--> Bí Mật Tình Yêu Phố Angel - game1s.com

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

u quá!

“Chị đang thi đấu với anh ta mà, nếu anh ta chết, chị sẽ là người chiến thắng cuối cùng… Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?” Giọng Tiểu Dực không còn dễ thương như mọi khi mà trái lại vô cảm đến đáng sợ.

“Không! Không phải!” Tôi lặng người đi. Đúng thế, nếu không có Kim Nguyệt Dạ, tôi sẽ là người chiến thắng duy nhất, nhưng tôi không muốn Kim Nguyệt Dạ chết, tôi không muốn nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ chết…

Rầm!

Tia chớp lé sáng trên bầu trời đêm. Cả bầu trời dường như rung chuyển. Ánh chớp loang loáng chiếu khuôn mặt của Tiểu Dực.

Trời ạ! Không ngờ Tiểu Dực lại có suy nghĩ như vậy? Đây là Tiểu Dực mà tôi biết sao? Mặt cậu ta trắng bệch, ánh mắt xa lạ, cứ như… biến thành một người hoàn toàn khác…

“Tiểu Dực, tôi xin cậu… Tôi xin cậu mau đi cứu Kim Nguyệt Dạ! Cậu ấy không thể trụ nổi nữa rồi!” Mặc dù là trước mặt là một làn nước dày đặc, tôi không thể nhìn rõ giếng cổ. Nhưng tôi biết… Kim Nguyệt Dạ đang đuối sức…

Dây thừng bị đứt, nước dưới giếng lại sâu, nếu Kim Nguyệt Dạ bị trượt chân ngã xuống giếng thì không thể cứu được nữa…

Ào ào ào…

Mưa càng ngày càng dữ dội. Nước mưa bắn hết lên người tôi, khiến tôi không tài nào mở mắt được.

“Lúc anh Vũ chết, chị cũng khóc như vậy sao?” Tiểu Dực dường như cam nhận được sự đau đớn, tuyệt vọng của tôi. ánh mắt cậu ta hơi bối rối, nhưng chỉ trong phút chốc, cậu ta vô cùng phẫn nộ, nói như chất vấn, “Đối với chị, Kim Nguyệt Dạ và anh Vũ đều quan trọng như nhau, hay Kim Nguyệt Dạ mới là người quan trọng nhất?”

Câu nói của Tiểu Dực khiến tim tôi đau nhói.

Cậu ta hận Kim Nguyệt Dạ! Hận Kim Nguyệt Dạ đạ hại chết Lý Triết Vũ…

Tôi cũng tùng hận Kim Nguyệt Dạ, nhưng…

Ánh mắt tôi hướng về giếng cổ. Cảm ơn trời đất, tôi vẫn nhìn thấy ngón tay Kim Nguyệt Dạ đang cố bấu vào thành giếng.

“Tiểu Dực, Vũ không thể quay về được nữa… Nhưng… tôi không thể đứng trơ mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ biến mất khỏi cuộc đời mình.”

Lòng tôi nóng như lửa đốt, đã thế dây thừng thắt lại chặt vào ngực tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở, ngực muốn nổ tung.

“Không…!” Tiểu Dực từ tù ngước đầu lên. Từng hạt mưa táp lên khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy rồi lăn trên má, rơi xuống cổ. Nhìn thoáng qua tưởng đó là những giọt nước mắt, “Chính Kim Nguyệt Dạ đạ hại chết anh Vũ! Anh ta phải trả giá…”

“Không Tiểu Dực, cậu hãy nghe tôi nói!” Tôi cố gắng vận dụng hết khả năng biểu đạt của mình để thuyết phục Tiểu Dực, “Nếu… nếu như Vũ còn sống, nhất định cậu ấy sẽ không để cho Kim Nguyệt Dạ chết! Tiểu Dực, cậu hãy tin tôi…”

“Nhưng em căm thù anh ta! Chính anh ta cũng thừa nhận hại chết anh Vũ! Cũng vì muốn thắng mà làm hại chị! Anh ta là kẻ xấu xa!” Tiểu Dực dường như không nghe thấy lời tôi nói, trái lại còn cao giọng, nổi khùng giơ nắm đấm lên.

“Tiểu Dực!” Tôi nhắm mắt lại, hét lên, “Cậu đã hứa sẽ thay Vũ chăm sóc và bảo vệ tôi, giúp tôi sống vui vẻ, có đúng không?”

“Ơ…” Lúc này Tiểu Dực mới sực tỉnh, quay sang nhìn tôi, sau đó gật đầu quả quyết.

“Nếu như Kim Nguyệt Dạ chết trước khi tôi điều tra ra chân tướng sự việc, vậy thì cả đời này… tôi không thể nào sống vui vẻ được.”

“…” Tiểu Dực đột nhiên im lặng. Thái độ Tiểu Dực từ giận dữ chuyển sang lưỡng lự, bất an.



Tôi và Tiểu Dực đều im lặng. Nước mưa hoà lẫn nước mắt khiến phía trước tôi nhạt nhoà. Tôi không còn nhìn rõ Tiểu Dực nữa.

Rầm…

Bóng tối bao phủ khắp nơi, ánh chớp lại loé sáng bên giếng cổ. Lúc này trên thành giếng chỉ còn lại ba ngón tay.

“Không!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng,” Kim Nguyệt Dạ! Nếu cậu bỏ tôi ở lại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cả đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”

Tiếng mưa rơi lẫn với tiếng gào thét của tôi, giống như một bức màn u tối giăng ngay trước mặt, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi nghẹn ngào đưa mắt cầu cứu Tiểu Dực.

Cuối cùng, Tiểu Dực khẽ cúi đầu, chầm chậm… chầm chậm… đi về phía Kim Nguyệt Dạ.

“Ưm!”

Đột nhiên tiếng kêu khe khẽ của Kim Nguyệt Dạ vọng từ dưới giếng lên. Tiểu Dực bước tới bên giếng, nhanh như cắt tùm lấy tay Kim Nguyệt Dạ. Đầu óc tôi rối tung rối mù…

“Tiểu Dực, Kim Nguyệt Dạ…”

“Chị Hựu Tuệ, em… em nắm được tay anh ta rồi.”

Nắm… nắm được tay Kim Nguyệt Dạ rồi ư?

Nghe thấy Tiểu Dực nói vậy, tim tôi đang ngừng đập dường như sống lại.

Không sao rồi! Không sao rồi! Kim Nguyệt Dạ, cậu đúng là ngốc. Vừa rồi còn dám mắng tôi ngốc, cậu thì hơn tôi chắc? Nếu… nếu hôm nay cậu rơi xuống giếng, thì cả đời này tôi không tha thứ cho cậu.

Tôi thấy mình hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi dựa vào cây. Nước mưa hắt lên mặt tôi rồi rơi xuống đất.

Đợi đã… chuyện gì thế này?

Sao lúc nắm lấy tay Kim Nguyệt Dạ đến giờ, Tiểu Dực vẫn giữ nguyên tư thế đó? Tại sao cậu ta không kéo Kim Nguyệt Dạ lên? Cậu ta còn chần chừ gì nữa?

“Chị Hựu Tuệ…”

Thịch thịch thịch!

“Hoá ra… Lúc anh Vũ… bị rơi xuống giếng… cũng giống như thế này sao…”

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

“Thực ra… em rất muốn anh ta… phải nếm trải cảm giác đau đớn của anh Vũ lúc đó…”

Tiểu Dực cúi thấp đầu. Tôi không nhìn rõ nét mặt của Tiểu Dực, nhưng nhũng lời cậu ta lẩm bẩm khiến tôi hoang mang tột độ.

“Tiểu Dực! Đừng mà!” Tôi muốn gào to để ngăn lại, nhưng tất cả đã quá muộn…

Bụp!

Một tiếng rơi lạnh tanh từ dưới giếng cổ bay đến tai tôi. Máu trong người tôi đông cứng lại.

Rẹt rẹt rẹt!

Ánh chớp chiếu loang loáng lê người Tiểu Dực. Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta từ từ đứng dậy, nhưng bàn tay đã không còn túm lấy tay Kim Nguyệt Dạ nữa, không còn gì cả…

Tôi thất thần nhìn về giếng cổ, đầu óc quay cuồng như phát điên. Họng tôi nghẹn cứng lại, không thốt lê lời…

“Kim Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ…”

Mưa vẫn vô tình trút xuống ào ào, gió lớn gào thét bên tai tôi, dường như muốn huỷ diệt cả thế giới này.

Tán cây trên đầu nghiêng ngã trong gió bão, giống như con quái vật giơ ngọn roi sắt quất mưa vào…

Nước mưa vã lên người tôi, thấm sâu vào tận tim tôi.

Tôi như một con rối bị đứt dây, trước mắt chỉ là một màu đen kịt, không có chút ánh sáng và hi vọng…



THREE


Dạ đã mãi mãi ra đi rồi sao? Vậy là tất cả đều kết thúc…

Một bóng trắng bất chợt lướt qua rồi dừng lại trước mặt rồi.

Mắt tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi hoảng sợ ngước đầu lên, giống như người bị treo lơ lửng trên vách núi cố bám lấy chút hi vọng cuối cùng, dùng hết sức bình sinh lao đến bên cạnh cí bóng trắng đó rồi hét to lên:

“Cứu cậu ấy! Xin cậu hãy cứu cậu ấy!”

Giọng nói thảm thiết của tôi giống như lưỡi o nhọn hoắt, xé rách cả không gian. Bóng trắng đó sững lại, dường như hiểu được ý tôi, lo như bay về giếng cổ.

Cứu cậu ấy!... Cứu Kim Nguyệt Dạ!... Cứu cậu ấy!...

Tôi dùng tòn bộ sức lực nhìn chằm chằm về phí miệng giếng, nhưng cơn mưa như chẳng khác nào bức màn dày đặc chắn trước mặt tôi.

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”

“Hựu Tuệ! Có chuyện gì vậy?”

“Ai trói bà vào cây thế này?”

Tô Cơ! Hiểu Ảnh! Còn cả Lăng Thần Huyền nũa…

Những giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi nhìn thấy một tia hi vọng.

Tốt quá! Mọi người đều đã đến! Kim Nguyệt Dạ được cứu rồi! Mau cứu cậu ấy…

Tôi cảm thấy mình sống lại từ cõi chết, nhưng những tiếng nói xung quanh cứ xa dần… Trước mặt chỉ còn một màu trắng xoá…

“Cầm dây thừng lại đây!”

Trong lúc mơ hồ, tôi nhìn thấy cái bóng trắng vừa nãy đang đứng bên giếng cổ, quay đầu lại hét lớn với chúng tôi.

Tô Cơ, Hiểu Ảnh, còn cả Lăng Thẩn Huyền… Bọn họ làm sao vậy?...

Vỉ sao ba người họ vẫn đứng đờ ra một chỗ, trợn tròn mắt nhìn cái bóng trắng, không nói nổi câu nào…

“Huyền! Mau lên! Mau mang dây thừng trói Hựu Tuệ ra đây! Tô Cơ, Hiểu Ảnh, hai cô chăm sóc Hựu Tuệ nhé!”

“Ơ… Được… Được!”

Không khí đang bị ngưng đọng bỗng bắt đầu chuyển động. Trong lúc hoang mang, tôi nghe thấy một giọng nói ấm áp…

Lúc trấn tĩnh lại, tôi mới phát hiện mình đã được cởi trói, ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

Xoạt!

Một tiếng động vang lên, Lăng Thần Huyền cuối cùng đã kéo được Kim Nguyệt Dạ lên khỏi giếng.

Đầu tôi nặng trình trịch, mí mắt nặng trĩu. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy… Kim Nguyệt Dạ.

Kim Nguyệt Dạ đã được cứu lên rồi!

“Mau đẩy nước trong người cậu ấy ra.” Lại là giọng nói ấm áp đó. Giọng nói này nghe rất quen… rất quen… tại sao mỗi lần nghe thấy giọng nói này tôi lại cảm thấy an tâm hơn nhiều…

Lăng Thần Huyền cúi người, ấn bụng Kim Nguyệt Dạ một cái, hai cái, ba cái…
Kim Nguyệt Dạ, cậu nhất định phải sống…

Tôi đang im lặng cầu nguyện, đột nhiên nhìn thấy… người Kim Nguyệt Dạ bắt đầu có phản ứng, hắn ọc ra toàn nước giếng.

“Ư…” Kim Nguyệt Dạ nằm trên đất thở thoi thóp, người hơi động đậy, mắt từ từ mở ra.

May quá… Kim Nguyệt Dạ không sao rồi! Nhưng tại sao hắn lại ngây người ra như bị điện giật thế kia? Hắn nhìn thấy cái gì à?

Tôi nhìn theo ánh mắt của Kim Nguyệt Dạ, một luồng sáng lướt qua…

Lần này… cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ… Trước mắt tôi hiên lên một bóng môt người toả ra ánh sáng thuần khiết.

Khuôn mặt sáng hồng, tròng mắt màu cà phê dịu dàng…

Không! Không!

Tôi muốn nói cho mọi người biết, tất cả những gì xảy ra ban nãy chỉ là một giấc mơ, nhưng khuôn mặt ấy quá dỗi quen thuộc, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ tôi nhìn thấy, không biết bao nhiêu lần tôi cầu khẩn được nhìn thấy, nhưng… nhưng…

Tôi thở gấp, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Tôi cố gắng mở to mắt ra để nhìn rõ hơn, nhưng cả ngưởi tôi mất hết cảm giác, lăn ra ngất xỉu…

Hình bóng ấy vẫn khắc sâu trong kí ức tôi…

Không thể nào… Không thể nào… Tô Hựu Tuệ, nhất định mày nằm mơ rồi… Và đã là giấc mơ thì sẽ có lúc phải tĩnh lại…



FOUR


“Hựu Tuệ! Bà mau tỉnh lại đi!”

“Tô Cơ! Tô Cơ ơi! Hựu Tuệ tỉnh rồi!”

Híc… Ồn ào thật… Tiếng nói này của Tô Cơ và Hiểu Ảnh?

Bị ai đó lay liên tục, tôi choàng tỉnh, nhìn thấy Tô Cơ và Hiểu Ảnh mặt mày lo lắng ngồi cạnh tôi.

Đúng rồi, Kim Nguyệt Dạ!

Tim tôi nhói lên, hắn có làm sao không? Nhưng tôi vừ ngước đầu đã bắt gặp một tròng mắt cà phê.

Là nụ cười dịu dàng… Lẽ nào tôi lại bị ảo giác?

“Hựu Tuệ, em độ này thế nào?” Giọng nói ấm áp xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần. Đây là ảo giác hay tôi nằm mơ?

Tôi ngồi ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.

“Hựu Tuệ! Bà làm sao thế?”

“Hựu Tuệ, bà đừng có doạ tôi! Hu hu hu!”

“Hựu Tuệ!”

Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên cạnh sợ hết hồn. Mặt hai nhỏ trắng bệch, cứ nắm lấy vai tôi lắc liên tục. Cả người tôi đờ ra nư khúc gỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Hựu Tuệ, là tôi, Lý Triết Vũ đây!” Chủ nhân tròng mắt màu cà phê đó nhìn tôi trìu mến. Nụ cười của cậu ấy giống như ánh sáng từ thiên đường chiếu rọi trái tim tôi. Nhưng lúc này tôi lại…

“Lý Triết Vũ… Không… Cậu không phải là Lý Triết Vũ!” Tôi vừa lẩm bẩm vừa căng mắt nhìn chằm chằm người mặc bộ đồ trắng đúng trước mặt.

“Hựu Tuệ! Bà sao vậy? Ngay cả Lý Triết Vũ mà bà cũng không nhận ra à?” Tô Cơ ngạc nhiên cúi người xuống, tròn mắt nhìn tôi như thể muốn kiểm tra xem óc tôi có bị rơi con ốc nào không.

“Lẽ nào Hựu Tuệ mất trí nhớ, không còn nhớ người quen thuộc trước đây?” Hiểu Ảnh cắn ngón tay, hai mắt tròn vo nhìn tôi, “Như kịch bản phim ấy…”

“Được rồi, được rồi! Hiểu Ảnh, bà đừng nói bừa. Tránh ra xem nào!” Thấy Hiểu Ảnh đang tò mò dí sát mặt về phía tôi, Tô Cơ kéo nhỏ ta ra phía sau. Lúc này, tôi đã nhìn rõ hơn người con trai có tròng mắt màu cà phê ấy. Tiếng Tô Cơ văng vẳng bên tai: “Hựu Tuệ, bà nhìn cho rõ đi, người này là ai? Bà đừng có bảo không biết cậu ấy!”

“Cậu…” Tôi trợn tròn mắt, có lẽ chỉ số IQ bây giờ của tôi chỉ bằng không, đầu óc choáng váng.

“Tô Hựu Tuệ, cô có bị khùng không?” Lăng Thần Huyền chỉ vào người có tròng mắt màu cà phê rồi lườm tôi, “Nghe cho rõ đây, người đứng trước mặt cô chính là Lý Triết Vũ.”

Nghe Lăng Thần Huyền nói vậy, cả người tôi như bị sét đánh, hoa mắt chóng mặt.

“Hựu Tuệ, tôi về rồi đây.” Chủ nhân tròng mắt màu cà phê tiến lại gần tôi, tôi xây xẩm cả mặt mày. Tôi chẳng còn nghe thấy mọi người xung quanh nói gì, bên tai chỉ vang lên một giọng nói duy nhất, giọng nói ấm áp quen thuộc.

“Lý Triết Vũ?...” Tôi sửng sốt nhìn vào tròng mắt màu cà phê đối diện, “Nhưng Vũ… Cậu ấy đã… đã…”

“Tôi luôn ở bên em, Hựu Tuệ!”

Luôn ở bên tôi ư?

Nghe thấy câu nói đó, cả người tôi như bị chấn động, hốt hoảng nhìn cậu ấy. Mắt tôi càng lúc càng trợn trừng…

“Lý Triết Vũ?... Là cậu thật sao…” Tôi tự lảm nhảm một mình, sống mũi cay cay nước mắt ứa ra.

“Ừ!” Lý Triết Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu. Cậu ấy cúi người xuống, giơ tay ra, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình lau nước mắt cho tôi, dường như lau đi cả cảm giác bất an của tôi.

Lòng bàn tay ấm áp… có mùi thơm dìu dịu… Không sai, đúng là Lý Triết Vũ.

“Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ!” Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lý Triết Vũ, tôi hoang mang nhìn vào đôi mắt màu cà phê ấy, cuối cùng không thể kìm lòng, nắm chắt lấy tay Lý Triết Vũ.

“Lý Triết Vũ! Đúng là cậu! Đúng là cậu! Cậu trở về rồi… Cậu trở về rồi…”

“Ừ, tôi đã về…” Lý Triết Vũ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi chợt nhớ lại hôm ở dưới giếng cổ…

“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên em!”

Câu nói dịu dàng của Lý Triết Vũ như phá vỡ kí ức bị khép kín bấy lâu trong tôi. đầu óc tôi quay mòng mòng.

Mùi cỏ thơm dịu dàng len lỏi khắp không gian, mang lại cho tôi cảm giác thanh thản, yên bình.

“Khụ… Khụ… Khụ…”

Tiếng ho đột nhiên vang lên khiến tôi sực tỉnh. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kim Nguyệt Dạ. Hắn loạng choạng đứng dậy.

“Kim Nguyệt Dạ, cậu mau đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.” Lăng Thần Huyền hậm hực nhíu mày, lùi về phía sau vài bước.

“Dạ, tay cậu có sao không?” Lý Triết Vũ mỉm cười, giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai Dạ.

“Tôi… không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Ban đầu Kim Nguyệt Dạ lặng người đi nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giơ cánh tay bị thương lên, khẽ lắc đầu.

“Vũ… Sao cậu… lại thoát ra được?” Kim Nguyệt Dạ nắm chặt tay Lý Triết Vũ, vì xúc động quá nên giọng hơi run run.

“Ha ha ha, nói ra thì dài dòng lắm, tôi…”

“Đợi đã!” Lăng Thần Huyền không thể nhẫn nhịn hơn nữa, giơ tay ra ngăn giữa Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ, lên tiếng cắt ngang câu chuyện, “Vũ! Kim Nguyệt Dạ không còn giống như trước nữa, đừng nói chuyện với cậu ta.”

“Không còn giống như trước? Huyền, cậu đang nói linh tinh gì vậy?” Nụ cười của Lý Triết Vũ dường như đông cứng lại, cậu ấy hết nhìn Lăng Thần Huyền rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ, “Vẫn là Dạ trước đây mà!”

“Không đúng!” Lăng Thần Huyền nổi điên, xông đến đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, đứng chắn ngay trước mặt Lý Triết Vũ. “Cậu ta hiện giờ cấu kết với tên Sun, chỉ vì kho báu mà trở mặt với mọi người, thậm chí việc cậu mất tích cũng liên quan đến cậu ta…”

“Huyền! Đủ rồi đó!” Lý Triết Vũ đột nhiên nghiêm giọng khiến mọi người đều ngây ra.

Lăng Thần Huyền kinh ngạc quay lại nhìn Lý Triết Vũ, không hiểu mình vừa nói sai điều gì.

Lý Triết Vũ nhìn Lăng Thần Huyền và Kim Nguyệt Dạ, rối thở dài. Cậu ấy đột nhiên quay người đi, kéo Lý Chấn Dực đang đứng im lìm một góc đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ và Lăng Thần Huyền.

“Huyền! Tôi không biết quảng thời gian tôi rời khỏi đây mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện lần trước ở dưới đáy giếng, tôi phải cảm ơn Dạ mới đúng.”

Cảm ơn Dạ ư?

Lý Triết Vũ vừa dứt lời, tôi, Tô Cơ và Hiều Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Lăng Thần Huyền đang tức điên người bỗng ngẩn ra, tròn xoe mắt nhìn Lý Triết Vũ.

Lý Triết Vũ nhìn tôi và Lăng Thần Huyền, sau đó bắt đầu kể với giọng rất trầm tĩnh:

“Hôm ở dưới giếng, do không cẩn thận nên tôi bị Sun khống chế. Vì muốn cứu tôi nên Dạ mới mở cửa đá chặn nước ngầm. Sau đó, cũng chỉ vì mở đường cho tôi chạy thoát mà Dạ bị cả đám thuộc hạ của Sun đánh ngất đi.”

“Hoá ra anh ấy cứu anh sao?” Tiểu Dực lặng người đi và nhìn Kim Nguyệt Dạ với vẻ ngạc nhiên.


Lăng Thần Huyền cũng không dám tin vào tai mình, mắt trợn ngược lên.

“Đúng thế! Tiểu Dực, em nghe cho kĩ đây, nếu lần này vì em mà Dạ bị thương, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. “Lý Triết Vũ lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tiểu Dực. Tôi chưa thấy vẻ mặt Lý Triết Vũ đáng sợ như thế bao giờ.

Ngay cả Tiểu Dực cũng biết Lý Triết Vũ đang rất giận, cậu ta cúi đầu ngại ngùng:

“Xin lỗi anh Vũ! Đều là lỗi của em cả. Sau khi xem nhật kí của anh, em mới phát hiện ra có một cô gái rất quan trọng với anh. Thế là em quyết định thay anh bảo vệ cô ấy.”

Mới tôi run lên bần bật, không dám tin những gì mình nghe thấy.

“Em cố ý mượn nhật kí của anh làm thư để tiếp cận với chị Hựu Tuệ. Em đi đến phòng tập piano – nơi anh em mình từng luyện đàn, tới cả cánh đồng hoa oải hương… Em muốn chị Hựu Tuệ mãi mãi nhớ về anh!... Sau này em tường Kim Nguyệt Dạ hại anh nên đã nghĩ cách báo thù giúp anh… Em xúi giục mọi người trong trường phản đối anh Dạ. Hôm ở bến xe bus, anh Dạ chỉ đẩy nhẹ, nhưng em đã cố tình trượt ngã để bị thương. Hôm bỏ phiếu cũng chính em sắp xếp mời chú của anh Dạ đến. Cả hôm nay nữa… dây thừng buộc trên người anh Dạ cũng do em tháo, em muốn anh ấy phải đền tôi…”

Lời nói của Tiểu Dực chẳng khác nào quả bom phát nổ, khiến tất cả đều chết sững người.

Nhìn Tiểu Dực cúi đầu ăn năn, tôi không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Tất cả những việc này đều do cậu ta sắp xếp sao? Nhìn bề ngoài Tiểu Dực đáng yêu, thuần khiết như vậy, ai ngờ chính là người đứng sau giật dây mọi chuyện. Đây là sự thật sao?

“Em biết sai rồi! Xin lỗi, em không nên lừa gạt mọi người. Xin lỗi anh Kim Nguyệt Dạ, em đã hiểu nhầm anh. Mọi người muốn trừng phạt em thế nào cũng được.”

Tiểu Dực cúi gục đầu. Tất cả những lời cậu ấy nói đều như nhát dao cứa vào tim tôi…

Không thể trách cậu ta hết được, bởi vì chính chúng tôi cùng nghi ngờ, bỏ mặc Kim Nguyệt Dạ?

“Chị Hựu Tuệ…” Tiểu Dực ngoan ngoãn quay về đứng bên cạnh Lý Triết Vũ. Nhìn thấy mặt tôi thẫn thờ như người mất hồn, cậu ta sụt sịt, “Chị… đừng giận Tiểu Dực nhé!”

Tôi hết nhìn vẻ mặt hối lỗi của Tiểu Dực, rồi lại nhìn vẻ mặt nãy giờ lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ. Tôi không biết nên trả lời Tiểu Dực thế nào và thấy lòng nặng trĩu.

Xung quanh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bồi hồi nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây…

Không biết từ lúc nào, cơn bão đã đi qua. Những hạt mưa trên lá, hiên nhà tí tách chảy xuống.

Những âm thanh đó như gõ nhịp vào tim tôi, khiến lòng tôi chua xót.



FIVE



“Đúng rồi! Hựu Tuệ, Dạ, mau về thôi! Mọi người đều bị ướt hết rồi!” Lý Triết Vũ xoa xoa đầu Tiểu Dực, “Ngay cả mũi Hiểu Ảnh cũng đỏ ửng lên vì lạnh.”

Hiểu Ảnh vừa nghe thấy Lý Triết Vũ nói vậy, đột nhiên nhoản miệng cười, vỗ tay bôm bốp.

“Tốt quá! Bây giờ Vũ đã quay lại, Tiểu Huyền Huyền sẽ không cãi nhau với Dạ nữa! Hựu Tuệ cũng có thể giảng hoà với Dạ.”

“Đúng thế!” Nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi của Hiểu Ảnh, Tô Cơ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay sang nói chuyện vui vẻ với Kim Nguyệt Dạ, “Kim Nguyệt Dạ, bây giờ mọi việc đều đã rõ, không phải cậu hại chết Vũ. Bây giờ Vũ đã bình an trở về, cho nên… cho nên cậu cũng giảng hoà với Hựu Tuệ đi.”

“Ơ… Tôi…” Bị Tô Cơ véo một cái rõ đau, tôi mới định thần lại, mở to mắt nhìn Kìm Nguyệt Dạ, “Kim Nguyệt Dạ! Chúng ta… chúng ta giảng hoà với nhau nhé…”

Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!

“Đúng đúng đúng! Hựu Tuệ nói đúng lắm!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh vỗ tay lia lịa tỏ vẻ hài lòng với “tuyên ngôn” giảng hoà của tôi, “Lăng Thần Huyền, cậu cũng nói gì đi chứ.”

“OK! OK! Nói gì mà lắm thế? Tôi biết rồi…” Lăng Thần Huyền trừng mắt với Tô Cơ, rồi quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ. Mặt hắn đỏ gay, nói lí nhí, “Dạ… Cậu không hại Vũ, bây giờ Vũ đã quay trở lại, cậu… cậu cũng quay lại với mọi người đi!”

“…” Kim Nguyệt Dạ chỉ cúi đầu im lặng.

“Oa! Tốt quá! Cuối cùng tất cả chúng ta đều giảng hoà với nhau. Hiểu Ảnh rất vui!” Hiểu Ảnh sướng đến nỗi vừa la hét om sòm, vừa nhảy nhót xung quanh gốc cây, “Đúng rồi, để chúc mừng Vũ quay lại, Hiểu Ảnh có ý kiến này hay lắm cơ! Ngày kia chúng ta đi thuê một phòng karaoke chơi xả láng đi.”

“Ngày kia? Tại sao lại là ngày kia?” Lăng Thần Huyền gắng sức giữ Hiểu Ảnh đang nhảy như con choi choi lại, định làm mặt nghiêm nhưng không nhịn nổi cười.

“Còn phải hỏi!” Tô Cơ lau nước mắt vì cảm động mọi người lại đoàn tụ như xưa, “Ngày kia là sinh nhật Hiểu Ảnh, con nhỏ này muốn chúng ta cùng đến dự sinh nhật đó mà.”

“Hiểu Ảnh, hoá ra ngày kia là sinh nhật cô à?” Lý Triết Vũ quay lại, cười với Hiểu Ảnh.

“Đúng rồi, đúng rồi!” Hiểu Ảnh nở nụ cười như mặt trời toả nắng, gật đầu lien tục, “Vũ thấy thế nào? Ngày kia chúng ta cùng đi chơi.”

“Ừ, nhất định tôi sẽ đi! Hỏi ý kiến mọi người xem thế nào?” Lý Triết Vũ dịu dàng xoa đầu Hiểu Ảnh, nhìn khắp lượt mọi người xung quanh.

“Haiz… Tiệc mừng Vũ trở về… Vũ đã đồng ý thì tôi còn có gì để nói đây?” Lăng Thần Huyền khoanh tay trước ngực, nháy mắt với Hiểu Ảnh, “Còn sinh nhật của Hiểu Ảnh… nể mặt Vũ tôi sẽ tham gia.”

“Yeah! Vạn tuế!” Hiểu Ảnh phấn khích nhảy cẫng lên, lao đến ôm chầm lấy cổ tôi, “Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thế nào? Thế nào? Hựu Tuệ nhất định phải đồng ý với Hiểu Ảnh nhé?”

“Oái! Hiểu Ảnh! Bà bỏ tôi ra! Bà sắp làm tôi ngộp thở rồi, tôi muốn không đi cũng không được!” Tôi định đẩy Hiểu Ảnh đang bám dính trên người mình ra mà không được. Lý Triết Vũ mỉm cười bước đến, khẽ đập vào tay Hiểu Ảnh, kéo nhỏ ta sang một bên.

“Hiểu Ảnh, đừng làm thế! Hựu Tuệ đang mệt. Nhưng cứ yên tâm, đã là sinh nhật của Hiểu Ảnh, Hựu Tuệ nhất định sẽ đi.” Lý Triết Vũ nói đoạn, quay đầu lại nhìn tôi, “Hơn nữa tôi từng hứa với Hựu Tuệ, nếu thoát khỏi giếng cổ, sẽ cùng đi hát karaoke với mọi người.”

“Lý Triết Vũ…”

“Vui quá, vui quá! Hựu Tuệ cũng đồng ý rồi! Còn Dạ thì sao? Dạ cũng sẽ đi đúng không?” Hiểu Ảnh giống như chú thỏ con chạy nảy tung tăng, cuối cùng nhảy đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, mắt long lanh nhìn hắn.

Kim Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn Hiểu Ảnh, có vẻ hơi động lòng, như rất nhanh, ánh mắt hắn lại lạnh lùng như cũ.

Kim Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn Hiểu Ảnh, có vẻ hơi động lòng, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại lạnh lùng như cũ.

“Xin lỗi… Tôi không đi!”

Kim Nguyệt Dạ… Hắn không đi ư?

Yên ắng… Yên ắng…

Nghe thấy câu trả lời của Kim Nguyệt Dạ, không khí ấm cúng phút chốc đóng bang. Ai nấy đều kinh ngạc, quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Dạ! Ngày kia cậu có việc gì à?” Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười dịu dàng, vừa nói vừa bước đến bên cạnh Kim Nguyệt Dạ.

Kim Nguyệt Dạ lắc đầu, khẽ cười với Lý Triết Vũ:

“Xin lỗi Vũ, hôm đó tôi muốn dành thời gian chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng của cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23.”

Nghe thấy lời Kim Nguyệt Dạ, “cậu vẫn muốn tiếp tục đấu với tôi sao?...”

“…” Kim Nguyệt Dạ không nhìn tôi, chỉ thò tay vào túi lấy cái dì đó, rồi từ từ xoè tay ra, “Tôi không chỉ tiếp tục cuộc đấu, mà tôi còn nhất định phải thắng.”

Vù!

Nhìn thấy nắm rêu trong tay Kim Nguyệt Dạ, toàn bộ người đều im lặng.

“Theo lời hứa khi nhận thẻ PK, Tô Hựu Tuệ, cô phải rút lui khỏi cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự 23.”

“…”

Tôi kinh ngạc nhìn Kim Nguyệt Dạ, trong đầu như hiện lên vòng xoáy hun hút.

Sao lại thế này? Sao lại thành ra thế này? Vừa rồi rõ ràng rất vui vẻ, mọi người đều tha thứ cho Kim Nguyệt Dạ. Tại sao… tại sao Kim Nguyệt Dạ lại không tỉnh ngộ, đến bây giờ vẫn không chịu quay đầu lại?

“Dạ! Cậu đang làm trò gì thế? Nhớ tụi này cứu mà cậu mới thoát chết.”

“Hựu Tuệ không lấy được rêu trong giếng cổ sao?”

“Kim Nguyệt Dạ! Anh quá đáng vừa thôi! Tại anh dùng dây thừng trói chị Hựu Tuệ lại, chị ấy mới không lấy được rêu.”

“Kim Nguyệt Dạ! Tại sao đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh ngộ? Vẫn muốn giúp tên Sun sao?”

Kim Nguyệt Dạ giơ nắm rêu đến trước mặt tôi và mọi người, ánh mắt kiên định: “Tính mạng của tôi là do các người cứu, cho nên cuộc thi lần này coi như hoà. Cuộc đối đầu tiếp theo chúng ta sẽ phân thắng bại.”



Không ai hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tại sao niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy? Tại sao kết thúc không phải lúc nào cũng là hạnh phúc? Tôi có nên đón nhận trận đấu không hồi kết này và làm đối thủ của Kim Nguyệt Dạ?

“Vũ, xin lỗi nhé! Tôi làm thế là có lí do riêng. Hi vọng cậu hiểu cho!”

Giọng Kim Nguyệt Da lại vang lên, nhưng lần này hắn nói với Lý Triết Vũ.

“Hiểu á? Cậu muốn Vũ hiểu thế nào hả?” Lăng Thần Huyền sực tỉnh, lửa giận cháy ngùn ngụt, lao vào giữa Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, “Kim Nguyệt Dạ! Cậu có bị điên không? Chỉ vì cái kho báu không đâu vào đâu mà bất chấp tình cảm bạn bè! Được… được lắm, cậu… cậu biến đi, biến về chỗ tên Sun mà đào kho báu. Cậu và tên Sun đó đúng là đồ tham lam, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

“Huyền! Cậu im đi…” Lý Triết Vũ cắt ngang lời Lăng Thần Huyền, nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, “Dạ… Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu nhất định phải làm thế ư?”

Kim Nguyệt Dạ hơi nhướng mày, nhún vai cười như không có chuyện gì, ánh mắt hướng về phía tôi.

“Vũ… Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là việc riêng của tôi và Tô Hựu Tuệ.”

Rầm…

Tiếng sấm lại rền vang trên bầu trời.

Hoá ra vừa rồi không phải là sau cơn mưa trời lại sáng, mà chỉ là điềm báo cơn bão khác sắp ập đến…

Bầu trời khu biệt thự số 23 trong nháy mắt lại trở nên u ám vô cùng. Tôi có linh cảm, trận bão sắp tới sẽ khủng khiếp hơn nhiều…


Tôi đã quay trở về

Vẫn là khu biệt thự số 23 quen thuộc

Được gặp lại bạn bè

Nhưng…

Dường như có cái gì đó không còn giống trước đây…


By: Lý Triết Vũ


--- Hết tập 9 ---




BÍ MẬT TÌNH YÊU PHỐ ANGEL TẬP 10



Tóm tắt nội dung:


Lý Triết Vũ trở về khiến nhóm bạn Tuệ - Cơ - Ảnh như được tiếp thêm sức mạnh. Cuộc đua dành danh hiệu người quản lý khu biệt thự số 23 phố Angel vô cùng gay cấn. Nhờ quyết tâm vượt qua mọi thử thách và với sự hỗ trợ gián tiếp của "thiên thần" Vũ, lần đầu tiên Hựu Tuệ đã chiến thắng đối thủ họ Kim. Giữa một đêm thăm thẳm, Hựu Tuệ một mình mò ra thất quỉ địa...Cô gặp Lý Triết Vũ và cả hai cùng khám phá khu ký túc xá hoang phế trên núi vốn bị đồn đại là có ma nữ...


---------


CHƯƠNG 1: CÂY ĐÀN MA THUẬT CỦA PANDORA


Địa điểm:

Nơi tổ chức party của trường Minh Dương


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Sun: Thần tượng tuổi teen.


Dây chính là giấc mộng huyền ảo của tôi, trong mơ…

Bầu trời cao rộng, không một gợn mây, chỉ một màu xanh biếc tinh khiết như thủy tinh.

Ngọn gió nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của những người khách bộ hành, mang theo chút gì đó ngọt ngào mơn man, khiến người ta có cảm giác như say trong men rượu nồng nàn.

Bầu trời bao trùm mặt đất, thảm cỏ xanh mượt trải ra bát ngát, được điểm tô bởi những màu sắc lung linh khác.

Xung quanh cây cối mọc um tùm như một bức màn rực rỡ. Ở giữa thảm cỏ xanh mượt có hai con “bạch long” đang vùng vẫy.

Hai con “bạch long” đó thực ra là dãy bàn ăn kiểu Âu dài mấy chục mét. Không gian thoảng mùi côca hòa quyện cùng mùi nồng đượm của trà sữa. Chiếc bánh ngọt hình tam giác trông rất ngon mắt được dặt giữa bàn ăn phủ khăn trắng tinh.

Khắp nơi đều được tô điểm bởi đủ loại hoa với nhiều màu sắc bắt mắt. Những đóa hoa ấy hừng hực sức sống và chan chứa niềm vui.

“Ôi chao! Khe cỏ tình nhân đẹp quá đi mất.”

“Đúng thế! Trường Minh Dương chưa hề tổ chức party nào vui vẻ, ấm cúng như thế này.”

“Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trần đời, trên bàn toàn là đồ ăn ngon, mình nghĩ ai cũng háo hức lắm đây”.

Đúng thế, đứng trước cảnh đẹp mê hồn thế này, tâm hồn người ta cũng thấy thư thái hơn nhiều.

Từng nhóm người mặc đồng phục vui vẻ đi dạo trong không gian tràn ngập màu xanh cỏ cây và xôn xao tiếng cười nói.


Trong thế giới đẹp kì ảo này, chàng trai có khuôn mặt đẹp như hoa đã trở về.

“Hoàng tử Vũ!”

Tiếng gào rú vang lên như phá vỡ sự im lặng vốn có.

Tất cả những tiếng bàn tán ồn ào xung quanh dường như im bặt. Sân vận động hình vuông bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về 1 phía.

Và đây chính là “tâm điểm” phát ra hàng nghìn ánh hào quang chói lòa. Chàng trai hào hoa có nụ cười dịu dàng bước nhẹ nhàng đến trước mặt mọi người

Cậu ấy ăn mặc giản dị, mấy sợi tóc xoăn tự nhiên rủ xuống vầng trán, trong mắt màu cà phê quen thuộc cùng với nụ cười ấm áp….

Cậu ấy lịch lãm giơ tay lên. Biết bao ánh mất dõi theo từng cử chỉ của cậu ấy.

Giọng nói thân thiện được truyền tới mọi người: “Chào các bạn, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các bạn vì đã lo lắng cho tôi suốt thời gian qua.”

Thời khắc đó, dường như tất cả đều ngưng đọng, vị thiên sứ có nụ cười tỏa nắng như truyền ánh sáng đến từng người, rọi vào sâu thẳm trái tim mỗi người.

“… Thời gian qua tôi đã trải qua rất nhiều việc và cũng nhờ đó mà học hỏi được nhiều thứ. Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ tôi…”

Tròng mắt màu cà phê ấy chợt hướng về 1 người, mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên. Lời cảm ơn chân thành ban nãy làm tất cả đều xúc động không nói lên lời.

“Còn nữa, tôi muốn cảm ơn một người, vì lời hứa với cô ấy mà tôi đã kiên cường vượt qua tất cả…”

Hoàng tử Vũ lặng lẽ cúi người cảm ơn trong tiếng la hét điên cuồng của mọi người. Nhưng lúc hoàng tử Vũ ngước đầu lên, ánh mắt cậu ấy bắt đầu tìm kiếm trong đám đông…


Cậu ấy khẽ khàngnói với tôi: Hữu Tuệ, tôi luôn ở bên cạnh em!

“Lý Triết Vũ, tụi tôi ở đây nè.”

Giọng nói quen thuộc vừa cất lên đã khiến tròng mắt màu cà phê bị hút về phía đó. Cậu ấy có vẻ như đã nghe thấy tiếng hét của Hiểu Ảnh nên ánh mắt dừng lại ở chỗ chúng tôi đứng… rồi nở nụ cười dịu dàng.

Là cậu ấy sao? Là cậu ấy thật sao? Hay… tôi đang nằm mơ?…

Nhìn chàng trai nở nụ cười rạng rỡ đang từ từ bước về phía mình, Hiểu Ảnh và Tô Cơ đứng bên cạnh tôi cứ, khua chân múa tay, gào thét ỏm tỏi. Cả sân vận động phút chốc biến thành sa mạc nóng bỏng, nóng đến ngột ngạt.

“Xoạt xoạt xoạt… Ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua bãi cỏ trước khách sạn, mĩ nhân ngư gảy đàn trên bức tường khắc đá….”

Một khúc nhạc vui vẻ bỗng bùng lên như 1 ngọn núi lửa phun trào, bao quanh cả thảm cỏ, rồi lan ra khắp chốn.

Cả mặt đất bị chấn động, ngay cả cây cối 2 bên đường cũng không ngừng lay động, vang lên những âm thanh rào rào, giống như tiếng nhạc phát ra từ tận đáy lòng.

Tiếng nhạc rộn rã như tiếng đàn đầy mê hoặc của Pandora khiến cả sân vận động bỗng chốc biến thành 1 biển sóng nhảy múa.

Đám người đang nhún nhảy chợt ngăn bước chân của cậu ấy lại. Một đám nữ sinh phấn khích vây kín cậu ấy ở giữa, kéo tay cậu ấy dậm chân theo bước nhảy.

Phạch phạch phạch…

Đàn bồ cây trắng toát giang đôi cánh bay lên bầu trời cao xanh thăm thẳm…

Đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím… những dải bóng bay đủ màu sắc từ từ bay lên, bay cao, cao mãi cho đến khi hòa vào không trung vô tận…

Rào rào rào rào… Rào rào rào rào…

Một trận vỗ tay ào ào như thác đổ cứ kéo dài mãi, kéo dài mãi không thôi…

Cuối cùng, đám người đó từ từ tản ra rồi kẻ nào kẻ ấy về tụ tập bên chiếc bàn ăn dài kiểu Âu, chọn lựa những món ăn mình thích và cười nói ríu rít.

Tôi lo lắng đưa mắt nhìn bóng dáng thân thuộc, sợ rằng chỉ trong nháy mắt hình bóng đó sẽ biến mất hút. Nhưng kì tích đã xuất hiện,chàng trai như tỏa ánh hào quang dịu dàng đó đi về phía tôi trong vòng vây của mọi người. Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

“Ôi! Hoàng tử Vũ đến rồi!”

“Hoàng tử Vũ đến thật rồi! Đến thật rồi kìa!”

Trong nháy mắt, mọi người đứng xung quanh tôi lại nhốn nhào cả lên. Tôi không biết mình đang mơ hay tỉnh nữa. Tôi chỉ lặng lẽ cầu nguyện, nếu đây thực sự là giấc mơ thì mong sao tôi không bao giờ tỉnh lại.

“Hựu Tuệ, tôi về rồi.”

Giọng nói ấm áp ấy vang lên bên tai tôi. Tôi không dám ngước đầu nhìn, cảm giác bất an dần dần lan ra khắp tâm trí…

Trong giấc mơ, lần nào tội cũng không thể bắt kịp hình bóng ấy…

“Em còn nhớ không? Tôi đã từng hứa là sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”

Một cánh tay chìa về phía tôi. Tôi gắng hết sức lấy lại dũng khí, ngước đầu lên nhìn thẳng vào tròng mắt màu cà phê dịu dàng. Chính là cậu ấy - Lý Triết Vũ.


Nhưng tại sao khi vầng hào quang hạnh phúc lan tỏa khắp nơi, ánh mắt tôi chỉ hướng tới một bóng hình cô độc đứng ở góc tối ấy?

Tôi mừng rỡ nhìn mọi người đứng xung quanh, thấy ai nấy đều cười tươi hớn hở, khiến không khí sôi động hẳn lên.

Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền, Tiểu Dực vây quanh tôi và Lý Triết Vũ cùng nở nụ cười hạnh phúc

Chẳng phải đây chính là giấc mơ tôi hằng ao ước sao?

Nhưng còn người ấy…

Người đã cho tôi 3 điều ước, người có giọng hát trầm ấm như 1 vị thiên sứ…

Người luôn âm thầm động viên tôi, nói với tôi rằng, thần mặt trăng sẽ gửi gắm nỗi nhớ của tôi cho Vũ…

Người đã hứa với tôi rằng, nếu tôi tin cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc trọn đời cho tôi.

Có điều, những lúc như thế này, tôi rất muốn chia sẽ niềm vui cùng cậu ấy, nhưng lại chẳng thấy cậu ấy đâu…

Đột nhiên, 1 bóng dáng cô độc lọt vào tầm mắt tôi.

1 góc của thảm cỏ dường như là thế giới tĩnh lặng, cách biệt hẳn với xung quanh. Nơi đó có 1 vị thiên sứ bóng đêm u buồn với nụ cười tắt lịm trên môi.

Vị thiên sứ ấy lặng lẽ nhìn chằm chặp vào cảnh tượng trước mắt. Trong mắt cậu ấy, tất cả chỉ là 1 thế giới đen tói, đổ nát.

Kim Nguyệt Dạ… đứng một mình ở cuối bàn ăn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc ly thủy tinh lên, đôi mắt hướng về phía rừng cây um tùm. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười tinh quái quen thuộc.

Từ phía xa xa, tôi bỗng nhìn thấy Sun cũng đang đứng dưới ánh sáng chói lòa và mỉm cười lạnh lùng…

Hóa ra… tất cả chỉ là giấc mơ…




Chương 2: VÌ SAO ẢM ĐẠM TRÊN BẦU TRỜI U TỐI


Địa điểm:

Sân vận động trường cấp III Minh Dương

Phòng hát karaoke


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trương cấp III Minh Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh trường cấp III Minh Dương

Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ

Chú Nhã Văn: Trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương


ONE


Bầu trời trong vắt như 1 viên đá màu lam. Ánh sáng mặt trời dịu dàng bao trùm cả mặt đất.

Thi thoảng trên bầu trời lại có hai, ba đám mây trắng bay là là, rồi dần tan biến giữa không gian tuyệt mĩ, chỉ để lại nơi trời đất giao hoà một vài vết tích nhàn nhạt.

Hôm nay trường trung học Minh Dương náo nhiệt vô cùng. Mọi người xếp hàng kín mít trong sân trường. Tiếng chiêng trống rộn ràng, nơi đâu cũng tràn ngập cờ quạt đủ màu sắc có in dòng chữ: Đại hội thể thao trường Minh Dương.

Hiệu trưởng Bạch Ngưng, hiệu trưởng Thôi và chú Nhã Văn đứng thành một hàng trên lễ đài trong sân vận động. Bốn phía của sân vận động bị lèn chặt toàn người là người, chốc chốc lại nhao lên tạo thành những làn sóng người trải dài mênh mông.

“Các bạn thân mến! Đại hội thể dục thể thao trường Minh Dương mà chúng ta mong đợi bấy lâu sắp bắt đầu! Vâng, xin mời ngài Nhã Văn - trợ lí chủ tịch trường Minh Dương lên phát biểu khai mạc đại hội!” MC mặc áo chim cò đứng trên sân khấu giơ tay mời chú Nhã Văn lên phát biểu. Cả sân vận dộng rộ lên những tràng pháo tay như sấm dậy.

”Các em thân mến, trước tiên tôi xin thay mặt ban lãnh đạo trường trung học Minh Dương, chúc cho đại hội thể dục thể thao năm nay thành công tốt đẹp”.Chú Nhã Văn cầm micro, cười híp mắt vẫy tay với học sinh đứng bên dưới, :Đại hội thể dục thể thao lần này sẽ khác đôi chút so với trước đây. Trước hết, đây không chỉ là đại hội thể dục thể thao lần đầu tiên được tổ chức từ khi hai trường sát nhập làm một, mà còn là mắt xích thi đấu quan trọng nhất của cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 phố Angel. Trong hai vòng thi đấu trước, Kim Nguyệt Dạ và Tô Hựu Tuệ đã vượt qua tất cả các ứng viên khác, cùng vươn lên đứng ở vị trí số một. Mong rằng hai em sẽ tiếp tục đạt được những kết quả tốt, và cũng hi vọng tám ứng viên còn lại sẽ tiếp tục nỗ lực hơn nữa trong vòng thi cuối cùng này. Chúng ta hãy thi đấu thật fair play!”

Rào rào rào rào rào!

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thông minh tuyệt đỉnh!“

“ Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ vô địch thiên hạ!“

Chú Nhã Văn vừa dứt lời, sân vận động như vỡ oà bởi tiếng vỗ tay, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gào rú cổ vũ của hội fan Tô Hựu Tuệ và hội fan Kim Nguyệt Dạ.

“Ha ha ha! Tốt lắm, tốt lắm!” Chú Nhã Văn giơ tay lên ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, “Cuối cùng, tôi xin nhắc lại một lần nữa, trong đại hội thể dục thể thao lần này, ứng viên nào giành được nhiều huy chương vàng nhất, người ấy sẽ chiến thắng. Hi vọng mọi người cùng cố gắng.”

“OK!” MC đón lấy cái micro, tinh thần phấ chấn, lầy lại giọng, “Tiếp theo đây, đại hội thể dục thể thao của chúng ta sẽ bắt đầu, xin mời tất cả các vận dộng viên tiến vào sân vận động.”

MC nói đoạn, một tay giươ lên trời. Đội trống và đội cờ dưới sự chỉ huy của trưởng nhóm bắt đầu goc và vẫy theo nhịp, hiên ngang bước.

“Đang diễu hành qua lễ đài là đội trống và đội cờ. Đội cờ đang giơ cao lá cờ mang biểu tượng trường Minh Dương.” MC đứng trên lễ đài say sưa tường thuật, “Bơi vì bây giườ hai trườn gđã sát nhập làm một nên tất cả học sinh đều mặc đồng phục mới. Vâng, đó là sự kết hợp tuyệt vời giữa màu đỏ và đen.”

Rào rào rào!

Trên sân vận dộng lại vang lên những tràng vỗ tay giòn giã.

“Đi sau đội trống là các tuyể thủ nữ do bạn Tô Hựu Tuệ khối 11 dẫn đầu. Trong lễ khai mạc cuộc thi lần trước, rất tiếc vì trời mưa to nên Tô Hựu Tuệ không kịp lên sân khấu giới thiệu, cũng không nghe được tiếng reo hò cổ vũ của mọi người. Hôm nay chúng ta cùng cổ vũ hết mình để bù đắp cho bạn ấy nào. Ha ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha ha.”

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thông minh tuyệt đỉnh!”

“Cố lên! Cố lên! Công chúa Hựu Tuệ là người giỏi nhất!”

“Bis bis bis…”

Cũng tại lời giải thích hết sức vô duyên của tên MC gà mờ mà cả sân vận dộng bắt đầu gào rú hô tên tôi, đã thế còn kèm theo những tràng cười nghiêng ngả.

Hu hu hu… Tên MC đáng ghét! Giới thiệu qua qua là đủ rồi, ai mượn hắn nhiều lời thế? Lại còn xoáy vào nỗi đau lần trước của tôi nữa chữ. Lẽ nào cả đời Tô Hựu Tuệ này không thể tránh khỏi bị tẽn tò trước đám đông sao?

Nột giây trước tôi còn tràn đầy tự tin, giống như một nàng chim công ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi đằng trước nhóm tuyển thủ nữ. Nhưng tại gã MC chết bầm đó giưới thiệu kiểu “ném đá”, nên đã phá hỏng hình tượng của tôi. Hai mắt tôi bốc hoả lườm xéo hắn một cái.

“Xem ra bạn Tô Hựu Tuệ đang hừng hực khí thế chiến đấu! Từng lọn tóc trên đầu bạn ấy đang dựng đứng lên, như tượng trưng cho tinh thần của đại hội thể dục thể thao năm nay đó là:càng cao, càng nhanh, càng mạnh!”

Rầm…

Lời nói của MC giống như tảnh đá to tổ chảng từ trên trời rớt xuống đầu tôi, tôi hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn cố nhấc từng bước chân cứng ngắc trong tiếng cười vỡ bụng của mọi người.

“Theo sau các tuyển thủ nữ là các tuyển thủ nam. Dẫn đầu nhóm tuyển thủ nam chính là thủ lĩnh trước đây của nhóm Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương-Kim Nguyệt Dạ. Vâng, phong thái lãng tử cộng với khí chất mạnh mẽ của Kim Nguyệt Dạ khiến ai nhìn thấy cũng chỉ muốn gào thét khản cổ ủng hộ cậu ấy.”

Lời nói của MC đã châm ngòi cho cả hội fan hâm mộ Kim Nguyệt Dạ bùng nổ, sức nóng lập tức tăng lên mấy độ, có điều…sự phẫn nộ của tôi cũng tăng lên chẳng kém. Gã MC đối xử bất công thật.

“Nghe nói Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vừa xảy ra chút mâu thuẫn. hi vọng họ sớm làm lành với nhau. Ha ha ha ha…”

“Này MC! Nói ngắn gọn thôi, sao mà rườm rà thế?”

“Sốt cả rột! Mau bắt đầu cuộc thi đi.”

Thấy MC nói con cà con kê nhiều quá, cuối icùng cũng có người “bênh vực” tôi.

“Ha ha ha ha! Được rồi, cứ bình tĩnh! Các bạn không cần sốt ruột thế đâu. Sau lễ diễu hành qua lễ đài, cuộc thi của chúng ta sẽ bắt đầu ngay thôi, xin tiết lộ với các bạn là màn mở đầu cực kì đáng trông đợi đó. Tô Hựu Tuệ tham gia thi chạy 100 mết nữ. Kim Nguyệt Dạ tham gia thi chạy 100 mét nam. Mời các bạn đón xem trực tiếp đại hội thể thao lần thứ nhất của trường trung học Minh Dương. Oái, đừng bỏ đi mà, mời các bạn tiếp tục đón xem…”

“…” Trời, MC cái kiểu gì vậy?

Đội trống và đội cờ dẫn đầu , theo sau là các vận dộng viên, tất cả đi một vòng quanh sân vận động. Cả trường Minh Dương như rung chuyển bởi tiếng hoan hô và gào thét. Khi chúng tôi vòng lại lễ đài lần nữa, tiếng chiêng trống và gào thét mới dần lắng xuống.

Lúc này, cô hiệu trưởng Bạch Ngưng mới cầm micro tiến lên một bước, nói dõng dạc:

“Tôi xin tuyên bố-Đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất của trương Minh Dương chính thức bắt đầu!”

Pằng pằng pằng!

Bùm bùm bùm! Bùm bùm bùm!

Cô hiệu trưởng Bạch Ngưng vừa dứt lời, cả sân vận động liền vang lên tiếng pháo giấy nổ khai mạc cuộc thi.

Cuộc chiến cuối cùng giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 phố Angel của trường Minh Dương bắt đầu trong những tiếng gào thét ầm trời…


TWO


Cuộc thi đấu thể thao lần này căng thẳng hơn rất nhiềuso với hội thi thể dục thể thao giao lưu giữa hai trường trước đây. Trên các khán đài cứ liên tiếp rộ lên những đợi sóng người, tiếng la hét cổ vũ vang vọng trong không trung, không khí trên sàn thi đấu nóng hừng hực.

Nhưng không khí thi đấu dù có căng như dây đàn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm công chứa Milan Tô Hựu Tuệ này chùn bước. Tôi vẫn sẽ đạt huy chương vàng như thường. Cuộc chiến ngày hôm nay, thiên hậu PK Tô Hựu Tuệ bất khả chiến bại sẽ thu về những huy chương vàng sáng quắc cho mà coi, kể cả Kim Nguyệt Dạ cũng chẳng phải đối thủ của tôi.

“Hựu Tuệ, bà đỉnh thật đấy…Cứ như nữ siêu nhân ấy, một lúc nhận được bốn huy chương vàng liền.”

Lúc nghỉ giữa giờ, Hiểu Ảnh và Tô Cơ phấn khích đến nỗi cứ xoắn xuýt tít mù bên cạnh tôi, bưng trà rót nước hầu hạ nữ kiện tướng số một trường Minh Đức.

“Hựu Tuệ à, nếu cứ đà này thì tình hình rất khả quan đó.” Tô Cơ cầm lấy chiếc khăn tôi vừa lau mồ hôi rồi đưa cho tôi một hộp cơm, “Đúng rồi, sáng nay lúc bà thi đấu, Lý Triết Vũcó hửi tin nhắn nói là cậu ấy có việc bận nên không thể đến trường được, nhờ tôi chuyển lời cổ vũ của cậu ấy đến cho bà.”

“Ơ ha ha ha, thế à. Đúng rồi! Tô Cơ này, sang nay Kim Nguyệt Dạ được mấy huy chương vàng?” Tôi uống một ngụm nước sau đó hỏi bâng quơ.

“Để tôi tính xem nào…Một, hai, ba…Tất cả ba huy chương vàng.”

Í?! Ba huy chương vàng thật sao?

Tôi ngạc nhiên cầm cuốn sổ ghi chép của Tô Cơ lên, căng mắt đọc lại một lần nữa…

Đúng là hắn chỉ được ba huy chương vàng thôi. Cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi! Cờ đã đến tay tôi, hơ hơ…

“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, sáng nay Tiểu Huyền Huyền cứ như không phải người thường ấy, được hai huy chương vàng cơ mà.” Hiểu Ảnh đột nhiên nói chen vào, mắt sáng như sao.

Tô Cơ cốc đầu Hiểu Ảnh rồi lấy một trái táo đút ngay vào miệng nhỏ.

“Xin bà đấy, Hiểu Ảnh ạ! Cái gì mà cứ như không phải người thường? Bà đang khen hay nói mỉa hắn ta đó?”

“Ưm… Thực ra ý Hiểu Ảnh muốn nói, Tiểu Huyền Huyền không phải là… không phải là người thường…mà là siêu nhân.” Hiểu Ảnh uất ức bĩu môi rồi lấy tay xoa xoa cục u trên đầu. “Tiểu Huyền Huyền từng nói, không nên để ý tiểu tiết làm gì. Hi hi hi, cứ gặm quả táo này cái đã.”

“…”

“OK, OK… Tôi chịu thua bà rồi!” Nhìn bộ dạng đắc í của tôi, Tô Cơ nhanh nhẹn quay người lại, vỗ bồm bộp vào vai tôi “Hựu Tuệ, bà đừng chủ quan quá! Chiều nay bà không phải thi đấu, trong khi đó Kim Nguyệt Dạ phải thi đến hai môn nữa. Tôi đã bí mật điều tra rồi, nếu căn cứ theo thành tích năm ngoái thì chuyện chiều nay hắn giành được hai huy chương vàng dễ như trở bàn tay đó. Sáng nay hắn chỉ kém bà có mỗi một huy chương vàng thôi.”

“Oái! Thật sao? Tô Cơ, sao bà không nói sớm hả?”

“Bình tĩnh, cứ bình tĩnh!” Thấy mắt tôi cháy hừng hực lửa quyết chiến, Tô Cơ vội vàng an ủi, “Ngày mai bà thi nhiều hơn Kim Nguyệt Dạ một môn cơ m, chỉ cần ngày mai bà giành huy chương vàng ở môn khó nhằn nhất là chạy 2000 mét nữ thì có thể kê cao gối ngủ rồi.”

“Đúng rồi, đúng rồi! Hựu Tuệ cố lên! Bởi vì hôm nay là sinh nhật Hiểu Ảnh mà, Hựu Tuệ phải giành lại danh dự cho Hiểu Ảnh.”

“Đủ rồi đó, Hiểu Ảnh, sao gặp ai bà cũng nói câu đó vậy? Gặp tên Lăng Thần Huyền đầu đất, bà nói câu này. Vừa nãy gặp Kim Nguyệt Dạ, bà cũng nói y chang câu ấy. Kim Nguyệt Dạ bây giờ là đối thủ cạnh tranh của Hựu Tuệ đó, bà có hiểu không vậy?”

“Nhưng… Dạ cũng là bạn của tụi mình mà. Dạ đã đồng ý tặng Hiểu Ảnh một món quà sinh nhật thật bất ngờ mà.”

Kim Nguyệt Dạ…là bạn của chúng tôi ư?

Nghe Hiểu Ảnh nói vậy, tim tôi như thắt lại.

Có lẽ Hiểu Ảnh sống vô tư quá nên quên bẵng mất chuyện xảy ra bên giếng cổ hôm đó rồi… Cứ nhớ lại thái độ kiên quyết, dứt khoát lúc đó của Kim Nguyệt Dạ, đầu tôi lại quay mòng mòng.

“Thôi được rồi! Hiểu Ảnh à, vụ sinh nhật bà để sau hẵng nói! Nè, quên tuyệt chiêu tôi dạy bà rồi à?”

“Tuyệt chiêu á?” Lời nói của Tô Cơ cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi ngẩn người nhìn hai bà bạn thân đang nháy mắt ra hiệu cho nhau.

“Đương nhiên là nhớ chứ! Hiểu Ảnh sẽ bắn cho Hựu Tuệ một phát đạn tình bạn! Ha ha ha! Pằng!” Hiểu Ảnh đột nhiên cười híp mí sau đó giơ tay phải lên bắn súng về phía tôi.

“Phát đạn tình bạn? Hiểu Ảnh, thế nghĩa là sao?” Nhìn thấy tư thế rõ kì cục của Hiểu Ảnh, tôi hơi nhíu mày.

“He he he he, tôi học từ phim hoạt hình ra đấy. Trong phim hoạt hình, các nhân vật thường thể hiệntình cảm của mình bằng phát đạn tình yêu mà. Tôi chỉ dạy cho mỗi mình Hiểu Ảnh thôi đấy.” Tô Cơ hào hứng véo má Hiểu Ảnh, rồi đắc ý quay đầu lại giải thích với tôi. “Có điều, Hiểu Ảnh đã biến ‘phát đạn tình yêu’ thành ‘phát đạn tình bạn’, nhìn pro ra phết.”

“Đúng thế, đúng thế. Pằng! Pằng! Pằng!” Hiểu Ảnh chìa khuôn mặt vừa bị Tô Cơ véo sưng húp ra, gật đầu như bổ củi, rồi lại bắn cho tôi thêm mấy phát đạn tình bạn nữa.

“Hiểu Ảnh…” Tôi vừa ăn cơm hộp, vừa ngán ngẩm nhìn Hiểu Ảnh. Đúng lúc tôi định ngăn nhỏ ta lại thì ai dè Tô Cơ lại giơ tay lên góp vui.

“Hựu Tuệ! Cuộc thi quan trọng thế nàymà chỉ có mỗi mình Hiểu Ảnh bắn phát đạn tình bạn để tiếp sức cho bà e là chưa đủ lứa, phải thêm cả tôi mới vui. Ha ha ha! Cùng nhận hai loạt đạn của Tô Cơ và Hiểu Ảnh nè! Pằng! Pằng! Pằng!”

“Pằng! Pằng! FIGHTING!”

“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!”

Vậy là tôi thản nhiên ăn cơm dưới ‘làn đạn tình bạn’ của Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Hết buổi trưa, người tôi có ít nhất hàng nghìn, hàng trăm phát ‘đạn tình bạn’ to nhỏ khác nhau…

Híc, hai nhỏ bạn đầu đất này định bắn cho tôi phát súng nhân đạo chắc!

Lát sau, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi sự “truy kích” của Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Tôi chạy một mình tới khán đài, chăm chú quan sát đối thủ nặng kí của mình – Kim Nguyệt Dạ. Hắn và tám tuyển thủ nam khác đang chuẩn bị thi đấu.

Tuy chiều nay tôi khộng phải thi môn nào hết nhưng vẫn thấy bồn chồn không yên.

Grừ… Kim Nguyệt Dạ vẫn phong độ ngời ngời như trước đây. Hắn chẳng khác nào cục nam châm, đi đến đâu là hút tụi con gái đến đó. Uừm, phải nói là sức hút của hắn càng ngày càng vô địch mới đúng.

Bất kể hắn đi đến đâu,, một lũ con gái hám giai đẹp lại vây kín hắn đến đó.

Có điều… Tôi cũng không thể không thừa nhận, lúc thi đấu trông hắn rất đẹp trai…

Đặc biệt là khi thi chạy 400 mét vượt chướng ngại vật, nét mặt tập trung cao độ cộng thêm những động tác cơ thể hoàn hảo, trông hắn giống như…giống như…đang bay vậy…

Hắn vẫn giỏi như trước. Tôi có cảm giác dường như mọi thứ vẫn như trước kia mà cũng dường như khác trước rất nhiều…

“Xin nhiệt lệt chúc mừng hạt giống số một của cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 phố Angel – Kim Nguyệt Dạ đã giành năm huy chương vàng liên tiếp.”

Lúc tôi đang trầm ngâm đứng trên khán đài thì loa phóng thanh trên sân vận động vang lên giọng nói lanh lảnh của nữ bình luận viên :”Ưsng viê nKim Nguyệt Dạ của lớp 11A đã nỗ lực hết mình và phát huy lònh quả cảm phi thường để trở thành người cán đích đầu tiên, nhanh chóng giành được huy chương vàng thứ năm. Hiện nay Kim Nguyệt Dạ là người đạt được số huy chương vàng nhiều nhất trên bảng thành tích, quả không hổ danh là thiên vương số một của trường Sùng Dương. Kim Nguyệt Dạ! Đời đời kiếp kiếp các fan luôn ủng hộ bạn hết mình…”

Bình…bình luận viên kiểu gì mà thiên vị thế không biết! Đúng là cái lũ fan cuồng không biết trười cao đất dày là gì.

“Đồ xấu xí! Mau tránh ra chỗ khác! Xuỳ, xuỳ "

Đột nhiên, trên loa phóng thanh vang lên giọng một t
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 13093
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN