Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
Lý Triết Vũ. Tôi cố gắng bước thật nhẹ để ko phát ra tiếng động đánh thức quái vật đang ngủ say trong đêm tối.
Cộp! Cộp! Cộp!
Lạ thật, bộ tôi nghe nhầm sao? Tiếng bước chân vọng lại của chúng tôi có vẻ là lạ, lẽ nào…
Nghĩ vậy, tôi run lên bần bật, của Hiểu Ảnh lại lóe lên trong đầu tôi.
Hữu Tuệ, có 1 nữ sinh đã treo cổ tự vẫn ở khu kí túc xá ma quái, nên trước khi cô ấy hiện hồn người ta sẽ nghe thấy những tiếng bước chân rất lạ…
Tiếng bước chân lạ… lẽ nào… lẽ nào…
Tôi co rúm người lại, giống như bức tượng điêu khắc bị người ta đóng chặt lại 1 chỗ, chẳng thể nhấc chân đi tiếp được.
“Hữu Tuệ, em sao thế?” thấy tôi đột nhiên dừng lại, Lý Triết Vũ quay sang nhìn.
“Lý… Lý Triết Vũ…” tôi sợ hãi nuốt nước bọt, có cảm giác như con giun trong bụng mình cx đang run lên , “Cậu ko nghe thấy… vừa nãy có tiếng chân của ai đó nữa sao?”
“Tiếng chân của người khác?” Lý Triết Vũ hơi nhíu mày nhìn xung quanh. Một lúc sau hình như tôi nghe thấy tiếng cậu ấy khẽ cười. Sau đó Lý Triết Vũ quay lại, hơi cúi người xuống, ghé sát mặt vào tai tôi, “Hữu Tuệ, tiếng bước chân em bảo, có phải của cô gái treo cổ tự vẫn đó…”
Cái gì? Ma nữ á? Cô ta… cô ta hiện hình thật à?
Nghe Vũ nói, tôi sợ mất mật, 2 mắt trợn ngược lên nhìn cậu ấy.
Làm… làm thế nào đây? Ma nữ đến rồi! Tôi nên làm gì bây giờ? Niệm phật? Giơ cây thánh giá ra? Giả chết hay là chạy té khói?
Lý Triết Vũ chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt tái dại đi của tôi, đột nhiên cậu ấy bật cười:
“Ha ha ha, Hữu Tuệ, em đừng sợ, vừa nãy tôi trêu em đấy!”
Cái gì? Cậu ta trêu tôi sao?
Lý Triết Vũ đột nhiên đổi giọng, làm đứa đang sợ đến mức đầu óc tê dại như tôi xuýt nữa thì lăn đùng ra ngất xỉu.
Lý Triết Vũ lắc đầu rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy ăn năn:
“Xin lỗi Hữu Tuệ, vừa nãy nhìn mặt em buồn cười quá, tự nh
iên tôi tò mò muốn biết tại sao Dạ lúc nào cũng thích trêu chọc em, cho nên…”
Cái gì? Lý Triết Vũ mà lại đi học tính xấu của tên Kim Nguyệt Dạ á?
“Thế bây giờ cậu đã biết rồi đó!” tôi bực mình nói.
“Ừ, biết rồi.” Lý Triết Vũmỉm cười gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Nhưng tôi cũng ko thích như vậy, vì tôi ko muốn nhìn thấy em bị tổn thương…”
Cảm giác lúc này… thật ấm áp…
Tôi trân trân đứng nhìn Lý Triết Vũ. Tại sao cậu ấy lúc nào cx có thể bình thản nói ra những câu làm tôi bối rối đến thế. Tôi có cảm giác cơn bốc hỏa trong đầu mình chốc lát đã bị dập tắt, thay vào đó là những đóa hoa rực rỡ.
Trước đây tôi cứ nghĩ rằng, nụ cười đẹp hút hồn của Kim Nguyệt Dạ sẽ chẳng ai có thể bì được, thế mà ko ngờ sự nhẹ nhàng tinh tế của Lý Triết Vũ lại làm cho tim tôi đập loạn xạ thế này.
“Hữu Tuệ, chúng ta đi tiếp nhé, sắp đến tầng 5 rôi.” Nhìn tôi đã bình tĩnh trở lại, Lý Triết Vũ bước tiếp lên trên.
Tôi gật đầu, đi theo cậu ấy với tâm trạng rối bời. Nhưng đúng lúc đó…
Cộp! Cộp! Cộp!
Trong khu kí túc ko bóng người đó bỗng vọng ra tiếng chân nghe rõ mồn một…
“…”
“…”
Tôi và Lý Triết Vũ kinh ngạc nhìn nhau. Hai đứa chúng tôi cùng cúi đầu nhìn, thấy chân mình vẫn đang đứng im tại chỗ. Tim tôi vừa mới đập bình thường trở lại thì bây giờ như bị bóp nghẹt.
“Lý… Lý Triết Vũ…” tôi sắp khóc òa lên đến nơi, sợ hãi nhìn Lý Triết Vũ.
“Đừng sợ! Hữu Tuệ, có tôi đây!’ Lý Triết Vũ nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi sang một bên. Hai đưa tụi tôi dựa vào lan can cầu thang.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần chúng tôi.tim tôi cũng giật thót theo từng tiếng bước chân đó, càng lúc tôi càng hoang mang.
Tôi nắm chặt tay Lý Triết Vũ, hốt hoảng nhìn cậu ấy, sợ đến nỗi thở cũng ko ra hơi.
Cộp! Cộp! Cộp!
Đột nhiên ko còn nghe thấy tiếng bước chân đó nữa, tôi có cảm giác Vũ đang nắm chặt tay tôi hơn, hình như tim tôi cũng ko còn đập loạn xạ nữa.
Ma… ma nữ đến rồi sao?
“Híc… ở đây đúng là đáng sợ thật!”
“Đừng sợ, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”
Hả? giọng nói đó? Hình như có người đang nói chuyện với nhhau thì phải!
Tôi và Triết Vũ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng nói chuyện từ tầng trên vọng xuống.
“Mặc dù chúng ta chưa vào căn phòng 501 bí ẩn kia, nhưng em đã hiểu ra anh quan trọng với em thế nào.” Đó là tiếng nói ngượng ngùng của 1 cô gái.
“Ừ, anh cũng thấy thế… xem ra nơi này linh nghiệm thật!” lần này là giọng nói của chàng trai, xem ra anh ta có vẻ rất vui, “Nhưng muộn lắm rồi, tốt nhất chúng ta nên về thôi.”
Căn phòng 501 bí ẩn?... lẽ nào bọn họ cũng đến đây thám hiểm như chúng tôi?
Cộp! Cộp! Cộp!
Nghe tiếng bước chân 2 người đó xa dần, tôi và Lý Triết Vũ thở phào.
Làm gì thế ko biết! dọa người ta sợ chết khiếp! thế mà vừa nãy tôi còn tưởng là ma nữ cơ. Hóa ra là tiếng bước chân của cặp đôi cũng đến đây thám hiểm như chúng tôi. Tôi vuốt ngực, ngẩng đầu nhìn Lý Triết Vũ, thấy cậu ấy đang mỉm cười nhìn tôi.
“Lý Triết Vũ…”
“Gì vậy?” Lý Triết Vũnhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối tung của tôi, “Hữu Tuệ, em biết ko, vừa nãy tôi nghĩ, tuy mình học taekwondo nhưng ko biết liệu có đánh thắng được ma ko?”
“Ha ha ha, e là khó lắm, tôi nghe nói mà quỷ ko phải là cơ thể thật, cho nên cậu đánh ko trúng được đâu.”
“Ừm, thế nên ban nãy tôi mới đau đầu, nếu ngộ nhỡ nó xuất hiện thật, thì tôi sẽ nghĩ cách giữ chân nólại để em chạy thoát.”
“Làm thế sao đk, tôi sẽ ko bỏ mặc cậu ở lại 1 mình đâu. Cho dù gặp nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu!” tôi cười và trả lời Vũ 1 cách kiên quyết.
Ánh mắt nóng bỏng của Lý Triết Vũ như chiếu thẳng lên khuôn mặt tôi.
Tôi thộn người ra, ko dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấy, mặt tôi đỏ ửng lên.
“đúng rồi, Lý Triết Vũ này, vừa nãy 2 người kia nói phòng 501 rất linh nghiệm, ha ha… ha ha ha…
Thấy Hiểu Ảnh bảo, nếu bước vào căn phòng ấy mà có thể đi ra dễ dàng thì mới vượt qua được thử thách tình cảm… nhưng tôi ko hiểu tại sao cứ phải là căn phòng 501 bí ẩn đó?...” tôi muốn lấp đi khoảng trống bối rối giữa 2 người nên cúi đầu gượng gạo chuyển chủ đề khác.
“Vì nghe nói căn phòng 501 bí ẩn chính là nơi nữ sinh đó tự vẫn.”
“Cái gì?” Lý Triết Vũ vừa nói dứt câu, tôi rùng mình,, khuôn mặt đỏ ửng vừa nãy lại lập tức biến sắc.
“Hữu Tụê, đừng sợ.” Lý Triết Vũ an ủi tôi, “ Vừa nãy 2 người kia rời khỏi đây an toàn mà, có lẽ ma nữ ở đây là ma lương thiện.”
“Cậu… cậu nói cũng phải… ha ha ha!” tôi cố gật đầu, “Có điều ko biết nếu 2 chúng ta đi vào đó thì sẽ ra sao…”
Vừa buột miệng nói xong, tôi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Còn Lý Triết Vũ thì đờ người ra nhìn tôi.
Má ơi! Thật kinh khủng! Tô Hữu Tuệ, hôm nay miệng mày bị chúng tà chắc? toàn ăn nói linh tinh, tự rước họa vào thân! Sao mày lại mặt dày nói ra câu đó vậy?
Nhìn gương mặt khó hiểu của Lý Triết Vũ, tôi đột nhiên định thần lại, xua tay rối rít rồi cười giả đò, vôi vàng chữa cháy câu lỡ miệng ban nãy:
“Ko, ko! Lý Triết Vũ, thực ra ý tôi là…”
“Ko sao đâu!” tôi còn chưa nói xong thì cậu ấy đã ngước đầu lên, dịu dàng nhìn tôi, “tôi cũng rất muốn biết điều đó… chúng ta vào trong đó xem sao.”
“Hả? Vào trong đó…”
“Ừ!” Lý Triết Vũ mỉm cười, tay bật điện thoại cho sáng. Ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại chiếu vào từng bậc thang, dẫn lối cho chúng tôi đi tiếp, “Chắc chắn chúng ta sẽ giống như họ.”
“…”
Lý Triết Vũ…
Tôi ngây người nhìn theo Lý Triết Vũ, đầu óc quay mòng mòng.
Lý Triết Vũ… Cậu ấy nói vậy là sao? Kể từ khi Vũ quay về, dường như tôi vẫn ko thể hiểu đc mối quan hệ phức tạp giữa chúng tôi là thế nào nữa. Tôi muốn cậu ấy luôn ở bên cạnh mình. Nhưng tại sao khi phải đối diện với cậu ấy, tôi lại né tránh…
Còn Kim Nguyệt Dạ… hắn mãi mãi giống như 1 cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện trong trái tim tôi. Đây rốt cuộc là tình cảm gì, bản thân tôi cũng ko hiểu nổi…
Híc… Hữu Tuệ, sao mày lại nghĩ đến Kim Nguyệt Dạ vậy? đã nói là ko đc nghĩ đến hắn nữa cơ mà! Ko được nghĩ đến hắn! mau vứt bỏ hình ảnh hắn ra khỏi đầu mày ngay!
Tôi cố lắc đầu thật mạnh, muốn rũ bỏ hình ảnh của Kim Nguyệt Dạ ra khỏi đầu mình. Nhưng khi tôi kịp trấn tĩnh lại thì phát hiện ra ko thấy Lý Triết Vũ đâu cả.
Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ đi đâu rồi?
Tôi sợ hãi chạy lên mấy bậc thang, ssau đó đứng ở bậc thang trên cùng của tầng 5, mở to mắt hết ngó sang trái rồi lại ngó sang phải, nhưng cả 2 bên đều tối om, ko nhìn thấy gì cả. đương nhiên cũng chẳng thấy bóng dáng Lý Triết Vũ đâu.
Sao lại thế này… Sao lại thế này! Tô Hữu Tuệ, mày đúng là đồ ngốc, sao lại để lạc khỏi Lý Triết Vũ được cơ chứ?
“Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ! Cậu ở đâu?” tôi đứng 1 mình trong bóng tối, có cảm giác như đang rơi xuống 18 tầng địa ngục, sợ đến nỗi ko khóc nổi.
Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ…
FIVE
Tôi khóc thút thít như đứa trẻ bị lạc đường, ko tìm thấy bố mẹ trong thành phố lạ lẫm, thất thểu bước về phía hành lang tầng 5. Căn phòng 501 bí ẩn hình như nằm ở tầng này.
Vừa nãy Lý Triết Vũ luôn ở bên cạnh, cho nên dù thấy sợ nhưng tôi vẫn cảm thấy yên tâm và an toàn. Nhưng giờ đây ko có Lý Triết Vũ bên cạnh nữa, cảm giác đó đã tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi như vỡ òa ra, nuốt chửng lấy tôi.
Ghê… ghê quá! Nơi này thật là đáng sợ!
Hành lang tối thui, đã thế lại còn ẩm ướt nữa chứ. ở đây lúc nào cũng có gió lạnh lùa vào mọi ngóc ngách trong hành lang, táp cả vào mặt tôi. Hai mắt tôi thì cứ như chiếc rada, liên tục dò xét xung quanh, chỉ nếu lơ đễnh 1 chút thì từ phía sau, hoặc 2 bên trái phải, mà cũng có thể là trước mặt sẽ có quái vật nhảy sổ ra, khiến tôi ko kịp trở tay.
Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ! Cậu đang ở đâu hả?...
Lập lòe… lập lòe…
Hả? Phía trước… phía trước hình như có ánh đèn! Là Lý Triết Vũ ư?
Tôi cố cất giọng gọi tên Lý Triết Vũ nhưng ko thể gọi ra tiếng được.
Đi … đi về phía đó thôi! Đi về phía có ánh đèn!
Bây giơg trong đầu tôi chỉ có duy nhất suy nghĩ đó.
Trong nơi tối tắm đáng sợ này đột nhiên lại xuất hiện ánh đèn. Nó chẳng khác nào 1 tia hi vọng nhỏ nhoi lóe lên trong nỗi tuyệt vọng miên man. Chẳng cần biết ánh đèn đó liệu có phải là cái gì khác ko, tôi vẫn cắn răng bước thật nhanh về phía đó.
Tuy muốn bước thật nhanh đến đó nhưng do sợ quánên 2 chân tôi nhũn ra như con chi chi, chẳng đi nhanh nổi. tôi lấy hết can đảm bước về phía ánh đèn, nhưng ánh đèn chỉ lóe sáng 1 lúc trên hành lang, sau đó biến mất hút.
Sao… sao lại thế? Tôi lo lắng, bước vội về phía đó, nhưng khi sắp tới gần thì trước mắt tôi hiện ra tấm biển phòng đã bạc phếch: 501!
Là… là căn phòng bị ma ám… Tôi bước chậm lại, mặt tráng bệch… Lẽ nào ma quỷ đã dẫn đường đưa tôi đến đây…
Cộp! Cộp! Cộp!
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh giống như tiếng bước chân, bước đi rất châm và nhẹ nhàng.
Là bước chân ma… hay lại như vừa nãy, là bước chân của ai đó…
Tôi nín thở rồi dừng bước, sau đó dỏng tai lắng nghe động tĩnh, nhưng lại ko nghe thấy tiếng gì nữa.
Xung quanh bốn bề tĩnh mịch, cả tiếng bước chân lạ lung ban nãy cũng biến mất, cứ như chưa bao h xuất hiện.
Lẽ nào đó chỉ là ảo giác?... sao cái bóng vật vờ ban nãy giờ cũng ko còn nữa nhỉ?...
Tôi lặng lẽ thở phào 1 cái, đang định bước tiếp thì…
Cộp! Cộp! Cộp!
Âm thanh lạ lùng lại vọng đến!
Âm thanh đó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… mà… ko phải chỉ là 1 người, mà là của 2 người liền, ko đúng, là của 3 người… lẽ nào đây đúng là tiếng bước chân ma mà mọi người hay đồn?
“Á!” tôi ko thẻ kìm nén được nỗi sợ hãi nữa nên hét lên thảm thiết.
“Á á á á…!” tiếng kêu của tôi dội ngược lại, cứ như đâm thủng màng nhĩ của tôi đến nơi.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp cộp!
Bộp… bộp
Một mớ âm thanh hỗn độn vang lên tới tấp. Hình như xung quanh đều có tiếng bước chân, đâu đâu cũng xuất hiện những cái bóng trắng.
“Đừng… đừng lại gần tôi!” tôi ôm chặt đầu, nhắm nghiền mắt lại, chưa bao giờ rơi vào sự sợ hãi tột cùng thế này, “Đừng…”
“Hữu Tuệ!”
Đột nhiên 1 giọng nói quen thuộc vang lên phá tan nỗi sợ hãi trong tôi. Tiếng gọi đó có vẻ rất gấp gáp. Tôi hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy 1 dáng người cao lớn đang chạy về phía mình.
Là cậu ấy? Lý Triết Vũ!
Cậu ấy sắp chạy đến chỗ tôi rồi… sắp đến rồi…
Tôi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Lý Triết Vũ, tiếng thở gấp gáp cùng dáng vẻ vội vả của cậu ấy. tôi lao như bay đến bên Vũ.
“Á!” tôi ôm chặt Lý Triết Vũ, trong đầu tôi lúc này chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất: Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ đã ở đây! Cậu ấy sẽ giúp tôi cảm thấy an toàn và bình tâm trở lại!
Cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở của Lý Triết Vũ và tiếng nấc nghẹn ngào của tôi.
“Hữu Tuệ… xin lỗi vì vừa nãy để lạc mất em. Ko sao rồi, có tôi ở đây!”
“Có ma, có ma… ở đằng kia…”
Tôi chỉ về phía có cái bóng cứ lắc la lắc lư, tiếng bước chân vừa nãy hình như từ đó vọng ra. Trong tia sáng yếu ớt hình như còn có cái gì khác nữa…
Lý Triết Vũ cũng nhìn theo hướng tô chỉ, cậu ấy đột nhiên nhíu mày, nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Tôi theo Vũ đến gần cái bóng đó, ngày càng gần…
Xoẹt…
Lý Triết Vũ giật mạnh tấm vải đen to ụ ra, tôi nhìn thấy 4 bóng người đang đứng túm tụm lại thành 1 nhóm.
“Tô Cơ, Hiểu Ảnh, sao các bà lại ở đây?”
Trước mắt tôi lúc này là Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Tiểu Dực và cả Lăng Thần Huyền nữa. Mặt tên Huyền cũng trắng bệch chẳng kém gì tôi. Bốn người họ đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi.
“Hữu… Hữu Tuệ!”
“Vũ…”
Hóa ra ban nãy chính là những con ma này dọa tôi sợ hú hồn!
“Hữu Tuệ, bất ngờ lắm đúng ko?” Hiểu Ảnh phấn khích lượn qua lượn lại trước mặt tôi như 1 chú ong nhỏ, “Hữu Tuệ, bà thấy bọn tôi đóng ma đạt chưa? Ha ha ha! Hiểu Ảnh đã bảo mấy người họ đóng giả làm bóng ma đó! Bà nhìn này, đây là vải đen, còn đây là túi ni lông, trùm lên dép thì sẽ ko phát ra tiếng to, Hiểu Ảnh thong minh ko?”
“Hiểu Ảnh, bà im mồm ngay…” Tô Cơ giơ tay bịt miệng Hiểu Ảnh lại, “Hữu Tuệ, tôi chỉ muốn giúp bà tìm được duyên số thôi mà. Bà nghĩ xem, thời khắc tuyệt vời thế này mà ko có người nào chứng kiến thì phí lắm… hê hê hê!”
“Tìm được duyên số?” tôi nghiến răng ken két nói. Mấy tên này giả ma giả quỷ dạo tôi sợ chết khiếp mà còn xảo biện là giúp tôi tìm được duyên số, nếu Lý Triết Vũ ko xuât hiện kịp thời thì có lẽ tôi đã vỡ tim mà chết rồi.
“Mọi người vừa nãy đều ở đây à?”
“Ừ” Tô Cơ cười mủm mỉm với tôi, “Vừa nãy là hiểu lầm… hiểu lầm thôi!”
“Ko phải hiểu lầm đâu! Ban nãy Tô Cơ bảo tụi mình đừng xuất hiện, đợi Vũ đến làm anh hung cữu mỹ nhân cơ mà, như thế Hữu Tuệ mới thấy cảm kích!”
“Khâu Hiểu Ảnh, bà ngậm mồm lại ngay!”
“Khâu Hiểu Ảnh, cô có im miệng ko thì bảo!”
Tô Cơ và Lăng Thần Huyền cùng quát to.
Nhìn mấy đứa bạn đáng ghét đang chấm chóe với nhau trước mặt, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tất cả.
“Hữu Tuệ, tụi tôi chỉ muốn trêu bà chút thôi mà!” Tô Cơ vừa lấy tay nên Hiểu Ảnh 1 trận, vừa cười bợ đỡ với tôi, “Hê hê hê… nhưng mà nói thật nhé, tin đồn về căn phòng 501 là có thật đấy, tụi tôi ko lừa bà đâu. Nếu ko tin, bà với Vũ vào trong đó mà xem, tụi này đứng ngoài đợi.”
“Đúng đấy, Hiểu ẢNh và Tiểu Dực ủng hộ 2 người, cố lên!”
Ko! Có chết tôi cũng ko vào!
Nhưng…
“Hữu Tuệ, bà định bỏ cuộc à?”
“Hữu Tuệ à, Hiểu Ảnh nghe rất nhiều tin đồn đáng sợ về căn phòng bí ẩn 501 này lắm, có người bảo nếu đã đến đây mà ko vào thì sẽ bị ma ám, xui xẻo cả đời!”
“Hả! Khâu Hiểu Ảnh, chúng ta cũng chưa vào đó, làm thế nào bây giờ?”
…
Bị ma ám? Xui xẻo cả đời? Hu hu hu… tôi ko muốn thế!
“Có… có gì mà phải sợ chứ! Vào thì vào!” tôi cố kìm giọng nói run rẩy của mình, liều mạng đi tiếp.
Tôi kinh hãi nhìn Tô Cơ chỉ vào tấm biển căn phòng 501. Cánh cửa lâu ngày ko được tu sửa bị đóng chéo thành hình chữ thập = gỗ, nhìn mà sởn gai ốc.
“Hiểu… Hiểu Ảnh…” tôi run run nhìn mọi người.
Híc! Đúng là 1 lú nhát chết, đứa nào cũng lùi lại mấy bước, bỏ mặc tôi đứng 1 mình trước cửa phòng 501.
Bộp…
Tôi như bị rơi xuống hố băng lạnh cóng, toàn thân lạnh toát.
Ai… ai đến cứu tôi với!
“Hữu Tuệ, có tôi đây!” Lý Triết Vũ bước đến bên tôi, định đẩy cửa phòng 501 ra nhưng ko sao đẩy được.
Lạ thật, sao lại ko đẩy ra được?
Lý Triết Vũ và tôi ngây người nhìn nhau. Cậu ấy cố gắng đẩy mạnh cánh cửa ra nhưng nó vẫn ko nhúc nhích tí gì. Tôi quay lại nhìn mấy đứa bạn đang háo hức ra mặt mà tự dưng muốn bỏ cuộc quá!
Thế này thì ko thể trách tôi được, ai bảo cửa đóng chặt quá, làm sao vào được bên trong cơ chứ. Có lẽ ông trời ko muốn cho tôi vào, hic hic…
Cạch cạch!
Đúng lúc tôi đang nhụt chí thì ko biết Lý Triết Vũ đụng phải cái chốt nào mà cánh cửa đột nhiên vang lên âm thanh rất lạ, sau đó từ từ mở ra!
“Cửa mở rồi! mở thật rồi!”
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì ko biết ai đứng đằng sau đã đẩy tôi vào trong, thế là tôi va cả mặt vào cửa.
Bốp!
Đau quá! Ôi cái mặt tôi!
Còn chưa kịp đưa tay lên xoa xoa gò má vừa bị đụng vào cánh cửa đau điếng thì tôi đã ngửi thấy mùi bụi mù mịt, tôi đưa tay bịt mũi theo bản năng.
Bịch!
Tiếp đó, tôi lại cảm thấy vật gì đó mềm mềm rơi mạnh vào đầu mình.
Nhưng… thứ đó… hình như vẫn nằm nguyên trên đỉnh đầu tôi…
“Á…”
Tiếng hét như lợn chọc tiết đã phá vỡ ko gian tĩnh mịch trong khu kí túc xá bỏ hoang, làm kinh động đến cả những con quạ đang ngủ say trong bụi cây.
Chương 5: ÁNH TRĂNG MỜ ẢO TRONG ĐÊM THIÊN SỨ GIÁNG TRẦN
Địa điểm:
Trường cấp 3 Minh Dương
Khu biệt thự số 13 phố angel
Happy House
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ: nữ sinh lớp 11 trưởng cấp III Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lý Triết Vũ: nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lăng Thần Huyền: nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Ngưng: hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức cũ
Thôi Khởi Thánh: hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương cũ
Chú Nhã Văn: trợ lý chủ tịch trường Minh Dương
ONE
Sáng ngày hôm sau, mặt mày tôi xám xịt đứng dưới sân khấu.
" Này, các cậu đã nghe nói gì chưa? Tối qua trong khu ký túc xá ma quái lại có ma nữ hiện hình đấy!"
" Đúng rồi, nghe nói ma nữ sống lại, có người nhìn thấy đầu tóc nó bù xù bay ra!"
" Thế à? Mình nghe nói con ma đấy vừa bay vừa kêu gào thảm thiết, sợ thật đó..."
...
Ma nữ sống lại...đầu tóc bù xù...kêu gào thảm thiết...
Nghe những lời bàn tán không ngớt của đám đông tôi như bị sét đánh trúng người.
" Hựu Tuệ ở đây à?" Hiểu Ảnh đột nhiên nhảy chân sáo đến trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ," Tối qua Hựu Tuệ cừ thật, chạy nhanh như nữ siêu nhân ấy!"
Con nhỏ Hiểu Ảnh đầu đất này...thật là...
" Hahaha..." Chẳng biết Tô Cơ từ đâu chạy đến, bịt mồm Hiểu Ảnh lại rồi lập tức chuyển chủ đề," À...đúng rồi! Hựu Tuệ nè, rốt cuộc là cái gì rơi xuống đầu bà vậy?"
"Cho bà này!" Tôi ném vật rơi xuống đầu tôi tối qua cho Tô Cơ
" Ồ, đây là cái gì nhỉ?" Lúc tôi đang mãi mê suy nghĩ, Tô Cơ cầm vật có hình thù kì dị đó lên rồi ngây người hỏi tôi.
" Tôi cũng chả biết, tôi đã ngồi nghiên cứu cả buổi tối nhưng không biết đấy là thứ gì"
Đáng ghét! Cũng tại tối qua mấy tên này dọa tôi sợ khiếp vía, rồi đột nhiên có vậy gì đó mềm mềm rơi trúng đầu, tôi không co cẳng chạy mới lạ. Lúc chạy tôi có hét toáng lên, đầu tóc rối như tổ quạ...nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây là chuyện rất bình thường mà! Sao mọi người lại bảo tôi là ma nữ hiện hình nhỉ? Đúng là mấy đứa chẳng biết gì!
Nhưng...không ngờ rơi trúng đầu tôi lại là chiếc túi da dê nhỏ bằng bàn tay được buộc chặt, bên trong có 1 thứ rất lạ bằng kim loại.
Tôi ngờ vực nhìn vật bằng kim loại lấp lánh đó trong tay Tô Cơ.
Đây là miếng kim loại màu xanh đen được uốn cong thành hình số 6, trên mặt được khắc rất tinh xảo, ở giữa đính những hạt đá nhỏ lấp lánh, phía dưới có mấy lỗ trống xếp không đều nhau.
Đây là cái gì vậy? Tại sao lại ở trong phòng 501 bí ẩn lại có thứ này nhỉ? Hơn nữa xem ra nó có vẻ rất cũ kĩ...
" Các em trật tự nào..."
Giong nói oang oang của hiệu trưởng đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, và cũng làm cả sân trường đang huyên nào bỗng im lặng
" Sáng nay chúng ta sẽ tổ chức nghi lễ tuyên bố người quản lí khu biệt thự số 23. Sau đây, nghi lễ sẻ chính thức bắt đầu!"
Tôi lén nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nín thở giống mình. Sao họ lại phải căng thẳng đến thế nhỉ?...
" Sau khi cuộc thi giữa mười ứng cử viên kết thúc, chúng tôi đã có kết quả trong tay. Trước khi tuyên bố, tôi muốn nói đến 1 chuyện, đó là trong trận thi đấu chạy 2000 mét nữ, em Tô Hựu Tuệ mặc dù đã bị thương ở chân nhưng vẫn cố gắng chạy về đích và dành được giải nhất! Em ấy đã dùng hành động thiết thực để chứng minh lòng quyết tam và nghị lực của mình, khiến tất cả giám khảm và bạn bè xung quanh đều cảm động!" Cô hiệu trưởng Bạch Ngưng giơ cao tấm huy chương vàng lên, nhìn tất cả thầy cô và học sinh toàn trường 1 lượt, sau đó nhìn tôi âu yếm.
Trong giây phút đó, tôi nhìn thấy cô Bạch nở nụ cười hiếm hoi.
"...Do vậy, sau khi thảo luận kĩ lưỡng với nhau, ban giám hiệu đã đưa ra quyết định như sau: Danh hiệu thiêng liêng Người quản lí khu biệt thự số 23 phố angel thuộc về em Tô Hựu Tuệ!"
Rào rào rào rào rào!
Cô hiệu trưởng vừa dứt lời thì 1 tràng pháo tay nổ ra, các fan của tôi phấn khích hò hét.
" Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!"
" Ôi! Miss teen Milan siêu thật!"
" Hựu Tuệ vô địch! Hựu Tuệ vô địch!"
Khà khà khà khà! Nói hay lắm! Vổ tay và reo hò cuồng nhiệt hơn nữa đi! Đây mới chính là thực lực của công chúa Milan Tô Hựu Tuệ này!
Tôi lên sân khấu, cất bước nhẹ nhàng như diều bay ó lượn, nở nụ cười hình bán nguyệt tuyệt chiêu, vãy tay chào những fan hâm mộ đang nhiệt tình cổ vũ mình.
" Sau đây là lễ trao danh hiệu Người quản lí khu biệt thự số 23 phố angel! Mời em Tô Hựu Tuệ bước lên trước 1 bước, nhận huy hiệu và cờ!"
Tôi trang nghiêm đứng trên sân khấu, hiệu trưởng Bạch Ngưng tận tay đeo huy hiệu Người quản lí khu biệt thự số 23 phố angel lên ngực tôi.
Sau đó, chú Nhã Văn đưa lá cờ màu xanh bên trên vẽ kí hiệu mặt trăng, mặt trời và những ngôi sao bao xung quanh cho tôi rồi cười nói:
" Tộ Hựu Tuệ, chúc mừng em! Kể từ hôm nay, trọng trách Người quản lí khu biệt thự số 23 phố angel được trao cho em, sau này em phải nỗ lực hết mình để bảo vệ khu biệt thự số 23, bởi nó không chỉ là di tích lịch sử gần 100 nay của trường Minh Dương mà còn là 1 trong những biểu tượng của trường Minh Dương chúng ta. Xim mời em đọc lời hứa trước toàn trường!"
" Vâng ạ, thưa thầy. Tôi- Tô Hựu Tuệ xin thề, nhất định tuân thủ nghiêm chỉnh mọi nghĩa vụ và quyền lợi của người quản lí khu biệt thự số 23, không để phụ lòng mong đợi của mọi người"
Rào rào rào rào rào!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, làm tôi xúc động vô cùng, nhận lấy lá cờ mà tay cứ run run.
" Rất tốt" Nghe lời hứa nghiêm trang của tôi, chú Nhã Văn và cô hiệu trưởng Bạch Ngưng mỉm cười hài lòng, còn thầy hiệu trưởng Thôi mặt vẫn thãn nhiên như không dù rằng trên môi nở nụ cười bí hiểm.
" Như vậy bắt đầu từ hôm nay, em Tô Hựu Tuệ chính thức trở thành Người quản lí khu biệt thự số 23 phố angel!" Giọng chú Nhã Văn lại vang lên trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Tôi khom người cúi chào 2 hiệu trưởng và chú Nhã Văn, rồi cầm chặt lá cờ trong tay, quay người đi xuống. Tôi có cảm giác mình giống như đại nguyên soái dẫn đầu 3 quân, giơ lá cờ về phía sân khấu, khuôn mặt uy nghiêm nhìn mọi người đứng dưới.
Hahaha! Cuối cùng tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình, giành được quyền quản lí khu biệt thự số 23, tôi đã làm được thật rồi!
Tiếng vỗ tay trên sân trường kéo dài đến tận năm phút, sau đó chú Nhã Văn ra hiệu yên lặng mới ngớt dần.
" Tiện thể tôi muốn nhắc các em 1 chuyện!" chú Nhã Văn nghiêm giọng đứng trước micrô tuyên bố dõng dạc với toàn trường," Sau khi hai trường sát nhập làm 1, ban lãnh đạo nhà trường đã nghiêm cấm các học sinh tự ý điều tra kho báu ở khu biệt thự số 23. Nếu vi phạm, nhà trường sẽ kĩ luật rất nặng, bắt thôi học. Vì thế tôi hi vọng các em tiếp tục chấp hành nghiêm chỉnh nội quy nhà trường"
Lời nói của chú Nhã Văn khiến cả sân trường bàn tán hỗn loạn. Đột nhiên tôi nhìn thầy khuôn mặt lạnh lùng của Kim Nguyệt Dạ trong đám đông nhốn nháo.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Kim Nguyệt Dạ, sâu thẩm trong trái tim tôi bỗng dấy lên cảm giác bất an. Câu nói hôm ở căng tin của hắn lại văng vẳng bên tai tôi:
" Bé Hựu Tuệ à...bé nghĩ rằng tất cả đã kết thúc rồi sao? Hựu Tuệ, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi..."
TWO
Khi bóng đêm nuốt gọn những tia sáng cuối cùng, con phố Angel trở nên tĩnh mịch vô cùng.
Những cửa hàng lớn hai bên đường đã đóng cửa, dường như tất cả đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này khu biệt thự số 23 vẫn sáng ánh đèn, đằng sau cánh cửa sắt cổ kính mà hoa lệ kia vọng ra những tiếng ồn ào, huyên náo.
Bộp! lạch bạch!
" Woa! Lau xong rồi! Hiểu Ảnh mỏi vai quá!" Hiểu Ảnh nheo mắt nói, rồi vứt cái giẻ lau sang 1 bên, ngồi bệt xuống đất, lấy tay phẩy phẩy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình.
" Mệt chết đi được! Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chưa bao giờ bắt tôi phải làm việc nhà cả, thế mà hôm nay lại phải đến đây giúp cô ta chuyển nhà với cả dọn dẹp, đầu óc tôi đúng là có vấn đề thật rồi!"
" Lăng Thần Huyền! Đừng có ca cẩm nữa! Cậu không muốn giúp Hựu Tuệ dọn dẹp, vậy muốn giúp Kim Nguyệt Dạ dọn dẹp chăng? Khó khăn lắm Hựu Tuệ mới giành được danh hiệu Người quản lí khu biệt thự số 23 đấy! Tô Cơ khoanh chân ngồi dưới đất, thở hổn hển. Đột nhiên nhỏ ta quay đầu lại oán thán nhìn tôi," Nhưng có điều... Hựu Tuệ, sao bà lắm hành lí thế, tận 5 cai va li to ụ liền, bộ bà mang tất cả quần áo đến đây à? Mà nơi này lâu lắm rồi không có người đến ở, chỗ nào cũng bẩn thỉu, ẩm ướt! Bà muốn ở đây 1 mình thật sao?"
" Không sao!" Tôi vừa lau những vết ố bẩn trên bàn trà vừa lắc đầu," Tô Cơ, bà đừng quên là trước kia tôi từng ở đây rồi, nên rất tường tận nơi này, vả lại bay giờ tôi là người quản lí ở đây! Yên tâm đi, chẳng có chuyện gì đâu mà lo!"
" Đồ ngốc...bà cứ mở miệng ra là quản lí với chả không quản lí, bà tưởng mình là nữ siêu nhân chắc?" Tô Cơ lườm tôi, sau đó mắt nhỏ ta như lóe sáng, ghé sát mặt tôi," Dù gì bây giờ bà cũng ra đây 1 mình, tôi khuyên bà nên tranh thủ tiến triển tình cảm với Lý Triết Vũ đi...hê hê hê..."
" Bà có thôi đi không!" Tô Cơ cười gian, giơ tay sờ má tôi, rồi làm bộ như bị bỏng, đưa tay lên thổi phù phù," Thế sao mặt bà nóng thế? Nóng quá đi...Hựu Tuệ, bà bị tôi nói trúng tim đen rồi nhé! hahaha..."
"Vớ vẩn, bà còn nói linh tinh tôi sẽ..."
Cạch!
" Xong rồi, tôi đã đi kiểm tra các phòng, không có vấn đề gì đâu" Đứng lúc tôi ngượng chín người, vung tay lên nện cho nhỏ Tô Cơ lắm mồm 1 trận thì đột nhiên Lý Triết Vũ phủi bụi bám trên người rồi bước vào phòng khách." Hựu Tuệ, giờ cũng không còn sớm nữa, em mau đi nghĩ đi, mai tôi sẽ gọi người đến giúp em dọn dẹp lại lần nữa"
" Ơ...cám ơn cậu" Tôi vội rút lại nắm đắm vừa choảng vào trán Tô Cơ, cười trừ rồi gật đầu với Lý Triết Vũ.
" Tối nay em ngủ 1 mình ở đây không sao chứ?"
Lý Triết Vũ lo lắng nhìn tôi.
" Không sao, đây đâu phải lần đầu tiên tôi ở 1 mình!" Tôi cố đẩy mạnh Tô Cơ đang định nói gì đó qua 1 bên, đứng dậy đi về phía Lý Triết Vũ," Lý Triết Vũ, bây giờ cũng muộn lắm rồi, mọi người nên về nghỉ ngơi đi, hôm nay ai cũng vất vả rồi!"
" Nhưng..."
" Được rồi, đừng nhưng nhị gì nữa mà!" Lăng Thần Huyền gắng gượng đứng dậy, vịn tay vào vai Lý Triết Vũ," Tôi sắp gãy tay rồi đây này! Mà tôi có cảm giác khu biệt thự cổ này đâu đâu cũng đầy ám khí...oái! Cả người tôi nổi hết da gà rồi nè! Chúng ta mau về thôi! Nán lại ở đây lâu biết đâu gặp phải vật quái gở thì toi..."
" Vật quái gở?" Khi nghe thấy hai chữ" quái gở" Hiểu Ảnh đang mệt lữ đến nỗi có thể nằm ngay xuống nền nhà ngủ được bỗng trừng mắt nhìn rồi nhảy dựng lên," ở đâu? ở đâu? Vật quái gở mà Tiểu Huyền Huyền nói có phải ma không?...Ừm, lần trước đến khu kí túc xá ma quái thám hiểm nhưng Hiểu Ảnh không thấy con ma nào cả, lần này Hiểu Ảnh muốn tận mắt nhìn thấy ma cơ!
"Tôi bái phục bà đấy Hiểu Ảnh à!" Tô Cơ thở dài mệt mỏi, lấy ngón tay ấn lến trán Hiểu Ảnh," Hựu Tuệ muốn 1 mình ngủ lại ở đây tối nay đấy! Phủi phui cái mồm bà đi!"
" Nhưng...Hiểu Ảnh nghe nói lời nguyền đó rất linh nghiệm, hơn nữa lần trước Hựu Tuệ đến căn phòng 501 nhưng lại không vào trong, chắc sẽ bị ma ám đó..."
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Hiểu Ảnh, tự dưng tôi thấy lưng mình lạnh toát...
" Hiểu Ảnh à, ở đây không có ma đâu!" Lý Triết Vũ mỉm cười rồi bước đến xoa đầu Hiểu Ảnh, sau đó quay lại nói với tôi," Nếu không có chuyện gì nữa thì tụi này về đây. Có vấn đề gì thì em gọi điện ngay cho tôi nhé, tôi sẽ ko tắt điện thoại đâu"
" Ừ, yên tâm đi!" Chẳng hiểu sao tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Triết Vũ mà quay mặt sang 1 bên, giơ tay quạt mạnh để đôi má mình bớt đỏ đi.
" Được rồi, đừng lề mề nữa! Vũ, mau đi thôi, đi thôi!" Lăng Thần Huyền không thể đợi thêm được nữa, kéo mạnh tay Lý Triết Vũ lôi ra ngoài.
Thấy Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền về, Tô Cơ cũng vẫy tay chào tôi, sau đó Hiểu Ảnh cùng đi theo
" Hựu Tuệ, tối nay bà ở 1 mình nên phải cẩn thận nhé, chúng tôi về đây!"
Tô Cơ tiện tay đóng cửa lại. Tôi đứng nhìn cánh cửa bị bong sơn 1 lúc rồi lắc đầu, tắt đèn phòng khách và vào phòng ngủ
Phù...Thật không ngờ tôi lại có dịp quay lại nơi này, nhưng bây giờ ko còn giống như trước kia nữa, vì bắt đầu từ hôm nay, tôi tạm thời là chủ nhân của khu biệt thự cổ này!
Cách bày trí vẫn giống hệt như lần trước tôi đến ở. Rèm cửa màu xanh, chiếc bàn gỗ cũ được kê ngay ngắn bên cửa sổ, bên phải là chiếc giường gỗ xinh xắn, còn có tủ quần áo và tủ để đồ kê ở cuối giường...
Còn...bên cạnh phòng tôi là căn phòng mà trên cánh cửa có treo chiếc đầu bò. Bên trong căn phòng đó có lẽ vẫn như trước đây, đồ đạc đều trắng toát...Ngày xưa Kim Nguyệt Dạ từng ở đó...
Óai! Đáng ghét, đáng ghét! Sao tôi lại nghĩ đến hắn nhỉ?
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Kim Nguyệt Dạ sáng nay...Lẽ nào tôi nhìn nhầm ư?
Tô Hựu Tuệ, mày đừng nghĩ nhiều nữa!
Tôi sẽ bảo vệ khu biệt thự số 23 đến cùng, còn lâu tôi mới sợ Kim Nguyệt Dạ và Sun nhé! Hừ! tôi sẽ không bao giờ để cho 2 tên đó lấy được kho báu ở nơi này!
Ưm...Buồn ngủ quá!
Cộp...cộp...
Hả tiếng gì vậy?
Đúng lúc tôi sắp đi ngủ thì có tiếng gì đó dội vào tai.
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn.
Cộp...
Cộp...cộp...cộp...
Tiếng động đó vẫn tiếp tục phát ra lúc xa lúc gần, có vẻ giống tiếng gõ vào sàn gỗ...Ồ, không phải giống tiếng bước chân mới đúng...Nhưng giờ này sao lại có tiếng bước chân nhỉ? Hơn nữa..lại còn vọng từ tầng trên xuống...
Trong bóng tối, cảm giác sợ hãi lại bao trùm lên tôi, khiến cho tôi không thể ngủ được nữa.
Tôi muốn đi ra xem đó là cái gì, nhưng toàn thân cứ như bị dính vào chăn, không thể cựa quậy nổi.
Tôi đành cuộn mình lại nằm trên giường, ôm chặt gối, mắt mở ra nhìn căn phòng đã khó trái cửa, cả người run cầm cập.
Không thể nào, chẳng lẽ ngày đầu tiên dọn đến đây ở với tư cách người quản lí mà tôi đã gặp chuyện xui....
Đợi 1 lát nữa xem sao! Có lẽ tôi nghe lộn cũng nên...
Đúng rồi! Chắc tại lần trước tôi đi thám hiểm khu ktx ma quái nên mới bị ám ảnh, hay bị ảo giác...
Thời gian cứ chầm ch
ậm trôi đi, trong mơ màng
Cộp...cộp...
Cộp...cộp...
Lại là tiếng bước chân đấy!
Lần này tôi dám chắc mình không hề bị ảo giác. Tôi cấu mạnh vào cánh tay. Đau quá! Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Âm thanh đó vẫn vang lên.
"
Nhưng...Hiểu Ảnh nghe nói lời nguyền đó rất linh nghiệm, hơn nữa lần trước Hựu Tuệ đến căn phòng 501 nhưng lại không vào trong, chắc sẽ bị ma ám đó...
Lời nói của Hiểu Ảnh đột nhiên vang vọng bên tai tôi, tôi thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân cứng đờ, trán đẫm mồ hôi.
Lẽ...lẽ nào Hiểu Ảnh nói đúng...Tôi bị ma ám thật...
Huhuhuhu...Sao số tôi nó" may mắn" thế không biết...
THREE
"Woa! Hay quá! Cuối tuần rồi, chúc mừng Hiểu Ảnh vì có một tuần thật vui vẻ! Cạn chén nào! Ha ha ha!"
Cứ đến cuối tuần là chúng tôi lại tụ tập lại ở tiệm Happy House. Mọi người đều vô cùng phấn khích, chỉ có mình tôi bơ phờ vì cả tuần nay mất ăn mất ngủ.
"Đúng rồi, Hựu Tuệ nè, bà đã ở khu biệt thự số 23 mấy ngày nay rồi, chắc thấy cô đơn lắm nhỉ? Hô hô hô..." Tô Cơ chớp mắt nhìn tôi
"Ai chà! Nhìn mắt cô ta thâm quầng như gấu trúc thế kia... Xem nào, tám mươi phần trăm là gặp chuyện gì ở đó rồi!" Lăng Thần Huyền liếc nhìn tôi trề môi ra.
"Lăng Thần Huyền, câu ngậm miệng lại hộ tôi cái!" Tô Cơ ngồi bên cạnh Hiểu Ảnh, lườm xéo Lăng Thần Huyền, "Hựu Tuệ hay thức thâu đêm học nên sức khỏe mới sa sút, cậu tưởng ai cũng lười biếng như cậu chắc?"
"Xì! Học giỏi thì sao chứ?" Lăng Thần Huyền bĩu môi, "Cô vào được lớp A chẳng qua nhờ mẹ cô đi cửa sau cả! Nếu không thì với trình độ IQ như cô liệu có đậu vào nổi không? Rõ là nực cười..."
"Cậu ăn nói cẩn thận nhé!" Nghe thấy có người công khích cô hiệu trưởng Bạch Ngưng, Tô Cơ nhảy dựng lên như bị bạt tai, "Mama kèm tôi suốt kì nghĩ đông nên tôi mới thi đậu vào lớp A! Tôi đâu ngu lâu khó đào tạo như ai đó! Thầy hiệu trưởng Thôi rõ ràng đã đích thân kèm cặp cậu, thế mà cậu vẫn chỉ đậu vào được lớp E thôi đó!"
"Thì làm sao? Lớp E có gì không tốt hả?"
"Phải rồi, phải đó, Hiểu Ảnh cũng thích lớp E, vì có Tiểu Huyền Huyền học ở đó mà! He he he!"
"Đồ ngốc! Cô có im cái miệng không thì bảo! Không biết gì thì đừng nói chen vào! Uống nước đi!"
"Nhưng Tiểu Huyền Huyền á, dạo này Tô Cơ chăm học thật mà..."
Đúng là bó tay với ba tên này, lần nào gập nhau là y rằng lại chấm chóe.
Tiếng bước chân lúc nữa đêm trong khu biệt thự số 23 đã khiến tôi đủ đau đầu rồi, bây giờ lại thêm ba người này cãi nhau loạn xị cả lên... Ôi đầu tôi cứ như sắp vỡ ra đến nơi.
"Hựu Tuệ... Em không sao chứ? Lý Triết Vũ nãy giờ chỉ mỉm cười nhìn ba tên kia cãi nhau ỏm tỏi, nhưng nghe thấy tôi thở dài liền quay sang hỏi han.
"Ừm... Tôi không sao... Chỉ là... gần đây áp lực học hành ghê quá nên thấy hơi đau đầu thôi... Ha ha ha..." Tôi cười miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Tốt nhất không nên để cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì... Nếu Hiểu Ảnh biết, chắc chắn lại tính chuyện đi gặp ma để xin chữ kí...
"Thật là không sao chứ? Hựu Tuệ, tôi thấy mấy ngày hôm nay hình như em có tâm sự gì đó..." Lý Triết Vũ lo lắng nhìn tôi.
"Tôi..."
"Hựu Tuệ! Tôi và Hiểu Ảnh đi shopping đây, bà có đi không?" Tô Cơ kéo Hiểu Ảnh lên rồi quay sang hỏi tôi, nhưng mắt lại tức tối nhìn Lăng Thần Huyền.
Tôi khựng lại, lời nói định thốt ra bỗng ghìm lại, khó khăn lắm tôi mới lấy lại tin thần, lắc đầu từ chối.
"Tôi không đi đâu, tối nay còn phải làm bài, các bà đi đi!"
"Thế chúng tôi đi đây!"
"Bye bye!" Tô Cơ và Hiểu Ảnh vẫy tay tạm biệt tôi, sau đó rời khỏi Happy House. Lăng Thần Huyền vẫn hậm hực ngồi uống coca
Tôi thở dài, ngẩng đầu lên. Qua cửa kính trong suốt, tôi nhìn thấy nóc khu biệt thự số 23, nỗi sợ hãi tự nhiên ập đến.
Lại sắp trở về căn biệt thự đó...Liệu tối nay tiếng bước chân đó có xuất hiện không? Cứ mỗi lần nghĩ đến nó là tôi lại rùng mình.
Nhưng... tôi là người quản lí khu biệt thự số 23, không thể vì đều này mà bỏ cuộc được.
Tô Hựu Tuệ, mày nhất định phải kiên trì đến cùng!
Tôi nắm chặt tay lấy dũng khí, đứng lên chào tạm biệt Lý Triết Vũ. Đúng lúc tôi định quay người rời đi thì Lý Triết Vũ gọi giật lại.
"Hựu Tuệ... Có lẽ yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng... hôm nay tôi có thể đến đấy chơi được không?"
Lý Triết Vũ mỉm cười dịu dàng với tôi. Tôi thộn người ra, định từ chối, nhưng khi nhìn vào tròng mắt màu cà phê chân thành đó, tôi cảm thấy nếu từ chối cậu ấy thì thật mất lịch sự.
"Được... được! Nhưng trước mười hai giờ đêm, cậu phải về đó!" Tôi nhắc trước Lý Triết Vũ.
Nghe tôi nói vậy, Lý Triết Vũ sững người ra rồi bật cười
"Ha ha ha ha! Tại sau lại phải là mười hai giờ đêm? Em nghĩ tôi là cô bé lọ lem đi tham gia vũ hội à?"
"Không... không phải! Tôi cũng không biết nên nói thế nào bây giờ, tóm lại cậu chỉ cần đồng ý là được." Tôi ngượng ngùng nhìn Lý Triết Vũ, thấy hai má mình đỏ ửng lên.
Lý Triết Vũ khẽ gật đầu.
"Ừ, tôi biết rồi, nếu không có gì xảy ra thì tôi sẽ ra về trước mười hai giờ đêm."
Không hiểu sao khi nghe Lý Triết Vũ nói vậy, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Két két!
Tôi đẩy cổng, Lý Triết Vũ theo tôi đi vào.
Do có Lý Triết Vũ đi cùng nên khu biệt thự ở đây mấy hôm trước còn u ám, rậm rạp là thế, vậy mà hôm nay bỗng trở nên đẹp lạ thường.
Cơn gió đầu hè táp vào mặt khiến tôi cảm thấy khoan khoái, những lo lắng đè nén trong lòng giờ đã tan biến hết.
"Hựu Tuệ, sao trên tường đối diện cửa ra vào phải treo gương?" Lý Triết Vũ cởi giày, chỉ vào chiếc gương và hỏi.
"Tôi... tôi cũng không biết..." Tôi thay dép đi trong nhà, vừa đi vừa nhìn chiếc gương, "Có lẽ đó là sở thích của thầy chủ tịch... Thầy ấy bí hiểm lắm, mà sở thích cũng kì quặc! Cậu cứ nhìn cái đầu bò, đầu ngựa treo ở kia cũng biết..."
"Ha ha ha, nói cũng phải" Lý Triết Vũ cười rồi đi đến bên cạnh tôi, chỉ vào cánh cửa treo hình đầu bò, "Hựu Tuệ, tôi còn nhớ lần em và Dạ thi đấu với nhau ở đây, Dạ ở căn phòng này!"
"Đúng vậy..." Tôi thờ ơ nhìn căn phòng đó, khẽ gật đầu.
"Tôi vào trong xem có được không?" Lý Triết Vũ lịch sự hỏi tôi.
Tôi nhún vai, giơ tay làm động tác mời.
"Từ hôm dọn đến đây, tôi vẫn chưa vào căn phòng này, vì nơi đó có mùi của tên đáng ghét đó..."
Lý Triết Vũ mỉm cười rồi đưa tay đẩy cửa, bật đèn lên, sau đó từ từ bước vào.
"Chà căn phòng này bày trí hơi lạ nhưng tôi thấy tuyệt đấy chứ..."
Tuyệt ư?... Nếu tôi nhớ không nhầm thì tại căn phòng này bày trí như linh đường cho nên tôi mới bắt tên Kim Nguyệt Dạ đổi phòng cho... Sống ở căn phòng này mà thấy tuyệt mới lạ...
Tôi tò mò, hơi nhích người về phía trước, đứng ngoài cửa nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng trống rỗng, có một chiếc giường đặt sát tường, rèm cửa sổ màu vàng nhạt dài đến chạm đất, trên giường còn sót lại lọ thuốc và đống bông băng đã dùng để băng bó cho tôi...
Đột nhiên khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng với Kim Nguyệt Dạ như trào trong kí ức đã đóng băng của tôi.
"Yeah! Cái giường này nằm sướng thật! Với lại nó chỉ cách cái giường cô có một bức tường thôi. Tôi gõ vào tường là cô nghe thấy đấy! Hơ hơ, đêm có ma mò đến tìm thì cô cứ gõ vào tường ba nhát nhé, nếu tâm trạng tôi lúc đó tốt thì tôi sẽ sang cứu!"
" Lẽ nào bé Hựu Tuệ muốn ở chung phòng với tôi? Hơ hơ, bé cũng sống thoáng quá nhỉ?"
"Ối trời! Cô... cô lấy máu bôi lên gương thật à? Đồ đầu đất! Nói thế mà cô cũng tin à? Bộ óc cửa cô làm bằng bã đậu hả? Đưa tay đây cho tôi xem nào!"
" Hựu Tuệ, sao cô keo kiệt thế, bát mì của cô có trứng, bát của tôi lại không có!"
" Bé Hựu Tuệ nè..."
Tách tách!
Nghĩ lại khoảng thời gian ỏ cùng Kim Nguyệt Dạ, tự nhiên tôi lai thấy rơm rớm nước mắt.
Kim Nguyệt Dạ... Cái tên ngốc đó... Sao bây giờ thay đổi nhanh thế?
"Hựu Tuệ, em sao vậy?" Thấy tôi nước mắt lưng tròng đứng ở cửa, Lý Triết Vũ vội chạy đến, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, "Em... nghĩ đến Dạ, đúng không?"
Ơ... Ừm..." Tôi sũng người, mím chặt đôi môi đang run rẩy.
"Xin lỗi Hựu Tuệ, chúng ta đi ra thôi." Lý Triết Vũ thở dài, đóng cánh cửa lại.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi..."
Khi bình tĩnh trở lại, tôi lau sạch nước mắt trên mặt, ngượng nghịu nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ mỉm cười rồi xoa nhẹ đầu tôi.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lên hai chúng tôi.
"À, đúng rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội đi xem hết khu biệt thự này, hay là em dẫn tôi đi xem nhé!"
"Ừ..." Tôi gật đầu.
Đợi đã!Tôi chợt nhớ đến bước chân đã giày vò tôi mấy ngày hôm nay. Đúng rồi! Tôi bước nhanh vào phòng ngủ, lấy con dao nhỏ dùng để gọt bút chì ở trên bàn đi đến bên cạnh Lý Triết Vũ.
"Hựu Tuệ, em cầm cái này theo làm gì?" Lý Triết Vũ chỉ vào con dao tren tay tôi thắc mắc.
Tôi nuốt nước bọt, giả bộ k có chuyện gì, vung vẩy con dao:
"À, nếu gặp chuyện gì, chúng ta... chúng ta dùng nó để phòng thân! Hì hì hì..."
"Phòng thân?" Lý Triết Vũ tròn mắt, sau đó phì cười, "Ha ha ha ha, con dao nhỏ bằng ngón tay này, gọt hoa quả còn chẳng được nữa là..."
"..."
Nhìn tôi đỏ mặt, cúi đầu ậm ừ, Lý Triết Vũ thôi không cười nữa.
Một giọng nói ấm áp vang lên như đôi cánh thiên sứ vỗ nhẹ vào người tôi:
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em..."
"Lý Triết Vũ..."
"Chà, chúng ta sẽ đi xem chỗ nào trước đây!"
Lý Triết Vũ mỉm cười, bước về căn phòng đầu tiên bên trái hành lang.
Tôi đi sau cậu ấy, xem xét từng căn phòng.
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc nào...
"Ừm... Đây là căn phòng cuối cùng"
Tôi và Lý Triết Vũ đẩy nhẹ cánh cửa ngoài cùng bên trái hành lang tầng hai, bật đèn và bước vào."
"Đúng rồi Hựu Tuệ, em không thấy lạ sau?" Lý Triết Vũ đi quanh căn phòng rất rộng này, rồi đúng trước mặt tôi, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỗ này dưới tầng một cái tường treo gương, không hề có phòng, nhưng sao tầng hai lại có phòng nhỉ?
Bình thường tôi cũng rất ít khi lên tầng hai nên chẳng chú ý đến chỗ lạ lùng này...
Lý Triết Vũ đi đến giữa căn phòng, giậm chân lên sàn nhà, sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp, hình như còn có cả tiếng vọng lại.
"Lẽ nào ở dưới còn có căn phòng nữa?" Tôi không dám tin, tròn mắt nhìn sàn nhà bằng gỗ, "Nhưng nếu ở dưới có phòng thì phải có cửa chứ... Tôi đã sống ở đây mấy hôm rồi, chưa thấy căn phòng này có cánh cửa nào khác..."
"Điều lạ chính là ở đấy..." Lý Triết Vũ thở dài, đi quanh sàn xem xét.
Đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, cậu ấy ngồi thụp xuống, nhìn chăm chăm vào cái lỗ đen sì chỉ nhỏ bằng ngón tay cái dưới sàn nhà.
“Chuyện gì vậy? Cậu phát hiện ra cái gì à?” Tôi cũng ngồi xuống cạnh Vũ, thò đầu nhìn cái lỗ đem sì dưới sàn đó.
Lý Triết Vũ gật đầu rồi ngẩng lên nhìn tôi:
"Hựu Tuệ, cho tôi mượn con dao"
"Hả? Mượn con dao?" Tôi ngạc nhiên , đưa con dao gọt bút chì cho cậu ấy.
Lý Triết Vũ gập con dao lại, cẩn thận để dè lên trên miệng lỗ, sau đó thả tay ra, con dao rơi thẳng xuống dưới. Vài giây sau, từ dưới lỗ vọng ra tiếng kim loại rơi xuống mặt đất.
Bên dưới trống rỗng.
Chúng tôi như vừa hiểu ra điều gì đó, trợn tròn mắt nhìn nhau. Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên.
"A, tôi hiểu rồi!" Tôi đập đập vào đầu mình, "Tiếng bước chân bí hiểm đó vọng ra từ căn phòng bên dưới này... Nhưng căn phòng đó không hề có cửa bên trong sao lại có tiếng bước chân được?"
“Tiếng bước chân bí hiểm? Hựu Tuệ, em nói gì thế?" Nghe tôi lẩm nhẩm một mình, khuôn mặt Lý Triết Vũ vừa tỏ ra ngạc nhiên lại vừa quan tâm.
"À... Đấy là..." Tôi không biết phải giải thích thế nào với Lý Triết Vũ nữa.
"Hựu Tuệ..." Thấy tôi đỏ mặt ấp úng, Lý Triết Vũ nhìn tôi khó hiểu, "Có chuyện gì không tiện nói với tôi sao?"
"Không... không phải thế, thật ra là như thế này..."
Thế là tôi đành phải kể hết đầu đuôi câu chuyên về "tiếng bước chân bí hiểm" cho Vũ nghe.
"Toàn bộ chuyện lả thế, tôi cũng không muốn giấu mọi người, nhưng tôi sợ mọi người biết lại lo lắng, cho nên mới... Lý Triết Vũ, cậu có nghe tôi nói không?..."
Oái... Nét mặt Lý Triết Vũ là lạ thế nào ấy, sao Vũ cứ nhìn tôi chằm chằm thế?
"Lý… Lý Triết Vũ..." Tôi bối rối, ghé sát lại nhòm mặt cậu ấy, "Xin lỗi, thực ra chẳng muốn giấu cậu, tôi chỉ không muốn cậu lại lo lắng thôi... Cậu đã giúp tôi quá nhiều rồi"
Nghe tôi nói vậy, Vũ khẽ cười nhưng đôi mắt vẫn lọ rõ sự thất vọng.
“Hựu Tuệ, tôi không giận mà là lo cho sự an toàn của em. Căn phòng này rất lạ. Ngày mai tốt nhất em nên đi báo với trường, để trường cho người đến điều tra. Còn tối nay, tôi nghĩ em nên về nhà nghỉ."
"Về nhà ư?" Tôi do dự nhìn Lý Triết Vũ, rồi lầm bầm, "Tôi là người quản lí khu biệt thự số 23, nhưng lúc như thế này, tôi càng không thể bỏ của chạy lấy người được... Lý Triết Vũ, bây giờ cũng muộn rồi, cậu nên về đi."
"..." Lý Triết Vũ thở dài,cốc vào đầu tôi, "Làm sao tôi có thể bỏ mặc em một mình ở đây được!"
"Lý triết vũ..." Tôi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười đẹp như thiên thần của cậu ấy, tất cả lo lắng sợ hãi phút chốc đều tan biến hết, trong lòng cảm thấy vui vui.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, tối nay tôi sẽ ở ngoài cửa canh chừng cho em"
"Hả? Làm thế sao được, cậu..."
"Đúng rồi, ban nãy lúc kiểm tra phòng, tôi tình cờ phát hiện ra chỗ này rất hay, đi với tôi đến đó nào."
Lý Triết Vũ làm vẻ mặt bí mật nhìn tôi, sau đó k đợi tôi nói hết câu đã kéo tôi ra khỏi phòng, bước vào phòng sách ở trên gác xép.
FOUR
Phòng sách là căn phòng tối tăm nhất trong khu biệt thự, vì lâu nay không có người vào, hơn nữa mùi ẩm mốc bốc ra từ những cuốn sách trên giá kia và cả cái không khí âm u, lạnh lẽo của căn phòng này, khiến người ta chỉ mới đứng ở cửa thôi cũng đủ rùng mình.
Còn nhớ năm ngoái, tôi và Kim Nguyệt Dạ từng đứng trong đó nghe điện thoại, nhận nhiệm vụ mà thấy chủ tịch giao cho. Không hiểu lúc đó tôi có ăn nhầm thứ gì mà can đảm dữ!
Phòng sách thực ra chỉ là gác xếp trên nóc nhà này, cho nên có một bức tường được xây hơi nghiêng xuống dưới. Mặt tường nghiêng đó có cánh cửa sổ to, ánh trăng xuyên qua cánh cửa đó rồi chiếu lên mặt sàn phòng sách, khiến cho sàn nhà vốn đã lồi lõm càng trở nên nham nhở.
Lý Triết Vũ kéo tay tôi vào phòng sách, đứng dưới cửa sổ. Sau đó, cậu ấy giơ tay lên mở cửa.
Tôi chăm chú quan sát từng động tác của Vũ. Không ngờ Vũ lại bám tay vào thành cửa sổ, nhảy phắc lên rồi trèo ra ngoài.
"Lý Triết Vũ... Sao cậu lại trèo ra ngoài đó? Nguy hiểm lắm!" Tôi hét lên. Lý Triết Vũ quay lại, mỉm cười và đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
"Hựu Tuệ, trèo ra ngoài này đi, ở đây cảnh đẹp lắm!"
Cảnh đẹp ư? Khu biệt thự này đã đủ ma quái lắm rồi, không ngờ còn có chỗ cảnh đẹp nữa sao? Nhưng... Lý Triết Vũ sẽ không lừa tôi đâu...
Tôi cố gắn hít một hơi thật sâu, bắt chước Lý Triết Vũ trèo ra ngoài. Nhờ cậu ấy đỡ, cuối cùng tôi cũng trèo được ra ngoài.
"Hựu Tuệ, ngắm trời đi..." Sau đó kéo tôi lên nóc nhà. Vũ chỉ tay lên trời.
Tôi vuốt lại mái tóc vừa bị gió thổi rối tung, sau đó ngửa đầu lên trời.
Woa... Đẹp quá! Tối nay trời nhiều sau thật, hơn nữa mỗi ngôi sao đều lắm lánh như viên ngọc. Cả bầu trời giống như một chiếc áo khoác đính toàn những viên đá quý đẹp mê hồn.
"A... Tuyệt thật!" Tôi suýt xoa.
Lý Triết Vũ hít nhẹ một hơi, sau đó khẽ thì thầm:
"Ừm... Lâu lắm rồi không trèo lên nóc nhà ngắm sao thế này. Mặc dù vào tháng bảy và tháng tám, trời mới nhiều sao như thế, nhưng đầu hè thì những vì sao trông mới thần bí và quyến rủ..."
"Hả? Lý Triết Vũ, cậu có vẻ am hiểu thiên văn nhỉ!" Tôi quay đầu nhìn Lý Triết Vũ, "Đúng rồi, Kim Nguyệt Dạ cũng rất giỏi thiên văn! Tôi và Dạ cũng từng ngắm sao cùng nhau lúc mùa thu..."
Ôi! Điên thật! Tôi đúng là con ngốc! Sao tư dưng nhiên lại nhắc tới Kim Nguyệt Dạ nhỉ?
Vừa nói xong, tôi ước gì có thể cắn đứt lưỡi mình.
Nghe thấy thế, Lý Triết Vũ sững người ra một lát, n