--> Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) - game1s.com

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

Đôi lời tác giả

Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lên kệ sách, cũng là ngần ấy thời gian tôi dành hết tâm huyết cho cuốn tiểu thuyết thứ ba có tên là “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” này.

Gần hai năm không phải là một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ dài để tôi suy ngẫm và tìm cho mình một con đường, một lối đi riêng trong sáng tác. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” chính là bước chuyển trung gian trong sự thay đổi về tư duy đó của tôi. Đây là cuốn tiểu thuyết chính thức đóng lại series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, đóng lại thế giới của những chiếc siêu xe và những con người đam mê bất tận với trò chơi tốc độ. Đồng thời, nó cũng mở ra một tư duy sáng tác mới cho bản thân tôi. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” sẽ không có câu chuyện tình yêu nhiều ngọt ngào mà cũng đầy mâu thuẫn như “Chỉ có thể là yêu”, cũng không nhẹ nhàng mà đầy đau khổ như “Yêu không hối tiếc”, nó lặng lẽ và giản dị như một chiều trời xanh đầy nắng và gió.

Ở cuốn tiểu thuyết này, tôi hy vọng sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn rộng mở hơn về cuộc sống, về môi trường, về xã hội, về những mâu thuẫn tưởng chừng rất đơn giản nhưng không hề dễ tháo gỡ chút nào, về những câu chuyện tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp, về những hạnh phúc mà người ta phải đi một vòng thật lớn, thậm chí đánh đổi rất nhiều thứ mới ngỡ ngàng nhận ra rằng nó vẫn ở ngay bên cạnh mình. Có nhiều người hỏi tôi tại sao lại không viết về thế hệ tiếp theo của “Yêu không hối tiếc” mà lại quay ngược về quá khứ của “Chỉ có thể là yêu”? Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn giữa những mối quan hệ nhiều chiều, khi một câu chuyện này khép lại, sẽ lại có một câu chuyện mới mở ra. Câu chuyện mới ấy, lại là bắt đầu của một câu chuyện khác nữa, và biết đâu, kết thúc của nó lại chính là khởi đầu của câu chuyện đầu tiên . Cứ theo cái vòng tròn ấy, bạn sẽ nhận ra có nhiều điều khá thú vị và bất ngờ trong cuộc sống của chính mình.

Khép lại cuốn cuối cùng trong series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, tôi sẽ bắt đầu với một chủ đề mới, ở đó nhân vật cũng có những sở thích và đam mê mới. Vẫn là những câu chuyện tình yêu, nhưng ở đó, tôi tìm được sự trưởng thành của chính mình qua các nhân vật của tôi.

Lời yêu thương gửi tới gia đình, những người thân yêu nhất của tôi, tới bố mẹ và em gái, những người luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay đón tôi trở về sau những chuyến đi dài mỏi mệt, luôn tha thứ cho tôi khi tôi mắc lỗi, luôn vực tôi dậy và để tôi tự học cách bước đi khi tôi vấp ngã.

Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới những anh em, bạn bè đã luôn động viên tôi mỗi khi tôi chùn bước, tới những độc giả thân yêu luôn cổ vũ tinh thần cho tôi mỗi khi tôi mất đi cảm hứng sáng tác. Tôi xin chân thành cảm ơn Công ty sách Bắc Hà, NXB Văn Học, NXB Hội Nhà Văn đã giúp đỡ để tôi được tới gần hơn với bạn đọc của mình.

Và tôi cảm ơn bạn vì đã cầm lên cuốn sách này, lắng nghe những điều tôi tâm sự trên đây, bạn thân yêu ạ!

Hà Nội, tháng 8 năm 2012
Hân Như.

***

“Anh ghét nhìn thấy em trong vòng tay người khác, vì khi đó họ đang ôm cả thế giới của anh!”


Chương 1: Anh em họ

Không ai biết rằng ngay dưới vách núi đá vôi nhô ra biển này có một bãi đá nhỏ, có mấy mỏm đá nhô lên. Không biết qua bao nhiêu thời gian, thiên nhiên mới tạo ra được một kì quan như thế? Nó làm cho núi đá trông giống như bị khoét vào một khoảng vuông vắn ngay dưới chân. Thoạt nhìn, trông nó giống một cái cửa hang với trần cao, bằng phẳng. Khi thủy triều lên, toàn bộ nơi này ngập trong nước biển. Khi nước rút, bãi đá nhô lên, tạo thành một chỗ nghỉ ngơi tuyệt vời cho những người thích thám hiểm qua đây.

Thiên Anh phát hiện ra hõm đá thú vị này nhờ một lần chèo thuyền lần theo dấu con voọc đầu vàng già đang bị thương ngang qua. Về sau, mỗi lần rảnh rỗi, anh thường một mình đến đây ngồi đọc sách hoặc câu cá. Nó trở thành chỗ trốn lý tưởng của anh.

Thiên Anh làm trong Ban bảo vệ khu dự trữ sinh quyển Cát Bà này đã được hơn 5 năm. Trước đó, anh từng là một bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Vì yêu thích nơi này mà anh quyết tâm ở lại, vừa nghiên cứu hệ sinh thái của Cát Bà, vừa mở một phòng khám nhỏ phục vụ dân trong vùng. Có điều, sau khi đến đây, công việc chủ yếu của anh không phải làm khám bệnh nữa, mà là bác sĩ thú y kiêm bảo vệ nhặt rác. Thiên Anh ngày càng không hài lòng với việc du khách đến tham quan rừng xả ra khá nhiều rác. Nếu không thu nhặc thường xuyên, chẳng mấy chốc quang cảnh tự nhiên ở đây sẽ mất đi vì ngập trong rác thải. Chưa kể đến việc nạn săn bắt động vật quý hiếm bất hợp pháp đã khiến cho nhiều loài biến mất, hoặc lẩn tránh lên các vách núi cao cheo leo, nơi con người khó mà đặc chân đến được.

Ít ai biết được rằng người mà họ hay gọi là bác sĩ Bạch là một chàng trai Hà Nội chính gốc. Hơn nữa, anh còn là con của một thế gia vọng tộc, có sức ảnh hưởng rất lớn. Chàng trai có vóc dáng cao lớn, đôi mắt hiền hậu ấy được ông trời ban cho một đôi tay thiên tài mà bất kì bác sĩ nào theo ngành giải phẫu đều mơ ước. Thế nhưng, đôi tay thiên tài ấy giờ đây đầy vết sẹo ngang dọc do đi rừng, chai cứng lại. Bỏ mặc đôi mắt đầy nước mắt vì xót xa của mẹ, Thiên Anh vẫn vững vàng giữ lập trường của mình. Anh không muốn cuộc sống bị sắp đặt bởi những trưởng bối trong gia đình, mà luôn khao khát tự mình bay lên, tự mình tạo ra cuộc sống cho bản thân. Nhìn anh giờ đây đã không còn nét thư sinh yếu đuối như những ngày đầu nữa, mà giống hệt một chàng trai vùng biển. Nước da anh cũng sạm lại, ngấm đẫm vị mặn mòi của gió và nước Cát Bà.

Thủy triều bắt đầu lên cao, Thiên Anh thu cần câu lại, thả đám tôm và cá nhỏ xuống biển rồi lên thuyền con trở về. Hôm nay anh có một cuộc hẹn thú vị nên phải về sớm hơn thường lệ.

Không cần lên tiếng hỏi cô y tá, anh nhận ra khách của mình đã tới, ngay khi vừa trông thấy một vali lớn để chình ình ở giữa phòng. Rồi anh nghe có tiếng nói chuyện oang oang ở trong phòng của mình:

-Mày đùa hả Vincent? Cái bộ dạng của mày mà chịu trói chân ở cái xứ khỉ ho cò gáy đó hả?

-...

-Tao về thì về thôi, chứ bà già đừng hòng ép tao lấy vợ. Tao đang ở ngoài Cát Bà.

-...

-Chừng vài tuần. Hết cái chơi thì tao chuồn lên chỗ mày.

-...

-Ha ha. Tao chỉ tò mò xem ông thày nào cao tay điệu được thằng như mày lên đó thôi.

-...

-Vậy đi, tao có việc rồi, tao sẽ gọi lại sau nhé!

Thấy Thiên Anh bước vào, gã trai đang ngồi vắt chân đong đưa trên ghế thong thả cúp máy, rồi giơ tay lên chào anh đầy kiểu cách.

-Cậu ở đây cũng thật an nhàn nhỉ?- Người đó đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cười thích thú.

Mặc dù người đó để tóc dài hơn, ăn mặc trau chuốt đúng kiểu cách của một công tử được nuông chiều, nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhận ra anh ta và Thiên Anh khá giống nhau.

Người này là Thiên Nguyên, em họ của anh. Mặc dù là anh em họ nhưng do bằng tuổi, lại cùng học với nhau từ nhỏ nên hai người xưng hô như bạn bè bằng vai phải lứa. Thiên Anh ngồi xuống ghế, điềm nhiên hỏi lại:

-Cậu về đây, còn em gái tôi ai trông?

-Trời đất. Con bé đó nó còn chưa quản tôi là may cho tôi lắm rồi. Nó đúng là ghê gớm và quái chiêu mà.

Thiên Nguyên rụt cổ, lè lưỡi khi nghĩ đến bà chị họ tinh ranh, cũng chính là em ruột của Thiên Anh. Thiên Anh khẽ cười, không cần hỏi anh cũng biết Nguyên ở với em gái mình chắc đã chịu không ít thiệt thòi. Ngay từ bé em gái anh đã bộc lộ tính ngang ngạnh, ma quái và nghịch ngợm như con trai rồi. Nói là Nguyên quản lý nó, nhưng 10 phần thì có đến 7, 8 phần là Nguyên bị bà chị họ bắt nạt.

-Tôi nghe nói mẹ cậu gọi cậu về lấy vợ?- Thiên Anh tủm tỉm cười.

-Ha ha, ép được tôi lấy vợ thì đã không để đến bây giờ.- Nguyên cười- Tôi quyết định ở lại đây vài tuần, cũng lâu rồi anh em mình không gặp nhau mà.

-Được thôi.

-Tôi ra khách sạn đặt phòng đã. Cho tôi mượn con xe của cậu.

-Không vấn đề gì.- Thiên Anh lôi từ ngăn kéo ra một chùm chìa khóa, đáp cho Nguyên- Dù sao tôi cũng ít dùng đến nó.

-Mà cậu vẫn đua xe đấy à?

-Thỉnh thoảng thôi. Về khách sạn đi rồi quay lại đây, tối nay tôi và cậu làm một bữa nhậu.- Thiên Anh dặn dò.

Bước ra đến cửa, chợt nhớ ra, Nguyên quay lại cười đầy láu cá:

-Mà hình như người của hội đua xe có thẻ VIP ở khách sạn mà, cho tôi mượn luôn đi, tiết kiệm được kha khá mà.

Thiên Anh lắc đầu cười khổ rồi quay vào trong. Lát sau, anh mang ra một tấm card màu đỏ, trên in chữ VIP rất to, đưa cho cậu em họ, nói tiếp:

-Đây, dù sao tôi chũng chẳng dùng đến nó bao giờ.

-He he, thanks.

-Vứt thứ tiếng tây nửa mùa của cậu đi. Nhanh đó, 7 giờ quay lại đón tôi.

-OK.

Thiên Nguyên xách chiếc vali ra ngoài, trước khi đi còn kịp buông vài câu chọc ghẹo cô y tá làm cô này đỏ bừng cả mặt.

***

Ung dung ngồi sau tay lái của chiếc Porcshe màu xanh lam tuyệt đẹp, miệng khẽ huýt sáo một cách nhàn nhã, Thiên Nguyên khẽ cười thích thú khi nghĩ đến vẻ mặt khó coi của mẹ và “cô dâu” chưa biết mặt của mình. Là người có tư tưởng tự do, lại ở nước ngoài trong thời gian dài nên Nguyên không ưa gì kiểu hôn nhân được sắp đặt này. Anh tôn thờ tuyệt đối chủ nghĩa độc thân, cần thì kiếm một vài cô nàng vui vẻ là được, bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình.

Tối nay theo sự sắp xếp của mẹ, Nguyên phải đi gặp gia đình cô gái (và cả cô ta) mà theo lời bà thì đã được chỉ định từ thời ông nội anh, mặc dù Nguyên chưa một lần gặp mặt. Nguyên trốn đi thế này kiểu gì cũng làm mẹ giận điên lên, nhưng anh biết một thời gian rồi sẽ lại đâu vào đấy, khi mà bà không chịu nổi nỗi nhớ cậu con quý tử của mình. Nguyên tự đắc với ý nghĩ đó nên phấn khích tăng tốc xe lên cao hơn.

Chiếc xe đua thể thao này có tên là Saphia- tên của một loại đá có màu tương tự. Trong trào lưu chơi xe thể thao mới manh nha ở Việt Nam, thì nó là một trong những chiếc xe đẳng cấp nhất hiện nay. Nếu như không tính Windy vốn thuộc về một tay đua cự phách người Thụy Sĩ thì Saphia có thể được tính là số một. Ngoài khả năng tăng tốc kinh hoàng vốn là truyền thống của các dòng xe Porsche , Saphia còn mang một vẻ đẹp mê người. Chỉ cần nhìn xe cũng đủ biết người chọn nó tinh tế đến cỡ nào. Và quả thật, Thiên Anh là một người tinh tế đến hoàn mỹ.

Không giống với các công tử khác của hội đua xe, Thiên Anh chọn cho mình một lối sống riêng, giản dị nhưng luôn tràn đầy những tìm tòi, mạo hiểm. Đời sống của anh phong phú đến độ những người bạn chí cốt phải phát ghen lên.

Thiên Nguyên cũng rất đố kị khi anh họ- đồng thời là bạn từ thuở thiếu thời của mình có thể tự do lựa chọn lối sống phóng khoáng này, trong khi anh thì phải ra nước ngoài học theo sự sắp xếp của ông nội, và sau này phải thừa kế việc kinh doanh của gia đình. Nhìn bề ngoài Nguyên có vẻ tự do, phóng túng hơn Thiên Anh, nhưng kì thực, Thiên Anh mới là người cố chấp và bướng bỉnh hơn. Một mình Thiên Anh chống lại cả gia tộc để lựa chọn cuộc sống này. Nhà cửa của Thiên Anh đều bị thu hồi lại, thứ duy nhất anh được giữ lại bên mình chính là chiếc Saphia. Thiên Anh tới Cát Bà, tự thân lập nghiệp mà không nhận bất kì sự hỗ trợ nào từ gia đình. Đây là chuyện mà Thiên Nguyên cảm thấy bội phục người anh em của mình nhất.

Thiên Nguyên dừng xe trong tầng hầm rồi đi lên đại sảnh của khách sạn. Paradise- thiên đường của những giấc mơ- một nơi cực kì biết cách móc hầu bao của khách.

-Tôi cần một phòng.- Nhẹ nhàng đặt thẻ VIP lên bàn, anh nháy mắt với nữ tiếp tân.

Cô gái đứng sau quầy tiếp tân nhận tấm thẻ, nhìn qua nhìn lại một lúc vẫn không nói gì, ánh mắt lại đầy sự kì quái.

-Có gì không đúng sao?- Anh ngạc nhiên vì thái độ chần chừ đó.

-Xin lỗi, nhưng đây là tấm thẻ của quý khách sao?

-A, thì ra vấn đề ở chỗ đó.- Thiên Nguyên cười- Nói là của tôi thì cũng không phải, một người bạn, chủ nhân của nó đã tặng cho tôi. Sao, khách sạn quy định thẻ này không được đem cho mượn à?

-Xin lỗi, một vài trường hợp đặc biệt thì chúng tôi phải tiến hành xác minh lại, thưa quý khách.

-Cần xác minh?- Nguyên cau mày lẩm bẩm- Sao hắn không nói với mình là cần nhiều thủ tục đến thế?

Nhân viên lễ tân nhấc máy gọi điện một chút rồi sau đó quay ra cười với anh:

-Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Quý khách có thể nhận phòng theo chế độ VIP của chúng tôi.

Nói rồi cô đặt lên trước mặt anh một chùm chìa khóa. Nguyên nhận lấy, nhìn số phòng rồi mỉm cười nhã nhặn:

-Cảm ơn. Các cô làm việc chu đáo thật.

Bóng Nguyên vừa khuất sau cánh cửa thang máy, một người đã xuất hiện ngay cạnh bàn lễ tân:

-Người vừa rồi là ai vậy?

Người hỏi là một thanh niên có vẻ ít tuổi hơn Nguyên, khá trẻ và đẹp trai, lại pha chút ngang tàng, phóng túng. Nữ nhân viên lễ tân cười đáp:

-Anh ta sử dụng thẻ VIP của anh Thiên Anh. Bọn em vừa xác nhận, người này là em trai của anh ấy.

-Thảo nào…- Người thanh niên nhịp nhịp ngón tay xuống bàn- Nhìn thấy Saphia mình đã nghi ngờ rồi.

-Anh còn cần gì nữa không?

-Được rồi, các cô cứ làm việc của mình đi.- Người thanh niên lắc đầu và đi ra phía cửa, trên tay còn tung hứng một chùm chìa khóa rất nhịp nhàng.

***

Bãi biển càng về tối càng nhộn nhịp. Người đi dạo trên bãi biển hóng gió rất đông khiến cho không gian ở đây cũng vì thế mà vô cùng sôi động. Ở một góc, nơi người ta bày ra đủ các thứ hàng khô nướng thơm nức mũi, có hai gã thanh niên đang ung dung ngồi bệt trên cát uống rượu với mực khô. Thoạt nhìn hai người khá giống nhau, là hai anh chàng rất đẹp trai nên thu hút không ít ánh mắt nhìn của các cô gái đi qua. Thiên Nguyên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn theo một đôi chân trần trắng nõn, miệng không ngớt bình phẩm, khen ngợi. Đó là thói quen sống của anh, Thiên Anh ngồi bên cạnh chỉ biết cười trừ.

-Thật bất công. Trong khi cậu sống nhàn nhã sung sướng thế này, ngày nào cũng được đi câu cá, ra bãi biển ngồi nhìn các em chân dài xinh tươi lượn qua lượn lại như cá cảnh.- Thiên Nguyên than thở- Còn tớ, vừa về tới nơi đã suýt bị bà già đóng cái gông vào cổ rồi. Cậu nói xem, thế có phải quá ư bất công không?

-Nếu không thích về nhà thì cứ ở đây một thời gian đi. Biết đâu cậu lại bén rễ đất này, rồi không chịu về cũng nên ấy chứ.- Thiên Anh cười lớn.

-Có lẽ tớ chưa có đủ mạnh mẽ như cậu.- Thiên Nguyên lắc đầu- Cũng ở một thời gian thôi, phải kiếm việc mà làm chứ. Lông bông mãi cũng chán.

-Nếu thích thì dọn về ở với tớ.- Thiên Anh thân mật vỗ vai người em họ mà lâu nay anh coi là bạn thân nhất.

-Thôi, cái văn phòng của cậu bé xíu. Với lại, tớ mà về đó, cậu làm gì có thời gian mà tán gái chứ?

-Cái thằng này…- Thiên Anh giơ chân đạp vào chân Thiên Nguyên- Đầu óc lúc nào cũng tăm tối như mực ấy.

-Được rồi, được rồi.- Thiên Anh kêu lên- Tớ biết là cậu thuần khiết được chưa? Siêu cấp thuần khiết đại ca…

Hai người chợt thấy mình như trở về thuở còn đi học, lúc nào cũng đi cùng nhau, trêu chọc nhau, ganh đua nhau. Lâu rồi cả hai mới được cười nhiều và thoải mái đến vậy.

-Thế nào, mai có chương trình gì hay cho tớ không?- Thiên Nguyên chợt hỏi.

-Sáng mai tớ dẫn cậu vào trong ban Kiểm lâm chơi. Chiều mai tớ dẫn cậu đi câu, có một chỗ này hay cực?

-Được, dù sao thì tớ cũng chẳng có việc gì làm cả. Để xem cái gì đã bắt cậu ở lại đây lâu đến thế.

-Ha ha, là số phận thôi. Càng ở đây lâu tớ càng cảm thấy bản thân gắn bó với nó…- Thiên Anh cười đáp.

Thiên Nguyên lại nhìn ra phía biển. Một tiếng còi tàu từ xa rúc lên một tiếng thật vang. Dù rất ồn ào, nhưng tại sâu trong tâm hồn anh lúc này, cảm giác bình yên đến lạ.



Chương 2: Vụ thủ tiêu bất thành

Là một thành viên của Ban bảo vệ khu dự trữ sinh quyển Cát Bà, nhiệm vụ của Thiên Anh chủ yếu là cùng anh em trong tổ nghiên cứu trồng thử nghiệm các giống cây rừng quý, tiến hành theo dõi định kì những động vật đặc biệt quý hiếm tại đây. Mặc dù ban đầu gặp phải nhiều khó khăn do không đúng chuyên môn, nhưng dần dần anh cũng quen việc, và trở thành một thành viên không thể thiếu được của tổ công tác mười ba người này.

Nơi tọa lạc chính của tổ nằm trong khu vực đang được tiến hành phục hồi sinh thái nên từ nơi đỗ ô tô còn phải đi bộ lên thêm vài cây số đường rừng nữa.

-Ngày nào cậu cũng đi thế này sao?- Thiên Nguyên vừa thở phì phò, đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, hổn hển hỏi.

-Thường thì tớ ở đây suốt, chỉ khi cuối tuần mới về phòng khám. Bệnh viện không làm việc vào cuối tuần nên khi đó tớ phải về. Các ngày còn lại đều ở trong đây.- Thiên Anh mỉm cười đáp, sắc mặc vẫn không đổi.

-Bác gái lên đây bao giờ chưa?

-Mẹ tớ hai tháng một lần lại ra đây, nhưng chưa bao giờ lên.- Thiên Anh bật cười.

-Tớ đoán cậu không dám cho mẹ cậu lên thì đúng hơn.- Nguyên bĩu môi.

-Các cụ già rồi, vận động xương cốt nhiều quá cũng không tốt.

-Chứ không phải cậu sợ mẹ cậu xót con rồi sống chết bắt cậu về Hà Nội sao?

-À, thì cũng có cả lý do đấy.- Thiên Anh gãi đầu.

-Biết xa thế này tớ chả thèm lên. Trên đó có gì thú vị đâu.

-Có chứ. Cậu sẽ được thấy những động vật được ghi vào sách đỏ Việt Nam, cả những loài lan quý hiếm nhất nữa.

-Có được bắt mang về không?

-Cậu đùa à?- Thiên Anh cười phá lên.- Chúng là tài sản quốc gia đấy.

-Gớm vậy?

-Chứ đùa sao. Thực ra cuộc sống bình thường của chúng là ở trong rừng. Bọn tớ chỉ đưa về những con thú bị thương hoặc bị bệnh để chữa trị. Khi chúng khỏi rồi thì lại thả về lại rừng.

-Nhiều không?

-Tùy thôi. Nhưng gần đây nạn săn bắt động vật rất nhiều. Dân ở đây không biết toàn vào rừng đặt bẫy thú. Được thì mang về bán cho dân buôn hoặc nhà hàng dưới phố để lấy tiền sống qua ngày. Có lời nhất vẫn là bọn buôn bán động vật quý hiếm, lợi dụng cái đói để trục lợi.- Thiên Anh thở dài.

-Sắp đến chưa?- Nguyên đứng hẳn lại, hay tay chống vào hai đầu gối, cúi đầu thở hồng hộc.

-Ngay trên kia rồi. Thế này thì cậu làm sao có thể chinh phục được đỉnh Ngự Lâm chứ.

-Thôi cho tớ xin…- Nguyên xua tay- Thế này cũng cảm thấy vỡ mật mà chết rồi.

-Vậy nghỉ chút rồi đi tiếp nhé!

-Ừ…- Thiên Nguyên đáp một tiếng rồi ngồi phịch xuống.

-Cố chút đi. Chiều tớ dẫn cậu đến một nơi thú vị hơn nữa.

-Thôi… thôi…

-Yên tâm, không phải leo núi đâu.- Thiên Anh cười.

-Vậy thì tớ sẽ suy nghĩ lại.

-Tớ đảm bảo cậu sẽ thích mê… Ủa, Đại Tướng Quân, mày ra đón tao sao?

-Hả?- Nguyên đang cúi đầu thở, nghe cách nói chuyện kì quái của Thiên Anh không khỏi kinh ngạc một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn.

Thiên Anh đang ngồi trên một rễ cây lớn trồi lên mặt đất ở ven đường đi, tay đang xoa xoa bộ lông đỏ như lửa của một con chó. Màu lông chói mắt đó nhất thời làm Nguyên cảm thấy ngạc nhiên.

-Này làm quen đi…- Thiên Anh ôm lấy cổ nó, hướng Nguyên cười- Đây là Đại Tướng Quân, cậu chàng chính là người bạn đặc biệt nhất của tớ ở đây đấy.

-Khục… Đại Tướng Quân, tên nghe nổ quá đi.- Thiên Nguyên bật cười vang.

Nhưng tràng cười vừa bật ra đã bị tiếng sủa của con Đại Tướng Quân át đi. Tiếng sủa vang, âm thanh không quá lớn nhưng lại có chút uy áp, đầy quyền uy. Tất nhiên nó hướng về phía Thiên Nguyên sủa lên đầy bất mãn.

-Ha… Anh chàng này cũng có cá tính ghê.- Thiên Nguyên cười.

-Này, cậu đừng có coi thường Đại Tướng Quân, nó ở đây có thể được coi là chúa tể đó.

-Thật hả?

-Tất nhiên, cậu nhìn màu lông của nó xem.

-Cũng có chút đặc biệt.- Nguyên gật gật đầu.- Chưa từng thấy con chó nào có bộ lông như thế.

-Tất nhiên là cậu không thể thấy rồi, vì nó không phải là chó nhà, nó là sói.

-A…- Thiên Nguyên bị câu nói đó làm cho nhảy dựng lên.

-Ha ha, tớ biết là cậu sẽ ngạc nhiên mà. Hơn nữa, Đại Tướng Quân còn là loài sói lông đỏ, chính là một trong những loài có nguy cơ tuyệt chủng hiện nay.

Thiên Nguyên trố mắt kinh ngạc, mắt nhìn chăm chăm về phía con sói lông đỏ lúc này đang dụi dụi mõm vào tay Thiên Anh làm nũng.

-Lai lịch của nó kể cũng thú vị. Mẹ nó vốn là một con chó nhà được một anh làm trong Ban kiểm lâm ở Vườn quốc gia Cát Tiên nuôi dưỡng. Anh này sau đó chuyển công tác ra Cát Bà, đem nó theo. Lúc ấy không ngờ lại phát hiện ra nó có thai. Lứa đó có tất cả 5 con chó con được ra đời, Đại Tướng Quân chính là anh cả trong số đó. Nhìn bộ lông của nó, mọi người mới biết cha nó là một con sói lửa chính hiệu. Cả đàn lúc đó chỉ có mình nó có được di truyền màu lông từ cha. Chính tay tớ chăm sóc nó từ khi nó mới ra đời, cũng được ba năm rồi.- Thiên Anh kể.

-Ra vậy… Thế mà còn dám uy hiếp người anh em của chủ mi hả?- Nguyên trừng mắt nhìn Đại Tướng Quân.

-Nó rất thông minh, chúng ta nói nó đều hiểu đấy.

-Tớ chả tin.- Nguyên bĩu môi.

-Thôi, đi tiếp nào, còn một chút nữa thôi.

Nguyên đứng dậy phủi quần, gật đầu:

-Được rồi, đi tiếp nào.

Đại Tướng Quân chạy quấn quanh chân hai người một đoạn rồi phóng mình lên phía trước.

Lúc này, nơi nghỉ của Ban bảo vệ rừng đã hiện ra trước mắt Nguyên.

Khu vực làm việc của Ban bảo vệ rừng khá rộng, nhưng chỉ có ba dãy nhà cấp bốn nằm song song nhau, xung quanh còn có các chuồng nuôi thú. Một vài chuồng có thú ở trong, một vài chuồng thì không.

-Dãy nhà đầu tiên này là nơi anh em sinh hoạt, ăn nghỉ, họp hành. Còn hai dãy sau đều là khu vực trồng và cấy ghép các loại cây, cũng như là nơi để những con vật bị thương nặng. Những con bị thương nhẹ đều được đưa trở lại rừng, hoặc đưa ra ngoài như thế kia.- Thiên Anh vừa đi vừa giải thích.

-Chúng ta có khách sao anh Bạch?

Một giọng nói trong trẻo cất lên, sau đó một cô gái mặc blouse trắng bước tới gần hai người.

Cô gái này không cao lắm, người hơi đậm, nhưng có nét duyên rất riêng. Trên tay cô lúc này còn một búi cỏ khô, vai đeo một hòm đựng đồ y tế.

-Chào Lam- Thiên Anh hướng cô gái cười- Em đã tiêm xong rồi sao?

-Vâng, sáng nay chỉ phải tiêm nốt cho ba con thôi. Vài ngày nữa là có thể đưa chúng về rừng được rồi.- Cô gái tên Lam gật đầu đáp.

-Vậy thì tốt rồi. Đây là Nguyên, em họ của anh. Anh dẫn cậu ấy lên đây tham quan chút.

-A, thảo nào hai người lại giống nhau.- Lam hướng ánh mắt về phía Nguyên.

Bắt gặp đôi mắt đen láy của Nguyên đang nhìn mình chằm chằm, Lam đỏ mặt cười. Rồi cô quay sang nói với Thiên Anh:

-Vậy anh dẫn anh ấy đi tham quan đi. Em ra vườn lan chút.

-Ừ…

Lam đi rồi, Thiên Anh huých nhẹ tay vào người Nguyên, cười:

-Làm gì mà như người mất hồn thế?

-Làm gì đâu. Cô ấy mới là người mất hồn ấy chứ…- Nguyên cười ha ha.

-Cậu thật là, lại làm cho người ta ngay tại nhà mình mà phải bỏ chạy…

-Cô ấy là ai thế?

-Lam, 23 tuổi, bác sĩ thú y, là nữ duy nhất của Ban bảo vệ của chúng tớ ở đây.

-Ồ, quý hiếm hả?

-Lại còn cợt nhả nữa… Cậu mà động đến cô ấy xem anh em ở đây có dần cậu nhừ xương không?

-Ha ha… Trong đó có cả cậu hả? Thế mới nói, anh em như tay chân, người yêu như quần áo. Quần áo thay ra vẫn có thể mặc lại, chứ tay mà đã muốn cầm dao chặt chân thì có chạy lên giời cũng không thoát.- Nguyên cười phá lên.

-Cái thằng này…- Thiên Anh trừng mắt bất lực nhìn cậu em họ.

-Tớ đùa mà…- Thiên Nguyên vỗ vai Thiên Anh- Cậu chả biết thừa khẩu vị của tớ còn gì.

-Ai mà biết được, bao nhiêu năm như thế, khẩu vị cũng có thể thay đổi chứ.

-Không thay đổi đâu. Mà lạ, ừ thì tớ có ý định tán cô bé ấy đấy, sao nào? Sao cậu phải ầm ĩ lên như thế? Hay là…- Nguyên nhìn Thiên Anh bằng vẻ mặt háo hức- Hay là cậu có ý gì với cô ấy? Khai ra mau.

-Thằng này muốn ăn đòn hả?- Thiên Anh dứ nắm đấm về phía Nguyên.

-Này, bị tớ gãi đúng chỗ ngứa rồi hả? Tớ biết tớ leo núi không giỏi bằng cậu, nhưng nếu nói đánh lộn thì cậu còn lâu mới so được với tớ.

Thiên Nguyên chỉ biết lắc đầu bó tay trước vẻ lém lỉnh của Nguyên lúc này. Nguyên lúc nào cũng là một người sôi nổi và nhiệt tình như thế. Thiên Anh biết cậu chàng này mặc dù có tật xấu là lăng nhăng, nhưng khi thực sự đã yêu một ai đó, thì Thiên Nguyên lại nghiêm túc hơn bất kì ai.

Đấy là nếu như, bởi vì Thiên Anh cũng không chắc liệu có ai có thể một lần nữa mở lại trái tim đó của Nguyên hay không?

***

Hai tuần sau…

Bãi đá bí mật của Thiên Anh chiều nay có thêm một người nữa nhàn hạ nằm ngửa mặt nên nhìn vách đá phía trên, miệng khẽ huýt sáo một cách thích thú. Thiên Anh vẫn ngồi ôm cần câu, chốc chốc lại cùng Nguyên nói một vài câu gì đó. Nguyên không có hứng thú câu cá như Thiên Anh, nhưng anh đặc biệt thích nơi này.

-Tớ nghĩ từ mai sẽ trưng dụng chỗ này làm chỗ nghỉ trưa?- Nguyên khẳng định một câu.

-Phì, cậu mà ngủ ở đây nếu lăn xuống biển thì không có mỹ nhân ngư nào vớt cậu đâu.

-Thử xem. Mặc dù tớ bơi không giỏi lắm nhưng không đến nỗi lăn xuống biển chết mà không biết gì.

Ngừng một lát, Nguyên hỏi tiếp:

-Cậu nhất định không về Hà Nội sao?

-Ờ, tớ thấy nơi này hợp với tớ hơn là Hà Nội.

-Thế còn Hương thì sao?

-Hương? Bọn tớ xong lâu rồi mà…- Thiên Anh cười- Hơn nữa Hương cũng không muốn xa thành phố, đó là lựa chọn của cô ấy.

-Bắt một thiên kim tiểu thư như cô ấy ra cái nơi đầu sóng ngọn gió này sống thì đời nào cô ấy chịu.- Nguyên chép miệng.

-Ừ, vậy nên tùy cô ấy quyết định thôi. Tớ…

Thiên Anh chưa kịp nói đến đây thì đột nhiên “ùm”, “ùm” hai bao tải lớn từ trên đỉnh núi xuống ngay vùng nước trước mặt hai người làm nước bắn tung tóe. Nguyên đang nằm mà bị giật mình đến nỗi chới với suýt ngã.

-Cái gì thế?

-Hai bao tải, không rõ là gì?

-Người ở đây không phải xử lý rác bằng cách này đấy chứ?- Nguyên trố mắt nhìn ra nơi mà hai bao tải đã chìm xuống.

-Không đúng, núi phía trên thuộc về khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, bình thường chỉ có các đồng chí trong hạt kiểm lâm đi tuần tra mà thôi…- Thiên Anh cau mày lẩm bẩm.

-A… - Nguyên giật mình kinh hãi chỉ ra phía vùng nước vẫn còn chưa lặng lại.

Theo hướng tay Nguyên chỉ, màu nước xanh không ngờ lúc này nổi lên ít bọt khí, trong nước có màu đỏ như máu khiến Thiên Anh cũng giật mình vất cả cần câu sang một bên.

-Cái gì thế?

-Mau xuống xem.- Thiên Anh không chần chừ bèn lao xuống nước.

Nguyên chần chừ một chốc rồi cũng nhảy ùm xuống để giúp Thiên Anh.

Vùng nước này không sâu nên cả hai chỉ lặn một chút là xuống được tới đáy. Trong làn nước mờ đục, Thiên Nguyên cuối cùng cũng lần tìm được một trong hai bao tải vừa được quẳng xuống. Anh lần thấy miệng bao đã được buộc chặt bằng dây thừng, lại còn buộc kèm theo một tảng đá lớn, rõ ràng là cố ý không để bao này nổi lên. Anh lần sờ vào bao, chợt rùng mình khi cảm giác đụng vào một đôi tay ở bên trong.

Trong bao là một con người.

Nguyên rút con dao gấp nhỏ trong túi ra cắt dây. Đến khi cảm giác không thể duy trì dưới nước lâu hơn được nữa thì dây thừng cũng chịu đứt. Anh vội ôm cả bao tải trồi lên mặt nước.

Vừa lên đến mặt nước, Nguyên vội há miệng hớp lấy một ngụm không khí thật lớn vào phổi. Thiên Anh đã đưa được cái bao tải còn lại lên bờ đá, đang chuẩn bị lặn xuống giúp anh thì đã thấy anh trở lên. Thiên Anh giúp Nguyên kéo cái bao lên. Nguyên nói trong hổn hển:

-Cẩn thận chút. Hình như… có người bên trong.

Thiên Anh gật đầu rồi tiếp tục kéo chiếc bao lúc này nhìn rõ máu theo nước biển chảy đầy ra bên ngoài bao.

Nguyên lên được bờ, không kịp nghỉ, vội vàng dùng dao cắt dây thừng buộc chặt miệng bao ra. Anh vội kéo bao ra, chỉ thấy bên trong là một cô gái tóc tai rũ rượi, đã bất tỉnh, hai tay hai chân đều bị trói lại, miệng bị dán băng keo, máu từ vết thương trên đầu không ngừng chảy ra. Bên kia Thiên Anh cũng đã cởi được miệng bao tải, bên trong cũng là một cô gái bị trói chân tay, miệng bịt chặt nhưng cô gái ấy chưa bất tỉnh nên giãy giụa rất dữ dội. Thiên Anh liếc mắt nhìn tình trạng của cô gái trong tay Nguyên, chỉ kịp giật băng keo ra khỏi miệng của cô gái này cho cô thở rồi bước sang chỗ Nguyên.

-Mau đặt cô ta xuống tớ xem chút. Còn thở không?

-Còn nhưng yếu lắm.- Nguyên đã giật băng keo ra từ nãy, bây giờ mới đặt tay lên mũi cô gái nghe hơi thở.

-Mau đưa cả hai tới bệnh viện trước đã. Cô gái bất tỉnh này có vẻ nguy kịch hơn, vì nước biển đã tràn vào phổi rồi. Lại còn vết thương ở trên đầu nữa.- Thiên Anh lo lắng gấp rút nói.

-Được. Giúp tớ đưa cô ấy lên xuồng.- Nguyên gật đầu.

Sau khi để cô gái bất tỉnh kia nằm yên ổn trên xuồng, Thiên Anh quay lại cắt dây trói chân tay cho cô gái còn lại, lúc này đã tỉnh hẳn, nhưng mặt mũi vẫn tái mét, sợ không nói được câu gì.

-Cô đưa tay đây, tôi đưa cô về bệnh viện đã.

Nghe Thiên Anh giục, cô ta cũng không chậm chạp khi phát hiện ra tình trạng khẩn cấp của người kia. Thiên Anh cho xuồng về bến rồi gọi xe cứu thương. 30 phút sau Thiên Anh và Nguyên đã đưa được cả hai cô gái đến bệnh viện lớn nhất đảo.

Ngồi nghỉ tại phòng chờ, lúc này cả hai mới hoàn hồn trở lại. Mọi việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ khiến cả hai đều cảm thấy choáng váng hết đầu óc. Cô gái áo trắng bị thương ở đầu đã được đưa tới phòng cấp cứu, còn cô gái bị thương nhẹ hơn thì đã được khám tổng quát và đang truyền nước biển tại một phòng khác.

-Gọi cho bên công an chưa?- Nguyên ngả đầu ra phía sau ghế mệt mỏi hỏi.

-Gọi rồi. Họ sẽ đến đây ngay.

-Ừm… Một vụ giết người đúng không?

-Ừ…- Thiên Anh gật đầu- Nơi đó không phải là nơi tổ chức tham quan cho khách du lịch. Chắc chắn có kẻ muốn giết người diệt khẩu nên mới tìm đến nơi hoang vắng như thế. Hơn nữa chúng không chỉ có một người đâu.

-Nếu hôm nay mình không ở đó thì chắc chắn chẳng biết được chuyện này.- Nguyên rùng mình khi nghĩ đến chuyện suýt nữa thì mình đã chọn một nơi có đến hai cái xác để ngủ trưa.

-Cậu về khách sạn thay quần áo trước đi. Lúc nào cần lên trụ sở công an lấy lời khai tớ sẽ gọi. Tớ phải ở đây đợi bên công an họ đến đã.

-Vậy tớ về trước nhé! Lúc nào cần tớ thì gọi.- Nguyên gật đầu uể oải đứng dậy, vỗ lên vai Thiên Anh rồi đi ra phía cổng bệnh viện.



Chương 3: Cô gái "có vấn đề"

-Hả, trốn mất rồi?- Nguyên bật dậy hỏi.

-Ừm…- Tiếng Thiên Anh vang lên ở đầu dây bên kia- Lúc tớ mang đồ ăn đến thì y tá nói cô ta đã biến mất, không biết đi đâu.

-Thế còn cái cô bị thương ở đầu thì sao?

-Vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ cậu mang xe đến đón tớ, tớ với cậu đến trụ sở công an luôn.

-Ủa, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn ở bệnh viện hả?

-Ừ. Đến ngay nhé!

-Đợi một lát.

Nguyên cúp máy rồi vùng dậy. Từ hôm qua, sau khi ở bệnh viện về, tắm rửa xong là anh lăn ra ngủ một mạch đến tận khi Thiên Anh gọi mới dậy. Đã hơn 7h sáng. Nghĩ lại mọi chuyện hôm qua, nhất là khi chạm vào người ở trong bao tải, Thiên Nguyên rùng mình một cái rồi bước vào nhà tắm.

Khi hai người đến trụ sở công an thì cũng đã hơn 9h sáng. Vừa thấy Thiên Anh, người được phân công gặp anh đã cười:

-Bác sĩ Bạch đây rồi. Anh đợi cậu từ sáng tới giờ.

-Anh phụ trách vụ này sao anh Trung?- Thiên Anh cũng bắt tay anh ta, hỏi lại.

-Ừ, sáng nay anh nhận lệnh từ sếp điều tra vụ này. Thế nào, đây chính là người đi cùng cậu hôm qua à? Hai người là anh em hả?

-Đây là em họ của em. Chắc anh cũng biết việc một trong hai người hôm qua đã tỉnh lại và bỏ đi mất.

Trung rót nước cho hai người rồi gật đầu:

-Sáng nay anh mới nhận được tin thôi. Cũng tại bên anh sơ xuất quá để bệnh nhân bỏ đi lúc nào cũng không biết. Còn cô gái kia chưa tỉnh phải không?

-Vết thương ở đầu ảnh hưởng khiến cô ấy hôn mê sâu, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Nhưng tình hình có vẻ khả quan, chắc sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

-Chút nữa hai cậu điền vào tờ khai, tường thuật lại vụ việc giúp anh để anh làm báo cáo nhé!

-Không vấn đề gì? Nhưng bên anh đã tìm ra manh mối gì chưa?

-Chiều hôm qua bọn anh đã đến hiện trường, mang tang vật về trụ sở cũng như rà soát lại nơi được cho là khu vực gây án.- Trung rút ra một bộ hồ sơ, rõ ràng là mới lập từ chiều qua.

-Khu vực núi phía trên thuộc địa phận được bảo vệ nghiêm ngặt nên bình thường sẽ không có khách du lịch. Chỉ có các anh trong ban kiểm lâm đi tuần tra, và nếu có thì là dân săn bắt trộm động vật trên núi.

-Bọn anh đã kiểm tra kĩ tang chứng vụ án. Hai bao tải này rất bình thường, có thể mua ở bất cứ chợ nào. Dây thừng cũng vậy. Còn tại hiện trường vụ án, có nhiều dấu chân khả nghi. Vì trước đó có mưa nên dấu giày để lại trên đá khá rõ.- Trung chỉ vào các tấm ảnh chụp dấu giày để lại.- Những dấu giày này toàn của đàn ông, có ít nhất 5 tên. Dựa theo kích cỡ dấu giày, có thể phán đoán được chiều cao của những tên này nằm trong khoảng từ 1m67 đến 1m73. Ngoài ra không có dấu vết giằng co nên có thể đoán chúng cho nạn nhân vào trong bao từ trước rồi mới đem tới đó phi tang. Tất cả các hành động này đều rất chuyên nghiệp. Chúng khôn g nghĩ rằng là có người có thể phát hiện ra việc này nên mới chủ quan không xóa dấu giày đi.

Thiên Anh và Nguyên cùng nhìn kĩ những tấm ảnh chụp rồi đưa lại cho Trung.

-Hiện giờ bọn anh đang tiến hành xác định thân phận cô gái còn lại trong bệnh viện. Cô ta không mang bất cứ giấy tờ nào trên người nên cũng có vài khó khăn. Trên người cô gái ấy ngoài những vết trói thì trên người cũng có những vết thương tím bầm, do bị đánh. Vết thương trên đầu là do khi bị vất xuống đã va phải đá ngầm phía dưới. Theo nhận định của bác sĩ thì hiện tại phổi cô gái này do bị nước biển tràn vào nên bị viêm nặng, phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Bọn anh sẽ cố gắng tìm ra thân nhân của cô gái này sớm nhất có thể.

Thiên Anh gật đầu rồi cùng Nguyên điền vào tờ khai. Sau khi làm xong việc này, cả hai chào Trung rồi trở về phòng khám của Thiên Anh.

-Lát tớ phải lên trên Trung tâm một chút, cậu đến bệnh viện thay tớ nhé!- Thiên Anh đề nghị.

-Mình còn việc gì đâu mà phải đến đó?- Nguyên ngẩn ra hỏi.

-Hôm qua cậu kí tên vào biên bản xác nhận là người nhà để bệnh viện phẫu thuật ngay cho cô gái kia nên chút nữa cậu phải tới đó thanh toán tiền phẫu thuật trước. Mang thẻ của tớ đi.

-Lúc đó tại người ta giục quá, tớ sợ cô ta chết nên mới kí tên. Ài, cậu tới đó thanh toán là được rồi. Tớ ghét ngửi mùi ở bệnh viện lắm.

-Giúp tớ đi, tớ phải lên Trung tâm nghiên cứu nộp báo cáo và xin nghỉ mấy hôm. Nếu cô gái kia tỉnh thì gọi cho tớ ngay, tớ sẽ đến thay cậu.

-Được rồi, tớ không làm thì chẳng ra tớ hẹp hòi hơn cậu à?- Nguyên hừ giọng.

-Ha ha, thế mới là thằng em hào hoa phong nhã, tốt bụng của tớ chứ.- Thiên Anh cười.

-Phì…- Thiên Nguyên bĩu môi không nói nữa.

Nguyên tới bệnh viện làm thủ tục thanh toán rồi tới phòng chăm sóc đặc biệt mà cô gái kia đang nằm. Cô ta đã qua tình trạng nguy kịch nên được đưa tới đây theo yêu cầu của Thiên Anh.

Hôm qua khi Nguyên cứu được cô gái này lên bờ, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, tóc tai rũ rượi, bê bết máu, hiện tại nhìn lại thì sắc mặt cô gái này đã có chút hồng hào trở lại.

Cô gái này chỉ chừng hơn 20 tuổi một chút, hơi gầy, làn da trắng nhợt, có một chút xanh xao như người bệnh lâu ngày. Trên gương mặt thon thả còn vài vết bầm chưa tan, rõ ràng như Trung nói là do bị đánh. Trên đôi môi nhỏ xinh cũng có vết máu tụ làm nó sưng lên một cách thảm hại. Nguyên thầm hỏi, không biết kẻ nào có thể nhẫn tâm đánh đập một cô gái như thế này?

Đột nhiên, Nguyên thấy đôi mày của cô gái hơi chau lại, có vẻ đau đớn và thống khổ, lại có vẻ như cô ta đang lâm vào một cơn ác mộng ghê gớm lắm. Nguyên tiến lại, lúc này môi cô gái đã mấp máy như muốn nói gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt lấy ga giường bệnh. Nguyên cúi xuống, chỉ nghe tiếng nói yếu ớt nhưng âm thanh lại đầy sự kinh hoàng:

-Không được… Tôi không biết… Anh ơi cứu em… Thả tôi ra… Anh ơi…

-Này cô…- Nguyên vội lay vai cô gái, cô ta đang nằm mơ.

Người cô gái vẫn run lên bần bật.

-Cô ơi…- Nguyên lay mạnh hơn- Cô…

Cô bật dậy khiến Nguyên giật mình lui lại. Gương mặt của cô gái lúc trắng lúc xanh khiến Nguyên hơi hoảng.

-Cô tỉnh rồi sao?- Nguyên nhìn cô gái lúc này còn đang ngơ ngác nhìn mình như cố nhớ lại điều gì đó.

-Anh… Đồ tồi... - Cô gái vẫn nhìn thẳng anh rồi đột nhiên như không hề bị thương, cô gái làm một hành động vô cùng bất ngờ.

“Bốp.”

Cái tát từ cô gái làm Nguyên nổ đom đóm mắt. Thực ra vì đang bị thương nên cái tát này không thật sự mạnh nhưng do có yếu tố bất ngờ nên nó làm Nguyên loạng choạng suýt ngã.

-Cô bị điên à?- Nguyên sửng sốt một chút rồi quát lên.

Từ trước tới nay, chưa có bất kì một ai dám ra tay với anh như thế nên Nguyên hiển nhiên vô cùng tức giận.

-Anh là ai? Đây là đâu?- Cô gái dường như quên hẳn hành động vừa rồi của mình, nhìn anh hỏi tiếp.

-Cô nhìn mà không biết à?- Nguyên vẫn còn bực bội vì cái tát vô cớ vừa rồi, nhưng anh đoán do bị thương nên đầu cô ta mới có vấn đề như thế, nên cũng chẳng thèm chấp nhặt nữa.- Đây là bệnh viện. Còn tôi là người đã cứu cô.

-Cứu tôi? Bệnh viện?- Cô gái cau đôi mày nhỏ lại vẫn ngơ ngác- Phải rồi, nhưng tôi là ai?

“Sặc, không phải thực sự đầu cô ta có vấn đề rồi đấy chứ?”- Nguyên ngẩn ra.

-Cô không nhớ cô là ai hả?- Nguyên vẫn không dám đến gần, sợ bất thình lình lại phải ăn một cái tát nữa từ cô gái có vấn đề này.

Cô gái nhìn anh lắc đầu.

-Cô cũng không nhớ tên cô luôn hả?- Nguyên trố mắt.

Cô gái lại lắc đầu lần nữa.

-Cô… cô nằm xuống đi, để tôi đi gọi bác sĩ.- Nguyên nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng.

Một lát sau, sau khi xem xét kĩ lại tình hình của cô gái, bác sĩ nói với anh:

-Có lẽ do bị va chạm ở đầu nên bệnh nhân mới rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Nhưng cũng không biết bao giờ mới có thể nhớ lại.

Nguyên ngớ người nhìn theo bóng ông bác sĩ già đi về phía cuối hành lang rồi bất đắc dĩ trở lại phòng bệnh. Anh đã gọi cho Thiên Anh nhưng chắc phải một lúc nữa Thiên Anh mới tới.

Cô gái lúc này vẫn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy mơ hồ.

-Cô nên ngủ một chút đi.

-Anh là ai?- Cô gái hỏi lại, Nguyên cũng không nhớ rõ đây là câu hỏi thứ bao nhiêu của cô ta nữa.

-Thôi, thôi, tôi có nói một ngàn lần nữa chắc cô cũng không nhớ được tên tôi đâu.

-Tôi sẽ nhớ, vì anh nói anh là người cứu tôi…

-Thế sao vừa tỉnh lại là cô đã tát tôi một cái?- Nguyên trừng mắt.

-Tôi… tôi không biết… Hình như trong đầu tôi có một suy nghĩ là nhất định tôi phải tát anh một cái mới được.

-Hả… cô…- Nguyên buồn bực muốn khóc với cô gái có vấn đề này. Anh có cảm tưởng nếu như tiếp tục nói chuyện thì chẳng mấy chốc anh cũng sẽ có vấn đề theo cô ta.

-Anh nói lại đi, tên anh là gì?- Cô gái lại giục.

-Được rồi, nếu cô không nhớ tôi sẽ chỉ cách cho cô nhớ.

Nguyên đưa mắt nhìn cô gái một cái, thở dài bất đắc dĩ rồi đi ra ngoài. Lát sau anh trở lại, trên tay có một cây bút, anh cầm lấy bàn tay cô, nhấc lên và viết lên đó một chữ NGUYÊN rất to.

-Đừng nói cô quên luôn cả cách đánh vần nhé! Đó là tên tôi- Nguyên. Nếu cô không nhớ thì hãy nhìn vào đây.

-Nguyên… Nguyên… - Cô gái nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm một lúc.

Nghe cô ta lẩm bẩm liên tục hơn trăm lần, Nguyên lắc đầu ngán ngẩm và mong cho Thiên Anh nhanh nhanh tới đây để mình mau chóng được giải thoát.

Sau khi Thiên Anh tới, bàn bạc kĩ với Trung- người phụ trách điều tra vụ án liên quan tới cô gái này, anh được phép đưa cô gái về chỗ mình để tiện theo dõi sức khỏe và chăm sóc cô ta trước khi tìm được người nhà của cô. Nguyên cũng chỉ biết than thầm trước quyết định của Thiên Anh. Anh biết thừa Thiên Anh sẽ gặp nhiều rắc rối với cô gái có vấn đề này.

Tối hôm Thiên Anh đưa cô gái về phòng khám của mình, Trung cũng tới thăm. Sau một hồi nói chuyện với cô gái, Trung cũng lắc đầu bó tay. Toàn bộ kí ức của cô gái như bị xóa sạch sẽ, không giữ lại được một chút nào.

-Bên anh đã xác định được thân phận cô gái này.- Trung nói với Thiên Anh và Nguyên khi cả ba ngồi uống rượu mực ngoài bãi biển.

-Ồ, vậy người nhà cô ấy đã biết phải không?- Thiên Anh vui mừng hỏi.

Trung lắc đầu thở dài:

-Chưa, chắc tạm thời phải gửi cô ấy ở chỗ cậu một thời gian. Cô gái này là khách du lịch tới đây mới được gần một tuần. Cô ấy đi cùng anh trai của mình, hiện tại chứng minh thư của hai anh em vẫn đặt ở khách sạn nơi họ thuê phòng. Nhưng nhân viên lễ tân cho biết cả hai đã biến mất vào ngày thứ 2 khi họ tới đây. Đồ đạc của hai anh em ở khách sạn vẫn còn nguyên, nhưng có dấu hiệu bị lục lọi.

-Đúng rồi, trước khi tỉnh lại cô ấy đã nằm mơ, có nhắc tới anh trai mình…- Nguyên gật đầu.- Khi đó vẻ mặt cô ấy rất hoảng sợ, dường như trước đó cô ấy đã trải qua một thời gian rất kinh khủng.

-Đúng vậy. Cô gái này bị bắt giữ khoảng một tuần trước khi bị mang đi thủ tiêu. Còn tung tích của người anh trai này thì không rõ. Bọn anh đã theo chứng minh thư của hai anh em họ để xác minh thân thế. Trước mắt thì có thể xác định cô gái này tên Hạ Chi, 22 tuổi, quê gốc ở Sơn Tây, Hà Nội. Anh trai cô gái tên Thanh Lâm, 29 tuổi.

-Trước khi người nhà cô ấy tới thì cứ để cô ấy ở chỗ em.- Thiên Anh gật đầu- Nhưng em chỉ sợ bọn người hại cô ấy phát hiện ra thì rất nguy hiểm.

-Trước mắt còn chưa biết kẻ hại anh em họ có phải là người trong vùng hay không vì họ bị bắt đi ngay khi vừa tới đây. Họ lại là khách du lịch nên việc có kẻ thù ở đây là rất khó hiểu. Nhưng cái gì cũng có thể xảy ra…- Trung gật gù.

-Được rồi, anh đừng lo, em sẽ có cách bảo vệ cô ấy.- Thiên Anh suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói.

-Anh tin cậu… Đừng lo, chắc chỉ vài hôm thôi. Bên anh cũng sẽ cố gắng điều thêm một vài đồng chí thay phiên nhau ngầm bảo vệ cô gái.- Trung gật đầu.

Ba anh em ngồi nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya mới chia tay nhau. Thiên Anh về phòng khám, còn Nguyên thì về lại khách sạn.



Chương 4: Tình nhân nhỏ

Nguyên lảo đảo bước đi, tay vẫn ôm chặt eo cô gái mặc váy mà mình quen ở sàn nhảy tối nay. Cô gái này cũng là khách du lịch và nghỉ tại một khách sạn cách Paradise không xa. Hai người gặp nhau ở sàn nhảy tối nay và đã nói chuyện rất vui vẻ.

-Tới phòng rồi nè anh Nguyên…- Cô gái vẫn ôm cứng lấy anh, âu yếm nói.

Nguyên đưa mắt nhìn cửa phòng, loay hoay rút ra thẻ mở cửa. Cô gái cầm lấy thẻ từ tay anh, tra vào ổ khóa, nhưng rồi ngạc nhiên:

-Ủa, cửa không khóa… Anh không khóa cửa khi đi sao?- Cô gái khẽ trách rồi đẩy cửa.

Choáng ngợp một chút với vẻ sang trọng của căn phòng, cô gái dìu anh lại ghế sofa rồi đặt anh uống một cách nặng nề.

-Anh say quá rồi…- Cô rót nước đưa cho anh.- Muốn đi tắm không?

-Ừ, tắm…- Nguyên cầm lấy cốc nước, khẽ hôn lên môi cô gái rồi lại buông người nặng nhọc nằm xuống ghế.

-Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.- Cô gái mỉm cười dịu dàng và đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Nhưng cô chưa kịp chạm tay vào tay cửa thì đột nhiên “cạch”, cửa phòng tắm mở ra. Cô gái ngẩn người nhìn người xuất hiện sau cánh cửa. Đó là một cô gái còn trẻ, nói đúng ra thì trong mắt cô trông như trẻ con, mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông dài trùm lên cả quần đùi nhưng cũng đủ khiến những đường cong mê người lộ ra, mái tóc còn ướt đẫm, một tay cầm khăn tắm thấm bớt nước trên tóc mình.

-Cô là ai?- Cô gái cau mày hỏi rồi quay đầu nhìn Nguyên vẻ mặt cực kì bực bội.

Cô gái ở phòng tắm vừa bước ra không ngờ là Hạ Chi, người mà không lâu trước đó Nguyên và Thiên Anh đã cứu ở dưới biển. Hạ Chi liếc mắt nhìn Nguyên rồi như đã quá quen với việc này, cô không trả lời mà đi về phía phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Cô gái thấy Hạ Chi lờ mình đi như thế thì giận tím mặt, hậm hực đi về phía Nguyên. Nhìn Nguyên lúc này đã ngủ say trên ghế, cô ta đá vào chân anh một cái hét lên:

-Đồ tồi…

Rồi cô đi nhanh ra cửa, đóng sầm lại.

Nguyên vẫn nằm im trên salon, ngủ rất ngon, dường như đã quá quen với việc ngủ ở đây.

Việc Hạ Chi ở đây là một việc vô cùng bất đắc dĩ của Nguyên. Thiên Anh hứa sẽ tặng lại cho anh thẻ VIP của Paradise có giá trị vĩnh viễn kia nếu anh đồng ý cho Hạ Chi ở cùng mình cho đến khi người nhà của cô tới đưa đi. Nguyên đã đồng ý vì nghĩ rằng cô ta sẽ sớm được đưa về nhà, nhưng đã gần hai tuần rồi bên công an vẫn chưa tìm được người có trách nhiệm với cô hợp pháp nên Hạ Chi vẫn ở lại đây cùng anh.

Thiên Anh dạo này khá bận bịu trên trung tâm nên không có thời gian chăm sóc cho Hạ Chi, hơn nữa anh đã thỏa thuận với một người bạn ở Paradise sẽ bảo vệ 24/24 cho Hạ Chi nếu cô tới đây. Đó là lý do phòng của Thiên Nguyên có thêm một người, và Nguyên bất đắc dĩ phải ngủ ngoài salon dài hạn. Nguyên không còn được tự do đưa các cô nàng về phòng nữa vì Hạ Chi đã chiếm cứ mất phòng ngủ của mình. Anh cũng không được đi qua đêm ở nơi khác vì Thiên Anh đã yêu cầu anh phải có mặt ở phòng vào ban đêm, điều này là Nguyên rất cay cú và khó chịu.

Hạ Chi thì quá quen với việc tối nào Nguyên cũng đi uống rượu tới say khướt mới về nên việc có một cô gái bất thình lình xuất hiện trong phòng cũng không làm cô ngạc nhiên. Từ sau khi mất trí nhớ, tính cách của Hạ Chi vẫn lãnh đạm, lúc nào vẻ mặt cũng đầy mơ hồ và luôn cố lục lọi lại quá khứ trong mảng kí ức trắng xóa của mình.

Thiên Nguyên tỉnh dậy trong một cảm giác nặng trĩu nơi đầu óc. Chưa bao giờ anh tỉnh dậy mà đầu óc lại mơ hồ như hôm nay, có lẽ đêm qua anh đã say hơn mọi khi. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, một mùi thơm thoang thoảng khiến mọi giác quan của anh tỉnh táo trở lại. Một cảm giác êm êm nơi bàn tay khiến anh giật mình cúi nhìn, một thân hình bé nhỏ đang nằm cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giác ấm áp, mềm mại và mùi hương mà anh vừa ngửi được chính xác là từ cơ thể này lan tỏa ra. Còn bàn tay có cảm giác êm ái chính là do lúc này nó đang đặt lên một bộ vị tương đối mẫn cảm, mà nếu Chi thức lúc này chắc chắn sẽ không ngần ngại đạp anh bay ra khỏi giường.

Nhưng Hạ Chi vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay của Nguyên.

Nguyên kinh ngạc khẽ buông tay rồi nhẹ nhàng trở dậy. Kéo chăn đắp cho Hạ Chi, anh bước vào phòng tắm.

Nguyên cố nhớ lại nhưng cũng không biết tại sao mình lại nằm cạnh Hạ Chi như thế? Rõ ràng anh đã nằm ở sofa ngủ ngay sau khi cô gái ở sàn nhảy đưa anh về đây. Nhớ lại vẻ mặt của Hạ Chi khi chìm trong giấc ngủ, một cảm giác lạ lan tỏa trong trái tim Nguyên. Ngẩng mặt cho nước tuôn xuống mặt, anh cố xua tan mọi cảm giác vừa xuất hiện trong lòng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã tuôn những ánh sáng rực rỡ đầu tiên của ngày mới.

Trong mắt những người phục vụ ở khách sạn này thì Nguyên và Hạ Chi là một đôi tình nhân đúng nghĩa. Cô theo anh gần như mọi lúc mọi nơi. Nguyên cũng không dám để cô ở trong phòng cả ngày, anh cũng lo lắng nếu để Hạ Chi một mình thì sẽ có nguy hiểm tới với cô. Nguyên là một người có trách nhiệm, hơn nữa Nguyên chỉ biết rằng Thiên Anh để Hạ Chi đi theo mình là vì lo lắng cho an toàn của cô. Thiên Anh hầu như cả ngày ở Trung tâm nghiên cứu trên núi nên không thể lo cho cô chu toàn được. Anh cũng không nói cho Nguyên biết rằng Hạ Chi được bảo vệ ngầm bởi một người khác. Nếu anh nói cho Nguyên biết, anh sợ Nguyên vì thế mà bỏ mặc Chi ở trong phòng cả ngày.

-Anh Trung, em đưa cô ấy đến rồi.- Nguyên dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc của Trung rồi nói.

So với lúc tỉnh dậy thì bây giờ Chi đã hoàn toàn khác. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái gầy ốm, xanh xao như con bệnh lâu năm, các vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất. Chi cũng không lạ lẫm mỗi lần tới đây, vì cô đã được nghe Nguyên kể lại những việc liên quan tới bản thân mình.

-Vẫn không nhớ ra gì sao?- Trung cười, anh cũng không hy vọng gì việc Chi nhớ ra trong một sớm một chiều.

-Có phải có tin từ gia đình cô ấy không?- Nguyên hỏi ngay.

Trước đó Trung đã nói cho Nguyên và Thiên Anh biết rằng Hạ Chi và anh trai cô vốn là trẻ mồ côi, lại không có họ hàng thân thích gì ngoài một người cô họ ở Ba Lan. Họ đang cố liên hệ với người cô này để thông báo về tình trạng của hai anh em nhưng vẫn chưa có kết quả.

Trung lắc đầu cười như trả lời Nguyên rồi đưa ra một tấm ảnh, một người mặc áo véc rất lịch lãm đứng cạnh một cô sinh viên mặc bộ đồ tốt nghiệp đầy duyên dáng. Cô sinh viên trong ảnh khi đó chính là Hạ Chi. Còn người còn lại, Nguyên đoán là anh trai Thanh Lâm của cô.

-Em có nhớ đây là ai không?

Hạ Chi nhìn tấm ảnh, cau mày rồi lắc đầu.

-Đây là anh trai của em phải không?- Cô hỏi lại.

-Phải rồi. Đó là Thanh Lâm, anh trai của em.- Trung cười.

-Anh trai em…- Hạ Chi tần ngần nhìn lại người trong tấm ảnh.

-Nếu em thích thì có thể giữ lại tấm ảnh này.- Trung úy Trung cười.

-Vậy cảm ơn anh.- Hạ Chi cầm lấy tấm ảnh khẽ cười, mắt vẫn không rời khỏi nụ cười rạng rỡ của người thanh niên trong tấm ảnh.

-Bọn anh đã tìm ra một số manh mối, có thể đó là lý do anh em họ bị bắt đi.- Trung nói khẽ với Nguyên khi tiễn hai người ra cửa.- Nhưng bây giờ chưa thể nói được, bí mật nghề nghiệp mà.

Trung nháy mắt cười rồi vẫy tay chào khi chiếc xe chuyển bánh. Anh trở về phòng làm việc, cầm bộ hồ sơ rồi tới một phòng khác.

-Cháu chào chú.- Trung cười khi thấy người đàn ông đang ngồi chăm chú bên màn hình máy tính.

-Trung à, ngồi đi, đợi chú chút.

Trung ngồi xuống bàn uống nước. Hai phút sau người đàn ông mái tóc đã lốm đốm bạc rời khỏi bàn làm việc, tới ngồi rót nước cho anh rồi cười hỏi:

-Thế nào? Vụ của cháu điều tra đến đâu rồi?

-Báo cáo chú, sau khi xác minh được nghề nghiệp của Trần Thanh Lâm, bọn cháu đã đưa ra một vài phán đoán.- Trung đưa hồ sơ trên tay cho sếp của mình.

Trong khi người đàn ông chăm chú xem hồ sơ, Trung nói tiếp:

-Hiện tại Trần Thanh Lâm là phóng viên tự do. Bút danh của anh ta là Trần Lâm. Anh chàng này có rất nhiều bài viết nổi tiếng, nhất là series bài báo liên quan tới khu dự trữ sinh quyển Cát Bà đã được giải thưởng báo chí quốc gia cách đây hai năm. Hiện tại anh ta cũng đang có một loạt bà
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4768
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN