--> Khi thiên thần mất đi đôi cánh - game1s.com
Old school Swatch Watches

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

thắc mắc tại sao giữa lúc tập đoàn đang cực kì ổn định lại có một nhân vật có đủ khả năng làm chuyện này, hình như mục đích của người đó không phải kiếm lời mà là muốn thâu tóm toàn bộ. Cháu nghĩ có đúng không?

- Cháu không hiểu về vấn đề này lắm nên không dám đưa ra đánh giá lung tung.

- Nếu thật thế thì bây giờ là thời điểm thích hợp để cháu tìm hiểu đấy. Ta không tin là cháu không thể tìm ra người đó.

- Cháu sẽ cố hết sức.

- Giờ thì cháu có thể ra ngoài rồi.

Khi anh vừa rời khỏi căn phòng, gần như ngay lập tức chú Phong cho gọi thư kí riêng của mình vào.

- Thư chủ tịch.

- Anh hãy cho người điều tra ai đang thu mua cổ phiếu của tập đoàn.

- Vâng.

- À còn chuyện này nữa, cử người giám sát Minh Anh, xem đứa cháu quý hóa của ta đang muốn làm gì...

*

Hoàn thành xong các tiết học ở trường, nó vui vẻ tới nhà Chi, con bé đã đồng ý để Vi kìm cặp, lại còn nói là rất nhớ nó nữa chứ?! KHông biết có tin được không?

Tin...

Nó nhấn chuông và chờ đợi

- Ai đấy?

- Dạ, cháu Vi đây ạ!

Cạch...

Cánh cửa sắt được bật mở, bác quản gia nhìn nó thân thiện rồi thông báo:

- Cô chủ có việc đột xuất nên đã ra ngoài từ lúc nãy. Cháu lên phòng đợi cô chủ một lát nhé?

- Vâng. Hì

Trèo lên cầu thang, nó thơ thẩn thả cho tâm trí mình bay đi lung tung rồi tự cười ửng mặt khi nhớ lại khoảnh khắc anh Minh Anh ôm nó. Có lẽ cảm giác ấy sẽ còn tồn tại cho tới khi nó vào phòng nếu như những thanh âm quen thuộc không đập vào tai, tiếng piano êm dịu tới mức nao lòng, bản nhạc mà anh Bảo Anh đã nói chỉ dành riêng cho nó. Vi đứng sững như bị chôn chân dưới mặt đất, nó muốn thoát khỏi những xúc cảm đang trỗi dậy và giữ chặt mình nhưng sao khó quá. Đáng lẽ nó phải chuẩn bị từ trước là anh ấy đang ở nhà và nên nhanh chóng vào phòng, giờ thì không kịp nữa rồi.

Dường như nhận ra sự có mặt của người lạ, theo phản xạ Bảo Anh ngừng chơi đàn, ngước lên nhìn, đôi mắt anh như muốn hút lấy cái nhìn từ người đối diện:

- Em đến từ khi nào vậy? Sao không lên tiếng?

Anh nhoẻn cười rồi đứng dậy, tiến gần về phía nó.

- Em vừa mới tới, xin lỗi đã làm cản trở anh. Hì. Tại em không muốn làm phiền. Bản nhạc này đã rất lâu rồi không được nghe.

- Em vẫn nhớ à?

- Hì, món quà bất ngờ nhất mà em từng nhận được là nó mà. Em đã rất ngạc nhiên khi nghe anh nói anh viết nó cho em. - Nó cười buồn khi nhắc lại.

- Lúc ấy anh chỉ thấy em đứng lặng, nhìn chăm chăm, làm anh cứ tưởng mình làm gì sai cơ, hết hồn.

Anh lại nhìn thật sâu vào mắt nó, bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng.Vi hiểu mình cần làm một cái gì đó...

- Hì, đó là những kỉ niệm đẹp, thuộc một phần của quá khứ rồi anh nhỉ? - Nó ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Ừ!... - Bảo Anh gật đầu nhưng sao thấy đắng nơi đầu lưỡi.

- Có lẽ em nên lên phòng đợi Chi, anh cứ tiếp tục đi nhé!

Vi nhẹ nhàng đóng cửa, trái tim nó đập mạnh quá đỗi. Cuối cùng Vi cũng rứt ra được quá khứ. Hẳn nó sẽ còn mãi luẩn quẩn và day dứt về quyết định của mình nếu như... nếu như anh Minh Anh không bước chân vào cuộc sống của nó.

Bảo Anh đứng lặng, "thuộc về quá khứ... " giọng nói của nó lặp đi lặp lại trong đầu khiến anh tê buốt rồi bất chợt nở mọt nụ cười nhạt trên môi...

*

- Ùm! - Trang bất ngờ chạm vai nó từ phía sau.

- Hết hồn.

- Cậu đang nghĩ cái gì thế?

- Không, chỉ là đang làm bài tập thôi.

- Thật chứ?

- Gì vậy? Định thẩm vấn tớ hả? Vào phòng đã không gõ cửa rồi, cậu quá nhiều tội đấy Trang - Nhấn cô bạn ngồi xuống ghế nó nháy mắt cười.

- Hì, tớ đâu dám, lỡ có ai đó méc anh trai tớ thì tớ đi à? Nhỉ?

- Chỉ giỏi trêu thôi - Hai gò má Vi ửng lên.

- Hihi, coi cậu đỏ mặt kìa, tối Four A biểu diễn chào mừng anh Bảo Anh trở về. Đi xem nhá?

- ...

- À quên mất, cái hôm kỉ niệm ba năm, thấy nhóm có ba thành viên mà cậu không thắc mắc sao? HÌ. Tên nhóm là Four A cơ mà, thành viên vắng mặt chính là anh Bảo Anh đấy.

- Thì ra là thế. Hi, ưh.

Dường như nhận ra sự thay đổi ít nhiều trên nét mặt Trang khi nhắc tới Bảo Anh, nó ngừng làm bài tập, quay người lại nhìn cô bạn thân thật thà:

- Cậu biết anh Bảo Anh chắc là lâu rồi nhỉ?

- Ưh, từ khi tớ còn bé xíu, anh ấy rất tốt với tớ.

- Người mà cậu hay kể cho tớ nghe là anh ấy phải không Trang?

- Ưh. Hì.

Nó lặng người khi nghe cô bạn thừa nhận.

- Thôi, cậu làm bài tập tiếp đi, khi nào ăn tối tớ sẽ gọi.

- Ừ.

Giờ mới thấy quyết định của nó là đúng đắn, thật may nó chưa làm gì tổn thương tới Trang. Bước xuống cầu thang, cô bạn của nó khẽ mỉm cười " tớ biết, cậu là người anh Bảo Anh thích khi đó Vi ạ!"...

*


Nhờ là bạn hai thành viên của ban nhạc, nó được đặc quyền đứng sau cánh gà, được vào phòng hóa trang của ban nhạc cùng Trang:

- Chào các anh!

- Trang đấy à? Ơ, ai thế kia? - anh chàng có mái tóc đỏ rực nhìn nó ngạc nhiên.

- Chào anh! - Nó hơi cúi đầu, lễ phép.

- Anh cố tình không biết hay không biết thật đấy Thiên Anh? Em nhớ là đã cho anh xem ảnh và khai lí lịch rồi mà.

- Hì, bị em bóc mẽ rồi, định tìm cớ làm quen với cô bé dễ thương này mà không được. Chào em Vi, anh là Thiên Anh, rất vui được làm quen với em.
- Em cũng thế ạ!

- Anh Bảo Anh đâu rồi hả anh? - Ngó nghiêng một hồi khắp phòng, cô bạn của nó lên tiếng.

- Ở kia.

Hai cánh cửa phòng thay đồ được mở đồng thời, cả hai chàng trai cùng bước ra nhưng... mắt Vi lại chỉ dõi về một hướng... về thiên thần của nó... Trong bộ trang phục màu đen, anh đẹp tới mê hồn. Đôi bông tai đen tôn lên làn da trắng, mái tóc tạo kiểu làm bật khuôn mặt nam tính...

- Trên mặt anh có gì không ổn sao Vi? - Anh cười nheo mắt.

- Không... - Nó giật mình ấp úng, toàn bị anh í nắm thóp hoài.

- Lại đây, anh muốn cho em xem cái này.

Rụt rè tiến lại, nó không để ý tới sự thoáng buồn trên nét mặt của người cũng vừa bước ra từ phòng thay đồ, người mà nó vô tình quên mất... Chỉ mình Trang là quan sát được tất cả, cô bạn kéo anh ra ngoài thì thầm:

- Chúng ta đi thôi anh.

Mọi người rút ra hết, căn phòng ồn ào chỉ còn nó và anh. Vi ngoan ngoãn nhắm mắt đợi chờ,... Minh Anh cầm tay nó thật nhẹ...

Xoẹt...

Mở mắt ra đi em.

- Anh...

Nó không thốt nổi lời, cô gái trong tranh không phải là nó sao? Không... người ấy đâu thể là nó, nó đâu có xinh như thế nhỉ?

- Ừm, của em đấy. Đã lâu anh không cầm bút, nên có thể không được đẹp lắm.

- Đừng nhìn anh như vật thể lạ vậy chứ? Muốn chọc quê anh hả? - Anh cười hiền.

- ...

- Nó tệ tới thế à?

Không chờ đợi thêm một chút nào nữa, nó mỉm cười rồi ôm chầm lấy anh. Hơi bất ngờ với phản ứng của Vi nhưng anh cũng đưa tay chạm nhẹ bờ vai nó.

- Em vui...

- Ngốc, vui sao mắt em đỏ vậy? - Xoa đầu nó anh cười.

- Tại em vui quá... - Vi quẹt nhẹ dòng nước mắt lăn tự khi nào.

- Mình ra thôi, tới giờ diễn rồi.

- Vâng.

Anh nắm lấy tay nó, rồi cùng bước ra...

Tiếng nhạc ồn ã đập vào tai, Trang lắc mình, nó chưa lúc nào cảm thấy bức bối như bây giờ, giờ nó chỉ muốn say, không bao giờ tỉnh lại, nó ước mình đừng quá yêu anh...

"- Anh không sao. - Bảo Anh thoát ra khỏi tay nó, cười nhẹ.

- Anh thích Vi tới mức ấy cơ ạ?

- Ưh, anh xin lỗi.

- Em nên hiểu điều này sớm hơn, hì, không sao đâu anh.

- Thôi, anh ra đây, nhớ vỗ tay cho anh nhé!

- Hì, em luôn làm vậy mà... "


Rượu có màu gì nhỉ? Có hương gì? Nó cứ uống hết ly này rồi tới ly khác, sao anh ấy lại không thích nó? Tại sao? Tại sao? Trang đã làm tất cả, đã cố thay đổi,...

- Em uống một mình thôi à?

Không buồn nhìn sang phía kẻ vừa ngồi xuống cạnh mình nó thờ ơ, xem như không nghe thấy...

- Cô em kiêu thật đấy, có muốn đi với anh không? - Tay hắn chạm nhẹ lên đùi nó.

Hơi nghiêng đầu, nó cười, khi ghé lại gần hắn:

- Biến đi...

Rồi lại tiếp tục uống,...

- Đừng như thế... - Hắn lôi nó dậy mà không hay đôi mắt đen huyền của nó lúc này trông thật đáng sợ, ánh lên tia nhìn như muốn bóp chết người khác...

Bốp...

- Tôi đã bảo anh biến đi nhưng anh không nghe... giờ thì... anh không đi được nữa rồi - Nó gằn từng tiếng sau khi tát hắn,...

- Cô dám... - Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị người của nó giữ lại, Trang khuất tay, hắn làm nó thấy nhức đầu.

- Xin lỗi cô chủ vì tới trễ.

- Mang hắn ra ngoài, vẫn như cách cũ...

Quơ tay hất toàn bộ số ly ở trên bàn xuống, Trang nói nhỏ với tên vệ sĩ đứng cạnh mình...

- Đuổi tất cả về đi. Đóng bar.


*

Xe dừng trước cổng căn biệt thự, Minh Anh nhanh chóng mở cửa xe cho nó:

- Cảm ơn anh đã đưa em về.

- Ưh, không có gì, chắc em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi nhé!

Thật ra nó muốn mời anh vào trong nhưng không biết nên nói thế nào để không bị anh trêu, giờ mà câm khẩu thì anh đi mất.

- Anh...

Vi chỉ nói được nhiêu đó rồi lại thôi

- ... - Minh Anh dừng bước, nghiêng đầu quan sát nó ý hỏi - sao em?

- Ừm, trời đang lạnh, vào uống với em một tách cà phê nhé?

- ...

- Tại Trang chưa về mà bác giúp việc lại nghỉ, ở một mình em hơi sợ.- Vì đang nói dối nên nó cứ cúi gằm, chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, sợ bị phát hiện, nó vốn dở tệ mấy khoản này mà...

Với sự thông minh của mình, anh thừa biết là nó đang nói dối, đang kiếm cớ nhưng chính anh cũng muốn ở lại nên mới không phanh phui âm mưu của Vi. Khoảng thời gian bên nó mỗi ngày quá ít, Minh Anh không thể phủ nhận rằng anh nhớ nó...

- Muốn anh ở lại mà em không chịu mở cửa hả? - Anh trêu nó.

Vụng về tìm chìa khóa, nó mở cửa. Căn biệt thự được bật đèn sáng choang, quả thật, một mình trong ngôi nhà lớn thế này kể cũng sợ...

- Anh đợi em một lát nhé...

Nó vào bếp pha hai tách cà phê, một cho nó và một cho anh rồi bưng ra.Vi làm cũng đâu có lâu lắm chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế mà anh í đã ngủ rất ngon lành tự khi nào. Đặt khay đồ xuống bàn, nó vào phòng lấy chăn rồi đắp lên cho anh. Ngắm anh thật lâu, bàn tay nó chạm nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền, Vi không nén nổi một nụ cười thoáng trên môi.

- Em đang ngắm trộm anh đấy à? - Chợt anh lên tiếng rồi mở mắt khiến nó giật bắn mình, vội rút tay lại nhưng anh nhanh hơn, kịp nắm lấy tay nó.

- Sao em không trả lời anh? - Anh ngồi dậy vờ nghiêm túc

- Em... - Nó quay đầu lại về phía anh định trả lời, nào ngờ đâu vì khuôn mặt anh ở quá gần nó nên... chuyện gì tới cũng phải tới, môi nó chạm môi anh, mũi nó chạm mũi anh...

Đáng nhẽ nó có thể khắc phục bằng cách ngoảnh ngay đi chỗ khác nhưng chẳng hiểu sao nó không thể cưỡng nổi đôi mắt đầy ma lực của anh, rất nhanh, anh đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Vi ước thời gian đừng trôi nữa, để nó mãi được như thế này, mãi cảm nhận được tình cảm anh dành cho nó...

Véo nhẹ gò má ửng hồng của nó, chợt anh mỉm cười nham hiểm...

- Trông anh thật gian... Cứ như sắp làm chuyện xấu vậy...

- Em đoán đúng rồi...

Không để nó nói thêm, anh bế nó lên phòng:

- Buông em ra... Anh định làm gì thế? +.+

Cố giãy nhưng nỗ lực của nó là vô vọng, hic, không phải chứ?

- Anh... Anh... - Nó run run cà lăm ngay khi yên vị trên giường.

- Giờ mới phát hiện em bị nói lắp đấy, mà hình như em nặng hơn trước thì phải, giảm cân đi không là béo bây giờ - Mặt nó đỏ lựng lên không dám nhìn anh...

- Anh không được ngủ ở đây, muốn ngủ thì phải ra ngoài chứ? - Nó sợ hãi trở về với thực tại, suýt chút nữa là la toáng lên khi thấy anh ngồi hẳn lên giường...

- Ngốc, em đang suy nghĩ lung tung gì đấy hả? Sao đầu óc em toàn thứ mờ ám thế nhỉ?- Anh trầm tư, cố nhịn để không bật cười.- Ngủ đi, anh sẽ đợi tới khi em ngủ say rồi mới về. Như thế không tổn hại gì tới em chứ?

- Anh hứa nhé! - Vi cố nói một câu gì đó để chữa ngượng.

- Ừ, ngủ đi em... - Đặt lên trán nó một nụ hôn, anh cười dịu dàng.

- Em ngủ đây.

Bàn tay Vi nắm chặt lấy tay anh, một thoáng ngạc nhiên nhưng rồi anh đã để bàn tay mình nằm yên trong đó,...


Đứng trước cửa phòng Vi, Trang mỉm cười nhìn anh trai đang nắm lấy tay cô bạn thân, nó ước mình cũng được hạnh phúc như thế.

Đã rất lâu rồi, giờ nó mới được thấy con người ngày xưa của anh. Thù hận đã che đi tất cả, nó như con dao hai lưỡi, sơ sẩy một chút thôi sẽ làm cho chính ta chảy máu...

- Em về rồi à? Đi thôi.- Anh nói rất khẽ rồi cùng nó xuống phòng khách.

Quản gia đã đợi dưới nhà từ lâu. Sau khi xem một số báo cáo, chợt lông mày anh nó hơi nhíu lại:

- Mới chỉ 40%, theo cháu được biết thì chú Phong chỉ nắm giữ 45% cổ phần. Vậy 15 % nữa, ai đang nắm giữ?

- Xin lỗi cậu chủ, tôi cũng đã cho điều tra về người này nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả.

- Phải nhanh chóng có số cổ phần đó, phải để ông ta không kịp trở tay. Quản gia tìm hiểu kĩ một lần nữa xem sao...

- Vâng.

- Thôi chú về nghỉ đi. Hì, xin lỗi vì khuya thế này hai anh em cháu còn làm phiền tới chú - Trang nhoẻn cười.

- Không sao. Chào cô cậu.

Bóng quản gia vừa khuất, anh nó lại tiếp tục chú tâm vào laptop

- Có lẽ nên bắt đầu cho công ty lộ diện thôi anh. Mẹ nói sẽ sớm về nước mở chi nhánh, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng với chú ấy.

- Giờ chưa phải lúc chúng ta lộ diện, em nhờ mẹ tìm người đứng ra quản lý
đi.

- Nhưng em nghĩ chú ấy sắp điều tra ra rồi.

- Vậy nên anh mới cần em cẩn thận hơn.

Giọng anh nó cứng rắn và dứt khoát, nó thấy sự căm thù đang hiện rõ mồn một trong mắt anh. Phải thôi, nó không bao giờ quên được cảnh anh em nó phải đứng đường, sống khổ sở, nhìn anh em nó ai dám bảo là con của một chủ tịch tập đoàn lớn? Bố nó vừa mất đi, chú ruột nó đã thâu tóm toàn bộ và đuổi mẹ con nó ra đường theo đúng nghĩa đen. Có lẽ người ta tự hỏi tại sao anh em nó không được quyền thừa kế? Bởi một lẽ: bố nó ra đi quá đột ngột và ông chú tàn nhẫn đã bóc trần một sự thật: Hai anh em nó không phải là con ruột của bố...

Cái khoảnh khắc ấy, nó và anh tưởng chừng như bầu trời sụp xuống, mờ mịt, tất cả là quá sức chịu đựng đối với trẻ con...

Thật may nó có một người mẹ kiên cường. Mẹ đã thuê những luật sư giỏi nhất, cậy mọi mối quan hệ để anh em nó được học hành đàng hoàng nhờ hưởng chút tài sản thừa kế như của bố thí... Nó hận nhưng anh nó còn hận hơn, anh đã phải nhìn thấy tận mắt bố đã ra đi như thế nào, phải câm lặng ra sao để không bật lên tiếng nấc khi thấy mặt kẻ sát nhân...

Anh em nó đã cắn răng nhẫn nhục mà sống trước những lời xì xào, những ánh mắt khinh miệt của cả dòng họ chỉ để đợi một ngày, một ngày được trả thù tất cả...

- Vâng, có lẽ nên để vệ sĩ đi theo như lời mẹ...

- Không cần đâu... Ừm, em lo cho Vi nha...

- Hì, em sẽ để mắt tới cậu ấy...

- Lần sau đừng uống nhiều như hôm nay, em biết rượu không tốt cho sức khỏe của em phải không?

- Chỉ hôm nay thôi anh...


Chương 8: Chào con dâu, bác là mẹ Minh Anh!

Chi chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, nó mong chờ một cuộc gọi hay chỉ một tin nhắn cũng được từ anh Minh Anh rồi tự nhủ: "mình đúng là con bé ngốc, có bao giờ anh ấy chủ động làm những điều đó đâu."

- Em không đi học hả?

Anh nó bước vào, mắt không rời cái iphone. “Ảnh đang làm cái gì thế nhỉ?”

- Hôm nay là chủ nhật mà, bộ anh muốn em gái bội thực vì sách vở sao?

- Ai dạy em đốp chát thế? Cái tốt thì không học, toàn học cái xấu... - Anh ngẩng lên nhìn nó tò mò.

- Chị Vi.

Nụ cười dần tắt lịm, Bảo Anh ngồi xuống, cái khung cảnh Minh Anh và Vi thân mật cầm tay nhau lại nhảy vào đầu anh không thể cưỡng lại. Nó nhanh ý nhận ra sự thay đổi lạ thường trên nét mặt anh trai, trong nó dậy lên một nỗi lo lắng mơ hồ...

- Quên hỏi, hôm nay chủ nhật sao anh không tranh thủ mà rủ chị gia sư của em đi chơi ngồi nhà làm gì vậy? Hì, không phải có người ngày nhớ đêm mong được gặp lại chị Vi khi đang đi du học sao? Hay anh định ở nhà để ám em...

- Vi đã có người thương. Minh Anh và cô ấy xem ra đang rất vui vẻ...

- ... - Chi im lặng, nó đã lờ mờ linh cảm khi thấy anh trai thường xuyên buồn. Nếu bình thường hẳn nó đã thấy buồn cười vì có người lại đi từ chối người anh tự tin tới kiêu ngạo của mình nhưng giờ thì nó không cười nổi, quai hàm như cứng lại, cứ thưởng Bảo Anh có thể giữ chị Vi và anh Minh Anh sớm muộn gì cũng sẽ là của nó,... Nó không cho phép hai người đó đến với nhau...

- Anh phải lên công ty đây, tối em ăn cơm một mình nhé?

- Khoan đã anh, em có chuyện muốn nói...

Bảo Anh dừng lại, chăm chú nhìn em mình.

- Sao em?
...

*

Chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình Minh Anh tự hỏi không biết Chi gọi điện cho mình có chuyện gì?

“Alo... ”

“Chào anh.” - Con bé rụt rè lên tiếng.

“Ưh, lâu rồi em khỏe không?”

“Dạ, em khỏe. Ừm, em muốn nói chuyện với anh. Liệu anh có rảnh không?”

“Bây giờ à?”

“Vâng, để em tới hay... ”

“Để anh tới đó, em đợi một chút nhé!”

Tắt điện thoại, anh quay xe...

*

Vui mừng sửa soạn mọi thứ, trong lòng Chi đang lâng lâng niềm háo hức, nó sắp được gặp anh rồi...

Cốc... Cốc...

- Anh tới rồi à? - Nó mở cửa nhoẻn cười thật tươi khi thấy anh đứng đó.

Vào phòng em đi. Đưa một tách trà cho anh, nó thận trọng rót một tách cho mình. Nhấp một ngụm nhỏ, nó bắt đầu:

- Hì, công việc của anh vẫn ổn chứ ạ?

- Ưh, cũng bình thường.

Chi nhìn thấy anh bắt đầu sốt ruột, nó từ tốn...

- Tập đoàn của gia đình em đang nắm giữ 15% cổ phần của NW

Minh Anh ngừng uống trà, anh đặt tách xuống một cách chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Chi. Tim nó đập rộn ràng, nhanh quá mức bình thường, Chi cúi mặt xuống tránh ánh nhìn ấy...

- Gia đình em sẽ đồng ý bán nó cho anh chứ?

- Anh biết đấy, chuyện này rất khó...

Đột nhiên anh đứng dậy, trên môi biến ra một nụ cười vô cảm:

- Vậy mục đích của em khi mời anh tới đây chỉ là để nghe em thông báo rằng gia đình em đang có số cổ phần mà anh cần thôi sao? Anh không tin điều đó đâu Chi.

- Vâng, tất nhiên là như thế, nếu anh đồng ý với em một chuyện thì số cổ phần đó sẽ thuộc về anh.

- ...

- Em muốn anh... trở thành... bạn trai em.

Minh Anh giật mình vì câu nói của Chi. Một sự im lặng bao trùm lấy không gian. Phải mấy phút sau Minh Anh mới nói lên lời:

- Điều ấy là không thể.

- Tại sao?

- Bởi anh không muốn lợi dụng em, anh tôn trọng tình cảm của em và anh mong là em cũng thế. Anh không thích mang nó ra trao đổi.

- Anh nói dối, chỉ tại vì anh thích chị Vi thôi...

Nước mắt trào ra, nó lắc đầu chối bỏ...

- ...

- Đáng ra chị ấy phải ở cạnh anh em mới đúng. Đến nước này thì em cũng nói thẳng cho anh biết, chị Vi và anh Bảo Anh không phải bạn bè bình thường, mà họ đã từng thích nhau, anh hiểu không? Chắc hẳn anh em đã nói qua về mối tình đầu của anh ấy cho anh đúng không nào? - Chi đắc thắng, nó sẽ cho tất cả nổ tung...

Nhưng trái với mong muốn của nó, Minh Anh bình tĩnh tới lạ, thậm chí không có một sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt...

- Em nói với anh tất cả những điều này làm gì? Bởi nó đã thuộc về quá khứ và hiện tại thì hẳn Vi không giấu anh bất cứ chuyện gì...

Thái độ dửng dưng và sự tin cậy tuyệt đối của anh Minh Anh dành cho chị Vi như một ngọn lửa đang bùng lên trong một kho xăng, nó đang cháy, cháy dữ dội...

- Em cho anh ba ngày để suy nghĩ về đề nghị của em, tới lúc đó em mong có một câu trả lời cuối cùng khôn ngoan từ anh.

- ...

- Vì em không muốn phải đích thân dâng số cổ phần này cho chú anh đâu Minh Anh. - Nhả từng chữ trong câu cuối như một sự đe dọa, nó đang buộc thòng lọng vào cổ anh, anh ấy muốn thoát đâu có đơn giản.

- Anh sẽ nói chuyện với Bảo Anh và không thay đổi quyết định của mình đâu. Thôi, anh có hẹn. Tạm biệt em.

"Anh thông minh là thế sao lại có thể suy nghĩ đơn giản vậy nhỉ? Anh Bảo Anh yêu chị Vi cơ mà, làm sao anh ấy đồng ý được cơ chứ?" - Chi nghĩ thầm không giấu một nụ cười đang dần hiện ra...

*

Lên list các cuốn sách cần mượn, Vi chăm chú tìm. Haizzz. Nó cần học hành cật lực để bù cho chuỗi thời gian nghỉ học...

Chồng sách trên tay nó cứ thế cao dần, còn một cuốn nữa ở tít trên cao mà Vi không biết làm cách nào để lấy, đang định đặt hết xuống bàn...

- Em muốn lấy cuốn này à?

Bảo Anh mỉm cười đưa cho nó.

- Cảm ơn anh!

Tất thảy những người có mặt trong thư viện lúc đó đều quay lại nhìn nó. Vi quên mất là không nên bắt chuyện với người nổi tiếng khi đang ở trường nếu không muốn trở thành trung tâm của những lời bàn tàn...

- Em định trở thành bác học hay sao mà mượn nhiều thế này? - Nhìn qua một lượt sách trên tay nó, anh tò mò.

- Hi. Không, em chỉ muốn cải thiện thứ hạng của mình thôi.

- Có cần anh giúp em không?

Đó hẳn là một lời đề nghị tuyệt vời bởi hơn ai hết nó biết anh Minh Anh và Bảo Anh là hai sinh viên vô cùng xuất sắc, có anh ấy giúp thì còn gì hơn nhưng Vi muốn thử tự bơi, tự vẫy vùng xem sao, vì dù không thông minh nó cũng được cái tính chăm chỉ mà...

- Không cần đâu ạ. Cảm ơn lời đề nghị rất hấp dẫn của anh. Hì. Em về đây, anh chọn sách tiếp đi nhé. Tạm biệt.

Nó chạy tót ra ngoài, thoát khỏi những cái nhìn chòng chọc không mấy thiện cảm của người xung quanh, một lần nữa nó bỏ anh Bảo Anh đứng như trời trồng trong thư viện.

Tinh.. Tinh... Tinh

- Tổng giám đốc có một cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn NW lúc 3 giờ đấy ạ!

- Tôi biết rồi.

*

- Xin lỗi đã để ông phải đợi, tôi bị tắc đường - Đẩy cửa bước vào, Bảo Anh mỉm cười.

- Ồ không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi...

*

Giam mình trong phòng, bàn tay Bảo Anh lướt nhẹ trên từng phím đàn, ban đầu là những thanh âm êm dịu rồi ngày một dữ dội. Gió thổi rít qua ô cửa, những chiếc chuông lắc lư tất cả tạo thành một bản hợp âm có vẻ như vô cùng hỗn loạn nhưng lại hết sức thống nhất... như những tình cảm đang dậy sóng trong người anh...

"Em từng ước được làm phù dâu, được mặc lên mình bộ vày trắng tinh khôi chứng kiến hạnh phúc của những người em thương yêu. Hì"

"Thuộc về quá khứ rồi anh nhỉ?... "

Giọng Vi lảnh lót vang lên trong đầu anh, nếu như khi ấy anh không để lòng tự tôn của mình chi phối, nếu anh giữ Vi lại hẳn bây giờ đã không phải hối hận như thế này?

Bảo Anh ngày càng nhận ra Vi quan trọng với anh đến nhường nào? Anh không muốn một lần nữa phải hối hận, nếu anh cố gắng... nếu không dễ dàng thả tay Vi đi thì mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, phải rồi, anh phải thử...

Đã có ai nói với bạn rằng những người thuộc cung Song tử là những con người toàn năng và luôn ham muốn chiến thắng chưa nhỉ? Chỉ cần họ muốn họ sẽ làm mọi cách để đạt được... Nếu chưa, hãy xem những gì Bảo Anh sắp sửa làm...

*

Kéo tấm rèm dạt sang hai bên, căn phòng rộng lớn sáng bừng, Minh Anh đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, mắt anh vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, anh thấy khó chịu, thật sự là thế khi nghe Chi nói về mối quan hệ giữa Vi và Bảo Anh, anh bất ngờ, ngạc nhiên, anh thấy ghen tị vì không phải là người con trai đầu tiên trong trái tim Vi nhưng do đã quá quen với việc mang những chiếc mặt nạ nên chẳng khó khăn gì anh che giấu được cảm xúc của mình... Tự biết bản thân thật vô lí khi như thế nhưng Minh Anh chẳng thể ngăn nổi những suy nghĩ nhỏ nhen...

Điều đó còn chưa đủ, giờ trong anh lại nảy sinh cả cảm giác có lỗi đôi chút với Bảo Anh. Phải, anh vẫn nhớ như in cái phút giây nhìn bạn mình vô hồn khi chia tay mối tình đầu, dầm mình trong mưa vì đau, anh đã không thể tài nào lí giải vì sao Bảo Anh yêu người đó tới thế mà lại chấp nhận buông tay... Cho tới bây giờ anh cũng không tài nào hiểu được, chỉ biết nhờ quyết định sai lầm ấy của bạn mà anh may mắn có Vi...

Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho Vi nhưng còn Vi thì sao? Tại sao trong đêm biểu diễn đó Vi lại khóc? Anh hoàn toàn tự ti, anh không dám nghĩ tiếp, nếu như không có anh hẳn Vi sẽ lại quay trở về với Bảo Anh như Chi nói, nếu như... Vi vẫn còn tình cảm với Bảo Anh...

Tách cà phê đen đã nguội hết, mắt anh nhắm nghiền, thả người chìm trong ưu tư,...

*

Ôm một đống thứ lỉnh kỉnh, nó lẩm nhẩm suy tính cách trừng trị Trang vì đã đưa nó cả khối đồ như thế này, chỉ nhận được một mẩu Sticker toe toét mà Vi phải làm việc không công như vầy đây. Vấn đề không chỉ nằm ở đó, nó không biết nơi anh Minh Anh ở mới là chính, làm tội bác tài xế cứ phải vừa đi vừa dò bản đồ. Khổ thế chứ!

- Tới nơi rồi đấy cô.

- Hi, cảm ơn chú ạ! - Gửi tiền cho bác tài xong xuôi nó mở cửa xe bước xuống.

- Hơ...

Suýt chút nữa thì thùng đồ trên tay nó rớt xuống, ngôi nhà này sao mà kết cấu lạ quá vậy? Không nhiều tầng như nơi nó và Trang ở nhưng nơi đây lại rộng khủng khiếp, bao quanh là cánh đồng cỏ lau cao ngang người.

Tin...

Vi nhấn chuông chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, nó bèn đánh bạo lấy chìa khóa mà Trang để ở trên bàn ra mở cửa.

Bên ngoài nhà là một màu trắng toát nhưng bên trong tất cả mọi thứ đều màu đen, khiến nó có cảm tưởng rằng chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào đây, giống như một thế giới riêng bị cô lập... Thật đúng là không thể hiểu nổi, Minh Anh khó hiểu ra sao thì nơi anh ấy ở khó hiểu y như thế...

Mò tay bật cái nút mà nó nhầm tưởng là công tắc, nước từ trên phun xuống bất ngờ làm người nó ướt nhẹp, vừa tức vừa ngao ngán, Vi ngưng ngay ý định ấn lung tung, ai mà biết được còn những gì đợi nó?

Đặt thùng đồ vào cái nơi khô ráo nhất, Vi lọ mọ vào phòng tắm lau khô tóc. Không biết anh Minh Anh đi đâu mà lại chẳng có ở nhà, từ hôm qua tới giờ nó chưa gặp anh...

Bước thận trọng lên cầu thang, nó muốn tìm chút ánh sáng từ ban công bởi mọi thứ tối om om làm nó ngột ngạt. Một căn phòng mở hé, sáng một vệt nhỏ qua khe cửa, Vi không cưỡng nổi sự tò mò, nó đẩy cửa...

Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến nó phải đưa tay lên che mắt vì chói, từ nơi này có thể nhìn bao quát cả cánh đồng cỏ lau rộng mênh mông dưới kia, và rồi mắt nó cũng phải dừng ở chiếc giường màu đen ở ngay bên cạnh những ô kính.

Anh Minh Anh đang ở nhà và anh ấy đang ngủ. Nó bước đến thật gần, trên môi nở một nụ cười. Dưới ánh sáng lấp lánh, thiên thần của nó như tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ, anh thật hoàn hảo, hoàn hảo tới mức khiến nó tự ti,...

Đặt tay anh vào trong chăn, Vi lặng lẽ ra ngoài...

Dừng chân ở căn bếp đầy đủ tiện nghi, nó nhìn đống máy móc lắc đầu, không phải Vi chê hiện đại mà là vì nó không biết sử dụng những thứ đó thế là đành xắn ống tay áo, đeo tạp dề,...

*

Trang háo hức chờ đợi phút giây được thấy mẹ, nó nhìn chăm chú vào những hành khách đang bước ra rồi mỉm cười thật tươi khi thấy một người phụ nữ ăn vận sang trọng, khuôn mặt phúc hậu tiến tới:

- Mẹ ơi, con ở đây!

Ôm chầm lấy mẹ, nó thì thầm:

- Con nhớ mẹ quá. Hi

- Thật không? Vậy chứ mẹ bảo ai sang bên đó thăm mẹ mà không chịu ấy nhỉ?

- Hì, con sợ làm phiền mẹ mà, thôi để con đưa mẹ về.

Ngồi trên xe, Trang cứ líu lo mãi không ngừng kể đủ thứ chuyện khiến mẹ nó phải phì cười.

- Thu mua cổ phiếu tiến hành tới đâu rồi con?

- Dạ, ừm, được 40% rồi ạ. - Giọng Trang chậm lại, nó sợ mẹ hỏi tiếp.

- Như thế là còn 15 % nữa, sao hai đứa không mua luôn đi?

- Số cổ phần ấy không mua được...

- Vì sao?

- Vì anh Bảo Anh đang nắm giữ nó và anh ấy không muốn bán cho chúng ta?

- Bảo Anh? Không phải rất thân với con với Minh Anh à? Ta nghĩ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tập đoàn của gia đình cậu ta nếu bán số cổ phiếu đó đi.

- Ừm, con cũng không biết.

Mặc mẹ chìm trong những ưu tư, nó cũng nén buồn, dõi mắt về phía trước. Hơn ai hết Trang biết anh Bảo Anh làm thế là vì Vi, anh ấy đang ép anh trai nó phải buông tay Vi. Nó thấy đau nhói khi nghĩ tới đó, dù gì anh Minh Anh cũng sẽ không làm theo những gì anh Minh Anh muốn, nó tin là nó hiểu tính cách anh trai mình...

- Mình đi đâu đây con? - Mẹ cất tiếng hỏi làm nó giật bắn mình.

- Về nhà ạ.

- Mẹ muốn tới chỗ Minh Anh.

- Để mai cũng được mà mẹ, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi, nếu cần con sẽ gọi anh ấy tới... - Nó lúng túng, thôi chết rồi, mẹ mà tới nhà anh ấy bây giờ là kế hoạch sắp đặt cho hai người đó của Trang cũng đi tong luôn...

- Mẹ cũng không mệt, con cứ đưa mẹ tới đó đi, lâu rồi chẳng thấy nó hỏi han gì tới bà mẹ này, về nước nó cũng không thèm ra đón.

- Dạ... - Trang cười mà như mếu quay xe...

- Mum... mum... Vừa rồi! - Nó đậy nắp nồi súp lại một cách hài lòng, xong quay qua đổ khoai tây chiên ra dĩa.

Bởi chú tâm vào việc dọn thức ăn nên Vi không để ý anh Minh Anh đã xuống nhà từ rất lâu và đang đứng lặng ngắm nó.

- Anh dậy rồi à? – Một chút giật mình. Không cần quay lại nhìn nó cũng đoán ra được người đang bịt mắt mình là ai.

- Em tới lâu chưa? - Anh thả tay, hôn nhẹ lên tóc nó.

- Cũng được một lúc rồi. Hì, giờ thì xê ra để em bưng đồ ăn nào.

Vi đang trông chờ anh xắn tay áo giúp mình nhưng thảm thay anh lại ngang nhiên ra ghế ngồi, gì thế nhỉ? Chỉ số ga lăng của anh í bằng không sao?

- Em thừa biết không cần nhìn anh như thế thì mặt em trông cũng ngố lắm rồi mà. Không phải anh không muốn giúp, tại em bảo anh xê ra đấy chứ?

Nó méo xẹo giơ nắm đấm hờ rồi cũng ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra:

- Ngon không? - Vi long lanh quan sát nét mặt của anh.

- Ưh, cũng được.

- Chỉ được thôi à?

- Ưh, chỉ thế thôi.

Dù muốn kéo dài cuộc hội thoại nhưng thái độ của anh khiến nó chưng hửng thế nên chẳng hỏi han gì nữa, mặt mũi tối sầm, nó đưa thìa lên miệng...

- A... nóng... - Đưa tay lên ôm miệng, Vi lẩm bẩm nguyền rủa cái tính hậu đậu của mình.

- Khăn của em này... Lúc nào cũng bất cẩn như thế...

Anh đưa khăn giấy cho nó, cố nén một nụ cười đang dần hiện ra nơi đầu môi...

- Kệ em.

- Ưh, thì anh có quan tâm đâu, giờ thì lau đi, lem hết cả rồi...

Không đợi nó đồng ý, anh với tay chăm chú lau vết súp lem trên mặt Vi.

- Lúc ấy sao anh lại bảo em có một điểm đặc biệt không thể không nhận ra?

-... - Bỏ khăn giấy vào thùng rác, anh từ tốn ngẩng đầu lên chăm chú ý muốn Vi tiếp tục...

- Cái lần đầu tiên em gặp anh ấy. Em đã thắc mắc mãi. - Vi không giấu nổi tò mò hỏi thẳng anh...

- ...

- ...

- Vì lúc ấy anh thấy em khóc, nước mắt khiến em trông không được tự nhiên và em là cô gái duy nhất ở buổi biểu diễn đó không... hò reo tên anh.

- ...

- Chính điều ấy đã khiến anh đặc biệt chú ý và chỉ cần quan sát dáng người, đôi mắt hơi đỏ dù đã được trang điểm, chẳng khó khăn gì anh có thể nhận ra...

- Thì ra là vậy...

- ...

- Anh không muốn biết lí do sao?

- Nếu muốn thì em sẽ tự nói thôi vì vậy anh không hỏi gì cả.

- Cảm ơn anh!

- ...

- Gì thế ạ? - Vi ngờ ngợ khi anh cứ nhìn chăm chăm vào bát súp của nó.

- Lúc nãy em làm rau cẩn thận chứ Vi?

- Vâng.

- Thế cái gì đang ở trong bát súp của em?

Nhìn xuống hướng mà anh chỉ, nó nhảy dựng lên...

- Á... Sâu... Ọe... ọe...

Thế là không chỉ nó mà mặt anh cũng tái mét, Vi cố sức móc cái thứ chất lỏng nó lỡ ăn vào. Sao nó lại bất cẩn thế hả trời?

- Thôi đừng cố nữa, dù gì em cũng đâu có thể lôi chúng ra được...

- Huhu...

- Em khóc cái gì, có phải thuốc độc đâu.

- Huhu...

- Anh cũng ăn mà, đáng lẽ em phải xin lỗi anh chứ, lại còn khóc...

- Huhu...

Nó tiếp tục điệp khúc khiến anh ngày càng nóng mặt, không giấu sự bối rối, điều chỉnh giọng, dịu dàng:

- Thôi nín đi, nước của em này.

- ...

- Mà khóc nữa là anh đuổi về bây giờ.

- Em đã tự tay giết chết một sinh linh... Hức... hức...

Trời, anh loạng choạng, hai mắt mở to bất lực nhìn nó. Đúng là bó tay mà!

- Đừng khóc nữa,em biết khóc là sẽ không xinh đúng không?

Ngước đôi mắt còn vương nước nhìn anh, nó như bị thôi miên khi thấy anh đề cập tới chủ đề xinh hay không... (-> đúng là không còn gì để nói... )

- Em thật đúng là... đồ ngốc.

Không biết vì vẻ mặt của nó lúc ấy trông dễ thương hay vì không kìm nổi lòng mà Minh Anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ chạm lên môi nó... Toàn bộ các giác quan trong nó như bị đơ lại hoàn toàn, Vi bất ngờ tròn mắt trong tích tắc rồi cũng nhắm nghiền, hàng mi cong vút rung rung, tim nó đang rộn lên những giai điệu không lời...

Bịch...

Âm thanh lạ khiến cả anh và nó giật nảy mình quay lại và cái nguyên nhân phát ra tiếng động ấy thì chút nữa khiến nó ngất lăn quay: Trang đang ôm miệng cười khúc khích còn người phụ nữ bên cạnh cô bạn của nó thì y như là bị bùa choáng...

- Mẹ... - Minh Anh hoàn toàn bình tĩnh, nhíu mày...

Vi đưa tay lên chắn ngang bờ môi, anh ấy vừa mới gọi người đó là gì cơ?

- Cháu... chào bác... !

Lần ra mắt đầu tiên của nó với mẹ anh tệ hại thế này sao? Ôi trời, toi rồi, Vi đã phạm ngay cái điều tối kị trước mặt người lớn...

- Con và...? - Có vẻ như vẫn còn shock, bác gái nói đứt quãng

- Hì, mẹ trấn tĩnh nào, đây là người yêu của anh con đấy... - Trang vui vẻ xoa dịu không khí.

- Thật sao Minh Anh?

- Vâng - Anh đáp ngắn gọn - Mẹ vào mà không nhấn chuông?

- Ta chỉ định khiến con bất ngờ thôi! - Mỉm cười với anh xong gần như ngay lập tức bác ấy quay sang nó...

Vi run lập cập, cúi gằm mặt, chuẩn bị tinh thần nghe sự trách phạt của người lớn, nhưng... mấy thứ ấy xem ra là quá thừa thãi...

- Đây là con dâu của ta sao? Cuối cùng con cũng chịu tìm lấy một ai đó, thế mà ta cứ lo con sẽ theo chủ nghĩa độc thân tới hết đời cơ đấy... May thật. Tên con là gì?

- ... Dạ, tên cháu là Tường Vi ạ!

- Một cái tên rất đẹp, ta và cháu sẽ có nhiều chuyện để nói đây...

Kéo tay nó lên phòng, người mẹ trên cả tuyệt vời của Minh Anh đang định làm gì thế nhỉ?

Trang nhún vai cười ra vẻ vô tội trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của anh trai. Phen này thì thảm cho cả Minh Anh lẫn Vi rồi...

*

Đeo earphone vào tai, Minh Anh khẽ rùng mình nhấn ga...

"- Cái gì đây ạ? - Anh tròn mắt nhìn đống hành lí mẹ mới vận chuyển về.

- Hành lí của Vi đó con, ta phải tranh thủ lúc nó đi học để mang tới, đáng lẽ hai đứa phải ở chung từ lâu rồi, bất ngờ quá, không ta cũng đã kịp chuẩn bị lế để gặp mặt nhà bên ấy thôi lần sau vậy... thằng bé này, sao không nói sớm với mẹ là con đã có ý chung nhân chứ?

- Mẹ nói gì thế ạ? Cứ làm như cô ấy là vợ chưa cưới của con không bằng.

- Thế con không yêu Vi hả?

- Chuyện ấy khác mà...

- Khác gì, hai đứa yêu nhau thì chuẩn bị đi, ta sẽ thưa chuyện với nhà bên đó cho hai đứa lấy nhau, và ta sẽ sớm có cháu... Nghĩ tới đó thôi là đã không thể chờ rồi.

- Nếu như con và cô ấy không thể tới được cái ngưỡng như là mẹ nói thì sau này Vi làm sao có thể lấy ai khi mà cô ấy tới nhà một người khác phái sống và ở chung với người đó chứ?

- Thì con lấy nó là được chứ gì, chỉ giỏi lo xa... Chiều nay ta còn phải dẫn con bé đi shopping, đi spa, thật là nhiều việc...

- Còn...

- Việc ấy thì con có thể yên tâm, ta đã cho người mở chi nhánh rồi.

- ...

- Chỉ có điều... - Mẹ ngưng lại, đôi môi nửa như cười - nếu 15% đó rơi rớt vào tay chú con thì con biết hậu quả đấy...

- Vâng... "

*

- Hôm nay tự dưng lại rủ tớ đi chơi golf? - Bảo Anh cười tươi khi vừa trông thấy Minh Anh.

- Chỉ là lâu rồi không chơi thôi.

- Thật à?

- Thật.

- Thế thì bắt đầu thôi.

*

Ngó nghiêng một thôi một hồi Vi vẫn chưa thấy Trang đâu, mọi hôm cô nàng đúng giờ lắm mà nhỉ?

Tin... Tin...

- Sao hôm nay cậu tới muộn thế? - Nó nhíu mày rồi chui vào xe.

- Ừ, xin lỗi.

- Tối tớ sẽ sang phòng cậu thử thuyết trình nhé, mai là phải thuyết trình trước lớp...

- Đồ đạc của cậu mẹ tớ chuyển hết về nhà anh Minh Anh rồi.

- Gì cơ? - - Cái câu hỏi với âm lượng lớn hơn mức bình thường của nó khiến Trang nhăn mặt vì chói tai...

- Sao lại như thế được chứ? Ở cùng nhà với anh ấy ư? Hức... hức... Tớ phải nói với bác gái.

- Cậu đừng lo, giờ dọn tới đó cậu cũng không phải sống chung với anh tớ đâu.

- ... - Câu nói bỏ dở của Trang khiến bàn tay đang lôi điện thoại ra của nó nằm yên.

- Anh tớ đi Mỹ rồi.

Từng chữ dội ngược vào tai khiến nó nghe lùng bùng...

- Cậu... cậu vừa nói gì...

- Tớ nói là anh Minh Anh đã đi Mỹ rồi, máy bay vừa cất cánh cách đây hai tiếng... Ừm, anh ấy nhờ tớ gửi lời xin lỗi cậu...

- Tớ hiểu... - Gật đầu như một con rô bốt, Vi thấy hẫng kinh khủng, điện thoại để làm gì mà anh ấy không gọi cho nó lấy một cuộc chứ? ...

Bước vào nhà nó thả túi xách rồi ngồi xuống, có chuyện gì mà anh ấy lại phải đi gấp như thế nhỉ?

- Con về rồi à?

Vi giật nảy mình, nhìn lên, quên khuấy mất là mẹ anh ấy đang ở đây.

- Dạ, vâng ạ...

- Vi có muốn biết lí do nó phải sang Mỹ gấp như thế không? - Bác ngồi xuống đối diện nó, mỉm cười một cách hiền từ.

- ...

- Dù gì ta cũng thừa nhận con, con sắp trở thành một phần của gia đình ta vì thế có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để con biết một số chuyện.

- Bác...

- Minh Anh là một đứa trẻ phải lớn lên trên nước mắt, chịu đựng mọi khổ đau,... ta là mẹ nhưng chẳng thể giúp gì nhiều cho nó vì vậy chỉ cần là người nó yêu, ta tin tưởng tuyệt đối vào sự lựa chọn đó. Hẳn con rất đặc biệt Tường Vi à...

- ...

- Minh Anh phải bay sang Mỹ để giành hợp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh, một khi điều đó xảy ra, ta không chắc nỗ lực suốt bao nhiêu năm qua của thằng bé có còn nữa không...

Anh Bảo Anh ư? Vi để cho cái tên ấy loanh quanh trong đầu nó với những dấu hỏi...

- Chắc con đang băn khoăn Bảo Anh, Minh Anh hai đứa nó là bạn thân của nhau mà tại sao Bảo Anh còn làm khó Minh Anh như thế đúng không?

- Dạ... Anh Bảo Anh không phải là típ người thích cạnh tranh...

- Con hiểu nó quá nhỉ? ...

- ...

- Phải, thằng bé không thuộc típ đó... Lí do là vì con đấy Tường Vi.

- Con? - Nó ngờ vực chỉ tay vào chính mình.

- Vì Bảo Anh có tình cảm với con.

Mẹ Minh Anh đứng dậy từ lâu rồi mà nó vẫn cứ ngồi bất động, vì nó ư...?

*

- Bác không ở thêm nữa ạ?

Vi hơi buồn, thật sự nó không muốn chia tay bác gái một chút nào, mấy tuần vừa qua nó đã rất vui và nhờ bác nó tạm quen những lúc không có anh ở bên...

- Ta vẫn còn công việc ở bên đó nữa mà, ở đây mọi thứ đã ổn. Xem như chuyến đi này không uổng vì cuối cùng ta cũng có con dâu...

Đang ngượng ngùng chưa biết nói sao thì Trang cười tươi:

- Khiếp, thế này thì họ lại tưởng mẹ với Vi là hai mẹ con mất thôi, hì hì, thôi, mẹ vào đi, trễ rồi kìa...

- Con bé này... - Bác véo má đứa con gái một cách hiền từ rồi kéo va li.

- Chào hai đứa, mẹ đi nhé!

- Cháu chào bác!

- Con chào mẹ!

Về đến nhà, bầu không khí tĩnh lặng và hiu quạnh như nhuốm trùm lấy nó, sao mà nó lại thấy vắng vẻ thế này...?

Mở cửa bước chân vào phòng Minh Anh, một mùi hương nhè nhẹ của hoa thủy tiên thoảng quanh, nỗi nhớ lâu ngày bị kìm nén bất giác ùa về, nó mong anh, nhớ anh tới quay quắt thế mà anh lại chỉ im lặng, không một cuộc gọi nào từ ngày sang đó, hai tuần rồi chứ có phải ít ỏi gì... Chạm tay lên bất kì đâu, nhìn tới bất kì nơi nào, hình ảnh anh cũng hiện lên trước mặt nó,... Có lẽ là sai lầm khi nó bước chân vào đây...

Tin... Tin... Tin...

Cạch...

- Cậu chưa về sao? - Mở cửa nó ngạc nhiên nhìn Trang...

- Hì, về rồi lại có người nhớ anh zai tớ khóc một mình à?

Cô bạn nháy mắt cười trêu nó...

- Tớ mà thèm...

- Vậy chứ sao mắt cậu lại đỏ thế nhỉ?

- ...

- Thôi, không trêu cậu nữa, không lại bảo tớ bắt nạt, mình đi chơi đi...

- Đi đâu? - Nó nheo mắt hỏi...

- Hì, tới nơi rồi biết.

Chiếc xe lao vụt đi rồi dừng lại ở trung tâm thành phố, màu đèn bar đập vào mắt, nó ngoảnh lại nhìn Trang như để chắc chắn...

- Chơi ở đây á?

- Ưh.

Gật đầu, cô bạn kéo nó vào trong. Ồn ào bởi thứ gọi là âm nhạc thời thượng, tất cả đều lắc lư quay cuồng, Vi thấy chóng mặt...

- Đợi tớ một lát nhé! - Trang nói lớn...

Cô bạn đi rồi, nó một mình mò mẫm lại quầy rượu, nơi duy nhất mà theo ý nghĩ của nó lúc đó là ít người và sáng sủa...

- Em đi đâu đấy?

Vi giật mình ngoảnh lại khi tên con trai đó chạm tay lên vai nó...

- Xin lỗi, buông tay của anh ra đi.

- Thôi nào cô bé, ra đây chơi với anh nhé? - Hắn cười sặng sặc, tiến lại gần hơn.

Nó bấn loạn và hoang mang...

- Anh không bỏ tay ra tôi sẽ hét lên đấy...

- Em cứ hét thử xem nào...

Chẳng nói thêm gì nữa, hắn ôm chặt lấy nó, đôi môi dịch dần về khuôn mặt Vi, nó cố sức thoát ra nhưng bàn tay hắn rắn chắc quá...

- Buông ra... - Vi hét lên.

Xoảng...

Máu chầm chậm chảy... trên khuôn mặt hắn... và hắn ngã xuống... Mặt Vi tái mét...

- Cậu không sao chứ? - Trang thả chai rượu xuống lo lắng.

- Hãy xử hắn đi. - Quay qua hai người bên cạnh, giọng cô bạn nó lạnh băng, đôi mắt hiện rõ sự tàn nhẫn...

Tên đó bị kéo lê ra ngoài, đôi môi nó chợt run rẩy, dù hắn có lỗi với nó nhưng không cần phải mạnh tay tới thế...

- Cậu... cậu... - Gần như hoảng loạn, nó lắp bắp, cô bạn hiền lành và dịu dàng mà nó quen đây sao?

- Cậu không sao thì tốt rồi, xin lỗi, thôi, tớ đưa cậu về... - Tảng lờ như không thấy thái độ của nó, Trang điềm tĩnh...

Ngồi trong xe, mắt nó nhìn thật lâu sang người bên cạnh, nó quen Trang qua mạng, tính tình hòa đồng và khá hợp đã khiến hai đứa sớm kết nhau. Trong tiềm thức của nó, cô bạn là một mẫu hình hoàn hảo của sự đoan trang, hiền thục... nhưng tới giờ phút này thì nó không còn chắc về điều đó... Con người của cậu ấy cũng khó hiểu y như Minh Anh vậy...


Chương 9: Hoang mang - Ý định sai lầm

Sms: Dad

“Con thu xếp về nhanh đi, mẹ đang ốm nặng.”

Đọc xong dòng tin nhắn của bố, nó lo lắng bấm số:

“Alo. bố ạ? Mẹ sao rồi bố?”

“Vâng, con sẽ về ngay.”

Lên phòng thu dọn đồ đạc, nó nhét vội những thứ cần thiết vào vali, bây giờ cũng 9 giờ tối rồi, làm gì có chuyến xe nào nữa...

- Vi ơi, xuống ăn tối thôi - Trang đứng ngoài gõ cửa.

Gần như ngay lập tức nó ào ra, nhìn cô bạn thân với ánh mắt khẩn khoản.

- Sao thế?

- Mẹ tớ bị ốm nhưng giờ ngoài bến không còn chuyến nào cả...

- Thế thì nhanh lên, tớ sẽ chở cậu...

*

- Cảm ơn cậu! - Nó đóng cửa xe rồi vẫy tay.

- Khi nào mẹ cậu đỡ thì nói tớ tới đón nhé!

- Ừ...

Chiếc xe lao vụt đi, Vi chạy nhanh vào nhà...

- Con chào bố, mẹ đâu rồi hả bố? - Dáo dác nhìn khắp, nó tái mét.

- Đang ở dưới bếp đó con.

- Dạ? - Bố bình thản chuyển kênh trong khi mặt nó thộn ra.

- Mẹ đang ốm nặng mà, xuống dưới ấy làm gì nhỉ? - Nó lẩm bẩm kéo vali vào phòng, giữ tay ở tim cho nhịp đập gấp gáp lắng xuống.

- Vi về rồi à con?

Mẹ tươi cười đẩy cửa phòng nó bưốc vào, , mắt Vi như muốn lộn tròng?!

- Mẹ... không ốm à?

- Bậy, ai lại đi rủa mẹ ốm chứ? Con thay đồ đi, chắc chưa ăn gì phải không? Ra đây, mẹ nấu sẵn rồi...

- Ơ... nhưng bố nói là mẹ ốm nặng mà...

- Ta không nói thế thì đời nào con chịu về, ai đời ra Hà Nội học gần nửa năm mà không thèm gọi điện lấy một cuộc cho bố mẹ ở nhà... - Bố nói vọng vào... (gia đình này thủ đoạn ghê ^^ )

- Hì, con xin lỗi. - Vi cười xòa.

Ở nhà hai tuần đón Tết xong, giờ tới ngày phải lên thành phố, Vi lại chẳng muốn đi tí nào.

Ngủ gà ngủ gật năm tiếng trên xe cuối cùng cũng tới bến, xách vali, nó cuốc bộ về nhà (tiết kiệm tới thế là cùng ). Đang mỉm cười tưởng tượng vẻ mặt bất ngờ của Trang...

Ò... e... Ò... e...

Một chiếc xe cấp cứu chạy ngang qua người nó, luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, vô thức đôi chân Vi khịu xuống, khuôn mặt nó thất sắc vì đau đớn như thể... như thể người đang ở trên chiếc xe là ai đó... rất thân quen...

Linh tính mách bảo Vi một điều gì đó đã xảy ra, điều chỉnh cho guồng chân của mình chạy mức nhanh nhất có thể, lòng nó nóng như lửa đốt...

- Vi phải không? - Trang đột ngột phanh xe khi nhìn thấy nó ở bên đường, đôi mắt cô bạn đỏ hoe...

- Ở nhà không có chuyện gì chứ?

- Cậu lên xe đi, chúng ta tới bệnh viện. - Cô bạn hối thúc nó vào rồi phóng đi với một tốc độ khủng khiếp, chưa bao giờ nó thấy Trang gấp gáp như vậy...

- Có chuyện gì vậy Trang? Cậu nói cho mình biết đi chứ? Sao cậu lại khóc? Chúng ta tới bệnh viện làm gì? ...

Kettt...

- Anh tớ đang phải cấp cứu...

Ầm... Một tiếng động nghe như là sét đánh bên tai, nó chạy, chạy như điên vào phòng cấp cứu...

Cánh cửa vẫn im lìm, mặt nó cắt không còn một giọt máu, cứ thế, nước mắt chầm chậm lăn dài...

- Chuyện... gì đã xảy ra...? - Nó nhìn tất cả những người đang ngồi đó...

- Bình tĩnh đi em... Cậu ấy sẽ không sao đâu.

Bảo Anh đưa tay định lau những giọt nước mắt đang chảy...

- Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy...? - Gạt tay anh ra, gần như mất hết kiên nhẫn đôi mắt nó hắt lên tia nhìn yếu ớt về người đối diện, nó không nhận ra rắng người đứng đối diện nó cũng đang tổn thương...

- Cậu bình tĩnh lại đi Vi... - Trang kéo nó ra.

- Nhưng... anh ấy đang ở trong đó... vì sao? Làm ơn ai đó hãy nói cho tôi biết...

- Anh ấy bị người ta đâm, đâm hai nhát... - Giọng cô bạn nó cũng gần như nghẹn đi...

Nó choáng váng, tưởng như không thể trụ vững trên đôi chân, đôi mắt mở to sợ hãi...

Chưa lúc nào nó sợ mất anh như bây giờ...

Tíc... tắc... tíc... tắc...

Đồng hồ cứ vang lên những thanh âm chậm chạp như muốn trêu ngươi, giễu cợt tất cả...

Đã hai tiếng trôi qua, hi vọng nhỏ nhoi trong nó cứ héo hắt dần theo thời gian chờ đợi...

- Bệnh nhân mất quá nhiều máu, tình trạng đang rất nguy hiểm, cần kích tim khẩn cấp...

Những câu chữ vang lên rõ ràng từ trong phòng cấp cứu, y tá vào ra liên tục, mọi thứ đều khiến nó hoang mang, tất cả đều trở nên mờ mịt...

Cạch...

Một âm thanh rất nhẹ vang lên, cánh cửu phòng cấp cứu được mở, bác sĩ tháo khẩu trang và mỉm cười:

- Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân cần phải được theo dõi thêm một vài ngày nữa vì vậy sẽ nằm ở phòng đặc biệt.

Chiếc giường bệnh trắng muốt được đẩy ra, anh Minh Anh nằm đó, đôi môi trắng nhợt... nó run rẩy đưa bàn tay chạm nhẹ lên má anh...

- Xin lỗi, chúng tôi phải đưa bệnh nhân vào phòng... - Y tá khẽ chau mày nhắc nhở, Vi thả tay ra, lặng nhìn theo...

- Mình ra ngoài mua chút gì đó uống nhé! - Bảo Anh cúi gần nó nhẹ nhàng.

- Vâng.

Bước từng bước chậm chạp cho tới khi ra khỏi bệnh viện, Vi hơi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu chờ đợi trong lúc anh Bảo Anh đi lấy cà phê...

- Của em này...

Đưa tay đón lấy cốc cà phê, nó không nhìn anh:

- Sao anh ấy lại bị người ta đâm hả anh?

- Anh cũng không biết, Chi gọi cho anh, con bé shock quá nên ngất lịm luôn khi vừa tới viện.

- ...

- Kẻ đó ra tay rất tàn nhẫn, một nhát ở bụng và một nhát suýt trúng tim.

Cốc cà phê trên tay Vi rung lên, nước mắt lại chảy, đôi lúc nó cũng ghét cái thứ ướt át này ghê gớm...

- Đi thôi, em muốn vào thăm anh ấy.

Đứng dậy, Vi chóng mặt, nó lảo đảo muốn ngã.

- Cẩn thận. - Anh đưa tay đỡ lấy nó.

- Không sao, em tự đi được. - Nó cười, hất nhẹ tay anh ra. Đôi mắt huyễn hoặc, lấp lánh như pha lê đen bất động vì đau...

- Người đó là chú Phong, chắc chắn là ông ta, ông ta đã sai người đâm anh Minh Anh, tới cháu mình ông ta cũng không tha, ông ta điên mất rồi... - Tiếng Trang rành mạch vang lên, cô bạn có vẻ như đang cực kì kích động, đôi môi mím chặt...

Chú Phong... chú Phong... Lục lại kí ức, nó nghe thấy cái tên này ở đâu...?

- Chắc chắn là vì só cổ phần đó, hẳn ông ta đã điều tra ra rồi, đúng không chú?

- Vâng, thưa cô chủ.

"Minh Anh phải bay sang Mỹ dành hơp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh"

" Là vì con đấy Tường Vi"

" Vì Bảo Anh có tình cảm với con"

Từng câu, từng chữ bác gái nói với nó giờ đang vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng Vi nín lặng, nó ngước lên nhìn anh Bảo Anh đang đứng sững một tích tắc rồi lại bước đi như thể không nghe thấy gì...

Những ngày sau đó nó chỉ thực hiện cái vòng tuần hoàn bao gồm: bệnh viện - trường học - nhà và cứ thế... Vi bỏ qua sự hiện diện của mọi người, nó chỉ chú tâm chăm sóc anh nhưng lúc nào anh có dấu hiệu tỉnh là Vi lại nhanh chóng ra ngoài, nó không muốn anh biết có sự hiện diện của mình trong căn phòng, dù trong nó ước muốn được nhìn thấy anh phút giây ấy luôn thường trực, nó phải cố chịu đựng, bởi chỉ có như thế kế hoạch của nó mới hoàn hảo...

- Ngày mai cậu ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh bình thường... – Bac sỹ thông báo tin vui cho bệnh nhân Minh Anh.

- Anh sắp khỏi rồi, hãy cố lên nhé Minh Anh!

Hôn thật nhẹ lên trán anh, một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, Vi bước đi...

Nó không biết rắng, thực ra, lúc ấy Minh Anh đã tỉnh...

- Cậu định đi đâu vậy Vi? - Trang nhìn thẳng nó, ánh mắt cô bạn cứ như thể thấu rõ hết những suy nghĩ của Vi...

- Tớ...

- Cậu định tới gặp anh Bảo Anh ư?

- ...

- Cậu sẽ đề nghị anh ấy để
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3751
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN