Rất giống tình yêu
Tình cảm phải đến từ cả hai phía thì mới gọi là tình yêu. Vậy những cảm xúc rất giống tình yêu, nhưng chỉ đến từ một phía thì gọi là gì?
***
Tôi gặp Nathan hai tháng trước. Anh chuyển đến Hannover từ Texas. Nathan giống một chàng cao bồi với cái môtô thay con ngựa, điếu thuốc ngậm hờ trên môi, nón nỉ và kính chuồn. Anh luôn đem bên người một cuốn sách. Không ở trong lớp thì Nathan đọc sách cạnh cửa sổ, trên ghế đá hay dưới bóng cây. Thỉnh thoảng tôi thấy anh chăm chú hí hoáy vào một cuốn sổ dày, nhìn như tập bút ký của các nhà văn.
Điệu Disco Của Trái Tim.
Năm ... bốn ... ba ..., "Ciao Bella", Nathan nhếch mép cười khi sượt ngang qua tôi. Trái tim tôi xoay mấy vòng, nhảy cẫng lên và giậm xuống đánh bịch. Lại xoay vòng, nhảy cẫng, giậm xuống.
BỊCH!
Một giấc mơ đẹp. Và trái tim hưng phấn quá độ, đập với tốc độ điên cuồng 200 lần/phút (!) như thể tôi đang đối diện với Nathan ngoài đời thật khiến tôi ... rớt khỏi giường. Lồm cồm bò dậy chui vào chăn, tôi rúc đầu vào chiếc gối bông to ụ êm ái. Thừa uể oải để bắt đầu một ngày mới.
Tôi nằm nghĩ miên man về bài thi tuần trước, về trang web bán hàng second-handed, về cặp kính gọng vàng mới mua, về những thứ có tên và không tên khác. Rồi đầu óc tôi lang thang vào tủ quần áo. "Cái áo thun xanh da trời sẽ hợp với cái váy nhung nâu. Hey, cái đầm ngắn màu đỏ đính một đống hạt lấp lánh sau lưng cũng ok. Đầm đỏ, nón đỏ, giày đỏ, túi đỏ. Girl in red." Nghĩ. Nghĩ. Nghĩ. Cuối cùng, thứ mà tôi cố tập trung để không nghĩ tới cũng chui tọt được vào những tế bào thần kinh của tôi: Nụ cười của Nathan, ngạo nghễ và có một ma lực độc đáo.
Trước khi bản thân kịp hoang tưởng thêm về những chuyện ngọt ngào với Nathan, tôi ra khỏi giường. Tôi rất giỏi trong việc nghĩ ra những trò tuyệt diệu và điên cuồng mà các cô gái thích làm với bạn trai mình. Nhưng vấn đề là khi tôi thành nhân vật chính trong suy nghĩ của chính mình, chuyện đó không bao giờ thành sự thật. Tôi không muốn phí thời gian nghĩ lung tung về những chuyện to tát chẳng có cơ thành sự thật. Hôm nay, tôi chỉ mong một điều nhỏ bé và đơn giản: Nhìn thấy Nathan cười và chào tôi buổi sáng. Nhưng ... nếu Nathan cười và chào tôi thì đấy 90% là do phép lịch sự xã giao. Nathan cười với tất cả mọi người anh gặp trong trường với đôi mắt ẩn sau cặp kính chuồn đen. Có Chúa mới biết là khi "say hi", anh có nhìn người đối diện hay không.
***
"If I Kiss Him, Will He Stop Talking?"
Katt – chị tôi ngồi trên giường vừa đọc tạp chí, vừa nhìn tôi thử hết váy này đến áo kia trước giờ đi học. Hôm nay tôi có lớp học chung với Nathan. Tôi phải thật hoàn hảo. Katt ở đây để làm stylist cho tôi.
- Mặc ít màu đen thôi, Bella. – Katt nói khi tôi thử vào cái váy dài màu đen.
Ôi, tôi yêu Katt vô cùng. Chị luôn nói những câu đa nghĩa và việc tôi làm là chọn ý nghĩa mà mình muốn hiểu. Mặc ít màu đen trong trường hợp này là mặc một cái váy màu đen thật ngắn.
Mọi người trên đường và trong lớp đều nhìn chiếc váy không thể ngắn hơn của tôi và cái áo thun in hàng chữ "If I kiss him, will he stop talking?" trên ngực. Ngồi vắt chéo chân, tôi hồi hộp chờ Nathan bước vào lớp và ồ à nhìn tôi. Tôi hí hửng với suy nghĩ khi Nathan vào, tôi sẽ đánh bạo đến hôn vào miệng anh. Thì sao nhỉ? Nathan sẽ ngượng chín người và nổi giận với tôi. Hay anh sẽ đề nghị được hôn thêm một lần nữa? Tôi mỉm cười ranh mãnh. Tôi thấy thú vị khi nghĩ rằng mình là một đứa con gái táo tợn và hư hỏng. Tôi chờ. Giáo sư đến. Tíc tắc tíc tắc. Lớp tan. Còn mình tôi ở lại. Hôm nay Nathan không đi học. Tiu nghỉu.
***
Nhớ Chưa Chắc Là Yêu.
Tôi rất thích nhìn Nathan. Tôi thích nhìn anh ngồi một mình trên ghế đá đọc sách hay viết lách. Tôi thích nhìn anh dựa vào cửa sổ, hút thuốc và thi thoảng lại đưa tay chỉnh cặp kính chuồn. Có một sức hấp dẫn lạ kỳ khi nhìn Nathan một mình, tự do suy tư trong thế giới của riêng mình. Khi một người ý thức được những suy nghĩ và tình cảm, khi họ lạc sâu một cách hào hứng vào thế giới của mình, khi họ tập trung trọn vẹn vào điều mình đang làm, họ toát ra một sắc đẹp. Sắc đẹp của sự chủ động tồn tại.
Nhìn mãi hóa nhớ. Hôm nào không nhìn thấy Nathan, dù chỉ từ rất xa thôi, là hôm đó tôi bứt rứt khó chịu. Như lúc này đây, trên xe điện về nhà sau một ngày dài không tìm thấy bóng dáng chàng cao bồi Texas, tôi lầm bẩm một mình "Where are you now?".
Nhưng nhớ chưa chắc là yêu. Tình yêu luôn khiến tôi ngộp thở. Tôi chưa bao giờ thu gom đủ tinh thần để chấp nhận chia sẻ cuộc sống của mình với một người khác. Cuộc sống mỗi người như một đường thẳng. Khi chúng giao nhau thì tạo thành ngã tư, hết ngã tư rồi thì vẫn sẽ là một đường thẳng. Tôi không muốn để người khác xâm nhập, giao tiếp với cuộc đời mình rồi khi người ấy ra đi, cuộc sống của tôi bẻ cong hay đổi chiều.
Rồi tôi tự vỗ về bản thân: Đó chẳng qua là một sự xâm lăng trí tuệ và trái tim. Những suy nghĩ, những ảo tưởng không đầu không đuôi về Nathan chắc chắn chỉ vì nhìn trộm anh đã thành thói quen của tôi. Tình yêu – thứ mà con người ngàn đời ca tụng chắc chắn phải được cấu thành từ những nguyên tố vĩ đại và rắc rối hơn là những cái nhìn trộm, những câu chuyện bâng quơ trong lớp học.
***
Người Trẻ và Stress.
Hôm nay là chủ nhật và tôi lục cục online vào 7 giờ sáng. Tôi phải gửi cho giáo sư lớp Tâm Lý Học bài luận nháp vào 3 giờ chiều để ông chỉnh sửa. Đề tài là "Người Trẻ Với Stress". Sau một hồi lùng sục thông tin, tôi bắt tay vào tác phẩm của mình:
"Người Trẻ và StressGiới trẻ gặp rất nhiều nguồn stress. Đó có thể là vấn đề gia đình – bất đồng ý kiến với cha mẹ; hay vấn đề tại nhà trường, công sở – áp lực từ giáo viên, bạn bè, sếp, đồng nghiệp; hay vấn đề tình yêu – cãi vã với người yêu.NathanNathanNathan...NathanNathanCách tốt nhất để đối phó với stress là tìm người nói chuyện để giải tỏa cảm xúc và suy nghĩ."
Gửi. 2:30 chiều. Tôi có một tuần để hoàn thành bài luận nháp này nhưng tôi chờ đến những giờ cuối cùng mới bắt tay vào làm. Nước đến chân thì tôi mới có hứng nhảy. Tôi thích đặt mình dưới áp lực. Áp lực chính là thứ thúc đẩy trí sáng tạo của tôi hoạt động mãnh liệt.
2:40 chiều. Giáo sư gửi mail trả lời. "What did you write, Bella? Stress is not Nathan. You've got one more day to write. Anyway, who is that Nathan? Do I know him?" (Em viết gì vậy Bella? Stress không phải Nathan. Em có thêm một ngày để viết. Mà, Nathan đó là ai? Tôi biết cậu ta chứ?).
Thật là một vị giáo sư hài hước. Thầy cho thêm một tuần thì chắc tôi vẫn chỉ gõ tên Nathan ra khắp bài luận của mình. Thầy muốn tôi viết về stress của người trẻ thì tôi chính là ví dụ sống động nhất. Từ khi chuyển hộ khẩu vào đầu tôi sống, Nathan lấy hết mọi sự tập trung và mọi hứng khởi làm việc của tôi. Tôi cáu với chính mình vì việc nghĩ về anh chàng Nathan suốt. Anh là nguyên nhân gây stress cho tôi. Nhưng nhìn một bài luận với dãy dài toàn chữ "Nathan" xem, thật là sáng tạo!
***
Tình Yêu Là Mảnh Ghép Cuối Cùng?
Tôi hâm mộ những câu chuyện tình yêu kiểu Romeo & Juliet. Tôi luôn ửng má với một cảm giác lâng lâng mỗi khi xem cảnh lãng mạn của một đôi tình nhân trên màn ảnh, hay đọc tiểu thuyết đến đoạn tình ái ngọt ngào. Tôi luôn mong trong đời sẽ tìm được một người yêu tôi hơn chính bản thân anh ấy. Nhưng tình yêu vĩ đại là chuyện của thì tương lai xa lắm. Còn ngay lúc này, tôi chưa sẵn sàng để dấn thân vào tình yêu. Tôi luôn giữ một khoảng cách vô hình với các chàng trai. Tôi thích nhìn các anh chàng hay hay từ xa, gây sự chú ý của họ bằng những bộ cánh bắt mắt, những câu nói bông lơn, rồi thôi! Ngay khi một chàng nào phát tín hiệu muốn cặp đôi là tôi biến mất.
Có những lúc tôi cảm thấy mình đang bước đi, đang hít thở trong một không gian vô vị. Tôi cảm nhận được sự bấp bênh trong chính mình. Cuộc sống của tôi thiếu một mảnh ghép để trở thành hoàn hảo. Nhưng tôi không tin tình yêu chính là mảnh ghép cuối cùng đó. Từ lâu lắm rồi, tôi có niềm tin vững chắc rằng tình yêu không là món ăn chính trong bữa tiệc cuộc sống. Nó chỉ có thể là món gia vị cho thêm đậm đà, thế thôi. Có gia vị thì tốt, mà không có cũng chẳng chết ai. Chỉ là chịu khó ăn nhạt đi một chút.
Nằm im lặng trong bóng tối, tôi quyết định sẽ chấm dứt chuyện này trước khi nó kịp bắt đầu. Không như những lần trước, tôi sẽ không cố gắng tán tỉnh Nathan rồi biến mất tăm. Linh cảm của một cô gái nói rằng nếu dấn thân vào thì có thể tôi sẽ không rút ra được. Đã đến lúc quay trở lại nhịp sống bình thường. Cuộc sống còn có nhiều thứ để cố gắng, hơn là chuyện suy nghĩ mãi về một chàng trai mà chẳng biết nên làm gì với anh ta trong tương lai. Tôi thưởng cho quyết định đứng đắn của mình bằng những phút thả lỏng mường tượng về cái dáng Nathan đọc sách cạnh cửa sổ. Sẽ là lần cuối cùng tôi tự ám ảnh mình bằng hình ảnh anh ấy.
Tôi có người mẹ lạ kỳ nhất thế giới. Mẹ tôi tin vào horoscope và tử vi một cách điên cuồng. Bà đọc sách horoscope để nuôi dạy các cô con gái. Bạch Dương là cung của tôi. Mẹ đã cố công nuôi dưỡng tôi thành một cô gái cung Bạch Dương hoàn hảo: độc lập, tham vọng và quyết đoán. Còn theo tử vi Ai Cập, tôi được sinh ra dưới sự bảo vệ của Osiris, vị thần của Cái Chết. Nếu một cô gái Osiris biết yêu quá sớm, cô ấy sẽ sa đà và nhanh chóng quên mất những dự định cuộc sống khác của mình. Cô ấy chỉ mờ mắt tuân theo những tiếng thì thầm của ái tình. Mẹ cũng tin vào điều đấy. Mẹ thường bất an khi biết chuyện tôi đang đong đưa với anh chàng nào đó, rồi hỉ hả ra mặt khi tôi báo tin đã tạm biệt chàng trai ấy.
Có phải vì bên cạnh người yêu, một cô gái sẵn sàng hy sinh cuộc sống và ước mơ cá nhân để đánh đổi lấy hạnh phúc? Có phải các chàng trai là nguyên nhân khiến thế giới có ít nữ vĩ nhân đến vậy? Có phải trong quá khứ các nữ vĩ nhân trên con đường của mình đều đã gặp một chàng trai và sau đó họ dừng lại, an phận với một cuộc đời mới?
Có phải đấy là điều mẹ tôi nghĩ khi bà quyết định ly hôn mười năm trước, đưa chị em tôi sang Đức vì nơi đây có tương lai hứa hẹn hơn cho những công trình nghiên cứu của mẹ? Bố thì ở lại Việt Nam. Tôi không biết mẹ đúng hay sai. Bà đánh đổi hạnh phúc gia đình để lấy hạnh phúc trong sự nghiệp. Mẹ lạnh lùng lúc ra đi. Mẹ lạnh lùng trong suốt mười năm. Mẹ luôn tỏ ra bằng lòng với cuộc sống, công việc kể từ ngày rời Việt Nam. Tôi chưa từng thấy mẹ nhớ nhà hay thoáng chút nhớ bố. Nhưng vừa rồi tôi lại thấy mẹ khóc lặng lẽ bên cửa sổ, sau khi biết tin bố sắp tái hôn. Đã mười năm rồi ...
Không bao giờ chờ một chàng trai hay một chuyến bus, vì sẽ luôn có chuyến tiếp theo trong vài phút. Nhưng nếu tôi có thể lên chuyến bus này, tại sao tôi phải để lỡ nó?
***
Tôi Lên Chuyến Bus Này.
"Em Yêu Anh".
Trên con đường đá trong khuôn viên trường, vừa đi vừa dùng mũi chân nửa hất nửa hứng những bông tuyết rơi gần chạm mặt đất, tôi nhìn thấy Nathan không xa, đang ngồi trên bậc tam cấp, chúi mũi vào một cuốn sách. Tôi mím môi, chạy lại chỗ Nathan, e hèm một tiếng để thông báo sự có mặt của mình và ...
- Em yêu anh.
Nathan ngước lên nhìn tôi, mặt nghệch ra. Anh chẳng hiểu tôi đã nói gì. Còn tôi thì đã nhanh chân quay phắt bỏ đi. Ơn Chúa, cũng may tôi đã nói bằng tiếng Việt!
::::Cái cảm xúc rất giống tình yêu đến từ phía tôi trước chính là tình yêu. Những điều xảy ra với chúng tôi sau lần tôi lấy hết can đảm nói "Em yêu anh" chứng minh điều ấy.
Tình yêu ... Thường thì sẽ bắt đầu trước với một người và nếu có duyên, nó sẽ dẫn truyền sang người kia.
PLOY