Ai hiểu được lòng em
à?"
Anh nhíu mày: "Chí ít đây cũng là một trong số đó, được chưa?"
Cô phớt lờ anh.
Anh phát hiện cô ngày càng dễ nổi cáu. Khó tránh người khác nói phụ nữ và trẻ con khó nuôi. Hiện tai cô là hai trong một, vô cùng khó nuôi.
Buổi tối cô cũng không ngủ được, cứ trở mình suốt, khiến anh cũng không ngủ được.
"Em sao vậy?"
"Không sao!"
"Không sao còn chưa ngủ?"
"Anh ngủ của anh, quan tâm em làm gì?"
"Còn không phải do em làm phiền ư?"
Thừa lúc cô còn chưa kịp nổi cáu anh liền lấy lòng: "Nếu em cảm thấy buồn bực thì cứ phát tiết ra. Anh xem trên mạng thấy nói làm vậy hiệu quả không tồi đâu! Đem hết tất cả nói ra ngoài, cái gì cũng không quan tâm."
"Có thể sao?" Cô hoài nghi.
Anh kinh hãi: "Thử thì biết!"
Cô gật đầu: "Được, em thử!"
Sau đó cô thật sự nói trôi chảy: "Em thích người ích kỷ. Anh nói xem, người ta vĩ đại như vậy làm gì chứ. Vài năm vất vả khổ cực chỉ để đổi lấy một câu khen ngợi, có ý nghĩa sao? Còn nữa, em không thích nhất là những người đàn ông vĩ đại. Cái gì mà vì nước vì dân, hy sinh người phụ nữ, nhiều năm sau lại giả vờ nhớ tới, lập đền thờ. Em cũng không thích đàn ông lương thiện, tự cho rằng mình là người tốt, gặp phải người phụ nữ muốn tự sát, anh ta cũng mặc kệ mình có thích hay không mà lập tức đến ôm đi, người ta tự sát thì có liên quan gì tới anh ta chứ, muốn chết thì chết, Trung Quốc lớn như vậy, thiếu gì kẻ ngốc chứ? Còn có loại đàn ông tự cho mình là đúng, ai nói cũng tin nhưng lại không tin vợ mình, hắn ta ở bên ngoàn ăn chơi trác táng thì không sao, thế mà vợ mình đi ăn với người khác phái là hắn mắng lên mắng xuống."
Cô vẫn chưa hết tức giận: "Em chỉ thích người ích kỷ thôi. Anh ta yêu em, chiều chuộng em, lúc nào cũng giữ em bên cạnh, dù có chuyện gì cũng sẽ không hy sinh em, sẽ không bao giờ vì người ngoài mà nghi ngờ em, cũng sẽ không tin bất cứ lời nào của người khác. Cho dù em có làm sai cái gì, cũng sẽ đứng bên cạnh em. Anh ta làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ đến em trước tiên, không quản người khác lời ra tiếng vào. Tất cả những người phụ nữ khác đối với anh ta đều là phù vân, dù có ai đó vì anh ta mà tự sát, giả bộ như Lâm Đại Ngọc, cũng cút sang một bên, nói tóm lại, anh ta chỉ cần có mình em là đủ, tiểu tam tiểu tứ gì đó đều không có cửa."
Cô nói liền một mạch, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Anh sững sờ nhìn cô.
Cô dè dặt nhìn anh, sợ bộ dạng "đàn bà chanh chua" vừa rồi hù dọa anh: "Cái này... chỉ là em nghĩ thôi nha, không có nghĩa là..."
Anh cắt ngang lời cô, kéo cô lại gần: "Giờ chúng ta nên ngủ được không?"
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
"Vì, anh chính là người đàn ông ích kỷ hiếm có đó."
Cô không có nói tiếp, khóe miệng cong lên mỉm cười.
~~Happy ending ~~
Ngoại truyện 1 - Giác quan thứ sáu không nhạy
Đứa con này của Giang Nhân Ly lúc sinh ra thật giống như là trăng sáng được bao quanh bởi sao dày đặc. Cả hai gia đình, già trẻ lớn bé đều đến bệnh viện chờ.
Mạc Tu Lăng mặc quần áo vô trùng vào trong phòng sinh. Anh nắm chặt tay Nhân Ly. Trên mặt cô từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, anh lập tức lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Lúc ấy anh vô cùng hối hận. Lẽ ra không nên nghe theo cô nói cái gì mà sinh tự nhiên sẽ không ảnh hưởng đến vóc dáng và không có vết mổ trên người. Hiện giờ cô quả thực rất đau, thời gian mang thai cô cũng không gầy đi nhiều, nhưng cũng không mất nhiều sức lực như lúc này.
Bác sĩ nhiều lần nói: "Gắng lên! Gắng lên!" khiến Tu Lăng càng suốt ruột.
"Nắm lấy tay anh, nắm lấy!" Anh nhìn bộ dạng cô như vậy thật sự là không biết phải làm gì.
Nhân Ly trừng mắt: "Cút xa ra!"
Cô bám víu lấy ga giường, muốn bắt anh chịu đau cùng!
Tu Lăng làm như không nghe thấy lời cô, vẫn cố sức lau mồ hôi cho cô. Miệng lưỡi cô khô khốc, đau đớn muốn chết! Sinh con sao lại phiền phức như vậy chứ? Chịu mười tháng không nói đến, lúc thoát nạn lại còn phải chịu đựng như thế này.
Nhân Ly rốt cuộc không chịu được hét lên. Tu Lăng cả kinh, cả người cứng đơ.
Cuối cùng tiếng khóc của em bé cũng vang lên. Tu Lăng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, giống như là vừa hoàn thành một nhiệm vụ! (anh cứ làm như anh vừa đẻ xong ấy ^^)
Lúc này, Nhân Ly nằm trên giường cũng bật khóc.
Tu Lăng thấy vậy thì cảm thấy an tâm hơn, cô vẫn còn sức mà khóc, như vậy dám chắc là không sao rồi.
Nhưng anh vẫn an ủi cô: "Đừng khóc nữa! Không sao rồi! Khổ cực qua rồi!"
Anh lau mặt cô, chẳng hiểu sao càng lau càng không sạch. Thật không có đạo lý a! Giờ anh mới thấy rõ hóa ra chính là mồ hôi của anh rơi lên mặt cô. Anh cười.
Hai người đã trở thành cha mẹ rồi mà còn không tự giác, mặc dù vừa mới sinh con.
Cuối cùng Mạc Chí Hạo đành phải gọi Tu Lăng: "Còn không tới nhìn con gái đi!" ^ _ ^ (iu anh Lăng lớm í, quan tâm vợ hơn con kìa <3)
Bấy giờ Tu Lăng mới có phản ứng, xoay người lại đi hai bước: "Cái gì? Con gái?"
Hoàng Tư Liên gật đầu: "Ừ, một tiểu công chúa, sáu cân (bằng ba cân ở Việt Nam)"
Tu Lăng cau mày: "Sao lại là con gái?"
Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên nhìn qua con trai, cảm thấy lo lắng. Xem ra con trai mình có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Như vậy thật không được. (hai người trọng nam khinh nữ thì có =.=)
Tu Lăng lúc này mới đi đến bế đứa bé. Nhỏ nhắn, đôi mắt cũng chưa mở ra, ngũ quan cũng không thấy được gì, da mặt nhăn nheo.
Nhưng anh vẫn ôm lấy, con của anh, dù hình dạng thế nào anh cũng thích.
Anh ôm con đến bên giường bệnh: "Nhìn xem, con gái chúng ta!"
Nhân Ly run lên: "Sao lại biến thành con gái? Ai đánh tráo?" (hự!!!!)
Anh trừng mắt với cô: "Phải trách giác quan thứ sáu của em không đúng chứ!"
Cô lập tức dịu giọng lấy lòng đón lấy cục cưng: "Con gái cũng tốt, nhu thuận, không phải nói con gái chính là áo bông nhỏ sao!"
Anh có phần phiền muộn, mất công chuẩn bị bao nhiêu đồ sơ sinh như vậy, cuối cùng lại không dùng đến. Cảm giác giống như là mất công ôn tập kĩ càng lắm rồi thầy giáo lại thông báo hủy thi.
"Áo bông nhỏ?" Anh nhắc lại lời cô, nhưng rõ ràng tâm tình không tốt: "Không phải em nói nhất định là con trai sao? Còn bắt anh mua nhiều đồ con trai như vậy. Giờ làm sao đây?"
Cô lại tố cáo tội trạng anh: "Thời đại nào rồi mà anh còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy hả? Con gái thì làm sao? Nó theo em mười tháng, khổ cực lắm mới sinh ra được. Đến lượt anh ghét bỏ nó à?"
Anh đau đầu, kết quả này là lỗi của anh sao? (không anh thì sao? Ai bảo anh không có "Y")
Ngoại truyện 2 - Tranh tivi
Công chúa nhỏ của Mạc gia năm nay đã ba tuổi, thừa hưởng gene lười biếng của mẹ, trước nay cô bé đều ở cùng ông bà nội.
Nhân Ly hiểu rõ, để cho con gái ở cùng hai người đều là vì cô ngại phiền phức.
Thật là thương cảm cho Tiểu Khê có một bà mẹ cực phẩm như vậy.
Được rồi, mọi người thử nói xem, trẻ con thích nhất là xem cái gì? Đương nhiên là phim hoạt hình rồi. Đây chính là ham thích của trẻ con a, không thể loại bỏ được sở thích ấy, cho nên phải tôn trọng sở thích của con.
Rất rõ ràng, Nhân Ly một chút cũng không chịu hiểu.
Tiểu Khê đang xem "Sói xám và Cừu vui vẻ", đây là bộ phim cô bé thích nhất gần đây. Cừu vui vẻ thật thông minh, còn sói xám không những ngốc nghếch mà còn sói vợ. Tiểu Khê thích nhất là Cừu Mỹ, vì rất xinh đẹp, toàn hay chưng diện giống mình.
Tiểu Khê xem phim đã được một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng bà mẹ lười của cô bé cũng rời giường. Cô nhìn mẹ xem thường.
Nhân Ly ngáp một cái, sau đó nhíu mắt hỏi: "Con đang xem cái gì?"
"Sói xám và Cừu vui vẻ, phim này nổi tiếng thế mà mẹ không biết?"
Nhân Ly sửng sốt: "Hóa ra là mẹ không theo kịp thời đại!"
"Không sao, giờ là thế kỷ của những người sinh sau 00." (*sinh từ năm 2000 trở đi)
Nhân Ly nhìn con gái đáng yêu của mình trả lời mà không thèm nhìn cô: "Vậy nó nói về cái gì?"
"Sói xám muốn ăn thịt cừu, nhưng lần nào cũng không ăn được, bởi vì Cừu vui vẻ rất thông minh."
Nhân Ly nhíu mày: "Một lần cũng không ăn được?"
Tiểu Khê gật đầu, cửu vui vẻ thông minh như thế, sao mà bị sói ăn thịt được chứ.
"Nhưng mẹ muốn xem sói ăn thịt cừu!" Nhân Ly rõ ràng không thích bộ phim này, vì sao sói lại không ăn được cừu?
"Nhưng sói xám không ăn được."
Nhân Ly giật lấy điều khiển từ xa: "Vậy thì đừng xem nữa. Sói mà không ăn thịt được Cừu, mẹ xem mà sốt cả ruột. Không ăn được thì đừng xem nữa."
Tiểu Khê thật đáng thương...
Cô bé nhìn mẹ mình: "Xem đi mà! Đi mà! Đi mà! Đi mà!"
Nhân Ly lắc đầu: "Không xem! Không xem! Không xem!"
Tiểu Khê bĩu môi: "Những thứ mẹ xem con xem không hiểu, nhưng những thứ con xem mẹ đều hiểu. Sao lại cậy lớn gạt bé như thế?"
Nhân Ly thay đổi tư thế ngồi: "Nếu không hiểu thì con đi làm bài tập đi, mẹ nhớ cô giáo ở nhà trẻ đã giao bài về nhà cho con rồi!"
Tiểu Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng...
Cô bé chạy tới kéo áo mẹ: "Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình..."
"Chờ mẹ xem xong bộ phim này đã!"
Tiểu Khê kiên định: "Mẹ, mẹ có để con xem phim hoạt hình không?"
Nhân Ly nhắc đầu.
Tiểu Khê nhảy lên người mẹ: "Con sẽ khóc, đợi ba ba về sẽ thấy!"
Nhân Ly khẽ cắn môi: "Con tin mẹ mặc kệ con khóc không?"
Tiểu Khê nhấp nháy mắt, không hiểu rõ.
Nhân Ly ưu nhã cười: "Mẹ sẽ sinh cho em một em gái, đến lúc ấy chắc chắn ba ba con sẽ quan tâm tới em gái, không quản chuyện con có khóc hay không đâu."
Cô bé không vui, nắm váy mẹ: "Con không muốn em gái, không muốn, không muốn!"
Tu Lăng trở về nhà lập tức nhìn thấy một lớn một bé đang đánh lộn. Anh vội vã chạy tới ôm lấy cô công chúa nhỏ của mình: "Sao vậy? Khóc gì thế?"
"Con không muốn mẹ sinh em gái, không muốn!" Tiểu Khê khóc lóc.
Tu Lăng ngơ ngác: "Sao không muốn?"
"Có em gái, ba mẹ sẽ không còn yêu thương con nữa. Tình yêu cũng bị phân chia."
Tu Lăng thở dài: "Tiểu Khê, sao lại đi học tính ích kỷ của mẹ con thế?"
Nhân Ly không vừa lòng: "Anh dựa vào đâu mà bảo nó học em? Sao không nói là học anh đi?"
"Anh dù có ích kỷ cũng là giấu giếm kĩ, còn em xem, lúc nào cũng bộc lộ ra ngoài!" Người nào đó dõng dạc. (sặc!!!)
Nhân Ly: khinh thường!
Ngoại truyện 3 - Nhà có cô vợ lười
Ban đêm, Tu Lăng cực kỳ dịu dàng, cái này gọi là tiến công ôn nhu. Nhưng người nào đó vẫn không chịu nể tình: "Tu Lăng, anh muốn làm gì?"
"Không phải hôm nay em nói với Tiểu Khê là sinh em gái cho con sao?"
"Em chỉ nói đùa một chút thôi!"
"Người lớn sao mà nói xạo trước mặt trẻ con như vậy được. Người lớn chúng ta chính là giáo viên vỡ lòng của con, là tấm gương của con, không thể như vậy được. Chúng ta nói phải giữ lời." Tu Lăng kiên trì lên lớp.
Nhân Ly đầu hàng: "Vậy được rồi!"
Sau khi triền miên một lúc, cô nghĩ tới chuyện gì: "Không đúng, Tiểu Khê không mong muốn có em gái."
Anh day trán: "Vậy thì sinh con trai."
Cô lắc đầu: "Em có dự cảm, lần này có thể sinh con gái."
"Giác quan thứ mấy?"
"Giác quan thứ sáu."
Anh yên tâm: "Vậy khẳng định là con trai, giác quan thứ sáu của em luôn phản chủ!"
Cô nện cái gối vào đầu anh: "Anh rõ ràng không tin em."
"Ai bảo đã từng có tiền lệ, trách gì chứ." Có điều tâm trạng anh rất tốt: "Có con trai thì những thứ trước đây mua sẽ có thể được dùng rồi, vẫn may anh không nghe lời em vứt đi."
***
Không lâu sau đó, Nhân Ly quả nhiên mang thai.
Tiểu Khê rất buồn bực, cuối cùng cũng tìm được thời cơ tiến công. Cô bé vào thư phòng của ba: "Ba ba!"
"Sao vậy?" Tu Lăng cầm tài liệu đặt xuống bàn.
"Ba đưa con về ông bà nội được không?"
"Vì sao?"
"Mẹ sinh em trai, nhất định sẽ bắt con chăm sóc em, chắc chắn sẽ coi con như nha hoàn mà sai bảo. Con không chịu!"
Tu Lăng quyết định dạy bảo con gái: "Mẹ rất lười sao?"
Cô bé gật đầu chắc chắn.
Tu Lăng sa sầm mặt: "Nếu biết mẹ con như vậy, sao con còn muốn đi? Muốn học mẹ con à?"
"Nhưng..." Cô bé nhăn mặt không nói ra lời.
"Biết mẹ không phải tấm gương tốt thì không được học. Tiểu Khê của bố mẹ sẽ là một đứa trẻ chăm ngoan."
Tiểu Khê gật đầu: "Nhưng mẹ lười như vậy..."
"Trong nhà có một người lười là đủ rồi, nhiều quá mất cân bằng. Cho nên Tiểu Khê phải chịu khó."
"Vậy vì sao không phải là mẹ?"
"Mẹ con nhiều tuổi rồi, không uốn nắn được, con còn nhỏ, dễ uốn nắn!"
Tiểu Khê gật đầu: "Đây là ưu điểm ạ?"
Tu Lăng khẳng định: "Đúng vậy."
Nhân Ly mang thai được năm tháng thì cảm thấy kỳ lạ, lo nghĩ rất nhiều. Tu Lăng vô cùng lo lắng về chuyện này, đi đâu cũng đi cùng nhau, anh đến công ty, cô cũng đến công ty, một bước cũng không rời.
Tiểu Khê ở nhà rất vui, không có ai tranh giành TV, thật tốt.
Tu Lăng đưa Nhân Ly đi cùng, cùng đi làm, cùng đi ăn, cùng nhau về nhà.
Chỉ cần năm phút không thấy anh, cô nhất định sẽ nổi giận.
Anh đã được nếm mùi vị gian khổ rồi.
Có điều thượng đế cũng thương tình, cuối cùng con trai rốt cuộc cũng ra đời.
Điều này khiến cho Tu Lăng vô cùng vui sướng, đứa con trai này sẽ giúp cho mấy thứ đồ cất trong nhà của anh được dịp dùng đến.
Ngoại truyện 4 - Tàn yêu
Nhân Ly, tôi nghĩ cô ấy là niềm ước ao của tôi...
Chúng tôi quen biết nhau vì học cùng một lớp đại học. Lúc đầu, tôi nghe thấy mọi người bàn tán về Nhân Ly đều là cao ngạo và không coi ai ra gì. Nhưng những điều đó cũng không làm tôi mất đi hứng thú của tôi với cô ấy. Cô ấy không lưu tâm cái gì, nhưng lại biết rất nhiều điều. Cố ấy có thể vẽ rất đẹp, chơi dương cầm rất hay, đánh cờ vây rất giỏi, chơi đàn tranh rất tốt. Tôi cảm thấy như không có gì là cô ấy không thể làm được.
Nhưng, tôi không hề đố kỵ với Nhân Ly. Dù cho rất nhiều nữ sinh ao ước được như cô ấy – hẹn hò với Tả Dật Phi. Đơn giản là vì, cô ấy có tình yêu của cô ấy, tôi cũng có điểm tựa của tôi.
Chuyện giữa tôi và Ngô Vĩnh Diễn dường như không thể nói rõ...
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, đã là bạn học của nhau vài chục năm.
Anh ấy từng vì tôi mà đánh nhau, từng đứng ngoài cổng trường chờ tôi hàng giờ, từng mua loại kem tôi thích nhất cho tôi. Người con trai ấy, tôi rất tự nhiên mà coi anh ta là chồng mình.
Chỉ có điều, những điều những sai lầm trên thế giới này không ít.
Anh tặng cô hoa hồng, đưa cô về nhà, nhưng vì sao người bên cạnh cô không phải là anh?
Câu hỏi này rất đúng với trường hợp của tôi.
Tôi vĩnh viễn không quên được ngày mười bảy tháng năm, hôm đó là sinh nhật mẹ tôi, tôi lái xe về nhà. Gia đình tôi cũng được coi là khá giả trong vùng, bởi vậy từ bé tôi đã được người lớn chiều chuộng thương yêu, chẳng mấy khi phải chịu điều gì ấm ức. Đương nhiên trong mắt cha mẹ, tôi cũng chưa bao giờ kém cỏi. Từ nhỏ tôi đã học ở trường trọng điểm, từ tiểu học, trung học đến đại học.
Tôi thường hiếm khi lái xe, mặc dù khi học đại học cũng đã được cấp bằng lái xe nhưng chỉ riêng hôm đó để tiết kiệm thời gian, tôi đã lái xe từ trường về thành phố C.
Mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ đặc sản, còn dặn tôi nhất định phải mang đến cho Ngô Vĩnh Diễn. Mẹ tôi đúng là đã coi anh ấy là con rể. Thực ra, tôi sớm cũng đã coi như vậy.
Trạm dừng tiếp theo không có đèn giao thông, tôi trực tiếp đi thẳng. Bỗng nhiên có người vọt ra. Nháy mắt tôi cảm thấy một thân ảnh ngã xuống. Nhưng tôi không dừng xe lại, nhu nhược và sợ hãi đã chiến thắng lý trí của tôi, cho nên, tôi đã lựa chọn bỏ trốn...
Tôi tự phỉ báng bản thân.
Sợ hãi và bất lực cũng không diễn tả được sự khủng hoảng trong đầu tôi.
Tôi càng lái xe càng nhanh, không bận tâm Ngô Vĩnh Diễn đang trong giờ làm việc, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy. Tôi có chìa khóa căn hộ công ty phân cho anh ấy, lập tức mở cửa vào, tay cũng không run rẩy nổi...
Có thể do giọng tôi trong điện thoại rất hoảng hốt cho nên anh ấy tới rất nhanh.
"Em sao vậy? Sao mặt tái nhợt thế kia?" Anh ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi giống như vừa túm được phao cứu sinh, lập tức chạy tới ôm chầm lấy Vĩnh Diễn: "Vĩnh Diễn, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?"
"Em từ từ nói anh nghe, đừng căng thẳng." Anh ấy vuốt tóc tôi, khiến tôi từ từ bình tâm lại.
"Em... em giết người."
Mặt anh ấy biến sắc: "Em nói cái gì vậy?"
Tôi kể lại toàn bộ cho anh ấy. Sắc mặt anh ấy vô cùng xấu, nhưng không hề trách móc tôi lấy một câu: "Nghĩa là em cũng không xác định được người đó có bị đâm chết hay không?"
Tôi gật đầu.
Anh ấy đưa tay lên đè hai bả vai tôi: "Đừng lo lắng, có lẽ người kia cũng không sao..."
Tôi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an: "Vĩnh Diễn, anh đi xem được không?"
Anh ấy nhìn bộ dạng lo lắng của tôi, sau đó gật đầu
Sau này, tôi nhiều lần nghĩ, nếu như tôi không bảo anh ấy đi, liệu chúng tôi có phải nhận lấy kết cục như ngày hôm nay hay không? Nhưng, tôi không nghĩ được nhiều như vậy.
Sau sự việc đó cũng không có xảy ra chuyện gì nữa. Mãi sau này anh ấy mới nói với tôi, người hôm đó bị xe tôi đụng phải là một cô gái, không chết, cũng không có gì nguy hiểm, cho nên đối phương không tìm người gây tai nạn. Tôi rốt cuộc mới yên tâm, có lẽ là do tôi cho rằng mọi chuyện quá mức hoàn hảo cho nên không nhận ra trong mắt anh ấy hiện lên một chút đau đớn.
Mỗi lần chúng tôi gặp gỡ cũng không có gì đặc biệt, tôi vẫn quản lý cửa hàng của tôi, cuối tuần gặp Vĩnh Diễn. Chỉ thỉnh thoảng anh ấy nói phải tăng ca cho nên không gặp tôi được. Tôi không suy nghĩ quá nhiều, chỉ bảo anh ấy giữ gìn sức khỏe.
Kỳ thực, rất nhiều chuyện đều có ngọn ngành, chỉ do tôi không muốn phải nghĩ đến.
Ví dụ như, anh ấy ngày càng ít gọi điện cho tôi...
Ví dụ như, anh ấy không còn tạo những niềm vui bất ngờ cho tôi nữa...
Ví dụ như, số lần anh ấy đến tìm tôi ngày càng ít...
Trong lòng tôi có lo lắng nhưng cảm giác của phụ nữ trong tôi bắt đầu trỗi dậy, tôi tin tưởng anh ấy, hay nói đúng hơn, tôi tin tưởng vào tình cảm bao nhiêu năm qua giữa chúng tôi. Tôi vẫn kiên định cho rằng tình yêu của chúng tôi rất bền vững, giống như hàng trăm năm chúng tôi vẫn là một.
Chuyện anh ấy hẹn hò với người khác là tôi nghe được từ một người quen. Cô ấy nói nhìn thấy Ngô Vĩnh Diễn ở bệnh viện chăm sóc một người con gái.
Tôi đương nhiên không tin, có điều đã hoài nghi.
Tôi tới bệnh, cũng thấy bọn họ...
Ngô Vĩnh Diễn bưng một bát cháo, cười nhìn cô gái trên giường: "Nào, ăn cháo đi!"
"Nhưng em đã ăn nhiều lắm rồi." Cô ta nhăn mặt.
"Thì ăn thêm một chút nữa." Anh ấy vẫn kiên trì.
Cô gái kia thỏa hiệp.
Sau khi cô ta ăn xong, Vĩnh Diễn cầm khăn lau miệng cho cô ta: "Đừng biếng ăn, phải ăn nhiều vào thì mới chóng khỏi bệnh."
Cô gái tối sầm mắt: "Bác sĩ nói chân trái của em cho dù có khỏi cũng không thể đi lại như bình thường được. Cả đời này sẽ bị... thọt."
Sắc mặt Vĩnh Diễn thay đổi, xẹt qua một tia đau đớn và bất đắc dĩ.
Nhưng cô gái kia lại cười: "Có điều, có mất chắc chắn có được. Em tin ông trời sẽ không bạc đãi em."
Trong ánh mắt cô ta có vẻ đẹp thanh thuần.
Đúng như trong lòng tôi định liệu, cô gái tên Lâm Tiểu Ưu này chính là người bị tôi tông xe phải ngày hôm đó. Nghe mấy người y tá nói với vẻ căm phẫn: "Người gây tai nạn kia thật là ghê tởm, đâm người rồi bỏ chạy."
"Hại người ta mất một chân."
"Trên đời này loại người nào cũng có."
Tôi không dám nghe nữa, tôi biết, từ thời khắc đó, lòng tôi không hề được thanh thản.
Vĩnh Diễn nói với tôi cô gái kia không bị làm sao, hóa ra chỉ là muốn làm tôi yên lòng. Tôi yên tâm nhưng cũng vẫn lo lắng, vì thái độ của anh ấy với Lâm Tiểu Ưu. Nhưng tôi lừa mình dối người, cố gắng tin tưởng rằng anh ấy chỉ là vì áy náy với lỗi lầm tôi gây ra.
Bởi vậy, tôi tình nguyện tin tưởng anh ấy.
Dù trong lòng tôi bất an, dù mọi dấu hiệu đã nói lên tất cả.
Tôi cũng đã từng tận mắt chứng kiến bọn họ bên nhau. Đó là một lần ở siêu thị, anh ấy đi đằng trước, cô ta theo sau, bọn họ không nói nhiều, nhưng động tác rất ăn ý. Chân cô ta không tiện đi lại, nhưng cô ta không hề bận tâm đến ánh nhìn của người khác, trước sau như một đều cười rạng rỡ.
Hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Nụ cười trên mặt bọn họ đâm vào lòng tôi. Cho nên tôi đứng đấy, nhiều người như vậy, nhưng trong mắt chỉ thấy hai người bọn học.
Tôi có chua xót thầm nghĩ, nếu như là Nhân Ly, cô ấy nhất định sẽ đi lên trước, tuyên cáo ai mới là nữ chủ nhân. Nhưng tôi không phải cô ấy, cho nên, tôi nhu nhược chạy trốn.
Đêm đó, tôi một mình uổng rượu, khóc lóc. Tôi biết, cho dù tôi đang làm gì anh ấy cũng sẽ không thấy, có lẽ anh ấy chỉ đau lòng vì một người nào đó. Tôi tự nhủ bản thân không được khóc, đó là cảnh giới cao nhất.
Nếu như lúc ấy tôi không lái xe bỏ chạy, tất cả sẽ không xảy ra, là lỗi của tôi...
Nhưng tàn nhẫn nhất không phải là chuyện này.
Sau khi biết tin Vĩnh Diễn gặp tai nạn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, lập tức chạy tới bệnh viện.
Tôi còn chưa chạy vào phòng bệnh đã nghe thấy tài xế đứng bên ngoài mở miệng: "Tôi thật sự không có đâm anh ta, tôi đã bấm còi liên tục nhưng anh ta vẫn đứng im không nhúc nhích."
Chớp mắt, tình yêu dưới đáy lòng tôi cuối cùng cũng tiêu tan.
Tôi không vào trong, mà vội vã bỏ chạy...
Tôi chạy về nhà, chạy hơn hai giờ, gió táp vào mặt tôi, nhưng kỳ lạ là tôi không hề khóc.
Ký ức tôi ùa về...
***
"Anh sẽ yêu em bao lâu?"
"Rất lâu."
"Là bao lâu?"
"Vậy còn phải xem anh sống được bao lâu."
"Dẻo mép. Ngộ nhỡ có ngày anh không còn yêu em thì sao?"
"Nếu như có ngày đó, anh sẽ phải chết."
Không yêu em, anh sẽ phải chết...
Chết...
***
Tôi nhắm mắt. Cuối cùng cũng tin. Tin rằng tình yêu của tôi đã kết thúc.
Ngoại truyện 5 - Diệp Húc Đình
Lúc này, đại học C nổi danh toàn quốc đang vô cùng hỗn loạn. Toàn bộ sinh viên đang đứng trước màn hình lớn xem truyền hình trực tiếp buổi diễn thuyết của thương nhân Diệp Húc Đình.
Đây là lần đầu hành tung của Diệp Húc Đình bị rò rỉ từ sau khi anh về nước, giới truyền thông cũng chỉ là suy đoán rằng anh tốt nghiệp đại học C, mà hơn nữa hôm nay là đại lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường, cho nên khẳng định anh sẽ có mặt tại đây diễn thuyết. Cái tên Diệp Húc Đình năm nay rất nhiều lần được lên các tờ báo kinh tế, trở thành nhân vật mới trên thương trường, bộ dạng của anh lúc nào cũng thâm trầm, đưa tập đoàn Vân Đoan bước sang một kỷ nguyên mới. Hai năm trước, Diệp Mặc Hoa giao tập đoàn cho Diệp Húc Đình, không ít người mang thái độ mong ngóng Vân Đoan xuống dốc, nhưng hiển nhiên Diệp Húc Đình đã khiến bọn họ thất vọng rồi.
Trọng tâm của Vân Đoan là thị trượng ngoại địa, nhưng vài năm gần đây thị trường ngoại địa bão hòa, hơn nữa áp lực cạnh tranh rất lớn, cho nên Diệp Húc Đình mới có kế hoạch về nước phát triển, tuy nhiên vẫn sẽ duy trì làm ăn ở hải ngoại, quả nhiên là muốn đẩy Vân Đoan lên tới vị trí dẫn đầu.
Diệp Húc Đình đứng trên bục giảng chậm rãi diễn thuyết, rất nhiều giáo viên và sinh viên nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
"Nghe nói Diệp học trưởng trước đây thành tích học tập rất xuất sắc, vừa vào trường đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió của đại học C."
"Vậy chắc chắn có rất nhiều người thích anh ấy."
"Có điều Diệp học trưởng đều không thích, hơn nữa nghe nói anh ấy chỉ có một người bạn gái đã từng yêu nhau năm năm."
"Thật không nhìn ra anh ấy lại si tình như vậy."
"Vậy cũng không chắc, ai biết được trước đây anh ta thế nào? Đàn ông tốt chẳng phải đều có một chuyện cũ khó quên được sao?"
"Ồ." Một trận thổn thức vang lên.
Diệp Húc Đình diễn thuyết xong, theo thông lệ tiếp tục trả lời mấy câu hỏi hời hợt của thính giả, sau đó anh đi xuống khán đài. Dáng vẻ bình tĩnh, bước đi thong dong, anh đảo mắt qua bên ngoài. Dường như tất cả mọi thứ đều không thay đổi, nhưng lại giống như cái gì cũng khác. Con ngươi trong mắt anh tối sầm lại một chút, anh tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, anh phát hiện có người theo sau mình, anh đi đến một chỗ ít người, sau đó mới quay đầu lại: "Tại sao lại theo tôi?"
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, vẻ mặt ấy khiến cô gái kia có chút kinh ngạc. Cô chậm rãi bước lên: "Em chỉ... chỉ..."
Diệp Húc Đình nheo mắt, dùng ánh mắt ám thị cho cô nói hết lời.
Cô gái cuối cùng cũng lấy được dũng khí mở miệng: "Diệp học trưởng, em..." Cô gái khẽ cắn môi, "em thích anh."
Diệp Húc Đình không có biểu tình gì, anh đi đến ghế đá bên đường ngồi xuống, thuận tiện bảo cô ngồi cùng.
Cô gái sợ hãi, tay đan lấy nhau, tâm trạng hình như rất không ổn định.
"Cô thích tôi ở chỗ nào?" Diệp Húc Đình nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa, chính là cánh rừng tình nhân của đại học C, rất nhiều đôi đều chọn nơi này để hẹn hò.
Cô gái lấy hết dũng khí nhìn Diệp Húc Đình: "Tôi thích sự thâm trầm, chín chắn của anh, anh là một người có trách nhiệm, một lòng một dạ."
Diệp Húc Đình từ chối cho ý kiến, anh chỉ cười: "Vậy cô thấy Tu Khả Phàm thế nào?"
Cô gái lập tức tỏ ra chán ghét: "Ngoài cái bộ dạng thân xác thối tha ra không có bất cứ điểm nào đáng khen, bất cần đời, đào hoa, vô trách nhiệm, chỉ biết đùa giỡn..." Nói đến đây, cô gái đột nhiên dừng lại, "Học trưởng, sao anh biết anh ta?"
Diệp Húc Đình cười: "Nó là em họ của tôi." Anh nghiêm trang nhìn cô gái, "Cô tin không? Tôi trước đây còn bất cần đời hơn cậu ta, đào hoa hơn cậu ta, vô trách nhiệm hơn cậu ta nhiều."
Cô gái mở to mắt kinh ngạc: "Nhưng..."
Diệp Húc Đình lắc đầu, nhìn cô gái bên cạnh: "Cho nên mới nói, đời người lúc nào cũng tràn ngập những điều không biết."
Diệp Húc Đình lái xe rời khỏi đại học C, cũng không nhận lời mời cơm của hiệu trưởng. Đã năm năm không quay về đây, thành phố này hình như vẫn luôn thay đổi. Anh dừng xe bên cạnh một quán bar tư nhân cao cấp, lấy ra một điếu thuốc hút một hơi mạnh. Tất cả mọi thứ đều đang thay đổi, vậy tại sao anh lại cảm thấy bản thân mình không hề khác?
Anh hút hết một điếu thuốc, sau đó mới ra khỏi xe. Mấy người này đã tới từ lâu, rõ ràng là lấy lý do đón tiếp anh để mà nhậu nhẹt lu bù. Anh đẩy cửa một ghế lô ra, Sướng Văn Ngôn trông thấy lập tức ồn ào: "Sao bây giờ mới tới? Chẳng lẽ lại kẹt xe?"
Mạc Hiên Vũ cười: "Người ta là ông chủ lớn, bình thường ông chủ lớn đều là người xuất hiện sau cùng không phải sao? Đó gọi là gì nhỉ, à, là finale!"
Lý Thiên Nguyên nhìn một chút, sau đó khẽ lắc đầu cười: "Uống đi!"
Diệp Húc Đình đi vào ngồi xuống ghế, nhìn mấy người đang nhậu nhẹt, anh cũng không đưa ra ý kiến gì. Một lúc sau, Sướng Văn Ngôn cười dâm tà, gọi ông chủ quán đưa đến một cô gái. Cô gái này có lẽ vẫn còn là học sinh, trong con mắt vẫn còn viết rõ hai chữ thanh thuần, không có một chút vẩn đục nào của người lăn lộn ngoài xã hội. Diệp Húc Đình nhìn cô gái, không hề mở miệng. Cô gái cũng nhìn anh, học những cô nương khác cầm ly rượu lên kính anh, anh cũng không cự tuyệt.
Một đám người náo loạn một lúc, cũng sắp đến lúc tan cuộc. Lúc Sướng Văn Ngôn rời đi còn cố ý liếc nhìn cô gái và vỗ vỗ vai Diệp Húc Đình.
Chờ mọi người đi hết, Diệp Húc Đình đưa tay lên day day trán, sau đó tựa lưng vào ghế. Anh nhìn cô gái: "Cô đi đi!"
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, có vẻ lúng túng.
"Tôi sẽ nói với ông chủ của cô rằng cô phục vụ rất tốt, thù lao cô đã cầm cũng không cần trả lại."
Lúc này cô gái mới sợ hãi rời đi.
Trong ghế lô nhất thời yên tĩnh hẳn đi, rất lâu sau mới có một âm thanh vang lên từ trong góc phòng: "Bây giờ vẫn khỏe chứ?"
Diệp Húc Đình cười nhạt: "Người không khỏe chính là anh."
Thẩm Thư Dĩnh khóe miệng nhếch lên: "Không ngờ Diệp tổng nhất lí vạn kỵ cũng quan tâm tới cuộc sống của tôi."
Diệp Húc Đình nhắm mắt, cũng không thèm vòng vo với anh ta: "Vấn đề lớn nhất của Thẩm thị hiện giờ là vòng quay vốn đầu tư quá dài, trong thời gian ngắn không thể điều chuyển được vốn đi. Nói ngắn gọn chính là chênh lệch tài chính. Tôi có thể trợ giúp vốn giúp anh vượt qua giai đoạn này."
Thẩm Thư Dĩnh vẫn không hề lộ ra vui vẻ: "Điều kiện?"
Diệp Húc Đình không do dự cười đưa ra đáp án: "Cô ấy hiện đang ở đâu?"
Thẩm Thư Dĩnh chậm rãi nhìn Diệp Húc Đình, lông mày nhíu lại: "Tôi không biết, năm năm trước tôi đã không biết."
Diệp Húc Đình liếc nhìn anh ta rồi mới cầm chiếc áo khoác rời đi, dánh vẻ như không đồng ý đợi thêm vài giây.
Thẩm Thư Dĩnh thở dài, ai mà ngờ được Diệp Húc Đình năm xưa lại trở thành cái bộ dạng như hôm nay? Ánh mắt anh ta quét qua quyển tạp chí trên bàn. Anh ta nhớ lúc nãy trong khi mọi người đang trêu đùa thì Diệp Húc Đình vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí.
Lúc này anh ta nhìn thấy rõ ràng, trên tờ tạp chí có một câu: "Trên thế giới này, luôn sẽ xuất hiện một người, người đó sẽ dạy cho bạn biết cái gì sẽ xảy ra.
-- HẾT --