--> Em sẽ đến cùng cơn mưa - game1s.com
Duck hunt

Em sẽ đến cùng cơn mưa

Văn học Nhật đem đến cho độc giả cảm giác bình yên, lãng mạn khi đắm mình trong những tác phẩm tinh tế, chìm trong câu chữ nhẹ nhàng nhưng đầy trầm tư, ám ảnh. Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa cũng vậy. Không nhiều màu sắc, không nhiều kịch tính, dữ dội mà chỉ với một gam màu trầm buồn, một khung cảnh ảm đạm ngày mưa, một cốt truyện nhẹ nhàng, Ichikawa Takuji đã vẽ nên được một bức tranh tình yêu tuyệt diệu.

Ở tác phẩm không có sự đối lập, hoặc giả có đi chăng nữa thì cũng hết sức nhạt nhòa, chỉ có sự hài hòa được đề cao (đặc trưng của văn phong Nhật). Sự hài hòa không chỉ ở vòng xoay giữa Takumi, Mio và Yuji mà còn lan ra cả những mối quan hệ khác với thầy Nombre,và chú chó Pooh, với cả thiên nhiên cùng mùa mưa ẩm ướt.

Nét u huyền phảng phất suốt tác phẩm gây cho người đọc những cảm xúc không thể diễn tả, có một cái gì đó không chắc chắn, không rõ ràng vẫn đang tồn tại đâu đó. Ta không thấy sự đau khổ đến tột cùng của Takumi khi Mio qua đời, không thấy niềm hạnh phúc mãnh liệt của anh khi bỗng nhiên nàng quay lại, ta chỉ thấy một sự nhẹ nhàng lan tỏa trong tình yêu đó - phẳng lặng nhưng tràn ngập ở khắp nơi. Vậy mới biết, tình yêu có rất nhiều cung bậc, không phải cứ cuồng nhiệt nhiều, đau đớn nhiều đã là yêu nhau nhiều, mà có khi chỉ cần nhẹ nhàng, êm dịu như tình yêu của Takumi và Mio là đã đủ chạm đến thiên đường hạnh phúc.

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa được viết với lời văn trong sáng, ngắn gọn và đôi chút ngộ nghĩnh sẽ đem đến sự thú vị và ấm áp khi “nhấm nháp” những trang truyện, có thể trong một ngày mưa nhẹ nhàng.

[Tải ảnh'>

Chương 1

Khi Mio qua đời, tôi đã nghĩ thế này.

Ai đó, người đã tạo ra tinh cầu của chúng ta, phải chăng lúc ấy, đang tạo thêm một tinh cầu khác trong vũ trụ...

Tinh cầu người ta sẽ tới sau khi qua đời.

Tinh cầu mang tên Lưu Trữ.

"Lưu Trứ?" Yuji hỏi.

Không phải, tinh cầu Lưu Trữ.

"Lưu Trứ?"

Lưu Trữ.

"Lưu," Yuji ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "Trứ?"

Thôi được rồi.

Nơi ấy giống như một thư viện khổng lồ, rất mực yên tĩnh, sạch sẽ và ngăn nắp.

Đại để là một nơi rộng mênh mông, với hành lang dài ngút mắt chạy xuyên các tòa nhà.

Tại đây, những người ròi bỏ tinh cầu của chúng ta đang tận hưởng một cuộc sống an bình.

Có thể nói tinh cầu này ở trong trái tim chúng ta

"Nghĩa là sao ạ?"

Yuji thắc mắc.

Là thế này, khi mẹ Mio qua đời, các cô các bác đã nói với Yuji thế nào nhỉ? Là mẹ vẫn ở trong trái tim của con đúng không?

"Vâng"

Bởi vậy, tinh cầu này là nơi những người sống ở trong tim của tất cả mọi người trên thế giới cư ngụ cùng nhau.

Chừng nào vẫn có ai đó nghĩ đến, họ còn được sống ở tinh cầu đó.

"Nếu có ai đó quên họ thì sao ạ?"

Ừ, thì họ buộc phải rời tinh cầu.

Lần này mới là "chia tay" thực sự.

Vào buổi tối cuối cùng, tất cả bạn bè sẽ tụ tập lại để tổ chức tiệc chia tay.

"Có ăn bánh ga tô không?"

Có, có bánh ga tô.

"Cả trứng cá hồi?"

Ừ, cả trứng cá hồi. (Trứng cá hồi là món khoái khẩu của Yuji.)

"Thế còn..."

Đủ mọi thứ. Con không phải lo.

"Thế, tinh cầu ấy có Jim Button không?"

Sao cơ?

"Vì con biết Jim Button. Tức là Jim Button ở trong trái tim con phải không?"

Ừ, ừ (tối qua, tôi đã đọc cho Yuji nghe truyện Jim Button và bác lái tàu Luke), bố nghĩ là có, có thể lắm.

"Thế còn đầu máy Emma? Emma cũng ở đấy chứ?"

Emma không ở đấy.

Chỉ có con người mới ở đấy thôi.

"Hừm" Yuji nói

Có Jim Button, có cả Momo (tên nhân vật chính trong truyện thiếu nhi cùng tên của nhà văn Michael Ende.)

Có cả cô bé quàng khăn đỏ, đương nhiên cả Anne Frank (cô bé người Đức gốc Do Thái, tác giả cuốn nhật kí nổi tiếng Nhật kí Anne Frank) nữa, Hitler và Rudolf Hess (Cận vệ thân tín của Hitler dưới thời Đức Quốc xã) chắc cũng ở đó.
Có cả Aristotle và Newton.

"Mọi người làm gì ở trong đó ạ?"

Làm gì à, họ cứ lặng lẽ sống thôi.

"Chỉ thế thôi?"

Chỉ thế thôi là sao, à, có lẽ họ còn suy nghĩ về điều gì đó chăng?

"Suy nghĩ? Nghĩ gì thế ạ?"

Điều gì đó vô cùng phức tạp. Phải suy nghĩ rất claau mới ra được câu trả lời. Vì thế, ngay cả khi đến tinh cầu Lưu Trữ, họ vẫn tiếp tục suy nghĩ.

"Cả mẹ cũng thế?"Không, mẹ chỉ nghĩ về Yuji.

"Thật hả?"

Thật.

Nên Yuji không được quên mẹ đâu đấy.

"Con không quên đâu."

Nhưng con còn nhỏ quá. Mới ở được với mẹ có năm năm.

"Vâng"

Vậy bố sẽ kể cho con trước kia mẹ là cô gái như thế nào.

Mẹ đã gặp và kết hôn với bố ra sao.

Mẹ đã vui mừng thế nào khi Yuji chào đời.

"Vâng"

Bố mong con sẽ luôn nhớ những điều ấy.

Nhất định con phải nhớ đến mẹ đấy, để khi đến lượt bố đến tinh cầu ấy, bố vẫn có thể gặp được mẹ.

Con hiểu chứ?

"Gì ạ?"

Thôi được rồi.


Chương 2

"Con chuẩn bị đi học xong chưa?"

"Gì ạ"

"Con chuẩn bị xong chưa? Đeo thẻ tên vào chưa?"

"Gì ạ?"

Sao thằng bé lại nghễnh ngãng thế nhỉ? Hồi Mio còn sống, nó đâu thế này. Có vấn đề về tâm lý chăng?

"Đến giờ rồi. Đi thôi"

Tôi cầm tay Yuji, lúc này vẫn còn ngái ngủ, kéo ra khỏi nhà. Tôi trao Yuji cho cậu bé dẫn các em đi học đang đợi dưới chân cầu thang, rồi đứng theo dỗi thằng bé. Đi cạnh anh phụ trách lớp sáu, trông Yuji như đứa trẻ mẫu giáo. So với tuổi lên sáu, thằng bé còn nhỏ quá. Dường như nó đã quên mất việc phải lớn lên.

Nhìn từ đằng sau, gáy của Yuji gầy và trắng như cổ hạc. Phần tóc lộ ra bên dưới chiếc mũ vàng có màu giống nước trà Darjeeling pha sữa.

Vài năm nữa, mái tóc trông như tóc của hoàng tử Anh quốc này thể nào cũng xoăn tít lại.

Tôi đã trải qua chặng đường này rồị . Nguyên nhân là bởi một số hoocmôn bị tiết ra quá nhiều vào tuổi dậy thì. Đến khi ấy, Yuji sẽ lớn bổng lên, hơn cả tôi bây giờ. Yuji sẽ gặp cô gái giống mẹ, sẽ yêu, và nếu thuận lợi sẽ có được một bản sao mang nửa gen di truyền của mình.

Từ thời xa xưa, con người đã luôn như vậy (phần lớn mọi sinh vật đều thế), chừng nào tinh cầu này còn quay, quy trình vẫn sẽ được lặp lại.

Tôi leo lên chiếc xe đạp cũ dựng dưới chân cầu thang, nhấn bàn đap về hướng văn phòng luật nơi tôi làm việc. Văn phòng cách khu nhà tôi ở chưa tới năm phút đạp xe. Khoảng cách lí tưởng đối với một người không chịu nổi các phương tiện giao thông như tôi.

Tôi làm ở đây đã được tám năm.

Khoảng thời gian đó không hề ngắn. Lấy vợ, có con, và vợ rời đến một tinh cầu khác.

Khoảng thời gian đủ dài cho ngần ấy chuyện xảy ra.

Vậy đấy, giờ ở tuổi hai chin, tôi đã là một ông bố độc thân với cậu con trai sáu tuổi.

Giám đốc văn phòng rất tốt với tôi.

Tám năm trước ông đã là một ông già, giờ đây ông vẫn là một ông già và sẽ còn là một ông già cho đến lúc nhắm mắt.Tôi không hình dung nổi ông giám đốc không phải là một ông già. Chẳng rõ ông đã bao nhiêu tuổi. Chỉ biết là ông đã qua tuổi tám mươi.

Bộ dạng ông rất giống loài chó St.Bernard có thùng rượu treo ở cổ. Có điều, thứ treo ở cổ ông lại là cái cằm hai ngấn. Ông cũng giống loài chó này ở tính cách điềm đạm, hòa nhã, mắt lúc nào cũng lim dim.

Giả sử có một con St.Bernard già nua ngồi thế chỗ ông ở góc phòng, chưa chắc tôi đã phát hiện ra.

Khi Mio mất, tôi vốn yếu đuối lại càng thêm yếu đuối, ngay cả chút sức lực để thở cũng ngày càng cạn kiệt.

Suốt một thời gian dài, tôi bỏ bê công việc, gây biết bao phiền toái cho văn phòng. Tuy vậy, ông giám đốc không tìm người khác thay thế mà chờ cho tới lúc tôi đủ sức gượng dậy. Sau đó, ông còn cho phép tôi chỉ làm đến bốn giờ chiều. Tôi đề đạt nguyện vọng rằng không muốn Yuji ở nhà một mình sau giờ tan học và ông đã đáp ứng.

Làm vậy, tuy lương ít đi, nhưng bù lại tôi có khoảng thời gian không thể đổi bằng tiền.

Nghe nói ở thị trấn khác có nhận giữ trẻ sau giờ học, nhưng nơi tôi ở không tồn tại mô hình hữu ích này.

Bởi vậy, tôi rất biết ơn ông giám đốc.

Đến văn phòng, tôi cất tiếng chào Nagase, người có mặt sớm hơn tôi.

"Chào cô"

Cô chào đáp lại.

"Chào anh"

Nagase làm ở đây trước tôi. Theo lời cô, học xong cấp III là cô vào văn phòng này luôn, vậy nên tính ra cô cũng phải hai sáu tuổi rồi.

Cô là một người khiêm tốn, nghiên túc, khuôn mặt cô gài dặn, rấy hợp với tính cách lặng lẽ của cô.

Đôi khi tôi thấy lo cho cô, liệu không biết có chỗ nào dành cho cô giữa những phụ nữ thời nay chẳng ngần ngại thể hiện bản thân.

Nhỡ đâu một ngày nào đó, trong lúc chen lấn xô đẩy, cô bị sẩy chân, ngã khỏi rìa Trái Đất thì sao? Tôi đã nghĩ đến tình huống ấy.

Ông giám đốc vẫn chưa tới văn phòng.

Gần đây, ông giám đốc bỗng nhiên đi làm muộn hơn hẳn. Dù tôi chẳng thấy điều đó có mối liên hệ nào với tốc độ đi bộ đã giảm sút của ông.

Bởi vậy, bây giờ và một lát nữa, văn phòng sẽ chỉ có hai người. Đó là toàn bộ số nhân viên ở đây. Xét theo khối lượng công việc thì đây là con số hợp lí.

Tôi ngồi vào bàn làm việc, lướt qua đống giấy nhớ trên bảng ghi chú. Những dòng chữ rất khó đọc, nào là "đến ngân hàng lúc hai giờ", "đến chỗ khách hàng để lấy hồ sơ", "đến Sở Tư pháp". Những lời nhắn mà tôi của ngày hôm qua đã gửi đến tôi của ngày hôm nay.

Trí nhớ của tôi rất tệ. Thành thử tôi phải thường xuyên ghi lại những việc cần làm.

Trí nhớ kém là một trong số vô vàn vấn đề sức khỏe tôi đang phải chịu đựng. Giải thích ngắn gọn thì đó là sơ đồ thiết kế để làm ra tôi có sai sót.

Một sai sót rất nhỏ.

Việc dùng bút phủ xóa chỗ sai đi rồi viết bi đè lên đã không phát huy tác dụng. Tất nhiên đây chỉ là cách nói ví von, nhưng tôi đồ rằng, trên thực tế hẳn đã xảy ra việc tương tự.

Rốt cuộc không rõ là do người viết cẩu thả hay bởi chữ bên dưới lớp trắng nhòe lên dòng viết bi đè bên trên, nhưng đại để trong não tôi, tình trạng khá hỗn loạn, hậu quả của việc những chất hóa học quan trọng bị tiết ra vô tội vạ. Điều đó khiến tôi trở nên phấn khích quá độ, lo lắng không đúng lúc, không thể quên những việc muốn quên, nhưng lại quên những việc không được phép quên.

Đúng là bất tiện kinh khủng. Hoạt động bị hạn chế, lúc nào cũng mệt mỏi. Tôi thường xuyên mắc lỗi trong công việc, bị mọi người đánh giá thấp đến bất công.

Nói cách khác, người ta coi tôi chẳng khác gì một thằng bất tài vô dụng. Tôi không muốn đi phân trần với từng người rằng đó là tại những chất hóa học trong não tôi. Làm thế rất phiền phức mà chưa chắc mọi người đã thông cảm, vả lại, nếu chỉ nhìn vào kết quả thì phải thừa nhận rằng là họ có lí.

Ông giám đốc là một người độ lượng, tôi như thế nhưng ông chẳng những không đuổi việc mà vẫn tiếp tục sử dụng tôi. Nagase thì chưa từng tỏ thái độ khó chịu và luôn hỗ trợ tôi trong công việc.

Tôi biết ơn hai người đó lắm.

Hoàn tất một số việc tại văn phòng, tôi nhét tài liệu vào cặp rồi ra ngoài. Tôi đạp xe đến Sở Tư pháp.

Tôi không có bằng lái ô tô. Hồi năm thứ hai đại học, tôi có thi một lần nhưng không vượt qua nổi vòng thi cấp phép tạm.

Trước đó vài tháng, lần đầu tiên tôi phát hiện ra não của mình có vấn đề. Cạch! Công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt lên mức kịch trần. Khi chuẩn bị thi lấy bằng lái, tôi vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn. Có lẽ tôi gắng gượng được đến tận kì thi cấp giấy phép tạm thời cũng đã là đáng hoan nghênh lắm rồi.

Hôm đi thi, đang ngồi sau tay lái với thầy hướng dẫn thì những chất hóa học kia lại bắt đầu túa ra ào ào trong huyết mạch. Tôi cảm thấy lo lắng thái quá, không duy trì nổi sự tập trung cần thiết. Nỗi lo cứ lớn dần lên với tốc độ kinh hoàng, hệt như những quân cờ domino đang theo nhau đổ ập xuống hàng loạt.

Sự kinh hoàng ấy thực sự là rất kinh hoàng, có thể biểu thị theo hàm số mũ.

Mình sắp chết.

Tôi đã nghĩ "mình sắp chết" thật.

Hồi đó, tôi đã nghĩ mình sẽ chết đến vài chục lần mỗi ngày (đến tận bây giờ, có hôm tôi vẫn nghĩ thế đến vài lần). Tôi bỏ dở bài sát hạch lái xe hôm đó. Tôi còn cố thêm hai lần nữa trước khi bỏ hẳn ý định lấy bằng.

Buổi trưa, tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, ăn cơm hộp tự làm. Tôi đang cắt giảm tối đa những gì có thể trong tình cảnh chật vật này.

Với lại, cơm hộp ở cửa hàng tiện dụng dễ khiến tôi đau bụng. Người khác có thể chẳng hề gì, nhưng đối với tôi, các chất phụ gia có thể đe dọa đến tính mạng.

Bộ cảm ứng trong cơ thể tôi nhạy hơn người thường vài chục lần. Tôi vô cùng mẫn cảm với sự biến đổi của nhiệt độ, độ ẩm và áp suất. Vì vậy mà tôi luôn phải đeo đồng hồ có cảm biến áp suất, giúp tôi biết trước thay đổi sắp xảy ra để kịp ứng phó.

Bão là thứ rất đáng sợ.

Tôi rất phục những người bình thường ở sự dẻo dai của họ. Đôi lúc tôi nghĩ mình giống một loài động vật ăn cỏ quá yếu ớt nên sắp bị tuyệt chủng.

Không chừng tên tôi có trong Sách Đỏ cũng nên.

Buổi chiều, sau khi gặp vài khách hàng, tôi quay về văn phòng.

Đi ra ngoài tôi vẫn phải mang theo giấy nhớ. Tôi đánh dấu X vào cạnh tên những khách hàng đã gặp để biết chắc những khách hàng còn lại là ai. Nếu không là vậy, tôi sẽ đến gặp cùng một khách hàng hai lần hoặc bỏ qua những khách hàng cần gặp mà đi thẳng về văn phòng.

Tôi trao cho Nagase hồ sơ vừa lấy từ khách hàng rồi làm nốt mấy việc ở văn phòng, cũng vừa lúc hết giờ làm. Chưa thấy bóng dáng ông giám đốc đâu cả.

Tôi chào tạm biệt Nagase.

Bỗng Nagase gọi tôi lại "Anh này..."

"Gì hả cô?"

Thấy tôi hỏi, cô tỏ ra bối rối, kéo đi kéo lại vài lần cổ và tay áo sơ mi.

"Không ạ." Nagase nói. "Không có gì đâu ạ."

"Vậy à."

Tôi nghĩ một giây rồi mỉm cười.

"Chào cô nhé."

"Chào anh."

Tôi đạp xe về nhà. Yuji đang nằm đọc sách. Ngó qua bìa tôi thấy đó là cuốn Momo của Michael Ende.

"Con đọc được hả?" Tôi hỏi.

Yuji liền quay sang nhìn tôi : "Gì ạ?"

Tôi hỏi lại lần nữa : "Con đọc được cuốn đó à?"

"Dạ." Yuji trả lời. "Một ít thôi ạ."

"Đi mua thức ăn cho bữa tối nào."

Tôi thay quần áo, mặc áo nỉ chui đầu, quần bò, rồi gọi Yuji.

"Tối nay con muốn ăn gì?"

"Cơm cà ri."

Hai bố con mở cửa bước ra ngoài. Lúc đi xuống cầu thang, tôi bảo:

"Hôm kia mình ăn cơm cà ri rồi."

"Nhưng con vẫn muốn ăn."

"Hình như Chủ nhật vừa rồi cũng ăn cà ri."

"Vâng, nhưng con vẫn muốn ăn."

"Nấu cà ri lâu lắm."

"Không sao ạ."

"Được rồi."

Chúng tôi mua bột cà ri, hành tây, cà rốt và khoai tây ở trung tâm mua sắm trước cửa ga. Tay trái tôi xách túi ni lông đựng đồ, tay phải dắt Yuji. Tay thằng bé lúc nào cũng nhớp nháp mồ hôi.

Vốn hay lo lắng thái quá nên khi đi bộ ra ngoài đường, tôi không bao giờ rời tay Yuji.

Tôi nói với thằng bé:

"Ô tô đáng sợ lắm. Phải thật cẩn thận."

"Dạ."

"Mỗi ngày có hàng chục người chết vì tai nạn ô tô đấy."

"Thật ạ?"

"Đúng thế. Nếu ngày nào cũng có ngần ấy người chết vì tàu điện, máy bay, người ta sẽ cho rằng chúng bị lỗi ở bộ phận quan trọng và loại bỏ những phương tiện ấy."

"Thế người ta sẽ loại bỏ ô tô ạ?"

"Không hề. Lượng ô tô đang tăng lên."

"Vì sao?"

"Chẳng biết nữa."

"Lạ nhỉ?"

Rất là lạ.

Trên đường về, chúng tôi tạt vào công viên số 17.(không biết có tất cả bao nhiêu công viên ở thị trấn này? Có lần tôi đã nhìn thấy công viên số 21.)

Trong công viên, như thường lệ, đã có mặt thầy Nombre và con chó Pooh.

Tôi không biết tên thật của thầy Nombre. Nghe nói hồi trẻ, lúc còn dạy ở trường tiểu học người ta đã gọi ông như vậy. Lần đầu tiên nghe thấy tên này, tôi đã hỏi ông.

"Nombre có phải cách gọi các số đánh bên dưới mỗi trang tiểu thuyết không ạ?"

"Đúng rồi!" Ông trả lời.

Người ông lúc nào cũng run lẩy bẩy. Cứ như chú chó nhỏ bị ngấm nước mưa. Có lẽ tại ông đã quá già.

"Sao từ đó lại thành biệt danh của thầy?"

Ông khẽ lắc đầu. Hoặc có thể chỉ là ông đang run lẩy bẩy thôi.

"Tại sao nhỉ? Hoặc giả những người xung quanh cho rằng đời tôi hoàn toàn chẳng có gì chăng? Giống như quyển sách giở mãi toàn thấy giấy trắng, trang nào cũng chỉ có mỗi số trang."

"Thật ạ?" Tôi hỏi.

Ông nhìn vào không trung bằng đôi mắt đục ngầu đặc trưng của người già.

"Đời tôi, toàn bộ chỉ dành cho em gái mình."

Con Pooh lông xù, ngồi dưới chân ông há miệng ngáp dài.

(Con chó này có "tên thật" hẳn hoi, nhưng Yuji tự đặt tên cho nó là Pooh.)

Tôi và em gái chênh nhau mười ba tuổi. Giữa tôi và em gái còn một đứa em trai nữa, nhưng sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, thằng em tôi vội vàng bỏ đi sống tự lập. Nhà chỉ còn mỗi tôi và em gái.

Em tôi từ nhỏ đã ốm yếu, bác sĩ hồi ấy hcaarn đoán nó không thể sống được đến năm mười lăm tuổi.

Chẩn đoán là gì ạ? Yuji ngồi nghe bên cạnh hỏi. Không tìm được cách giải thích nào thấu đáo, tôi đành trả lời: "Con nghĩ thế nào thì nó là như thế."

"Biết mà." Yuji cười.

Tôi dám chắc thằng bé đang nghĩ đến một thứ hoàn toàn khác.

Khi em trai tôi bỏ đi, em gái tôi mới mười bốn, còn tôi hai bảy. Tôi xác định sẽ chăm sóc em gái tới tận giây phút cuối cùng nên đã chọn cuộc sống chỉ có hai anh em. Khi ấy tôi cũng đến tuổi lấy vợ, trong lòng cũng đang thương thầm một cô. Nhưng tôi tự nhủ phải lo cho em trước, chuyện mình để sau. Thực tế là việc chữa trị cho em tôi tiêu tốn rất nhiều tiền. Giả sử chuyện của tôi cới cô gái kia có đơm hoa kết quả đi nữa, cũng chưa chắc tiến được tới hôn nhân.

Cứ như vậy năm tháng trôi qua với tốc độ kinh ngạc.

Nhanh quá cậu ạ! Hay chỉ riêng với tôi mới nhanh đặc biệt như vậy. Thậm chí tôi còn người rằng kẻ nào đó cao tay đã đánh cắp mất thời gian của tôi.

Tóm lại, thời gian trôi vèo trong nháy mắt.

Chắc chắn là chẳng có gì đáng để viết vào cuốn sách của đời tôi. Nếu ngay trang đầu tiên kể về cuộc đời của một gã đàn ông nhàm chán, chẳng có gì đáng nói, thì ở các trang sau, chỉ cần viết "giống như trang trước" là đủ.

Cậu có tin nổi không? Tôi đã sống như thế suốt ba mươi năm trời.

Em tôi mất năm bốn mươi bốn tuổi. Còn tôi khi ấy, ba năm nữa là tròn sáu mươi.

Nhưng tôi có thể cam đoan một điều, đó là đời tôi không hề "trống rỗng". Thậm chí cuộc đời của một gã đàn ông nhàm chán, chẳng có gì đáng nói thực ra vẫn chứa đựng một điều gì đó. Không trống rỗng chút nào.

Có niềm vui, có những cảm xúc khác, dù chỉ là rất nhỏ. Sau một ngày làm việc, niềm vui của tôi là được trở về nhà, nơi em gái đang đợi, và kể cho em tôi nghe những sự kiện xảy ra trong ngày.

Đó là cuộc đời tôi.

Có lẽ, nếu được sống một cuộc đời khác, chắc hẳn tôi đã là một con người khác với tôi bây giờ. Con người chẳng ai chọn được cuộc đời của mình cả.

Và hôm nay, thầy Nombre vẫn sống cuộc đời của riêng ông.

Cùng với con Pooh già nua, lông xù.

Yuji xoa xoa dưới cằm con Pooh, lập tức cổ họng con Pooh phát ra tiếng kì lạ. Chính xác đó là một giao động thoảng qua của không khí. Dù vậy, dao động ấy vẫn đầy đủ vần điệu.

Nếu viết hẳn ra, có thể diễn tả tiếng ấy thế này : "~?"

Thầy Nombre từng kể cho tôi, người chủ trước đã tiến hành phẫu thuật để lấy đi giọng của con Pooh.

Giờ đây mỗi khi các con chó khác trong công viên chào "gâu gâu", Pooh chỉ có thể đáp lại : "~?". Nhưng bản thân nó có vẻ chẳng bận tâm lắm đến chuyện này.

"Tối nay hai bố con ăn cà ri à?

Thầy Nombre nhìn vào túi ni long đi chợ của tôi, hỏi.

"Vâng. Còn thầy?"

"Của tôi đây."

Trong túi ni long ông giơ lên cho tôi xem có một hộp cá trích tẩm bột rán.

"Hàng tồn nên được giảm nửa giá. Đỡ được bao nhiêu."

Ông đưa chiếc túi lên gần mũi ngửi, vẻ mặt mãn nguyện.

"Đây cũng là một trong những niềm vui nho nhỏ của tôi đấy."

Trông gương mặt rạng ngời của thầy Nombre lúc ấy, tự nhiên tôi thấy buồn.

Chẳng rõ tại sao nữa. Chỉ bết là buồn.

Có phải vì niềm vui của thầy Nombre quá tằn tiện? Một người đang ở chương cuối của cuộc đời đáng ra vẫn có thể hưởng nhiều trái ngọt hơn chứ.

Bởi thế nên tôi thấy buồn?

Tôi và thầy Nombre ngồi trên ghế đá nói đủ thứ chuyện, cùng lúc quan sát Yuji và con Pooh chơi đùa. Tôi thổ lộ cùng ông kế hoạch tôi ấp ủ gần đây.

"Chuyện là, em đang có ý định viết tiểu thuyết."

Thầy Nombre khẽ nhích ra khỏi vị trí đang ngồi, hơi ngả người ra phía sau, mắt nheo lại như muốn thu trọn hình ảnh của tôi vào tầm mắt. Thầy đưa cả hai tay lên, đoạn bảo tôi:
"Tuyệt! Tuyệt lắm!"

"Thầy nghĩ vậy ạ?"

"Ừ. Tiểu thuyết là nguồn dinh dưỡng cho tâm hồn. Là ngộn đèn trong đêm đen, là hạnh phúc vượt lên trên cả tình yêu."

"Cũng không đến mức to tát vậy đâu thầy ạ. Em chỉ muốn định chuyện của em và Mio, để sau này Yuji đọc thôi."

"Ừ, ý hay đấy. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời"

Yuji kéo cổ con Pooh xuống, giả vờ cắn vào tai con chó. Con Pooh khó chịu ra mặt, liên tục kêu "~?" "~?".

"Có lẽ em bị bệnh hay sao đó mà dạo này trí nhớ rất kém."

Cho nên, tôi tiếp tục.

"Em muốn viết lại trước khi quên hết mọi chuyện."

Thầy Nombre khẽ gật đầu.

"Quên là một việc đáng buồn. Tôi cũng quên mất nhiều chuyện rồi. Nếu nhớ được ta sẽ lại sống trong khoảnh khắc xưa kia thêm một lần nữa. Sống lại trong đầu mình ấy."

Thầy Nombre chỉ vào đầu mình. Đầu ngón tay run lẩy bẩy trông như thể thầy đang cố viết từ gì đó vào bên trong thái dương.

"Mất trí nhớ rồi thì không thể sống trong những ngày tháng ấy nữa. Như cuộc đời dần trôi tuột khỏi kẽ tay ta."

Thầy Nombre gật gù trước cậu nói của chính mình đến mấy lần trước khi tiếp tục.

"Vì vậy, tôi nghĩ, ghi chép lại các thứ là một việc nên làm. Biết đâu, cuốn sách của cậu sẽ có nội dung đầy đủ hơn cuốn sách của tôi (nói đến đây, ông nháy một bên mắt rất điệu nghệ). Một trong những tiểu thuyết được coi là vĩ đại nhất thế kỉ hai mươi mấy cũng bắt đầu từ việc lần lại kí ức tuổi thơ đấy."

Thầy Nombre chậm rãi đứng lên. Trông ông chật vật đến nỗi tưởng chừng lực hấp dẫn dưới chân ông mạnh gấp đôi những nơi khác.

"Đến giờ tôi phải về rồi. Niềm vui nho nhỏ đang đợi tôi."

Đoạn ông chậm chạp bước từng bước ngắn. Con Pooh nhận ra, liền chạy tới, đi theo chủ.
"Chào thầy nhé.", tôi nói.

Thầy Nombre không ngoảnh lại, chỉ giơ tay phải lên chào, chân vẫn bước.

"Chào Pooh nhé!", Yuji nói.

Con Pooh ngoái lại kêu "~?" rồi chạy theo thầy Nombre.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi kể cho Yuji nghe chuyện về tinh cầu Lưu Trữ. Tôi kể thêm nhiều chi tiết nhằm tăng thêm tính hiện thực cho tinh cầu này. Bản thân tinh cầu cũng trở nên sống động hơn qua từng câu hỏi của Yuji.

"Tinh cầu này có hình gì ạ?"

Với câu hỏi này, tinh cầu có thêm hình thù cụ thể. Tôi lấy chiếc bút dạ, vẽ phác hình tinh cầu lên mặt sau một tờ quảng cáo rao vặt.

Tinh cầu trông thế này.

"Toàn bộ bề mặt tinh cầu được bao phủ bởi những tòa nhà giống như thư viện."

"Không có núi hay biển gì ạ?"

"Không có. Người ta san núi đi rồi dùng đất đó để lấp sông và biển. Sau khi san phẳng những chỗ mấp mô, họ xây các tòa nhà lên trên đó."

"Sao lại thế ạ?"

"Vì nơi đó đông người lắm. Không được để lãng phí bất cứ khoảnh đất nào."

"Thật ạ?"

"Con nghĩ thử xem. Có bao nhiêu là người ở trong tim bố. Giờ họ không còn ở trên Trái Đất này nữa mà đang sống trên tinh cầu Lưu Trữ."

"Bố có kể rồi."

"Như vậy, nếu cộng cả những người có trong tim mọi người trên Trái Đất thì sẽ có tất cả bao nhiêu người?"

"Ừm. Con không biết." (Động não chút đi chứ, Yuji!)

"Thế này nhé, giả sử trong tim mỗi người có khoảng mười người, như vậy tính ra có hơn sáu mươi tỉ người sống trên tinh cầu Lưu Trữ. (Con số này sẽ nhỏ hơn nếu loại đi những trường hợp trùng lặp, nhưng thật khó để giải thích cho Yuji hiểu được.)

"Sáu mươi tỉ là bao nhiêu ạ?"

"Xem nào, giả như trường của Yuji có khoảng một nghìn học sinh, tính từ lớp Một đến lớp Sáu. Con đã thấy tất cả các bạn học sinh vào giờ tập trung buổi sáng rồi phải không?"

"Rồi ạ."

"Như vậy, sẽ là...đợi bố chút (tôi nhẩm đếm các số không bằng ngón tay), tương đương với khoảng sáu mươi triệu lần như vậy."

"Sáu mươi triệu là bao nhiêu ạ?"

(Một câu hỏi rất đỗi hồn nhiên.)

"Là...xem nào. Cái chai đặt trên nóc ti vi nhà mình đầy ắp đồng xu một yên phải không?"
"Vâng. Con để dành suốt bao lâu rồi."

"Đúng rồi. Trong đấy phải có chừng một nghìn đồng xu, vậy sáu mươi triệu sẽ là khoảng sáu mươi nghìn cái chai giống thế kia."

"Sáu mươi nghìn là bao nhiêu ạ?"

(Một câu hỏi rất hay.)

"Là...sáu mươi nghìn là...à, bố nghĩ ra rồi, bố và Yuji vẫn thường đến thư viện phải không nào?"

"Vâng."

"Có lần bố nghe nói thư viện có sáu mươi nghìn quyển sách."

"Tất cả sách ở thư viện?"

"Ừ."

"Vậy chỗ đấy là sáu mươi nghìn ạ..."

Nằm trong chăn bên cạnh, Yuji ngẫm nghĩ một lúc. Yuji nghĩ rất lâu, tôi tưởng thằng bé đã ngủ rồi, nhưng đột nhiên nó thì thào:

"Takkun ơi?" (Yuji vẫn gọi tên như vậy)

"Ơi?"

"Cho con hỏi thêm câu nữa nhé?"

"Hỏi đi."

"Dạ..." Yuji nói.

"Đầu tiên con hỏi cái gì ấy nhỉ?"

"Đầu tiên á?"

"Vâng."

"Bố quên mất tiêu rồi."

"Ồ?"

"Bố con mình ngủ thôi."

"Vâng."

Một tối khác, với câu hỏi "Tại sao ai đó lại tại ra tinh cầu này?", tinh cầu có thêm lí do để tồn tại.

"Bố đã kể các tòa nhà này giống như thư vện rồi đúng không?"

"Vâng ạ."

"Thực ra, tinh cầu này là một thư viện."

"Thật ạ?"

"Thật chứ. Ai đó, người đã tạo ra tinh cầu này thích đọc sách. Do đó, những người sống ở đây đều viết sách cho người gọi là ai đó ấy. Bố từng kể rằng mọi người ở đây ai cũng suy nghĩ phải không? Cả Aristotle và Newton, họ cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những điều phức tạp."

"Và?"

"Ừm, bố đã nói rồi đấy. Chẳng hạn như Newton và Pluto, có những vấn đề mà hồi ở Trái Đất các ông nghĩ mãi không ra, đến khi lên tinh cầu Lưu Trữ, các ông lại nghĩ tiếp. Cứ như vậy suốt hàng trăm năm liền. Chừng nào người Trái Đất còn nghĩ đến họ thì họ còn suy nghĩ."

"Vâng."

"Mỗi khi tìm được câu trả lời, các ông sẽ viết thành sách. Và cuốn sách sẽ được nộp về thư viện của tinh cầu Lưu Trữ."

"Còn sách của mẹ?"

"Mẹ cũng viết sách. Sách của mẹ viết về Yuji và bố."

"Ai đó có đọc sách của mẹ không ạ?"

"Có chứ Ai đó rất thích cuốn sách này. Vì đọc sách mẹ viết sẽ tìm hiểu về tình yêu của con người."
"Thật ạ?"

"Ừ."

"Jim Button viết gì ạ?"

"Bố đoán là viết về đầu máy tầu hỏa."

"Còn cô bé quàng khăn đỏ?"

"Bố nghĩ là về con chó sói."

"Thật không?"

"Thật, Cô bé quàng khăn đỏ viết về cách phân biệt bà ngoại với chó sói. Một loại sách rất có ích."

"Thế à?"

"Có lẽ vậy."

Cuối tuần, hai bố con vào rừng nằm ở ven thị trấn.

Trên chiếc nôi xanh mướt tết bằng lá dẻ, lá sồi và bồ đề, bọn gấu mèo, chồn cùng lũ côn trùng bé xíu đang quay quần đầm ấm bên nhau. Lũ cá vây tia, chép hồng và cá đục sống trong các đầm lầy nằm rải rác trong rừng. Chúng đung đưa hai bên vây rất điệu đà, nhìn vương quốc dưới nước đầy mãn nguyện.

Trong rừng có một lối mòn với vô số nhánh nhỏ đan xen như mê cung. Ngay đầu lối mòn là một xưởng rượu đứng trơ trọi. Xưởng rượu dựng từ gỗ phế phẩm và mái tôn này đang dần trở thành một phần của hu rừng. Cây tầm xuân leo kín bờ tường, tán là của cây sồi lớn sum suê che toàn bộ mái nhà xưởng. Từ xưởng rượu vang ra những âm thanh trầm đục "gư, gư, ga" nghe như tiếng rên rỉ.

Tôi mặc một chiếc quần soóc cotton đã bạc màu và cái áo phông in chữ "KSC" (Viết tắt của Kennedy Space Center tức Trung Tâm Vũ Trụ Kennedy). Đây là cái áo tôi được tặng để chạy bộ. Tuy không thể chạy được như trước nhưng với tốc độ làng nhàng chừng 6 phút/km thì tôi có thể chạy liên tục trong vòng một tiếng. Yuji đạp chiếc xe dành cho trẻ em theo sau tôi. Chiếc xe mới được tháo bỏ bánh phụ nên Yuji đạp còn loạng choạng, chưa vững.

Trên lối mòn phủ đầy là rụng ấy, thỉnh thoảng lại bắt gặp một rễ cây nhô lên khỏi mặt đất hoặc một cành cây gãy chắn ngang đường. Mỗi lần như thế, tôi chỉ cần nhón chân bước qua trong khi Yuji phải xuống xe dắt bộ qua. Thằng bé nói với theo tôi trách móc.

"Takkun, đợi con với. Đừng bỏ con lại chứ."

Tôi giảm tốc độ và đợi thằng bé.

"Làm sao bố bỏ con được."

"Biết rồi, nhưng..."

"Nào, đi thôi."

Hai bố con lại tăng tốc, tiếp tục vào sâu trong rừng.

Hai bố con chạy thẳng một mạch theo lối mòn có vô số nhánh chừng bốn mươi phút thì sang đến phía bên kia của rừng. Nơi đây có tàn dư của một nhà máy bỏ hoang, nền nhà đổ bê tông thô giờ đã bong tróc. Vẫn còn tàn tích của những bệ máy đỡ cơ khí hạng nặng. Cả một vùng đá vôi rộng lớn giờ chỉ còn sót lại một phần của tòa nhà. Tất cả gần như đã bị phá hủy, ngoại trừ một cánh cửa.

Và một thùng thư (xiêu vẹo).

Trông thế này.

Không rõ số #5 kia chỉ nhà máy số Năm hay nhà kho số Năm, vì đằng sau bờ tường đã hoàn toàn trống trơn.

Lần nào đến đây, Yuji cũng đi nhặt nhạnh bu lông, đai ốc, đinh tán, lò xo...(Có lần thằng bé nhặt được cả bánh răng. Những hôm như thế cứ gọi là trúng lớn.)

Tôi ngồi xuống một cái bệ, quan sát Yuji nhặt nhạnh các thứ.

Hồi xưa có cả Mio đi cùng.

Yuji có thói quen nhặt nhạnh này từ hồi mới hai tuổi. Thế mà giờ đây vẫn còn rất nhiều bu lông, đinh tán, đai ốc, lò xo. Thật kì lạ, nhưng đúng là lúc nào cũng tìm được mấy thứ lặt vặt như thế ở chỗ này.

Sau khi nhét đầy hai túi quần, Yuji sẽ đem tất cả chon dưới bãi đất trống trước khu nhà. Tính đến giờ cũng phải được số lượng khá khá rồi. Bọn bu lông, đai ốc, đinh tán, lò xo ấy hiện đang yên nghỉ dưới độ sâu ba mươi centimet so với mặt đất.

Tôi rất muốn trông thấy vẻ mặt người nào đó lúc vô tình đào xới chỗ đất ấy lên.

Tôi hỏi Yuji.

"Bố hỏi con một câu nhé?"

"Gì ạ?"

"Sao con làm việc này?"

Thằng bé nhìn tôi như đang nhìn một người cực kì kém hiểu biết.

"Rõ ràng thế còn gì!" Thằng bé bảo. "Vì việc này rất vui."
Hừm.

Chuyện xảy ra một tuần trước khi Mio đến tinh cầu Lưu Trữ. (Cách nói này khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn.)

Nàng bảo tôi.

Em sắp phải đi rồi, nhưng đến mùa mưa, em sẽ quay lại để xem hai bố con sống thế nào.
(Hôm ấy cũng là một ngày tháng Sáu mưa lạnh.)

Từ giờ đến lúc em quay lại, mọi việc trông cậy vào chồng nhé. Lúc ấy Yuji đã lên lớp Một rồi, chồng nhớ phải đưa con đi học đầy đủ. Nhớ hằng ngày cho con ăn sáng, iểm tra đồ dùng để con khỏi quên.

Chồng làm được không?

"Được chứ!" Tôi nói.

Thật không? Em về mà thấy chồng làm không tốt, em sẽ không tha thứ cho chồng đâu.
(Rồi nàng khẽ mỉm cười. Nụ cười của nàng khẽ khàng đến nỗi thiếu điều tôi đã không nhận thấy.)

Em rất lo cho chồng, Mio nói.

"Anh không sao đâu.), tôi nói. "Anh sẽ mạnh mẽ hơn. Sẽ là một ông bố tốt. Em đừng lo."

Thật chứ?

"Thật."

Chồng phải hứa đấy.

"Ừ."

Tôi đã mạnh mẽ hơn chưa?

Đã là một ông bố tốt chưa?

Mùa mưa sắp đến rồi.

Một ngày thứ Hai của tháng Sáu.

Hôm nay, hai bố con lại bước sang một ngày mới.



Chương 3

"Yuji ơi, bữa sáng xong rồi đấy."

"Dạ?"

"Khẩn trương ăn đi nào."

"Gì ạ?"

Tôi trùm chiếc áo phông lên dầu Yuji, thằng bé lúc này vẫn mặc độc chiếc quầ đùi, tay liên tục dụi mắt.

"Ăn sáng, Ăn sáng."

"Vâng."

"Con kiểm tra cặp sách chưa? Có quên gì không?"

"Ừm, không ạ."

Nhưng hôm nào thằng bé cũng quên thứ gì đó.

"Takkun ơi?"

"Ơi?"

"Lại trứng ốp lết và xúc xích ạ?"

"Ừ. Vừa đủ dinh dưỡng, lại ngon nữa."

"Nhưng ngày nào cũng ăn thì..."

"Sao cơ?"

"Không có gì ạ."

"Khẩn trương lên. Chỉ còn tám phút thôi đấy."

"Thế ạ?"

"Ừ."

"Takkun ơi?"

"Ơi?"

"Cái áo này dính sốt cà chua rồi."

"Kệ nó. Cứ coi như là họa tiết của áo đi."

"Thế là sao?"

"Mấy hôm nay bố chưa giặt quần áo nên không có cái khác để thay đâu. Một cái thì dính nước sốt, một cái thì dính đầy cà ri rồi."

"Trời!"

"Con chịu khó ăn uống sạch hơn tức là giúp bố đấy."

"Vâng, được rồi. Con mặc áo này vậy."

Tôi đi ra ngoài có việc, trên đường về thì dính mưa. Cơn mưa đầu tiên của tháng. Đến văn phòng, Nagase mang khăn bông ra lau lưng và áo cho tôi.

"Áo vest của anh..." Nagase nói.

"Vâng?"

Nagase rất lúng túng, trông như ngại không muốn tiếp tục câu nói còn dở dang. Cô kéo mạnh cổ tay và áo sơ mi của mình.

"Sao hả cô?"

"Chuyện là..." Cô nói.

"Áo anh sẽ bị ố mất thôi."

"À vâng, đành chịu thôi."

Tuy nhiên, cử chỉ của Nagase cho thấy cô vẫn rất bối rối.

Tôi nhoẻn miệng miệng cười ý muốn hỏi "sao vậy?" thì cô lắc đầu với ý đáp "không có gì."

Tôi đưa tài liệu cho Nagase rồi nói :"Chào cô nhé!"

Cô thì thào "anh vất vả quá" rồi ôm tập tài liệu vào ngực.

Ông giám đốc thì đang ngủ ngon lành tại bàn của mình.

Buổi chiều, hai bố con che ô đi chợ.

"Tối nay con muốn ăn gì?"

"Cơm cà ri ạ."

"Rập khuôn quá."

"Rập khuôn là gì ạ?"

"Là thiếu tính sáng tạo."

"Nghĩa là sao ạ?"

"Nghĩa là giống như thực đơn thường ngày của nhà mình."

"Thế ạ?"

"Ừ."

"Vậy phải làm thế nào?'

"Hay bố con mình thử một món trước đây chưa bao giờ làm nhé?"

"Oa, hay quá."

"Một làn gió mới."

"Là cái gì ạ?"

"Câu nói của tổng thống Mỹ ngày xưa. Giờ con trai của ông ấy đang làm tổng thống."

"Thế ạ?"

"Ừ."

Chúng tôi trao đổi ý kiến và quyết định thực đơn bữa tối nay sẽ là "bắp cải cuộn thịt." – món chưa từng xuất hiện trên bàn ăn của gia đình tôi. Hai bố con phân công nhau đi tìm nguyên liệu tại trung tâm mua sắm rồi hớn hở ra về. "Một làn gió mới, một làn gió mới.", Yuji cứ nhắc đi nhắc lại.

Tại công viên số 17, như thường lệ, đã có mặt thầy Nombre. Ông đang ngồi ngắm những bong cẩm tú nở rộ bên hồ ao nhỏ. Con pooh không thích mưa nên chui tọt vào gầm ghế.

"Thầy Nombre."

Nghe thấy tiếng tôi, thầy Nombre quay lại, tủm tỉm cười.

"Thầy ngắm hoa cẩm tú cầu?"

"Đẹp quá anh nhỉ? Hoa biết có người ngắm nên cố gắng nở thật đẹp. Một tình cảm hết sức chân thành, không đắn đo do dự."

Thầy tiếp tục.

"Cẩm tú vốn là loài thực vật duyên hải. Có lẽ chúng đang nhớ nước đấy."

Tôi trộm nghĩ, chắc ông Nombre vẫn nhớ đến hình bóng người con gái ông không có cơ hội gắn bó khi xưa. Việc này chắc cũng tương tự như khi yêu ai đó? Dù mấy chục năm không gặp nhau, dù người đó không còn trên tinh cầu này nữa, ta vẫn thấy nhớ nhung khôn nguôi.

Nghe có vẻ kì lạ nhưng đó là sự thật.

"Tiểu thuyết của anh tiến triển tốt chứ?" , thầy Nombre hỏi.

"Chưa ạ. Lúc bắt tay vào viết, em lại thấy khó khăn quá. Dù em có quá nhiều điều muốn viết."

"Hãy cứ đợi khi thời điểm ấy tới."

"Thời điểm ấy?"

"Ừ, cái lúc mà từ ngữ dâng đầy trong ngực anh và tự động tuôn trào."

"Thật thế sao?"

"Ừ, chắc chắn sẽ có ngày đó."

Yuji cúi xuống, nói gì đó với con Pooh đang trốn dưới gầm ghế. Pooh im lặng nghe. Tôi cố dỏng tai và nghe được Yuji nói với con chó:

"Này, mày có biết một làn gió mới không?"

Về nhà, với sự trợ giúp của Yuji và đọc thêm sách dạy nấu ăn, tôi bắt tay vào làm món bắp cải cuộn thịt. Sach có ghi: "Đây là một trong những món có ít khả năng thất bại nhất."

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn thất bại.

"Con bảo này."

"Gì cơ?"

"Món bắp cải cuộn thịt có vị như thế này à?"

"Bố nghĩ là không."

"Với cả..."

"Sao?"

"Vị chán quá."

"Bố đồng ý."

Sau đó là khoảng năm giây im lặng.

"Con bảo."

"Ừ?"

"Con phát hiện ra điều này."

"Điều gì?"

"Hình như con đã mua nhầm."

"Nhầm cái gì?"

"Nhầm rau diếp với bắp cải."

"Ồ?"

Lại năm giây im lặng.

"Con xin lỗi."

"Không, không sao. Con đừng lo. Vì lúc nấu bố cũng chẳng phát hiện ra."

"Thật ư?"

"Ừ."

Có lần tôi đọc được một bài báo nói rằng, cứ ba đứa trẻ thì có một đứa không phân biệt được rau diếp với bắp cải. Chàng hoàng tử Anh quốc nhà tôi hình như là một trong ba đứa trẻ đó.

Và có khả năng, tôi cũng nằm trong số đó



Chương 4

Tôi được biết rạp chiếu phim của thị trấn bên cạnh dàn chiếu Momo. Đó là một rạp chiếu độc lập, thường chiếu lại các phim kinh điển. Nghe nói tháng này, rạp sẽ chiếu trọn bộ các phim dựa theo tác phẩm của Michael Ende.

Tuần này là Momo, tuần sau là Chuyện dài bất tận.

Yuji nói muốn xem Momo.

"Con biết là bố không thể nào vào rạp chiếu phim rồi, đúng không?"

"Con biết."

"Nếu muốn đi thì con phải xem một mình đấy, chịu không?"

"Không sao ạ."

"Vậy thì thứ Bảy này đi nhé."

"Hay quá. Cảm ơn Takkun."

"Không có gì."

Thứ Bảy, trước giờ chiếu một tiếng, hai bố con rời cơn hộ. Tôi đạp chiếc xe cũ thường ngày vẫn dùng đi làm, còn Yuji đạp chiếc xe đạp dành cho trẻ em. Hai bố con đạp xe men theo con đường hai bên đều là cánh đồng. Còn gần mười cây nữa là đến thị trấn bên cạnh nên vẫn còn đủ thời gian.

Tôi không đi được xe buýt hay tàu điện.

Nếu bước lên xe, ngay khi cách cửa khép lại và xe bắt đầu tăng tốc là công tắc trong tôi bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt đến mức kịch trần.

Đi bất cứ phương tiện nào tôi cũng bị như vậy, từ đầu máy hình con khỉ ở khu vui chơi cho đến thuyền thiên nga ở khu du lịch. Xe buýt hay xe điện đã rất tệ rồi, nhưng tàu điện một ray hay cáp treo còn tệ hơn (vì chúng ở trên cao). Tôi đoán, nếu là máy bay sẽ còn khủng khiếp hơn nữa, và tàu ngầm chắc chắn sẽ là đòn chí mạng.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh bị nhồi vào một cái buồng chật cứng, rồi người ta kích hoạt kíp thuốc nổ bên dưới và bắn tôi bay vọt lên không trung cũng đủ khiến tôi kinh hãi.

Thế nên trong mắt tôi, con chó Laika Kudryavka đúng là một anh hùng khi đã bay vòng quanh Trái Đất trên con tàu Sputnik. Tôi ước giá như mình có được chút xíu lòng dũng cảm của nó.

Căn bệnh này vô cùng bất tiện. Trong số những vấn đề tôi phải chịu đựng thì bệnh này là phiền toái nhất. Nó khiến tôi không thể lên mặt trăng cũng như không thể lặn xuống vực sâu Mariana.

Đáng tiếc làm sao.

Hai bố con đến nơi khi còn năm phút nữa là đến giờ chiếu. Sở dĩ hai bố con đi lâu như vậy là do bị ngược chiều gió. Mặc dù Yuji đã còng lưng để đạp xe hết sức nhưng chúng tôi vẫn muộn hơn so với dự định.

Tôi đưa thằng bé bánh sandwich mang từ nhà đi cùng lon Coca mua ở máy bán hàng tự động. Theo kế hoạch, hai bố con sẽ ăn trước giờ chiếu phim nhưng giờ không kịp nữa.

Tôi mua một vé trẻ em ở quầy.

"Xem phim vui vẻ nhé."

Yuji có vẻ hơi bất an vì kế hoạch đột ngột thay đổi. Tôi lấy ra trong ví vài đồng xu, nhét vào túi quần Yuji.

"Nếu ăn bánh sandwich mà chưa no thì con mua thêm bắp rang bơ nữa. Hoặc bánh rán cũng được, thích ăn gì thì mua."

"Vâng."

Nói vậy nhưng Yuji vẫn đứng im, ôm khư khư cái hộp đựng bánh sandwich và lon Coca.

Chuông báo giờ chiếu reo vang. Yuji ngoảnh ra sau nhìn cánh cửa dẫn vào phòng chiếu. Sau đó, thằng bé lại quay ra nhìn tôi.

"Vào đi con. Bắt đầu rồi đấy."

Tôi đặt tay lên vai Yuji, giục thằng bé. Tôi đưa tấm vé cho cô nhân viên, còn một tay thì đẩy lưng Yuji. Trước khi vào phòng chiếu, Yuji còn ngoảnh lại nhìn tôi đến hai lần.

Ước gì tôi có thể đi cùng thằng bé.

Nhưng tôi không thể vào rạp chiếu phim.

Cũng như không thể đi nghe hòa nhạc hay dự đám cưới. Nguyên nhân của việc này hơi khác so với việc tôi không đi được thang máy hay không lên được các tòa nhà cao tầng.

Bản thân tôi cũng thấy điều này hết sức vô lý,nhưng cứ như thể tôi bị mắc kẹt trong trạng thái quái gở nào đó.

Ở chỗ đông người, khi tất cả buộc phải im lặng thì tôi lại như bị hối thúc muốn nói thật to. Chắc hẳn mọi người ít nhiều đều có cảm giác ấy, nhưng vấn đề l kim áp kếà ở mức độ thế nào?

Tôi không kìm muốn nói oang oang toàn những câu vô thưởng vô phạt, kiểu như "Chà, cái áo kia sành điệu quá!" hay "Chết tiệt, suýt nữa thì được!" Những câu nói bất chợt hiện lên trong đầu tôi thường trực có nhu cầu được bật ra, gây phiền hà cho tôi. Tình hình sau đó diễn biến như mọi bận. Sự bối rối làm công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt lên mức kịch trần.

Gần đây tôi không còn thấy bất tiện về chuyện này nữa nhưng hồi đại học thì đúng là đến khổ.

Ngồi học mà tôi toát mồ hôi như tắm vì cố kìm nén những câu nói luôn chực buột khỏi miệng như "Trời, dã man quá!" hay "Em không nhớ thầy nói thế!"

Rốt cuộc, căn bệnh ấy trở thành nguyên nhân chính khiến tôi phải bỏ học giữa chừng

Sau khi thấy Yuji đã vào hẳn trong phong chiếu, tôi đi loanh quanh bên ngoài rạp tìm chỗ giết thời gian. Khu này toàn các tiệm thời trang, trang sức và đồ ăn nhanh. Chỉ riêng sự ồn ào náo nhiệt của chốn này cũng đủ khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nhưng tôi buộc phải đợi đến lúc Yuji xem xong phim. Vì đã đưa hết sandwich cho Yuji, nên giờ tôi bắt đầu thấy đói.

Tôi đi bộ một lúc trước khi quyết định vào Starbucks, thầm nghĩ : "Chỗ này chắc không sao!". "Không sao" là do chỗ này cấm hút thuốc. Với người có bộ cảm biến nhạy như tôi, lhois thuốc là mối đe dọa chẳng kém gì hơi cay.

Giả sử có một hội những người như tôi rủ nhau đi biểu tình (tay cầm biểu nghữ "Chà, cái áo kia sành điệu quá!" hay "Chết tiệt, suýt nữa thì được!") thì để trấn áp bọn tôi, cảnh sát chỉ cần mỗi người ngậm một điếu thuốc bao vây xung quanh là xong. Bọn tôi sẽ nước mắt tèm nhèm mà rút lui (Và vừa chạy vừa kêu "Trời, dã man quá!").

Thể trạng không cho phép tôi uống cà phê (Cach! Công tắc sẽ bật lên.), do đó thực đơn của tôi tại Starbucks rất hạn chế. Tôi gọi đồ uống là một chai nước khoáng, đồ ăn là sandwich BLT (viết tắt của bacon thịt lợn xông muối, lettuce rau diếp và tomato cà chua).

Nhận chiếc khay có chai nước và bánh sandwich, tôi đến ngồi vào bàn ở góc trong cùng.

Khoảng 80% số bàn đã có người ngồi. Mọi người đều vừa uống cà phê, vừa bận việc gì đó, có cô mặc bộ vest công sở cúi mặt vào máy tính, mấy cậu có vẻ là sinh viên thì mở sách để trước mặt. Tôi bắt chước họ, mở cuốn vở vẫn mang theo bên người. Tôi ấn đuôi bút chì kim vào ngực để đẩy ngòi chì ra. Sauk hi ngoạm một miếng bánh đầy ứ, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Uống một ngụm nước, tôi viết con số 1 vào dòng đầu tiên của trang thứ nhất. Tôi dự định sẽ viết tiêu đề sau.

Câu đầu tiên xuất hiện ngay tức thì.

"Khi Mio qua đời, tôi đã nghĩ thế này."

Từ ngữ lần lượt tuôn trào, như thể tôi đang chép lại những đoạn có sẵn từ trước.

Ra là vậy, tôi nghĩ. Hóa ra đây là điều thầy Nombre đã nói.

"Cái lúc mà từ nghữ dâng đầy trong ngực anh và tự động tuôn trào."

Tôi viết về tinh cầu Lưu Trữ, về Yuji, về công việc ở văn phòng, về thầy Nombre, về con Pooh, về việc chạy bộ cuối tuần tới chỗ nhà máy bỏ hoang. Tôi muốn viết về cuộc sống hiện tại trước, sau đó mới chuyển dần sang viết về kỉ niệm với Mio.

Trước đây, tôi chẳng viết gì ngoài vài đoạn nhật ký,thế mà các câu văn cứ tuôn ra ào ào. Tôi nhớ lại các tác phẩm của John Irving, tác giả tôi rất yêu thích, và Kurt Vonnegut, nhà văn khoa học viễn tưởng đồng thời là thầy dạy của John Irving, để tham khảo cho những câu tôi viết ra.

Hình ảnh tôi và Yuji hiện lên trang viết có vẻ hạnh phúc hơn so với tôi và Yuji ngoài đời.

Chỉ cần không đưa vào những chuyện buồn. Thế là các nhân vật có thể sống hạnh phúc. Vả lại, viết về các nhân vật hạnh phúc bao giờ cũng vui hơn.

Tôi mải mê tạo không gian và thời gian cho nhân vật của chính chúng tôi. Khoảng thời gian mà tôi đã mất.

Thật không thể tin nổi, lúc tôi ngẩng lên thì mặt trời đã xế bóng.

Tôi hoảng hốt.

"Thôi chết rồi!"

Tôi cuống cuồng đứng bật dậy, làm đổ chai nước để trên mặt bàn. Rất may chai nước đã cạn từ lâu. Khách trong cửa hàng nhìn tôi ái ngại.

Tôi tống hết vở, bút chì, tẩy vào túi đeo, đem trả khay đồ rồi lao ra khỏi cửa hàng. Vừa chạy tôi vừa nhìn đồng hồ đeo tay, phim đã chiếu xong được hơn một tiếng.

"Quên những việc không được phép quên."

Mà đây lại là việc cấm không được quên.

Sao tôi lại thế chứ?

Sao tôi lại thành ra thế này?

Tôi liên tục va phải người đi ngược chiều, mỗi lần thế tôi lại "xin lỗi" rồi cuống cuồng lao đến chỗ Yuji.

Bên ngoài rạp không một bóng người. Bộ phim tiếp theo đã chiếu được một nửa. Lúc này một bầu không khí yên ắng lạ thường bao trùm cả sảnh rạp chiếu.

Tôi trông thấy Yuji ngay.

Thằng bé ngồi một mình giữa cầu thang chính rộng lớn, hai tay ôm hộp cơm trưa đang đặt trên đầu gối, mắt mơ hồ nhìn vào điểm nào đó trước mặt. Cái miệng nhỏ xíu mấp máy như thể đang hát nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

"Yuji ơi."

Tôi gọi nhưng Yuji không đáp. Mãi đến lúc tôi lại gần thằng bé mới nhận ra.

Mắt thằng bé đỏ hoe, cả mũi và má cũng đỏ. Thằng bé sịt mũi liên tục.

"Bố xin lỗi." Tôi nói.

"Vâng." Yuji nói.

Tôi cúi xuống, dung ngón tay lau những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi của Yuji. Tôi lấy trong túi quần ra tờ giấy ăn, đưa Yuji xì mũi.

"Xì từng bên một thôi nhé. Xì mạnh quá là đau tai đấy."

"Vâng."

Tôi ngồi xuống bên cạnh con

"Bố rất xin lỗi."

"Vâng."

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yuji. Tay thằng bé vẫn ẩm và ướt như mọi khi.

"Con lo lắm."

Mãi rồi thằng bé mới cất giọng nghẹn ngào.

"Con lo Takkun đang ở đâu thì bị mệt, không đi được nữa."

"Thế hả?"

"Vâng. Con đã chạy đi tìm. Tìm khắp nơi. Nhưng không thấy."

"Bố xin lỗi."

Tôi xin lỗi lần nữa.

"Giờ thì tốt rồi!" Yuji nói. "Takkun không sao chứ?"

"Bố không sao. Nhưng bố đã làm một việc rất tệ với Yuji."

Yuji lắc đầu.

"Con ổn mà. Con chịu được."

"Ừ. Yuji giỏi lắm."

"Con, giỏi ạ?"

"Rất giỏi. Giỏi gấp mấy lần bố."

"Không có đâu."

Yuji nói.

"Con khóc đấy. Khóc rất nhiều."

Nước mắt Yuji lại rơi lã chã. Tôi lùa tay vào mái tóc màu hổ phách đang ướt đãm mồ hôi của Yuji rồi kéo thằng bé vào ngực mình.

"Bos xin lỗi vì đã làm con khóc."

Thằng bé cố nén tiếng khóc. Nó dụi đầu vào ngực tôi, thì thào giọng lung búng.

"Xin Takkun!" thằng bé nói. "Đừng bỏ con một mình. Đừng quên con."

Tôi đã phải trả giá vì khiến Yuji lo lắng. Mặc dù sự trả giá này càng khiến thằng bé lo lắng hơn.

Chuyện là trên đường về, đi được nửa đường thì cơ th
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4000
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN