--> Ở bên cô ấy - game1s.com

Ở bên cô ấy


Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy nhau, San ạ. Ngay cái hôm em ướt đẫm bước ra mở cửa, nhìn em, anh đã nghĩ thiết tha, giá như mình được ở bên cô ấy...
***
Vươn tay qua bồn tắm đầy nước, sẽ mở được cánh cửa ngăn tủ treo để lấy chai nước bạc hà niêm kín. Chỉ thứ nước súc miệng ấy mới có thể xoa dịu cơn nhức răng hành hạ San từ lúc nửa khuya.
Thà ta chịu một cảm giác đau đớn nào đó còn hơn sống hoài với tình trạng này!

Lời nguyền vu vơ đã trở thành sự thật sớm hơn trông đợi. Sau khi Vinh đề nghị chia tay, hơn hai tháng qua, cô không thể làm gì ra hồn. Tất cả đống bài tập thiết kế trên trường đều đang trong tình trạng dang dở, chưa nhìn thấy điểm kết thúc, mà chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Buổi tối một mình trong căn hộ nhỏ đầy ắp nguy cơ biến thành ác mộng. Nhai trệu trạo một quả táo héo không mùi vị sót lại trong ngăn tủ lạnh, nốc cạn chai nước, sau đó thì gieo người xuống băng ghế, nằm bẹp, mắt không rời khung hình có ảnh Vinh. Đôi khi, ngồi ngoài ban-công, San độc thoại. Cô tái hiện vai của chính mình lẫn chàng trai đã bỏ đi. Đoạn cuối cuộc tranh cãi, cô ta tự thấy lỗi thuộc về mình: Vụng về. Hay suy nghĩ sai lạc các chuyện giản đơn. Tệ hại nhất là không biết thu xếp thời gian cho các cuộc hẹn...
Giấc ngủ muộn thường bị cắt đứt nửa chừng, rồi sau đó thức trắng. Giận dữ. Mong ngóng. Và cuối cùng là hoảng sợ tột độ. Chỉ có lòng tự trọng chưa bao giờ mất đi mới giữ cô không gọi điện, gửi tin nhắn hay lao đến những nơi Vinh thường hiện diện. Như một con vật mềm mịn và không có chân, thời gian trườn qua, hoàn toàn chẳng xoa dịu cảm giác trống rỗng buồn thảm. Điều an ủi San duy nhất là chút can đảm còn sót lại. Từ khi Vinh biến đi, cô không hề khóc lần nào. Ơn trời, cô cũng đủ sức khỏe để ngồi im trên giảng đường, không hành xử như kẻ mất trí. Chỉ tới hôm qua, gần kiệt quệ trong cuộc chống cự với tình trạng suy sụp, San đã dại dột thốt lên lời nguyền. Tối khuya, cơn đau răng ập đến. Cô thử đủ cách làm dịu nó. Nuốt hai viên thuốc giảm đau. Xoa dầu nóng đầy má. Thậm chí xả đầy bồn tắm, ngâm chân trong nước ấm. Hết thảy đều vô hiệu. Hy vọng cuối cùng là chai nước bạc hà. Có thể lũ vi trùng nhức răng sẽ lịm đi...
Một centimet nữa ngón tay chạm đến cửa tủ. Hồi chuông đột ngột vang lên. Chân San trượt lên mảnh xà phòng nhỏ rơi trên mặt sàn. Trong chớp mắt, thân hình cô đổ vật. Nửa người trên cắm thẳng vào bồn nước. Cảm giác sắp lìa đời ở rất gần bên. Cô ngộp thở, chới với trong làn nước xanh nhạt, chẳng thể nào hớp nổi dù chỉ một hớp không khí. "Mình sắp chết rồi !"- San nghĩ, thoáng hài lòng. Tiếng chuông cửa vẫn vang lên từng hồi ngắn, đều đặn, vô cùng kiên trì. Vùng vẫy một lúc, tay San chạm vào thanh vịn bên hông bồn tắm. Cô đành lóp ngóp đứng dậy. Không thể thẳng người lên nổi, cô ta lê bước ra phòng ngoài. Nước nhỏ tong tỏng theo từng bước chân. Một tay ôm má, một tay ôm bụng, San rên rỉ tiến ra cửa.
Cánh cửa căn hộ bật mở. San nín bặt. Không phải nhân viên thu tiền điện hay kiểm tra hệ thống dẫn gas. San vén mớ tóc ướt rủ trước mắt. Một người đàn ông trẻ. Sự nghiêm nghị của gương mặt tăng lên gấp đôi với bộ trang phục sẫm màu có các nếp pli thẳng tắp. Đứng cạnh anh ta, tay trong tay, còn một cô bé chừng bảy tuổi. Hệt như người đàn ông, bộ váy áo cùng dáng vẻ kiêu hãnh của nàng công chúa nhỏ không chê vào đâu được. Rõ ràng, anh ta bàng hoàng khi nhìn cô gái ướt lướt thướt. Nhưng anh ta mau chóng thay thế bằng vẻ điềm tĩnh lịch sự:
- Cách đây hai tuần, tôi chuyển đến căn hộ kế bên. Vì quá bận nên chưa sang đây chào cô. Xin lỗi vì đường đột. Nhưng có việc rất gấp tôi muốn nhờ cô giúp đỡ!
- U...u...- San phát ra âm thanh khó nghe khi chẳng biết cần phải nói gì.
- Nếu không phiền, cô cho tôi gửi em gái trong hôm nay được chứ? Tôi có giờ dạy đột xuất, thế chỗ một giảng viên bị ốm. Bé Chi không thể ở nhà một mình.
- Được!- SAn buột miệng, ngay tức khắc phát hoảng – Nhưng mà...
- Tất cả những gì cần cho con bé, tôi chuẩn bị sẵn đây rồi, San ạ! - Người đàn ông đưa ra một chiếc túi xách in ca-rô hồng.
- Anh biết tên tôi? – San thì thào.
- Vài buổi tối, tôi có nghe cô nói chuyện một mình. Xin lỗi, tôi không muốn nghe trộm. Nhưng ban-công hai nhà liền kề. Và cô nói quá to!
Sự xấu hổ ở nấc cao nhất sẽ chuyển hóa thành nỗi khiếp hoảng. Nắm khuỷu tay nàng công chúa tí hon, San giật lùi vào bên trong. Gió hành lang lùa mạnh khiến cửa đóng sầm. Chuông cửa vang thêm hai lần nữa. Sau đó thì nó im lặng hoàn toàn.

Thay bộ quần áo khô, việc kế tiếp cô phải làm là kiếm miếng giẻ lau, chùi sạch vệt nước bắt đầu len lỏi giữa các thùng giấy lớn đựng linh kiện máy tính. Căn hộ 72 mét vuông hiện được chủ nhân- người bác họ xa của San – sử dụng làm kho cất hàng. Chung cư gần khu trường đại học nên San đến ở dài hạn trong căn phòng còn trống, kiêm luôn nhiệm vụ canh giữ hàng hóa. Đó là một căn phòng bình thường của sinh viên thiết kế, với bàn học chất đầy sách và tạp chí, cỗ máy Mac cực mạnh vẽ đồ họa, cái chụp đèn uốn bằng dây kẽm treo lơ lửng trên giươfng nệm nhỏ. Nhưng, với bé Chi, poster phim hoạt hình 3D dán khắp tường, giấy nhắc việc đính chi chít trên cánh cửa phòng tắm và những cái chai thủy tinh màu hình thù kỳ quái bày kín cửa sổ phòng ngủ là những thứ chỉ hiện diện ở thế giới kỳ ảo. Ngồi nghiêm ngắn trên chiếc ghế giữa phòng, đột nhiên cô bé lên tiếng:
- Chị là phù thủy sống dưới thủy cung phải không?
- Chị bị té vào bồn nước thôi, bé con!
- Sao chị không sấy khô tóc?
- Chị không có máy sấy đâu!- San lầu bầu – Bé con, em nghĩ chị là phù thủy ?
- Anh Lâm nói, người nào không bình thường có thể là phù thủy. Họ biết làm những điều đặc biệt – Đưa mắt nhìn một vòng căn phòng chất đầy thùng các-tông, cô bé nhận xét – Nhà chị giống hệt trong phim Toy Story!
San nhăn nhó, chẳng biết nói gì. Bé Chi nhìn cô chăm chú, tiếp tục nhận xét:
- Chị giống như bị đau răng!
- Ồ, chị đang bị đau răng. Đau thật sự. Không phải là trong phim hoạt hình!
- Một cốc nước ấm pha với nửa muỗng muối trắng, ngậm năm phút sẽ làm giảm đau một giờ đồng hồ. Nhưng sau đó phải đến nha sĩ!
Đến lúc này, San mới nhận ra cô bé có gì đó bất thường. Các nhận xét chính xác kỳ quặc. Những câu nói đầy đủ, nghiêm trang. Và nhất là âm sắc giọng nói đều đều, hơi rời rạc, rất ít xúc cảm.
- Anh trai đã dạy em tất cả những điều ấy?- San tò mò.
Cô bé gật đầu, hai bàn tay nhỏ bé vẫn đặt trên nếp váy xòe phủ kín đầu gối. San thử nghe theo lời khuyên. Đúng là nước muối ấm làm cơn nhức răng dịu hẳn.Nhét đĩa phim Invisible iron man vào DVD tí hon và cài lên đầu cô bé Chi bộ tai nghe, San mở máy tính, làm nốt bài tập thiết kế nội thất. Trên màn hình, căn phòng lớn với những món đồ vật trắng và xám chỉ cần nhấn thêm vài chỗ sáng sẽ hoàn tất. Nhưng, San đột ngột bấm tổ hợp phím, đổi màu món đồ vật trung tâm. Chiếc bàn – khối modul vuông vức – tức khắc bóc mất lớp vỏ bọc camay sang trọng, thay bằng màu da cam thô kệch. Luồng sáng đánh thêm từ cửa sổ làm chiếc bàn nổi bật một cách kỳ khôi. Tổng thể bài tập thiết kế gợi sự ghê rợn. San ngồi im, mắt trống rỗng đặt lên màn hình. Hồi lâu, một bàn tay chạm nhẹ vào lưng khiến cô giật thót. Cô bé Chi đứng bên cạnh San từ lúc nào: "Em khát nước!".
Chiếc cốc to nặng khiến Chi đánh đổ non nửa chỗ nước lọc xuống ngực áo. San đành tháo chiếc váy đẹp cho con bé, thay tạm bằng áo pull cũ của cô."Em đói rồi!" – Chi lại cho biết. San hối hận khủng khiếp khi ban nãy không cầm lấy túi đồ ăn. Tủ lạnh chỉ còn túi bánh mì khô và một quả lê, thứ trái cây Vinh ưa thích nên cô luôn trữ sẵn. Quả lê cuối cùng. San giữ nó, với hy vọng mơ hồ anh ta sẽ quay lại. Nhưng bé Chi đã cầm lấy nó: "Gọt đi!". Những vòng vỏ vàng lạnh lẽo. "Sao chị không cắt từng miếng nhỏ ?"- Cô bé nhắc. Một lần nữa, San làm theo. Bây giờ, ngoài bức ảnh của Vinh, trong nhà chẳng còn gì dính líu với cảm giác đau buốt.
***
Từ tầng hầm, San ôm cuộn giấy in bài vẽ, lảo đảo bước vào thang máy trống hoác. Cằm cô tái nhợt, chiếc kính râm to choán kín mặt, tiếng răng va vào nhau cồm cộp, vang rõ trong tai.
Hôm nay là ngày đầy ắp rủi ro.Tại hàng dịch vụ photo và in màu, San chạm mặt Vinh, tình cờ. Hàng trăm lần cô hình dung giây phút này. San tin chắc mình sẽ bình thản nhìn Vinh bước đến, nói lời xin lỗi. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Suýt nữa cô lao đến như một mũi tên bắn ra khỏi cánh cung khi nhìn thấy Vinh. Rồi cũng nhanh như thế, cô đã chết lặng, nhận ra bàn tay anh ta đang nắm chặt bàn tay một người khác. Thấy San, anh ta bước đến, vui vẻ giới thiệu bạn gái mới. Giật lùi như một con ngốc, lưng cô va sầm vào cỗ máy photocopy. Xung quanh cười rộ. Chưa hết, ở chi nhánh văn phòng quảng cáo người Nhật, nơi San vẫn làm thêm sau giờ học, họ đưa cô phong bì, yêu cầu ký nhận khoản lương cuối cùng. Hợp đồng làm việc đã hết kỳ hạn. Cô mệt và buồn đến nỗi không sao mở miệng hỏi điều kiện để được làm tiếp. Suốt chặng đường từ công ty về nhà, San run cầm cập.Cuộc đời là một thử thách. Cô biết rõ câu hát ấy nằm trong bài hát nào. Nhưng hiểu nó, chờ đợi nó biến thành kinh nghiệm sống thì gần như ngoài sức chịu đựng. Ít nhất tại thời điểm này...

Cửa thang máy mở ra êm ru. San loạng choạng bước ra. Trên hành lang chung, một người cao lớn đứng lại: "Chào, San! Tôi vừa gõ cửa nhà cô. Thật may gặp cô đây!"."Vâng, chắc là may!"- Cô lầm bầm, tự nhủ hàng xóm chuẩn bị nguyền rủa việc hôm trước đã cho bé Chi ăn rặt thứ vớ vẩn, mặc nó sử dụng màu bột vẽ nhoe nhoét, bôi cả lên mặt và chân tay. Chưa kể còn cho con bé mặc cái áo pull in hình nụ hôn sấm sét nữa. Ở cự ly gần, cô phát hiện Lâm sở hữu gương mặt không phơi bày cảm xúc. Ánh nhìn sắc lạnh là của người luôn đọc rõ kẻ khác nghĩ gì. Cảm giác khiếp sợ chợt xâm chiếm San.
- Đừng sợ!- Người hàng xóm nhìn thẳng mắt San, bất kể đôi kính sẫm màu- Không có gì để tôi than phiền cả. Tôi chỉ muốn tặng cô chút quà.
- Có gì trong đó? Tại sao lại quà? Tôi giữ em gái cho anh, nên được trả công ư?- Cô đưa mắt nhìn gói giấy in hình bầy hải cẩu, cố ý tỏ ra thô bạo.
- Máy sấy tóc và thuốc chữa viêm nướu răng. Chỉ vậy thôi!- Lâm nhún vai – Tôi trích khoản tiền được trả cho năm tiết dạy bù, mua mấy thứ này cho cô. Cho nên, cô gọi là quà tặng hay trả công đều okay!
Tựa cốc nước lạnh đặt vào tay đúng lúc, sự thẳng thắn không che đậy của người hàng xóm đột nhiên khiến San thấy dễ chịu ghê gớm. Cô mỉm cười nhợt nhạt, đưa tay cầm gói quà. Lâm ngăn lại, khi cô ta sắp nói cảm ơn:
- Tôi sắp đưa ra một đề nghị. Cô có muốn ghé vào căn hộ của tôi và trao đổi?
- Không cần đâu. Anh nói ở đây cũng được!- San dè chừng.
- Cô có muốn nhận thêm một công việc ngoài giờ học không? Tôi trả công tính theo giờ! Tôi đang tìm một người có thể trông nom em gái khi tôi vắng nhà.
- Sao đúng hôm nay, anh biết tôi cần việc làm thêm?
- Tôi không rõ cô đã làm gì, nói gì, nhưng bé Chi khá hơn khi ở nhà cô về. Em gái tôi cần được giao tiếp theo cách thông thường. Chắc cô biết, Chi là đứa trẻ tự kỷ!- Để tăng thêm sức thuyết phục, người hàng xóm nói chậm rãi hơn – Mặt khác, tôi đoán cô cần thêm việc để không tự nói chuyện một mình nữa!
Xô bắn người hàng xóm qua một bên, San lao thẳng về căn hộ.Tay run bắn, cô không sao mở khóa. Ngoảnh đầu lại, San hét lên:
- Tôi cóc cần công việc và tiền công của anh. Tôi là kẻ thất bại cũng được. Nhưng tôi cóc cần ai thương hại!
Hàng xóm đứng im, khoang tay nhìn cô theo cách một bác sĩ quan sát bệnh nhân khốn khổ của mình. Bấm nút gọi thang máy, anh ta bỗng lên tiếng rành mạch:
- San, vào nhà và bình tĩnh lại đi. Cô sẽ thỏa thuận với tôi, khi nào cô đủ thông minh để không tự thương hại mình nữa!
Người hàng xóm biến mất trong thang máy. San không nhúc nhích. Mồ hôi đầm đìa lưng áo. Cảm giác kiệt sức đang căm thù. Tựa lưng vào cửa, tay cô bấu chặt túi giấy in hình lũ hải cẩu tí hon. San lờ mờ nhận ra Lâm đúng. Cô đã nhấn chìm mình trong cảm giác tự thương hại quá lâu.
...
Bộ quần áo mới tinh được ủi thẳng nếp. Các móng tay lem nhem màu vẽ đã ngâm nước nóng, sạch bong. Ngay cả mái tóc rối tinh, phủ xoà xuống vai cũng được cắt ngắn, ôm sát đầu, rực lên một màu mahogany ánh đỏ tự nhuộm. Kể ra, chăm chút thế này cũng hơi phô trương để đến phòng khám nha khoa. Nhưng, nếu đi với tay hàng xóm hắc ám và bé Chi em gái anh ta, người giờ đây xem San như một thần tượng, thì một vẻ ngoài hoàn hảo và kiêu hãnh chính là điều San gắng sức thể hiện.
Hít một hơi dài, San mở cửa căn hộ. Các cơn nhức răng tái phát nên rốt cuộc, cô gật đầu khi Lâm đề nghị đưa cô đến một phòng nha anh quen. Ngoài hành lang, bé Chi đứng chống hông oai vệ, vai quàng cái túi vuông to vật bằng vải lanh thêu những hoạ tiết Mặt Trời cười toác miệng. Chiếc túi là sản phẩm thiết kế ngẫu hứng của San hồi năm nhất, giờ đã tìm được chủ nhân thích hợp.Xa hơn một chút, vị giảng viên trẻ cau mày đưa lên cánh tay đeo đồng hồ, ngầm ý chê trách sự chậm trễ.
Không nhìn anh ta, San túm vội tay cô bé con, dắt vào thang máy. Lâm liếc cô rất nhanh, kiếu nhìn của vị giáo sư quan sát con chuột bạch sắp bị mổ phanh bụng. "Cóc sợ! Bây giờ mình đã khác xa hình ảnh ướt lóp ngóp lần đầu chạm mặt anh ta!"- San tự nhủ, xốc lại sự vững tin. Đột ngột, Lâm vươn tay quàng ra sau gáy cô. Cổ áo bị giật mạnh. Người San đông cứng. Cô gồng lên, sắp đẩy bật cú ôm bất ngờ. Đúng giây phút ấy, Lâm rút tay. Trước mũi San, cái tem nhãn áo bằng giấy bìa phất phơ. Ban nãy quá phấn khích, cô quên tháo nó ra. Chẳng đếm xỉa đến vẻ rối trí của San, hàng xóm nhún vai: "Tôi chỉ không muốn người đi cùng cho cả thế giới biết chiếc áo cô ta mặc giá một trăm ngàn đồng và được sale off phân nửa!". Thang máy xuống tầng trệt, San nắm tay Chi lảo đảo bước ra ngoài. Cô bé kêu lên: "Sao chị lạnh toát thế ?"."À, ừm...Chị hơi sợ tí chút!" - San lí nhí khó nhọc. Gương mặt Chi nghiêm trang: " Nhổ răng đau khủng khiếp. Nhưng sau đó thì có thể ăn kem!". Đó là biểu lộ cảm thông cao nhất mà đứa trẻ mắc chứng tự kỷ như Chi giờ đây đã biết thể hiện.

Ba tháng học, chơi và giao tiếp tích cực đã bóc dần lớp vỏ cách biệt bao quanh bé Chi lâu nay. Không như giao hẹn ban đầu – chỉ khi nào Lâm vắng nhà mới gửi em gái – gần như tất cả các ngày trong tuần, con bé đều bấm chuông căn hộ kiêm nhà kho. Trong khi San hí húi với bản vẽ trên máy và làm sa bàn thiết kế, Chi mặc sức vọc tay vào những hũ bột màu, vẽ nghuệch ngoạc vô số hình thù lạ lùng trên mặt thùng carton. Mấy bộ váy yếm nhung dạ đắt tiền bị kéo đứt dải buộc, để bò toài thoải mái trên sàn nằm xem đĩa phim hoạt hình. Đưa đầu cho San thử nghiệm thắt bím dreadlocks như thổ dân, mái tóc dài mượt của cô bé chỉ còn cách cứu chữa duy nhất là xén ngắn. Các lọn tóc còn lại cứ xù lên, khiến gương mặt trái xoan đượm vẻ ngỗ nghịch kỳ quặc. Trời nóng, San xả nước lạnh đầy bồn tắm, cho phép con bé bì bõm với bầy thú nhỏ bằng sứ. Chẳng may cô bé trượt chân ngã, trán sưng u, San giải thích tai nạn đó như một chiến công của nữ chiến binh thuỷ cung, khiến con bé thích mê. Bỏ hết bánh kẹo đóng hộp đắt tiền Lâm đưa sang, cô luyện cho Chi ăn quen các món quà vớ vẩn. Đôi khi, vừa chiên bánh bột mì đường, San vừa kể chuyện cổ tích quái dị do chính mình bịa đặt, với đủ thứ tình tiết khôi hài hay u ám, tuỳ theo tâm trạng tức thời. Về sau, bé Chi tự dành phần kể, say sưa với vô số tưởng tượng kỳ dị. Hết thảy trò trẻ con phá phách, những phát kiến viển vông San từng trải qua thời ấu thơ, giờ đây cô thoải mái cho phép bé Chi lặp lại. Có lần, cô bé ôm lưng San từ phía sau, thì thào: "Bên đây vui điên lên!"." Ở với anh Hai cũng vui mà!"- Cô cười, búng nhẹ mũi Chi.Đứa bé lơ đãng nhìn ra ngoài trời: "Không vui đâu. Anh Lâm không giống người bình thường đâu!". Thoáng tò mò, nhưng San không hỏi gì thêm.Cuộc sống riêng biệt trong từng căn hộ đóng kín. Chỉ vì ngốc nghếch nói chuyện một mình, cô lộ bí mật khốn khổ cho hàng xóm biết. Quá đủ. Biết thêm những điều giấu kín của kẻ khác, phỏng có ích gì?
Mười lăm phút xe hơi đưa họ đến phòng nha danh tiếng trên khu trung tâm. San phát hoảng khi bước qua tấm cửa kính xoay, tiến vào một không gian trắng loá, sạch bong, phảng phất hương táo xanh pha lẫn mùi thuốc khử trùng. Không suy nghĩ, cô quay lưng, tiến thẳng ra ngoài. Chộp vai San, Lâm xoay cô lại, nhìn thẳng vào mắt.
- Cô sao vậy? Bỏ cuộc ư?
- Thà chịu đau răng còn hơn vào đây!
- Cô sợ đến thế sao? Chữa răng chỉ đau một tiếng là cùng. Tôi sẽ yêu cầu tiêm thuốc tê và kê đơn giảm đau – Nụ cười lành lạnh thoáng qua môi Lâm – Đảm bảo, cô sẽ thấy nó không đau dai dẳng như khi cô bị anh chàng nào đó bỏ rơi!
- Làm ơn đừng nhắc chuyện tồi tệ nữa!- San nuốt nước bọt – Sự thật là tôi chỉ e không đủ tiền trả dịch vụ sang trọng!
- Cô biết suy nghĩ thực tế rồi đấy! – Lâm nheo mắt – Đừng lo, tôi thanh toán hết.
- Tại sao thanh toán hết, một khi anh đã trả tiền bảo mẫu cho tôi?- San ngờ vực.
- Chấm dứt những câu hỏi ngu ngốc ấy đi!- Lâm gạt ngang, tức khắc khoác lên vẻ nghiêm lạnh khó gần.
Quả đúng như lời hàng xóm, chữa răng không đau. Nha sĩ đồng môn đại học của Lâm nên tỏ ra thân thiện đặc biệt. Sau nửa tiếng, rời phòng nhổ răng, San thật sự nhẹ nhõm. Bé Chi chìa ra cây kẹo lollipop bạc hà: "Anh Lâm nói chị không khóc như em đâu. Vì chị rất can đảm!". San đưa mắt nhìn hàng xóm. Chừng như chẳng liên quan đến điều em gái vừa hé lộ, anh ta thản nhiên: "Tôi có hứa cho con bé qua trung tâm thương mại mua sắm chút ít, chơi game hay coi phim. Sau đó lên tầng thượng ăn kem chiên trong tô. Đi cùng anh em tôi, okay?". San gật. Sự thật là đầu óc cô rối beng, chẳng còn khoảng hở nào hòng phân tích và hiểu rõ tình huống đang mắc vào.
****
Chừng như có sự song hành thần bí. Khi các cơn đau răng rơi vào quên lãng, cảm giác thất bại từ mối tình đầu, ký ức nặng nề về Vinh cũng lặng lẽ mờ đi, rồi tan biến. San trở nên vui vẻ và hoạt bát. Thế chỗ những cuộc độc thoại, lúc cao hứng, San hát một mình, bất kể đang vẽ bài trên lớp, đang cào bàn chải giặt đống quần jeans dày cộp hay khi nướng lại ổ bánh mì ỉu trên bếp gas. Cuộc sống nhè nhẹ tươi màu. Giấc ngủ yên ổn, không mộng mị. Thảng hoặc, San ngỡ cô vẫn còn ngồi trong rạp phim, cùng bé Chi cười phá lên vì con mèo mập ú lưu manh Garfield. Cô nhớ khi chén hết chỗ kem chiên trong tô pha lê, Lâm gọi thêm nữa. Anh ta cũng nếm thử muỗng kem vỏ chanh, dù trước đấy nhận xét kem là thứ ngon miệng nhưng gây hỏng men răng...Sự tươi vui trong San dường như chính là tâm trạng nối dài từ lần đi chơi chung ấy.
Những tối lặng gió, đứng ngoài ban-công, dõi mắt về trung tâm thành phố lấp lánh từng dải ánh sáng tựa các vệt sao sa, cô lắng nghe giai điệu mấy khúc ca yêu thích của Tony Joe White hay Peter Green âm vang trong đầu. Đôi khi Lâm tình cờ đứng ở ban-công kế bên. Anh ta cũng im lặng. Mắt kính anh ta phản chiếu các dải sáng, tựa hai mặt hồ xa vắng. Rón rén chuồn khỏi phòng ngủ, bé Chi đứng hóng gió cạnh anh trai. Nhận ra San, cô bé kêu ầm lên, nhờ anh trai chuyền qua cây cột giữa hai ban-công cây kẹo lollipop. Bàn tay họ chạm nhau, rất nhanh. San rụt phắt lại. Những ngón tay hàng xóm khô và lạnh. Cô nghĩ tim mình đập mạnh, có lẽ vì sợ hãi.

Một buổi chiều, bé Chi không sang. San gắng chú tâm xem quyển New Urban Spaces theo danh sách giáo trình cần tham khảo. Sự bồn chồn khiến chuỗi hình ảnh và dữ liệu trượt qua mắt như bầy lạc đà uể oải mất hút trong cát. San gấp sách. Có lẽ gọi qua hàng xóm? Nhìn tên Lâm trong máy, cô hiểu sẽ mất hết tự tin khi giọng anh ta vang lên. Trong tích tắc, cô vứt luôn điện thoại. Sao không can đảm sang căn hộ bên cạnh. Chỉ năm bước chân. Mặc thêm áo khoác, San vặn tay nắm.
Một bóng người đứng im trước cửa, có lẽ đã khá lâu. Cũng như anh ta, San giật bắn lên: "Sao anh đứng đây?". Lâm nhợt nhạt: "Tôi đang nghĩ có nên gọi cô hay không. Em tôi sốt cao!". Đẩy anh ta sang bên, San lao thẳng qua căn hộ bên cạnh. Trong phòng ngủ nhỏ, cô bé nằm lọt thỏm trong những lớp chăn nệm xanh nhạt, như con cá bé bỏng trôi dạt. Nhận ra San, môi bé Chi mấp máy: "Cổ họng đau lắm.Em nhớ chị điên lên!". San vuốt chóp mũi nóng rực của đứa trẻ. Nụ cười yếu ớt thầm thì: "Nếu em uống sữa, chị ở lại đây, nha?". Cô gật đầu, đưa cho Chi thuốc và cốc sữa. Nhắm mắt một chốc, cô bé lại bảo: "Em muốn ăn lê!". Gọt lớp vỏ vàng, San bỗng nhớ lần đầu tiên hàng xóm dắt Chi sang, cô bé ăn trái lê cuối cùng sót trong tủ lạnh. Thời gian ngắn ngủi. Nhưng bao nhiêu đổi thay giữa những vòng vỏ vàng ấy...
Hai ngày cuối tuần, San ở luôn bên nhà hàng xóm, dỗ Chi ăn, xoa dịu cô bé khi Lâm tiêm thuốc và ôm cô bé ngủ. Lâm và cô chỉ trao đổi vài thông tin ngắn. Chẳng hạn ở trường tiểu học quốc tế, bé Chi đã thoát khỏi tình trạng tự bế, bắt đầu hoà nhập tốt với cộng đồng. Cô bé sẽ được vào lớp một chính thức đầu năm học mới. San nghĩ Lâm chỉ cần cô ở mức đó thôi. Khi cô đã hoàn tất nhiệm vụ, giữa họ, chẳng có gì hơn. Thế nhưng, cả hai buổi sớm thức giấc trong căn phòng xanh, San đều thấy anh nơi ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn cô và bé Chi ngủ yên. Bắt gặp ánh mắt San, anh quay lưng bỏ đi.
San không bỏ qua chi tiết nào trong căn hộ hàng xóm. Những đồ đạc chất liệu cao cấp tuyền màu xám xanh trang nhã dành cho đàn ông độc thân, các nguồn chiếu sáng không chê vào đâu được. Thế nhưng, một điều gì đó khiến không gian phả ra làn hơi trầm mặc buồn rầu. Vài lần, từ phòng Chi, cô quan sát Lâm đăm chiêu trước màn hình PC, tìm tư liệu cho bài giảng. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xiên từ bức tường kính trong suốt. Chìm một nửa trong bóng tối, gương mặt Lâm tựa đầu tượng hoàn hảo, lạnh lẽo. Một ý tưởng vụt qua. Ngay khi anh đi ra ngoài, San vội vã chọn trong tủ ly mấy bộ đĩa thuỷ tinh màu, đủ kích cỡ. Nhanh chóng mà kỹ lưỡng, cô dán từng chiếc đĩa lên khoảng tường kính. Khi hoàn tất, cả căn phòng rộng bỗng tràn đầy sinh khí với các luồng sáng đủ màu sắc. Bé Chi quấn chăn lò dò bước ra xem, ngẩn người: "Chị là phù thuỷ giỏi nhất mà em biết...". San nháy mắt, mỉm cười. Cuộc sống dễ chịu và tươi màu, nếu người ta muốn. San chỉ mong những người xung quanh cũng nhìn thấy như cô.
***
Cũng đột ngột như khi bỏ đi, Vinh quay trở lại với San. "Mấy tháng qua đủ để anh nhận ra chẳng có cô gái nào được như em. Ở bên em, anh thấy thoải mái nhất!- Vinh nói, tay tung lên không trung những quả lê tươi rói vừa mang đến- Chia tay nhau một thời gian để biết rõ hơn giá trị của nhau. Người ta thường nói vậy, phải ko? Mà này, anh cũng thích vẻ ngoài mới mẻ của em đấy. Màu tóc dễ thương dù không hẳn thời trang. Em có muốn đi làm part-time không? Anh biết một công ty thiết kế của Đức đang tuyển nhân sự..."
San ngồi im, mắt mở to.Cô đã ước ao giây phút này hàng ngàn lần. Thế mà giờ đây, khi nó đến, đầu cô trống rỗng. Trống rỗng như ngăn tủ với tất cả đồ vật bên trong bị dốc ra, thiêu rụi. Cô đột ngột cắt đứt những lời nói không ngừng của Vinh: "Ý anh là chúng ta sẽ trở lại như hồi xưa?"."Hồi xưa? Em dùng từ buồn cười thế!- Vinh cười phá lên- Này, chẳng phải em rất buồn khổ khi rời khỏi anh đấy sao?". San gật nhẹ, rồi nói: "Anh cho em thời gian suy nghĩ. Năm ngày thôi. Được không?". Vinh hơi khựng lại, rồi vui vẻ ngay: "Okay. Nếu em gọi sớm hơn cũng được!". Tối, cô ngồi gác cằm co ro trên chiếc ghế gỗ ngoài ban-công, nghĩ miên man về cuộc sống hai mươi mốt tuổi. Về tình yêu. Sự phản bội. Về những điều đã mất trong đời...

***
Có tiếng gõ nhẹ trên cây cột giữa hai ban-công. San giật mình ngước lên. Giọng Lâm vẳng sang: "Cô có muốn nói chuyện một chút không?".
Họ đi thang máy lên khoảng sân tầng thượng toà chung cư. Bầu trời tối sẫm. Những vệt gió đan chéo. Lâm ngồi trên băng ghế nhỏ. Lưỡng lự một chút, cô cũng ngồi xuống, cạnh bên anh. Gần đến mức cảm thấy hơi ấm toả sang từ vai và tay áo.
- Em đang có chuyện vui? – Lâm lên tiếng trước, và thay đổi cách xưng hô.
- Em không rõ mình vui hay buồn nữa. Người yêu cũ của em quay trở lại!- San nói nhỏ, thành thật – Em cũng chưa biết sẽ quyết định thế nào!
- Chọn lựa bao giờ cũng khó nhọc, phải không?- Trong giọng Lâm, có điều gì đó đượm sự thấu hiểu sâu xa.
- Anh đã bao giờ phải chọn lựa chưa ?
- Một vài lần quan trọng.
- Chẳng hạn?- San bỗng muốn biết thật rõ, thật nhiều về con người lạ lùng này.
- Ừ, chẳng hạn khi bằng tuổi em lúc này đây, anh gần như phát điên khi biết cha anh có một đứa con riêng, là bé Chi. Thế mà khi ông mất, anh đã mang con bé về nuôi. Chẳng hạn khi tốt nghiệp đại học, anh cần lựa chọn sẽ du học và ở lại Mỹ với mẹ anh, hay sống ở đây, để nuôi dạy em gái tự kỷ. Cứ như thế. Giống hệt anh đang ngồi trên cỗ xe lao điên cuồng. Rẽ phải hay rẽ trái, tất cả đều tự anh quyết định – Lâm cười nhẹ, lưng hơi còng xuống, tựa các gánh nặng từ quá khứ bỗng chốc dồn về, đặt lên vai anh.
- Anh luôn chọn, để cuộc sống không trôi qua vô nghĩa, để không bao giờ phải hối tiếc với chính mình, phải không? -  San hỏi, chợt thấy lạnh khủng khiếp. Và tự nhiên cô tựa sát vào anh.
- Em nghĩ vậy cũng được...- Lâm thở nhẹ. Đột ngột anh quay lại, ôm ghì San vào ngực anh – Nhưng San này, tại sao em biết được những điều ấy?
- Em biết hết. Giống như tất cả có sẵn trong đầu vậy!- San nói, gắng không khóc.
Cánh tay Lâm vòng quanh lưng cô gái, ghì chặt hơn. Môi anh đặt những nụ hôn nóng rực lên vầng trán gương mặt nhỏ trắng muốt, bao quanh bởi mái tóc ánh đỏ. Hơi rụt rè, rồi San cũng đưa tay ôm chặt lưng anh. Cô khóc, thì thào:
- Lâm này, vì sao anh lựa chọn em?
- Vì anh muốn bé Chi được vô tư và trong trẻo như em. Vì qua em, anh thấy anh ngày đó, khi tuyệt vọng vật lộn với chính mình. Và hơn tất cả, vì em chính là em, giản dị và thành thật – Những hạt nước mắt giấu kỹ từ mắt anh rơi xuống vai cô – Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy nhau, San ạ. Ngay cái hôm em ướt đẫm bước ra mở cửa, nhìn em, anh đã nghĩ thiết tha, giá như mình được ở bên cô ấy...
Phan Hồn Nhiên







Thông Tin
Lượt Xem : 1274
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN