Hương kẹo bạc hà nơi đồng cỏ dại
(game1s.com) Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ"
Tôi đưa kịch bản đã chỉnh sửa cho Nguyên, dặn vài thứ bằng giọng công việc. Cậu nhận lấy, im lặng nhìn tôi. Thời gian như trôi chậm lại, thật chậm.
Tôi không tránh ánh mắt Nguyên, dù ánh mắt đó luôn làm tôi rối. Ngay từ đầu, ánh mắt cậu không hề che giấu cảm xúc, nhưng tôi lại làm ngơ, tôi tự dối mình gạt người rằng mọi chuyện vẫn trong vòng kiểm soát. Tôi đã sai. Tôi làm đau chính mình, tổn thương người khác. Tôi hối hận, nhưng thời gian không thể quay ngược lại.
***
Nguyên bất giác chạm tay vào tóc tôi. Một lọn tóc được vuốt thật êm. Cậu mỉm cười kéo bàn tay tôi, đặt vào đó một cánh điệp vàng.
- Tôi đi đây.
Tôi ngơ ngác nhìn cánh hoa mỏng manh héo úa, khi ngẩn lên Nguyên đã quay đi. Bên tai tôi như còn giọng nói của Nguyên. Một chất giọng rất trầm, rất ấm. Tôi nhìn bóng lưng Nguyên xa dần, cảm giác cô độc quá. Hành lang ngập nắng xôn xao tiếng cười mà vẫn cô độc quá.
Gió thổi qua hàng điệp già trước cửa thư viện. Lá rơi lả tả, hoa phiêu lãng bay. Cánh hoa tàn trên tay tôi cũng bị gió cuốn bay đi mất.
***
Tôi gặp Nguyên lần đầu trong buổi giao lưu của câu lạc bộ với học sinh khối 10. Nguyên ngồi một mình cuối hàng ghế thứ hai. Giữa sự huyên náo của hội trường mấy trăm người, Nguyên vẫn bình thản im lặng, dường như thế giới xung quanh không liên quan đến cậu. Tôi không biết mình bị ấn tượng bởi điều gì, lẻ loi cô độc hay dửng dưng lạnh lùng, nhưng là gì cũng ám ảnh khó quên. Tuy nhiên, tôi không đủ quan tâm để tìm hiểu lý do, vì vậy vô cùng ngạc nhiên khi kết thúc hoạt động Nguyên bắt chuyện.
- Chị thật sự là Bạch Hoài Uyển Minh?
Tôi nhận ra trong câu hỏi có cả vui mừng lẫn chờ mong, dù vẻ mặt Nguyên không quá nhiều biểu cảm. Nhưng tôi chắc chắn chưa từng gặp Nguyên.
- Xin lỗi... nhưng em tên là gì? Chị đã từng gặp em ở đâu sao?
Nguyên im lặng nhìn tôi một lúc, khẽ cười lắc đầu.
Từ ngày đó, Nguyên tham gia câu lạc bộ. Với năng lực làm việc, khả năng lãnh đạo, tính tình hòa đồng... Nguyên rất nhanh được mọi người quý mến và trở thành ứng viên cho chức chủ nhiệm câu lạc bộ năm sau. Tôi là người trực tiếp hướng dẫn Nguyên trong công việc, vì tôi là chủ nhiệm hiện tại.
Nguyên theo sát tôi trong mọi việc, vừa học hỏi vừa giúp đỡ. Đôi khi, mọi người ở lại trường đến tối để chuẩn bị chương trình ngoại khóa, giao lưu, đại hội... Những lúc đó, tôi mệt sẽ có người làm thay, tôi khát sẽ có nước đưa đến, tôi đói sẽ có vài món ăn nhẹ... cùng với những lời động viên chân thành. Càng lúc sự quan tâm của Nguyên càng nhiều hơn, vượt qua giới hạn thông thường, không còn âm thầm lặng lẽ. Tình cảm đó ai cũng hiểu chỉ một người cố tình không hiểu là tôi.
Và chuyện gì đến phải đến.
Hôm đó, gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lất phất, đất trời lạnh lẽo. Sự ảm đạm của thời tiết ảnh hưởng đến con người, cha mẹ tôi lại cãi nhau. Tôi đến trường trong tâm trạng không tốt, sức khỏe cũng tệ. Có lẽ Nguyên thấy được điều này trong buổi họp câu lạc bộ. Khi mọi người về hết, Nguyên gặp riêng tôi. Từ lúc bạn bè bắt đầu trêu chọc, tôi luôn giữ khoảng cách với Nguyên, cố gắng chỉ tiếp xúc vì công việc. Nhưng tôi lùi một bước, Nguyên lại tiến một bước, đến cuối cùng tôi là kẻ bị đẩy vào góc tường, trốn không thoát.
- Chị không sao, cảm ơn em quan tâm. Từ nay về sau, em không cần làm những chuyện vô ích thế này, chị có thể tự lo cho mình.
Tôi lạnh lùng nói. Nguyên nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng mà kiên định.
- Tôi thích Minh. Tôi không thể làm theo lời Minh được. Minh có quyền không thích tôi. Nhưng Minh không có quyền cấm tôi thích Minh.
Tôi xiết hai bàn tay run rẩy vào nhau. Tôi vẫn biết, nhưng nghe chính Nguyên thừa nhận thì không thể kiềm chế sợ hãi. Tôi sợ tình cảm tha thiết của Nguyên, sợ cảm xúc sâu thẳm của mình. Đối mặt luôn khó khăn hơn trốn tránh.
- Tình cảm không thể miễn cưỡng. Cố chấp chỉ làm đôi bên khó xử. Sống thì phải biết điểm dừng, đừng để quan hệ công việc của tôi và Nguyên cũng đổ vỡ.
Nguyên không đáp lời, chỉ trầm mặc nhìn tôi. Ánh mắt Nguyên làm tôi nghẹt thở. Tôi bỏ đi, đúng hơn là bỏ chạy.
***
Tôi đem mấy túi đồ vào nhà mới biết không có ai. Nhà nghèo quá, cửa nẻo không cần khóa. Tôi đốt nhang cắm lên bàn thờ rồi ngồi xuống bộ ván cũ kỹ, nhìn tấm ảnh người phụ nữ sau làn khói mờ bay mà nao lòng. Cô mất hơn nửa năm trước vì bạo bệnh, để lại người mẹ già bảy mươi và đứa con trai vừa lên lớp tám. Cô đã từng là người tình của cha tôi.
- Chị Minh tới hồi nào vậy?
Quân đứng trên sân, vui mừng hỏi. Quần áo nhóc ướt sủng bê bết sình, tay nhóc cầm mấy cái lờ cùng thùng cá.
- Chị mới tới. Đi thay đồ nhanh lên. Trời lạnh vầy mà còn ngâm nước. Không biết giữa gìn sức khỏe gì hết.
Quân cười giả lã trước lời cằn nhằn của tôi, luyến thoát nói:
- Em quen rồi. Không sao. Chị khỏi lo.
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng, sóng mũi và đôi mắt cay cay, vội vàng đi xuống bếp. Tôi nhìn cánh đồng thênh thang gió sau nhà. Tiếng thở dài mênh mông không sao ngăn lại.
Quân là con riêng của cha tôi. Khi mẹ Quân biết chắc mình không qua khỏi mới tiết lộ bí mật này, mong cha tôi nhận lại Quân. Ngày xưa, cô không muốn phá nát gia đình ông, cản bước sự nghiệp, hủy hoại thanh danh của ông nên đã bỏ đi biệt xứ khi biết mình mang thai. Nhưng mẹ tôi không muốn chấp nhận Quân. Mới biết chuyện, mẹ đã bệnh cả tháng, suốt ngày không nói gì, đến giờ vẫn phẫn uất bi thương. Sự êm ấm của gia đình tôi như bát nước đổ đi không thể hốt lại cho đầy.
Ban đầu, tôi cũng không chấp nhận Quân nhưng anh hai đã khuyên can. Anh nhiều lần chở tôi xem ngôi nhà lá tồi tàn xơ xác nơi đồng không mông quạnh, dẫn tôi nhìn thằng nhóc đen đúa ốm nhom cùng bà cụ tóc bạc da mồi ngồi bán từng bó rau con cá, chỉ tôi thấy bộ quần áo cũ nát ngã màu phèn mặn và bàn tay chai sạm của Quân... Tôi không thể bỏ em trai mình, người có tuổi thơ cơ cực gấp trăm lần tôi.
***
Cơm trưa xong, tôi dọn dẹp, Quân đan bội. Tôi nghe Quân hào hứng kể đủ thứ chuyện. Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của nhóc, thầm thán phục. Nụ cười đó giống như ánh mặt trời ấm áp, dù cuộc sống có khốn khổ cũng không ngăn được nhóc yêu đời. Tôi cũng từng quen một cậu nhóc có nụ cười như vậy. Cậu nhóc tên Hiếu đã hứa sẽ trở thành hiệp sĩ bảo vệ tôi.
Ngày đó, tôi học lớp 5 phụ trách một đội sao nhi đồng lớp 3, Hiếu nằm trong số đó. Nhóc không có cha, sống với mẹ và ngoại, nhà rất nghèo, luôn đi bộ đến trường nên tôi thường cho quá giang. Nhóc thông minh, học giỏi lại ngoan hiền nên tôi thích lắm, luôn xem nhóc như em trai mà yêu thương bảo vệ. Nhưng Hiếu đã đột ngột biến mất vào giữa năm học khi mẹ nhóc và ngoại cùng qua đời trong tai nạn giao thông. Từ đó tôi không còn nghe tin tức về nhóc. Hoàn cảnh của Hiếu rất giống Quân.
Người lớn sai lầm nhưng hậu quả luôn là những đứa trẻ gánh vác.
Tôi mệt mỏi nằm ngoài ghế bố dưới giàn đậu rồng cạnh nhà. Gió đồng thổi lồng lộng, xơ xác mấy bụi chuối sau hè. Tôi nhìn ruộng lúa trải thảm mênh mông trầm mình trong màn sương nhạt nhòa, thiếp đi lúc nào không biết.
Tôi mơ thấy mình đứng giữa đồng cỏ đuôi chồn đang trổ bông bát ngát. Từng cơn gió thổi qua, đồng cỏ nâu dập dìu như sóng nước. Tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít gần đó. Lần theo âm thanh, tôi gặp hai đứa trẻ đang trò chuyện.
Đó là tôi và Hiếu lúc nhỏ.
Mặt mũi Hiếu lem nhem nước mắt. Bên cạnh là chiếc cặp da bị rách, sách vở rơi ra ngoài. Cây viết mực trên tay nhóc bị bể, mực chảy tràn dính bê bết vào tay chân nhóc. Hiếu từng nói cây viết này mẹ nhóc phải dành dụm tiền khá lâu mới mua được.
- Nín đi em. Con trai phải mạnh mẽ, không được mít ướt khóc nhè. Mấy đứa đánh em chị sẽ méc thầy Phương. Tụi nó sẽ đền cây viết mới đẹp hơn cho em.
Tôi nhẹ nhàng an ủi Hiếu, lấy khăn lau nước mắt cho nhóc, thoa dầu lên mấy vết bầm trên tay chân nhóc. Nhưng Hiếu vẫn tức tưởi khóc.
- Khi nào tụi nó đền cây viết cho em chị Minh? Lỡ tụi nó không đền thì sao?
Hiếu ngước mắt nhìn tôi lo lắng. Nếu không có viết sớm, nhóc làm sao đi học. Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy cây viết của mình đưa cho nhóc.
- Chị cho em cây viết này. Chị còn mấy cây viết ở nhà nữa.
Tôi nói dối Hiếu, nhưng mua cây viết khác đối với tôi không khó. Ban đầu, Hiếu từ chối, cuối cùng cũng nhận, rối rít cảm ơn tôi. Hiếu cầm cây viết tôi tặng, nâng niu như thứ gì quý giá lắm. Tôi mỉm cười, thấy hạnh phúc vì giúp được nhóc, dù vẫn lo bị mẹ la.
Tôi đưa chai nước cho nhóc. Tôi biết khóc xong sẽ mệt lắm, miệng khô đắng nên tìm bánh kẹo trong cặp, chỉ còn hai viên kẹo bạc hà. Tôi một viên, nhóc một viên.
- Vừa khóc xong ngậm kẹo sẽ dễ chịu hơn.
Tôi nói, nhóc cười cảm ơn. Nhóc vừa ngậm kẹo vừa hái cỏ đuôi chồn kết vòng hoa rồi đội lên tóc tôi.
- Chị Minh là cô tiên tốt bụng. Sau này lớn lên em sẽ là hiệp sĩ bảo vệ cho cô tiên.
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc hồn nhiên của Hiếu, bật cười gật đầu. "Cô tiên có phép thuật, đâu cần hiệp sĩ bảo vệ", tôi nghĩ chứ không nói, không muốn phá tan thành ý tốt đẹp của nhóc. Tiếng cười hòa trong tiếng gió lan rộng mãi trên đồng cỏ mênh mông.
***
Tôi tỉnh dậy. Giấc mơ thật quá. Tôi vẫn nghe tiếng cười văng vẳng bên tai, thấy vị the ngọt thơm mát của kẹo bạc hà đọng trên môi. Tôi khẽ cười. Nếu có thể ngủ mãi trong ký ức tuổi thơ tươi đẹp thì tốt quá, không phải đối mặt với rắc rối của người lớn, không phải mệt mỏi đau lòng. Tôi vào nhà, Quân vẫn đan bội. Tôi nhận ra nhà vừa có khách rời đi, trà trên bàn vẫn còn nóng nên thuận miệng hỏi. Nhóc cười cười nhìn tôi.
- Anh kết nghĩa của em. Anh... à... tốt lắm, giúp em và ngoại rất nhiều. Khi có cơ hội, em giới thiệu cho chị Minh.
Tôi gật đầu, vừa dọn bàn vừa hỏi Quân chuyện học hành, chợt nhận ra mấy viên kẹo rất quen trong hộp mức. Loại kẹo bạc hà này không đặc biệt, nhưng tôi nhớ vì Nguyên luôn mang theo. Con trai mà thích kẹo ngọt thì rất lạ.
Tôi thẩn thờ nhìn mấy viên kẹo, nhớ đến gương mặt Nguyên, nụ cười và ánh mắt của cậu, giọng nói và sự quan tâm ân cần... Tôi không phải sắt đá, không biết cảm động xiêu lòng. Nhưng bây giờ tôi không đủ can đảm đặt niềm tin và tình cảm vào người khác. Nếu chúng tôi gặp nhau sớm hơn...
Đánh mất lòng tin thật sự đáng sợ, bị phản bội lòng tin càng đáng sợ hơn.
***
Tôi hoảng loạn chạy đến bệnh viện. Quân giúp bác Năm hàng xóm bán hoa Tết, lúc ôm mấy chậu kiểng sang đường, không nhìn rõ xe nên bị tai nạn. Đến nơi, tôi ngạc nhiên nhìn Nguyên đang động viên ngoại, thủ tục nhập viện cậu cũng lo xong. Tôi đoán Nguyên là anh kết nghĩa mà Quân nói. Có lẽ Nguyên biết nhiều chuyện hơn tôi nghĩ. Tôi hỏi thăm tình trạng của Quân, nhẹ nhõm vì không nặng lắm.
- Nguyên điều tra tôi sao?
Tôi hỏi khi kéo Nguyên sang nơi khác. Cậu không nổi giận, từ tốn đáp.
- Tôi tình cờ gặp Minh đến nhà Quân, có chút hiếu kỳ nên tìm hiểu. Tôi giúp Quân nhưng giấu Minh vì không muốn bị cho là lợi dụng Quân để tiếp cận Minh.
Tôi nghe xong, không biết nói gì. Tôi đi ra hành lang phía sau, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Bệnh viện rộng, buổi tối vắng vẻ và lạnh lẽo kinh người. Mưa lất phất rơi như thủy tinh vỡ nát dưới ánh đèn vàng úa.
Cha mẹ tôi vừa chiến tranh lạnh. Mẹ về ngoại, cha đi công tác, anh hai đi làm xa, chỉ còn mình tôi đối mặt với chuyện này. Quân là em trai tôi nhưng vẫn phải vật lộn với cuộc sống đến mức gặp nạn vào viện. Tôi muốn giúp Quân nhưng không thể khuyên mẹ. Tôi biết tâm trạng bị phản bội và sụp đổ niềm tin là thế nào. Tôi có cảm giác mình bị xé làm hai. Thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Gió càng lúc càng lạnh, quét qua hành lang hun hút tối mờ. Tôi kéo áo khoác sát vào người, vuốt mũi và chớp mắt liên tục, cố ngăn dòng lệ trào ra.
- Nếu Minh muốn khóc thì khóc đi. Tại sao phải tỏ ra mạnh mẽ, yếu đuối một chút không được sao?
Nguyên trùm thêm áo khoác cho tôi, nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đẩy Nguyên ra, quay mặt đi.
- Khóc không giải quyết được vấn đề.
Nguyên đột nhiên ôm lấy tôi, kéo tôi dựa vào người cậu.
- Tôi xin Minh dựa vào tôi lần này thôi. Tôi không muốn mình là kẻ vô dụng chỉ đứng nhìn, không giúp được gì cho người con gái mình thích.
Tôi sững sờ lặng thinh. Giọng Nguyên trầm và ấm quá, vòng tay ghì chặt cũng rất ấm. Tôi thật sự muốn chìm mãi trong hơi ấm này. Tôi biết mình tham lam ích kỷ khi luôn tổn thương Nguyên giờ lại muốn dựa vào. Nhưng lúc này tôi đã đến giới hạn chịu đựng, giống như một quả bóng sắp nổ tung. Tôi muốn quên hết những phiền não mình đang gánh chịu, muốn tâm hồn bình yên dù là trong khoảnh khắc, muốn buông xuôi tất cả mọi chuyện ...
Tôi khóc ướt vai áo Nguyên, khóc cho tất cả những cảm xúc mình đã kìm nén từ rất lâu.
***
- Vừa khóc xong ngậm kẹo sẽ dễ chịu hơn.
Nguyên khẽ cười. Tôi giật mình nhìn cậu, một liên tưởng mơ hồ lướt qua tâm trí. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Tôi nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia, gật đầu cảm ơn khi nhận chai nước và viên kẹo. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, bình thản nói.
- Tôi ganh tỵ với Quân lắm. Vì tôi không may mắn như nhóc, có một người chị yêu thương mình. Nhưng tôi cũng rất thương Quân. Bởi vì hoàn cảnh của nhóc rất giống tôi ngày xưa.
Tôi im lặng. Tôi có nghe về gia đình Nguyên. Mấy bà tám trong câu lạc bộ đã tìm hiểu. Tụi nó gọi Nguyên là "Hoàng tử lọ lem" vì có hai cô chị cùng người mẹ lớn. Nguyên là con riêng được mang về nhà. Nguyên sống trong nhung lụa nhưng không hạnh phúc. Cậu không ăn chơi hư hỏng, vẫn là con ngoan trò giỏi đúng là kỳ tích. Trên đời này, con riêng thì nhà giàu hay nghèo cũng thật đáng thương.
- Tôi luôn nghĩ sự tồn tại của mình là tội lỗi. Nếu không nhớ có người từng yêu thương mình, tôi không biết làm sao để sống tiếp.
Nguyên khẽ cười nhìn tôi. Cậu nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt tôi vào nếp.
Bàn tay tôi đưa ra rồi rụt lại. Lúc này, tôi không đủ can đảm đẩy tay Nguyên sau bao nhiêu thứ cậu đã làm cho tôi và Quân, cũng không đủ nhẫn tâm tổn thương cậu thêm nữa. Và tôi hiểu mình phải an ủi Nguyên, không chỉ vì Nguyên mà còn vì em trai tôi, vì nhóc Hiếu của tôi. Những đứa trẻ không được chúc phúc, không được mong đợi sinh ra trên cõi đời này luôn cô độc như nhau.
- Nguyên đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Vẫn luôn có người yêu thương Nguyên mà.
Tôi nhẹ giọng. Nguyên không nói gì, chỉ cười. Tôi thường gặp Quân cười thế này khi cảm ơn tôi, dù biết tôi nói dối. Và chuyện đó làm tôi cảm thấy bất lực sâu sắc. Tôi kéo cánh tay Nguyên, nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Tôi chắc chắn có người yêu thương Nguyên. Cho nên hãy cố gắng sống thật tốt. Nhất định Nguyên sẽ hạnh phúc.
Nguyên im lặng nhìn tôi một lúc lâu, mỉm cười nói.
- Tôi tin Minh.
***
- Tại sao từ đầu Nguyên không cho tôi biết?
- Vì Minh quên tôi rồi. Hơn nữa, tôi không muốn trong mắt Minh, tôi vẫn là một thằng nhóc lẽo đẽo theo sau.
Bạch Tử