--> Chờ Yêu - game1s.com

Chờ Yêu

Xuyên suốt Chờ Yêu là những trang nhật ký đơn thuần về một mối tình của hai người trẻ trong đời sống hiện đại. Họ không đơn thuần là yêu nhau, mà còn nghĩ về nhau thường trực. Và đâu đó có những trang nhật ký biết than thở, biết giận hờn, biết trách móc. Có thể bạn bắt gặp hình bóng của mình trong chàng trai và cô gái của Chờ Yêu. Bởi tình yêu của họ cũng giống như tình yêu của bao chàng trai cô gái khác, có hiểu lầm lên cực điểm, muốn chia tay, có hạnh phúc vô bờ bến khi bên nhau. Nhưng quan trọng hơn qua bao biến cố họ nhận ra mình trong hơi thở của nhau, vĩnh viễn không thể xa rời.

[Tải ảnh'>


Duyên Hạnh Ngộ


Ngày… tháng… năm…

Gần đây tôi luôn bị thôi thúc bởi ý niệm mình là một đứa cô đơn. Tôi – Giới tính nữ - hai mươi tư tuổi – công ăn việc làm ổn định – độc thân. Giữa những gạch nối dài lằng nhằng kia, tôi tìm thấy sự thật đau khổ được in đậm bởi từ “độc thân”. Đó là lý do khiến tôi cảm thấy mình bị “cô đơn”.

Nhưng bình thường tôi đâu có thế? Tại sao tự nhiên tôi lại thấy mình cô đơn và lạc lõng đến vậy?

Một ngày có hai mươi tư giờ, khoảng thời gian dành cho ăn, ngủ và làm việc ở cơ quan khiến tôi đủ bận rộn. Nhưng tôi lại chưa định hình được nỗi cô đơn thường hay xen lẫn vào giữa các khung giờ cố định của tôi. Thỉnh thoảng là một bữa ăn trưa, khi mà các cô bạn đồng nghiệp nhận được cuộc gọi hẹn đi ăn từ bạn trai, hay khi mà tôi đang ngồi ăn cùng ai đó bất chợt có một cơn mưa rào, điện thoại đổ chuông, không phải của tôi (hẳn nhiên rồi), là của cô bạn ngồi đối diện. Cuộc hội thoại ngắn ngủn in đậm vào tâm trí một kẻ lữ khách cô đơn:

“Anh à?”

“Cũng không to lắm mà, em tự về được.”

“Thật á? Vâng. Cảm ơn anh. Đến nhanh nhé, em chờ!”

Cuộc hội thoại kết thúc, cô bạn đối diện mỉm cười, xinh và duyên lạ. Trong ánh mắt cô ấy lấp lánh đến chín mười phần là hạnh phúc, một phần thoáng ngạc nhiên. Và hẳn rồi, cái phần ngạc nhiên ấy cũng được đánh đồng với hạnh phúc khi mà nhận được những quan tâm dịu ngọt đến vậy của chàng người yêu.

- Sao thế?

- À, chàng gọi, hỏi có mang ô không để chàng đánh xe qua đón.

Tôi nhún vai. Và rồi tự nhiên thấy mình rơi rõm vào một khoảng không chới với nào đó. Cái tiếng vọng từ nơi xa xăm của một kẻ đáng ghét khiến tôi rùng mình. CÔ ĐƠN.

Cô bạn chào tôi về trước khi kịp nghe thấy tôi than thở. Bình thường tôi giấu giếm cảm xúc của mình rất giỏi, nhưng không hiểu sao bất giác thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Tôi cũng là con gái mà, tôi cũng đang phải hứng chịu một trận mưa rào rắc rối và tôi cũng đâu có mang ô đi theo. Nhưng sao điện thoại của tôi im lìm thế này? Đến cả tiếng “bíp” báo hiệu tin nhắn viếng thăm của tổng đài cũng không có. Mặc định là tôi không thể khoe khoang gì khác ngoài sự cô đơn của mình. Mặt tôi méo xệch.

- Bỏ người ta đi thế à?

- Hì hì, ăn ngon rồi chiều làm việc tốt nha. Cố kiếm anh nào để anh ý tình nguyện cứu vớt những bữa trưa nhàm chán như thế này đi!

Câu nói cuối cùng như khiêu khích. Tôi nhếch mép cười, tự thấy mình cay đắng.

Đó chỉ là một trong vô vàn những khoảng thời gian tôi thấy mình chới với hệt như một con cá mắc cạn. Là sao nhỉ? Nghĩa là trong giờ làm việc, các bạn, các chị trong phòng thỉnh thoảng tranh thủ dùng máy của cơ quan gọi về cho chồng. Luôn luôn là những câu thăm hỏi và kèm theo đó là nụ cười có đôi phần… nhõng nhẽo!

Tôi bấy giờ chỉ biết ngán ngẩm mà nghe. Thật ra ban đầu nghe còn thấy hứng thú, còn thấy nó thi vị và lãng mạn. Nhưng cái kiểu đi ngó nhìn hạnh phúc của người khác xong bản thân mình thì ngẩn tò te ra… Tôi quả thật có chút buồn…

À mà không! Là tôi rất buồn!

Tôi bị một mâu thuẫn căn bản trong suy nghĩ của mình. Rằng mình cần yêu, cần một ai đó quan tâm, chăm sóc, cần một ai đó để chia sẻ. Nhưng mình lại quá bận rộn để dành thời gian cho việc tìm hiểu.

Tôi biết, những cô gái cứ mải mê băn khoăn như tôi sẽ còn trải qua những ngày cô đơn dài đằng đẵng. Rồi sẽ chẳng có ai rỗi hơi ghé ngang qua cứu vớt đời tôi đâu nhỉ?

“Mà này, hồ sơ kiếm chồng của tôi có gì không ổn sao?”

- Giới tính: Nữ.

- Tuổi tác: Hai mươi tư.

- Nghề nghiệp: Ổn định.

- Sức khỏe: Tốt.

- Tính tình: Chấp nhận được.

- Tình trạng quan hệ: Độc thân!!!

- Hình thức: Ưa nhìn.

Tôi tự nhận thấy mình cũng là một đứa khá ổn về hình thức. Ở công ty mà tôi đang làm việc, mọi người đều đồng loạt gọi tôi là “tiểu mỹ nhân phòng Sale” – chỉ thua chị trưởng phòng.

Trước khi cô bạn khuất sau cánh cửa kính, tôi ngán ngẩm với theo.

- Ê, mối cho chàng nào đi, buồn quá!!!

Giọng tôi nghe có vẻ bi thương khiến cô bạn bật cười, vẫy vẫy tay và ra hiệu: Ok!

Tôi kết thúc bữa trưa bằng việc nhâm nhi những bài hát không lời trong máy nghe nhạc, ngồi tựa đầu vào ô cửa kính, nhìn màn mưa giăng trắng xóa cả một vùng. Bất giác lại thấy lạc lõng và như chìm đắm trong muôn vàn những hạt mưa. Con người ta có thể nhỏ bé vô cùng, cũng có thể to lớn vô cùng. Những lúc như thế này lại thấy mình nhỏ bé, thậm chí đến mức nhạt nhòa hơn cả một hạt mưa.

Ngày… tháng… năm…

Tôi thường hay rong ruổi đến những con đường rợp lá, kéo tay ga rất nhẹ để xe lướt rất êm, êm như ru trong gió. Tôi thực hiện chuỗi hành động quen thuộc chỉ để thấy mình thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn. Và bỗng phút chốc lại trở nên nhẹ bẫng. Tôi thích nhâm nhi cái cảm giác khi chỉ có một mình và đưa đôi mắt ngắm nhìn mọi người qua lại. Rồi chẳng mấy chốc tôi lại thấy âm thanh vọng về từ một nơi vốn đã gắn bó rất gần gụi: Cô Đơn!

Đúng rồi, có lẽ vì tôi hay đi loanh quanh đâu đó một mình, café một mình, xem phim một mình… Tóm lại là làm tất cả những việc đều một mình… nên tôi chẳng thể có nổi một anh bạn trai. Tôi cứ thấy mình là lạ. Trước đây thì không sao, gần đây bắt đầu thấy hơi là lạ.

Nhưng rồi tôi thấy được gió lạnh, nghe được gió lùa qua tóc, lướt qua vai, tôi so vai lại khi đang đi trên đường, mặt trời mất hút tự bao giờ và đèn đường đã bật sáng, ngôi nhà tôi đang hướng về vẫn tối om điện trong khi chung quanh hàng xóm đều sáng trưng. Lúc ấy, tôi mới biết mình cần-một-ai-đó-ở-gần-bên-cạnh!

Tôi sống một mình, thuê một căn nhà nhỏ, khá đầy đủ và ấm cúng với mức lương của gái văn phòng. Tôi có những thói quen được gọi là tao nhã như thể: đi café nghe nhạc live, thường là tôi chọn các tối có tiết mục đàn guitar vì tôi yêu tiếng đàn trầm ấm ấy lạ lùng, chọn cho mình một góc khuất và gọi một nâu nóng cứ thế nhâm nhi từ đầu đến cuối show. Tôi cũng lại thường lượn lờ hiệu sách. Nếu rủng rỉnh một chút tôi sẽ ghé hẳn một hiệu sách to, hoành tráng, mua sách xịn và dung dăng dung dẻ trong đó với nhiều những câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Nhưng nếu là một ngày tôi méo mó với vài đồng ít ỏi, tôi tự cho phép mình chui vào một hiệu sách thuộc ngõ nhỏ, phố nhỏ nào đó và miễn là chiết khấu cao là được.

Tôi là vậy đấy, sống đúng với bản chất, đôi khi hơi tham lam và đôi khi hơi khó hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi điều tiết cuộc sống độc thân của mình khá tốt: không quá nhàm chán và đơn điệu, cũng chẳng quá tràn trề nhiệt huyết đến mức sôi sục như những cô gái trẻ ngoài kia.

Tối nay là một buổi tổi thú vị y như vậy – y như những buổi tối khác tôi dành hàng giờ để lê la hàng quán và tìm cho mình một hiệu sách nhỏ ấm đến nhuộm hồng đôi gò má.

Làm gì có cô gái tuổi xuân xanh nào chỉ suốt ngày lặp đi lặp lại một cách vô thức những hành động như tôi thế? Các cô ấy còn mải mê ăn vận thật đẹp, xuất hiện tươi tắn và lung linh, tay trong tay một anh chàng nào đó rồi say mê trong cái gọi là tình yêu của tuổi trẻ.

Thật ra, tôi đôi khi cũng nhận được những lời mời đi café, mời đi xem phim hay đi ăn uống gì đó với bạn khác giới. Nhưng tôi cứ thấy nhàn nhạt, cứ thấy không đủ hứng thú, cảm giác như tôi chưa thể mở rộng lòng mình để đón nhận bất kỳ ai đến với cuộc sống bừa bộn cảm xúc và phức tạp các vấn đề của mình như lúc này.

Hoặc đôi khi… có những người tôi miễn cưỡng đi gặp họ, tôi lại bắt gặp một tôi-rất-khác. Có vẻ như tôi kén chọn một chút, khó tính một chút, lại tự ti một chút.

Rất khó để phân tích hết được tôi-những-lúc-khác ấy, tôi chỉ biết rằng có những người chỉ coi việc hẹn hò với tôi là thú vui, là giết thời gian rảnh rỗi của họ. Cũng có những người có ý muốn tìm hiểu thật sự, nhưng họ lại quá khác so với cá tính của tôi và đôi khi họ làm tôi thấy sợ hãi nếu tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó tôi sẽ gắn bó thân thuộc cùng họ.

Thế đấy, những lúc tôi từ chối một ai đó tôi lại chặc lưỡi, cách tốt nhất để an ủi chính mình là lẩm nhẩm một câu nói như thể câu thần chú hay ho nhất mà tôi được biết từ tấm bé đến tấm lớn hai-mươi-tư-đốt-tuổi.

“Đấy, rõ ràng là mình đâu có ế! Chỉ là mình đang chờ người tử tế đến để yêu thôi!”

Vậy nên… thay vì ngồi suy nghĩ liên miên về những ngày sắp tới-không-khác-gì-những-ngày-đã-qua, tôi trèo lên ban công tầng hai chăm chút cho chậu xương rồng. Đúng là người làm sao của chiêm bao làm vậy, con người vốn khô cằn nên cây trồng trong nhà cũng toàn là kiểu cây cằn khô (_ _!).

Ngày… tháng… năm…

Chớm ngày, tôi gặp cô bạn thân, hôm nay thì tôi không phải la cà một mình nữa rồi, chí ít tôi cũng có bạn để đồng hành. Chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện lắm! Điều thú vị là thay vì gặp mặt thì chúng tôi có thể nhắn tin, gọi điện, chát chít ở nhà để buôn với nhau về đủ thứ diễn ra trong cuộc sống hai đứa. Ấy vậy mà vẫn mê man ra muốn gặp nhau, như thể chỉ cần không nhìn thấy nhau là có thể ngất đi vì nhung nhớ.

Đôi khi con người ta chẳng cần có tình yêu bên cạnh, chỉ cần có những mối quan hệ bạn bè khăng khít là đã đủ tự tin để vực dậy bản thân. Có đôi lần than thở về chuyện tình cảm khá ẩm ương thì nghe có vẻ ế mốc, nhưng thật ra cũng không quá đáng như vậy, tôi còn một cô bạn mà, một cô bạn khá thân. À không, rất rất thân ^^!

Ngày… tháng… năm…

Cô bạn thân này đôi khi lại mang đến cho tôi một mớ những phiền phức.

Trưa. Cơm văn phòng. Cuộc gọi của bạn thân:

“Du hả? Tao Linh đây!”

Giọng bạn tôi hớt hải.

“Ừ. Du đây, sao?”

“…”

Cô bạn bắn nhanh hơn súng liên thanh khiến tôi nhai cũng thấy trệu trạo. Tôi gọi bạn ra quán cơm mình đang ngồi, từ từ nghe cô ấy giãi bày. Chốt hạ, cô ấy tròng vào cổ tôi một mối quan hệ trên cả phức tạp. Tôi tròn mắt.

- Giả làm bạn gái?

- Ừ. Ông ấy thành đạt, có học vấn, điều kiện gia đình tốt. Không không, cực tốt. Mỗi tội chưa có bạn gái.

- Nếu là điều kiện tốt mà chưa có bạn gái thì chắc chắn có vấn đề?

- Chẳng có vấn đề gì cả đâu. Do ông ấy kén cá chọn canh mà thôi.

- Thế thì lại càng… ba chấm!

Tôi ý nhị thể hiện cảm xúc cho cô bạn biết. Nói không chừng bỗng dưng cái người lạ hoắc lạ huơ kia sẽ trở thành bạn trai tôi nên tôi càng phải phản đối. Một người đàn ông tốt sẽ có không ít những người phụ nữ bên cạnh. Đặc biệt, nếu đúng như cô bạn tôi đề cập đến, mọi tiêu chuẩn đều tốt cả thì không có lý nào lại là một người ế ẩm đến nỗi không có đến một cô bạn gái để ra mắt.

- Nói ra thì nhiều vấn đề lắm, nhưng tóm gọn lại thì cũng chỉ là đóng giả thôi. Thời hạn là một tháng. Ngắn mà đúng không?

Cô bạn tròn mắt nhìn tôi. Khoảng chừng ba giây sau thì đôi mắt to tròn ấy chớp chớp ra ý van nài. Tôi luôn bị mủi lòng trước đôi mắt ấy. Nhưng lần này tôi quả quyết.

- Không!

- Thì cứ coi như là bắt đầu một mối quan hệ mới đi! Từ năm hai đại học đến giờ mày có hẹn hò với ai đâu.

Bạn thân đưa tay lên che miệng vì biết mình đã lỡ lời. Tôi hơi chững lại. Tự nhiên cái sự nhức nhối bấy lâu nay được dịp bùng nổ. Đúng là tôi trở nên e dè từ sau mối quan hệ ấy. Không tha thiết hẹn hò, không màng đến chuyện tìm hiểu, không xuất hiện một anh-bạn-trai, không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào trên mức bạn bè. Nhiều lần tự trở nên tuyệt vọng vì thấy mình không có cảm giác rung động trước bất cứ chàng trai nào.

- Tại sao phải có trò này?

- Vì tình cảnh của tao đã vô cùng bi đát. Vỹ Du, làm ơn, đừng tra hỏi tao có được không?

- Đồ vô duyên, mày đem gả bán tao cho ai lạ hoắc xong quay sang làm mặt đáng thương với tao à?

*Sụt sịt* + *Gật gật*

- Vậy tại sao phải là tao?

- Vì mày là bạn thân của tao?

Cuộc hội thoại kết thúc, tôi thấy sao bay quanh đầu mình kiểu như tôi vừa mới rơi ở khu nào trên cao lắm xuống dưới đất, đụng ngay con bé cũng vừa ngóc đầu dưới đất chui lên. Hai đứa chúng tôi thật là…

Linh nháy mắt, nhanh tay send đi một tin nhắn cho ai đó rồi nhe răng cười toe.

- Nào, đi shopping. Tối nay chắc chắn ông ấy sẽ hẹn gặp mày để nói chuyện. Không phải là hẹn hò thật, nhưng ít ra cũng phải cho ông ấy thấy bạn tao là một người tuyệt vời như thế nào chứ. - Linh liến thoắng.

- Như thế nào?

- Ít ra thì cũng phải trên mức xinh đẹp!

Linh kéo tôi đi bằng được. Tôi hậm hực xin sếp nghỉ buổi chiều với lý do ốm đột xuất. Mọi thứ ập xuống nhanh hơn tôi tưởng. Đùng một cái tôi có một mối quan hệ mới. Đùng một cái tôi có bạn trai. Tôi còn đang tưởng mình chơi trò cút bắt trong một giấc mơ hoang đường nào đó. Nghe ra có vẻ dễ dãi quá chăng? Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một hình thức “giúp bạn”. Tôi đành ậm ừ với vẻ mặt tươi rói của Linh.

Thật ra, trong khoảng thời gian lưỡng lự, tôi đã quyết định nói cho Linh rằng mình từ chối một lần nữa: thẳng thừng và vô cùng dứt khoát. Nhưng rồi con bé nói giọng buồn buồn rầu rầu khiến tôi thấy hơi bị lung lay. Trong thâm tâm tôi đã nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn có chuyện gì đó hệ trọng liên quan đến cuộc sống con bé thì nó mới nhờ cậy tôi như vậy. Tôi tin tưởng bạn thân của mình một cách tuyệt đối, nên mấy vụ như báo đăng là lừa bán đi Trung Quốc hay gì gì đó chắc là không có đâu nhỉ? Nếu nó lừa bán tôi đi thì cũng đâu cần phải chờ đến bây giờ khi mà chúng tôi có cả một quãng cùng nhau học đại học? Mà nhà của Linh cũng đâu phải là thiếu thốn…

Tôi không biết nữa, tôi thấy bản thân mình rắc rối, thấy những chuyện xảy ra xung quanh mình tự nhiên cũng trở nên rắc rối. Bình thường tôi có thể vớ đại một quyển ngôn tình và lăn lóc trên sofa để chìm đắm trong thế giới mộng mị chỉ có truyện và truyện mà thôi. Tôi cứ có cảm giác e ngại rằng cuộc sống vốn yên bình kèm theo tẻ nhạt của mình đang chuẩn bị dậy sóng, hoặc ít nhất cũng là một khoảng đi lệch ray của một con tàu hỏa đang lao đi với tốc độ kinh hoàng.

Ngày… tháng… năm…

Sau bữa trưa với cô bạn, chúng tôi đi mua sắm. Với lý do tôi chưa yêu thực sự một ai sau mối tình sinh viên ấy, cô bạn động viên tôi nên thay đổi theo một cách tốt nhất: mang hơi hướng mới mẻ, một chút táo bạo, một chút quyến rũ, và cuối cùng là hóa thân thành một người phụ nữ gợi cảm.

Tôi thề là… Tôi KHÔNG làm được.

Thay vì chọn những bộ cánh bó sát hay gợi cảm, tôi tìm đến những bộ váy voan ngang gối, trang phục này nhẹ nhàng, nữ tính và thể hiện đủ nét tinh tế cần có cho một thiếu nữ đi hẹn hò. Tất nhiên, tôi biết trong suốt quãng thời gian dài không gắn bó sống chết với tình yêu đôi lứa, có vẻ cảm xúc của tôi phần nào bị gò bó và khô cằn. Giống kiểu như chậu cây xương rồng trên ban công cửa sổ nhà tôi. Nó có không ít gai, chưa ra hoa lần nào và lúc nào cũng trông rất háo nước. Có lẽ vì tôi đã quá lười để tưới nước cho nó sau mỗi lần tan ca.

- Định chọn mấy bộ như con nít này hả?

- Thế này là được rồi. Tao thề là tao không thể tiêu hóa nổi mấy bộ váy mày chọn cho tao.

Linh giành lấy một bộ váy tôi đang cầm trên tay, ướm thử vào người tôi, nhìn từ đầu đến chân rồi gật gật đầu.

- Cũng được. Tùy mày. Nhìn cũng không đến nỗi nhỉ? Có hơi trẻ con một chút, nhưng biết đâu loại con gái ngây ngây thơ thơ như mày sẽ khiến ông ấy thích.

Tôi lườm Linh một cái sắc lẹm. Hai đứa kéo nhau ra về sau khi đi chán chê một vòng mua sắm. Trước khi ra về, Linh còn tần ngần đứng trước cổng nhà tôi, nói bằng chất giọng ngọt như mía lùi với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.

- Xin lỗi mày nhé! Cố chịu đựng giúp tao. Một tháng thôi. Tao hứa chỉ một tháng thôi sẽ giải thoát cho mày. Mà tin tao đi, ông ấy cũng không phải là người không có nhân phẩm. Đặc biệt sẽ không động vào người mày đâu. Tao thề!

- …

Tôi lặng im, không biết nói sao cho phải với tình huống trêu ngươi này. Dù sao cũng đã bắn tên ra rồi, muốn dừng lại cũng không được. Tôi ôm bạn vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào vai bạn.

- Tao giúp mày lần này, không biết có chuyện gì xảy ra với mày nhưng nếu giúp được thì tao sẽ giúp. Điều quan trọng mà tao muốn nói với mày là tao tin mày. Tao không cần biết ông ấy là ai, là người như thế nào. Tao chỉ cần biết vì mày là bạn tao, nên tao sẽ giúp. Chắc mày không xấu xa đến nỗi gả bán tao cho người xấu đâu nhỉ?

Hai đứa cười xòa, bóng Linh nhanh chóng khuất sau dải đèn đường vàng vọt.

Ngay khi tôi vừa bước chân đến thềm nhà đã nhận được một cuộc gọi. Giọng nam trầm, khá ấm. Hôm nay sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên. Tôi có hơi tò mò. Liệu đó sẽ là người đàn ông như thế nào? Dù tôi có thể hiện ra vẻ mặt không quan tâm thì thực sự cũng đáng để lưu tâm lắm.

Phải là người như thế nào mới khiến cô bạn thân của tôi khổ sở và ra vẻ khẩn khoản đến thế?

Ngày… tháng… năm…

Khi ngồi chờ người đặc biệt ấy xuất hiện, tôi tự hỏi liệu việc tôi đến sớm hơn đối phương trong buổi gặp mặt đầu tiên có khiến người ta đánh giá gì không? Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng là người hoàn toàn bị động. Đáng lẽ ra tôi nên đóng nốt vai người bị động cho đến phút chót, chờ người ấy xuất hiện, tôi sẽ ra chào ngay khi anh ta vừa ngồi vào ghế được năm phút. Đó là mọi lý lẽ hoàn hảo nhất cho cuộc gặp hoàn hảo.

Nhưng… tôi đang làm gì ở đây? Ngồi chờ một người đàn ông lạ trong dáng vẻ căng thẳng thế này? Rốt cuộc thì có gì đáng để căng thẳng? Không phải những con người gắn mác giới tính XY đều bị tôi phớt lờ hay sao?

Trong khi những câu hỏi cứ ngày một nhiều trong đầu thì người đó xuất hiện. Nom anh ta hơn tôi chừng vài ba tuổi. Anh ta nhận ra tôi khá nhanh, bước về phía mà tôi đang ngồi, rồi khi ngồi anh ta cười một cái xã giao.

- Chào em, Vỹ Du. Em chờ lâu chưa?

- Vâng. Chào anh.

Sau màn chào hỏi dè dặt của tôi, anh ta dừng lại một lúc. Nhìn tôi khá lâu và dừng lại ở một điểm nào đó trên khuôn mặt tôi. Tôi hơi ngạc nhiên và thấy lúng túng trước ánh nhìn ấy.

- Anh được nghe Linh nói qua về em. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau làm tốt!

Tôi hơi chững người vì câu nói vừa rồi. Tất cả giống như một phiên giao dịch. Chỉ có điều cảm nhận của tôi hơi mơ hồ, và cả một chút hụt hẫng khi cảm thấy mình như bị bỏ rơi. Dù sao tôi cũng đã xuất hiện khá hoàn hảo. Tôi diện bộ váy điệu đà hơn những bộ váy công sở mà tôi thường mặc nhiều lần, tôi đã trưng ra một khuôn mặt hết sức nhã nhặn và nụ cười duyên tinh tế. Tôi cá là mấy anh chàng ngồi uống nước ở bàn bên cạnh không ngừng liếc nhìn và nháy mắt với tôi. Nhưng tất nhiên tôi tảng lờ như không thấy, điệu bộ của tôi giống như chỉ có mình anh ta là đàn ông trước mặt tôi vậy.

- Anh sẽ cố gắng trở thành bạn trai tốt của em!

Anh ta nhoẻn cười. Đưa tay nắm nhẹ lấy tay tôi đang đặt trên bàn, hôn khẽ lên mu bàn tay. Tôi như một pho tượng bị đông cứng, ánh mắt kinh ngạc không thể tả: “Thế nào là bạn-trai-tốt?”

Bạn đã bao giờ rơi vào tình huống đó chưa? Tôi không muốn tỏ ra mình là đứa con gái yếu đuối trước mặt gã trai lạ này. Nhìn mặt của anh ta như đang phấn khích. Nói như thế nào cho đúng nhỉ? Rõ ràng khuôn mặt này lịch sự và điềm đạm. Nhưng sao tôi cứ có ác cảm với khuôn mặt này?

Người này… không phải sẽ là bạn trai của tôi chứ? (sao) ?!? …

Kết thúc buổi gặp mặt, anh ta đề nghị đưa tôi về nhà. Tất nhiên tôi đã khách sáo từ chối, nhưng chốt hạ anh ta vẫn khăng khăng làm theo ý của mình.

- Dù sao thì anh cũng nên biết nhà bạn gái (hờ) của mình chứ!

Anh ta thoáng cười, điệu cười nửa châm chọc nửa trịnh trọng. Tôi thấy mình rõ ràng đang bối rối. Không phải vì bối rối trước sự điển trai của anh ta, cũng không phải kiểu ngại ngùng của những cô gái mới lớn lần đầu đi hẹn hò. Cái cảm giác của tôi cứ ngờ ngợ. Lúc thấy bất an, lúc lại thấy việc này là hiển nhiên phải có. Đến chính tôi cũng không thể lý giải được. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn phải chịu đựng con người ấy cho tròn một tháng. Và hôm nay, đáng tiếc mới chỉ là ngày đầu tiên của chuỗi ba mươi ngày kinh hoàng sắp tới.

- Em có vẻ ít nói nhỉ? Hay tại anh làm em thất vọng? Có phải anh ngay từ đầu đã không phải là mẫu người mà em thích không?

Tôi đang tự hỏi không biết có nhất thiết phải trả lời những câu hỏi đó không. Có vẻ như để anh ta tự đi tìm câu trả lời sẽ thích hợp hơn. Vì chẳng lẽ lại gật đầu đồng ý, rằng:

“Phải rồi, anh rõ ràng không phải tuýp đàn ông mà tôi thích!”

Xe dừng ngay trước cổng, mọi suy nghĩ của tôi cũng dừng lại.

- Chúc em ngủ ngon!

Anh ta vẫy tay chào từ trên xe.

- Vâng, cảm ơn anh. – Tôi trả lời khách khí.

Ngày đầu tiên gặp mặt, bắt đầu cho một công cuộc hẹn hò đầy chất hợp đồng. Khi tôi quay người bước lên những bậc tam cấp cũng vừa lúc trời đổ mưa.

Tháng bảy, tháng của những cơn mưa ngâu bất chợt. Tôi quay người và nhìn thấy xe của anh ta đã khuất hẳn.

Ngày… tháng… năm…

Sáng nay tôi đến cơ quan, ngồi vào góc bàn làm việc quen thuộc, bất chợt nhận được điện thoại của Linh.

“Thế nào? Ổn chứ?”

Con bé cứ hỏi dồn, rồi thì thầm thì thầm. Điệu bộ của nó mười mươi là đang trốn việc để buôn điện thoại cho tôi. Nói thế nào đi chăng nữa nó cũng phải thấy tò mò, cũng có vẻ sốt ruột, nôn nóng.

“Mày thấy ông ấy là người thế nào? Được không?”

“Sao thế? Không phải sẽ hẹn hò sao?”

“Hẹn hò cái đầu mày! Tại ai mà tao như thế này hả? Tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho nhanh hết một tháng đi nhé!”

Tôi gác máy. Tôi không hiểu sao tự nhiên tôi lại trở nên cáu kỉnh với bạn thân. Sáng trời mưa rất vội, tôi ra ngoài mà không có đến một cái ô, khi vừa đến chỗ làm thì tôi gần như ướt hết. Lúc tôi bước ra khỏi cửa, có gặp anh ta, anh ta có lẽ đã dừng trước cửa nhà tôi một lúc lâu trước đó.

- Em dậy muộn hơn anh nghĩ. Lên xe đi, anh đưa em tới cơ quan!

- Sao anh lại ở đây?

- Đưa bạn gái anh đi làm!

Anh ta nhún vai. Phải công nhận là anh ta nhập vai rất tốt. Đến nữ chính như tôi còn bị bất ngờ. Nhưng tôi không có thói quen ngồi trên xe người lạ.

- Cảm ơn anh. Nhưng em tự đi được.

- Vậy trưa nay ăn trưa gần công ty em nhé! Anh đi trước.

Anh ta vẫy tay qua cửa kính. Tôi hơi nhíu mày vì sự xuất hiện trên mức ngạc nhiên của con người này, rồi cũng cứ tự nhiên như thế mà biến mất. Anh ta không biết hỏi lại một lần nữa nghe cho có vẻ chân thành hơn sao? Tôi có thể sẽ gật đầu mà?

Mà thôi, tóm lại là anh ta làm cái quái gì vào buổi sáng, trước cổng nhà tôi cơ chứ?

Thật ra, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không mấy đáng ghét. Không hiểu sao tôi lại luôn có định kiến về anh chàng này. Chắc hẳn vì ấn tượng của buổi gặp mặt đầu tiên, khi nghe anh ấy nói về câu nói đó. Phải, về vụ “hợp tác” giữa chúng tôi. Rõ ràng anh ta không sai, giữa chúng tôi không hề có ý định tiến triển tình cảm bình thường như bao cặp đôi khác. Tôi cá là anh ta đã khốn khổ như thế nào với nhị vị phụ huynh nên mới tỏ ta khẩn thiết trong việc tìm bạn gái như thế. Cũng như tôi, phải trong tình huống dở khóc dở cười với cô bạn nên mới nhận lời. Rồi thì có thể chúng tôi cùng cô đơn, cùng là những người trung thành với độc thân hội, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định xa xôi hơn trong phi vụ đặc biệt này. Nhưng tôi hơi “nhạy cảm” với những chuyện liên quan tới tình cảm. Có thể vì anh ta là dân kinh doanh, nên cách nói năng thẳng thắn như vậy là chuẩn xác nhất trong trường hợp này, còn tôi thì lại thấy khó khăn để chấp nhận mặc dù đó là sự thật mười mươi. Ngoài chuyện đó ra, tôi chưa tìm ra điểm nào đáng ghét của anh ta cả. Cũng có lẽ vì thế mà tôi tỏ ra cáu kỉnh với cô bạn.

Ngày… tháng… năm…

Quả là không sai. Dấu ấn đầu tiên luôn chi phối cảm xúc của con người ta dù cho sau đó mọi dấu ấn khác có đẹp đẽ đến nhường nào.

Anh ta xuất hiện trước cổng nhà tôi vào buổi sáng, chờ đợi tôi ở nhà ăn vào buổi trưa, đề nghị đi xem phim vào buổi tối và đưa tôi về sau khi kết thúc một ngày. Có vẻ như anh ta là người hẹn hò hoàn hảo. Anh ta luôn biết cách chủ động và bị động khi cần thiết để cô gái đi bên cạnh mình thấy thoải mái. Tôi cá là kinh nghiệm hẹn hò của anh ta không phải ít, ít nhất cũng sẽ không thuộc hạng gà mờ như tôi. Nhưng dù có thể hiện thế nào đi chăng nữa, buổi gặp mặt hôm nay cũng vẫn chưa đủ ấn tượng để đẩy lùi đi định kiến đang chiếm hữu trong tôi về anh chàng này. Rất tiếc nhưng đó là sự thật.

“Du, mày có vẻ lạnh lùng…”

Linh gọi cho tôi khi tôi đang ngồi tẩy trang bên bàn trang điểm. Giọng cô bạn oang oang bên ống nghe. Tôi dửng dưng nghe tiếp, vì chưa biết cô bạn định nói gì.

“Và nguy hiểm…”

“Mày đang nói linh tinh gì thế?”

“Ông Phong bảo với tao thế!”

“Thôi ngay cái điệu cười đểu giả của mày đi. Ông ấy nói gì? Phản ánh lại hết với mày à?”

“Ừ. Vừa gọi cho tao, bảo là đã đưa mày về nhà. Thật ra là ông ý không nói thẳng toẹt như thế, chỉ là tao đoán qua cái cách nói chuyện của ông ý thôi.”

Bạn thân cười khả ố, tôi cũng suýt nữa phải ôm bụng cười. Nhưng cứ nghĩ tới cái đoạn anh chàng kia bấm bụng lầm bầm chê tôi y hệt như những gì cô bạn nói thì tôi lại thấy tưng tức.

“Thôi, ngủ sớm đi nhé! Mai tao còn đi làm.”

“Ừ. Ngủ ngon mày. À, mà… cảm ơn mày nha Du!”

Dù sao thì tôi cũng thấy anh ta là người dễ chịu, không cành cao cành thấp, không tỏ ra thái độ gì “nguy hiểm” với tôi. Có lẽ, ngày mai cũng nên bớt tỏ ra lạnh lùng và nguy hiểm với anh ấy. Bản chất tôi vốn đâu phải là một cô nương đành hanh đanh đá cá cầy, thế nên cứ bình thường hóa sẽ ổn cả thôi.

Ngày... tháng… năm…

Lúc đêm qua đi ngủ, tự nhiên điện thoại rung. Tôi ngáp ngắn ngáp dài dự là tin nhắn hỏi thăm của tổng đài về mấy chương trình khuyến mại. Hóa ra nhầm. Là của anh ta.

“Mai anh giới thiệu em với bạn bè ở cơ quan nhé!”

Tôi tròn mắt, ngớ người. Lập tức reply lại vì sợ chậm một phút thôi thì con người ấy sẽ lăn ra ngủ mất.

“Sao lại thế? Chẳng phải anh mới gặp em có hai ngày sao?”

“Ừ, với anh em mình là hai ngày, nhưng với bạn bè anh thì là mối tình hai năm rồi em ạ. Hơn nữa, anh cũng chỉ còn 28 ngày bên cạnh em nữa thôi. Phải nhanh lên mới được.”

Tôi chết lặng. Hai năm. Hai ngày trời vừa qua của tôi được sánh ngang bằng với một mối tình hai năm? Và tôi, cái đứa lạ hoắc lạ huơ lại trở thành cô người yêu chính thống của anh ta trong suốt thời gian hai năm qua?

Tôi ngẩn người, ngồi phịch xuống giường. Đúng lúc đó lại có tin nhắn đến.

“Em yên tâm đi, anh có rất nhiều mối quan hệ. Thế nên việc anh dẫn em đi giới thiệu một lượt chắc cũng mất kha khá thời gian. Ngủ ngon nhé! See u <3”

Lại còn trái tim ở cuối tin nhắn nữa kìa? Anh ta tưởng là tôi đã yêu say đắm anh ta suốt hai năm trời chắc? Lại còn “có rất nhiều mối quan hệ”. Ý anh ta đang ám chỉ điều gì? Tôi bậm bịch, nhưng vì quá mệt và quá khuya để thực hiện cái trò gào thét trong đêm nên lăn ra giường ngủ.

Ngày… tháng… năm…

Sáng sớm ra, đã gặp gương mặt điển trai rất oách của anh ta ngoài cổng. Lần này tôi tức tốc chạy đến, dứ dứ cái điện thoại trong tay, hỏi dồn dập:

- Tối qua anh có nhầm lẫn gì không? Chắc không phải là anh mơ ngủ nên mới nhắn cho em những tin như thế này chứ? Đúng không?

- Ừ.

Anh ta mỉm cười, nắm lấy tay tôi đồng thời mở cửa xe và ẩn tôi vào ghế ngồi cho yên vị. Lần này tôi không thể từ chối.

- Còn sớm, mình đi ăn sáng ở gần công ty em rồi vào làm sau nhé!

Anh ta thậm chí còn chưa thèm trả lời câu hỏi của tôi. Khi vừa lái xe, vừa mở nhạc, anh ta chỉ chăm chú nhìn đường. Tôi cảm giác như đầu mình muốn bốc khói. Khói nghi ngút, xám ngoét cả xung quanh chỗ tôi ngồi.

- Hôm qua là thật đấy! Anh không có nhiều thời gian, thế nên những gì anh nói với em đều sẽ là thật. Em cố gắng chuẩn bị tốt nhé!

- …

Tôi lặng im, cố để tiêu hóa được những câu từ chỉn chu mà anh ta vừa nói.

- Sẽ không khó quá đâu. Bạn bè anh đều khá thoải mái. Họ chỉ muốn xem mặt em thôi. Còn về phía gia đình, chắc sẽ hơi khó một chút với bố anh. Nhưng sẽ ổn cả thôi mà.

Tôi bần thần. Chắc chắn không có nhầm lẫn gì ở đây đâu nhỉ? Hai ngày vừa qua không thể một khắc nào đó bỗng dưng bị biến thành hai năm. Và mối quan hệ giữa tôi với anh chàng này không thể bỗng dưng biến thành mối quan hệ của một đôi vợ chồng sắp cưới. Nhưng… cứ nhìn những cảnh tượng đang diễn ra, cả những việc sắp diễn ra nữa, tôi không chắc là mình đủ minh mẫn để ú ớ một câu từ nào.

- Em lo lắng à?

Anh ta quay sang tôi hỏi. Mặt tôi hơi đỏ lên thì phải, tôi còn cảm giác cả hai tai của mình cũng nóng bừng lên. Thực sự là tôi bị lúng túng. Bị anh ta làm cho lúng túng. Tôi mới có một mối tình khờ thời sinh viên mà thôi. Mối tình ấy thậm chí cho tới khi bị đá văng ra khỏi cuộc sống của anh chàng người yêu thì tôi còn chưa được gặp mặt gia đình anh ấy. Thế mà bây giờ…

- Nếu thấy khó khăn gì, hãy nói cho anh biết nhé!

- Tự nhiên thấy sợ.

Tôi đáp gọn lỏn, mặt cúi gằm xuống nhìn vào chân của chính mình. Anh ta mỉm cười, xe đột nhiên dừng lại. Hóa ra là tới nơi rồi, tôi còn không ý thức được rằng mình nên mở cửa xe ra và đi xuống, cứ ngồi như hóa đá ở đó cho đến khi anh ta vòng ra ngoài, chạy ra mở cửa xe cho tôi.

- Nghe nói em chưa có kinh nghiệm gì. Nếu cần anh sẽ giúp. Thật đấy!

- Tất nhiên là anh phải giúp em rồi, em có biết gì đâu!

Tôi bật nhanh như gió. Cảm giác như lời nói lúc ấy là một phản xạ tự nhiên, chỉ cần anh ta thốt ra lời nào đó là tôi sẵn sàng đáp lại. Nhưng may thay, anh chàng dễ chịu gật đầu. Chỉ khi cảm thấy yên tâm hơn phần nào tôi mới có thể ăn ngon miệng bữa sáng. Cho đến lúc vào công ty, anh ta còn vỗ nhẹ vào vai tôi.

- Đừng căng thẳng như thế! Em không tự tin là em sẽ làm tốt à?

- Được rồi, tất nhiên là em phải cố gắng để làm tốt hơn anh mong đợi rồi.

Tôi ngán ngẩm đáp trả. Quả thực tôi đã “xìu lòng” đi bao nhiêu từ sau lúc nhận được tin nhắn ra mắt quỷ quái kia rồi. Tôi chẳng thể tỏ ra là một quý cô ngang bướng được nữa rồi, tôi giống như một con mèo con bé nhỏ, nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay gã xa lạ kia. Tất cả cũng vì cái hợp đồng vớ vẩn, hết sức vớ vẩn. Và tôi, cái đứa gật đầu cái rụp trước cái hợp đồng ấy rõ ràng là một đứa ngớ ngẩn, hết sức ngớ ngẩn.

Ngày… tháng… năm…

Tôi tức tốc sắp xếp lại tất cả mớ giấy tờ công việc sang một bên, dự định sẽ làm một cái gì đó nho nhỏ để chuẩn bị cho buổi ra mắt. Vừa lúc tôi chạy ra khỏi công ty đã nhận ngay được một tin nhắn mới của anh ta.

“Em sẽ đến vào buổi cơm trưa của bọn anh chứ? Anh có thể hẹn mọi người tại quán gần công ty em. Dù sao chỗ làm của chúng ta cũng không xa xôi gì lắm!”

Tôi có một phút để nhăn nhó vì lúc nào anh ta cũng tỏ ra hiểu biết và quan tâm đến bạn gái (hờ) như tôi. Mà đúng là anh ta hiểu biết thật. Nhưng tôi nghĩ tôi nên đến công ty của anh ta, đã là bạn gái thì phải ra dáng một cô bạn gái thứ thiệt (mối tình hai năm) hẳn hoi. Chẳng lẽ một cô gái yêu say đắm một chàng trai lại không thể đến công ty của anh ta sao?

Tôi mà là cô gái ấy, tôi sẽ đến. Nếu có thể, thậm chí tôi còn muốn đến hằng ngày. Để làm gì ư? Để thông báo ngầm cho mấy cô nhân viên xung quanh chàng người yêu của tôi biết anh ấy đã có chủ rồi. Hơn nữa, tôi muốn tự tay chăm sóc cho người mình yêu thông qua bữa ăn của anh ấy. Chúng tôi sẽ cùng ăn trưa, sẽ cùng trò chuyện. Điều đó tuyệt vời biết bao!

Nghĩ là làm, tôi chuẩn bị bento – món cơm hộp rất thích hợp cho việc ăn trưa của dân văn phòng. Tất nhiên tôi sẽ trang trí nó theo cách đáng yêu nhất, ngộ nghĩnh nhất. Vì với tôi, khi thưởng thức những hộp bento nhất thiết phải ngon mắt trước khi nhận ra rằng chúng ngon miệng. Nghĩ đến đây, tôi nhắn cho anh ta một tin.

“Em sẽ đến công ty anh. Cho em địa chỉ đi. Và cả bạn bè anh nữa. Tất cả có mấy người? Em sẽ làm bữa trưa cho mọi người nên mọi người đừng gọi món nhé!”

“Chỉ ba người thôi. Anh và hai người bạn nữa. Cả em là bốn. Nếu em đến công ty anh thì để anh đón em. Bao giờ thì anh đến được?”

Tôi tức tốc đi siêu thị mua sắm những thứ cần thiết để làm bento cho bốn người. Sau một khoảng thời gian vật lộn với bốn xuất bento, tôi thở phào nhẹ nhõm ngắm nhìn thành quả của mình. Nó thực sự ngon mắt và ngon miệng, chắc họ sẽ thích. Còn nếu như họ không thích, tôi sẽ chẳng bao giờ dám làm nó lần thứ hai. Vậy nên cầu trời là họ sẽ hài lòng. Bằng không thì anh chàng người yêu tương lai sẽ không có cơ hội được thưởng thức giấc mơ bento lãng mạn bên khung cửa sổ cùng tôi đâu.

Ngày… tháng… năm…

Hai người bạn mà anh ta nhắc đến là một nam và một nữ. Họ có vẻ như một đôi tình nhân. Nghe đâu cả ba người là bạn thân của nhau từ thời đại học, sau đó anh chàng người yêu (hờ) của tôi đi du học, và hai người này trở thành một đôi. Suốt chiều dài lịch sử của mối tình đó, tôi chỉ nắm bắt được có ngần ấy chi tiết. Nhưng nó cũng đủ để tôi hiểu.

“À, hóa ra gọi mình ra mắt với bạn thân, và vì bạn thân đã thành đôi thành cặp nên cũng muốn ra mắt người yêu cho khỏi phải mang tiếng Ế!!!”

Trong suốt bữa ăn, họ cứ nói, nói và nói. Tôi cứ nhìn, nhìn, gắp thức ăn, nhai, và lại nhìn. À, thỉnh thoảng khi anh ta quay sang nhìn tôi, tôi lại mỉm cười. Nhìn tôi giống cô búp bê biết nghe lời, ngoan ngoãn và đáng yêu.

- Đây là bạn gái của tôi, tôi hay nói với hai người nhưng hôm nay mới giới thiệu được.

Anh ta nắm tay tôi khi bước vào gần chỗ hai người bạn đang ngồi.

- Cô ấy chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta. Mọi người thưởng thức nhé!

Anh ta cười và làm ra vẻ mặt tươi rói khi cầm lấy những hộp bento từ túi xách của tôi đặt lên bàn. Tôi chỉ biết đứng bên cạnh cười xòa. Nhìn tôi lúng túng và lật đật thật buồn cười. Chị gái đứng đối diện cứ nhìn tôi chằm chằm, lia mắt từ đầu xuống chân để “soi” tôi như cố nắm bắt từng chi tiết trên người tôi. Tôi thì chẳng có gì nổi bật, vì đi làm nên vẫn đồng phục công ty, áo trắng, vest mỏng bên ngoài tối màu và mini zuýp cùng màu với vest, chấm hết!

- Em là Vỹ Du nhỉ? Tên của em nghe lạ tai thật đấy!

Vẫn là giọng chị kia nói trước, chị ấy có vẻ thờ ơ với hộp cơm bento của tôi. Duy nhất điều mà tôi cảm nhận được là: CHỊ ẤY CỨ CHĂM CHĂM NHÌN VÀ SOI TÔI!!!

Tôi không biết mình tệ hại hơn trong tưởng tượng của chị ấy như thế nào mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy không suôn sẻ. May mắn thay là anh chàng đứng bên cạnh chị ấy cũng huých tay một cái ra hiệu cho chị nên tập trung vào chuyên môn: ĂN!

Anh Thành, anh chàng bạn thân ấy, hồ hởi bắt chuyện với tôi.

- Em làm ở công ty phía đằng kia à? Anh từng qua bên đó mấy lần!

- Dạ vâng.

Tôi bắt đầu cảm thấy vui vẻ và đỡ căng thẳng hơn so với những phút đầu tiên nhiều. Sau đó anh ấy nhắc đến tôi với vai trò người yêu hai năm – ôm một mối tình xa.

- Anh nghe Phong nói là em đã yêu cậu ấy suốt hai năm khi cậu ấy đi du học. Thời đại bây giờ không có nhiều cô gái sẵn sàng chờ đợi như em đâu.

- Yêu và chờ đợi một người không phải là quá khó. Chỉ có điều có thật sự là yêu hay không thôi.

Vẫn là chị kia lên tiếng. Cái giọng và ánh mắt liếc nghiêng chỗ anh Phong thì có vẻ như tôi là cái gai trong mắt chị ấy. Nhưng tôi cũng không muốn mình bị lột bỏ vai diễn khi vừa mới xuất hiện trên sân khấu. Tôi bẽn lẽn nắm lấy tay Phong đang đặt trên bàn, vừa nói vừa quay sang anh ta nhìn âu yếm.

- Thật ra là anh Phong cứ vô duyên vô cớ chui tọt vào tim em đấy chứ!

Phong suýt nữa thì bật cười, nhưng vì thấy tôi đang diễn khá đạt nên cũng hùa theo.

- Đấy thấy chưa, tôi nói mà mấy người cấm có tin, là cô ấy tình nguyện theo tôi mà.

Anh ta lên tiếng giả vờ hạnh phúc. Nhưng anh ta cũng nên hạnh phúc thật đi là vừa, tôi chưa nói với ai mà kiểu vừa nói vừa nắm tay xong mắt đong đưa như thế đâu!

Rồi trong suốt bữa trưa tôi chỉ biết cúi đầu cười, e thẹn và bối rối đúng theo khuôn mẫu. Kỳ thực tôi cũng hơi ngại, vì đây là lần đầu tiên tôi đóng vai trò ra mắt bạn bè của người yêu mà. Có cái gì đó mới mẻ, lạ lẫm, có cái gì đó vừa hay hay lại vừa kỳ kỳ. Tôi không biết nữa.

Bữa ăn trôi qua khá nhanh, tất cả mọi người đều vui vẻ. Mọi người nói chuyện cởi mở và hài hước hơn. Có thâm niên trong việc hóng hớt nên tôi dần lấy được nhịp điệu của câu chuyện và có thể hòa vào cùng họ. Thỉnh thoảng tôi thấy anh ta quay sang liếc nhìn tôi, rồi anh ta cũng cười trộm một cách vụng về.



- Em là cô gái như thế nào nhỉ?

Lúc đưa tôi về, khi ngồi trên xe anh ta đã hỏi tôi như thế. Tất nhiên tôi không hiểu anh ta định nói gì. Tôi lặng im.

- Bạn anh khá là thích em.

- Họ thích những hộp bento chứ?

- Và cả em nữa. Họ ủng hộ chúng ta.

- Nghe như yêu nhau thật ấy nhỉ? Còn chị Ly hình như không ủng hộ cho lắm!

Phong trầm ngâm còn tôi thì tự nhiên thấy má mình nóng bừng, giá như tôi có thể phá vỡ bầu không khí ấy. Nó như thế nào nhỉ? Ừm. Anh ta thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi, nếu thấy tôi cúi đầu hoặc quay sang phía cửa xe thì anh ta sẽ cúi xuống thấp hơn chút nữa, để mắt anh ta chạm vào ánh nhìn của tôi. Vừa lúc ấy anh ta sẽ mỉm cười, còn tôi trưng ra bộ mặt ngạc nhiên hết sức.

Ngày… tháng… năm…

Ngay khi dừng xe trước cổng công ty tôi, tôi chực xuống xe ngay lập tức. Nhưng anh ta đã nắm được tay tôi và kéo lấy. Hình như anh ta muốn nói một cái gì đó, nhưng rồi lại chỉ nói một câu gọn lỏn.

- Cảm ơn em.

Tôi bật cười.

- Có gì đâu ạ. Anh về làm việc đi, không phải sắp muộn giờ làm chiều rồi sao?

- Ừ. Tối nay gặp lại nhé! 8h anh qua đón em.

Nói rồi anh ta quay xe đi mất ngay được. Tôi chưa định hình là tôi có trót lỡ lời hứa hẹn gì với anh ta vào buổi tối nay không? Hay là lại đi giới thiệu với bạn bè?

Tôi hoảng hốt, đưa tay lên che lấy miệng. Từ đằng xa, một cô bạn cùng phòng làm việc ngạc nhiên khi nhìn thấy điệu bộ của tôi.

- Du, sao đứng đó? Mà trưa nay không đi ăn hả?

- À… ừ.

- Vào thôi, đến giờ làm rồi.

Cô ấy đến gần, khoác lấy tay tôi và chúng tôi lên phòng làm việc. Trong khi buổi làm chiều sắp bắt đầu thì đầu óc tôi lại nghĩ vẩn vơ về cuộc hẹn đột xuất của buổi tối nay.

Nghĩ ra được cách để giải nguy, tôi gọi ngay cho cô bạn.

“Du à, sao thế mày?”

Giọng Linh đang ngái ngủ, ngáp dài bên điện thoại.

“Hôm nay tao đi ra mắt bạn bè ông ý. Mọi chuyện có vẻ khá ổn vì chẳng ai nghi ngờ tao cả. Nhưng mà tự nhiên tối nay ông ấy lại hẹn tao đi đâu ấy?!?”

“Thì sao? Nghe mày có vẻ hoang mang nhỉ? Nam nữ hẹn hò nhau thì tất nhiên là phải rủ nhau đi chơi rồi. Chỉ cần về trước giờ giới nghiêm là được thôi, đúng không?”

“Không. Vấn đề là không nói đi đâu, làm gì. Nhỡ may lại bỏ boom tao bằng một cuộc hẹn ra mắt nữa thì sao? Tao biết làm thế nào? Mới quen nhau có hai ngày mà đã lôi tao đi giới thiệu với bạn thân…”

“Thế thì gọi cho ông ý hỏi đi. Sao lại gọi cho tao?”

“…”

“À, mà mày bảo sao cơ? Hẹn tối nay á?”

“Ừ.”

“Mấy giờ?”

“8h tối. Bảo sẽ sang đón tao.”

“À… Haha. Đừng lo! Không có gì đâu. Tao ngủ tiếp đây. Thế nhé!”

Linh gác máy. Tôi ớ người. Sau khi hết thuốc chữa với con bạn tôi đâm ra có suy nghĩ phó mặc. Muốn ra sao thì ra. Buổi chiều làm việc đó đã yên ả biết chừng nào. Những lăn tăn suy nghĩ không còn làm tôi lúng túng. Chuyện về anh chàng kia được gạt bỏ sang một bên. Cho đến giờ tan tầm, anh ta một lần nữa xuất hiện…

Ngày… tháng… năm…

Tối đó trôi qua không căng thẳng như tôi nghĩ, chỉ đơn thuần là đưa tôi đi ăn tối cùng Linh và nói lời cảm ơn sự giúp đỡ của hai đứa chúng tôi. Sau khi đi ăn tối cùng nhau, anh ta đánh xe đưa tôi và Linh về nhà. Nhưng ngay khi Linh vừa xuống xe, khuất sau cánh cửa đóng sập một cái, anh ta bất giác quay sang tôi, nhìn tôi một lúc đủ lâu cho đến khi tôi cất tiếng hỏi.

- Sao thế ạ?

- Ra đây với anh một lúc nhé!

- Sao cơ?

- Anh để xe ở nhà em, mượn xe máy của em đi ra đây một lúc được không?

- Nhưng đi đâu vào giờ này ạ?

- Rồi em sẽ biết khi đến nơi mà.



Chắc chắn có chuyện gì đó không ổn. Và khi tôi im lặng, vô tình chạm phải ánh mắt anh ta đang nhìn tôi. Tôi nhận ra một điều. Tuy nhiên tôi cho rằng đó là thứ cảm giác thoáng qua và không liên quan đến mình nên chẳng mấy bận tâm. Cho đến khi anh ta nhìn tôi như thôi miên, tôi mới nhận ra cảm giác đó là đúng.

- Vâng.

Khi nhận được sự đồng ý của tôi, anh ta cho xe phóng nhanh về nhà tôi, đổi lấy xe máy, bắt đầu đến cái nơi mà anh ta vừa đề cập. Tôi ngồi phía sau, lúc ấy trời đã khuya và sương giăng khá nhiều. Cảm giác lạc lõng của hai kẻ cô đơn song hành cùng làn gió hun hút thổi qua.

Chúng tôi dừng xe ở cầu Long Biên, lúc đó chỉ còn vài ba đôi tình nhân đứng say đắm bên nhau. Tôi hơi khó hiểu, nhíu mày nhìn anh ta.

- Chỗ anh nói là chỗ này ạ?

- Ừ.

- Có chuyện gì đặc biệt phải không anh?

Tôi ngồi xuống sau yên xe, anh ta đứng về phía thành cầu, quay lưng lại với tôi. Giọng anh ta trầm và ấm, tan đều trong gió.

- Em thấy chị ấy thế nào?

- Ai cơ ạ?

- Người mà em đã gặp trưa nay ấy?

- À. Chị ấy đẹp thật.

- Chỉ vậy thôi à?

- Có cái gì đó đặc biệt, nhưng em chưa nhận ra.

- Ừm.

Khoảng không im lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi. Anh ta không nói gì cho tới khi tôi mở lời.

- Hai người… thích nhau, đúng không?

- Nghe em nói cứ như trẻ con cấp hai thích nhau ấy nhỉ?

- Vậy thì… là yêu nhau?

- Không. Anh yêu chị ấy, nhưng chị ấy yêu anh Thành. Mà… anh cũng chỉ đơn phương thôi.

Giọng anh ta buồn buồn, rớt rơi một cách tội nghiệp xuống lòng sông.

- Cách anh nhìn chị ấy, cách anh nói chuyện, em đã nhận ra rồi mà. Em tinh thật đấy!

- Em cũng biết tự khen mình à?

- Không. Em chỉ nói sự thật thôi.

- Nhưng từ hôm nay thì em là người yêu của anh rồi.

Anh ta như đang đùa cợt vậy. Mà không, chắc chắn là anh ta đang đùa. Cái giọng nói như say, kiểu cách hệt một gã thất tình. Tôi sẽ không châm chọc vào “cái tôi” của gã đàn ông thất tình ấy. Tôi chỉ đóng vai trò làm người lắng nghe thôi.

- Hai đứa con trai cùng yêu một người con gái. Nhưng bọn anh là bạn thân với nhau. Nên anh đi du học. Vì một lý do nào đó… anh không biết… cho đến khi anh quay lại… họ là một đôi… chắc chắn là vậy…

- …

- Anh nói với họ anh có một mối tình hai năm, dài đằng đẵng, sâu hơn cả mực nước sông Hồng. Cô ấy đòi anh ra mắt người yêu… anh chọn em…

- Anh chọn người làm người yêu hờ chứ đâu phải chọn em…

- Không. Anh chọn em.

Một khoảng không im lặng nữa. Tôi muốn tin rằng anh ta đang say. Hoặc say rượu, hoặc say tình. Nhưng anh ta không uống một giọt rượu nào khi đi bên cạnh tôi. Vậy thì anh ta say tình. Biết vậy, tôi vẫn cố chấp.

- Nghe anh nói như thể anh đang say ấy!

- Giống à? Nhưng tiếc là anh không thích uống rượu.

- Thật á?

- Ừ. Rượu chỉ làm con người ta khốn khổ hơn thôi.

Anh ta quay lưng lại và bật cười nhìn tôi. Lúc ấy tôi hơi nhíu mày, cảnh giác.

- Mình về thôi, để em lái xe nhé, em sợ anh say…

- Ừ, về thôi, nhưng để anh lái.

Anh ta ngồi lên xe, chúng tôi lại phóng vun vút trên đường Hà thành buổi đêm nhiều gió. Sương lúc này giăng nhiều hơn, có lúc tôi hơi rùng mình vì lạnh. Anh ta tinh ý kéo tay tôi vòng lên phía trước, khi tôi rụt tay lại, anh ta vẫn giữ nguyên tay tôi ở đó.

- Những đôi yêu nhau thường hay làm vậy. Em mà rụt tay lại là em sẽ bị cảm lạnh đấy!

Mặc dù đã đe dọa tôi như thế, nhưng tay anh ta vẫn giữ nguyên trên tay tôi. Có cảm giác nó ấm nóng và nồng nhiệt trong khi tay tôi thì lạnh ngắt. Xe dừng trước cổng nhà tôi, anh ta buông tay ra và ngoái lại nhìn.

- Anh đã đi hết xăng của em rồi. Mai anh sẽ qua đón em đi làm.

- Chúng ta không phải là một đôi nên anh không cần phải làm thế. Sáng mai em sẽ dậy sớm đi đổ xăng, rồi tiền ấy tính vào tiền bữa trưa anh mời. Ok?

Tôi ngoan cố. Tôi có cảm giác nếu như mình cứ chấp nhận sự xuất hiện đều đặn mỗi sáng của anh ta trước cổng nhà tôi thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Tất nhiên, chuyện đó là chuyện gì thì tôi chưa rõ. Chỉ là linh cảm của một đứa con gái mà thôi. Nếu không thật sự cần thiết thì tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt tôi, trước cửa nhà tôi một cách đều đặn. Tôi sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ coi như đói là thói quen: thói quen được quan tâm. Và con gái rất dễ cho phép mình đòi hỏi được sở hữu cái thói quen đó. Mà tôi thì cũng là một đứa con gái!

- Anh sẽ mời em bữa trưa. Và sẽ qua đón em đi làm nữa. Đừng ngoan cố! Bây giờ thì vào nhà và ngủ ngoan đi.

Anh ta dắt xe vào nhà giúp tôi, nói xong câu ấy thì nhanh tay ủn tôi vào cửa. Khi tôi cố nhoài đầu ra để chào, anh ta biến mất trên xe và từ xe thoát ra một câu nói cuối.

- Cảm ơn nhé! Chúc ngủ ngon!

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã trằn trọc cả đêm ấy. Không phải vì tôi khó ngủ, không phải vì tôi rung động. Mà vì cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra. Điều đó rất khó nói. Tôi không biết nên diễn tả như thế nào cho đúng. Đó là lúc nhìn thấy ánh mắt của chị ấy ngay khi gặp tôi, là ánh mắt của anh ta khi cùng tôi lên cầu. Nó buồn, sâu thẳm, nhiều những nghĩ suy chất chứa trong đó. Tôi biết anh ta đã cố gắng để có thể gạt bỏ một mối tình đơn phương chôn giấu lâu năm như thế. Và tôi đồng cảm với anh ta. Ở một phút giây nào đó, tôi muốn đưa tay lên và vuốt trộm những giọt nước lăn khẽ trên đôi mi ấy. Đàn ông khóc, chẳng phải là họ yếu đuối, mà vì họ đã thực sự bị tổn thương.

Tự nhiên trở thành một cô búp bê bên cạnh anh ta, biết nói, biết cười, biết hưởng ứng và biết yêu thương người đàn ông bên cạnh mình.

Phải, đó là yêu thương. Là yêu thương chứ không phải là thương hại. Tuyệt đối không bao giờ được thương hại. Anh ta mà biết xem, thế nào cũng nổi đóa lên với tôi. Vì sao ư? Vì sĩ diện của đàn ông rất lớn, họ không cho phép bạn thương hại họ, nhất là khi bạn là phái yếu, lại kém họ những bốn tuổi. Ở cái tuổi đó, bạn không được phép thương hại một gã trai hai mươi tám tuổi. Vì thế nên tôi cần phải tỏ ra hoặc yêu thương anh ta, hoặc không quan tâm đến anh ta. Vậy thôi!

Ngày… tháng… năm…

Anh ta như một cỗ máy được lập trình sẵn, trong bộ nhớ còn có cả bản đồ nhà tôi. Tôi tự hỏi có phải anh ta đã nhớ đường rất giỏi không? Thậm chí còn biết những tuyến đường tắt đi đến nhà tôi gần nhất, nhanh nhất và không sợ bị tắc đường.

Mới sáng sớm đã thấy sự xuất hiện của anh ta. Tôi cũng quen rồi, không lạ lẫm đến mức há hốc mồm kinh ngạc như hôm đầu tiên. Có lẽ anh ta nói đúng, nên làm cho mình có cảm giác là tình nhân thì mới có thể diễn tốt vai tình nhân được. Tôi lại lóc cóc dắt xe vào nhà, khoác lấy túi xách và ngoan ngoãn đi ra, ngồi trên xe của anh ta, ngay cạnh anh ta.

- Em ngoan dần đều rồi đấy nhỉ?

Anh ta phóng xe đi, nét mặt hôm nay của anh ta có vẻ khá khẩm hơn đêm qua rất nhiều. Tôi đã hình dung ra cảnh anh ta ngồi vạ vật trên bàn, tay cầm chai rượu, vừa uống vừa lẩm bẩm tên của chị kia. Chẳng phải tôi của ngày hai mươi tuổi cũng thế sao? Tôi thậm chí còn nôn thốc nôn tháo ra bàn, sau đó lăn ra ngủ. Ngay khi tỉnh dậy, tôi thấy mình hơi mệt, hơi choáng một chút, nhưng thật sự là không có một giọt nước mắt nào để khóc cho anh người yêu vừa-mới-cũ và cuộc tình vừa-mới-tan cả. Tôi thật giỏi.

- À, anh không biết uống rượu nhỉ?

Tôi đã buột miệng một cách đáng xấu hổ như thế. Và ngay sau khi tôi để lộ ra vẻ lúng túng của mình, anh ta tiến tới:

- Này, em có vẻ thích uống rượu nhỉ?

- Đâu có!

- Lúc nào anh cũng thấy em nhắc đến rượu. Có phải là em thích rượu không? Hay là trưa nay chúng ta nên kiểm tra tửu lượng của em?

- Anh…

Tôi không muốn lôi thôi thêm một chút xíu nào nữa cả. Rõ ràng là anh ta đang cố lôi tôi ra làm trò đùa và hy vọng mong manh rằng trò đùa đó sẽ làm anh ta thấy ổn hơn, thoải mái hơn. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh tôi phát sợ vì rượu thì rõ ràng là anh ta đang làm tôi bực tức, ở một cấp độ nào đó, nó được gắn cho từ “crazy – điên!”

- Anh không thích uống. Nhưng nếu em thích, anh cũng có thể thử!

- Này anh!!!

Tôi nói hơi to với dáng vẻ nhăn nhó. Nhìn tôi tội nghiệp hơn là đáng sợ. Chính vì thế nên anh ta lại cười. Điệu cười mỉa mai làm sao.

- Em tức giận cũng đáng yêu nhỉ? Cái lúm đồng xu ẩn ẩn hiện hiện…

- ##$^&*&*

Vì anh ta cứ liến thoắng nên tôi biết thân biết phận ngồi im, thỉnh thoảng nhòm ra cửa sổ giả vờ nuốt giận. Thực chất, tôi đang chờ cơ hội phục thù. Xe dừng ngay ở cổng công ty, tôi vội vàng mở cửa đến nỗi suýt vấp ngã. Lúc anh ta nhìn tôi luống cuống mà phì cười, phía đằng sau tôi vang lên giọng nói quen thuộc. Là cô bạn ngồi cạnh tôi ở cùng phòng làm việc. Rõ ràng việc bắt gặp tôi với một người đàn ông lạ khiến cô ấy trở nên hứng thú. Tất nhiên rồi, chuyện tôi không có bạn trai luôn là chủ đề bàn tán giữa chúng tôi lúc được nghỉ giữa giờ làm việc. Luôn luôn bắt đầu bằng câu.

“Sao cậu lại không có người yêu nhỉ?”

Những lúc ấy tôi thấy mình hoàn toàn bị động. Như kiểu tôi là một thứ gì đó đắt giá hay không thì cũng không phụ thuộc vào thuộc tính của tôi mà phụ thuộc hoàn toàn vào ngoại cảnh xung quanh. Đó là một sự thật tồi tệ mà tôi không bao giờ muốn (dám) chấp nhận!

Cô bạn đúng là rất hào hứng. Phút giây này tôi cũng mong muốn con người bên cạnh là bạn trai của mình lắm chứ, để chứng minh cho cả thế giới này biết rằng: tôi – tiểu mỹ nhân Vỹ Du của phòng Sale thuộc công ty A đã và đang có bạn trai. Đó quả là một tuyên bố hùng hồn đúng không? Nghe cũng oách thật.

- Anh xin tự giới thiệu. Anh là Văn Phong, làm việc ở tòa nhà kia, gần công ty em.

Anh ta mỉm cười. Bọn họ mỉm cười. Nhìn họ như tỏa nắng, nét mặt rạng ngời. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy mất.
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4240
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN