Đi qua những ngày mưa
(game1s.com) Tôi không mong anh chạy theo, dỗ dành hay an ủi, vì tôi biết, anh đang nhớ Vy. Có lẽ trong anh, vẫn luôn có một khoảng trống dành cho cô ấy mà tôi chẳng thể lấp đầy, đến mức tôi còn chẳng biết khoảng trống ấy lớn đến đâu.
***
1. Những gì anh đang trải qua, em đều đã cảm nhận bằng con tim đấy!
Tôi đã từng cùng anh vi vu khắp những con phố đầy nắng của Hà Nội, ngồi lặng lẽ hàng giờ lắng nghe anh hát giữa những ngày anh buồn và cô đơn nhất hay nắm chặt tay anh sợ hãi trên độ cao chênh vênh của núi rừng Yên Tử... Tôi chưa bao giờ tự hỏi, liệu anh đã từng trải qua những cảm xúc như thế với một người nào khác không phải tôi hay chưa khi mà xung quanh anh luôn luôn có hàng chục cô em gái, đáng yêu và xinh xắn hơn tôi gấp vạn lần. Đơn giản vì anh dễ mến...
Tôi luôn tự hào mình là đứa được anh cưng chiều nhất trong số những đứa em của anh. Thời gian 3 năm rưỡi không phải là không có những hiểu lầm, nhưng đến giờ phút này, hầu như chẳng còn ai nghi ngờ về mối quan hệ của chúng tôi nữa. Tất cả những gì tôi và anh đã trải qua, tưởng nhiều mà hóa ra cũng chẳng được bao nhiêu. Có ngọt ngào, dịu dàng, ấm áp đến mấy cũng chỉ là tình cảm của một ông anh trai dành cho một đứa em gái nhõng nhẽo và trẻ con, không hơn không kém.... Cũng phải thừa nhật rằng, có đôi lúc, lòng tôi nhói lên một cảm giác hụt hẫng gì không rõ khi nhìn anh cười hạnh phúc bên cạnh cô bạn gái dễ thương, nhưng rồi, tôi lại có cách xoa dịu tất cả những cảm xúc khó gọi tên trong lòng mình, để tiếp tục lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ. Có lẽ, tôi luôn là người đứng nhìn anh từ phía xa, thoát khỏi những ồn ào và muôn vàn mối quan hệ trong cuộc sống của anh, nhẹ nhàng nhưng chẳng bao giờ thiếu vắng...
Sáng sớm, trời đổ mưa tầm tã mang theo từng đợt gió len lỏi qua khung cửa sổ để mở. Tôi lục tục nhỏm dậy, tung chăn và cho phép mình thong thả ngồi bên thềm cửa mà tận hưởng những hạt mưa mát lạnh bắn tung tóe lên đôi tay nhỏ, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới... Và người phá vỡ cái khoảnh khắc tinh khôi ấy lại chính là anh, với một cuộc gọi sớm và bất bình thường hơn mọi ngày...
- A lô? – Tôi cố làm giọng còn ngái ngủ, cố ý trách móc anh sao lại "đánh thức" mình sớm thế trong một ngày chủ nhật hay ho như thế này...
- Anh đang đứng trước cửa nhà em đây. Xuống mở cửa. Mau!
Tôi ngớ người mất mấy giây rồi mới ý thức đươc điều anh vừa nói. Chạy như bay xuống tầng một, tôi phát hoảng khi thấy anh người sũng nước, tóc tai bết lại và toàn thân thì đang run lên từng đợt. Thật điên nếu anh đi bộ, lại dầm mưa từ nhà anh đến căn nhà cho mượn mà tôi đang ở.
- Anh làm cái gì thế kia? Không đâu muốn thử cảm giác đi dưới mưa xem nó lãng mạn thế nào à? – Tôi vừa gắt vừa đặt xuống trước mặt anh một cốc trà gừng ấm nóng. Anh uống cho kì hết ly nước, rồi im lặng quay lưng lại phía tôi, bờ vai run lên không rõ vì lạnh hay tại...anh đang khóc.
- Cô ấy đi rồi. Vy ấy! Anh khó có thể tìm được hình bóng cô ấy ở đâu ngoài việc đi dưới những cơn mưa...
Anh nói, nghẹn ngào, rời rạc và đứt đoạn, nghe thê thảm đến nhói lòng. Thế rồi, hết sức chậm rãi, anh kể cho tôi về mối quan hệ của anh với Vy, về những cơn mưa mà cả hai thường cùng nhau thưởng thức với những cảm xúc yêu thương dài vô tận, về những rạn nứt lặng thầm trong mối quan hệ của hai người kể từ khi Vy gặp một người con trai khác, về lời chia tay vội vàng trước khi cô ra đi và niềm đau đến vỡ òa của người con trai ở lại...Vy yêu mưa mà, và giờ anh cũng vậy! Có lẽ anh đã sốc khi một ngày nọ, trong cơn mưa ấy chỉ còn mình anh lặng lẽ, sốc vì mình mất đi Vy chóng vánh đến không ngờ, sốc vì những ngộ nhận cay đắng mà bây giờ anh mới hiểu...
- Thật tệ là anh chưa từng nói thích cô ấy! Anh cứ đinh ninh rằng cả hai đều thấu hiểu tình cảm của nhau...Và anh luôn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong lòng Vy, anh lúc nào cũng hy vọng, và tin tưởng như thế! Nhưng cuối cùng, sự thật lại khác xa những gì trong tưởng tượng...
Anh ngừng nói như kiệt sức, đờ đẫn mỉm cười cay đắng. Có lẽ trong anh lúc này, từng kỉ niệm với Vy đang dần chạy qua như một cuốn phim quay chậm dưới những cơn mưa, rồi cũng đến lúc nó ngấm nước và bị quăng vào một mảng kí ức nào đó của nhân vật nữ chính, bỗng chốc không thể trở nên hoàn hảo khi chỉ còn một người cứ nâng niu nó như một kỉ niệm vô giá...Tôi nhìn anh, chẳng biết nói gì hơn là siết tay anh thật chặt, thấy lòng mình đồng cảm đến lạ kì:
- À, em hiểu...Hy vọng mình là đặc biệt trong lòng ai đó, và cuối cùng nhận ra còn có người đứng ở vị trí cao hơn. Cái cảm giác đó, thật sự là rất đau...và hụt hẫng nữa...Em...
Tôi dừng lại, gắng để mình không bật khóc. Chẳng phải tôi cũng đã từng như anh, đã khổ sở với những cảm xúc tiêu cực dồn dập trong cái ngày anh tiết lộ đã thích một cô bé kém anh hai tuổi , chẳng phải tôi cũng đã cay đắng nhận ra mình thực sự nằm ở đâu trong trái tim anh, và cố gắng từng ngày để lại mỉm cười, hồn nhiên như tôi của ngày xưa trước anh hay sao? Cuộc đời đã đẩy tôi và anh đến những khoảnh khắc giống nhau, khi mà cả hai đều bị tổn thương, nhưng trái với anh, tôi giữ nó cho riêng mình, và nỗi đau của chúng tôi cũng chẳng thể nhìn từ một hướng...
- Em hiểu? Vậy em có thể vượt qua không? Anh không tin, thực chất em đâu có hiểu cảm giác bây giờ của anh.
- Nghe này! Những gì anh đang trải qua, em đều đã cảm nhận bằng con tim đấy!
2. Quyết định ngốc nghếch và giải pháp 50/50
Sau cái buổi sáng sũng nước ấy, anh không gặp tôi suốt mấy ngày trời. Đến khi tôi không chịu được mà phải nhấc máy gọi mới hay anh đang vi vu một mình trên Đà Lạt, tận dụng những ngày nghỉ ngắn ngủi trước khi bước vào kì học mới. Anh nói mình cần một nơi thật bình yên để sắp xếp lại cuộc sống, và lập trình cho bản thân đủ mạnh mẽ để vượt qua những nỗi đau. Tôi ậm ừ tỏ ý yên tâm rồi tắt máy. Trong cuộc sống, thi thoảng chúng ta phải đối diện với những sự thật đau lòng, như tôi, như anh đã và đang trải qua vậy...Và cũng giống như tôi, anh chọn cách đến một nơi thật lạ, thật xa để nỗi đau được ngủ yên, để dần lấy lại thăng bằng cho cuộc sống. Tôi cũng đã từng đến Đà Lạt, trong một ngày xuân xinh đẹp và tươi tắn, nhưng tôi đi để chạy trốn hiện tại, vùi bản thân với những cảm xúc của quá khứ. Và giờ đây, khi mùa xuân lấp lánh đang dịu dàng về trên nhịp thời gian xô đẩy, anh lại giống tôi, lại lấy nỗi đau mà đón lấy cái cựa mình mong manh ấy...Đôi khi, tôi hay tự hỏi, rằng liệu mình đã thực sự vượt qua được mọi chuyện hay chưa?
Những ngày sau đó, anh vẫn đều đặn liên lạc với tôi qua những tin nhắn vô cùng ngẫu hứng, khi anh bất chợt nhìn thấy một cánh đồng hoa rực rỡ hay một vạt mây trời lấp lánh màu cầu vồng, tuy không mơ mộng nhưng vẫn toát lên vẻ thích thú trẻ con ẩn sau một con người có vẻ chín chắn và cương quyết... Tôi lắng nghe, cảm nhận niềm vui hiện rõ qua từng con chữ, sức sống và sức trẻ trong anh hình như đã dần dần hiện hữu lại như chính con người của anh trước kia.
- Ước gì em ở đây giờ này? Người như em chắc không thể cưỡng nổi vẻ đẹp ở nơi đây đâu! – Anh cười lớn qua điện thoại.
Tôi gật gù, nói bâng quơ gì không rõ, trong lòng lại ngổn ngang những cảm xúc không tên...về Đà Lạt, về hai chúng tôi, chắc rằng sẽ chẳng bao giờ nắm tay nhau và cùng nhìn về một hướng...Một tháng sau, anh có mặt ở Hà Nội, mang cho tôi những món quà ngộ nghĩnh đúng kiểu "cho một đứa em". Tôi thấy anh cười, nụ cười tỏa nắng mà tôi cảm tưởng đã cả thế kỉ rồi mình chưa trông thấy nó.
- Đi vui không anh?
- Ờ, tất nhiên! Tiếc là nhóc phải ở nhà. – Anh lè lưỡi, xoa xoa đầu tôi rồi bật cười.
- Sao anh quyết định lên đó một mình?
....
- Chẳng phải anh muốn lên đó cùng một người đặc biệt, kiểu như...Vy trước đây hay sao? Phải để dành chứ!
- Ừ, anh để dành cho em nhá! Được không? – Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, hết sức chậm rãi và nghiêm túc...
Tôi nuốt từng lời anh nói, cảm giác hồi hộp đến nghẹn thở. Và tôi đã chờ rất lâu, rất lâu để nghe anh thốt ra câu...
- Làm bạn gái anh nhé?
Có lẽ bạn nghĩ câu chuyện đến đây là kết thúc, khi nhân vật nữ chính cười toe và nắm tay anh chàng mà mình đã thầm thích từ lâu, cảm nhận niềm hạnh phúc lan tỏa đến từng tế bào trong con người. Tôi cũng mong mình sẽ quyết định như thế, nhưng có một cái gì đó níu tôi lại, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng. Và...
- Anh để em suy nghĩ đã nhé? – Tôi nói vội rồi đứng dậy, tránh ánh mắt của anh.
Tôi gục đầu trên bàn, giờ là hơn ba giờ sáng. Tất cả những gì vừa xảy ra khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi, và trước đó, trong tôi không hề có một ý niệm gì về việc trở thành bạn gái anh. Có lẽ, anh thích tôi thật, thích cái vẻ trẻ con và hay nhõng nhẽo, thích tôi từ khi phát hiện ra mình không còn nặng lòng với Vy nhiều như trước nữa...Nhưng cũng có thể, anh nói thích tôi chỉ vì chưa bao giờ quên được cảm giác khi ở bên Vy, chỉ vì giờ đây anh đang cô đơn tột độ hay vì cái khoảng trống rộng lớn trong trái tim với mong muốn được lấp đầy? Nếu vậy thì đúng là tôi không thể gật đầu, không thể đánh đổi hạnh phúc của bản thân để chạy theo một tình cảm vốn dĩ không có thật. Và đến một ngày nào đó, có lẽ anh cũng sẽ như Vy, cũng sẽ rời bỏ và để lại vết thương lòng cho người ở lại. Tôi rối trí, biết rằng những gắn bó giữa anh với Vy là không nhỏ và rất khó quên đi...
"Buồn một nhịp rất sâu..."
Có lẽ, tôi sẽ gật đầu, để xoa dịu đi tất cả nỗi đau nếu anh còn buồn về những ngày tháng trong quá khứ, để lấp đầy khoảng trống trong con tim anh, bất chấp một ngày anh sẽ bỏ tôi ở lại. Vì thực sự tôi không muốn anh tiếp tục cô đơn nữa...Thật ngốc phải không? Nhưng tôi chấp nhận, mạo hiểm một lần để đánh đổi lấy hạnh phúc cho anh hoặc cho cả hai sau này...Giải pháp 50/50, tôi nhắn tin cho anh quyết định của mình và thiếp đi sau những suy nghĩ dồn dập. Một ngày mệt mỏi...
3. Đi qua những ngày mưa
Tôi ngồi lặng yên bên anh trên chiếc xe buýt đang chầm chậm dịch chuyển dưới màn mưa trắng xóa. Anh không nói, chốc chốc lại nhìn tôi rồi nén một tiếng thở dài. Thời gian qua, tôi đã rất vui khi được ở bên anh nhưng cũng chưa bao giờ hết lo sợ khi cùng anh đi qua những ngày mưa ẩm ướt. Tôi biết anh vẫn chưa hoàn toàn quên được Vy, một mối tình bền chặt tưởng chừng như không thể nào đổ vỡ. Còn với tôi, có lẽ chóng vánh hơn, và bản thân tôi cũng chẳng xinh xắn và hoàn hảo như chị ấy. Dưới ánh đèn đường vàng vọt nhuộm một màu u buồn, tôi cảm nhận thế giới như ngưng đọng trong ánh mắt anh, hình bóng của Vy...những ngày mưa hôm ấy...
Tôi không nói, chỉ lẳng lặng chạy thật nhanh vào màn mưa khi chiếc xe vừa xịch đỗ, bỏ lại đằng sau ánh mắt hoang mang, bỏ lại một mình anh với những miền kí ức. Tôi cứ đi như thế, chẳng mũ, chẳng ô và bật khóc như anh đã từng đau ngày trước. Tôi không mong anh chạy theo, dỗ dành hay an ủi, vì tôi biết, anh đang nhớ Vy. Có lẽ trong anh, vẫn luôn có một khoảng trống dành cho cô ấy mà tôi chẳng thể lấp đầy, đến mức tôi còn chẳng biết khoảng trống ấy lớn đến đâu. Tôi nhớ lại mình khi quyết định đồng ý thế chỗ Vy trong tim anh, chẳng phải tôi đã chấp nhận, cái ngày anh rời bỏ tôi hay sao? Lết về nhà với cái đầu ong ong sũng nước, tôi chẳng ăn uống mà leo thẳng lên giường, vùi mặt vào chăn khóc nức nở rồi thiếp đi với cái lạnh và hình ảnh từng giọt mưa mùa hạ quất vào ô cửa kính...
Choàng tỉnh giấc, mọi thứ yên ắng đến lạ kì, tôi thấy người mình nóng như lửa đốt. Tìm cho mình một cốc nước, tôi ngồi vào máy tính, check mail như thói quen thường ngày...Là thư của anh, lúc đó tôi đã nghĩ mình nên xóa phăng nó đi, thực sự thì những lời giải thích khô khan qua màn hình máy tính đâu thể giúp tôi xoa dịu cái tâm trạng u ám, buồn bực đến khó gọi tên này, nhưng rồi lại mở nó ra, chầm chậm lướt qua từng con chữ. Là một truyện ngắn của một tác giả nào đó tôi không nhớ, có tên :"Màu nắng của mưa", cuối truyện chỉ vỏn vẹn lời đề tặng: "Anh thừa nhận mình vẫn chưa hoàn toàn xóa đi trong con tim hình bóng của cô ấy, nhưng giờ chỉ còn là kí ức thôi, để thỉnh thoảng lục ra mà chiêm nghiệm như em từng nói ấy. Anh chẳng buồn khi mưa rơi nữa đâu, và anh cũng không ngại khi nghĩ về mối tình đầu của mình nữa, vì anh đã tìm thấy, trong những cơn mưa...màu của nắng, là em đấy, nhóc ạ! Và anh tin, em đủ can đảm để tiếp tục cùng anh đi qua những ngày nắng, và cả những ngày mưa nữa, đúng không?..."
Tôi mỉm cười, lần này là mỉm cười với hạnh phúc thật sự, ngoài kia, mưa đã ngớt từ bao giờ, lấp lánh những vạt nắng mềm lung linh rải rác trên những con phố dài vô tận...Xuân về mang theo yêu thương chiều nắng ấm.Yêu nắng thế!