Một cuộc tình ngang trái
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Vy vụt chạy trong đêm. Cô chạy, cứ chạy chỉ có mong muốn duy nhất thoát khỏi ngôi nhà đó rồi sau này muốn ra sao thì ra. Chạy liền một mạch, gần đến điểm hẹn thấy bóng Huy thấp thoáng đằng xa. Cô mừng rỡ cố lê những bước chân cuối cùng vì quá mệt để lại gần anh nhưng không được. Cô ngã khụy xuống nền đất ẩm thấp, lầy lội của con đường tắt heo hút. Cũng may Huy kịp nhìn thấy vội chạy lại đỡ cô lên. Hai người mừng mừng, tủi tủi sau bao ngày xa cách. Giờ gặp lại nhau với niềm vui khôn xiết nhưng khó khăn phía trước còn vô vàn mà hai người cũng không thể lường trước được.
***
Huy và Vy yêu nhau từ những ngày đầu tiên khi bước chân vào cánh cửa đại học. Một tình yêu nhẹ nhàng, trong sáng khẽ len lói nảy mầm từ năm cuối cấp thời trung học phổ thông. Những buổi đi học về cùng đường nhau. Những lần trêu nhau quá đà mà đánh nhau rõ đau hay những khi Vy đứng một mình bực tức coi đống cặp sách của Huy cùng mấy thằng bạn chí cốt của nó sau giờ học để đánh điện tử đến tối mịt. Chỉ có vậy thế mà hai đứa thích nhau từ khi nào không hay. Tình yêu trẻ con phải mãi tới khi rời xa quê hương. Lên đường nhập học đại học và chuẩn bị thành " người lớn" Huy mới dám thổ lộ với Vy.
Trong một tối có thể nói là "đẹp trời" nhất sau bao ngày chần chừ, đắn đo và suy nghĩ. Viết ra bao câu từ hoa mỹ để đợi ngày thích hợp " trình diễn" trước Vy. Rồi đúng 8 giờ theo Huy nghĩ lúc đó Vy đã ăn cơm và đang ngồi rảnh rỗi. Huy cầm điện thoại lên lóng ngóng bấm những chữ đầu tiên. Huy nghĩ nhắn thế nào nhỉ. " Vy thân yêu" , " Vy yêu dấu" Huy đều thấy nghe sến kiểu gì đó vì chưa tỏ tình mà đã nói thế thì không hay.
Huy lại nghĩ hay là nhắn tin thế này " Vy ơi" nhỉ. À mà thôi nghe cụt lủn quá. Chỉ mỗi câu mở đầu đã khiến Huy đau đầu rồi. Huy buông con điện thoại " cùi" đến rầm cái xuống giường, mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Nhắn tin không ổn. Vừa khó lại không thể hiện được tình cảm. Huy hít một hơi dài rồi thở ra sảng khoái để lấy lại tinh thần. Nó quyết định phương án hai: gọi điện thoại trực tiếp.
Nó bấm số điện thoại của người mình thương. Bản nhạc chờ " Ngày đẹp tươi" của Vy vang lên. Nó run run hồi hộp chờ người nhấc máy. Cũng may là Vy cài nhạc chờ chứ để hồi chuông " tút...tút..tút..." khô khốc thì không biết làm cho Huy mất bình tĩnh đến cỡ nào.
- A lô
Huy giật nảy mình lắp bắp:
- Vy à, đang....đa..ng... làm gì đó?
- Chơi thôi, nay thừa tiền gọi cho tao hả?
- ừ... à...không. Tao chỉ...muốn..muốn....nó...i....
- Nói gì? Nói mau lên. Như cái thằng điên ý – Vy cáu.
- Tao chỉ muốn nói. Tao...tao...yêu mày. Tao yêu mày Vy à.
Đầu dây bên kia cười vang sảng khoái:
- Hôm nay bị làm sao vậy Huy. Uống nhầm thuốc à. Hô...hô..hô......
- Tao... tao nói thật mà – Huy lắp bắp xen lẫn tự ái.
Vy lúc này cũng bớt cười hơn. Nó khẽ hạ giọng
- Thôi, đùa thế đủ rồi. Tao đi chơi đây. Không nói chuyện với đứa ẩm IC như mày nữa.
Vy cúp vội máy xuống. Nó sợ rằng Huy sẽ nhận ra nét lúng túng của nó. Vừa rồi Vy cố cười to để át đi bối rối chứ thật ra Vy cũng thích Huy lâu lắm rồi. Tình cảm này Vy chỉ để trong lòng chứ không dám nói thẳng với Huy sợ tình bạn mất đi mà tình yêu cũng chẳng có. Nay được Huy tỏ tình Vy bất ngờ xen lẫn niềm vui. Nó nằm thẳng xuống giường. Hai mắt lim dim mơ màng tự mỉm cười mãn nguyện. Vy mơ đang nắm tay Huy chạy trên cánh đồng tràn ngập bông lau trắng muốt đầy lãng mạn giống như bộ phim Hàn Quốc Vy thức thông đêm để xem hay chí ít cũng gặp trực tiếp Huy nhìn vào ánh mắt của hắn và được hắn thổ lộ câu "anh yêu em".
Thế đó, từ cái hôm " tỏ tình" đó nhắn tin qua lại thường xuyên hơn rồi dần dần thành người yêu thật sự của nhau. Hai đứa học xa nhau. Đứa Hà Nội, đứa Nam Định. Xích mích hiểu lầm cũng không phải là ít nhưng với tính nóng nảy mà không để bụng lâu của Vy lại trung hòa với tính ít nói, nín nhịn của Huy nên dù có cãi nhau to đến cỡ nào thì Huy vẫn cứ im lặng, từ tốn nên chuyện gì rồi cũng qua đi.
Tình yêu hai đứa cũng giống như bao đôi sinh viên yêu nhau khác. Chân thành, tình cảm không tính toán. Mỗi lần Huy từ Hà Nội về Vy lại bận bịu đi chợ từ sáng sớm đển đến trưa nấu cho Huy những món ăn ngon nhất. Cả tháng mới gặp nhau được một lần nên mỗi lần Huy sắp sửa về là Vy đã vui từ hôm trước có khi niềm vui ấy còn âm ỉ cả tuần liền khiến nhiều khi Vy đi học mà người cứa thẫn thờ, thỉnh thoảng còn cười một mình. Cái tên " Vy vẩn vơ" lũ bạn thân đặt cho Vy cũng từ đó mà ra.
Tuy tay nghề nấu ăn của Vy thua xa Huy nhưng dẫu món ăn đó có dở tệ đến đâu Huy vẫn vui vẻ ăn ngon lành bởi trong đó chứa đựng, đong đầy tình yêu của Vy dành cho Huy.
Tình yêu của họ đơn giản là thế. Thấm thoát cũng bốn năm trôi qua. Suốt cả quãng đời sinh viên và tuổi thanh xuân nhất họ dành cho nhau. Một tình yêu duy nhất, vẹn tròn chỉ còn chờ đến ngày hạnh phúc nhất của hai người.
Hết tháng 9 của năm thứ tư đại học Vy chính thức ra trường. Cầm tấm bằng đại học trong tay Vy buồn vui lẫn lộn. Vy cũng chưa định hướng được mình sẽ đi đâu về đâu khi nền kinh tế đang khó khăn. Sinh viên các trường đại học ra trường hàng năm ngày càng nhiều. Con số Vy đọc trên mạng hàng trăm nghìn sinh viên ra trường hiện nay có nguy cơ thất nghiệp càng làm Vy sợ hãi. Huy thì nửa năm nữa mới ra trường. Thời gian này Huy đang trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp chờ tháng 3 năm sau ra trường. Phải đợi Huy ra trường đã rồi mới xác định được đi hay ở đâu.
Về quê sau những háo hức, vui mừng vì có một khoảng thời gian được nghỉ ngơi, vui chơi ở nhà vừa thoải mái lại không vướng bận với việc học hành như trước thì cũng đến lúc Vy lo sợ về tương lai. Những lần nộp hồ sơ khắp nơi rồi không hồi âm hoặc có trả lời mời đến phỏng vấn Vy cũng ra về với tay trắng. Càng ngày Vy càng chán nản. Những cuộc nhắn tin hay trò truyện với Huy cũng không được nhiều như trước vì Huy đang rất bận học chuẩn bị ra trường. Chính vì thế nỗi cô đơn, chán chường của Vy ngày càng tăng thêm. Gửi hồ sơ khắp thủ đô không có kết quả Vy quyết định nộp về quê mình. Ở quê thật ra cũng chẳng dễ dàng hơn nhưng thời buổi này xin việc ở đâu cũng khó chi bằng về quê vừa gần nhà, chi phí rẻ cũng đỡ tốn kém hơn.
Tưởng chừng mọi việc chỉ dừng lại ở chỗ nếu không được làm đúng nghành nghề mình học thì cũng làm công việc khác thôi. Thế nhưng định mệnh đã thay đổi cuộc sống của Vy trong cái buổi chiều ảm đạm ấy.
Trong một lần bố dẫn Vy đi nộp hồ sơ công chức thi ở Huyện do có người quen giới thiệu. Hai bố con bắt gặp người bạn cũ thời đi bộ đội của bố. Nhà chú ở cạnh Huyện nhà Vy thôi nhưng ít khi gặp gỡ. Nay bất ngờ gặp lại hai ông " bạn già" gặp nhau tay bắt, mặt mừng. Ôm chầm lấy nhau vô tư xưng hô " mày, tao" khiến Vy cũng phải bật cười. Tất nhiên là Vy phải rời ngay đi chỗ khác cho hai người thoải mái trò chuyện. Vy cũng không biết hai người đó đã nói những gì chỉ thấy rằng cái chiều hôm hai bố con đi nộp hồ sơ về nét mặt bố Vy trầm tư hẳn ra. Có một cái gì vừa buồn, vừa vui không rõ nữa. Chỉ biết rằng những ngày sau đó không chỉ có bố mà cả mẹ Vy thái độ cũng khác hẳn. Không cười nói nhiều như mọi khi mà thay vào đó thường có những cuộc trò chuyện nhỏ to với bố mà Vy cũng không nghe rõ nữa. Vy cũng linh cảm thấy hơi lạ nhưng ngẫm nghĩ lại nhà Vy cũng đang rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra để bố mẹ phải như thế. Vy thỉnh thoảng có nghĩ ngợi nhưng rồi cũng quên nhanh đi.
Bất ngờ vào một buổi tối khi Vy đang rửa bát sau bữa cơm. Một tiếng nói lạ trong nhà kèm theo những lời mời đon đả của bố mẹ làm Vy chú ý. Nhìn qua khe cửa sổ nhà Vy thấy một người con trai đứng tuổi cỡ tầm ngoài ba mươi ăn bận gọn gàng đang ngồi quay lưng về phía Vy. Vy tò mò không biết đây là ai mà bố mẹ lại nhiệt tình như vậy. Bố Vy gia trưởng hồi còn đi học cấm không cho Vy yêu đương, kết bạn với con trai. Khi Vy ra trường cũng dễ tính hơn chút nhưng Vy chưa dám dẫn Huy về nhà. Đợi Huy ra trường có việc làm đã chứ giờ mà nghe thấy người yêu Vy bằng tuổi lại đang đi học chắc là cấm tiệt luôn. Đang thẫn thờ suy nghĩ bỗng dưng bố lên tiếng làm Vy giật mình:
- Vy, để bát đấy tí nữa rửa. Vào nhà nói chuyện với anh Dũng đi.
- Dạ, dạ... - Vy lúng túng vào nhà.
Câu chuyện của hai người xa lạ không được tự nhiên lắm. Những câu hỏi han, xã giao thông thường nhát gừng kém sự liên kết. Cũng không có gì là lạ khi lần đầu tiên gặp nhau nên như thế là phải thôi. Và rồi khi anh Dũng vừa bước chân ra khỏi nhà bố Vy đã tuyên bố:
- Thằng Dũng sau này là chồng của con. Bố mẹ với hai ông bà bên đó đồng ý rồi. Thằng Dũng cũng ưng con lắm. Nhà người ta có điều kiện. Nó cũng có công ăn việc làm ổn định. Mấy nữa thành vợ chồng rồi họ hứa sẽ xin việc cho con đoàng hoàng.
Không để bố nói tiếp Vy lên tiếng ngay:
- Nhưng con đã biết gì về anh Dũng đâu? Không có tình cảm thì lấy nhau sao được ạ. Con không muốn lấy anh ý đâu.
Mẹ Vy xen ngang:
- Thân con gái chỉ cần lấy được người chồng tử tế. Đối xử tốt với mình. Là chỗ dựa sau này là được rồi. Giờ chưa yêu sau này lấy về yêu sau cũng chưa muộn.
Vy ngân ngấn nước mắt. Cảm giác khó chịu, cồn cào trong lồng ngực. Đầu óc cô hoang mang tột độ. Giờ cô biết phải làm sao? Tình yêu của cô với Huy sẽ đi tới đâu?. Đến lúc này Vy lắp bắp, run rẩy:
- Nhưng con... con có người yêu rồi. Con định cuối năm nay sẽ ra mắt bố mẹ.
Bố Vy gắt luôn:
- Yêu đương cái gì thời sinh viên trẻ ranh. Lấy cái thằng vớ vẩn không rõ lai lịch chỉ khổ mình. Không bàn luận gì nữa. Tao chỉ đồng ý cho mày lấy thằng Dũng thôi còn thằng khác thì giải tán đi.
Vy chạy ngay vào buồng khóc nức nở. Mẹ động viên có nói đến cỡ nào Vy cũng không nguôi. Không chỉ ngày đó mà những ngày sau nữa hầu như đêm nào Vy cũng khóc. Vy có khóc, có buồn khổ đến cỡ nào cũng chẳng xoay chuyển được tình hình. Mẹ thương con gái đôi lúc cũng động lòng định thôi nhưng với tính khí của chồng bà thừa biết ông sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến.
Ngày ngày trôi qua Vy như tù giam lỏng chỉ ở nhà không chơi bời đâu. Điện thoại cũng bị quản lý chặt vì bố đã biết chuyện Vy yêu Huy cùng tuổi bạn học cấp ba qua dò hỏi mấy người bạn thân hay qua nhà Vy chơi.
Ngày dạm ngõ rồi chuyện định ngày cưới xin cũng đến nhanh chóng vẻn vẹn có hai tháng. Anh Dũng thỉnh thoảng có qua nhà đến đón Vy đi chơi nhưng Vy trơ như một khúc gỗ không cảm xúc. Khó khăn lắm Vy mới được nhắn tin hay gọi điện cho Huy. Mỗi lần gọi là bao niềm nhớ nhung, dồn nén không nguôi. Và hình như càng cấm đoán, càng xa cách thì lại càng yêu nhau hơn thì phải. Huy muốn níu giữ tình yêu của mình nhưng lại không đủ tự tin sẽ lo cho Vy cuộc sống đầy đủ khi hiện tại Huy chỉ có hai bàn tay trắng. Để Vy lấy người khác ít ra tương lai sau này của Vy cũng tươi sáng hơn. Liệu giữ Vy bên mình có ích kỉ quá không?
Vy nửa quyết tâm đợi Huy nửa còn lại vẫn không vượt qua nổi sức ép của gia đình. Lòng cô trĩu nặng suy tư, giằng xé giữa hai tâm trạng. Nó cứ kéo dài hết ngày ngày qua ngày khác mà Vy không tìm ra được lối thoát.
Ngày dạm ngõ của Vy tới trong sự háo hức, vui mừng của bố mẹ. Ở quê Vy thường có lệ dạm ngõ hôm trước hôm sau cưới luôn. Vy chẳng thể nào cố cười mà cam chịu số phận được. Vy vẫn ủ rũ như một cái xác không hồn. Tuổi của Vy không hợp với chồng nên phải cưới hai lần. Thế nên hôm dạm ngõ Vy phải ngủ ở nhà chồng một tối. Hôm sau tự về nhà mình mà không cần chào hỏi ai. Lúc cưới lại rước dâu là đủ hai lần.
Đêm khuya ngủ nhà người lạ Vy chẳng tài nào ngủ được. Vy không cho Dũng tới gần mình. Dũng không hiểu nhưng nghĩ chắc Vy mệt hay trước sau gì cũng là vợ, chồng nên cũng thôi. Cả đêm Vy nằm nghĩ cho cuộc đời mình về sau thì sẽ ra sao. Vy không có chút tình cảm nào với Dũng mà chẳng thể nào quên được Huy. Con gái sống với người không yêu thì sẽ sao đây?. Cả đêm suy nghĩ sáng ra Vy đã đưa ra quyết định làm thay đổi cuộc đời mình. Vừa rời khỏi nhà chồng Vy tìm chỗ khuất vội vã gọi cho Huy:
- Anh à. Về đón em đi. Em không chịu được nếu sống ở nhà đó.
Huy vừa mừng vừa lo:
- Sao vậy. Nhưng hôm nay là ngày cưới của em mà. Thế đã đăng kí kết hôn chưa?
- Em chưa. Anh về nhanh đi em không muốn cưới người này làm chồng. Em không sống được với người em không yêu.
Huy vội vã bắt xe từ Hà Nội về quê. Anh làm theo cảm tính chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều. Anh chỉ nghĩ rằng người yêu anh đang đau khổ. Anh phải về để giải thoát cho cô. Về để bảo vệ cho tình yêu của cô và anh. Từ Hà Nội về cũng mất tầm gần hai tiếng. Hai người gặp nhau mừng rỡ nhưng rồi cũng phải vội vã đi ngay tránh bị người nhà phát hiện.
Huy đưa Vy lên Hà Nội gửi Vy ở nhờ nhà bác họ. Anh cũng bắt xe về quê luôn tránh bị nghi ngờ. Gia đình Vy và nhà chồng tìm khắp nơi không thấy Vy đâu. Tất nhiên mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn lên Huy. Huy cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng không ngờ rằng trong lúc bấn loạn gia đình Vy đã làm đơn lên công an Huyện trình báo Huy đã bắt cóc Vy.
Vậy là Huy bị giải lên công an Huyện lấy lời khai trong sự ngỡ ngàng của gia đình anh. Tại nơi lấy lời khai công an có nói gì anh cũng im lặng. Chỉ có điều cứ nhìn thấy cảnh gia đình đứng bên ngoài phòng lo lắng cho anh rồi nhờ vả hết người này đến người kia để cho anh được ra khiến lòng anh đau nhói. Không ép Huy khai ra được. Bên công an cử người khác vào để gây sức ép với anh. Họ dọa dẫm:
- Một là: Anh khai đã bắt cóc Vy và kể tường tận ngày giờ đi trốn thì sẽ được thả tự do.
- Hai là: Nếu không khai sẽ lên tận trường Huy đang theo học báo cáo lên trường để có hình thức xử lý khác.
Lúc này Huy vẫn chưa ra trường. Mẹ anh hay đứng ngoài khóc làm anh không cầm được lòng. Huy là người trong cuộc nên không thể sáng suốt, tỉnh táo để nghĩ ra cách giải quyết. Trước sức ép gia đình Huy đã khai báo hết tường tận mọi việc và được thả tự do ngay sau đó.
Huy không biết hành động của mình là đúng hay sai nhưng Huy không nỡ lòng nào để bố mẹ than khóc, lo lắng vì Huy. Với lại Vy cũng chưa đăng ký kết hôn. Sau này chắc sẽ hủy hôn. Vy được tự do và sẽ lấy mình. Có lẽ Huy đúng.
Sau khi trở về nhà Huy mới vỡ lẽ ra Vy nói dối anh. Thật ra Vy đã đăng kí kết hôn rồi. Anh chết đứng người. " trời ơi mình đã sai lầm nghiêm trọng". Anh lẩm bẩm trong miệng. Hành động của Huy rõ ràng là bắt cóc Vy. Giờ Vy là gái đã có chồng sẽ mang tiếng bỏ nhà theo trai. Nếu Vy trở về ngôi nhà đó Vy sẽ sống ra sao trong ngôi nhà chồng với những lời đay nghiến, chà đạp vì bỏ đi. Nếu Vy li dị thì sau này tương lai Vy sẽ ra sao?. Liệu ai đủ bao dung, vị tha quên đi quá khứ để đến với Vy. Bố mẹ chắc chắn không bao giờ đồng ý cho Vy lấy Huy sau sự việc này. Bố mẹ Huy cũng tuyên bố sẽ từ mặt nếu Huy cố tình lấy Vy.
Huy lo lắng đến suy sụp. Anh không biết phải làm gì bây giờ cho phải. Không liên lạc được với Vy. Anh chỉ biết giờ Vy đang trú ở nhà một người bạn tránh gia đình Huy phát hiện.
Qua liên lạc với chị họ Vy biết được Huy đã không giữ lời hứa và khai báo hết với công an. Cô thất vọng căm hận Huy tột cùng. Cô hối hận vì đã tin tưởng tuyệt đối Huy. Trong lúc Vy chới với không điểm tựa chỉ có mình Huy là người cô đặt niềm tin nhất thì lại phản bội cô. Vy quyết định cắt đứt liên lạc, chấm dứt hẳn quan hệ với Huy.
Cô yêu Huy bao nhiêu thì càng căm hận anh bấy nhiêu. Huy nhiều lần tìm cách liên lạc để giải thích nhưng cô không cho anh cơ hội. Huy có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng cho là giả dối. Tình yêu đẹp bốn năm tan biến dần bằng những hiểu lầm không thể hóa giải được.
Bẵng đi một tháng Vy quyết định về nhà giải quyết việc gia đình. Lúc này sự việc cũng đã nguội dần. Bố mẹ giường như cũng hiểu và thông cảm cho Vy nên để cô tự quyết định chuyện của mình. Vy làm đơn xin ly hôn. Cô đến tận nhà gia đình chồng xin lỗi và trình bày mọi việc. Lúc đầu anh Dũng không đồng ý nhưng sau thấy cô cương quyết quá . Vả lại Vy đùng đùng bỏ đi hôm cưới cũng làm cả gia đình anh mất mặt và có ấn tượng không tốt với Vy. Anh đồng ý. Thủ tục ly hôn cũng được giải quyết êm đẹp.
Sau tất cả mọi chuyện xảy ra. Vy trở lên cứng rắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô quyết định lên Hà Nội xin việc. Xa quê một thời gian để quên đi quá khứ. Quên đi những kỉ niệm nơi bắt đầu tình yêu của cô. Quên đi cuộc hôn nhân buồn không mong muốn. Xa rời lời đàm tiếu, thị phi của làng xóm. Cô muốn quên, quên cho bằng hết để bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Cuối cùng Vy cũng đã xin được một công việc đúng với chuyên ngành mình theo học nhờ sự nỗ lực của bản thân. Khi công việc đã ổn định, đầu óc thảnh thơi Vy lại bắt đầu lại nhớ những chuyện buồn cũ. Những chuyện tưởng đã chìm vào quá khứ nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đầu dày vò tâm can cô. Hàng đêm những cơn ác mộng, những mẩu chuyện buồn chắp vá đan xen lẫn lộn khiến cho cô không thể ngon giấc được. Cô sợ ngủ, cô càng sợ thì giấc mơ đó lại đến nhiều hơn tổn thương tâm hồn cô.
Còn Huy, không biết anh sẽ bị giày vò, ân hận đến bao giờ khi đã làm cho người mình yêu phải chịu đau khổ, thiệt thòi. Niềm day dứt khôn nguôi có lẽ sẽ đi theo anh suốt cuộc đời này.
Trần Trang