--> Phép thử giá một trăm hai - game1s.com
80s toys - Atari. I still have

Phép thử giá một trăm hai

“Hãy quên đi vì sao ta bỏ nhà. Lý do chưa bao giờ quan trọng bằng thực trạng, chưa bao giờ, và với ta thì lại càng không bao giờ. Dù có giải thích bằng cả một tỷ nguyên nhân chăng nữa thì sự thực cũng chỉ đơn giản là ta đã bỏ nhà, thế thôi!”

Mình tự nói với mình như thế khi thả người nằm dài trên cái giường đơn rộng 1m2, dưới cái trần nhà cao 2m5, trong cái khoảng không tổng cộng khoảng 16m vuông, tính cả gian tắm bé tẹo với cánh cửa xếp gần long ra đến nơi. Cũng tiện nghi đấy chứ, một trăm hai một đêm có điều hoà, có bình nóng lạnh, có tivi nhưng không truyền hình cable. À, có cả khăn mặt, dầu gội, bàn chải, kem đánh răng và xà bông nữa này.

Lẩm nhẩm một hồi về những gì được hưởng với một trăm hai, mình cuộn sâu thêm vào tấm drap đã ngả màu bông xơ, hít phải mấy hơi dài sực nức mùi thuốc tẩy. Vừa ho vừa nhỏm dậy, mình vươn người đẩy hai cánh gỗ nặng trịch sang bên, dẹp luôn mảnh màn che in hình gấu mèo xuôi ngược vào góc cho gọn ghẽ. Cửa sổ thế là đã mở toang, cái ẩm nóng hấp hơi từ con đường rộn rã bên dưới hoà với những tầng lạnh còn đọng trong phòng thành một dạng khí đặc vây lấy mình ở giữa. Điều hoà vẫn chạy ro ro. Kệ, trăm hai mà.

Tối hè Hà Nội sao đẹp thế. Đêm trong veo, gió lồng lộng, đèn xe nhấp nhánh và trăng một mình bành rướng giữa trời. Trong số hàng ngàn đốm đỏ nhào nhạo dưới ấy, chẳng có ai thèm bớt thời giờ ngẩng lên để bắt gặp một con bé tóc xù quấn chăn kín mít, chẳng ai biết nó đã thò hẳn nửa người ra khỏi ban công chỉ để mong có ai đó sẽ nhìn thấy, sẽ gọi hoặc sẽ cười một tiếng với mình. Họ lại càng không hay nó đã chuẩn bị sẵn một kịch bản hoàn hảo chừng nào, sẽ mặt mày hoảng hốt ra sao, sẽ thụt vào thật
nhanh như con chuột chũi trong trò đập búa và quáng quàng chạy ra khoá cửa, không quên gọi điện xuống dặn lễ tân tuyệt đối không được nói là có một đứa như thế, như thế đang trọ ở đây. Chà, sẵn kịch bản mà lại không được diễn vì chả ai thèm xem thì có tiếc không cơ chứ!

Nhìn phố mãi cũng buồn, lại đâm nghĩ linh tinh. Tự hỏi nếu vẫn là ngày hôm qua, mình vẫn đang ở trong phòng của mình ở nhà của mình thì sao nhỉ? Gói popcorn mới mua có khi đã bị con Meo ăn vụng, mẹ lại có dịp quát thằng Min đi xịt kiến cho xem. Mà cái thằng chẳng biết có nhớ phải lấy đĩa guitar yêu quý của mình ra khỏi dàn không nữa, mình đã dặn bao nhiêu lần là nghe xong phải cất đi ngay cơ mà. Quen miệng gọi to “Min, Min”, mãi đến khi chả thấy tiếng trả lời thì mới nhớ ra mình có ở nhà đâu. Bỗng thành sốt ruột. Một chút ân hận ùa vào lòng, như những đứa bỏ nhà dại dột đôi khi vẫn thế.

Gió bay bay làm nhoà những con đường sáng. Một cái lá hình ngôi sao vút qua cửa, xẹt ngang tai nghe gai gai, lăn thêm mấy vòng rồi nằm im ngoan ngoãn ở cuối giường. Mình nhặt lấy, đưa lên mắt săm soi. Những đường gân này, mấy vệt sâu gặm thành hình răng cưa ở mép, thêm một khoảng vàng chính giữa nữa, tất cả những điều chả có gì cảm động ấy, chả hiểu sao, lại làm mình bật khóc. Chỗ này chả giống nhà mình gì cả, chả có gì giống nhau ngoài một cái chuông gió treo toòng teeng chính giữa cửa sổ, những dải dây đính ba con cá heo quay xung quanh một ông mặt trời màu xanh. Những tiếng leeng keeng loong coong khua rộn khoảng trời tĩnh vắng mình vừa tặng riêng mình, bỏ qua mọi tiếng inh ỏi của còi xe, của người nói chuyện với người. Một mình mình co ro ở đây, nửa buồn, nửa mệt, mắt nhoè nước còn thái dương nhức buốt từng cơn. Lần nào khóc mình cũng chếnh choáng thế mà. Mình khóc, khóc, khóc.

***

- Thế rồi làm sao mày về nhà? – Chi hỏi với một giọng rụt rè, có thể nó sợ rằng sự tò mò sẽ xúc phạm hoặc khiêu khích mình gì đó.
- Mày sẽ làm gì khi có hai chú công an tay cầm bộ đàm, lưng dắt dùi cui và luôn miệng nói vào microphone: “Tìm thấy nó rồi nhé, không cần xuất thêm người nữa đâu!” xộc thẳng đến chỗ mày hả? Bật tường hay độn thổ nào? – Mình cười, vuốt nhẹ lưng con Meo. Meo liền kêu “meo” một tiếng.
- Hừm, cứ như bắt tội phạm ấy nhỉ! – Chi ồ lên nhưng không hào hứng lắm. Rõ ràng là câu chuyện của mình dù có hài hước hoá thế nào thì cũng chẳng thể làm nó cười cho được.

Hai đứa chẳng nói gì nữa. Mình lún sâu vào salon, co một chân nhường chỗ cho bạn nằm ngửa nhìn những nét mây và sao trên trần nhà, tác phẩm bọn mình mới hì hụi phun sơn tuần trước. Có một vệt vẽ không khéo làm sơn đọng thành hạt chảy dài, mình nhanh tay biến tấu thành cái đuôi sao chổi. Nghệ thuật chứ chẳng đùa!

- Tao hỏi này, – Chi quyết định cất tiếng sau khi không còn gì trên trần nhà hút hồn nó nữa – Nếu người ta không tìm đến thì mày sẽ còn bỏ nhà đến khi nào?

Mình suy nghĩ thật kỹ rồi thủng thẳng đáp, câu trả lời thích hợp cực kỳ với hoàn cảnh mà mình vừa mới trải qua hai mươi tư tiếng đồng hồ trước:

- Mày nghĩ là tao sẽ sống ở ngoài được bao lâu với bốn bộ quần áo, cái balô hình mèo, một ví tiền tiết kiệm và những suy nghĩ luẩn quẩn? Chưa kể tới tí tẹo giận dữ khăng khăng sẽ xẹp nhanh hơn cả bánh xe thủng lốp chỉ sau mười lăm phút xa nhà?

Chi gật đầu, chừng như nó hiểu cả những gì mình muốn nói. Chả phải thế sao, mọi quyết tâm bỏ nhà ra đi của những đứa nhóc ngốc nghếch đều được miêu tả đại khái qua đôi ba bộ quần áo đẹp nhất (ngốc thế đấy!), cái túi đồ cá nhân bé tẹo, một khoản tiền chẳng thấm vào đâu nhưng vì chưa từng phải nghĩ đến chi phí nên đứa nào cũng tưởng thế là nhiều lắm. Còn tâm trạng thì thôi rồi, ban đầu căng như dây đàn để rồi chẳng mấy chốc là nhão như dây điện, càng nóng nảy bao nhiêu thì càng dễ tủi thân, dễ nhớ nhà bấy nhiêu. Chúng nó sẽ làm mọi việc để không bị ai tìm thấy, nhưng bụng dạ thì cồn cào lo nhỡ chẳng ai tìm thấy thật thì sao? Và lúc ấy thì thế nào nhỉ, sẽ như mình, sẽ bật khóc. Hề, ngốc mà!

- Mày có hối hận không? – Chi hỏi câu cuối cùng bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc. Tự dưng mình thấy buồn cười, sao đêm qua khi giả vờ dò hỏi chỗ trọ của mình nó lại không điềm tĩnh được như lúc này nhỉ?
- Có lẽ là không. – Mình trả lời thật chậm. – Tao xấu hổ về hành động của mình, nhưng tao không hối hận. Không hối hận vì nhờ nó mà tao thực sự hiểu rằng mình vẫn còn gắn bó với gia đình nhiều lắm, và có những đứa bạn thân lo lắng cho tao nhiều lắm. Tao đang sống giữa những mối quan hệ không bao giờ bị gỡ bỏ chỉ bởi một lần vung tay, vậy thì tại sao lại phải hối hận?
- Một phép thử đắt giá, khoảng một trăm hai. – Chi lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng sau cái tối ngồi thiền chỉ để ngắm một cái lá cây, tai mình đã thính ra bao nhiêu – Mình sẽ không bao giờ đánh đổi một đêm cả nhà thức trắng chỉ để chứng minh sự tồn tại của một thứ mà mình đã biết chắc là có tồn tại. Gia đình luôn luôn là gia đình, dù thế nào đi nữa.

Chi nói thế rồi ra về, không quên dặn mình nghỉ ngơi cho khỏe. Nó qua phòng khách định chào ba mẹ nhưng chẳng thấy ai, chỉ có một mẩu giấy ở bàn dặn mình có đói thì hâm nóng thức ăn trong tủ lạnh. Mình buột miệng:

- Ba mẹ tao hoặc là đang ngủ bù đêm qua, hoặc là đang muốn cho tao được ngủ. Chưa ai đủ bình tĩnh để có thể nói chuyện sáng suốt, phải không mày?
- Ừ
– Chi vừa nói vừa loay hoay xỏ guốc – Mà có hoặc gì đi nữa thì đều chứng tỏ mày là mối quan tâm lớn nhất trong trái tim ba mẹ, hiểu chưa?

Mình cười nhẹ nhàng. Lý do không bao giờ quan trọng bằng thực trạng, và như Chi nói ấy, sự thực mình luôn thuộc về gia đình này, mình là một đầu nút trong những mối quan hệ tình cảm không gì có thể phá vỡ. Tối qua mình đã trả một trăm hai để mua lấy một đêm buồn cho cả nhà và cho chính mình nữa. Có đáng không?!!
Thông Tin
Lượt Xem : 855
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN