--> Khách qua đường vội vã - game1s.com
XtGem Forum catalog

Khách qua đường vội vã

Nhược càng khóc to hơn, cô không biết bố bị bệnh tim, nếu không có sự trùng hợp này, trong lúc bố cô đang làm phẫu thuật, cô vẫn đang vui vẻ nghỉ ngơi.

"Con gái nhà chúng ta chuyện nhỏ lại khóc, chuyện lớn thì không khóc nổi. Ông vừa nãy nói sai rồi, làm gì đến nỗi ấy?" Mẹ An Nhược nói.

"Bà Lâm, nể tình tôi sắp bị đục lỗ trên người mà nhường tôi chút được không? An Nhược ngoan, là bố không đúng, về sau có chuyện gì bố sẽ nói với con. Đừng khóc nữa, tim của bố sắp khóc theo con đây." Bố An Nhược thấy con gái khóc mà ruột gan rối bời, vuốt tóc cô, tay chân luống cuống an ủi: "Ôi, bọn trẻ này lạ thật, hôm nọ Thiếu Thần cũng thế, mặt trắng bệch, làm mấy y tá còn tưởng nó là người bệnh."

"Ai?" Thẩm An Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Ờ, cái đó..."

"Bố mẹ có nhầm không thế? Thà cho anh ta biết còn hơn nói với con? Bố mẹ có coi con là con của bố mẹ không vậy?" Cô nín khóc, giận dữ nói, đột nhiên bị mẹ dẫm vào chân một cái.

Thẩm An Nhược nhận tín hiệu, lập tức im bặt, biết có người tới, liền nhanh nhẹn rút khăn giấy ra lau mồ hôi và nước mắt rồi quay đầu lại, ngạc nhiên nghe thấy mẹ nói: "Thiếu Thần con tới rồi à? Không phải mẹ đã nói không cần đến sao? Đường thì xa, thời tiết hôm nay cũng không tốt."

"Không sao. Con cũng có việc ở gần đây."

Cô bất ngờ xoay người. Đúng là gặp quỷ, cô lại quên mất mặt mình còn lem nhem nước mắt, mồ hôi chảy từ trán xuống, tóc mai hai bên thái dương còn ướt, bộ dạng rất nhếch nhác. Nhưng anh cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt mệt mỏi, còn gầy đi trông thấy.

Đã hai tuần họ chưa gặp nhau, vậy mà lại phải nhìn thấy nhau trong tình huống này. Trình Thiếu Thần thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, hai người không nói gì.

Mẹ An Nhược đứng sau lưng, lẳng lặng véo vào thắt lưng, ra hiệu cho cô lên tiếng chào hỏi. Thẩm An Nhược bị đau run lên một cái, mọi việc đều không qua khỏi mắt Trình Thiếu Thần. Cô ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, anh quay sang hướng khác. Vừa đúng lúc bác sĩ gây mê và trợ lý đến đẩy bố An Nhược, ông Thẩm Tịnh Hoa vào phòng phẫu thuật, tám giờ đúng.

Mọi người ngồi đợi ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm An Nhược ngồi cùng mẹ, Trình Thiếu Thần im lặng ngồi hàng ghế đối diện, cúi đầu, như thể đang tỉ mỉ nghiên cứu ngón tay của mình.

"Bố con tự nhiên thấy không khỏe, mẹ đưa bố vào viện, cuối cùng bác sĩ lại là bạn đại học của Trình Thiếu Thần, cũng tham dự... của hai đứa. Vì thế ngay lập tức nhận ra bố con, sau đó Trình Thiếu Thần biết, hôm ấy nó chạy tới đây, mới hôm kia thôi. Thằng bé rất lo lắng, gây sức ép với mấy chuyên gia, cuối cùng tới tai cả viện trưởng. Thực ra chỉ là tiểu phẫu thôi. Cũng không phải bố mẹ chủ động nói với nó."

"Vâng."

"Bố con muốn đợi tới khi phẫu thuật xong mới nói cho con biết, không muốn con lo lắng. Thiếu Thần nói không có con cháu ở bên cạnh không hay lắm nên nói nó sẽ tới đây với mẹ." Mẹ An Nhược khẽ giải thích, "Con xem bộ dạng của thằng bé kìa, còn căng thẳng hơn cả hai mẹ con mình, chắc đang nhớ tới bố nó. Hồi đó ông Trình cũng mắc bệnh giống bố con, vì không để ý nên sau này mới trở nên trầm trọng. Haizz, đứa bé đáng thương."

Thẩm An Nhược ngẩng đầu nhìn Trình Thiếu Thần, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi nói chuyện giọng cũng hơi khàn khàn. Cũng phải thôi, để có mặt ở đây vào giờ này anh phải đi từ lúc ba giờ sáng. Anh thích ngủ nướng, từ trước tới nay không muốn dậy sớm, hơn nữa bệnh viện là nơi anh ghét nhất, anh sợ kim tiêm, sợ thuốc và sợ cả mùi thuốc khử trùng.

Mẹ An Nhược thở dài, "Có những người đàn ông cả đời không biết nói những lời có cánh, như bố con. Nhưng nếu cậu ta phụng dưỡng bố mẹ con như bố mẹ mình, cho dù con nghi ngờ hay lo lắng điều gì, con cũng phải tin cậu ta thật lòng với con."

"Ngày trước mẹ từng nói, nên tránh chỗ đã từng ngã, ngã hai lần cũng một chỗ là kẻ ngu ngốc còn gì."

"Mẹ còn dạy con làm người không được tùy hứng, làm việc gì cũng phải nghĩ cho kĩ, không được phép mang hôn nhân ra làm trò đùa, con quên hết rồi à? Thiếu Thần còn lý trí hơn con nhiều, nó về nước không bao lâu đã đến thăm bố mẹ, thành khẩn nói lúc đó ly hôn quá vội vàng, nếu còn có cơ hội bù đắp, xin bố mẹ đừng ngăn cản. Đã nói nước ấy rồi, mẹ với bố con cảm thấy chẳng có lý do gì mà từ chối nó."

Thẩm An Nhược ngẩn ra một hồi, ngẩng đầu nhìn Trình Thiếu Thần ngồi ở phía xa, anh vẫn cúi thấp đầu, giống như đang có tâm sự. "Nham hiểm", cô lầm bẩm trong miệng.

"Hết thuốc chữa." Mẹ An Nhược bị con gái làm cho nghẹn họng, lại véo thắt lưng cô một cái, "Phải nói tên nhóc Trình Thiếu Thần này khá đẹp trai, nhiều tiền, còn nữa, cũng khá thông minh. Trừ lần đó ra, nó cũng không có sai lầm gì lớn, sao con nhỏ mọn thế."

"Mẹ, càng ngày mẹ càng có khiếu hài hước." Thẩm An Nhược che thắt lưng hít một hơi, có lẽ chỗ đó bị mẹ véo thành xanh tím mất rồi.

"Đúng là không thể nói chuyện với người kém thông minh như con được mà. Bố con thật đáng thương, bình thường đến tiêm cũng sợ, lần xui xẻo này chẳng thà để mẹ thế chỗ ông ấy, để ông ấy ở ngoài lo lắng cho xong." Mẹ An Nhược lầm bầm rồi lờ luôn cô con gái, đến ngồi cạnh Trình Thiếu Thần.

Ca phẫu thuật của bố An Nhược rất thuân lợi. Trình Thiếu Thần sau khi ca phẫu thuật kết thúc cũng đi khỏi, gần nửa đêm mới quay lại thăm bố An Nhược, nhân tiện chào tạm biệt, anh nói anh phải quay về.

Anh tự mình lái xe tới, cũng phải di chuyển mất mấy tiếng, mà bên ngoài lại đang mưa to, lại có sấm chớp, đường cao tốc đã bị ngăn lại, chỉ có thể đi đường trong thôn. Mẹ An Nhược lấy lý do quá nguy hiểm bảo anh ở lại nghỉ ngơi, kiên quyết không đồng ý cho anh trở về một mình, rồi quay sang nhìn An Nhược: "Có phải đêm qua ngủ không ngon không? Cả buổi chiều trông con như người mất hồn. Về nhà nghỉ ngơi với Thiếu Thần đi."

"Con ở đây với bố."

"Con ở đây chỉ thêm vướng víu, đi mau đi. Tối đến có hộ lý trông nom rồi, cô giúp việc sẽ đến đưa cơm, hơn nữa bệnh viện cũng không cho phép nhiều người ở lại."

Thẩm An Nhược còn muốn vùng vằng, mẹ cô đã dùng ánh mắt "Con không phải mẹ sinh ra" lườm cô. Cô quay sang phía bố, mong bố sẽ biểu lộ chút ý giữ cô lại, nhưng bố nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô chỉ còn cách giận dỗi bỏ về.

Trình Thiếu Thần đi rất nhanh, bước chân sải rộng làm cô không theo kịp, nên dứt khoát đi từ từ phía sau, một lát đã không thấy anh đâu. Tới khi xuống đại sảnh tầng một lại thấy anh trong đám người đang đứng ở cửa, chắc vì ngoài trời mưa quá to mà anh không mang ô.

Từ sáng sớm tới giờ, bọn họ vẫn không nói với nhau câu nào. Vì sau ca phẫu thuật vẫn còn hơi hỗn loạn, mẹ An Nhược bận nên không có thời gian giám sát hai người.

Trình Thiếu Thần nhận lấy ô rồi bước đi, không hiểu anh định bỏ cô lại, hay định ra lấy xe trước. Để đảm bảo an toàn, cô đi từng bước nhỏ tới bên anh, cùng anh che ô. Gió rất lớn, mưa tạt vào, dù che ô nhưng hai người vẫn bị ướt, nước mưa lạnh buốt làm cả người cô rét run, hai người xích lại gần nhau hơn.

"Chuyện đó, cảm ơn anh." Cô cố gắng lịch sự.

"Anh chỉ quan tâm tới người anh thân thiết, không liên quan gì tới em, sao em phải cảm ơn."

Cô thức trắng một đêm trên xe lửa, lại sợ hãi lo lắng một trận, ban ngày cũng không nghỉ ngơi, giờ phút này chẳng còn hơi sức tức giận với anh, vì thế chọn cách im lặng.

Khu nhà cô không dễ tìm, bên ngoài lại mưa trắng trời trắng đất, nhưng Trình Thiếu Thần nhanh chóng đưa cô về, dừng xe, ngồi yên trong xe đợi cô xuống.

"Anh muốn đến khách sạn hay vẫn quay về như đã định? Nếu anh mạo hiểm đội mưa về thì em sẽ bị mẹ mắng chết mất."

Anh liếc mắt nhìn cô, không nói không rằng cho xe thẳng vào bãi đỗ, xuống xe cùng cô, bổ sung một câu cô không bao giờ ngờ tới: "Em bị mắng thì liên quan gì tới anh."

Tới cửa nhà, Thẩm An Nhược đi tìm bộ quần áo khô, lúc ra đã không thấy bóng anh. Nhà cô không hề nhỏ, cô tìm mãi mới thấy anh ở trong bếp, đang lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra uống.

"Bị đau dạ dày mà còn uống nước lạnh?" Cô đưa anh một bộ quần áo và khăn mặt, tiện tay cầm chai nước về.

"Biết anh bị đau dạ dày mà em còn ở bên ngoài chơi vui vẻ không về, để anh tự vật lộn?" Trình Thiếu Thần tức giận.

"Còn một đám người cưng nựng anh, anh tự vật lộn kiểu gì vậy? Còn nữa, không phải anh bảo em không phải về nhà, cứ ở bên ngoài chơi vui vẻ à?"

"Từ lúc nào mà em lại nghe lời anh thế. Anh đã bảo em không được chạy mất, mau kết hôn với anh, sao em không nghe theo luôn đi." Thật choáng váng, anh mới ngồi cùng bố mẹ một lúc mà cách nói chuyện đã y hệt họ, Thẩm An Nhược khẽ rung mình.

"Trình Thiếu Thần, vì cớ gì anh không chịu buông tha em vậy. Ngày trước anh làm em chịu ấm ức thiệt thòi, em có suy sụp như anh không? Bây giờ anh còn tự hành hạ bản thân, thật ấu trí."

"Hừ." Anh hừ mũi trả lời cô.

Sau khi ăn no, tâm trạng của anh hình như không còn quá tệ, thậm chí còn giúp cô rửa bát, vì cô không tập trung, bất cẩn làm nước bắn tung tóe.

"Buổi chiều anh đi đâu thế? Anh đến đây vì công việc thật à."

"Anh tìm một khách sạn ngủ bù, hôm nay dậy sớm thấy hơi mệt." Anh thành thật trả lời.

"Nếu không mệt, có phải anh đã đi từ chiều rồi không?"

"Em rất mong anh đi càng sớm càng tốt phải không? Thật đáng thương, khó khăn lắm mới về nhà một lần lại không đuổi được anh đi."

"Em đã xin lỗi anh mấy lần rồi, anh còn chưa tha thứ sao? Anh đàn ông gì mà yếu đuối, chịu một chút thiệt thòi cũng không được."

"Thái độ xin lỗi của em không thành khẩn."

"Đồ hẹp hòi, em mới là người không thèm sự tha thứ của anh."

Thẩm An Nhược không nói chuyện với anh nữa, chăm chú gọt hoa quả.

"Em định ở nhà mấy hôm? Bao giờ về thì anh qua đón." Sau một lúc lâu, Trình Thiếu Thần đột nhiên hỏi.

"Anh đi mà diễn trò cho bố mẹ em xem. Nơi tập huấn của em cách đây chưa tới nửa ngày đường còn chẳng thấy anh đến đón, còn chặn lối về, làm em không biết đi đâu. Bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì?"

"Anh không thể nuông chiều thói xấu bỏ nhà đi chơi của em. Sau này cứ không vui là em lại bỏ đi, càng đi càng xa thì anh biết sống thế nào?"

Hai người ngồi trong phòng khách, mỗi người im lặng chiếm một góc sofa. Trình Thiếu Thần chẳng quan tâm tới hình tượng của mình, ngồi phịch xuống ghế, vừa xem tạp chí, vừa liếc Thẩm An Nhược gọt táo. Cô gọt rất thành thục, từng lớp vở mỏng manh cứ thế rơi xuống. Trình Thiếu Thần chăm chú chờ lớp vỏ kia đứt đoạn, nhưng gọt đến hết vẫn là một sợi hoàn chỉnh. Anh lại cúi đầu lật tạp chí, đột nhiên nhảy dựng lên, ném tạp chí sang một bên, liếc nhìn cô, tựa hồ như nghĩ ra điều gì, tự cười một mình, cười đến mức Thẩm An Nhược cảm thấy hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh, tiện tay đưa quả táo mới gọt sang.

Anh nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Tự nhiên anh nhớ đến dáng vẻ tối hôm đó của em. Anh còn tưởng vì em nhớ anh quá nên mới nhiệt tình như thế. Có phải lúc đó em hận nên mới cắn anh không, nếu trong tay cầm dao, chắc em phải xắt anh ra thành từng miếng mất."

Anh vừa nhắc đến tối hôm đó, Thẩm An Nhược đã thấy từ đầu đến chân nóng ran. Cô giằng cuốn tạp chí trên tay anh muốn xem anh vừa xem cái gì, thì ra chỉ là chuyện tào lao. Một người con trai đi công tác xa về, nói với bạn gái mình, anh ta đã yêu một người con gái khác, thậm chí còn muốn lấy cô gái đó. Cô bạn gái kia bình tĩnh đồng ý chia tay, sau đó tới buổi hẹn cuối của hai người, lúc chàng trai kia định lấy tấm ảnh bạn gái mới của mình đưa cho cô xem, cô gái liền rút con dao giấu trong người đâm vào tim chàng trai. Thực ra bức ảnh chỉ là một cái gương nhỏ, vốn dĩ không có người con gái nào khác. Đúng là một trò đùa lãng mạn và một kết thúc đầy bi kịch.

"Anh đang sợ chuyện gì xảy ra à? Anh yên tâm đi, em nhát gan lắm, không dám làm chuyện đó đâu."

"Nếu em yêu anh đến mức ấy, anh có thể cam tâm tình nguyện chết trong tay em." Trình Thiếu Thần tự nhủ thầm một câu.

Thẩm An Nhược lườm anh một cái, lập tức ngậm miệng, dừng một lát rồi không nhịn được nói: "Đâu phải trẻ con, nói chuyện sao lại không giữ ý tức gì cả."

"Thực ra trong lòng em cũng đang nghĩ như vậy chứ gì."

"Dù sao cũng toàn là lý lẽ của anh. Hôm đó ai còn kêu trời kêu đất rằng em coi thường sự tồn tại của anh."

"Lúc đó anh tức gần chết, vừa phút trước còn thấy mình như ở trên thiên đường, mấy phút sau đã rơi xuống địa ngục, giống như rơi tự do vậy. Đổi lại là em, lẽ nào em không tức giận?"

Cô không bình luận gì, Trình Thiếu Thần nói tiếp: "Mấy hôm nay anh cũng hiểu ra một số chuyện. Em cảm thấy ở bên anh không có cảm giác an toàn, không chịu tin rằng ban đầu anh lấy em là thật lòng, cũng không tin tưởng chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, vì thế em không chịu đồng ý lấy anh lần nữa." Anh không đợi cô trả lời, tiếp tục nói, "Thực ra anh ở bên em mới không có cảm giác an toàn, lúc nào em cũng trong trạng thái muốn bỏ đi, chuyện gì cũng mặc kệ, làm gì có ý định thật lòng ở bên anh cả đời?"

"Mấy ngày nay anh tiến hành bổ túc văn hóa à, giờ nói chuyện trơn tru hẳn." Thẩm An Nhược mệt mỏi nói.

"Tóm lại, thái độ của em làm cho anh cảm thấy, nếu anh quá lưu luyến thì như tự kết liễu mình. Chúng ta coi như huề nhau được không?" Trình Thiếu Thần không thèm để ý đến thái độ chế giễu của cô, nói liền một hơi.

Không thể tin được có người cãi lý lại đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần như vậy. Thẩm An Nhược im lặng nhủ thầm.

Cô cười gượng: "Anh xem trước đây em nói không sai mà, lúc đầu chúng ta có thể đến với nhau đúng là kì tích, rốt cuộc là ai làm hại ai đây."

"Chắc đây là duyên phận trong truyền thuyết, tùy tiện bỏ đi thì đáng tiếc biết bao. Vậy nên chúng ta cưới lại đi, có gì phải đắn đo nữa, không phải sẽ tốt hơn trước đây sao?"

"Em không muốn. Trình Thiếu Thần, vì sao anh không chịu tin là em thật sự không thích tờ giấy đó cùng với mấy cái nghi lễ đáng sợ kia nhỉ. Giống như khế ước bán thân, đóng dấu là hoàn toàn mất quyền tự chủ, những ngày tháng sau đó, quyền tự do không nằm trong tay mình nữa. Còn anh, chắc vì anh không mất đi quyền khống chế nên mới cố chấp như thế."

Trình Thiếu Thần thở dài: "Em đã xác định là anh bó tay với em, vì thế mới bướng bỉnh như vậy." Một lúc sau anh mới mở lời, "Bỏ đi, dù sao anh cũng nghĩ thông rồi, ít nhất lúc đầu em không lấy ai khác mà lại lấy anh, bây giờ dù em không chịu lấy anh, nhưng cũng không từ chối ở cùng anh, thậm chí lúc anh không ở bên, em cũng không bị người khác lừa đi mất. Đối với anh thế là quá đủ rồi."

"Chỉ là em chưa gặp được người vừa mắt thôi, còn lâu em mới đợi anh." Thẩm An Nhược nghiêm mặt nói.

"Ý nghĩa câu này của em không phải anh chính là người đàn ông mà em yêu nhất sao?" Trình Thiếu Thần mỉm cười.

"Anh say mê em như vậy, em cũng không có cách nào." Thẩm An Nhược bĩu môi.

Anh đột ngột ôm lấy Thẩm An Nhược, để cô ngồi lên đùi mình, nới lòng vòng tay ôm cô. Thẩm An Nhược giãy giũa lùi về sau, cuối cung lại ngồ chính giữa đùi anh, tư thế này làm cô cao hơn anh, anh phải ngước mắt lên mới nhìn được vào mắt cô.

Lúc này anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Em thích ở cùng anh, phải không?"

Thẩm An Nhược cúi thấp đầu nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt anh rất kiên quyết, đợi cô trả lời. Ánh mắt hai người quấn quýt thật lâu, Thẩm An Nhược khẽ nói: "Phải."

Trình Thiếu Thần tựa hồ như thở nhẹ ra, đặt cô ngồi xuống thấp hơn, ôm trọn cô vào lòng, cứ thế nhìn thẳng vào cô, tư thế này rõ ràng anh không quen.

"Anh chỉ cần một câu nói để anh có thể an tâm mà thôi. Chỉ cần em quan tâm, trong lòng em có anh, anh sẽ có dũng khí chờ đợi em, chờ cho tới khi em không còn sợ kết hôn, thật lòng muốn lấy anh."

"Bất kể bao lâu anh cũng chờ?"

"Cả đời cũng có thể."



NGOẠI TRUYỆN



Nhật ký nghỉ hè của bạn nhỏ


Trình Thiếu Thần

Ngày X tháng X năm X, thời tiết: nắng

Hôm nay là ngày thứ hai được nghỉ hè, tối qua mẹ đã gọi bà ngoại đến giám sát mình. Bà ngoại nói, ngủ nướng chỉ là một thói quen xấu, lãng phí cuộc đời, vì thế mình chỉ cần ngủ nhiều hơn mọi khi nửa tiếng đã bị bà đến tận giường khua dậy.

Mặt trời rực rỡ trên cao, hoa mỉm cười với mình, chú chim nhỏ nói, chào buổi sáng, cuối cùng hôm nay cũng không phải tới trường.

Cuộc sống quá tuyệt vời, tất cả những tính từ mình nghĩ ra hôm qua cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của mình lúc này. Hôm qua xem bộ phim Khai quốc đại chiến1 trên tivi, mình mới hiểu, thì ra cảm giác của những năm 1949 là như thế.

Khai quốc đại chiến1 : Lễ thành lập quốc gia.

Hôm qua mình chỉ cần mất một ngày đã làm xong hết bài tập hè. Cô Phiêu, em xin thề danh dự là em tự làm, không hề đi chép của ai. Cô có thể không tuyên dương em nhưng không thể phê bình em trước lớp được.

Ngày trước ngoại hay nói, muốn nổi tiếng thì phải làm nhân lúc còn trẻ.

Thực ra làm bài tập về nhà cũng thế, nếu xong hết thì ngày nào mình cũng được chơi thoải mái.

Nhưng cô Phiêu còn giao thêm bài tập, bắt bọn mình một tuần viết nhật ký hai lần, khi đi học lại sẽ kiểm tra, phải ghi kín quyển vở này bằng những kỉ niệm mùa hè đẹp đẽ.

Cô giáo ơi, chuyên gia có nói, muốn thể chất và tinh thần của trẻ em phát triển khỏe mạnh thì phải giảm tải cho học sinh cấp một, cấp hai.

Khi còn sống ông em còn bảo, những đứa trẻ biết chơi, mai này mới có thể kiếm tiền.

Cô Phiêu, không phải em có ý kiến gì, em chỉ đưa ra kiến nghị thôi ạ.

Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Em Trình, em đừng có quậy. bài này không tính, em viết lại bài khác cho cô!

Ngày X tháng X năm X, thời tiết: mưa

Thực ra hôm nay là một ngày thời tiết tuyệt vời để đi bắt ếch, nhưng hôm qua mình đã phạm phải một lỗi nho nhỏ, nên bị bà ngoại phạt tập piano nhiều hơn nửa tiếng.

Mình rất ghét piano, thà cho mình đi đập bông còn hơn. Tại sao các bạn khác được ra ngoài chơi còn mình phải ngồi đây tạo tiếng ồn nhỉ?

Các nhà khoa học đã khẳng định, vấn đề về môi trường sẽ là vấn đề lớn nhất của toàn cầu trong thế kỉ Hai mươi mốt.

Có một hôm, mình nghiên cứu báo chí xem làm thế nào để không phải tập đàn piano nữa, cơ bản có hai cách:

Làm hỏng đàn, một bạn ở Thượng Hải vì không muốn tập đàn mỗi ngày mà dùng búa làm hỏng đàn.

Làm tay bị thương, một bạn ở Bắc Kinh vì không muốn tập đàn mỗi ngày nên dùng dao làm tay bị thương.

Cách số một thì không thể, bởi vì chắc chắn bố sẽ cho mình một trận, rồi mua một chiếc đàn mới. Bố đánh rất đau, lần trước mình bị đánh tuy đã khỏi, nhưng trong lòng vẫn còn ám ảnh.

Cách thứ hai thì lại càng không được, đau lắm, không thể đánh đàn, nhưng chẳng lẽ cũng không thể làm việc khác được sao? Sau này lớn lên mình còn muốn đi làm bộ đội làm phi công bảo vệ tổ quốc, tiêu diệt chủ nghĩa đế quốc đáng ghét.

Cây đàn đầu tiên của mình là ông bà ngoại mua tặng, bà ngoại nói con trai biết chơi đàn rất oách, nếu mai này mình thất nghiệp, ít ra còn có cái nghề này, có thể đi mãi nghệ kiếm ăn. Còn ông ngoại thì bảo chơi đàn có thể lừa con gái, ngày xưa ông cũng nhờ thế mà lừa được bà ngoại.

Mình không hiểu lời của ông bà ngoại lắm. Đánh đàn không phải gần giống đập bông sao, mà động tác đập bông còn đẹp mắt hơn, thế thì oách chỗ nào chứ? Còn chuyện lừa con gái, ôi, mình suốt ngày bị bọn con gái quấn lấy phát phiền, mình cần gì phải lừa chúng nó? Chi bằng mình nói mình bị bệnh truyền nhiễm, không biết chừng chúng nó sẽ tránh xa mình ra một chút.

Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Mặc dù lời văn và ý tức còn lộn xộn, nhưng cảm xúc trong nhật kí đã thể hiện được tình yêu nước thuần phác và tư duy phân tích một cách hợp lý, làm cô rất cảm động. Em Trình, cố lên!

Ngày X tháng X năm X, thời tiết: nắng

Hôm qua Ôn Tịnh Nhã bắt mình lên núi bắt bướm cùng, phiền phức muốn chết, chẳng làm sao trốn được đành phải đi.

Dù người lớn đã từng cảnh cáo bọn mình là không được tự tiện lên núi, nhưng mình không thể để một mình nó lên nói được, rất nguy hiểm.

Hay là mách người lớn, nhưng sao mình có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?

Bướm thì chẳng bắt được mấy, khó khăn lắm mới tìm thấy một con, chuẩn bị bắt thì tự nhiên Ôn Tịnh Nhã túm lấy tay mình nói: "Thiếu Thần, Thiếu Thần, thả nó đi, nó rất đáng thương, nó với con bên kia là một đôi, đừng chia rẽ chúng nó." Sau đó mình bắt được một con, lúc quay lại thì thấy Ôn Tịnh Nhã nước mắt vòng quanh: "Xin cậu đấy, thả nó đi đi, nó giãy giụa ác liệt như thế sẽ bị thương mất."

Thật là không thể chịu nổi bọn con gái, rốt cuộc là ai muốn đi bắt bướm, cuối cùng lại làm như mình là người xấu vậy.

Sau đó Tịnh Nhã không đi được, chân bị xước chảy máu, lại còn bị trẹo chân, đau đến mức chỉ biết khóc.

Mình nói: "Cậu rắc rối chết đi được, để tôi cõng cậu xuống núi."

Ôn Tịnh Nhã hét to: "Không được! Cậu chưa nghe câu 'Nam nữ thụ thụ bất thân' à?"

Giả vờ giả vịt. Vừa rồi lúc leo núi, bị bám trượt còn túm lấy tay mình, khi ấy sao không nghĩ đến chuyện này đi.

Hai đứa vừa đi vừa nghĩ, chắc phải đi mất vài tiếng, cuối cùng cũng thấy anh mình trên đường.

Tịnh Nhã vừa thấy anh mình thì chạy ra ôm cổ anh ấy khóc tướng lên, cứ làm như mình bắt nạt nó không bằng. Anh hai cõng nó sau lưng, cả ba cùng xuống núi.

Thật đúng là chẳng có tí tiền đồ nào, được anh mình cõng trên lưng thì ngủ suốt đoạn đường xuống núi, tới tận khi trời tối vẫn chưa tỉnh, dọa mọi người phải đi mời bác sĩ, đồ con heo, còn không mau tỉnh dậy nói giúp mình vài câu, tức chết đi được.

Mình lại bị ăn một trận đòn, nhưng cũng không đam lắm, vì mình quen rồi. Tất nhiên mình không nói lí do nó kéo mình đi, ai bảo mình là đàn ông, phải biết gánh vác trách nhiệm chứ.

Buổi tối mình bị phạt không được xem tivi, úp mặt vào tường, còn phải viết bản kiểm điểm. Vẫn là anh hai thương mình nhất, lén đưa cho mình một cuốn truyện tranh mình mới thoát được buổi tối khó chịu. Sáng hôm sau, Ôn Tịnh Nhã lương tâm trỗi dậy, mang một bọc to đồ ăn ngon tới thăm mình, còn bắt chước giọng văn của mình viết bản kiểm điểm, sau đó cho mình chép lại.

Cô Phiêu, cô phải thề không được cho bố mẹ của em đọc những bài viết này, cô không thể phản bội lòng tin của em được.

Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Cảm ơn em đã tín nhiệm cô đến vậy. Cô xin thề... cô sắp ói máu rồi.

Ngày X tháng X năm X, thời tiết: âm u

Ô la la, đây là trang nhật kí cuối cùng, thế là mình sắp hoàn thành bài tập hè rồi.

Sáng nay mình dậy từ sáu rưỡi sáng, mặc quần áo, đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.

Bổ sung một chút, lúc đánh răng mình dùng kem đánh răng hương dâu, nhãn kiệu gì mình quên rồi. Khi rửa mặt mình dùng xà bông hương chanh, sau đó lại dùng khăn khô lau sạch. Bữa sáng là sữa, trứng chiên, bánh ga tô, bánh bao, rau diếp, tương mặn và tương ngọt, jăm bông, mình ăn rất no, no căng cả bụng luôn.

Bây giờ là tám giờ sáng, mình rất cố gắng viết bài. Nhưng ngày hôm nay mới qua một chút thời gian, thật sự mình chẳng có gì để kể cả, ngoài trời đang âm u, có thể sẽ mưa, mọi người khi ra ngoài nhớ mang theo ô nhé, không có ô thì phải trú mưa, dầm mưa sẽ bị cảm cúm đó, nếu có sấm chớp lớn thì chớ trú dưới tán cây nhé.

Sắp đủ số chữ rồi, sắp đủ số chữ rồi, sắp rồi, vẫn chưa đủ được.

Nhưng mà cô Phiêu, cô nể tình em ngồi viết cả buổi sáng, dù không đủ số chữ thì cô có thể tha thứ được không ạ?

Các chuyên gia nói rồi, đối với trẻ em phải hay khuyến khích, ít phê bình, phải tìm ra sở trường của trẻ.

Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Em Trình, nếu em đọc được lời phê này, mời em lên văn phòng của cô ngay, cô muốn động viên trực tiếp.

Tết Đoan Ngọ

Tết Đoan Ngọ chỉ có hai người năm 2004

Trình Thiếu Thần cầm một chiếc bánh chưng1 lên, lật qua lật lại xem xét.

Bánh chưng1: Một loại bánh hình như quả tram, làm bằng gạo nếp và nhân đậu xanh, gần giống bánh chưng của Việt Nam, là món ăn truyền thống trong ngày tết Đoan Ngọ của Trung Quốc.

Thẩm An Nhược: "Anh không ăn bánh à?"

"Đã nhiều năm không ăn rồi, thà không ăn còn hơn để bị dính tay."

"Có phải trước giờ anh chưa từng tự bóc bánh chưng?"

"Ừ."

"Anh muốn ăn vị nào? Em bóc cho anh nhé."

Thẩm An Nhược kiên nhẫn bóc từng cái bánh một, xếp ngay ngắn trong đĩa.

**** Tôi là đường phân cách đôi vợ chồng mới cưới ***

Tết Đoan Ngọ năm 2005

Trình Thiếu Thần gọi điện thoại về: "Tối nay anh tiếp khách, không về nhà ăn cơm."

Thẩm An Nhược: "Hôm nay là tết Đoan Ngọ, anh nhớ ăn bánh chưng đấy."

Trình Thiếu Thần: "Thế à? Vậy anh sẽ cố về sớm, em phần cho anh đồ ăn khuya nhé."

Lúc Trình Thiếu Thần về nhà, thấy vợ đang cuộn tròn trên sofa phòng khách, ngủ thiếp đi tự bao giờ. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ, nhưng Thẩm An Nhược vẫn tỉnh giấc, dịu dịu mắt vào bếp hâm nóng đồ ăn khuya cho anh, bóc từng cái bánh chưng một, ngáp ngắn ngáp dài ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

**** Tôi là đường phân cách mệt mỏi ***

Tết Đoan Ngọ năm 2006

Thẩm An Nhược gọi điện thoại đến: "Tối nay có về nhà ăn cơm không?"

Trình Thiếu Thần: "Anh có việc, em ăn một mình đi."

Thẩm An Nhược: "Em biết rồi."

Thẩm An Nhược đi ăn KFC một mình, hai cái ngô, ba cái bánh tart và Milo, không có bánh chưng, béo ngấy đến mức buồn nôn, đành mua một bình trà xanh đi xem phim một mình. Về đến nhà đã gần nửa đêm, Trình Thiếu Thần vẫn chưa về.

**** Tôi là đường phân cách mỗi ngày một ngả ***

Tết Đoan Ngọ năm 2007

Bà Tiêu gọi điện: "Thiếu Thần, dạo này có bận gì không? Bưu phẩm gửi cho con đã nhận được chưa? Bên trong có một gói bánh chưng, con nhớ phải ăn đấy."

Trình Thiếu Thần: "Sao mẹ lại gửi bánh chưng ạ?"

"Tết Đoan Ngọ mà, ở nước ngoài khó mua lắm phải không?"

"Vâng, con biết rồi ạ. Thật ra không cần phiền phức như thế đâu, chỗ nào chẳng có người Trung Quốc, có gì không mua được chứ."

"Chẳng lẽ con tự mình đi mua sao?"

Trình Thiếu Thần tìm thấy cái bọc còn chưa bóc ra, mở ra thì thấy mấy cái bánh chưng, chợt ngẩn ngơ.

Bà Lâm Chiến Vân gọi điện tới: "An Nhược, dạo này con sống thế nào? Phải chăm sóc bản thân đấy. Hôm nay đã ăn bánh chưng chưa?"

Thẩm An Nhược: "Đã tết Đoan Ngọ rồi ạ? Con quên mất rồi."

**** Tôi là đường phân cách quay đầu là bờ ***

Tết Đoan Ngọ năm 2008

Trình Thiếu Thần vừa cẩn thận bóc lá bánh chưng, chỉ sợ dính tay, vừa nhìn Thẩm An Nhược đang uể oải: "Sao hôm nay em ăn ít thế?"

"Tâm trạng không tốt, không muốn ăn."

"Có muốn ăn bánh chưng không?"

"Không ăn đâu. Dính lắm, ăn xong lại phải đi rửa tay."

"Em muốn ăn vị nào? Để anh bóc cho em."

Bố Mẹ Mình

Bình giấm chua1

Mẹ mình là người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhất trên đời này, mọi người đều nói như vậy. "Mọi người" ở đây là ông ngoại mình, bác Tịnh Nhã, thím Luyến, ông nội Nhậm, bà nội Trần, thầy giáo Bạch, chú Lý, chú Trần, dì Tôn, thím Trương, còn cả đám bạn đã từng thấy mẹ mình nữa, rất nhiều rất nhiều người.

Bình giấm chua1: Nghĩa bóng ý chỉ ghen tuông. Xuất phát từ điển cố, thời Đường vua Đường Thái Tông muốn lung lạc lòng người đã bắt tể tướng đương thời Phòng Huyền Linh nạp thiếp, nhưng thê tử của ông này ngang ngược can thiệp, không đồng ý. Đường Thái Tông hạ lện cho thê tử của Phong Huyền Linh giữa việc nạp thiếp và uống thuốc độc chỉ được chọn một. Phòng phu nhân tính tình cường liệt liền cầm bát thuốc độc uống liền một hơi trước mặt Đường Thái Tông. Đến khi đó Phòng phu nhân mới biết thứ bà uống không phải rượu độc mà là giấm chua. Từ đó về sau 'uống giấm, giấm chua' còn được dùng với nghĩa ghen tuông, đố kỵ.

Nhưng mà, không có bố mình.

Vì có một lần mình nói với bố, bạn con khen mẹ xinh đẹp dịu dàng, bố nói: "Những người dịu dàng hơn thì không đẹp bằng mẹ con, đẹp hơn lại không dịu dàng bằng mẹ con, mẹ con chẳng qua có điểm trung bình hơi cao thôi, hơn nữa còn rất giỏi che giấu bản thân."

Bố lúc nào cũng chê mình đọc sách ít hơn bố, nói với mình mấy câu líu cả lưỡi giống y chang tiếng nước ngoài, mình không hiểu, nhưng có một chuyện thì mình thừa biết, bố mình đang ghen.

Đúng rồi, mình tên là Trình Già Minh, tên này mẹ mình đặt cho, cũng là bố mình đặt. Nghe nói chuyện là như thế này. Có một người đàn ông trong một quyển sách tên là Trình Gia Minh, mẹ mình rất thích người đó, vì thế muốn đặt tên này cho mình. Lúc đầu bố cũng đồng ý, dù bố nghĩ cái tên này rất tầm thường, nhưng bố tôn trọng ý kiến của mẹ. Nhưng sau đó bố vô tình biết được nguồn gốc của cái tên này, vì thế vô cùng tức giận, nhất quyết sửa tên cho mình. Bố với mẹ bàn bạc mấy tiếng đồng hồ liền, cuối cùng tên của mình mới thành thế này đây.

Bố đúng là một bình giấm chua, dù bố thường giả vờ không quan tâm gì cả.

(2) Miếng đậu phụ to

Tối qua mẹ không thèm để ý đến bố, bố cũng vậy, chẳng ai chịu ai. Đến tối, mẹ vào phòng kể chuyện cổ tích dỗ mình ngủ. Bố cũng qua dỗ mẹ: "Đừng giận nữa mà, coi như anh sai rồi, được chưa nào?"

Mẹ bảo: "Cái gì mà coi như anh sai rồi? Vốn dĩ là anh sai mà."

Bố nói: "Ừ ừ, em nói đúng, đúng là anh sai rồi."

Bố mẹ tưởng mình đã ngủ say, thật ra mình đang giả vờ ngủ thôi. Vì mỗi lần mẹ tưởng mình ngủ say rồi đều khẽ xoa mũi, mắt với tóc mình, mỗi lần như thế mình thấy rất vui vẻ, hạnh phúc, vì thế mình thích giả vờ ngủ lúc mẹ dỗ mình.

Bố đúng là chẳng có chút lập trường của đàn ông gì cả. Còn đâu cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, toàn là miếng đậu phụ mềm nhũn.

Nhưng mà bố chỉ giống miếng đậu phụ trước mặt mẹ thôi, trước mặt người khác thì rất giống đại trượng phu, đặc biệt là trước mặt mình, mỗi lần dạy dỗ mình đều đợi tới lúc mình sợ mới chịu tha cho.

Lúc bố không dạy dỗ mình, mình cũng yêu bố lắm.

(3) Tác dụng của tấm gương

Bố dạy mình, làm đàn ông con trai, có rất nhiều chuyện không thể làm, chẳng hạn như không được đánh con gái, không được hơi một tí là khóc, không được không có lý do chính đáng mà không đi nhà trẻ, không được kén ăn, không được nói dối, càng không được không thấy mẹ là chạy đi tìm mẹ khắp nơi.

Nhưng mà...

Cuối tuần nhân lúc mình không ở đó, bố gọi điện cho mẹ đang đi dạo phố với dì Thu Nhạn: "Bọn em đi cả ngày rồi, không thấy mệt à? Buổi tối còn muốn đi cùng nhau sao? Hôm khác ăn đi, hôm nay về sớm nhé, Già Minh tìm em cả ngày nay đấy." Huhuhuhu... Mình thề là mình không tìm mẹ cả ngày nay, mình chỉ tìm mẹ cả ngày nay, mình chỉ tìm mẹ có đúng một lần. Rõ ràng là bố nhớ mẹ, thế mà còn dám nói dối.

Có một lần, mình phát hiện lúc ăn cơm bố nhặt hết rau thơm, gừng với thịt mỡ trong bát ra lén vứt đi.

Mình cũng không thích mấy món đấy, còn phát hiện động tác bố nhặt thịt mỡ ra rất phong độ, vì thế mình cũng học theo bố. Nhưng mẹ lại nói: "Già Minh, con mà không ăn là không cao được đâu đấy." Mình không muốn chọc mẹ tức giận, đành ngậm ngùi cố nuốt mấy món khó ăn đó.

Sau đó mình lại phát hiện ra một bí mật, chỉ cần là mẹ nấu cơm, trong bát của bố sẽ không xuât hiện ba món kia nữa. Hừ hừ hừ.. mẹ thiên vị. Nhưng mà, bố cũng đã cao lắm rồi, không cần cao thêm nữa.

Cuối cùng có một lần... hôm đó bố mẹ và mình cùng ra ngoài ăn cơm, trong mì lại có rất nhiều miếng thịt mỡ bé xíu. Đúng lúc mẹ đi ra ngoài, mình thấy bố bắt đầu nhặt thịt mỡ ra, mình cũng lập tức nhặt của mình. Bố nhìn mình một cái, không nói gì, sau đó mẹ quay lại thấy mình nhặt thịt mỡ ra, nhẹ nhàng bảo: "Trẻ con ngoan không được kén ăn."

Mình bảo: "Nhưng bố cũng có thích ăn thịt mỡ đâu. Vì con là con trai của bố, nên con cũng không thích ăn."

Mẹ nói: "Ai bảo thế, bố con không kén ăn đâu." Sau đó nghiêng đầu nhìn bố.

Vì thế, mình cực kì vui khi nhìn người bố thân yêu của mình, dùng vẻ mặt như đang uống viên thuốc đắng ngắt nhất trên đời, trước mặt mình bỏ rất nhiều thịt mỡ vào trong miệng, không dám nhai mà nuốt luôn.

(4) Phỏng vấn giữa chừng: Paparazzi nghiệp dư

Mình là phóng viên nhỏ tiểu nghiệp dư được đặc phái đến của tờ báo Phiêu A Hề Phiêu A Hề 7 + 1, sếp và thầy của mình là dì Phiêu thông minh, xinh đẹp, thanh lịch, hiểu lòng người, dịu dàng, hiền lành. Nhiệm vụ chính của mình là khai thác những thông tin riêng tư mất thể diện của bố mẹ cho dì Phiêu, có như thế dì Phiêu mới đảm bảo với mình sẽ không viết kịch bản vớ vẩn hại bố mẹ mình chia tay. Nhưng mà hình như dì Phiêu không hài lòng lắm, với công tác của mình thì phải... mình rất buồn.

(A)

Tiểu Tiểu Trình: Bố ơi, sao bố muốn kết hôn với mẹ?

Bố của Tiểu Tiểu Trình: Vì bố rất muốn kết hơn với mẹ con.

Tiểu Tiểu Trình: Mẹ ơi, sao mẹ muốn kết hôn với bố?

Mẹ của Tiểu Tiểu Trình: Vì... bố mẹ phải nuôi Già Minh mà.

Tiểu Tiểu Trình: (Người lớn nói chuyện kì lạ thật)

(B)

Tiểu Tiểu Trình: Mẹ ơi, nếu con với bố cùng rơi xuống biển, mẹ cứu ai trước ạ?

Mẹ của Tiểu Tiểu Trình: Mẹ không biết bơi...

Tiểu Tiểu Trình: Bố ơi, nếu con với mẹ cùng rơi xuống biển, bố cứu ai trước ạ?

Bố của Tiểu Tiểu Trình: Không phải con biết bơi rồi à? Đương nhiên là chúng ta cùng đi cứu mẹ con rồi.

(C)

Tiểu Tiểu Trình: Bố mẹ rất yêu nhau phải không ạ?

Mẹ của Tiểu Tiểu Trình: Câu này hỏi bố con đi.

Bố của Tiểu Tiểu Trình: Trẻ con sao lại hỏi câu không lành mạnh như thế hả?

(D)

Tiểu Tiểu Trình: Bố ơi, bố có thấy mẹ rất xinh đẹp không?

Bố của Tiểu Tiểu Trình: Trình Già Minh, làm người đàn ông không thể hời hợt như thế được, nhìn phụ nữ nhất định phải xem nội tâm của họ như thế nào, con có hiểu không?

Tiểu Tiểu Trình: Nhưng mà chẳng lẽ bố không thấy mẹ rất đẹp ạ?

Bố của Tiểu Tiểu Trình: Ờ, rất xinh đẹp.

Tiểu Tiểu Trình: (chỉ vào tivi đang chiếu Miss World) Mẹ với cô này ai đẹp hơn ạ?

Bố của Tiểu Tiểu Trình: ... Trong mắt bố... đương nhiên là mẹ con.

Tiểu Tiểu Trình: Mẹ ơi, mẹ có thấy bố rất đẹp trai không?

Mẹ của Tiểu Tiểu Trình: Mẹ không để ý lắm... chắc là... tạm được

Tiểu Tiểu Trình: (chỉ vào một người đàn ông nghe nói đẹp đến nỗi quỷ khóc thần sầu trên tivi) Bố với người này ai đẹp trai hơn ạ?

Mẹ của Tiểu Tiểu Trình: Trình Già Minh, con không thể sỉ nhục bố con như thế được.

(5) Chồng xướng vợ họa

Mẹ thích làm ngược lại với bố, mình biết từ lâu rồi.

Chẳng hạn như mẹ giơ hai bình hoa mới cắm xong cho bố xem: "Phòng sách của anh bày màu vàng hay màu trắng đẹp hơn nhỉ?"

Bố nói: "Màu vàng."

Mẹ bảo: "Nhưng em thấy màu trắng đẹp hơn." Vì thế cuối cùng trong phòng sách của bố bày bình hoa màu trắng kia.

Bố ngốc thật, dỗ con gái cũng không biết. Hoa là mẹ tự tay cắm, bố nên bảo "đều đẹp cả".

Có một hôm, mẹ lại giơ hai bình hoa hỏi bố, lần này bố rất thông minh, lập tức nói: "Đều đẹp cả."

Nhưng mẹ lại bảo: "Hoa này có mùi thơm, dạo này phế quản của anh không tốt lắm, hay là không cắm nữa vậy." Cuối cùng hai bình hoa đó bị mẹ quăng vào nhà vệ sinh.

Nhưng nếu người có quan điểm trái ngược với bố là mình, mẹ sẽ lập tức đứng về phía bố ngay, chẳng giúp mình gì cả.

Có một hôm mình chỉ phạm tí tẹo lỗi, thật sự chỉ là một lỗi nhỏ xíu. Kết quả bố gọi mình vào phòng sách dạy dỗ mình ít nhất ba trăm giây, lại còn bắt mình về phòng úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ, viết một tờ tự kiểm điểm hơn ba trăm chữ, phải đi nhận lỗi với Tiểu Dương, còn không cho mình sáng mai sang nhà Tiểu Vy chơi nữa.

Mình không dám lên tiếng, cúi đầu ra khỏi phòng sách, đúng lúc đụng phải mẹ, mình lập tức ôm mẹ khóc: "Mẹ ơi, mẹ ơi, bố lại phạt con, rõ ràng là Tiểu Dương sai nhiều hơn. Bố xử bất công, mẹ phải bảo vệ công bằng cho con."

Mẹ còn chưa kịp nói gì, bố đã lên tiếng: "Thêm hai hình phạt nữa, một tuần không cho ăn chocolate và kem, không cho chơi game nữa." Mình ngoảnh đầu lại nhìn, bố đứng ở cửa phòng sách từ lúc nào thế? Vừa nãy vẫn còn ngồi trong phòng mà.

Ban nãy mình giả vờ khóc, nhưng bây giờ mình muốn khóc thật luôn. Sao bố không học bố của Tiểu Dương ấy, lấy gậy đánh mình một trận cho xong.

Mình ầng ậng nước mắt, đáng thương như cún con nhìn mẹ, muốn mẹ giúp mình nói vài câu để bố rút hai hình phạt sau lại, nếu không được thì rút cái cuối cùng lại cũng tốt.

Mẹ xoa đầu, nhéo mặt mình, dịu dàng nói: "Ngoan, nghe lời nào, cứ theo lời bố con mà làm đi."

(6) Chiến tranh lạnh

A Ngu là chị họ của mình, tên Trung Quốc chính thức là Trình Thiển Ngữ, lúc nào cũng cậy lớn hơn mình ba tuổi ra vẻ chín chắn hơn mình, còn đặc biệt danh 'A Bát1' cho mình nữa chứ. Mình vừa phản đối, chị liền nói: "Em là em trai yêu quý nhất của chị mà, chị là A Ngu, đương nhiên em phải tên là A Bát rồi." Được rồi, chị thích gọi thế nào thì gọi. Bố bảo rồi, đàn ông con trai không nên chấp nhặt với con gái.

A Bát 1: trong tiếng Trung nghĩa là ngốc nghếch.

Chị A Ngu mỗi lần về nước đều thích giả vờ đứng lớp giảng bài cho mình. Một lần chị ấy bảo: "A Bát, A Bát, người lớn cãi nhau gọi là 'chiến tranh lạnh trong gia đình', không có lợi với sự phát triển tâm lý của trẻ nhỏ chúng mình."

Theo lời chị A Ngu, nhà mình cũng có rất nhiều vụ 'chiến tranh lạnh trong gia đình', nhưng mình chẳng cảm thấy lạnh hay chiến tranh gì cả. Bố mẹ cũng cãi nhau, nhưng toàn cãi nhau lúc ông bà ngoại không ở nhà, đã thế còn cẩn thận tránh mình nữa. Chẳng hạn một giây trước bố mẹ còn đang tranh luận, vừa nhìn thấy mình liền tươi cười với mình ngay, cả hai cùng giả vời cười, tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra, bố còn dịu dàng khoác vai mẹ nữa chứ.

Các cô các chú trên tivi phải lúc rất tình cảm mới ôm nhau, nhưng khi bố ôm mẹ trước mặt mình, mình liền cảm thấy, ừm, nhất định bố mẹ vừa cãi nhau xong.

Mình rất thích bố mẹ cãi nhau. Mỗi lần bố mẹ cãi nhau xong, hai người sẽ cùng đưa mình đi khu vưi chơi, hoặc xem phim, chơi với mình rất lâu.

Bình thường lúc bố mẹ không cãi nhau, toàn là ông bà ngoại đưa mình đi chơi. Ông bà ngoại cũng cãi nhau, ông bà cãi nhau xong, bà ngoại sẽ nấu món mình thích ăn nhất, ông ngoại đưa mình đi mua đồ chơi mình thích nhất, còn cưng chiều mình hơn lúc bình thường. Mình cũng mong ông bà ngoại hay cãi nhau.

Vì thế mình thấy chị Thiển Ngữ nói chẳng đúng tẹo nào, người lớn phải thường xuyên cãi nhau mới có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ chứ.

Nhưng lần đầu tiên vô tình trông thấy bố mẹ cãi nhau, mình rất lo lắng, mình sợ bố mẹ sẽ ly hôn giống bố mẹ của bạn Tiểu Khiết, cả hai đều không cần mình nữa. Sau đó mình phát hiện mẹ không ngủ trong phòng của bố mẹ nữa, mà ngủ trong một phòng khác, mìn lại thấy vui vẻ, vì cuối cùng mình cũng có thể ngủ chung với mẹ rồi. Mẹ vừa mềm vừa thơm, lúc mình ngủ cạnh mẹ nằm mơ rất ngọt ngào.

Lúc mình đang ôm mẹ, nằm mộng đẹp, bố đột nhiên xuất hiện, xách cổ áo, ném mình lên giường trong phòng mình. Bố hay ỷ lớn bắt nạt nhỏ như thế đấy, cướp mẹ với mình y chang đám bạn mình cướp đồ chơi ấy, mình không đấu lại bố. Hơn nữa mẹ còn đang ngủ, mình sợ đánh thức mẹ dậy.

Mình lén nhìn qua khe cửa xem bố muốn làm gì, thấy bố ôm mẹ về phòng cũ. Mẹ chắc chắn vẫn chưa tỉnh, vì mẹ không giãy giụa gì cả.

Sáng hôm sau, mẹ không ra ăn sáng. Mình muốn đi xem mẹ thế nào, nhưng bố không cho, bảo mẹ bị ốm rồi, sẽ lây sang mình, nhưng bố lại vào với mẹ, còn bê bữa sáng vào phòng cho mẹ nữa chứ.

Chắc chắn là mẹ bị bố làm cho tức quá mà ốm rồi, vì thế bố mới phải bón cho mẹ ăn. Nhưng mà bố chưa bao giờ bón cho mình cả, dù mình chơi xấu thế nào bố cũng mặc kệ mình tự ăn, ông bà ngoại muốn bón cho mình bố cũng không chịu, bảo phải rèn cho mình tính tự lập. Hừm, trọng nữ khinh nam.

Mẹ khỏi bệnh nhanh lắm, mặt mẹ đỏ như quả táo, buổi trưa còn tự xuống bếp nấu canh cá viên mình thích ăn nữa. Ăn no xong mình mới nghĩ ra một chuyện, có thể không phải mẹ nấu cho mình mà là nấu cho bố, vì bố còn thích ăn canh cá viên hơn mình cơ.

Hôm sau, bố mẹ lái xe đưa mình đi leo núi ở một chỗ rất xa. Ngọn núi đó ngày trước ông bà ngoại đã đưa mình đi một lần rồi, mình tự leo được nữa cơ. Nhưng mình muốn trút giận cho mẹ, vì thế mới leo được một tí liền giả vờ hết cả hơi, ôm lấy chân bố không chịu đi tiếp nữa. Thế là bố phải ôm mình lên tận đỉnh núi, sau đó lại cõng mình về.

Núi rất cao, trời thì nóng, mình ôm bố rất chặt, sau lưng bố ướt đẫm mồ hôi. Mình thấy hơi không đành lòng, suýt nữa mở mồm nói bố ơi, con có thể tự đi, nhưng mình vẫn nhịn, ai bảo bố bắt nạt mẹ chứ? Hứm.

Mẹ ơi, con yêu mẹ. Có con ở đây, không ai bắt nạt mẹ được đâu.

(Hậu kí: Sau khi xuống núi, bố nói với mẹ, cổ và vai bố rất đau, vì thế lúc cả nhà quay vè, mẹ lái xe, Đến tối, mẹ lại giúp bố xoa cổ, đấm vai. Bố thật là yếu ớt. Chậc, rõ ràng mình đang phạt bố, sao lại mệt đến mẹ thế này? Thật là.)


-- HẾT --
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6710
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN