--> Gặp gái trên xe khách - game1s.com
Duck hunt

Gặp gái trên xe khách

thấy khuôn mặt EN thảng thốt và cái dòng đó đang chảy cả xuống cổ đủ biết dòng chảy đó nhiều như nào, choáng váng đưa tay lên sờ sau gáy và 1 nhìn lại lòng bàn tay, 1 màu đỏ ập vào mắt em và bỗng dưng, em thấy choáng….!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Em đứng bên đường nhìn tôi, tóc em xõa ra, em cười rồi vẫy tay tôi, em đẹp quá, khẽ đẩy gọng kính mắt lên, em bỗng nhíu mày, hình như có gì không ổn, à, hôm nay tôi vuốt tóc, em gét nhất là tôi vuốt tóc vuốt tai, cười rồi vẫy tay lại với em, tí nữa sẽ ôm em vào lòng, xin lỗi em rồi em lại vò đầu tôi cho rối tung rối mù lên mà, em chạy sang bên phía tôi, đèn đường bỗng chuyển sang màu đỏ, một cái oto lao vút lên, tim tôi như thắt lại nhưng nhìn qua vẫn thấy em đứng đó, may quá rồi lúc sau em cũng chạy lại bên tôi, tôi khẽ nắm lấy tay em “Đừng rời anh nhé, anh sợ đối mặt với thế giới khi không có em”. Em cười “Điên, thần kinh, anh sẽ ổn thôi mà, em không thể ở bên anh nữa, em đã quá mệt khi yêu anh rồi, anh làm em khổ nhiều rồi, em đi đây” rồi em buông tay tôi ra rồi chạy đi, tim tôi như thắt lại, không còn chút sức lực nào mà đuổi theo em, ngước nhìn bóng em phía xa, tôi đưa tay lên phía trước”Anh xin lỗi, đừng rời bỏ anh, đừng xa anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà…” nhưng bóng em đã xa khuất, trong tôi đang hằn lên 1 nỗi đau đớn vô cùng…tôi gào lên thảm thiết “Anh xin lỗiiiii….”-

Mở mắt ra, một màu trắng xóa trước mắt, một giấc mơ hãi hùng, một ký ức ức tốt đẹp nhất về người con gái ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí em, rõ ràng như chưa bao giờ phai đi, đầu em đau ê ẩm, chớp mắt để thần nhìn lại cái không gian phía trước, hình như em đang ở trong 1 phòng bệnh, trong phòng không một bóng người, mùi thuốc sát trùng khiến em thấy khó thở, bước xuống giường thấy đầu buốt kinh khủng, thò tay qua mở cửa sổ thì trời đã tối, không biết em nằm đây bao lâu rồi, cứ như hàng thế kỉ trôi qua, cái cuối cùng em nhớ là khuôn mặt EN đang sợ hãi, giật mình trèo lại lên giường để hồi tưởng lại, em lo bị mất trí nhớ như trong phim . Nhưng em vẫn nhớ được em tên gì, bố mẹ, gia đình, quê quán, ex, EN…nhưng lại không thể nhớ ai đã thay quần áo cho mình, chắc mất trí nhớ tạm thời, thôi, đợi tí hỏi bác sĩ. Đang ngâm nga nhớ lại bài hát cuối mình nghe trước khi vào viện là bài gì thì thấy 1 cô y tá đẩy bàn thuốc vào, nhớ lại bộ phim JAV cuối cùng mình xem cũng có y tá, nhưng bà này xấu quá nên em lại thôi không nhớ lại nữa. Cô y tá đẩy bàn thuốc vào và hỏi han em
“Tỉnh rồi đó hả? Thấy đầu sao rồi? Có còn nhớ được mình là ai không”
Bome, troll mình à???
“Em là ai thế chị? Và đây là đâu? Sao em lại ở đây?”
Bà y tá nhìn mình cười cười
“Đây là nhà thương điên, hỏi nữa không, không thì ra đây tôi xem đầu rồi uống thuốc vào”.
Em cười lại rồi thò đầu xuống cho chị ý xem
“Máu ngưng lại rồi, may mà cậu vào đây kịp thời đấy”.
“Mà ai thay đồ cho em thế chị?”
“Tôi thay”.
Em há hốc mồm nhìn bà ý, xong bà ý lại cười
“Cái cô gì tóc vàng đưa cậu vào viện ý, trông thế này mà có người yêu xinh đáo để”.
Tóc vàng, à, chắc EN, mà em đẹp trai ngời ngời thế này, con mụ này nói “trông thế này là có ý gì nhỉ”, cúi xuống thay băng thì thấy 2 bàn chân ai đó đang bước vào, chắc EN, chuẩn bị ngẩng lên cười thật tươi thì trước mặt em không phải EN mà là bà chị em, quái nào bà chị em lại vào đây, sao bà chị em lại biết, thôi, lại ăn chửi rồi. Cô y tá xong việc, bà chị em chào rồi quay sang em
“Mày có biết là mày làm chị mày lo lắm không hả? Đi không thèm gọi về, rồi có ngày mày chết không biết, mà cái số mày cũng chỉ chết vì gái thôi, bla..bla..”
Nghe bà chị cằn nhằn xong em mới dám quay ra hỏi
“Mà sao chị lại ở đây? X đâu?”
“X nào? À, cái con bé đấy hả, tao bảo nó về rồi, nó gọi cho tao bảo đến viện xem mày đấy chứ, thôi, ăn gì để tao đi mua?”
“Gì cũng được chị”
Xong bà chị em đi ra ngoài. Thế là EN về mất rồi, chắc mai quay lại, ngồi nghỉ đợi chị mua đồ về ăn xong chắc mai ra viện. Nằm xuống ngẫm nghĩ nhớ về EN, nãy EN thay đồ cho mình, chắc thấy hết của mình rồi, thấy hết của mình chắc EN hạnh phúc lắm, khéo có khi lại…, lắc đầu cho bớt tạp niệm thì có tiếng thánh thót vang lên
“Anh tỉnh rồi hả?”
Mở mắt ra, là EN, tới sớm vậy, cứ nghĩ mai mới gặp, em quay lại cười
“À ừ, có sao đâu, anh nằm tí là dậy ngay ý mà”.
“Nằm tí mà cũng từ 7h sáng đến 7h tối” *cười*
Em cũng đành cười trừ cho xong chuyện
“Anh ăn cháo nhé, em vừa nấu xong, từ sáng chưa ăn gì chắc anh đói lắm”.
EN nấu thì em ăn thôi chứ em cũng chả đói cho lắm, gật đầu cái rồi nhìn EN đổ cháo ra tô, quay “cặp mông phúc hậu” về phía này, gớm, nhìn mà khó chịu . Đang lắc đầu thêm vài cái cho sạch tạp niệm thì EN nói
“Đợi D tỉnh để hỏi cái này mà băn khoăn mãi chưa dám hỏi”
“Ừ, hỏi đi em”.
Ơ, mà cái tiếng “anh” ngọt ngào biến đâu mất rồi .
“D sinh năm 95 hả?”
:bome:, em định ngất tiếp cơ, tự dưng em thấy run quá, thế là EN biết mất rồi…
Nghe câu hỏi của EN mà hồn em như chết đi một nửa, EN biết rồi, EN sẽ nghĩ sao về mình đây, một thằng nói dối, chuyên bốc phét, nói dối chuyện nhỏ được thì cũng có thể nói dối chuyện to, bla..bla..mà con gái là chuyên nghĩ bậy bạ, nhầm, nghĩ linh tinh, mà EN hỏi còn không thèm quay mặt ra, cứ chổng mông sang làm tâm trạng em càng thêm rối bời. Nhưng cái chính em lo không phải là sợ EN nghĩ mình là thằng nói dối, mà em lo là giờ EN biết mình kém tuổi, sẽ bắt mình gọi là “chị” quá, tán gái thì chưa ra đâu vào đâu, các thím thì “mỗi lần tán gái lại có thêm một đứa em gái”, còn em “tán gái lại có thêm một bà chị”, mà con gái rất vớ vẩn, có khi quan điểm của EN lại không yêu người kém tuổi thì cũng rầu . Băn khoăn không biết nên trả lời câu hỏi của EN ra sao, tiếp tục chém gió, lấp liếm hay thú nhận và mong EN cho cơ hội “lái máy bay”..Đang suy nghĩ mông lung thì EN bê tô cháo quay sang
“Sao mặt tái như đít nhái thế kia?” *cười*
Cười cười cái *phặc*
“À không có gì, thơm thế, cháo trai à” (đánh trống lảng để kéo dài thời gian và giữ cho tình hình không tệ thêm đi).
“Không, cháo hành, như cái cháo mà Thị Nở nấu cho Chí Phèo ý” *lại cười*
“Ơ, Thị Nở nấu cháo ngao cho Chí Phèo mà” *mặt ngạc nhiên*
“Ngao cái đầu ý, tôi hơn cậu 1 tuổi mà tôi lại không rõ bằng cậu à?”
Thôi, :bome:, bắt đầu ra cái giọng “chị hai” rồi, em đành thú nhận tất cả
“Sao X biết D sn 95?”
“Có khó gì đâu, sự thật luôn phơi bày mà, tôi thật thất vọng về cậu khi đã nói dối tôi, tôi thất vọng vì tôi khi đã gọi 1 đứa kém tuổi mình là anh, lại còn vâng dạ ngoan ngoãn với nó..” *quay đi*
Vậy là mọi thứ đã diễn biến theo tình huống tệ nhất, tâm lý EN thay đổi nhanh thật đấy, chắc sinh lý cũng vậy. Em nghẹn ngào không nuốt nổi miếng cháo, dùng cái giọng thều thào nhất có thể
“D xin lỗi…”
“D cái gì mà D, phải nói em xin lỗi chị đàng hoàng chứ, tập gọi chị cho quen đi”
Ôi thôi, chắc em cũng đếch cần nữa, đứng dậy úp tô cháo vào đầu EN rồi sút vào mông nó đuổi đi thôi, em cảm thấy máu nóng đã lên rồi , đầu em nóng phừng phừng, đang chuẩn bị bước xuống giường làm cái điều hoang đường vừa nghĩ ra thì EN quay lại
“Sao mà mặt đỏ gay thế kia, cháo nóng à hay sao, để em gọi bác sĩ”
Ơ, lại “em”, tự dưng lại thấy trong người khoan khoái lạ
“Sao thế, sao không nói gì?”
“Anh, à, D không sao, hơi choáng”
EN chả nói gì, tủm tỉm cười
“Choáng vì biết có thêm 1 bà chị nữa hả?”
Đạp lộn ruột gan mình lên giờ lại cười rất bình thản, chưa bao giờ em bị rơi vào tình huống thế này, cái mồm em vốn năng động mà giờ cũng im thít, chỉ dám lắp bắp như thằng đao
“X..X không giận chứ?”
“Có giận, giận lắm, nhưng..”
“Nhưng sao?” “Nhưng giờ hết rồi”
“Thế mình cứ xưng hô như cũ nhé?”
“Này, khôn vừa thôi, ông thua tôi 1 tuổi đấy nhé”.
“Thua 1 tuổi thì có sao đâu, chúng ta xưng hô, nói chuyện với nhau là do cái tâm và cái sự tôn trọng dành cho nhau chứ đâu phải do tuổi tác, lịch sử đã có nhiều ví dụ, Các Mác đáng tuổi bác Lê Nin mà vẫn gọi nhau và chơi với nhau như bạn đấy thôi, hay như Thím Hà vẫn yêu được 1 bà già hơn 6 tuổi, cũng có sao đâu, nên chúng ta hơn kém nhau có 1 tuổi thì gọi là anh-em cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ của Bác Hồ, nhở?” *cười thật tươi*
EN trừng mắt nhìn rồi dí tay vào trán em “Chỉ được cái lẻo mép thôi” xong quay đi nhưng em thấy rõ EN quay đi cười thầm, biểu hiện của bệnh “nghiện còn ngại”, em cũng thấy vui theo.
“Ăn cháo nhanh lên nào không nguội mất giờ”.
EN cầm cốc nước quay sang em, nhìn kĩ EN xinh thật đấy, không make up mà vẫn xinh, make up lên chắc phải to hơn bà Tưng, nhầm, xinh hơn bà Tưng .
“Đưa đây em xúc cho, đàn ông con trai gì mà ăn uống rề rà như đàn bà”.
Lại mắng, yêu vào chắc phải chửi mình suốt ngày mất. Nói xong EN giật lấy tô cháo từ tay em rồi bắt đầu bón cho em ăn, cảm giác như trẻ sơ sinh, thiếu mỗi cảnh ẵm rồi “bú” nữa thôi, chắc tí mạo muội xin EN 1 vé về tuổi thơ . Đang nghĩ mông lung thì EN hỏi
“Sao lúc nãy sợ lắm hả?” *cười*
“Sợ gì, em đánh vần giùm anh chữ sợ để anh dễ

hình dung cái”.
“Thôi đê, em dọa cho chả sợ són ra ý chứ, mặt đỏ gay, mắt láo liên là tôi biết tâm lý anh lúc đó bất ổn rồi”.
“Ờ thì cũng hơi hơi, lo em giận rồi nghĩ linh tinh về anh”.
“Đúng là dồ mà” *cười*
“Mà lúc đó em có giận không?”
“Hì, đùa anh thôi, chứ giận gì cái chuyện cỏn con, em biết anh là người tốt mà, với cả anh cũng giúp em nhiều nên em cũng chả giận được anh”.
“Thế à? Kệ em”.
“Tự ăn, tôi đi về”.
Em biết ngay mà, chơi cái chiêu “Không quan tâm” này thì đến Chi Dân còn thốn chứ nói gì EN .
“Hề, anh đùa mà, xin lỗi người đẹp”.
*lừ mắt* “Lần sau như thế đừng trách”.
Em cười rồi nhìn em nó bằng khuôn mặt ngây thơ nhất. Hai đứa, người xúc người ăn, chả nói với nhau câu nào.
Ăn mãi cũng xong tô cháo mà vẫn chưa thấy chị em trở lại, quay sang chém gió với EN đợi tiếp
“Sao chị anh đi mãi không về nhỉ, vừa bảo đi mua gì cho anh ăn mà lâu thế không biết”.
“À, nãy em gọi cho chị anh bảo em nấu cháo rồi nên em bảo chị anh về nhà nghỉ rồi, chị anh lo cho anh lắm đấy”.
À, thảo nào, có thằng em đẹp trai thế này không lo thì sao cơ chứ.
“Bác sĩ bảo bao giờ anh được ra viện thế?”
“Chắc mai đưa a đi chụp chiếu lại thấy bình thường thì về”.
“May quá, thế là mai được về rồi, mà tối nay em ở lại đây với anh hả?”
“A hấp à? Tí em về chứ, anh vừa chấn thương đầu, đầu óc chưa được bình thường, nhỡ anh giở trò với em thì sao?”
“Xin lỗi em chứ, kể cả đầu óc anh bình thường anh cũng muốn giở trò với em đấy”.
“Hả?”
“À không, hề hề, mà em sắp về chưa?”
“Chắc em về luôn giờ, anh nghỉ ngơi đi rồi mai dậy sớm đi chụp lại nữa”.
“Ừ, thế về cẩn thận nhé, về tới thì nhắn tin cho anh”.
“Vâng, a ngủ đi nhé, à, ghé qua đây em nói thầm cái này”.
Không biết có mưu đồ gì nhưng một kẻ ngây thơ như em thì rất dễ tin người, ghé sát đầu qua bên EN nghe em nó phì nước bọt vào tai
“Cám ơn anh vì những gì đã làm cho em”
(Sướng quá, tê hết cả người các thím ạ, các thím biết cảm giác lấy sợi tóc ngoáy vào trong tai không, cái lúc EN thì thầm vào tai em cũng cảm giác đó, buồn buồn, sướng sướng).
Nói xong EN kéo đầu em vào rồi hôn nhẹ lên trán em, mắt em nhắm tịt lại, khoảnh khắc trôi qua nhanh thôi, mở mắt ra đã thấy tay mình nắm chặt tay EN từ lúc nào. EN thì cười, em ngại đỏ chín mặt rồi thì thầm
“À ừ, không có gì đâu, hì, xin lỗi, anh bóp tay em hơi mạnh”
EN cười đứng lên(lúc nãy tay EN tì vào thành giường để hôn trán em)
“Cám ơn anh vì tất cả, em về đây, anh ngủ ngon nhé”.
“Ừ, baibai em”.
EN về rồi mà em vẫn còn hơi xao xuyến nơi tâm can. Nằm nghĩ thơ thẩn một lúc thì thấy tin nhắn của EN báo đã về, nhắn tin lại chúc EN n

ngủ ngon rồi em cũng chìm vào giấc ngủ, awesome !!
Sáng hôm sau chị em tới sớm mua đồ ăn sáng rồi đưa em đi chụp lại. Chụp chiếu, đợi kết quả xong cũng vừa đến trưa, cũng may là đầu em vẫn bình thường, đợi vài hôm nữa tháo băng là ổn. Thanh toán viện phí đi về.
Bước ra ngoài cảm giác thật thoải mái, trời trong xanh, nắng đẹp, quả là một ngày đẹp trời. Đang hưởng thụ không gian tươi đẹp và chuẩn bị lên xe ra về thì em thấy hắn, một kẻ em không hề mong gặp, đó là thằng ex của EN . Thấy em, hắn bước vội tới, chưa kịp mở mồm nói thì em chặn ngay họng
“Có chuyện gì?”
Hắn có vẻ khó chịu quay qua nhìn em
“Làm gì chú phải đốp chat thế? Anh chỉ thăm hỏi và xin lỗi chú về vết thương đó thôi, đồng thời viện phí hết bao nhiêu anh xin được thanh toán”.
“Tao không cần, chỉ cần mày cút đi, đừng bao giờ quay lại tìm X cũng như tìm tao, vậy là đủ rồi”.
Hắn khựng lại vài giây nhìn chị em rồi lại nhìn em. Em quay qua nhìn chị em, chị đang cau mày, chắc cũng khó chịu với kiểu cách giả tạo dễ dàng nhận ra của tên này . Hắn lại cất lời
“Thôi được rồi, mục đích anh gặp chú cũng là muốn gặp chú nói chuyện một chút, có vẻ như chúng ta đang có hiểu lầm và bất hòa một chút, anh cần giải thích, chú đi với anh được chứ?”
“Chả có cái mẹ gì phải giải thích và tao cũng chả việc mẹ gì phải đi đâu với mày cả”.
Hắn có vẻ bắt đầu khó chịu vì một vài người đi đường đang đứng nhìn và xôn xao
“Chuyện có liên quan tới X, anh nghĩ chú cần biết một vài chuyện về cô ấy để chú quyết định tình cảm của mình, yên tâm, anh sẽ không động tới một sợi lông chân của chú”.
Chuyện liên quan đến EN à, em hơi băn khoăn, nửa muốn đi, nửa không muốn, em nghĩ chuyện tên này nói ra cũng chỉ là bịa đặt, nhưng em cũng muốn biết thêm về EN, vì thực ra em cũng chưa hiểu và biết gì nhiều về EN, chuyện gây gổ thì em nghĩ hắn sẽ không dám giở trò, cũng tại vì chị em đứng đây nên em cũng định không đi. Nhưng ham muốn được biết và hiểu về EN càng thúc đẩy em mãnh liệt, em quyết định sẽ đi cùng hắn. Quay sang chị em
“Chị về trước đi, chút em sẽ về sau, yên tâm, em không sao”.
Chị em có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng gật đầu và lên xe đi trước. Hắn cười bằng cái điệu hết sức đểu giả rồi ra hiệu cho em đi theo. Bước theo hắn mà thấy lòng hồi hộp, nhưng em muốn biết thêm về EN nên em đã quyết định sẽ tìm hiểu bằng mọi nguồn mà em có được, kể cả từ kẻ không đáng tin nhất…
Em đi theo thằng ex của EN, nó bảo lên xe nhưng em đã tính đến biện pháp an toàn nên em bảo nó ra quán café gần đấy nói chuyện. Tâm lý em cũng hơi hoang mang vì không biết nó sẽ dùng chiêu trò gì với mình. Cái trò đánh úp thì em nghĩ sẽ không xảy ra vì ở giữa chốn đông người thế này, chắc chắn nó sẽ không dám làm gì em nên cứ bình tĩnh mà đi. Em dùng cái dáng điệu vênh nhất có thể để bước, nhưng nhìn lại, nó mặc vest rõ lịch sự, mình thì nhếch nhác, đầu quấn băng, vênh lên nghĩ cũng hơi nhục nên em lại cúi mặt xuống mà đi . Chuẩn bị tinh thần đấu võ mồm. Cuộc chiến khốc liệt.Nó chọn cái bàn gần cửa. Quán café này sát vỉa hè và bên trong nhìn ra đường qua tấm kính, cũng lịch sự, chắc cũng mắc tiền, em lại chả có đồng nào trong người, tí nó đòi share tiền café chắc em cũng thua . Thấy nó gọi ly café đen không đường nên em quyết định gọi ly café sữa không đường, không kém cạnh nó tí nào, con bé bồi bàn cứ nhìn mình như sinh vật lạ, chắc hiếm khi thấy trai đẹp .Em đang suy nghĩ xem nói gì thì nó mở mồm trước
-“Chú với X yêu nhau lâu chưa ?”
Chết mọe, nó hỏi khó rồi, em với EN nào đã “yêu” được phát nào, giờ bảo chưa yêu cũng mang nhục, yêu rồi thì lại mang tiếng, thôi thì, nhục nhưng mà nhàn
“Tại sao tao phải khai báo với mày ? Mày đâu phải con tao ?”
-“Chú nên ăn nói lịch sự, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn chú, đừng giở thói trẻ trâu ra với anh, chắc chú hiểu?”
Nghĩ lại thì mình có hơi mất thể diện khi xưng hô như vậy, thôi thì “cho vừa lòng anh”
“Được, tôi với X có chuyện gì thì liên quan gì tới anh, dù sao anh cũng đã làm đau cô ấy, giờ anh còn định giở trò gì ?”
-“Dù sao chú cũng biết điều, trước hết, anh muốn xin lỗi chú..”
“Khỏi cần, nói gì thì nói luôn, tôi không rảnh ngồi nghe anh xàm”
Nó hơi khựng lại nhưng cười lại ngay và nói tiếp, đúng là gian manh, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc khá là giỏi, đúng là một tay lươn lẹo có tầm, mà thôi, em không khen nó nữa, nó vừa biểu lộ tí cảm xúc rồi nói tiếp
-“Thôi được, anh nói tiếp, như anh đã nói, thực ra hôm nay anh muốn gặp chú cũng là có chút chuyện, anh nên cho chú biết một số chuyện về X để chú quyết định xem có nên tiếp tục cạnh tranh cùng anh hay không, ok ?”
“Cạnh tranh ? Anh định tiếp tục làm khổ cô ấy sao ?”
-“Không, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Anh và cô ấy đã từng hẹn sẽ lấy nhau, và giờ anh trở về để hoàn thành lời hẹn đó. Chắc chú hiểu anh và cô ấy đã yêu nhau như nào, và anh tin là cô ấy sẽ tha lỗi cho anh, anh nghĩ chú nên dừng lại và chúc phúc cho anh”.
Em cảm thấy hơi choáng, em có nên tiếp tục say đắm EN khi dường như EN đã thuộc về người khác
-“Chú cũng thấy rõ mà, anh mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho X, anh có tất cả, tiền, quyền lực, và sự che chở, một người con gái cần gì nhiều hơn, anh nghĩ chú hiểu điều đó.”
Nó nói đúng, một thằng sinh viên như em, trong tay không có gì, trong khi nó, một tay thành đạt, dường như là nó chả có gì ngoài điều kiện. Em sẽ chịu thua sao ? Em phải dừng lại để nhìn người con gái em yêu thành vợ người ta ư ? Liệu nó có đem lại hạnh phúc cho EN ? Đầu em đau như búa bổ. Chợt nhớ lại cái lý do nó đã hẹn em ra đây
“Anh nói hẹn tôi ra đây vì có chuyện muốn nói về X, đó là gì ?”
Nó cười, nó cười bằng cái điệu cười xảo trá mà dường như là em thấy đó là sự khinh bỉ
“Để anh kể cho chú nghe. Gia đình X ở HP, bố X là bạn nhập ngũ với bố anh, 2 ông rất thân thiết nhưng đến đợt X thi ĐH anh mới quen X. Lần đó, X thi trượt, X không đủ điểm để vào trường đó, anh có nghe nói rằng quá khứ cô ấy rất ăn chơi nhưng anh không quan tâm quá khứ vì anh đã yêu X ngay từ lần đầu tiên anh gặp, bố anh đã dùng tiền và mối quan hệ để đưa X vào được trường đó, bố X đã rất chịu ơn bố anh, không chỉ bởi chuyện đưa X vào ĐH mà còn chuyện làm ăn của 2 ông già. Rồi anh và X yêu nhau. Chắc X chưa bao giờ kể cho chú nghe về quá khứ của X ?”
“Cũng có, cô ấy có nói sơ qua, không có gì đặc biệt, có gì sao?” (Em nói dối, giờ mà nói EN chả nói gì thì điệu cười khinh bỉ của nó chắc lên đến max).
-“Vậy X đã nói cho chú biết cô ấy đã từng chơi đá và Estasy đến mức suýt trở thành con nghiện và suýt bị đưa vào trại cải tạo chưa?”
Lần này em thực sự sốc, đúng là có nằm mơ em cũng không thể nghĩ đến chuyện này , nhưng em muốn nghe tiếp
-“Nhìn mặt chú anh tin là cô ấy chưa nói gì rồi. Cô ấy đã từng như thế, đến anh còn không thể ngờ ra chuyện ấy, rồi cô ấy bị bố phát hiện và bắt đi xét nghiệm máu, cô ấy cầu xin sự giúp đỡ của anh. Nhờ quen biết bên đó anh đã nhờ sửa giấy xét nghiệm bình thường để tránh sự nghi ngờ của bố cô ấy. Và anh cũng chính là kẻ đã nhọc công túc trực và theo sát cô ấy để cô ấy bỏ thuốc. Và cô ấy đã làm được”.
Em nín lặng, có lẽ chuyện này ngoài tầm kiểm soát của em, nó là kẻ đang giữ thế thượng mã phong, nhầm, thượng phong, em không thể nói thêm lời nào, có lẽ nên rút. Em ráng giữ bình tĩnh lại rồi để vẻ mặt bình thản nhất có thể
“Vậy thôi hả, còn gì không ?”
-“Chú cũng khá là cứng đấy, còn nhiều, còn rất nhiều, nhưng anh tin chú là kẻ biết điều, chúng ta có thể ngồi đây để chú suy nghĩ thêm và cho anh câu trả lời đúng đắn nhất của chú”.
“Hết rồi thì xin phép, tôi bận rồi”.
-“Bình tĩnh nào, café còn chưa được mang ra mà, và chúng ta còn chưa nói hết chuyện”.
“Xin phép”.
Nói xong, em bước thẳng ra khỏi quán, hít thở không khí trong lành, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều nhưng dường như có một cục gạch còn đang nằm trong người em, cảm giác khó chịu , đi bộ qua bên cổng bệnh viện bắt xe ôm về thì em nghe có tiếng gọi với tên em đằng sau. Ngoái đầu lại, ra là EN. Sao tự dưng em thấy khó chịu quá, có lẽ em không nên gặp, nhưng EN lỡ nhìn thấy em rồi, giả vờ nhìn quanh quất xung quanh, nhíu mày 1 cái rồi đi tiếp, EN sẽ không nhận ra là mình đã nhìn thấy. Em đi thẳng , choáng như bị một con Mỹ đen ngồi lên đầu, có lẽ cái quá khứ em nghe được về EN đã khiến em phải băn khoăn, dường như em đang lẩn trốn, trong cái xã hội đông đúc người và người này, chạm mặt để nhớ về nhau đã khó, hơn nữa, kiếm một người khiến mình rung động còn khó hơn rất nhiều. Em đã yêu, em đã yêu EN, yêu 1 cách cuồng say mà em không thể hiểu được, giờ phải quên, hay chấp nhận cái quá khứ đã qua để tiếp tục, nhưng em biết, em biết cái lý do khiến em phải lẩn tránh thế này, em sợ, em sợ mình sẽ không mang lại được hạnh phúc cho EN, em sợ rằng em và EN sẽ không đi được cùng nhau tới cuối cùng để rồi cả 2 đều đau, em sợ điều đó, và em lấy cái quá khứ đó ra làm vỏ bọc để lẩn trốn cái điều khiến em sợ. Mà nghĩ lại, chắc gì EN đã yêu mình mà phải băn khoăn, cứ làm như EN đã yêu mình rồi, giật mình thở phào 1 cái, đứng khựng lại vì cái sự thật mới phát hiện ra rồi cười 1 mình, đúng là ảo tưởng sức mạnh . Tự dưng vai em đau điếng và giọng nói quen thuộc vang lên
“Này, gọi sao không thưa hả? Cố tình đi tiếp là sao? Làm người ta chạy theo hụt hơi, bực cả mình”
Là EN, em quay người lại, có lẽ em sẽ phải quên đi người con gái này
“Có thấy đâu, nghe tiếng gọi tưởng mấy con Mỹ đen đuổi theo nên phải chạy”.
EN cười, vẫn xinh và ngon đáo để
“Thôi đi, ra viện sao không gọi em hay gọi chị anh đến đón còn đi đâu hả?”
“Đang tính kiếm mấy em xe ôm, nhầm, mấy ông xe ôm đưa về đây”.
“Xe ôm ngay cổng bệnh viện còn kiếm đâu, điêu nàyyy..”
Vừa nói EN vừa nhéo vào hông em, phát ý em quay người chắc véo nhầm chỗ khác
“Á, đau, toàn chơi mấy trò gét vchg ra.”
“Thì sao? Kê tôi, thích thế đấy, kém tuổi tôi còn làm màu”.
“Thì sao, ờ, kém tuổi, chào”.
Nói xong em đi thẳng, em gét nhất là cái kiểu cứ cù nhây mãi một câu khiến người khác khó chịu, đừng tưởng ngon mà làm phách với thằng này. Mà đi mãi vẫn không thấy EN đuổi theo, quái thật, đáng nhẽ phải đuổi theo rồi quỳ xuống xin lỗi thì em sẽ tha cho chứ
“Này anh kia, đi xe ôm không?”
Ra là EN đi lấy xe đuổi theo, bố khỉ, em vẫn im lặng vờ không nghe thấy và đi tiếp
“Êu ê, đàn ông con trai gì mà dỗi như đàn bà, thế thì có mà ế đến già nghe”.
“Ế kệ tôi, ế mà vẫn có cháu bế là được”.
“Thôi mà, em xin lỗi, em đùa mà, làm gì mà căng thế?”
“Sờ chưa mà biết căng, đang xìu”.
“Này, có lên xe hay không thì bảo, xin lỗi rồi đấy nhé”.
EN đỗ khựng xe lại làm mình cũng đứng theo, thôi thì EN đã khẩn thiết xin lỗi thì mình cũng không nên quá căng thẳng (xin lỗi mà cứ như kiểu mẹ thiên hạ).
“Đây là lần cuối nhé, lặp lại nữa thì chào mào luôn”.
Cầm mũ bảo hiểm EN đưa rồi nhảy lên cầm lái. Vừa lên xe thì bị EN nhéo thêm cái nữa
“Tôi biết rồi, thưa ông xấu trai”.
Toàn chơi trò mèo . Đi đường thì tắc, mải lái xe nên 2 đứa cũng chả nói với nhau được câu nào. Đến nhà, em xuống xe, trả mũ bảo hiểm EN rồi chào EN ra về
“Thơm cái tạm biệt đê”
“Thơm cái này này”
Vừa nói vừa chìa nắm đấm dư dứ trước mặt, em nhăn mặt rồi chào
“Thôi, cái đấy thì ra đường sủa bậy vài câu là có. Em về đi, đi đường cẩn thận.”
EN không nói gì, cười một cái rõ tươi rồi phóng xe đi thẳng. Em đi vào nhà, nằm nghĩ mien man về chuyện lúc nãy. Em đã quyết định, từ giờ sẽ không liên lạc với EN, không điện thoại, không nhắn tin, không gặp gỡ, em sẽ chúc phúc cho EN với thằng kia, chắc EN cũng chỉ coi em là một người bạn, không hơn, không kém, em sẽ để thời gian quên EN đi rồi đến khi quên được mà vẫn nhớ nhau thì sẽ trở về làm bạn. Đó là điều duy nhất em có thể nghĩ được lúc này và điều đó sẽ tốt cho cả hai. Nằm một lúc thì có tin nhắn EN báo đã về đến nhà. Em không rep lại, khoảng 2p sau EN gọi, em không nghe máy, chờ hết chuông rồi em tháo pin và đi ngủ. Tỉnh dậy cũng đã 4h chiều, lắp pin vào thì máy báo 25 cuộc gọi nhỡ của EN và 2 tin nhắn
“Anh làm cái gì mà em gọi không nghe máy hả?”
“Sao anh dám tắt máy đi, hả? Anh sao thế?”
Hình như EN đã nhận ra được sự khác thường của em, có lẽ EN thấy lo, trong lòng thấy vui vui, rồi nghĩ đến chuyện kia em lại phải dập tắt cái niềm vui đó đi. Đủ rồi, dừng lại thôi, trở về như xưa, chả có gái gú cái bome gì, đời vẫn vuiii .Em xuống nhà tắm. Tắm xong lên lại thấy 2 cuộc gọi nhỡ của EN và 1 tin nhắn
“Anh làm sao thế hả ? Bơ em hả?”
Thôi kệ, không rep và lại tháo pin ra, xem hết 1 bộ phim thì đi xuống ăn cơm. Cơm xong lại lên nhà ol fb chém gió với lũ bạn, xem tiếp 1 bộ phim nữa thì cũng đã 12h kém, tự dưng chị em gọi
“Dương, xuống nghe điện thoại.”
Đéo ai gọi giờ này nhỉ, lại còn gọi cho chị em để gặp em, lật đật chạy xuống thấy chị em lưu số là “Bạn Dương”, em nghe máy
“Alo”
“Anh làm sao thế hả? Tại sao anh tắt máy của em? Tại sao anh không trả lời em? Anh bật máy ngay lên và hãy nói cho em xem có chuyện gì với anh vậy hả?”
Giọng EN sụt sùi, hình như vừa mới khóc, em tắt máy rồi lên phòng mở máy em. Hơn 30 cuộc gọi nhỡ và 0 tin nhắn. Đang cầm thì điện thoại rung lên, là EN
“Alo”
“Sao anh không nghe máy của em?”
“Anh ngủ, tháo pin ra vì bạn anh gọi nhiều.”
“Đừng có nói dối em kiểu đó, em biết hết rồi.”
“Biết? Biết gì?”
“Em đang đợi sự thành thật và mong anh sẽ nói hết với em đấy.”
“Anh chả có gì để nói cả”.
“Anh..Anh nói em nghe đi, H (tên của thằng ex EN) đã nói gì với anh mà anh đối xử với em như vậy?”
Vậy là EN cũng đã biết chuyện em gặp thằng kia, có lẽ đêm nay sẽ dài, ít nhất là với em !
Khi cãi nhau, biện pháp thích hợp nhất là im lặng, im lặng để cảm nhận tình cảm cho nhau, im lặng để nhận ra suy nghĩ của đối phương, im lặng để hiểu, để trăn trở về những gì đối phương đang trải qua nhưng dường như lúc này, im lặng sẽ chỉ khiến đối phương nghĩ mình câu tiền điện thoại
“Anh nói đi, tại sao anh không nói gì ?”
Em vẫn im lặng, biết nói gì lúc này, em muốn thét vào điện thoại là “Nói cái gì ? Nói rằng em là của nó, nói rằng anh chỉ là thằng bất tài, không thể mang lại hạnh phúc cho em, nói rằng nó mới là lựa chọn đúng đắn, nói rằng đừng có liên lạc với anh nữa, để thời gian anh quên em đi.” Nhưng em không thể, EN dường như cũng sẽ nhận ra cái tình cảm mà em dành cho, vậy EN có tình cảm với em không? Trong thâm tâm, em tin là có, chẳng qua là cả 2 đang nhử mồi nhau thôi
“Tại sao anh lại không cho em biết về cuộc gặp gỡ đó? Thì ra là thế, điều đó giải thích tại sao hôm nay ở viện anh lại lơ em đi như vậy. H đã nói gì với anh mà anh đối xử với em như vậy, anh nói đi, nói điii..”
EN khóc, khóc nghẹn đi, nhưng em đã quyết rồi, thôi thì vậy, một lần trót yêu để rồi học thêm nhớ
“Thôi nào, đừng nói với anh những lời vô nghĩa như vậy nữa, chúng ta chơi bài ngửa với nhau đi em, anh tin chắc rằng em thừa biết nó đã nói gì với anh, vậy em còn hỏi anh làm gì ? Em muốn gì ở anh?”
“Anh..Đúng, em đã biết hết nội dung cuộc nói chuyện của anh, em muốn biết anh đang nghĩ cái gì?”
“Chả nghĩ gì cả, cái gì vốn có thì đã có, giờ em bảo anh nghĩ gì, vậy em muốn anh phải nghĩ cái gì?”
“Em muốn biết anh đã nghĩ gì mà anh làm như thế với em, em đã lo lắng cho anh, và giờ anh làm thế với em sao?”
“Tại sao em lại lo lắng cho anh? Anh có đòi hỏi em chăng?”
“Vì..vì anh đã lo lắng và quan tâm em”
“Vậy là xong, ân đền oán trả, cám ơn em, chúng ta chắc hết nợ với nhau rồi em nhỉ?”
“Anh, anh, anh yếu đuối và hèn nhát vậy sao?”
“Chưa một ai nói anh khỏe và can đảm cả, em cũng không là ngoại lệ. Thôi, anh phải đi ngủ, xóa số anh đi, cám ơn. Vĩnh biệt em nhé, hề hề. Chào!”
Em dập máy, em không biết rằng em đã để người con gái ấy phải khóc bao nhiêu, nhưng có lẽ, em phải học cách dừng nghĩ đến EN đi, âu cũng là sắp đặt của số phận, lướt qua nhau, để nhớ về nhau, chứ không phải dành cho nhau.
Em nằm, em trằn trọc, em đau, tự dặn lòng nhưng sao làm được. Khoảng thời gian này chắc là lụy, thằng con trai nào chả vậy, yêu cho lắm vào rồi lụy, rồi đau, rồi lại nhớ về nhau, nhưng rồi về sau sẽ hết, chắc chắn thế. Mở facebook đăng dòng stt tâm trạng “Tại sao yêu nhau không đến được với nhau ?”. Hút 1 điếu thuốc để cho nhẹ lòng, em từng nghe được câu nói “Điếu thuốc đen, tỏa ra làn khói trắng, nhìn nhiều thằng ăn trắng tiền boa”. Câu này của mấy em ở dưới Bộ Xây Dựng-Đồ Sơn hay ca để chửi mấy thằng chủ nuốt tiền boa của khách.
Em lại nghĩ về EN, điều em băn khoăn nhất là EN có yêu em không, nhưng nghĩ lại, có yêu hay không thì em cũng không thể cứu vãn, EN học thêm 2 năm nữa ra trường rồi cưới thằng kia, vậy là an phận, còn em, học cũng phải 4 năm nữa mới ra trường, chưa kể đến còn xin việc còn bla..bla..yêu em thì chỉ làm khổ EN thôi. Yêu thì phải làm người mình yêu hạnh phúc, chân lý là vậy, không làm được thì em cũng phải cố mà làm thôi. Trước đây không có EN thì cuộc đời em vẫn đẹp mà, sầu thế, sầu nữa cũng…
Em mở mắt ra vì bị ánh mặt trời chiếu vào, cũng đã quá trưa, không thể nhớ nổi đêm qua đã nghĩ đến đâu rồi, hình như em đã khóc, vậy là xong. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11h, điện thoại có 1 tin nhắn, run run mở ra, cầu mong là EN nhưng lại sợ,đêm qua em đã xóa số EN đi, nhìn qua thấy số lạ, em càng giật mình, quyết định mở ra
“Một bạn tên CHUYÊN SỦA đã nhờ tổng đài gửi đến bạn bài hát. Vui lòng gọi số 6666 và nghe bài hát để bạn ấy bớt SỦA”.
Đúng là CHUYÊN SỦA, làm em giật cả mình. Vậy là EN đã dừng hẳn sau cuộc điện thoại hôm qua, vậy cũng tốt, dù trong em có sự thất vọng vô cùng tận.Xuống nhà thấy phòng chị đóng cửa, không biết nấu cơm chưa, đánh răng rửa mặt xong em ngó qua nhìn bàn ăn, ngày đéo gì mà nấu ngon vậy, toàn món ngon, đã thật, lên gọi chị xuống ăn cơm.
“Chị ơi, em thấy hơi đói rồi, chỉ là hơi đói thôi chứ chưa đói lắm, nhưng cứ ăn đi kẻo nhạt canh”.
“Mày đơm cơm ra bát đi rồi ăn”.
Xong, em chạy ra đơm cơm, chị em đã dọn sẵn 3 bát, móa, có 2 chị em thôi mà, nhưng chắc là người yêu chị ăn cùng nên em cũng chả care, xong thì chị em vừa tầm xuống
“Sao lại 3 bát thế này?”
“Có khách, mày lên gọi chị ý xuống”.
“Đéo ăn thì thôi, đã ăn chực rồi lại còn như mẹ thiên hạ, không ăn càng còn, chưa nhìn nhưng em chắc chắn xấu..”
“Chưa có ai dám bảo tôi xấu đâu nhé tên xấu trai”.
Giọng nói quen thuộc đến rợn người, em đơ lại, không thể có chuyện đó. Nhưng cái người đang từ từ ngồi xuống trước mặt em bắt em tin vào điều đó, là EN, đúng là EN. Tại sao EN lại có mặt ở đây?Chị em tủm tỉm cười
“Ăn đê”.
“Ơ..ơ..”
“Ơ cái tên mặt trơ, ăn đê” – EN cười, giơ đuôi đũa trước mặt em
“Sao lại ở đây?”-Em cứng toàn thân, toàn bộ phận
“Tôi đến theo lời mời của chị, anh có ý kiến gì sao?”-EN vênh mặt lên
Chưa bao giờ em thế này, tình huống quá là khó xử, thôi thì “ngại thì hại dạ dày”
“Cả nhà ăn cơm”
EN cười tủm tỉm, chị em cũng cười, chả nhẽ hai bà này thân nhau nhanh như vậy, hôm qua đã nói như vậy rồi, tại sao hôm nay EN lại đến đây ??EN gắp cho em 1 con tôm
“Ăn đi cho nhiều canxi, cho xương cứng, cho lưỡi cứng như hôm qua ý”.
“Ngu còn định đi tu, ăn vỏ tôm mới nhiều canxi, thịt tôm thì nhiều bã, đầu tôm thì nhiều cứt, lại còn có đường dây dẫn cứt chạy dọc thân…”
“Mày có biết đang bữa ăn không D?”-Chị em lườm
“Hề hề”
EN lườm “Không ăn đưa đây”
Em vội vàng đút cả con tôm vào mồm nhai ngon lành
“Hở? Đưa gì?”
Em nhằn cái vỏ tôm trong miệng ra rồi cầm
“Này, đòi thì trả”
“Tởm lợm”-Vừa nói vừa lấy cái đũa đánh vào tay em
Tự dưng em thấy vui vui, giá như EN là ny em thì hạnh phúc biết bao nhưng không thể. Càng nghĩ càng sầu, cắm cúi đánh 5 bát rồi vác bụng lên nhà
“Xếp bát ra chậu cho em để em rửa nhé”.
Cảm giác no trương bụng đang tràn lan, nằm nghỉ tí thì EN gọi xuống ăn hoa quả, chu đáo thế, cũng tiêu cơm nên em chạy xuống đánh tiếp không hết. Ngồi nghe 2 bà bàn chuyện thế giới, nào là David Beckham đẹp trai hơn Justin, Justin lại xấu hơn Lee Min Ho…đúng là con gái, Tây Tàu lẫn lộn, em cũng chen vài câu
“Biết sao Lee Min Ho nổi tướng không?”
Chị em với EN trố mắt ra nhìn
“Biết ngay là không biết mà, Lee Min Ho ngày xưa cũng chỉ nhặt lá đá ống bơ thôi, xong 1 lần cởi truồng tắm ao ở Ao Sen làng Vũ Đại, bị Chí Phèo rúc bụi chuối chụp trộm được thì..á..á..đau..”
“Lee Min Ho là thần tượng của tôi đấy, ông biết không hả, dám bốc phét này, chém gió này..”
Vừa nói vừa nhéo vào hông em đau điếng. Chị em thì cứ tủm tỉm cười, ăn nốt miếng dưa chị em chả nói chả rằng đi lên nhà, còn lại 2 đứa, thế bí rồi. Em cứ thế ăn, không comment thêm câu nào. EN thì lúi cúi gọt dưa, cũng “damdang” ra phết. Em thì cứ im như thóc mọc mầm. Nhưng như thế mãi cũng chả ra sao, em quyết định lên tiếng
“Sao hôm nay em lại qua đây”.
“Em qua đây nấu ăn cho anh ăn, hì”.
EN cười, xinh lắm, đẹp lắm
“Không cần thiết đâu, như anh đã nói, có lẽ chúng ta phải dừng lại.”
“Tại sao? Tại sao phải dừng lại? Hai người bạn cũng phải có điểm dừng sao?”
Em cứng họng, chã lẽ giờ thừa nhận rằng em yêu EN, thừa nhận cũng chả giúp ích gì
“Anh này, em hỏi anh 1 câu, chỉ 1 câu thôi.”
“Ừa, ok, em hỏi đi”.
“Anh có yêu em không?”
EN là người hỏi khó nhất mà em từng gặp trong 19 năm cuộc đời, liên tiếp 2 câu hỏi khiến em bối rối, khua môi múa mép vào tình huống này càng không được
“Sao em lại hỏi anh vậy?”
“Em muốn biết điều đó, em muốn biết anh có yêu em không, nhưng có lẽ, nghe về quá khứ của em chắc anh không thể chấp nhận đâu nhỉ, hì”.
Em muốn hét lên, em muốn hét lên là em yêu EN, em muốn cho cả thế giới biết điều đó, và thế giới của em đang ở trước mặt, nhưng giờ, có lẽ em phải cho cái “thế giới” đó đi vào “đã từng”
“Anh yêu em”.
Giọng em chậm rãi và nhẹ nhàng đến chính em còn thấy sợ. Cái khuôn mặt sửng sốt của EN đang nhìn em khiến em phải băn khoăn lại về cái điều mình vừa thốt ra, trong vô thức .

Chap 11
Sửng sốt là từ miêu tả đúng nhất khuôn mặt EN lúc này. Mặt EN đỏ lên dần, có lẽ ngại, mặt em dường như nóng bừng lên, cuối cùng thì mình cũng có thể khẳng định là mình cũng biết ngại, khi trước mặt người con gái mình yêu. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của EN, em cúi gầm mặt xuống, đơ hết cả rồi.
“Anh xin lỗi”.
EN lại nhìn, nhưng dịu lại ngay xuống
“Vâng, em hiểu”.
Rồi EN nhoẻn miệng cười, tươi lắm, răng trắng lắm, áo mở ra nhìn ngực to lắm, nhầm, mắt mở ra nhìn long lanh lắm
“Em vui lắm, hihi”.
“Hihi cái cc à ?”
“Hả?”
“À không, hề hề, sao em lại cười ?”
“Ăn nói bậy bạ, không có gì, thôi, em về đây.”
“Ơ..ơ..”
“Ơ cái gì ? Tôi còn chưa xử cái thái độ hôm qua của ông đâu”.
Em bỗng thấy mình ngu dần đi vài phần, vậy là em tự nhét đầu mình vào rọ, mọi thứ hôm qua em đã tự nhắc, tự hứa, tự dặn lòng mà hôm nay em đã phá hỏng tất cả, rút cục thì em thấy vẫn chả đâu vào đâu, chưa có bất cứ một thứ gì là rõ ràng trong chuyện này, em yếu mềm quá.
Nói xong, EN đi ra cửa, vừa đi vừa đá chân sáo, lắc mông, em nghển mặt nhìn theo rồi bỗng nhiên em giật mình, đưa tay kéo EN lại, EN giật mình, hụt đà quay người lại, suýt nữa thì ngã đập đầu vào bậc cửa . Quay lại ra vẻ mặt hầm hầm nhìn em, em không dám cười, rồi bỗng nhiên cười phá ra, mặt EN nhìn buồn cười lắm, kiểu Smeagol đang khóc ý, nhìn tội cực. EN thấy em cười liền đánh liên tiếp vào vai em, em ráng nén cười, quay lại nhìn EN bằng vẻ mặt tâm trạng nhất, nhìn mặt EN, em lại cười . Lại ăn đánh, đánh rõ đau, em cố hết sức nén cười lại, giữ chặt 2 vai EN, quay sang, EN lại ngạc nhiên nhìn em
“Anh như điên ý”.
“Điên nhưng vẫn cứng như khiên”.
“Cứng này..khiên này…” Vừa nói vừa đánh vào người em, em hiền quá.
“Thôiiiii, a đùa. A có chuyện này muốn nói với em”.
“Tỏ ra là có chuyện nghiêm trọng, haha. A nói đi”.
“Ờ thì, chuyện là thế này, a có điều muốn nói thế này, em…em có yêu anh không ?”
Em nói bằng cái giọng nhanh nhất có thế rồi lại cúi mặt xuống. EN nhìn em, xong cười, cười to lắm các thím ạ, cười như bố đẻ em bé vậy.
“Qua đây nói cho này, ghé vô đây, ghé sát tai vô đây. Bỏ tay ra, làm gì mà cứ che tai thế hả ?”
“Nhỡ e thổi nước bọt vào tai anh thì sao, tởm bome, hay em hét vào tai anh thì sao ?”
“Điên, thần kinh, em không làm trò đấy đâu, bỏ cái tay ra”.
Em cẩn trọng bỏ tay ra khỏi tai rồi nhìn EN dè dặt, xong lại nhắm tịt mắt lại, kiểu cứ sợ sợ như sắp bị cù. Bỗng một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người, cái nhẹ nhàng và thanh tịnh, cảm giác như cơ thể được nhấc bổng lên 9 tầng mây và đang được dạo chơi trong vườn địa đàng cùng Eva “truổng cời”. Rồi cảm giác ấy như được dịu bớt đi vì em cảm thấy ướt ở má và cái vừa ịn lên má đã được buông ra, nhưng cảm giác sung sướng vẫn còn, rồi một tiếng thì thầm vang lên bên tai làm em thốn không chịu được
“Anh đần thế hả ?”
Mở mắt ra thấy EN đang cười rồi bước đi, tay vẫy chào em, không thấy xe, chắc đi bus.
EN đi rồi mà em vẫn còn thần lại về cái vừa xảy ra. Vậy là sao ? Đã yêu chưa nhỉ ?
Em đi lên phòng với lòng đầy băn khoăn. Chưa hiểu ý nghĩ của nụ hôn đó. Nếu yêu thì hôn mọe vào môi chứ làm gì có chuyện hôn vào má. Nhưng sao cứ sướng sướng. Chắc là yêu rồi, dù sao mình đã thổ lộ, dù sao mình cũng đã nói lên, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ có trách mình quá vội vàng vì không suy nghĩ. Nhưng em coi đó là dấu hiệu của thế giới đã cho em làm điều đó, có lẽ sẽ không hối hận. Đâm lao thì phải theo lao. Về phần thằng ex của EN, nếu có gặp lại, và chắc chắn sẽ gặp lại, em sẽ cố gắng không để thua kém nó, còn EN, nếu EN đã chọn em, thì em sẽ chỉ biết cố hết sức, mọi chuyện sẽ theo sự sắp đặt, em chỉ cố gắng để mọi thứ không tệ thêm đi. Còn về phần EN, có lẽ EN đã chọn em, có lẽ EN không phải là người ham hố gì những đứa như thằng H, nhưng nếu đúng như lời thằng H nói, có lẽ gia đình EN đã sắp đặt gả EN cho thằng H và chỉ đợi EN ra trường là cưới, em cũng sẽ cố tìm hiểu thêm về chuyện quá khứ của EN, em không bới móc, em chỉ muốn biết tại sao. Sẽ khó khăn nhưng sẽ cố, đã chọn, thì phải đi.
————————————————————————–Suy nghĩ vẩn vơ rồi em cũng chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra cũng đã gần tối. Choáng quá, hôm nay em ngủ nhiều quá, đầu cứ ong ong, ra ngoài ngắm gái cho đầu óc thanh

thản. Nhìn lại điện thoại thì đã 4h chiều và 2 tin nhắn
“E về tới nhà rồi. A đang làm gì thế ?”
“Anh…”
Đều là của EN. Vội nhắn lại cho EN đỡ lo
“Anh mới ngủ dậy, có con Mỹ đen ngồi lên đầu nên giờ choáng quá ==!”
Vừa vứt cái điện thoại ra, làm được ngụm nước thì có người gọi, ra là EN
“Sô lô “
“Anh làm trò bệnh hoạn gì thế hả ? Con nào ngồi lên đầu ? Là thế nào, hả ?”
Tự dưng em vui quá, ra là EN lo cho em, hoặc có thể nói là EN đang ghen
“Có gì đâu, thì có con Mỹ đen nó ngồi lên đầu a lúc a ngủ nên ngủ dậy thấy hơi choáng, ghen cũng phải vừa phải thôi chứ, haha”.
“Cái gì ? Nói lại xem nào ? Con nào hả đồ bệnh hoạn này ?”
Thôi rồi, độ ghen của EN cũng lên đến cái tầm rồi, có lẽ phải dừng đùa
“Hề hề, a đùa, làm gì có con nào, dở à, hình như a nằm mơ thấy có con Mỹ đen nó ngồi lên đầu a, không có gì, sồn sồn như…”
“Như gì, hả ?”
“Như vào tháng cô hồn “.
“Lươn lẹo, xảo trá, đúng bản tính của a, à, dâm dê, bệnh hoạn nữa, mơ cũng bệnh hoạn, cấm mơ thế nữa, nếu mơ như thế 1 lần nữa thì đừng trách e, nhớ đấy”.
“Mơ cũng cấm, đùa chứ, a mơ thấy e ngồi lên đầu a đấy, lại còn mặc váy”.
“Á, dâm dê đê tiện”.
Vừa hét lên được câu rồi tắt phụt máy. Con gái đúng giống dở, nhưng mình lại yêu cái dở của EN. Xuống nhà rửa mặt uống nước rồi tản bộ ra đường ngắm gái. Công nhận con gái bây giờ hay ho thật, hở hang đến nỗi em vừa liếc qua thì “thằng em” đã biểu tình. Lượn lờ chán, đầu óc tỉnh táo rồi e cũng về nhà. Lên phòng xem điện thoại đã thấy 2 tin nhắn và 2 cuộc gọi nhỡ
“A tắm rửa đi rồi phụ chị nấu cơm điiii”
“A đâu rồi hả đồ bệnh hoạn này ?”
Số em F.A cũng khá lâu rồi nên mỗi khi đi ra ngoài toàn quên cầm điện thoại, mà em đang nghĩ không biết em với EN có phải là yêu hay không mà toàn chửi mình bệnh hoạn, bệnh thôi chứ đã hoạn đâu. Định không nhắn lại cho EN lo nhưng thôi, lo quá hóa rồ, em đẹp trai mà
“Ơi, a đi tập thể dục, giờ tắm, em ăn chưa ?”
Chưa đầy 2p sau có tin nhắn đến, EN bảo ăn rồi và nhắc em đi tắm, cũng không có gì đặc biệt. Tắm xong, cơm nước xong, rửa bát xong thì ra quán u ngồi trà đá cho đỡ sầu. Cuộc sống em vẫn cứ nhàm chán trôi qua vậy, qua biết bao cuộc tình mà chưa một lần xếp hình, cái bao nhiêu đó có thể đếm trên đầu ngón tay được. Ngồi u mãi thì cũng chán nên em về nhà xem phim. Mở điện thoại thì không có tin nhắn nào, quái, sao EN không nhắn tin cho mình, em nghĩ có uẩn khúc ở đây nên nhắn tin cho EN
“Em tắm chưa ?”
Tin nhắn đến ngay lập tức
“Đợi mãi a cũng chịu nhắn tin trước cho em, đồ chảnh chó, ế chỏng gọng ra còn bày đặt”.
Đéo gì mà nhắn tin toàn chửi thế này, hình như chưa yêu hay sao ý.
“Zề, a đẹp trai nhưng không dễ dãi. Gái gú bù khú ra nhưng a không thích thôi =))”.
“A làm ơn đừng chọc cười em nữa, haha. Mà hnay a ngủ sớm đi, 10h rồi, mai mà đi học”.
Hình như EN điều tra lịch học của mình
“Đã chọc được phát nào đâu, đúng là có tiếng nhưng không có miếng :’(“.
“Tát cho phát giờ, tôi không dễ dãi ). Đi ngủ thôi, mai e phải dậy sớm, ngủ luôn cùng e nhé ?”
“Yêu thương chưa đủ thì đừng có rủ a lên giường. Đi ngủ thì chỉ được ôm thôi nhé, cấm làm gì =))”.
“Gớm, tưởng tôi thèm, ngủ điiii “
“E ngủ ngon”.
“Ơ, không thơm trước khi đi ngủ à ?”
Tự dưng thấy trong người xao xuyến, chả nhẽ nhắn lại “Thơm vào mông à ?” nhưng thôi, có lẽ để tận hưởng thêm chút cảm giác biết yêu
“**. Được chưa ? Ngủ đi nhé “.
“Có thơm cái mà cũng ki bo, a ngủ ngon. Thơm anh =))”.
Lâu lắm rồi thằng em mới nhận được những tin nhắn như này, cảm xúc dâng trào. Lại nghĩ bậy.
Nhìn đồng hồ cũng đã 11h nên em quyết định ngủ sớm mai đi học.
Sáng hôm sau mở mắt ra vì có tiếng chuông điện thoại réo rắt, đang định chửi thì thấy là EN gọi
“Gì ?”
“Biết ai đây không hả ? Dậy mau”
“Ờ, a biết rồi, thế nhé”.
Em tắt máy rồi dậy chuẩn bị đi học. Nhắn 1 tin cho EN yên tâm và đi học. “Triết” đúng là môn học đần tương đương môn lịch sử, vừa đau đầu, vừa buồn ngủ, lại không có tính sáng tạo. Em liền kéo mấy thằng bạn sang bên kinh tế quốc dân ngắm gái. Quán trà đá đối diện cổng KTQD là quán quen thuộc của em vì gái lượn qua rất nhiều. Đang ngắm gái chỉ trỏ thì bỗng dưng em bị ai đó đập vào vai, đang định quay lại chửi, là EN. Dường như EN đang là ma xó trong cuộc đời em, EN, EN, EN everywhere.
“Ngắm gái còn chỉ trỏ cái gì hả ông tướng ? Định ngoại tình hả ?”
Chưa kịp nói gì thì EN quay sang bên mấy thằng bạn em
“Chào em, chị là người yêu D, rất vui được làm quen, giờ chị phải đưa ông này về nhà, chào các em”. :
Nói xong liề

liền kéo áo em bắt về, em cũng đơ đi vài giây rồi nhìn mấy thằng bạn em cười đểu, nhưng thôi, đây không phải lúc sĩ, em theo EN ra xe như thằng em ra net xem sex bị chị bắt về. Lái xe về đầu ngõ, EN thì ngồi đằng sau ôm eo em rồi hát vu vơ, tự dưng thấy bình yên đến lạ. Tuy hôm nay hơi mất mặt nhưng được cái lái con Liberty của EN nên cũng tự tin hẳn. Về đến nhà, em đưa mũ bảo hiểm cho EN rồi đi vào thì EN kéo tay
“Ê này, e bảo”.
“Gì nữa ?”
“Dỗi mới điêu chứ, haha. E định đòi quyền lợi, chưa bao giờ được a thơm cả”.
Nói xong xịu mặt xuống rất đáng yêu. Em lại gần bên EN, vén cái mũ bảo hiểm lên, thơm chụt vào má EN 1 cái rồi bảo
“Đấy, về nhé.”
“Không có tí lãng mạn nào, đồ bựa”. Vừa nói vừa đánh vào em.
Em cười rồi EN cũng cười theo và phóng xe đi về. Em vẫn đứng chết trân lại, da EN mịn quá, thích quá, EN đâu hiểu được cảm giác này của em chứ, tóc EN cũng thơm nữa, chắc lần sau mình phải chủ động mới được, đã hơn quay tay. Giữ bình tĩnh cho hết cảm giác hưng phấn, em đi vào nhà, tắm rửa, ăn cơm.
Ăn cơm xong em lại ngủ rồi nhắn với EN vài tin nên cũng không có gì đặc biệt, em dặn EN ngủ trước vì hôm nay em nhiều bài nên ngủ muộn. Tối cũng nhắn tin vài câu xong em học, EN bảo đợi, nghĩ cũng vui vui. Cũng khá khuya mà chưa thấy EN nhắn tin bảo ngủ, onl Facebook thấy nick EN vẫn sáng, em p.m
“A xong rồi, đi ngủ thôi em”
“Sao lâu thế, làm em đợi mãi”.
“Dồ, đợi làm cái bỏ mọe gì, lần sau buồn ngủ thì ngủ sớm đi”.
“Kệ em, e thích đợi, mà a nói bậy ít thôi”.
“Quen rồi, kệ cm a chứ =))”.
“Sửa đi không ăn đòn đấy, cạch mặt luôn “.
“Thách, haha, thôi đi ngủ”.
Sau tin nhắn ấy em đợi 1 hồi không thấy EN rep, hay là dỗi, em lại pm
“Alooo, tổng đài có nghe rõ không ?”
“), mất tín hiệu, tút…tút..”
“)), tổng đài có muốn được thơm trước khi đi ngủ như trước không ? :3”
“Thôi thôi, k dám )).”
“Nghiện còn ngại à =))”.
“Cái thơm với anh xa xỉ lắm”.
“Thôi đi ngủ nhé, e ngủ ngon, thơm em ** =))”
“Anh ngủ ngon )”.
Cũng vui, cũng hạnh phúc, lâu lắm rồi em mới thấy cảm giác này. Tắt máy mà cứ cười 1 mình, rồi em đi ngủ, thật thoải mái, thật dễ chịu, đúng là chỉ người mình yêu mới có thể làm cho mình cảm thấy như vậy.
Sáng hôm sau dậy bởi tiếng chuông báo thức, không thấy EN gọi. Em liền nhắn tin “Sàng buổi cháo )”. Không thấy EN rep lại ngay. Chắc đang ngủ, em xong thì cũng đi học ngay. Lên đến trường học “Tư tưởng HCM”, lại môn đần nên em rủ mấy thằng hôm qua ra ăn sáng. Đang ăn thì bỗng thằng bạn em gọi giật
“Ê, con máy bay hôm qua của mày kìa”.
“Thằng cụ mày lái máy bay ý. Ngọc Trinh à ? Bảo nó về đi, tao có gấu rồi”.
“Trinh cái cmm, con hôm qua ý, nó đang đứng với thằng nào mặc vét kìa”.
Giật mình, em ngoái lại rồi đứng lên nhìn, rơi cả cái bánh mỳ trên tay. Đúng là thằng H rồi, và cả EN nữa. Tại sao lại ở cổng trường em ? Cả 2 đang có vẻ cãi nhau, em liền chạy sang bên đường và mắt không rời cái diễn biến đang ở trước mắt. Sang đến bên lề đường mà EN và thằng H đang đứng, nhưng em đứng cách xa lại một khoảng, không nghe được cãi nhau chuyện gì, rồi bỗng nhiên, cái điều mà em không thể nghĩ ra lại đến, EN bước lên xe thằng H, rồi cái xe vụt đi, ngang qua cái vỉa hè em đang đứng, và ngang trước mắt, để lại em đang đứng chết trân đằng sau lưng và không hiểu cái bỏ mọe gì đangg diễn ra nữa… .

Em up chap 12 sau .
À, thím nào có muốn đập mấy thằng trông xe ở SVĐ BKHN với em không ?
Nhận ra tình hình có vẻ bất lợi, cũng chỉ là có tí đơ, em huýt thằng bạn vứt cho chìa khóa xe rồi đuổi theo, đúng là trời không phụ người đời, từ xa em đã thấp thoáng xe nó đợi đèn đỏ. Trong mọi trường hợp, giao thông gặp đèn đỏ là phải dừng. Vừa kịp nhìn biển số xe thì nó phóng đi mất, em vội đuổi theo thì vừa kịp đến cái đèn đỏ thứ 2, còn nó thì chạy mất, đúng là trời luôn phụ đời. Thím nào ở đoạn phố Vọng chắc biết 2 cái chốt đèn đỏ liền nhau đoạn ngang Giải Phóng với Trường Chinh. Bất lực, em quay xe ra về với lòng đầy uất hận. Quay lại trường gửi xe lại còn không có đồng nào trong túi, lại phải gọi thằng bạn xuống trả hộ 3k tiền gửi xe. Ngồi trong lớp mà đầu óc chẳng thể tập trung nổi, thoáng chốc đã ngủ mất.
Em tỉnh dậy khi thằng bạn hét về, đầu vẫn đơ, tâm trạng rối bời, ra quán u béo làm cốc trà đá. EM là khách quen của u béo, nhiều lần buồn ngủ là u pha sẵn cho 1 cốc trà đặc uống xong đi vào, không lấy tiền nên em vẫn cứ là khách quen. Đặc biệt u béo có 1 đứa con gái, nó sinh năm 99 và đặc biệt hơn nữa là nó phải to ít nhất là gấp 3 lần em. Mà em đéo thích con này, béo, xấu lại hay sủa, suốt ngày “em đi săm môi, em đi săm mắt..”, mẹ nó thì vất vả bán trà đá lấy tiền cho nó rình rình để sủa, tội nghiệp u béo.
Xong cốc trà đá thì em xin phép đi về với tâm trạng rối bời. Lên phòng nằm vật ra mở điện thoại, 1 tin nhắn, hy vọng là của EN, số lạ, cái đuôi số làm em thấy quen quen “3301” rồi em nhớ ra, đây là 1 trong những số điện thoại mà em ít mong liên lạc nhất
“Cku nkat tuan nay` a coa’ ve` we hk ?”
Nguyên văn cái tin nhắn của nó đấy các thím ạ, bình sinh em chúa ghét bọn teencode nhưng nghĩ lại mình cũng một thời mà thực ra thời em xài teencode em vẫn còn viết dễ hiểu chán, có lẽ công nghệ mật mã ngày càng lên đời nên tâm lý giới trẻ chuyển dời đâm ra khá nhiều em gái tơi bời.
Để em nói qua về chủ nhân cái sđt đó, nhỏ đó tên D, là ex của em từ hồi em học lớp 11, ở làng bên cạnh ( Dung ạ, anh đã chặn fb em từ lâu cmn lắm rồi, và bạn bè em đéo đứa nào biết fb anh cả ), thực sự thì em cũng chả yêu thương cái :bome: gì con nhỏ này, em thề, nó tán em trước nên em cũng sơ qua vài tý rồi lên HN học thì chia tay (cấp 3 em học ngoài HN). Xong cắt liên lạc, nhưng chắc nó vẫn dò được số điện thoại của em. Tính không nhắn lại nhưng bản tính em vốn vị tha nên em tha thứ hết cho lỗi lầm của mình trong quá khứ và nhắn lại, được cái nó nhắn cũng nhanh, để em phác họa lại cuộc trò chuyện cho các thím xem
“Ừ, anh không biết nữa, có gì không em ?”
“Cn nay` chak’ e lay’ ck, a coa’ ve` vui vs e dk k ?”
“Anh cũng không biết nữa, em cưới vào chủ nhật hả ?”
“Thu’ 2 a a. nkung e moi` a tu` cn de? a tie.n sap’ xep’.”
“Ừ, được rồi, anh sẽ cố gắng”.
“hjhj, e mun’ a ve` 5′ doa’ a. a co’ thu sep’ nke’, hj.” (Thực sự em không dịch được tin này, em đoán là “E muốn a về 5 phút”).
“Ok, chúc mừng hạnh phúc em nhé !”


Thông Tin
Lượt Xem : 1991
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN