--> Đồ tồi ! Tôi yêu anh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Đồ tồi ! Tôi yêu anh

TẢI TRUYỆN VỀ ĐIỆN THOẠI
Nó một con nhóc đại bình thường, chẳng xinh đẹp mĩ miều, chẳng học giỏi thông minh (nếu không nói quá thì đúng là dốt đặc), cha mẹ cũng chẳng giàu có gì. Nói tóm lại tất cả đều bình thường nhưng có một điều nó giống tất cả những cô gái không bình thường khác, đó là sự bướng bỉnh đến vô đối!

[Tải ảnh'>
Đang say sưa thưởng thức cốc soda nóng (giữa cái tiết trời mùa đông lạnh cóng đến tận sương tận tủy này mà có được một cốc soda nóng thì đúng là không còn có gì tuyệt hơn!), bỗng cốc soda trên tay nó rơi cái bịch xuống đất. Nhưng trước khi rơi được xuống đất nó đã kịp ghé thăm chiếc áo len trắng đang đi ngược hướng.

- Cái gì thế này? – Giọng nói đầy tức tối của tên con trai – Chủ nhân của chiếc áo.

- Tôi… tôi.

- Cô không có mắt hay sao? – Hắn nói như hét vào tai nó.

- Anh có cần phải bất lịch sự như thế không? – Nó nói cũng như hét vào tai hắn.

- Bất lịch sự? Cô nói hay thật. Bây giờ cô tính sao với cái áo này của tôi hả, con nhỏ đáng ghét kia?

- Tôi sẽ bắt đền anh là được chứ gì? Đồ tồi!

- Bắt đền? Tôi có nghe nhầm không đấy? Một đứa con gái nhà nghèo như cô thì lấy đâu ra tiền mà đền?

- Anh đừng có khinh người quá đáng như thế! – Nó hét lên với tất cả mọi tức tối trong lòng. – Anh tưởng chỉ có mỗi cái loại công tử thối như anh mới có tiền hay sao? Cái áo đó bao tiền tôi sẽ đền anh?

- Được, một triệu.

- AAAAAAAAAAAAAAAAA – Nó hét còn to hơn lúc nãy. – Anh đùa đấy àh? Áo gì mà một triệu chứ?

- Sao không có tiền đền hả? Tôi đã bảo rồi mà, còn dám to mồm nữa không? Nói cho cô hay, đây chỉ là một cái áo bình thường thôi, một triệu đã là gì, đồ nhà quê!

- Anh… anh! – Nó đuối họng

- Thôi tôi cho cô thời gian là một tuần. Nhớ thu xếp tiền mà trả cho tôi. Lúc đó tôi cho cô cái áo này mà tặng cho bạn trai. HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – Hắn to cười to rồi bỏ đi, mặc cho nó tức đến nghẹn cổ họng.

Trương Vĩnh Quân – Hắn là công tử của tập đoàn khách sạn xuyên quốc gia lớn nhất cả nước, do mẹ hắn đứng đầu (Bố hắn đã mất khi hắn mới 10 tuổi). Vĩnh Quân nổi tiếng là một tên công tử xấu xa, bản tính kiêu căng, khinh người như rác, thay người yêu như thay áo… nói chung là hắn chả được cái điểm gì ngoài cái mã đẹp trai ra. À không, khác hẳn với cô nàng của chúng ta, hắn học cực đỉnh, luôn đứng đầu bảng xếp loại của trường (Đời nhiều khi cũng bất công thật!).

***

Nó lang thang trên đường không bít làm thế nào để trong một tuần mà có nổi một triệu. Vinh Quân nói đúng, một triệu với hắn ta chả là gì nhưng với cô thì thật lớn. Xin tiền bố mẹ là điều không thể. Mà tiền tích kiệm của cô thì cũng chỉ được có vài chục xu lẻ, chẳng bõ ngồi đếm. Đang buồn bã, chợt nó nhìn thấy một người phụ nữ sang trọng bước ra từ một chiếc ô tô đen bóng lóng cũng sang trọng chả kém. Chả hiểu sao nó cứ chú ý đến người phụ nữ này hoài.

- Alo! – Giọng người phụ nữ đầy lo lắng.

Sao lại vào đúng lúc này chứ? Ngày mai tôi đã phải bay rồi. Chị mà xin nghỉ lúc này, thì một tuần tôi đi ai lo cơm nước cho chúng nó chứ! – Người phụ nữ lo lắng nói vô điện thoại.

- Xin lỗi bà, nhưng mẹ tôi ốm quá, tôi sợ không về nhỡ bà làm sao thì tôi…

- Thôi, tôi nói thế chứ dù thế nào chị vẫn phải về xem bà cụ thế nào. Chiều nay chị về luôn àh?

- Dạ vâng ạ!

- Vậy thì đợi tôi, tôi gửi ít tiền mua thuốc biếu cụ.

- Dạ, cám ơn bà chủ ạ.

- Ừ, sao chị khách sao thế!

- ...

Người phụ nữ mở túi cất điện thoại, sơ ý thế nào đánh rơi cả chiếc ví tiền ra ngoài nhưng chẳng mảy may để ý. Đang tiến vào siêu thị để mua ít đồ thì:

- Bác ơi! – Nó cất tiếng gọi và chạy nhặt chiếc ví rồi lại chỗ người phụ nữ. – Bác rơi ví tiền này!

- Ơ,… Trời, cám ơn cháu, bác đúng là đầu óc để trên mây, rơi ví tiền mà cũng không hay!

- Dạ. xin lỗi cháu đã nghe hết cuộc nói chuyện điện thoại của bác, bác đang cần một người giúp việc nấu cơm phải không ạ?

- Uhm. Người giúp việc của bác xin nghỉ mấy tuần, mà ngày mai bác lại phải bay sang Mỹ công tác một tuần mới về. Không có ai lo cơm cháo, chăm sóc nhà cửa cho hai đứa con bác.

- Bác ơi bác thuê cháu được không ạ? – Nó đặt vấn đề nhanh quá khiến người phụ nữ hơi bất ngờ.

- Cháu ư? Cháu vẫn còn đi học mà. – Bà ấy nhìn vào chiếc ba lô nó đang đeo.

- Dạ vâng, nhưng cháu cũng 16 rùi, đủ để làm được nhiều việc lắm ạ. Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cháu làm được mà!

- Thế cháu cần tiền để làm gì?

- Cháu… Bác nghĩ cháu là người xấu ạ?

- À không. Bác biết cháu là một cô bé tốt.

- Vì sao ạ?

- Vì cháu đang cần tiền mà vẫn trả lại bác chiếc ví.

- Vậy bác nhận cháu nhé?… – Nó nghĩ một lúc rồi nói – Cháu cần tiền vì danh dự bác ạ!

- Được bác sẽ nhận cháu.

- Vậy bác trả cháu một triệu nhé?

- Một triệu? Bác biết đó không phải là số tiền quá lớn nhưng bảy ngày lo cơm nước mà lấy một triệu thì hơi nhiều quá!

- Cháu biết!… Nhưng cháu có thể làm thêm nhiều việc khác như dọn dẹp nhà cửa. Hay bác có con nhỏ không cháu có thể trông trẻ vào buổi chiều, nấu cháo, bón ăn và dẫn đi chơi… – Nó hồ hởi nói.

- Hiiiiiiiiiiiiii. Bác cũng có con nhỏ nhưng không nhỏ đến nỗi phải ắm bế hay bón cháo gì đâu. Nó đang học lớp hai. Cháu chỉ cần ngày đưa nó đi học và chiều đón nó về là được rồi. À còn một điều nữa, tối cháu phải ngủ với nó vì nó rất sợ ngủ một mình!

- Dạ? Tức là cháu phải ở nhà bác suốt bảy ngày?

- Ừ, trừ lúc cháu học ở trường. – Người phụ nữ cười nói. – Bác đồng ý trả cháu một triệu, cháu có còn muốn làm nữa không?

- Dạ, tất nhiên là có rồi! Cháu cảm ơn bác ạ.

***

Chiều ngày hôm sau, theo tờ chỉ dẫn nó cũng tìm đến được địa chỉ nhà người phụ nữ. Một ngôi nhà to đẹp sau cánh cửa sắt lớn đập vào mắt nó. “Chà đẹp và rộng quá! Chắc mình chết vì mệt rồi đây. Lau chùi cũng chết vì còng lưng! Một triệu cũng đáng mà!” Nó tiến lại ấn chuông.

“Reng reng reng…” Cánh cửa tự động mở, nó bước vào, cánh cửa từ từ đóng lại (hiện đại thật!) bỗng từ đâu một con cho to như con gấu cũng nên sồ ra cắn sủa. Nó đang sợ xanh mặt thì một cô bé tầm 7,8 tuổi chạy ra.

- Mi lu ngoan nào, không được cắn. – Con bé vừa rứt lời thì con chó thôi cắn luôn. Đúng là một con chó khôn!

- Chị là người mẹ em bảo sẽ đến giúp việc nhà em àh? – Con bé khẽ hỏi.

- Uhm. Thế chỉ có mình em ở nhà thôi àh? – Nó nhìn quanh nhà rồi hỏi.

- Không ạ, anh trai em đang ở trên phòng. Chị vào nhà đi! – Nói rồi nó quay lại vuốt ve con chó – Mi lu nhớ nghe, từ giờ không được cắn chi ấy nữa nghe không? – Nó phì cười khi nhìn thấy con nhỏ bé tí bên cạnh con cho to đùng, nhưng cũng từ giây phút ấy không hiểu sao nó iu con nhỏ đó thế nhất là cái giọng nói ngọt ngào và đáng iu của nó.

Con bé dắt nó vào nhà, chợt nó giật nảy mình bởi giọng nói của một tên con trai nhưng có vẻ rất quen.

- Hóa ra là cô!

- Ơ… sao… lại là anh? – Nó nói cứ như gà mắc tóc.

- Trái đất tròn thật! Trời cũng khéo trêu người ghê! – Hắn cười nham nhở y như bản tính vốn có của hắn.

- Hai anh chị quen nhau ạ? – Cô bé tròn xoe mắt hỏi.

- Không! Anh không có quen người này! – Hắn trả lời nhẹ như không.

- Anh tưởng tôi muốn quen anh chắc? Đồ công tử hắc xì dầu!

- Cô!… – Quay ra phía em gái – Bé Tũn vào trong nhà trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với bà chị này!

Bé Tũn lững thững bước vào nhà theo yêu cầu của ông anh.

- Tôi cũng ko ngờ chỉ có một triệu thôi mà cô cũng phải đi làm thuê sao? – Hắn hỏi mỉa nó.

- Làm thuê thì sao? Còn hơn cái loại ăn không ngồi rồi! – Nó vênh mặt đáp trả.

- Cô vẫn còn to mồm thế sao? – Hắn ghé sát mặt nó mà nói khiến mặt nó nó bừng – Những ngày sắp tới cô sẽ biết tay tôi! Mà cũng hay thật sao mẹ tôi lại có thể thuê cô nhỉ, lại còn cho ăn uống và ở luôn đây nữa chứ! Nói thật nghe, hôm qua trong mắt tôi cô là một con nhà quê, giờ thì lại giống một con ở đợ rồi đó! – Hắn nói như tát vào mặt nó. Đau.

- Anh sủa đủ chưa? Đến con Mi Lu nhà anh nó còn biết lúc nào cần sủa và lúc nào thì không! Chả nhẽ anh không bằng nó. Mà anh sủa có kém gì nó đâu! – Nó trả đũa lại hắn ngay lập tức.

- Cô…! – Vĩnh Quân giận tím mặt không nói được gì.

Nó ung dung bước vào nhà, mặt cười tươi roi rói, cái bản tính hiếu thắng của nó lại được dịp xuất hiện rồi đó.

***

- Chị đang nấu cơm ạ? – Con bé hớn hở hỏi.

- Uhm. Bữa nay chị nấu nhiều món ngon lắm, em nhớ ăn nhiều nghe!

- Vâng! À mà chị tên gì vậy? Em là Trịnh Ngọc Hân, nhưng mọi người toàn gọi em là bé Tũn.

- Bé Tũn! Lúc nãy nghe anh trai em gọi chị đã thấy hay hay rồi. Còn chị là Hà An Ly.

- Tên chị nghe hay ghê! À chị có biết tên anh trai em không?

- Anh trai em ở trường nổi tiếng thế ai mà chả biết!

- Vâng công nhận, anh em học giỏi lắm. Mà anh ấy có nhiều chị thích lắm. Cô Ba bảo anh ấy trông đẹp trai sáng sủa.

“Công nhận là hắn ta sáng sủa tối cũng sủa” – Nó thầm nghĩ.

- Thế chị có thích anh trai em không? – Trời đất con bé hỏi “duyên” thật.

- Không! Không bao giờ nhóc ạ! – Nó quả quyết. Nhưng không hiểu sao nó lại nóng hết cả người. Khó hiểu thật!

- Trời! Lần đầu tiên có người con gái nói không thích anh Quân. Thôi em phải lên báo tin buồn cho anh ấy đây.
Chắc anh ấy sốc lắm!

Nó phì cười bởi những lời con bé nói. Con bé còn nhỏ mà ăn nói như người lớn vậy. Nó đâu biết con bé chính là vị thần ái tình của nó sau này chứ.

Sau một hồi vật lộn với đống thực phẩm chất đầy tủ lạnh, nó cũng hoàn thành xong bữa cơm tối thịnh soạn và tuyệt cú mèo.

- Waaa, nhiều món ngon quá! – Bé Tũn quay sang anh nó – Anh ơi chị Ly nấu cả đấy!

- Có mỗi ba người ăn thôi mà cô nấu nhiều thế? Định mở tiệc à? Hay tại ko mất tiền của mình nên ko biết xót?

– Vĩnh Quân lớn giọng nói (đây có phải là lời của một tên công tử tiêu tiền như nước ko?).

- Tôi… tôi… – Nó luống cuống.

- Anh ơi, nhà mình vẫn nấu nhiều như thế này mà! – Bé Tũn ngây thơ nói mà ko biết rằng đã mắc tội với anh mình.

- Ờ thì… – Vĩnh Quân xấu hổ.

- À hóa ra anh định làm lớn chuyện để mắng tôi? Anh trẻ con thật! – Quay sang phía bé Tũn – Cám ơn bé Tũn nha. Hai chị em mình ăn thôi, chắc anh hai em ko ăn đc nhiều thức ăn ngon như thế này!

- Ai bảo tôi ko ăn? Ko ăn để cho kẻ chết đói như cô ăn hết à? – Vĩnh Quân nói mà ko suy nghĩ.

- Chết đói? Anh nói thế mà nghe được àh? – Nó gắt lên vì tức giận.

- Cô đang làm cho bé Tũn nhà tôi sợ rồi đó! Cô nghĩ đây là đâu mà có thể lớn tiếng như vậy? Nói cho cô rõ: Đây là nhà tôi, tôi là ông chủ của cô, cho nên đừng có lớn tiếng nói với tôi. Hiểu chưa? Tôi đã bảo rồi, cô chỉ là con ở thôi!

- Anh…! Nó ko kìm nổi mình nữa, nước mắt cứ chảy hoài, mặn đắng! Nó ôm mặt chạy ra ngoài. Lòng nó đau nhói, có cái gì cứ mắc ở cổ nó, khó thở đến kinh khủng. Đau lắm! Nó tuy chỉ là một con bé bình thường nhưng nó có lòng tự trọng mà!

***

- Sao anh lại nói chị Ly như vậy? – Bé Tũn lúc này mới dám lên tiếng.

- Còn em nữa, hỏi nhiều quá! Ăn đi! – Vĩnh Quân mắng em rồi quay ra ăn như chẳng có chuyện gì. Nói cách khác là hắn chả thèm bận tâm mình vừa làm điều xấu xa gì! Con người hắn tồi tệ thật!

***

- Cô khóc đủ chưa?

- Chưa! – Nó gạt hai hàng nước mắt ngước thẳng lên nhìn Vĩnh Quân (Cái nhìn này bắn đầy tia lửa điện chết người đấy).

- Chưa thì vẫn phải vào dọn dẹp! – Hắn cũng trợn mắt nói lại (Tên này cũng ghê thật!).

- Tôi biết rồi! – Nó toan bước vào thì:

- À khoan! Cho tôi hỏi nhỏ một câu nhé! Chuyện cô đi làm thuê thế này bố mẹ cô có biết ko?

- Anh… anh nói gì vậy? … Tất… tất…. tất nhiên là biết rồi! – Nó cuống quýt mà vấp liên tằng!

- Sao cô lại sợ hãi thế? Tôi chỉ hỏi đùa thôi mà! Bố mẹ cô tất nhiên phải biết rồi nhưng nếu ko biết thì sao nhỉ…? – Hắn nói nửa vời khiến nó sợ hãi vô cùng. Cũng phải thôi có cho tiền nó cũng ko dám nói với bố mẹ nó là nó đi làm thuê. Bố mẹ nó nghèo thật nhưng ko bao giờ bắt nó phải đi làm nụng vất vả nói gì đến chuyện đi làm thuê kiếm tiền. Nó phải nói dối là đi đến nhà bạn ở để tiện ôn bài cho mấy bài kiểm tra sắp tới (nói đến học là bố mẹ nó đồng ý ngay, các bạn biết nó học hành kém thế nào rồi đấy).

- Anh… Anh đừng nói gì với bố mẹ tôi nhá! – Giọng nó ngọt ngào đến phát sợ!

- Ôi trời sập! Lần đầu tiên thấy cô ăn nói ngọt ngào phát ớn thế này! Trông cô giống con dog đang cầu cạnh người lắm! – Hắn nói còn hay hơn hát!

- Ồ có sao? Cũng giống anh cả mà! Đều là dog cả! – Nó đổi lại giọng ngay. – Nhưng dù gì vẫn hơn cái kẻ mắch lẻo phải ko? – Nó hất hàm hỏi mỉa.

- Cô nghĩ tôi là đàn bà chắc! Ko thèm nói chuyện với những người như cô chỉ có nước thừa hơi! – Vĩnh Quân nói rồi tức giận bỏ đi.

- Thế mà có người thừa hơi rồi đấy! – Nó nói với theo.

Nó bước vào phòng, dọn dép đống thức ăn, chợt thấy trên bàn có một bát thức ăn đầy ắp được đậy điệm cẩn thận. Hình như là phần nó. ” Hắn ta cũng ko đến nỗi tệ như mình nghĩ!”

- Chị ơi chị ăn đi, thức ăn em phần chị đó! – Bé Tũn từ đâu chạy vào.

- Sao là em phần à? – Nó hơi thất vọng. “Biết ngay mà, hắn ta đâu tốt như thế!”.

- Chị ko thick à?

- Ko, cám ơn em nha!

- Hiiiiiiiiii. – Con bé cười tít mắt. – À chị ơi, chị đừng giận anh Quân nhá! Anh ấy thực ra rất tốt!
- À… ừ, chị ko giận đâu! – Nó miễn cưỡng cười. “Chả qua là nhóc chưa biết anh ta ở trường xấu tính thế nào đâu! Anh ta mà là người tốt thì chắc công an đến phải thất nghiệp!”

***

- Chị ơi em chưa muốn ngủ giờ này! – Bé Tũn phụng phịu.

- Đã chín giờ rồi, mẹ em dặn chỉ phải cho em ngủ trc chín giờ mà!

- Em chả buồn ngủ tẹo nào cả! Hay hai chị em mình chơi đồ hàng đi! – Bé Tũn hớn hở! (Trời, nó 16 hơn rồi còn chơi đồ hàng gì nữa, bé Tũn đúng là trẻ con. Ơ hình như câu này nói hơi thừa, con nhóc ko là trẻ con thì là người lớn à?!!)

- À… Chơi đồ chơi phải để đến mai, bây giờ em phải ngủ để mai còn đi học chứ! (Thực ra nó buồn ngủ quá rồi!) – Bé Tũn ngoan nào, nằm xuống chị xoa lưng cho. – Nó luồn tay vào áo con nhỏ nhẹ nhàng xoa, dịu dàng ơi là dịu dàng.

- Chị ơi em vẫn chả ngủ đc! (Ôí trời! Nó toát cả mồ hôi!)

- Vậy chị kể chuyện cho em nghe nhé! – Nó đề xuất ý kiến. – Mà thôi chắc em chả thick đâu! – Nó lắc đầu gạt phắt ý kiến của mình.

- Ko! Chị kể chuyện cho em nghe đi!

Nó tròn xoe mắt nhìn con nhỏ, lạ thật con bé bướng bỉnh thế mà lại thick nghe kể chuyện. Ờ mà nó là trẻ con còn gì, nó vẫn thường thấy người lớn đọc chuyện cho trẻ đó mà.

- Thế em thick nghe chuyện gì?

- Em cũng ko biết!

- Thế thường ngày mẹ đọc cho em chuyện gì?

- Mẹ ko bao giờ đọc chuyện cho em cả! – Con nhóc buồn rười rượi. (Nó quên phéng mất, bà Hiền bận tụi bụi thế mà! Con bé cũng đáng thương ghê!)

- Thế chị kể cho em nghe chuyện “Nữ hoàng Ai Cập” nhé! Thôi chết chị quên! Nó là chuyện tranh thì kể làm sao được. Hay chị kể chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ” vậy. Ôi chuyện này chỉ chẳng nhớ bắt đầu nó thế nào nữa….”Dê đen và dê trắng” có được ko nhỉ? Thôi đúng rồi “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Chị bắt đầu kể nhé! – Nó sung sướng quay ra phía bé Tũn thì ko ngờ con nhóc chả ngủ từ lúc nào rồi! Nó chợt phì cười, nếu có cuộc thi dành cho người ru ngủ trẻ vụng về nhất thì chắc nó phải đoạt giải quán quân!

“Tít tít tít…. tít tít… tít tít…” – Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu inh ỏi.

- Điếc tai quá đi, có cho người khác ngủ ko? – Nó ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở với tay tắt cái đồng hồ, rồi lại ôm bé Tũn ngủ tiếp. Chợt vài giây sau nó mở to mắt bởi một ý nghĩ vụt qua đầu nó, đánh thức bộ não chỉ bằng quả nho đang ngái ngủ: Mày đang ở đâu? Nhiệm vụ của mày là gì? – Trời ơi, chết tôi rồi, bữa sáng! – Nó hét toáng lên, quoẳng cái chăn ấm ra khỏi người và nhảy cái tót ra khỏi giường. Và nó đã ko quên đánh thức luôn bé Tũn thức dậy khi mới 5 rưỡi sáng.

- Chị ơi, có chuyện gì vậy? – Bé Tũn nhăn nhó trông đến là thảm hại.

- Hiiiiiiiiiiiii. À ko Tũn… – Nó chưa kịp nói hết câu thì con nhỏ lại đã ngủ tiếp từ lúc nào rồi, y như tối hôm qua. Nó kéo chăn đắp cận thận lại cho con nhỏ rồi phi thẳng xuống bếp! (Chưa cả đánh răng rửa mặt nữa, ko biết nấu nướng thế này có hợp vệ sinh ko!)

Đúng 6h nó đã nấu xong cơm sáng, bé Tũn cũng đã dậy sẵn sàng ngồi vào bàn ăn. Chỉ duy nhất có tên trời đánh là chưa có mặt.

- Chị phải lên đánh thức anh ấy! Nếu ko anh ấy ko biết đường dậy đâu!

- Trời! Lại còn thế nữa! – Nó ngao ngán bước lên tầng vô phòng kẻ đáng ghét nhất quả đất!

“Cốc cốc… cốc… cốc” – Nó gõ hoài mà chẳng có động tĩnh gì. Tên này ngủ say quá trời. Nó tự mở cửa bước vào. “Ôí cha, (đừng hiểu lầm) hắn ngủ trông đẹp quá!” (Bó tay với nó).

- Này, này dậy đi học đi! – Nó lay người hắn.

- Cô Ba ơi, cho cháu ngủ thêm một tí nữa đi! – Vĩnh Quân mồm nói mà mắt vẫn nhắm nghiền!

- Đồ mèo lười! Hứ, giám nhầm mình là cô Ba, giọng mình già thế àh! – Nó lay mạnh người Vĩnh Quân một lần nữa – Có dậy ko thì bảo? – Vẫn vô ích. – Ko dậy thì thôi cho muộn học chết đi!

Nó bỏ ra đến cửa, chợt nó:

- Ôí, bé Tũn em nào sao thế? Bé Tũn, bé Tũn! … Bé Tũn ơi! – Nó kêu thất thanh.

- Bé Tũn bị làm sao? – Vĩnh Quân vục dậy lao ra cửa.

- Hiiiiiiiiiiiiii. Nó đang ăn sáng ở dưới nhà! – Nó cười khoái chí.

- Cô…. Cô đùa kiểu gì đấy! – Vĩnh Quân giận dữ

- Ko thế thì sao anh biết đường mà dậy được! – Nó lại cười tươi – Mà ko ngờ anh cũng biết thương em đấy! Chuyện lạ đó nghe!

Nó dắt bé Tũn ra cổng chuẩn bị đưa tới trường.

- Này! – Vĩnh Quân gọi nó.

- Có chuyện gì? – Nó cau mày hỏi.

Dắt con SH lại gần nó:

- Cô nghe tôi nói đây, đến trường cấm cô nói chuyện cô đến nhà tôi làm thuê, rõ chưa? (Quên chưa giới thiệu, hắn và nó học chung một trường, hắn hơn nó một lớp! Gái hơn hai trai hơn một hợp ghê!)

- Biết rồi! Tự hào gì mà khoe!

- Tôi cứ nhắc để cô nhớ, chứ đến trường tôi mà nghe ai xì xào gì thì đừng có trách tôi! – Nói rồi Vĩnh Quân leo lên SH rú ga phi thẳng.

- Xí, tưởng mình nổi tiếng lắm chắc? Lại còn tinh vi, cứ như mỗi mình mình có SH ko bằng. Câu cho ra ngoài kia bị công án túm cho chết cái tội oai. – Nó cứ thao thao bất tuyệt một mình.
- Chị ơi mình ko đi học ạ? – Bé Tũn đánh thức cơn mơ ngủ giữa ban ngày của nó.
- Ôi, thôi chết muộn học mất! – Nó hét toáng lên. – Bé Tũn lên xe chị đèo đến trường mau.
- Chị ơi mình đi xe đạp ạ? Sao ko đi taxi? – Bé Tũn tròn mắt hỏi.
- À đi xe đạp để bảo vệ môi trường! (Chứ ko phải là nó ko chịu đc mùi xăng xe đấy chứ?)
- Vậy ạ? Cô giáo cũng dạy em phải biết bảo vệ môi trường. Thế hai chị em mình cùng bảo vệ môi trường nhé! – Bé Tũn hớn hở.
- Uhm. – Nó phì cười vì con nhỏ dễ mắc lừa quá! ( Ơ mà cũng có lừa gì đâu, đi xe đạp bảo vệ môi trường thật mà! Vậy thì học sinh chúng mình cũng biết yêu môi trường ghê các bạn nhỉ? – Cái này hơi ngoài lề, sorry bà con!)
Nhìn hai chị em chúng nó vừa đèo nhau vừa nghêu ngao hát trông đến là buồn cười, đến cả những người đi ngoài đường cũng phải ngoái nhìn. WAAAAAAAAAA, ngày thứ hai đi làm thuê đã bắt đầu!
Vừa về đến nhà nó đã quoẳng cái xe đạp “phịch” một cái xuống sân, rồi phi thẳng vào phòng bếp nấu cơm. Khổ thế, tan học bằng giờ với Vĩnh Quân nên nó phải chạy đua tốc độ để kịp về nấu cơm trưa cho hắn. Nếu ko bụng đói hắn lại sinh sự!
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, xong chưa? Đói lắm rồi! – Vĩnh Quân gõ bát gọi nó.
- Sắp xong rồi! Chỉ còn vài món nữa thôi! – Nó nói với ra
- Thôi đi bà cô, nấu nhanh lên, đói mờ mắt rồi!
- Muốn nhanh sao ko vào giúp tôi một tay? – Nó bực dọc.
- Đó là lí do tại sao mẹ tôi phải bỏ tiền thuê cô! – Hắn ta nói ngon ơ.
“Đồ tồi! Chỉ biết ngồi đó mà kêu, đã thế ông cho thật nhiều hạt tiêu cho mày chết vì cay!” – Nó nghĩ vậy và làm luôn. Cuối cùng sau một lúc (chính xác là 30 phút các bác ạ!) nó cũng dọn đc cơm ra.
- Trời, đợi đc bữa cơm của cô tôi đến chết! – Vĩnh Quân than thở.
- Chết sao vẫn còn nhe răng ra mà nói? – Nó nói móc.
- Thôi, ko thèm nhiều lời với cô, phải ăn đã, đói rã họng rồi!… AAAAAAAAAAAAAAAAAA. – Vĩnh Quân la thất thanh.
Nó trợn tròn mắt vì ko ngờ tác dụng nhanh quá. KEEEEEEEEE.
- Hạt… hạt…hắt… hắt xì! Có…. hắt xì, hắt xì! Có hạt… hạt tiêu! – Vĩnh Quân hắt xì hơi liên tằng, nứơc mắt nước mũi chảy dòng dòng.
- Uí anh sao thế? Cay quá à? Con trai gì mà kém thế có mỗi tí hạt tiêu thôi mà. Có đến mức ấy ko? – Nó đưa miếng thịt lên miệng thử – Chỉ hơi cay lưỡi quá thôi mà! (hơi với quá nghe có điêu ko các bạn?)
- Hắt xì!… Tôi… tôi bị… hắt xì… dị… dị ứng hạt tiêu! Hắt xì. – Vĩnh Quân mặt mũi đỏ như quả gấc trông đến là tội.
- Hả? – Nó trợn mắt còn to hơn trc. – Dị ứng hả? Sao anh ko nói sớm. Chết tôi rồi. – Nói rồi nó chạy lại chỗ Vĩnh Quân – Nước đây, uống đi. Nhiều vào! – Nó vừa nói vừa tống cả một bình nước đầy vào miệng Vĩnh Quân. Sau một hồi vật lộn, hai đứa cũng khiến cho nước mắt nước mũi Vĩnh Quân thôi ko chảy.
- Tôi… Tôi thực sự ko biết là anh bị dị ứng hạt tiêu! – Nó phân bua.
- Tôi nghi ngờ đó! – Vĩnh Quân vừa lau nước mũi vừa nói.
- Ko, tôi thề đấy, nếu biết tôi đã ko cố tình bỏ nhiều hạt tiêu đến thế! – Nó vội ôm tay bịt miệng vì nhỡ lời.
- Đó, tự cô tố cáo cô rồi đấy! Khít khít … – Vĩnh Quân vừa nói vừa khịt mũi (tác dụng phụ vẫn chưa hết. Và tác dụng chính thì chưa bắt đầu.)
***
- Nhắm mắt vào ko tôi bôi dính vào bây gìơ – Nó nhắc Vĩnh Quân.
- Biết rồi! – Vĩnh Quân nhăn nhó vì những chiếc mụn đỏ to tướng mọc đầy mặt. (Tác dụng chính mà tôi nói đó!)
- Xong rồi, cởi áo ra xem ở lưng có ko?
- Ko! Tôi ko cởi áo đâu! – Vĩnh Quân quả quyết.
- Tôi là con gái còn chả xấu hổ thì anh còn xấu hổ cái nỗi gì.
- Tôi khác tự bôi đc!
- Ở lưng anh bôi bằng niềm tin àh? Cởi ra đi, ko tôi đi thì hối ko kịp đấy! Chả qua là lỗi tại tôi nên tôi mới bôi cho anh chứ ko thì còn lâu! – Nó lớn tiếng làm cao.
- Cởi thì cởi!- Vĩnh Quân buộc phải nghe theo.
Ko hiểu sao nó như bị hút hồn bởi cái lưng trắng như da con gái được phủ một lớp mụn dày đặc. Nói thế chứ vẫn đầy nam tính lắm. Nó cứ ngẩn to te chả nhúc nhích gì cả.
- Sao cô ko bôi? Đứng im đấy làm gì?
- Hả… à à… – Nó giật mình, lắc đầu nguồi nguội. Rồi bàn tay nó nhẹ nhàng xoa thuốc khắp lưng Vĩnh Quân, ko hiểu sao tay nó run run kiểu gì ấy, còn Vĩnh Quân cũng chả kém, nóng hết cả người.
- Xong chưa? Sao lâu thế? – Vĩnh Quân phá tan bầu ko khí.
- Rồi! – Nó đáp gọn lỏn. Đóng típ thuốc lại, bước ra đến cửa. – À này, mụn mọc nhiều thế chắc ở mông cũng có đấy chứ? – Nó cười đểu hỏi.
- Cô vô duyên nó vừa thôi! Tôi ko cho cô bôi đâu! – Vĩnh Quân cuống cuồng.
- Haaaaaaaaaaa, hóa ra là cũng có ở mông thật à? – Nó cười ngặt nghẽo – Vậy thì để…
- Tôi nói rồi, tôi ko cho cô bôi đâu! – Vĩnh Quân vội vàng lấy hai tay che chắn bảo vệ mông mình.
- Haaaaaa, anh nghĩ là tôi sẽ bôi chỗ đấy cho anh ư? Có cho tiền cũng ko bao giờ nghe chưa? Ý tôi là để cho bé Tũn vào bôi cho anh, hiểu chưa? – Nó lại ôm bụng cười vì bộ dạng của Vĩnh Quân – Nhìn anh trông nực cười quá, haaaaaaaaaaaaaa.
Bỗng………..
Reng reng…. reng”
- Alo – Vĩnh Quân vừa nhấc máy vừa xít xoa mấy cái mụn đau khắp mình.
- Vĩnh Quân à con? Mẹ đây. Mà con sao vậy?
- Dạ ko sao? Con mèo hoang nó cào xước ra con thôi mà. – Vĩnh Quân vừa nói vừa liếc nhìn nó.
” Hả? Mẹ Vĩnh Quân, thôi mình tiêu rồi! Mà cái tên công tử thối này, sao dám bảo mình là mèo hoang. Có hắn là mèo hen ý.”
- Nhớ bôi thuốc vào nghe con, mà sao lại có mèo hoang ở đâu chứ! ………. Ở nhà thế nào, mẹ bận qúa bữa nay mới gọi về đc. À cô bé Ly đến giúp việc tốt cả chứ!
- Trời! Tốt đẹp gì chứ mẹ! Cô ta vừa…. – Vĩnh Quân chưa nói hết câu mà nó chân tay đã bủn rủn, mặt cắt ko còn một giọt máu và……. uỵch! Nó ngã lăn quay ra đất! Vĩnh Quân há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng hay nhất trong ngày. Nó lổm nhổm bò dậy, tất nhiên ko quên vuốt lại tóc và chỉnh sửa lại quần áo. “Má mì ơi, xấu hổi quá đi mất!” Mặt nó đỏ y như quả gấc chín cây cộng thêm vị cay rát của ớt (Độ nóng của khuôn mặt lên đến đỉnh điểm đó mà!) Dẫu vậy, nó vẫn ko quên miễn phí cho Vĩnh Quân một nụ cười duyên đến là duyên với thông điệp: ” Hiiiiiiiii, tôi chả sao cả! Làm ơn hãy coi như chưa nhìn thấy gì nhé!”
- Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy tiếng động lạ.
- Dạ ko, con mèo hoang nó vồ ếch ý mà! Đáng ghét thật ko biết bao giờ nó mới phắn khỏi nhà mình chứ!
- Con nói gì vậy? Mẹ chẳng hiểu gì cả. Mà con đang nói dở gì mà, cô bé Ly làm sao?
- Cô ta á! Xấu! – Hắn nói mà nhìn thẳng vào nó. Nó xít té xỉu. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAA, hắn nói gì thế, mình mà xấu sao? Mình tuy ko xinh nhưng ối thằng phải ngoái nhìn đấy!” Cái đầu nó như muốn nổ tung và cái tay nó thì chỉ muốn ngay bây giờ làm bạn với bộ hàm của hắn. Nhưng thực thế thì ko cho phép điều đó.
- Con nói thế là sao?
- Lần đâu tiên con thấy một đứa con gái xấu đến thế. Đã xấu người lại còn xấu cả nết. Con gái gì mà đanh đá như sư tử hà đông. (Ô hay ko đanh đá thì sao là con gái!)
” Cái tên kia sủa gì mà thối vậy? Mình mà là sư tử hà đông đc thì hắn ta giờ xương chẳng còn!”
- Con trai mẹ ơi, làm mẹ hết cả hồn. Cứ tưởng có chuyện gì cơ. Mà con nói thế là ko đc đâu nghe. Với lại mẹ thấy cô bé Ly cũng dễ thương mà. Biết đâu con trai lại thick cô bé ấy cũng nên! – Bà Hiền cười châm chọc thằng con.
- Mẹ!………. Mẹ nói gì vậy? Con lâu! Ko bao giờ! Mãi là ko? Có nằm mơ cũng ko! – Vĩnh Quân bắn lia lịa.
- Mẹ chỉ đùa thôi mà, sao con phải nóng vậy? Hay mẹ nói đúng?
- Mẹ! Con ko nói chuyện với mẹ nữa.
- Thôi mẹ biết rồi, mà bé Tũn đâu cho mẹ gặp cái. – Bà Hiền chưa nói hết câu thì bé Tũn từ đâu chạy vào la inh ỏi:
- Cho em gặp mẹ, anh hai ơi. Mẹ ơi con muốn gặp mẹ, mẹ ơi! (Con bé cho vào hội cổ vũ thể dục thể thao thì đúng là ứng cử viên số một!)
- Đây thưa công chúa mồm to – Vĩnh Quân đưa máy cho con em.
- Ano, mẹ ạ? (Alo đó các bác. Chắc tại con bé sướng quá lại hét cũng kinh nên giờ mới bị nói nghịu thế này chứ chẳng phải ngọng nghiếc gì đâu.) – Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Khi nào mẹ về mẹ nhớ mua nhiều quà cho con nhá.
- Con gái mẹ hư thật. Vừa gặp mẹ chả hỏi thăm mẹ gì cả đã đòi quà rồi.
- Ui con quên mất, mẹ cho con lại từ đầu nhé: Alo mẹ ạ, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Mẹ có khỏe ko? – Trời ơi con bé nói như học thuộc lòng rồi ý.
- Mẹ khoẻ, thế còn con yêu.
- Con khoẻ lắm mẹ ạ! Chị Ly nấu ăn ngon ơi là ngon, con ăn đc hai bát liền. Chị ấy còn kể chuyện đi ngủ cho con nghe. Mẹ ơi con thick chị Ly lắm, nhưng anh hai toàn bắt nạt chị ấy thôi. – Quay ra lãnh ngay một cái lườm cháy mặt của ông anh, nó cười toe. (ghét thế nhỉ!)
- Vậy để mẹ mắng anh hai nghe.
- Ko cần đâu, đã có con bảo vệ chị Ly rồi, anh hai mà làm gì thì con… mách mẹ nhé! (bó tay) À mẹ ơi, con còn đc chị Ly đưa đi học bằng xe đạp nữa ạ! – Bé Tũn vừa dứt lời Vĩnh Quân quay phắt ra nhìn nó như đang đặt câu hỏi: “Cái gì? Cô đèo em tôi đi học bằng xe đạp? Cô giỏi thật!” Và nó thì mồ hôi ko ngớt, và gần như muốn ngã thêm cú nữa. Bé Tũn lần này hại nó thật rồi.
- Con đi học bằng xe đạp sao?
- Đi xe đạp thick lắm mẹ ạ. Gío mát ơi là mát, trời xanh ơi là xanh. Con còn đc hát rõ to vui ơi là vui cùng chị Ly, chị ấy hát hay lắm mẹ ạ. Đi xe đạp ko ngột ngạt như đi ô tô đâu mẹ, thick hơn nhiều. Khi nào mẹ về con sẽ đưa mẹ đi làm bằng xe đạp, mẹ ko phải đi bằng ô tô nữa.
- Con biết đi xe đạp?
- Dạ chưa! Chị Ly hứa sẽ dạy con!
- Uhm mẹ biết rồi! Cho mẹ gặp chị Ly.
- Chị Ly mẹ em muốn gặp chị – Bé Tũn quay sang nói với nó.
- Gặp chị? “Tiêu rồi, tiêu thật rồi!” – Alo bác ạ? – Nó rụt rè.
- Cám ơn cháu!
- Dạ? – Nó mồm chữ O miệng chữ Ô (nói chung là mồm nó đang trong tình trạng há hốc, to nhất có thể và ko biết có bao nhiêu con vi khuẩn đã đc ghé thăm miệng nó.)
- Lần đầu tiên bác thấy bé Tũn nó vui đến thế. Bác ít có thời gian quan tâm đến nó. Nó còn nhỏ đã gặp nhiều thiệt thòi. Cháu giúp bác chăm sóc nó nhé! Bác nhờ cả vào cháu đấy. Cháu nhớ dạy cho bé Tũn biết đi xe đạp để còn đèo bác nhé! – Bà Hiền cười nhưng sao cứ phảng phất một nỗi buồn!
Nó đang miên man suy nghĩ những điều bà Hiền nói chợt Vĩnh Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Này! – Vẫn cái giọng to – thô – khó nghe của hắn.
- Tôi có điếc đâu mà anh gọi to thế? – Nó bực mình lém con mắt đầy tức giận vào Vĩnh Quân.
- Ko điếc nhưng đang đơ trên cành mơ. – Hắn thản nhiên buông lời mặc ánh mắt hình viên đạn đang săm mờ soi vào mình. – Mà mẹ tôi vừa nói gì với cô đấy?
- Ko nói.
- Sao mà ko?
- Mệt! Tốn calo nước bọt!
- Cô làm sao thế? Nói thêm vài câu thì chzết à?
- Tóm lại là ko! Muốn biết đi mà hỏi mẹ anh ý. Hỏi tôi làm gì? (Một câu hỏi ko còn gì để hỏi!)
- Cô……. Hỏi đc tôi đã chả thèm hỏi cô.
- Vậy thì tốt! – Quay sang phía bé Tũn – Đi ngủ thôi nhóc!
- Này! Cô đứng lại, sao cô bướng thế? ( Hỏi quá hay!)
- Sinh ra đã thế! – Nó đáp gọn lỏn.
- Cô……. Đúng là con nhỏ xấu xí! (Đụng chạm rồi đây!)
- Anh……….. Anh nghĩ mình đẹp lắm hay sao? Soi gương lại đi! Đồ công tử mặt mụn ạh! – Nó lại nhếch mét cười đều.
- Cô nói gì? – Vĩnh Quân tức giận.
- Anh hai ơi! – Bé Tũn lay tay anh nó – Anh hai đừng nóng. Vì chị Ly nói đúng mà! Trông anh hai xí trai lắm! – Con bé nhăn mặt khịt mũi nói với anh nó. Rồi cả hai chị em chạy biến về phòng để tránh hậu quả tai hại khi khuôn mặt Vĩnh Quân đã chuyển màu và cái đầu đang bắt đầu bốc khói.
***
- Tôi ko đeo cái này.
- Sao mà ko?
- Ko thick rọ mõm đc chưa?
- Anh làm sao thế? Đeo khẩu trang chứ rọ mõm gì!
- Tôi đã nó là ko!
- Tuỳ anh! Mà anh định để cái mặt mụn này mà đi học sao?
- Hôm nay tôi nghỉ.
- Anh đziên à? Sao mà nghỉ chứ? Đừng nói với tôi chỉ vì mấy cái mụn này nhá!
- Phải đó!
- Bỏ học chỉ vì mặt mọc mấy cái mụn! Anh chảnh nó vừa thôi!
- Cô ko biết dùng từ à? Chảnh là dùng cho con gái đó!
- Thế anh tưởng mình là con trai à?
- Cô……….!
- Chả đúng thế! Có mấy cái mụn thôi mà cũng sợ ra ngoài! Sợ xấu hình tượng? Đúng là đồ “tranh ảnh”!
- Này sao cô toàn dùng mấy cái từ khó hiểu thế?
- Thick thì dùng! Có sao ko?
- Thôi tôi ko nc với cô nữa. Tóm lại là ko đi.
- Anh………@#$%&*…………………@#$%^&*…. ………….
***
- Uả, kia có phải là Vĩnh Quân ko?
- Chắc đúng rồi! Mà anh ấy làm sao ý nhỉ?
- Sao lại bịt mặt kín thế kia?
- Hay anh ấy bị cúm?
- Đúng rồi! Thời tiết lạnh thế này dễ bị cúm lắm.
- Ôi khổ thân anh hotboy quá! Sao trời ko để tao cúm thay cho anh ấy nhỉ? Ôí trời bất công quá đi!………..&^*%$#@
Vĩnh Quân vừa bước đến trường, mọi người đã vội xì xào bán tán. Kinh khủng thật! Làm sao cũng mệt quá đi.
- Anh Vĩnh Quân, anh bị cúm ạ? Em có thuốc đây anh dùng đi!
- Ko, dùng của em đi! Em vừa mới mua đó, vẫn còn hạn sử dụng đây nè! (Bó tay. Chắc nàng này từ trc đến giờ chuyên sài hàng hết hạn!)
-…
- KO! Tôi ko cần! Các người tránh xa tôi ra đi. – Vĩnh Quân gắt lên khiến tất cả các cô nàg: “Anh ấy giận càng đẹp trai hơn”, “Ôi trông anh ấy nam tính thật!”…. (Đây gọi là hết thuốc chữa!)
- Anh đã đi học về rồi à? Bữa nay thu đc bao nhiêu thuốc cảm rồi? Đủ mở một tiệm thuốc chưa? – Nó vừa cười vừa hỏi mỉa Vĩnh Quân.
- Cô cười duyên nhỉ? “Nhìn mà đã ghét!”. Cũng may nhờ hồng phúc của cô tôi ko chết vì mụn thì cũng chết vì bị làm phiền.
- Anh cứ nói quá! Toàn fan hâm mộ anh cả đấy!
- Thôi đi, nấu cơm xong chưa mà đứng đó chém gió?
- Tôi nấu xong rồi!
“Nhìn cô ta nhăn nhở sao mà đáng ghét thế? Sao trên đời này lại có một đứa con gái xấu tính đến như vậy? Mình thật dại dột khi nghe theo lời của con nhóc. Thề chzết chứ từ sau cạch ko dám tin lời con nhỏ.
Mà mình sao ngốc thế, để cho một con nhỏ nó lên mặt chứ! AAAAAAAAAA, tức muốn đấm cho nó một nhát. Nhưng…………”
- Ê, ko thay quần áo đứng đó ngắm tôi say đắm thế làm gì? – Nó nói mà làm Vĩnh Quân xít té ngửa.
- Cô đang mơ giữa ban ngày àh? Có cho tiền tôi cũng chẳng thèm. Đồ con nhỏ xấu xí.
- Nè, đụng chạm rồi đó nha. Tưởng anh đẹp trai lắm àh. Cho tiền đây đây cũng chả thèm nghe.
- Muốn cũng chả đc.
- Anh! Ai thèm mà muốn. Chỉ có mấy con nhỏ ngốc nghếch kia mới suốt ngày bám theo anh thôi. Chứ riêng loại anh tôi cho rớt từ vòng gửi xe.
- Cô cũng cao giá quá à nghe!
- Chuyện! Tôi chứ ai! – Nó hếch mặt tự đắc.
- Thôi đi bà cô. Xách dép cho người ta ý! – Nói rồi hắn thản nhiên bứơc lên cầu thang về phòng, mặc cho nó tức đến sôi máu. “Tên con trai đáng ghét, anh tưởng anh cũng cao giá lắm sao?”
- Này!
- Gì? – Vĩnh Quân ngoái cổ lại nhìn.
- Rồi sẽ có một ngày anh phải quỳ dưới chân tôi!
- Uh, sẽ có trong giấc mơ. Chúc đêm nay ngủ ngon cố gặp ác mộng, sẽ thấy tôi!
***
Vĩnh Quân nằm trong phòng nghe nhạc và online. Nhưng ko hiểu sao tâm trí của cậu cứ nghĩ mãi về con nhỏ đáng ghét. Càng nghĩ cậu càng tức, thử đặt vào địa vị cậu thì sẽ thấy, một con nhỏ kém cậu tới một tuổi, ấy thế mà chả coi cậu ra gì. Lại còn dám chơi xỏ cậu nữa chứ, dám lấy cậu ra làm trò cười,……. Vì con nhỏ đó mà cậu phải gặp biết bao nhiêu là rắc rối. “Con nhỏ đó càng nhìn càng thấy ghét, ấy thế mà mẹ có thể nói nó là dễ thương! Có mà như quỷ doạ xoa thì có. Suốt ngày nhe răng cười, con gái gì mà ăn nói bốp chát, chả nể ai cả, cãi nhau với con trai như đúng rồi! Ôi càng nghĩ càng phát sợ! Con nhỏ này ai yêu nó đúng là hâm…. Mà sao càng nghĩ càng tức thế? Mình phải cho con nhỏ một bài học mới đc. Cho chừa cái tội dám gây vào mình!……..”
***
- Này, sao quần áo anh nhiều thế? Lôi hết cả tủ ra giặt àh?
- Ko. Mà nếu cô chê ít thì tôi lôi hết cả tủ ra cho cô giặt thêm.
- Lôi hết cả tủ thì anh cởi chzuồng à?
- Này, cô có phải là con gái ko đó? – Mặt Vĩnh Quân đỏ ửng.
- A, có người xấu hổ kìa?
- Ai thèm xấu hổ.
- Thui, nói thế chứ giặt máy giặt nhanh ko àh? Anh có lôi hết cả tủ ra tôi cũng ko sợ àh nghen. Chỉ tốn công phơi phóng thôi!
- Là cô nói đó nghe! – Vĩnh Quân đắc chí.
***
- Ko hiểu sao cái máy giặt này nó ko hoạt động đc!
- Nó hỏng rồi! – Vĩnh Quân đáp gọn lỏn sau khi xem xét máy giặt có vẻ tỉ mỉ lắm.
- AAAAAAAAAAAAAAAA, anh nói đùa phải ko? Hôm qua còn chạy tốt sao hôm nay đã hỏng.
- Cô đi mà hỏi nó ý, hỏi tôi làm gì? (trả đũa vụ bữa trc đây)
- Anh! Vậy thì phải gọi thợ vào sửa thôi, chứ ko có máy phải giặt tay đống này để mà tôi chzết à? – Nó nhăn nhó trông đến là thảm hại.
- Máy nhà tôi là máy xịn, thợ linh tinh ko sửa đc đâu. Thôi đành phải đợi mẹ tôi về rồi sử lí sau vậy. Còn từ bi giờ, cô chịu khó làm đứa con gái đảm, chăm chỉ giặt tay vậy.
- Bao nhiêu thế này giặt tay làm sao đc.
- Lúc trc cô to mồm lắm mà. Sao bảo cả tủ quần áo lôi ra cũng giặt đc?
- Nhưng lúc đó tôi làm sao biết đc là máy giặt bị hỏng.
- Đó mới là điều đáng bàn cho cái tật to họng của cô. Thôi đừng nói lằng nhằng nữa, giặt đồ đi, kẻo lại ko kịp!
- Trời ơi, sao bất công vậy? Sao trời ko trừng phạt kẻ xấu xa mà lại đổ tất cả nên đầu con? Con tốt bụng và ngây thơ lắm mà? (Đúng là ngây thơ vô số tội). Sao ở hiền chả gặp lành vậy trời? Cuộc đời này nghiệt ngã vậy sao?…………..” – Nó vừa hì hục với đống quần áo vừa than vãn, kêu trời, chửi đất. Xung quanh nó là cả một bãi chiến trường với la liệt quần áo, xà phòng lênh láng như nước sông Tô (cái này là chim điêu mong bà con thông cảm), Vĩnh Quân thì chốc chốc lại vào “ngắm” xem nó làm việc ra sao. Cũng phải thôi, câu đang phải dám sát xem nó có chịu giặt quần áo thật hay chỉ dấp qua hàng nước! (Căn bản quần áo của cậu sạch sẵn rồi mà!)
- Ko thấy chóng mặt à – Nó văng nguyên bàn tay toàn xà phòng là xà phòng vào người Vĩnh Quân.
- Này, bắn hết vào người tôi rồi.
- Sợ bẩn sao cứ rúc vào đây làm gì? Trông ngứa cả mắt!
- Phải dám sát cô chứ sao? Mà đây là nhà tôi, đi đâu, ở đâu, đứng đâu là quyền của tôi.
- Còn một cái nữa đó.
- Cái gì?
- Nằm đâu, ngồi đâu, vệ sinh ở đâu cũng là quyền của anh! (bó tay thật sự!)
- Tôi cũng phải phục cách ăn nói của cô đó. Ko có chút tế nhị gì cả.
- Tế nhị để anh ăn tươi, tế sống tôi àh?
- Thôi, lo mà giặt đi! Miệng lưỡi của cô tôi ko thèm chấp! (đâu có, ko chấp đc mới đúng chứ!) – Nói rồi Vĩnh Quân lại trở lại phòng ngồi xem TV và chắc chắn vài phút nữa lại trở lại viếng thăm nó lần nữa.

Hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nó cũng “thanh toán” xong đống quần áo chất đầy như núi. Mệt mỏi, bơ phờ, chân tay rã rời, cái mzông thì đau ê ẩm (hậu quả của hơn hai tiếng phải ngồi ì cả mzông đây!)
- Cuối cùng cũng xong. Đúng là ngang với tra tấn! Bi giờ mà phải làm thêm việc gì chắc mình đến xỉu mất! Còn giờ phải đánh một giấc lấy lại sức lực mới đc.
- Chưa xong việc đâu nhóc! – Lại giọng nói quen thuộc và vô cùng đáng ghét vang lên! (mới đc có vài ngày mà đã thân quen rồi sao? keeeeeeeeeeeeeee). – Thế cô ko chịu lau chùi nhà cửa àk?
- Anh đùa đấy àk? tôi vừa mới phải giặt một đống quần áo mệt gần chzết đây.
- Mới gần chzết chứ chưa chzết . Khi nào chzết hẳn hẵng hay.
- Anh nóy thế màk cũng nghe đc àk? Với lại hôm qua tôi vừa lau chùi rồi thây, vẫn còn sạch màk.
- Hôm qua cô ăn cơm thế hôm nai có ăn ko? (Nói như mấy bà mẹ ý nhỉ!)
- Anh………..!
Vĩnh Quân nhìn quanh nhà – Với cô là sạch nhưng với tôi là bẩn, rõ chưa. Thôi đi làm đi đừng có đứng đó mà nói nữa! Mệt. – Vĩnh quân bước quay trở lại phòng khách.
- Này, tôi còn chưa nói song cơ màk! Anh bỏ cái tính chưa nói song đã bỏ đi đi nhé…! “Cầu cho mi vấp ngã chzết đi!” – Nó vừa giứt lời, Vinh Quân đang đy ko hiểu sao chân loạng quạng mất thăng bằng suýt nhào người về phía trước ” đo mặt với đất “, trước con mắt trợn tròn mồm há hốc của nó: ” ối trời sao linh vậy ta! hê”
***
- Aaaaaaaaaa – tiếng nó la vang khắp cả nhà.
- Cô la cái gì mà kinh thế? – Vĩnh Quân từ dưới nhà cũng phải chạy lên.
- Anh xem đi, cái máy hút bụi này, vừa hôm qua còn chạy tốt thế mà hôm nay lại giống cái máy giặt “đơ toàn tập” thế này!
- Tôi nghi ngờ lắm, hay cô làm hỏng.
- Anh nói gì thế? Tôi ko phải là một con ngốc, càng ko phải là một con đại nhà quê như anh nghĩ mà ko biết dùng hai cái thứ này nhé! Mà rõ ràng là hôm qua chúng trả làm sao cả!…. Hay nhà mình có MA!
- Cô đziên àh? Ma ở đâu ra! Thôi tự cô lo liệu đi, miễn là lau chùi sạch sẽ nhà cửa cho tôi là đc! – Vĩnh Quân mỉm cười đắc chí bước ra khỏi phòng.
***
Nó hì hục sách nước, giặt rẻ lau và phải lê lết lau chùi từ tầng ba xuống tầng một, từ phòng ngủ ra phòng khách…….. Và giờ nó đang có mặt ở phòng của Vĩnh Quân. Chà, căn phòng to, rộng và đẹp quá luôn. Gọn gàng và sạch sẽ! (trái ngược hoàn toàn với bản tính bừa bộn của nó. Cái này nó giống mình!). Đập ngay vào mắt nó là tấm poster hình Vĩnh Quân to tướng đc treo ngay trên đầu giường ngủ. Vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng bù lại là một đôi mắt long lanh, sâu thăm thẳm và đẹp đến mê hồn. Cái mũi dọc dừa thon thả, và nước da thì trời ơi…. trắng như trứng gà bóc. Ngắm hình của hắn mà nó thấy ngậm ngùi cho bản thân mình. Hắn cao, nó đại thấp (nó cao có 1m 53 thôi các bạn àh, mà chỉ số này chắc các bạn biết tôi lấy từ ai rồi phải ko? buồn ghê ta!), hắn mũi cao, nó mũi hổng cao, hắn trắng, cái này nó ko thua. Nhưng tóm lại là nó thấy ấm ức vô cùng! Hắn có phải là con trai hay ko mà sao ông trời lại ban cho nó toàn những nét đẹp của con gái vậy? Tức!…….. Nhưng rồi, nó vẫn phải quay trở lại với công việc cao cả của mình: “lau chùi!”. Nó cặm cụi lau chùi từng đồ vật trong căn phòng của Vĩnh Quân, chợt nó trông thấy một khung ảnh nhưng bị úp mặt xuống bàn, như kiểu phủ định sự tồn tại của nó. Tò mò nó lất lên xem. Một tấm hình con gái rất đẹp. Mái tóc ngắn dễ thương, và nụ cười đẹp tựa thiên thần. “Con nhỏ này là ai mà đẹp quá vậy?”
- Ai cho cô động vào đồ đạc của tôi! – Vĩnh Quân ko biết từ đâu chạy vào, giựt ngay cái khung ảnh trên tay nó với đôi mắt vô cùng giận dữ.
- Tôi………..
- Cô vào phòng tôi làm gì? – Vẫn đôi mắt ấy.
- Tôi…… lau chùi như anh bảo mà!
- Ko cần, cô ra ngoài đi! Đi ra khỏi phòng tôi! – Nó sợ đến tím mặt. Lần đầu tiên nó thấy Vĩnh Quân giận dữ đến thế! Và cũng lần đầu tiên nó đc trông thấy đôi mắt đỏ ngàu vì giận dữ của hắn, khắc hẳn với đôi mắt đẹp nó vừa trông thấy. Nó vội vàng chuồn lẹ ra khỏi phòng. “Anh ta làm sao ý nhỉ? Có chuyện gì mà phải giận dữ thế? Có mỗi một tấm ảnh thôi mà!”
Vĩnh Quân trong phòng nắm chặt lấy khung ảnh trong tay, tấm hình cô gái cười đẹp như ánh nắng mặt trời nhưng ko hiểu sao trong lòng cậu lại lạnh buốt thế này? Phải chăng là tại cái tiết trời lạnh gía ngoài kia? (chỉ ở bên ngoài thôi vì bên trong đã có….. điều hoà rồi mà!)
Nó lại phải tiếp tục với công việc của mình. Nhìn nó vừa làm vừa thở trông đến là khổ thân. Cuối cùng, nó cũng lau chùi xong cả cái căn nhà rộng thênh thang cùng bao nhiêu đồ vật nội thất trang trí. Đôi tay no tê cứng, trắng bệch vì bị ngâm lâu trong nước lạnh, toàn thân nó rã rời, cái lưng thì như sắp muốn còng rồi, và đôi chân thì chỉ trực ngã khuỵ xuống mà thôi.
- Tôi…. làm xong… rồi! – Nó vừa giứt lời thì cũng là lúc nó ngã khuỵ xuống nền nhà, ngất xỉu. Vĩnh Quân lao như bay từ chiếc ghế sofa ra đến chỗ nó. Cậu vội vàng bế nó chạy lên phòng, đặt nó lên giường, đắp vội cho nó tấm chăn dày thật ấm. Nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của nó, cậu chợt thấy lòng nhói lên một cảm giác lạ kì khó tả. Đau! Cậu vội vàng xoa dầu nóng khắp tay chân, trán, cổ cho nó. Trong lòng cậu cứ nóng ran như có lửa đốt. Cậu nắm chặt lấy tay nó như để ủ ấm hơn, ko hiểu sao cậu thấy mắt mình cay xè. Có phải chăng là dầu cao dính vào mắt? “KOOOOOOOOOOOOOO” – Cậu cố xua tan đi những ý nghĩ tệ hại trong cái đầu đang trực muốn nổ tung của mình.
- Con nhỏ này, tỉnh lại đi! Đừng có đùa nữa, tỉnh lại đi! Ly ơi, Ly ơi, cô đừng có sao nhé! Đừng có chết nhé! Tôi sợ lắm! Xin cô đó! Tỉnh lại đi………..!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, sao anh dám cầm tay tôi? – Nó chợt mở mắt và la toáng lên khi thấy Vĩnh Quân đang nắm chặt lấy tay mình! Nó vội vàng rút tay ra khỏi đôi bàn tay to rộng và ấm áp vô cùng của cậu. – Đồ biến thái, đồ *** dê đê tiện! Sao anh dám giở trò bì ổi ra với tôi?
- Cô nói gì vậy?
- Nếu ko sao anh dám cầm tay tôi?
- Tôi……. tôi sợ cô bị lạnh!(thực ra cậu cũng chả hiểu sao cậu lại cầm tay nó nữa!)
- Có anh lạnh thì có! Đồ dê xồm!
- Này! Cô đừng có quá đáng nghe!
- Mà sao tôi lại ở trong phòng anh thế này? – Nó tá hoả nhận ra là mình đang nằm trên giường của Vĩnh Quân.
- Đừng nói với tôi là cô ko nhớ gì hết đấy nhé! Cô vừa mới bị…….
-AAAAAAAAAAAAAAA – lại tiếng hét kinh hồn của nó vang lên khi nó trông thấy chiếc đồng hô treo trên tường – Đã 5h hơn rồi hay sao? Thôi chết tôi rồi! Muộn mất giờ đón bé Tũn rồi! – Đánh con mắt hình viên đạn về phía Vĩnh Quân – Sao anh thấy tôi ngủ say mà ko gọi dậy hả? (ối trời có nghe nhầm ko đó, nó biểu là ngủ say các bác ạh!) Tí về tôi sẽ tính sổ với anh! – Nó nhảy phắt xuống giường lao thẳng xuống dưới nhà trước con mắt trợn tròn vì ngạc nhiên qúa cỡ của Vĩnh Quân. Cậu ko biết có phải là mình vừa gặp ác mộng hay ko? Véo tay đến tím bầm cả mà cậu vẫn ko tin đây là sự thật! “Có đúng là cô ta vừa ngất xỉu hay ko?” – Cái này thì chắc phải đợi đến lúc nó đi đón bé Tũn về mới hay.
***
- Ùh! Tôi nhớ rồi. Mà cũng tại anh đó, tôi đã bảo là rất mệt rồi mà anh vẫn cứ cố tình bắt tôi làm
- Xin lỗi!
- Á! Anh cũng biết cũng biết xin lỗi ngừơi khác cơ àh? – Nó cười toe toét nhìn Vĩnh Quân.
- Tôi…….. tôi…..
- Anh ko phải xấu hổ. Sai thì nhận lỗi có sao!
- Biết rồi! Mà cô xoa nhanh lên, lâu quá.
- Thì sắp xong rồi. Mà thuốc này hiệu nghiệm ghê, mới có từ hôm qua đến hôm nay, mà mụn đã đỡ hẳn, có khi gần khỏi rồi cũng nên.
- Thì thuốc mẹ tôi mua ở tận bên Ý mà.
- Eò….., ko phải khoe!
- Ai khoe, tôi chỉ nói thế thôi mà.
- Hix! “biết nhà anh giàu rồi!” Mà này, sao anh ít cười thế?
- Hả?
- Anh cười trông đẹp trai cực!
- Thật sao? Từ trước vẫn thế mà! (có kẻ đang sướng rơn kìa!)
- Ko, từ trước trông anh cứ kiêu căng đáng ghét làm sao ý. Cái mặt lạnh như tiền. Nói chung là rất đáng ghét. Mà có cười thì cười đểu kinh khủng.
- Vậy ư? Nhưng phải có gì vui mới cười đc chứ!
- Vậy ha! Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé!
- Ko! Tôi ko phải con nít đâu mà nghe chuyện cười!
- Ai bảo anh con nít mới nghe chuyện cười? Nghe đi mà. Hay tôi đố anh nhé!
-…
- Có một con trâu mẹ và một con nghé con đi qua một cây dừa, quả dừa rời trúng đầu trâu mẹ tiêu luôn. Đố anh biết con nghé con nói gì với trâu mẹ!
- Cô điên àh? Trâu thì biết nói gì?
- Ko! Sao anh máy móc thế? Cứ cho là nó biết nói đi!
- Thì nó buồn chứ sao?
- Ai chả biết là buồn, nhưng nó nói gì cơ?
- Thì mẹ ơi có sao ko?
- Haaaaaaaaaaaaaa, sai rồi!
- Thế nó nói gì?
- “Tại mẹ có bao giờ chịu đội mũ bảo hiểm đâu!” Keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee, có hay ko?
- Lãng xẹt!
- Giỏi anh đố câu khác đi.
- Chỉ sợ cô ko giải ra đc thôi. Đầu óc cô bã đậu lắm mà!
- Anh! Có giỏi đố thử coi!
- Được, nhưng nếu ko giải đc thì sao?
- Thì tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì anh muốn.
- Cô nhớ đó.
- Đừng vội mừng thế chứ, còn nếu tôi giải đc, ngày mai anh phải làm hết tất cả việc nhà cho tôi? OK?
- Thì OK.
- Vậy đố đi!
- Nghe cho rõ nè!
Vĩnh Quân giơ ngón tay trỏ ra rồi hỏi:
- Đố cô, tại sao các vị thủ tướng ko dùng ngón tay này để chỉ người khác?
- Anh đùa đấy àh? Ai mà chẳng dùng tay trỏ để chỉ ngượi
- Thế tôi mới đố cô chứ! – Vĩnh Quân đắc chị – Ko giải đc àh? Tôi bảo rồi mà!
- Thì………
- Thôi, cô nhận thua đi!
- Anh phải đề từ từ cho người ta nghĩ cái đã chứ! Tôi có phải là thiên tài đâu mà vừa hỏi đã trả lời đc!
- À, tất nhiên, điều này tôi biết rõ nhất mà!
- Anh…..!
Chợt bé Tũn bỗng dưng chạy vào, líu lo:
- Anh hai ơi, giải dùm em bài này với, khó quá! Em chả làm đc gì cạ
- Đâu?- Vĩnh Quân lấy quyển bài tập của bé Tũn lật dở ra xem, tình cờ thấy sau vở có mấy hình ảnh vẽ lung tung, nguệch ngoạc. – Tũn! Sao vẽ bậy ra vở thế này?
- Đâu có anh hai! Sáng nay, trên lớp, chính tay thằng Tít nó vẽ bậy vào vở em đó, ko phải em đâu. Với lại xấu mù thế này ko phải tay em vẽ mà! (con bé nó có ý khoe là nó vẽ đẹp ý mà.)
- Biết ko phải là tay nhóc vẽ rồi, mà là thằng Tít đc chưa?
- “Ko phải tay em vẽ”. A đúng rồi! Tôi tìm ra rồi! – Nó la lên sung sướng, kéo bé Tũn lại hôn chùn chụt lên má con bé – Iu là iu bé Tũn nhất đó! Ôi chị iu Tũn thế ko biết! Cảm ơn nhóc ná!
- Này, có thật là cô giải đc ko đó? – Vĩnh Quân nghi ngờ nhưng vẫn lo lắng nhìn nó.
- Anh nghe tôi giải đáp án nhá. – Nó nắm lấy ngón tay trỏ của Vĩnh Quân – Các ông thủ tướng ko bao giờ dùng ngón tay này để chỉ mọi người, vì đây là “tay anh” chứ ko phải là tay của bọn họ! Đúng ko ta? – Nó cười tươi rói.
- Cô…… cô cũng đc lắm. Thôi tôi mệt rồi, cô về phòng cho tôi ngủ.
- Ấy khoan, tôi sẽ về ngay đây, nhưng chỉ muốn nhắc anh rằng, ngủ sớm vào dành sức mai làm việc nhà nghe.
- Tôi…………….
- Tôi tôi gì nữa! Định xù hả? – Quay ra phía bé Tũn – Thôi chị em mình về phòng đi, chỗ nào ko hiểu cứ hỏi chị, chị em cũng thông minh lắm đó! – Nó sung sướng quá đi luôn. Bởi lần đầu tiên có người đố nó mà nó giải ra đc (thì các bạn cũng biết nó thông minh cỡ nào rồi mà! keeeeeeeeee).
***
- Đó, chỉ đơn giản thế thôi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi àh chị?
- Uhm, hình như là thế! Mà có phải thế ko em?
- Dạ…………. – Bé Tũn xoe mắt nhìn bà chị tự nhận là thông minh của mình.
***
- Ủa sao cái máy giặt lại giặt đc rồi? – Nó ngạc nhiên nhìn Vĩnh Quân đang bình thản bỏ quần áo vào máy giặt.
- Thì hôm qua nó hỏng hôm nay lại ko hỏng nữa.
- Anh gọi người vào sửa lúc nào vậy?
- Chả có ma nào vào đây sửa hết trơn! – Vĩnh Quân thản nhiên bật máy giặt lên rồi quay đi lên phòng lấy máy hút bụi.
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, sao đến cả cái máy này cũng ko sao hết vậy? Rõ ràng là hôm qua hỏng hết cả hai rồi mà!
- Thì tại cô đáng ghét quá nên chúng mới ********* bãi công thế chứ sao!
- AAAAAAAAAAAA, tôi biết rồi, anh đã làm gì đó với chúng rồi đúng ko?
- Cô…………. cô tránh ra chỗ khác cho tôi làm, nếu ko muốn thì vào mà làm đi nè! Tôi đếch cần phải giữ lời hứa thua cuộc nữa.
- Ấy ko đc, hiếm khi anh đc lao động là vinh quang, tôi đâu dám tranh công anh! – Nó bước vội ra ngoài nhưng trong đầu vẫn lẩm bẩm: “Chắc chắn mình đã bị hắn chơi xỏ rồi đây! Hắn ta là một tên tồi mà!”
Vĩnh Quân cứ vừa dọn sạch đc chỗ nào là lại thấy nó bày bữa hết ra đấy. Vĩnh Quân phải bò người ra lau nhà thì nó ngồi chễm chệ trên ghế sofa xem phim, ăn bánh, vứt vỏ bừa phứa.
- Tôi hết chịu nổi rồi đó nhé! Cô ko thấy tôi vừa mới lau xong àh?
- Sorry nhé! Tôi mải xem phim ko để ý! Mà lau lại có sao đâu, anh thick sạch lắm mà! Thế mới biết đc nỗi khổ của tôi ngày hôm qua! – Nó nhếch mép kười đểu kinh khủng. Vĩnh Quân tức giận bỏ đi……… lau chỗ khác!
Một lúc sau, Vĩnh Quân thấy nó thay quần áo rồi dắt xe ra cửa.
- Cô định đi đâu đấy?
- Thì mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi chả đc đi đâu chơi cả! Nhân tiện hum nay có anh làm tất cả việc nhà nên tôi phải đi “đánh bóng mặt đường” cái , nhớ đường, nhớ phố quá trời! – Nói rồi nó dắt xe lao thẳng ra cổng chẳng để cho Vĩnh Quân kịp nói điều gì. Nói là đi chơi chứ thật ra là nó rẽ về thăm nhà. Vắng nhà biệt tích mấy hôm thế, nó biết bố mẹ cũng lo cho nó lắm.
- Ông ơi, con nó về này! – Thấy nó về mẹ nó mừng lắm , vội chạy ra đón nó – Cái con nhỏ trời đánh này! Mày đi lâu thế mà chẳng liên lạc gì cho bố mẹ. Làm ở nhà, bố mẹ ai cũng lo cho mày đó!
Nó sụt sịt – Thật ko mẹ? Tại con bận học quá nên ko có tg gọi điện về (điêu chưa kìa!). Với lại hôm nay con về tận nhà rồi còn gì!
- Cha bố cô – Mẹ nó dí đầu yêu nó – Thôi dựng xe vào nhà, bố mày đang nấu chè bí – món mày thick đó (nó thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ bố nó đấy. Khác hẳn các gia đình khác, mẹ nó buôn bán nhỏ, còn bố nó thì ở nhà làm nội trợ, cho nên mới có chuyện nó tuy nhà chẳng khá giả gì như mấy cô tiểu thư cùng trường nhưng cũng đc bố nó cưng lắm, chả bắt làm gì, việc nhà bố nó làm tất tuốt.) – Dạ có chè bí ạ? – Nó dựng xe lao như bay vào nhà. Cùng lúc đó, bố nó bưng nồi chè bí ra ngoài, miệng xít xoa: – Con gái rượu của bố cũng biết đường mò về nhà cơ àh? Tưởng đi biệt tăm biệt tíck rồi hả? – Nó choàng tay lên cổ bố nó, hôn cái chụt vào má rõ kêu – Bố nè, con gái rượu của bố ko bao giờ biết quên đường về nhà nghe! Ai bảo có ông bố nấu ăn ngon quá cơ!
- Thôi đi cô, lại nịnh bố rồi. – Nó cười rõ hiền, múc cháo ra bát cho nó – Vào rửa
Thông Tin
Lượt Xem : 2252
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN