Đôi Mắt Của Hầu Gái
mình, cậu đã thấy tất cả... Cậu nhìn cô một cách vô hồn.
- Cô để quên điện thoại. - Cậu đặt chiếc điện thoại lên bàn, cúi chào cậu hai rồi đi ra khỏi phòng.
An Ninh cầm điện thoại chạy theo cậu út.
- Cậu út... cậu út...
Cậu út đứng lại, cậu quay lại nhìn An Ninh.
- Cậu đừng hiểu nhầm.
- Tôi không hiểu nhầm gì cả đâu.
An Ninh có thể cảm nhận được những gì cậu út đang nghĩ. An Ninh không có gì nổi bật ngoài đôi mắt, cô có thể thấu hiểu nỗi đau của người khác khi họ nhìn vào mắt cô. Con người cậu út khá đơn giản, mọi thứ luôn được bộc lộ hết ra ngoài. Cậu nói không nghĩ gì nhưng chắc chắn trong đầu cậu lại nghĩ ngược lại...
- Xin cậu đừng nghĩ theo kiểu đó, giữa tôi và cậu hai không hề có gì vượt qua giới hạn chủ tớ cả...
- Tôi đã bảo là tôi không nghĩ gì rồi, tôi chưa nhìn thấy gì cả. - Cậu nói lớn.
An Ninh giật mình, ánh mắt cậu phút chốc thay đổi, sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt... Cậu coi những gì mình nhìn thấy giống như sự phản bội. Một người đem tâm tư của mình kể hết cho một người bạn, nhưng rồi lại nhìn người bạn ấy tay trong tay với người khác chỉ vài phút sau đó... Nó giống như một sự trơ trẽn.
- Vậy coi như cậu chưa nhìn thấy gì... và mong cậu đừng bao giờ hiểu theo chiều hướng mà cậu suy nghĩ nhé...
Không nói không rằng, cậu quay mặt đi thẳng về phòng.
An Ninh biết mình đã làm cậu thất vọng, mọi chuyện sẽ không tệ đến thế nếu không có kiểu đùa quá trớn của cậu hai. Cô trở về phòng cậu hai, cậu đã tắm xong, đang ngồi trên giường chờ An Ninh.
- Nó sao rồi, có tức điên lên chửi bới ỏm tỏi không?
- Cậu hai, mong cậu từ nay không đùa kiểu quá trớn như vậy nữa, dù sao tôi cũng là phận đầy tớ, nếu có ai nhìn thấy sẽ không hay...
Cậu nhếch mép cười, mắt quắc lên:
- Nói thẳng ra là cô không muốn Thiên Thành nhìn thấy, cô sợ nó sẽ hiểu nhầm đúng không?
- Không chỉ riêng mình cậu út, mà còn là tất cả mọi người.
- Không phải biện hộ đâu... - Cậu chặn ngang câu nói của An Ninh. - Nếu cô thích nó thì cứ nói thẳng, nhìn cái kiểu chạy theo giải thích đó là tôi biết mà, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên để cô tiếp xúc với nó.
- Cậu hai, cậu nói gì vậy?
- Tôi nói thật. Cái hôm chọn hầu gái, vốn tôi đã định chọn Huệ Ân, nhưng vì Thiên Thành luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, vì tôi biết Thiên Thành muốn có được cô nên tôi mới chọn cô...
Cảm giác bị xem như một món hàng thật là nhục nhã, An Ninh phẫn nộ nói:
- Xin cậu hãy rút lại những gì mình đã nói. Dù tôi là người hầu kẻ hạ của cậu, cậu sai bảo gì tôi cũng sẽ làm. Nhưng việc cậu nói và coi như một món đồ để cậu trêu tức cậu út...
- Sao? Cảm thấy ấm ức à? Hay ngay bây giờ tôi nói với mẹ để đổi cho cô sang hầu hạ Thiên Thành nhé. Như vậy sẽ chẳng còn ai coi cô như món đồ nữa.
An Ninh thấy mình đã đánh giá quá sai lệch về cậu hai, từ trước tới nay, cô chưa từng thấy ai thay đổi nhanh như cậu. Lúc đầu thì tỏ ra mình là một thiếu gia trăng hoa, bất cần, lúc lại nhẹ nhàng quan tâm, còn giờ thì coi người khác như giẻ rách...
- Tôi nghĩ mình đã đánh giá cậu quá cao. Vì tôi là người hầu của cậu, tôi vẫn mang trên tai chiếc khuyên của cậu. Nên tôi có trách nhiệm làm tròn bổn phận hầu gái với cậu. Việc cậu nói và nghĩ thế nào tôi sẽ không can thiệp, chỉ mong cậu luôn coi tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa là được.
An Ninh cúi chào rồi đóng cửa lại như mọi lần. Chỉ chờ cửa đóng lại để nước mắt rơi xuống.
Tối hôm ấy, cô nhận được điện từ cậu hai, cậu sẽ đi Ma Cao một thời gian và nói An Ninh không phải tới phòng cậu dọn dẹp, việc đó đã có người khác lo. An Ninh không hiểu vì sao cậu hai làm vậy, dường như cậu đang tránh mặt cô mà không rõ lý do. Đầu óc cô quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn rối ren.
Sáng hôm sau, cô vẫn tới phòng cậu hai, dọn dẹp như thường lệ. An Ninh phát hiện một tấm thiệp được giấu trong vỏ gối, đề tên An Ninh. Cô ngạc nhiên mở nó ra. Bên trong chẳng có gì... tất cả vẫn còn là một trang giấy trắng tinh... Cô đặt lại chiếc thiệp vào trong gối rồi lặng lẽ đóng cửa rồi sang phòng cậu út. Như mọi ngày, cô vẫn đợi cậu út trước cửa phòng lúc 6 giờ 30. Cánh cửa khép hờ, An Ninh khẽ đẩy cửa bước vào trong. Cậu út vẫn đang ngủ, ngoài trời đang mưa lớn, tiếng mưa ồn qua lớp cửa kính dày càng khiến không khí trở nên ảm đạm. Lọ hoa trên bàn cậu út đã cạn hết nước, cánh hoa rũ xuống héo úa... Cô đặt ly sữa lên mặt bàn rồi quay lại đắp lại chăn cho cậu út. Cậu đang mơ gì đó, lông mày cậu khẽ nhíu lại, mồ hôi tuôn đầm đìa.
- Cậu út... cậu út... - An Ninh lay lay cậu út.
Cậu như đang chìm sâu vào giấc ngủ... hơi thở cậu gấp gáp hơn. Cậu túm chặt lấy tấm ga giường khiến nó nhăn nhúm, nhàu nát.
- Ai... có ai không... cứu mẹ cháu với... có ai không? Làm ơn cứu mẹ cháu...
Cậu khóc như một đứa trẻ trong giấc mơ, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.
An Ninh ngồi xuống cạnh giường, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu. Bất giác, cậu nắm chặt lấy tay cô, cậu vẫn tiếp tục khóc.
- Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, con sẽ gọi người tới mà... Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con...
Càng lúc cậu càng siết chặt tay An Ninh hơn. Chắc hẳn cậu đã rất nhớ mẹ. Ai cũng vậy thôi, An Ninh cũng thế, cô rất nhớ gia đình nhỏ nghèo khó của cô. Nhớ lúc cùng cha đi làm thuê, nhớ lúc cùng đứa em chăm sóc cho mẹ... nhớ cả bữa cơm chẳng có gì no bụng của cả nhà... Đã có lúc cô muốn trốn khỏi đây để trở về bên bàn tay gầy guộc của cha. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, giống như cậu út lúc này, tất cả chỉ là suy nghĩ, cậu không thể nói ra sau những gì bà chủ đã dành cho cậu, cậu không thể làm bà buồn mà chỉ biết giữ nó trong lòng, nỗi nhớ da diết cứ vò xé tâm can ùa về hàng đêm...
Cậu chợt mở mắt bật dậy... Cậu gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má khi nhìn thấy An Ninh.
- Sao cô lại ở đây?
- Cậu không sao chứ?
Cậu út thở hắt ra, gương mặt mệt mỏi của cậu đủ để nói lên tất cả.
An Ninh lấy cho cậu cốc nước mát để giúp cậu bình tĩnh hơn.
- Cậu... cậu vừa gặp ác mộng phải không?
Cậu út khẽ gật đầu.
- Cậu mơ thấy gì vậy? Trông vẻ mặt cậu rất sợ hãi... Có phải... cậu lại mơ về mẹ không?
- Liên quan gì tới cô chứ? - Cậu nói rồi bỏ vào phòng tắm.
An Ninh biết cậu vẫn còn giận mình chuyện bữa trước nên cũng không dám hỏi thêm, cô lẳng lặng dọn dẹp căn phòng rồi đi khỏi.
Chương 5: Tôi cầu xin cậu, cậu út!
- An Ninh, quản gia có việc muốn gặp cô.
An Ninh nhận lệnh liền tới ngay phòng quản gia, bà đang ngồi bên mép giường, trên tay là một lá thư đã nhàu nát.
- An Ninh, con lại đây.
An Ninh ngồi xuống, cô đoán chắc có chuyện chẳng lành, vẻ mặt của quản gia càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
- Hãy bình tĩnh nghe ta nói nhé!
An Ninh hết sức bình tĩnh khi thấy bà quản gia cầm tay cô.
- Mẹ con... mẹ con đã qua đời sáng nay.
- Bà nói gì ạ? Mẹ con, mẹ con làm sao?
- Suốt những năm con ở đây, ta đã cho người hàng tháng tới giúp gia đình con, đưa mẹ con vào viện, mong sẽ duy trì được sự sống. Nhưng...
Nước mắt An Ninh bắt đầu rơi xuống, người mẹ hàng đêm vẫn về trong giấc mơ của cô giờ đã không còn. Nỗi nhớ mong mỏi được gặp bà, được nhìn thấy, đặt bàn tay mình lên bàn tay bại liệt khô khao của bà giờ đã không còn. Cô nhận lấy lá thư từ tay quản gia, lá thư viết vội bị nhòe đi vì nước mắt... Từng dòng chữ đơn giản của người cha ít học càng làm cô thấy đau đớn hơn.
"An Ninh của cha!
Con có khỏe không? Hãy tha thứ cho người cha tội lỗi này nhé, cha xin lỗi vì đã sinh ra con trong một gia đình nghèo như thế, cha xin lỗi vì chưa thể làm gì cho con. Cha ít học, cha không có tiền, cha không thể cho con cuộc sống tốt đẹp. Cha xin lỗi con vì điều đó. Nhưng cha yêu con bằng cả tấm lòng mình, cha không thể đem lại cho con hạnh phúc như những người cha khác. Nhưng con hãy biết rằng cha luôn yêu con bằng cả trái tim mình. Nếu được sinh ra một lần nữa, cha hứa là sẽ không để con phải khổ như vậy. Chúc mừng sinh nhật con gái của cha, cha yêu con rất nhiều."
Lá thư khép lại bằng dòng nước mắt tuôn rơi của An Ninh. Trong phong bì là một chiếc lắc tay xinh xắn.
- Lá thư đươc chuyển đến đây năm ngoái, vào đúng sinh nhật của con.
- Vậy sao người không đưa nó cho con?
- Vì quy định là quy định.
- Sao người lại làm như thế? Người có biết là con đã nhớ cha mẹ con thế nào không? Từ giờ con không thể nhìn thấy mẹ con nữa rồi... người biết không?
- Ta biết, nhưng con thử nghĩ xem nếu ta đưa nó cho con một năm về trước, liệu con sẽ bỏ trốn hay tiếp tục ở lại đây?
An Ninh quỳ xuống trước mặt bà quản gia.
- Con xin người, xin người hãy cho con về thăm nhà...
- Không được, cố gắng đợi đi, khi con đủ mười tám tuổi con sẽ được về thăm nhà.
- Con xin người, dù chỉ được gặp vài phút, vài giây hay đứng từ xa nhìn thôi cũng được... Con cầu xin người.
Bà quản gia ôm An Ninh vào lòng, cô là cô bé bà yêu thương nhất. Không bao giờ cô bé che giấu được cảm xúc của mình, mọi thứ đều được thể hiện qua đôi mắt tuyệt đẹp ấy...
- Ngoan nào An Ninh, ta cũng rất muốn cho con về, sở dĩ ta nói cho con để con nhớ được ngày giỗ của mẹ, con hãy cố gắng, chỉ hai tháng nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, đến lúc ấy, ta sẽ đưa con về gặp họ được không?
Cô lắc đầu, dụi vào lòng quản gia khóc nức nở. Còn gì đau đớn hơn khi không được về dự đám tang mẹ. Còn gì đau đớn hơn khi không được ở bên gia đình lúc mẹ mất... Tất cả như mờ dần đi, cô buông tay quản gia ra rồi vụt chạy...
Cộc... cộc... cộc...
- Vào đi...
An Ninh đẩy cửa bước vào phòng cậu út. Cậu đang ngồi trên ghế. Cô đến bên cạnh cậu rồi quỳ xuống.
- Tôi xin cậu, cậu út... Tôi biết tôi đã khiến cậu thất vọng, tôi xin lỗi, tôi ngàn lần, vạn lần xin lỗi cậu. Tôi xin cậu hãy giúp tôi, giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi...
- Có chuyện gì vậy An Ninh, đừng khóc nữa... - Cậu út hoảng hốt.
- Tôi cần về nhà, tôi cần về nhà... Tôi xin cậu, tôi cúi lạy cậu, xin cậu hãy giúp tôi, mẹ tôi qua đời rồi, tôi phải về thăm cha tôi... Tôi phải về với mẹ tôi... dù chỉ vài phút thôi cũng được, xin cậu, lạy cậu, mong cậu hãy giúp tôi...
An Ninh cúi đầu lạy cậu út, cậu hốt hoảng đỡ An Ninh dậy.
- Bình tĩnh lại đi An Ninh... Tôi sẽ đưa cô về mà... Bình tĩnh lại đi... được không.?
An Ninh không khóc nữa, cô nhìn cậu út với vẻ biết ơn.
Cậu rút điện thoại ra gọi cho tài xế.
- Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi hóng gió, không cần gọi vệ sĩ đâu, tôi muốn ra ngoài một mình.
Cậu lại chỗ An Ninh và ngồi xuống trước mặt cô.
- Được rồi, đừng khóc nữa. Để tôi đưa cô đi. - Cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh.
***
An Ninh trở về nhà, cánh cổng đơn sơ hoang tàn hiện ra trước mắt... Chiếc đèn lồng màu trắng đang treo trước cửa.
- Mẹ... - An Ninh khóc lớn hơn, cô sẽ chỉ đứng từ khoảng cách này mà nhìn về phía ngôi nhà nhỏ thân thuộc.
- Mẹ ơi... mẹ ơi...
An Ninh nhớ lại những ngày mẹ còn sống, những ngày mẹ còn đi lại được, những ngày mẹ bồng cô trên tay rồi những ngày mẹ dắt cô tới trường học... Nhớ những giọt nước mắt cũng như những nụ cười của mẹ... Nhớ cả ánh mắt lần cuối mẹ nhìn cô trước khi cô tới nhà họ Lưu...
- Mẹ hãy ra đi thanh thản nhé. Con xin lỗi vì không thể ở bên chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Con bất hiếu.
Cô quỳ xuống lạy hướng về ngôi nhà...
Cậu út nhìn cô, cậu nhớ lại lúc mẹ cậu mất. Cậu cũng bất lực như An Ninh lúc này, không thể làm gì hơn. Cậu vỗ nhẹ vào vai An Ninh:
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này. Nhưng nhìn thấy cô như vậy, chắc chắn mẹ cô sẽ càng đau lòng hơn... nên...
An Ninh đứng dậy, cô đi về phía cánh đồng, lúa đang kỳ trổ đòng xanh mượt. Gió lao xao đưa hương thơm man mát của hoa cỏ. Cậu út đi theo đằng sau cô một cách lặng lẽ. Cậu biết lúc này cô cần yên tĩnh.
Một thoáng gió thoảng qua khiến mái tóc cô tung bay, giờ cậu mới nhìn kỹ gương mặt cô. Cô không xinh đẹp, sắc sảo, nhưng gương mặt và tâm hồn cô dường như hòa làm một, mọi thứ luôn được thể hiện rõ nét qua đôi mắt đượm buồn ấy.
- Cậu út, chúng ta về thôi. Tôi không muốn bị mắng đâu. - Cô gạt dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên má.
- Cô có muốn về qua nhà không? Chắc cô phải nhớ họ lắm...
An Ninh lắc đầu.
- Không, tôi chỉ cần nhìn thấy cả nhà như vậy là được. Nếu gặp gia đình, tôi sợ mình sẽ không thể rời xa được.
Cậu út dần đã hiểu hơn về cô. Có lẽ những gì cậu nhìn thấy đều là hiểu nhầm. Một cô gái chân thật, không bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Một cô gái không lấy nước mắt để mong được cảm thông. Cô chọn cách im lặng, chọn cách một mình để không ai phát hiện ra cô đau như thế nào. Cô lặng lẽ đi phía trước, nước mắt vẫn rơi nhưng cô cắn chặt môi để không khóc thành tiếng, nhưng cậu út hiểu tất cả, cậu hiểu cô đau đến mức nào, nó như muốn xé nát mọi thứ, như ngàn mũi dao găm sâu vào tim.
Trên xe, cô quay mặt ra phía cửa, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, rơi rồi bay theo gió. Làn gió nhẹ thoảng qua đôi mắt cay sè...
- Cô cứ khóc đi, đường về nhà còn dài, tôi sẽ đi thật chậm, vì vậy cô không phải lo đâu...
An Ninh không trả lời, cô tựa đầu lên thành cửa sổ. Cuộc đời thật bất công, sao lại bắt nhà cô nghèo như thế, cái nghèo chia lìa gia đình cô, cái nghèo khiến cô phải làm hầu gái phục vụ người ta, không cho cô gặp người thân, có nhà mà không thể về... Cô hận cái nghèo, cô hận nó đến tận xương tận tủy. Sao cuộc đời lại cho cô toàn những bất hạnh như vậy!
Cậu út dừng xe trước cửa, bà chủ và quản gia đang đứng ở cửa đợi sẵn.
- Thiên Thành, con và An Ninh vừa đi đâu về vậy?
- Con chỉ đi hóng gió một lúc thôi.
- Vậy sao? Ta lại không nghĩ thế.
- Mẹ nói gì vậy? Mẹ không tin con sao?
- An Ninh, tôi hỏi cô, cô vừa đi đâu với Thiên Thành về?
An Ninh không giấu giếm, cô nói thật với bà chủ.
- Mong bà chủ thứ lỗi, tôi biết phải hơn hai tháng nữa mới đến ngày tôi được trở về thăm nhà. Nhưng mong bà hiểu cho, mẹ tôi...
- Không cần giải thích gì hết. - Bà cắt lời An Ninh. - Đó là quy định, mà quy định đặt ra để mọi người tuân thủ. Nếu cô nói với ta, ta có thể châm trước cho cô về thăm nhà. Nhưng cô lại nói với Thiên Thành, để nó nói dối ta. Điều này có thể tha thứ được sao?
- Mẹ... - Cậu út định nói gì đó, nhưng đã bị bà chủ chặn lại.
- Nếu con xen vào việc này, mẹ sẽ lập tức đuổi việc cô ta.
Cậu út không nói gì nữa, cậu đành im lặng.
- Từ ngày mai, cô không cần tới hầu hạ Thiên Thành nữa, cô sẽ tới khu bếp làm phụ bếp một tháng, và tháng này cắt toàn bộ lương của cô.
Nói rồi bà chủ quay ngoắt đi, có vẻ bà rất giận. Cũng phải thôi, đứa con trai yêu quý của bà vì một cô hầu gái mà nói dối bà, có người mẹ nào chấp nhận được chứ. An Ninh cúi đầu chịu hình phạt, gập người chào bà chủ trước khi bà đi khuất.
***
Một ngày làm việc mới ở một môi trường mới, An Ninh phải dậy sớm hơn mọi lần, vì đã quen với việc thức khuya dậy sớm nên cô cảm thấy khá ổn.
- Chào mọi người, tôi là An Ninh, mong mọi người giúp đỡ. - An Ninh cung kính chào tất cả mọi người có mặt trong bếp...
Một vài người bâng quơ nhìn rồi cúi đầu chào lại, nhưng cũng có một số người nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Em là An Ninh hả? - Một chị niềm nở chào hỏi cô.
- Dạ vâng ạ.
- Chị đã nghe quản gia nói chuyện, chị là quản lý bếp, cứ gọi chị là chị Thanh là được.
- Em chào chị ạ.
- Nào, đi theo chị, chị sẽ chỉ cho em những việc em phải làm.
An Ninh ngoan ngoãn đi theo chị Thanh. Công việc cũng không có gì nặng nhọc lắm, chủ yếu chỉ là lau dọn sàn nhà, bát đĩa, sơ chế rau củ... Hầu như toàn việc nhẹ nhàng.
Mọi người đã đi ăn trưa, chỉ còn An Ninh ở lại bếp, cô cố gắng dọn dẹp cho xong đống bát đĩa thật nhanh.
- An Ninh! - Cậu út đứng sau cánh cửa phòng bếp gọi An Ninh.
- Có chuyện gì vậy cậu út, cậu không được phép xuống đây đâu. - An Ninh ngạc nhiên.
- Có... có cần tôi giúp gì không?
An Ninh lắc đầu:
- Không... không... đây là công việc của đầy tớ chúng tôi, cậu đừng lo, tôi không sao đâu.
- Tôi... xin lỗi nhé. Muốn giúp cô mà thành ra hại cô thế này...
- Không có gì đâu, chỉ là những việc nhẹ nhàng thôi mà, dù sao tôi cũng thấy được gia đình tôi vẫn sống tốt là đủ rồi. Chút công việc thế này có đáng gì đâu.
- Cô sắp xong việc chưa? Bao giờ được nghỉ thế?
- Rửa xong đống bát đĩa này là tôi có thể nghỉ rồi.
- Vậy khi nào xong thì qua phòng tôi một chút nhé.
- Dạ...
- Cứ qua đi, chỉ là... muốn nhờ cô chuốt bút chì thôi mà. - Cậu út kiếm cớ.
- Vâng, khi nào xong việc tôi sẽ qua.
- Vậy tôi về trước nhé, bye. - Cậu út cười vẫy tay chào tạm biệt An Ninh trước khi trở về phòng mình.
An Ninh vẫy tay theo trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người lúc này đã đi ăn về. Từ trước đến nay, cậu út nổi tiếng là khó tính và lạnh lùng, cậu luôn xa lạ, lãnh đạm với những việc xảy ra xung quanh mình. Nhưng giờ đây, khi cô hầu gái An Ninh mới chỉ phục vụ cậu được một tháng, con người cậu thay đổi.
Khi An Ninh đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đồng hồ cũng đã 7 giờ tối, chắc tầm này cậu út đã dùng bữa xong. Giữ đúng lời hứa, cô định tới phòng cậu út nhưng bị một chị làm cùng gọi lại.
- An Ninh... - Chị này đỏng đảnh tiến lại gần phía An Ninh.
- Chị chưa về ạ? Có chuyện gì vậy?
- Cô có thể giúp tôi cất chỗ thực phẩm kia vào kho được không? Người chuyên làm việc đó nghỉ ốm mà tôi thì còn quá nhiều việc.
- Vâng, có gì đâu chị. - An Ninh vui vẻ giúp chị.
An Ninh tới khu nhà kho, đống thực phẩm đó không phải ít, nếu không muốn nói là rất nhiều. Vì có hẹn với cậu út nên cô cố gắng làm thật nhanh... Từng bao tải khoai, bắp cải, hành tây... được cô bê vào kho... một lúc sau cô thấm mệt, không ngờ lại nặng như thế, cô ngồi sụp xuống thở hổn hển... mồ hôi túa ra. Đã 8 giờ 30, cuối cùng thì cũng đã xong, đống đồ đã được để gọn vào kho.
Cộc... cộc... cộc...
- Cậu út, tôi An Ninh đây ạ.
- Vào đi.
An Ninh bước vào, cậu đang làm việc.
- Cô ngồi xuống đây đi.
Cậu út kéo ghế cho An Ninh, đặt trước mặt cô một miếng bánh ngọt và một ly sôcôla nóng.
- Ăn đi, tôi chuẩn bị cho cô đấy, tôi không biết cô thích vị nào, nhưng hầu hết con gái thích sôcôla và dâu nên tôi chọn cho cô miếng bánh này.
An Ninh mỉn cười, cô cảm ơn cậu út.
Cô vừa chuốt bút chì vừa thưởng thức tách sôcôla nóng.
- Có mệt lắm không? Trông cô có vẻ mệt.
- Không, tôi không sao, chắc tại lâu rồi không làm nhiều nên thấy hơi mỏi tay thôi.
- Vậy sao?
Cậu út lấy con dao và chiếc bút trên tay An Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô rồi massage chúng...
- Làm như vậy sẽ khiến tay không mỏi nữa, khi tôi viết kịch bản nhiều, tôi cũng hay bị đau tay nên vẫn làm như vậy.
An Ninh rụt tay lại, cô không quen việc quá thân mật với người khác như vậy, nhất là giữa cô và cậu út còn một ranh giới quá lớn giữa chủ và tớ...
- Cậu út... nếu không có chuyện gì... thì tôi xin phép về nghỉ ngơi trước, hôm nay tôi hơi mệt... - An Ninh ấp úng.
Không để cậu út kịp trả lời, An Ninh vội ra khỏi phòng... Nhưng vừa mở cửa ra, An Ninh lại rụt đầu vào. Cô hốt hoảng gọi cậu út:
- Cậu... cậu út... cậu... út...
- Có chuyện gì thế?
- Bà chủ... bà chủ đang ở ngoài... bà chủ sắp đi tới... - An Ninh cuống cuồng.
- Sao phải sợ chứ, chúng ta có làm gì đâu...
- Không được, không được... Hiện tôi không phải hầu gái của cậu... Tôi mà ở đây là trái với quy định... Không thể gặp bà chủ... - An Ninh chạy tới chạy lui tìm chỗ trốn. Nhưng giữa căn phòng quá đỗi đơn sơ này chẳng có đến một chỗ cho cô náu thân... Lướt qua một lượt, chỉ có chiếc tủ quần áo là rộng rãi nhất... An Ninh vội chui vào tủ...
- Cô làm gì thế?
- Cậu út... mau đóng tủ vào, tuyệt đối không thể để bà chủ thấy, không tôi sẽ bị đuổi việc mất...
Dường như cậu út đã hiểu ra vấn đề, cậu vội đóng cửa tủ trước khi bà chủ bước vào.
- Thiên Thành... mẹ vào được không?
Cậu út hốt hoảng vội chạy lại ghế sofa và bật ti vi lên.
- Vâng, mẹ vào đi.
Bà chủ bước vào, theo sau bà là một loạt kẻ hầu, người hạ, chuyên gia trang phục...
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- À, ngày mai có buổi họp mặt, mẹ muốn con đi cùng nên hôm nay muốn nhờ con một chút...
- Con không đi đâu, con chưa đi dự họp mặt bao giờ.
- Con phải đi, mọi lần anh hai con đi nhưng nó đang ở Ma Cao rồi, hơn nữa, có vài người bạn của mẹ muốn giới thiệu con của họ với con.
- Mẹ à, con không thích.
- Thiên Thành, con không nghe lời mẹ sao?
- Không, mai... mai con bận lắm... hơn nữa, con còn làm đồ án tốt nghiệp nữa.
- Buổi họp mặt không tốn nhiều thời gian của con đâu.
Chợt nhớ ra An Ninh đang bị giam trong tủ, mà cứ co kéo với mẹ như vậy thì không biết đến bao giờ mẹ mới chịu đi. Cậu út đành chấp nhận cho người thợ may đo quần áo.
- Vậy đây, mẹ muốn làm gì thì làm.
Bà chủ có vẻ hài lòng. Trong số ba người con trai, cậu út là người ngoan ngoãn nhất cũng là người hiểu biết và điển trai nhất.
- Thưa bà, các số đo của cậu nhà đúng là quá chuẩn, bà có cậu con trai đúng là hoàn mỹ, đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn lại còn tài giỏi.
Bà chủ có vẻ tự hào về lời khen nịnh của ông thợ may, bước đến chỉnh lại quần áo cho cậu, bà ướm vài bộ rồi chọn lựa thật kỹ để chọn ra bộ bà ưng ý nhất. Phải mất gần một tiếng đồng hồ thì việc chọn lựa trang phục mới xong.
- Vậy mai mẹ đợi con ngoài sảnh lúc 11 giờ 30 nhé. Nghỉ sớm đi. - Bà ôm tạm biệt cậu út trước khi đi ra.
Đóng cửa lại, cậu út vội vàng mở tủ quần áo, An Ninh đã ngủ từ bao giờ. Nom cô ngủ ngon như một đứa nhỏ đang được ngủ trên chiếc giường êm ái. Cậu út ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên gương mặt xinh xắn ấy.
- Chắc cô mệt lắm!
Cậu bế cô lại giường và đắp chăn lên cho cô. Cô vẫn say ngủ, gương mặt trông thật hạnh phúc. Thật khác với cậu, lúc ngủ đối với cậu là địa ngục, nó như một đoạn băng tua đi tua lại trong đầu cậu những hình ảnh đáng sợ. Cậu đặt hai tay lên giường ngồi ngắm An Ninh, đối với cô, giây phút được nằm trong chiếc chăn ấm kia sao lại hạnh phúc đến thế!
Chương 6: Tôi phải tự tay chăm sóc cô ấy
An Ninh bật dậy, cô đang nằm trên giường cậu út, còn cậu út đang ngồi bên cạnh...
- Dậy rồi à?
An Ninh vội ra khỏi giường.
- Tôi... tôi... tôi... xin lỗi cậu, tôi không biết... tôi... - An Ninh ấp úng.
- Không sao đâu, cô trở về phòng mình đi, muộn rồi đó.
An Ninh nhìn lên đồng hồ, đồng hồ điểm 6 giờ. Cô hoảng hốt chào cậu út rồi ra khỏi phòng. Cậu út nhìn theo dáng vẻ dễ thương của cô chỉ biết cười và vẫy tay chào.
*
Một ngày làm việc mới lại bắt đầu, những công việc thường nhật dường như càng trở nên nhiều hơn trước, hết người này đến người khác bảo An Ninh làm cái này đến cái nọ trong khi An Ninh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.
Ngày thứ hai kết thúc lúc 9 giờ tối. An Ninh tới phòng thay đồ mới nhận ra rằng mình để quên đồ ở kho thực phẩm, cô vội chạy tới đó. Có tiếng điện thoại reo, là cậu út.
- Cô xong việc chưa?
- Dạ rồi, tôi để quên đồ nên quay lại lấy, cậu gọi tôi có việc gì vậy?
- Không, chỉ là muốn hỏi xem cô có muốn ăn bánh ngọt cùng tôi không? - Cậu út ngập ngừng tỏ vẻ e ngại.
- Vậy, cậu đợi tôi một lát nhé.
- Vậy nhé, cô muốn ăn loại nào? Sôcôla hay vani, hay dâu?
- Loại nào cũng được ạ.
- Nhanh nhé, tôi đợi.
Cậu út cúp máy cũng là lúc An Ninh tới khu vực bếp, không khí lạnh đột ngột khiến An Ninh rùng mình. Ai đó đã quên không đóng cửa phòng đông lạnh và một chú chuột nhắt đang lò dò tiến vào trong. An Ninh vội lao tới cầm theo chiếc chổi định đuổi nó ra ngoài. Nhưng rồi...
RẦM...
*
Đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy An Ninh tới, chiếc bánh kem ngon lành trên bàn cũng càng lúc càng trở nên rệu rã. Thiên Thành vẫn cố ngồi đợi, cậu liên tục nhìn đồng hồ... bốn mươi lăm phút... một tiếng... trôi qua, vẫn không thấy An Ninh đâu. Cậu nhấc điện thoại lên gọi, nhưng An Ninh không nghe máy, tiếng chuông điện thoại đổ dài bên tai càng làm cậu nóng ruột. Hàng chục cuộc điện thoại gọi liên tiếp vào máy An Ninh nhưng đều không có hồi âm, cậu út vội mặc áo khoác vào rồi chạy đi tìm. Cậu vẫn liên tục gọi điện cho An Ninh nhưng đều không thấy trả lời... Cậu chạy xuống khu vực bếp, tìm ở khắp mọi nơi nhưng đều không thấy...
- An Ninh, cô ở đâu... - Cậu gọi to tên An Ninh.
Tiếng chuông điện thoại reo lên ở phía nhà kho... Cậu vội vàng chạy về phía tiếng chuông. Không có ai, chỉ có đồ đạc của An Ninh để trên bàn.
- An Ninh... An Ninh... - Cậu vẫn tiếp tục gọi.
Từ phía kho đông lạnh có tiếng đập cửa yếu ớt. Cậu vội chạy lại.
- An Ninh... cô ở trong đó phải không? An Ninh...
Tiếng đập cửa yếu dần rồi dứt hẳn... Cậu út vội vã mở cửa... An Ninh đang nằm co ro trên sàn, toàn thân tím tái vì lạnh.
- An Ninh... An Ninh... Tỉnh lại đi... An Ninh...
Cậu lay cô, nhưng cô đã như một cái xác bất động không chút sự sống.
Cậu cởi áo khoác choàng lên người cô rồi bế cô về phòng mình. Đặt cô nằm lên giường, đắp chăn để giữ ấm cho cô, cậu nhấc điện thoại gọi cho quản gia.
- Gọi bác sĩ đến đây ngay cho tôi... ngay lập tức. - Cậu lớn giọng.
Mọi người vội vàng tới xem có chuyện gì. Bác sĩ yêu cầu chuyển An Ninh tới bệnh viện, tình trạng của cô càng ngày càng xấu đi...
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? - Cậu út lo lắng.
- Tình trạng thân nhiệt hạ thấp quá lâu, tuần hoàn kém, khiến tim không thể co bóp bình thường, cũng may là tìm thấy cô ấy kịp thời, nếu thêm một lúc nữa chắc không thể cứu được.
Cậu cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của An Ninh, cô vẫn chưa tỉnh lại, bàn tay vẫn tái xanh vì lạnh.
- Vậy cô ấy phải ở đây bao lâu nữa?
- Dạ thưa cậu, có thể để cô ấy về điều trị tại nhà, nhưng không được để nhiễm lạnh hay hoạt động quá mạnh.
- Vậy đưa cô ấy về phòng của tôi. - Cậu nói với quản gia.
- Dạ thưa cậu, không nên như thế, chúng tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc cô ấy.
- Không, tôi phải tự tay chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại rồi tính sau.
- Thưa cậu, nếu bà chủ biết được thì sẽ không hay đâu, nên để cô ấy tĩnh dưỡng tại phòng của cô ấy thì hơn.
Cậu út cũng xuôi xuôi, cậu biết rõ mẹ cậu là người như thế nào, bà sẽ không thể ngồi yên khi thấy một cô hầu gái nằm trên giường của con trai mình được.
*
An Ninh tỉnh dậy và thấy mọi thứ thật mơ hồ, cô đã ngủ quá lâu. Lục lại trí nhớ, những thứ cô nhớ được thật rời rạc, hình như cánh cửa nhà kho đột ngột đóng sầm lại, rồi cảm giác lạnh cóng xâm chiếm cơ thể... An Ninh từ từ ngồi dậy. Cậu út đang ngủ gục bên cạnh, chắc hẳn cậu đã thấm mệt vì thức trông An Ninh.
- Cậu út! - An Ninh gọi nhỏ.
Cậu út nghe thấy liền mở mắt.
- An Ninh, cô tỉnh rồi à, có đau ở đâu không? Có còn thấy lạnh không? - Cậu cầm tay cô áp lên gương mặt mình để chắc chắn là nó vẫn ấm áp.
- Tôi không sao, sao cậu lại ở đây?
Cậu út thở phào nhẹ nhõm.
- Thế là tốt rồi, tôi sẽ gọi người vào, giờ thì tôi phải đi ngủ đã.
Cậu út gọi người vào thay cậu chăm sóc cho An Ninh, dặn dò cẩn thận trước khi rời đi.
- Có chuyện gì phải báo cho tôi ngay, đừng để cô ấy ăn gì lạnh, cái gì cũng phải ấm, nghe chưa?
- Dạ, vâng thưa cậu. - Hai cô hầu gái kính cẩn.
Cậu út yên tâm bước ra khỏi phòng.
- Rút cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu út lại ở trong phòng em? - An Ninh ngạc nhiên hỏi hai chị hầu gái.
- Em không biết gì sao? Em suýt chết cóng trong phòng đông lạnh đó, may mà cậu út tìm thấy em kịp thời, không thì chắc giờ em...
- Vậy sao?
- Không những thế, sau khi đưa em từ bệnh viện về, cậu út nhất định phải để em ở phòng cậu ấy, quản gia ngăn mãi mới được. Xong lại còn chăm sóc em hai đêm liền không ngủ. Em đúng là có diễm phúc lắm đấy.
An Ninh cười trừ trước câu nói của hai chị hầu gái và cũng không hiểu vì sao cậu út lại làm như vậy. Vài ngày sau đó, An Ninh hồi phục nhanh chóng, cô lại tiếp tục làm công việc dưới bếp ăn của mình...
- An Ninh. - Tiếng quản gia gọi cô.
- Dạ, thưa quản gia.
- Bà chủ muốn gặp con đấy.
An Ninh theo quản gia đến phòng khách, cậu út đang ngồi ở đó.
- Cô tới đây An Ninh. - Bà chủ ra lệnh.
An Ninh khép nép tiến lại phía bà chủ.
Bà chủ nhìn An Ninh rồi nhìn cậu út, giọng bà cất lên đầy uy lực:
- Có lẽ tôi nên nói thẳng. Vì tôi cũng là mẹ, tôi luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho con trai tôi. Cho chúng những thứ tốt nhất, chọn cho chúng những thứ đắt tiền, cao cấp nhất. Cô hiểu ý tôi chứ An Ninh?
An Ninh cúi đầu lắng nghe lời bà chủ, cô biết bà đang muốn nói gì qua từng câu từng chữ cay nghiệt.
- Mẹ nói gì vậy? Những thứ đắt tiền, cao cấp là sao? Mẹ có ý gì vậy? - Cậu út gắt lên.
- Mẹ là mẹ của con, mẹ không cho phép con có thứ tình cảm nào đặc biệt với người hầu. Mẹ không cho phép như vậy.
- Tình cảm gì chứ? Giữa con và An Ninh chỉ là...
- Chỉ là gì chứ? Mối quan hệ giữa chủ và tớ như con thật sự đã đi quá đà, không phải chỉ mẹ mới thấy, tất cả mọi người làm ở đây đều thấy.
- Không có chuyện gì cả. Tất cả không có chuyện gì cả... - Cậu gắt lên.
- Một Thiên Bảo là quá đủ, ta không thể để con đi theo vết xe đổ của nó được. An Ninh, cô hiểu ý tôi nói chứ? - Bà chủ bất chợt hỏi An Ninh.
- Dạ thưa bà chủ, tôi hiểu. Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của bà. - Giờ đây An Ninh còn biết nói gì hơn câu ấy, cô chỉ là thân phận tôi đòi, làm thuê cho họ. Đối với họ, cô chỉ là cọng cỏ, là đôi dép lê so với đôi giày da xa xỉ.
- Tốt, tôi sẽ không để cô thiệt đâu, tạm thời cô cứ về phòng của mình, công việc sẽ được sắp xếp cho cô sau. Huệ Ân cũng đã khỏe hẳn, từ mai cô không cần hầu hạ Thiên Thành nữa. Còn về Thiên Bảo...
- Con sẽ không để mẹ sắp đặt một lần nữa đâu.
Giọng nói từ phía cửa vọng vào khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.
Thiên Bảo bước vào trước sự ngạc nhiên của mọi người.
- Con về từ bao giờ vậy Thiên Bảo? - Bà chủ hỏi cậu hai.
- Về từ lúc mẹ nói"mẹ không muốn Thiên Thành đi theo vết xe đổ" của con.
- Mẹ nói gì sai sao? Các con phải biết mình là ai, mẹ không cho phép có thứ tình cảm nam nữ giữa chủ nhân và đầy tớ.
- Đó là mẹ tự suy diễn ra đó thôi, mọi chuyện chẳng có gì hết.
- Mẹ lo xa như vậy là thừa sao?
- Có phải vì thế mà từ lần đó, suốt sáu năm liền mẹ để một người hầu nam hầu hạ con.
- Đúng, chỉ có như vậy, con mới quên được con nhỏ đó.
Cậu hai mỉm cười chua chát, cậu quay lại nhìn những người làm có mặt trong căn phòng, và cậu nhìn An Ninh.
- Mẹ, đúng là vô tâm. Những lời như vậy mà mẹ cũng có thể nói ra trước mặt bao nhiêu người đã tận tụy vì mẹ sao?
Bà chủ lạnh lùng ngồi xuống ghế, bà nhấp một ngụm rượu nhỏ trước khi tiếp lời.
- Đó là sự khác nhau giữa số phận, người sở hữu đồng tiền và người không có tiền. Con không biết sao?
- HAHAHAHAHAHA... - Cậu hai cười lớn.
- An Ninh là hầu gái của con, không có lệnh của con, không ai được phép để cô ấy rời xa con dù chỉ nửa bước. Mẹ biết chứ... - Nói rồi cậu kéo An Ninh đi khỏi bầu không khí căng thẳng đó. Cậu út cũng theo hai người ra khỏi phòng để lại bà chủ lòng đầy bực tức.
Đi được một đoạn, Thiên Bảo buông tay An Ninh ra, cậu quay lại, dịu dàng nở nụ cười nói với An Ninh:
- Cô trở về phòng đi, không có lệnh của tôi, không được phép đi đâu cả. Thiên Thành, cậu vào phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
An Ninh cúi đầu nghe theo lời cậu.
Cậu hai đóng cửa lại, đặt trước mặt cậu út một ly rượu và một chai rượu.
- Có muốn uống một chút không? - Cậu hỏi Thiên Thành.
- Không, em không biết uống rượu.
Cậu hai gật gật đầu, cậu lấy trong túi áo ra một lon nước cam rồi lại đặt trước mặt cậu út.
- Uống đi, tôi mua lúc ở sân bay, nhưng chưa kịp uống.
- Có chuyện gì cần nói với em sao? - Cậu út vừa mở lon nước vừa hỏi.
- Có lẽ đây là lần đầu chúng ta ngồi nói chuyện với nhau như thế này, dù sao chúng ra cũng đã là người một nhà. Vậy tôi nói thẳng nhé.
- Anh cứ nói.
- Cậu... cậu thích An Ninh đúng không?
Câu hỏi thẳng của Thiên Bảo làm cậu út không khỏi giật mình.
- Sao anh lại hỏi em như vậy? À không, sao anh lại nghĩ như vậy?
- Ánh mắt cậu khi nhìn An Ninh rất khác, ngay từ hôm chọn hầu gái, cậu đã luôn nhìn cô ấy.
Thiên Thành không nói gì, cậu chọn cách ngồi im như một giải pháp tốt nhất, có nói cậu cũng không biết nói gì lúc này. Cậu không thể thừa nhận, cũng không thể dối lòng mà phủ nhận được sự thật rằng cậu đã bị An Ninh thu hút.
- Tôi nói thế này không biết có phải hay không. Nhưng dù là tình cảm gì đi chăng nữa, cậu cũng nên dừng lại trước khi không bước ra khỏi nó được.
Thiên Thành ngỡ ngàng trước những lời Thiên Bảo nói, trong mắt cậu, Thiên Bảo luôn là một kẻ chơi bời, sáo rỗng, luôn chỉ nói những lời vô nghĩa. Nhưng lúc này đây, qua ánh mắt, cậu có thể nhận thấy một người anh thực sự, một người anh đang dạy bảo đứa em.
- Tại sao chứ? Tại sao lại không được chứ? Anh có quyền thích hầu gái còn em thì không sao?
- Đó đã là chuyện quá khứ, mong cậu đừng nhắc lại nữa. - Thiên Thành tức giận đập bàn.
- Sao, động chạm vào nỗi đau của anh à? Anh là dòng máu chính tông của Lưu gia, em chỉ là một đứa được nhận nuôi, việc em yêu ai, việc em thích ai cũng đâu ảnh hưởng đến dòng họ này chứ.
- Tôi không cho phép cậu nói như vậy, cậu thừa biết, mẹ yêu cậu nhất, bà ấy sẽ làm gì với An Ninh nếu như cậu tiếp tục đến với cô ấy. Cậu thật sự không nghĩ cho cô ấy sao?
Thiên Thành đứng dậy, bước ra khỏi phòng, trước khi đi cậu nói với lại như một lời khẳng định:
- Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ được cô ấy, em sẽ không để mẹ làm tổn hại cô ấy.
- Trước lúc ấy, cậu cần đoạt cô ấy khỏi tay tôi đã. - Cậu hai nói chắc như đinh đóng cột.
***
Cậu hai ngồi trước cửa phòng An Ninh, chắc giờ này cô đã ngủ. Khoảng thời gian qua quá đủ để cậu suy nghĩ về mọi thứ. Giữa cậu và An Ninh không thể có tình cảm, nó sẽ chỉ làm cho cả hai mệt mỏi và tổn thương.
An Ninh ngồi áp lưng vào cửa, mọi chuyện xảy ra thật chóng vánh, giống như một cơn bão tràn về quét sạch mọi thứ rồi để lại nơi đấy một đống hoang tàn đổ nát. Cuộc sống thật quá khó khăn, không biết rồi nó sẽ đi về đâu.
- An Ninh... cô ngủ chưa? - Cậu hai nói nhỏ, dường như cậu rất muốn nói chuyện với cô nhưng lại sợ cô nghe thấy mà thức dậy.
An Ninh giật mình, cô định mở cửa nhưng nghĩ thế nào lại thôi, cô ngồi áp lưng vào tường lắng nghe.
- Chắc cô ngủ rồi nhỉ!
Mặc dù cách nhau một bức tường nhưng hơi ấm của cậu hai An Ninh như có thể cảm nhận được...
- Tôi... lại sắp đi vào vết xe đổ của sáu năm về trước rồi... Tưởng chừng như trái tim đã khép lại bởi sức mạnh của đồng tiền. Nhưng giờ đây nó lại mở ra vì em đấy An Ninh. Không biết từ bao giờ tôi lại bị ám ảnh bởi đôi mắt của em. Sáu năm về trước, tôi đã yêu một hầu gái, cô ấy là người đầu tiên khiến trái tim tôi điên cuồng. Giống như bông bách hợp trắng, nhẹ nhàng, tinh khiết, ngọt ngào và chân thành... Nhưng cô ấy lại là một hầu gái mà nguyên tắc hầu gái không được phép có tình cảm với chủ nhân. Chúng tôi đã giữ kín tình cảm trong một thời gian dài, đó là khoảng thời gian đẹp nhất đời tôi. Có vui, có buồn, đam mê mãnh liệt. Nhưng rồi kết cục thì...
Số phận của những hầu gái vốn đã khắc nghiệt lắm rồi. Họ hết lòng vì chủ nhân nhưng chỉ cần họ có chút tình cảm với chủ nhân, họ sẽ bị hất ra đường như một túi rác một cách không thương tiếc. Ba năm cô học cách làm hầu gái, học cách làm hài lòng những người mà cô phải gọi là chủ nhưng kết quả vẫn chỉ là bị coi như một kẻ ở, một thứ giẻ rách, quyền hành gì cũng từ tay những người có tiền.
Giọt nước mắt hiếm hoi bắt đầu lăn dài trên gương mặt cậu. Đã lâu lắm rồi cậu không uống nhiều như vậy, và cũng là lần đầu cậu ngồi trước cửa phòng một hầu gái mà lẩm bẩm như một thằng điên như vậy.
- Tôi điên mất rồi... Mỗi lần nhìn thấy cô, cái cảm giác khó tả ấy lại dâng lên... An Ninh... Một lần thôi, chỉ một lần thôi, chỉ tối nay thôi, hãy để tôi thích cô. Chỉ tối nay thôi, sáng mai tôi sẽ lại trở về là cậu hai của cô. - Cậu co gối ôm lấy đầu.
Cậu hai không biết rằng những lời ấy An Ninh đã nghe thấy tất cả, cô đặt hai tay lên trước ngực, nó đang đập mạnh...
Chương 7: "Đừng khóc nhé, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, cũng đừng khóc!"
Tháng Mười hai, tháng của cái lạnh, mọi thứ dường như càng trở nên ảm đạm hơn. Cậu cả bận rộn với công việc sau khi được thăng chức, cô ba sắp cưới nên cũng bận rộn chuẩn bị cùng chú rể. Cậu út bận làm đồ án tốt nghiệp nên thường xuyên không ở nhà. Chỉ có cậu hai là vẫn vậy, cậu không lui tới các quán bar nhiều như trước, cậu tập trung vào giúp bà chủ quản lý công việc, thời gian rảnh, cậu chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng lại xuất ngoại. Không khí trong nhà càng ngày càng tẻ nhạt, chỉ có mấy cô hầu gái ngày ngày ra vào đụng mặt nhau.
- An Ninh!
- Hả? - Tiếng gọi của Huệ Ân khiến An Ninh giật mình.
- Đang nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy?
- Không có gì.
- Không khí trong nhà dịp cuối năm sao lại buồn vậy chứ. - Huệ Ân thở dài.
- Thì ai cũng có việc phải lo nên không có người ở nhà là đúng rồi.
- Cậu cả, cô ba thì không nói, cậu út cũng vậy, nay ở nhà, mai ở Mỹ, đi đi về về chóng cả mặt. Lại còn thêm vị tiểu thư nhà họ Hà nữa chứ, cứ bám cậu út như đỉa.
- Tiểu thư họ Hà?
- Đúng đấy, từ buổi party lần trước, cô ta cứ tới nhà ta suốt, bám cậu út như đỉa. Lúc đó, cậu cùng cậu hai đi Singapore nên không biết đâu.
Đúng là cô không biết thật, kể từ lần đó, cô chưa có dịp ngồi nói chuyện với cậu út, chỉ là gặp nhau trong nhà chào hỏi nhau rồi lại đường ai nấy đi. Vì quá bận rộn chăm sóc cậu hai nên cô cũng sao nhãng không để ý tới cảm xúc của cậu út.
- Giờ tớ đang rất nhàn hạ, cậu còn được cậu hai cho đi lung tung, như tớ này, chỉ có ở nhà, cậu út lúc nào cũng tự làm tất cả.
- Cậu út từ trước đã vậy rồi mà. - An Ninh cười trừ.
- Cậu thì sao? Cậu hai tốt với cậu chứ? Còn hành hạ cậu như trước không?
Chuyện của cô và cậu hai đến đâu rồi... chính bản thân cô cũng chẳng biết nữa. Từ đêm ấy đến nay, cậu hai luôn giữ khoảng cách với cô, cậu không còn nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm như trước, cậu luôn né tránh cô, luôn giữ đúng chừng mực giữa một cậu chủ lịch sự và một cô hầu gái.
- Huệ Ân, cậu út đã về, cô chuẩn bị đi nhé. - Giọng chị quản lý gọi Huệ Ân.
- Dạ vâng... Tớ đi trước nhé! - Huệ Ân vỗ vai An Ninh rồi chạy đi.
Cô vẫy tay chào với theo Huệ Ân:
- Ừ, đi nhé.
An Ninh cắm cho xong lọ hoa rồi pha một tách trà mang vào phòng cho cậu hai.
Cốc... Cốc...
- Vào đi. - Giọng cậu hai lãnh đạm.
Cậu đang chăm chú đọc đống tài liệu trên bàn, hiếm khi An Ninh thấy cậu làm việc chăm chỉ như vậy. Cô đặt tách trà lên bàn một cách lặng lẽ. Cậu chỉ liếc nhìn nó rồi lại quay về với công việc.
- An Ninh.
- Dạ, cậu có gì căn dặn?
- Chuẩn bị đồ đi, chiều nay chúng ta sẽ đi Nhật.
- Thưa cậu, tôi không thấy trong lịch trình của bà chủ đưa có...
- Tôi bảo chuẩn bị đồ là chuẩn bị đồ. Tôi đã báo với mẹ rồi. - Cậu hai ngắt lời An Ninh.
An Ninh vâng lời trở về phòng chuẩn bị đồ đạc. Ra tới cửa, cô gặp cậu út đi cùng một cô gái lạ, An Ninh đoán chắc đó là tiểu thư họ Hà.
- Chào. - Cậu út vẫy tay chào An Ninh một cách khách sáo.
An Ninh cũng theo phép tắc mà cúi đầu kính cẩn chào hai người.
- Ai vậy? Lại là một hầu gái khác à? Nhà anh nhiều hầu gái thế Thiên Thành!
- Liên quan gì đến cô chứ? - Cậu út trả lời lạnh lùng.
- Chỉ là em tò mò thôi, nhiều hầu gái thế này không sợ bị họ dụ dỗ à?
- Đừng ăn nói linh tinh. - Cậu út gắt gỏng.
- Cô là hầu gái của ai thế, tên gì vậy? - Tiểu thư họ Hà không hỏi cậu út nữa mà quay sang hỏi An Ninh.
- Dạ thưa tiểu thư, tôi là An Ninh, hầu gái phục vụ cậu hai ạ.
- Vậy à, nghe nói cậu hai nhà anh ăn chơi có tiếng, em cũng từng được nghe qua... Nhưng em vẫn thích anh hơn. - Cô vừa nói vừa quàng tay qua tay cậu út.
Cậu út rút tay ra rồi đi nhanh về phía trước, còn tiểu thư họ Hà vẫn kịp nói với An Ninh vài câu trước khi đỏng đảnh chạy theo cậu út.
- Tôi là Hà Tố Linh, hôn thê tương lai của Thiên Thành, chắc sau này chúng ra phải đụng mặt nhau nhiều đấy.
An Ninh cúi chào theo cái bóng dùng dằng của hai người đi trước. Mặc dù trông cậu út có vẻ không hài lòng, nhưng Tố Linh giống như một dư vị mới khiến cuộc sống của cậu út bớt tẻ nhạt hơn. An Ninh thôi nghĩ, nhanh chóng trở về phòng mình dọn đồ.
Ngay chiều hôm ấy cô và cậu hai có mặt tạiTokyo. Như mọi lần, cậu hai chỉ tập trung vào công việc, còn An Ninh lặng lẽ tiếp nước các đối tác của cậu, dọn dẹp, chăm lo cho bữa ăn, quần áo mặc hàng ngày của cậu, không có gì đặc biệt hơn.
Sau buổi làm việc, cậu hai gọi An Ninh tới phòng và đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng, An Ninh nhìn chiếc thẻ ngao ngán, bụng nghĩ cậu hai lại giở thói trăng hoa như trước kia.
- Cậu hai, tôi biết phận tôi tớ không nên can thiệp vào đời sống riêng tư của cậu, nhưng cậu nên nghỉ ngơi thì hơn, tôi nghĩ việc mua mấy thứ đồ đó là không cần thiết...
- Cô nói gì vậy An Ninh, thứ đồ gì không cần thiết, tôi thấy nó cần thiết đó chứ, dù gì, trong đêm đầu tiên của các cô gái, cũng nên có một bộ đồ đẹp và gợi gảm.
An Ninh tá hỏa, cô bực vì những lời lẽ quá tự nhiên có phần sỗ sàng của cậu hai.
- Cậu ở trong nước đã đành, tôi không có ý muốn xen vào việc này, nhưng những cô gái trong trắng như vậy, cậu cũng muốn cướp đi đêm đầu tiên của họ sao, nhất là những cô gái nơi xứ lạ này.
- Cô nói cái gì thế hả An Ninh, tôi không hiểu ý cô? - Cậu hai ngạc nhiên.
- Thì... thì là ý đó đó... cậu lại định qua đêm với những cô nàng người Nhật sao? Tôi nghĩ, cậu nên đợi đến lúc về nước thì hơn.
Cậu hai phá lên cười, cậu bóp hai thái dương rồi thở dài ngao ngán:
- Đúng là cô nhớ dai thật, nhưng lần này cô đoán trật lất rồi nhé, tôi muốn cô giúp chọn cho Thiên Mai một bộ đồ ngủ để nó mặc trong đêm tân hôn, vì mấy bộ lần trước cô chọn khá đẹp nên tôi mới nhờ cô. Vậy mà cô lại hiểu theo ý gì vậy?
An Ninh xấu hổ không để đâu cho hết, cô cúi mặt xuống bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai gọi giật lại:
- À... tiện thể tìm cho mình một bộ đồ đẹp vào nhé, coi như là quà Giáng sinh của tôi, tôi thấy hơi mệt nên không thể đi cùng cô được.
- Cậu mệt sao? Cậu đau ở đâu, để tôi đi mua thuốc? - An Ninh lo lắng.
- Không, chỉ là mấy hôm nay không được ngủ, nên tôi muốn ngủ một giấc thôi, cứ đi chơi thoải mái đi nhé, khi nào về mua giùm tôi một chiếc hamburger là được, cô nhớ vị tôi thích ăn rồi chứ. Cứ tùy ý chọn đồ gì mà cô thích, không cần quan trọng giá cả đâu, bà cô tiết kiệm à.
An Ninh gật đầu, cô cất cẩn thận chiếc thẻ vàng lấp lánh vào trong túi rồi bước ra khỏi phòng.
Trong không khí tấp nập chuẩn bị đón lễ Giáng sinh củaTokyođông đúc, An Ninh ngơ ngác đi qua các phố phường, mọi thứ đều rất lộng lẫy và nguy nga. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được thấy những thứ đẹp như vậy, cuộc sống chỉ gói gọn trong căn nhà nhỏ ấm cúng cùng cha mẹ hay ngôi nhà nguy nga lạnh lẽo của Lưu gia... Cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng người ngược xuôi đắm chìm trong hạnh phúc của một mùa Giáng sinh... Những đôi yêu nhau ôm hôn nhau tự nhiên trên đường phố. An Ninh đặt tay lên môi mình, cái cảm giác được hôn thế nào nhỉ? Lắc đầu cho xua tan những ý nghĩ đó, An Ninh bước vào trung tâm mua sắm, chọn cho cô ba một bộ đồ ngủ thật đẹp và đắt tiền, cô cũng chọn cho mình một chiếc khăn thật đẹp và cũng dùng tiền của mình mua tặng cậu hai một chiếc khăn. Gói xong quà, cô không quên mua hamburger cho cậu hai... Ngoài trời càng lúc càng lạnh, các con đường dần đông hơn... mọi thứ đều thu hút An Ninh, nhưng cũng đã đến lúc cô phải trở về, cậu hai đang đợi cô ở khách sạn.
An Ninh đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, cậu hai vẫn đang ngủ. Cô đặt ly sữa và hambuger lên bàn rồi lại gọi cậu hai dậy.
- Cậu hai... Đồ ăn của cậu tôi đã mua về rồi... Cậu dậy ăn đi.
Cậu hai cựa mình, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi. An Ninh đặt tay lên trán cậu... đầu cậu nóng như lửa.
- Cậu hai... cậu sao thế...? - An Ninh lay cậu hai dậy.
Gương mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra nhiều hơn và hơi thở gấp hơn.
- Tôi không sao đâu, lấy cho tôi cốc nước... - Cậu hai mở mắt, giọng nói yếu ớt.
An Ninh vội lấy cho cậu hai cốc nước.
- Đây, nước của cậu đây.
Cậu hai đón lấy.
- Tôi xin lỗi cậu, cậu ốm mà tôi không biết, tôi thật sơ ý, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đi quá lâu như vậy... - An Ninh vừa nói vừa khóc.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh, cậu hai không khỏi ngỡ ngàng. Người cậu yêu trước kia cũng đã từng khóc như thế, luôn lặng lẽ khóc bên cạnh cậu, còn cậu chỉ biết đứng nhìn, nhìn theo cái bóng bé nhỏ đang dần xa cậu mà không thể làm gì khác. Nhưng lần này sẽ không thế, cậu không thể để bất kỳ người con gái nào khóc vì cậu nữa... nhất lại là An Ninh, người mà ngay lúc này đây cậu muốn ôm chặt vào lòng.
- Đừng khóc, tôi không sao, thật mà. Hamburger của tôi đâu? - Cậu hai an ủi An Ninh.
An Ninh vội lấy chiếc hamburger trên bàn, cô đưa nó cho cậu hai.
- Của cậu đây, để tôi đi lấy nước, phải đắp khăn lên trán. - An Ninh bối rối.
Sau khi cho cậu hai uống thuốc, cô cẩn thận đắp khăn lên trán cậu rồi lau tay và vùng cổ cho cậu. Đột nhiên cậu nắm lấy tay cô...
- Xem này, tay cô lạnh cóng như vậy rồi.
Cậu cầm tay cô ủ vào trong chăn và nắm chặt nó.
- Thưa cậu, tôi không sao đâu... - An Ninh rụt tay lại... Nhưng bị cậu giữ lại...
- Để yên một lát đi, khi nào nó ấm trở lại thì tôi sẽ thả tay cô ra.
An Ninh không rụt tay lại nữa, cô cứ ngồi yên như thế, bàn tay cô ấm dần lên, hơi ấm từ bàn tay cậu hai đang truyền sang tay cô, hơi thở phả ra gấp gáp và nóng hổi.
- An Ninh à... - Cậu hai gọi nhỏ.
- Vâng thưa cậu...
- Lần sau đừng bao giờ khóc nhé... dù cho tôi có ốm hay tôi có sao đi nữa cũng đừng có khóc nhé.
Cậu siết chặt tay An Ninh hơn.
- Người tôi đã từng yêu... tôi đã làm cho cô ấy khóc quá nhiều... Chính tôi đã phá hỏng cuộc đời cô ấy...
Cậu nhẹ nhàng gối đầu lên tay cô, như một đứa trẻ đang cần hơi ấm từ mẹ.
- Cô có thể... có thể... an ủi tôi được không?
Lời đề nghị bất ngờ của cậu hai khiến An Ninh không hỏi ngỡ ngàng.
- Nhưng tôi phải an ủi thế nào??? Tôi không giỏi trong việc này lắm...
- Thì... cô cứ coi tôi như một chú cún con...
An Ninh ngượng ngùng... Cô đặt nhẹ tay lên mái tóc bồng bềnh của cậu rồi dịu dàng vuốt ve chúng.
- Ngoan nhé, ngoan nhé...
.........
- Thích thật... - Cậu khẽ dụi đầu vào tay cô.
Cô lặng nhìn người con trai ấy, người con trai đang cố gắng sống tốt từng ngày trong cái môi trường nghẹt thở. Ai nói làm con nhà giàu là sướng, họ chỉ được đáp ứng đầy đủ về mặt vật chất. Nhưng tâm hồn họ lại nguội lạnh, nó bị sức mạnh của đồng tiền và quyền lực làm đóng băng, bị chữ sĩ diện, niềm kiêu hãnh chi phối... Họ không được sống thật với tình cảm của mình. Yêu cũng không dám yêu, khóc cũng chỉ biết lặng lẽ mà nuốt nước mắt vào trong lòng...
.........
Cậu vuốt nhẹ đôi má cô, hóa ra dáng cô lúc ngủ là thế này đây... ngay cả khi cô ngủ gục bên cạnh cậu với tư thế xấu nhất, cô vẫn giống Bách Hợp. Không biết đã bao đêm cậu đứng trước cửa phòng cô, cậu muốn ôm chặt cô nhưng lại sợ cô bị tổn thương, cậu muốn nói với cô rằng... cậu đang phát điên lên vì cô, nhưng rồi cậu lại giữ nó trong lòng. Cậu dối lòng mình rằng rồi nó sẽ ổn, nhưng nó lại rạo rực lên khi cậu bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt thiết tha, đẹp rạng ngời ấy...
Cậu khẽ hôn lên má cô, đôi má ấm... mềm mại... Cô vẫn say ngủ... hàng mi dày khẽ rung lên, đôi mày khẽ nhíu lại... Cậu lại hôn cô, một nụ hôn thật sự, nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng ngọt ngào đầy tình cảm... Bất chợt cô mở mắt ra... Cô co người lại khi bắt gặp ánh mắt cậu. Rất gần, khoảng cách của hai đôi môi đang chạm vào nhau.
- Cậu đang làm gì vậy?
- Chưa hết đâu...
Cậu lại kéo cô vào lòng, lần này là nụ hôn thật sâu, nụ hôn nồng nàn chất chứa từ rất lâu trong lòng cậu.
Cô không đẩy cậu ra, cô cũng muốn có nó, muốn có nụ hôn này. Trong khoảnh khắc đó, cô không muốn nghĩ gì cả, không muốn nghĩ đến thân phận giữa cô và cậu, không muốn nghĩ đến lời nói cay nghiệt của bà chủ. Bất chấp việc cô có bị tổn thương hay không, nhưng lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng giây phút được đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của cậu hai dành cho mình.
Chương 8: Vâng, cô ấy là vợ của tôi.
(Note: Những đoạn hội thoại được đặt trong dấu (...) ám chỉ nhân vật đang sử dụng ngoại ngữ, các bạn đọc để ý hộ mình nha ^^)
Một ngày nắng ấm báo hiệu cho một tình yêu bắt đầu.Tokyovẫn đang rộn rã chuẩn bị đón Giáng sinh, thật ấm áp và hạnh phúc. Đối với An Ninh, điều hạnh phúc nhất là được làm bữa sáng cho cậu hai, một bữa sáng đầy đủ năng lượng để cậu có thể khỏe mạnh.
- Cậu hai... tôi vào nhé? - An Ninh gõ cửa.
Dường như cậu hai vẫn chưa thức dậy, cậu vẫn luôn ngủ như một chú mèo lười, cho tới khi có người vất vả gọi cậu thức dậy.
- Cậu hai, dậy nào, một tiếng nữa cậu có cuộc họp đấy, dậy đi còn ăn sáng nữa.
Cậu hai cựa mình, nhõng nhẽo:
- Cho anh ngủ thêm một lát đi, anh chưa muốn dậy...
- Không được, phải dậy ngay, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu còn phải chuẩn bị cho buổi họp nữa...
- Không, anh muốn ngủ cơ...