--> Chiếc ôm từ vệt gió quỉ - game1s.com
pacman, rainbows, and roller s

Chiếc ôm từ vệt gió quỉ

à lợi dụng giây phút lơ đãng này củanh, cô nàng đã bỏ chạy…

Gió Quỷ thất thần nhìn theo mèo con, ngón tay tự chạm nhẹ vào môi mình, nơi còn lưu giữ chút ngon chút ngọt của người con gái … anh đang yêu


Chap 50: Châm ngòi nổ.

Muốn Hữu Phong thuộc về mình thì đừng dại dột lao vào anh để bị con người độc ác ấy trừng trị. Muốn quỷ dữ thuộc về mình thì trước hết, phải gạt bỏ người đã chiếm mất tim anh …

*

Hôn ư … mối quan hệ giữa hai người xuất phát từ khi nào và thân mật tới mức này từ bao giờ?

Câu hỏi đang nảy ra khiến Tuệ Anh tức điên, tức hơn cả lúc chứng kiến cảnh tượng kia. Cô là con mắt của Minh Quý tại học viện này ngầm theo dõi đối thủ của hắn ta và cũng là người cô thầm yêu thầm nhớ. Mọi thứ thuộc về Hữu Phong dù nhỏ nhặt tới đâu, cô cũng chưa từng bỏ sót. Cô hiểu anh rất rất rõ, hệt như anh là người duy nhất tồn tại trên thế giới này.

Mắt cô, chỉ thấy mỗi anh. Tim cô, chỉ đập vì anh. Thế nên, kẻ nào chiếm mất Hữu Phong thì xem như, kẻ đó đang cướp đi sự sống của cô. Vậy thì, cô buộc phải ra tay với kẻ đó …

Tuệ Anh nhìn ngó quanh lớp học vắng tanh, thăm dò thật kỹ lưỡng rồi mới gọi điện thoại.

- Anh sao không tới học viện? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra, anh có biết không hả? Em trai anh và con bé kia yêu nhau luôn rồi đấy!

Giọng cô nữ sinh mập khá nhỏ, vừa đủ nghe cho đầu dây bên kia và … chiếc máy ghi âm tí hon gắn dưới gầm bàn. Cô nàng không biết là chính mình cũng đang nằm trong tầm ngắm của tên thợ săn khác nên vẫn tiếp tục:

- Anh tính sao? Muốn biệt tích luôn hả? Chân anh khỏi rồi, có thể lết tới đây được rồi. Hay anh xấu hổ vì bị hạ lớp nên không dám tới. Nếu thế thì anh hèn nhát quá, chả trách anh luôn thua Hữu Phong!

Dường như đầu dây bên kia không đáp lời, thảng hoặc là những câu cụt lủn nên cuộc trò chuyện qua điện thoại diễn ra khá ngắn gọn, chủ yếu là lời nữ sinh mập và kết thúc bằng tiếng gầm gừ của cô nàng.

- Richard ấy, phải để Richard xuất hiện trước khi con bé đó biết Hữu Phong là người tặng quà cho nó! Nếu anh giúp tôi việc này, tôi hứa, sẽ chơi Hữu Phong một vố đau!

Cô nàng mập ngắt máy, lôi từ balô ra tập giấy gồm những tấm thiệp màu xanh nhạt được ghim lại, cô lật giở từng tờ, mày chau lại như đang đắn đo điều gì đó. Cô sẽ làm hại Hữu Phong một lần, để anh biết anh đang sai lầm khi lựa chọn nữ sinh học bổng. Thật sai lầm!

Mới đầu, cô rất có cảm tình với Đông Vy là vì người bạn này sống thật, lại ngoan hiền, ít ai tốt đẹp bằng. Thế nhưng, từ khi biết tới những lần chạm mặt kỳ lạ của hai người đó và những bức tranh thể hiện rõ tình cảm của cô gái nhỏ thì tình bạn chỉ còn là lớp vỏ để che kín mọi tính toán của Tuệ Anh. Cô đã thuê gã lưu manh đóng giả yêu râu xanh để răn đe cô nàng nhưng về sau, có chút áy náy và hốt hoảng thật sự khi Đông Vy biến mất nên lúc ở văn phòng giám thị, cô đã nhờ thầy gọi Hữu Phong giúp đỡ. Cô nào biết rằng, anh vốn dĩ đã ra mặt…

Cùng người bạn nhỏ, Tuệ Anh lao vào tìm người lạ bí ẩn đã để lại tấm thiệp sau khi cứu chuột nhắt. Cô vừa hiếu kỳ muốn biết anh ta là ai, vừa e ngại anh ta tóm được âm mưu của cô. Cũng đúng vào thời điểm này, cô vô tình phát hiện những hộp quà được gửi tới vào lúc lớp học không bóng người, đặc biệt là tấm thiệp xanh nhạt kèm theo cái tên cô vẫn đang truy tìm - Richard! Người bạn nhỏ chẳng có cơ hội biết tới điều này vì Tuệ Anh đã nhanh tay rút tờ thiệp đó, chỉ chừa lại bộ đồng phục mới tinh. Lúc đầu, khi giấu diếm những món quà từ người lạ, Tuệ Anh đơn thuần là bảo vệ chuột nhắt khỏi tai tiếng nhưngp mục đích đó đã hoàn toàn thay đổi khi cô rõ danh tính của Richard …

Rốt cuộc thì anh quan tâm nữ sinh học bổng ấy tới cỡ nào để có thể theo sát cô nhóc như thế? Nhóc ta vừa mất giày, anh đã tặng ngay đôi mới! Anh thật sự rất nâng niu cô nhóc nên mỗi món quà đều thật tinh tế và giá trị khiến cô ghen tị tới phát điên.

Tuệ Anh vuốt nhẹ tập thiệp dày, hai má lúm duyên dáng hiện rõ trên khuôn mặt thon gọn. Cô đã gầy hơn nhiều rồi, biết cách làm đẹp thì sẽ ngang hàng với nàng hoa khôi. Về nhan sắc, có thể nàng ta nhỉnh hơn cô đôi chút nhưng lấy trí tuệ để so sánh, cô ăn đứt nàng ta.

Muốn Hữu Phong thuộc về mình thì đừng dại dột lao vào anh để bị con người độc ác ấy trừng trị. Muốn quỷ dữ thuộc về mình thì trước hết, phải gạt bỏ người đã chiếm mất tim anh …

***

- Chị Hạ An đừng buồn!

Đó là lời duy nhất cô gái nhỏ có thể thốt ra khi bắt gặp nữ sinh khoá trên ngồi khóc nức nở dưới tán cây to. Đôi vai gầy run lên từng đợt như đang phải gánh chịu những điều khủng khiếp, tiếng nấc nghẹn bị kìm lại nên chỉ vang lên đứt quãng, khó nhọc. Những chiếc vòng vải quấn quanh cổ tay trắng xanh, rũ rượi. Hạ An ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt trũng sâu, ngập nước.

Đông Vy ngồi xuống cạnh nữ sinh tội nghiệp ấy, vẫn giữ im lặng vì không biết an ủi thế nào. Phải rõ nguyên do, cô mới có thể trấn an được chị, còn không sẽ chỉ làm phiền cơn khóc của chị mà thôi. Cô gái nhỏ dùng cuống lá viết lên nền đất mấy chữ.

“ Chị sao thế? ”

Hạ An lướt mắt qua dòng chữ ấy, lại khóc nấc lên, người mềm nhũn ngả vào cô nữ sinh nhỏ như đã kiệt sức. Nước mắt cứ trào ra, mascara nhoè đi, trôi theo những giọt nước nóng hổi. Bộ dạng thảm hại này mới đúng là con người thật của cô, vẻ nhanh nhẹn đanh đá bên ngoài đúng ra chỉ là lớp vỏ. Hạ An thì thào với đôi môi khô nứt:

- Chị và anh ấy kết thúc thất rồi. Có muốn, cũng không quay lại được nữa.

- Chị đã biết chuyện rồi sao?

Đông Vy đáp khẽ, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt đau đớn của người đang khóc ấy nữa. Vốn dĩ cô không cho chị biết việc Tuấn Dương sắp kết hôn là sợ chị đau thế này đây! Nhưng cuối cùng thì chẳng có gì là bí mật nếu nó đã là sự thật, mà sự thật thì ai cũng biết. Cô gái nhỏ chỉ sợ, người báo với chị tin này là Thanh Ngân, nàng hoa khôi xinh đẹp đó rất biết làm người khác đau vì những lời cay độc của mình.

- Có gì chị chưa sao?

Hạ An đặt ra câu hỏi khó hiểu nhưng chẳng cần nữ sinh nhỏ đáp lời, cô giờ đang đau tới từng thớ da thớ thịt, không còn sức để quan tâm thêm bất cứ điều gì nữa. Cô gục đầu vào hai chân, miệng rên rỉ:

- Chị sắp kết hôn rồi!


Chap 51: Giăng bẫy.

Nhưng yêu thương này liệu có vụt tắt khi gió đổi chiều? Bởi vốn dĩ, điểm xuất phát của gió là vùng trời u ám, nơi chứa chất những đau đớn tột cùng. Vệt gió ấy, khó mà chối bỏ chính quá khứ của mình để yên bình bên cỏ dại…

*

Văn phòng giám thị đóng kín cửa. Máy điều hòa tỏa vào không gian làn nhiệt mát lạnh. Trên bậu cửa sổ, những chậu cây nhỏ xanh mướt được xếp ngay ngắn, cành lá bé xinh vươn lên đón nắng. Chàng trai trẻ đứng lặng bên khung cửa sổ, vẻ quí phái toát ra từ anh như tách biệt hẳn với cảnh sắc tươi mới quanh mình. Điểm nhìn rơi vào những hạt bụi đang lượn lờ trong không khí. Thi thoảng, anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình… cười rất khẽ.

- Cậu sao thế?

- Tôi sao à?

Hữu Phong tỉnh bơ. Với mọi thắc mắc được búng về phía mình, anh luôn chọn cách đặt ngược câu hỏi. Thảng hoặc, có đáp lời nhưng chỉ nhát gừng.

Thầy giám thị thở dài một tiếng, lại nhấm nháp chút cà phê và nghiền ngẫm những lá thư của học sinh gửi tới. Thầy luôn khuyến khích các trò bày tỏ cảm nghĩ về Trung Anh để hoàn thiện học viện hơn. Thầy thật sự tâm huyết với nơi này dù ngày trước, thầy phải chứng kiến người thầy yêu tay trong tay với một ai khác.

Đọc thêm vài ba lá thư, thầy giám thị rời khỏi bàn làm việc, đi tới chỗ chàng trai trẻ đang đứng im như người mất hồn. Thầy uống liền vài ngụm cà phê, đã bắt đầu thấy sợ thay vì ngạc nhiên với nét cười hiếm hoi thấp thoáng trong đôi mắt xám tro. Thầy xua tay trước mặt anh, lại hỏi:

- Cậu bị sao thế, Phong?

- Tôi sao à?

- Cậu lạ lắm! Phong, cậu thất thần vì cái gì thế?

Hữu Phong đột nhiên cướp lấy tách cà phê từ người thầy đáng kính, uống cạn. Giọng bực bội:

- Tôi bị cưỡng hôn!

- Cái gì? Cưỡng hôn? Cưỡng hôn gì?

Trước thái độ kinh hoảng của thầy giám thị, Hữu Phong chỉ lẳng lặng dúi vào tay thầy chiếc tách rỗng rồi bỏ tới so fa, ném mình xuống đó cất giọng hời hợt:

- Tôi ngủ đây!

Thầy giám thị chớp nhẹ mắt, vẫn còn đờ người vì chưa tin nổi những gì mình vừa nghe. Vụ cưỡng hôn khiến Hữu Phong đâm ra … thơ thẩn là thế nào đây? Trí tò mò bị khiêu khích tới cực độ buộc thầy giám thị phải phá rối người đang ngủ, dù đây là việc làm rất nguy hiểm và dễ gây đau tim.

- Cậu ngủ chưa đấy?

Đáp lời là tiếng thở nhè nhẹ…

- Là Đông Vy phải không? - Thầy giám thị vẫn không chịu buông tha.

Hữu Phong đột nhiên mở mắt, lia ngay ánh nhìn sắc bén về phía người thầy yêu quí. Ngón tay trỏ lại vô thức tự chạm môi mình.

- Vy chưa tới?

Thầy giám thị cố nín cười trước hành động lạ lùng của chàng trai trẻ, thầy đã hình dung ra được cô nhóc kia đã làm gì cậu ta rồi! Hóa ra, biểu hiện của Gió Quỷ bất thường như vậy vì bị cướp mất nụ hôn đầu.

- Con bé đi dạo phố rồi! - thầy giám thị nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, chợt nhấn giọng - khoảng ba tiếng sẽ tới!

- Lâu như vậy! Thầy quản học trò kiểu gì thế!

Hữu Phong cằn nhằn rồi với lấy áo khoác, sập cửa bỏ đi trong cái lắc đầu của thầy giám thị. Cuối cùng thì vệt gió quyến rũ này cũng chịu dừng chân trước cây cỏ dại nhỏ bé. Nhưng yêu thương này liệu có vụt tắt khi gió đổi chiều? Bởi vốn dĩ, điểm xuất phát của gió là vùng trời u ám, nơi chứa chất những đau đớn tột cùng. Vệt gió ấy, khó mà chối bỏ chính quá khứ của mình để yên bình bên cỏ dại…

Thầy giám thị chầm chậm dời mắt tới bức ảnh cũ treo tường, nơi lưu giữ nụ cười thuần khiết của người phụ nữ ấy. Nó tựa như bàn tay vô hình, đang bóp nghẹn từng hơi thở của thầy, một giọt nước mắt bắt đầu trôi tuột khỏi tuyến lệ… Nếu Hữu Phong biết rõ người mẹ anh tôn thờ đã từng bị hai người đó phản bội thế nào thì anh có cho mình cơ hội được bên con gái họ không? Còn Đông Vy … nếu cô nhóc biết ai đã dựng nên quá khứ tàn khốc đó thì hiện tại sẽ đổ vỡ thế nào?

Người đàn ông đột ngột tháo bức ảnh ra khỏi chiếc khung gỗ và úp sấp xuống mặt bàn, những ngón tay không ngừng run rẩy.

***

Xế chiều. Nền trời phủ màu tím nhạt, từng cụm mây trôi lờ lững tựa những cánh hoa dạt trên sông. Mặt trời như đứa trẻ lười biếng, đã muốn lẩn trốn sau mây.

Trên vỉa hè đầy bóng râm, Đông Vy bị Tuệ Anh nắm tay kéo đi giữa dòng người vội vã, mặt méo xệch vì chả biết cô bạn muốn dẫn mình tới đâu. Nói là đi dạo phố nhưng thực chất là dạo khắp các cửa hàng.

Tuệ Anh muốn sắm đồ mới bởi quần áo trước kia không còn phù hợp với vóc dáng mi nhon của cô bạn lúc này nữa. Sự thay đổi ngoạn mục về ngoại hình khiến Đông Vy khá ngạc nhiên vì mới đây thôi, Tuệ Anh vẫn còn mũm mĩm. Đúng là cô bạn đang yêu thật rồi, nhưng ai nhỉ?

Đông Vy đem thắc mắc kia nuốt gọn vào bụng, quyết định không tò mò về vấn đề riêng tư của bạn nữa. Cái tát vào đêm hôm đó vẫn còn ám ảnh cô gái nhỏ…

Rẽ vào khu phố thưa người hơn, Tuệ Anh đảo mắt khắp một lượt rồi dẫn cô gái nhỏ vào cửa hàng thời trang dành riêng cho nữ. Tuệ Anh khá trau chuốt vẻ bề ngoài nên cách chọn trang phục của cô nàng khá cầu kì. Ngắm nghía thật lâu nhưng vẫn chưa ưng ý thứ gì. Đông Vy cũng chẳng rành về ăn mặc nên không thể tư vấn, chỉ kiên nhẫn theo sau cô bạn.

Tuệ Anh dừng mắt rất lâu trước chiếc váy xanh nhạt, màu của những tấm thiệp bí ẩn. Cô ướm ngay nó vào người chuột nhắt:

- Vừa vặn! Váy này hợp với cậu lắm, mua đi!

Đông Vy có vẻ thích
nhưng lắc đầu nguây nguẩy theo như tính tiết kiệm vốn ăn sâu vào máu của mình.

- Tớ mua á? Để làm gì? Tớ đâu cần!

- Sao không cần? Rất cần đấy!

Tuệ Anh đẩy cô gái nhỏ về phía chiếc gương lớn, giọng quở trách:

- Xem cậu đi này, có khác gì lọ lem nhem nhuốc không? Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ, cậu đã là bạn gái Đinh Hữu Phong rồi. Muốn làm xấu mặt anh ấy hay sao?

- Tớ không phải bạn gái Hữu Phong! - Cô gái nhỏ chối phắt, má thoáng ửng hồng như có nắng phớt qua.

Tuệ Anh giấu sự đố kị sau cái cười híp mí, tỉ mỉ giải thích:

- Dù không phải bạn gái Hữu Phong nhưng cậu luôn đi cùng người ta, chả nhẽ cậu muốn bôi xấu người ta với bộ dạng lem nhem này à? Đinh Hữu Phong là thần thánh trong mắt mọi người đấy, tôn trọng anh ấy chút đi! Nghe tớ nào, mua bộ này đi!

Lời Tuệ Anh như thôi miên, khiến cô gái nhỏ vô tức chạm tay vào chiếc váy xanh nhạt, vuốt nhẹ lớp vải mềm mượt tựa lông vũ. Trên gương mặt nhỏ nhắn là sự giằng co ghê gớm khi thấy giá tiền, tuy nó rẻ so với đôi giày dưới chân nhưng đủ để cô gái nhỏ phải tiếc-tới-đau-tim nếu mua. Định không mua như lý trí răn đe nhưng rồi Đông Vy lại gật khẽ đầu:

- Tớ lấy nó!

Đông Vy tự nhủ thầm với túi tiền rằng, chẳng phải chủ nhân của nó hoang phí đâu, chỉ là … tôn trọng thần thánh nào đó và tránh gây ngứa mắt, gây ô nhiễm như người lạ đã chê bai. Cô có bị cho là mê trai không , khi mà tiêu tiền vì hai người đó?

Thấy người bạn nhỏ lưỡng lự mãi, Tuệ Anh liền dúi váy xanh vào tay cô nàng và đẩy tới phòng thay đồ. Kèm theo lời dặn dò để cắt đứt sự mâu thuẫn của nàng lọ lem ngớ ngẩn:

- Cậu cứ thử đi rồi mua hay không thì tùy! Nhưng nhanh lên nhé, tụi mình còn tới thăm chị Hạ An nữa.

- Tớ xong ngay đây! - Tiếng cô gái nhỏ vọng ra từ cánh cửa thay đồ.

- À chuột nhắt ơi, tớ ghé siêu thị mua chút hoa quả chị Hạ An thích nhé! - Lướt qua đáy mắt tia xảo quyệt, Tuệ Anh vờ hạ giọng - Cậu xong thì cứ sang siêu thị tìm tớ.

- Ừ, okay! - Đông Vy đáp.

Cô gái nhỏ chẳng hề biết rằng mình đã lây nhiễm cách nói của Gió Quỷ từ bao giờ và cũng không ngờ tới cái bẫy giăng sẵn đang chờ cô chui tọt vào…


Chap 52: Sập bẫy.

Đông Vy quay người nhưng chưa kịp rời ngõ cụt thì đột ngột … một cú đòn phang thẳng vào đầu từ phía sau đã khiến cô gái nhỏ ngã gục xuống đường như ngọn cỏ bị vùi trong gió bão...

*

“ Richard ấy, phải để Richard xuất hiện trước khi con bé đó biết Hữu Phong là người tặng quà cho nó! Nếu anh giúp tôi việc này, tôi hứa, sẽ chơi Hữu Phong một vố đau! ”

Tuấn Dương ngồi bất động trên giường như pho tượng, nhiều cảm xúc cùng lúc đan xen trên gương mặt đăm chiêu. Bí mật vừa hé mở từ chiếc máy ghi âm đã giáng cho anh một cú choáng váng dù anh là người có tinh thần vững.


Hữu Phong chính là Richard! Điều này khiến anh ngạc nhiên nhưng không nhiều, bởi lẽ chỉ Hữu Phong mới có thể gợi nhiều tò mò cho người khác như dấu hỏi bí ẩn mang tên Richard vẫn đang thách thức toàn bộ học viện. Nhưng Tuệ Anh mới là thứ khiến Tuấn Dương sửng sốt nhất, hay chính xác hơn là bộ mặt thật của cô nàng. Đâu ai ngờ rằng, phía sau cô nữ sinh mờ nhạt, ít nói kia là cả một con người đáng sợ.

Cô ta là chị em thân thiết với Hạ An nên anh đã từng tin tưởng cô ta, tuy không hẳn tuyệt đối nhưng chắc chắn là nhiều. Bởi thế mà anh đã đánh gã lưu manh trận thừa sống thiếu chết khi hắn tố cáo âm mưu của nàng mập, hại gã phải nằm viện suốt một thời gian dài. Anh còn sợ gã tìm Đông Vy nói nhăng nói cuội nên khi gã xuất viện, lại bị anh tóm lấy đánh và dọa giết. Gã hoảng sợ đến mức tự tìm cách chứng minh lời nói của mình, đó là cuộc hẹn với Tuệ Anh ngay tại ngõ phố để anh chứng kiến màn đối đáp trơ tráo của Tuệ Anh. Thái độ hỗn láo của cô nàng hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của anh dù anh vốn là kẻ có lối sống khá hoang dã, thường hay giao du với lũ côn đồ.

Cuối cùng, bộ dạng trơ lỳ của cô ta chỉ bị lột đi khi gã lưu manh lấy danh Richard để hù doạ nhưng thực chất, Tuấn Dương mới là kẻ gây ra những vết bầm tím trên người gã!

Vẻ sợ sệt của Tuệ Anh lúc đó chứng tỏ cô ả đã biết chính xác ai là Richard! Con cáo già này thật tinh nhạy, trong khi người khác mù tịt thông tin về người lạ bí ẩn thì cô ả lại rõ mọi thứ. Tuệ Anh chẳng hề đơn giản chút nào, thậm chí đem so cô ta với Thanh Ngân thì chút ranh mãnh của em gái anh còn bị cho là ngây thơ.

Nhưng làm thế nào để một nữ sinh bình thường có thể rành rọt mọi thứ như vậy nếu không còn kẻ khác đứng sau? Nhưng kẻ đó là ai? Kẻ mà Tuệ Anh liên lạc qua điện thoại rốt cuộc là ai?

Tuấn Dương chau mày suy nghĩ, gắng áp tai vào máy ghi âm để nghe ngóng giọng nói từ đầu dây bên kia nhưng thật kỳ lạ… sau loạt câu đối thoại gay gắt của Tuệ Anh thì chuỗi âm thanh đáp trả chỉ là tiếng cười thưa thớt. Hay hắn biết có người nghe lén nên mới không hé môi?

Thêm một chi tiếng gợi mở về hắn theo như nàng cáo đã nói thì hắn là anh trai của Đinh Hữu Phong … Thật sốc!

Mà nếu Hữu Phong thật sự có một người anh trai thì sao kẻ đó lại cấu kết với Tuệ Anh để hại cậu ta? Còn Tuệ Anh, có phải cô ả biết tới Richard là thông qua người anh trai đó không? Và vố đau mà cô ả sẽ để Gió Quỷ nếm là gì? Nhân vật cao quí ấy liệu có biết mình đang là mục tiêu của những âm mưu ghê gớm không?

Hàng loạt dấu hỏi cùng lúc chiếm lấn khiến Tuấn Dương phải bóp mạnh trán để làm dịu bộ não. Anh có cảm giác như mình đang dấn thân vào một thế giới rất khác, nơi ấy tồn tại những mối quan hệ không ai ngờ tới và những toan tính ghê rợn không ngừng dậm đạp lên nhau. Người thống trị thế giới u tối đó sẽ là người tàn ác nhất!

Tiếng gõ cửa liên hồi chợt lôi Tuấn Dương ra khỏi dòng suy nghĩ căng thẳng, cô em gái thò đầu vào với vẻ mặt lạnh tanh:

- Hạ An tìm anh kìa. Anh có ra nghe điện thoại không để em cúp máy?

- Có chứ! - Tuấn Dương giấu vội vật đang nắm trong tay dưới gối ngủ, khẽ làu bàu vài câu để đánh lạc hướng đôi mắt nhanh nhạy đang lia về phía mình - Anh chưa cho phép thì đừng vội mở cửa. Còn nữa, em phải Hạ An là chị chứ không được xưng hô cộc lốc như thế. Mà sao em không nhắn chị ấy gọi vào máy cá nhân của anh!

Thanh Ngân bịt tai, tỏ ý khó chịu với lời nhắc nhở của anh trai mình rồi vùng vằng bỏ đi. Còn Tuấn Dương thì khẽ thở phào vì thoát khỏi cô em gái đa nghi. Những thông tin nằm trong vật thể đang im lìm dưới gối hẳn sẽ làm cô nhóc hiếu thắng ấy phát điên nhưng cũng đồng thời đẩy cô nhóc vào những cuộc va chạm. Nhóc em của anh chỉ giỏi mưu mẹo, tinh ranh về mấy thứ vặt vãnh chứ thực tế là rất khờ khạo… Ấy thế mới mạnh miệng tuyên bố Richard là bạn trai của mình và còn hắt nước cam lên người Hữu Phong. Thế khác nào thách thức cơn điên của người máu lạnh ấy…

***

Cô gái nhỏ thanh toán tiền bộ váy xanh nhạt rồi chạy ào ra khỏi shop thời trang. Thật không may, vì quá hấp tấp nên Đông Vy đâm sầm vào cánh cửa ra vào trước khi mở nó. Đầu cô nàng cụng mạnh phải mặt kính, phát ra tiếng động lớn tới nỗi những người có mặt lúc ấy đều phải ngoái lại nhìn. Sự cố này nhìn qua cứ như một vụ tự sát nên khiến tất cả cuống cuồng cả lên, người thì đòi gọi cứu thương, người thì muốn báo cảnh sát. Một vài nhân viên còn nhầm tưởng cô gái nhỏ vì quá tiếc tiền nên ăn vạ cửa hàng…

Với những con người lắm chuyện kia, Đông Vy chọn cách cười trừ rồi cẩn thận mở cửa, bước ra với cái đầu đau điếng và bỏ lại phía sau hàng tá ánh mắt kỳ dị.

Trời về chiều khá lạnh, góc phố nhỏ buồn tênh với vài ánh nắng thưa thớt rải rác trên lòng đường vắng tanh. Cô gái nhỏ so vai, bước đi trong vô thức. Đầu Đông Vy đau buốt, não bộ chẳng thể sắp xếp những suy nghĩ tử tế một chút, cứ rối tung rối mù như bàn cờ bị xáo trộn. Cô gái nhỏ lơ ngơ giữa đường vắng, chẳng rõ mình nên tìm bạn ở đâu. Làm gì có siêu thị nào gần đây! Đông Vy bắt đầu đứng yên một chỗ, nhìn quanh với vẻ mặt lơ ngơ.

- Cướp! Cướp! Mau bắt nó lại!

Bất chợt, có tiếng hô hoán vang cả dãy phố. Bất thình lình, một kẻ bịt kín mặt chạy vụt qua chỗ Đông Vy đang đứng, tay hắn giữ chặt chiếc túi xách. Cách đó khá xa là một người phụ nữ béo núc ních khó khăn di chuyển, vừa thở hổn hển vừa hô đứt quãng:

- Cướp … cướp. Bắt … bắt lấy nó!

Thoáng cái đã hiểu ngay vấn đề, Đông Vy liền tức tốc đuổi theo tên cướp bịt mặt. Cô gái nhỏ nhắm hướng hắn chạy, chẳng nghĩ gì mà cắm đầu lao theo. Đuổi tới một ngõ cụt thì cô gái nhỏ không thấy hắn đâu nữa, sống lưng đột nhiên lạnh buốt như có dòng điện chạy qua. Linh cảm mách bảo rằng cô cần quay lại ngay lập tức, kể cả đầu đang đau nhức cũng rung mạnh hồi chuông cảnh báo.

Đông Vy quay người nhưng chưa kịp rời ngõ cụt thì đột ngột … một cú đòn phang thẳng vào đầu từ phía sau đã khiến cô gái nhỏ ngã gục xuống đường như ngọn cỏ bị vùi trong gió bão. Ý thức văng khỏi cô như túi đồ chứa bộ váy mới.

Cô gái nhỏ nhắm nghiền mắt, dần lịm đi trong cơn đau đớn…


Chap 53: Vị trí tối cao.

Nếu Federer là vua, cai trị mọi vật và được mọi người tôn sùng thì Richard chính là hoàng tử bé được bao bọc trong ánh hào quang đó. Cậu như viên kim cương, cậu toàn vẹn đến tuyệt đối, quí giá tới nỗi Federer kẻ khác tới gần cậu quá một mét.

*

Quản gia Lâm từ chối tách trà mà thầy giám thị mời, ông ngồi trầm ngâm thật lâu, mái tóc điểm bạc phảng phất chút mệt mỏi. Ông khẽ nói bằng chất giọng ồm ồm:

- Đáng lẽ, Hữu Phong phải sang Thụy Sĩ từ mấy ngày trước.

Thầy giám thị cũng dần rơi vào trầm mặc sau câu nói ngắn gọn nhưng nhiều ẩn ý kia. Mấy ngày trước, Hữu Phong đột nhiên mất tích ngay tại sân bay vào phút chót, vậy là anh đã để lỡ ngày trọng đại nhất của dòng họ quí tộc cũng như bỏ phí mất 18 năm anh từng sống.

Theo qui ước lâu đời thì cứ mười năm, người đứng đầu dòng họ quyền uy sẽ được thiết lập lại một lần. Đơn giản mà nói thì dòng họ quí tộc hiếm hoi còn sót lại này như một quốc vương thu nhỏ, người đứng đầu là vua, có quyền sở hữu và cai quản tất cả. Mọi luật lệ hay phép tắc cũng đều do người đứng đầu áp đặt. Thế nhưng trong suốt nhiều năm qua, vị trí tối cao đó vẫn thuộc về Federer và không một ai có thể lật đổ được hắn … ngoại trừ cậu con trai mà hắn luôn cưng nựng - Richard!

Nếu Federer là vua, cai trị mọi vật và được mọi người tôn sùng thì Richard chính là hoàng tử bé được bao bọc trong ánh hào quang đó. Cậu như viên kim cương, cậu toàn vẹn đến tuyệt đối, quí giá tới nỗi Federer kẻ khác tới gần cậu quá một mét.

Luật lệ này dù điên rồ và vô lý nhưng chẳng kẻ nào dám làm trái. Ngay cả mẹ của Richard cũng bị hạn chế tiếp xúc với con trai.

Những kẻ tầm thường thì cho là Federer quá độc tài, còn riêng những ai có đầu óc nhạy bén thì hiểu rõ luật cấm đó là một hình thức để ông bảo vệ Richard. Bởi lẽ vị trí ông đang đứng có rất nhiều kẻ dòm ngó, chúng không trực tiếp hạ được ông thì sẽ gián tiếp hại ông. Ai cũng biết, Federer yêu con trai hơn hết thảy mọi thứ trên đời này và đó cũng chính là điểm yếu của ông, thế nên ông buộc phải giấu Richard trong vòng kiểm soát sít sao đầy luật cấm nghiêm khắc. Còn lý do để ông cách ly người vợ lẽ và con trai mình thì Richard hiểu rõ hơn ai hết. Mẹ không còn là người bình thường kể từ lúc bà sinh cậu ra, bà không chỉ trút lên cậu những lời lẽ cay độc mà còn muốn cướp đi sinh mạng của cậu nhiều lần. Vết sẹo nơi lòng bàn tay Richard là do bà dùng dao rạch và còn những hành động ghê rợn hơn như ép cậu uống thuốc ngủ, bóp cổ cậu… Rồi ngày định mệnh đó cũng tới, bà nhất định phải giết con mình! Đứa bé 8 tuổi bị người phụ nữ dìm xuống hồ nước sâu nhưng chẳng hề chống cự, Richard có lẽ đã chết đuối nếu Federer không kịp thời tới cứu. Ông vì quá tức giận nên làm bà bị thương bằng phát súng mất lý trí còn bà thì đã tự sát ngay sau đó bằng cách giằng súng từ Federer, nhằm thẳng thái dương của mình mà bóp còi… bà chết ngay trước mặt con trai…

Vốn căm phẫn bố và dòng máu lai trong người mình nên kể từ sau cái chết của mẹ, Hữu Phong quyết định chôn vùi dòng họ quí tộc đó. Mười năm qua, nhờ những tính toán chuẩn xác và sự hỗ trợ đắc lực từ quản gia Lâm, thầy giám thị, anh đã thâu tóm rất nhiều thứ, quyền lực về tay anh còn nhiều hơn. Như đã định thì anh sẽ chiếm đoạt ví trí tối cao nhất của dòng họ quí tộc và đày đọa những người dưới quyền mình, biến vương quốc thịnh vượng đó thành nơi vùi chôn đời của họ. Anh sẽ không cho họ cơ hội được tự điều khiển đời mình, anh sẽ biến họ thành nô lệ của anh và định đoạt đời họ. Anh thích thế, thích người ta cứ xuôi theo sắp đặt của anh mà chẳng biết là mình đang nằm trên bàn cờ. Như nữ sinh học bổng, cô gái nhỏ ấy là ví dụ điển hình cho tính quỷ quyệt của Hữu Phong nhưng chính cô đã khiến anh tự phá bỏ kế hoạch tàn ác khi nó sắp sửa thành công.

Hữu Phong 18 tuổi là Richard sau mười năm tái sinh, anh có thể hất văng Federer dễ dàng như gió quẳng bụi vào thùng rác nhưng vệt gió ấy đã bị cỏ dại vướng chân… Vì quay lại với cô gái nhỏ mà anh đã bỏ qua ngày trọng đại và để nguyên Federer với vị trí cao ngất ấy.

- Ngay từ lần đầu tiên thấy con bé, Hữu Phong đã lung lay rồi!

Quản gia Lâm thở dài, khá mệt mỏi sau chuyến đi gấp rút. Ông đã biết Hữu Phong thể nào cũng sẽ rung động trước Đông Vy nhưng không cách nào ngăn chặn. Nhiều lần muốn hại Đông Vy hay làm cô bé ấy biến mất vĩnh viễn khỏi đời Hữu Phong nhưng rồi lại chẳng dám ra tay vì sợ Phong mất đi người anh yêu thương. Anh sẽ lại đau…

- Cứ để yên thế này khi Phong và Vy đều chưa rõ mọi chuyện. Tôi tin là, khi đã quá quen thuộc với nhau rồi thì hai đứa sẽ tự gạt bỏ thù hận thôi! - Thầy giám thị như đang tự trấn an mình trước cơn lo sợ về quá khứ sẽ bị đào xới.

- Không đơn giản thế đâu! Federer về đây rồi! - nét mặt người quản giabỗng trở nên đầy nghiêm trọng - Có khi là muốn tìm Đông Vy!

***

Chiếc xe ô tô sang trọng rẽ thẳng vào bãi đỗ trước khách sạn. Ngồi sau tay lái điều khiển, Minh Quý dành cho người ngồi cạnh anh một nụ cười mỉa.

- Cô ác hơn tôi tưởng. Tự ra tay đánh bạn thân cơ đấy!

Từ bạn thân được nhấn mạnh, như gợi lại hình ảnh bạo lực mà Minh Quý tận mắt chứng kiến. Người giăng bẫy Đông Vy và người đánh cô gái nhỏ bất tỉnh đều là một…

- Sao cũng được. Tôi không đánh thì có kẻ khác đánh. - Tuệ Anh nhún vai, chẳng có chút mảy may hối lỗi hay áy náy. Chỉ nhắc nhở người đang mỉa mai mình - Anh nhớ những gì tôi dặn chứ? Đừng để sai sót đấy.

- Biết rồi. Chỉ cần tôi cứu Đông Vy và vờ làm Richard thôi chứ gì?

- Đúng! Cứ làm cho cô nàng tin anh là Richard, cô nàng sẽ dần phải lòng anh. Còn Hữu Phong, sẽ đau khi bị anh đoạt mất người mình yêu!

Minh Quý cười đắc ý , ánh mắt gian xảo liếc về phía tòa nhà cao ốc của khách sạn, nơi cô gái bé nhỏ đang bị bắt nhốt.

- Cũng lâu rồi. Tôi vào đây. Richard mà, đâu thể để lũ yêu râu xanh bắt nạt người tình bé nhỏ được.

- Để lát nữa đi! - Tuệ Anh bỗng giữ chặt tay Minh Quý, nói nhanh - Tôi muốn con bé đó bị ăn thịt thật sự!


Chap 54: Vùng khỏi bẫy.

Cứ thử bị AIDs như tôi, em sẽ không thấy sợ!

*

Không thể cử động như búp bê đặt trong tủ kính, cô gái nhỏ hít thở khó nhọc, cố di dịch đôi chân và những ngón tay nhưng chúng đều bị trói chặt bởi dây thừng. Trước mắt là mảng tối đen, cô gái nhỏ như bị nuốt gọn trong bóng đêm, muốn chớp nhẹ hàng mi im lìm nhưng mắt đã bị bịt kín bởi chiếc khăn tối màu.

Đông Vy cố lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng thở nhẹ của cô thì mọi âm thanh dường đã biến mất. Căn phòng khách sạn vắng lặng… Cô gái nhỏ kiềm chế sợ hãi, gắng tập trung suy nghĩ thoát khỏi đây trước khi vị khách nào đó sẽ tới.

Đông Vy không rõ mình bị đưa tới đây thế nào, khi cô tỉnh dậy thì đã thấy một đám người bặm trợn vây quanh, trong đó có gã cướp mà cô đuổi bắt lúc chiều. Gã nói, cô ngu ngốc, tự chui vào bẫy. Thực chất, người phụ nữ béo kia là chủ chứa, chuyên đi lừa những thiếu nữ nhẹ dạ như cô. Đáng lẽ, gã và đàn em sẽ thịt cô trước nhưng bị mụ béo cấm, mụ dặn là nếu chúng động tới cô, vị khách đó sẽ dẹp cả bọn. Gã còn dặn thêm, khách rất nhiều tiền và có địa vị cao, cô liệu hồn mà phục vụ cho tốt.

Đông Vy chống cự thì bị chúng đánh và đem cô trói lại. Giờ trốn thế nào đây? Cô gái nhỏ gắng cựa mình, gắng vùng vẫy, gắng ngọ nguậy chân tay… nhưng rồi mọi cố gắng đều vô ích. . Đông Vy chợt nhớ tới Hữu Phong, nhớ tới luật cấm thứ ba dành riêng cho cô. Ý nghĩ bỏ trốn bỗng chốc bị cô gái nhỏ thay thế bằng ý muốn người đó xuất hiện…

Tiếng cửa mở và tiếng bước chân dần tiến lại khiến tim cô gái nhỏ giật thót, vội hét lên:

- Biến mau!

Vị khách như không nghe thấy lời xua đuổi ấy, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cô nhóc, cất tiếng thật chậm rãi:

- Bé con dữ dằn quá nhỉ?

Đông Vy càng thêm hoảng sợ với chất giọng lạ lẫm pha chút trêu đùa của vị khách nhưng vẫn tự dặn mình phải thật bình tĩnh, thật khôn khéo để thoát thân. Tạm thời chân tay chưa dùng được thì cô sẽ sử dụng đầu óc!

- Ông làm bậy là không xong đâu! Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, tôi mà bị gì à, ông vào tù, mọt gông! - Đông Vy dọa.

- Luật sư của tôi giỏi lắm, không vào tù được đâu.

- Được rồi. Luật pháp ông không sợ chứ gì? Thế ông sợ chết không? Chỉ cần bạn trai tôi biết ông chạm vào tôi, anh ấy sẽ cho ông sống không bằng chết!

- Xin lỗi, tôi không sợ thằng nhãi nào cả! - Vị khách cười khẩy, chợt nổi cơn tò mò - Mà bạn trai em, là ai thế?

Đinh Hữu Phong! Cô gái nhỏ định thốt ra tên Gió Quỷ để lấy danh anh uy hiếp nhưng môi không bật ra nổi ba chữ ấy. Cô không dám nhận xằng người đó là bạn trai mình vì như thế khác nào bôi nhọ danh dự anh? Hơn nữa cô đang nằm gọn trong miệng cọp, khó mà nguyên vẹn trở ra, nên tốt nhất là không lôi người đó vào!

- Nói tên bạn tôi ra để ông chết vì sợ à? - Đông Vy hừ hừ.

- Chết vì sợ? Em hết thứ để dọa rồi sao? Thế mình bắt đầu được rồi!

Vị khách dứt lời liền kéo chiếc chăn đang trùm kín cô gái nhỏ, khá sửng sốt vì những sợi dây thừng thắt chặt đôi tay và đôi chân be bé, tựa như cành liễu mỏng manh đang bị lũ rắn hung ác quấn lấy. Ánh mắt lạnh lẽo của vị khách rơi thật lâu trên khuôn mặt đang nhăn nhó. Hẳn là phải rất đau!

- Đừng động vào tôi!

Đông Vy co rúm người, run giọng:

- Tôi bị HIV đấy! Ông không sợ sao?

- Thế à? - Vị khách có vẻ không bận tâm lắm, vẫn tiếp tục cởi trói giúp cô gái nhỏ.

- HIV đấy. Tôi bị HIV thật đấy! Ông thật sự không sợ sao?

- Không!

- Tại sao? Tại sao không sợ?

- Cứ thử bị AIDs như tôi, em sẽ không thấy sợ!

Vị khách nhếch miệng…

***

- Em nghiêm túc đấy chứ? - Tuấn Dương hỏi dồn ngay khi ngồi vào bàn.

- Em hoàn toàn nghiêm túc! Một tháng nữa em sẽ cưới. Nếu anh có thời gian thì tham dự lễ cưới của em.

Hạ An lặp lại những gì đã nói qua điện thoại, không sót một từ. Dù đã tỏ ra thản nhiên nhưng hàng mi ủ rũ không che nổi cặp mắt sâu buồn bã, dáng người gầy gò đã tố cáo tình trạng suy sụp mà cô đang mắc phải.

- Thật ra là có chuyện gì? Nhìn em, anh biết là cuộc hôn nhân này rất miễn cưỡng!

Hạ An cúi đầu nhìn mặt bàn, đáp khe khẽ:

- Không phải việc của anh!

- Đến lúc này rồi, em còn cố chấp! Hay em thật sự muốn kết hôn, hả?

Tuấn Dương to tiếng truy bức, mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Anh nhất định phải làm rõ chuyện này! Bỗng dưng cô nói sẽ kết hôn, thử hỏi, ai mà chịu nổi!

- Đấy cũng không phải việc của anh!

- Anh nói đúng rồi phải không? Là em muốn kết hôn, phải thế không?

Lần này, Hạ An chỉ cười nhạt cho câu hỏi thẳng thừng ấy. Mắt cô dời đến sân khấu âm nhạc nhỏ trong quán ăn, lắng tai nghe giai điệu buồn để tìm lại cảm giác của những lần chờ đợi dù người cô chờ đang ở ngay trước mặt cô với cơn tức giận, bàn tay anh đang siết mạnh ly nước như muốn bóp vỡ nó.

- Anh hỏi lại lần cuối! Phải em muốn kết hôn không?

- Phải thì sao mà không thì sao? - Hạ An nhấn mạnh từng chữ đau đớn - Anh nên nhớ, em và anh, kết thúc rồi!

- Kết thúc không có nghĩa là chấm hết, vì anh, vẫn còn yêu em. Nên xin em, nói anh biết chuyện gì đang xảy ra! - Tuấn Dương nắm gọn tay người anh yêu, nhìn sâu vào mắt cô, thật thành khẩn - Nói rõ đi, được không?

Hạ An bỗng gục mặt xuống bàn khóc, không nức nở nhưng nước mắt cứ ầng ậc trào ra, không nấc nghẹn nhưng đôi vai cứ run rẩy. Cô
Cô không đủ mạnh mẽ để có thể đối diện Tuấn Dương với khuôn mặt bình thản như cô vẫn tưởng, nhất là những lời nói thật lòng của anh càng khiến cô thêm khổ sở. Anh còn yêu cô và cô cũng thế, chưa bao giờ hết yêu anh nhưng rồi thì sao? Định mệnh cho anh và cô bên nhau một lần là để biết không thuộc về nhau … thế thôi!

Ngay cả bản thân cô, cũng không thuộc cô nữa rồi. Cô phải lấy người mà cô còn chưa biết mặt mũi hắn ta thế nào, thậm chí tên hắn ta ra sao cô cũng không rõ. Chỉ biết, hắn hơn cô đến chục tuổi, và lấy hắn thì gia đình cô sẽ xoá được số nợ khổng lồ.

- Nhà em nợ hắn bao nhiêu?

Tuấn Dương khẽ thở phào khi anh có khả năng giải quyết vấn đề này. Gã mà ép hôn Hạ An chỉ là tên cho vay nặng lời, có máu mặt đôi chút. Tiền và vũ lực, anh đều chấp!

- Nhiều. Tiền bố em đầu tư chứng khoán là của gã hết. Vỡ nợ rồi!

Hạ An chớp mắt liên tục để ngăn những giọt khóc đang chực trào ra, cô không muốn mình tỏ ra quá yếu đuối, nhất là lúc này. Tuấn Dương giúp cô lau nước mắt, vỗ nhẹ vai cô an ủi:

- Anh sẽ giúp. Em không phải lấy hắn đâu!

Hạ An đột nhiên xô mạnh tay anh ra, giọng phẫn nộ:

- Rồi sao? Em không lấy hắn thì lấy anh, hả? Thế còn cuộc hôn nhân của anh thì sao? Là anh muốn phải không?

Chẳng để Tuấn Dương kịp giải thích, Hạ An đã chạy vụt khỏi nhà hàng như tránh né sự thật. Cô điên cuồng băng qua làn xe cộ tấp nập mà chẳng thèm để ý tới chiếc mô tô đang lao nhanh về phía mình...


Chap 55: Luật cấm từ vị khách.

- Luật dành riêng cho em đây! - Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc - Không được rời khỏi tôi, một mét!
*

Đã dùng mọi cách để đe dọa nhưng cảm giác sợ hãi không đến với vị khách kia mà ngược lại, nó đang xâm chiếm cô gái nhỏ thật mạnh mẽ. Tai Đông Vy như ù đi khi hắn nói mình bị AIDs, tuy không tin lắm nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn cứng đờ, quên cử động dù những sợi dây thừng đã bị cởi bỏ toàn bộ.

- Tôi còn trẻ, còn tương lai, còn nhiều thứ phải làm. Ông đừng hại tôi! Hơn nữa, tôi chỉ mới bằng tuổi con cái ông, ông làm bậy là mất nhân cách đấy!

Đông Vy nhẹ nhàng khuyên giải, chỉ mong những lời thành thật có thể đánh thức một phần lương tâm của kẻ làm cha. Đây cũng coi như là biện pháp cuối cùng!

- Xin lỗi, tôi không có con. - Vị khách lịch sự đáp.

- Vậy tôi bằng tuổi cháu ông! Ông không cảm thấy có lỗi với con cháu sao?

- Bị ngốc à? Đã không có con thì làm sao có cháu! - Vị khách bực mình, cốc trán cô gái nhỏ liền vài cái. Rõ ngốc, nếu muốn thịt người thì anh đã chẳng thèm nghe cô nàng lảm nhảm đến tận bây giờ.

- Đau!

Cô gái nhỏ kêu lên, vừa xuýt xoa vừa che trán và bỗng giật mình khi nhận ra sự tự do đã được trả về với đôi tay. Một âm mưu nhỏ chợt nảy ra và được Đông Vy thực hiện ngay lúc đó. Cô gái nhỏ bặm môi, dùng hết sức tung cú đạp thật mạnh về phía đối diện, nơi mà cô đoán chắc là vị khách đang ngồi. Đồng thời, tay tháo khăn bịt mắt để tiện đường thoát thân.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Đông Vy, vị khách không dính đòn mà ngược lại, tóm lấy bàn chân phách lối để cô gái nhỏ hoảng sợ, luống cuống vùng mạnh cả hai chân.

- Biến đi! Biến ngay!

Nét cười thoáng qua trên khuôn mặt điển trai, vị khách bỗng vòng tay ôm chặt lấy cô gái nhỏ, khẽ đặt lên chóp mũi xinh xắn một nụ hôn phớt như làn gió thoảng qua. Giây lát đó, cả không gian bị nhấn chìm trong im lặng. Cô gái nhỏ thôi chống cự, ngồi ngoan trong đôi tay quen thuộc, nín thinh thật lâu rồi khẽ nói:

- Ai thế?

Thay cho câu trả lời, vị khách nới lỏng nút thắt của chiếc khăn để nó tự tuột ra, trả lại tự do cho đôi mắt còn ngập sợ hãi. Cô gái nhỏ ngước nhìn người đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng, làn da tái xanh bỗng chốc ửng hồng, trưng ra toàn bộ sự ngượng ngùng đang lấn chiếm cô nhóc. Đông Vy mấp máy môi, bật ra những thanh âm run run:

- Sao lại là anh?

- Là tôi thì sao?

- Nhưng giọng nói …anh biết giả giọng?

Đông Vy hướng thẳng ánh mắt hoài nghi về phía người đối diện, hai tay bấu chặt vào lưng anh để … trả thù cho việc bị người này đùa giỡn. Thật mất mặt! Thật xấu hổ! Lại bị anh chứng kiến mình rơi vào thảm cảnh này, đã thế còn mạnh miệng dọa người máu lạnh, có khác gì là làm trò cười không?

Bất chợt, một ý nghĩ lướt qua đầu cô gái nhỏ như tia chớp loé lên giữa trời quang, Đông Vy nhìn chằm chằm đôi mắt xám tro mê hoặc, khẽ rùng mình bởi linh cảm kì quặc đang mách bảo cô rằng, nhân vật đáng sợ này chính xác là người lạ mang tên Richard nếu như…

- Anh biết giả giọng nói đúng không? - Cô gái nhỏ lặp lại phán đoán của mình, tim đập liên hồi như sắp vỡ tung.

Hữu Phong gật đầu thừa nhận với thái độ dửng dưng cố hữu, cứ như là bí mật về Richard chẳng bị khơi ra. Anh thấp giọng:

- Dạo phố thế này à?

- Em lạc đường rồi sau đó… không nhớ nữa. Lúc tỉnh dậy thì đã thế này rồi! - Cô gái nhỏ lấp liếm chuyện đuổi bắt cướp, không muốn phô trương thêm sự ngốc nghếch của mình trước ai kia.

Hữu Phong cũng chẳng thèm suy xét lời nói dối lộn xộn ấy, mắt anh xoáy sâu vào bờ má còn lưu dấu tay, dấu vết của những cái bạt tai. Anh mím môi, có chút thương cô nhóc, nhưng hơn hết vẫn là cơn điên vẫn muốn nổi lên! Vệt sáng mạnh mẽ phủ lấy đôi mắt xám tro lạnh lẽo, Hữu Phong gạt tay cô nhóc để hất văng mấy cái bấu véo của mèo con. Anh thảy chất giọng dữ dằn vào không khí:

- Luật dành riêng cho em đây! - Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc - Không được rời khỏi tôi, một mét!

***

Đông Vy nhắm mắt, gục mặt vào bờ vai rộng, miệng cười tủm tỉm, mũi nhăn nhăn.

- Tóc anh cũng thật thơm!

Sau lời khen ấy, cô gái nhỏ dùng hết can đảm vài cái vươn tay, chạm nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của người đang cõng mình. Vì lúc chiều chạy quá nhanh nên bị sái chân, còn phải trải qua mấy tiếng đồng hồ bị trói nên Đông Vy đến lết cũng chẳng nổi. Nài nỉ mãi, ai đó mới chịu cõng cô với lời dặn “ Không nhúc nhích, không mở miệng! ”

Cô gái nhỏ phạm phải hai điều cấm kia mất rồi… Hữu Phong khựng người, miệng nhếch hờ thành nụ cười quỷ quyệt và đột ngột… anh buông tay.

Rầm! Đông Vy tuột khỏi lưng Gió Quỷ, đáp đất bằng tiếng hét thảm thiết…

----

Tuệ Anh kinh ngạc khi Minh Quý trở lại chỉ sau vài ba phút vào khách sạn, với thần thái sứt mẻ và vẻ mặt thảm hại, anh đập mạnh volant.

- Sao đấy?

- Tên chết tiệt ấy đến trước rồi!

- Tên chết tiệt nào? Ý anh… không phải Hữu Phong chứ?

Tuệ Anh mất bình tĩnh, đồng tử trong đôi mắt híp giãn căng. Cô đang lo vì sợ hỏng kế hoạch và sợ nhất là Gió Quỷ rồi sẽ bóc trần âm mưu này ra. Cô rồi sẽ thật xấu xí trong mắt anh.

- Nhìn đi!

Minh Quý dí đầu Tuệ Anh vào ô cửa kính nhỏ để cô nàng thấy rõ chiếc xe BMW chiễm chệ đậu gần đấy, chứng tỏ Gió Quỷ đang hiện diện tại nơi này. Đám lưu manh ăn hại! Bọn chúng chả phân biệt nổi đâu mới là vị khách thật sự.

- Hắn tới rồi. Kế hoạch của cô, xem ra chỉ là thứ bỏ đi!

Chẳng đợi người bên cạnh kịp phản ứng trước sự đổ vỡ của cái bẫy tuyệt hảo, Hồ Minh Quý đã thẳng tay đẩy cô nàng ra khỏi xe và phóng đi điên cuồng. Anh ghét phải thất bại liên tiếp trước đứa em trai cùng cha khác mẹ, cứ như đó là một quy luật. Tạo hoá thật không công bằng, vì cớ gì anh và hắn đều là con trai độc nhất của dòng họ quí tộc nhưng chỉ mình hắn mới nhận được sự tôn sùng của muôn người, còn anh… cứ như đứa con hoang. Federer đối xử với anh thật khác so với hắn. Nếu Hữu Phong được bố tự tay chăm bẵm từng chút, rèn dũa từng chút, nâng niu từng chút thì anh lại bị ông ta quẳng cho đám người hầu. Mọi yêu cầu của Minh Quý, Federer đều đáp ứng, anh luôn sống trong đủ đầy, chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì nhưng bố cũng chưa bao giờ gần gũi Minh Quý. Anh tủi thân, đôi lần nhốt mình trong phòng không ăn không uống nhưng rồi vẫn phải tự chui ra vì chẳng ai thèm ngó tới. Nhiều lần, anh chủ động tiếp cận bố nhưng lại lủi thủi một mình vì bố luôn từ chối anh với lí do - Bận! Federer bận thật, nhưng chỉ cần Richard bỏ ăn một bữa thì ông ta sẵn sàng gạt hết công việc.

Ngày thơ bé, Minh Quý đã tưởng Federer chiều chuộng Richard hơn vì anh thua kém cậu ta. Muốn được người bố vĩ đại quan tâm nên Minh Quý đã luôn gắng hết sức để chứng tỏ mình hơn hẳn em trai, dù là việc cỏn con như ngoan ngoãn ăn uống chứ không kén ăn giống cậu em. Đối với mọi người xung quanh, anh luôn tỏ ra thật thân thiện, thật chuẩn mực, thật trái ngược với phong thái bất cần và nổi loạn của Richard.

Thế nhưng mà, hết thảy những điều đó chẳng đem tình thương của bố cho anh mà dần dần, chúng hình thành lớp ngụy trang thật hoàn hảo để che đậy con quỷ tham vọng, ích kỷ bên trong anh. Và chỉ duy nhất Hữu Phong biết anh chẳng phải thiên sứ như người khác vẫn lầm tưởng, cậu ta luôn buông lơi nét cười chế giễu và chọc điên anh nhằm để bóc mẽ con người thật của anh. Con người thật của Minh Quý … là đứa trẻ vẫn thường độ kị, ghen tị với cậu em trai cùng cha khác mẹ, vẫn thường thèm khát những thứ Richard có mà chẳng thể chiếm đoạt. Con người thật của Minh Quý, tóm lại là kẻ thua cuộc!

Kéttt!

Chàng trai đột ngột quay đầu xe khiến những phương tiện tham gia giao thông ở làn đường kế bên đồng loạt phanh gấp, tấp vội vào lề đường hệt những con thú hoang đang trốn chạy cuộc săn đuổi ghê rợn nào đó.

Minh Quý tăng tốc độ, lao đi nhanh hơn về hướng ngược lại. Anh dù thua cuộc lần này thì cũng phải đạp đổ chiến thắng của Đinh Hữu Phong! Anh sẽ không nằm yên trên thất bại như đã từng nữa, vì anh đã biết chính xác điểm yếu cậu ta …


Chap 56: Chạm tay vào tử thần.

Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tới những vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lại dưới cơn đau.

- Có tới bệnh viện không?

- Không cần đâu! - Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất.

- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à?

- Ừ, lết đấy! - Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần.

- Tốt!

Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôi mắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:

- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây!

Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọc đen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng… À! Thì ra là bỏ rơi cô…
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận, cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bực này nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉ muốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phong tới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phong thái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánh donut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cái người vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ!

“ Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ! … ”

Trong lúc Đông Vy không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánh tay chìa ra trước mặt cô nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hất ra. Đông Vy cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên:

- Đồi tồi! Sao anh còn quay lại làm gì!

- Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này?

Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vào tai Đông Vy khiến cô đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây, thật từ từ ... thật từ từ... cô gái nhỏ ngước đầu.

- A! Anh cũng tới đây sao?

Đông Vy cười gượng gạo để lấp liếm sự nhầm lẫn vừa rồi. Biết mình trông rất khó coi với kiểu ngồi bệt như ăn vạ trước khách sạn nên cô gái nhỏ vịn tay lên nền đất, cố đứng dậy. Cô không muốn người khác trông thấy sự khó khăn của cô, nhất là những người có quen biết. Một là vì sợ họ lo lắng, hai là vì sợ họ giúp đỡ. Nhưng với Đinh Hữu Phong thì lại khác, cô sẽ thoải mái than thở, tha vãn ... như là ddag làm nũng.

- Vì em ở đây nên anh tới! Nào, về cùng anh!

- Về cùng anh?

- Phải! - Minh Quý mỉm cười, đã lường trước được biểu hiện kinh ngạc của cô gái nhỏ khi anh xuất hiện nên đôi môi mỏng như cánh anh đào chỉ việc thốt ra những gì sắp sẵn trong đầu từ trước -Thật xin lỗi! Lẽ ra anh nên có mặt sớm hơn, nếu vậy thì chắc là em không bị đau thế này! Giờ em theo anh tới bệnh viện, nhé!

Minh Quý có vẻ vội, nắm tay cô gái nhỏ kéo đi ngay khi vừa dứt lời. Xe BMW vẫn còn trong bãi đỗ, lúc chủ nhân của nó còn chưa trở lại thì anh phải nhanh chóng đưa cô nhóc này đi... vào chiếc bẫy mà anh giăng sẵn. Chiếc bẫy này tuyệt hơn nhiều nếu so với âm mưu của cô nàng má lúm. Anh chả cần người lạ nhúng tay vào để rồi hỏng việc, như đám côn đồ mà Tuệ Anh thuê, chúng chẳng phán biệt nổi đâu mới là vi khách thật sự. Đã thế còn canh gác ngoài cửa, không cho anh vào trong. Rõ một lũ ăn hại!

- Tại sao lại tới bệnh viện chứ? Em không muốn!

Đông Vy vùng ra khỏi cái nắm tay bất ngờ từ chàng trai trẻ. Bệnh viện đối với cô là một nơi khá nhạy cảm vì tại chính nơi ấy, mẹ đã rời bỏ cô sau quãng thời gian vật lộn với căn bệnh tim ác tính. Và cũng chính nơi ấy, cô gặp lại Minh Quý sau lần hai người ăn cùng nhau tại quán vỉa hè. Tại bệnh viện, anh thăm người nhà còn Đông Vy chăm mẹ. Rồi vì quá túng thiếu mà cô buộc phải mượn tiền anh, cho tới giờ vẫn chưa trả! Số tiền ấy, cô đã góp đủ nhưng lại ngần ngừ, không dám đưa cho anh vì sợ anh nhận ra cô nhóc hôm nào cứ lủi thủi, vật vờ trong bệnh viện. Chẳng biết sao, Đông Vy lại không muốn Minh Quý nhận ra là hai người có quen nhau từ trước.

- Không muốn nhưng em phải đi. Vì em bị thương, nếu không sớm điều trị sẽ rất nguy hiểm!

- Không sao đâu! Em về ngủ là ổn thôi!

- Anh chưa nói hết!

Cô gái nhỏ càng bướng bỉnh thì Minh Quý lại càng kiên quyết, anh vừa kéo cô đi vừa nhấn mạnh từng chữ:

- Tuệ Anh là bạn em đúng không? Cô ấy bị tai nạn rồi!

*

Tuấn Dương thở nặng nề,vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo
phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh,
nhìn cô đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng
tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử
thần. Càng thương cô bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cô bấy
nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái
ra trao đổi như món hàng thế kia. Bởi vậy mà anh còn để họ vào thăm Hạ An, sợ cô tỉnh giấc sẽ thêm đau buồn.

Anh quyết định rồi, anh sẽ huỷ bỏ cả hai cuộc hôn nhân bằng mọi
cách và bằng mọi giá! Sẽ không ai có quyền thay anh quyết định
tương lai nếu như anh của sau này thiếu vắng tình yêu.

- Chị Hạ An! Chị làm sao thế này!

Tuệ Anh vừa bước vào phòng bệnh đã bịt miệng khóc nấc lên. Vừa
nghe tin Hạ An bị tai nạn là cô rời khách sạn, chạy tới đây ngay.
Một phần vì cô thật sự lo lắng cho người chị thân thiết, một
phần vì cô muốn lấy đây làm lí do để lấp liếm sự vắng mặt của
cô kể từ lúc bỏ lại Đông Vy tại cửa hàng thời trang.

- Ngậm miệng lại! Đừng có ồn! Hạ An đang ngủ, không thấy à? -
Tuấn Dương gay gắt, bởi anh vốn kinh tởm sự giả tạo.

Tuệ Anh sững người mất vài giây trước lời quát mắng kia nhưng rồi cũng chẳng mấy để tâm, vì cô đã quá quen với bản tính nóng nảy của tên đàn anh khối trên.Hơn nữa người yêu anh ta đang gặp nạn, cư xử thô lỗ đôi chút cũng chả sao, đừng nên chấp người lúc họ vì đau buồn mà mất kiểm soát làm gì! Tuệ Anh bước tới giường bênh trắng xóa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao đến tội nghiệp của Hạ An.5

- Đừng lo lắng, chị ấy sẽ không sao đâu. Thần chết sẽ không nỡ bắt người tốt!

Tuệ Anh thầm thì, có ý an ủi Tuấn Dương nhưng anh lại ném cho cô ánh nhìn khô
ng mấy thiện cảm, kèm theo chất giọng mỉa mai:

- Cô biết vậy thì ăn ở cho tử tế, không thì chết sớm đấy!

- Ý anh là sao? - Tuệ Anh quắc mắt.

- Chả ý gì cả. Nhắc nhở thôi, mà nếu cô tử tể thật thì cần quái gì phải giật mình! - Tuấn Dương xoáy thẳng vào đôi mắt híp sắc bén, cười lạnh một tiếng như ngầm vạch trần mọi tội lỗi của cô ả.

Tuệ Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hồ như không chút run rẩy trước những lời đay nghiến kia, chỉ riêng đôi bàn tay là lạnh toát bởi lo sợ. Cô nàng khéo léo lái chủ đề sang hướng an toàn cho mình:

- Chồng chưa cưới muốn gặp chị Hạ An. Hắn còn ở ngoài kia, anh ra xem thử thế nào!

Chưa để cô nói hết câu, Tuấn Dương đã đứng vụt dậy và lao nhanh ra ngoài. Chờ tới lúc cửa phòng khép chặt, Tuệ Anh mới cẩn thận đi tới cửa sổ, lấy máy gọi cho Minh Quý để nghe ngóng tình hình. Anh ta đang thực hiện kế hoạch mới, sẽ đưa nữ sinh học bổng về nhà riêng của anh ta rồi tùy ý hành động. Miễn sao Gió Quỷ phải đau!

- Thế nào rồi? Anh bắt được nó chưa?

- Hay lắm! Tôi sẽ gọi thêm gã lưu manh. Gã nhớ con bé lắm! Lần trước gã đã kịp làm gì với nó đâu!

Nằm chết lặng trên giường bệnh trắng xóa, Hạ An nín thở, nhắm nghiền mắt vờ còn bất tỉnh. Cô đã nghe thấy hết thảy.


CHAP 57: Gặp nguy

Cảm giác thế nào? Nhìn người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ! Cậu thua rồi! Đông Vy không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng cài nổi!

*

Qua cửa kính xe, Đông Vy thờ thẫn nhìn cảnh vật đang lùi dần về phía sau với gương mặt nhợt nhạt, tóc rối tung đầu rối bời hệt cô nàng bê bối. Cô gái nhỏ không ngừng vặn vẹo những ngón tay, nghe tim đập liên hồi. Cô e sợ mối đe dọa nào đó đang rình rập quanh mình nhưng chẳng rõ nguyên do của nỗi sợ này xuất phát từ đâu. Là vì Tuệ Anh gặp nạn hay vì cô đi cùng xe với một con người khá phức tạp?

- Bệnh viện còn xa không anh nhỉ?

- Xa chứ! Chúng ta còn chưa đi hết nửa chặng đường.

- Ừm. Em biết rồi!

Cô gái nhỏ khẽ thở dài, bắt đầu có chút hối hận khi theo Minh quý. Dù cô vẫn chưa hiểu rõ về con người này nhưng chắc chắn anh ta chẳng phải kẻ xấu, bởi ba năm trước, Minh Quý từng là người duy nhất bên cô chịu giúp đỡ vô điều kiện. Cô túng thiếu, tuy không hỏi vay nhưng trông thấy khuôn mặt ảo não của cô là anh ta hiểu chuyện ngay, chẳng cần hỏi han gì nhiều đã đem tiền cho cô mượn. Sau đó, Đông Vy không có dịp gặp lại Minh Quý nữa. Còn bây giờ thì anh đâu biết cô là ai, ngoại trừ học sinh cùng trường! Nói chung, Minh Quý an toàn với cô, chỉ có điều lòng dạ cứ mãi bứt rứt không yên là vì Đông Vy đang mang cảm giác bỏ-rơi-một
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7129
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN