--> Đôi Mắt Của Hầu Gái - game1s.com
XtGem Forum catalog

Đôi Mắt Của Hầu Gái

cô An Ninh có em gái hay chị gái không?

An Ninh cười rồi hỏi:

- Tôi không có chị gái, tôi là con cả, dưới tôi có một em trai mười tám tuổi và một em gái gần mười hai tuổi. Nhưng... sao anh lại hỏi như vậy?

- À, tại vì lần đầu gặp cô, tôi đã thấy rất quen, cô giống người yêu giám đốc quá. Nhưng khi hỏi, anh ấy chẳng nói gì cả.

- Người yêu giám đốc?

- Vâng, giám đốc có để một bức ảnh trên bàn làm việc, người đó giống cô An Ninh lắm, chắc là người yêu của giám đốc, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhắc đến cô ấy, nhưng mà ảnh quý bức ảnh đó lắm.

An Ninh thoáng xao động, nhưng cũng không kém phần căng thẳng, cô không muốn ai biết về quá khứ giữa cô và cậu hai. Và cô cũng không muốn biết thêm điều gì về cậu. Cô cần giữ lửa hận trong lòng hơn là những điều khiến trái tim cô dao động.

Cậu đẩy cửa bước vào và không mấy ngỡ ngàng khi thấy An Ninh. Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ nghiêm túc và bận rộn của cậu, cậu dường như là một người khác trong công việc, một người phân biệt rõ ràng giữa chuyện tình cảm và chuyện làm ăn.

Cậu đưa An Ninh xuống kho hàng và đưa cho cô xem mẫu đơn hàng cùng những số liệu về thành phần cũng như đặc tính của từng mã hàng. An Ninh cũng mải ghi ghi chép chép, cô dần dần thấy thoải mái và quen hơn với công việc mà không còn nghĩ đến chuyện giữa hai người.

Sau khi xem xét kĩ càng từng kiện hàng, An Ninh cùng cậu hai trở về văn phòng hoàn thành nốt những thủ tục chuyển giao còn thiếu.

...

Bà chủ đến, được thông báo cậu đang bàn công chuyện với đối tác. Bà đành phải đợi cậu ở phòng chờ. Hoài Nam mang cho bà một tách trà giúp bà làm ấm người và giết thời gian. Cậu ngồi xuống đối diện với bà, e dè hỏi:

- Bữa nay phu nhân tới thăm giám đốc hay có chuyện gì ạ?

Bà đặt tách trà xuống bàn.

- Tôi có hẹn với mấy người bạn, họ sẽ giới thiệu con gái họ cho Thiên Bảo. Đã đến lúc nó lấy vợ rồi. - Bà cười nhạt với vẻ kiêu hãnh của một người quyền lực.

Hoài Nam gật gù, cậu đã biết trước điều đó, cậu nhìn về phía về phía phòng Thiên Bảo rồi nhìn xuống đồng hồ.

- Chắc cũng sắp xong rồi ạ, phu nhân có cần tôi thông báo với giám đốc không ạ?

Bà lắc đầu và muốn ngồi đợi cho đến lúc cậu xong việc. Bà thừa biết nếu báo cho cậu biết bà tới thì cậu sẽ lấy lý do này nọ để chống chế và từ chối đi với bà.

...

Công việc cũng đã hoàn thành kha khá, An Ninh sắp xếp tài liệu vào cặp rồi khoác áo xin phép cậu ra về.

- Vậy tôi sẽ soạn lại bản hợp đồng và thống nhất mọi thứ với giám đốc của tôi. Ngày mai tôi sẽ fax lại cho anh một bản và ngày kia chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.

Cậu gật đầu tán thành rồi ngập ngừng hỏi An Ninh:

- Chiều nay em có bận gì không An Ninh?

Cô ngạc nhiên khi cậu hỏi điều đó.

- Có chuyện gì vậy?

- Nếu em rảnh, anh có thể mời em bữa tối được không?

Cậu hơi cười khi thấy vẻ căng thẳng trên nét mặt An Ninh.

- Không có gì đâu, chỉ là mời đối tác đi dùng bữa thôi. Anh hứa là sẽ không nhắc gì đến chuyện của hai chúng mình cả, ok?

An Ninh thở nhẹ nhưng vẫn chưa hết căng thẳng, cô gật đầu đồng ý và làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.

Cậu mở cửa cho cô rồi đưa tay mời cô ra trước. Nhưng cô sững người khi nhìn thấy bà Lưu đang ngồi ở phòng chờ.

Cậu tò mò ngó mặt ra, hai người sững người một lúc rồi An Ninh cũng quyết định bước ra. Cô lấy hết can đảm đi đến trước mặt Hoài Nam và cố tỏ vẻ không biết bà Lưu.

- Tôi đi trước, hẹn gặp lại anh vào ngày ký hợp đồng.

HoàiNambắt tay cô và không quên giới thiệu bà Lưu với An Ninh:

- Đây là Lưu phu nhân, mẹ của giám đốc chúng tôi.

An Ninh quay qua cúi chào bà một cách lịch sự rồi chỉ chờ bà gật đầu là cô có thể thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức.

- Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ, tôi trông cô rất quen.

Giọng nói của bà Lưu khiến An Ninh hơi run. Đã hai năm rồi nhưng ám ảnh về những gì bà gây ra cho cô vẫn khiến cô run sợ.

- Không, đây là thư ký của công ty K, một công ty đối tác của con tại Nhật. Mẹ không biết cô ấy đâu.

Bà Lưu vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn An Ninh, nhưng bà sự nhớ ra điều gì đó liền quay qua nói với cậu hai:

- Tối nay mẹ đã hẹn bạn mẹ rồi, chúng ta đi thôi không muộn. Con phải chuẩn bị cho tốt đấy, con gái của cô ấy rất hợp với con. - Bà khoác tay cậu hai ý muốn cậu đi ngay nhưng cậu bỏ tay bà ra rồi đứng về phía An Ninh.

- Hôm nay con không đi được, con phải dùng bữa với đối tác.

Bà đưa mắt nhìn An Ninh, ánh mắt nảy lửa và thù hằn của bà vẫn không khác gì hai năm về trước. Đối với bà, bà chỉ chấp nhận những cô gái mà bà đồng ý được tiếp cận con trai mình, bà luôn lo lắng những người phụ nữ đến với con trai mình đều vì mục đích vụ lợi.

- Không thể để hôm khác được sao con? Khó khăn lắm mẹ mới sắp xếp được lịch hẹn với cô ấy.

- Cô ấy ở trong nước, còn đối tác của con ở nước ngoài, vậy bên nào quan trọng hơn?

- Chẳng lẽ vì không đi dùng bữa với họ mà họ không ký hợp đồng với con sao? - Bà Lưu quay qua nhìn An Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý.

- Vậy chẳng lẽ con không đi với mẹ thì con sẽ không lấy được vợ sao? - Cậu cũng chẳng ngại mà nói lại.

Bà Lưu không kìm được cơn tức giận, bà quắc mắt nhìn An Ninh tỏ vẻ không thích.

- Thôi, anh đi với mẹ đi, chúng ta sẽ dùng bữa vào hôm ký hợp đồng cũng được.

- Đúng đấy giám đốc, hay để tôi mời cô ấy đi, giám đốc đi cùng phu nhân đi.

An Ninh nhìn cậu, cô hiểu cậu không muốn đi cùng bà chủ, từ trước đã vậy, mỗi lần cậu đi cùng bà, cậu đều nhờ An Ninh gọi điện rồi viện cớ đó mà chuồn. Nhưng giờ thì đã khác, cô không phải là hầu gái của cậu, cũng chẳng phải là cái gì của cậu, vì vậy cô không nên xen vào cuộc sống của cậu.

Cuối cùng thì cậu đành cùng mẹ tới chỗ hẹn. Cậu ngoái lại nhìn An Ninh với vẻ luyến tiếc, bất chợt cậu giơ tay ra dấu hiệu gọi điện thoại, dấu hiệu mà cô đã quá quen thuộc. An Ninh chợt hiểu ra cậu hai muốn mình giúp, cô gật đầu rồi lặng nhìn cậu hai đi theo bà Lưu ra khỏi công ty.


Chương 12:"Xin em, anh cần phải biết!"

8 giờ 30. Cậu đợi điện thoại từ An Ninh trong khi các mẹ vẫn đang thao thao bất tuyệt về những đứa con giỏi giang của mình. Cậu chẳng mấy để ý đến cái cô được gọi là vợ tương lai của cậu kia mà chỉ nhăm nhe chực chờ cho điện thoại kêu để rồi thoát khỏi cái chỗ nhàm chán và nhạt nhẽo này.

8 giờ 35.

...

8 giờ 40.

...

Cậu bắt đầu hết kiên nhẫn, cậu không biết cái miệng của mình còn phải cười đến khi nào nữa trong khi hai mẹ thì cứ nói như thể cả một thế kỷ chưa gặp nhau vậy. Lúc này đây, cậu không thể nghĩ gì khác ngoài An Ninh, cậu muốn gặp cô ngay lập tức, dường như nỗi nhớ càng nhân lên gấp ngàn gấp vạn lần theo từng phút. Không hiểu sao cậu lại nhớ cô đến thế, nhớ đến phát điên, chỉ muốn chạy ngay khỏi nơi này để đến bên cạnh cô, quỳ xuống và nói lời xin lỗi mong cô tha thứ. Rồi hai người sẽ làm lại từ đầu.

Cuối cùng thì điện thoại cũng đổ chuông, là số của HoàiNam. Cậu mừng hụt nhưng cũng xin phép mọi người ra ngoài.

- Alô, HoàiNam.

- Giám đốc à, đi thôi, lúc nãy thấy anh ra hiệu là tôi hiểu ngay... Chắc anh chán lắm hả?


- An Ninh đâu?

- Hả, cô ấy vừa đi rồi, tôi đã mời cô ấy ăn.

- Cô ấy đi đâu? Cậu có biết không?

- Này, giám đốc, tôi là người cứu anh đấy, sao anh chỉ hỏi về An Ninh thế hả?

- Tôi xin lỗi, lúc khác tôi sẽ mời cậu một bữa, nhưng giờ thì cậu hãy cho tôi biết An Ninh đã đi đâu, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.

- Lúc nãy cổ nhận được điện thoại của ai đó và đã đi rồi, thấy cổ có vẻ vui lắm. Hình như là tới Nhà hát Lớn thì phải...

HoàiNamnói chưa hết câu bên máy kia đã chỉ còn nghe thấy những tiếng tút... tút nhạt nhẽo. Anh khẽ nheo mắt ngán ngẩm ông chủ của mình rồi kéo khóa áo lên đi tiếp trong thời tiết ngày càng lạnh.

...

Giữa quảng trường Nhà hát Lớn đông đúc, ánh đèn trên cây thông làm sáng bừng không gian khiến mọi vật trở nên ấm cúng hơn. Từng đôi tay trong tay chầm chậm đi trên đường, đôi lúc còn dừng lại để trao nhau những nụ hôn nồng thắm. Cậu chạy như bay để tìm kiếm hình bóng thân thương, quá đông để cậu có thể quan sát thấy mọi thứ. Rồi thì bóng dáng ấy cũng hiện ra trước mắt cậu, một mình ở một nơi đầy ánh sáng huyền ảo. Trông nó càng lúc càng lộng lẫy hơn, cậu chạy, chạy tới gần nó mặc cho dòng người có xô đẩy. Nhưng rồi, cái bóng ấy đang ôm một người khác, ngay trước mặt cậu. Cậu đứng như chôn chân ở đó nhìn họ ôm nhau, ôm nhau thật chặt. Người đàn ông cao lớn...


Cậu đợi Thiên Thành trước cổng nhà, căn nhà thật lộng lẫy khác hẳn với căn nhà mà cậu đang ở. Lúc cậu còn ở đây, mọi thứ đối với cậu thật quá bình thường, căn nhà bình thường, người làm bình thường, bảo vệ bình thường và cả tiền cũng chẳng là gì. Cậu đã từng sống như một kẻ ngự trên tiền, vung nó ra mà không thương tiếc, tiêu nó như một kẻ lỗ mãng chẳng cần biết đến giá trị của nó. Nhưng giờ đây, cậu đang làm để có được nó, cậu biết quý trọng những gì mình đang có, nhìn ngôi nhà với sự ngưỡng mộ và tham vọng rồi một ngày cậu sẽ có được một cơ ngơi như vậy. Cậu lại nghĩ tới An Ninh, cậu hạnh phúc vì ngôi nhà này cho cậu biết thế nào là tình yêu thật sự, nó mang An Ninh đến cho cậu, giúp cậu hiểu ra mọi thứ khi đánh mất. Đồng hồ đã điểm 12 giờ, đã quá muộn để An Ninh và Thiên Thành ở bên nhau, trong lòng cậu lại rạo rực lên cảm xúc khó tả. Cậu nghĩ ra đủ thứ có thể xảy ra giữa hai người đó, cậu tức giận khi nghĩ đến Thiên Thành và An Ninh hạnh phúc bên nhau, còn cậu thì đứng đây tự dằn vặt bản thân trong quá khứ. Tiếng ô tô tiến lại gần, cái bóng dáng thấp thoáng ấy dần hiện ra sau tấm kính. Cậu tiến lại phía chiếc xe trước sự ngạc nhiên của cậu út.


- Anh hai, khuya rồi, có chuyện gì mà lại tới vào giờ này?

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. - Cậu hai cố giữ bình tĩnh.

- Có chuyện gì vào nhà nói được không? - Cậu út khẽ nheo mắt.

- Không, chuyện này phải nói riêng, tôi và cậu đi chỗ khác nói chuyện.

- Em vừa xuống khỏi sân bay, có gì để mai nói được không? Em hơi mệt.

- Vừa xuống khỏi sân bay ư? Yên tâm, không mất nhiều thời gian của cậu đâu. - Cậu hai cười mỉa mai.

Cậu út đồng ý và mở cửa xe cho cậu hai, chiếc xe lao vút đi nhanh như chớp.

Chiếc xe dừng lại ở ven một con sông lớn dưới chân cầu. Giờ này đã quá muộn nên chẳng có ai qua lại. Không khí nặng nề dần bao phủ quanh hai người. Cậu út chẳng mấy khi nói chuyện với anh mình, đơn giản là chẳng có chuyện gì để nói. Hai năm nay, anh Thiên Bảo bận mở công ty, cộng thêm việc anh dọn ra ở riêng nên rất ít gặp. Còn cậu thì cũng có những dự án làm phim riêng của mình nên cũng ít khi ở nhà, vì vậy hai năm qua họ gặp nhau cũng chỉ được đôi ba lần.

- Có chuyện gì anh nói đi.

- Lúc nãy, cậu gặp An Ninh đúng không?

Cậu ngạc nhiên trước cậu hỏi của Thiên Bảo, nhưng giữa cậu và An Ninh chẳng có gì phải giấu giếm, cậu nói thẳng.

- Đúng, em gọi điện về biết cô ấy về nước công tác.

- Cậu biết số điện thoại của cô ấy?

- Vâng.

- Bao lâu rồi? Cậu qua lại với cô ấy bao lâu rồi?

- Gì mà qua lại chứ? Em vẫn liên lạc với cô ấy từ khi cô ấy bỏ đi...

Nghe nói đến đây, Thiên Bảo lao tới túm lấy cổ áo Thiên Thành rồi gắt lên:

- Sao mày không cho tao biết? Mày biết là tao đã tìm cô ấy khổ sở thế nào? Mày biết, mày vẫn gặp cô ấy mà lại không cho tao biết? Thằng chó, mày định giở trò gì, mày định cướp cô ấy khỏi tao ư? Tại sao? Tại sao mày lại làm như thế?

Cậu út gạt tay Thiên Bảo ra, rồi dựng lại cổ áo. Bỗng nhiên cậu vung tay đấm Thiên Bảo một cái khiến Thiên Bảo mất đà ngã xuống đất.

- Vì sao à? Vì tôi muốn bảo vệ An Ninh khỏi tên khốn như anh. Anh không nhớ mình đã làm những gì với An Ninh hay sao mà còn dám lên mặt chửi tôi? Anh không thấy mình Sở Khanh và quá ích kỷ sao?

Thiên Bảo vùng dậy đấm lại Thiên Thành, máu từ khóe miệng Thiên Thành chảy ra, cậu lao tới túm lấy cổ áo anh trai mình rồi đẩy anh xuống nền đất lạnh.

- Tốt hơn hết hãy quên An Ninh đi, đừng khiến cô ấy khổ thêm nữa, hai năm qua cô ấy phải gánh chịu đã quá đủ. Đừng bắt tôi phải ra tay khi tôi còn coi anh là anh trai của mình. Tôi biết, công ty của An Ninh đang hợp tác với công ty của anh. Hãy cẩn thận hành động của mình với An Ninh, anh mà còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy lần nữa... tôi sẽ không tha cho anh đâu!

Cậu buông Thiên Bảo ra rồi lên xe phóng đi mất, để lại Thiên Bảo với hàng vạn câu hỏi trong đầu. An Ninh đã xảy ra những chuyện gì trong hai năm qua, cô ấy đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp gì mà cậu chưa biết? Cau nói của Thiên Thành càng khiến cậu thêm rối hơn. Dường như mọi thứ đã đi quá xa với những gì cậu nghĩ. Nó không chỉ đơn thuần như vẻ bên ngoài của nó và còn ẩn chứa sự mất mát to lớn khác bên trong. Cậu bóp trán suy nghĩ, trong ký ức của cậu hình như vẫn chưa đủ, nó không thể lý giải được sự ra đi đột ngột của An Ninh hai năm về trước.

*

An Ninh ngồi trước mặt cậu, cậu nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đang mải miết hoàn chỉnh những điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng mà chỉ vài phút nữa hai bên sẽ bắt tay nhau ký. Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới An Ninh, nghĩ tới những gì mà Thiên Thành nói tối hôm trước. Cậu không sao thôi nghĩ về nó được, dường như cậu là người ngoài cuộc không hề biết một chút gì về quá khứ đó. Mẹ của cậu, người đàn bà đầy quyền lực, độc tài và dám làm mọi việc ấy đã gây ra những gì? Phải chăng người con gái đầu tiên mà cậu yêu cũng ra đi đột ngột vì điều đó? Đầu cậu như muốn nổ tung, không thể tập trung công việc được.

- Cậu Thiên Bảo...

Giọng ông giám đốc gọi khiến cậu giật mình.

- Vâng.

- Bản hợp đồng đã xong, cậu xem kỹ lại rồi hãy ký nhé.

Ông đưa cậu bản hợp đồng, cậu đọc qua một lượt rồi ký. Công việc đã hoàn thành, An Ninh cùng ông giám đốc sửa soạn chuẩn bị ra về.

- Khi nào thì ông về Nhật? - Cậu bất chợt hỏi ông giám đốc, đó là cái cớ tốt nhất để cậu có thể biết được khi nào An Ninh trở lại Nhật.

- Chắc độ chiều mai tôi và cô An Ninh sẽ bay về Nhật, tôi cần giải quyết vài vấn đề còn lại dưới xưởng.

Cậu nhíu mày tỏ ý không vừa ý, An Ninh nhìn cậu, cô hiểu rằng cậu đang đắn đo điều gì đó.

- Tôi e là chúng tôi cần cô An Ninh ở lại đây một thời gian, mong ông hiểu giúp.

Ông giám đốc có vẻ không hiểu ý của cậu, mà chính cậu cũng chẳng nghĩ ra lý do gì có thể thuyết phục ông ấy để An Ninh ở lại. Cậu cười xòa rồi bắt tay ông giám đốc.

- Thôi, vậy thế này, hai người cứ về Nhật trước, có việc gì liên quan đến lô hàng hay khâu vận chuyển thì tôi sẽ qua đó thông báo với các ông sau.

Ông giám đốc không mấy để ý đến biểu hiện khác lạ của cậu, ông cười giòn và vỗ vai cậu ra dáng rất hài lòng. Ông khoác áo lên rồi đưa áo cho An Ninh, ông cầm giúp cô tập tài liệu và kiên nhẫn đợi cô mặc xong áo khoác.

Cậu hai quay mặt đi, cậu không muốn nhìn cái cảnh An Ninh quá thân mật với giám đốc của mình, cái cách ông ta nhìn cô như thể đang nhìn người yêu của mình với ánh mắt trìu mến vậy, thật lố bịch và khó chịu.

Tối hôm ấy, cậu đứng đợi Thiên Thành trước cửa. Cũng như hôm trước, cậu út về nhà khá muộn. Từ khi trở thành đạo diễn nổi tiếng, cậu luôn bận rộn với công việc của mình, những dự án làm phim, liên hoan phim cho đến những buổi party thâu đêm suốt sáng cùng những diễn viên người mẫu xinh đẹp.

Tiếng còi xe của Thiên Thành vang lên từ phía xa khiến Thiên Bảo giật mình. Cậu hiểu được ánh mắt ngán ngẩm của Thiên Thành qua lớp kính kia, cậu biết Thiên Thành không hề muốn gặp cậu.

- Anh tới đây làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?

- Thiên Thành, anh biết lần trước là anh sai, nhưng anh xin em, anh cần biết những năm qua An Ninh đã xảy ra chuyện gì.

- Tất cả đã quá muộn để biết, khi biết được thì anh tính làm gì? Hận mẹ hay là tới quỳ trước chân An Ninh xin tha thứ? Tránh ra cho tôi vào nhà, tốt nhất anh hãy quên An Ninh và cái quá khứ hai năm về trước đi. Như vậy An Ninh và anh mới có thể sống tốt được.

Nói rồi cậu rồ ga chuẩn bị phóng xe qua cổng. Nhưng... Thiên Bảo đã quỳ xuống, ngay trước đầu xe cậu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh mình như vậy. Đối với cậu hai, cái tôi của mình luôn là quan trọng nhất. Chính vì vậy, dù cậu có chơi bời hay trăng hoa thế nào, lòng tự trọng của cậu cũng không hề bị sứt mẻ hay lung lay. Nhưng, giờ đây, cậu đang quỳ xuống, quỳ xuống để cầu xin đứa em của mình, vứt bỏ cái tôi, vứt bỏ lòng tự trọng để có thể chuộc lại những lỗi lầm trong quá khứ.

- Tôi quỳ xuống đây để xin cậu, xin cậu hãy cho tôi biết. Dù tôi có hận mẹ hay tôi có phải quỳ xuống xin An Ninh tha lỗi... Tôi vẫn muốn biết, hãy nói cho tôi hay để sau này tôi biết phải sống thế nào, phải sống ra sao. Nếu không cả cuộc đời này tôi sẽ sống trong dằn vặt mất.

Cậu út thở dài và có vẻ xuôi xuôi trước sự chân thành của anh trai mình. Cậu mở cửa bước xuống xe.

- Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng với một điều kiện, dù có chuyện gì xảy ra, nếu anh làm cho An Ninh khóc một lần nữa, tổn thương một lần nữa, thì tôi e rằng giữa chúng ta không còn tình anh em nữa.

Thiên Bảo gật đầu, cậu chú ý lắng nghe từng lời Thiên Thành nói.

- Sau khi anh từ Nhật trở về, mẹ đã biết giữa anh và An Ninh có điều gì đó khác lạ. Mẹ cố gắng kiếm một việc ởSingapoređể đẩy anh sang đó vài tháng, trong thời gian đó, mẹ sẽ loại bỏ An Ninh. An Ninh dần tránh gặp mọi người, cổ thường khóc trong phòng một mình vào buổi tối và bị xa lánh. Một tháng sau khi anh xuất ngoại, An Ninh báo cho tôi rằng cô ấy đã có thai với anh. Lúc đó tôi mới biết... ngay lúc ấy tôi đã muốn bay quaSingapoređể giết chết anh... Nhưng An Ninh đã quỳ xuống cầu xin tôi tha cho anh và muốn tôi giúp cô ấy trốn khỏi nơi này. Tôi khuyên cô ấy nên bỏ đứa bé đi, nhưng cô ấy cứng đầu nhất quyết phải sinh ra nó. Mọi sự vỡ lở khi mẹ phát hiện ra An Ninh có những biểu hiện lạ. Khi kế hoạch sắp sửa hoàn thành thì lại bị mẹ phát hiện. Bà biết đó là con của anh nhưng khăng khăng nói rằng cổ đã có bầu với một tên bảo vệ nào đó rồi nói cô vi phạm hợp đồng. Tôi không thể làm gì lúc đó, hôm đó là ngày tôi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tôi đã không thể ở nhà để bảo vệ cổ. Khi trở về nhà, tôi thấy An Ninh đang ngồi ngoài cổng. Anh có biết trông cô ấy như thế nào không? Chỉ một bộ đồ, không áo khoác, không hành lý, không tiền bạc, không giấy tờ tùy thân. Khi gặp tôi, cô ấy vẫn nở nụ cười thật tươi, người cô ấy run lên vì lạnh, chân cô ấy, tay cô ấy, môi cô ấy tím tái đi vì đã ngồi ngoài trời lạnh quá lâu. Tôi lại muốn tìm anh, tôi muốn xé xác anh, băm vằm anh ra thành trăm mảnh. Tôi cũng hận mẹ, hận vì sao bà lại đối xử với An Ninh không chút tình người như thế. Bộ dạng nhếch nhách thảm hại đáng thương đó của An Ninh cho đến giờ vẫn là sự ân hận lớn nhất của tôi. Sau đó, An Ninh phải nằm viện vì tình trạng sức khỏe và đứa con trong bụng. Ngày nào tôi vào thăm cô ấy là cô ấy hỏi tôi anh đã về chưa và dặn tôi không được cho anh biết cổ đang trong viện. Cổ không muốn trở thành vật cản trong cuộc sống của anh. Hai tuần sau, một vị luật sư tới đưa cho cô ấy một tập tài liệu. Lúc tôi đi lấy nước trở về phòng thì không thấy cổ ấy đâu. Chỉ thấy đống giấy tờ rơi dưới sàn và một xấp tiền, rất nhiều tiền. Đó là giấy tờ đồng ý bỏ đứa bé và cắt đứt mọi liên hệ với Lưu gia... hơn nữa... anh và mẹ đã ký. Tôi đã đi tìm nhưng không thấy cổ, suốt một thời gian dài sau đó, tôi đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi, khắp các bệnh viện nhưng đều vô ích. Nửa năm trở lại đây, trong một lần qua Nhật quay phim, tôi đã gặp lại An Ninh trong vai trò của một cô thư ký. Cũng như anh đã thấy. - Nói đến đây, Thiên Thành không thể nén cơn tức giận, cậu đập tay vào cửa kính.

Vậy là bao năm qua, Thiên Bảo chỉ như một con rối trong tay mẹ, cậu không ngờ một người đàn bà như vậy lại có thể độc ác và phũ phàng đến như thế. Cậu định xông vào nhà nhưng bị Thiên Thành giữa lại.

- Anh tính làm gì?

- Tôi phải làm rõ điều này với mẹ.

- Anh bị điên sao? Anh thử nghĩ xem, vì sao mẹ lại làm như vậy? Bà phải quản lý cả một Lưu gia, bà cũng chỉ vì Lưu gia nên mới làm như vậy. Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu như An Ninh mang trong mình đứa con của anh? Mọi người sẽ nghĩ thế nào khi một hầu gái lại là thiếu phu nhân của Lưu gia khét tiếng? Mẹ cũng chỉ vì cái nhà này nên mới phải làm như vậy.

- Nhưng có gì cũng phải đợi tôi về rồi muốn làm gì thì làm...

- Đợi anh về? Đợi anh về thì giải quyết được gì khi anh chỉ làm mọi việc trở nên rối hơn. Anh có tự tin lúc đó anh bảo vệ được An Ninh không? Hay lại để cô ấy ra đi đau đớn như cô hầu gái trước của anh? Nghĩ lại đi Thiên Bảo, giờ thì anh biết hết mọi thứ, nhưng không nhất thiết phải đào bới nó lên lại từ đầu, nó sẽ chỉ gây ra đau đớn và tổn thương cho tất cả mọi người mà thôi.

Cậu ngồi sụp xuống, cậu không thể làm gì sao? Sao cậu lại bất lực thế này? Cậu không thể bảo vệ người con gái mình yêu, cũng không thể dũng cảm yêu cô. Cậu không biết mình nên làm gì và phải làm gì lúc này. Thứ duy nhất mà cậu làm được chỉ là ngồi đây, ngồi đây và hối hận về tất cả những gì mình đã làm, đã gây ra cho An Ninh. Nước mắt tuôn rơi, cậu đang khóc, khóc vì cái gì? Khóc vì thương An Ninh hay vì sự bất lực của bản thân? Khóc vì mọi thứ đã quá muộn, cậu đã không còn đủ tư cách để nắm lấy tay An Ninh một lần nữa.

*

Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùng thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, chôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảo quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến mình, cậu tự đặt mình vào hoàn cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.

Cậu nhấc điện thoại gọi cho An Ninh.

- Alô.

- Em ngủ chưa?

- Chưa, em vừa mới tắm xong. Có chuyện gì vậy?

- À không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.

An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào cậu cần giãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô không dành trọn vẹn cho cậu?

- Có chuyện gì vậy? - An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.

Cậu cũng im lặng một hồi, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng giấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa, cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.

- Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.

- Đợi em một lát, em xuống ngay.

An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mặt dưới lầu. Gương mặt cô, ngay cả khi cô bên cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có bên cạnh mãi mãi. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho An Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần. Bao năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết trân trọng nó.

Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, gọi một chai rượu và một đĩa đồ nhắm. An Ninh rót cho cậu một chén và cô cũng tự rót cho mình một chén, xong xuôi đâu đấy, cô ngồi đợi cậu uống cạn. Vị cay nồng của rượu trôi xuống cổ họng cậu bỏng rát. An Ninh vẫn đang ngồi đợi cậu. Ánh mắt của cô khiến cậu không thể không nói gì.

- Xin lỗi vì đã kéo em ra ngoài muộn thế này.

- Có chuyện gì sao? Anh không bao giờ uống rượu quá khuya.

- Anh cũng không hiểu vì sao mình lại uống rượu. Chỉ đơn giản là uống một thứ gì đó, và muốn được ngồi cạnh em thế này.

- Em đã ở đây rồi, em sẽ không hỏi anh là có chuyện gì cả. Vậy nên anh cứ uống đến khi nào anh muốn.

Cậu luôn thích câu nói đó của cô. An Ninh không bao giờ cố gắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cậu, cô thường kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi cậu tự nói ra hay cho tới khi những hành động hay lời nói bất thường của cậu đủ để cô hiểu ra mọi vấn đề.

- Anh biết không nên hỏi em điều này, nhưng... nó luôn ở trong lòng anh suốt hai năm qua... anh luôn thắc mắc, liệu đã có phút giây nào... em thôi yêu Thiên Bảo chưa?

Câu hỏi của cậu út khiến An Ninh giật mình, trong suốt hai năm qua, cô luôn nuôi hận thù trong lòng, cô nghĩ đến cậu hai cũng chỉ với ý nghĩ muốn giết chết cậu cho hả dạ. Nhưng, cậu út lại nói tới chữ yêu, dường như nó đang tìm hiểu tận sâu trong tim cô tình yêu mà cô vẫn giữ cho cậu, nó đã được cất giữ ở một nơi nào đó.

- Không, em hận anh ta, cả đời này em hận anh ta, cho đến khi chết em vẫn hận anh ta.

Cậu cười nhạt, cậu rót đầy một chén rồi uống cạn.

- Vậy mà anh nghĩ rằng em đang nói dối cơ đấy An Ninh. Nhiều lúc anh cũng đã nghĩ, liệu trong trái tim em, khi nào mới có chỗ đứng cho anh, thời gian hai năm qua, mọi thứ đối với em chỉ là vô nghĩa, tình yêu của em vẫn dành cho người đã đẩy cuộc đời em xuống vực. Còn kẻ si tình mù quáng như anh, luôn trở về nhà với hai bàn tay trắng.

- Anh say rồi đó, Thiên Thành. Em nghĩ là anh không nên tiếp tục.

- Anh xin lỗi vì đã nói với em những lời đó, anh thừa nhận, anh đã hơi say. Nhưng chỉ có rượu mới giúp anh có đủ dũng khí để nói ra...

Đột nhiên cậu nắm lấy tay An Ninh rồi siết mạnh khiến An Ninh giật mình.

- Liệu anh có nên tiếp tục chờ đợi nữa không hả An Ninh?

Cô còn chờ đợi điều gì ở kẻ xấu xa kia? Thiên Thành nói quá đúng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để yêu Thiên Bảo.

Đêm trôi qua thật nhanh, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mê muội nào rồi cũng phải tỉnh lại, có lẽ đã đến lúc cô buông tay ra và quên đi mọi thứ.


Chương 13: An Ninh, xin em hãy cho anh gặp con của chúng ta

Cậu hai ngồi đợi mẹ ở phòng khách. Căn nhà vẫn vậy, chẳng khác gì mấy so với hai năm về trước, có lẽ điều khác biệt duy nhất chỉ là nó đã trở nên vắng vẻ hơn. Thiên Mai thì về nhà chồng, anh Thiên Minh giờ công tác ở Bộ Ngoại giao, cậu cũng có cơ ngơi riêng và đã tự lập được cả năm nay. Căn nhà chỉ còn lại mẹ và Thiên Thành sống. Mọi thứ càng trở nên trống vắng hơn khi chỉ mình cậu đang ngồi đợi bà trong căn phòng quá ư là rộng lớn này.

- Hôm nay có chuyện gì mà con lại tới tìm mẹ như vậy, Thiên Bảo? - Bà Lưu bước vào khiến cậu hai giật mình.

- Con có chuyện muốn nói với mẹ.

- Chuyện gì? Không lẽ... con đã chấp thuận qua lại với con gái của Tô phu nhân lần trước.

- Không, là chuyện liên quan đến An Ninh.

Sắc mặt bà Lưu bỗng thay đổi hẳn, vẻ tươi cười ban đầu bỗng chốc đanh lại. Cố tỏ ra bình tĩnh, bà mở tủ lấy chai rượu rót ra một ly đặt trước mặt cậu hai rồi nói:

- Đó là chuyện quá khứ rồi, cần thiết phải nhắc lại không?

- Cần, vì những gì con biết là chưa đủ... đúng không mẹ?

Cơn giận của bà bốc lên, cậu có thể cảm nhận được qua sự biến sắc của tròng mắt và đôi tai bà. Nhưng rồi vẻ điềm tĩnh lại hiện hữu trên gương mặt bà giống như chiếc mặt nạ vậy.

- Tất cả những gì con biết là tất cả.

- Con thì không nghĩ như thế. - Cậu hai kiên quyết.

- Vậy, theo con, chuyện đó còn gì nữa? Mẹ không muốn vì một con a hoàn mà làm rạn nứt tình mẹ con giữa chúng ta, con hiểu chứ, Thiên Bảo? - Bà cố tỏ ra vẻ mềm mỏng với cậu.

- Con chỉ muốn biết những gì cần biết, để con có thể tự quyết định mình nên làm gì tiếp theo.

- Tại sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện đó? Không lẽ... con hồ ly đó trở về tìm con?

- Không có con hồ ly nào cả, xin mẹ hãy thận trọng với lời nói của mình.

- Giờ thì con giỏi rồi, con tự cho mình có đủ quyền để lên mặt dạy đời mẹ và để bảo vệ con hồ ly đó.

- Chính mẹ mới là người sai trong chuyện này. Hà cớ gì mà mẹ phải đuổi cô ấy ra đường như vậy?

- Tất cả là vì con đấy Thiên Bảo ạ. Nếu con không đi quá xa thì đâu đến nỗi mẹ phải làm tới nước đó. Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn giữ vững cái nhà này.

- Giữ vững cái nhà này ư? Mẹ thừa biết, đứa bé trong bụng cổ là con của ai, mẹ nhẫn tâm giết chết cháu nội của mẹ sao? Con không thể hiểu nổi mẹ.

- Mẹ thà mang tiếng ác mà giết nó đi ngay từ khi nó chưa thành hình còn hơn để sau này nó bị mọi người khinh rẻ. Con đã bao giờ nghĩ qua, nếu như đứa bé được sinh ra, mọi người sẽ nói như thế nào? Khi nó ra đường, mọi người sẽ chỉ vào mặt nó mà thốt lên: "A, mẹ mày là hầu gái, đồ con hoang, mày không đủ tư cách để làm cháu Lưu gia" hay đại loại một lời phỉ báng tương tự. Rồi con nghĩ cha con sẽ đồng ý cho con lấy An Ninh sao? Con nghĩ ông ấy sẽ còn tàn ác đến thế nào nếu như ổng biết con yêu nó.

- Mẹ có thể đợi con về rồi giải quyết mọi chuyện. Cớ sao lại giấu con lâu như vậy? Mẹ biết là con đã khổ sở thế nào không?

- Mẹ hiểu con mẹ hơn ai hết. mẹ biết con là người nặng tình nặng nghĩa. Nhưng thế giới của chúng ta và thế giới của An Ninh quá khác nhau, mẹ làm như vậy chỉ muốn tất cả đều có cuộc sống mới. Con hiểu chứ Thiên Bảo?

Cậu ngồi sụp xuống. Đúng như Thiên Thành nói, cậu biết sự thật cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, mọi chuyện chỉ càng rối thêm. Mẹ cậu nói quá đúng, giữa cậu và An Ninh luôn có rào cản, bức tường lớn quá cao và dày. Cả hai không thể phá vỡ nó, nó sẽ chỉ làm cho cả hai kiệt sức và mệt mỏi. Cậu đã không suy nghĩ nhiều như vậy, không tính toán cho cả hai, cậu nợ An Ninh quá nhiều, khiến cô ấy hận quá nhiều. Có lẽ, đã đến lúc cậu từ bỏ, từ bỏ An Ninh là lời xin lỗi tốt nhất của cậu dành cho cô vào lúc này. Cậu chẳng biết làm gì hơn nữa, cậu bất lực, cậu chán nản, cậu hận, hận chính bản thân mình đã gieo rắc khổ đau cho người con gái mà cậu yêu thương.

*

Màu của lá bắt đầu chuyển dần rồi trở nên đậm hẳn, những chiếc lá mới đang khép nép sau những chiếc lá già, chờ ngày được mở mắt nhìn ngắm thế giới. Cái giá buốt của mùa đông vẫn còn theo những cơn mưa phùn đầu mùa, nhưng đã phảng phất quanh đây hơi ấm của một mùa xuân mới.

Đã lâu lắm rồi An Ninh không đi dạo như vậy, không khí ẩm ướt của sương sớm, thoang thoảng qua cánh mũi là mùi ngai ngái của cây cỏ đẫm sương, mùi hương trầm của một ngôi chùa gần đây, cũng là hơi thở của nhịp sống đang chảy xung quanh cô. Chiếc áo dần thấm mồ hôi, một buổi sớm chạy bộ sẽ giúp tinh thần cô khoan khoái và minh mẫn. Chỉ vài tiếng nữa thôi là cô lại một lần nữa phải xa nơi này. Không biết bao giờ mới có cơ hội trở lại. Nơi đây, gắn bó với cô biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có, đau thương có và cả hạnh phúc. Cô lặng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hồ, tiếng gió xào xạc qua rặng liễu hát ru đưa cô về thời ấu thơ. Cảm giác như chẳng bao giờ muốn rời xa.

- An Ninh!

Tiếng gọi từ phía sau khiến An Ninh giật mình, và cô còn ngạc nhiên hơn khi người đứng đằng sau cô không ai khác chính là Thiên Bảo.

- Em có thời gian chứ, anh có thể mời em một tách café hay một chút đồ ăn nhẹ được không? Anh có chuyện muốn nói.

- Có chuyện gì vậy, tôi nghĩ là giữa tôi và anh, về chuyện công cũng xong xuôi đâu đấy rồi mà.

- Không mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ là một bữa sáng thôi, anh mong em có thể nể chút tình cảm trước kia.

Cô nhìn lên đồng hồ tỏ ý là mình đang bận, nhưng lời cậu nói da diết quá, cô không nỡ lòng nào từ chối.

- Thôi được, bốn mươi lăm phút nữa tôi có hẹn, tôi cần tắm rửa và thay đồ, ba mươi phút nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng dưới tầng một khách sạn tôi đang ở. Tôi chỉ có thể cho anh mười lăm phút thôi.

Cậu hai mỉm cười chua chát. Cô cảm nhận được chút đắng trong tâm trạng của cậu lúc này. Có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu, dường như những ngày qua cậu đã phải trải qua những điều thật khó khăn. Cô muốn trò chuyện với cậu lâu hơn để có thể hiểu cậu, nhưng hình ảnh của Thiên Thành cùng những câu nói của cậu hôm đó đã thức tỉnh cô. Không thể để cô ngốc yếu ớt trong cô thức dậy được, cô cần mạnh mẽ và dứt khoát hơn.

Sau ba mươi phút, An Ninh có mặt tại bàn ăn. Cậu đang uống một tách café.

- Anh gọi đồ gì đó cho em nhé?

- Không cảm ơn, giờ có chuyện gì thì anh nói đi.

Sắc mặt cậu bỗng thay đổi, có phần trở nên căng thẳng hơn lúc trước. Cậu trấn tĩnh lại mình bằng một ngụm café nhỏ.

- Em có thể cho anh hỏi vài câu về quá khứ của chúng ta chứ? Anh hứa là sẽ không có chuyện gì xảy ra sau những câu hỏi, anh sẽ đi ngay khi nghe được những câu trả lời.

An Ninh chợt thấy hơi lạ, từ trước đến nay, Thiên Bảo không bao giờ e sợ điều gì, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Nhưng, con người ngồi trước mặt An Ninh lúc này không như vậy, cậu ngại ngùng và dè chừng từng lời nói. Dường như cậu đang cố khiến cho An Ninh cảm thấy thoải mái nhất.

An Ninh không nói gì, cô ngồi im xoay xoay chiếc tách mà người phục vụ vừa đem ra.

- Em hận anh lắm phải không?

An Ninh vẫn ngồi im không trả lời, nhưng cái ngồi im ấy của cô còn đáng sợ gấp ngàn lần so với việc cô cứ sửng cồ lên như mấy cô gái khác.

- Anh biết mẹ đã làm gì với em, anh biết anh là người sai.

Nước mắt An Ninh chực ứa ra, cô cố kìm nén để nó không tuôn rơi, từng lời nói kia như đang đâm vào nỗi đau của ngày trước, nó nhắc lại cho cô nhớ đến đôi vai gầy giữa những cơn gió mùa đông, sự chờ đợi mòn mỏi, mong cậu về từng ngày. Những ngày khó nhọc, tủi nhục khi phải sống cuộc sống lam lũ ở xứ người.

- An Ninh... tại sao em không nói với anh là em có thai? Dù sao đó là con anh, anh cũng có quyền được biết chứ.

- Biết thì giải quyết được gì? - An Ninh mỉm cười chua chát.

- ...

- Biết thì sao chứ? Biết thì anh sẽ cưới tôi hay là đưa tôi đi phá? Lúc đó anh có đủ tự tin để bảo vệ hai mẹ con tôi không?

Cậu cúi mặt, biết trước là sẽ như thế nhưng cậu chấp nhận. Cậu bị hơn gấp trăm ngàn lần như vậy cũng đáng. Chính cậu cũng chẳng biết cậu tới gặp An Ninh ngày hôm nay để làm gì. Nếu có thể để cô xả giận mà không hận cậu nữa thì cậu sẵn sàng ngồi đây hàng giờ. Cậu cũng muốn nói với cô một điều gì đó, một câu xin lỗi, một sự cầu xin tha thứ hay một lời chia tay? Đầu cậu bắt đầu rối lên hàng ngàn suy nghĩ khác nhau, cậu không biết mình nên làm gì bây giờ, cũng không biết phải bắt đầu nói gì. Cậu ngẩng lên nhìn An Ninh, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào, giọt nước mắt mà cậu không hề muốn thấy sau hơn hai năm gặp lại. Cậu cũng rưng lệ, cậu biết mình không nên khóc, nhưng người con gái mà cậu yêu thương đang đau đến từng khúc ruột, cậu cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ nhiều, cậu chỉ nhìn cô rồi cứ thế rơi lệ.

- Vậy, hôm nay anh gặp tôi là chỉ để gợi lại những chuyện đó thôi sao? Vậy thì anh có thể về được rồi đấy.

An Ninh đứng dậy bỏ đi thật nhanh, cô không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì mà lại đến gặp cô rồi đào xới lên những việc cô muốn quên đi.

Cậu chạy theo cô ra khỏi cửa hàng, cô không lên taxi mà cứ như vậy băng qua các dãy phố, mặc cho cậu gọi lại từ đằng sau...

- An Ninh, nghe anh nói đã, An Ninh...

Cậu chạy tới kéo tay cô lại... Nhưng cô đã giáng cho cậu một bạt tai đau điếng.

- Anh thật bỉ ổi, tôi đã nói như vậy rồi chẳng lẽ anh còn không hiểu? Để cho tôi yên...

- An Ninh, em đánh anh cũng được, chửi anh như nào cũng được. Nhưng xin em cho anh biết con của chúng ta đang ở đâu, anh cần gặp nó.

- Không có đứa con nào cả, anh buông tôi ra.

- Em nói dối, con của anh, em đã giấu nó ở đâu, anh phải gặp nó, anh phải nhìn mặt con anh.

- Buông tôi ra, đau quá... - An Ninh hét lên.

- Anh cần gặp con, xin em, hãy cho anh gặp nó... anh cầu xin em.

- Nó chết rồi!

Câu nói của An Ninh khiến cậu sững người... Cậu buông An Ninh ra...

- Em nói gì vậy, hả An Ninh?

- Đứa bé chết rồi! - An Ninh vừa nói vừa nấc nghẹn, cô kìm hai dòng nước mắt lại để không òa lên. - Sau khi nhận được giấy từ bỏ đứa bé có chữ ký của anh, tôi không thiết sống nữa, mọi thứ quanh tôi đều trở nên vô nghĩa. Tôi như một kẻ điên đi trên đường, đi hết phố này tới phố khác, cho đến lúc kiệt sức mà gục xuống. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình trong bệnh viện, y tá nói tôi đã hôn mê hơn ba ngày. Hơn nữa, họ nói... vì cứu tôi nên họ bắt buộc phải bỏ đứa bé.


Chương 14: Nếu như anh tỏ tình với em, em có chấp nhận anh không?

Cuộc sống bận rộn luôn khiến đầu óc con người không nghĩ ngợi lung tung. Họ thường có xu hướng tập trung cao độ vào công việc để hoàn thành nó tốt nhất. Một vài người lại mượn rượu, mượn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng để che giấu đi những điều thầm kín nhất trong lòng. Đã mấy đêm rồi An Ninh ở lại phòng làm việc, mấy tháng qua cô luôn cố gò ép bản thân vào công việc. Cô cảm thấy mình được an toàn và thoải mái khi ngồi ở đây, trong căn phòng với cả núi giấy tờ và chồng đống công việc. Tháng sau Mỹ phẩm K sẽ mở một chi nhánh tại ViệtNam, mọi thứ cần chuẩn bị còn quá nhiều, nhất là khi đó lại là quê hương của cô. Đặt bút xuống, An Ninh ngả người và quay chiếc ghế hướng về phía cửa sổ. Cảnh về đêm của thành phố thật hoa lệ, vẻ đẹp của nó quả thật rất khiến người ta ngạc nhiên. Cô phát hiện ra rằng chưa bao giờ cô ngắmTokyotừ trên cao như vậy, bao nhiêu bộn bề của cuộc sống, bao nhiêu khúc mắc trong lòng trong phút chốc dường như đều được trút bỏ. Tiếng chuông điện thoại reo... cô quay trở lại bàn làm việc để nhận cuộc gọi.

- Alô, tổng giám đốc ạ.

- Vẫn ở công ty sao?

- Vâng.

- Con nên nghỉ sớm đi, lễ nhận chức ngày mai, ta không muốn thấy một tân phó tổng giám đốc sắc mặt mệt mỏi đâu.

- Con biết rồi, còn một số giấy tờ thôi, con xem xong rồi sẽ về nhà ngay.

- Nhớ đấy, tập đoàn của chúng ta ra sao, dựa vào bản báo cáo trong cuộc họp cổ đông vào ngày mai đấy. Nên giữ gìn sức khỏe con à.

- Con biết rồi, tổng giám đốc ngủ sớm đi.

Cúp máy, An Ninh tắt đèn ngồi im trong bóng tối. Cô nghĩ về mình, nghĩ về những gì mình đã trải qua, lần nào những suy nghĩ cũng giống nhau, cũng đều đi vào ngõ cụt cả. Có lúc cô cũng muốn bỏ qua tất cả, muốn trở thành An Ninh của Thiên Bảo, muốn ngả vào lòng cậu, nói rằng cô sẽ tha thứ tất cả, nói rằng cô rất nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên, nhớ đôi mắt hơi buồn của cậu, đôi môi ngọt ngào và vòng tay ấm áp. Cảm ơn cậu đã cho cô biết thế nào là yêu một người, là nhớ một người, là đau vì một người. Đau mỗi lần nhớ tới, hận mỗi lần mơ về và yêu đến từng mạch máu trong cơ thể. Nhưng rồi tất cả cũng chẳng đi đến đâu, khi hai thế giới không thể hợp làm một. Tốt nhất mỗi người nên ở thế giới riêng để không khiến ai tổn thương. Rồi cô nghĩ tới cha và các em... và thầm cầu mong cho dù họ có ở bất kỳ nơi nào, đều được an toàn và hạnh phúc.

***

Tại căn nhà lớn của Lưu gia.

- Con định đi đâu đó, Thiên Thành? - Bà chủ ngồi trên bộ sofa đắt tiền, dùng một ngụm trà nhỏ trong lúc nhìn cậu út xách va li ra khỏi cửa.

- Con tới Nhật. - Cậu lạnh lùng trả lời bà.

- Ta thấy dạo này con rất hay tới Nhật, công việc bên đó bận rộn vậy sao?

- Cũng... khá bận.

- Thiên Thành à, con biết là con không bao giờ biết nói dối không? Mỗi lần con nói dối, mắt con đảo rất nhiều mà con không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn ai cả.

Cậu im lặng một lúc rồi nói:

- Con phải đi, sẽ bị chậm chuyến bay mất.

- Con không nên làm gì dại dột giống như anh của con Thiên Thành ạ.

Câu nói của bà Lưu khiến cậu chột dạ, cậu thật sự đã quên rằng bà là người phụ nữ như thế nào. Tất cả những điều mà bà muốn thì chẳng có gì là khó, chỉ cần một câu ra lệnh, và chỉ bằng một cái nhìn bà cũng có thể biết được các con bà đang làm gì.

- Mẹ theo dõi con? - Cậu gắt lên.

- Mẹ không theo dõi con, tất cả đã hiện lên trên mặt con cả rồi đó. Mẹ chỉ muốn cảnh báo cho con như vậy. Những cô gái bên ngoài thật sự không tốt cho con và cho cả cái gia đình này nữa.

- Mẹ có thể thôi nói về vấn đề đó được không? Con đã lớn, đã đủ tuổi để quyết định mình là gì và yêu ai.

- Nhưng con là con mẹ, mẹ không cho phép một đứa con gái không đủ tư cách trở thành dâu nhà này.

- Mẹ không cần phải như vậy đâu, dù sao con cũng không có ý định thừa kế gì tài sản của Lưu gia. Con cũng chỉ là một đứa được nhận nuôi, không nhất thiết mẹ phải quá quan trọng việc con yêu ai và con muốn lấy ai...

BỐP!

Một cái tát đau điếng bà dành cho cậu. Cậu không khỏi ngạc nhiên, từ trước tới nay bà chưa bao giờ làm đau cậu. Mà giờ đây bà lại cho cậu một cái bạt tai.

- Một ngày làm con thì cả đời làm con. Con đừng tưởng con đã lớn mà có thể tự quyết định tất cả. Hơn nữa, việc con là con nuôi hay không, không liên quan đến việc con có được thừa kế hay không. Con luôn là một thành viên của cái nhà này, luôn là một cậu út mang họ Lưu. Con hiểu chứ?

Cậu nhìn bà bằng ánh mắt oán hận, từ khi cậu tới Lưu gia cậu chưa một lần cãi lời bà. Cậu coi đó như một sự đền đáp những gì bà mang lại cho cậu. Nhưng giờ thì đã tới lúc cậu nghĩ cho bản thân, cậu tự tin rằng mình có thể bảo vệ An Ninh, sẽ không để mẹ động đến một sợi tóc của cô ấy. Cậu đẩy cửa bước ra ngoài trước sự tức giận của bà Lưu.

*

Cậu gọi điện cho An Ninh ngay khi bước chân xuống sân bay. Hôm nay là ngày cô tiếp nhận vị trí phótổng giám đốc của tập đoàn K, cậu cần phải có mặt khi cô bước ra khỏi phòng hội nghị. Một bó hoa lớn sẽ giúp cô cảm thấy vui vẻ hơn. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Vài tháng trở lại đây, An Ninh dường như trở thành một con người khác. Cô vẫn bận bịu với công việc nhưng cách nói chuyện cũng như mọi thứ xung quanh cô đều thay đổi, thoải mái hơn. Dường như cái quyết tâm quên đi quá khứ của cô đã có tác dụng. Cô không còn để ảnh của Thiên Bảo trong ví, cũng không còn uống rượu rồi ngồi khóc một mình như trước...

- Thiên Thành... - Tiếng An Ninh gọi khiến cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

- Xong rồi à? Chúc mừng em! - Cậu đưa bó hoa ra trước mặt An Ninh, đó là một bó hồng đỏ rực và thơm ngát.

- Cảm ơn anh...

- Mọi chuyện tốt đẹp chứ? Không có gì sai sót chứ?

- Em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mà, sai sót sao được.

- Đúng là An Ninh, lúc nào cũng rất xuất sắc. Em đói chưa? Để anh mời em món gì đó nhé?

- Em chưa đói, chúng ta đi dạo một lát được không? Lâu lắm rồi em chưa ngắm đường phố.

- Được thôi, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe.

Cô đợi anh ở đại sảnh của công ty, đã lâu lắm rồi cô không nhìn ngắm phố phường như vậy. So với ngắm nhìn mọi thứ qua lớp kính dày của văn phòng thì nhìn ngắm như vậy thích hơn nhiều.

Bim... bim...

- Đi thôi An Ninh. - Cậu đỗ xe trước mặt An Ninh rồi gọi lớn.

Cô mỉm cười bước vào trong xe, cậu cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

- Chúng ta sẽ đi dạo một lát, khi nào em đói thì nói cho anh biết nhé, anh không muốn nhìn thấy một cô gái cười gượng gạo với một cái bụng đói meo đâu... - Cậu cười lém lỉnh.

Tới một công viên nhỏ vắng người ở ngoại ô, cậu dừng xe lại quay sang hỏi An Ninh:

- Em có muốn uống chút gì không? Café hay gì đó...

- Café là được rồi... - Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Không gian yên ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc qua các kẽ lá. Thời tiết cũng thay đổi thật nhanh, nó không như con người, hôm nay lá vẫn xanh, ngày mai có thể đã vàng úa lìa khỏi cành. Mới hôm trước vẫn còn nóng nực nhưng chỉ cần sau một trận mưa lớn, mọi thứ có thể trở nên lạnh lẽo ảm đạm, thời tiết thay đổi thật nhanh. Còn tình cảm của con người lại không như vậy, nó có thể kéo dài một năm, vài năm nhưng cũng có thể là mãi mãi. Nó có thể úa tàn như lá, cũng có thể thay đổi chỉ sau một sóng gió nào đó như một trận mưa rào đầu mùa. Nhưng nó vẫn mãi là nó, nó vẫn mãi là tình cảm dành cho một người nhất định chứ không thay đổi như thời tiết. Giá như tình cảm con người cũng như thời tiết, cũng thay đổi trong chốc lát thì tốt biết mấy.

- Café của em đây. - Cậu đưa tách café ra trước mặt An Ninh khiến cô hơi giật mình.

- Vâng, em cảm ơn.

- Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?

- Cũng không có gì, chỉ là thời gian qua em đã quá chú tâm vào công việc mà quên mất rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa nhanh như vậy.

- Em lúc nào cũng vậy, mỗi lần em chú tâm vào việc gì đó, em thường không để ý đến mọi thứ xung quanh. Nếu anh không gọi điện nhắc em ăn cơm hàng ngày, ông tổng giám đốc không chúc em ngủ ngon mỗi tối... thì chắc giờ này em đang trong bệnh viện đó.

An Ninh cười nhẹ:

- Vì có quá nhiều việc phải lo thôi, em nghĩ mình nên hoàn thành mọi thứ thật tốt, có như vậy em mới không cảm thấy hổ thẹn với lòng. Không cảm thấy ấp úng khi đứng trước hội đồng quản trị cũng như các đối tác.

- Anh biết, anh thích nhìn một Nguyễn An Ninh luôn tự tin như vậy. Em luôn tràn đầy nhiệt huyết trong công việc, giờ thì chẳng ai coi thường em được nữa rồi thưa bà phó tổng giám đốc.

- Đừng ghẹo em. Em có được ngày hôm nay cũng nhờ tổng giám đốc đã giúp em từ những ngày đầu em đặt chân tới Nhật. Không có ông cứu em ra khỏi hộp đêm, không có ông cưu mang em, dạy em từng kiến thức kinh doanh thì chắc giờ đây em đã chết ở một xó xỉnh nào đó rồi.

Cậu thương cảm nhìn An Ninh, một cô gái trẻ tuổi nhưng đã phải chịu bao nhiêu sóng gió của cuộc đời giống như một bông hoa rớt xuống một dòng thác đang chảy xiết. Cậu nhớ lại những ngày đầu gặp An Ninh, lúc đó cô còn là một hầu gái cứng nhắc, chỉ biết tuân thủ quy tắc, đến ngay cả nụ cười cũng nằm trong khuôn khổ. Nhưng giờ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, người con gái ấy vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời như trăng ngày rằm. Cậu chợt thấy mình thật nhỏ bé.

- Anh nhìn gì em vậy? Có gì dính trên mặt em sao?

- Không. An Ninh à... anh... hỏi em câu này được không?

- Ừ, anh hỏi đi.

- Nếu như... anh tỏ tình với em... thì em có chấp nhận anh không?

An Ninh ngỡ ngàng trước câu hỏi của Thiên Thành... Cô biết tình cảm của cậu dành cho mình nhưng cô không dám nhận, không thể nhận nó.

- Điều đó là không thể. Anh biết mà.

- Em lo chuyện mẹ anh sao?

- ...

- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để mẹ anh động đến một sợi tóc của em.

- Đừng vì em mà chống đối lại mẹ anh, đừng vì một người như em mà phá hỏng tình mẫu tử. Anh là thiếu gia nhà họ Lưu, còn em chỉ là một cô gái bình thường, sẽ không có chuyện chúng ta đến được với nhau. Một Thiên Bảo là quá đủ với em rồi.

- Anh không như Thiên Bảo, anh không mang trong mình dòng máu Lưu gia, anh sẽ không nhận quyền thừa kế, bà không thể cấm được anh đâu.

- Thiên Thành, anh đừng như thế, đừng đi vào vết xe đổ nữa.

Thiên Thành nhìn được sự tuyệt vọng trong mắt An Ninh, nỗi đau ấy quá lớn... Cậu hiểu, cậu biết sự tàn ác của mẹ. Chính vì vậy, cậu đã phải chờ cho đến khi cậu đủ lớn, tự kiếm ra tiền và có tiếng nói trong xã hội. Cậu phải chuẩn bị đủ tất cả để có thể lo cho bản thân và đủ sức lực để bảo vệ An Ninh. Nhưng, cái bóng của Thiên Bảo còn quá lớn, nó vẫn còn in quá đậm trong lòng An Ninh khiến cô không thể mở lòng ra với một người đàn ông nào khác.

- Em vẫn còn tình cảm với Thiên Bảo đúng không? - Cậu hỏi An Ninh bằng giọng buồn bã.

- Nếu em nói là không còn thì khác nào em dối lòng mình. Nhưng giờ nó không còn quan trọng với em như trước nữa. Mỗi lần nhìn thấy một đứa bé được mẹ ẵm đi dạo trên phố, em không thể không nhìn theo chúng, rồi lại nhớ đến Thiên Bảo. Nhớ đến cậu ấy như một phần của ký ức. Đó là người đầu tiên em yêu, cũng là cha của đứa con của em, em làm sao có thể quên cậu ấy dễ dàng.

- Vậy... anh... không có cơ hội.

- Đừng nói là anh không có cơ hội, mà là em không có cơ hội, không thể có cơ hội và không xứng đáng đón nhận cơ hội ấy. Anh quá tốt với em, từ khi em còn ở Lưu gia cho đến khi em bị đuổi khỏi đó. Mỗi lúc em cần, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy là anh. Khi em không còn ai, cũng như khi em không còn nơi nào để đi, anh luôn đứng đằng sau em, cho em một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc. Trong trái tim em, vẫn còn một Thiên Bảo nguyên vẹn nhưng cũng không thể phủ nhận vị trí quan trọng của anh trong cuộc sống của em. Nhưng, chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây nếu như không muốn ai bị tổn thương.


Chương 15: Thay đổi

An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một khách sạn tầm cỡ tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ. Hít một hơi thật dài sau một chuỗi những tháng ngày cắm đầu vào công việc và những bản hợp đồng. Một hơi thở dài, sâu và cực kỳ thoải mái. Căn phòng nằm ở khu riêng biệt của khách sạn, một nơi yên tĩnh với phong cảnh đẹp đầy hương hoa cỏ và ánh nắng thì tràn ngập. Từ giờ phút này, mọi công việc sẽ được gạt qua một bên, với số tiền tiết kiệm được trong nửa năm qua cô đã nghĩ ra cả đống công việc để có thể làm. Đầu tiên là kiếm cho mình vài bộ cánh tươm tất, cô đã chán ngấy với mấy bộ đồ công sở cứng nhắc. Dạo qua mấy cửa hàng thời trang, cô biết mình đã quá lỗi thời, thời gian qua, công việc đã chiếm hết thì giờ của cô, cô đã quá ngược đãi bản thân để giờ đây nó trở thành như vậy.



- Kính chào quý khách. - Cô nhân viên tiệm làm tóc niềm nở khi thấy An Ninh bước vào.

An Ninh ngồi vào ghế, họ thả tóc cô ra sau khi quàng một chiếc khăn qua người cô. Nó thật thẳng và dài, cô không nghĩ rằng nó lại dài như thế.

- Quý khách muốn cắt kiểu gì ạ?

- Cắt ngắn có được không? - An Ninh dè chừng hỏi người thợ cắt tóc.

- Tóc chị dài và thẳng như vậy cắt đi thì rất phí đấy.

- Tôi muốn thay đổi một chút, tôi không muốn mình trông như một bà lão trước mắt nhân viên của mình.

- Chị có khuôn mặt đẹp, hơn nữa, đôi mắt rất có hồn. Tóc ngắn sẽ rất hợp với chị, nhưng nhiều cô gái đã thấy tiếc sau khi cắt đi mái tóc dài của mình.

An Ninh cười tươi một cái rồi quay qua nói với người thợ:

- Tôi cũng sẽ tiếc lắm, nhưng mà tôi muốn đổi mới một chút, vậy nên... chị cứ cắt đi.

Cô nhân viên nhún vai một cái rồi quay qua cột đuôi tóc An Ninh lại. Tiếng lưỡi kéo sắc bén lướt qua sau gáy, cô có thể cảm nhận được tóc mình giờ ngắn đến đâu mà chưa cần nhìn vào gương. Chỉ mười lăm phút sau, một An Ninh hoàn toàn mới hiện ra trước gương, trước mặt cô giờ là một An Ninh hai mươi hai tuổi trẻ trung, năng động nhưng vẫn không ké
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4245
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN