Công tắc tình yêu
đi bộ ven sông, làm con phố vốn đã chật hẹp càng thêm chật hẹp. Chu Tiểu Manh ngồi trên ghế, nhìn tờ thực đơn lem đầy dầu mỡ, hỏi Tiêu Tư Trí: “Anh ăn gì không?”
“Cũng ăn cháo đi.”
Chu Tiểu Manh gọi hai bát cháo, rồi lại gọi thêm một phần bánh mã thầy, cơn gió lạnh đêm thu thổi qua làm hai má cô đỏ ửng lên. Tiêu Tư Trí thấy đôi mắt cô sáng rực như mắt mèo, không kìm được hỏi: “Cô không biết uống rượu à?”
Đúng lúc này, chủ hàng bưng cháo lên. Cả buổi tối Tiêu Tư Trí chẳng lúc nào rảnh rang mà ăn uống, vừa nếm thử một thìa cháo, thấy thơm ngon hết sức, liền thốt lên: “Mùi vị cũng khá thật đấy.”
“Tiệm lâu năm rồi mà, anh nhìn biển hiệu mà xem.”
Tiêu Tư Trí đưa mắt nhìn tấm biển, quả nhiên rất cũ kỹ, lớp sơn trên tấm gỗ gần như sắp tróc hết. Chu Tiểu Manh nói: “Mẹ tôi ngày xưa thường hay dẫn tôi đến đây ăn cháo. Bà nói có lúc bà cảm thấy toàn thân lạnh toát, khó chịu như sắp chết đến nơi ấy, chỉ ăn thứ cháo đang sôi sùng sục thế này mới cảm thấy mình đang sống thôi.”
Tiêu Tư Trí nghe cô nhắc đến mẹ, biết cô đang đau lòng, bèn vỗ nhẹ lên bàn tay đặt trên bàn của cô như an ủi.
Chu Tiểu Manh nói: “Tôi không làm gì quá đáng, có phải không? Đó là mẹ tôi kia mà.”
Tiêu Tư Trí gật gật đầu, nói: “Không quá đáng. Vả lại, là do anh ta sai trước...”
Chu Tiểu Manh trầm mặc giây lát, chầm chậm ăn bát cháo của mình, đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, nói: “Tiểu Quang gọi.”
“Chắc gã không yên tâm về chúng ta đấy, bảo với gã là chúng ta về ngay.” Nhưng Chu Tiểu Manh lại tắt máy đi, nói: “Cháo còn chưa ăn xong, về làm gì chứ?”
Tiêu Tư Trí cảm thấy tối hôm nay cô đặc biệt buông thả, chắc hẳn lại nổi tính tiểu thư, nên chỉ cười cười lắc đầu. Quả nhiên ngay sau đó, điện thoại của anh vang lên, Tiểu Quang hỏi: “Hai người ở đâu vậy? Người giúp việc ở nhà nói cô cậu không ở trong nhà.”
“Ra ngoài đi dạo, ăn cháo với Tiểu Manh.”
Tiểu Quang ngừng một lát, rồi nói: “Nhớ về sớm đấy.”
“Em biết rồi...” Tiêu Tư Trí còn chưa dứt lời, Chu Tiểu Manh đã bất ngờ giật điện thoại của anh, không nói không rằng mở nắp tháo pin, Tiêu Tư Trí không đề phòng, khi giằng lại được điện thoại thì cô đã vung tay ném mạnh cục pin ra ngoài lan can. Cục pin vừa nhỏ vừa nhẹ, “tõm” một tiếng, liền chìm vào làn nước xanh thăm thẳm của sông Nam Duyệt. Tiêu Tư Trí hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Chẳng làm gì cả.” Chu Tiểu Manh nhhún vai: “Nhìn cái bộ dạng trầm tĩnh bình thản của gã Tiểu Quang ấy là tôi thấy ghét! Để gã ta cuống lên một chút cũng tốt.”
Tiêu Tư Trí cầm chiếc điện thoại di động không có pin, dở khóc dở cười: “Đúng là trẻ con!”
“Tối nay chúng ta đừng về nữa.” Chu Tiểu Manh dựa lưng vào ghế vẻ hết sức biếng nhác, kim tuyến dính trên ngực chiếc váy dạ hội lấp lánh dưới ánh đèn đường, rõ ràng chỉ là chiếc ghế nhựa rẻ tiền, nhưng khi cô dựa vào ghế, trông lại giống người đẹp đang dựa vào chiếc xô pha nhung trong phòng khách nhà mình, toát lên một vẻ hoa lệ kiều diễm khó tả thành lời: “Kiếm phòng karaoke nào đấy, hát thâu đêm đi.”
Tiêu Tư Trí nói: “Vẫn nên về sớm thì hơn, cô ném pin điện thoại của tôi đi rồi, sẽ nảy ra vấn đề đấy. Hay giờ cô đi mua pin với tôi đã.”
“Được thôi.” Chu Tiểu Manh phỏng chừng đã uống say thật, thái độ hết sức thùy mị.
Chợ bán đồ điện tử đều đã đóng cửa, Tiêu Tư Trí kéo cô đi một vòng mà chẳng tìm thấy cửa hàng nào bán pin điện thoại di động cả, trong cửa hàng tiện lợi càng không có thứ này. Anh ta không kìm được, than thở: “Đúng là bị cô hại chết rồi.”
“Chẳng lẽ cục pin ấy còn có gì đặc biệt?” Chu Tiểu Manh cười hì hì nói: “Có phải dùng kỹ thuật hàng đầu chế tạo ra không?”
“Chẳng có kỹ thuật hàng đầu gì cả.” Tiêu Tư Trí tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi điện cho Tiểu Quang, quả nhiên gã ta cuống cuồng hỏi: “Rốt cuộc hai người ở đâu vậy? Sao tắt hết cả di động thế?”
“Không có gì, Tiểu Manh uống say, nằng nặc đòi đi hát, em sẽ nghĩ cách dỗ cô ấy về nhà.”
“Có cần bảo lái xe đến đón không?” “Không cần, bọn em sẽ bắt taxi về.”
Chu Tiểu Manh sốt ruột giục: “Có đi hay không đây? Anh với Tiểu Quang có yêu nhau đâu mà lằng nhằng nói mãi không thôi thế?”
“Xong rồi, đi luôn đây.” Tiêu Tư Trí vội vàng nói: “Anh Quang yên tâm, có em trông chừng cô ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng Chu Tiểu Manh không phải hạng dễ dỗ dành, cô nằng nặc đòi đi hát, Tiêu Tư Trí vừa phản đối, cô liền nói: “Vậy anh đi mà về nhà một mình, đằng nào tôi cũng không về.”
Tiêu Tư Trí hết cách, lại không thể dùng biện pháp mạnh kéo cô về giữa phố lớn, đành theo cô tìm bừa một quán karaoke, chọn mấy bài hát trước đã. Chu Tiểu Manh vừa vào phòng, liền chọn một mạch hơn hai chục bài. Tiêu Tư Trí hỏi: “Cô hát karaoke siêu lắm à?”
“Tất nhiên tôi hát hơi bị hay đấy.” Chu Tiểu Manh kiêu ngạo đáp: “Không tin anh nghe thử xem!”
Quả nhiên cô hát rất hay, đặc biệt là bài Tỉnh mộng rồi, gần như không thua gì ca sĩ, khiến Tiêu Tư Trí còn ngỡ là quên chưa tắt tiếng, giọng hát của cô thực sự rất đẹp.
“Em nhớ dáng anh khi tả về thiên đường trong mộng tưởng
Ngón tay chỉ về nơi xa vạch nên những nếp nhà Nét cười ngây ngô của anh sao mà thành thực Mọi tin tưởng đều bắt đầu từ khoảnh khắc ấy
Anh cho em một địa chỉ để đến với vùng trời ấy
Chỉ vì cao quá khiến em ngã chảy máu không ngừng
Mang theo vết thương trở về thành phố ban đầu mình phản bội
Nhưng chỉ có chiếc bóng chịu thu nhận em
Muốn theo anh cả cuộc đời
Ít nhất thế giới như thế không có hiện thực
Muốn dựa dẫm anh cả cuộc đời
Trở thành thiên sứ cuối cùng trong xúc cảm của anh
Nếu khi tỉnh mộng vẫn còn ở bên nhau
Xin cho chúng ta được nương tựa trọn đời
Sự rực rỡ có lẽ chỉ thoáng qua, bình đạm đi hết một đời
Là em chọn người đàn ông như anh
Chỉ sợ khi tỉnh mộng đã phân lìa đôi ngả Không ai có thể vãn hồi được cuộc chia ly Yêu hận có thể không phân
Trách nhiệm có thể không hỏi
Trời sáng rồi
Em vẫn không phải người phụ nữ của anh…”
Tiêu Tư Trí nhìn mắt cô long lanh lệ, đột nhiên bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là kẻ nào đã khiến cô hát nên bài tình ca trầm buồn đến vậy. Lẽ nào là gã Tiểu Quang mặt lạnh lòng cũng lạnh kia sao?
Hát hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, Chu Tiểu Manh còn gọi thêm mấy chai bia vào uống. Cô vốn đã ngà ngà say, lại uống cả rượu lẫn bia nên càng say hơn, cuối cùng mặc cho Tiêu Tư Trí dỗ dành nịnh nọt thế nào, Chu Tiểu Manh vẫn sống chết nằm bò ra xô pha, nhất quyết không chịu ra khỏi phòng hát. Tiêu Tư Trí không còn cácch nào khác, đành lấy điện thoại của cô ra bật lên, Chu Tiểu Manh đã say khướt, nhao lên giằng mấy lượt đều không được. Tiêu Tư Trí bật máy lên, thấy có thông báo hai cuộc gọi nhỡ, đều là Tiểu Quang gọi, anh ta bèn gọi lại, nói cho gã biết vị trí của mình và Chu Tiểu Manh, đồng thời thông báo chuyện Chu Tiểu Manh đã say rồi.
Giọng Tiểu Quang đều đều không chút xúc cảm: “Hai người ở yên đó, tôi dẫn người đến đón.” Chưa đến nửa giờ sau, quả nhiên quản lý quán karaoke đã theo Tiểu Quang bước vào, còn dẫn theo một đám người đông đúc, nhìn bộ dạng như đến đánh nhau vậy.
Tiểu Quang liếc thấy Chu Tiểu Manh đã ngủ vật ra trên xô pha, bèn bảo Tiêu Tư Trí: “Bế cô ấy xuống nhà.”
Tiêu Tư Trí đành bế ngang Chu Tiểu Manh lên, cũng may cô không nặng lắm, dù đã say khướt, song cô lại hết sức ngoan ngoãn, vừa được Tiêu Tư Trí bế lên, cô liền vòng tay ôm lấy cổ anh, áp đầu vào ngực, mềm mại như một chú mèo đang cuộn mình. Đến khi xuống tầng dưới, Tiêu Tư Trí mới phát hiện có tới mười mấy chiếc xe xếp thành hàng lẳng lặng đậu ven đường, cũng may đường phố lúc sáng sớm vắng người xe qua lại, bằng không e rằng cả cảnh sát giao thông cũng phải giật mình hoảng sợ trước thế trận này.
Tiểu Quang đích thân mở cửa một chiếc Mercedes Benz, Tiêu Tư Trí đặt Chu Tiểu Manh xuống ghế sau còn mình thì ngồi lên ghế lái phụ. Tiểu Quang đợi anh lên xe rồi nói: “Đây là nơi nào chứ, cậu dẫn cô ấy đến à?”
Tiểu Quang bình thường vốn ít nói, Tiêu Tư Trí càng chưa bao giờ nghe gã nói với giọng điệu gay gắt như thế, chiếc xe đã khởi động, Tiêu Tư Trí hơi ngượng ngập nói: “Em cũng không biết đây là nơi nào…”
“Cậu về ký túc xá trường trước đi, ngày mai đến công ty sớm một chút, chắc hẳn anh Mười có chuyện muốn nói với cậu đấy.”
“Vâng.”
Tiêu Tư Trí đổi một chiếc xe khác, trước lúc xuống xe nhhìn thấy Chu Tiểu Manh một mình nửa nằm nửa ngồi trên ghế sau, rõ ràng đã say khướt. Sau khi Tiêu Tư Trí đi, chiếc xe càng phóng nhanh hơn, Chu Tiểu Manh thấy cảm giác buồn nôn dâng lên từng đợt, đành bò dậy ngồi lên. Tiểu Quang nói: “Tiêu Tư Trí không biết đó là nơi nào, nhưng cô hai hẳn phải biết chứ.”
“Tôi chẳng qua chỉ đi ăn bát cháo, hát mấy bài thôi, nếu anh tôi không vui, thì muốn chém muốn giết gì tùy anh ấy.”
Đèn đỏ, Tiểu Quang dừng xe lại, chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn cô, nói: “Cô muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng đừng có liên lụy đến anh Mười.”
Chu Tiểu Manh cười, giọng điệu thê lương: “Anh xem, bây giờ tôi chẳng có gì cả, hồi trước còn có người đối tốt với tôi, bây giờ, người đối tốt với tôi chẳng còn ai nữa rồi. Ban đầu, tại sao không phải là anh cơ chứ?”
Tiểu Quang không nói năng gì, chỉ nhìn ngọn đèn đỏ trước mặt, ngã tư đường trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có những con số trên đèn giao thông đang không ngừng đếm ngược. Dường như có tiếng động cơ mô tô từ xa vẳng lại, Chu Tiểu Manh cảm thấy mình nghe lầm, thành phố này từ lâu đã cấm mô tô ra đường, tất cả giấy phép lái mô tô trong khu vực thành thị cũng bị thu hồi từ lâu. Cô lẩm bẩm nói: “Tôi muốn đến phố Chợ Bánh.”
Thấy Tiểu Quang không nói gì, cô bèn cao giọng nhắc lại: “Tôi muốn đến phố Chợ Bánh.”
“Muộn quá rồi, vả lại phố Chợ Bánh có quán rượu.”
“Tôi muốn đến phố Chợ Bánh, anh không thể thế này được, bắt tôi về nhà nhìn hai người bọn họ, trong lòng tôi khó chịu lắm. Tiêu Tư Trí không biết, chẳng lẽ anh cũng không biết gì cả sao, anh không thể ép tôi về nhà được, nhìn thấy anh ấy và Tôn Lăng Hy, tôi sẽ chết đấy.” Cô yếu ớt bưng mặt, rấm rứt khóc.
Cuối cùng, Tiểu Quang đành nói: “Để tôi gọi điện cho anh Mười.”
Điện thoại đã thông, Tiểu Quang chỉ nói hai ba câu rồi gác máy. Gã bảo Chu Tiểu Manh: “Anh Mười đồng ý rồi.”
Kỳ thực, Chu Tiểu Manh đã nghe thấy câu Chu Diễn Chiếu nói: “Nó muốn chết ở đâu thì cho nó chết ở đấy đi!”
Anh ta gầm lớn như vậy, cô ngồi ở ghế sau xe vẫn nghe rõ mồn một.
Chương 10
Từ phía Tây thành phố chạy sang phía Đông thành phố, rồi đến phố Chợ bánh, Chu Tiểu Manh ngồi ở ghế sau cứ mơ mơ hồ hồ, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia rồi ngủ thiếp đi. Cuối cùng khi đến nơi, cô lại tự tỉnh dậy, phố Chợ Bánh là “làng trong phố” thuộc diện trọng điểm cải tạo, vốn dĩ sắp bị giải phòng mặt bằng đến nơi, nhưng vì không thể đàm phán được vấn đề đền bù di dời, nên bị đình lại. Mấy năm trôi qua, đường phố lại càng chật hẹp hơn, ô tô không thể đi vào được, Tiểu Quang dìu cô đi bộ, quay ra nói với những người còn lại: “Về trước đi, ngày mai tôi đưa cô hai về.”
Chu Tiểu Manh vẫn đi giày cao gót, phần dưới chiếc váy dạ hội bó chặt, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả như nàng tiên cá. Năm kia, Tiểu Quang đã mua một căn chung cư cao tầng nhìn ra bờ sông ở khu đất đẹp của thành phố để hiếu kính bố mẹ, nhưng căn nhà cũ ở phố Chợ Bánh vẫn còn, gã cũng thường xuyên quay về. Giờ đã gần sáng, nhưng các tiệm cắt tóc và quán Internet hai bên đường vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có người đi dép lê qua phát ra những tiếng loẹt quẹt, còn có người chào hỏi Tiểu Quang: “Anh Quang về à?”
Tiểu Quang không hay nói chuyện với người khác, chỉ khẽ gật đầu. Chu Tiểu Manh có vẻ không theo kịp gã, cô cảm giác như mình đang đi giữa một mê cung khổng lồ, lại giống như có từng đợt từng đợt gió lạnh lẽo của ngày hôm qua ùa về, làm trái tim cô rét run lên. Trên người cô đang khoác áo vest của Tiêu Tư Trí, cô không ngừng khép hai vạt áo lại với nhau. Áo kiểu nam rộng thùng thình, cô nắm chặt vạt áo trong tay đến nỗi lòng bàn tay âm ẩm. Chu Tiểu Manh ngẩn ngơ nhớ lại, cô cũng từng khoác áo khoác của một người đàn ông đi qua những ngõ phố chật hẹp ở nơi này, khi ấy cũng có cả Tiểu Quang nữa. Có điều, Tiểu Quang bao giờ cũng không gần không xa, đi sau anh ta và cô một bước. Vì hôm đó Tiểu Quang trở về, đúng lúc bắt gặp Chu Diễn Chiếu hôn cô, sự khó xử của hai người từ đó biến thành sự khó xử của ba người. Chẳng rõ Chu Diễn Chiếu đã nói gì với gã, tóm lại từ lần đó, Tiểu Quang luôn nói với cô bằng một giọng không lạnh nhạt cũng chẳng quá nhiệt tình, ở gần bên cô, nhưng lại cũng rất xa cách.
Hôm nay cô chỉ cần một chốn dung thân tạm thời, cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ quay lại phố Chợ Bánh trong tình cảnh này. Có lẽ phố Chợ Bánh từ lâu đã không còn là phố Chợ Bánh trong ký ức của cô nữa, cô không ngừng lừa gạt bản thân mình, lừa gạt đến tận hôm nay, thực sự đã cạn kiệt sức lực, đành phó mặc bản thân trôi theo dòng lũ quá khứ, để rồi bị nhấn chìm trong đó.
Căn gác lửng cũ kỹ của nhà họ Dư thậm chí còn chưa đổi cầu thang gỗ, chỉ có chiếc điều hòa hộp kiểu cũ đã thay bằng loại tách rời hai cục nóng lạnh, giờ đã vào thu, nhưng nhà cửa ở đây vẫn nóng như lồng hấp, hàng xóm bật điều hòa làm nước nhỏ tí ta tí tách. Lúc lên lầu, Chu Tiểu Manh bị trượt chân, khi Tiểu Quang đỡ cô dậy, chỉ thấy gương mặt cô đầy vệt nước mắt.
Gã đã quen không hỏi bất cứ điều gì, chỉ đỡ cô dậy, sau đó cúi người xuống cởi giày cho cô, để cô đi chân trần theo mình, từng bước từng bước lên cầu thang. Cuối cầu thang là một miệng hang tối đen, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta, Chu Tiểu Manh đột nhiên cảm thấy hai gối mềm nhũn, bèn nói: “Tôi không lên nữa.”
Tiểu Quang cũng không nói gì, chỉ xoay người lại: “Vậy tôi đưa cô hai về.” Chu Tiểu Manh níu chéo áo Tiểu Quang, nhìn gã với ánh mắt như van như nài, Tiểu Quang đứng trong bóng tôi như một chiếc bóng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tiểu Manh, cô phải biết, có một số chuyện ngay từ đầu đã không phải như thế rồi.”
Chu Tiểu Manh thấy sức lực cùng kiệt, bèn chầm chậm thụp người xuống, ngồi trên bậc thang cao đưa mắt nhìn xuống mấy đốm sáng từ đèn đường chiếu lọt vào, vừa hoang mang lại vừa thất vọng: “Anh nói đi, có phải khi đó anh ấy thật lòng với tôi không, dù chỉ một chút chút thôi?”
Tiểu Quang không lên tiếng, chỉ ngồi cạnh bức tường, toàn thân gã lẩn vào trong bóng tối, khiến cô cảm thấy mình tan tác thành muôn ngàn mảnh như những chuyện quá khứ kia, lại giống như những con thiêu thân, bất chấp tất cả lao về nơi có ánh sáng mà chẳng hề hay biết, rốt cuộc đó chỉ là ngọn lửa thiêu đốt chính bản thân mình.
“Tôi thực sự không muốn sống nữa, lại không thể chết được, anh biết cảm giác ấy thế nào không? Đôi khi tôi tự lừa gạt bản thân rằng, có lẽ mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tỉnh mộng, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Bố tôi không xảy ra chuyện, mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh, anh tôi vẫn là anh tôi, tôi vẫn là chính mình. Anh thấy tôi không tốt với anh ấy phải không? Anh cảm thấy tôi đang nghĩ cách giày vò anh ấy phải không? Anh cảm thấy hôm nay chính là tôi cố ý chạy đến ổ của tên họ Tưởng kia, cố ý làm anh ấy mất mặt phải không? Sao anh không thử nghĩ xem, anh ấy đối xử với tôi thế nào? Anh ấy lừa tôi từ Bắc Kinh về, anh ấy bảo tôi đợi hai ngày, đợi hai ngày anh ấy sẽ trở về cùng tôi đi Canada. Anh ấy đã hứa rồi, khi ấy chúng tôi đã nói rõ với nhau như thế rồi, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy được?”
Tiểu Quang đứng dậy mở cửa phòng ra, nói: “Cô vào trong đi, tôi đi mua cho cô cái khăn bông mới.”
“Tôi không cần khăn bông mới, tôi muốn anh tôi.” Giọng Chu Tiểu Manh tựa như người đang nói mớ: “Tôi chỉ cần anh tôi thôi.”
Tiểu Quang đã đi xuống được hai bước, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, đoạn nói: “Chu Tiểu Manh, cô hãy nhìn nhận lại sự thật đi, đừng tự gạt mình nữa, anh ấy đối với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Có những lúc anh ấy không tốt với cô, nhưng tự cô đã lựa chọn như thế thì đừng trách ai.”
“Tôi được lựa chọn gì chứ? Anh ta gạt tôi quay về đây, nếu cho tôi một phát súng, để tôi đi theo mẹ có phải xong không? Tại sao anh ta còn làm cái chuyện không bằng cầm thú ấy chứ? Hai năm nay rốt cuộc anh ta coi tôi là gì chứ? Đồ chơi? Dẫu là đồ chơi chăng nữa, thì cũng có ngày anh ta chơi chán chứ? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
“Cô muốn hỏi thì đi mà hỏi anh Mười.”
Thân thể Chu Tiểu Manh rụt về phía sau, hình như cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, phải dựa vào vách tường trong góc nhà. Tiểu Quang đi mua hai chiếc khăn bông mới tinh về, thấy cầu thang trống không, chẳng rõ Chu Tiểu Manh đã đi đâu mất.
Gã thầm kinh hoảng, vội đưa mắt nhìn quanh, con ngõ thông đi bốn phương tám hướng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn đường hắt trên nền xi măng. Tiểu Quang nôn nóng, bèn khum tay làm còi, huýt lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên, mấy nhà lân cận đều lần lượt mở cửa sổ, có người thò đầu ra hỏi: “Anh Quang, xảy ra chuyện gì thế?”
“Có trông thấy một cô gái không? Khoảng hai mươi tuổi, mặc váy dài, trông rất xinh đẹp.”
Có người còn đùa cợt, gãi bụng sồn sột vừa nói: “Anh Quang, sao anh đưa đàn bà về Chợ Bánh rồi lại để lạc mất thế, chuyện này chẳng phải khiến người ta cười vỡ bụng ra sao?”
“Đừng lằng nhằng nữa, nói mau, có thấy không?”
“Kia không phải à!” Một người ở căn lầu bên kia đường thò tay ra chỉ, Tiểu Quang ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trên sân thượng có một người đang ngồi trên lan can xi măng hút thuốc, hai chân đung đưa qua lại, chính là Chu Tiểu Manh.
Tiểu Quang xông lên sân thượng, một tay kéo cô xuống, một tay giật lấy điếu thuốc, vừa ngửi liền gặn giọng quát hỏi: “Cô kiếm ở đâu ra?”
“Mua dưới nhà ấy.”
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Chu Tiểu Manh mặc đồ dạ hội lại búi tóc, dáng điệu say xỉn, có người không nhìn thấy Tiểu Quang đưa cô tới, tưởng cô là gái làng chơi đi làm về, bèn chào bán “hàng” với cô, Chu Tiểu Manh vừa nghe đã biết là thứ gì, liền mua một điếu.
“Tôi đưa cô về, cô không thể ở đây được.”
“Anh trai tôi có biết đâu mà, anh sợ cái gì?” Chu Tiểu Manh cười khanh khách: “Vả lại không phải chính anh ấy cũng hút sao? Còn cả ông bố kia của tôi nữa, suốt ngày hòa thứ gì vào sữa của mẹ tôi thế? Hai bố con nhà họ Chu ấy chỉ có phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn thôi à?”
“Đừng nói bậy nữa!” Tiểu Quang kéo cô, khiến cô loạng choạng, gã lôi cô một mạch vào trong nhà. Chu Tiểu Manh đột nhiên bướng bỉnh đứng ì ra đó, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi gì lớn, cả chiếc bàn ăn kia cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu trên thế gian này chỉ có một người từng trông thấy Chu Diễn Chiếu xuống bếp nấu ăn, thì người đó chắc hẳn là cô. Chiều hôm ấy cô cứ khóc mãi đến đói lả, cuối cùng lại bị Chu Diễn Chiếu cưỡng hôn làm sợ nhũn người ra, lại đúng lúc Tiểu Quang đi lên bắt gặp, mặc dù gã ta chỉ ngẩn ra một thoáng rồi quay đầu đi luôn, nhưng tâm tính thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn khiến cô thực sự cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa. Chu Diễn Chiếu dỗ dành cô mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, gần đến nửa đêm, lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô đói quá sinh bệnh, bèn nấu cho cô một bát mì. Bát mì ấy đương nhiên rất khó nuốt, anh ta chần hai quả trứng vào đống mì sợi trắng ởn, lại thêm rất nhiều dầu, khiến cô không sao nuốt được, cuối cùng Chu Diễn Chiếu đành dẫn cô ra chợ đêm ăn cơm.
Lúc đó, dù chỉ là thiếu niên vụng dại, nhưng anh ta đã từng toàn tâm toàn ý, đối xử với cô tốt như thế.
Cô đột nhiên chẳng còn sức mà hồi tưởng nữa, chỉ chầm chậm lần mò, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ấy.
Cô nói với Tiểu Quang: “Tôi muốn ăn mì, anh nấu cho tôi một bát, được không?”
“Tôi không biết nấu mì, nếu cô muốn ăn, hay là để tôi bảo người ra chợ đêm mua một bát.”
“Anh thử xem, nấu mì có khó đâu.”
Đôi mắt Tiểu Quang cũng sáng ngời trong bóng tối, gã chầm chậm nói từng chữ một: “Chu Tiểu Manh, trên đời này không có ai là người đó đâu, cô đừng nằm mơ nữa, tỉnh táo lại đi, đừng ép tôi phải nói những lời khó nghe.”
Chu Tiểu Manh cười, có điều, cô cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi không coi anh thành anh ấy đâu, chỉ là, nếu anh không nói vài lời khó nghe, có lẽ tôi sẽ không kìm được mà ảo tưởng, liệu có thể cầu xin anh dẫn tôi bỏ đi được hay không? Tiêu Tư Trí không làm được, nhưng anh thì có thể, dẫn tôi cao bay xa chạy, cả đời không bao giờ quay lại đây nữa.”
Thực ra, lúc Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại của Tưởng Khánh Thành, tâm trạng anh ta đang u ám đến cực điểm, anh ta và họ Tưởng kia cũng không phải loại cả đời không qua lại với nhau, ngược lại, thi thoảng cứ độ nửa năm một năm, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt. Hai người một ở phía Đông một ở phía Tây, nhưng đám tay chân bên dưới khó tránh khỏi va chạm, có khi làm lớn chuyện thì lúc bày tiệc rượu giảng hòa tự nhiên phải mời hai vị đại ca đích thân ra mặt. Nhưng lúc này mà gọi điện đến, đương nhiên chỉ là cáo chúc tết gà, chẳng có ý gì tử tế.
Vì vậy khi Tưởng Khánh Thành chúc mừng Chu Diễn Chiếu đính hôn hạnh phúc, Chu Diễn Chiếu chỉ cười ha ha lấp liếm cho qua chuyện: “Tiệc đính hôn của tôi mà anh cũng không đến, thật chẳng nể mặt gì cả.”
“Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng chẳng phải xảy ra chút chuyện nhỏ sao… chậc, cậu Mười, cậu bảo xem cái đám tay chân của tôi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả! Em gái cậu đến chỗ tôi ăn đêm, thế mà bọn chúng nó đã rối hết cả lên, còn làm ầm ĩ đòi mời cô hai về nhà làm quen nữa chứ. Tôi đã bảo rồi, mẹ kiếp! Bọn chúng mày toàn lũ xấu xa, thấy con gái người ta xinh đẹp, liền muốn bắt quàng vào. Em gái anh Mười có khác gì con gái của Tưởng Khánh Thành này đâu… thằng nào dám đụng đến một sợi tóc của cô bé, thì không xong với tao đâu!”
“Đừng ngại,” Chu Diễn Chiếu cười hờ hững: “Anh Tưởng đang định làm bố tôi đấy à?”
“Ôi chà chà! Chỉ tại cái miệng thối này thôi! Cậu thấy đấy, tôi đây tội cái không biết nói năng, ý tôi là, em gái của cậu thì cũng giống như em gái ruột của tôi vậy, cô bé muốn đến đâu ăn đêm cũng được, cấm đứa nào không biết điều đi làm phiền, cậu nói xem có phải không?”
Chu Diễn Chiếu lạnh lùng đáp: “Chu Tiểu Manh còn không phải em gái ruột của tôi, sao lại thành em gái ruột của anh Tưởng vậy?”
Tưởng Khánh Thành phá lên cười ha hả, nói: “Được rồi, cậu là người thông minh, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám. Chuyện của Tôn Lăng Hy, tôi không tính toán với cậu nữa, nhưng em gái cậu đã đưa tới tận miệng tôi như thế, tôi cũng không có cách nào ăn nói với đám người dưới. Số hàng kia cậu trả cho tôi, tôi sẽ để em gái cậu trở về nguyên vẹn không thiếu cọng tóc nào.”
“Anh Tưởng hồ đồ rồi phải không, số hàng ấy vốn là của tôi, chỉ là anh Tưởng giữa chừng thọc gậy bánh xe vào, còn đánh cho người của tôi suýt chết, cũng may bọn chúng nó liều mạng mới không để mất hàng đấy. Anh Tưởng, tôi còn chưa đòi anh tiền thuốc men đâu đó.”
“Cậu Mười, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt hả?”
“Anh cứ việc băm vằm Chu Tiểu Manh ra rồi vứt xuống sông Nam Duyệt cho cá ăn đi, anh cũng biết mẹ nó đã biến bố tôi thành ra nửa sống nửa chết thế này, tôi ngứa mắt với nó từ lâu rồi, chỉ là ông già không nhìn thấy nó thì không chịu ăn cơm, nên mới phải giữ nó lại thế thôi.”
“Cậu Mười, có chuyện này tôi lấy làm lạ lắm, mẹ kế của cậu nằm trong bệnh viện, nghe nói một tháng tốn đến sáu bảy vạn tiền thuốc men, lần nào cũng đều do cậu viết chi phiếu, cậu đã hận bà ta như thế, sao vẫn còn chịu bỏ tiền ra?”
Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Anh Tưởng cũng quan tâm chuyện nhà chúng tôi gớm nhỉ? Theo anh Tưởng, nếu anh có một kẻ thù, vậy thì để mụ ta chết thoải mái hơn hay là toàn thân bất động, cắm ống thở nằm trong bệnh viện sống chịu tội thú vị hơn?”
“Khục khục, cậu Mười, kẻ nào đắc tội với cậu cũng thật xui xẻo, có điều vì một kẻ thù mà mỗi tháng tốn nhiều tiền như thế, có đáng không?”
“Mỗi người một sở thích, giống như anh Tưởng ấy, chị nhà sinh cho anh ba đứa con gái, anh tức khí liền ra ngoài nuôi bà hai, vừa sinh được đứa con trai cưng như trứng mỏng, tiền tiêu hằng tháng chắc cũng không ít hơn tôi tiêu tốn cho kẻ thù phải không? À đúng rồi, tháng trước hình như thằng cháu đầy tháng thì phải? Đã không mời khách, lại cũng chẳng mời tôi, anh thật hẹp hòi quá đấy.”
Tưởng Khánh Thành hít vào một hơi như thể bị đau răng, nói: “Chu Diễn
Chiếu, cậu giỏi lắm.”
“Tôi còn biết chị hai với thằng cháu ở đâu nữa cơ, anh Tưởng ạ, thế này không ổn đâu, anh cứ giấu chị dâu, nhưng tính khí của chị dâu như thế, nếu chị ấy biết chuyện này, dễ lại để yên cho anh chắc? Anh vẫn nên đón bọn họ về nhà sớm một chút, như vậy mới yên tâm được.”
Tưởng Khánh Thành bật cười ha hả: “Cảm ơn cậu nhắc nhở.”
“Cảm ơn thì khỏi cần. Em gái tôi không hiểu chuyện, còn tưởng rằng có một số nơi cũng có thể tùy tiện đi được, anh nể mặt tôi thì đừng chấp nhặt với con nhãi con làm gì. Tôi bảo người đi đón nó về luôn đây.”
Tưởng Khánh Thành chợt hờ hững nói: “Hay là thế này, tôi thay thằng em họ cầu hôn, cậu yên tâm, không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta mấy năm nay cứ tranh qua tranh lại, cũng chẳng ý nghĩa gì. Cậu cũng biết đấy, việc làm ăn càng lúc càng khó, hay là chúng ta liên kết làm chung đi, em gái cậu gả cho em trai tôi, từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà rồi.”
Chu Diễn Chiếu cười lạnh đáp: “Được đấy, hôm nào hẹn thời gian đi, chúng ta bàn bạc cho tử tế. Hôm nay không được rồi, tiệc đính hôn của tôi mới được nửa chừng, khách khứa đều chưa về.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Tưởng Khánh Thành nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn ngày lại với cậu, đến lúc ấy chúng ta để bọn trẻ gặp nhau cho biết, cậu yên tâm, thằng em tôi cũng học đại học rồi, dáng dấp tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi với em gái cậu.”
“Xứng đôi hay không cũng chẳng sao, quan trọng là anh Tưởng có lòng.” “Hô hô, sắp thành người một nhà rồi, việc gì phải khách sáo thế. Cậu yên tâm đi, em gái cậu vẫn ổn, không thiếu cọng tóc nào đâu, mau mau gọi người đến đón con bé về đi.”
“Được, để tôi bảo Tiểu Quang đến.”
Anh ta dập máy rồi đi ra ngoài, kêu người tìm Tiểu Quang đến. Tiểu Quang vừa bước vào phòng nghỉ, liền xoay tay đóng cửa lại theo thói quen, gã biết Chu Diễn Chiếu chắc có chuyện mới tìm gọi mình đến.
Chu Diễn Chiếu sầm mặt nói: “Chu Tiểu Manh đi đâu rồi?”
“Tiêu Tư Trí vừa mới gọi điện, báo là bọn họ đi ăn khuya bên ngoài.” “Đi tìm!” Tiểu Quang thấy sắc mặt anh ta khang khác, bèn hỏi: “Anh Mười, sao vậy ạ?”
“Sao vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao vậy à? Mỗi một người cũng không trông nom nổi! Tiêu Tư Trí ngu, cậu cũng ngu theo nó hả? Nếu tôi không hỏi, có phải cậu còn nói với tôi là chúng nó về nhà rồi không? Về nhà rồi mà chúng nó chạy được đến chỗ Tưởng Khánh Thành à?! Chu Tiểu Manh lên cơn điên, cậu cũng điên theo cô ta hả?” Đến câu cuối cùng, anh ta gần như gầm lên: “Tại sao tôi phải đính hôn, chẳng lẽ cậu còn không rõ à?”
Tiểu Quang chầm chậm ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Chu Diễn Chiếu, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc nhận ra mình đã thất thố, bèn gạt cà vạt ra, mệt mỏi ngồi trên xô pha, lát sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu. Là tôi xử lý không tốt, lại còn đem cậu ra trút giận.”
Tiểu Quang nói: “Anh Mười, có một số lời, thực ra nên nói với cô ta thì hơn.” “Cậu bảo tôi nên nói thế nào đây?” Chu Diễn Chiếu dường như đã mệt mỏi rã rời: “Đi đi, tìm người về đây. Lời của thằng cha Tưởng Khánh Thành ấy nửa thật nửa giả, bị tôi bật trở lại rồi, cậu nghĩ cách tìm người về đây trước đã.”
Tiểu Quang hỏi: “Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Dẫn theo nhiều người một chút.” Chu Diễn Chiếu dường như lấy lại chút sức lực, ngồi thẳng dậy trên xô pha, cười khẩy một tiếng: “Họ Tưởng kia mà muốn chơi rắn, tôi sẽ làm ra chút chuyện cho hắn xem. Tổ chuyên án của bộ Công an vẫn còn ở Nam Duyệt kia kìa, để xem hắn thu xếp vụ này thế nào! Cậu lục soát từng phân từng tấc cho tôi, nếu hắn dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ bắt con trai hắn chôn theo!”
Khóe miệng Tiểu Quang hơi mấp máy nói: “Anh Mười, làm vậy họ Tưởng kia sẽ sinh lòng nghi ngờ mất.”
“Hắn nghi ngờ từ lâu rồi, sao tôi không thể dựng một màn kịch cho hắn xem chứ? Nếu tôi không dong trống mở cờ, chẳng phải hắn sẽ cho rằng tôi dấu đầu hở đuôi à?”
Tiểu Quang “vâng” một tiếng, rồi xoay người đi ra, Chu Diễn Chiếu đột nhiên gọi giật gã ta lại, dặn: “Vạn nhất Chu Tiểu Manh rơi vào tay kẻ khác thật, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Tiểu Quang không kìm được biến sắc: “Anh Mười!”
“Bản thân tôi không ra tay được, vì vậy cậu nhất định phải làm giúp tôi.” Giọng Chu Diễn Chiếu rất bình tĩnh, như đang nói một việc đã được quyết định từ lâu: “Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?”
Tiểu Quang không nói năng gì, cuối cùng chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vì vậy, khi nhận được điện thoại của Tiêu Tư Trí, Tiểu Quang như trút được gánh nặng. Nhìn lại đôi tình nhân nhỏ ngu nga ngu ngơ chẳng biết gì, người điềm tĩnh như gã cũng không kìm được cơn giận.
Chỉ là, gã không thể đoán được, cuối cùng Chu Tiểu Manh lại đòi đi phố Chợ
Bánh.
Mà gã không ngờ lại dẫn cô đi.
Là ma xui quỷ khiến cũng được, hay là muốn khiến cho bản thân mình tỉnh táo hơn cũng được, kỳ thực nơi cô muốn đến không phải phố Chợ Bánh, cũng giống như nhiều năm về trước, cô ngồi phía sau mô tô, khóc lóc ỉ ôi suốt dọc đường, nằng nặc đòi anh trai.
Lúc ấy gã đã nghĩ gì nhỉ, chắc cũng giống như thời khắc này thôi, chỉ thấy ngẩn ngơ buồn bã.
Chu Tiểu Manh đã thiếp đi, hơi thở đều đặn, tấm chăn mỏng mảnh quấn quanh người cô trông như thể một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ. Tiểu Quang lại không sao ngủ được. Căn phòng này rất nhỏ, thực ra chỉ là một gian thông bắc ra từ gác lửng, chỗ sâu bên trong để làm nhà vệ sinh, nhích ra ngoài một chút là chỗ ngủ, còn ngoài nữa là phòng ăn kiêm bếp kiêm phòng khách, tổng cộng chỉ có tám chín mét vuông. Từ khi gã đến tuổi thành niên, bố mẹ gã kê cho một cái giường đơn bằng sắt ở gian ngoài cùng, gã đã quen ngủ trên chiếc giường sắt này, dẫu khách sạn đắt tiền đến mấy cũng không thể thoải mái bằng chiếc giường sắt chật hẹp đó.
Chỉ là hôm nay gã không tài nào ngủ được.
Gã đã cai thuốc từ lâu lắm rồi, lúc này đột nhiên muốn hút một điếu, đành ngồi dậy, ngây ra nhìn Chu Tiểu Manh đang ngủ thiêm thiếp cách đó không xa. Để mở cửa phòng trong là yêu cầu của cô, cô nói: “Tôi sợ”. Kỳ thực, gã biết không phải cô sợ, mà là cô khó chịu thôi.
Lúc tắm, gã nghe thấy tiếng “lộp bộp”, sợ xảy ra chuyện, bèn đứng ngoài cách một lần cửa hỏi cô có chuyện gì, cô đáp: “Có con gián.” Nhưng một
thoáng, lại nói tiếp: “Đập chết rồi.”
Tiểu Quang cảm thấy hai năm nay cô đã thay đổi rất nhiều, hồi trước mà nhìn thấy gián, hẳn sẽ nhảy dựng lên khóc đòi anh trai?
Cho dù thế nào, cô cũng không còn là cô tiểu thư nhà họ Chu mặc váy công chúa, xinh xắn đẹp đẽ như búp bê ấy nữa. Tiểu Quang chợt muốn lay cô tỉnh khỏi giấc mộng, hỏi cô một câu, nhưng cuối cùng gã chỉ thở dài, lại nằm vật xuống chiếc giường sắt.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, gã nghe thấy tiếng người lên cầu thang, bèn khẽ khàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Chu Diễn Chiếu. Chắc anh ta đến một mình, không biết đã vứt xe ở chỗ nào, phỏng chừng là ở cách đây rất xa, sắc mặt anh ta tái nhợt đầy mệt mỏi, rõ ràng từ tối đến giờ vẫn chưa ngủ.
Tiểu Quang nghiêng người để anh ta vào, rồi nói: “Em đi mua cho anh bao thuốc.”
“Không cần. Tôi nhìn một cái rồi đi ngay.” Chu Diễn Chiếu đứng ngay ngoài cửa, đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, lúc nửa đêm cô đã trở mình, bây giờ đang ngủ xây lưng ra phía cửa, chỉ thấy một vệt bóng lưng. Quả nhiên anh ta chỉ nhìn lướt qua, đoạn nói: “Tôi đi đây.”
“Em tiễn anh.”
“Đừng, đừng để Tiểu Manh ở đây một mình.”
Lúc đi tới đầu cầu thang, Chu Diễn Chiếu đột nhiên quay đầu lại, khẽ khàng hỏi: “Cả cậu cũng cảm thấy tôi sai, phải không?”
“Ngay từ đầu anh Mười đã sai lầm rồi.” Tiểu Quang nói: “Ban đầu không nên gọi điện cho cô ấy, để cô ấy từ Bắc Kinh trở về.”
“Ban đầu nếu tôi để cô ấy đi, thì cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.” Chu Diễn Chiếu trầm mặc mấy giây, đoạn nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ rồi, so với việc cả đời không gặp, chi bằng cứ giữ cô ấy lại bên mình, thêm một ngày cũng được, cho dù vạn kiếp bất phục, hậu họa khôn cùng, tôi vẫn sẽ làm như
vậy.”
Chu Tiểu Manh ngủ một giấc rất ngon, lúc cô thức giấc thì trời đã sáng bảnh. Tiểu Quang đang phơi quần áo ngoài sân thượng, máy giặt kiểu cũ không có chức năng vắt khô, quần bò áo phông vắt trên dây nhỏ nước lõng bõng, trong ánh ban mai, cả người gã ta như bọc trong một viền vàng mềm mại như nhung. Chu Tiểu Manh thấy phố Chợ Bánh vào buổi sớm là yên tĩnh nhất, dường như tất cả mọi người đều chưa ngủ dậy, trên sân thượng nhà hàng xóm, một con mèo đang ngồi chồm hỗm, yên lặng nhìn cô. Thấy cô vươn tay ra đùa chơi với nó, Tiểu Quang liền nói: “Mèo hoang đấy, cẩn thận nó cào cô!”
Con mèo kia khéo léo nhảy lên mái nhà, quay đầu bỏ đi. Tiểu Quang lại hỏi: “Sáng cô ăn gì? Tôi đi mua cho, không thì về nhà ăn.”
Chu Tiểu Manh mặc chiếc áo phông cũ của Tiểu Quang tuy là đồ hiệu nhưng đã giặt đến xù cả vải lên, cô mặc vào trông như cái váy ngắn. Quần cộc xắn lên cũng đến đầu gối, đứng giữa ánh nắng, trông như đứa trẻ con, gương mặt vẫn còn thấp thoáng nét hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ. Cô đáp: “Về nhà ăn, đằng nào chẳng bị anh tôi chửi, chửi thì cứ chửi đi, dù sao cũng đã vậy rồi.”
Giọng cô nói rất nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện của người khác vậy. Tiểu Quang cố ý không nhìn mặt cô, khom người nhặt một món quần áo trong chậu lên vắt khô, đoạn nói: “Sau này đừng làm như tối qua nữa, dù không vì người khác, thì cũng phải biết nghĩ cho mình chứ.”
“Đời tôi coi như xong rồi, còn gì mà nghĩ nữa đâu.” Chu Tiểu Manh có vẻ chán chường: “Nếu Tiêu Tư Trí sẵn lòng lấy tôi, tôi gả cho anh ta là xong, nếu anh ta không muốn, thì tôi tìm người khác vậy.”
Tiểu Quang ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn cô hồi lâu mới cất tiếng: “Nếu anh ta không muốn, tôi sẽ lấy cô.”
Khóe miệng Chu Tiểu Manh hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không giấu nổi vẻ kinh hoảng: “Anh tôi sẽ không chấp nhận đâu.”
Tiểu Quang đột nhiên vươn tay ra, chạm nhẹ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, một cử chỉ thân thiết xưa nay chưa từng có. Chu Tiểu Manh ngây người nhìn gã ta, lòng bàn tay gã hơi ẩm, cách một làn tóc nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ẩm nơi tay gã. Gã đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: “Đồ ngốc.”
Chu Tiểu Manh bần thần đứng đó, nhìn gã phơi hết từng món từng món quần áo, cuối cùng, Tiểu Quang nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Đêm qua Chu Tiểu Manh mượn rượu giả điên, Tiêu Tư Trí không biết chỗ đó là địa bàn của ai, nhưng cô thì rõ mồn một. Với tính cách của Chu Diễn Chiếu, chắc hẳn sẽ lại gây khó dễ với cô, chẳng ngờ khi cô về nhà thì Chu Diễn Chiếu đã đến công ty từ sớm. Tôn Lăng Hy vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang đưa cô về rồi vội vã đi ngay, một mình cô ăn bữa sáng. Qua cửa sổ, cô chợt nhìn thấy ông Chu Bân Lễ ngoài vườn, đang ngồi một mình trên xe lăn, ngẩn ngơ trước một khóm mã đề.
Chu Tiểu Manh bèn đi ra, gọi một tiếng: “Bố!”
Ông Chu Bân Lễ khó nhọc ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ ra phố rồi.” Chu Tiểu Manh ngồi thụp xuống, chỉnh lại tấm chăn len đắp trên đùi ông: “Bố đừng ngồi đây nữa, nắng chiếu tới rồi.”
“Ừm…” Ông già ngơ ngác nhìn cô, hỏi: “Tiểu Manh? Sao con gầy thế? Có phải sắp thi không?”
“Vâng ạ, sắp thi rồi.”
“Học hành đến gầy rộc cả người đi thế này.” Ông già thương xót vươn bàn tay ra: “À, bố cho con cái này hay lắm.”
Chu Tiểu Manh biết ông lúc thì ngớ ngẩn lúc lại tỉnh táo, vì vậy chỉ hùa theo dỗ dành: “Vâng.”
“Bố giấu chìa khóa ở bên dưới chậu hoa ấy.” Ông già tỏ vẻ thần bí chỉ vào chậu sơn trà: “Lấy đi.”
Chu Tiểu Manh vâng một tiếng, nhưng không nhúc nhích, ông Chu Bân Lễ lại sốt ruột giục giã: “Mau nhấc chậu hoa lên, mau lên con!”
Chu Tiểu Manh hết cách, đành giả bộ nhích chậu hoa ra một chút, đồng thời thò tay sờ sờ, miệng nói: “Chìa khóa gì chứ…” Đột nhiên tay cô chạm phải thứ gì đó cưng cứng trong đám đất bùn, vội móc ra xem, không ngờ lại là một chiếc chìa khóa, có điều không biết giấu ở đó bao lâu, đã lốm đốm hoen gỉ.
Chu Bân Lễ thấy cô lấy được chìa khóa, liền cười đầy vẻ đắc ý: “Bố với mẹ con cùng giấu vào đấy đấy, người khác không ai biết đâu. Tiểu Manh, chúc mừng sinh nhật!”
Chu Tiểu Manh thấy mũi mình cay cay, Chu Bân Lễ đã quên hết mọi sự, duy chỉ có một chuyện ông vẫn còn ghi nhớ, hôm nay là sinh nhật cô. Trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ còn mình ông là nhớ sinh nhật cô, đã mấy năm nay cô không làm sinh nhật, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô còn tâm trạng nào mà tổ chức sinh nhật nữa đâu.
Mấy năm trước, ngày cô rời nhà ra đi chính là hôm trước sinh nhật, mặc dù bà Diệp Tư Dung vẫn luôn chủ trương cho cô sang Canada, còn một tay làm thay cô hết mọi thủ tục du học, nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ, Chu Diễn Chiếu sớm đã đặt vé bay cùng một chuyến với cô.
Lúc ấy đúng là ngốc, tưởng rằng chỉ cần đi thật xa là thoát khỏi mọi phiền nhiễu có thể có của thế tục, thậm chí, có thể thoát khỏi bố mẹ.
Ở Bắc Kinh, khi nhận được điện thoại báo trong nhà có chuyện, phản ứng đầu tiên của cô và Chu Diễn Chiếu lại là bố mẹ phát hiện bọn họ bỏ trốn với nhau, nên mới bày trò gạt hai người trở về. Nhưng cuộc điện thoại thứ hai là do Tiểu Quang gọi, Chu Diễn Chiếu nghe rất lâu, cô vĩnh viễn nhớ mãi sắc mặt tái nhợt của anh ta sau khi dập máy, anh ta nói: “Tiểu Manh, em đi Canada trước đi, em cứ ở bên đấy, an toàn hơn. Anh về nhà xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu không có gì, anh sẽ nhanh chóng sang tìm em.”
Cô đưa anh ta ra sân bay, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã cảm thấy anh ta càng lúc càng rời xa mình, đứng trước cửa kiểm tra an ninh sân
bay, anh ta ôm cô lần cuối, nói: “Đợi anh!” chỉ hai chữ ấy thôi đã khiến cô rơi lệ, cô ôm chặt eo anh ta, nhất quyết không chịu buông tay, rốt cuộc vẫn là anh ta lòng dạ cứng rắn, vừa dỗ vừa gạt cô buông tay. Cô nhòa lệ đứng ở chỗ kiểm tra an ninh, trân trối nhìn anh ta đi vào, từng bước từng bước xa dần, bỗng nhiên một cảm giác vô duyên vô cớ trào lên, dường như cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chu Tiểu Manh nán lại Bắc Kinh hai ngày, hoãn cả vé máy bay, rốt cuộc vẫn không muốn một mình lên máy bay. Cô ôm một tia hy vọng mỏng manh, hy vọng trong nhà không xảy ra chuyện gì lớn, anh ta sẽ quay lại đi cùng với cô.
Sau đó, anh ta gọi điện cho cô, nói ông Chu Bân Lễ gặp tai nạn giao thông, bị thương rất nặng, cả bà Diệp Tư Dung cũng bị thương, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ, lập tức mua vé máy bay về nhà.
Lúc ấy cô nghĩ gì nhỉ?
Chỉ lo lắng cho bố mẹ, và lo lắng cho cả anh ta nữa, giọng anh ta trong điện thoại đầy âu lo, toát lên vẻ mệt mỏi khôn cùng, nhà họ Chu dù sao cũng ở trong giới xã hội đen, làm ăn lớn, đắc tội cũng nhiều người. Lúc ấy, trong lòng cô chỉ nghĩ, “Các vị thần Phật ở trên trời, nếu các vị nghe được, cầu xin cầu xin các vị hãy phù hộ cho anh trai con, bố mẹ đã gặp chuyện rồi, anh ấy không thể nào gặp chuyện gì được nữa.”
Cô quên cả hôm đó là sinh nhật mình, chỉ nhớ lúc bước qua cửa, trông thấy Chu Diễn Chiếu vẫn bình yên vô sự đứng giữa phòng khác, anh ta ngoảnh lại nhìn cô, đó là lần cuối cùng, anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng trìu mến ấy.
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, quá khứ phủ bụi từ lâu đã bị cô chôn vùi dưới mười tám tầng địa ngục, bất cứ ai cũng không dễ gì lục xem được. Chỉ không thể ngờ, thì ra nhiều năm trước, bố mẹ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, nhưng cô chưa kịp nhận món quà ấy thì đã nảy sinh biến cố.
Ông Chu Bân Lễ nhìn cô đứng ngây ra đó như người mất hồn, còn tưởng cô quá đỗi kinh ngạc và mừng rỡ, liền hả hê như một đứa trẻ: “Két bảo hiểm trong ngân hàng, mật mã và chìa khóa, ngoài ra còn phải đích thân con ký tên
mới mở được, mật mã chính là ngày sinh nhật của con.”
Cô nghe thấy giọng mình xa xăm như thể người khác đang nói chuyện: “Cảm ơn bố!”
“Cảm ơn mẹ của con ấy, là bà ấy bảo giấu chìa khóa ở dưới chậu hoa, sau đó để con tự đi tìm, nhất định rất thú vị, ha ha, ha ha.”
Chu Tiểu Manh thấy ông nhe cả răng ra cười, lòng không khỏi dấy lên cảm giác buồn bã: “Bố à, con đẩy bố vào trong nhé, bố đến giờ ngủ trưa rồi.”
“Được… được…” Ông Chu Bân Lễ nói: “Nhớ đi mở két bảo hiểm đấy.” “Vâng.”
Chiều hôm ấy cô đến ngân hàng, sau khi ký tên chứng thực thân phận, người của ngân hàng phải dùng dầu máy chà xát chiếc chìa khóa một lúc lâu mới phối hợp với mật mã để mở két bảo hiểm ra được.
Thì ra là dấu tay và dấu chân của cô hồi còn là trẻ sơ sinh trên chiếc khuôn thạch cao be bé, thời đó, làm mấy thứ kiểu này đều rất sơ sài, không giống như bây giờ đâu đâu cũng đầy các công ty làm đồ lưu niệm. Hồi đó cũng là bà Diệp Tư Dung viết: “Chúc mừng sinh nhật! Tiểu Manh của mẹ!”
Trong khoảnh khắc, Chu Tiểu Manh cơ hồ như bị rút hết toàn bộ sức lực, phải dựa vào chiếc cột, đây là những dòng chữ cuối cùng mẹ cô viết, bà sẽ không bao giờ tỉnh lại, càng không bao giờ viết lách gì được nữa.
Một giọt nước mắt rất lớn rơi xuống tấm thiệp mừng, cô vội vàng đưa tay quệt đi, sau đó giơ tấm thiệp lên áp sát vào môi mình, giống như vô số lần mẹ hôn cô vậy. Tấm thiệp không một nếp gấp, nhưng bấy nhiêu năm trôi qua, Chu Tiểu Manh có cảm giác mình đã sống cả một đời người, những mảnh vụn quá khứ đều xa xôi như kiếp trước.
Chỉ một chút mảnh vụn ấy, cũng đủ làm cô thỏa mãn rất lâu, rất lâu.
Nhân viên bán hàng thấy cô thương cảm nhường ấy, cũng không quấy rầy,
cuối cùng khi cô sắp rời đi, người đó mới hỏi: “Cô Chu, vẫn còn một két bảo hiểm nữa đăng ký tên cô, kỳ hạn thuê sắp hết rồi, cô có muốn thuê tiếp không ạ?”
“Gì cơ?” Chu Tiểu Manh ngẩn người ra, rồi nhanh chóng định thần lại, tưởng là Chu Bân Lễ lấy tên mình mở két bảo hiểm, ông đã không còn nhớ mấy chuyện này nữa, bèn nói: “À, tôi quên mất, có thể lấy hợp đồng cho tôi xem không? Cũng cần chìa khóa và mật mã nữa à?”
“Cô ký tên là mở được rồi, giống như thẻ tín dụng ấy.”
Chu Tiểu Manh nói: “Vậy thì mở ra xem đi, xem xong tôi sẽ quyết định có tiếp tục thuê nữa không.”
Nhân viên ngân hàng lấy chứng từ ra cho cô ký tên, sau đó mở két bảo hiểm. Trông thấy trong ngăn két là một hộp giày, tim cô đột nhiên đập rộn lên, bàn tay cũng run rẩy dữ dội, cơ hồ không dám mở ra nhìn.
Cuối cùng cô vẫn mở ra, quả nhiên nó đựng một đôi giày gỗ hết sức tinh xảo, bên trong khoét rỗng trạm hình hoa, bên ngoài lại dùng sơn màu tô vẽ hoa văn. Cô lật ngược hai chiếc giày lại, quả nhiên dưới đế giày có khắc chữ. Bên dưới một chiếc khắc “suốt đời”, chiếc kia khắc “bên nhau”.
Hồi cô mười sáu tuổi, Chu Diễn Chiếu từng đi Hà Lan một chuyến, cô dặn đi dặn lại, đòi anh ta mua cho một đôi giày gỗ, kết quả anh ta vẫn quên mất. Sau khi anh ta trở về, cô không chịu bỏ qua, giận dỗi suốt mấy ngày liền. Chu Diễn Chiếu nói: “Giày gỗ thì có gì khó đâu, để mấy hôm nữa anh làm cho em một đôi.”
Chu Tiểu Manh nói: “Bốc phét!”
“Thề không bốc phét, em đợi đấy mà xem tay nghề của anh đi!”
Chu Diễn Chiếu rất có tài điêu khắc, có lẽ vì anh ta chơi dao rất giỏi, mà điêu khắc lại cần sự khéo léo. Hồi anh ta còn nhỏ, bà Diệp Tư Dung thấy anh ta không chịu học cái này, cũng không chịu để tâm cái kia, cả ngày chỉ cầm con dao nhỏ chạm chạm trổ trổ, bà đã không hề ngăn cản. Đợi anh ta lớn lên
chút nữa, thậm chí bà còn mua công cụ cho, để anh ta đẽo tượng, khắc con dấu.
Chu Diễn Chiếu không mấy hứng thú với những chuyện văn nhã như khắc ấn, nhưng tiện tay khắc con chó con mèo gì đấy thì lại rất say sưa hào hứng. Song tính tình của anh ta, dẫu có thích cũng chẳng duy trì được mấy ngày. Chu Diễn Chiếu thời niên thiếu rất bận rộn, sở thích nhỏ ấy đã bị anh ta quăng lên tận chín tầng mây rồi.
Đến khi anh ta tìm khúc gỗ để đẽo giày, Chu Tiểu Manh lại mê tín nói: “Bạn em bảo không thể tặng giày cho người khác được, tặng giày tức là muốn càng đi càng xa, xui lắm.”
Chu Diễn Chiếu cười phì một tiếng, nói: “Cái gì mà may với chẳng không may, vậy anh khắc mấy chữ ở đế giày là được rồi, khắc chữ suốt đời bên nhau đi, đủ may mắn chưa?”
Sau đó, anh ta bận nhiều việc, chuyện đôi giày gỗ ấy, không thấy anh ta nhắc đến nữa.
Cô cứ ngỡ rằng anh ta không khắc, nhưng thì ra, là anh ta không tặng. Dù đã khắc suốt đời bên nhau, thì ra cũng không thể một đời bên nhau.
Cô dùng đầu ngón tay chầm chậm ve vuốt vết khắc sâu dưới đế giày, đời người dài đằng đẵng như thế, vận mệnh khó lường như thế, bốn chữ “suốt đời bên nhau” khiến người ta mê đắm xiết bao.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, Chu Tiểu Manh không về nhà ngay, mà đi mua một cái bánh ga tô.
Số tiền mặt trong tay cô chỉ có hạn, thẻ phụ mà Chu Diễn Chiếu đưa cho cô lại không thể rút được tiền, có lẽ không ai tin, đường đường cô hai nhà họ Chu mà trên người lúc nào cũng không xu dính túi. Thành tích học tập của cô tuy thuộc loại trung bình khá, nhưng lại thường xuyên nghỉ học nên cũng không thể giành được học bổng, có tiền mặt hay không toàn bộ đều phải trông vào sự cao hứng của Chu Diễn Chiếu, hỏi xin tiền của anh ta là một việc rất khó
khăn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, thông thường Chu Tiểu Manh cũng không mở miệng đề cập chuyện ấy với anh ta. Cảm giác giẫm đạp lòng tự tôn của mình dưới chân quá đỗi khó chịu, đặc biệt là khi nhận mấy tờ giấy bạc màu hồng phấn từ tay anh ta, lần nào như lần nấy đều khiến cô cảm thấy mình đang bán chính bản thân mình, mà sự thật cũng đúng như thế. Có điều, khi ngay cả việc dối mình dối người cũng trở nên xa xỉ, cô luôn vô thức né tránh sự khó xử ấy.
Có khi Chu Diễn Chiếu nổi hứng lên sẽ đưa cho cô mấy bó tiền mặt, để cô đếm chơi, đếm xong anh ta thường mang đi chẳng để lại cho cô tờ nào, còn châm chọc nói: “Chỉ lúc đếm tiền nom cô còn lanh lợi một chút.” Thoạt đầu, Chu Tiểu Manh còn cảm thấy khó chịu, về sau khi anh ta nói những lời kiểu ấy, cô cũng tảng lờ như không nghe, chỉ là, đôi khi nhân lúc anh ta ngủ, cô có lén lút lấy một hai tờ tiền trong ví anh ta. Ví Chu Diễn Chiếu thường không có nhiều tiền mặt, hôm sau tự nhiên anh ta sẽ biết, có lúc anh ta sẽ ép cô giao tiền ra, có lúc lại quên mất không truy hỏi. Cô biết mình không nên lấy tiền của anh ta như vậy, nhưng những chỗ cần tiêu tiền lại quá nhiều, không phải lúc nào cũng có thể quẹt thẻ, vả lại chỉ cần cô quẹt thẻ, cô ăn gì, mua gì, đi nơi đâu, anh ta đều sẽ biết rõ mồn một.
Anh ta dùng tiền bạc đan thành một cái lồng, khiến cô chẳng thể nào đi đâu được.
Đến lúc này, toàn bộ tiền mặt trên tay cô chỉ còn hơn ba trăm bốn mươi đồng, những lúc buồn bực, cô thường chỉ muốn ăn một mình, không quẹt thẻ, tựa hồ làm thế có thể chứng minh được điều gì đó. Cô biết mình ấu trĩ, tiền mặt và quẹt thẻ, chẳng phải đề là tiền của anh ta hay sao?
Có gì khác biệt đâu?
Nhưng hôm nay cô vẫn mua cho mình một chiếc bánh ga tô, một chiếc rất nhỏ cũng phải hơn hai mươi đồng rồi. Cô ngồi trong cửa tiệm ăn từng miếng, từng miếng một, sau đó đi vào bệnh viện thăm bà Diệp Tư Dung.
Cô cố ý dành cơ hội đi thăm mẹ tháng này đến ngày hôm nay. Bà Diệp Tư Dung vẫn như vậy, không có bất cứ thay đổi gì. Cô giúp hộ lý rửa ráy cho mẹ. Hôm nay, Chu Tiểu Manh trầm mặc khác thường, không muốn nói gì. Thời còn ẵm ngửa, khi cô vừa mới ra đời, chắc mẹ cũng chăm sóc sô như thế này nhỉ?
Cô không biết nói chuyện, ngủ suốt cả ngày, chỉ biết khóc. Còn bà Diệp Tư
Dung bây giờ, thậm chí còn không biết khóc nữa.
Đến khi hộ lý ra về, trời đã sâm sẩm tối. Trời hoàng hôn chừng như lại sắp muốn mưa, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có một cây đa, tán lá sum suê rậm rạp, mỗi lần gió thổi qua lại nghe xào xạc.
Cô đứng thật lâu thật lâu trước giường bệnh của mẹ, mãi tới khi trời tối hẳn, mới nói: “Mẹ, con lấy anh trai có được không?”
Ngập ngừng một chút, cô lại tự cười một mình: “Con biết là không được đâu, mẹ đừng giận. Anh ấy đã hại mẹ ra nông nỗi này, con làm sao có thể lấy anh ấy nữa chứ?” Cô cúi đầu, vuốt nhẹ ngón tay lên thành giường bệnh bằng sắt, giọng nói thấp trầm đến độ gần như không thể nghe thấy: “Nhưng mà mẹ ơi, cứ nghĩ đến chuyện anh ấy sắp lấy người khác, con vẫn buồn lắm… thực sự rất buồn.”
Không có ai trả lời cô, chỉ có âm thanh đơn điệu của đống máy móc, và tiếng gió ngoài cửa sổ.
Cô buồn bã tự nhủ, nếu mẹ vẫn còn tỉnh táo thì tốt quá, mình có thể khóc, có thể làm ầm ĩ lên, có thể nhõng nhẽo, thậm chí có thể không nói lý lẽ gì, dù mẹ tát cho cô một cái, có lẽ cô cũng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Rời khỏi bệnh viện, Chu Tiểu Manh một mực đòi bắt xe buýt về nhà, lái xe hết cách, đành mặc cho cô bỏ tiền xu vào hộp rồi lên xe, còn mình thì lái xe đi theo sau xe buýt. Chuyến xe này không đông lắm, lúc lên xe có người đi sát phía sau cô, nhưng lại không có tiền lẻ, đành ngượng ngùng hỏi cô: “Cô à, có thể cho tôi mượn hai đồng không?”
Chu Tiểu Manh chau mày lại, lúc này đây cô không muốn nói chuyện gì hết, càng không muốn để ý đến một người xa lạ, bèn móc ra hai đồng tiền quẳng vào trong hộp. Người kia cảm ơn rối rít, song vẫn theo cô đi tới hàng ghế cuối cùng, cô ngồi xuống ghế sát cửa sổ, y liền ngồi xuống bên cạnh cô. Chu Tiểu Manh lại không kìm được chau mày, vì phía trước còn rất nhiều chỗ trống, người này rõ ràng là cố ý ngồi cạnh cô. Quả nhiên, người kia vừa mở miệng ra đã hỏi: “Có tiện để lại cách thức liên lạc không, để tôi trả tiền lại cho cô.”
Không phải C