Hoa nở giữa tháng năm cô đơn
có gì đâu, chỉ là hứng thú lấy về xem thử thôi, có lúc phải làm phẫu thuật cùng khoa gan mật, nên anh muốn tìm hiểu một chút."
Tôi bỗng nhiên có hứng thú: "Cố Tông Kỳ anh nói xem, thế nào là ung thư, khí u là cái gì? Tại sao cái bệnh này lại không thể chữa khỏi được, bị ưng thư có phải đều sẽ chết không?"
Anh ấy nghe xong rồi lông mày động động: "Dựa theo cách người ta thường nói thì ung thư chính là khối u ác tính, còn khối u thường gọi là khối u lành tính. Khối u ác tính sẽ hủy hoại kết cấu và khả năng của khí quản, bộ máy, dẫn đến hoại tử và nhiễm trùng, cuối cùng sẽ di căn phá hoại làm tổn thương toàn bộ khí quản rồi gây tử vong. Triệu chứng của ung thư là một quá trình phức tạp, rất khó có thể giải thích rõ ràng. Đương nhiên không phải là ai bị ung thư cũng sẽ chết, ví dụ như ung thư vú, hay như ung thư dạ dày giai đoạn đầu."
"Di căn rồi thì có phải sẽ không cứu được nữa không? Chỉ đợi đến ngày chết, có phải giống như bà ngoại của em không?"
Bỗng nhiên tiếng của tôi biến thành câm, thực tế là cũng không thấy nhiều đau đớn, chỉ là nhìn thấy vật còn người thì mất, nước mắt không kiềm chế lại được, cứ chảy ra không ngừng. Khuôn mặt anh ấy hình như cũng biến sắc, định thần lại, tôi chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra từng giọt nhỏ: "Đã lâu rồi mà em vẫn còn nhắc đến, em như cái thím Tường Lâm[4'>, em ra đây, anh nghỉ ngơi đi nhé."
[4'> Nhân vật nữ chính có số phận bi thảm dưới sự hủy hoại và tàn phá của chế độ phong kiến Trung Quốc trong tác phẩm Chúc phúc của Lỗ Tấn.
"Tịch Tịch", Cố Tông Kỳ đột nhiên gọi tôi lại, rồi bờ vai có gì đó nặng nề đè lên, là anh.
"Thế giới này tất yếu phải có sinh lão bệnh tử nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng sống tốt đúng không? Anh hiểu nỗi lòng của em, anh chỉ hy vọng em nhớ và đừng có buồn là tương lai có một ngày, anh cũng sẽ đi xa..."
"Im ngay."
"Tịch Tịch."
"Câm mồm, Cố Tông Kỳ, em muốn anh im ngay, không cho phép anh nói cái gì chết với không chết, nếu chết, em sẽ chết trước anh, anh đừng hy vọng có thể làm em buồn."
Không biết thế nào, mà nước mắt tôi cứ không ngừng chảy ra, lúc trước khi đau đớn nhất, mệt mỏi nhất cũng không làm kích động được cái tinh thần tê dại của tôi, vậy mà chỉ nghe Cố Tông Kỳ nói cái câu "Tương lai có một ngày, anh sẽ rời xa" tôi lại không thể kiềm chế được sự sợ hãi.
Không biết từ bao giờ anh ấy đã trở thành hơi ấm duy nhất bên cạnh tôi, khiến tôi sợ nhất là mất đi nó.
Không biết là đã bao lâu rồi tôi không rơi một giọt nước mắt nào cho bản thân, trước mắt tôi, những đau khổ dằn vặt, đều dần dần được anh ấy xoa dịu. Cố Tông Kỳ an ủi tôi: "Được rồi, được rồi, anh không nói thế nữa..."
Ngày đó nhất định có gì không bình thường, có lẽ trong lòng tôi đã có dự cảm về một chuyện gì đó, cho nên những cái mới ôm vội vã như thế, trong trí nhớ đã mơ hồ những tình tiết hỗn loạn.
Chỉ có bầu trời lúc ấy, ánh nắng chói chang bỗng nhiên biến mất, không gian sáng trắng bị thay thế bởi mây đen, sau đó mưa tí tách rơi xuống, trong phòng giống như một góc yên lặng của thành phố ồn ào, trong phòng và bên ngoài như hai thế giới cách biệt.
Một bên gió thổi bão bùng, một bên lần đầu tiên gấp gáp lẫn si mê.
Cảm giác đau đớn là cái giá không thể tránh khỏi của sự trưởng thành, những hành động thô bạo, hơi thở rối loạn, gió từ điều hòa thổi tóc tôi bay bay, rồi lại rơi xuống, tôi quay mặt ra nhìn mưa, không cẩn thận nước mắt lại khẽ rơi xuống chiếc ga mềm mại.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ, rốt cuộc tôi có yêu Cố Tông Kỳ không?
Hay chỉ xem anh ấy là một cái phao gỗ trên cuộc đời mờ mịt vô phương hướng, bởi vì xuất hiện tình cờ đúng lúc, nên mới không giữ được mình ra sức bám lấy, dựa dẫm.
Nhưng tôi không có một chút hối hận nào, lúc ấy tình cảm rất phức tạp, sau đó thì biến thành một khoảng trống rỗng, đôi mắt của anh ấy tràn đầy yêu thương, cánh tay ôm chặt lấy tôi, tôi đột nhiên thấy đau đớn, nội tâm u ám thế này của tôi làm sao xứng đáng với ánh mặt trời ám áp kia.
Rất sợ, ánh nắng ấy sẽ dần dần khô cằn trong khoảng âm u của tôi, giống như hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời, không có được sự yêu thương của mặt trời, thì cuối cùng sẽ thối rữa trong bóng đêm.
Lần đầu tiên, tôi không sợ có lỗi với bản thân mà sợ xấu hổ với một người khác.
Tôi tỉnh dậy lúc đêm tối, ánh đèn bên đường bị những giọt nước trên bầu trời làm cho mờ ảo.
Tôi cử động một cái, hình như đã làm giật mình người nằm bên cạnh, tiếng nói lí nhí, trầm trầm vọng lại: "Tịch Tịch sao thế?"
"Mấy giờ rồi?"
Điện thoại của tôi yên vị nằm ở đầu giường, tín hiệu đèn nhấp nháy, trong khoảnh khắc màn hình sáng lên, tôi vô tình nheo mắt lại, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Cố Tông Kỳ, thật gần gũi, thật ấm tình.
Là tin nhắn của người đã mất tích một thời gian rất lâu – Tần Chi Văn, nói rằng muốn đi cùng tôi về nhà ông, bởi vì ông đã qua đời, gia đình đã chuyển đi nơi khác sống, chỉ còn lại những đồ vật của hai đứa chúng tôi thời thơ ấu, phải về sắp xếp, thu dọn.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ đêm, gập điện thoại vào, nhìn khuôn mặt của Cố Tông Kỳ trong đêm tối, không biết phải nói gì.
Có vài thứ, trong khoảnh khắc trời như sắp đổ xuống, có vài quan hệ phải dùng cả cơ thể để gắn bó mãi.
"Tịch Tịch, em nghĩ gì đấy."
Tôi vẫn chăm chú nhìn anh ấy, miệng cứ ngậm vào không biết nói gì, không khí lạnh lẽo thổi vào bờ vai hở của tôi, những cảm giác đau đớn thấm vào gân cốt, anh ấy duỗi tay ra ôm tôi vào lòng. "Đừng nghĩ nhiều em nhé."
Nghĩ nhiều ư? Tôi nghe không hiểu lời Cố Tông Kỳ nói, tôi lắc lắc đầu: "Em không nghĩ gì cả, chỉ là..."
"Có những lúc sẽ nghĩ, cuộc đời con người phải vui vẻ đúng lúc, có những khi sẽ cảm thấy cuộc đời chẳng có chút thú vị nào, em không biết, Cố Tông Kỳ, em thực sự không biết, em nên nghĩ cái gì chứ? Hay cái gì cũng không cần nghĩ."
Anh ấy nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc tôi: "Anh muốn cái gì cũng không cần nghĩ hết, cứ vô tư mà sống."
"Tại sao thế?"
"Như thế em sẽ thấy vui vẻ, vui vẻ thì không nhất định là hạnh phúc nhưng không vui vẻ thì chẳng bao giờ có hạnh phúc cả."
Hôm sau tôi cùng Tần Chi Văn về quê, trời vẫn cứ mưa rất to.
Trong khu vườn nhỏ bức bách, có lẽ không có ai dọn cỏ mọc tươi tốt, những giọt nước trong ao bị mưa làm tung lên, màu xanh của rong rêu, mùi ngai ngái của bùn đất tỏa ra khắp nơi bay lên mũi.
Cánh cửa của ngôi nhà cũ kêu kẽo kẹt, hơi ẩm lan tỏa ẩm ướt bao trùm khắp căn phòng, lúc ấy đồ đạc trong nhà đã được chuyển đi rồi, dường như không còn dấu tích nào của mọi người, ánh sáng mờ mịt xuyên qua ngôi nhà cũ kỹ.
Tần Chi Văn chỉ chỉ lên lầu: "Đồ đạc của chúng ta đều được để trong phòng của cậu ở tầng trên, cậu lên xem có thứ nào cần lấy không, tớ ngồi dưới đây một lúc, sau này có thể không có cơ hội trở về đây nữa."
Tôi "Ờ" một tiếng rồi từ từ lên tầng trên, nền tường trước kia màu trắng tuyết giờ phủ đầy bụi xám, một góc tối đã từng đùa nghịch ở đó, vết bút chì viết lên đã mờ nhạt, tôi nhìn lên tường rồi chợt cảm thấy một chút đau thương.
Đồ đạc hồi nhỏ của tôi và Tần Chi Văn được xếp vào một góc, thực tế là chẳng có đồ đạc gì quan trọng cả, tất cả đều là sách, vở bài tập, vài món đồ chơi. Nhìn hết rồi tôi đi xuống dưới tìm Tần Chi Văn, thì phát hiện ra cậu ấy đang đứng trước tường của giếng trời, nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.
Còn khuôn mặt xanh gầy, cái cằm nhọn nhọn, có một ít râu, từ khi tôi bắt đầu nhớ lại, cậu ấy lúc nào cũng có khí chất lạnh lùng, vài giọt nước mưa rơi tí tách từ trên mái xuống.
Dường như thời gian như ngừng lại.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, môt lúc lâu sau mới cảm thấy có gì đó không bình thường.
Không phải là mệt đến mức ngủ quên rồi, mà là thái độ tĩnh lặng không một chút màng gì đến đời người, trong căn nhà cũ kỹ, lặng lẽ đợi thời gian trôi qua, đợi đến lúc bản thân mình biến thành cát bụi, lại theo gió bay đi.
Dự cảm không hay dồn vào đầu tôi.
"Muỗi, muỗi ơi?". Tôi thử gọi cậu ấy, cậu ấy vẫn cứ nhắm mắt, tôi đến kéo cậu ấy, toàn bộ cơ thể cậu ấy ngã xuống một bên, tôi đưa tay thử kiểm tra hơi thở ở mũi. Vẫn còn!
Cậu ấy không còn bất cứ ý thức nào nữa.
Tôi cũng không nhớ bản thân làm cách nào gọi điện thoại cho xe cấp cứu, chỉ nhớ là lúc đợi tiếng còi của xe cấp cứu đến thì đầu óc tôi đã là một khoảng trống rỗng, giống như trạng thái lúc ân ái với Cố Tông Kỳ.
Chỉ có tiếng mưa rào rào, tôi và cậu ấy, tĩnh lặng tựa vào nhau, ánh sáng trong suốt, không còn nhìn thấy bóng của hai đứa chúng tôi trên mặt đất, dường như mang theo cả đau thương và nóng sốt.
Rất nhanh chóng, Tần Chi Văn được đưa vào phòng cấp cứu, sau đó chuyển sang ICU, tôi thấy bố nuôi đứng trước cửa thang máy, khuôn mặt trang nghiêm nhìn tôi, tôi lúc ấy đã chuẩn bị làm thật tốt một dự định xấu xa nhất.
Từ bao giờ, trong tiềm thức Tần Chi Văn đã biến thành một làn nước, nhanh chóng bốc hơi, lập tức biến mất.
Có lẽ tuyết tung bay trong đêm giáng sinh ấy, cơ thể của cậu ấy vùi trong tuyết, hoàn toàn biến mất, lúc đó cậu ấy nói với tôi: "Tịch Tịch, chúng ta không thể ở bên nhau suốt đời rồi.", dường như là một kết thúc tồi tệ như thế.
"Không được như nguyện vọng của con đâu, ung thư giai đoạn cuối, ảnh hưởng đến não, hệ thần kinh đã có đặc điểm bị mất điều khiển, rối loạn chuyển hóa, trí lực giảm dần, ý thức bị ngăn cản, biểu hiện lâm sàng chủ yếu là hệ thống thần kinh và gan đều bị tổn thương..."
"Còn có thể sống được bao lâu nữa?"
Bố nuôi tôi đờ người một lúc, rồi lắc lắc đầu: "Đã đến giai đoạn này rồi, thì cũng có thể chỉ là mấy ngày."
"Con có thể đi thăm cậu ấy một chút không?"
"Ngay lập tức sẽ không tỉnh lại đâu, con tới nhìn cậu ấy thì cũng được."
Đường đi đến phòng bệnh hình như rất dài, một dải ánh sáng ở cửa sổ hành lang hình như cũng đã biến mất một nửa, tôi không ngừng hỏi bản thân, đây có phải đường thông giữa nhân gian với thiên đường. Phòng bệnh yên ắng, chỉ có ánh sáng yếu ớt của các loại máy móc, Tần Chi Văn nằm yên lặng trên giường bệnh, tôi bỗng nhiên hy vọng rằng cậu ấy cứ mãi mãi nhắm mắt thế này, không cần sống mà cũng không phải đi đâu hết.
Cậu ấy mãi không tỉnh lại, tôi không biết là tôi đã ngồi bao lâu nữa, thời gian bố nuôi tôi đến và cả Cố Tông Kỳ nữa, dường như tất cả mọi người đều khuyên tôi, bên tai văng vẳng những tạp âm, bọn họ đến rồi lại đi, chỉ có tôi như người máy ngồi nói đi nói lại một câu: "Để em đợi cậu ấy tỉnh lại."
Không biết đợi bao lâu, Cố Tông Kỳ đến khuyên nhủ tôi, bảo tôi đi ăn cơm, nhưng tôi ăn cái gì nôn cái đấy, đến cơm cũng không thể nhìn, hễ nhìn thấy là nôn mửa, tất cả mọi cách và những lời khuyên đều vô tác dụng.
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, trên cửa sổ một lớp khí trắng, những giọt mưa bị gió thổi biến dạng, rơi xuống đất vỡ tan, không biết là qua bao lâu, tôi nhìn thấy đôi mắt của Tần Chi Văn động nhè nhẹ, lông mi ở khóe mắt hơi rung rung, tôi ngay lập tức đứng dậy.
Tôi không biết làm sao có thể miễn cưỡng cười như thế, chằm chằm nhìn cậu ấy, không nói gì cả.
Khoảnh khắc ấy, chính là sự trống rỗng, mùa thu rốt cuộc đến thật nhanh như thế, đến cả mùa hè cũng mục rữa.
Cậu ấy nhìn thấy sự khác lạ của tôi lúc ấy, lại còn cả một cử chỉ nhấc môi đơn giản, lại thể hiện vô cùng khó khăn như thế, biểu lộ ra không phải là sự thoải mái mà là sự tự ti.
Bao nhiêu ngày, từ lúc bà ngoại qua đời, đến lúc cậu ấy bị bệnh, những đau đớn to lớn, cơn sóng cứ cuồn cuộn trong lòng tôi, bi thương là giọt nước mềm mại tàn nhẫn, tôi ho liên tục, tê liệt hết cả trái tim tôi, toàn thân dường như bị nhấn chìm trong sự yếu đuối,
Tôi cũng không biết trong lúc khóc mình đã nói những gì, dường như chỉ gọi tên Tần Chi Văn. Tôi cảm thấy từ lòng bàn tay đến não đều tê liệt, mạch máu hạ thấp xuống, ngộp thở.
Sự tê liệt một nặng hơn, giống như là ngạt thở, trước mắt tôi là một màu đen, rồi tôi không biết cái gì nữa.
Đợi lúc tôi tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ nữa, mở mắt ra thì nhìn thấy bình truyền nước bên người tôi, cái chất lỏng trong suốt nhỏ từng giọt từng giọt xuống, một cái bóng màu trắng lúc ẩn lúc hiện.
"Cậu ấy đâu, Muỗi ý." Tôi nhẹ nhàng hỏi, ngoan cố nhìn Cố Tông Kỳ .
Tôi không biết đó là cái ôm như thế nào. Mùi nước khử trùng trên người anh ấy giống như mùi nước mưa đêm hôm ấy, dường như mãi mãi ở một thế giới khác.
Tôi không nhìn thấy nét biểu cảm của anh ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi sắp rời xa rồi, cho nên anh ấy mới ôm tôi đau đớn như thế.
Nhưng mà, rõ ràng người phải rời xa không phải là Tần Chi Văn mà. Không phải, nhất định là tôi đang mơ, tất cả những điều này đều là mơ, Tần Chi Văn là một tên xấu xa, hồi nhỏ cậu ấy luôn nấp vào trong cái rương, đợi tôi không tìm được cậu ấy, hoảng sợ đến khóc ầm ĩ lên thì cậu ấy mới mở cửa nhè nhẹ từ trong rương đi ra, thò đầu ra rồi cười đáp: "Tịch Tịch, cậu thật là đồ ngốc."
Lúc ấy tôi vốn chẳng hiểu oán hận cái trò đùa ác của cậu ấy, chỉ cảm thấy nước mắt của bản thân nhất định sẽ đổi lấy được khuôn mặt của Tần Chi Văn .
Vậy, tất cả những điều này là mơ, Tần Chi Văn vẫn đang nấp trong thùng quần áo, chỉ là tôi không có nhiều nước mắt, có thể khiến cậu ấy mềm lòng mà chạy ra, nghĩ một lúc, tôi liền mỉm cười.
"Cố Tông Kỳ, có phải là em lúc nào cũng buồn nên thượng đế mới trừng phạt, muốn nước mắt của cả cuộc đời em chảy hết không?"
Anh ấy ôm tôi không nói gì cả, nước mắt tôi lại rơi tí tách lên áo blouse trắng của anh ấy, nước mắt chảy vào, mềm mại.
Bắt đầu trông và nói chuyện với Tần Chi Văn, mỗi phút giây đều không muốn dừng lại, tôi kể cho cậu ấy, tôi đã đọc một quyển sách rất điên khùng, quyển sách ấy đã làm tôi khóc rất nhiều, vậy thì những người trẻ, làm sao bị bệnh nặng rồi ra đi, họ rõ ràng vẫn chưa kịp yêu nhau thì đã phải phân cách.
Cậu ấy cố gắng nhìn tôi cười: "Bởi vì chúng ta đều có thế giới riêng, tớ cũng có thế giới riêng của tớ, cho nên tớ phải trở về đấy."
"Muỗi, cậu muốn trở về đâu chứ?"
"Tịch Tịch, tiểu thuyết có rất nhiều thủ thuật lừa người, có rất nhiều người yêu nhau, đều kết hôn rồi sinh con, sống hạnh phúc cả đời bên nhau."
"Muỗi, cậu muốn trở về đâu?"
"Tịch Tịch, nếu tớ đi rồi, cậu hãy rắc tro cốt của tớ xuống biển, đừng giữ lại gì hết."
Lúc đó tôi không thể thở vài phút, trong lòng đau đến mức chẳng còn tâm trí nào nhớ, tôi nhẹ nhàng hỏi cậu ấy: "Tại sao phải như thế, lẽ nào một chút nhớ mong cậu cũng không để cho tớ giữ ư, tro cốt cũng rắc hết, thế bên cạnh tớ còn có thể có cái gì chứ, cậu đi rồi, tớ chỉ có một mình, bây giờ ngay cả đến tro cốt phải rắc hết, lẽ nào sau này cậu không cần tớ nữa. Muỗi ơi, cậu dẫn tớ đi theo đi, nếu cậu bỏ tớ lại, cậu nghĩ tớ phải làm sao?"
"Tớ muốn cậu hạnh phúc, cho nên cậu phải sống cho thật tốt đấy."
"Muỗi, cậu có thể dẫn tớ theo không, cậu bỏ lại tớ một mình có ý nghĩa gì chứ, cậu muốn tớ phải thế nào, những ngày tháng sau này, cậu muốn tớ thế nào đây, lẽ nào cậu muốn nói với tớ, cậu yêu tớ, hy vọng tớ hạnh phúc, cho nên cậu muốn tớ phải sống, cố gắng sống tiếp, nói như thế là thế nào? Người không còn nữa, làm sao có thể coi như không có chuyện gì mà sống tiếp được chứ, cậu dạy tớ đi, dạy tớ làm thế nào để sống tiếp đi, cậu có thể đưa cho tớ một lý do để tớ tin tưởng không?"
Nước mắt tôi đã chảy đầy mặt, nghẹn ngào tưởng như không nói được nữa, nhưng mà tôi vẫn không ngừng nói: "Tớ làm không được đâu, tớ làm sao có thể quên hết mọi thứ mà sống tốt được, Tần Chi Văn, nếu như cậu nói Dụ Tịch cậu đi cùng tớ nhé, tớ nhất định không do dự gì đi theo cậu. Nhưng cậu lại bảo tớ sống tốt, cậu như thế thì gọi là cái gì chứ, cậu chết rồi thì chẳng còn biết gì hết, còn cậu bảo tớ làm sao có thể chấp nhận, làm sao có thể một mình chịu đựng chứ..."
"Tịch Tịch, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, sao mà cậu nói nghe quen thế!"
Mưa vẫn cứ rào rào rơi, trong không khí bao trùm khí ẩm màu xanh khói.
"Thật là, Muỗi, tớ thất bại rồi, cả cuộc đời đều bị cậu nhìn thấu, giả vờ tình cảm sâu sắc quả đã thất bại rồi."
Tôi đứng dậy, lau lau nước mắt, nhìn cậu ấy cười, sau đó đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng, chân tôi mềm nhũn ra, rồi ngất xuống.
Ngày Tần Chi Văn mất, là ngày mưa cuối cùng của tháng Tám.
Trên cánh cửa kính lớn đong đầy những giọt nước mưa, xếp theo hàng dọc, một khoảng mơ hồ, rồi bị gió thổi bay tung lên, căn bản không có điểm trọng tâm, cũng giống như nước mắt tôi, không biết từ đâu đến và chảy đi đâu.
Rốt cuộc con người, một lần rồi lại một lần, chảy bao nhiêu nước mắt, khóc cạn rồi, hay sẽ còn ẩm ướt.
Tôi vẫn còn nhớ đã nói với Cố Tông Kỳ và tất cả mọi người rằng: "Cầu xin anh, hãy để em chết đi, Muỗi không còn nữa rồi, em sống làm gì chứ, cầu xin mọi người...."
Tôi không biết đó là nước mắt của tôi hay là nước mưa nữa, hay là nước mắt của Cố Tông Kỳ, rơi trên cổ tôi, từng sợi trên thân thể trầm lặng xuống đến phát sốt.
Kể từ lúc đó, Cố Tông Kỳ ôm tôi suốt, đôi mắt tôi, một giây cũng không rời khỏi Tần Chi Văn đang ở trong quan tài. Cậu ấy dường như đang ngủ, tôi cứ luôn quên nói với Tần Chi Văn rằng, nốt ruồi ở đuôi mắt cậu ất là nốt ruồi nước mắt.
Cho nên cậu ấy đã xin hết nước mắt của cả đời tôi.
Sau khi mưa xong, trời sáng bừng, mát mẻ, ngủ trưa dậy, mở toang cửa sổ có thể ngửi thấy mùi không khí thoáng mát, mặt trời chói chang ở trên cao nhưng không còn khô nóng nữa, nơi nơi đều khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
Nếu như cuộc sống của tôi, là bãi cát được đắp bên bờ biển, tất cả những gì liên quan đến Tần Chi Văn chính là xương cốt trung tâm, khi hồi ức của cậu ấy dần dần theo sinh mạng biến mất, thì tất cả đều phân ly xa cách, cả bầu trời trước mặt tôi trở nên đen tối, bãi cát biển thành miếng đất bằng, chán nản tựa vào bờ biển.
Trì hoãn phản ứng PTSD[5'>, sau này mọi người nói với tôi như thế.
[5'> PTSD – viết tắt của cum từ Post Traumayic Stress Disorder- khủng hoảng tinh thần sau một biến cố.
Bởi vì đây là một bệnh thần kinh không thường gặp, không ai giải thích rõ ràng được nguyên do tại sao.
Mùa thu phức tạp và kéo dài này đã đến rồi.
Vì thế mà sự cô đơn của tôi theo năm tháng cũng dần dần đến.
Chương 12 - Anh sẽ mãi mãi bên em (Hết)
Trong lúc này tôi không biết bản thân mình nên có cảm xúc như thế nào, trong không khí mùi hoa thơm nồng, có một loại màu vàng non dịu dàng, nhẹ đến mức đụng nhẹ vào thôi cũng sẽ bay đi rất xa.
Có một thứ khiến con người vô tình say và quên đi nỗi nhớ.
Tôi nhè nhẹ để tập giấy lên mặt bàn, nhìn ánh sáng khắp bốn phía xung quanh dội đến, sau một lúc mệt mỏi, gân cốt trong cơ thể xuất hiện một cảm giác rất quen thuộc, trong nhà mọi cửa đều mở, không còn phân biệt được chỗ nào là nơi cất giấu kho báu của Pandora[1'>
[1'> Pandora: Là một hành tinh hư cấu trong vũ trụ, nơi đây chứa đựng rất nhiều tài nguyên quý giá.
Là bắt đầu hay kết thúc của một câu hỏi, tôi cũng không biết nữa.
Xung quanh vẫn cứ yên lặng, tôi thử hét một tiếng thật to: "Anh hai", nhưng chẳng có ai trả lời.
Tôi quay người nhìn phòng bên tay trái, không có ai, tiện tay mở cửa sổ nhìn từ ngoài vào, một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ, dựa vào tường, anh ấy đang châm thuốc hút.
Những ngày mùa đông gió thổi vừa to vừa mạnh, thổi bay khói thuốc lên cao, đằng nào cũng có một chút hơi ấm biến mất vào trong không khí lạnh, tôi im lặng, thở thật nhẹ, chỉ sợ rằng sẽ làm hơi ấm ấy biến thành nóng bức.
Tôi từ từ đi lại gần, không biết làm sao mở miệng nói, trong đầu hiện lên trăm nghìn câu hỏi, nhưng một câu cũng không nói ra được, chỉ có cách tốt nhất là để những ngón tay thô cứng sờ lên tường, bỗng nhiên người ấy cất tiếng hỏi: "Tịch Tịch à?"
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Vâng", rồi lại yên lặng đợi anh ta nói.
Nhưng anh ấy không có bất cứ biểu hiện nào cả, chỉ cúi đầu xuống, khói thuốc nghi ngút trên tay, tàn thuốc màu trắng đục rơi xuống, bị gió cuốn đi, không lưu lại một vết tích nào, khói thuốc vẫn cứ nghi ngút bay.
"Đọc xong chưa em?".
Tôi nhìn khuôn mặt anh ấy, rõ ràng là biết rằng anh ấy không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Rồi ạ".
Anh ấy đột nhiên cười lên, dập điếu thuốc trên tay, nhìn tôi nghiêm túc, nhưng trong khẩu khí lại có một chút gì đó đùa cợt: "Sao không khóc à, lúc Tần Chi Văn mất em khóc khủng khiếp lắm cơ mà".
Tôi miễn cưỡng nói: "Có lẽ em đã khóc hết nước mắt của cả đời cho Muỗi rồi".
Anh ấy lại hỏi: "Có cảm giác gì không, sau khi đọc xong?".
"Không có cảm giác gì đặc biệt cả". Tôi thành thật trả lời: "Dường như em vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, tất cả đều như mơ, cảm giác bản thân giống như sau khi chết một lần rồi tỉnh dậy, được hồi sinh, anh hai, anh không hiểu được cảm giác lại được trở lại làm người đâu".
Tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng em chỉ muốn biết, tại sao anh lại tự biến mình thành Muỗi, là do em quá nhớ thương cậu ấy, cho nên trốn tránh thực tại, hay là đều do mọi người cố ý sắp đặt tất cả thành như thế này?".
Anh hai không trả lời tôi ngay lập tức, anh ấy thuận tay đóng cánh cửa sổ phòng lại, sau đó anh ấy mới nói bằng một giọng có chút gì đó cố ý tạo vẻ thần bí: "Không có gì cả... một mùi hương quen thuộc?".
Không khí chuyển động thật chậm, dường như là ánh đèn điện vàng sáng chói, nước chảy ở trên tường xuống, cảm giác thật là thân quen, giống như hơi nước ở trong không khí không biết từ lúc nào đã thẩm thấu qua làn da, quen thuộc đến mức tôi không cần thiết phải dùng lý trí để phân biệt.
Một luồng điện lóe sáng trong não chói qua một mùi hương nồng nàn và trầm lắng. Trong khoảnh khắc ấy tôi còn tưởng rằng mình đang hoang tưởng, nhưng trong lòng đã xác định rõ ràng – là Tần Chi Văn, không, đó chỉ là một chút hương hoa mà anh hai mang đến cho tôi.
Thời gian ngủ quên ấy, là những đoạn đứt quãng rồi lại nối tiếp, giống như là quay một đoạn băng bằng một cái máy cũ kỹ, nó sẽ chạy tành tạch, luôn luôn không phân biệt được rõ ràng được đâu là thực tại đâu là giấc mơ. Tôi cứ cho rằng nguyên nhân là do Cố Tông Kỳ, mà không hề nghĩ rằng nguồn gốc lại ở chính bản thân mình, có thể tôi đã bị trúng một loại chất độc nào đó.
Lúc này tôi mới bắt đầu tiếp xúc với anh hai nhiều hơn, ngày trước chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt qua vài lần, nếu như tôi không còn nhớ gì nữa, bản thân đã ngủ quên để rồi nhận nhầm người thế này thì cũng là việc hợp tình hợp lý thôi.
"Mùi hương này... là thuốc phải không?".
Tôi khó khăn lắm mới mở được miệng, cảm giác say say lâng lâng dần dần xâm nhập vào trong não, anh ấy ngay lập tức mở toang cửa sổ ra, gió lạnh ở bên ngoài ùa vào, cái mùi hương ngào ngạt ấy cũng bay mất không một dấu tích.
"Lượng nhỏ LSD[2'>, còn được gọi là chất gây mê. Anh ấy mỉm cười, nụ cười chất chứa mùi vị của sự tự ti: "Tịch Tịch, vì em, anh có thể không sử dụng tối đa nó".
[2'> LSD – viết tắt của từ Lysergic acid diethylamide – thuốc gây ảo giác.
Tôi nghe xong mà lòng lặng xuống, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất trấn tĩnh. Tôi muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng chẳng câu nào tôi muốn biết câu trả lời cả, tôi tự nói với bản thân, mình có hỏi càng nhiều càng thấu suốt, liệu có tác dụng gì chứ? Người ở hiện tại và cả người ở trong trí nhớ của tôi đều đã biến mất rồi, thì tôi còn đau khổ đi tìm kiếm làm cái gì chứ?
Anh ấy nhấc tay lên, ngón út móc vào bên cánh cửa sổ, nhè nhẹ chà ma sát, giống như đang đợi một câu hỏi nào nữa từ phía tôi. Trên cánh cửa kính hóa ra còn đọng lại những giọt sương trắng trắng rồi từ từ biến thành những giọt nước nhỏ như những hạt ngọc trong suốt.
"Em không có gì để hỏi nữa à? Ví dụ như ai nghĩ ra cái chủ ý này? Ai là phạm nhân, ai là bị cáo? Ví dụ như Cố Tông Kỳ đã phản đối anh làm điều này nhiều thế nào? Hay là cậu ấy luôn tin rằng em sẽ khỏe lại, mà không tống em vào bệnh viện tâm thần?".
Lúc ấy tôi bỗng nhiên chẳng có cách nào chống đỡ câu hỏi ấy cả, chỉ nhìn anh ấy không suy nghĩ gì cả, rồi nôm na tự hỏi: "Bệnh viện tâm thần cái gì chứ?"
"Tịch Tịch, em có biết rằng lúc ấy tình trạng của em tệ thế nào không? Ngay cả đến bác sĩ tâm lý cũng được mời đến, em vẫn chỉ lắc đầu nói với bọn anh rằng không có chuyện gì. Sau khi Tần Chi Văn mất, bọn anh sợ em sẽ xảy ra chuyện nên giờ giờ phút phút bên cạnh em, an ủi em, em thì cứ một mình thẫn thờ, không khóc cũng chẳng cười, nhưng có một ngày em dường như biến thành người khác, ôm lấy anh gọi là Muỗi, sau đó những chuyện khác đại khái đều chẳng nhớ gì hết. Lúc đầu mọi người đều cho rằng em muốn làm mọi người yên tâm nên mới làm thế, nhưng sau này mới biết rằng đây là một loại bệnh tâm lý, em thật sự đã không còn nhớ gì nữa".
"Bệnh gì chứ?".
"PTSD, khủng hoảng tinh thần sau một biến cố".
Tôi giữ tay trên trán, hằm hằm đón lấy ánh nắng mặt trời, để bản thân bừng tỉnh lại một chút, hoặc là đủ để nhớ lại đoạn đứt của một vài mắt xích, nhưng mà không làm cách nào nhớ lại được hết.
"Bác sĩ nói những điều này, anh cũng không hiểu, mà cũng không nghe được hết, chỉ biết đại loại nói là em đang sống trong một không gian mà em tự tạo ra, dựa trên những suy nghĩ ở tận đáy lòng em, không muốn nghĩ đến những ký ức đau khổ, bệnh này ít nhất thì một tháng là có thể chữa khỏi, còn lâu thì là vài năm. Lúc ấy mọi người đều không biết làm cách nào cả, chỉ có Cố Tông Kỳ nói rằng, thế thì cứ để tự cô ấy bước ra ngoài, phải mất bao nhiêu lâu cũng sẽ đợi".
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: "Vì vậy nên mọi người cứ nhìn em quên đi Cố Tông Kỳ và coi anh là Tần Chi Văn, mà chẳng thể làm gì hết ư?".
"Không phải là mọi người không thể làm, mà là không có cách nào để làm cả". Anh ấy thở dài một tiếng, rồi vô thức nhún nhún vai, tỏ một thái độ hoài nghi: "Dụ Tịch, thực tế thì cơ bản anh không có quan hệ thân thiết gì với em cả, trong chuyện này người chịu nhiều tổn thương nhất thực sự phải là Cố Tông Kỳ, còn anh chỉ là một người qua đường".
"Thậm chí anh có thể từ chối không đóng vai Tần Chi Văn, để mặc em sống trong cuộc sống giả tạo của thực tại, cũng chẳng có một chút gì liên quan đến anh cả". Anh ấy kéo dài miệng ra nói: "Dụ Tịch, nếu anh nói anh rất ghét em thì sao?".
Tôi nhăn nhăn nheo mày, nhìn anh ấy, soi đoán lời anh ấy nói là thật hay giả, trong lòng cũng đã hiểu được một nửa, nhưng trên miệng không muốn thể hiện sự yếu đuối: "Anh ghét em là việc của anh, nhưng em chẳng có tý cảm giác gì là có lỗi với anh cả".
Đôi mắt tròn xoe của anh ấy bỗng nhiên xếch ngược lên, nhìn lúc này anh ấy với hình bóng Tần Chi Văn khác nhau hoàn toàn, anh ấy nhìn tôi thật lâu, sau đó lại đột nhiên quay người đi cười thật to: "Được rồi, được rồi, trêu em thôi!".
"Anh chỉ muốn trêu em thôi, nếu không thì, cũng chẳng phải làm nhiều việc như thế".
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt phức tạp, kèm theo một nụ cười thật nhẹ nhàng.
Nhưng tôi biết rằng những lời nói đó là thật lòng, anh ấy ghét tôi, không thích tôi, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận thấy điều ấy. Một người em trai cùng dòng máu với anh ấy, vì tình thanh mai trúc mã đã làm rất nhiều việc như thế, bất kỳ là ai cũng đều không thể thấy nhẹ nhõm được. Như thế thì Tần Chi Văn, thực sự là đã có rất nhiều rất nhiều chuyện không kể với tôi, nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đã từng mang đến cho tôi không biết bao nhiêu sự bao dung ấm áp, như thế là đủ rồi.
"Tốt rồi, Dụ Tịch, anh phải giả mạo Tần Chi Văn đã quá lâu rồi, cuối cùng thì cũng đã có thể trở về làm chính bản thân anh, em cũng ra khỏi cuộc sống này đi, Cố Tông Kỳ bây giờ cũng không có gánh nặng gì cả". Anh ấy quay người lại với nụ cười đầy ấm áp: "Bọn em kết hôn phải mời anh đấy nhé".
"Vâng, em sẽ mời mà, thế còn anh hai thì sao?".
"Anh á?".
Tôi mỉm cười: "Em không tin anh là loại hòa thượng như Tần Chi Văn đâu nhé".
Anh ấy cũng chỉ mỉm cười, nụ cười cực kỳ giống Tần Chi Văn, không, mà là cực kỳ giống nụ cười ấm áp của anh ấy lúc kể truyền thuyết kiếp trước và kiếp này lúc ở Tây Tạng, giống như một tấm lưới được đan dày chi chít bằng những niềm vui và sự hạnh phúc của tôi, nụ cười ấy dường như chất chứa một chất thiền vô hình.
"Thuận theo tự nhiên vậy, em thấy sao, Dụ Tịch?".
"Em về trước đi, anh vẫn muốn ở lại đây thêm một chút nữa". Anh ấy mỉm cười với tôi. "Em cũng có thể ở lại đây thêm chút nữa, sau này muốn đến lúc nào thì cứ đến thoải mái, chỉ là, sợ rằng số lần em đến đây sẽ ngày càng ít đi thôi".
Từ phía cửa sổ này nhìn ra ngoài, thành phố sắp vào đêm, khu trung tâm thành phố lấp lánh ánh đèn rực rỡ, con đường kéo rất dài, như có thể chạm vào lớp sương mù xa xôi.
Chầm chậm bước ra khỏi căn phòng, tập giấy trắng như tuyết vẫn lặng yên nằm trên bàn, tôi đưa tay ra định cầm lên nhưng chợt một cơn gió thổi qua, những cánh tuyết ấy bay tung lên, và tôi chỉ kịp bắt được một tờ.
Có lẽ chúng không cần đến tôi, tôi tự nhủ như thế, buông lỏng bàn tay, để tất cả chúng lăn xuống mặt đất, rồi nhìn chúng mỉm cười, tôi đứng lên, đầu không ngoảnh lại bước đi.
Những gì đã qua chẳng khác gì một giấc mơ, để rồi đến khi tỉnh lại chính là lại trở về thế giới của con người.
Đêm đông lạnh những bông tuyết trắng bay bay, bao phủ khắp không gian, tôi bước đi một mình trên con đường, rồi lướt qua những dòng người trên phố, ánh đèn điện đêm làm cái bóng người dưới chân kéo dài ra, nhưng tôi lại cảm thấy không có gì thoải mái như thế.
Về đến ký túc xá, lúc mở tủ quần áo, hộp sáp thơm Hoa Mỹ đã không còn thấy nữa, nhưng trên quần áo vẫn còn váng vất mùi hương. Tôi mở toang cửa sổ để không khí lạnh ở bên ngoài thổi vào cuốn hết đi mùi hương mê hoặc ấy.
Để tất cả theo gió bay đi, chỉ lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp nhất tôi và Tần Chi Văn ở bên nhau.
Có lẽ đây chính là bí mật để chôn vùi kỷ niệm.
Lặng lẽ dựa vào bức tường treo ảnh hoa hướng dương của Van Gogh, một màu vàng tươi được ánh đèn đêm tối tối mờ mờ trở nên ngày càng tươi. Tôi quỳ xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh. Mặc dù đây chỉ là một bức tranh đã được phục chế, nhưng nó giống hệt như bức tranh tôi thấy trong album ảnh, hoa hướng dương chất chứa sự ấm áp và kiên cường, vẻ ngoài mang màu sắc rực rỡ sống động, nội tâm yếu mềm, nhạy cảm.
"Ngôn ngữ loài hoa hướng dương chính là tình yêu thầm lặng".
Tôi cười nhạo chính khuôn mặt trong gương của mình, suy nghĩ một lúc, tôi nhẹ nhàng tháo bức tranh hoa hướng dương xuống, tôi nghĩ, nếu bức tranh này được treo ở trong cái nhà trống rỗng của Cố Tông Kỳ, thì dù nó chỉ nằm lặng lẽ ở một góc thôi cũng sẽ thật ấm áp.
Tôi đến nhà Cố Tông Kỳ, anh ấy vẫn chưa về nhà, không biết như thế nào mà tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc tôi vừa bật đèn trong phòng khách lên, định rót một cốc nước nóng để làm ấm đôi bàn tay đang lạnh cóng thì có tiếng mở khóa cửa, tôi quay đầu lại nhìn, không nói một câu nào cả, đúng như trong dự đoán, tôi tiến lại gần Cố Tông Kỳ mỉm cười: "Anh về rồi à?".
Anh ấy nhìn tôi với thần sắc phức tạp, cũng không nói một câu nào cả, nhưng khuôn mặt của anh ấy nghiêm khắc một cách đáng sợ. Cặp lông mi dài của anh ấy khẽ rung rung, trong ánh đèn nến, nổi lên một bóng đen nhàn nhạt, trong khoảnh khắc tôi có chút thẫn thờ, anh ấy phản ứng còn nhanh hơn cả tôi, hơi thở vẫn còn đang ở trong lồng ngực, hỗn loạn tuôn ra ngắc ngứ: "Em... Tịch Tịch... Em trở về rồi ư?...".
Tôi giật mình một chút rồi đáp lại ngay: "Em không về thì đi đâu nữa".
Cố Tông Kỳ nhẹ nhàng thở một hơi thoải mái, đứng bên tôi, chiếu dưới ánh đèn vàng khuôn mặt anh ấy lấm tấm những giọt mồ hôi, anh ấy chăm chú nhìn tôi một lúc, đột nhiên lắc lắc đầu rồi mỉm cười, tự nói với chính mình: "Anh thực sự là đồ ngốc rồi... Anh sợ em sẽ...".
Anh ấy rót một tách trà, thổi thổi cho đỡ nóng một cách cẩn thận. Tôi nhìn theo anh ấy, một hình dung thật là quen thuộc. Ngày xưa, có rất nhiều khi anh ấy cứ thích pha một tách trà, từ từ uống từng ngụm nhỏ, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Tông Kỳ luôn nói rằng tôi không vui vẻ, nhưng ẩn giấu trong đáy lòng anh ấy mãi mãi còn buồn hơn tôi, suy nghĩ lo lắng hơn tôi rất nhiều.
Tôi vô thức nhìn anh ấy rồi buột miệng nói: "Cố Tông Kỳ à, em đã nhớ lại rồi". Sau đó tôi lại thật nhanh nói thêm một câu: "Tất cả".
Trong khoảnh khắc ấy, các ngón tay của anh ấy đột nhiên run lên, không gian giữa chúng tôi im lặng đến mức đến hơi thở cũng trở nên thận trọng, cả hai nhìn vào hơi nóng bốc lên từ tách trà bỗng nhiên bị đứt đoạn, biến thành một dòng hơi nước méo mó.
Anh ấy nhìn về phía tôi, gần như không có một chút biểu cảm gì hết, giọng nói vẫn cứ thật nhẹ nhàng: "Em nói cái gì cơ?".
"Em nhớ lại rồi, Muỗi đã đi rồi, em đã quên rất nhiều chuyện xảy ra khi chúng ta bên nhau, phải không anh?".
Khoảng không gian im lặng lại bao trùm một thời gian rất lâu, sau đó tôi nghe thấy âm thanh va chạm của kệ bếp bằng đá với ly sứ, giòn tan, chỉ là lặng lẽ một lúc, những ấm ức và buồn đau trong lòng tôi bị kìm nén quá lâu tuôn trào ra, kèm theo cả nước mắt.
"Cố Tông Kỳ, em xin lỗi... em xin lỗi...".
Anh ấy ôm lấy tôi, trong vòng tay ôm chặt của anh ấy chính là nơi ấm áp và an toàn nhất trên thế giới, cái ôm này không biết trong quá khứ đã gần gũi nhiều như thế nào, mà bây giờ lại thân thuộc đến như thế.
Có lẽ tôi đã quá quen thuộc với những cái ôm của anh, cho nên lúc buông ra mới tiếc nuối đến như thế, dù có đi lòng vòng một vòng rồi thì cũng vẫn trở lại chỗ cũ.
Anh không nói gì cả, chỉ ôm tôi thật chặt thật chặt, một cái ôm thật lâu, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng gió đang thổi mạnh bên ngoài cửa sổ, tiếng khóc rưng rức của tôi nhưng lại chẳng nghe được tiếng nhịp đập của trái tim Cố Tông Kỳ. Một lúc lâu sau, khi tôi đã khóc cạn cả nước mắt, tôi mới cảm nhận được đầu của anh đã gục vào vai tôi từ lúc nào, cảm giác anh thế này giống như một đứa trẻ đã quá buồn đau.
Tôi chỉ thử cử động nhẹ một cái, đã lại bị anh giữ chặt lại, tôi không thể phân biệt được tâm trạng lúc này của anh, chỉ là cảm thấy giọng nói của anh có chút nhẹ nhõm. Tôi biết một giọng nói kiểu như thế, đó là lúc còn nhỏ khi tôi một mình bị lạc, đến tối may mà có một người lạ tốt bụng đưa tôi về nhà, bà ngoại liền ôm lấy tôi, vừa khóc vừa cười, đôi bàn tay đặt lên bờ vai tôi, giọng đau thương khó nói thành lời: "Tịch Tịch, đừng chạy lung tung nữa nhé, để bà được ôm cháu thêm một lúc nữa nào".
Lại qua một hồi lâu nữa, tôi thử cố gắng cử động một cái thật mạnh, anh dần dần buông lỏng tay ra, lúc anh quay đầu ra, tôi giật mình thấy ánh mắt đo đỏ, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Cố Tông Kỳ đã chạy vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại, một lúc sau anh bước ra, trong mắt vẫn còn chút quầng đỏ, nhưng thần thái đã thoải mái hơn rất nhiều.
Có lẽ lúc ấy cả hai người đều có phần ngượng ngùng, Cố Tông Kỳ nhìn tôi, tôi liền nhẹ nhàng bước qua, rót một tách trà để vào lòng bàn tay, hơi thở đến phức tạp khó tả đang luân chuyển trong không khí, bỗng nhìn anh chỉ vào bức tranh hoa hướng dương treo trên tường rồi cười lên: "Có phải em thích trường phái ấn tượng phải không, làm sao lại chuyển bức tranh này về đây?".
Tôi quỳ xuống, nhìn lên phía trước, cắn môi nói: "Ai đã nói với em rằng, ngôn ngữ của hoa hướng dương chính là tình yêu thầm lặng chứ?".
Anh không nói gì nữa.
"Em rất ghét cái loài hoa quá tự tin thế này, chỉ là lúc đầu thần Apollo[3'> tự nhiên hứng thú với trò tiêu khiển này, nên đã khiến cho những cô gái xinh đẹp phải một đời cô đơn, cuối cùng mới hóa thành loài hoa này. Hãy thử nghĩ xem như thế có xứng đáng chút nào không, ngày ngày đứng đợi ở một chỗ trông ngóng theo người mình yêu, nhưng lại mãi mãi không thể chạm được đến, tình yêu như thế, có phải có chút gì thật ích kỷ phải không?".
[3'> Là thần ánh sáng chân lý và nghệ thuật trong Thần thoại Hy Lạp.
Anh vẫn không nói gì cả.
"Nhưng mà, tình yêu thầm lặng và thuần khiết như thế này, lại vô cùng quý giá. Em yêu anh, chỉ là việc của riêng em, chẳng có liên quan gì đến anh cả, hoa hướng dương chắc cũng nghĩ như thế nên mới ngày ngày, tháng tháng, năm năm nhìn về phía mặt trời". Tôi quay mặt đi, cười nhạt: "Rất giống anh nhỉ, có lẽ, lúc anh nói với em, em chỉ xem nó là một sự tưởng tượng đẹp đẽ".
Cố Tông Kỳ cúi đầu xuống, nụ cười cũng nhạt dần, anh ấy chỉ nhìn tôi và vẫn không nói gì cả.
Anh vốn là một người không nói nhiều, tính cách rất nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng chính sự im lặng như thế lại khiến tôi không nỡ rời xa.
Tôi đứng bật dậy, thở một hơi thật thoải mái rồi nghiêm túc nói: "Cố Tông Kỳ, em nghĩ là em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng em thực sự không biết bắt đầu từ đâu cả, cảm giác này em biết là anh sẽ hiểu.".
Tôi dùng sức cắn vào môi, tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, trong đáy đôi mắt của anh có những tia sáng không biết phải gọi tên như thế nào lóe lên, tôi lại nói: "Cố Tông Kỳ, em không biết phải nói như thế nào nữa, nhưng anh biết là em yêu anh mà".
Trong không khí hơi ẩm đã giảm xuống, có thoang thoảng mùi hương của nước hoa xịt phòng, lòng tôi có chút thẫn thờ rối loạn, nhưng vẫn rất yêu thích, lặng lẽ chờ đợi đáp án của anh ấy.
Song, Cố Tông Kỳ lại hỏi: "Tịch Tịch, em có nghe Dương Thiên Hoa chứ?".
Tôi có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vâng, sao thế ạ?".
"Dương Thiên Hoa có một bài hát Thành phố nhỏ câu chuyện lớn bản tiếng Quảng, em đã nghe qua chưa?".
Tôi chỉ mơ mơ hồ hồ là có nhớ cái tên này. Cố Tông Kỳ đi lên phòng rồi mang một cái mp3 xuống, nhét tai phone vào tai tôi, rồi ấn nút bật nhạc lên, hơi thở cô đơn bay đến trước mặt.
"Dường như vì anh yêu em mà tuổi trẻ của anh mới bắt đầu, nhưng lại bắt anh phải chứng kiến sự đổ vỡ của từ yêu đó, khi em bị mất trí nhớ, anh muốn đảo ngược số mệnh, chỉ khi bệnh mất trí nhớ của em ngày càng nặng hơn, em đã không còn nhớ anh nữa, nhưng em lại có một số mệnh mới, giống như hồ ly tinh vậy, không cho phép anh lại gần, cũng không còn một ký ức nào cả, quên đi người tình cũ của mình rồi lại ghi nhớ một số phận tình yêu đồng cảm khác".
Dương Thiên Hoa vẫn nhẹ nhàng cất giọng hát, tôi đột nhiên nhớ đến MV (music video) của cô ấy, trong khung cảnh từng đợt sóng biển xô nhau vào bờ, chiếc nhẫn của cô ấy lặng lẽ nằm ở lan can tầng lầu, nhưng chàng trai ấy, đã không còn nhớ cô và tình yêu của cô nữa.
Tôi nhìn Cố Tông Kỳ, rất lâu sau đó anh mới nói với tôi: "Tịch Tịch, anh đã rất sợ, em sẽ suốt đời không nhớ lại nữa, anh sợ rằng, đây là kết cục của chúng ta".
"Thật may, em đã trở lại... Anh yêu em".
Dường như ngày tháng vừa quay ngược trở lại như trước, trời vẫn có chút lành lạnh, có những lúc ông mặt trời bé nhỏ đáng thương ló ra từ trong những đám mây dày đặc, và làn sương mù, chiếu ánh nắng của mình bên khung cửa giảng đường, lúc đó tôi thích liếc mắt lên, để mặc cho đầu óc được tự do lang thang.
Có những lúc tôi nhớ đến Tần Chi Văn, nhớ đến đôi mắt ngước nhìn thật đẹp của cậu ấy, vô cùng rõ nét và đã đi rất xa rồi, nhưng trong lòng tôi, sự đau thương thực sự đã không còn nữa, mang đến là sự nuối tiếc và những kỷ niệm mờ mờ.
Tôi nghĩ tôi sẽ sống rất tốt, rất vui vẻ và sẽ hạnh phúc.
Gần đến kỳ nghỉ đông cũng là lúc kỳ thi cao học được tổ chức hàng năm cũng gần đến. Tôi thường xuyên bị ông chú lôi đi học ôn, thầy ấy gần đây mới mua Buick Regal, rất háo hức lái xe đến học viện rồi để sư đệ lái xuống bãi gửi xe.
Hôm ấy chúng tôi viết xong báo cáo rồi thử xe của sếp ở dưới lầu, tôi chẳng có ấn tượng tốt gì với loại xe Buick này cả, liền nói với sư đệ: "Chị thấy xe Buick là ghế ngồi của những nhà doanh nghiệp nông dân."
Sư đệ cười đáp: "Chị cẩn thận không sếp nghe thấy đấy, em cũng không thích loại này, BMW Z4 mới tuyệt".
"À, xe ấy á, giống như bắt chước loại xe của CIA, dùng rìu chặt mấy chục phát".
Cậu ấy tiến gần tôi, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kiêu ngạo: "Chị nói đi, chị thích loại xe nào?".
"Maybach, Bentley, Ferrari, SUV".
Cậu ấy cười to: "Há há, em đoán là chị đã đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá rồi, đứa em gái họ em cả ngày nói này nói kia về Nguyễn Chính Đông trong truyện Hẹn đẹp như mơ gì gì đấy đi xe Maybach, xem ra bọn chị đúng là một lũ con gái ngốc nghếch, chị có mua xe không?".
Tôi tất nhiên sẽ trả lời: "Đương nhiên là không mua".
Cậu ấy khớp một lúc: "Chị muốn mua xe Gundam à?"
"Không biết lái, mua xe làm gì chứ? Muốn ra ngoài thì bắt taxi là được rồi, nếu sau này dân Thượng Hải xuất khẩu Gundam, thì chị nhất định sẽ đi mua, sau này đi mua sắm đều đi bộ".
"Ấy, Dụ Tịch, người yêu chị đi xe gì nhỉ?".
Tôi có chút phân tâm: "Cố Tông Kỳ á? Anh ấy không có xe, kiểu người đã có nhà riêng rồi, căn bản là sẽ không mua ô tô để lại phải chịu thêm quá nhiều chi phí nữa, lương của bác sĩ cũng không cao mà".
"Làm ở bệnh viện Đông Hoa?".
"Ừ".
Cậu em nhìn tôi với con mắt kỳ quái: "Người như anh ấy được xem là người có tiền rồi, bệnh viện mà, bác sĩ mà không có khoản thu nhập "mềm" thì chị nói xem có không, cô nương à làm sao lại ngây thơ thế?".
Lúc ấy trong lòng tôi không thoải mái, tôi nghĩ đến Cố Tông Kỳ, nhìn anh ấy chăm sóc đối xử với bệnh nhân vô tư trong sáng như thế thì không thể giống loại bác sĩ như cậu ấy nói. Hay là sau lưng tôi thì cũng có những vết không được đẹp cho lắm.
Tôi bỗng nhiên rất muốn biết điều đó, vấn đề này trước giờ tôi chưa bao giờ có ý định muốn tìm hiểu cả, rốt cuộc là thế nào.
Vì vậy tôi nghĩ ra một cách là sẽ đến bệnh viện Đông Hoa.
Vừa vào thang máy lên tầng hai, tôi đã thấy một nhóm người đang đứng ở cửa phòng khách, rất nhiều bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng đang vây quanh một bà cụ cao tuổi, người nhà của bà cụ thì đông nghịt, ồn ào vây quanh thành một vòng.
Tôi tò mò ngó đầu ra xem, Cố Tông Kỳ quả nhiên có trong tốp người đó, trông rất đẹp. Anh đang bắt tay người nhà bệnh nhân thì trông thấy tôi, liền tiến về phía tôi mỉm cười, tôi nheo mắt, đi theo thang máy lên tầng rồi.
Văn phòng có mấy bác sĩ thực tập đang dán đơn báo cáo, tôi kéo ghế ra ngồi, phòng làm việc của Cố Tông Kỳ hình như vừa được dọn dẹp, rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện ra trong sổ khoa ngoại lộ ra một bao lì xì, tôi đang định kéo ra thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, có lẽ do tôi đang làm chuyện mờ ám nên tay run lên, không cẩn thận làm rơi quyển sách xuống đất, một bóng người quỳ xuống nhặt lên, Cố Tông Kỳ cười một cách bất đắc dĩ: "Dụ Tịch, làm gì thế?".
Tay tôi vẫn còn đang cầm một cái phong bao màu đỏ, tôi nheo mắt, những người khác đều trở về vị trí làm việc riêng của mình, tôi thấp giọng, có chút giận dữ nói: "Đây là cái gì?".
"Ừ, cái gì?".
Tôi giơ cái phong bao cầm trên tay lên, nheo mày nhìn anh ấy.
Cố Tông Kỳ xem một lúc, rồi bỗng nhiên mỉm cười, đưa tay ấn nhè nhẹ lên trán tôi, ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Bé ngốc, em mở ra xem đi".
Tôi nghi ngờ mở, rút ra xem, kết quả khiến Thượng đế cũng phải cười, chỉ có một đồng tiền một tệ màu xanh, tôi rút ra rồi giơ lên cửa sổ, thật không thể tin được, tôi hỏi: "Thật ư, chỉ một tệ ư?".
"Lừa em làm gì chứ?" Anh lại cười, "Em cho rằng đó là phong bì à?".
Tôi không biết phải nói gì, chỉ vào cái bao lì xì rồi nói cùn: "Thì đây đúng là lì xì mà, phong bì có màu đỏ còn gì?".
"Vừa nãy em cũng nhìn thấy bà cụ ở phòng khách chứ, sáu mươi năm trước được gả đến đây, trải qua cuộc sống vất vả với gia đình, một tệ với bà cụ bằng một trăm một nghìn giá trị tiền bây giờ, lúc nãy khi xuất hiện bà cụ cho bọn anh mỗi người một bao lì xì, mọi người lúc đầu nghĩ này nọ nhưng sau đều cầm, nói là phong bao may mắn".
Tôi nhìn xung quanh một cách nghi ngờ, nhưng quả nhiên trên bàn ai cũng có một bao lì xì y như của anh ấy, Cố Tông Kỳ mỉm cười nói: "Cô ngốc, em là Ủy ban chống tham nhũng à, sao mà nhạy cảm thế".
Tôi bĩu môi: "Em để bụng lắm đấy, việc này em không thích".
"Anh biết mà". Anh mỉm cười, nụ cười như gió mùa xuân thổi trên khuôn mặt: "Em yên tâm, anh không thế đâu".
Buổi tối lúc trở về nhà, mẹ tôi bất ngờ gọi điện thoại đến báo tôi về nhà ăn cơm tối. Lúc đó tôi và Cố Tông Kỳ đang ở siêu thị mua đồ, người ra vào đông và ồn ào quá, chẳng nghe rõ tiếng điện thoại.
Tiếng mẹ có chút không bình thường: "Tịch Tịch... Con lúc nào thì về nhà ăn cơm...".
Tôi nheo mày, bước đi không biết từ lúc nào cũng chậm lại, Cố Tông Kỳ hình như đã để ý thấy tôi có điều gì bất bình thường, liền dừng lại, nhẫn nại đứng bên cạnh.
"Nhà có chuyện gì ạ?".
"Không có gì đâu anh, chỉ là sắp đến Tết rồi... về nhà ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện...".
Tôi cũng không nhớ lần cuối cùng tôi nói chuyện với mọi người trong nhà là bao lâu rồi nữa, cứ nghĩ đến cô em gái của mình là tôi nổi hết da gà, tốt nhất là không hứa hẹn chính xác thời gian nào cả: "Khi nào con rảnh nhé, gần đây con bận quá".
"Vậy tối ngày mai đi, dẫn cả Cố Tông Kỳ về luôn đấy".
"Dạ... ngày mai á?".
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì tiếng điện thoại bị ngắt, màn hình tối lại, trong lòng có chút hậm hực, giọng hơi không vui nói: "Tối mai về nhà ăn cơm, mẹ em bảo cả anh đến".
Anh ấy mỉm cười đáp: "Không tốt à?".
"Không phải là tốt hay không tốt, mà là em không muốn về". Tôi miễn cưỡng cười một cái: "Anh hiểu mà".
"Anh hiểu, nhưng họ nói thế nào cũng là bố mẹ của em, được rồi, Tịch Tịch, đừng nghĩ nhiều nữa". Anh nắm lấy tay tôi, ấm áp như đang an ủi tôi cứ yên tâm: "Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức gặp bố mẹ em". Anh đột nhiên cười: "Cũng căng thẳng đấy, sao bây giờ nhỉ?".
Tôi cũng không biết rốt cuộc phải làm sao, về ăn tối nói là chuyện lớn thì cũng không lớn, chuyện nhỏ thì cũng không nhỏ, hơn nữa tôi lại là người vô kỷ luật quen rồi, không hiểu những quy tắc, trong lòng tôi cứ cảm thấy đây là một bữa tiệc.
Lúc tôi thấy Dụ Lộ ngồi trong phòng khách ăn mặc thật đẹp, chủ động đòi đi pha trà, tôi cảm nhận được ánh mắt to tròn của nó không ngừng nhìn Cố Tông Kỳ.
Dì út hình như cũng không tinh tế lắm, hoàn toàn không hiểu cứ nhìn vào phòng tôi thật ngớ ngẩn, đương nhiên mẹ tôi thì quý Cố Tông Kỳ hơn cả tôi, lại còn lấy cả album hồi nhỏ của tôi ra khoe.
"Đây là lúc đi Bắc Kinh, dẫn Tịch Tịch đi xem bảo tàng gấu trúc, Tịch Tịch rất thích gấu trúc đấy".
"Đây là hình lúc học cấp hai, lúc đó nó không nghe lời, chơi bóng rổ đến mức nghiện, lại còn mải đọc truyện tranh, không chịu học hành, suốt ngày khiến người khác lo lắng".
"Đây là ảnh tốt nghiệp, nói thật là, lúc lớn rồi, Tịch Tịch không còn khiến cả nhà phải lo lắng nữa".
Tôi nhìn Cố Tông Kỳ chầm chậm lật từng trang album, lúc nghe mẹ ngồi giới thiệu thì lườm trộm tôi, ánh mắt chứa đầy niềm vui, tôi cũng cười trộm theo, trong lòng vô cùng thích thú và thỏa mãn.
"Hai đứa Dụ Tịch và Dụ Lộ, Lộ Lộ thì rất ngoan, cháu xem này, đây là ảnh lúc hai đứa đi công viên, hai chị em nhìn không giống nhau nhỉ? Ai xinh hơn nhỉ?".
Tôi thấy Dụ Lộ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tông Kỳ, cười và nói bằng giọng rất ngọt: "Anh rể cảm thấy em và chị ai xinh hơn? Trong mắt mình thì người yêu lúc nào cũng như Tây Thi nhỉ?".
Con bé này, đúng là có ý đồ mà, tôi có vé chờ đợi xem Cố Tông Kỳ sẽ nói gì, thật bất ngờ là anh ấy lại ngượng ngùng cười đáp: "Hình như có cách nghĩ như thế đấy, Dụ Tịch, thực tế là nếu chàng trai nào thích em, thì anh ta cũng sẽ cảm thấy em càng đẹp hơn".
Lúc ấy, ánh mắt chúng tôi giao hòa, tim đập nhanh hơn, liếc nhìn trộm nhau mỉm cười.
Bữa cơm cũng được coi là hài hòa, không khí bàn ăn cũng không đến mức buồn tẻ, ăn xong bố tôi gọi Cố Tông Kỳ vào phòng đọc sách nói chuyện, tôi và Dụ Lộ ngồi trên ghế sofa xem phim.
Mấy ngày hôm nay bận rộn thi cử, chẳng ngủ mấy, trên ti vi đang phát một bộ phim thật nhàm chán, nhân vật nữ khóc thảm thiết: "Tại sao mọi người lại đối xử tốt với cô ta thế chứ?".
Tôi tiện mồm liền nói: "Bởi vì cô ta là nữ chính thôi, cho nên bạn bị ruồng bỏ cũng là chuyện dễ hiểu mà".
Dụ Lộ ngồi bên cạnh cười nhè nhẹ, giọng nói hạ thấp xuống: "Dụ Tịch, chị đang nói bản thân chị là nữ chính đấy à?".
Tôi vội đáp: "Không, em đừng có nghĩ nhiều".
"Nhưng Dụ Tịch à, họ đối xử với chị đúng là rất tốt, chị đúng là nữ chính trong bộ phim, dù có dằn vặt, dù có đau khổ thế nào đi nữa thì vẫn luôn có người quan tâm đến chị, yêu chị, bảo vệ chị, giống như Cố Tông Kỳ vậy"