Khách qua đường vội vã
ễu7' đúng không nhỉ?"
7 Cụm từ này có nghĩa là khói bếp bảng lảng.
"Ừ, đúng, nhưng đa số mọi người đều chỉ nghĩ đến từ Nghiên trong 'Xá Tử Nghiên Hồng' thôi."
8 Từ 'Nghiên' và 'Yên' trong tiếng Trung, có phiên âm phát âm gần giống nhau, 'Sa Xá Tử Nghiên Hồng' lại mang nghĩa rực rỡ, xinh đẹp.
"Ý hiểu này nghe rất thơ mộng."
"Em thấy giống với tên một tiểu thuyết của Quỳnh Dao không?"
"Dạ không, em thấy giống với cái tên trong tiểu thuyết võ hiệp hơn."
"Thực ra là vì bố mẹ chị, hai người quen nhau ở Lư Sơn, vì thế cái tên này bắt nguồn từ 'Mặt trời chiếu đỉnh Hương Lư mây tía vờn quanh sương mờ bảng lảng'."
"Bố mẹ chị thật yêu thương nhau."
"Phải rồi, yêu thương nhau trọn đời. Họ đã qua đời mười mấy năm trước rồi."
Thẩm An Nhược im lặng một lúc: "Em xin lỗi."
"Không sao đâu, qua lâu rồi mà. Chị đã từng nghĩ đến việc đổi tên, vì cái tên này luôn bị người khác chê cười, nhưng nghĩ đến nguồn gốc của nó, lại thấy do dự."
Thế giới này thật kì diệu, họ đang nói chuyện, người ngoài nhì vào có lẽ trông chẳng khác gì hai người bạn cũ. Ngoài trời đang mưa rất lớn, nhiều người phải nán lại trong tòa nhà.
Hai người đứng ở mái hiên một lúc đợi ngớt mưa. Tần Tử Yên cẩn thận ôm tập tài liệu vào lòng, sợ bị mưa hất vào: "Chị không ngờ trong nước việc giải quyết thủ tục hành chính nhỏ nhặt như vậy mà cũng thật phiền phức."
"Thực ra chị có thể mời một người đại diện tới làm thay mà."
"Ừ, đúng vậy. Một người bạn của chị nói, cái tính quên trước quên sau của chị, chắc chắn phải mất hai tuần lễ mới có thể giải quyết xong, chị không tin nên quyết định tự mình làm lấy, nếu sớm biết thật sự thế này đã không tốn công đánh cược làm gì."
"Người bạn ấy chỉ mong điều tốt cho chị thôi mà."
"Ừ, có lẽ vậy."
Mưa cuối cùng cũng ngớt, Thẩm An Nhược hỏi: "Chị muốn đi đâu bây giờ? Để em tiễn chị một đoạn."
"Cảm ơn em, không cần đâu. Chị đợi xe tới đón là được rồi."
Thẩm An Nhược đi bộ tới chỗ đỗ xe, lúc chờ xe khởi động, lại thấy Tần Tử Yên đang đứng bên vệ đường, bèn dừng lại, kéo cửa kính xuống.
"Xe giờ vẫn chưa đến. Nếu em không vội, đưa chị ra bến xe gần nhất được không?"
Chỗ Tần Tử Yên muốn tới cũng thuận đường với công ty cô. Không có Trình Thiếu Thần ở bên cạnh, thực ra cô lái xe cũng không quá tệ.
Thỉnh thoảng Tần Tử Yên chỉ nói một hai câu, giọng nói của chị rất dễ nghe, tất nhiên là hết sức hút hồn, nhưng hoàn toàn không lạnh lùng, có gì đó rất dịu dàng ấm áp, Thẩm An Nhược muốn ghét chị cũng không được.
"Chị quên mất là mình cũng đã có bằng lái, những lý thuyết và thực hành đều phải thi lại hai lần mới qua, có lẽ vì thầy hướng dẫn thấy chị tập xe quá đỗi vất vả, quyết định để chị thi đầu tiên, lúc thi thực hành cũng xếp cho chị đường dễ nhất." Lúc Thẩm An Nhược phanh gấp tránh chiếc xe đi ngang qua, Tần Tử Yên nói: "Thế nên vì sự an toàn của người khác, không để chị lái xe có lẽ sẽ tốt hơn."
"Sao lại thế được?"
"Chị hoàn toàn chẳng có tí tế bào vận động nào cả."
"Thi lấy bằng lái xe ở nước ngoài rất khó mà."
"Chị thi trong nước."
"Không phải chị vừa từ nước ngoài về sao?"
"Ừ, chị ở Đức mấy năm rồi, có thời gian ở Pháp. Nhưng cũng thường xuyên trở về."
Kênh giao thông đang phát một bài hát, 'Rhapsody on a Thêm of Paganini', nhạc chủ đề của bộ phim Somewhere in time. Tần Tử Yên nghe rất chăm chú, cho tới khi bài hát kết thúc mới khẽ thở dài: "Chị ghét bộ phim này, nhưng lại thích nhạc phim, lần nào nghe cũng rơi nước mắt."
"Bộ phim này thế nào hả chị?"
"Cô gái kia quá vô vọng chỉ có thể chờ đợi, và đã chờ cả cuộc đời. Lần chủ động duy nhất của cô ấy, cuối cùng cũng đợi được, nhưng đã hủy hoại tuổi thanh xuân và tiền đồ tươi sáng của mình. Chị không thích như thế."
Hôm đó Thẩm An Nhược tụ tập cùng đồng nghiệp, đều thuộc khóa sinh viên thực tập vào Chính Dương làm việc cùng một lúc, cùng nhau tham gia quá trình đào tạo của công ty, tuổi tác xấp xỉ, kinh nghiệm như nhau, nhiều năm không tụ tập được như thế này, mọi người đều vô cùng xúc động. Thực ra mấy năm gần đây, bọn họ cũng đã rời đi quá nửa, năm ấy tỉ lệ nam nử trong đoàn thực rập sinh là 3:1, bây giờ đã trở thành 1:1. Những tân cử nhân còn bỡ ngỡ năm nào, giờ đây người thì kết hôn, người thì sinh con, câu chuyện quay đi quay lại cũng chỉ mấy vấn đề cơm áo gạo tiền. Một anh họ Lâm than thở từ sau khi con trai anh ấy ra đời, địa vị của anh trong gia đình cứ xuống dốc không phanh, chị họ Tưởng lại ca thán mâu thuẫn trong quan hệ với mẹ chồng đã lên tới đỉnh điểm, em họ Tôn lớn tiếng mắng chồng và người tình đầu tiên vẫn còn vấn vương tình cảm, cậu Cao mới kết hôn cứ nửa tiếng lại gọi điên báo cáo vợ... Rồi còn kể chuyện của người khác, một anh này và chị vợ yêu nhau mười năm mới kết hôn, cuối cùng khi vợ có bầu thì đi ngoại tình, lúc đứa trẻ ra đời cũng là lúc họ ly hôn, thứ tình cảm giản đơn thậm chí còn chẳng đáng tin bằng mấy đoạn quảng cáo trên truyền hình, lại một người khác, sắp kết hôn rồi mới phát hiện vợ và người tình cũ vẫn lén lút qua lại với nhau, vậy nên đám cưới không thành... Thẩm An Nhược chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng nhủ thầm, trời ơi, đám đàn ông này thật sự buôn chuyện còn giỏi hơn phụ nữ một bậc. Cuối cùng cũng có người nhận ra Thẩm An Nhược chẳng nói chẳng rằng, bèn lớn tiếng nói:
"Các cô lo mà học tập An Nhược đi, từ trước đến giờ chưa từng thấy người ta mở miệng chê bai chồng mình, hoặc nói xấu mẹ chồng." Mọi ánh nhìn đều đổ về phía cô, đủ mọi sắc thái tình cảm. Thẩm An Nhược rủa thầm, trong chớp mắt nở một nụ cười gượng gạo: "Nào, mọi người uống rượu thôi. Kiểm tra đi này, tôi cạn rồi nhé." Hôm nay là cuối tuần, ăn uống no say mọi người lại kéo nhau đi hát, ầm ĩ tới tận khuya, lúc về nhà đã là một giờ sáng.
Cửa chỉ khóa một lớp, trong phòng tối đen, cô đoán sớm nay Trình Thiếu Thần rời khỏi nhà quên không khóa cửa, cũng may trị an ở khu vực này rất tốt.
Cô có thói quen đi tới đâu cũng bật đèn cho sáng, tới phòng khách, tự nhiên đèn lại sáng trước khi cô kịp bật, Trình Thiếu Thần còn về nhà sớm hơn cả cô, đang lười nhác hút thuốc trên ghế sofa, chân gác lên thành ghế, lặng lẽ ngồi trong bóng tối.
Cô liếc anh, đi ngang qua mở cửa sổ. Cô vốn ghét mùi khói thuốc.
"Em đi đâu thế?" Trình Thiếu Thần thờ ơ hỏi.
"Tụ tập với đồng nghiệp."
"Đi chơi chắc vui lắm hả, anh gọi điện cũng không thèm nhấc máy."
"Điện thoại hết pin rồi." Lúc phát hiện ra điện thoại đã hết pin cũng chẳng lo lắng gì, vì anh rất ít khi gọi điện cho cô, hơn nữa đã hai tuần liền, mãi đến lúc cô đã ngủ say rồi anh mới thèm về nhà, tối thứ Sáu lại càng muộn hơn, vì thứ Bảy anh thường có thói quen ngủ đến trưa mới dậy. Nhưng ít nhất dù có muộn đến mấy thì hằng ngày anh vẫn về nhà, từ trước đến giờ chưa bao giờ qua đêm ở ngoài, vì vậy Thẩm An Nhược cũng chẳng bao giờ nói gì anh.
"Em mệt rồi, đi ngủ đây. Sao anh còn chưa ngủ?"
Cô đã bước tới khúc quanh của cầu thang, nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần sau lưng mình khe khẽ nói: "Bà Trình, về sau đừng về muộn như vậy nữa."
Nội dung câu nói và cả điệu bộ của anh thật sự làm cô bực mình. Thẩm An Nhược quay đầu lại, hít vào một hơi, cũng bắt chước điệu bộ của anh: "Anh Trình, lúc anh đi sớm về hôm em có bao giờ nói gì không? Đã hai tuần liền đến tảng sáng anh mới chịu về nhà, sao lại quên nhanh như vậy?"
"Thẩm An Nhược, đàn ông sao giống với phụ nữ được? Còn nữa, anh đều là vì chuyện công việc mà."
"Em biết rồi, về sau em sẽ chú ý." Thẩm An Nhược chấm dứt câu chuyện, tiếp tục đi lên cầu thang.
"Thẩm An Nhược, qua đây ngồi với anh một lát đi, hình như lâu lắm rồi chúng ta không ngồi nói chuyện trực tiếp với nhau."
"Tổng giám đốc Trình, hôm nay ngài cố ý về nhà sớm là vì muốn nói chuyện chân tình sao?" Thẩm An Nhược không nghe lời anh, nhưng vẫn đứng dựa tay vào cầu thang, chỉ cách anh vài mét, cao hơn hẳn anh, vị trí này khiến cô cảm thấy hơi có đôi chút ưu thế.
"Thực ra rất lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhau, lúc anh về thì em đã ngủ, tới khi anh dậy thì em cũng đi rồi." Trình Thiếu Thần không quan tâm đến sự vô lý của cô.
"Hay là anh mong em ngày nào cũng đợi anh tới hai giờ sáng, chạy ra cửa đưa cho anh đôi dép lê, sau đó sáng sớm lại ngồi ở đầu giường chờ anh tỉnh dậy để đưa khăn cho anh lau mặt?"
"Mặc dù chẳng cần phải đến mức như thế, nhưng nếu em thực sự muốn làm những điều đó thì anh cũng chẳng dám có ý kiến gì."
Tài ăn nói của Thẩm An Nhược kém hơn anh rất nhiều, vì thế lại rút lui, không thèm quan tâm đến anh nữa, quay người bước đi. Nhưng rõ ràng hôm nay Trình Thiếu Thần lại thực sự rất có hứng thú với câu chuyện nhạt nhẽo này.
"Dạo này em dễ cáu gắt quá. Em có chuyện gì buồn bực à?"
"Đâu có. Anh Trình vất vả kiếm tiền ngày đêm để em có cuộc sống thoải mái hơn, em tôn thờ anh như một vị thánh còn chẳng kịp ấy chứ."
"Em cũng có thái độ thù hằn như thế với thánh thần sao?"
"Xin anh, em mệt lắm rồi, muốn đi ngủ. Anh à, nếu lần sau nửa đêm anh muốn kiếm người nói chuyện thì báo trước với em một câu để em còn chuẩn bị tinh thần."
"Thẩm An Nhược, em khó chịu thật đấy, chẳng có cách nào nói chuyện được với em cả."
"Em không phải người khó chịu nhất đâu. Anh ngẫm lại bản thân xem ban đầu vì sao lại lấy em."
"Đầu óc anh có vấn đề thì anh mới thích cái kiểu khó chịu khác người này của em, anh thích nhìn thấy em ghét anh như thế này." Trình Thiếu Thần đưa thuốc lên miệng, khẽ liếc nhìn cô.
Thẩm An Nhược tắm rửa với tốc độ nhanh nhất có thể rồi chui vào chăn. Cô thực sự rất mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại không sâu, mơ mơ màng màng, giấc mơ rất hỗn loạn, sau lại tỉnh dậy vì khát nước. Lúc đó mới nhận ra Trình Thiếu Thần đã nằm ngủ ngay bên cạnh, cô chẳng biết anh vào đây từ lúc nào. Cãi nhau với anh xong, cô cũng đi thẳng vào phòng riêng.
Trình Thiếu Thần ngủ cũng không yên, có lúc hai người bọn họ xoay lưng nằm rất xa nhau, đến khi anh ngủ say lại gác chân lên người cô, đặt tay lên bụng cô, thậm chí trán còn kề sát vào cổ cô chẳng khác gì một con gấu, hệt như bây giờ. Thẩm An Nhược khẽ gỡ tay anh ra, cẩn thận không làm anh thức giấc, xuống giường đi uống nước. Cô uống hai cốc lớn mới thấy cơn khát dần dịu đi, đứng ngẩn ra một lúc rồi quay về giường.
Rèm cửa vẫn chưa kéo kín, ánh trăng tràn vào phòng, hắt lên gương mặt của Trình Thiếu Thần. Cô vẫn luôn cảm thấy anh ngủ hệt như một đứa trẻ, lông mi rất dài, môi khẽ mím lại, vẻ mặt vô cùng thánh thiện. Đã lập xuân nhưng trời còn rất lạnh, lúc cô chui ra thì không sao, sau một hồi, anh đã thò hết chân tay ra ngoài chăn. Cô khẽ thở dài, giúp anh đắp lại, lúc nằm xuống mới nhận ra anh cũng đã tỉnh, ngái ngủ hỏi cô: "Em lại mất ngủ à?"
"Tối uống nhiều trà quá."
"Chẳng bao giờ chịu ghi nhớ cả." Trình Thiếu Thần xoay người ngủ tiếp, "Em đếm cừu đi."
Điệu bộ ngái ngủ chẳng chịu cảm thông với tính cách của người khác khiến cô vừa ghen tị vừa bực mình, bỗng nảy ra ý xấu, đẩy đẩy anh: "Tối nay bọn em đang thảo luận, người ta tại sao lại phải kết hôn."
"Ừ, rồi sao?"
"Tại sao anh lại muốn kết hôn?"
"Anh không biết. Có lẽ là vì bỗng nhiên muốn kết hôn."
"Vậy tại sao anh lại lấy em?"
"Thẩm An Nhược, em xong chưa thế?" Trình Thiếu Thần kéo chăn trùm qua đầu, không thèm trả lời cô nữa.
**** ***
Cuối tuần, Thẩm An Nhược đang ở trong phòng thu xếp quần áo vào vali, nghe thấy tiếng người gõ cửa. Còn chưa mở cửa, lúc ngẩng đầu lên, cô đã thấy Trình Thiếu Thần dựa vào khung cửa thích thú nhìn cô: "Sao, em định bỏ nhà ra đi à?"
"Em đi công tác, chiều tối mai sẽ khởi hành."
"Sao không nói sớm hơn?"
"Làm sao bằng được anh, trước khi lên máy bay mới thèm gọi điện thông báo, em thế này là sớm lắm rồi, ít nhất còn nói với anh trước tận hai mươi tư tiếng đồng hồ."
"Em đi đâu? Đi công tác bao lâu?"
"Vân Nam. Chắc phải một tuần." Cô thấy sắc mặt của Trình Thiếu Thần vẫn rất bình thản, lại bổ sung: "Nhưng em còn được mời nghỉ một tuần nữa, nên ở đó thêm vài ngày."
"Anh vốn định... thôi được rồi, đợi em về rồi nói." Trình Thiếu Thần cụt hứng, dợm quay người bước đi: "Chúc em chơi vui."
Hai người họ phải đến lúc xa cách mới có thể nói chuyện vui vẻ với nhau. Trình Thiếu Thần tối nào cũng gọi điện cho cô, chăm chỉ một cách bất thường, thậm chí còn gọi rất sớm, lẽ ra giờ này anh vẫn đang dùng bữa ở ngoài. Cũng chẳng có gì nhiều để nói, thường là Thẩm An Nhược báo cáo lại lịch trình trong ngày.
"Hôm nay phải nghe giảng nguyên một ngày, thầy giáo đó lại còn nói giọng địa phương, nghe phát mệt."
"Thầy giáo hôm nay đẹp trai vô cùng, giọng nói cũng dễ nghe nữa."
"Hôm nay tới tập đoàn XX tham quan, đi mất nguyên ngày, nếu sớm biết phải đi nhiều như thế, em đã không đi giày cao gót."
...
Sau khi kết thúc hội nghị, cô tới Đại Lý và Tây Song Bản Nạp chơi một chuyến, sau lại tới Lệ Giang ban ngày đi cùng một đoàn khách du lịch thăm thú xung quanh, buổi tối ở lại trong cổ trấn. Cái gọi là cổ trấn của Lệ Giang, từ lâu đã trở thành một trung tâm mua sắm, những công trình đều xây dựng bằng gỗ, treo đèn lồng giấy, bán đủ thứ kì lạ. Cô loang quanh một mình, mua một túi to những thứ chẳng bao giờ dùng đến, nào là bình trà bằng bạc, nào là vải nhuộm, lèn đến là chặt, nghĩ chắc mình chẳng thể nào mang về được, vì thế sang ngày thứ hai vội vàng mang hết ra bưu điện để đóng hàng gửi về. Thật đúng là biểu hiện của kẻ đang chán đời, Thẩm An Nhược tự chế giễu bản thân.
Tới ngày thứ chín, Trình Thiếu Thần nói trong điện thoại: "Sao lâu quá rồi em vẫn chưa chịu về, anh bắt đầu thấy khó chịu rồi."
"Thôi nào. Anh cũng thường xuyên phải đi công tác, không đi công tác thì cũng về nhà muộn, hôm nay lại giả vờ gì thế."
"Đâu có giống nhau, lúc đó anh đều biết em đang ở nhà."
Tối đó Thẩm An Nhược như thường lệ đi ngó nghiêng những cửa hàng ở cổ trấn Lệ Giang, thấy mệt tìm một cửa hàng ăn nhỏ chuyên phục vụ đồ ăn vặt của địa phương, tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian. Trời bỗng nhiên đổ cơn mưa, cô đành trú tạm trong một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ thêu. Chủ cửa hàng là một cô gái người Mosuo dân tộc Nạp Tây, trông vô cùng giản dị, đang dùng khung cửi bằng gỗ dệt áo choàng bằng sợi bông. Cô ở lại trong cửa hàng rất lâu, mua được ba chiếc áo choàng, nhưng mưa vẫn chưa ngớt, đành ngồi nói chuyện với cô chủ, nghe cô kể về phong tục tẩu hôn9, thì ra hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng, nhưng lại giống với kiểu 'Hôn nhân cuối tuần10' đang rất thịnh hành tại các thành phố lớn. Cô chủ nói: "Dân tộc Hán thích thật, có thể ở bên cạnh người mình yêu mỗi ngày." Thẩm An Nhược chỉ cười chứ không nói gì, cô chủ lại nói tiếp: "Nhưng khoảng cách mới có thể sinh ra những điều tốt đẹp, như chúng tôi, lâu thật lâu mới có thể gặp lại nhau, rất trân trọng, vì thế cả đời vẫn không cảm thấy chán ghét nhau."
9 Người Mosuo không có tục cưới gả mà vẫn duy trì phong tục 'tẩu hôn' hay còn gọi là 'thăm hôn' trong tiếng Mosuo là 'sắc sắc'. Nam thanh niên đêm đêm sẽ cưỡi ngựa sang nhà cô gái ưng ý, leo lên chiếc thang mà cô gái bắc sẵn để vào căn gác của cô. Họ sẽ ở bên nhau suốt đêm nhưng người con trai phải lặng lẽ về nhà trước khi gà gáy sáng.
10 Hôn nhân cuối tuần là một kiểu hôn nhân thời kỳ mở cửa, đôi nam nữ tới đăng ký kết hôn, trên pháp luật là vợ chồng nhưng ngày đi làm từ thứ Hai đến thứ Sáu thì vẫn ở riêng, sống cuộc sống độc thân, chỉ đến cuối tuần mới ở cùng nhau, tận hưởng cuộc sống cuối tuần.
Câu nói cửa cô chủ cũng giản dị chân thành hệt như con người cô, nhưng hình như ẩn chứa một chân lý sống rất sâu sắc. Thẩm An Nhược đang định đáp lại vài câu, điện thoại trong tay đã reo vang.
"Em đang làm gì đấy?"
"Đang uống trà với một anh chàng đẹp trai."
"Ở đó bọ sở khanh nhiều lắm, em phải chú ý giữ gìn, đừng tự tiện nói chuyện với người lạ."
"Với tư sắc này của em thì chẳng bị dòm ngó đâu, trước đây anh từng nói thế mà."
"Nhưng trời tối rồi, ngộ nhỡ có người mắt không tốt thì sao?"
Thẩm An Nhược bật cười, bên ngoài mưa cũng đã ngớt, cô chào tạm biết cô chủ cửa hàng, tiếp tục đi dạo.
Trình Thiếu Thần vẫn chưa chịu cúp máy, trò chuyện câu được câu chăng với cô, cô vừa trả lời có lệ với anh, vừa nhìn ngắm xung quanh. Vì những thứ đồ ở các cửa hàng này rất thú vị, cô lại đang có thời gian, nên cứ chậm rãi ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ khác, thật giống phong cách mua sắm của Hạ Thu Nhạn.
Trời vừa tạnh mưa nên hơi lạnh, cô cũng mặc ít đồ, bèn rút một chiếc áo khoác mới mua ra khỏi túi, choàng lên người như quấn một chiếc chăn dày, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều. Một tay cô cầm điện thoại nói chuyện với Trình Thiếu Thần, thế mà không thấy luống cuống, cô cũng tự cảm thấy phục bản thân mình. Bước được mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy chiếc áo choàng bông này phối với trang phục trên người trông có vẻ rất kỳ cục, mặc dù trời đã tối, nhưng đèn của các cửa hàng cửa hiệu dọc đường đều rất sáng, người thì đông, cô lại có đến ba chiếc áo choàng khác nhau, chi bằng đổi một chiếc màu trắng sẽ tốt hơn. Cũng may khác qua đường chỉ chăm chú vào việc đi dạo và mua sắm, nếu có ai nhìn thấy cô bây giờ, chắc chắn sẽ bị cô làm cho buồn cười chết mất.
Trình Thiếu Thần trong điện thoại bỗng nhiên cười khẽ, tiếng cười rất kỳ lạ.
"Anh cười gì thế?" Thẩm An Nhược bực mình hỏi.
"Chiếc vừa nãy có vẻ hợp hơn đấy."
Thẩm An Nhược sững người như bị điện giật, vội vã quay đầu ngó nghiêng xung quanh. Người qua lại đang rất đông, phần lớn đều là khách du lịch, đèn của các cửa hàng lại rất sáng làm cô lóa mắt, hơi choáng váng.
Thẩm An Nhược vẫn đứng chôn chân tại chỗ, bao nhiêu người lướt qua cô, hoặc vội vã hoặc chậm rãi, cứ như vậy không ngớt. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy Trình Thiếu Thần đang ở một quán trà cách đó không xa, anh đứng trước một tấm mành được kết bằng từng chuỗi từng chuỗi dài đèn lồng da cừu, thứ ánh sáng dịu dàng ấy ôm lấy cả con người và khuôn mặt của anh, khiến xung quanh anh như có một vầng hào quang mơ hồ, kỳ ảo.
Thấy cô cuối cùng cũng trông thấy mình. Trình Thiếu Thần mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, lúm đồng tiền rất sâu, vừa dịu dàng vừa có chút tinh nghịch, lúc anh cười thế này trông vô cùng ưa nhìn, anh rất ít khi cười ngây thơ kiểu này. Đứng cách nhau một đoạn xa mà cô vẫn có thể thấy rất rõ.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc Thẩm An Nhược bỗng choáng váng và ngơ ngẩn, hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn câu nói của người xưa vang lên: "Tìm người giữ chốn trăm ngàn lượt. Chợt quay đầu lại, người đứng đó dưới ánh lửa rụi đèn tàn11."
11 Nguyên văn: Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi đầu, nan nhân khước tại đăng hỏa lan san xú trích từ bài Thanh ngọc án – Nguyên tịch của Nam Tống Tân Khí Tật.
Chương 11:
Trình Thiếu Thần ở lại Lệ Giang ba ngày, sau đó đưa Thẩm An Nhược cùng về nhà.
Ngày thứ hai, hai người đi leo núi tuyết. Có cáp treo nhưng lại kéo cô leo bộ lên, hại cô bám cứng tay anh, dồn toàn bộ trọng lượng lên người anh rồi mà vẫn cảm thấy mệt, cứ mấy chục bậc thang lại ngồi xuống nghỉ một lúc.
"Sao không đi cáp treo?" Thẩm An Nhược dù thở không ra hơi vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi."
"Thể chất em quá yếu, phải tăng cường tập luyện."
"Anh đi chết đi. Sao không ngồi cáp treo lên núi cho rồi?"
"Em muốn nghe anh nói thật à? Đúng là hỏng hết hình tượng của anh. Thôi được rồi, anh sợ độ cao."
Đến đỉnh núi, con đường nhỏ giữa rừng trở nên bằng phẳng, hướng đến đồng cỏ. Hai con sóc xám thoăn thoắt phóng qua trước mặt hai người, chớp mắt một cái đã chui vào sâu trong rừng.
"Anh cũng đến đây đi du lịch à?"
"Đương nhiên là đi công tác."
"Em muốn nghe sự thật."
"Ở Côn Minh bọn anh đã giải quyết xong rồi, xong xuôi mọi người quyết định cùng nhau đi lung tung cho khuây khỏa. Riêng anh do có việc gấp nên phải quay về trước, có điều gần thế này chi bằng tiện đường đưa vợ về cùng luôn, đỡ lo ở đây có người vui quên trời đất, quên luôn cả đường về nhà. Giải thích như vậy em hài lòng chưa?"
"Địa điểm công tác ban đầu là ở đâu?"
"Ở Thượng Hải." Trình Thiếu Thần thành thật trả lời.
"Trình Thiếu Thần, anh cứ nói dối là anh chú ý đến đây tìm em, làm em vui một chút thì có gì phải ngại?" Thẩm An Nhược ôm cánh tay anh hờn dỗi nói, nhưng lại không giấu được nụ cười trên khóe môi.
"Như vậy không được, nếu để nhân viên và khách hàng biết anh bị nữ sắc mê hoặc, cậy quyền tư lợi thì về sau anh đâu còn mặt mũi gặp mọi người?"
Ngày hôm sau nữa trời bỗng mưa lớn, tầm tã đến nửa ngày vẫn chưa dứt, đi đâu cũng dở, hai người đành phải ở lại khách sạn chơi cờ nhảy, môn cờ duy nhất cô tạm coi là biết chơi. Cảnh vật xung quanh khách sạn Trình Thiếu Thần ở rất đẹp, các phòng rộng rãi, xa có núi, gần có sông, lúc nào cũng mông lung chìm trong hơi sương như một bức tranh thủy mặc mờ mờ, ngoài kia, mưa vẫn rơi tí tách, đập vào lan can sắt phát ra những âm thanh rất vui tai.
Tâm trạng Trình Thiếu Thần không tốt, vì thế số lần Thẩm An Nhược thắng khá nhiều, cô nhớ trước đây, anh nhường ba nước cô thua đã đành, nhường đến năm nước cô vẫn thua.
"Chà, là em tiến bộ hay anh kém đi vậy?"
"Hôm qua anh không ngủ được." Trình Thiếu Thần ngáp liên tục.
Tới một nơi xa xôi thế này chỉ để ngủ ngày thì thật là quá xa xỉ, Trình Thiếu Thần bèn gợi ý: " Chúng ta chơi trò gì kịch tính một chút đi, thua một ván cởi một thứ trên người, được không?"
Thẩm An Nhược biết mình vừa trúng bẫy, chết cũng không theo.
"Đồ nhát gan. Đồ trên người anh đâu nhiều như em, hơn nữa mỗi ván anh nhường em bảy nước, thế đã được chưa?"
Tất nhiên Thẩm An Nhược vẫn thất bại thảm hại. Ban đầu cô nhõng nhẽo bảo đến cuối cùng mới 'thanh toán' một thể, sau đó thua đến mức không thể thua thêm được nữa, liền ném bàn cờ đi chạy thoát thân. Phòng khách sạn cũng chỉ có từng đó chỗ, cô nhảy lên sofa, rồi nhảy lên trên bàn, chạy vài vòng cuối cùng vẫn bị bắt được. Trình Thiếu Thần đè cô xuống giường, vừa cù cô vừa hổn hển cười: "Em cố tình phá luật, anh yêu cầu bồi thường gấp đôi."
Thẩm An Nhược bị cù làm cho ngứa ngáy cả người, vừa cười vừa hét: "Cứu với."
"Em kêu khản cổ cũng không ai đến cứu đâu."
Rõ là đôi vợ chồng dở hơi.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi, mờ mịt hơi nước, bên trong hai người đang mải mê vui đùa, cũng ướt sũng mồ hôi. Rất lâu sau, Trình Thiếu Thần vẫn nằm trên Thẩm An Nhược, vùi mặt vào ngực cô, ôm cô hệt như một đứa trẻ. An Nhược khẽ nhắm mắt lại, một tay ôm vai, một tay vò tóc anh, sau lại vuốt ngay ngắn, rồi lại vò loạn lên. Kỳ lạ là anh chẳng phản kháng gì, bình thường anh rất ghét có người chạm vào đầu. Anh im lặng rất lâu làm cô tưởng rằng anh đã ngủ, đang định nhẹ nhàng lật anh qua một bên, chợt nghe thấy anh khẽ nói: "Thẩm An Nhược, chúng mình có con đi."
Bàn tay đang nghịch tóc anh bỗng ngừng lại, cô nghe thấy chính mình đang khẽ trả lời: "Vâng."
Hai người thật sự bắt đầu nghiêm túc với vấn đề chăm sóc trẻ nhỏ. Thẩm An Nhược chẳm chỉ đi khám sức khỏe, Đông y Tây y đều tới, cô cũng chịu đựng nỗi sợ máy khoan, đi hàn lại chiếc răng bị hổng một lỗ. Ngoại trừ những bữa tiệc không thể trì hoãn, họp mặt đồng nghiệp từ chối được thì từ chối, tránh được thì tránh. Những cuộc gặp mặt vì công việc của bọn họ thường nhiều nam ít nữ, cảnh đàn ông thích trêu chọc đó luôn oán trách: "Thấy chưa, thấy chưa, phụ nữ một khi đã lấy chồng thì ai cũng trưng ra cái bộ mặt đáng ghét này. Đợi đến khi làm mẹ, chắc chắn sẽ thành Mẫu dạ xoa1". Trình Thiếu Thần nghiện thuốc lá không quá nặng, vốn hút rất ít, giờ cũng dứt khoát bỏ, rượu không động đến nữa, đến chuyện nhà cửa cũng chú ý về từ sớm.
1Tôn Nhị Nương, tôn hiệu Mẫu dạ xoa, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy Hử. Bà ta là một trong 72 Địa Sát tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Thực ra Thẩm An Nhược vốn sợ trẻ nhỏ, lúc đi kiểm tra sức khỏe nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng hộ sinh, cả người lạnh toát, dạ dày quặn lại, nhưng ít nhất cô cũng đã từng đối mặt với nó. Từ lúc có mục tiêu mới, một số thói quen đều phải thay đổi. Cô ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, không được kén ăn, ép mình ăn những thứ bình thường chẳng thể nào nuốt nổi, thưởng thức mấy bản nhạc, bộ phim chán ngắt mà người ta nói có thể bồi dưỡng tình cảm, cải thiện tâm trạng, ngáp ngắn ngáp dài cố đọc cho bằng được mấy cuốn sách về mẹ và trẻ sơ sinh mỗi tối. Ngay đến cô vốn cho rằng làm tình chỉ là phiên bản nâng cấp của cái gọi là vận động trên giường hay chuyện nam nữ không thích hợp làm ở nơi công cộng và có tính nguy hiểm nhất định, giờ đây trở nên vô cùng thiêng liêng, như một nghi thức thần bí nào đó.
Tuy nhiên mọi chuyện lại không được thuận lợi như vậy. Trước đây phương pháp phòng tránh của họ quá chu đáo, do đó Thẩm An Nhược cứ cho rằng không phòng tránh nữa thì mang thai là chuyện dĩ nhiên, quả thật cô vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm.
Tháng thứ nhất, lần đầu cô cắn môi dưới, nhìn không chớp mắt vào que thử thai, sau này Trình Thiếu Thần nói vẻ mặt cô lúc ấy hệt như xung trận, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tháng thứ hai vẫn chưa thấy gì. Cô thở dài, Trình Thiếu Thần nói: "Nhìn em như thể trút được gánh nặng vậy." Thực ra thì oan cho cô quá, lúc đó chỉ cảm thấy việc này như đứng trước một kỳ thi lớn, hằng đêm khổ sở đọc sách không thể thoái mái vui chơi, đến khi ngày giải phóng ngay trước mắt lại nói kỳ thi lùi lại, những tháng ngày căng thẳng này cứ tiếp diễn, con đường tươi sáng còn mãi xa phía trước, thật uể oải.
Vị thầy thuốc Đông y nói cơ thể cô vốn tính hàn, khả năng mang thai thấp hơn so với người thường, có lẽ là thật. Do đó đến tháng thứ ba, lúc Trình Thiếu Thần vui như mở cờ trong bụng nhìn vẻ mặt của cô, cô bỗng thấy vô cùng buồn bực. Rõ ràng là ý kiến của anh, cuối cùng người căng thẳng lại là cô, anh đứng một bên xem kịch vui, vậy nên cả tối không thèm để ý đến anh nữa, ngay cả khi anh có ý định ôm lấy, cô cũng gạt ra.
"Em quá căng thẳng nên mới thành ra như vậy, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Cô vẫn mặc kệ anh, không quan tâm.
"Sao em lại giận anh? Rõ ràng anh cũng đang rất cố gắng mà." Trình Thiếu Thần nhịn cười.
Vì cớ gì mà nửa đêm cô lại cùng kẻ nhạt nhẽo này tranh luận như trẻ con vậy nhỉ? Thẩm An Nhược trùm chăn bị lỗ tai mình lại.
"Này, anh chỉ nói đùa thôi, thật ra anh cũng chưa chuẩn bị gì mà. Đêm qua mơ thấy em sinh bốn, anh hai tay bế hai đứa, trên vai cõng một đứa, còn đứa dưới đất đang khóc oa oa, giật mình tỉnh ngủ, toát hết cả mồ hôi. Thật đáng sợ."
Thẩm An Nhược đang ở trong chăn bí không thở nổi, nghe anh nói mà không nhịn được cười, cuối cùng đành vén chăn thò đầu ra, mở miệng thật to để thở, bị anh nhân cơ hội nhào tới hôn. "Thôi nào, em đừng nản lòng, chúng mình cố tiếp là được mà."
Để tránh bức xạ, buổi tối cô không lên mạng nữa. Lúc Trình Thiếu Thần về muộn, cô lục mấy đĩa giải trí, cuộn tròn trong chăn xem hết bộ này đến bộ khác cho đến lúc anh về. Bây giờ cô chỉ xem một bộ hài kịch làm theo kiểu thương mại, bị phê phán là nông cạn, kiểu giải trí nhẹ nhàng, lúc xem thì buồn cười, không phải đau đầu nhức óc, xem xong mà tên phim còn chả nhớ, thật quá tốt. Có khi cô xem xong ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, bên cạnh là Trình Thiếu Thần.
Đây là thời điểm hai người hòa hợp nhất từ khi kết hôn tới giờ, hệt như đang trở lại thời kì trước hôn nhân. Lúc đó, cô chẳng có bất kỳ dự định nào cho ngày mai, phía trước chỉ là một khoảng không mờ mịt, còn hôm nay, tưởng như đã có thể nhìn thấy rõ cửa ải phía trước.
Trình Thiếu Thần bỗng đề xuất đưa cô về thăm nhà, cô liền vui vẻ nhận lời. Thành phố cha mẹ An Nhược sống không quá xa nhưng đi tới đi lui một chuyến cũng mất nguyên ngày. Trình Thiếu Thần lại bận rộn, ngoài những ngày lễ tết, còn lại Thẩm An Nhược đều tự đi tàu hỏa về, tối thứ Sáu xuất phát, Chủ nhật quay về.
"Anh dạo này nhàn nhỉ? Sao bỗng nhiên lại nhớ đến bố mẹ em?" Không phải tại cô có ý nghi ngờ nhưng anh vốn rất lười, nhà mình còn không muốn về, thường để cô một mình đại diện về thăm bố mẹ chồng.
"Hôm trước nói chuyện điện thoại, bố nói loại thược dược bố trồng giờ nở hoa ba màu, thật kì lạ, về ngắm xem thế nào. Với lại anh cũng thèm món cá kho tàu mẹ làm, đi ăn ở nhiều tiệm rồi nhưng không đâu ngon bằng của mẹ."
"Lý do này của anh... nếu để cha mẹ biết được, không biết nên cười hay khóc đây." Thẩm An Nhược thấy anh đang pha trò, "Ủa, mà từ lúc nào anh với bố quan hệ lại tốt vậy? Chả phải anh rất sợ gặp bố sao? Bố chưa hề nói với em chuyện cây hoa lạ đó."
"Sao với em, anh được nhiều người quý mếm hơn đấy."
Chẳng mấy khi bọn họ cùng về nhà, bà Lâm Chiến Vân rất vui vẻ, mất cả buổi chiều bận tối mắt tối mũi trong bếp, chỉ đạo ông Thẩm Tịnh Hòa loạn như cào cào.
"Ông nó, đưa cái đó, cái đó và cả cái kia nữa cho tôi nào."
"Rốt cuộc là bà muốn cái nào?"
"Chính là cái đó đó, sao ông không thể hiểu ý tôi được nhỉ? Ông mắc bệnh người già rồi sao?"
"Làm sao tôi biết được bà muốn cái nào chứ?"
Đi đường mệt nhọc, hai người vốn định trốn trong phòng nghỉ ngơi nhưng giọng mẹ An Nhược quá to, đóng cửa lại rồi mà vẫn nghe rõ, nguyên cả buổi chiều đều là những câu như thế, lúc đầu còn nhịn được nhưng cuối cùng vẫn phải bật cười, thật là bất kính.
Trình Thiếu Thần thở dài: "Bố em thật đáng thương, ngày nào cũng bị ngược đãi như vậy."
"Bố thì có gì đáng thương? Ở nhà việc trong việc ngoài đều đến tay mẹ em, một bình dầu bố còn không rót nổi, gần sáu mươi tuổi rồi mà đến máy giặt cũng chưa bao giờ sử dụng. Mẹ em đi có ba ngày mà bố đói đến mức sụt mất năm cân, hại mẹ em từ đó không dám đi đâu cả."
"Lợi hại vậy sao? Nhưng mỗi lần anh đến, bố đều rất chăm chỉ giúp mẹ việc bếp núc, còn tranh phần rửa bát nữa."
"Là làm bộ cho anh xem đấy, để anh không bắt nạt em như bố bắt nạt mẹ."
Bên ngoài lại là tiếng cãi nhau, bố An Nhược nói: "Thời mãn kinh của bà lại đến nữa rồi, bà định đánh thức hai đứa chúng nó dậy để làm trò cười cho chúng sao?"
"Ông đi đi, đừng ở đây vướng chân tôi nữa."
Thiếu Thần và An Nhược vốn không ngủ mà ở trong phòng cô xem lại ảnh cô hồi nhỏ, còn ngoài kia bố mẹ vẫn tiếp tục đấu khẩu, họ cũng không tiện đi ra ngoài.
"Từ lúc em có thể nhớ được mọi chuyện, ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau, cãi xong lại làm lành, ngày hôm sau lại tiếp tục, không ngờ như vậy mà cũng sống với nhau được một đời."
Lúc bọn anh còn bé, bố mẹ không bao giờ cãi nhau trước mặt con cái mà chỉ coi người kia như không tồn tại, bố hút nguyên một bao thuốc, còn mẹ khóc ở trong phòng, chẳng ai thèm để ý đến bọn anh. Lúc anh đói quá, anh trai phải nấu cơm cho anh ăn, có lần làm tay bị thương, phải nghỉ học rất nhiều ngày." Có lẽ đây là lần đầu tiên Trình Thiếu Thần nói về gia đình mình.
"Em nhớ có một lần bố mẹ cãi nhau rất to thì em nói, bố mẹ đừng hành hạ nhau như vậy nữa, ly hôn luôn đi cho xong, cũng đừng quan tâm đến việc con cảm thấy gì. Ngay lập tức bố mẹ dừng trận chiến, quay ra giáo huấn em một bài." Thẩm An Nhược nhớ lại.
Trình Thiếu Thần phì cười: "Thật ra tính cách của em và bố mẹ không giống nhau. Không hiểu cái tính nết khó chịu này được di truyền từ ai?"
"Em cũng không biết, bố mẹ vẫn cứ nghĩ là năm đó bế nhầm em về. Nhưng lớn lên trông em vẫn rất giống họ."
"Ừ." Trình Thiếu Thần lật tấm ảnh của cô hồi tiểu học, "Thẩm An Nhược, thật ra hồi nhỏ em rất đáng yêu, rất có khí chất."
"Mẹ em cũng nói vậy, còn nói em lớn không được như xưa."
"Cũng đâu đến nỗi, đứng ngoài đường cũng không gây ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố đâu. Sao em lại véo anh? Ái, buông tay ra đi, anh sai rồi, em là mỹ nhân, vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa có khí chất."
Một lúc sau, đôi vợ chồng già lại tiếp tục cuộc chiến.
Trình Thiếu Thần rất không nhân hậu nghiêng đầu nghe ngóng: "Anh nghĩ là bố em bị ức hiếp quá. Em xem tên hai người xem, thật là bổ sung tuyệt vời cho nhau."
"Chậc, bề ngoài thì lần nào người thắng cũng mẹ em. Bố ăn nói không bằng được mẹ, lại chẳng dám trả đòn."
"Bố em ra tay chẳng phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao? Lần trước em kể bố em hồi còn trẻ là huấn luyện viên võ thuật không chuyên, anh đã giật mình rồi. Cho đến giờ nghĩ mãi vẫn không ra, một cao thủ võ lâm mà khóc hết nước mắt ngày con gái đi lấy chồng, rồi còn nhìn anh bằng con mắt như thể anh là kẻ buôn người vậy."
"Từ lúc em còn nhỏ, bố đã đặc biệt cảnh giác các bạn nam học cùng, ai gọi điện thoại đến hỏi bài tập đều bị bố hỏi han cạn kẽ, làm người ta sợ quá không dám gọi lại nữa. Bố đối với anh như thế đã là thân thiện rồi."
"Là vô cùng thân thiện mới phải, bố còn muốn anh sáng sớm mai đi tập cùng bố."
Ngày nghỉ, bình thường Thẩm An Nhược cũng không có thói quen ngủ nướng, tầm bảy giờ kém là tỉnh, lúc ấy Trình Thiếu Thần đã đi rồi, khi đánh răng rửa mặt xong thì bố và anh mặt mũi đầy mồ hôi trở về, hai người đang nói chuyện rất thân thiết.
"Anh đưa bố đi tập thật à, là cụ cố tình trêu anh đấy." Thẩm An Nhược vừa bóp chân cho anh vừa nói.
"Anh cũng phả giả bộ cho bố xem chứ."
"Mấy giờ hai người xuất phát?"
"Bốn giờ, chạy bộ hết ba ngọn núi, mệt chết mất thôi."
"Đáng đời." Thẩm An Nhược sung sướng hả hê nói.
Thật ra An Nhược vốn chẳng bao giờ ôn hòa bình tĩnh được như thế này, nhưng thời gian gần đây luôn tu tâm dưỡng tính, nghe nhiều kinh Phật, đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng, vì thế tâm tính cũng bình hòa, việc mình không rõ thì không can dự, chuyện nghĩ không thông thì không nghĩ nữa. Trình Thiếu Thần thỉnh thoảng vẫn về muộn, trên người toàn mùi thuốc lá với rượu, thậm chí còn cả mùi nước hoa. Cô chưa bao giờ hỏi anh đi đâu, anh cũng không nói. Trình Thiếu Thần khá ưa sạch sẽ, quần áo trên người thà vứt đi chứ không để người ngoài giặt hộ, vì thế tất cả đều là cô tự tay giặt lấy. Có một hai lần, cổ áo sơ mi của anh có vết son môi rất rõ, cô cũng lẳng lặng giặt cho sạch, không hé răng nửa lời.
Hai lần son môi đó màu không giống nhau, mùi nước hoa trên người anh không phải cùng một nhãn hiệu, anh cũng chẳng bao giờ tắm giặt trước bên ngoài rồi mới về nhà, vì thế có gì mà phải tra hỏi anh đây, chỉ làm cho chính mình khó chịu.
Thông thường Thẩm An Nhược và Ôn Tịnh Nhã nói chuyện sau năm phút chủ đề chỉ xoay quanh Náo Náo, đến những việc nhỏ nhặt như ngủ chảy nước miếng hay lúc ăn bị nghẹn hệt như là kì tích vậy. Thẩm An Nhược không nỡ cắt đứt thú vui của bà mẹ trẻ, bình thường Tịnh Nhã nói bao lâu cô đều nhẫn nại nghe hết, mới đầu cũng chỉ lắng nghe, nghe lâu thật lâu mà Tịnh Nhã vẫn dạt dào hưng phấn khiến cô cũng cảm thấy có hứng thú. Hôm nay Tịnh Nhã tán gẫu với cô về chuyến du lịch và ẩm thực mà không hề nhắc đến Náo Náo. An Nhược cảm thấy rất kì lạ, bèn chủ động hỏi: "Náo Náo sao rồi? Đã bò được rồi nhỉ?"
"Ôi, bò được rồi, bồ rất nhanh, chị phải tìm cách buộc nó lại không nó ngã mất." Tịnh Nhã nói, nhắc đến con gái là giọng chịu dịu dàng hơn, "An Nhược, chị thấy mẹ nói rất đúng, vẫn là cái tên 'A Ngu' hay nhất, rất lạ mà ý nghĩa lại sâu xa. Em thấy thế nào?"
"Tịnh Nhã, xảy ra chuyện gì thế?" Thẩm An Nhược vốn rất nhạy cảm.
"Không có gì, chỉ là chị bỗng cảm thấy, đời người từ đầu tới cuối vốn là một cuộc chơi, chi bằng ngốc nghếch một chút cũng tốt, làm người thật khó để hồ đồ mà."
Ngày hôm sau nữa, lúc Thẩm An Nhược cùng Trình Thiếu Thần ra ngoài ăn, cô nói: "Cuối tuần này về thăm nhà đi anh."
"Không phải mới về mấy hôm trước sao? Em lại nhớ ai à?"
"Lúc nói chuyện với Tịnh Nhã, hình như tâm trạng chị ấy không được tốt."
"Chứng trầm cảm sau sinh của cô ấy phát tác rồi à?" Trình Thiếu Thần vô tư nói, "Không ngờ nhân duyên với nữ giới của em tốt như vậy, Tịnh Nhã qua lại với em thì không có gì lạ, dì Trần cũng có ấn tượng tốt với em, đến người thích đi soi mói khuyết điểm của người khác như mẹ mà còn không bói ra được tật xấu của em. Còn nữa..." Dường như anh nghĩ đến chuyện khác nên bỏ lửng câu nói. Anh vẫn luôn như thế, lúc nói chuyện phiếm chẳng bao giờ chịu tập trung.
"Nhân duyên của em với nam giới cũng rất tốt, tại anh không biết thôi."
Hai người họ rất lâu rồi không ra ngoài ăn.
Một lúc sau, Trình Thiếu Thần nói: "Cuối tuần anh bận rồi, em đi một mình nhé."
"Em đừng tự đi xe, bảo Tiếu Lý đưa đi."
"Thật ra không có vấn đề gì đâu, anh cứ coi thường em." Thẩm An Nhược ngẩng đầu lên liếc thái độ của anh, vội vàng chữa lời: "Được rồi, em nghe lời anh." Khi anh nghiêm túc thì chẳng có cách nào thuyết phục được, cô có cũng chỉ tốn công.
"Lúc nào đi nhớ mang mấy hộp trà nhé, lần trước về quên mất không đem theo."
Nghe câu này, Thẩm An Nhược không khỏi bật cười: "Anh với bố làm sao mà thành ra như thế này vậy? Rõ ràng là rất quan tâm nhau. Bố lần nào nhắc đến chuyện hồi nhỏ của anh cũng rất vui vẻ, anh thích ăn gì đều nhớ rất rõ, thấy anh về cho dù mặt mày nghiêm nghị nhưng cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Còn anh tuần nào cũng gọi điện cho bác sĩ Kiều, không phải chỉ là hỏi thăm thôi chứ."
Trình Thiếu Thần ngừng lại một chút, hình như đang suy nghĩ, một lúc sau chậm rãi nói: "Đôi khi mối quan hệ đã căng thẳng rồi muốn khôi phục lại rất khó. Ngay từ đầu chỉ là những chuyện nhỏ không ngờ đến, kết quả không ai nhường ai, về sau càng ngày càng tệ đi."
"Cha con thì sao có thể nảy sinh mâu thuẫn lớn như thế được."
"Bây giờ nghĩ lại thấy bình thường, đổi lại là anh, cũng chẳng khá hơn gì ông. Tuy nhiên lúc đó lại cảm thấy không thể tha thứ được."
"Sao anh lại thiếu khoan dung với người thân của mình thế?"
"Có thể do từ nhỏ anh đã lấy bố làm gương tưởng tượng ra một người cha quá hoàn mỹ, về sau phát hiện ra vốn dĩ bố cũng như bao người khác. Bây giờ dù đã nghĩ thông rồi nhưng lại quên mất phải hòa hợp như thế nào."
"Bố vẫn luôn rất tốt với anh, chỉ có thái độ của anh là hơi lạnh lùng với anh thôi."
"Em chưa thấy lúc bố nói chuyện với anh, không phải giáo huấn thì cũng là giễu cợt. Lúc anh với ông căng thẳng nhất, ông còn định đoạn tuyệt quan hệ với anh."
"Ông là cha, anh là con, lẽ nào anh muốn đợi bố cúi đầu trước mình sao? Thật ra thái độ của bố bây giờ đã là nhún nhường lắm rồi."
Trình Thiếu Thần mỉm cười: "Thẩm An Nhược, hôm đó dì Trần nói lần đầu tiên nhìn thấy em đã nhận ra em đúng là một người vọ hiền thảo. Không lẽ lại là thật?"
"Cảm ơn anh đã khen, được anh khen làm em thấy sợ hãi quá." Thẩm An Nhược cũng cười.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Trình Thiếu Thần nhận một cuộc điện thoại. Lúc anh nghe điện, Thẩm An Nhược thường đứng xa một chút nhưng vẫn thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, loáng thoáng nghe anh nói: "Chính là tôi. Được, tôi đến ngay đây."
Lúc anh lại gần, không đợi anh mở lời, Thẩm An Nhược đã nói: "Anh đi đi, em tự về nhà được."
"Anh có người bạn hẹn gặp chút chuyện, nên qua xem thế nào." Cô không ngờ anh lại lên tiếng giải thích.
Sau khi Thẩm An Nhược về nhà, cô bắt tay vào giặt một đống quần áo, ủi mấy bộ quần áo của anh rồi xem hết một đĩa phim, đã quá mười giờ, Trình Thiếu Thần vẫn chưa về nhà. Cô cầm điện thoại lên định gọi mấy giờ anh về, không dùng quay số nhanh mà ấn từng số một, nhập đến số cuối cùng nghĩ một lúc rồi không ấn phím gọi lại buông điện thoại xuống. Đổi sang đĩa phim khác, là phim hài nhưng cô chỉ thấy mệt mỏi rã rời, cuối cùng không chịu được đành đi ngủ.
Nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ như lúc nãy, cứ nửa tỉnh nửa mơ, hình như nghe thấy tiếng mở cửa, cô định ngồi dậy thì như bị bóng đè, đầu óc vẫn tỉnh táo mà không tài nào cử động được. Cô mơ hồ cảm thấy Trình Thiếu Thần đứng trước giường nhìn mình, cố gắng gọi tên anh, muốn nhờ anh đẩy mình một cái để thoát ra khỏi tình trạng này nhưng nói không thành tiếng, cảm thấy anh đã đi rồi, thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng tới.
Có sách nói, mỗi người trong đời đều hai, ba lần bị bóng đè nhưng những người thường xuyên gặp phải trạng thái này chỉ chiếm năm phần trăm toàn dân số thế giới, thật không may cô lại nằm trong số này, cũng vẫn tốt vì rơi vào tình thái này sẽ không mơ thấy những thứ linh tinh nữa, chỉ là lúc nửa tỉnh nửa mơ phân không rõ đâu là thật đâu là mơ.
Lúc cử động được tay chân, toàn thân cô ướt đẫm. Bởi không chắc chắn tiếng mở cửa lúc nãy mình nghe thấy có là thật không nên cô khoác thêm áo vào rồi đi ra xem. Đèn cô bật dưới tầng đã tắt, quả nhiên Trình Thiếu Thần đã về, cô lẳng lặng đi qua hành lang, bước chân rất nhẹ, gần như không thành tiếng, cuối cùng nhìn thấy một chấm sáng yếu ớt. Cô đã bố trí chỗ này thành một phòng nghỉ nhỏ. Trình Thiếu Thần đang tựa vào một cái ghế mây, tay đặt trên lưng ghế, trên ngón tay vẫn đang cầm điếu thuốc ngồi yên lặng trong bóng tối. Cô đứng bên cạnh một lúc, anh mới nhận ra, bật đèn ở dưới đất lên hỏi: "Muộn thế rồi, sao em chưa ngủ?"
Thần sắc anh có phần mệt mỏi, mấy sợi râu lún phún mọc trên cằm. Anh nhìn điếu thuốc trên tay, gạt bớt tàn thuốc rồi đưa lên miệng, nghĩ một lúc lại buông xuống, dập điếu thuốc đi.
"Anh muốn ăn chút gì không, em làm cho." Thẩm An Nhược nhẹ nhàng hỏi.
"Không cần, anh ngồi đây một lúc thôi. Em đi ngủ đi, muộn lắm rồi."
Thẩm An Nhược lấy cho anh một cốc nước, sau đó quay về phòng ngủ, lúc này cô mới nhận ra trời đã tảng sáng, hơn bốn giờ rồi.
**** ***
Từ: Blog của Thẩm An Nhược
Chế độ xem: Không công khai
Mình luôn có ấn tượng sâu sắc về câu nói của dì Tình. Dì nói: Nếu mất đi thứ gì rồi thì cứ giả vờ như thứ đó chưa từng tồn tại. Còn mình thì nghĩ: Nếu cái gì cũng không biết thì cứ vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Nhưng có lúc 'giả vờ' thật khó, ví dụ như giả vờ hạnh phúc. Mẹ chồng dùng quyền uy phô trương thanh thế để chèo chống hạnh phúc, Tịnh Nhã dùng con cái để mê hoặc rằng mình hạnh phúc, cuối cùng bọn họ đều giống nhau, vì cùng tin rằng ngốc nghếch một chút, u mê một chút mới hạnh phúc được. Có dạo mình cũng ngây thơ nghĩ rằng hạnh phúc đơn thuần ngẫu nhiên cũng sẽ có thể có được.
Thực ra, nếu không phải vì mình đã thấy những vai diễn khác trong câu chuyện hạnh phúc này, mình có lẽ sẽ cố mà hồ đồ một chút. Giờ cũng chẳng hiểu mình đang cố diễn vai nào nữa...
**** ***
Hôm sau, Thẩm An Nhược vừa đến chỗ làm đã hay tin bệnh viên ruột cấp tính của Lâm Lệ Tinh phát tác, phải nhập viện. Cô nhanh chóng hoàn tất công việc của mình rồi vội vàng đến bệnh viện. Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố. Lâm Lệ Tinh đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải nằm ở phòng cấp cứu. Thẩm An Nhược hỏi han chị vài câu rồi mới ra về, nghĩ đến một người bạn học cùng trung học làm phó khoa cấp cứu, nên qua chào hỏi, tiện thể nhờ cô bạn quan tâm tới đồng nghiệp mình. Đã lâu không liên lạc nhưng lúc gặp lại rất thân thiện, trước lúc tạm biệt, Thẩm An Nhược bỗng hỏi: "Tối qua có phải có một bệnh nhân cấp cứu tên Tần Tử Yên được đưa vào viện không?"
"Để tớ xem đã." Người bạn lật hồ sơ, "A, đúng là có, Tần Tử Yên. Sao vậy? Cậu biết người này à?"
"Một người bạn thôi, tớ nghe nói cô ấy gặp chút chuyện."
"Cô ấy chuyển sang phòng khác rồi, bây giờ đang ở phòng X tầng X tòa nhà X."
"Còn nguy hiểm không?"
"Cô ấy cũng ổn rồi, bệnh án ghi là ngộ độc thuốc."
"Cảm ơn cậu."
Thẩm An Nhược đi xuống tầng, cô ngồi trên xe rất lâu, cuối cùng lại đến cửa hàng hoa mua một bó hoa. Chủ hàng gặp lại cô, cảm thấy rất bất ngờ.
"Tôi lại vừa hay tin một người bạn nữa nhập viện." Thẩm An Nhược khẽ giải thích, "Bó giúp tôi một bó lan tím. Phải rồi, không cần thêm loại nào khác, chỉ loại này thôi."
Cô cầm bó hoa tím nhạt trên tay vừa đi vừa do dự, cảm thấy hình như mình đang làm một việc rất ngốc nghếch, bó hoa đã nở quá nửa, tựa như ấp ôm một tầng khói mỏng, thật hợp với tên người bệnh. Đến trước cửa phòng, ở đây không có nhiều phòng đơn, cửa kính trong suốt, lờ mờ thấy có người nằm trên giường bệnh đang truyền nước cạnh giường có y tá. Cô bỗng mất hết dũng khí, chần chừ mất mấy giây, cuối cùng nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước cửa rồi quay người định đi thì cửa phòng đột ngột mở.
"Cô là bạn của cô Tần?" Y tá là một người phụ nữ rất hiền lành.
"Vâng, nhưng tôi không muốn làm phiền cô ấy. Chị giúp tôi mang hoa vào nhé." Thẩm An Nhược khẽ nói.
"Chị Tôn, có người đến à?" Trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt.
Thẩm An Nhược hơi bối rối, lúc bước vào, cảm giác như mình đang làm một việc ngốc nghếch, nhưng ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười hòa nhã.
"À, là em sao? Chị đang nghĩ xem là ai đến." Sắc mặt Tần Tử Yên tái nhợt, tâm trạng vẫn rất tốt, nhìn thấy cô có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười thân thiện.
"Em đến thăm đồng nghiệp, tình cờ thấy tên chị trong phòng làm việc của bác sĩ nên tiện thể lên thăm luôn." An Nhược giải thích.
"Hoa đẹp quá, sao em biết chị thích hoa lan tím?"
"Em thấy nó rất hợp với tên chị. Chị đỡ hơn rồi chứ?"
"Thật ra cũng không có gì, chị có thói quen uống hai liều an thần, tối qua lại uống nhiều rượu quá, quên mất mình đã uống thuốc nên uống thêm lần nữa. Lúc sau cảm thấy khó chịu quá nên gọi điện thoại cầu cứu. Chị ngốc nhỉ?"
"Em cũng có lúc uống quá nhiều thuốc, may đấy là thuốc hạ sốt." Thẩm An Nhược mỉm cười, "Chị nghỉ ngơi đi nhé, em có việc, bây giờ phải về công ty." Thẩm An Nhược đứng dậy chào tạm biệt.
"An Nhược... Chị gọi em thế được không?" Đúng lúc cô chuẩn bị mở cửa đi ra, Tần Tử Yên bỗng hỏi vậy, cô quay đầu lại.
"Chị và Trình Thiếu Thần là bạn học lâu năm rồi."
"Em biết."
"Trong thành phố này, chị chỉ có anh ấy là người bạn thân thiết nhất. Vì thế..."
"Em hiểu rồi. Chị đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tố đi nhé."
Gần đây Thẩm An Nhược có chút phiền muộn. Công việc ngập đầu, công ty cứ loạn cào cào, bệnh của Lâm Lệ Tinh vẫn chưa khỏi hẳn, đến Tùng Việt Việt cũng xảy ra chuyện. Công việc của hai người bọn họ vốn không quá quan trọng nhưng thiếu đi hai người, rất nhiều việc trong phòng sẽ bị thiếu đi một mắt xích, làm mọi người vô cùng vất vả để chống đỡ. Lãnh đạo thì cứ ném xuống vô số thông báo về công việc đột xuất, khiến mọi người ai cũng khổ sở mà không nói được. Trong khoảng thời gian này Thẩm An Nhược cũng phải cùng mọi người tăng ca mỗi buổi tối, sau đó mời tất cả đi ăn cơm một bữa, cười cười nghe mọi người càu nhàu, hôm sau lại tiếp tục chỉ đạo công việc.
Đến người nhẫn nại như Tiểu Lưu cũng không chịu nổi mà than phiền: "Chị An Nhược, chúng ta có thể xin cấp trên tuyển thêm nhân viên tạm thời không? Hay một số việc không cần quá gấp thì kéo dài thêm mấy ngày cũng được."
Hôm đó người không phục cô, lúc nào cũng thích gây rắc rối, Thái Nhất Tường sau khi uống mấy ly rượu, vỗ vỗ vai cô, mạnh miệng nói: "An Nhược, tôi tặng cô câu này, đứa trẻ biết khóc thì mới được ăn kẹo."
Hôm đó ở trong phòng Tổng giám đốc Tiền, cô bị giáo huấn một trận, Thái Nhất Tường đang đứng ngoài cửa đợi xin chữ ký, chắc chắn đã nghe được hết. Bỗng nhiên cô thấy rất cảm kích, người ngoài mặt khó chịu như vậy mà vẫn có những điểm hết sức đáng yêu.
Dạo gần đây công ty thực ra sắp có chuyện lớn, ban lãnh đạo cũng xác định tinh thần, nhưng nhân viên vẫn hoàn toàn không hay biết. Cô ở giữa rất khó xử, chỉ có thể cầm một cốc bia lớn rồi mỉm cười: "Thành thật xin lỗi mọi người, mọi người lượng thứ, sau này tôi sẽ hết sức bù đắp cho mọi người."
Hôm đó, một khách hàng quen của công ty kéo cô ra nói chuyện phiếm, thần bí nói rằng, những hiện thượng kỳ quái phát sinh bên người cô mấy ngày hôm nay chắc chắn sẽ còn lặp lại. Cô cười trừ, cũng không để bụng, vậy mà đến hôm đó lại nhận được điện thoại của Tùng Việt Việt.
Tùng Việt Việt đang đứng trên mái nh