--> Công tắc tình yêu - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Công tắc tình yêu

“Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa.”

Chu Diễn Chiếu từng khắc cho Chu Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ “trọn đời bên nhau”.

Anh đã ở bên cô suốt những năm tháng tuổi thơ, cùng cô trèo cây chuồn ra ngoài chơi, đèo cô phóng xe như bay trên những con đường ở thành Nam Duyệt, thậm chí, còn định theo cô trốn ra nước ngoài, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ để 'trọn đời bên nhau'.

Anh cũng đã giữ cô bên mình, để cô giương mắt nhìn anh quen biết, yêu đương, chung sống, rồi đính hôn với người con gái khác.

Là yêu thương hay căm hận, là che chở hay giày vò, là không nỡ rời xa hay là sống không bằng chết, có lẽ chính hai người cũng không phân rõ được.Tình cảm ấy vô vọng mà cố chấp, điên cuồng mà yếu đuối như đóa hoa bừng nở giữa đêm đen, sẽ tan tác theo gió, hay sẽ kết thành trái độc?

Mời độc giả của TRASUA.MOBI đón đọc cuốn tiểu thuyết Trung Quốc hay của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn - Công Tắc Tình Yêu.

[Tải ảnh'>
Bút danh Phỉ Ngã Tư Tồn bắt nguồn từ một câu thơ cổ trong Kinh Thi, nghĩa là “tôi vẫn nơi đây mà anh đã ở cuối chân trời kia.”

Phỉ Ngã Tư Tồn là nhà văn hàng đầu viết về tình yêu đô thị của Trung Quốc, đã sáng tạo nên một phong cách tiểu thuyết tình yêu đặc sắc – bi tình, tác động mạnh mẽ tới thị hiếu của người đọc trong những năm gần đây. Là tác giả của 18 bộ tiểu thuyết, 7 bộ đã được chuyển thể thành phim truyền hình dài tập; ngoài nghề nghiệp chính là nhân viên tài vụ, cô còn là tác giả chuyên mục của tạp chí dành cho nữ giới Cinderella và tạp chí Yule, từng đăng tiểu thuyết trên nhiều tạp chí nổi tiếng như Nam Phong, Người đẹp đô thị, Huyền Vũ ký…



Chương 1:


Lúc Chu Tiểu Manh vẫn đang tắm, dì Tôn đã lên gõ cửa một lần, đến lần thứ hai, dì chỉ đứng ngoài cửa nói: “Cô chủ ơi, sắp muộn giờ học rồi đấy.”

Trong nhà, trừ lái xe và đầu bếp ra tổng cộng có sáu người giúp việc, trong đó có bốn người được phép lên tầng hai, cả bốn người này đều biết, cô hai nhà họ Chu tắm rửa buổi sáng cực kỳ lâu, nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ. Vốn dĩ, người làm trong nhà không ai dám thúc giục, nhưng hôm nay cậu cả nhà họ Chung đang ở trong phòng ăn dùng bữa sáng tâm trạng hình như không được tốt cho lắm, anh ta hất hất cằm, nói: “Lên gọi nó xuống ăn sáng đi.”

Vậy là dì Tôn lại đi lên giục lần nữa.

Chu Tiểu Manh cũng biết người làm không có gan thúc giục mình, đồng thời cũng biết người ở phía sau ra lệnh là ai. Cô cuống cuồng tắt vòi hoa sen, làn da bị nước nóng xối một lúc lâu trở nên vừa đỏ vừa nhăn. Cô cụp mí mắt, lấy áo choàng tắm khoác lên mình, mái tóc bị gội nhiều lần, cuối cùng lại quên mất không thoa dầu xả, vừa xơ vừa rít. Cô lấy lược chải chải, nhưng không được, liền bỏ đấy, cầm lọ dầu dưỡng lên xịt bừa vào mấy nhát, cuối cùng cũng chải được. Cô cầm máy sấy, sấy qua mái tóc, rồi vội vàng thoa chút kem lên mặt, thay quần áo xuống nhà.

Chu Diễn Chiếu sớm đã phát bực vì chờ đợi, đang cầm tờ báo trên tay ném xuống mặt bàn thì trông thấy Chu Tiểu Manh loạng choạng chạy xuống mấy bậc thang cuối cùng.

“Bố, chào buổi sáng.” Cô mỉm cười với người đàn ông ngồi ở đầu kia chiếc bàn, rồi gắng gượng cười tiếp: “Anh, chào buổi sáng.”

Ông già ngồi ở đầu bàn bên kia cười với cô như một đứa trẻ sơ sinh, giọng nói nghe không rõ lắm: “Tiểu Manh… hôm nay không… mặc váy.”

Mái tóc muối tiêu của ông Chu Bân Lễ cắt rất ngắn, để lộ vết sẹo lớn trên đầu. Phần đầu ông từng bị thương nặng, để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, trí lực chỉ bằng đứa trẻ bảy tám tuổi, hơn nữa ông còn bị liệt nửa người, quanh năm thì ngồi xe lăn.

Chu Tiểu Manh dịu dàng nói với ông: “Hôm nay con phải đến trường, nên không mặc váy.”

“Đến trường…” Cái miệng méo xệch của ông già bắt đầu chảy nước miếng, người hộ lý đứng bên cạnh vội đưa khăn tay lau giúp, rồi tiếp tục đút cháo bồ câu hầm cho ông ăn. Trên cổ ông Chu Bân Lễ đeo một chiếc yếm dãi giống như đứa trẻ. Bình thường, ông đều ăn trong phòng mình, vì ông chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nhà bếp bao giờ cũng phải làm riêng. Vả lại, dạ dày của ông đã suy thoái, phải ăn ít mà chia làm nhiều lần, mỗi ngày đến bốn năm bữa, không trùng với giờ ăn ngày ba bữa của người thường.

Chỉ có điều, Chu Diễn Chiếu thích nhất chính là cả nhả cùng ăn bữa sáng, chỉ cần anh ta ở nhà hôm nào, ông Chu Bân Lễ hay Chu Tiểu Manh đều phải xuống ăn cùng.

Chẳng hạn như lúc này.

Người giúp việc mang bữa sáng của Chu Tiểu Manh lên, luôn luôn là bánh sandwich với sữa nóng, nghìn năm không đổi, cô chẳng hề muốn ăn, nhưng vẫn cầm lên, thẫn thờ bỏ vào miệng ăn như nhồi vịt.

“Sáng nay em có bốn tiết học.” Trong mắt Chu Diễn Chiếu thoáng hiện nét cười, tựa như có lòng tốt nhắc nhở cô.

Chu Tiểu Manh đang uống dở ngụm sữa không hiểu sao bỗng bị sặc, lập tức ho khù khụ, Chu Diễn Chiếu vươn tay ra vỗ vỗ lưng em gái, nói: “Từ từ thôi, có ai tranh với em đâu.”

Chu Tiểu Manh ngớt ho dần, lại uống thêm một ngụm sữa nữa, ngước mắt nhìn Chu Diễn Chiếu. Bàn tay anh ta vẫn khe khẽ vỗ lưng cô, như chạm lại như không. Hôm nay Chu Tiểu Manh mặc áo sơ mi trắng, nhiệt độ lòng bàn tay anh ta dường như có thể thẩm thấu qua lớp vải áo mỏng manh, khiến lông măng khắp người cô đều dựng đứng cả lên, chỉ muốn lao lên lầu tắm thêm lần nữa.

Thái độ gượng gạo của cô rõ ràng đã bị Chu Diễn Chiếu nhìn ra, khóe miệng anh ta nhếch lên, nụ cười dường như càng rõ nét. Chu Tiểu Manh bị kích động đến nỗi ngồi không yên, đầu ngón tay dồn sức bóp mạnh vào cốc sữa, tựa như đấy là cái cổ của kẻ thù có thể bị cô bóp cho tắc thở tại chỗ vậy. Nhìn những đốt ngón tay tái nhợt đi vì dùng sức quá mạnh, Chu Diễn Chiếu nheo nheo mất, “Em muộn học rồi đấy, hôm nay vừa khéo anh có việc tới Thành Nam, có thể thuận đường đưa em đi luôn.”

Chu Tiểu Manh biến sắc mặt, cô không nghĩ Chu Diễn Chiếu có lòng tốt như thế.

Từ sau khi ông Chu Bân Lễ xảy ra chuyện, số lượng vệ sĩ bên cạnh Chu Diễn Chiếu đã tăng lên gấp đôi, nhưng kẻ mỗi ngày theo anh ta như hình với bóng vẫn chỉ có gã Tiểu Quang kia. Trông thấy Chu Diễn Chiếu từ xa, Tiểu Quang liền mở cửa xe ra, hoàn toàn phớt lờ Chu Tiểu Manh tay xách cặp đang cắm đầu cắm cổ đi phía sau.

Thủ hạ của Chu Diễn Chiếu đều học được cách coi cô hai nhà họ Chu như không khí, bản thân Chu Tiểu Manh cũng biết thân biết phận, mỗi lần trông thấy bọn họ thì cúi gầm mặt xuống, gắng hết sức giấu mình đi. Nhưng hôm nay cô không muốn làm người ta để ý cũng không được, thấy Chu Diễn Chiếu hất cằm, cô đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau trước ánh mắt chằm chằm của cả bọn. Cô còn chưa ngồi vững, đã nghe Chu Diễn Chiếu bảo lái xe: “Cậu và Tiểu Quang, đều lên xe sau cả đi.”

Tiểu Quang biến sắc mặt: “Anh Mười !” “Đi!”
Không người nào dám nói chữ “Không” với Chu Diễn Chiếu, Tiểu Quang không dám, tay lái xe lại càng không dám, nhất loạt ngồi sang chiếc xe phía sau. Bấy giờ, Chu Diễn Chiếu mới liếc Chu Tiểu Manh một cái, không cần anh ta nói thêm câu nào, Chu Tiểu Manh đã ngoan ngoãn xuống xe, ngồi lên ghế lái phụ.

Đã nhiều năm Chu Tiểu Manh không ngồi xe Chu Diễn Chiếu lái, vì cậu cả nhà họ Chu cũng đã nhiều năm không tự mình lái xe. Chỉ có điều, anh ta lái xe vẫn hung hăng như thế, vừa nhấn chân ga, Chu Tiểu Manh đã không kìm được phải ngửa người ra sau, áp lưng sát vào thành ghế. Cô nắm chặt quai cặp sách, tựa như níu vào một cọng cỏ cứu mạng.

“Em yên tâm, xe này đã lắp kính chống đạn toàn bộ, chín túi khí an toàn, vả lại, sáng nay em còn có bốn tiết học, anh không nỡ để em đụng xe chết đâu.”

Câu nói cuối cùng, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang theo một chút móc máy như thể châm chọc, khi hai người ở riêng với nhau, giọng điệu của Chu Diễn Chiếu bao giờ cũng như thế. Chu Tiểu Manh mím chặt hai môi lại, cốc sữa uống buổi sáng vẫn ứ nghẹn trong lồng ngực, cô cảm thấy mình say xe rồi.

Đèn đỏ.

“Két!” Xe thình lình phanh gấp, sắc mặt Chu Tiểu Manh càng thêm nhợt nhạt, cảm thấy dạ dày sôi trào lên như biển động sóng cồn. Cô luống cuống ấn hạ cửa kính xe xuống, định hít thở chút không khí, nhưng cửa kính vừa hạ được chừng một phân, Chu Diễn Chiếu đã nhanh tay nhanh mắt nhấn nút khóa lại. Cửa kính xe lập tức nâng về vị trí cũ, kín mít không một khe hở, cửa xe cũng tự động khóa lại. Chu Diễn Chiếu lật tay quạt cho Chu Tiểu Manh một tát. “Bốp!” Cái tát vừa mạnh, vừa tàn nhẫn.

Chu Tiểu Manh bị đánh đờ người ra, bấy giờ mới nhớ ông Chu Bân Lễ xảy ra chuyện, chính vì khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, ông hạ cửa kính xe xuống hút thuốc, nên mới bị súng bắn tỉa nhắm trúng đầu. Từ đó trở đi, khi Chu Diễn Chiếu ở trên xe, không bao giờ anh ta cho hạ cửa kính chống đạn xuống. Hôm nay cô đúng là lú lẫn thế nào, mới quên mất điều đại kỵ này.

Cô bưng bên má nóng rát, không dám chảy nước mắt. Nhìn bộ dạng ấy của cô, Chu Diễn Chiếu có vẻ khá hài lòng, anh ta vươn tay ra, ngón trỏ man mát nâng cằm cô lên, quan sát vết ngón tay đang nhanh chóng sưng phù lên trên mặt cô, nói: “Một cái tát một vạn đồng, em ngủ với anh một đêm mới có năm nghìn, so ra thì khích cho anh đánh em một tát còn có lợi hơn đây.”

Chu Tiểu Manh cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn bổ nhào tới bóp cổ Chu Diễn Chiếu. Nếu cô có bất cứ phản ứng gì, chỉ tổ làm bùng lên cơn giận dữ của anh ta, chẳng thà cứ im lặng nhẫn nhịn cho xong. Nhưng rõ ràng, Chu Diễn Chiếu không có ý định bỏ qua cho cô: “Đêm qua năm nghìn, tính cả một vạn vừa nãy, tháng này em kiếm được của anh năm sáu vạn đồng rồi, xem ra tiền chữa bệnh của mẹ em tháng này lại có chỗ trông cậy rồi.”

Hai hàng mi Chu Tiểu Manh khẽ run, kiên quyết đẩy ngấn nước trong đáy mắt vào lại bên trong. Quy định của Chu Diễn Chiếu là, khóc một lần sẽ khấu trừ ba nghìn đồng, nên cô không thể khóc được. Cô đưa những ngón tay run rẩy nắm chặt quai cặp sách, cái quai bằng vải bò bị cô nắm đến ẩm cả ra. Cô muốn cuộn mình lại theo bản năng, tốt nhất là rúc vào một góc không ai trên thế gian này nhìn thấy được. Nhưng họ đang ở trên xe, cô còn thắt dây an toàn, không nhúc nhích gì được. Dẫu cô có cố gắng hết sức, chẳng qua cũng chỉ thu mình sát vào phía cửa xe một chút, cách anh ta xa thêm vài xăng ti mét mà thôi.

Nhưng động tác khẽ khàng ấy cũng kích thích Chu Diễn Chiếu, anh ta giơ tay túm lấy gáy cô, cúi người hôn lên môi cô. Chu Tiểu Manh không dám từ chối, để mặc cho anh ta ngang ngược tách đôi môi mím chặt của cô, thỏa sức chiếm đoạt. Nụ hôn của anh ta xưa nay vẫn đầy mùi máu tanh, hôm nay lại cắn vào đầu lưỡi cô. Chu Tiểu Manh đau đến nỗi toàn thân run lên, bấy giờ Chu Diễn Chiếu mới buông cặp môi hơi sưng của cô ra, hơi nhích ra một chút, nhưng lại ghé vào vành tai cô, cắn một cái, không mạnh cũng không nhẹ: “Hay là, chúng ta đặt lại quy định nhỉ, được không?”

Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào cổ cô, giọng nói nỉ non, tựa như lời thì thầm của cặp tình nhân: “Hai năm nay vật giá leo thang dữ quá, một đêm năm nghìn đồng, mấy cô đầu bảng ở hộp đêm cũng phải hơn cái giá này rồi, huống hồ em là em gái anh, anh cũng không nỡ để em thiệt thòi… chúng ta đổi thành… năm nghìn một lần được không? Không khéo một đêm em có thể kiếm được hai ba vạn đấy.”

Đêm qua anh ta quả thật đòi hỏi quá nhiều, Chu Tiểu Manh biết rõ có cầu xin cũng chẳng khiến anh ta mủi lòng, nhưng bấy giờ đang khi nước sôi lửa bỏng, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết khóc thút thít, vô vọng ngoảnh mặt đi, nói một câu “sáng mai em có bốn tiết học”, kết quả khiến anh ta nổi trận lôi đình, sập cửa đánh sầm một cái bỏ đi.

Đến sáng hôm nay, cơn giận của anh ta vẫn chưa tiêu hết, bằng không, giờ anh ta cũng chẳng dùng lời lẽ công kích cô. Tính cách Chu Diễn Chiếu là vậy, kẻ nào khiến anh ta khó chịu một lúc, anh ta sẽ đáp trả gấp trăm gấp nghìn lần.

Thân hình Chu Tiểu Manh vẫn đang run rẩy, nhưng một tay chụp lấy cánh tay Chu Diễn Chiếu theo bản năng, cố gắng ép mình phát ra âm thanh: “Anh nói thì phải giữ lời…” Chu Diễn Chiếu bật cười, đáp: “Tất nhên rồi.” Nói xong, anh ta lại hôn nhẹ lên môi cô, không hiểu sao tâm trạng chừng như rất vui vẻ, huýt sáo một tiếng, thấy đèn xanh đã sáng lên, liền đạp chân ga.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài cổng phía Nam trường đại học. Hôm nay là thứ Hai, rất nhiều sinh viên không ở ký túc xá trở lại trường, vì vậy, ngoài cổng đậu một hàng xe dài. Mặc dù thế, chiếc xe của Chu Diễn Chiếu lướt tới vẫn hết sức nổi bật, cộng thêm chiếc Benz đầy vệ sĩ theo sát đằng sau, trông lại càng hoành tráng. Xe chưa dừng hẳn, Chu Tiểu Manh đã chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuống xe, nhưng Chu Diễn Chiếu cứ đặt tay lên khóa tổng, không chịu mở cửa.

Chu Tiểu Manh không biết phải làm sao, đành nhanh chóng chồm người tới, hôn anh ta.

Mỗi lần cô chủ động hôn anh ta, Chu Diễn Chiếu lại có vẻ lạnh lùng như một tảng băng, tựa hồ toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh hung ác. Chu Tiểu Manh hôn cả nửa phút đồng hồ, anh ta vẫn không nhúc nhích. Cách đó không xa chính là cổng phía Nam của trường học, mặc dù cửa kính xe đã dán màng phản quang sẫm màu, nhưng Chu Tiểu Manh vẫn sợ bị người ta trông thấy, đành hấp tấp buông ra, cúi đầu thấp giọng nói: “Tối nay anh có về nhà không?”

Hành động này coi như đã giương cờ trắng, Chu Diễn Chiếu nửa cười nửa không hỏi ngược lại: “Vậy em mong anh về nhà, hay là không về?”

Nhờ hôm nay ăn một cái tát, cô đã gom đủ tiền viện phí tháng này cho mẹ, đương nhiên chỉ mong sao anh ta tốt nhất không về, nhưng vẫn gượng nhoẻn cười: “Dù anh có về nhà hay không, em đều về nhà.”

Chu Diễn Chiếu dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, cuối cùng cũng ấn nút khóa tổng.

Chu Tiểu Manh xuống xe như chạy trốn, cúi đầu cầm cặp sách, vội vàng đi về phía cổng Nam.

Chu Tiểu Manh là sinh viên ngoại trú, tuy có chỗ trong phòng ngủ ký túc, nhưng gần như cô chưa bao giờ ở lại. Chỉ trong trường hợp đặc biệt, giống như hôm nay, buổi sáng học bốn tiết, buổi chiều còn hai tiết nữa, sau khi ăn cơm ở nhà ăn, cô sẽ tới phòng ký túc xá ngủ trưa.

Ba cô gái còn lại trong phòng đều là sinh viên nội trú, đương nhiên thân thiết hơn cô nhiều. Ba người líu ra líu ríu buôn chuyện về những bộ phim và minh tinh mới nhất, và cả về thầy hướng dẫn mới đến, Tiêu Tư Trí.

Tiêu Tư Trí mới hơn hai mươi tuổi, vô cùng đẹp trai, chưa mở miệng nói đã nheo mắt cười, vì vậy con gái trong lớp đều như bị mê hoặc, cả ngày cứ mở miệng ra là nhắc đến anh. Bọn họ học ngành Hộ lý, cả khoa gần như đều là nữ sinh viên, chẳng hiểu lãnh đạo khoa nghĩ thế nào mà lại cử đến một thầy hướng dẫn nam như thế.

Chu Tiểu Manh mới gặp Tiêu Tư Trí một lần vào nửa tháng trước trong buổi họp lớp hôm khai giảng, hoàn toàn không có ấn tượng gì sâu sắc, vì hôm ấy vừa khéo là thứ Sáu, cô sốt ruột đến bệnh viện thăm mẹ, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng họp cho xong. Bởi thế, đối với Tiêu Tư Trí và các minh tinh điện ảnh cô đều chẳng chút hứng thú, lúc này, cô nằm trên giường trên, đang mơ màng thiếp đi, đột nhiên điện thoại di động rung một tiếng. Có tin nhắn đến.

Bấy nhiêu năm nay, Chu Tiểu Manh đã có phần căng thẳng quá độ, dù ngủ say đến mấy, hễ có tin nhắn, cô sẽ lập tức giật bắn mình ngồi dậy, chỉ sợ là của bệnh viện gửi tới. Nhưng lần này không phải bệnh viện, mà là một số lạ, nội dung tin nhắn là: “Sách mới cô đặt không thể gửi được, phiền cô đến cổng số Ba phía Nam tự lấy.”

Tin nhắn có gài phần mềm tự hủy, cô đọc xong liền biến mất luôn, Chu Tiểu Manh cầm điện thoại ra khỏi giường, ba cô bạn học trong phòng vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nhìn cô chải tóc, hỏi: “Chuyện gì vậy?” “Có bưu phẩm chuyển phát nhanh, tớ đi lấy một chút.”

Chu Tiểu Manh ra cổng số Ba phía Nam trường đại học, nhưng xung quanh không có ai, chỉ có nhân vật được yêu thích nhất khoa Hộ lý, thầy hướng dẫn Tiêu Tư Trí đang đứng đó nói chuyện với bảo vệ. Chu Tiểu Manh vừa ngần ngừ chừng một giây, đã bị Tiêu Tư Trí trông thấy, còn gọi luôn tên cô: “Chu Tiểu Manh?”

Chu Tiểu Manh đành lịch sự trả lời: “Chào thầy Tiêu.”

Tiêu Tư Trí mỉm cười, hai con mắt nheo lại, quả có nét đẹp trai phóng khoáng: “Em ra đây làm gì vậy?”

Chu Tiểu Manh ngắc ngứ một giây, rồi nhanh chóng đáp: “Em lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.”

Những bưu phẩm ghi không rõ địa chỉ, hoặc không viết số phòng ký túc, hoặc bưu phẩm chuyển phát nhanh mà không gọi được điện thoại, thông thường đều để ở phòng bảo vệ cổng số Ba phía Nam, cô trả lời như vậy sẽ không có ai nghi ngờ gì. Nhưng Tiêu Tư Trí lại giơ tay lên, hỏi: “Có phải cái này không?”

Cái bọc bằng giấy xi măng, bên trên có dán tem. Trong khoảnh khắc ấy, Chu Tiểu Manh như bị điện giật. Tiêu Tư Trí đưa món đồ cho cô, nheo mắt cười hỏi: “Em về phòng ký túc hả? Vừa khéo, tôi đang định tới thư viện, tiện đường, chúng ta đi chung luôn.”

Chu Tiểu Manh nuốt mối nghi hoặc xuống bụng, cô chỉ gật gật đầu, hai người từ cổng số Ba phía Nam vòng về, nhưng không đi đường lớn, mà men theo khu rừng nhỏ, đi về phía bờ hồ. Đó là đường tắt tới thư viện. Còn nhà ký túc số 14 khu phía Đông mà Chu Tiểu Manh ở, nằm phía sau thư viện.

Ban trưa trời nắng gắt, mọi người đều ở trong phòng ngủ trưa, trên còn đường nhỏ không một bóng người. Tiêu Tư Trí thấy phía trước phía sau đều không có người, mới thấp giọng nói: “Sếp bảo tôi đến, cô không cần sợ, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không biết thân phận của tôi đâu.”

Chu Tiểu Manh chỉ ôm chặt cái bọc giấy xi măng, bên trong đúng là sách thật, nhưng thần kinh cô quá căng thẳng, mỗi khi cô căng thẳng, bao giờ cũng vô thức tóm chặt thứ gì đấy, như người chết đuối muốn tóm lấy mảnh gỗ trôi cuối cùng vậy, dù chỉ là uổng công vô ích.

Tiêu Tư Trí nói: “Sau này nếu cô gặp chuyện, có thể trực tiếp gửi tin nhắn cho tôi, cứ bảo là muốn hỏi về việc sắp xếp thực tập.”

Chu Tiểu Manh vẫn không nói gì, chỉ cắn chặt môi, khe khẽ gật đầu. Tiêu Tư Trí lại hỏi: “Cô nghe ngóng được thông tin gì chưa?”
Chu Tiểu Manh lắc đầu, đáp: “Chu Diễn Chiếu chẳng nói gì với tôi cả, ở nhà, anh ta không bao giờ nói chuyện bên ngoài.”

“Không ai đến gặp hắn ta tại nhà sao?” “Có, nhưng tôi không biết họ.”

“Để trở về tôi gửi cho cô một số tấm ảnh, cô phải nhớ kỹ, nếu những người trong ảnh đến nhà gặp anh ta, cô phải nghĩ cách nghe được nội dung câu chuyện của họ.”

“Thông thường nếu có người đến, đều xuống phòng chơi bi-a dưới tầng hầm, hoặc vào phòng hút thuốc, hai nơi này, những lúc có người, Chu Diễn Chiếu đều không cho phép tôi vào trong.”

“Có thể nghĩ cách không?” Tiêu Tư Trí lại hấp tấp bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên nếu thực sự không thể thì thôi, an toàn của cô là quan trọng nhất, ngàn vạn lần không thể để Chu Diễn Chiếu phát hiện. Sếp đã nói rồi, kẻ này cực kỳ đa nghi, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.”

Chu Tiểu Manh vẫn cắn chặt môi, một lúc sau mới nhả ra, bờ môi tái ngắt không chút sắc máu, Tiêu Tư Trí có cảm giác cô bị thiếu máu. Chỉ nghe giọng cô lí nhí yếu ớt: “Tôi sẽ thử, xem có nghĩ ra được cách gì không.”

Tiêu Tư Trí không yên tâm, lại dặn dò thêm một câu: “Đừng miễn cưỡng.”

Chu Tiểu Manh cúi đầu, vẫn ôm chặt bọc giấy xi măng kia. Tiêu Tư Trí đột nhiên nói: “Phỉ Ngã Tư Tồn.”

“Gì cơ?”

“Trong bọc này, là hai quyển tiểu thuyết lãng mạn, con gái các cô không phải đều thích đọc tiểu thuyết lãng mạn à? Vì vậy tôi bọc hai quyển của Phỉ Ngã Tư Tồn vào, chẳng biết có hay không. Lúc nào cô thấy buồn chán, cũng có thể đọc thử.”

Chu Tiểu Manh từng loáng thoáng nghe qua cái tên này, chắc là lúc ngủ trưa trong phòng ký túc, nghe mấy cô bạn rầm rì buôn chuyện, ra sức mắng chửi “mẹ kế” tâm địa độc ác, nhưng tiểu thuyết có tàn khốc đến mấy, liệu có thể tàn khốc hơn đời thực được không?

Chu Tiểu Manh đáp: “Xưa nay tôi chẳng bao giờ xem tiểu thuyết lãng mạn cả, nếu mang hai quyển này về nhà, anh trai tôi sẽ sinh nghi đấy.”

Tiêu Tư Trí gãi gãi đầu, hỏi: “Vậy cô đọc tiểu thuyết gì? Lần sau tôi sẽ mang cho cô.”

Chu Tiểu Manh tiện miệng đáp: “Tôi đọc truyện dịch.”

Tiêu Tư Trí cười nói: “Được rồi! Để lần sau tôi kiếm cho cô mấy quyển của Higashino Keigo.”

Chu Tiểu Manh cũng không đọc Higashino Keigo, nhưng thấy Tiêu Tư Trí tươi cười rạng rỡ, tựa như ánh dương rọi qua tán lá rừng, cô không nói thêm gì nữa.

Buổi tối, trước khi về nhà, cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi vẫn đem hai quyển tiểu thuyết lãng mạn tặng cho bạn cùng phòng, nói thác rằng mình mua sách online bị nhầm.

Bạn cùng phòng cô vui vẻ cầm đi, đám bạn học đều hẹn nhau xuống nhà ăn ăn tối, chỉ mình cô giẫm lên bóng tà dương đi về phía cổng trường. Dù Chu Diễn Chiếu không về, nhà họ Chu cũng có lái xe đến đón cô.

“Cô chủ.”

cô.

Lái xe nhìn thấy cô từ xa, bèn xuống xe mở cửa, rồi đỡ lấy cặp sách trên tay

Trong tủ lạnh trên xe có Coca, Chu Tiểu Manh khui một lon, nhưng không uống, mà chỉ áp tay lên vỏ lon, mượn hơi lạnh làm nguội bớt lòng bàn tay nóng bức ẩm ướt của mình.

Sự xuất hiện của Tiêu Tư Trí vừa bất ngờ lại vừa không ngoài dự liệu, từ sau buổi gặp gỡ bí mật lần trước, cô vẫn luôn đợi người đến, đợi gần ba tháng trời mà không có tin tức gì, cô đã tuyệt vọng, cảm thấy có lẽ đối phương đã bỏ cuộc, không ngờ rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay. Chẳng những vậy, đối phương còn sắp xếp hết sức chu toàn cẩn mật, Tiêu Tư Trí là thầy hướng dẫn của lớp cô, như vậy dù tiếp xúc với cô cũng không làm người khác sinh nghi.

Nhưng trong những người khác này, tuyệt đối không bao gồm Chu Diễn Chiếu.

Vừa nghĩ đến ba chữ Chu Diễn Chiếu, cô bất giác lạnh người. Chiếc xe đã đi vào cửa lớn nhà họ Chu, đằng sau cánh cửa uốn hoa toàn là cây cối um tùm xanh tốt, chỉ có Chu Tiểu Manh biết rõ, mỗi góc tường bên dưới tán cây đều có ống kính máy quay, giám sát hết sức nghiêm ngặt.

Cũng chính vì vậy, đám người dưới trướng Chu Diễn Chiếu mới coi cô như thú dữ, như hồng thủy. Nói gì thì nói, cô cũng là em gái Chu Diễn Chiếu, nhưng khổ nỗi Chu Diễn Chiếu tùy tiện quen thói, bất kể đang ở đâu, hễ hứng lên, gặp cô ở hành lang cũng đè cô vào tường mà vầy vò hôn hít. Người phụ trách theo dõi tất cả băng ghi hình giám sát trong ngoài nhà họ Chu là Tiểu Quang, hễ trông thấy cô cứ như trông thấy một con rắn độc vậy, khinh miệt đến độ còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn.

Dì Phương ra đón, mở cửa giúp cô: “Cô chủ về rồi ạ?” Bà ta ân cần hỏi: “Cô có nóng không? Có muốn uống ly nước hoa quả trước không?”

Nhà họ Chu dùng chiếc siêu xe có giá lên đến mấy triệu đồng đưa đón cô đi học, điều hòa trong xe lúc nào cũng để 23 độ, làm sao nóng được?

“Tiểu Quang gọi điện thoại, bảo cậu Mười hôm nay không về ăn cơm.”

Người làm cũ trong nhà đều gọi Chu Diễn Chiếu là cậu Mười, nghe nói đây là quy định từ xưa của nhà họ Chu, anh em họ trong năm đời nhất loạt sắp theo thứ tự vai vế, để chứng tỏ gia đình đông đúc thịnh vượng, Chu Diễn Chiếu xếp thứ mười, nên gọi là cậu Mười.

Chu Tiểu Manh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nghe nói Chu Diễn Chiếu không về, cả người cô như thể một cây kem, nháy mắt đã tan chảy. Cô nói: “Vậy tôi cũng không ăn cơm đâu, tôi muốn đi ngủ sớm.”

Đêm qua, ba giờ sáng cô mới ngủ, sáu giờ lại bò dậy tắm rửa, quầng thâm dưới mắt thâm lại. Buổi trưa cũng không ngủ được ngủ yên. Giờ vừa được thả lỏng, cô chỉ muốn ngủ mà thôi.

Chu Tiểu Manh ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc vì ánh đèn xe về muộn, cô quên không kéo rèm cửa sổ, chiếc xe dừng lại trước đài phun nước, cột sáng trắng lóa chiếu thẳng vào cửa sổ phòng cô, khiến cô thức giấc.

Trong phòng rất tối, vườn hoa bên ngoài yên tĩnh lạ thường, xa xa có tiếng côn trùng rả rích, âm thanh tiếng được tiếng mất vẳng lại từ chốn xa xăm, làm cô cảm thấy như lạc vào cõi mộng, tựa hồ vẫn chưa tỉnh giấc. Giờ mới là đầu tháng Tám âm lịch, ban ngày vẫn còn nóng, nhưng khi trời tối, gió đêm lại rất mát mẻ, từng trận từng trận lướt qua rèm cửa sổ kia.

Chu Tiểu Manh nằm bất động trên giường, hành lang trải thảm, không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cô biết có người đang đi về phía này. Cửa phòng cô không khóa, mà dẫu khóa cũng vô dụng, lần trước, sau khi đạp bật tung cánh cửa phòng khóa chặt của cô, Chu Diễn Chiếu chỉ đứng bên ngoài cười gằn một tiếng, rồi nghênh ngang bỏ đi. Suốt một tháng sau đó, anh ta chẳng buồn để mắt đến cô.

Chu Tiểu Manh không có một đồng, thư giục trả tiền của bệnh viện lại gửi tới hết lá này đến lá khác, cuối cùng cô phải đánh đổi bằng sự khuất nhục lớn nhất, mới khiến Chu Diễn Chiếu hồi tâm chuyển ý. Cô không muốn nhớ lại chuyện ấy nữa, vì vậy chỉ đờ đẫn nằm đó, tựa như con cá mắc cạn trên bờ, chờ đợi lưỡi dao hạ xuống thớt.

Quả nhiên Chu Diễn Chiếu đẩy cửa bước vào, hôm nay rõ ràng anh ta uống quá chén, cách một quãng xa Chu Tiểu Manh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cái giường hõm hẳn xuống, Chu Diễn Chiếu vươn cánh tay ra ôm lấy cô từ phía sau, ngón tay lướt trên mặt cô: “Em gái, sao hôm nay ngủ sớm thế?”

Hơi thở đầy mùi rượu của anh ta phả vào gáy cô nóng hầm hạp khiến cô khó chịu. Thấy Chu Tiểu Manh không nói gì, Chu Diễn Chiếu khẽ cười, hôn lên mép tóc trên gáy cô. Cằm anh ta lởm chởm râu, đâm vào da cô nhoi nhói đau. Chu Diễn Chiếu hiếm khi uống say, một năm giỏi lắm cũng chỉ có một hai lần, nhưng nếu say thật anh ta sẽ nổi điên lên, cô không thể chọc vào được. Quả nhiên, Chu Diễn Chiếu ôm cô hôn hít loạn xạ một hồi, lại lắc lư lảo đảo bò dậy nói: “Anh đi tắm.”

Chu Tiểu Manh mở màn: “Có cần em giúp không?”

Anh ta đưa tay bóp lấy cằm cô. Lực tay Chu Diễn Chiếu rất mạnh, lúc này say rồi lại càng không phân biệt nặng nhẹ, khiến Chu Tiểu Manh đau điếng cả người. Mùi thuốc lá và rượu mạnh hòa lẫn vào nhau trên ngón tay anh ta, cực kỳ nồng nặc khó ngửi. Chu Diễn Chiếu lại nhe răng ra cười cười: “Em hầu anh tắm, anh phải trả ba nghìn đồng, nếu anh không kìm được mà thịt em trong phòng tắm, cộng lại là tám nghìn rồi,” Anh ta giơ ngón trỏ lên, ấn vào đôi môi mềm mại của cô, nhấn từng chữ một: “Đắt… quá… đắt…” Chu Tiểu Manh còn đang ngẩn người, anh ta đã buông tay phá lên cười ha hả, đi vào phòng tắm.

Nghe Chu Diễn Chiếu trong phòng tắm vừa tắm vừa hát, Chu Tiểu Manh xác định anh ta đã say thật rồi, lần gần đây nhất anh ta uống say là vào nửa năm trước, hơn nữa chưa say đến mức độ này, ít nhất cũng không nghe thấy anh ta hát hò. Chất giọng Chu Diễn Chiếu mà cất tiếng hát lên, chắc chỉ có thể dùng mấy chữ “sai lè lạc điệu” để hình dung, hiếm khi thấy anh ta cao hứng, vừa hát vừa hào hứng cao giọng gọi tên cô: “Chu Tiểu Manh! Chu Tiểu Manh!”

Chu Tiểu Manh không dám để anh ta gọi đến lần thứ ba, nhanh chóng bò dậy khỏi giường, xỏ chân vào dép lê đi tới cạnh cửa phòng tắm: “Chuyện gì vậy?”

“Dầu gội đầu của anh đâu?”

Chu Tiểu Manh biết anh ta say quá đâm hồ đồ rồi, đây là phòng của cô, anh ta không để bất cứ đồ cá nhân nào ở đây cả. Cô đáp: “Em sang phòng anh lấy cho.”

Chu Tiểu Manh vội vàng chạy qua phòng ngủ chính ở đầu bên kia hành lang, bình thường Chu Diễn Chiếu không cho phép cô vào phòng anh ta, nhưng lúc này anh ta đã uống say, cô bèn thừa dịp vào trong xem thử. Đáng tiếc, vì quá vội nên cô không dám nấn ná lâu, chạy vào phòng tắm lấy dầu gội đầu của anh ta xong liền nhanh chóng lướt nhìn qua đồ đạc trong phòng: giường, tủ đầu giường, ghế xô pha, tủ bên… phòng của đàn ông, không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường. Cô cuống quýt chạy về phòng mình, chỉ sợ đi hơi lâu, anh ta sẽ sinh nghi.

Cô đứng cạnh phòng tắm gõ gõ lên cửa, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc cũng ngừng hát, thò một bàn tay ướt sũng nước ra, quơ quơ loạn xạ: “Đâu rồi?”

Chu Tiểu Manh đưa chai dầu gội đầu cho anh ta, bất thình lình bị anh ta chụp lấy tay, thuận thế tóm luôn cổ tay cô, kéo vào phòng tắm. Hơi nước mù mịt, Chu Tiểu Manh còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đẩy ngã, đập lưng vào một tấm kim loại cứng, cú va chạm làm sống lưng cô đau ngâm ngẩm. Cô nhớ ra tấm sưởi nằm ngang cong cong gồ lên, lạnh như băng, ướt rườn rượt cọ vào lưng cô. Chu Diễn Chiếu dồn sức đè cô sát vào tường, tựa như muốn ấn cả người cô lún vào trong tấm sưởi vậy. Eo Chu Tiểu Manh đau đến tưởng muốn đứt lìa, cô có cảm giác mình như một miếng thịt bò, bị xiên lên nĩa, phía sau là vỉ sắt đang hừng hực lửa than, ngay cả những ống sắt ngang dọc trên tấm sưởi cũng giống nữa. Những hạt nước trên tóc Chu Diễn Chiếu nhỏ lên mặt cô lành lạnh, vừa khéo rơi xuống má cô, trông như những giọt lệ. Chu Diễn Chiếu cúi người áp sát bên tai cô, khe khẽ cười: “Chu Tiểu Manh, em nói xem năm xưa anh vì sao không khiến cả mẹ lẫn con nhà em sống dở chết dở ấy nhỉ… phải chăng là, anh cảm thấy, để lại em có ích hơn?”

Toàn thân Chu Tiểu Manh run lên lẩy bẩy, anh ta bóp vào eo ôm cô dậy, khiến cô buộc phải ôm chặt lấy cổ anh ta. Chu Diễn Chiếu đặt cô lên bệ rửa mặt, đẩy đầu cô đập vào tấm gương kêu “canh” một tiếng. Ngón cái của anh ta vừa khéo ấn lên hõm động mạch cổ cô, Chu Tiểu Manh học ngành Hộ lý, cũng biết chứng khó thở khi hõm động mạch cổ bị đè nén, chỉ sợ anh ta đột nhiên nổi cơn thì chẳng mấy phút sau, trái tim cô sẽ ngừng đập mà chết. Nhưng Chu Diễn Chiếu chỉ dùng ngón tay cái chầm chậm vuốt ve mạch đập âm ỉ nơi cổ cô, đoạn cười cười: “Muốn giết một người rất dễ mà, phải không?”

Anh ta cúi người chầm chậm hôn cô: “Nhưng giết một người, làm sao khiến anh vui vẻ như hiện giờ được chứ…”

Hơi nước trong nhà tắm vẫn chưa tan, nước nóng từ vòi hoa sen chảy róc rách, quạt thông gió kêu vù vù, sau lưng Chu Tiểu Manh là tấm gương lạnh lẽo trơn nhẵn, hơi nước ngưng kết trên mặt gương thấm qua áo cô, dính sát lên lưng. Chu Diễn Chiếu nhanh chóng cảm thấy quần áo của cô vướng víu, bèn giật ra vứt sang một bên. Chu Tiểu Manh hốt hoảng ngẩn ngơ, tự ép mình đọc thầm bài Nhạc Dương lầu ký[1'>: “Mùa xuân thứ tư năm Khánh Lịch, Đằng Tử Kinh bị biếm đi trấn thủ quận Ba Lăng. Năm Việt Minh, quốc thái dân an, trăm việc bị bỏ phế đều đã hưng thịnh lại. Vì vậy trung tu Nhạc Dương lầu, mở rộng quy mô… nhờ thế, từ mạn Vu hiệp ở phía Bắc, đến vùng Tiêu Tương ở miền Nam… sắc trời sắc nước hòa làm một, màu xanh biêng biếc trải ra mênh mông; hải âu chao liệng, cá gấm tung tăng; hoa cỏ cây cối trên bờ sum suê tươi tốt. Thi thoảng khi sương khói tan đi, ánh trăng vằng vặc trải ra muôn dặm, ánh sáng lấp lánh sắc vàng, bóng trăng lặng lẽ tựa như mảnh ngọc chìm dưới đáy nước…”

[1'> Bài ký viết nhân sự kiện trùng tu Nhạc Dương lầu, do nhà văn học thời Tống là
Phạm Trọng Yêm viết theo lời mời của người bạn thân là Ba Lăng quận thủ Đằng Tử Kinh.

Đau, đau đến cực hạn thì không còn đau nữa, Chu Diễn Chiếu khi say rượu hành hạ giày vò đặc biệt dã man, sau một hồi lại lật cô lại. Đầu cô hình như đã đụng vào vòi nước ở bồn rửa mặt, cô không muốn đối mặt với tấm gương, mái đầu vẫn cúi gằm xuống bồn rửa, cố đè nén cảm giác dạ dày cuộn lên, tiếp tục đọc thầm trong óc, hết Nhạc Dương lầu ký, thì đến Đằng Vương các tự, Trường Hận Ca, Tỳ Bà Hành…

Đọc đến đoạn, “Rồi Lạc thần cảm động, bồi hồi dùng dằng, thân thái ly

hợp, lúc tối lúc bừng. Thân nhẹ bổng như hạc đứng, như sắp bay lại ngập ngừng. Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm, đi lối cỏ ngát mùi hương. Ngâm nga mãi lòng yêu mến chừ…” [2'>, Chu Diễn Chiếu lôi cô ra khỏi phòng tắm, hai thân hình ướt sũng lăn lộn trên tấm ga trải giường, những vệt ướt ấy lại bị đè xuống, dính vào da nghe lành lạnh. Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo xuống, nhưng lúc này chỉ còn ánh trăng rọi vào mà thôi. Cô không muốn nhìn thấy gương mặt Chu Diễn Chiếu, bèn ngoảnh đầu đi, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác cưỡng ép xoay mặt cô trở lại. Sau khi uống say, cặp mắt anh ta đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu, tựa như toàn bộ bên trong con ngươi đều là máu vậy. Chu Tiểu Manh cảm thấy dường như mặt trăng bên ngoài cửa sổ kia cũng biến thành sắc đỏ, còn bản thân mình đang bị lửa Địa ngục thiêu đốt hết lần này đến lần khác, cho tới khi một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.

[2'> Trích từ Lạc Thần phú của Tào Thực, bản dịch của Điệp Luyến Hoa (thivien.net).



Chương 2:


Chu Tiểu Manh lại ngủ lúc ba giờ sáng, sáu giờ đã thức dậy tắm rửa. Trong phòng tắm là một đống bừa bãi, quần áo khăn tắm vứt đầy đất, các loại bình, chai lọ trên bệ rửa mặt đều bị hất xuống đất, vung vãi khắp nơi. Chu Tiểu Manh tắm rất lâu, tới khi da cô đỏ ửng lên, mười đầu ngón tay nhăn nhúm đến mức không nhìn thấy dấu vân tay đâu nữa… cô chỉ mong mình có thể lột đi một lớp da, như vậy mới không còn nhơ bẩn. Nhưng dù cô có lột đi một lớp da thì sao chứ? Chu Diễn Chiếu đã nhấn cô xuống đống bùn nhơ, đến cả xương cốt cũng ô uế rồi. Cô cụp mí mắt, nhanh chóng khoác áo choàng tắm đi ra. Chu Diễn Chiếu đêm qua uống say không về phòng mình, Chu Tiểu Manh tắm rửa xong xuôi đi ra, anh ta mới mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc, chống người lên nhìn cô một cái, sau đó vươn tay ra vẫy vẫy.

Chu Tiểu Manh chậm rãi từng bước đi tới, chỉ mong trong tay có một con dao để đâm thẳng vào tim anh ta, nhưng da mặt cô cứng đờ, cơ thịt cũng cứng đờ, bước chân lại càng cứng đờ hơn.

Sau khi cô bước tới bên giường, Chu Diễn Chiếu đưa mắt liếc cô một cái, nói: “Hôm nay em lại có giờ học à?”

“Buổi chiều có giờ.”

Cô không dám nói dối, Chu Diễn Chiếu có thể tra xét thời khóa biểu của cô bất cứ lúc nào.

Bên ngoài có người gõ cửa phòng, gõ ba tiếng hết sức cẩn trọng. Chu Tiểu Manh biết đó không phải người giúp việc trong nhà, quả nhiên sau mấy tiếng gõ, bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Quang, chỉ nghe gã thấp giọng nói: “Anh Mười, anh tỉnh chưa ạ?”

Chu Diễn Chiếu lười nhác tựa nửa người vào đầu giường, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Người nhà họ Đường gọi điện thoại tới…”

Chu Tiểu Manh làm bộ như không nghe thấy, xoay người đi về phía phòng tắm, không ngờ Chu Diễn Chiếu nghe nói thế liền bật dậy, anh ta không có quần áo ở phòng này, vì vậy bèn ngắt lời Tiểu Quang: “Cậu sang phòng tôi, mang bộ đồ ngủ qua đây.”

Chu Diễn Chiếu không bảo mang điện thoại qua, anh ta về phòng mình bắt máy, Chu Tiểu Manh thay đồ xong thì xuống lầu ăn sáng. Lúc đi qua hành lang, cô đưa mắt liếc phòng ngủ chính ở cuối hành lang, thấy cửa khép hờ, nhưng không nghe Chu Diễn Chiếu có động tĩnh gì.

Ông Chu Bân Lễ quấn yếm dãi quanh cổ, đang được hộ lý đút táo nghiền cho ăn, trông thấy cô xuống lầu, ông liền cười tít mắt lại: “Tiểu Manh… hôm nay… mặc váy rồi.”

“Con chào bố.”

Cô còn chưa ngồi xuống, đột nhiên nghe ông hỏi: “Mẹ con đâu… sao mãi không thấy bà ấy thế? Có phải Tiểu Manh lên sởi, bà ấy ở trong bệnh viện với con bé rồi không?”

Bàn tay cầm dao nĩa của Chu Tiểu Manh khẽ run lên, cô nghe thấy mình đáp một cách máy móc: “Bố, con là Tiểu Manh, con hết lên sởi rồi, mẹ đang đi công tác.”

“Công tác…” Ông già nuốt một thìa táo nghiền được hộ lý đưa tới miệng, lẩm bẩm nhắc lại: “Công tác…” Ông chợt run bắn lên, nói: “Bảo bà ấy đi mau… nếu Tiểu Diễn biết được chuyện bà ấy làm, nó sẽ không tha cho bà ấy đâu… bảo bà ấy trốn đi thật xa vào… vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại…” Ông kích động vung tay hất đổ bát táo nghiền trên tay người hộ lý, bắt đầu kêu toáng lên, hộ lý giữ thế nào cũng không được. Chu Tiểu Manh vội lao lên ôm chặt lấy ông già: “Bố ơi! Bố ơi! Anh vẫn đang ở nước ngoài, anh ấy không biết đâu, anh ấy không biết đâu!”

Trong vòng tay ôm của cô, ông già từ từ thả lỏng người, gác đầu lên cánh tay cô như một đứa trẻ, chầm chậm nói: “Tiểu Manh, con phải khuyên anh trai con…”

“Con biết…”

“Tính khí anh trai con không được tốt… kẻ nào chọc đến nó… nó đều không hề nương nhẹ…” Ông khó nhọc ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu ngây ngẩn nhìn ra phía sau cô: “Tiểu Manh, anh trai con trở về rồi…”

Chu Tiểu Manh quay đầu lại, thấy Chu Diễn Chiếu đang đứng trên cầu thang, nhìn cô nửa cười nửa không, quan sát quang cảnh lộn xộn trong phòng ăn, người giúp việc đang cuống quýt dọn đống táo nghiền dưới đất, hộ lý thì lau vệt nước quả bắn trên quần áo ông, còn Chu Tiểu Manh ôm lấy vai ông già, đứng bất động ở đó.

Chu Diễn Chiếu hờ hững như không có chuyện gì, bước từng bước xuống cầu thang, nói: “Chào bố.”

Ông Chu Bân Lễ bối rối đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, Chu Diễn Chiếu lại nói: “Tiểu Manh, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống ăn sáng đi.”

Chỉ khi trước mặt bố, Chu Diễn Chiếu mới khách khí với cô kiểu ấy, tựa như cô thực sự là một đứa em gái được nuông chiều vậy.

Nhà bếp mang một bát táo nghiền khác lên, hộ lý bắt đầu đút cho ông già ăn. Chu Tiểu Manh ăn bánh sandwich, khi nào nghẹn thì chiêu một ngụm sữa bò. Chu Diễn Chiếu ăn cháo trắng và quẩy, ba người cứ lặng lẽ ăn sáng như vậy. Lúc Chu Tiểu Manh nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng, đột nhiên nghe Chu Diễn Chiếu nói: “Hôm nay về nhà sớm một chút, anh sẽ dẫn bạn gái về cho bố xem mặt.”

Buổi chiều cô học môn tiếng Anh chuyên ngành, trong phòng máy tuy có điều hòa, nhưng vẫn nóng bức khó chịu. Thầy tiếng Anh giảng bài khiến người ta chỉ muốn thiu thiu ngủ thiếp đi, Chu Tiểu Manh mở mắt trân trân nhìn vào sách giáo khoa, nhưng đầu lại hồi tưởng bức thư điện tử nhận được trên điện thoại trước giờ lên lớp, là những tấm ảnh Tiêu Tư Trí gửi đến. Đại khái khoảng hơn mười tấm, có mấy người cô từng gặp qua, nhưng hầu hết đều không quen biết. Khi cô mở bức thư ấy ra, có một đồng hồ đếm ngược, tổng cộng chỉ có chín mươi giây, Chu Tiểu Manh phải gắng sức nhớ hết đặc điểm gương mặt của tất cả những người ấy. Năng lực ghi nhớ máy móc của cô rất tốt, bản đồ hệ thần kinh trong môn giải phẫu phức tạp như thế, đám con gái trong lớp phải học thuộc đến nỗi khóc không ra nước mắt, chỉ mỗi mình cô là có thể đạt điểm cao chót vót hết sức nhẹ nhàng.

Đồng hồ đếm ngược về không, bức thư tự động biến mất, như cồn bốc hơi trong không khí, chẳng còn dấu vết. Cô không kìm được gửi cho Tiêu Tư Trí một tin nhắn, nói mình muốn hỏi anh ta về chuyện thực tập.

Tiêu Tư Trí nhanh chóng trả lời, bảo sau giờ học hãy đến phòng 306 tòa nhà số 2, anh ta đợi cô ở đó.

Nhà số 2 là khu nhà cũ, từ khi khu phía Đông xây xong nhà số 5 và số 6, những giờ học ở nhà số 2 đã bớt đi nhiều, vả lại hầu hết các môn chuyên ngành buổi chiều chỉ học có hai tiết, nên khu nhà này càng vắng vẻ yên tĩnh, chỉ lác đác có các sinh viên thi nghiên cứu sinh ở đây tự học. Phòng 306 là một gian phòng rất nhỏ. Tiêu Tư Trí viết lên bảng hai chữ “Đang họp”, một mình ôm máy tính xách tay ngồi đó đợi cô.

Chu Tiểu Manh xách cặp bước vào, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống hàng ghế phía sau anh ra, giở sách giáo khoa ra, bắt đầu gạch chân những chỗ trọng điểm. Giọng cô rất nhỏ, nhưng vì ngồi ngay phía sau nên vừa khéo có thể lọt vào tai Tiêu Tư Trí: “Tôi muốn có mấy món đồ.”

“Thứ gì?”

“Máy nghe trộm, loại mua ở chợ đen là được rồi.”

Tiêu Tư Trí bình tĩnh đáp: “Mạo hiểm quá, người có thể ra vào nhà họ Chu rất ít, hắn rất dễ nghi ngờ đến cô. Vả lại, những thiết bị như vậy, tôi không có cách nào xin cho cô được.”

“Tôi không thể nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, kể cả lúc nói điện thoại, anh ta cũng tránh tôi đi.”

“Vậy thì đừng mạo hiểm.” Tiêu Tư Trí nói: “Cô đừng nóng vội, hễ nóng vội sẽ rất dễ nảy sinh vấn đề, cô lại không phải người chuyên nghiệp, rất dễ xảy ra chuyện. Chúng tôi sẽ nghĩ cách phái người đến bên cạnh hắn ta, tới lúc ấy cô ngấm ngầm phối hợp là được rồi.”

“Các anh định phái người như thế nào đến?” Chu Tiểu Manh hỏi: “Tôi có thể biết được không?”

Tiêu Tư Trí trầm mặc giây lát, đoạn đáp: “Tôi.” Chu Tiểu Manh ngây người: “Anh?”
“Hai chúng ta yêu nhau, sau đó cô dẫn tôi đi gặp anh trai cô là được, những chuyện sau đó, cô không cần phải lo.”

Ngón tay đang giở sách của Chu Tiểu Manh khẽ run rẩy, cây bút trên tay phải đã bị cô bóp chặt, ngón trỏ đè vào cán bút ngâm ngẩm đau. Tiêu Tư Trí hồi lâu không nghe thấy cô trả lời, bất giác ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt lạ thường, không khỏi có đôi phần áy náy: “Xin lỗi, chưa nói rõ kế hoạch này với cô từ trước. Có điều, sếp cho rằng đây là phương thức an toàn nhất, dù sau này tôi xảy ra chuyện thì cũng không liên lụy đến cô. Cùng lắm cô chỉ là nạn nhân bị tôi lừa đảo, có gì cũng dễ ăn nói.”

“Anh trai tôi…” Giọng Chu Tiểu Manh lí nhí đến độ cơ hồ không nghe được: “Anh ấy… anh ấy cảm thấy tôi vẫn còn nhỏ… không cho phép tôi yêu đương trong trường đại học.”

Tiêu Tư Trí thoáng ngẩn người: “Anh ta sẽ tức giận hả?” Chu Tiểu Manh cúi gằm đầu xuống, “ừm” một tiếng. “Không thể nghĩ cách gì sao?”

Thấy Chu Tiểu Manh trầm mặc không nói gì, Tiêu Tư Trí lại tiếp lời: “Thôi được, để chúng tôi nghĩ cách khác.”

Lại một thoáng im lặng trôi qua, Chu Tiểu Manh nói: “Tôi phải đi rồi, hôm nay anh tôi dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, bảo tôi về sớm.”

“Bạn gái của anh ta?”

“Trước đây tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới, không biết là ai.”

Tiêu Tư Trí nói: “Không sao, cô gặp mặt rồi báo tên cô ta cho tôi, sau khi điều tra rõ ràng, tôi có thể chuyển tư liệu cho cô.”

“Anh trai tôi không tùy tiện kết giao bạn gái đâu, nhất định anh ấy đã kêu người điều tra từ trước rồi.”

Tiêu Tư Trí nheo mắt cười cười: “Biết mình biết người, bách chiến bách thắng. Chúng ta làm rõ tình huống trước rồi tính sau.”

Lúc Chu Tiểu Manh về nhà, Chu Diễn Chiếu vẫn chưa trở về, người giúp việc mang thực đơn cho cô xem, vẻ mặt hết sức lúng túng: “Cô chủ, tối nay đãi khách, nên làm món gì đây nhỉ?”

Từ khi Chu Diễn Chiếu đuổi việc người quản gia thứ tư, những việc lặt vặt trong nhà đều do Chu Tiểu Manh quyết định, dẫu sao cả một nhà đầy người, không có người quản thì không được. Chu Tiểu Manh nói: “Tôi cũng không biết khách có kiêng món gì không, anh tôi không dặn à?”

“Cậu Mười không nói gì cả.”

Người như Chu Diễn Chiếu có bao giờ biết cách chăm sóc người khác. Chu Tiểu Manh đoán anh ta cũng chẳng dặn dò điều gì, đành chọn mấy món Quảng trung tính nhất, thanh đạm dễ ăn.

Thời gian không kịp, một số món phức tạp không thể làm được, cũng may nhà bếp đã quen ứng phó với các loại tình huống, lúc nào cũng tích trữ một bình nước to đùng, là loại ninh bằng xương heo và gà quê, đậm đà tươi ngon, thích hợp để xào nấu rất nhiều món khác nhau.

Sau khi trời tối, xe của Chu Diễn Chiếu trở về. Chu Tiểu Manh cố tình đứng ở bậc cấp, cô không đoán được ý đồ của Chu Diễn Chiếu, đành biểu hiện cho giống một cô em gái xứng đáng nhất có thể mà thôi. Hiếm khi thấy Chu Diễn Chiếu tỏ ra phong độ như vậy, tự mình xuống xe trước, rồi lại đưa tay ra giữ cửa xe.

“Cảm ơn!”

Giọng nói nghe thật ngọt ngào, dưới hiên nhà có một ngọn đèn treo, chiếu lên gương mặt tươi tắn. Người đó ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tiểu Manh, lại nhoẻn miệng cười thật tươi.

Chu Diễn Chiếu bấy giờ mới nhìn thấy Chu Tiểu Manh, bèn bình thản giới thiệu hai người với nhau: “Em gái anh, Chu Tiểu Manh. Đây là Tôn Lăng Hy.”

Tôn Lăng Hy hết sức tự nhiên, nói: “Chào em Tiểu Manh.” “Em chào chị Tôn.”
“Không cần khách khí, cứ gọi chị là Lăng Hy giống anh trai em là được.”

Chu Tiểu Manh cùng Tôn Lăng Hy vào phòng khách ngồi, Chu Diễn Chiếu lên lầu thay quần áo. Vốn dĩ, Chu Tiểu Manh cũng không hay giao tiếp với người lạ, nhưng Tôn Lăng Hy chỉ hơn cô một hai tuổi, song rất hoạt bát cởi mở, ngược lại còn kéo Chu Tiểu Manh vào câu chuyện, lúc thì hỏi cô học ngành gì, sau lại kể chuyện thời đại học của mình, hai người nói chuyện một lúc thì Chu Diễn Chiếu đi xuống hỏi: “Bố đâu, ăn cơm được chưa?”

Chu Tiểu Manh đứng dậy nói: “Để em đi mời bố ra.”

Bảo là mời, thực ra là đến phòng Chu Bân Lễ đẩy xe lăn của ông ta. Hôm nay tinh thần ông Chu Bân Lễ không được tốt lắm, sau vụ ồn ào buổi sáng, giờ đây ông đang mệt mỏi ủ rũ ngồi một mình trên xe lăn nhìn ra cửa sổ. Chu Tiểu Manh sợ lúc ăn cơm ông lại nổi cơn nữa, bèn ngồi xổm xuống trước xe lăn, dịu dàng thỏ thẻ nói với ông: “Bố à, hôm nay anh dẫn bạn gái về nhà, lát nữa trước khi ăn cơm, bố phải nhớ chào hỏi người ta đấy nhé.”

Ông Chu Bân Lễ liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”

Chu Tiểu Manh thầm chua xót trong lòng, đáp: “Bố, con đẩy bố ra nhé, ăn cơm xong thì mẹ sẽ về.”

Ông Chu Bân Lễ “ờ” một tiếng, sắc mặt tốt lên rất nhiều, Chu Tiểu Manh cùng người hộ lý đẩy xe lăn của ông ra ngoài, Tôn Lăng Hy trông thấy họ liền đứng dậy, khom người chào rất lễ phép: “Cháu chào bác.”

“Chào cháu.” Ông Chu Bân Lễ cười như một đứa trẻ: “Cháu xinh đẹp lắm!” “Cám ơn bác ạ.”
Rõ ràng Tôn Lăng Hy đã biết tình trạng của ông Chu Bân Lễ từ trước, vì vậy đối đáp hết sức tự nhiên khéo léo. Nhưng ông Chu Bân Lễ nhìn cô một lúc, lại đột nhiên hỏi: “Cháu rất giống một người, cháu họ gì thế?”

Lúc này Chu Diễn Chiếu mới cất tiếng: “Bố, cô ấy là Tôn Lăng Hy, bạn gái của con.”

“À…” Ông Chu Bân Lễ khó nhọc ngoảnh đầu qua, nhìn Chu Diễn Chiếu: “Tốt… tốt…”

Bữa cơm tối hết sức lặng lẽ, Chu Diễn Chiếu không nói năng gì, Chu Tiểu Manh đương nhiên càng không nhiều lời, còn Tôn Lăng Hy dẫu sao cũng là khách, không tiện nói nhiều, vì vậy chỉ nghe thấy tiếng hộ lý đút canh cho ông già, rồi tiếng ông nghiến răng. Ăn xong cơm, trong lúc đợi nhà bếp mang hoa quả lên, Chu Diễn Chiếu nói: “Bố, chắc bố mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Ông Chu Bân Lễ lẩm bẩm: “Thế mà dì con lại không có nhà… vòng đâu rồi?” Nhà họ Chu có một đôi vòng long phụng gia truyền, quý trọng thì chẳng quý trọng cho lắm, chỉ đặc biệt ở chỗ đã truyền được bảy tám đời, bao giờ
cũng đem tặng cho con dâu làm quà ra mắt. Chu Diễn Chiếu tỉnh bơ nói: “Dì đã đưa đôi vòng ấy cho con từ lâu rồi, bố, bố yên tâm đi, sau này con sẽ tặng cho Lăng Hy.”

“Tốt… tốt…” Ông Chu Bân Lễ không ngừng gật đầu, rồi được hộ lý đẩy trở về phòng.

Tôn Lăng Hy dẫu sao cũng mới đến nhà họ Chu lần đầu, không tiện ở lại quá muộn, cô ngồi thêm một lát rồi đứng dậy chào từ biệt. Chu Diễn Chiếu đích thân tiễn cô về, Chu Tiểu Manh bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, chạy vào phòng bố, thấp giọng bảo hộ lý: “Cho bố cháu uống viên thuốc an thần đi.”

Ông già ngủ không ngon giấc, quanh năm phải dựa vào thuốc, Chu Tiểu Manh chỉ sợ ông lại làm loạn lên, vì vậy Tôn Lăng Hy vừa đi, cô vội đi tìm hộ lý. Quả nhiên, ông Chu Bân Lễ vừa trông thấy cô liền hỏi ngay: “Tiểu Manh, ăn xong cơm rồi mà, mẹ con sao vẫn chưa về thế?”

“Mẹ vừa gọi điện, sắp về rồi ạ.” Chu Tiểu Manh dỗ dành ông, đoạn đón lấy viên thuốc và cốc nước ấm người hộ lý đưa cho: “Bố ơi, uống thuốc trước đã, nửa tiếng nữa mẹ về rồi.”

Ông già uống xong thuốc, một lúc sau lại bắt đầu hỏi han, Chu Tiểu Manh kiếm cớ này nọ, lại bật ti vi lên cho ông xe. Chỉ là, xem được một lúc, ông Chu Bân Lễ lại nhớ ra, lại hỏi, cứ như vậy bảy tám lần “mẹ con sao vẫn chưa về…” lần sau giận dữ hơn lần trước, Chu Tiểu Manh vừa dỗ dành vừa dối gạt, cuối cùng khi ông già sắp nổi cơn làm loạn lên thì thuốc an thần cũng phát huy tác dụng, ông gục đầu xuống ngủ thiếp đi, Chu Tiểu Manh bèn giúp người hộ lý đưa ông từ xe lăn lên giường, sau đó đắp chăn cho ông.

Cô sợ gây tiếng động làm ông tỉnh giấc, rón ra rón rén chầm chậm đi giật lùi từ chỗ mép giường, lùi lại hai ba bước mới xoay người, chợt trông thấy Chu Diễn Chiếu đang đứng ở cửa phòng, nhìn cô, nửa như cười nửa như không.

Chu Tiểu Manh đi lướt qua bên cạnh anh ta, tiện tay đóng cửa phòng bố lại, sau đó định bỏ lên lầu, nhưng cô vừa bước lên bậc thang, thì đột nhiên nghe Chu Diễn Chiếu nói: “Sao hả? Áy náy trong lòng à?”

Chu Tiểu Manh cúi đầu đi lên, nhưng chỉ một giây sau đó, anh ta đã rảo nhanh mấy bước đuổi theo, tóm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào tường: “Anh đang nói chuyện với em đấy.”

Chu Tiểu Manh cười lạnh lùng: “Tôi chẳng áy náy gì cả, mẹ tôi còn chẳng bằng ông ấy nữa, bố anh ít nhất vẫn còn có thể ăn cơm, có thể nói chuyện, còn biết được anh là ai… mẹ tôi thì chẳng biết gì nữa cả…”

“Hừ, cô trách tôi ra tay độc ác quá phỏng?” Chu Diễn Chiếu tóm lấy cằm cô: “Hai năm nay anh đối xử tốt với cô quá rồi phải không? Tốt đến nỗi cô quên mất mình là ai rồi à?”

“Chi bằng anh cho tôi một phát súng vào đầu, để tôi đến bệnh viện với mẹ tôi cho xong!”

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Đừng nằm mơ nữa, cô chẳng thể đi đâu cả, chỉ có thể ở lại đây thôi. Ở đây mà ngày ngày nhìn bộ dạng ấy của bố anh, nghĩ lại những chuyện mẹ cô đã làm… mẹ cô nhất định rất hối hận đấy… bà ta không biết cô con gái nhỏ thân yêu của mình không nghe lời, không ngờ lại không lên máy bay, mà trở về đây. Cô nói xem, năm đó nếu cô chạy sang Canada thật, chắc anh phải tốn bao nhiêu công sức mới bắt được cô về đây mà chầm chậm giày vò chứ nhỉ.”

Ánh mắt anh ta đầy vẻ giễu cợt, tựa như từng nhát dao, từng nhát dao lăng trì cô. Khóe miệng Chu Tiểu Manh hơi cong lên, không ngờ lại nở một nụ cười: “Đúng đấy, anh trai à, em thực sự hối hận chết đi được, em hối hận khi ấy sao mình lại không lên máy bay, sao cứ muốn quay lại? Năm đó sao em lại lo lắng cho sự sống chết của anh như thế chứ? Nếu anh chết chung với bố, giờ không biết em sẽ sống vui vẻ đến thế nào đây!”

Chu Diễn Chiếu lạnh lùng nhìn cô: “Cô đúng là có tiến bộ, đã biết cãi lại anh rồi cơ đấy. Nếu không phải nể chút tình nghĩa năm đó, cô cho rằng bây giờ cô có thể đứng ở đây nói chuyện với anh cô sao?”

“Đúng vậy, cậu Mười, đúng là phải cảm ơn anh rồi đấy, khi ấy Tiểu Quang đã lôi tôi ra, nhưng anh lại đổi ý gọi gã ta quay lại, đúng là niệm tình xưa. Đặc biệt tôi còn phải cảm ơn anh hai năm nay đã quan tâm, một tháng giúp tôi kiếm được mấy vạn đồng nữa! Tôi mà bán thân cho người khác, làm sao có lợi bằng bán cho anh cơ chứ!”

Chu Diễn Chiếu bật cười, chầm chậm vuốt ve gương mặt cô: “Hôm nay sao em cứ như ăn phải thuốc súng thế?”

Chu Tiểu Manh ngoảnh mặt đi, anh ta một tay chống lên tường, một tay bóp cằm cô, xoay mặt cô trở lại: “Muốn giở trò với anh, cô em vẫn còn kém lắm, đừng tưởng cô em giả vờ làm ầm ĩ lên thì anh đây sẽ nghĩ rằng cô ghen với Tôn Lăng Hy. Anh trai em gặp đàn bà ghen tuông còn nhiều hơn số đàn bà mà đời này cô quen biết cơ đấy. Chu Tiểu Manh, hồi đó sao em không thi vào khoa kịch nói Học viện Điện ảnh Bắc Kinh nhỉ? Luyện tập cho tốt, nói không chừng còn có hy vọng lừa gạt anh.”

Chu Tiểu Manh cắn chặt môi, cắn đến nỗi khóe môi trắng nhợt ra, nói: “Tôi chẳng ghen tuông với ai cả, cũng không diễn kịch diễn kiếc gì. Anh đã có bạn gái rồi, sau này đừng làm vậy với tôi nữa.”

“Anh làm gì em nào?” Chu Diễn Chiếu c
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4649
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN