Vì em đã đợi nên anh phải trở về!
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Sáng nay, nắng nhẹ, trời quang, đứng gió, chim chóc trong khu vườn nhỏ của anh cứ ríu rít, xe cộ càng về sáng càng tấp nập, em vẫn đang ngồi ở hàng ghế đợi sân bay. "Chuyến bay từ Anh về Việt Nam hạ cánh lúc 8:30 sáng phải không ạ?" Em mỉm cười và tiếp tục đợi anh. Không giây phút nào em quên mất anh khỏi tiềm thức của mình...
***
Nhớ cách đây khá lâu, em vẫn đang sống tại nhà tình thương dành cho trẻ khuyết tật. Em là đứa to đầu nhất nhà rồi, bởi là chị cả nên em cũng đảm đang lắm chứ bộ. Ở ngôi nhà của em, tất cả mọi hoạt động diễn ra trong im lặng. Vì sao ư? Vì ở đây chỉ có những đứa trẻ không thể nói, chẳng thể nghe... Và em cũng vậy, em là người mãi mãi không hoàn thiện trong mắt anh từ đó đến giờ. Em đã sống và gắng nở nụ cười, cố gắng và cố gắng để được tồn tại.
Thế rồi vào một ngày định mệnh, em đến nhà anh, một ngôi nhà vườn xanh mát, dễ thương để dọn dẹp đống lộn xộn mà anh gây ra bởi cái bản tính ở bẩn của anh. Đương nhiên là em được nhận thù lao, nhờ một người quen em đã kiếm được công việc vệ sinh đó, em muốn dành dùm một khoản tiền phòng thân. Đúng là con trai, nhà anh đâu đâu cũng là rác, không biết áo quần anh đâu mà lắm vứt tùm lum khắp à, em đã mất 4 giờ đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lạ thay nhà anh không biết sao lại rất buồn, cũng thiếu vắng tiếng nói cười như nhà em, nhưng sao lại não nề, phơ phất mùi "u ám một cách đáng nghi" như vậy.
Mỗi tuần 3 bữa, em đến thường xuyên mà không gặp bóng chủ, em đã rành cả nơi anh cất chìa khóa nhà dưới tấm thảm ngoài hiên, rành từng ô gạch lót từ cổng vào nhà anh nhưng vẫn chưa biết mặt anh ra sao. Rồi một buổi chập choạng tối, sau một hồi giải quyết đống chén bát dưới bếp, em sắp sửa ra về. Bước tới phòng khách em sắp vỡ tim khi va phải một cái chân đang vất vưởng thòi ra từ ghế sofa, đó là anh đấy. Anh đang ngủ vắt vẻo trên đó, may mà em không thét lên lời được, anh mặc một chiếc sơ mi trắng ngần, giảy thể thao chưa kịp tháo ra. Tại tầm nhìm phía em anh cũng ngầu đâu đến nỗi. Không biết ma xui quỷ khiến gì đâu mà em lại tò mò dung nhan của anh đã bị khuất bởi cái tay vắt ngang trán che đến nửa khuôn mặt kia. Em rón rén nâng nhẹ cánh tay anh đặt một bên, hí hửng ngắm anh một cách khoái chí. Ừ thì đẹp trai, mỗi tội môi mỏng, người ta bảo con trai môi mỏng là hay nhỏ mọn lắm. À lông mày anh còn rậm nữa, lại người ta nói là lông mày rậm sẽ dữ dằn ghê lắm. Kinh nhiệm người đi trước nên em đã ngây thơ tin sái cổ. Đang mải mê phân tích khuôn mặt anh thì anh thìn lìn choàng tỉnh khiến em muốn vỡ tim lần hai, hai ta mặt đối mặt, 5 giây sau em định hình được tình hình vội chạy thục mạng lao ra cửa phóng thẳng về nhà... Đó là lần đầu hai ta gặp mặt.. thật kinh dị và hài hước...
Mấy hôm sau em vẫn đánh liều tới nhà anh làm việc, em vốn chai với đời thêm cái tội yêu tiền nên không dễ gì từ bỏ gần tháng lương này. Em cầu trời thánh phật mong anh đi vắng. Và ông trời đã rất hậu ái em khi cho anh ở nhà. Anh biết lúc đó em sợ anh đến nhường nào không? Cái bản mặt lạnh lùng kèm lì lợm ngó tợn đến lạnh gáy. Em thấy anh đứng ở hiên, anh thấy em, em như chết lâm sàn vài giây, rồi tỉnh táo lại " mình không làm gì nên tội, chỉ là phút giây lầm lỡ chơi dại. Khấn phật. Amen!" Em loay hoay tính tót về nhà cho lợi tim thì anh kéo tay áo lại. Nhíu mày như kiểu Sao còn không vào? Rồi anh nói gì ấy nhỉ? Em nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay đưa lên quơ lạng quạng giải thích " Tôi không thể nói và nghe được nên anh cần gì cứ viết ra giấy." Anh trầm ngâm một lúc, em rất ngạc nhiên khi anh cũng biết dùng ngôn ngữ kí hiệu tay và " nói" với em rằng " Cô làm việc cũng khá tốt, nhưng sao dám dí cái mặt như khỉ thế kia sát tôi thế? Đi vào làm việc đi!" Em ức chế lắm nhưng rồi đành bụng lủi thủi vào nhà anh. Đi đoạn, anh quay lại " Mà tôi cũng chẳng khác cô là mấy!" hôm đó hai ta lặng im cho đến lúc em cúi đầu chào về. Bữa sau em quay lại kèm theo một cái khẩu trang bự chả che kín nửa mặt cho khuất con mắt anh ai bảo kêu người ta giống khỉ. Anh vẫn ở nhà, nhìn bộ dạng của em anh cười như phởn lắm ấy. Em lườm anh một cái rõ biết. Khoảng cách giữa hai ta xít gần từng chút một, tự nhiên nó vậy đấy...
1 tháng, 2 tháng, 3 tháng trôi qua ... Em vẫn đều đặn làm công việc dọn dẹp ở nhà anh, em biết rất nhiều bí mật của anh, buồn thay anh lại chẳng hiểu em là bao. Em không thể hết há hốc khi biết anh bị điếc do một tai nạn năm 14 tuổi, tai nạn đó cũng cướp đi người mẹ thân yêu của anh. Gia đình anh tan nát từ đó, ông bà ghét bỏ khi đứa cháu đích tôn không còn bình thường. Rồi sau đó ba anh tái hôn với một người phụ nữ khác, chẳng mấy chốc sau anh có đứa em trai, thế là anh như người thừa thực sự. Anh sống đơn độc tại Việt Nam còn gia đình anh thì định cư tại nước ngoài. Đôi lúc em đang làm việc thì anh lại ngồi kể với em những câu chuyện buồn đó, anh " tâm sự" với em thoải mái lắm phải không vì anh nghĩ em chẳng thể nghe anh nói gì, em biết dù sao anh cũng ấm lòng hơn. Anh đã từng rất thích chơi nhạc, có rất nhiều bản thu thử guitar khi anh còn nhỏ, nhưng giờ chúng chỉ làm anh thêm đau nhói. Rồi nhiều khi anh bảo em ngồi ngoài vườn để quạt cho anh ngủ trưa, em lại răm rắp làm theo, vụ đó là ngoài phận sự dọn dẹp mà, lạ thế. Anh hát vu vơ, rồi đưa tay quơ hỏi em có hay không? Em gật đầu. Anh cười nhạt. Em lay người anh rồi chắc chắn kiểu " Hay thật mà!" Anh thì thào " Đã từ rất lâu rồi anh không còn nhớ nổi giọng của mình..." Rồi anh nhắm nghiền mắt, là sương rơi vào mắt anh hay lệ tràn thế, em vờ lòng vậy rồi quay đi, em biết anh ghét mấy lúc mùi mẫn thế này phải không?
Không biết từ bao giờ mà trong em đã nhe nhói thứ tình cảm gì đó với anh, ở bên anh thực sự ấm áp như được chở che, lần đầu trong đời em có những cảm xúc đó. Anh như thể là anh trai, là ba, là bạn... Với anh, có lúc nào anh xem em là mẹ khi khắt khe dặn dò, nhắc nhở trong những cuộc hội thoại không lời hay là người bạn luôn giúp đỡ, sớt chia, hay lúc là cô em gái bé bóng rưng rưng nước mắt vì sợ gián hay chưa ? Hay là một người con gái nào đó quan trọng với anh như anh đối với em vậy ? Nhưng anh à, có khi nào anh biết được sự thật mà em chưa bao giờ hé nửa lời với bất kì ai không ? Thực sự, em muốn thật lòng nói hết với anh, nhưng em sợ anh sẽ xa em, vì rằng anh thương em bởi anh luôn nghĩ anh chỉ điếc còn em đã điếc rồi còn câm, thật tội nghiệp phải không ? Điều mà em sợ nói với anh chính là em không đáng thương đến vậy, em thậm chí phải nói là "hạnh phúc " hơn anh đôi chút đấy. Anh biết không ?
****
Năm 11 tuổi, ba em mất do uống rượu quá nhiều. Mẹ em, một người phụ nữ trẻ chỉ biết sống dựa vào chồng không biết làm thế nào khi chồng thì mất, không bà con thân thích, gia đình chồng không chấp nhận vì cuộc hôn nhân giữa ba mẹ ngoài hôn thú, không những vậy mẹ em còn đang mang thai tuần thứ 5. Không nơi nương tựa, bà ta lập kế lôi kéo một người đàn ông quá vợ và đổ thừa đó là con ông ta. Bà ta kết hôn, vì không thể đưa em về nuôi khi khoác trên mình bỏ bọc thanh nữ. Thế rồi con người đó đã nhẫn tâm đến mức toan tính xô em xuống sông, không biết có nên gọi là may không khi ít ra bà ta còn chút tình người, bà bảo em phải giả câm giả điếc để được sống ở khu tình thương nếu không em sẽ sống vất vưởng ngoài đường, nếu còn tìm bà, bà sẽ giết thật, đừng để bà nhìn thấy bản mặt em. Bà ta lôi tới trước cổng nhà tình thương vào một đêm mưa. Em van khóc, nài nỉ trước sự phũ phàng ngoảy mặt bỏ đi , khóc một hồi rồi không biết khi nào nữa ngất lịm đi. Sáng hôm sau em thấy mình đã nằm ở phòng y tế, từ đó trở đi em đã câm lặng ôm chặt bí mất đó để được sống...
Hai chúng ta, hai con người đã sớm gặp sóng gió trước cuộc đời quá bất hạnh. Dẫu vậy, hai ta sẽ vượt qua anh nhỉ ?
***
Rồi ngày kia, khi anh đã hoạt ngôn hơn, cười nhiều hơn trước, anh bảo với em anh sẽ qua anh đoàn tụ với gia đình và chữa tai để tiếp tục theo đuổi đam mê âm nhạc mà anh đã lãng quên khi trải qua cú sốc lớn đó, mẹ anh à không đúng ra là dì anh sẽ qua đón cùng với em trai anh, nhìn anh rất hạnh phúc, anh còn đùa em trai của anh nom giống em hơn giống anh hèn gì nó xấu hoắc. Em hụt hẫng vô cùng, miệng vẫn gượng cười chúc mừng. Đúng thôi, anh thuộc một thế giới khác mà, có lẽ em cũng không nên giấu anh bí mật của mình, hôm anh đi em sẽ nói sự thật, anh sẽ có một cái nhìn khác về em phải không ? Nếu anh trở lại Việt Nam thì em chính là một trong những lí do anh muốn trở lại phải không ? Anh... sẽ không quên em, đúng vậy !
Đó là một buổi chiều gió, em cẩn thận cắt từng bông hoa thơm từ ... vườn của anh, dù sao em là người chăm sóc chính nó mà, rồi kết thành một bó sẽ tặng anh lúc tiễn. Em chờ anh từ sân bay trước, toan tính trong đầu những dự định sẽ cất lời nói gì đầu tiên, hơn 7 năm rồi không nói, có rất nhiều thứ muốn tuôn ra, chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ ? Bóng anh thấp thoáng xa bên cạnh hai người khác, hẳn là dì và em trai anh, rồi tiến lại gần. Em như sét đánh ngang tai bởi người đàn bà mà anh gọi là dì chính là bà ta, chính người đàn bà muốn giết con gái của mình vì hạnh phúc cá nhân. Em phải làm gì đây, chết lặng nhìn anh tiến vào cửa soát vé, tay chân em bủn rủn, tâm trí trống rỗng. Em thật may mắn khi vẫn có thể thấy được cái ngoáy đầu của anh, đưa đôi mắt xăm xăm tìm kiếm...Chính em phải không ? Em xin lỗi... Nước mắt em giàn dụa, em bệt xuống chân tường,vô hồn, trái tim này thực sự vỡ ra rồi...
****
Bốn năm rồi, em đã hòa nhập lại với cuộc sống của một con người bình thường, em đã quên bớt đi những kỉ niệm buồn đau, nhưng anh vẫn nằm sâu trong khối óc và trái tim này. Mỗi buổi sáng, em đến sân bay chỉ để đợi anh, không phải là vô vọng mà, em nhủ lòng. Anh đã hứa sẽ quay lại, và chắc chắn anh sẽ giữ lời.
10h sáng, "Chắc là anh còn vướng bận công chuyện nhỉ? hôm sau anh sẽ về... " Cũng chẳng biết anh có phải sống ở Anh hay không nữa ? Nhưng... đó đã là thói quen của em.Em trải bước trên con đường lê thê, về đến ngôi nhà của "chúng ta " , chính anh bảo em hãy ở đây, ở nhà anh, một ngày nào đó anh sẽ... Không biết sao bụi lại bay vào mắt em khiến dòng lệ nối nhau tuôn trào vô thức. Em không buồn đâu, không buồn, không thất vọng, không hụt hẫng,..
Đến gần nhà, một bóng dáng to cao, thân thuộc đứng phía trước cổng, đưa mắt nhìn ngắm những đóa hoa trong vườn rồi hướng về phía em đang thẫn thờ...
- Giọng anh nghe đâu đến nỗi phải không ? Giọng của em rất dễ thương đấy! Anh về rồi này !!!
Vững lòng, em nở nụ cười :
- Đó hẳn chẳng phải là điều hiển nhiên sao : Vì em đã đợi nên anh sẽ phải trở về ...
Thanh Tâm