--> Gặp anh giữa hàng vạn người - game1s.com
Duck hunt

Gặp anh giữa hàng vạn người

Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người có tên ban đầu là Chỉ là giữa dòng người em đã nhìn anh nhiều thêm một chút. Vì thích bài hát Truyền kỳ, trong lời bài hát, tôi thích nhất câu này nên đã chọn nó làm tên truyện, và lời dẫn truyện của tôi là để giải thích cho cái tên này.

Sau khi ký hợp đồng xuất bản, biên tập viên Chu Phi nói với tôi muốn đổi tên tác phẩm vì cô ấy cảm thấy tên truyện quá dài, lại được nhắc đến rất nhiều qua bài hát, không tạo được cảm giác mới mẻ. Chúng tôi đã thảo luận cả một buổi chiều, cuối cùng, trong đầu tôi chợt lóe lên một câu trong đoản văn Yêu của Trương Ái Linh: Gặp anh giữa hàng vạn người.

Sự khởi đầu của mỗi cuộc tình đều không tránh khỏi cái duyên trời định. Một câu nói trong Yêu của Trương Ái Linh như một lời giải thích kinh điển về duyên phận: Giữa hàng vạn người, gặp được người mà ta muốn gặp, giữa hàng vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận, không sớm cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau, chẳng biết nói gì, chỉ thầm cất tiếng: “Ồ, anh cũng ở đây sao "Giữa hàng vạn người gặp được anh - ánh nhìn chăm chú ấy, trong cái vòng sinh mệnh luẩn quẩn này, duyên trời đã định, anh và em…

[Tải ảnh'>

PHẦN I: Bạch Lộ vi sương


“Tôi thấy tên cô rất hay. Bạch Lộ - Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương (1). Tên cô hẳn là lấy ý từ Kinh thi phải không? Câu “Bạch lộ vi sương” quả thực rất tuyệt vời!”

Dịch thơ: Lau lách xanh tươi và rậm rạp, móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà đang nói hiện thời, ở vùng nước biếc cách vời một phương.

(Người dịch: Tạ Quang Phát)



Chương 1:



Hoàng hôn buông xuống, bầu trời quang đãng bỗng đổ mưa.

Mưa không to, nhưng mịt mờ như những làn khói mỏng. Xa xa, đường đỉnh núi xanh thẫm vẫn còn ngậm một quầng tà dương ửng đỏ, lúc ẩn lúc hiện giữa làn mưa bụi mịt mùng. Mặt trời lặn giữa màn mưa khiến hoàng hôn mang một vẻ đẹp đầy chất thơ.

Nhưng Bạch Lộ không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này, cô ghét nhất trời mưa. Đang chuẩn bị về mà trời bỗng đổ mưa, lại chẳng mang ô, chắc lát nữa chỉ còn cách đội mưa mà chạy đến ga tàu điện ngầm. Đang phiền não, nick QQ của cô bỗng vang lên âm báo có tin nhắn, gí sát mắt vào màn hình, thì ra là tin nhắn của bạn trai cô - Dương Quang: “Em không mang ô phải không? Chờ ở công ty nhé, anh đến đón.”

Mười đầu ngón tay thon nhỏ nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, cô mỉm cười trả lời: “Vâng, em đợi anh.”

Tin nhắn vừa được gửi đi thì Hoắc Mai - sếp của cô tới thông báo cô phải làm thêm giờ: “Bạch Lộ, tối nay ở lại làm thêm nhé! Lát nữa cố vấn Chương sẽ tới văn phòng.”

Bạch Lộ sửng sốt: “Hả, em ạ?”

Cô không khỏi ngạc nhiên bởi từ trước tới giờ, những việc thế này đều do chính Hoắc Mai ở lại giải quyết. Trong công ty, cố vấn cấp cao Chương Minh Viễn luôn là đối tượng được cung phụng như Bồ Tát sống.

“Con trai chị bị ốm. Chị vừa ra khỏi phòng họp, mở di động thì nhận được điện thoại của cô giáo thằng bé, nói rằng nó bị sốt, trên cổ còn nổi mấy mụn nước đỏ, nghi là thủy đậu. Vừa rồi cô ấy không liên lạc được với chị nên đã đưa nó tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán đúng là bị thủy đậu. Chồng chị đang đi công tác, giờ chị phải tới bệnh viện ngay, không thể ở lại được. Hôm nay em ở lại đợi cố vấn Chương nhé!”

Thì ra là vậy, Bạch Lộ chỉ còn nước gật đầu: “Được ạ, vậy chị mau tới bệnh viện đi!”

Hoắc Mai vội vàng thu dọn đồ, trước khi về còn dặn đi dặn lại Bạch Lộ phải tiếp đãi cố vấn Chương chu đáo, thiếu điều bảo cô phải “hầu hạ” cẩn thận.

Bạch Lộ hiểu rõ những lời của Hoắc Mai. Ở công ty, Chương Minh Viễn là một nhân vật đặc biệt. Nghe nói anh ta là con cháu của một vị nào đó. Ông và cha của anh ta đều là những người quyền cao chức trọng. Thân phận của anh ta, thời xưa thường gọi là “hoàng thân quốc thích”, ngày nay thì có một danh từ mới rất thịnh hành: con ông cháu cha. Về mặt danh lợi, họ là đối tượng mà vô số người phải tranh giành, trong đó có chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc công ty - Vương Hải Đằng. Mời được anh ta làm cố vấn cho công ty, nói trắng ra là mời đại thần về giữ miếu. Làm ăn buôn bán ngày nay, “thương” sao có thể tách khỏi “quan”?! Nếu công ty có một vị cố vấn có lai lịch như thế, rất nhiều phương diện có vấn đề sẽ trở thành chẳng có vấn đề gì cả.

Để mời được Chương Minh Viễn, Vương Hải Đằng đã phải tốn khá nhiều công sức. Lúc đầu, không biết phải thông qua biết bao mối quan hệ mới tìm được đường đi. Ngỏ lời mời anh ta bữa cơm, anh ta cũng ậm ừ đồng ý, bởi vậy bữa cơm ấy được xem như vô cùng quan trọng. Từ khâu chọn nhà hàng cho đến món ăn, chọn phòng, phục vụ… tất cả đều do Bạch Lộ chọn lọc không biết bao nhiêu lần, sau đó Hoắc Mai đến tận nhà hàng kiểm tra lần cuối. Mất quá nhiều công sức chỉ vì một bữa cơm, vậy mà đến ngày hẹn, Chương Minh Viễn lại nói rằng có việc gấp nên cáo lỗi không đến.

Lần đầu không thành công, Vương Hải Đằng không chùn bước mà tiếp tục cố gắng. Nghe nói Chương Minh Viễn thường đi chơi golf, ông ta lập tức bỏ ra mấy chục vạn nhân dân tệ làm thẻ VIP, mục đích là để tìm cơ hội, nhưng Chương Minh Viễn lại không thích những kiểu gặp gỡ “tình cờ” như thế, dù có nhiệt tình đến mấy thì cũng chỉ tỏ ra lạnh nhạt. Vương Hải Đằng đành phải biết điều mà rút lui.

Thất bại liên tiếp, Vương Hải Đằng vẫn không ngừng nghĩ cách tiếp cận Chương Minh Viễn. Anh ta xuất hiện ở chỗ nào, ông ta cũng nghĩ cách để xuất hiện ở chỗ đó, tìm cơ hội nói chuyện với anh ta. Cuối cùng, có một ngày, Chương Minh Viễn cũng gật đầu nhận lời làm cố vấn. Anh ta cười nhạt: “Tổng giám đốc Vương, tính kiên nhẫn của ông thật khiến người khác phải đau đầu! Nếu tôi không đồng ý, e rằng một ngày nào đó sẽ bị ông làm phiền chết mất.”

Vương Hải Đằng hết sức vui mừng, lời của người khác ông ta không thèm để ý, đạt được mục đích mới là việc quan trọng. Ông ta lập tức yêu cầu phòng Nhân sự làm một tấm thư mời thật cầu kỳ, lại lệnh cho Hoắc Mai kết hợp với Giám đốc Tài chính đi chọn cho cố vấn Chương một căn hộ và một chiếc xe. Đây là phúc lợi ưu đãi cho chức vụ cố vấn được ông ta đặc biệt phê chuẩn.

Căn hộ và chiếc xe đó cộng lại ít nhất cũng phải vài trăm vạn nhân dân tệ, Bạch Lộ thấy thế thì kinh ngạc đến líu lưỡi. Người vừa sinh ra đã được cầm chìa khóa vàng quả thực là may mắn trời cho, cái gì cũng có mà chẳng phải tốn chút công sức. Căn hộ và chiếc xe vài trăm vạn nhân dân tệ, người bình thường cả đời cũng chẳng mua được, bọn họ lại có người tranh nhau đem tới tặng. Thói đời là vậy, càng không thiếu gì thì lại càng được người ta đem tới tặng, càng túng thiếu thì càng chẳng ai thèm ngó ngàng.

Mặc dù đã nhận được thư mời, mang cái mác cố vấn của công ty, nhận một khoản thù lao hậu hĩnh nhưng Chương Minh Viễn chưa bao giờ hỏi han đến việc của công ty, thi thoảng mới thấy xuất đầu lộ diện. Tuy nhiên, việc này không quan trọng, có vị Bồ Tát có tiếng ở đây, Vương Hải Đằng đã có không ít lợi thế. Dù Chương Minh Viễn rất ít khi đến nhưng công ty vẫn chuẩn bị cho anh ta một phòng làm việc riêng, diện tích và cách bài trí không hề thua kém phòng của tổng giám đốc, thậm chí còn lộng lẫy hơn. Thi thoảng anh ta cũng tới ngồi ở văn phòng của mình khoảng dăm chục phút, có lúc một mình, đôi khi đi cùng vài người bạn, thường là vào buổi tối, nhưng anh ta không bao giờ mang chìa khóa, không biết là vì thích làm phiền người khác hay vì muốn làm cao. Trước khi đến văn phòng, anh ta đều gọi điện thông báo trước, ngự giá đến, cho người ở lại phục vụ. Hoắc Mai luôn là người ở lại, chờ để mở cửa, rót nước cho cố vấn Chương. Đường đường là thư ký tổng giám đốc, vì vị cố vấn đại nhân đặc biệt này, cô buộc phải vào vai một a hoàn.

Nhưng hôm nay, vai a hoàn này đã được nhường lại cho Bạch Lộ. Cô thất vọng gửi tin nhắn qua QQ cho Dương Quang, nói rằng mới nhận được thông báo phải ở lại làm thêm để anh không đến đón nữa. Anh hỏi cô phải làm đến mấy giờ, cô nói tạm thời chưa biết được, để xem tình hình cụ thể thế nào.

“Nếu muộn quá thì em gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em.”

Sự quan tâm của bạn trai khiến trái tim Bạch Lộ cảm thấy thật ngọt ngào. “Em biết rồi, anh lái xe về cẩn thận nhé!”

Hết giờ làm, đồng nghiệp lần lượt ra về. Rất nhanh, cả công ty chỉ còn mình Bạch Lộ. Cô ngồi một mình trong văn phòng, chờ cố vấn Chương Minh Viễn tới. Cô biết công việc làm thêm ngày hôm nay đòi hỏi phải vô cùng tỉnh táo, làm cho thật tốt. Nếu phục vụ không tốt vị cố vấn đại nhân này, không khéo cô sẽ bị đuổi việc.

Bạch Lộ mới tốt nghiệp năm ngoái, đây là công việc thứ hai của cô, khó khăn lắm mới xin được. Công việc đầu tiên của cô là làm thư ký, sếp của cô lúc đó là một người đàn ông trung niên, có chút háo sắc, luôn tìm cơ hội để cầm tay, khoác vai cô. Mới đầu, vì khó xin việc nên cô cũng nhịn, nhưng kết quả của sự nhẫn nhịn đó là vị giám đốc kia ngày càng lấn tới. Không còn cách nào khác, cô đành xin nghỉ việc. Khi ứng tuyển vào công ty Quốc tế Thiên Đô này, cô thầm hy vọng sếp tương lai không phải kẻ háo sắc. Hai ngày sau vòng phỏng vấn, cô nhận được điện thoại của Hoắc Mai. Chị ấy nói với cô rằng Tổng giám đốc Vương muốn trực tiếp phỏng vấn cô lần nữa, bảo cô tám giờ tối tới khách sạn A nói chuyện. Vừa nghe xong, cô cảm thấy toàn thân tê liệt, phỏng vấn gì mà phải đến tận khách sạn để nói chuyện? Tất nhiên là cô không đến. Dù xin việc rất khó khăn nhưng cũng không đáng để liều mình như vậy, cô nghĩ thôi thì mai lại đi mua báo tìm việc về xem vậy. Ai ngờ hôm sau Hoắc Mai lại gọi tới, thông báo cô được nhận vào làm, bảo cô lập tức tới phòng Nhân sự hoàn tất hồ sơ.

Cô vô cùng ngạc nhiên, lúng túng nói: “Tối qua tôi không tới khách sạn, có phải chị thông báo nhầm người không?”

Hoắc Mai khẽ cười, nói: “Chính bởi cô không tới, công ty mới có quyết định tuyển dụng cô. Tiện thể nói luôn với cô, đề thi này do chính phu nhân của Tổng giám đốc đưa ra.”

Bạch Lộ hiểu ra, cô đã vô tình trúng tuyển. Hoắc Mai là một vị sếp tốt, dễ hợp tác. Cộng thêm công việc không vất vả lắm, tiền lương cũng khá nên cô thấy rất vui vẻ khi tiếp nhận vị trí này. Cô hy vọng có thể làm lâu dài ở công ty, không còn phải vất vả đi tìm việc. Vì thế công việc tối nay nhất định không được có chút sai sót nào, cô thầm hy vọng Chương Minh Viễn không khó tính lắm.

Nói thật là Bạch Lộ chưa từng chính thức gặp Chương Minh Viễn. Anh ta rất ít khi đến công ty, mà lại toàn đến vào buổi tối. Chỉ có đúng một lần vào ban ngày là hôm anh ta đến nhận chức cố vấn, đi tham quan một vòng công ty, ở lại chưa được nửa tiếng đã về̀. Khi anh ta đến và đi đều được một loạt các sếp do Tổng giám đốc Vương đứng đầu vây quanh hệt như chúng tinh ủng nguyệt (1), những nhân viên quèn tuyệt đối không thể lại gần. Anh ta chỉ đến một lúc rồi đi nhưng đã trở thành trung tâm bàn tán của các chị em trong công ty suốt mấy ngày liền. Họ đều thấy anh chàng Chương Minh Viễn chưa đầy ba mươi tuổi ấy chính là chàng rể lý tưởng nhất mình từng thấy trong cuộc sống thực. Mặc dù ngoại hình không sánh được với mấy chàng công tử trong phim thần tượng nhưng khuôn mặt sắc nét, khí khái anh hùng trông rất đàn ông. Chỉ tiếc là hoa đã có chủ, anh ta đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối, nghe nói đang đi du học ở Đại học Oxford của Anh, tốt nghiệp xong sẽ làm đám cưới. Những cô gái bình thường đừng có mơ mộng hão huyền mà muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng.

Mưa vẫn rơi tí tách. Ngoài cửa sổ, trời đã sâm sẩm tối. Bạch Lộ nhìn đồng hồ, đã gần một tiếng rồi mà Chương Minh Viễn vẫn chưa tới. Cũng chẳng biết mấy giờ anh ta mới tới, biết đâu anh ta có việc đột xuất không đến được.

Hoắc Mai cũng từng bị như vậy, đợi mãi mới thử gọi điện thoại, đầu máy bên kia có người nói anh ta uống say rồi, không đến được. Mất công vô ích lại chẳng thể trách ai, lần sau anh ta nói muốn đến thì vẫn phải ngồi đợi. Dù thế nào, chỉ cần anh ta nói muốn đến, ít nhất cũng phải ở lại tới mười hai giờ đêm.

Nhưng ngày hôm nay, Bạch Lộ không phải chờ lâu lắm. Khoảng chín giờ tối, Chương Minh Viễn đến. Nghe thấy tiếng thang máy, cô lập tức ra đón: “Chào cố vấn Chương!”

Chương Minh Viễn đủng đỉnh bước ra từ thang máy, tay cầm chiếc áo vest của một thương hiệu nổi tiếng, chiếc cà vạt đã được nới lỏng, buông thõng trước ngực, chiếc áo sơ mi kẻ đã được mở hai cúc trên cùng, để lộ chiếc cổ thon dài. Hẳn là anh ta vừa từ bữa tiệc rượu nào đó trở về, cặp mắt vẫn còn vẻ ngà ngà say, người cũng thoang thoảng mùi rượu.

Thấy cô ra đón, Chương Minh Viễn hơi ngạc nhiên, chau mày hỏi: “Cô là ai? Cô Hoắc không ở đây sao?”

“Con trai chị Hoắc bị ốm nên tối nay tôi ở lại làm thêm. Tôi là Bạch Lộ, trợ lý của chị Hoắc.”

Anh ta gật gật đầu. “Ồ, vậy cô giúp tôi mở cửa văn phòng, sau đó mang cho tôi tách trà. Cảm ơn!”

Bạch Lộ nhanh nhẹn mở cửa để Chương Minh Viễn vào ngồi. Cô pha một tách trà thật đặc, để trên bàn trước mặt anh ta. Đặt tách trà lên bàn, ngẩng đầu, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh ta bình tĩnh mà chăm chú. Anh ta như đang nhìn cô chằm chằm. Cặp mắt lúc đầu còn hơi mơ màng vì rượu đột nhiên tỉnh táo hẳn, nhìn chăm chú như muốn thấu tâm tư cô.

Cô bỗng giật mình, không biết anh ta nhìn mình như vậy là có ý gì, cũng chẳng giống biểu hiện của kẻ say. Ánh mắt anh ta đã tỉnh táo hơn lúc nãy. Lo lắng không yên, theo bản năng, cô muốn rời khỏi đó. “Cố vấn Chương, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.”

Nhưng anh ta không để cô đi. “Chờ chút, cô tên là gì?” Anh ta như không hề để ý đến những lời cô tự giới thiệu lúc trước, cô chỉ còn cách nhắc lại: “Tôi tên Bạch Lộ, là trợ lý của chị Hoắc.”

“Bạch Lộ.” Anh ta khẽ nói. “Có vẻ như trước đây tôi đã gặp cô rồi.”

Cô sững sờ: “Vậy sao?”

Cặp mắt anh ta như hai mũi tên nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên nhướng mày, nói: “Đúng, tôi nhớ ra rồi! Năm năm trước, khách sạn Ariel Bay.”

Mặt đất như đang rung chuyển, gương mặt Bạch Lộ trắng bệch vì kinh hãi. Toàn thân như bị rút hết máu, không còn đến một giọt, cô như biến thành một trang giấy trong suốt.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính. Tiếng mưa rơi lộp độp đưa Bạch Lộ từ trạng thái thất thần trở về với thực tại, cô hít thật sâu, cố hết sức để bình tĩnh. “Cố vấn Chương, tôi không biết anh đang nói gì. Tôi nghĩ anh đã nhận nhầm người.”

Chương Minh Viễn không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn cô, nhếch môi cười nhạt. “Vậy sao? Có lẽ tôi đã nhận nhầm người. Xin lỗi!”

“Không sao! Cố vấn Chương, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.”

Nói xong, không chờ Chương Minh Viễn gật đầu, Bạch Lộ vội vã đi ra ngoài như đang trốn chạy. Hành lang tĩnh lặng khiến cô nghe rõ nhịp tim đang hoảng loạn. Giống như tiếng mưa vẫn đang tí tách rơi ngoài cửa, từng hồi, từng tiếng, vang lên thật gấp mà thật loạn.

Hôm sau, vừa thấy Bạch Lộ tới công ty, Hoắc Mai liền hỏi: “Hôm qua phải làm thêm muộn lắm à? Nhìn mắt em thâm quầng rồi kìa!”

Bạch Lộ cười miễn cưỡng. “Cũng không muộn lắm ạ!” Mà quả thực cũng chẳng muộn. Chương Minh Viễn ở văn phòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Khi đi, anh ta tới gõ cửa văn phòng của cô. “Tôi đi đây, phiền cô khóa cửa phòng cho tôi.”

Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ nhút nhát, sợ sệt không thể nào lý giải, mặt cúi gằm, trả lời một cách máy móc: “Vâng.”

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày một xa, đến khi hoàn toàn biến mất, cô như thể vừa trút bỏ một tảng đá nặng nề khỏi lồng ngực, tự đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Công việc cuối cùng cũng kết thúc, giống như vừa chấm dứt một cuộc chiến vô cùng gian nan, Bạch Lộ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô không gọi Dương Quang đến đón vì trong lòng cô đang rối loạn, cần được yên tĩnh. Một mình về tới nhà, thả mình xuống chiếc giường, cô đến một ngón tay cũng không muốn cử động, thật mệt mỏi quá, cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Chuyện cũ chôn vùi trong mảnh đất ký ức đã nhiều năm bỗng như nhánh cỏ mùa xuân mới nhú, kiên quyết đòi trồi lên, không thể nào ngăn lại, bủa vây cô, quấn lấy cô.

Đã năm năm rồi, cô những tưởng mọi chuyện đã qua, không ngờ vẫn gặp lại người đàn ông đó. Mà người đó lại chính là Chương Minh Viễn, anh ta vẫn nhận ra cô, còn cô không hề nhớ.

Hôm đó, cô đã quá hồi hộp, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn anh ta lấy một lần, ấn tượng duy nhất là anh ta có mái tóc dài, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần ka ki màu cà phê. Còn hiện tại, anh ta để kiểu tóc ngắn gọn gàng, lịch lãm, mặc âu phục, đi giày da, trên mình toàn đồ hiệu, làm sao cô có thể liên hệ hai người đó với nhau chứ! Nếu sớm nhận ra anh ta, chắc chắn cô sẽ không đồng ý ở lại làm thêm, sẽ tìm mọi lý do để từ chối. Nhưng bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi. Không biết anh ta có thực sự nhận ra cô không?

Hối hận, buồn phiền, lo lắng, hoảng loạn… Bạch Lộ cả đêm không ngủ được, cứ nằm đó nghe tiếng mưa, nhìn ngoài trời ngày một sáng. Ánh bình minh tràn đầy hy vọng cho cô thêm sức mạnh, cô tự an ủi mình: Không sao đâu, nhìn kìa, đêm đen rồi cũng qua đi, những việc tồi tệ nhất rồi cũng sẽ trở thành dĩ vãng, đừng nghĩ đến nó nữa! Tối qua cũng chỉ là làm thêm giờ thôi mà, chẳng có chuyện gì to tát cả.

Mọi chuyện sau đó diễn ra như mong ước của Bạch Lộ. Sau buổi làm thêm đó, không thấy Chương Minh Viễn xuất hiện ở công ty. Nghe nói anh ta đã ra nước ngoài thăm người thân.

Cuối cùng thì tảng đá vốn đè nặng trong lòng Bạch Lộ cũng được trút bỏ. Cô nghĩ, tối đó mặc dù anh ta đã nhận ra cô nhưng cô kiên quyết phủ nhận nên chắc anh ta cũng coi như chuyện nhỏ mà bỏ qua. Những cô gái xuất hiện trong gần ba mươi năm cuộc đời của anh ta chắc nhiều như hoa trên cành, hết bông này đến bông khác, dày đặc như gấm vóc thêu trong bức tranh cuộc đời đầy màu sắc của anh ta, làm sao có thể nhớ hết chứ? Chẳng qua cũng chỉ là hoa đào ngang lối, phong cảnh qua đường mà thôi.

Thời gian cứ yên ả trôi đi, nhẹ nhàng như dòng nước, Bạch Lộ cũng dần thoát khỏi tâm trạng thấp thỏm, lo âu. Cuộc sống của cô vẫn đang vận hành theo đúng quỹ đạo của nó, đi làm, tan làm và yêu Dương Quang. Dương Quang là ánh mặt trời xuất hiện trong cuộc đời cô khi cô đang rơi vào những ngày mờ mịt nhất. Nghĩ đến anh, cô thấy lòng ấm lại.

Từ khi yêu Dương Quang, mỗi ngày của cô là một ngày đầy nắng. Điều khiến cô lo sợ nhất là mẹ anh - Thượng Vân - có vẻ không thích cô. Dù mỗi lần đến nhà Dương Quang, bà đều tiếp đón rất khách sáo, nhưng bên trong sự khách sáo đó là sự xa lánh, lạnh nhạt khiến cô cảm thấy rất buồn. Dương Quang lại không hề cảm nhận được điều đó, anh nói mẹ anh chưa từng nói rằng bà không thích cô, khuyên cô đừng quá mẫn cảm, nhưng Bạch Lộ vẫn cảm thấy mẹ của Dương Quang luôn đối xử với cô bằng thái độ không hòa hảo lắm. Với người từ nhỏ đã phải ăn nhờ ở đậu như cô, thái độ ấy quá quen thuộc.

Trước đây, Bạch Lộ cũng có một gia đình ấm áp, cha mẹ cô rất yêu thương nhau, nhưng khi cô năm tuổi, cha cô bất ngờ hy sinh vì nhiệm vụ, mẹ cô vô cùng suy sụp, bà không thể chấp nhận hiện thực rằng chồng mình không còn nữa, cả ngày cứ điên điên khùng khùng chạy ra ngoài tìm chồng, kết quả là bị một chiếc xe đâm phải. Đôi vợ chồng xấu số mãi mãi đoàn tụ nơi suối vàng.

Sau khi mất cha mẹ, Bạch Lộ đến ở cùng ông bà nội, nhưng ông bà cũng chẳng sống được bao lâu. Năm cô lên chín thì ông nội qua đời. Lên mười, bà nội mất. Hai người chú ruột thỏa thuận thay nhau chăm sóc cô. Bạch Lộ ở nhà hai chú, mỗi nhà ở nửa năm. Cô ở nhà nào thì nhà đó phải có trách nhiệm lo chi phí cho cô ăn học. Các chú của cô cũng chỉ là công nhân, gia cảnh không khá lắm, nuôi thêm một đứa trẻ không phải chỉ cần thêm cái bát, đôi đũa là xong. Đang tuổi ăn tuổi lớn, quần áo, giày dép của cô cứ mỗi năm lại phải mua mới, tiền học cũng ngày một tăng, ở trường còn có bao nhiêu khoản phí phải đóng… Lâu dần, tuy các chú chẳng than một câu nhưng các thím đôi lúc cũng lời ra tiếng vào: “Đến con mình còn không nuôi nổi, đằng này lại phải nuôi thêm con người.”

Nuôi cả con mình lẫn con người quả thực là một việc rất khó khăn, đặc biệt là trong hoàn cảnh khả năng của mình có hạn. Các thím của cô đều thầm nghĩ, nuôi thêm một đứa cháu gái là mang thêm gánh nặng. Mỗi lần Bạch Lộ chuyển nhà, bà thím xếp đồ đạc cho cô rất vui, còn sắc mặt bà thím chuẩn bị phải đón nhận cô thì hoàn toàn trái ngược.

Bạch Lộ bé nhỏ tự cảm thấy mình như một người thừa.

Ở nhà các chú, cô lúc nào cũng khép nép, nhiều khi chỉ muốn thu mình lại thành một bức tranh treo lên tường để không làm vướng chân người khác. Mặc dù chú thím chưa bao giờ đánh mắng cô nhưng thái độ lạnh nhạt của họ chẳng khác nào dùng dao cùn cắt thịt khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Thi đỗ đại học, cuối cùng Bạch Lộ cũng thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Giống như chú chim nhỏ được sổ lồng, cô tự hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ quay trở lại và cũng không bao giờ cam chịu cuộc sống như vậy nữa. Nhưng cô không ngờ, khi gặp Dương Quang, những lời hứa hùng hồn ấy lập tức chỉ còn là những làn gió lướt bên tai. Chỉ cần được ở bên Dương Quang, dù mẹ anh có tỏ thái độ lạnh nhạt thế nào, cô cũng có thể chịu đựng.

“Em thực sự yêu anh ta rồi sao?”

Khi Bạch Lộ chính thức quyết định mối quan hệ với Dương Quang, người bạn thân và cũng là đồng hương của cô - Thiệu Dung - đã hỏi như vậy. Cô gật đầu thật mạnh. “Anh ấy rất tốt với em. Có anh ấy, em cảm thấy mình không còn cô độc trên thế gian này nữa.”

“Nhưng cha mẹ anh ta đều là giáo sư, những gia đình trí thức như anh ta rất khó gần, em…” Thiệu Dung nói bằng giọng ái ngại. “Thôi được, nếu em thấy anh ta tốt thì cứ từ từ mà hưởng thụ tình yêu đó. Nhưng chị cũng nhắc nhở em một điều, yêu nhiều thì nước mắt cũng nhiều, tốt nhất em nên yêu anh ta ít đi một chút. Chị thật không muốn sau này em sẽ tìm đến chị mà khóc.”

Sắc mặt Bạch Lộ trầm xuống trong chốc lát: “Chị Dung, cảm ơn chị! Lúc nào rảnh em sẽ đưa anh ấy đến gặp chị.”

Thiệu Dung từ chối không chút chần chừ: “Thôi khỏi! Tốt nhất là em đừng để anh ta biết em có người bạn như chị, đặc biệt là gia đình anh ta. Nếu không, chị dám chắc cha mẹ anh ta sẽ dùng cách nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” để đánh giá em. Em là một cô gái trong sáng, đừng để vì chị mà bị người ta coi thường.”

“Nhưng chị là người bạn tốt nhất của em, em rất muốn giới thiệu anh ấy với chị.”

Thiệu Dung vẫn nhất quyết không chịu. “Để một thời gian nữa đã.”

Gần một tuần nay, Dương Quang phải đi công tác ở Thượng Hải. Từ khi yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu đến vậy, Bạch Lộ ngày đêm mong nhớ. Cuối cùng cũng chờ được đến ngày anh về, cô có mặt ở sân bay từ sớm. Khi đón được anh, cô chỉ cười, nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào như dòng nước suối đầu nguồn không ngừng chảy.

Dương Quang ôm chặt lấy cô, một tay ôm eo cô, một tay kéo va li đi ra. Vừa đi anh vừa hỏi: “Mấy ngày qua có nhớ anh không? Nhớ bao nhiêu lần, dưới một vạn lần là phải chịu phạt nhé!”

Cô đùa lại một cách khôn khéo: “Vậy nếu nhiều hơn một vạn lần sẽ có thưởng chứ?”

“Tất nhiên là có thưởng rồi, thưởng tấm thẻ bài của Dương Quang với mệnh giá là một tá nụ hôn. Rất có giá trị đấy chứ?”

“Ai thèm!”

Bạch Lộ và Dương Quang nói nói cười cười đi về phía trước, vì chỉ để ý đến anh, cô hoàn toàn không biết bên cạnh có đôi mắt đang nhìn họ một cách hiếu kỳ và soi xét. Là Dương Quang trong lúc vô tình quay đầu lại đã phát hiện ra. “Bạch Lộ, em có biết người kia không? Anh ta đang nhìn chúng ta.”

Bạch Lộ nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chương Minh Viễn. Giây phút đó, cô giống như bắt gặp ánh mắt của nữ thần đầu rắn Medusa (2), toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Ngược lại với sự lúng túng của cô, Chương Minh Viễn tỏ ra rất tự nhiên. Có lẽ anh ta cũng vừa xuống máy bay, chiếc áo khoác màu xám đậm vắt trên tay, chiếc áo sơ mi tơ tằm hơi nhàu, nét mặt có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt thì vẫn sáng như kim cương. Anh ta không tiến lại gần, chỉ đứng cách đó vài chục bước chân rồi hướng về phía cô mỉm cười, khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Sau đó, anh ta đi thẳng ra cửa chính, phía sau có người nhìn giống thư ký giúp anh ta xách hành lý.

Dương Quang có chút hiếu kỳ: “Anh ta là ai vậy? Trông có vẻ khá lịch lãm.”

Bạch Lộ cố gắng lấy lại vẻ thản nhiên. “Anh ta… là cố vấn của công ty em.”

Dương Quang còn muốn hỏi thêm thì chuông điện thoại reo. Là Thượng Vân - mẹ anh - hỏi anh đã tới nơi chưa và nhắc nhở anh mau về ăn cơm. Sau khi dập máy, anh không còn quan tâm đến việc vừa xảy ra nữa, kéo tay Bạch Lộ. “Đi thôi, về nhà ăn cơm, cha mẹ đang đợi chúng mình đấy!”

“Về nhà ăn cơm”, bốn chữ này sao mà ấm áp thế! Khi Bạch Lộ đi cùng Dương Quang, chân cô như bị đông cứng, bước đi khó nhọc. Thái độ vừa rồi của Chương Minh Viễn cứ hiện lên trong đầu cô. Kỳ lạ là, trong tiết trời đang ấm dần nhưng vẫn còn chút se lạnh của tháng Ba, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi, ướt lạnh.

Cuối tháng Ba, công ty ký kết thành công một hạng mục. Vương Hải Đằng rất phấn khởi, sau khi thưởng cho các phòng ban còn mời vài vị giám đốc ăn cơm. Bạch Lộ là trợ lý của Hoắc Mai nên cũng được đi cùng.

Cô chẳng hề thích tham gia những bữa tiệc thế này. Ngồi cùng bàn với toàn lãnh đạo, làm sao có thể ăn thoải mái được chứ? Trong tất cả những người có mặt ở đó, cô có chức vị thấp nhất, chưa ai động đũa, làm sao cô dám, người ta đặt đũa xuống, cô cũng phải ngừng ăn… Đặc biệt, cô lại không biết uống rượu, nhưng trong những tình huống thế này, không uống là không nể mặt lãnh đạo, dù thế nào cũng phải uống vài ly. Vậy mà gọi là ăn cơm sao? Thật chẳng khác nào mang vạ vào thân! Nhưng nghĩ đến tiền thưởng hằng tháng, cô không thể không chịu cái vạ này.

Bữa tiệc tối hôm ấy còn khó khăn hơn những gì mà Bạch Lộ tưởng tượng. Quá nửa bữa tiệc, Giám đốc Lưu của phòng Tài vụ trong lúc đi nghe điện thoại đã nhìn thấy Chương Minh Viễn, anh ta vừa gọi điện vừa đi từ phía thang máy tới. Giám đốc Lưu lập tức quay trở về phòng tiệc nói với Vương Hải Đằng. Vương Hải Đằng tất nhiên phải đứng dậy, ra ngoài đón.

Đúng lúc Vương Hải Đằng mở cửa bước ra, Chương Minh Viễn đi tới cửa phòng tiệc của họ. Anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại, gật đầu một cái coi như đáp lời, chân vẫn không dừng bước. Nhưng được vài bước, anh ta đột nhiên đứng lại. “Được rồi, cứ vậy đi!”

Kết thúc cuộc gọi một cách nhanh gọn, anh ta quay người như vừa nhìn thấy Vương Hải Đằng. “Tổng giám đốc Vương, ông cũng dùng bữa ở đây sao?!”

Vương Hải Đằng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng VIP phía cuối hành lang bỗng bật mở, một người đàn ông trẻ trạc tuổi Chương Minh Viễn, ăn mặc sang trọng đủng đỉnh cất lời: “Chương công tử, sao đến rồi mà còn chậm trễ vậy! Đợi mình cậu thôi đấy!”

Chương Minh Viễn quay lại nói với anh ta: “Âu Vũ Trì, tôi gặp người quen, các cậu ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”

Vương Hải Đằng cảm thấy hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Chương Minh Viễn không những dừng bước nói chuyện với ông ta mà còn nhận lời vào phòng tiệc của ông ta ngồi. Tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón Chương Minh Viễn, nhường chỗ cho anh ta. Tất nhiên, đó chính là chỗ ngay cạnh Vương Hải Đằng, nhưng anh ta không ngồi, nói như thể đang đùa: “Tôi ghét nhất là ăn cơm mà ngồi cạnh đàn ông.”

Vương Hải Đằng cười lớn. “Điều đó dễ thôi, ở đây có hai người phụ nữ. Nào, Hoắc Mai, cô ngồi xích sang để cố vấn Chương ngồi giữa cô và Bạch Lộ.”

Ban đầu, Hoắc Mai và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, giờ xen vào một ông Chương Minh Viễn. Một người như vậy ngồi bên cạnh khiến Bạch Lộ thấy rất không tự nhiên, chiếc ghế đệm êm ái bỗng như biến thành thảm gai. Cô thật hy vọng anh ta sẽ chỉ ngồi một lúc rồi đi, dù sao thì bạn anh ta còn đang đợi ở phòng VIP bên kia. Ai ngờ, anh ta cứ ngồi đó mãi, ngoài nói xã giao vài câu với mấy vị lãnh đạo còn hỏi chuyện cô: “Bạch tiểu thư người ở đâu vậy?”

Cô không thể không trả lời: “Tôi người Vô Tích.”

“Ồ, mỹ nữ Giang Nam đây!” Anh ta nhấc ly rượu, nhếch môi đầy hàm ý. “Tôi mời cô Bạch một ly, rất vui được làm quen với cô!”

Cô khẽ cười, nhấc ly lên một cách bị động. “Cảm ơn anh!” Một ly rượu vang đỏ từ từ chảy xuống họng, vị chua chua đắng đắng ngấm vào gan ruột. Lúc này, Bạch Lộ lại nghe thấy Chương Minh Viễn nói: “Bạch tiểu thư, trước đây tôi có quen một cô gái nhìn rất giống cô, cô ấy tên là Sương Sương.”

Cổ họng cô nghẹn lại, rượu xộc thẳng lên mũi khiến cô ho sặc sụa. Hoắc Mai vỗ vỗ lưng cô. “Thế nào rồi, đỡ hơn chưa?”

Cô vừa lắc đầu vừa ho, nước mắt giàn giụa. Điệu bộ nhếch nhác, cô cầm lấy chiếc túi, liêu xiêu đứng lên rời khỏi bàn tiệc, Hoắc Mai đỡ cô vào nhà vệ sinh. Sau khi tỉnh táo lại, cô nói với Hoắc Mai rằng muốn về trước, còn nói thực ra hôm nay bị đau đầu, không muốn tham gia, bất đắc dĩ mới phải đến, phải uống vài ly rượu nên đầu càng đau, quả thực không thể tiếp tục ngồi được nữa.

Hoắc Mai không miễn cưỡng. “Vậy em bắt xe về trước đi, đi đường cẩn thận nhé!”

Bước ra khỏi nhà hàng, trời đã tối, lất phất mưa, mùa xuân là mùa của những cơn mưa phùn mà. Có lẽ vì mưa nên người đi trên phố không nhiều, chỉ có những chiếc xe như những chùm sao băng lướt qua. Bạch Lộ không bắt taxi, lấy từ trong túi ra một chiếc ô màu xanh, một mình đi dưới làn mưa bụi. Cứ cách một quãng, ánh sáng màu vàng cam từ những chiếc đèn đường lại hắt ra mờ ảo, làm loãng màu của đêm đen. Thứ ánh sáng ấy khiến con đường trở nên khúc sáng khúc tối, cõi lòng cô cũng vậy, lúc tỏ lúc mờ.

Về đến nhà đã hơn mười giờ. Bạch Lộ nghĩ một hồi, quyết định gọi cho Thiệu Dung.

Đầu máy bên kia nghe thật náo nhiệt, tiếng đàn ca thánh thót như từng sợi tơ nhỏ lách vào tai. Nghe cô nói xong, Thiệu Dung phản đối: “Em sợ gì chứ? Anh ta lấy gì để chứng minh anh ta biết em? Anh ta cũng chỉ nói rằng trông em rất giống một người quen của anh ta. Trên đời này, người giống người là chuyện bình thường. Em càng tỏ ra sợ hãi như vậy thì lại càng chứng tỏ có tật giật mình, chưa đánh đã khai.”

Những người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc. Bạch Lộ được Thiệu Dung nhắc nhở, cảm thấy mình quả thực đã quá thiếu tự tin nên xử lý có phần hơi kém.

“Người ta thường nói, người đang yêu thường trở nên ngu ngốc, giờ chị đã hiểu câu này rồi. Bạch Lộ, trước đây em chưa bao giờ ngốc nghếch thế này, cũng chưa bao giờ nhát gan thế này. Hồi đó em can đảm hơn bây giờ nhiều.”

Bạch Lộ cười đau khổ. Hiện tại tất nhiên là phải khác trước đây. Ngày xưa cô to gan lớn mật, âu cũng chỉ vì khi đó trắng tay. Chẳng có gì nên cũng không cần phải đắn đo, vì thế mới dám làm dám chịu. Nhưng bây giờ, cô có Dương Quang, có người mà cô yêu thương, cô sợ sẽ mất anh, bởi vậy mà băn khoăn, lo lắng. Mới chỉ có chút biến động nhỏ mà đã thần hồn nát thần tính.

Nói chuyện với Thiệu Dung xong, Bạch Lộ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô nghĩ giờ cô đã biết sau này phải đối phó với tên Chương Minh Viễn thế nào.

Vài ngày sau, Chương Minh Viễn bất ngờ tới công ty vào ban ngày. Hoắc Mai đã ra ngoài cùng với Vương Hải Đằng, vài vị phó tổng cũng không có mặt, Bạch Lộ buộc phải ra đón tiếp. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên giây phút nhìn thấy anh ta, cô lập tức giống như một sĩ quan vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ánh mắt cô không còn trốn tránh, nụ cười không còn gượng gạo, tiếp đón anh ta một cách hết sức tự nhiên. Giống như tiếp đón những vị khách khác, không quá lạnh lùng cũng chẳng quá nhiệt tình.

Dường như anh ta cũng nhận ra sự thay đổi của cô, miệng hơi mỉm cười: “Cô Bạch hôm nay như trở thành một người khác vậy.”

Bạch Lộ giả vờ ngây ngô: “Thật sao?”

“Thật! Trước đây, cứ gặp tôi là cô lại tỏ vẻ sợ hãi, trốn tránh, như tôi là cọp ăn thịt người ấy.”

“Đó là vì cố vấn Chương rất ít khi đến công ty, những nhân viên quèn như chúng tôi làm sao biết được, chỉ sợ chẳng may làm điều gì khiến anh không hài lòng, cho nên nhìn thấy anh là phải hết sức cẩn thận.”

“Vậy sao giờ lại không sợ tôi nữa?”

“Vì hôm đó cùng dùng bữa với cố vấn Chương, cảm thấy thật ra anh cũng không phải người kiêu ngạo, rất dễ bắt chuyện. Cho nên không sợ nữa.”

Chương Minh Viễn nhướng mày cười. “Thì ra ăn cơm cùng nhau có thể khiến cô Bạch thay đổi cách nhìn về tôi, xem ra sau này tôi phải thường xuyên mời cô Bạch đi ăn để cô hiểu tôi hơn, xóa bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi trong lòng cô mới được.”

Bạch Lộ sợ phải thường xuyên đi ăn với anh ta, cười tỏ ý xin lỗi. “Xin lỗi cố vấn Chương, tôi đã có bạn trai, anh ấy sẽ không vui nếu tôi đi ăn với người đàn ông khác.”

“Người đàn ông ở sân bay hôm đó là bạn trai cô à? Nhìn được đấy, rất phong độ, hẳn là người có gia cảnh không tồi, không là thành phần trí thức thì cũng là nhà quan, phải không?”

Con mắt Chương Minh Viễn quả thực vô cùng sắc sảo, mới nhìn đã đoán ra thân thế của Dương Quang. Bạch Lộ lại bắt đầu cảm thấy bất an, giọng nói cứng lại: “Cố vấn Chương, tôi chẳng có lý do gì để báo cáo chuyện đời tư của mình với anh cả.”

Thấy cô nổi cáu, anh ta cười, hàm ý càng sâu xa: “Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, sao cô lại giận? Nhưng tôi thấy cô thế này còn đẹp hơn nụ cười giả tạo lúc nãy đấy!”

Nụ cười của anh ta khiến cô bình tĩnh lại. Anh ta hẳn đang chờ để xem cô thất bại. Cô nhất định không được trúng kế. Hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng. “Xin lỗi cố vấn Chương, tôi không thích nói chuyện riêng tư với người khác. Nếu anh không có công việc gì, giờ tôi còn nhiều việc phải làm.”

Cô đoán anh ta sẽ không ra về nhanh như vậy, Chương Minh Viễn thu lại nụ cười, trở lại với tác phong nghiêm túc. “Còn một việc cuối cùng, nói xong tôi sẽ đi, không làm phiền cô nữa.”

Bạch Lộ cố kìm nén: “Việc gì?” Anh ta nghiêm túc nói: “Tôi thấy tên cô rất hay. Bạch Lộ - Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tên cô hẳn là lấy ý từ Kinh thi phải không? Câu “Bạch lộ vi sương” quả thực rất tuyệt vời!”

Những ẩn ý trong lời nói của anh ta, làm sao Bạch Lộ có thể không nghe ra, nhưng cô cứ vờ như không hiểu, cố giữ bộ mặt tươi cười. “Chỉ là một cái tên rất bình thường thôi, cảm ơn anh đã khen!”

Chương Minh Viễn rời đi một cách ung dung, tự tại.

Anh ta vừa đi khỏi, mấy cô đồng nghiệp trẻ tuổi phòng bên đã đồng loạt chạy tới, hỏi Bạch Lộ có vấn đề gì với cố vấn Chương mà lại chuyện trò lâu đến vậy, còn nói một cách vui vẻ, cười suốt cả buổi nữa chứ!

Chẳng trách người khác lắm chuyện. Trước kia, Chương Minh Viễn tới công ty có bao giờ thèm để ý đến nhân viên đâu, cùng lắm là nói dăm ba câu với vài vị giám đốc, mà toàn là câu được câu chăng. Hôm nay, anh ta lại nói nói cười cười với một cô thư ký, mà chuyện trò khá lâu, thật khiến người ta tò mò, mắt nhìn Bạch Lộ có vài phần ngưỡng mộ.

Vương Hải Đằng vừa về đến công ty, biết chuyện liền gọi Bạch Lộ tới: “Cố vấn Chương vừa tới đây à?”

“Vâng.”

“Ở lại lâu không?”

Bạch Lộ nghĩ ngợi một lúc. “Chưa đến nửa tiếng.” “Nói chuyện với cô suốt sao?”

Cô gật gật đầu. “Vâng.”

Vương Hải Đằng không rời mắt khỏi Bạch Lộ, nhìn một lượt từ đầu đến chân khiến cô cảm thấy hơi sợ. “Tổng giám đốc Vương, có còn việc gì khác không ạ?”

“Không, cô ra ngoài đi, tiện thể gọi Hoắc Mai vào đây.” Bạch Lộ đi ra như vừa được đại xá, cô không biết rằng sau khi cô đi, Vương Hải Đằng gọi Hoắc Mai tới chỉ để hỏi rằng: “Bạch Lộ có bạn trai không?”

Đây dường như không phải vấn đề nằm trong phạm vi quan tâm của sếp lớn, Hoắc Mai có chút ngạc nhiên: “Có, nghe nói bạn trai cô ấy là bạn học thời đại học, cha mẹ anh ta đều là giáo sư, gia cảnh khá tốt. Tình cảm của họ cũng rất tốt, cứ rảnh là anh ta lại tới đón cô ấy.”

Vương Hải Đằng chau mày. “Có bạn trai rồi à, việc này thật là… Tôi thấy Chương Minh Viễn có vẻ thích cô ấy.”

Hoắc Mai giờ mới hiểu dụng ý của Vương Hải Đằng. “Việc này… e rằng không được. Thứ nhất, mối quan hệ giữa Bạch Lộ và bạn trai cô ấy rất tốt. Thứ hai, chỉ cần nhìn biểu hiện của cô ấy lúc phỏng vấn là có thể đoán được cô ấy là người thế nào, cô ấy không phải loại con gái có thể tùy tiện bán rẻ bản thân mình đâu.”

Vương Hải Đằng chau mày hồi lâu, khoát tay vẻ quyết đoán. “Sau này cứ để Bạch Lộ tiếp đón Chương Minh Viễn. Nhưng việc này tốt nhất đừng để lộ liễu quá. Cô sắp xếp cho khéo, đừng dọa cô ấy sợ mà chạy mất.”

Khi Bạch Lộ một lần nữa nhận được thông báo của Hoắc Mai bảo ở lại làm thêm giờ, cô có chút ngạc nhiên: “Chị Hoắc, hôm nay chị lại bận nữa à?”

“Ừ, con trai chị lại ốm rồi, chị phải về chăm sóc nó. Bạch Lộ, chỉ còn cách làm phiền em thôi.”

Hoắc Mai nói khách sáo như vậy, Bạch Lộ cũng không dám hỏi gì thêm, đành miễn cưỡng ở lại làm thêm giờ.

Vẫn như thường lệ, khoảng chín giờ thì Chương Minh Viễn tới. Anh ta mặc một bộ thường phục màu xanh sẫm, để lộ dáng người cao mảnh khảnh, nhìn tổng thể, trông anh ta chẳng khác nào một cây trúc cảnh. Thấy cô đang đợi ở văn phòng, anh ta có vẻ không ngạc nhiên lắm, chào cô với nụ cười bí hiểm: “Chào buổi tối, cô Bạch, thật vui vì được gặp cô!”

Bạch Lộ lại chẳng vui vẻ chút nào khi gặp anh ta, cố nặn một nụ cười xã giao: “Chào cố vấn Chương!”

Tối hôm đó, Chương Minh Viễn ở lại văn phòng rất lâu, kim giờ của chiếc đồng hồ cứ nhảy từng khấc, từng khấc mà anh ta vẫn chẳng chịu đi. Vài lần gọi Bạch Lộ tới rót thêm trà, cô phát hiện anh ta đang chat webcam, đầu bên kia là một cô gái phương Tây vô cùng xinh đẹp. Cô bực bội. Anh ta không thể về nhà tán gái được sao? Cứ ngồi đây câu giờ, hại cô mãi vẫn chưa được về.

Gần mười một giờ, buồn ngủ đến díp cả mắt, Bạch Lộ gục xuống bàn thiếp đi. Đang mơ màng, bỗng có ai gõ gõ xuống bàn. Cô giật mình tỉnh dậy, ngẩng lên trong vô thức thì bắt gặp một ánh mắt gần trong gang tấc, tưởng như có thể đếm được cả những sợi lông mi - là Chương Minh Viễn. Lông mi của anh ta rất dày và đen, như một đường viền đen của những sợi nhung mượt mà đính vòng quanh mắt.

Cự ly này quá gần, đến mức khiến người ta không có cảm giác an toàn. Theo bản năng, Bạch Lộ bật dậy, nhảy lùi về phía sau như gặp phải hổ dữ. “Anh làm gì vậy?”

Chương Minh Viễn khi nãy nằm bò trên bàn của cô, dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giờ vội vàng đứng dậy nhưng vẫn cố tỏ vẻ ung dung, điệu bộ hết sức nực cười. “Tôi làm gì ư? Tôi chẳng làm gì cả. Tôi gọi cô rót trà nhưng không ai trả lời nên ra đây xem sao, thấy cô đang ngủ gục ở đây nên mới gõ bàn gọi cô dậy, vậy thôi!”

Bạch Lộ hoàn hồn, biết vừa rồi đã tỏ ra nhạy cảm thái quá. Người có thân phận như Chương Minh Viễn đâu đến nỗi quấy rối nữ nhân viên ngay tại văn phòng chứ! Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Cố vấn Chương, đã muộn lắm rồi, anh vẫn không về nghỉ sao? Tôi buồn ngủ lắm, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Nghĩ gì nói nấy, cô không muốn tiếp anh ta nữa. Chương Minh Viễn nhìn cô, gật đầu thích thú. “Được, vậy hôm nay đến đây, về thôi!”

Khi đi cùng thang máy với Chương Minh Viễn, trong lòng Bạch Lộ khó chịu vô cùng. Trong thang máy chật hẹp chỉ có hai người họ, dù cô đã cố đứng cách anh ta thật xa nhưng với tổng diện tích có mười mét vuông thì có thể cách được bao xa? Hơn nữa, ba mặt tường thang máy đều là gương, cửa tự động cũng sáng loáng, dù cô có đứng quay về hướng nào, phải trái, trước sau đều nhìn thấy anh ta, muốn tránh cũng chẳng được.

Ánh mắt của Chương Minh Viễn thì cứ hướng về cô, khuôn mặt lúc nào cũng là vẻ cười mà như không. “Cô Bạch, cô có vẻ rất căng thẳng khi đi chung thang máy với tôi.”

Thật ra không đến mức căng thẳng, nhưng cùng đứng trong thang máy kín mít và chật hẹp với Chương Minh Viễn, Bạch Lộ thực sự không thể thả lỏng bản thân, nhưng cô lại kiên quyết phủ nhận: “Không có, làm gì có chuyện đó!”

“Nhưng tôi thấy cô rất căng thẳng. Cô nhìn lại đi, cô đứng cách xa như vậy, nép cả vào một góc cứ như tôi là cọp ăn thịt người vậy. Đừng nói tôi không phải là cọp, cho dù có là cọp đi chăng nữa thì cũng sẽ không ăn thịt cô đâu! Cô gầy như vậy, toàn là xương thôi.”

Chương Minh Viễn rõ ràng không phải là cọp nhưng Bạch Lộ vẫn kiêng dè anh ta. Thang máy dừng ở tầng mười lăm, có hai nhân viên ở công ty khác vừa hết giờ làm thêm bước vào, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bước ra khỏi tòa nhà, Chương Minh Viễn còn tỏ ra ga lăng: “Cô Bạch, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô. Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

Cô đâu muốn để anh ta đưa về. Cô thậm chí còn không muốn ở cạnh anh ta thêm một giây nào.

“Không cần đâu, tôi bắt taxi về cho tiện. Tạm biệt cố vấn Chương!”

Vừa nói cô vừa đưa tay vẫy taxi, lên xe đi thẳng. Buổi làm thêm khó chịu này cuối cùng cũng kết thúc, cô hy vọng sẽ không có lần thứ ba như vậy.

Nhưng hy vọng của Bạch Lộ đã nhanh chóng tiêu tan. Sau hai lần liên tiếp phải ở lại chờ Chương Minh Viễn tới, Hoắc Mai chính thức tuyên bố, sau này việc liên quan đến cố vấn Chương giao cho cô toàn quyền phụ trách. “Bạch Lộ, em biết bình thường chị lúc nào cũng bận, con trai chị còn nhỏ nên cần có người chăm sóc. Chị đã báo cáo lại với Tổng giám đốc Vương, sau này những việc có liên quan đến cố vấn Chương đều do em phụ trách. Anh ta không ở công ty thì em là trợ lý của chị, anh ta đến công ty thì em sẽ là trợ lý của anh ta, mọi thứ đều phải lấy anh ta làm trung tâm. Tất nhiên, công việc của em nhiều hơn nên em cũng sẽ được tăng lương.”

Những lời của Hoắc Mai, từng câu từng chữ đều hợp tình hợp lý, Bạch Lộ chẳng thể nói được một câu từ chối, hơn nữa, lương bổng của cô cũng tăng lên đáng kể, tính ra cũng phải gấp đôi. Hoắc Mai nói vì một mình cô phải làm trợ lý cho hai người, hơn nữa lại kiêm nhiệm luôn việc chăm sóc cố vấn Chương nên Tổng giám đốc Vương đặc biệt coi trọng, mới phê chuẩn tăng lương cho cô nhiều như vậy. Nghĩ đến tiền, cô cũng muốn thử xem sao. Chương Minh Viễn đã không còn nhắc tới chuyện trông cô giống người mà anh ta quen, cũng không còn những câu kiểu “Bạch lộ vi sương” nữa, hoặc có thể anh ta đã quên chuyện đó rồi. Nếu anh ta không đem lại phiền toái cho cô thì công việc này cô không nỡ bỏ.

Sau giờ làm, Dương Quang tới đón Bạch Lộ đến nhà anh ăn cơm. Nghe nói cô được tăng lương, anh cũng mừng thay cho cô. “Em mới vào công ty nửa năm mà đã được tăng lương, xem ra bạn gái anh là người rất có năng lực đấy! Chúng ta cố gắng tiết kiệm tiền, mau chóng mua nhà, kết hôn, em thấy thế nào?”

Viễn tưởng đẹp đẽ đó khiến Bạch Lộ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bà Thượng Vân ngồi bên cạnh lại chêm vào một câu: “Người trẻ tuổi, trước tiên phải tập trung vào sự nghiệp. Mới tốt nghiệp đại học chưa đầy hai năm đã tính tới chuyện kết hôn thì hơi sớm.”

Sắc mặt Bạch Lộ tối sầm lại nhưng cô vẫn cố cười vui vẻ. “Cô nói đúng ạ! Chúng cháu vẫn còn trẻ, phải tập trung phấn đấu cho sự nghiệp đã.”

Bà Thượng Vân hài lòng “ừ” một tiếng, lúc này chị giúp việc tới hỏi đã có thể dọn bàn ăn chưa, bà lắc đầu. “Chờ chút nữa, Manh Manh vẫn chưa đến.”

Ninh Manh là con gái của bạn thân bà Thượng Vân, bà đã chứng kiến cô bé lớn lên từng ngày. Không có con gái, bà luôn coi Ninh Manh như con gái ruột của mình. Ninh Manh ít hơn Dương Quang năm tuổi, khi còn nhỏ, cô bé thích nhất là bám đuôi Dương Quang chạy nhảy khắp nơi, miệng lúc nào cũng gọi anh Dương Quang dẻo mà ngọt xớt, chẳng khác nào kẹo mạch nha.

Gần bảy giờ Ninh Manh mới tới, nói rằng bị kẹt xe. Còn nói thủ đô giờ đã biến thành “thủ đổ” mất rồi, đường có thể tắc đến chết người. Cô vừa bước vào, bà Thượng Vân đã niềm nở: “Đói rồi hả, mau rửa tay ăn cơm.”

首堵”, âm Hán Việt đọc là “thủ đổ”, ý chỉ nơi hay bị tắc nghẽn nhất.

Trên bàn ăn, bà không ngừng gắp đồ ăn cho Ninh Manh, thi thoảng cũng gắp cho chồng con vài đũa, nhưng với Bạch Lộ thì một đũa cũng không. Khoảnh khắc đó, cô bất giác cảm thấy mình như đang trở lại quãng thời gian trước đây, ngồi ăn cơm ở nhà chú, thím chỉ lo gắp đồ ăn cho con đẻ, còn cô chỉ bưng một bát cơm trắng, mỗi khi đưa tay gắp thức ăn đều phải vô cùng cẩn thận. Bàn ăn là nơi dễ khiến người ta nhận ra sự dư thừa của bản thân.

Bữa cơm này, Bạch Lộ không hề cảm thấy ngon miệng.

Sau bữa cơm, Ninh Manh lại quấn lấy Dương Quang, đòi anh chia sẻ bí quyết làm bài thi tiếng Anh, nói rằng anh thi lần nào cũng đỗ, hẳn phải có tuyệt chiêu gì đó. Cô ấy cứ bám lấy Dương Quang không buông, thân hình bé nhỏ lúc đong đưa lúc õng ẹo, đôi môi đỏ mọng chu lên như trái anh đào xinh xắn. “Anh có tuyệt chiêu gì mau bật mí cho em biết đi, nếu không em chết mất!”

Cha Dương Quang vẫn vậy, ăn xong là vào phòng đọc sách, Dương Quang cũng bị Ninh Manh lôi vào phòng bắt truyền bí quyết làm bài thi, phòng khách chỉ còn lại Bạch Lộ và bà Thượng Vân.

Thượng Vân nói vu vơ: “Con bé Manh Manh này từ bé đã thích bám lấy Dương Quang. Hai đứa nó lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Dương Quang thường đưa con bé đi chơi khắp nơi. Hồi đó Dương Quang rất thích cô em gái nhỏ này, chúng tôi thường nói đùa để Manh Manh làm vợ nó được không, nó gật đầu lia lịa, hồ hởi đồng ý, còn nói thích nhất là em Manh Manh.”

Bạch Lộ lắng nghe, trong lòng như tâm sen bị giội nước sôi, vị đắng chát cứ rỉ ra từng chút.

Tối nay, Bạch Lộ ở lại nhà Dương Quang không lâu, cô xin phép ra về sớm. Dương Quang mặc áo khoác định đưa cô về thì Thượng Vân nói: “Mới hơn tám giờ, đã muộn lắm đâu! Con đưa Bạch Lộ đến bến xe bus gần đây được rồi. Manh Manh còn đang đợi con kìa, đi rồi về sớm.”

Sau khi ra khỏi nhà Dương Quang, Bạch Lộ cứ im lặng chẳng nói một lời, Dương Quang hỏi với vẻ khó hiểu: “Em sao vậy, vừa rồi vẫn vui vẻ cơ mà?”

Bạch Lộ buồn bực đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, kể lại cho anh những lời bà Thượng Vân nói. Anh nghe xong, mỉm cười không đồng ý: “Đúng, hồi nhỏ anh có nói như vậy, nhưng nào có ý nghĩa gì, khi đó anh có hiểu gì đâu. Em không phải vì chuyện này mà ghen tuông, giận hờn đấy chứ? Ngốc ạ!”

Tất nhiên Bạch Lộ không phải vì những lời kể về Dương Quang hồi còn nhỏ mà ghen tuông, giận hờn, mà vì ẩn ý của bà Thượng Vân trong những lời nói đó. Rõ ràng, con dâu tương lai lý tưởng nhất của bà là Ninh Manh, chẳng trách bà luôn lạnh nhạt với mình. Bà không trực tiếp phản đối cô với Dương Quang, có lẽ thứ nhất là muốn giữ hình ảnh tiền bối có tư tưởng tiến bộ, thứ hai là sợ phản tác dụng, càng ngăn cấm thì con trai càng kiên trì không từ bỏ.

Dương Quang lại không cảm thấy vậy. Từ trước tới giờ, anh không phải là người tinh ý, lại càng không để tâm đến những chuyện thế này. “Mẹ anh chỉ kể chuyện hồi nhỏ của anh thôi mà, em nghĩ đi đâu vậy? Anh và Ninh Manh sao có thể, anh luôn coi nó là em gái.”

Dương Quang là vậy, mọi thứ trong mắt anh đều rất đơn giản, đây là ưu điểm và cũng là nhược điểm của anh. Bạch Lộ không muốn nói thêm nữa, nói thêm chỉ khiến cô trở thành kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Bạch Lộ quen Dương Quang năm cô hai mươi tuổi.

Nửa năm sau thì nhận được lời tỏ tình và trở thành bạn gái của anh.

Ban đầu cô không có ý định sẽ yêu ai khi còn đang đi học. Khi đó, có thể hoàn thành chương trình đại học hay không là cả một vấn đề nên cô chẳng có tâm tư mà để ý đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Năm nhất, năm hai, cô làm thêm thục mạng để tích cóp tiền đóng học phí, đến năm ba mới có thể thong dong một chút nhờ sự giúp đỡ của Thiệu Dung.

Lúc đó, cô vẫn còn do dự. “Chị Dung, sao em có thể dùng tiền của chị được!”

“Đừng khách sáo với chị như thế! Chị không giúp em thì ai giúp, trước đây không có điều kiện nên chẳng thể giúp gì, giờ đã khác rồi, em đừng nói những lời khách sáo nữa. Em cũng biết chị luôn coi em như em ruột của mình mà!”

Bạch Lộ không từ chối nữa. Thực sự, cô cũng coi Thiệu Dung như chị ruột. Cô không phải không có người thân, nhưng các chú thím, những người thân trên danh nghĩa ấy đối đãi với cô còn chẳng bằng một phần Thiệu Dung, người chẳng có quan hệ huyết thống gì với cô. Năm đó, sau khi giấy báo trúng tuyển đại học của cô được gửi về, hai người chú đều chẳng nói một lời, hai người thím thì mặt mày xám xịt. Chi phí cho bốn năm đại học không phải là con số nhỏ, chẳng ai muốn đứng ra gánh khoản tiền này, dù chỉ là đóng góp.

Cuối cùng, chú út ngập ngừng nói với cô, đừng đi học nữa, học đại học tốn rất nhiều tiền, học xong bốn năm cũng chưa chắc đã kiếm được việc làm tốt, biết bao sinh viên tốt nghiệp rồi thất nghiệp. So với việc lãng phí số tiền bốn năm đi học đó, chi bằng bây giờ đi tìm một công việc để làm. Con gái con đứa, học nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, rồi sau này cũng phải kết hôn, sinh con, quán xuyến việc nhà.

Dĩ nhiên là cô không đồng ý. Dù tấm bằng đại học có mất giá đến đâu, chung quy nó vẫn là một nấc thang triển vọng. Nếu như không có nấc thang ấy, tiền đồ của cô trong xã hội này chỉ càng thêm mờ mịt. Cô khổ sở cầu xin các chú giúp đỡ thêm bốn năm nữa, tiền học phí coi như cô vay họ, sau này nhất định sẽ trả lại, nhưng hai người thím nhất định không đồng ý, đặc biệt là thím cả. “Bạch Lộ à, cháu đã tròn mười tám tuổi, đã là người lớn rồi. Dù có là bố mẹ đẻ đi nữa, nuôi cháu lớn đến ngần này coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Nếu vẫn muốn học tiếp thì cháu hãy tự mình lo liệu.”

Một cô gái mới mười tám tuổi như cô biết xoay xở đâu ra khoản học phí này? Nhưng không cam lòng ngồi chờ chết, cô cắn răng thu xếp hành lý sơ sài của mình, mang theo giấy báo trúng tuyển đến Bắc Kinh. Ra khỏi nhà ga, trước tiên cô tìm đến trường đại học nơi mình đã trúng tuyển, dạo một vòng quanh ngôi trường cổ kính, càng hạ quyết tâm phải học thành tài. Ra khỏi trường, cô gọi cho Thiệu Dung. Thiệu Dung là con gái người hàng xóm cạnh nhà chú cả, lớn hơn cô ba tuổi. Năm cô lên cấp ba, Thiệu Dung vừa tốt nghiệp phổ thông đã một mình đến Bắc Kinh lập nghiệp. Ở Bắc Kinh, cô ấy là người quen duy nhất của cô. Là Thiệu Dung đã cho cô ở lại, đồng ý giúp cô nghĩ cách kiếm tiền. Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng cô cũng được bước vào cánh cửa trường đại học.

Hai năm đầu, Bạch Lộ bận rộn làm thêm kiếm tiền, hầu như không tham gia bất cứ hoạt động nào của trường. Đến năm thứ ba, áp lực kinh tế đã giảm bớt, cô mới bắt đầu có thời gian tham gia vài câu lạc bộ, bù đắp cho sự chậm trễ của mình.

Khi tới tham gia câu lạc bộ leo núi, cô đã quen Dương Quang, anh rất nhiệt tình giúp cô đăng ký. Sau này, anh nói với cô, lúc đó anh đã trúng phải tiếng sét ái tình. Cô không hiểu mình có điểm nào hấp dẫn, anh cũng
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5544
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN