôi va phải gì đó rồi sưng lên đau buốt nên Vinh - theo lời mọi người nói là người duy nhất về cùng hướng với tôi có trách nhiệm đưa tôi về nhà. Cả một tuần đó, Vinh luôn bị mấy anh chị trong quán bắt chở tôi về vì chân tôi còn đau.
Một tuần đi chung, tôi nói chuyện với Vinh nhiều hơn. Vinh có nhiều tâm sự hơn vẻ bề ngoài luôn vui vẻ của cậu ấy. Sau những ngày đi chung tôi và cậu ấy dường như thân hơn, từ đó tối nào Vinh cũng chở tôi về, rồi chúng tôi cho nhau địa chỉ face rồi số điện thoại, ngoài những lúc đi làm tôi và Vinh vẫn thường xuyên liên lạc nói chuyện.
Từ đó, nhiều hôm sau ca làm Vinh lại chở tôi đi lanh quanh nước mía hay dạo quanh biển.
Có một lần, ngày hôm đó tôi không phải đi làm, tôi gọi về nhà và nghe em gái bảo bố mẹ cãi nhau, tôi buồn và khóc, tôi ghét cảm giác ở một mình với mớ tâm trạng hỗn độn. Tôi gọi Vinh - cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu tôi lúc ấy.
- Ừ, chờ chút Vinh qua liền.5 phút sau cậu ấy xuất hiện ở cổng nhà trọ.
- Cậu ổn chứ? - Vinh hỏi với vẻ lo lắng rõ rệt.
- Chẳng ổn chút nào? Chở Trinh đi lanh quanh chút được không?
- Ừ, lên xe đi.
Tôi lên sau xe, Vinh chở tôi đi một vòng thành phố, và cậu ấy chở tôi ra biển.
- Chắc nơi đây sẽ làm tâm trạng Trinh ổn hơn đấy.
Tối đó, tôi đã kể cho Vinh nghe về gia đình và những khó khăn của tôi khi học xa nhà. Tôi khóc, chẳng biết sao tôi lại có thể khóc nhiều như thế, dù ngày xưa giờ chẳng có ai thấy tôi khóc, tôi luôn cố gắng để mọi người thấy tôi luôn mạnh mẽ, để ba mẹ cảm thấy an tâm hơn khi để tôi đi học xa nhà. Khi bên cạnh Vinh tôi cảm thấy sự an toàn và thân quen để không phải cố gồng mình lên cứng cỏi. Cũng tối đó, Vinh đã kể cho tôi nghe về mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy đã sụp đổ như thế nào khi nghe lời chia tay từ cô gái ấy, giờ thì cô ấy đã đi Mỹ, và cậu đang chăm chỉ học hành và chuẩn bị cho việc du học vào năm tới...
***
Càng ngày tôi và Vinh càng thân, và cũng chẳng biết từ lúc nào Vinh đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, nhưng tôi chẳng dám nói cho cậu ấy nghe về tình cảm của mình. Chúng tôi cứ bên nhau như thế, lâu lâu lại lê la ăn kem hay lòng vòng thành phố. Giữa chúng tôi chẳng có gì rõ ràng, là bạn hay hơn nữa chẳng ai khẳng định gì. Nhưng tôi chấp nhận một mối quan hệ không rõ ràng ấy, chỉ cần bên nhau như thế này với tôi là đủ.
Nhưng rồi, Vinh nhận được giấy báo du học, và tôi cũng chuẩn bị vào thành phố Hồ Chí Minh học, khoảng cách địa lí làm tôi bắt đầu lo lắng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, đúng hôm tôi lên xe vào thành phố, 1h10p đêm hôm đó tôi đã nhắn tin cho Vinh: "Tớ thích cậu, ngok ak."
Tin nhắn trả lời đến nhanh hơn tôi nghĩ. "Gì vậy Trinh, nhắn tin nhầm ak. Hiiiii. Tớ sẽ giữ bí mật cho."
Cảm giác hụt hẫng, dường như có gì đó đổ xuống,tôi thấy mình không thở được, tôi không trả lời.
Có thể Vinh hiểu nhưng cậu ấy không muốn chấp nhận.
Một tuần sau, sau khi sắp xếp mọi việc trong thành phố, tôi về quê, chuyến tàu đêm khá yên lặng, cái cảm giác cô đơn lại xuất hiện. Tôi nhấn số điện thoại Vinh.
- Ông hả? Ra ga chở tui được không?
- Ừ, mà khi nào Trinh tới.
- Khoảng 21h30.
- Ừ, gần tới chỗ nhắn tin cho Vinh.
Tàu đã tới, tôi xuống tàu, tôi thấy Vinh trước khi cậu ấy thấy tôi, tôi có thể tìm thấy cậu ấy ở mọi nơi. Vinh thấy tôi, cậu ấy vẫy vẫy tay ra hiệu. Tôi hít một hơi thật dài để lấy can đảm đối mặt Vinh, tôi cố tạo không khí giống như chưa bao giờ có những tin nhắn đêm khuya ấy, Vinh cũng không nhắc tới. Từ ga về phòng trọ tôi, cậu ấy chẳng nói gì. Tới nơi Vinh chỉ dặn tôi ngủ sớm rồi quay vội đi. Cảm giác xa lạ làm tôi lạnh người, đêm đó tôi chẳng ngủ được. Sau hôm ấy, tôi và Vinh cũng chẳng liên lạc.
Đêm trước hôm Vinh lên máy bay, tôi đã nhắn tin cho cậu ấy vào lúc 2h khuya, vì tôi không muốn nhận được tin nhắn ngay lập tức, tôi sợ, sợ cậu ấy trả lời "Tớ nhớ cậu."
Dù tôi có sợ thì Vinh cũng chẳng biết, tin nhắn trả lời đến sau đó vài giây "Xin lỗi cậu. Tớ không xứng đâu, cậu để tình cảm ấy cho người khác xứng đáng hơn đi."
Tôi ôm gối, khóc nguyên đêm hôm ấy, chẳng biết vì lí do gì, chẳng có lí do gì rõ ràng.
Sau hôm đó khoảng 1 tháng, sinh nhật tôi, không có Vinh, vì lúc đó cậu ấy đã ở cách tôi cả nữa vòng trái đất. Chẳng biết lí do gì, tôi uống, uống rất nhiều. Tôi say. Tối đó tôi lại nhắn tin cho cậu ấy "Tớ lại nhớ cậu rồi..."
Tin nhắn trả lời của Vinh, dường như cậu ấy đã cầm sẵn điện thoại chỉ để trả lời tin nhắn của tôi. "Cậu đừng như thế nữa, cậu làm tớ cảm thấy nghẹt thở, tớ có bạn gái rồi".
Lần này tôi không khóc, có lẽ vì không còn chút cảm giác nào nữa, trong tôi trống rỗng, chỉ muốn nằm một mình.
Sau đó, mỗi khi trời chuyển mùa hay những ngày trời trở lạnh tôi lại nhắn tin nhắc cậu ấy, tất cả như một thói quen, Vinh không trả lời một tin nhắn nào cả, nhưng với tôi thế là đủ. Sự im lặng của Vinh làm tôi cảm thấy mình như vô hình. Rồi những tin nhắn cũng vơi dần, chắc giờ cậu ấy đã ổn - tôi tự nhủ như thế. Và mỗi lần buồn tôi lại lôi sắp ảnh của tôi và Vinh chụp chung ra xem, tôi không nhắn tin hay liên lạc vì tôi sợ mình trở thành người làm phiền người khác.
Rồi công việc và học tập, các hoạt động ngoại khóa dần chiếm hết thời gian, tôi chẳng còn thời gian để nhớ và buồn nữa.
Và cho tới hôm nay, khi tôi nghĩ mình đã không còn nhớ gì về cậu ấy thì thông báo của chiếc điện thoại làm mọi thứ trở lại, cả cảm giác hạnh phúc và hụt hẫng cũng như vừa mới đây. Tôi lại thấy tim mình nhói lên.Nhưng không còn cảm giác đau của một năm trước, tôi chỉ mỉm cười nhận ra ngày xưa mình thật ngốc khi cố chấp làm cả hai khó xử như thế.
Điện thoại lại reo, Vinh gọi. Mai sinh nhật tớ đi nha, vẫn cách nói chuyện ấy dường như chưa hề có gì xảy ra, 19h nhà tớ, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé.
- Ừ. - Tôi trả lời nhẹ bẫng. Chẳng biết sao tôi lại cảm thấy vui lạ.
Có lẽ tôi nên đi shopping và thay đổi một chút để trong mình khác hơn ngày xưa chứ nhỉ vì giờ tôi đã là cô gái 18 chứ không còn là con nhỏ lóc chóc một năm trước.
Bầu trời hôm nay dường như đẹp hơn mọi ngày. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đâu đó có một người đang trong mong thời gian trôi thật mau để ngày mai đến nhanh hơn, để một tình bạn lại có thể như xưa...
Nguyễn Thị Ngọc Trinh