Đôi Mắt Của Hầu Gái
- Cậu hai vẫn tiếp tục nũng nịu.
- Cậu hai, có dậy không? - An Ninh nghiêm giọng.
Cô lại kéo chăn của cậu hai nhưng bị cậu giằng lại. Tức mình cô càng giật mạnh hơn, bất chợt cậu nắm tay cô rồi kéo giật vào lòng, cậu ôm vòng eo thon thả của cô rồi gối đầu lên đùi cô...
- Ngồi như vậy một lát thôi, chỉ một lát thôi là anh dậy ngay.
- Cậu hai, cậu bắt đầu nhõng nhẽo từ bao giờ thế?
- Thế thì phải hỏi em, từ khi nào em lại để cho anh tự do nhõng nhẽo như vậy?
An Ninh ngượng ngùng quay mặt đi, cô lại phát hiện ra một con người khác của cậu, dường như càng ngày cậu càng thể hiện rõ con người thật của mình, nhìn cậu lúc này ai nói cậu là CEO của một tập đoàn lớn hét ra lửa.
- Vậy giờ cậu hai dậy được chưa, cậu phải ăn sáng và còn làm việc nữa.
- Chiều nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ? - Cậu vờ như không nghe thấy lời An Ninh.
- Xong việc rồi thì về nhà thôi, giờ này chắc mọi người đang tất bật chuẩn bị đám cưới cho cô ba rồi.
- Ở nhà có bao nhiêu người, lo gì, hiếm khi có cơ hội được một mình thế này, hay... chiều nay chúng ta đi chơi đi... - Cậu hai hào hứng.
- Không được, cậu đang ốm đấy, ngoài trời lại rất lạnh.
Cậu hai phụng phịu ngồi dậy rồi nhảy xuống giường, cậu vươn vai một cái rồi ngồi xuống ăn bữa sáng ngon lành do An Ninh chuẩn bị. Sực nhớ ra điều gì đó, cô vội chạy về phòng lấy ra hai hộp quà rồi đặt trước mặt cậu hai.
- Đây là quà của cô ba, còn đây là quà của cậu.
- Cái gì vậy? - Cậu hai ngạc nhiên.
- Thì là quà...
Cậu hai mở ra, là một chiếc khăn khá ấm áp. Cậu quàng nó qua cổ.
- Đẹp không?
Cậu hai chẳng có gì mặc là không đẹp cả. Đơn giản vì bản thân cậu đã quá đẹp, làn da trắng sữa, cái cổ cao thì dù là màu đen, nâu, xanh hay màu xấu nhất quả đất cũng đều hợp với cậu hết... An Ninh chẳng biết khen thế nào cho đủ, cô chỉ khẽ gật đầu rồi lại bắt đầu công việc dọn dẹp của mình.
*
- (Chúng tôi sẽ xem sét lại các điều khoản của hợp đồng và báo lại cho các ông sau.) - Cậu thận trọng nói chuyện với ông đối tác người Nhật.
- (Tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.)
- (Tôi sẽ thông báo cho ông sớm nhất.)
- (Tôi đợi tin của cậu, tiện đây cũng muốn mời cậu tối nay tới dự buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn chúng tôi.)
- (Vâng, tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ông.)
- (Mong cậu có thể tới cùng bà nhà.)
- (Bà nhà?)
- (Bà nhà của cậu thật chu toàn, theo chồng đi công tác như vậy, chắc cậu hạnh phúc lắm.)- Ông ta quay qua nhìn An Ninh.
Cậu hai cười mỉm:
- (Vậy thì tôi không thể từ chối được rồi, vậy hẹn gặp lại ông tối nay.)
Hai người bắt tay nhau ra về, ông giám đốc không quên cúi chào An Ninh:
- (Chào bà, mong gặp lại bà tối nay.)
An Ninh cúi chào ông ta rồi quay qua nhìn cậu hai ý muốn hỏi ông ta nói gì. Cậu hai chỉ cười và vỗ vai An Ninh rồi theo ông giám đốc ra ngoài.
Theo lệnh của cậu hai, An Ninh cùng cậu xuống phố mua sắm. Cậu vào một cửa hàng bán âu phục và nói với người phục vụ:
- (Tìm cho tôi một bộ phù hợp với chiếc khăn này.) - Cậu đưa chiếc khăn mà An Ninh đã tặng cho nhân viên bán hàng.
Cô nhân viên đón lấy chiếc khăn từ tay cậu, chiếc khăn không phải là thứ hàng cao cấp lắm nên chắc cô nhân viên hơi ngạc nhiên. An Ninh nhìn theo chiếc khăn, cô vui mừng vì cậu luôn giữ nó bên mình, cô quay qua nhìn cậu, cậu khẽ hắng giọng rồi lảng ánh mắt qua chỗ khác. Một lát sau, hàng loạt các bộ comple được mang ra.
- (Thưa quý khách, vì chiếc khăn này khá khó kết hợp với các trang phục có sẵn của chúng tôi. Ở đây chúng tôi có khá nhiều mẫu khăn, cậu có thể chọn một cái tùy thích.)
Cậu hai lắc đầu, cậu giật lấy chiếc khăn từ tay người nhân viên và tự mình chọn lựa cho bản thân một bộ comple màu xanh đen khá trang nhã.
- (Tôi sẽ lấy bộ này, nó rất hợp với chiếc khăn. Đây là size của tôi, phiền cô.) - Cậu đưa cho người nhân viên một mảnh giấy ghi lại số đo của mình.
Sau khi thử xong đâu đấy bộ comple cho mình, cậu hai nhìn qua An Ninh, lúc này đang ngồi đọc báo ở hàng ghế chờ.
- Em chờ có lâu không (bà xã)? - Cậu mỉm cười tinh nghịch.
- Dạ không. Mà (bà xã) nó có nghĩa là gì vậy?
Cậu hai mỉm cười, mấy cô nhân viên cũng mỉm cười, dường như họ hiểu ra lý do vì sao cậu hai nhất quyết phải mang chiếc khăn đó.
- Đi nào, chúng ta còn nhiều việc lắm.
Mấy cô nhân viên cũng đồng thanh cúi chào hai người:
- (Cảm hơn ông bà đã sử dụng sản phẩm của chúng tôi, hân hạnh được gặp lại.)
An Ninh hoàn toàn không hiểu họ nói gì, cô có vẻ khó chịu vì mình như một người điếc vậy. Hỏi cậu hai thì cậu chỉ cười mà không nói, đôi mắt ánh lên tinh nghịch khiến An Ninh càng tò mò hơn.
Cậu kéo cô vào một cửa hàng trang phục dạ hội.
- Chúng ta phải chọn cho Thiên Mai một bộ thật đẹp, chắc chắn nó sẽ rất thích.
Hai người bước vào trước sự chào đón lịch thiệp của đội ngũ nhân viên trong cửa hàng.
- (Tôi có thể giúp gì ông bà?)
- (Tôi muốn tìm cho vợ của tôi một bộ đồ thật lộng lẫy, tối nay chúng tôi phải đi dự một bữa tiệc lớn.)
Người nhân viên hiểu ra vấn đề, họ lại phía An Ninh, lặng lẽ dùng thước đo các số đo trên cơ thể cô.
- Họ làm gì vậy cậu hai?
- À, họ đang lấy số đo của em, Thiên Mai cũng có dáng người khá giống em... Nên anh bảo họ lấy số đo của em cho chuẩn ấy mà.
An Ninh tin lời cậu hai và để yên cho các nhân viên đem mình ra làm vật thí nghiệm thử hết bộ này đến bộ khác... Cuối cùng thì cậu hai cũng chọn được một bộ như ý cho An Ninh... Bộ đầm màu trắng sữa với những nếp gấp tinh xảo, phần ngực áo được đính nhiều loại đá quý lấp lánh sang trọng càng khiến đôi vai trần của An Ninh thêm phần gợi cảm. Điểm xuyết trên thân váy là một bông hoa lớn khiến nó trở nên mềm mại và thời trang hơn.
- (Bà nhà mặc bộ này rất đẹp thưa ông.)- Mấy cô nhân viên quay qua nói với cậu hai.
- (Cô ấy đẹp như vậy, mặc gì cũng đẹp cả.)- Cậu nhìn An Ninh trìu mến, vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì của cô càng khiến cậu không thể nhịn cười.
An Ninh được đưa tới bàn trang điểm, họ thoa kem nền cho cô. Lúc này cậu hai đứng đằng sau nói với chuyên viên trang điểm:
- (Làm ơn đừng trang điểm mắt cô ấy đậm quá.)
- (Nhưng thưa ông, vì bà nhà đi dự tiệc tối nên cần phải khiến đôi mắt đậm màu hơn một chút.)
Cậu tiến lại gần phía An Ninh, cậu đặt tay lên vai cô và ghé sát vào gương mặt cô thì thầm.
- Vì bình thường, đôi mắt của cô ấy đã đẹp đến nỗi khiến người ta khó quên rồi... - Cậu bỏ lửng câu nói đó rồi lại quay qua nói chuyện với chuyên viên trang điểm khiến cho An Ninh không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng.
Cuối cùng thì họ cũng quyết định chỉ trang điểm màu hồng nhẹ cho đôi mắt thêm phần tươi sáng chứ không kẻ đậm nó, đôi môi cũng chỉ thoa một lớp son hồng tươi nhẹ nhàng...
An Ninh bước tới phía cậu hai khi mọi việc đã hoàn tất.
- Cậu hai, tôi xong rồi...
An Ninh đứng trước mặt cậu lúc này không còn là một cô hầu gái búi tóc đóng bộ cứng nhắc nữa. An Ninh lúc này mới đúng là một bông bách hợp thật sự, cho dù bách hợp có ở nơi đâu, có được trồng ở nơi tăm tối hay nơi đầy ánh nắng thì nó cũng luôn thu hút mọi cái nhìn của người đi qua nó...
- Sao đột nhiên cậu lại muốn tôi trang điểm kiểu này? Chỉ là mua đồ cho cô ba thôi mà, có nhất thiết phải trang điểm, làm tóc kỹ càng như vậy không?
Cậu vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một An Ninh xinh đẹp như vậy. Cậu đi lại phía An Ninh, lấy trong hộp ra một sợi dây chuyền nhỏ rồi đeo vào cổ cô...
- Chiều nay hãy cùng anh đi dự một bữa tiệc nhé, họ đã mời anh và muốn mời cả em nữa.
An Ninh ngỡ ngàng khi nghe cậu hai nói.
- Nhưng... thưa cậu, tôi không biết tiếng Nhật, cũng chưa đi dự tiệc bao giờ, thân tôi tớ như tôi không phù hợp với những nơi như vậy đâu.
Cậu đặt tay An Ninh lên ngực mình rồi nói:
- Em không tin anh sao? Anh đảm bảo bất khi nào em nhìn đến, cũng sẽ thấy anh bên cạnh em... Chỉ cần em đi bên cạnh anh như vậy là được rồi.
Cậu khoác áo lên vai cho An Ninh rồi quàng tay cô qua tay mình, họ cùng bước đi như một đôi uyên ương thật sự. Mỗi bước đi của họ đều nhịp nhàng như họ sinh ra là để dành cho nhau. Hoa bách hợp luôn hướng về nơi có ánh sáng và cậu chính là ánh sáng khiến bông bách hợp luôn nở rộ và tỏa hương thơm ngát.
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước đại sảnh của một khách sạn lớn, mấy cậu lễ tân vội chạy đến mở cửa cho An Ninh và cậu hai bước xuống. Trợ lý của vị giám đốc lúc sáng đã đợi sẵn ở cửa lớn của khách sạn, ông lại phía cậu hai, bắt tay cậu rồi nói:
- (Chào mừng cậu, rất vui vì cậu và bà nhà đến dự bữa tiệc của chúng tôi.)
- (Vâng, vậy nhờ ông giúp giới thiệu với mọi người.)
Trong không khí sang trọng của bữa tiệc chỉ dành riêng cho khách VIP, An Ninh bước vào trước ánh nhìn của biết bao nhiêu người. Chiếc áo khoác được cởi ra, mái tóc dài bồng bềnh buông hững hờ thấp thoáng bờ vai trắng thon thả.
- (Cuối cùng cậu cũng tới, tôi đợi cậu nãy giờ.) - Vị giám đốc ban sáng lại bắt tay chào hỏi cậu hai, ông ta nhìn qua An Ninh rồi vỗ tay khen ngợi.
- (Không ngờ phu nhân đây thường ngày giản dị, hôm nay lại giống một bông hoa nở rộ, thực sự phu nhân rất xinh đẹp.)
An Ninh cười nhẹ nhàng đáp lại ông giám đốc dù cô chẳng hiểu ông nói gì.
- Ông ấy nói gì với tôi vậy, cậu hai? - Cô lay lay tay cậu.
- Ông ấy nói, tối nay em là người đẹp nhất.
Lời nói của cậu hai giống như thứ gì đó nở rộ trong lòng An Ninh. Trước đây cậu hay buông lời ong bướm với các cô gái khác, lúc đó cô rất rất ghét nghe thấy những lời đó. Nhưng sao giờ nó lại lọt tai cô như vậy, giống như mật ngọt đang thu hút những chú ong vàng khiến chúng chỉ biết mù quáng lao đầu vào.
Trong tiếng nhạc du dương của buổi dạ tiệc, những cặp đôi đang say sưa trong điệu valse nhẹ nhàng, An Ninh và cậu hai ngồi ở một bàn gần đó, cô nhấp môi một ngụm rượu nhỏ, loại rượu nhẹ nhàng dành cho các quý bà. Còn cậu hai, cậu lặng xoay xoay chiếc ly trên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn An Ninh với ánh mắt khó hiểu...
- (Xin hỏi...) - Một anh chàng mặc comple lịch sự tiến lại chỗ cậu hai và An Ninh.
- (Có chuyện gì vậy?) - Cậu hai trả lời một cách lịch sự.
- (Tôi có thể mời bạn của anh nhảy một bài được không?)
Cậu hai cười nhẹ rồi lắc đầu, cậu cầm tay An Ninh rồi nói:
- (Xin lỗi anh, tôi đang định mời bà xã của tôi nhảy.)
Anh chàng biết ý liền rút lui. An Ninh quay qua nhìn cậu hai, cậu vẫn đang nắm tay cô như muốn ra uy với chàng trai người Nhật kia.
- Có chuyện gì vậy cậu hai?
- Anh ta nói, tại sao em đẹp như vậy mà anh không mời em nhảy một bài.
An Ninh xua tay:
- Tôi không biết nhảy đâu, tôi ngồi đây là được rồi.
Cậu kéo cô ra giữa sân khấu rồi đặt tay cô lên vai mình.
- Cứ bước theo anh là được.
Cậu quàng tay qua eo cô, rồi dẫn dắt cô vào điệu nhạc. Cô chú ý nhìn xuống dưới để không giẫm phải chân cậu. Cậu nâng cằm cô lên rồi áp mặt sát với mặt cô.
- Nhìn vào mắt anh này, phải tin vào bản thân chứ, em sẽ không giẫm phải chân anh đâu.
Cô nhìn vào mắt cậu hai, đôi mắt ấy cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng và nhìn lâu như vậy. Như đại dương đang dậy sóng muốn nhấn chìm tất cả vào cái hố đen trong và sâu ấy...
- Em nhìn gì anh mà kỹ vậy? Anh đẹp quá phải không?
Cô giật mình khi cậu hỏi, cô cũng không biết vì sao mình lại bị thu hút như vậy, có phải do hương thơm trên cơ thể cậu? Hay gương mặt điển trai của cậu? Hay là do sự dịu dàng của cậu? Không, là tất cả, do con người cậu tạo nên tất cả những thứ đó rồi khiến An Ninh như bị hút vào, bị quay cuồng trong tình cảm mà cậu dành cho cô...
Bất ngờ cậu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, nụ hôn tượng trưng cho sự đảm bảo về một bờ vai vững chắc, một tình yêu có thể tin tưởng được rằng nó sẽ có kết quả tốt đẹp.
Bỗng, một bàn tay kéo tách rời hai người ra, ngay trong khoảnh khắc tràn ngập cảm xúc ấy khiến mọi thứ đều trở nên ngỡ ngàng...
- ANH HAI...
Chương 9: "An Ninh, em là của tôi."
Người ta nói rằng trái đất rộng lớn nhưng lại tròn, người cứ ngỡ không bao giờ đụng mặt lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Anh đang làm gì ở đây vậy?... Lại... lại còn An Ninh nữa?
- Còn cậu, cậu đang làm gì ở đây? Không lẽ, cậu theo dõi chúng tôi?
Cậu út cười khẩy, cậu nhìn An Ninh bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn.
- Giờ thì không thể nói là tôi hiểu nhầm nữa nhé, còn gì rõ ràng hơn khi nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy?
- Không phải thế đâu, thưa cậu út...
- Không phải nói nhiều... là tôi bắt cô ấy tới đây đấy, có chuyện gì sao? - Cậu hai ngắt lời An Ninh.
Bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề, An Ninh cảm nhận rõ hai luồng sát khí đối chọi nhau đang bao quanh hai người... An Ninh chẳng biết làm gì để giảm bớt sự căng thẳng này xuống, cô lay lay tay cậu hai, cậu hai vẫn chỉ chăm chú nhìn cậu út bằng ánh mắt khiêu khích. Càng lúc cô càng thấy cậu út tức giận hơn, mặt cậu đỏ lên, hai mắt mở to.
- (Ô, cậu Thiên Thành, cậu tới lúc nào vậy?) - Ông giám đốc bước tới tỏ vẻ rất vui mừng.
Hai người trở lại trạng thái bình thường. Ông giám đốc tiến lại bắt tay với cậu út, đồng thời lúc đó Tố Linh cũng ở đâu chạy lại.
- Có chuyện gì vậy Thiên Thành?
- (Tôi có thể hỏi ông điều này không? Cậu Thiên Thành làm gì ở đây vậy?)- Cậu hai hỏi ông giám đốc.
- (Ah, cậu ấy là đạo diễn phụ trách quảng cáo sản phẩm mới của chúng tôi.)
- (Vậy còn anh Thiên Bảo đây?)- Cậu út hỏi ông giám đốc.
- (Thì cậu ấy là nhà đầu tư và cung cấp sản phẩm thiên nhiên cho chúng tôi lần này. Có chuyện gì vậy? Hai cậu biết nhau sao?)
- (Cậu ấy là em trai tôi.)
Ông giám đốc có vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu hai nói như vậy.
- (Thật vậy sao? Vậy tiểu thư đây là?) - Ông vừa nói vừa chỉ về phía Tố Linh.
- (Tôi là vợ sắp cưới của Thiên Bảo.)- Tố Linh đỏng đảnh quàng tay qua tay cậu út.
- (Vậy sao? Cậu Thiên Bảo đây có vị phu nhân xinh đẹp, còn tân phu nhân của cậu Thiên Thành cũng xinh đẹp không kém.)
- (Phu nhân?)- Cậu út ngạc nhiên quay ra hỏi An Ninh. - Cô trở thành phu nhân của giám đốc từ bao giờ thế hả An Ninh?
An Ninh ngơ ngác không hiểu cậu út nói gì, cô nhìn cậu hai ý muốn cậu giải thích.
- (Ông giám đốc, hai anh em chúng tôi muốn chuyện riêng với nhau một chút, vậy phiền ông...)- Cậu hai quay qua nói với ông giám đốc.
Ông giám đốc biết ý liền rút lui. Mấy người còn lại kéo nhau ra ngoài sảnh nói chuyện. Bầu không khí càng lúc càng trở nên khó thở hơn, hai người giống như hai ông tướng đối địch chuẩn bị lâm trận vậy.
- Giờ thì anh giải thích đi... - Cậu út gắt gỏng.
- Giải thích gì? - Cậu hai lạnh lùng.
- Thì những chuyện xảy ra, chuyện ông giám đốc nói An Ninh là vợ anh, và chuyện hai người tình tứ với nhau giữa chốn đông người.
Cậu hai cầm lấy tay An Ninh đặt lên ngực mình rồi nói:
- Đó là sự thật, tất cả những gì cậu nghe thấy, đều là sự thật.
Tố Linh đứng bên cạnh không kém phần ngạc nhiên:
- Hóa ra đây là cậu Thiên Bảo nổi tiếng... Chuyện này thật giống cổ tích, một cậu chủ lại yêu một người hầu... Vì thế em mới nói, những cô hầu gái thật là đáng sợ.
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói của Tố Linh và cũng vì sự trêu đùa quá đáng của cậu hai.
- Xin tiểu thư đừng hiểu nhầm, giữa tôi và cậu hai không hề có gì cả. Thưa cậu hai, tôi thừa nhận là tôi đã có tình cảm với cậu, nhưng không vì thế mà cậu có thể tùy ý nói gì về tôi thì nói, cậu nói tôi là người hầu, là nô lệ của cậu tôi còn chấp nhận được vì đó chính là công việc và thân phận của tôi. Cậu chỉ biết nghĩ cho mình, cậu không nghĩ đến tôi sao? Cậu không nghĩ rằng nếu vị giám đốc đó mà gặp bà chủ thì liệu tôi sẽ ra sao? Tôi tưởng rằng mình đã hiểu cậu, nhưng thực sự suy nghĩ của cậu quá nông cạn.
Nói rồi An Ninh bỏ đi. Cậu hai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dần trên gương mặt xinh đẹp của cô... Cậu chỉ biết đứng nhìn theo, cậu đã sai, không thể làm gì vì cậu đã không nghĩ đến những điều đó... Cậu út đẩy Tố Linh ra rồi chạy theo An Ninh, mặc cho Tố Linh đứng đó ngơ ngác không hiểu.
Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giây trước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học, giờ đây cậu lại lo lắng đi tìm cô như vậy. Từ khi quen cô đến nay, cậu luôn là người nhìn thấy cô khóc, cậu biết những giọt nước mắt ấy cô không muốn ai thấy. Nhưng cậu cũng biết những lúc như thế cô cần có người ở bên hơn bất kỳ ai...
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy An Ninh đang ngồi ở một góc khuất ngoài sảnh lớn. Đúng như cậu nghĩ, cô gái hay khóc ấy lại khiến cho những người đi qua phải ngoái nhìn.
- Sao lại ngồi đây? Vào trong đi. - Cậu út cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người An Ninh.
An Ninh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống khóc nức nở.
- Khóc ở một nơi thế này không tốt đâu. Có khóc thì cũng phải khóc ở một nơi dễ chịu hơn chứ...
Cậu út cầm tay cô lôi đi nhưng bất chợt bị cậu hai giữ lại.
- Em định đi đâu?
- Đi đâu thì anh hỏi làm gì? - Cậu út gắt gỏng.
- Không được đi đâu cả, anh đã nói là phải ở bên cạnh anh cơ mà. - Cậu hai quát lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
- Sau những gì anh gây ra, anh còn nói được như thế sao?
- Cô ấy là hầu gái của tôi, vì thế đi hay không là quyền của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi đâu hết. - Cậu hai lớn tiếng.
- Cậu hai, xin cậu bỏ tay tôi ra.
Giọng An Ninh khiến cả hai người đều ngỡ ngàng, sắc mặt cô bỗng thay đổi hẳn, cô quay qua nói với cậu út:
- Cậu út, tôi không biết tiếng Nhật, cậu làm ơn có thể gặp ông giám đốc và cố giải thích cho ông ấy hiểu rằng tôi không phải là phu nhân hay bà xã của cậu hai được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu hai.
Cậu út nhìn An Ninh tỏ ý không muốn buông tay cô ra, cậu không yên tâm khi để cô lại một mình với một kẻ độc đoán như Thiên Bảo.
- Tôi không sao đâu, phiền cậu.
- Vậy tôi đi nói chuyện với ông giám đốc, xong việc tôi sẽ đợi cô ở sảnh nhé. - Cậu út bỏ tay An Ninh ra.
Lúc này chỉ còn lại An Ninh và cậu hai. An Ninh khẽ lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên má. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt cậu hai và cũng không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
- Chúng ta tìm một quán café nào đó để nói chuyện, em cần làm ấm người, tay em lạnh ngắt rồi. - Cậu cầm tay An Ninh kéo đi nhưng cô đã gỡ tay cậu ra.
- Có gì nói luôn ở đây cũng được. Tôi biết tôi là người hầu của cậu, cậu muốn tôi đi đâu hay làm gì thì đó là việc của cậu.
- Vậy thì anh bảo em đi thì em phải đi... - Cậu hai quát lên.
An Ninh nhìn cậu, giọt nước mắt cô không thể kìm lại mà rơi xuống, người con trai dịu dàng mà cô đã quen biết giờ đang hét lên như một con thú dữ... Cô chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc đi theo cậu, cô chấp nhận như vậy vì cô biết đó là đặc quyền của cậu.
Họ trở về khách sạn, cậu kéo cô trở về phòng của mình rồi đóng cửa lại...
- Tôi đã đi theo cậu như ý cậu muốn, giờ thì cậu muốn nói gì, thưa cậu hai?
- Đừng nói với anh bằng giọng như thế.
An Ninh không nói thêm gì, cô ngồi im như một sự phản đối với thái độ ngang ngược của cậu hai. Cậu hai lấy trong tủ ra một chai rượu rồi uống cạn mấy ly. Cậu tiến về phía An Ninh rồi tựa đầu vào vai cô.
- Cậu biết không? Khi tôi bước chân vào Lưu gia, những hầu gái như chúng tôi đã phải ký một hợp đồng, điều khoản duy nhất trong hợp đồng chính là không được phép có tình cảm nam nữ với chủ nhân và phải phục vụ họ hết mình. Đã có lúc, tôi nghĩ rằng, tôi và cậu cứ như vậy, chỉ đơn giản ở bên nhau là quá đủ. Nhưng thật sự, mọi thứ tôi nghĩ chưa đủ, chưa hết. Tôi không thể trách cậu vì cậu là cậu chủ của tôi, tôi chỉ trách bản thân mình, vì tôi đã để bản thân chìm quá sâu...
Cậu không nói gì, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô. Cậu muốn nói với cô lời xin lỗi nhưng cái tôi trong cậu quá lớn, nó không cho phép cậu nói ra. Cậu chọn cách im lặng, im lặng để nghe và nhận sự trừng phạt từ phía An Ninh. Cô nói quá đúng, cậu đã đi quá xa mà không hề nghĩ đến hậu quả. Chỉ tình yêu cậu dành cho cô thôi chưa đủ, cậu không thể chỉ bảo vệ cô bằng tình yêu của cậu, thế giới của cậu quá đáng sợ để cậu có thể đưa cô vào...
- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây. - Cô lại gạt nước mắt một lần nữa.
- Em nói vậy là sao?- Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
An Ninh đứng dậy quay người lại cúi chào cậu hai rồi nói:
- Hôm nay cậu đã mệt rồi, cậu đi nghỉ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu. - Nói rồi An Ninh bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai giữ lại.
- Nói cho hết đã, em nói dừng ở đây nghĩa là sao?
An Ninh gạt tay cậu hai ra.
- Chúng ta nên chỉ dừng lại quan hệ chủ tớ nếu không muốn cả hai phải đi quá xa, giữa chúng ta nên có khoảng cách thì hơn. Váy, giày và trang sức tôi sẽ gửi trả lại cậu sau.
- Không được, em định đi đâu bây giờ? Có phải cô đến chỗ Thiên Thành không? Lúc nãy tôi thấy hắn nói sẽ đợi cô, có phải cô đến đấy không? - Cậu hét lớn vào mặt An Ninh.
- Tôi không đi đâu cả, tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên người khác, nó sẽ chỉ làm tôi thêm mệt mỏi mà thôi. - An Ninh cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của cậu hai.
- Tôi không cho em đi đâu cả, tôi áp đặt cũng được, tôi ích kỷ cũng được, tôi xấu xa, độc đoán cũng không sao cả. Chỉ cần giữ được em lại, cho dù tôi có xấu xa, độc ác hơn tôi cũng sẽ làm... - Cậu khóa cửa lại rồi để chìa khóa vào trong túi áo.
- Cậu tính làm gì chứ? Cậu say quá rồi cậu hai ạ. Đừng đi quá giới hạn, hãy để tôi còn chút tôn trọng cậu.
- Em nghĩ anh sẽ làm gì?
Không cần nghe những lời mắng nhiếc hay nói nặng lời của An Ninh, cậu bế cô quẳng lên giường. An Ninh càng cố gắng chống cự, cậu càng giữ chặt. Cậu hôn lên cổ rồi từ từ cởi áo khoác ngoài của cô ra.
- Cậu hai, tôi xin cậu, tôi xin cậu...
Cơn say đã làm cậu mất kiểm soát, cậu không còn nghe thấy gì hay nhìn thấy gì. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: 'AN NINH PHẢI LÀ CỦA CẬU'.
...
Trong ánh đèn mờ ảo, không gian bị bao trùm bởi sự nặng nề. Cậu hai đặt tay lên trán suy nghĩ về tất cả, cậu giơ hai tay lên trước mặt rồi nhìn chăm chú vào nó. Bàn tay đẹp đẽ của cậu đã làm gì, nó đã gây ra những gì, đầu óc cậu mụ mị đi, nó như đặc lại rồi bị lấp đầy bởi lòng đố kỵ ghen ghét.
Cậu bước xuống giường rồi lặng lẽ pha một ly sữa nóng. Cậu đặt nó trước cửa phòng An Ninh, người con gái mà mới chỉ mười phút trước cậu còn coi như một thứ mà cậu muốn chiếm hữu. Mở điện thoại, cậu nhắn một tin vào máy An Ninh, tiếng tin nhắn báo, cậu đã nghe thấy nó reo khe khẽ trong phòng, cậu chắc nó đã được gửi đến máy An Ninh rồi lặng lẽ trở về phòng mình.
Chiếc cặp tóc của cô rớt trên sàn, sợi dây chuyền, chiếc giày... Bằng chứng của những tội lỗi cậu đã gây ra... Cậu nhớ lại giọt nước mắt cam chịu của người con gái yếu ớt ấy, nó khiến cậu sợ và toát mồ hôi hột. Cậu ngồi sụp xuống nền đất lạnh, chính cậu còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cậu biến thành một con quái vật, một lọ mực nhem nhuốc đang cố làm vấy bẩn tờ giấy trắng... Cậu tưởng tượng lại bàn tay mình... bàn tay cậu đã chạm vào da thịt cô... ghì chặt và cố cưỡng bức nó. Cậu chạm tay lên môi mình, đôi môi đã như muốn nuốt chửng lấy An Ninh... Cảm giác vẫn còn, cái cảm giác bất lực trước những giọt nước mắt ám ảnh... những giọt nước mắt của sự nhục nhã, bất lực, cam chịu. Cậu ghê tởm chính bản thân mình, một tên bệnh hoạn, một kẻ xấu xa đáng bị trừng phạt.
...
Chương 10: An Ninh, tôi đã gặp lại em rồi!
- An Ninh... - Giọng ông giám đốc gọi An Ninh từ phía cửa phòng.
An Ninh giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ xa, đã hai năm rồi nhưng mọi thứ với cô vẫn như ngày nào. Mặc dù vẻ ngoài, địa vị của cô lúc này không còn là cô hầu gái của Lưu gia như hai năm về trước nhưng mỗi khi đi trên đường thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng người xưa cô vẫn thất thần đi theo. Và rồi để hàng đêm lại kí ức lại ùa về vào cái ngày ấy... Cô thức dậy rồi lại ngồi một mình trong căn phòng trống trải...
- Có chuyện gì cần căn dặn tôi vậy thưa giám đốc?
- Cô giúp tôi chuẩn bị mọi thủ tục và giấy tờ liên quan đến hợp đồng lần này nhé. Khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ đi gặp đối tác lần này.
An Ninh giờ này là một thư ký giám đốc của một công ty mỹ phẩm K khá lớn tại Nhật. Hai năm qua An Ninh đã cố gắng sống thoát ra khỏi cái bóng của một cô hầu gái... thoát ra khỏi những ám ảnh quá khứ. Cô đã cô gắng để thay đổi mình, vốn là người có đầu óc, cộng thêm những gì cô đã học được từ Thiên Bảo hai năm về trước và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, An Ninh đã chứng tỏ được cho mọi người thấy năng lực của bản thân. Ngay cả diện mạo và phong cách sinh hoạt cũng thay đổi. Trước kia, cô luôn tự hào mình là một hầu gái mẫu mực, luôn luôn đặt bản thân vào những quy tắc, khuôn mẫu được đặt ra. Áp đặt tính cách và suy nghĩ của mình trong những thứ được dạy trong Lưu gia. Giờ đây, An Ninh là một cô gái trưởng thành, mái tóc dài ngang vai bồng bềnh, cặp kính cận nhỏ xinh, bộ đồ công sở thanh lịch và lối ăn nói thoải mái tự nhiên. Cô thích cuộc sống hiện tại, dường như cô tìm lại được con người thật của mình, con người mà cô đã lãng quên suốt những năm sống ở Lưu gia...
Cuộc điện thoại khẩn reo lên tại phòng thư ký, giọng phó giám đốc quen thuộc có vẻ gấp gáp bên đầu dây, và ông yêu cầu cô nối máy với giám đốc.
Sau một hồi nói chuyện với phó giám đốc, ông giám đốc gọi An Ninh vào và giao cho cô một tập tài liệu.
- Cô mang tập tài liệu này tới cho phó giám đốc, giúp ông ấy giải quyết chuyện ở phân xưởng, có gì gọi điện cho tôi ngay. Còn việc hẹn gặp với đối tác chiều nay thì cứ để tôi lo.
An Ninh vâng lời và nhận tập hồ sơ từ ông giám đốc.
***
Hai năm trôi qua, hai mùa Giáng sinh trôi qua, cũng báo hiệu cho cậu, An Ninh đã xa cậu hai năm. Không biết giờ đây cô sống thế nào, cô đang là một hầu gái của một gia đình nào đó hay đang sống một cuộc sống hạnh phúc nơi nào bên một người yêu thương cô. Hai năm qua cậu chờ đợi cô, tìm kiếm cô nhưng đều vô ích, cậu tới nhà van xin cha cô cho cậu biết cô đang ở đâu, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Cậu hỏi tất cả những người có thể nhưng cái mà cậu nhận lại luôn là những cái lắc đầu bất lực, giống như An Ninh đã hoàn toàn biến mất khỏi trái đất vậy.
Nhìn ra ngoài phố, những con đường nước Nhật luôn đông đúc và tấp nập. Cậu đã đi qua nó biết bao nhiêu lần, nhìn ngắm những cô gái đi qua đường, cố gắng tìm kiếm cái bóng hình in sâu trong cậu. Nhưng mọi thứ đọng lại chỉ là sự hối hận muộn màng. Giá như lúc ấy cậu dừng tay lại, giá như cậu chịu lắng nghe những giọt nước mắt van xin của cô thì giờ đây cậu sẽ không phải sống trong sự dằn vặt khốn khổ này.
- Thưa cậu chủ, chiều nay chúng ta có hẹn với giám đốc của tập đoàn K cậu có cần lùi lịch hẹn không ạ? Tôi thấy cậu hơi mệt. - Người lái xe lo lắng hỏi cậu hai.
- Không cần đâu, làm cho nhanh còn về nước, ngày mai là sinh nhật tròn một tuổi của cháu gái tôi, tôi không muốn bị muộn.
Người lái xe dừng lại ở một quán café nhỏ rồi nói cậu hai đợi một lát. Cậu hai chẳng mấy để ý, mọi thứ cậu quan tâm hiện giờ chỉ là công việc. Từ ngày mở công ty riêng đến nay, cậu càng bận rộn hơn với hàng tá những công việc, công việc tập đoàn Lưu gia rồi ở công ty của cậu. Cậu không cho phép mình ngừng nghỉ và thôi nghĩ ngợi, cậu nén nỗi nhớ An Ninh bằng cách luôn để bản thân bận rộn. Một năm là quá đủ, một năm như một con thiêu thân đi tìm An Ninh, cậu giống như một người điên đi tìm trong vô thức, hết lần này đến lần khác. Giờ thì cậu đã hiểu, cậu hiểu ra rằng cũng đến lúc phải buông tay, cậu nên để cho An Ninh có một cuộc sống tự do, một cuộc sống hạnh phúc.
...
Đèn đỏ ở ngã tư lúc nào cũng rất lâu, từng dòng người qua lại hối hả, bận rộn, và An Ninh cũng không ngoại lệ, cô rẽ vào một quán café mua một tách cho ông phó giám đốc... Những người xếp hàng thật đông...
- Cho tôi một cappuccino và một đen không đường, không đá và một sữa tươi. - Giọng người đàn ông đứng trước An Ninh khiến cô chợt nhớ tới cậu hai. Cậu cũng thích uống như vậy, một đen đặc không đường, không đá và kèm theo một ly sữa tươi.
An Ninh nhận cốc café của mình rồi vội vàng ra khỏi cửa hàng, cô không có nhiều thời giờ để nghĩ về những thứ vẩn vơ cần phải quên lãng...
...
Cậu nhìn ra phía đường và phát hiện ra đèn đỏ ở Nhật thật lâu, có lẽ vì người đi bộ qua đường quá nhiều hay tại đường quá dài... Thoáng có bóng người lướt qua tấm kính ô tô... Thốt nhiên cậu giật mình... Cậu mở vội cửa xe rồi chạy theo cái bóng quen thuộc luôn trong trí não cậu suốt hai năm qua...
Dòng người đông quá... và cái bóng ấy càng ngày càng xa cậu... Cậu gọi lớn:
- AN NINH!
Và rồi bóng dáng thân thuộc ấy đã chìm và biến mất vào cái dòng người... Một thoáng hi vọng rồi lại vụt mất ngay trước mắt... Có lẽ chỉ là một người qua đường có gương mặt giống An Ninh... Sao cô ấy có thể ở đây được! Cậu tự an ủi mình như vậy rồi lặng lẽ trở về xe.
...
An Ninh ngoái đầu lại, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vẳng qua tai... giữa dòng người kia, cô cố tìm ra chủ nhân của giọng nói. Nhưng có lẽ cũng như những lần khác, nó chỉ là giọng nói trong tiềm thức, trong nỗi nhớ khôn nguôi của cô.
An Ninh sắp xếp hành lý vào va li gọn gàng, cô sắp có một chuyến công tác ngắn ngày cùng ông giám đốc. Đã hai năm cô không trở về quê hương nên không thể tránh khỏi những cảm xúc khó tả. Năm đầu cô rất sợ về nước, sợ phải gặp lại bạn bè và những người quen biết. Cô sợ rằng ở đất nước nhỏ bé đó sẽ có một ngày cô và cậu hai sẽ gặp nhau... Nhưng giờ đã đến lúc, đến lúc cô đứng thẳng trên đôi chân của mình, cô có thể ngẩng đầu mà tự hào rằng cô không phải là An Ninh nghèo khó của ngày xưa nữa... Duy chỉ có một điều vẫn khiến cô không khỏi suy nghĩ trong lòng. Cô sẽ ra sao nếu tình cờ gặp lại cậu trên đường? Vẫy tay chào, chạy tới ôm hay coi như một người dưng qua đường? Nắm lấy cổ tay mình, An Ninh đã từng hận cậu đến tận xương tủy, cô hận vì cậu đã cướp đi đời con gái của cô, hận vì cậu không thể bảo vệ cô, hận vì cậu không chịu lắng nghe những giọt nước mắt của cô. Nhưng cũng có lúc, cô lại muốn bay ngay về nước để được nhìn ngắm gương mặt in đậm trong tim kia một lần, muốn được người ấy ghì chặt vào lòng và nói những lời yêu thương.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến An Ninh quay về hiện tại. Là điện thoại của ông giám đốc.
- Dạ thưa giám đốc.
- An Ninh này, cô gọi điện qua bên công ty đối tác nói với họ là ngày mai tôi không thể tới chỗ họ được nhé, dưới xưởng có chút chuyện, hẹn họ vào thứ Năm. Có gì báo lại với tôi.
An Ninh lục trong tập hồ sơ ra tấm card của thư ký giám đốc bên đối tác. Rồi An Ninh nhấc điện thoại lên.
- Alô, văn phòng thư ký công ty M xin nghe.
- Chào anh, tôi là người bên công ty K tại Nhật, tôi có thể xin gặp giám đốc của anh một lát được không?
- Vâng, xin cô đợi máy nhé.
Tiếng chuông chờ đợi khiến thời gian thêm dài hơn, giữa những tiếng... tút... tút... nhạt nhẽo dài dằng dặc cho thấy vị giám đốc kia là một người rất bận rộn...
- Alô, tôi nghe...
Giọng nói quen quen khiến An Ninh không khỏi giật mình, trong giây lát cô lấy lại được bình tĩnh...
- Chào ông, tôi là thư ký của giám đốc công ty K tại Nhật.
- Vâng, chào cô. Có chuyện gì vậy?
- Vâng, theo lịch hẹn thì 10 giờ trưa mai giám đốc của tôi có một cuộc hẹn với ông tại công ty M. Rất xin lỗi ông vì giám đốc của chúng tôi có chút chuyện đột xuất nên có lẽ lịch hẹn phải dời sang thứ Năm, vậy mong ông thông cảm và sắp xếp lại lịch hẹn được không ạ?
- Vâng, tôi hiểu, cô có thể sắp xếp một lịch hẹn khác với thư ký của tôi.
- Vâng, vậy cảm ơn ông, tôi chỉ muốn thông báo với ông điều này.
- Không có gì, vậy phiền cô liên lạc lại với thư ký của tôi.
- Vâng, cảm ơn ông, chào ông.
Cậu hai cúp máy xuống, cậu vẫn không tin vào tai mình, giọng nói bên đầu dây kia khiến cậu ngỡ ngàng. Giống như một mảnh ký ức vừa được lắp lại đúng vị trí vậy. Đã lâu lắm rồi cậu không nghe thấy giọng nói đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần quả quyết, âm điệu rõ ràng nhưng vẫn mềm mại. Cậu đã nghĩ đó là An Ninh của cậu, nhưng nghĩ lại, hai giọng nói đó vẫn khác nhau. Giọng của An Ninh rụt rè và thiếu tự tin hơn giọng cô gái này. Chắc tại ảo giác của cậu. Cậu tự trấn an mình bằng những suy nghĩ phủ định như vậy.
Chương 11:Trở về
An Ninh đang đứng trước cửa nhà... căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lần cuối cô nhìn thấy là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm gia đình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc. Ông là một người tốt, một vị giám đốc trung niên điềm đạm, hiểu đời và sống rất tình cảm. Hai năm qua ở Nhật, nếu không có ông giúp đỡ chắc giờ này An Ninh đang phải sống chật vật ở một xó xỉnh nào đó trên đất khách...
Xách giỏ hoa quả và mấy món quà nhỏ đi về phía ngôi nhà, mọi thứ lặng im, không một bóng người... Dường như đã không có người ở đây một thời gian dài.
- Cô tìm ai vậy? - Một người phụ nữ đi ngang qua đó hỏi An Ninh.
- Dạ, cô cho cháu hỏi mấy người sống ở ngôi nhà này đi đâu cả rồi ạ?
- Họ đã không ở đây lâu rồi.
- Sao... sao họ đã chuyển đi đâu vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra với họ vậy?
- Tôi cũng không biết. - Người phụ nữ lắc đầu rồi đi thẳng.
An Ninh ngồi gục xuống, cô không sao thốt lên được nữa. Có gì đó đang chặn lại ở cổ họng, giống như ai đó đang bóp nghẹt lấy tim, rồi dùng dao đâm vào nó hàng nghìn, hàng vạn lần. Tâm trạng An Ninh dần trở nên hoảng loạn và hoang mang. Cô không biết giờ đây mình phải làm gì, nên làm gì. Khóe mắt cay dần rồi mờ dần trong suối nước mắt tuôn dài. Giờ thì đã muộn để cứu vãn mọi thứ, cô chưa làm gì được cho cha cũng như cho hai em... Có cúi đầu lạy cả ngàn lần thì cô vẫn là đứa con bất hiếu... Tiền bạc làm gì, địa vị, danh vọng làm gì, tất cả đâu giúp cô có được hạnh phúc gia đình. Nhìn hàng cây xơ xác trước cổng nhà càng khiến lòng cô xót xa, đó từng là nơi mà cha cô yêu thích nhất, những đám hoa luôn luôn đem lại sự tươi sáng cho căn nhà mục nát. Hàng ghế băng dài vẫn in mờ những hàng chữ mà An Ninh và em trai đã khắc... Tất cả đều khiến An Ninh đau lòng, đau tưởng chừng như muốn chết vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo... Là ông giám đốc... Ông muốn cô trở về khách sạn trong vòng một tiếng nữa và lấy cho ông tập tài liệu ông để quên. Cô định từ chối vì hiện tại cô không muốn làm gì cả, nhưng vì trách nhiệm cũng như bổn phận của mình, An Ninh đành xách túi về khách sạn lấy đồ cho giám đốc.
*
Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng.
- Chào ông.
- Chào cậu.
Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống.
- Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc. - Cậu nhấp một ngụm rượu nhỏ trong lúc hỏi ông giám đốc.
- Ai mà chẳng cần có trợ thủ, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ lát nữa thôi, cô ấy sẽ tới đây, cô ấy đang giúp tôi vài việc.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn diễn ra tốt đẹp trong lúc dùng bữa trưa và đợi An Ninh tới. Cậu xin phép ông giám đốc ra ngoài một lát để nghe điện thoại... Đi ngang qua đại sảnh, cậu bất chợt va phải một cô gái, tập giấy tờ trên tay cô rớt xuống sàn tung tóe.
- Xin lỗi, tôi không chú ý... - Người đàn ông va phải cô dường như đang nghe điện thoại nên không để ý những lời cô nói. Anh ta chỉ lặng lẽ nhặt vội xấp tài liệu lên đưa cho cô rồi đi nhanh về phía cuối sảnh. Cái dáng trông từ đằng sau ấy thật quen thuộc, dáng đi vội vàng đó đã quá quen thuộc với cô. Hai năm qua cô vẫn không thể nào quên được nó.
Cộc... cộc...
Cô gõ cửa phòng rồi bước vào, ông giám đốc đang ngồi đối diện với một vị khách. Cô cúi chào vị khách và được ông giám đốc giới thiệu là thư ký của giám đốc bên đối tác. Cô bắt tay vị thư ký rồi trao tập tài liệu cho ông giám đốc.
- Xin lỗi mọi người, do đường tắc nên tôi tới hơi muộn.
- Không sao, mọi việc vẫn chưa bắt đầu mà. - Vị thư ký thoải mái nói.
- Cô có muốn dùng gì không An Ninh, cậu giám đốc vừa ra ngoài có chút chuyện, tôi gọi cho cô một tách cacao nóng nhé.
Ông giám đốc luôn rất hiểu cô, hai năm qua nếu không có ông cưu mang cô, coi cô như con gái thì giờ đây không biết cô ra sao. Mọi sở thích cũng như tính cách của cô ông điều hiểu rõ và cô cũng vậy, đối với cô ông không chỉ là ân nhân mà còn giống như một người chú, một người cha hết mực chăm sóc đứa con gái yếu ớt của mình. Vợ ông đã qua đời từ rất lâu, ông không có con cái cũng như người thân, ông gặp An Ninh và bắt đầu coi cô như người thân duy nhất của mình. Cô chăm sóc ông, giúp ông mọi thứ trong cuộc sống, sắp xếp lịch làm việc và thời gian biểu cuộc sống hàng ngày giúp ông, ông cũng vậy, ông giúp An Ninh học hỏi mọi thứ trong công việc, lắng nghe mọi tâm sự về cuộc sống cũng như cuộc đời sóng gió của cô. Cô thật sự cảm kích và biết ơn về những gì ông đã làm cho cô.
- Vâng, vậy cũng được ạ. - Cô gật đầu đồng ý.
- Xin lỗi mọi người, tôi đã nghe điện thoại khá lâu. - Cánh cửa đẩy ra, cậu hai bước vào.
Cậu sững người khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh ông giám đốc. Gương mặt đã hai năm nay cậu tìm kiếm. Cậu không tin rằng mình lại nhìn thấy gương mặt đó trong hoàn cảnh này.
An Ninh nhìn thấy cậu bước vào, hình dáng mà hai năm qua vẫn luôn in đậm trong trí óc cô đang đứng trước mắt cô lúc này. Cậu vẫn vậy, vẫn phong độ như hai năm về trước. Cảm xúc lại dâng lên trong lòng, cái cảm giác ô nhục của cái đêm ấy lại ùa về khiến cô không thể kìm nén.
- Ngồi xuống đi chứ cậu Thiên Bảo, giới thiệu với cậu đây là cô Nguyễn An Ninh, thư ký của tôi.
An Ninh không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu. Cô muốn giữ lấy sự tức giận và căm hận của mình sau những gì cậu đã gây ra cho cô. An Ninh ngồi im chỉ lặng gật đầu xã giao một cái rồi lại tập trung vào tách cacao nóng trên bàn.
- Không ngờ ông lại có cô thư ký xinh như vậy. - Cậu nói bằng giọng mỉa mai.
- Đúng đấy, ông thật có phúc... - Cậu thư ký nói xen vào.
- Đúng vậy, An Ninh đã giúp tôi rất nhiều trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Ông quay sang phía An Ninh, và đặt miếng bánh lên trước mặt cô, miếng bánh kem đã được bỏ hết hoa quả. An Ninh nhìn thấy khẽ cười và cảm ơn ông.
Nhìn thấy những cử chỉ thân mật giữa hai người, cậu hai không khỏi nổi máu ghen, cậu không ngờ rằng sau hai năm cô lại thay đổi như vậy, cô thay đổi cả về ngoại hình, cách ăn mặc, đầu tóc lẫn phẩm chất. Một cô gái ngoài hai mươi lại có những cử chỉ quá thân mật như vậy với người đáng tuổi cha chú mình. Ngay cả thói quen ăn uống của cô mà ông ta cũng biết, vậy thì chắc chắn mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là thư ký và giám đốc.
- Không ngờ ông lại hiểu thư ký của mình như vậy, biết được cả thói quen ăn uống của cô ấy. - Cậu hai mỉa mai.
- Hai năm làm việc cùng nhau đủ để tôi hiểu được thói quen ăn uống của thư ký của tôi chứ. Nhất lại là một cô thư ký giỏi giang và xinh đẹp như vậy.
An Ninh không nói gì, cô quá hiểu cậu hai, cậu là người ích kỷ và áp đặt nhất mà cô đã từng gặp, cậu luôn để suy nghĩ của bản thân chi phối mọi thứ, nó biến suy nghĩ của cậu thành suy nghĩ của mọi người và từ đó đưa ra những nhận xét hay kết luận trái chiều về sự việc.
Cuộc nói chuyện diễn ra rôm rả giữa Thiên Bảo, ông giám đốc và cậu thư ký, duy chỉ có An Ninh là ngồi im không nói, cô vẫn không thoát ra được những suy nghĩ về cậu hai, cô phải đối mặt với cậu thế nào khi cậu là đối tác của công ty? Cô không thể để việc tư xen vào việc công được. Nhưng, cái quá khứ giữa cậu và cô thật khó thể quên, nó ám ảnh cô trong suốt hai năm qua, đâu chỉ một sớm một chiều có thể gạt nó qua một bên để nghĩ đến việc khác.
Cô xin phép mọi người ra ngoài. Trong phòng vệ sinh, An Ninh ngắm mình trước gương, An Ninh đang hiện hữu trước mặt cô là một An Ninh chững chạc, một An Ninh trưởng thành, hiểu đời và mạnh mẽ. Nhưng sâu thẳm trong cô, An Ninh của ngày xưa vẫn đang mập mờ ẩn hiện đằng sau tấm mặt nạ mới, và nó đang dần trỗi dậy từ khi cô nhìn thấy cậu hai.
An Ninh bước ra khỏi phòng vệ sinh thì giật mình khi cậu hai đang đứng trước cửa, sắc mặt cậu không mấy thiện chí.
- Em đã ở đâu hai năm qua?
- Giám đốc Lưu hỏi gì? Tôi không hiểu.
- Đừng nói với anh bằng cái giọng đó và cũng đừng gọi anh như thế. Em có biết hai năm qua anh đã tìm em như thế nào không? - Cậu nắm lấy vai An Ninh.
- Tôi không biết anh đang nói về ai, nhưng chắc chắn anh đã nhầm người rồi. - An Ninh cố vùng thoát khỏi bàn tay cậu hai.
- Em là ai anh còn không biết sao? Em cao bao nhiêu, giọng nói em thế nào? Tên của em, làn da, đôi môi... và nhất là đôi mắt của em... dù em có lướt qua anh, anh cũng không bao giờ nhầm em với người con gái khác.
- Anh làm ơn buông tôi ra, giữa chúng ta chẳng còn gì cả, dù tôi là ai, tôi sống ở đâu cũng đâu liên quan gì đến anh. Hãy dùng những lời lẽ đó để đánh lừa các cô gái khác, nó không có tác dụng với tôi đâu.
- Em nói dối, em không thể quên được anh, anh vẫn còn yêu em, yêu em rất nhiều, vì thế em không thể quên được anh đâu An Ninh ạ. - Cậu hét lớn vào mặt An Ninh.
- Bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đấy, bỏ tôi ra...
An Ninh cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc của cậu, cậu đẩy cô vào tường, ghì chặt lấy tay cô. Cậu áp sát mặt cậu vào mặt cô... hơi thở và mùi hương trên cơ thể cậu khiến cô càng trở nên hồi hộp.
- Em vẫn không hề thay đổi An Ninh ạ, kể cả gương mặt em, đôi mắt cũng như hương thơm trên cơ thể em.
- Tránh xa tôi ra, nếu anh không muốn tôi khinh anh thì xin anh, buông tôi ra. - An Ninh cố gắng giữ bình tĩnh và nói với cậu bằng giọng nhẹ nhàng nhất.
Cậu nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy vẫn như xưa nhưng có điều gì đó đã thay đổi, nó toát lên vẻ dứt khoát, sự sắc bén cũng như thái độ bình tĩnh. Nó khiến cậu chùn bước, cậu biết mình nên dừng ở đó nếu không muốn hận thêm hận, cậu từ từ buông tay An Ninh ra. Cô vụt chạy, chạy trốn khỏi quá khứ, chạy trốn khỏi cảm xúc và cả sự đam mê mà cô vẫn giữ nguyên cho cậu.
*
Trong tình yêu chẳng ai nói trước được điều gì. Nó có thể biến mọi thứ xung quanh bạn thành màu hồng tươi đẹp hay thành màu xám đen tối u ám. Nó có thể biến một kẻ máu lạnh thành một kẻ si tình, biến một con người thành ác quỷ, biến những cái có thể thành không thể. Khi con người đã rơi vào cái giếng không đáy của tình yêu họ sẽ không biết đâu là điểm dừng, đâu là đúng đắn, họ chỉ đấu tranh để có được nó, có được tình yêu mà họ tìm kiếm, kể cả khi họ phải trở thành người như thế nào.
Đã lâu rồi cậu không uống cái thứ cay nồng xé cổ như thế. Hai năm rồi thì phải, cái cột mốc hai năm ấy gắn liền với biết bao nhiêu sự thay đổi. Cậu bỏ thói chơi bời, không rượu, không gái, cũng không phải là một cậu chủ hách dịch nữa. Cậu đã thay đổi hẳn con người mình để đợi một ngày nào đó An Ninh nhìn thấy cậu như vậy, cô có thể ngoan ngoãn quay về bên cậu. Nhưng khi cậu nhìn thấy An Ninh, cậu lại cư xử như một kẻ thiếu hiểu biết, thô lỗ và bạo lực. Hai năm qua, cậu đã chuẩn bị tất cả cho ngày cô trở về, cậu đã từng nghĩ mình sẽ từ bỏ hết sĩ diện của thằng đàn ông mà quỳ xuống cầu xin cô tha thứ cho những gì mình đã làm, rồi sau đó hai người sẽ làm lại từ đầu. Nhưng rồi giờ thì mọi chuyện chắc là chấm dứt từ đây, cô đã lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt hơn, người đàn ông đó già nhưng cái cách ông ta quan tâm An Ninh hơn hẳn cậu. Khi An Ninh ở bên cậu, tất cả đều bị cậu chi phối, cậu ép cô phải nghe theo ý mình, hành hạ, sai bảo và coi cô như món đồ của riêng của bản thân. An Ninh giờ đây xinh đẹp là vậy, giỏi giang là vậy, cậu chưa từng nghĩ qua sẽ nhìn thấy An Ninh xinh đẹp như thế, suốt hai năm qua, cậu luôn chỉ giữ hình dáng một cô hầu gái tóc búi mặc đồng phục trong đầu, cậu vẫn chỉ nghĩ về cô theo cách của cậu, cậu quá ích kỷ.
Dốc cạn ly rượu rồi cậu vào phòng tắm, cậu muốn để làn nước ấm nóng kia rũ sạch những gì xấu xa, cậu không muốn nghĩ về An Ninh nữa, đầu óc cậu dần trở nên trống rỗng.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc ngoài cửa có tiếng chuông. Cậu vội choàng chiếc áo rồi ra mở cửa. Người đứng trước mặt cậu giờ này là An Ninh, cô có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy cậu với bộ dạng này.
- Sao em lại ở đây? Có chuyện gì vậy? - Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
- Tôi đến để bàn chuyện công, vậy phiền giám đốc Lưu có thể mặc quần áo chỉnh tề được không ạ, tôi sẽ đợi ở ngoài này. - An Ninh ngượng ngùng tránh nhìn thẳng.
Cậu mở rộng cửa ra, ý muốn cô bước vào, An Ninh ngần ngại, cô vẫn muốn đứng đợi bên ngoài cho tới khi cậu mặc xong quần áo.
- Em có thể ngồi đợi ở phòng khách, tôi sẽ thay quần áo trong phòng tắm. - Cậu nói với vẻ lạnh lùng.
An Ninh e ngại nhưng rồi cuối cùng cô vẫn phải bước vào.
Căn phòng bao phủ bởi hương thơm của cậu, nó khiến An Ninh trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, màn hình laptop vẫn bật, trong màn hình là một An Ninh đã bị cô quên lãng, một An Ninh với ánh mắt thuần khiết, nụ cười rạng ngời.
Cậu bất ngờ gập laptop xuống khiến An Ninh giật mình.
- Giờ thì em có thể nói được rồi đó. - Cậu ngồi xuống đối diện với An Ninh.
Cô vội vàng lấy một số giấy tờ ra rồi đặt trước mặt cậu. Cậu nhẹ nhàng rót ra hai tách trà rồi đặt trước mặt An Ninh một tách, với dáng vẻ điềm nhiên nhất, cậu nói nửa nghiêm chỉnh, nửa giễu cợt:
- Dũng cảm xông vào hang cọp như vậy chắc là em có chuyện quan trọng lắm, nào nói đi.
An Ninh chẳng mấy để tâm đến lời Thiên Bảo nói, cô ngồi thẳng người rồi từ từ nói:
- Đây là một số giấy tờ liên quan đến hoạt động lần này. Tôi mong anh có thể đọc lại kỹ, như bữa trước tôi đã nói với giám đốc, chúng tôi dự định sẽ nhập hàng vào cuối tháng sau. Nhưng do khâu sản xuất và đối tác trước có chút vấn đề nên mong anh có thể dời ngày chuyển hàng sớm hơn.
Cậu cầm tập giấy tờ lên xem qua một lượt rồi ngước lên nhìn An Ninh.
- Phải nói thế nào nhỉ, từ trước tới nay tôi luôn có nguyên tắc là không bàn việc với thư ký, mọi chuyện tôi đều trực tiếp giải quyết với giám đốc của em, và tôi cũng đã quen với việc đó.
An Ninh bình thản.
- Mong anh thông cảm, giám đốc của chúng tôi vừa lên máy bay trở về Nhật một tiếng trước, ông ấy nói sẽ gọi điện cho anh ngay khi đặt chân xuống sân bay.
- Vậy sao không để tới lúc ấy rồi giải quyết. Dù sao cũng chỉ là vài tiếng, hơn nữa đó là lô hàng trị giá hàng trăm tỉ.
An Ninh bắt đầu kiềm chế với những lời nói châm biếm của cậu hai.
- Tôi được giám đốc của tôi ủy thác tới làm việc với anh, chỉ là đưa cho anh một vài giấy tờ cần thiết, thương thảo với anh về những vấn đề nằm trong quyền hạn của mình. Tôi nghĩ tôi không đi quá giới hạn và bổn phận của bản thân. Vì thế mong anh thiện ý hợp tác.
Cậu hai nhún vai, cười vẻ hờn dỗi:
- Thôi được, nói đi, xem quyền hạn của em có những gì và tới đâu.
An Ninh đưa cho cậu những giấy tờ cần thiết mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
- Đây là hợp đồng và một vài điều khoản mà tôi đã soạn ra, ngoài ra còn mẫu đơn hàng, số lượng và giá cả. Anh có thể xem xét kỹ rồi đưa ra ý kiến.
Cậu xem qua một lượt rồi đặt nó trước mặt An Ninh.
- Nhiêu đây chưa đủ, chúng ta không chỉ biết nhìn nhận mặt hàng và nguyên liệu nhập vào trên giấy tờ. Như vậy là thiếu thực tế. Ngày mai cô tới văn phòng của tôi, chúng ta sẽ xuống kho và cô có thể kiểm tra kỹ lại lô hàng trước khi nhập.
An Ninh gật đầu tỏ vẻ xuôi xuôi nhưng rồi cô lại đưa ánh mắt e ngại nhìn cậu. Cậu hiểu An Ninh đang nghĩ gì, cậu đặt vào tay cô tách trà nóng rồi hỏi:
- Em ngại điều gì sao? Cứ nói ra, không phải ngại đâu.
An Ninh ngập ngừng một lúc rồi quyết định không nói, cô cầm áo khoác của mình rồi đứng dậy:
- Không có việc gì cả, vậy cứ quyết định theo ý của anh, ngày mai tôi sẽ tới công ty anh lúc 9 giờ 30.
An Ninh cúi đầu chào cậu ra về. Cô rất muốn hỏi cậu nhiều thứ nhưng ngại không dám hỏi. Cô muốn biết vì sao cậu không ở Lưu gia như trước mà lại ở một căn hộ chung cư nhỏ? Cô muốn biết vì sao cậu không làm cho tập đoàn Lưu mà lại mở công ty riêng? Và hơn hết, cô muốn biết vì sao cậu lại giữ hình ảnh của An Ninh ngày xưa hay chỉ là tình cờ đặt nó lên màn hình laptop?... Cô lững thững bước đi với bao mối băn khoăn trong lòng, mọi thứ dường như không ăn khớp với nhau càng khiến An Ninh đau đầu hơn. Cô rảo bước nhanh hơn, như muốn càng xa cậu càng tốt để lòng thôi không bị xao động lần nữa.
Sáng hôm sau, An Ninh đứng trước cửa công ty Thiên Bảo, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định bước vào. Anh chàng thư ký hôm trước nồng nhiệt đón chào, anh ta là một người khá dễ chịu và rất cởi mở. Trong lúc chờ đợi Thiên Bảo tới, anh giới thiệu cho An Ninh một số vấn đền liên quan đến lô hàng cũng như nguồn gốc của chúng, và cũng không quên trò chuyện đôi chút về bản thân anh và về ông chủ của mình.
- Cô An Ninh đây là thư ký đối tác đầu tiên mà giám đốc chịu hợp tác đấy. - Anh đặt trước mặt An Ninh một tách café nóng rồi tiếp tục. - Mời cô, ở công ty này tôi là người pha café ngon nhất đấy.
An Ninh mỉn cười nhận lấy tách café ấm nóng từ tay người thư ký. Hơi ấm từ tách café giúp cô bớt căng thẳng hơn.
- Cảm ơn anh, café ngon lắm. Tôi vẫn chưa biết tên anh, vậy...
Cậu thư ký mỉn cười đặt tách café xuống rồi tiếp lời:
- Tôi là Hoài Nam, cứ gọi tôi là Nam là được rồi. Cô An Ninh qua Nhật được bao lâu rồi? Hay cô sống bên đó từ nhỏ.
An Ninh giật mình khi nghe câu hỏi đó của Hoài Nam.
- Tôi qua đó lâu rồi nên cũng không nhớ là khi nào và bao lâu nữa.
Nam gật gù, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó nên anh lại hỏi:
- Không biết