Không Kịp Nói Yêu Em
h bài thâu đêm, vừa mới đi ngủ, cho nên trong bếp có chuẩn bị sữa bò và bánh ngọt”. Tĩnh Uyển nói: “Ăn chút gì cũng được, dù sao cũng còn sớm, tôi cũng chưa muốn ăn”.
Lan Cầm liền gọi bếp đem sữa bỏ và bánh ngọt đến, Tĩnh Uyển uống hai ngụm sữa tươi nóng, chợt nghe thấy điện thoại trong phòng đổ chuông, cô đang thắc mắc là ai gọi đến, Lan Cầm đã đi nghe, rồi trở lại nói với cô: “Doãn tiểu thư, là Cậu Sáu”. Cô đi nghe điện thoại, Mộ Dung Phong rất khách sáo nói: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi muốn mời Doãn tiểu thư ra khỏi thành đi săn, không biết Doãn tiêu thư có vui lòng đến không?”.
Cô không ngờ sáng sớm anh đã gọi điện đến vì điều này, cô nghĩ một lát rồi đồng ý. Mộ Dung Phong đích thân đến đón cô, anh không vào trong, chỉ đứng ngoài xe đợi. Lan Cầm đưa cô đến cánh cổng nhỏ, từ xa xa anh đã thấy cô mặc một chiếc áo thun mùa xuân bó sát màu vàng nhạt,bên dưới mặc một chiếc quần ca rô màu xám, màu sắc tươi sáng như thế, cô mặc vào trông thật thanh thoát khí thái, phong lưu dễ thương vô cùng, đặc biệt giống như một đóa hoa nghênh xuân xinh đẹp đón gió. Tuy anh đã nhìn quen hàng trăm, hàng ngàn cô gái xinh đẹp như muôn hồng ngàn tia, trăm hoa đua sắc, nhưng cũng không kìm được nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rỡ. Cô lên xe, thấy ánh mắt anh nhìn xuống, nhìn vào đôi giày da dê của mình, liền cười giải thích: “Tôi nghĩ lúc về có lẽ phải đi bộ, cho nên đi giày da”. Giờ anh mới tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng,nói: “Nếu Doãn tiểu thư không ngại, chúng ta ra ngoại thành cưỡi ngựa”.
Tiết trời đương lúc cỏ xanh oanh liệng, vó ngựa nhẹ phi. Mộ Dung Phong vốn hơi lo lắng, đích thân giúp Tĩnh Uyên kéo chặt hàm thiếc và dây cương, đưa tay ra đỡ cô, ai ngờ cô nhanh nhẹn như chim yến, chớp mắt đã leo lên lưng ngựa, Mộ Dung Phong từ nhỏ trong quân đội, lớn lên trên lưng ngựa, thấy vậy cũng không khỏi cảm thấy người như cô thật hiếm có, thấy tư thế cô đoan trang, liền đưa dây cương cho cô, nói: “Không ngờ cô biết cưỡi ngựa”. Cô quay đầu lại tươi cười nói: “Lúc ở Saint Petersburg có môn cưỡi ngựa, tôi cũng chỉ học chút ít thôi”. Yên ngựa chọn cho cô rất mềm mại, con ngựa đó trắng muốt, trên đầu có một dấu son to bằng đồng tiền, trông rất đẹp, cô vừa nhìn thấy con tuấn mã ấy trong lòng đã thích, phi một vòng xa lên trước, Mộ Dung Phong và cận vệ lần lượt lên ngựa.
Cô phi ngựa một mạch đến ba bốn dặm, cảm thấy mệt rồi ghìm dây cương lại, mấy cận vệ xa xa phía sau, chỉ có Mộ Dung Phong đuổi theo, thấy cô chạy chậm dần, anh cũng ghìm ngựa, đi song song với cô, ung dung mặc ngựa chậm rãi đi về phía trước. Cô quàng một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt, nút thắt để tuột, gió vừa thổi qua, chiếc khăn đó mỏng manh mềm mại, bất ngờ bị cuốn bay đi mất, cô “ôi chao” một tiếng. Mộ Dung Phong đang cưỡi ngựa phía sau cô, mắt lẹ tay nhanh, túm lấy chiếc khăn, cảm thấy nó thật mềm mại, hương thơm nhè nhẹ bay đến, cũng không biết là nước hoa gì, cơn gió đó thổi chiếc khăn tung bay trên tay anh, mùi hương đó càng như ngấm vào xương tủy.
Tĩnh Uyển nhìn vẻ mặt anh, bất giác trong lòng sợ hãi, lập tức cười mỉm đưa tay nhận lấy chiếc khăn lụa, nói: “Cậu Sáu, cảm ơn nhiều”. Cô đã tự nhiên như thế, Mộ Dung Phong vội vàng khép lại tâm trạng ấy, nói: “Doãn tiểu thư khách sáo rồi”. Anh quay đầu lại huýt sáo gọi cận vệ, mấy cận vệ đó quất ngựa phi tới, bụi bay mù mịt, vây lấy hai người rồi cùng phi về phía trước.
Họ ra khỏi thành, đến tận lúc hoàng hôn mới trở lại thành Thừa Châu, Tĩnh Uyển cưỡi ngựa một ngày, sau đó là học bắn súng, loại súng Mauser do Đức sản xuất là nặng nhất, cô lại khoe tài hiếu thắng, không chịu thua kém người khác ngày hôm nay quả thật rất mệt. Họ đi ba bốn chiếc ô tô, lính hộ vệ đứng trên bàn đạp, tiền hô hậu ủng, xe chạy thẳng vào con phố trước cổng nhỏ của Đào phủ rồi mới dừng lại. Thẩm Gia Bình ngồi ở chiếc xe phía sau, xuống trước mở cửa xe cho Mộ Dung Phong vừa mới đưa tay ra, qua cửa kính xe thấy Mộ Dung Phong ra hiệu bằng mắt, Thẩm Gia Bình tinh mắt đã nhìn thấy Tĩnh Uyển tựa đầu vào vai Mộ Dung Phong, anh cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lui lại, quay người đi dặn dò tất cả cận vệ tản đi canh gác xung quanh.
Chiều tà chậm rãi như bức rèm buông xuống, bốn bề một khoảng mênh mang. Vì hai bên con phố đều là nhà sâu tường cao, cho nên không có nhiều người và xe đi lại, Thẩm Gia Bình sai người chặn hai đầu phố, xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn, xa xa nghe thấy tiếng xe kéo chạy qua, tiếng chuông đồng hồ leng keng leng keng rồi xa dần, xa dần. Đèn hơi ga bỗng sáng lên, một chút ánh sáng vàng vọt chiếu xuyên qua cửa xe, Mộ Dung Phong không dám nhúc nhích, cẩn thận gần như nín thở, chỉ cảm thấy mùi hương tóc thoang thoảng, rất lâu sau mới phát hiện trên tóc mai cô cài một bông hoa nhài, hoa trắng nho nhỏ, giống như một chiếc khuy áo màu bạc, tỏa hương trên mái tóc đen tuyền như ngọc.
Anh chưa bao giờ ngồi yên, không nhúc nhích chút nào như vậy, cánh tay phải dần dần tê dại đi, đáng nhẽ cực kỳ khó chịu nhưng lại giống như bị kiến bò, ngứa ngáy kỳ lạ. Cửa xe kéo xuống một nửa, gió lùa trong xe, tóc cô lướt trên mặt anh, càng có cảm giác hơi ngứa, nhưng ngứa đến tận trong tim. Trong giấc mơ cô vẫn hơi chau mày, khóe môi hơi chùng xuống, trên môi thoa một chút son Max Factor, trong ánh sáng lờ mờ xuyên qua từ cửa xe, làn môi ấy sáng bóng lên như mật. Anh không dám nhìn nữa, quay mặt đi nhìn ra ngoài, trên tường Đào phủ leo đầy cây mây, anh nhìn rất lâu, mới nhận ra đó là hoa lăng tiêu, có mấy cành hoa nở sớm, màu vàng tươi đẹp, một khối nõn nà, giống như chiếc cốc đá trên án thư của anh, mờ ảo lấp lánh. Nghe thấy tiếng bước chân đi lại nhè nhẹ của cảnh vệ và tiếng gió thổi cành hoa lay động, buổi tối mùa xuân không có ánh trăng, anh cũng không muốn động đậy, dường như lâu dài cùng trời đất, tình nguyện cứ ngồi mãi như thế.
Đào phủ vẫn chưa ăn cơm tối, Tam tiểu thư và mấy vị phu nhân buổi chiều bắt đầu đánh mười sáu vòng, đến bảy, tám giờ tối bác Lý ở nhà trên đến hỏi Tam tiểu thư: “Phu nhân, nhà bếp hỏi lúc nào thì ăn cơm tối?”. Tam tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, liền “ôi chao” một tiếng nói: “Hóa ra đã muộn vậy rồi, đánh bài cũng không cảm thấy đói”. Một vị phu nhân khác họ Hà liền cười nói: “Đào phu nhân thắng tiền, đương nhiên không thấy đói rồi”. Mọi người đều cười, Tam tiểu thư vừa cười vừa quay đâu lại dặn dò bác Lý: “Đi xem xem, nếu Doãn tiểu thư về rồi thì mời cô ấy đến ăn cơm.”
Bác Lý vâng rồi đi, trong phòng trên vẫn đánh bài, dưới Tam tiểu thư là phu nhân Từ thống chế, Tư phu nhân liền hỏi: “Doãn tiểu thư đó có phải vị tiểu thư hôm qua cùng đi nghe kịch với Cậu Sáu không?” Tam tiểu thư cười cười, không trả lời. Hà phu nhân liền nói: “Nghe nói rất xinh đẹp”. Một vị Trác phu nhân khác cười nói: “Bạn gái Cậu Sáu có cô nào là không xinh đẹp chứ?”. Tam tiểu thư nhoẻn miệng cười nói: “Dù sao Cậu Sáu nhà chúng tôi vẫn chưa có thiếu phu nhân, cho nên cậu ấy có bạn gái cũng là chuyện rất bình thường”. Đang nói chuyện bác Lý đã quay lại, Tam tiểu thư buột miệng hỏi: “Doãn tiểu thư về rồi sao?”. Bác Lý đáp: “Về rồi ạ”, rồi lại nói tiếp: “Lúc tôi đến, Doãn tiểu thư lên lầu thay quần áo rồi, nhưng Cậu Sáu ở dưới lầu, bảo phu nhân không cần đợi Doãn tiểu thư ăn cơm, cậu ấy mời Doãn tiểu thư ăn tối”.
Tam tiểu thư nghe thấy Mộ Dung Phong đến, liền hỏi: “Cậu Sáu còn nói gì không?” Bác Lý đáp: “Cậu Sáu không nói gì khác”. Tam tiểu thư nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không nên đi làm phiền hai người đó, do vậy liền bảo nhà bếp dọn cơm nước. Phụ nữ vốn là chúa tò mò, trong phòng ăn Từ phu nhân không nhịn được hỏi: “Xem ra Doãn tiểu thư này không hề tầm thường”. Tam tiểu thư cười nói: “Tầm thường hay không tầm thường làm sao nói rõ ràng được chứ?”. Cô càng lấp lửng như thế, mấy vị phu nhân lại càng khẳng định hơn, trong lòng cứ suy đoán.
Chuyện kiểu này vốn được lan đi rất nhanh, hơn nữa mấy ngày liền Mộ Dung Phong mời Tĩnh Uyển đi xem phim, khiêu vũ, ăn cơm, hai người ở bên nhau như hình với bóng, hành động của anh vốn có rất nhiều người chú ý nên càng không giấu được. Tĩnh Uyển vì có việc muốn xin giúp đỡ, huống hồ Mộ Dung Phong luôn đối xử với cô rất khách sáo, cho nên không dám từ chối. Cô vì việc của Hứa Kiến Chương mà nóng ruột nóng gan, lòng như lửa đốt, cho nên không có tinh thần vui đùa, Mộ Dung Phong bèn nghĩ cách khiến cô cười. Vì cô muốn học bắn súng, ngày hôm đó anh đặc biệt được cô đến thao trường tập bắn.
Từ Trị Bình vốn vì việc đóng quân mà đến tìm Mộ Dung Phong, đợi rất lâu ở hành dinh đốc quân mới biết Mộ Dung Phong đã đến thao trường, ông ta liền ngồi xe đến thao trường. Thao trường đó là Mộ Dung Thần xây dựng lúc còn sống, sàn lát đá trắng, nhìn không thấy điểm cuối, vốn dùng lúc vào lúc duyệt binh, bình thường cũng dùng làm nơi luyện bắn súng của cảnh vệ. Vì Mộ Dung Phong ở đây, bốn bề đều có lính canh, cách không xa, có vệ binh vác súng đứng im.
Từ Trị Bình từ xa đã thấy dưới chân tường thành có cắm bia bắn. Thẩm Gia Bình ở bên cạnh Mộ Dung Phong lắp sẵn đạn, Mộ Dung Phong nhận lấy súng, nói với Tĩnh Uyên: “Loại súng này sức giật nhỏ hơn chút, nhưng tay vẫn phải nắm thật chắc”. Anh từ nhỏ ở trong quân đội, từ nhỏ nghịch súng ống, vừa đưa tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng “đoàng”, người phụ trách xem bia đã reo hò, hết lên: “Hồng tâm! Hồng tâm!”. Anh đưa súng cho Tĩnh Uyển: “Em thử đi!”. Thấy cô dùng hai tay cầm súng, anh cúi đầu giúp cô ngắm chuẩn: “Thấp một chút, thấp hơn một chút nữa, được, bắn”.
Tĩnh Uyển tuy có sự chuẩn bị, nhưng lúc bóp cò, sức giật của súng quá mạnh, khẩu súng trong tay gần như không giữ vững, Mộ Dung Phong đưa tay ra giúp cô nắm chắc súng, quay đầu lại thấy Từ Trị Bình, mới chào một câu: “Chú Từ đến rồi à”. Từ Trị Bình lại hành lễ rất quy tắc: “Cậu Sáu”. Mộ Dung Phong hỏi: “Chú Từ có việc gì?”. Từ Trị Bình nói: “Từ mùa đông năm ngoái, người Nga phái người đóng quân tại dọc tuyến đường sắt càng ngày càng nhiều, hôm trước người Nga lại nói muốn tăng thêm lượng quân đóng giữ, theo tôi thấy, đám người Nga này không yên phận, chúng ta phải có phòng bị”. Mộ Dung Phong “ồ” một tiếng. nói: “Vậy chú Từ có dự định gì?”
Từ Trị Bình nói: “Nên tăng thêm quân ở dọc tuyến đường sắt Thừa Châu, để phòng nước Nga giở trò”. Mộ Dung Phong nói: “Tập kết đóng quân của Thừa Châu đều từ Dư Gia Khẩu đến Bình Dương, nếu điều binh đến phía Bắc, sự phòng thủ của Dĩnh quân sẽ giảm đi”. Từ Trị Bình nói: “ Dĩnh quân đang đánh nhau túi bụi với An Quốc quân của Khương Song Hỷ, Nam tuyến tạm thời không phải lo lắng, trước mặt nên rút quân đến phía Bắc”. Mộ Dung Phong nghĩ một lát: “Không, vẫn nên điều động ba lữ đoàn từ điểm đóng quân Vọng Châu của chú, bố trí canh phòng đến dọc tuyến đường sắt Quế An của Ninh Xương”. Trong lúc họ nói chuyện, Tĩnh Uyển đã tự bắn được bốn, năm phát, phát nào cũng trượt, viên cuối cùng khó khăn lắm mới chạm vào bia, trượt qua viền bia lại bay ra ngoài. Mộ Dung Phong nhìn thấy bật cười ha ha, Tĩnh Uyển quay đầu lại nhìn anh, anh liền nói: “Em lườm tôi làm gì, tôi thay em nhớ đấy, viên đạn này sáu hào một viên, em đã lãnh phí mấy đồng rồi!”. Tĩnh Uyển “hừ” một tiếng nói: “Tuần duyệt sứ của chín tỉnh hóa ra cũng keo kiệt như thế”.
Anh nói: “Đối với em thì phải keo kiệt một chút, ai bảo em keo kiệt với tôi chứ”. Tĩnh Uyển giẫm chân, lườm anh thêm cái nữa, dáng vẻ như muốn oán trách nhưng lại nhẫn nhịn. Từ Trị Bình thấy cảnh đó, liền cúi người cáo từ nói: “Cậu Sáu, vậy tôi làm theo ý cậu, đi điều binh trước”.
Mộ Dung Phong nhận lấy súng, đưa cho Thẩm Gia Bình lắp lại đạn, thuận miệng “ừ” một tiếng. Từ Trị Binh rời khỏi thao trường, không về thẳng Vọng Châu mà đến phủ của Thường Đức Quý. Thường Đức Quý vốn nghiện thuốc, buổi chiều không có việc gì, xem mấy vị phu nhân đánh bài, ông ta rút hai điếu thuốc, đứng dậy đánh bài giúp thất phu nhân, Tam phu nhân liền hét lên: “Ông này bất công quá, mấy chị em chúng tôi đang chơi bài ông lại xen vào”. Một vị phu nhân khác cũng không chịu, đang léo nhéo nói chuyện, la hét ầm ĩ, vô cùng ồn ào, bỗng nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Ông anh có phúc thật”.
Thường Đức Quý thấy Từ Trị Bình đi vào, hai nhà vốn tình cảm thắm thiết, liền vội vã đứng dậy đón tiếp, hai người sang giường thuốc (*) tán gẫu vài câu trước, mấy vị phu nhân kéo sang phòng khách đánh bài, chỉ để lại một a hoàn châm thuốc, Thường Đức Quý mới hỏi: “Ông đến gặp Cậu Sáu?”. Từ Trí Bình vốn không hút thuốc, chỉ uống nửa tách trà, chậm rãi nói: “Không phải vẫn vì chuyện đóng quân sao?”. Thường Đức Quý hỏi: “Vậy Cậu Sáu nói sao?”. Từ Trí Bình vuốt vuốt hai lọn râu bên mép, mỉm cười nói: “Cậu ta bảo tôi điều ba lữ đoàn, đóng từ Ninh Xương đến Quế An”. Thường Đức Quý vừa bất ngờ vừa mừng, đặt tẩu thuốc xuống, chắp tay nói: “Lão đệ, vẫn là đệ có cách”.
(*) Giường thuốc: Loại giường chuyên dùng để hút thuốc, thường có trong các gia đình quý tộc (BTV)
Từ Trị Bình nói: “Từ lúc đánh trận xong, tôi thấy tâm tư cậu ta không còn đặt ở việc chính nữa. Mấy tháng trước vì một cô gái mà bỏ ra bao nhiêu tiền đi lập trường học gì đó, sau này lại đưa phụ nữ đi nghe kịch, ngày ngày chỉ biết nghe kịch, nghe nói hai ngày trước lại say mê một người, hôm nay thấy cậu ta ở thao trường dạy cô gái đó bắn súng, tôi nói chuyện với cậu ta, cậu ta không tập trung. Nếu đại soái có linh thiêng…”. Ông ta nói đến đây, không kìm được than một tiếng. Thường Đức Quý vỗ chân một cái nói: “Dù sao tên tiểu tử này cũng là Lưu A Đẩu (*) không thể dìu dắt được”.
(*) Lưu A Đẩu: Con trai của Lưu Bị, trước khi chết Lưu Bị gửi gắm cho Gia Cát Lượng dìu dắt A Đẩu, nhưng vì A Đẩu ngu tối, bất tài, sau khi Gia Cát Lượng chết, rốt cuộc Thục vẫn bị diệt vong (BTV)
Từ Trị Bình nói: “Nói cậu ta là Lưu A Đẩu thì có hơi quá. Ông xem lúc đánh trận, cậu ta dụng binh cũng không hề thua kém đại soái. Chính là cậy chút thông minh nên mới ngang tàng, không coi đường, sớm muộn cũng có chuyện”. Thường Đức Quý cầm tách trà lên, uống ực một hơi hết sạch, lau miệng nói: “Trước lúc đại soái chết tuy không trăn trối lại lời nào, nhưng mấy lão già chúng ta là người nhìn Cậu Sáu lớn lên, nói một cách huênh hoang, nếu cậu ta phạm sai lầm, chúng ta nên chỉ ra. Cành cây mọc cong phải uốn cho thẳng, người đi đường vòng thì phải kéo anh ta lại”.
Từ Trị Bình dùng nắp tách trà hớt bỏ lá trà, nói: “Tôi lại nghe nói Cậu Sáu có ý muốn nghị hòa với Dĩnh quân”. Thường Đức Quý vừa nghe, đập bốp một cái lên chiếc kệ, tách trà, đĩa đồ điểm tâm, đèn thuốc, gạt tàn thuốc, tẩu thuốc trên chiếc kệ.. .hết thảy đều nảy hết lên, cả người ông ta cũng nhảy lên, quát lớn: “Cái thằng ranh con! Không có tiền đồ, giang sơn ông đây cùng đại soái dùng mồ hôi và máu giành về, một câu của nó là muốn hai tay dâng cho người khác sao! Nó muốn nghị hòa, trước hết phải hỏi xem khẩu súng này của ta có đồng ý hay không!”.Nói xong rút khẩu súng ngắn ở thắt lưng ra đập lên chiếc kệ “rầm” một tiếng.
Từ Trị Bình vội kéo ông ta lại, nói: “Lão huynh, cẩn thận, cẩn thận”. Thường Đức Quý tức sùi bọt mép: “Người phải cẩn thận là tên nhóc đó, tự làm theo ý mình, có bao giờ coi mấy anh em chúng ta ra cái gì chứ?” Chúng ta trong sáng trong tối, từng chịu bao nhiêu khổ cực rồi? Nó nghe lời xúi bẩy của lũ bất tài Lưu Tử Sơn luôn thiên vị chúng, hễ tranh luận với nó, nó liền lấy cái danh tuần duyệt sứ ra ép ông mày, ông mày nể mặt đại soái, không tính toán với nó, nó lại còn càng ngày càng vênh mặt lên. Lúc chúng ta theo đại soái mưa bom bão đạn, nó còn trốn trong lòng mẹ bú sữa đấy. Bây giờ đại soái vừa nhắm mắt, nó liền ngồi lên đầu chúng ta, cho dù nó là con của đại soái, ông đây cũng không tha cho nó”.
Chương 8:
Sau khi về Vọng Châu, Tử Trị Bình liền đem ba lữ đoàn bố trí canh phòng dọc tuyến đường ray, nhân cơ hội điều hai trung đoàn tâm phúc đến Xương Vĩnh, bố trí ổn thỏa rồi lại cùng mấy vị tướng lĩnh quan hệ mật thiết đàm phán bí mật mấy lần. Ông ta sắp xếp người chuyên truyền mất điện từ Thừa Châu đến, hàng ngày chỉ có mấy chữ nhưng động thái trong thành Thừa Châu đều nắm rất rõ ràng.
Theo quy định xưa nay của Thừa Quân, quan lớn làm việc ở biên cương, gia quyền đều ở lại Thừa Châu. Từ lúc Mộ Dung Phong nhậm chức, cho rằng đó là tập tục xấu, nói: “Mình không tin người ta, làm sao có thể khiến người ta tin mình?”. Từ đó cho phép mang theo gia quyến đi nhậm chức, nhưng mấy vị thống chế vì tránh hiểm nghi, vẫn để vợ ở lại thành Thừa Châu. Phu nhân mấy vị thống chế và nữ giới của Mộ Dung phủ xưa nay đi lại thân tình, hôm đó có phu nhân của Tử Trí Bình và mấy vị phu nhân khác cùng đánh bài ở Đào phủ.
Phòng trên mở hai bàn đánh bài, tam tiểu thư, Tĩnh Uyển, Từ phu nhân và Lưu phu nhân một bàn, Tĩnh Uyển vốn không biết đánh bài lắm, hôm đó lại may mắn, không đến hai tiếng, đã thắng khoảng ba ngàn đồng. Phòng bếp đến hỏi lúc nào ăn cơm tối, tam tiểu thư sợ cô không vui, nói: “Đợi tám vòng này đánh xong hãy nói đi”. Tĩnh Uyển có vẻ không hề quan tâm, đưa tay lên nhìn nhìn đồng hồ, cười nói: “Đã năm giờ rồi à, đợi đánh hết bốn vòng này đi”. Tĩnh Uyển có vẻ không hề quan tâm, đưa tay lên nhìn nhìn đồng hồ, cười nói: “Đã năm giờ rồi à, đợi đánh hết bốn vòng này đi”. Từ phu nhân buột miệng hỏi: “Doãn tiểu thư hôm nay có đi khiêu vũ không?”. Tĩnh Uyển đáp: “Hôm nay không đi nữa, Cậu Sáu nói có việc”. Lưu phu nhân vô ý ngẩng đầu lên, phì cười: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Tĩnh Uyển quay mặt lại nhìn, hóa ra Mộ Dung Phong đang đi đến, thấy họ đang đánh bài liền hỏi: “Ai chẳng thế? Người đó hôm nay khách ăn cơm đi”. Từ phu nhân cười nói: “Doãn tiểu thư thắng, bảo cô ấy mời Cậu Sáu ăn cơm, chúng tôi thơm lây làm khách ăn cùng được rồi”. Lưu phu nhân xưa nay có chút nỗi đau thầm kín với Từ phu nhân “ôi chao” một tiếng, nói: “Doãn tiểu thư đã mời Cậu Sáu ăn cơm, mấy người rảnh rỗi chúng ta chẳng lẽ không biết điều sao?”. Tĩnh Uyển nói: “Mời khách thì mời khách, không phải là một bữa cơm đồ Tây sao? Tôi tất nhiên mời mọi người đi rồi, nhưng sao phải mời anh ấy?”. Tam tiểu thư tiếp lời: “Đúng thế, ngày mai chỉ mời chúng tôi được rồi, còn về Cậu Sáu, Doãn tiểu thư phải mời riêng cậu ấy tối hôm nay trước.”
Câu nói khiến mọi người đều cười, Tĩnh Uyển vặn người một lát, nói: “Không nói chuyện với mấy người nữa, toàn xúm lại ăn hiếp tôi”. Tam tiểu thư không kìm được đưa tay ra véo nhẹ má cô một cái, nói: “Cái đồ nhõng nhẽo này, toàn nhõng nhẽo đến mức người ta không ghét không được”. Mộ Dung Phong xem họ đánh bài một lát, rồi đi về phía sau, đánh hết vòng đó, Lưu phu nhân nói: “Không chơi nữa”. Hai người họ đều đi rửa tay, tam tiểu thư liền cười nhỏ với Tĩnh Uyển một tiếng, nói: “Em kệ chị đấy, hôm nay cả chị cũng ăn hiếp em”. Tuy nói vậy, nhưng lát sau cô nói đi thay quần áo, rồi cũng đi về phía sau.
Mộ Dung Phong thường đi về phía căn lầu nhỏ cô sống, cô biết anh cũng thích ngồi hút thuốc trong phòng khách nhỏ đó, quả nhiên đi đến cửa đã ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, mùi hương bạc hà thanh mát đó khiến cô nhớ lại khuôn mặt thân thiết nhất quen thuộc nhất, bước chân bất giác chậm lại. Thẩm Gia Bình đứng phía sau ghế sofa, thấy cô đi vào, gọi một tiếng “Doãn tiểu thư” rồi lui ra ngoài.
Mộ Dung Phong thấy Thẩm Gia Bình tiện tay đóng cửa, mới nhích nhích người, nói: “Doãn tiểu thư, mời ngồi”. Tĩnh Uyển tươi cười, nói: “Cậu Sáu khách sáo rồi”. Cô ngồi xuống sofa đối diện, Mộ Dung Phong thấy cô chỉ mặc một chiếc sườn sám chu sa màu ánh đỏ, chiếc sườn xám đó không phải kiểu dáng bình thường, cổ khoét thành hình tim, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên cổ đeo một chuỗi ngọc san hô màu đỏ. Cô thấy anh nhìn dò xét, mỉm cười đưa tay ra cho anh xem, hóa ra trên cổ tay là một chiếc vòng kiểu Tây, trên chiếc vòng xuyến đó khám đầy đá kim cương Thiên Tinh màu hồng, lấp lánh đến hoa mắt, cô nói: “Đồ anh tặng tôi ở đây này”.
Anh thấy cổ tay cô trắng như tuyết, muốn đưa tay ra nắm lấy, cuối cùng cố gắng kiềm chế, mỉm cười nói: “Họ nói thế nào?”, Tĩnh Uyển cười nói: “Còn có thể nói thế nào vừa nghe nói là anh tặng tôi, tấm tắc khen đẹp”. Cô làm mặt quỷ, nói: “Lần sau khoe chuỗi dây chuyền anh tặng tôi, đảm bảo họ lại tán thưởng cả nửa ngày”.
Do đó anh hỏi: “Sao hôm nay vui thế?” Tĩnh Uyển không nhịn được cười, nói nhỏ: “Từ phu nhân cố ý thua tiền tôi. Tôi có một quân ba, một quân năm, vốn là tôi bốc bài, tôi đã nhìn là quân bốn, nhưng tam tiểu thư lại động vào một quân, Từ phu nhân là người nhạy bén mà, lập tức đánh một quân bốn ra cho tôi ăn”. Cô vui vẻ kể, vẻ mặt đó giống một đứa bé nghịch ngợm, mặt mày tươi rói, tóc cô rất dày, có một lọn tóc buông xuống sau tai, mấy sợi đen tuyền rủ xuống má, anh muốn đưa tay ra vén lên giúp cô, nhưng chỉ có thể ngồi ở đó không động đậy, hơi thẫn thờ không tập trung, nghe cô kể chuyện đánh bài vụn vặt không quan trọng, cũng có chút ảo giác chập chờn, hy vọng ngày tháng như vậy dài thêm chút nữa. Trên bàn trà đặt một bình hoa huệ, lúc này hương tỏa thơm dịu, cách bình hoa đó, gương mặt cô giống như vầng trăng sau cửa sổ, khiến người ta quyến luyến không rời.
Rất lâu sau anh mới nói: “Tôi định mười sáu tháng này tổ chức sinh nhật cho em”. Cô nghe câu này, thu lại nụ cười, vẻ mặt cũng trở nên tập trung, nói chầm chậm: “Vậy không phải chính là tuần sau sao?” Anh “ừ” một tiếng, nói: “Sự việc có thay đổi, không thể kéo dài hơn nữa. May mà kế hoạch của chúng ta rất vẹn toàn, dự phòng cũng rất đầy đủ”. Anh ngước mắt lên nhìn cô, nói: “Nhưng trên thế giới này không có việc gì không có chút sơ hở nào hết, nếu…nếu…”. Anh vốn là người dứt khoát, nói đến đây, lại nói một chữ “nếu”, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng, nói: “Doãn tiểu thư, tôi rất xin lỗi, khiến em liên lụy đến việc như vậy”.
Tĩnh Uyển đáp: “Đây là tôi tình nguyện, lúc đó chúng ta cũng đã nói rồi”. Anh nhìn cô một lát, cuối cùng chỉ nói: “Nếu sự việc không thuận lợi, tôi muốn em lập tức trở về Càn Bình, một phút cũng khong được chậm trễ, họ sẽ không chú ý đến em ngay, tôi hy vọng em có thể trốn thoát”.
Tĩnh Uyển nói: “Cậu Sáu đến bây giờ vẫn không tin tôi sao?”. Mộ Dung Phong nói: “Em phải biết nếu sự việc không thuận lợi, đến tính mạng của em tôi cũng không thể đảm bảo”. Tĩnh Uyển nhìn anh, ánh mắt như đang bốc cháy: “Cậu Sáu, tôi tuy là nữ giới, cũng biết hoạn nạn cùng chịu, huống hồ chúng ta từng nói Cậu Sáu cũng coi tôi là người hợp tác. Tĩnh Uyển không tham sống sợ chết, cũng biết việc này chắc chắn nguy hiểm, tuy việc thành tại trời, mưu sự rốt cuộc tại người, Tĩnh Uyển tin bản thân mình, cũng tin Cậu Sáu”.
Mộ Dung Phong nghe cô nói những lời ấy, trong lòng phức tạp rối ren, khó nói thành lời, cũng không biết là thích thú hay là hụt hẫng không thể tưởng tượng. Căn phòng trở nên yên tĩnh, trên tai cô đeo một đôi bông hoa bảo tháp kim cương màu hồng, dài hai tấc, đung đưa tạo nên tiếng sàn sạt khe khẽ, khiến anh nhớ đến lúc còn rất bé, mấy a hoàn phòng trên dẫn anh đi chơi, chiều tà ngày hạ đi hái hoa dạ lý hương, tỉ mẩn rút lấy nhụy – nếu không thể rút đứt đi thì xâu thành một hoa bảo tháp dài dài. Đám a hoàn đều chỉ hơn mười tuổi, là lứa tuổi nghịch ngợm, đeo những bông hoa ấy lên tai cùng nhau cười đùa, vỗ tay anh, bảo anh nhìn: “Cậu Sáu, Cậu Sáu…”. Những đóa hoa ấy, mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, mẹ anh đứng trên bậc thang, mặc chiếc áo dài màu xanh, bên dưới thắt một ciếc váy lụa pha ren màu xanh thẫm, mỉm cười nhìn anh. Nền đá xanh ở giếng trời rỉ nước chảy, hơi nước bốc lên kèm theo hương hoa xông lên người. Tĩnh Uyển thấy anh im lặng rất lâu, tiện tay cầm một cành dạ lý hương trong bình lên, dùng ngón tay thuận theo cành hoa chầm chậm,vuốt lên tận ngọn, lại vuốt trở lại từ đầu. Anh bỗng nói: “Tĩnh Uyển… gặp được em, sao muộn thế này”. Cô nghe một câu đó, không biết vì sao trở nên sợ hãi, nhưng cô xưa nay không biết sợ, một lát sau liền ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Tĩnh Uyển có một yêu cầu quá đáng, không biết Cậu Sáu có thể đồng ý không?”.
Anh không hề suy nghĩ nói ngay: “Phàm là việc tôi có thể làm được, tôi đều đồng ý với em”. Cô nói: “Tôi với Cậu Sáu tuy quen nhau chưa lâu, nhưng cũng thân thiết như bạn cũ, Cậu Sáu có tình có nghĩa, Tĩnh Uyển khâm phục đã lâu, Tĩnh Uyển mơ mộng trèo cao, muốn kết huynh muội với Cậu Sáu, không biết Cậu Sáu có chịu đồng ý không?”.
Anh ngồi ở đó, không khí xung quanh giống như nước trong giếng, lạnh lẽo mà không chút gợn sóng, dập dềnh vỡ vụn trong mặt giếng, cắt ra bóng tối. Trên mặt anh chầm chậm nở một nụ cười, nói: “Cái này có gì mà trèo cao, anh luôn hy vọng có một cô em gái”. Tĩnh Uyển nghe anh nói vậy, cũng mỉm cười, gọi một tiếng: “Anh”. Anh cười thoải mái,nói: “Cũng hơi đường đột, anh còn chưa kịp chuẩn bị lễ ra mắt”. Tĩnh Uyển nói: “Anh hà tất phải khách sáo như thế, đều là một người nhà rồi”. Anh “ồ” một tiếng nói: “Đều là người một nhà, quả thật không cần khách sáo thì hơn”. Dừng lại một lát, anh lại tiếp: “Việc vui như vậy, bất kể là theo quy tắc cũ hay theo quy tắc phương Tây, chúng ta đều nên uống một ly rượu”. Nói xong đứng dậy ấn chuông, Thẩm Gia Bình vào nghe anh dặn dò: “Đi lấy rượu đến – rượu Vodka ấy”.
Tĩnh Uyển nghe nói uống rượu, lại hơi bất an, thấy anh đón lấy chai rượu, đích thân rót vào hai chiếc ly thủy tinh kiểu Tây, một ly rất ít, đưa cho cô, nói: “Rượu này quá mạnh, con gái uống ít thôi”. Cô cười nhận lấy, anh lại tự mình rót một ly đầy. Anh nói “cạn ly”, chạm ly với cô, rồi uống một hơi hết sạch, uống xong mới cười cười với cô. Thẩm Gia Bình thấy trong ánh mắt anh không vui vẻ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt Tĩnh Uyển vẫn như bình thường, nên không đoán được giữa hai người họ có vấn đề gì.
Ăn tối xong, Mộ Dung Phong còn có công chuyện nên về soái phủ. Thẩm Gia Bình vốn hơi lo lắng, cuộc họp tối lại kéo dài quá lâu, khó khăn lắm mới đợi tới lúc tan họp, đã là mười một giờ đêm, anh thấy Mộ Dung Phong hơi mệt mỏi, liền hỏi: “Cậu Sáu, có cần bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn đêm không?”. Mộ Dung Phong đáp: “Tôi không đói”. Thẩm Gia Bình nhìn dáng vẻ anh giống như đang tức giận, không kìm được hỏi: “Doãn tiểu thư cô ấy…”. Nói chưa hết câu, Mộ Dung Phong đã rút súng ra, giơ tay lên bắn liền hai phát, một bình hoa Cảnh Thái màu xanh vỡ tan, sau bình hoa là cửa sổ, một màng kính lớn “soạt” rơi xuống, bắn mảnh thủy tinh ra đầy mặt đất. Cảnh vệ, cận vệ dưới lầu nghe thấy tiếng súng, vội vã xông lên, “rầm” một tiếng phá cửa cầm súng xông vào. Mộ Dung Phong thấy một đám cận vệ mặt mũi căng thẳng, cười nói: “Không có gì, xuống hết đi”.
Mấy cận vệ đó giờ mới đóng chốt an toàn, đeo lại súng vào sau lưng, cung kính cúi chào lui ra. Mộ Dung Phong nói với Thẩm Gia Bình: “Hình như tôi uống khá nhiều rồi, đi ngủ thôi”. Thẩm Gia Bình liền cầm lấy khẩu súng lục Browning đặc chế, giúp anh đặt xuống dưới gối, lại gọi người giúp anh chuẩn bị nước, rồi mới nói: “Cậu Sáu, tôi có một câu, không biết nên nói hay không?”. Mộ Dung Phong nói: “Nếu đã là lời không nên nói thì đừng nói”. Bao nhiêu lời Thẩm Gia Bình muốn nói mắc nghẹn lại, Mộ Dung Phong nhìn dáng vẻ cứng họng của anh ta, lại không nhịn được bật cười ha ha: “Cậu nói đi, nói đi”.
Thẩm Gia Bình nói: “Tuy bây giờ là thời đại bình đẳng dân chủ rồi, nhưng làm việc chỉ cần kết quả, trong chín tỉnh phía Bắc này, có thứ gì không nằm gọn trong lòng bàn tay ngài? Hơn nữa, tấm gương của đại soái vẫn còn đó”. Phu nhân thứ năm của Mộ Dung Thần vốn đã từng được gả cho người khác, tính khí Mộ Dung Thần đã thích thì phải có bằng được, cho nên uy hiếp người kia viết giấy bỏ vợ, ép cưới về. Mộ Dung Phong nghe Thẩm Gia Bình nhắc lại việc cũ này, liền lắc lắc đầu nói: “Không được, trái chín ép không ngọt, hơn nữa tính khí của cô ấy có chết cũng không chịu khuất phục”. Anh lại nói: “Việc này không cho phép cậu tùy ý hành động, nếu tên họ Hứa thiếu một sợi tóc ở trong tù, tôi sẽ tìm cậu hỏi chuyện”. Thẩm Gia Bình mất hứng đành đáp một tiếng “Vâng”.
Mộ Dung Phong tổ chức sinh nhật cho Tĩnh Uyển, tuy không quá phô trương, nhưng ai ai cũng biết Doãn tiểu thư là bảo bối hiện nay của Cậu Sáu, mấy thuộc cấp Thừa quân đó, có ai không nịnh bợ chứ? Tĩnh Uyển vốn to gan, nhưng việc đã đến nước này, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Sáng sớm hôm đó, Mộ Dung Phong đến gặp cô, vì đợt này anh bận, họ hiếm khi gặp riêng, thấy vẻ mặt rất trấn tỉnh của anh, trong lòng cô cũng bình tĩnh trở lại. Anh xưa nay chưa từng đến tay không, hôm nay tùy tùng sau lưng ông một giỏ hoa, bên trong đều là hoa hồng cô thích. Anh lại nói theo cách nói phương Tây: “Sinh nhật vui vẻ”, còn tận tay đưa cho cô một hộp nhung, nói: “Lần này em tự mình mở ra xem”.
Đợi các tùy tùng lui ra hết, anh mới nói với cô: “Đợi lát nữa nếu anh không quay lại… “. Tĩnh Uyển cướp lời nói: “Không thể nào, em đợi anh về rồi ăn mì (*)”. Ánh mắt anh hiện lên sự dịu dàng, nói: “Hôm nay đâu phải sinh nhật thật sự”. Cô cảm nhận được sự thương tiếc vô hạn trong đáy mắt anh, kèm theo sự quyến luyến phức tạp, nên không dám nhìn nữa, nói: “Sinh nhật em chính là ngày hôm nay, em đợi anh về ăn mì”. Cô lại lấy chiếc đồng hồ vàng ra, nói: “Em ở đây đợi anh, đúng mười hai giờ anh sẽ quay về dự tiệc đúng không?. Anh nhìn những ngón tay trắng ngần như ngọc cầm chiếc đồng hồ vàng, trên đồng hồ vàng, trên đồng hồ khảm đá kim cương nhỏ, sáng lên cùng bàn tay nõn nà của cô. Ngón tay cô mờ mờ trong làn ánh sáng đỏ, giống như nhen một đóm lửa nho nhỏ. Anh gật đầu, nói: “Anh hứa với em, nhất định sẽ quay lại”.
(*) Người Trung Quốc có phong tục ăn mì Trường Thọ trong ngày sinh nhật, để cầu mong sống lâu (BTV)
Sau khi anh đi, tuy Tĩnh Uyển cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn cảm thấy hai má nóng ran, giống như là sốt. Cô đi rửa mặt, cẩn thận trang điểm lại, rồi mới mở chiếc hộp gấm anh đưa. Hóa ra bên trong lại là một khẩu súng nhỏ kiểu Tây khảm đá quý, tinh xảo như món đồ chơi, được lắp đầy đạn. Dưới súng đè một bức thư, bên trong là một phiếu gửi tiền mười vạn đồng mang tên cô, một tấm vé tàu hỏa mười hai giờ ba mươi phút từ Thừa Châu đi Càn Bình. Tim cô đập thình thịch, nhất thời tâm trạng rối bời, tựa trên chiếc ghế sofa dài, không thể suy nghĩ được gì hơn
Chương 9:
Mới chín giờ sáng nhưng vì phải tổ chức tiệc sinh nhật, trong ngoài Đào phủ đã cực kỳ náo nhiệt. Bên ngoài cửa mời đội nhạc của Nga diễn tấu đón khách, tam tiểu thư đương nhiên là trưởng ban đón tiếp, bên ngoài nhờ một vị tổng quản trong phủ đốc quân điều hành. Đến mười giờ, cả có một hàng dài ô tô đỗ trên con phố ngoài cổng lớn Đào phủ, mấy người bán hoa quả bánh rán, len giữa dòng xe bán hàng cho lái xe, nửa con đường chỉ nghe thấy tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng pháo đốt, sự náo nhiệt đó khiến người qua đường không thể không dừng chân quan sát. Tổng quản đem theo cảnh vệ Đảo phủ, sắp xếp đỗ xe, đón khách, tiếp đãi… bận túi bụi mới có thể khiến con đường tắc nghẽn ngựa xe đó được thông suốt.
Tĩnh Uyển thay quần áo rồi ra ngoài tiếp khách. Đám phụ nữ người nhà trong Thừa quân đều lần lượt đến. Thường phu nhân nhìn thấy Tĩnh Uyển tấm tắc khen: “Doãn tiểu thư hôm nay thật lộng lẫy, ôi chao, sợi dây chuyền này…” cứ thế chặc lưỡi khen mãi. Mấy vị phu nhân, thiếu phu nhân, tiểu thư, thích nhất là đồ trang sức, đều xúm lấy Tĩnh Uyển như muôn sao chầu nguyệt, sợi dây chuyền đó quấn thành ba vòng, mỗi vòng khảm một viên kiem cương én vàng, xung quanh khảm thêm đá quý to bằng đầu ngón tay, tuy không có ánh đèn, nhưng nó vẫn lấp lánh phát sáng trên cổ. Từ phu nhân nói: “Doãn tiểu thư quá đẹp, chỉ có sợi dây chuyền thế này mới xứng là thêu hoa trên gấm”. Tĩnh Uyển mim cười hỏi: “Sao không thấy Từ thống chế ạ? Hôm nay mời ông chủ Lô Ngọc Song đến biểu diễn tại nhà, Từ thống chế thích nghe kịch vậy, không thể nào bỏ lỡ được”. Từ phu nhân đáp: “Ông ấy nói hôm nay Cậu Sáu gọi đi họp”. Tĩnh Uyển vờ như giờ mới nhớ ra nói: “Đúng thế, sáng nay Cậu Sáu có nói với tôi, sợ trưa sẽ đến muộn một chút”. Từ phu nhân nghe cô nói thuận miệng như thế, liền nhoẻn miệng cười với Mộ Dung tam tiểu thư, ý là hai người này tình cảm tốt như vậy, hóa ra sáng sớm đã gặp nhau rồi.
Sau mười một giờ, khách đã đến gần hết, Tĩnh Uyển đi lại giữa phòng khách, nghe tiếng cười đùa náo nhiệt mà trái tim cứ đập thình thịch thình thịch. Tam tiểu thư không hề biết chuyện, bước tới nói với cô: “Còn hai mươi phút nữa bắt đầu bữa tiệc, nếu Cậu Sáu không đến kịp thì đợi thêm chút nữa đi”. Tĩnh Uyển nghe nói chỉ còn hai mươi phút nữa là đến mười hai giờ, mà trong phòng khách huyên náo, bốn bề đều là tiếng cười nói ầm ĩ, tiếng nhạc ở phòng trước ồn ào như thế, tuy cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng cũng không kìm chế được nói: “Em đi trang điểm lại chút, ở đây nóng quá”. Tam tiểu thư cẩn thận nhìn giúp cô, nói: “Mau đi đi, thêm chút phấn nữa mới được, hôm nay là ngày tốt như vậy”.
Tĩnh Uyển liền đi về phía căn nhà nhỏ mình ở, trước lầu còn treo vô số cờ màu và ruy băng, dùng lá vạn niên thanh két thành cổng hình vòm, bên trên cài đầy hoa lụa sặc sỡ, rất bắt mắt đẹp đẽ, phần lớn người làm đều đến phía trước tiếp đãi khách khứa, thế nên ở đây rất yên tĩnh. Lúc cô đi vào trong cũng chỉ có Lan Cầm đi theo, vừa mới chuẩn bị lên lầu, bỗng có người gọi: “Doãn tiểu thư”. Tĩnh Uyển nhận ra đó Hà Tự An, tâm phúc của Mộ Dung Phong, vội vàng hỏi: “Cậu Sáu về rồi à?”
Hà Tự An nói nhỏ: “Mời Doãn tiểu thư qua bên này nói chuyện”. Tĩnh Uyển liền dặn dò Lan Cầm: “Em lên lầu lấy hộp trang điểm của chị xuống đây giúp chị”. Còn mình đi theo Hà Tự An, xuyên qua hành lang đến cửa phòng khách nhỏ phía sau. Toàn bộ rèm cửa được kéo xuống, trong phòng tối tăm cũng không được bật đèn, hai người đứng ở đó, trong ánh sáng âm u, dáng vẻ một người quá đỗi quen thuộc. Đầu cô ù đi, nước mắt cũng trào ra, chỉ leo lên theo bản năng, người đó ôm lấy cô: “Tĩnh Uyển”. Cô mắt ngân ngấn lệ, ngẩng mặt lên, mỉm cười: “Kiến Chương, em thật sự không dám tin là anh”. Hứa Kiên Chương ôm chặt lấy cô: “Anh cũng như nằm mơ… Tĩnh Uyển, đúng là em rồi”.
Hà Tự An ho nhẹ một tiếng, nói: “Doãn tiểu thư, Cậu Sáu đã dặn dò, nếu trước mười hai giờ cậu ấy không gọi điện thoại, thì thả Hứa tiên sinh ra, đưa đến chỗ Doãn tiểu thư”. Tiếp theo, Hà Tự An lại đưa một tấm vé, chính là tấm vé cùng chuyến tàu với cô. Trong lòng Tĩnh Uyển chấn động, tấm vé đó tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ tênh, nhưng cầm trong tay nó nặng tựa ngàn cân. Nghĩ đến sáng nay anh ở căn phòng này, tạm biệt với cô, đáy mắt ánh chiếu hình bóng của cô, tình sâu như biển, còn ngày kết nghĩa đó, anh ngẩng mặt lên uống rượu, ánh mắt lóe lên sự đau khổ như sắp vuột mất cô, giống như thuốc độc ngấm vào xương thịt. Nhưng anh đã giúp cô tính toán từng thứ một, ngay cả việc cuối cùng, anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Trong lòng cô biết bao suy nghĩ ngổn ngang, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Hứa Kiến Chương thấy cô mất tập trung, sự ngờ vực dấy lên, không thể không hỏi: “Tĩnh Uyển, sao họ lại thả anh ra, em chạy đường của ai thế, có quyền lớn vậy?”. Rồi lại hỏi: “Đây là đâu?”. Câu hỏi của anh, cô không thể giữ giải thích một câu nào, càng không biết giải thích thế nào, chỉ trả lời đơn giản: “Đợi chúng ta rời khỏi đây, em sẽ nói rõ sự tình hình với anh”. Cô quay mặt lại hỏi Hà Tự An: “Cậu Sáu đâu? Vẫn ở soái phủ sao?”.
Hà Tự An lắc lắc đầu, nói: “Tôi chỉ phụ trách việc này, việc khác tôi đều không biết?”. Kiến Chương liền hỏi xen vào: “Cậu Sáu? Mộ Dung thiếu gia? Em hỏi Cậu Sáu làm gì?”. Tĩnh Uyển nói: “Em nợ Cậu Sáu một ân tình. Chuyện không phải một, hai câu mà nói rõ được”. Kiến Chương “ồ” một tiếng, giống như đã hiểu một chút, nói: “Hóa ra là anh ta”. Anh ở trong tù từng nghe lính canh nói: “Cậu thật có phúc, bên trên có người che chắn cho cậu như thế”. Hôm nay bỗng nhiên được tha, vốn đã đầy ngờ vực, nay lại thấy Tĩnh Uyển ấp a ấp úng nên càng nghi ngờ hơn. Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ cao gần bằng người trong căn phòng kêu reng reng. Tĩnh Uyển nghe thấy âm thanh đó, gần như giật bắn mình, quay mặt lại, thấy kim phút kim giây đã trùng nhau, chỉ thất thần sững sờ.
Hứa Kiến Chương gọi một tiếng: “Tĩnh Uyển”, cô dường như không nghe thấy, một lát sau, mới tự nói một mình: “Mười hai giờ rồi”. Hứa Kiến Chương nhận lấy vé tàu trên tay cô, nhìn nhìn, kinh ngạc: “Đây là vé tàu nửa tiếng sau, chúng ta phải đi nhanh thôi”. Tĩnh Uyển lại “ồ” một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc, tiếng người nói vẳng xa phía trước, không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, càng lúc càng gần, cô cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tiếng bước chân đó nhanh nhẹ, hơn nữa không phải là tiếng giày da. Người đó đi thẳng vào phòng khách, cô nhận ra là bác Châu ở nhà trên, bác Châu nói: “Phu nhân sai tôi đến nói với Doãn tiểu thư, đến giờ mở tiệc rồi, nhưng Cậu Sáu vẫn chưa về, chắc là họp muộn, cho nên muốn kéo dài thời gian thêm mười lăm phút”.
Tĩnh Uyển chột dạ, không nói được lời nào, chỉ gật gật đầu. Thấy bác Châu dò xét Hứa Kiến Chương, cô vội vàng nói: “Đây là anh họ tôi, nói với phu nhân, tôi lập tức ra ngay”. Hứa Kiến Chương nghe thấy cô nói mình là anh họ, càng nghi ngờ hơn, khóe miệng hơi động đậy, cuối cùng cố gắng kìm chế: Đợi bác Châu vừa đi, Kiến Chương lập tức hỏi: “Đây rốt cuộc là đâu, em ở đây làm gì?” Tĩnh Uyển nói: “Đây là Đào phủ, vì chuyện của anh em tạm thời sống ở đây?”. Hứa Kiến Chương nói: “Anh giờ đã không sao rồi, vậy chúng ta đi nói với chủ nhà một tiếng, chúng ta cáo từ thôi, làm phiền người ta như vậy”. Tĩnh Uyển nghiến nhẹ răng, nói: “Anh đi trước, em đón chuyến tàu sau”.
Hứa Kiến Chương không thể ngờ rằng cô nói ra câu ấy, hỏi: “Tại sao?” Tĩnh Uyển đáp: “Bây giờ em vẫn chưa thể nói, ngày mai anh sẽ hiểu. Cậu Sáu thả anh ra, em nợ anh ấy một ân tình, em phải trực tiếp cảm ơn anh ấy”. Hứa Kiến Chương cuối cùng không chịu được: “Cậu Sáu thế nọ, Cậu Sáu thế kia, em quen Cậu Sáu như thế nào, sao anh ta lại chịu thả anh ra?” Tĩnh Uyển cảm nhận được sự nghi ngờ trong lời nói của anh, trong lòng phẫn nộ không tả, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không tin em?”.
Hứa Kiến Chương trả lời: “Tất nhiên là anh tin em, nhưng em cũng phải giải thích rõ ràng cho anh”. Tĩnh Uyển tức giận nói: “Bây giờ anh muốn em giải thích thế nào, anh ấy thả anh ra, anh không những biết ơn, ngược lại còn nghi ngờ như thế”. Hà Tự An đứng bên cạnh khuyên nhỏ: “Doãn tiểu thư, vừa đi vừa nói thì hơn, Cậu Sáu đã dặn dò tôi, nhất định phải đưa Doãn tiểu thư lên tàu”. Tĩnh Uyển ngẩng mặt lên nói: “Cậu Sáu đã đối xử với tôi như vậy, tôi có thể nghênh ngang ra đi sao? Nhờ Hà tiên sinh đưa Hứa Kiến Chương đến bến tàu, tôi đáp chuyến tàu sau”.
Tuy Hứa Kiến Chương tính khí ôn hòa, lúc này cũng không để ý nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Em không đi, anh cũng không đi”. Tĩnh Uyển giậm chân một cái, nói: “Anh không tin em thì thôi”. Cô quay sang nói với Hà Tự An: “Phiền anh đưa tôi đi gặp Cậu Sáu”. Hà Tự An quá đỗi bất ngờ, Hứa Kiến Chương hỏi: “Em đi gặp anh ta làm gì?”. Tĩnh Uyển lạnh nhạt đáp: “Người ta cứu mạng anh, em phải đi cảm ơn người ta”. Hứa Kiến Chương không nhịn được nữa: “Tại sao người ta cứu anh, sao em không nói rõ cho anh biết?”.
Ánh mắt Tĩnh Uyển nhìn thẳng vào anh, lúc lâu sau mới tươi cười: “Đúng thế, vì sao người ta chịu cứu anh? Trong lòng anh đã đoán được rồi, tại sao không nói ra?”. Hứa Kiến Chương trong lòng hối hận, nhưng nhìn thấy Hà Tự An đến nhà tù thả mình ra, trưởng tù còn cung kính với anh ta như vậy, rõ ràng anh ta là người có địa vị rất cao. Nhưng Hà tiên sinh này còn cực kỳ cung kính với Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển là con gái, một người như vậy trong Thừa quân mà cũng cung kính nghe lời cô, đương nhiên khiến người ta ngạc nhiên, mà trong cuộc hội thoại của họ cũng nhiều lần nhắc đến Mộ Dung Phong, có thể thấy quan hệ giữa cô và Mộ Dung Phong không hề đơn giản. Sự ngờ vực trong anh càng lúc càng lớn, cuồn cuộn dâng trào, cả cơ thể như muốn nổ tung, tâm trạng buồn bã đến cực điểm. Còn Tĩnh Uyển lại có vẻ không màng đến bản thân, ngược lại nói với Hà Tự An: “Tôi muốn gặp Cậu Sáu”.
Hà Tự An do dự nói: “Doãn tiểu thư, không được đâu”. Tĩnh Uyển lòng rối như tơ vò, hàng ngàn suy nghĩ không biết nên giải quyết từ đâu. Chỉ một mực nghĩ, mình và anh có tình kết nghĩa, qua lại đến nay anh luôn đối xử lịch thiệp, trước sự ép buộc của tình thế vẫn thay mình sắp xếp chu đáo, bây giờ anh đang gặp nguy, mình tuyệt đối không thể bỏ đi. Cô quyết đoán trong khoảnh khắc, nói với Hà Tự An: “Việc đã thế này, Tĩnh Uyển đã quyết định rồi, mong Hà tiên sinh giúp cho”.
Bình thường Hà Tự An thấy cô dịu dàng yếu đuối, lúc này nghe cô nói một câu như thế, trong lòng thầm khen, cảm thấy cô gái này trọng tình nghĩa, chẳng quản sống chết, nói: “Cậu Sáu có lệnh, tôi không thể làm trái. Nhưng nếu Doãn tiểu thư không muốn đến bến tàu, tôi cũng không thể ép buộc”. Tĩnh Uyển hơi mỉm cười, nói với Hứa Kiến Chương: “Anh ở đây đợi em, em đi một lát rồi về”. Hứa Kiến Chương nói: “Anh đi cùng em”. Tĩnh Uyển biết tình hình chưa rõ ràng, trước mắt chưa biết chắc, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ hai mươi phút, tam tiểu thư vẫn chưa sai người đến mời mình dự tiệc, vậy Mộ Dung Phong nhất định chưa về. Cô nhất thời không thể giải thích rõ cho Hứa Kiến Chương, càng không muốn chần chừ thêm nữa, chỉ nói: “Anh không đi được, em sẽ về ngay”. Hứa Kiên Chương vẫn muốn nói tiếp, Tĩnh Uyển đã nói: “Hà tiên sinh, phiền anh ở lại đây với Hứa tiên sinh”. Hà Tự An vâng mọt tiếng, Hứa Kiến Chương cực kỳ phẫn nộ, nắm lấy cánh tay cô: “Tĩnh Uyển, tại sao?”.
Tĩnh Uyển nói: “Em không phụ anh, nếu anh tin em, anh sẽ biết em không phụ anh”. Ánh mắt cô cháy bỏng nhìn anh chăm chút: “Kiến Chương, em không hề phụ anh”. Hứa Kiến Chương thấy mắt cô như hai đốm lửa nhỏ cố chấp cháy như thế, trong lòng biết rõ cô là người tuyệt đối không thấy chú ý. Và trong lòng anh cũng không muốn nghĩ đến việc kinh khủng như thế, anh đành thuyết phục bản thân: Tĩnh Uyển làm vậy nhất định là có lý do của cô ấy. Cuối cùng anh chầm chậm buông tay ra, nói: “Được, anh ở đây đợi em”.
Tĩnh Uyển đi ra, tam tiểu thư đang lo lắng, nói nhỏ với cô: “Cậu Sáu nói nhất định sẽ đến, sao giờ này vẫn chưa đến?” Tĩnh Uyển nói: “Em muốn đến soái phủ, đích thân mời Cậu Sáu”. Tam tiểu thư cười nói: “Cũng được”, rồi dăn xe đưa cô đến soái phủ. Tĩnh Uyển ngồi trên xe, trong lòng giống như có hàng ngàn chiếc trống đang vang lên điện cuồng. Đi từ Đào phủ đến soái phủ chỉ mất mấy phút, từ xa xa cô nhìn thấy soái phủ canh phòng cẩn mật như thường, tâm trạng thấp thỏm, cố gắng trấn tĩnh.
Cô xuống xe ở phía trước, người ở cửa đương nhiên biết mặt cô, cười nói: “Doãn tiểu thư đến rồi? Cậu Sáu vẫn đang họp ở phía sau”. Cô không biết tình hình như thế nào, chỉ ầm ừ một tiếng, men theo hành lang đi đến căn nhà đá xanh đó. Vừa đúng lúc Thẩm Gia Bình đi từ trên lầu xuống, vừa thấy cô đã tỏ vui mừng, lập tức nói: “Chào Doãn tiểu thư”. Tĩnh Uyển “ừ” một tiếng hỏi: “Cậu Sáu đâu?”. Thẩm Gia Bình đáp: “Vừa mới họp xong, sư đoàn trưởng Thường đang kéo Cậu Sáu lại làm phiền, còn cả Từ thống chế, ba người nói đến tận bây giờ?”. Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt cho Tĩnh Uyển, tim Tĩnh Uyển đập thình thịch, xuyên qua phòng khách, đi đến cửa phía sau, cận vệ mở cửa giúp cô, cô đi vào trong cười nói: “Cậu Sáu, anh đồng ý với người ta, sao lại chẳng để ý chút nào thế?”
Mộ Dung Phong đang bị Thường Đức Quý giữ lại không buông, nếu muốn mượn cớ bỏ đi, là một người rất tinh ý, e rằng Từ Trị Bình sẽ sinh nghi. Lúc này bỗng nghe thấy giọng cô, trong lòng anh không biết là kinh ngạc hay vui mừng, xen lẫn sự lo âu. Thấy cô vừa đi vừa xị mặt ra, anh hỏi: “Em đến làm gì? Anh đang có việc quan trọng”.
Tĩnh Uyển cười nói: “Đồ ăn đều đã đưa lên hết rồi, kịch cũng đang hát đến đoạn hay, khách cũng đã đến đủ, Cậu Sáu đồng ý tổ chức sinh nhật cho em, mà bây giờ lại vẫn ở đây”. Cô lại cười nói với Thường Đức quý: “Sư đoàn trưởng Thường, trưa hôm nay thay tôi uống với Cậu Sáu một ly, lần nào Cậu Sáu cũng khen tửu lượng của sư đoàn trưởng đó”. Cô giả vờ hơi tức giận, ánh mắt lay động như nước, liếc Mộ Dung Phong một cái: “Đi thôi, không đi là em giận thật đấy”. Không phân trần gì, cô khoác tay Mộ Dung Phong kéo thẳng ra ngoài. Sau cùng cô còn quay đầu lại cười tươi với Từ Trị Bình, nói: “Từ thống chế cũng mau đến đi, bên đó đang đợi mở tiệc rồi”.
Từ Trị Bình thấy khuôn mặt đầy vẻ hết cách của Mộ Dung Phong, khi anh bị kéo ra đến cửa, ông ta chợt nảy ra một ý nghĩ liền gọi: “Cậu Sáu, tôi còn lời muốn nói!”. Tĩnh Uyển trong lòng căng thẳng, cướp lời: “Thống chế đến tiệc rượu, muốn nói bao nhiêu chẳng được? Mau đến dự tiệc đi”. Từ Trị Bình ngờ vực, nhưng nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của cô, ông ta nghĩ nếu có lừa gạt thì cũng không thể do một người phụ nữ yếu đuối gây nên, trong giây lát đó, chỉ thấy Thường Quý Đức đã rao bước ra ngoài, Từ Trị Bình chần chừ một lát rồi cũng đi theo.
Mộ Dung Phong vừa ra khỏi phòng khách, liền lấy hộp thuốc từ trong túi, tạch một tiếng mở ra, nói: “Người đâu, châm lửa”. Người mai phục hai bên hành lang, nghe thấy câu này xông hết ra, ập đến hai người Từ, Thường. Thường Quý Đức chưa kịp hiểu gì đã bị đè xuống đất, Từ Trị Bình thấy tình thế không ổn, kêu lớn một tiếng, rút ra một khẩu súng từ sau lưng, lao về phía Mộ Dung Phong. Thẩm Gia Bình lập tức nhảy ra, ôm chặt lấy hắn, hai người lăn trên đất, tất cả cảnh vệ đều vội vã xông lên.
Quy tắc xưa nay, tất cả đều thuộc cấp Thừa quân vào soái phủ đều không được đem theo súng, hai vị Từ, Thường cũng đã bỏ lại súng ở ngoài cửa, không ngờ Từ Trị Bình vẫn giấu một khẩu súng trên người. Trước tình hình hỗn loạn, Mộ Dung Phong rất bình tĩnh bảo vệ Tĩnh Uyển lùi về phía sau, chỉ thấy ba, bốn người đã giữ chặt Từ Trị Bình cướp lấy súng của ông ta, anh đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy Thường Đức Quý gầm lên một tiến, hất hết cảnh vệ ra, ông ta vốn là mãnh tướng có tiếng trong Thừa quân, cú nhảy đó cảnh vệ sao giữ nỗi? Nói thì chậm làm thì nhanh, ông ta đưa tay lên, hóa ra đã giấu sẵn súng, chỉ nghe liên tiếp ba tiếng “pằng pằng pằng” vang lên. Một cận vệ xông lên giữ lấy, cơ thể Mộ Dung Phong bị đập mạnh, Tĩnh Uyển kêu lên một tiếng thất thanh, máu nóng đã rớt trên tay. Mấy cẩn vệ đã giữ chặt Thường Quý Đức, dùng dây thừng buộc hai chân hai tay ông ta lại, Thường Quý Đức vẫn còn chửi mắng: “Mộ Dung Phong, tên khốn khiếp! Ông mày trăm ngàn khổ sở giúp cha mày giành được một nửa giang sơn, cái tên vô dụng như mày lại gài bẫy ông, có gan thì đấu riêng với ông đây! Hôm nay không đánh chết mày, ông chết không nhắm mắt…”. Miệng ông ta đột nhiên bị nhét hai quả hạnh đạo, không chửi mắng được nữa.
Hai người đó đã bị buộc chặt như chiếc bánh chưng, Thẩm Gia Bình sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ chạy lại xem máu trên tay Mộ Dung Phong: “Cậu Sáu, bị thương ở đâu?”. Mộ Dung Phong lại nắm lấy gấu áo anh: “ Mau đi gọi bác sĩ, mau đi gọi bác sĩ?”. Thẩm Gia Bình giờ mới thấy Tĩnh Uyển mặt trắng bệch như giấy ở trong lòng anh, trên gấu áo máu ào ào chảy xuống, không ngờ là cô bị thương. Cận vệ đã leo đến gọi điện thoại trước đó, Mộ Dung Phong ôm chặt lấy Tĩnh Uyển, dáng vẻ tựa như con thú bị sập bẫy, trong mắt vằn lên tia nhìn đáng sợ. Anh cướp lấy khẩu súng trên tay Thẩm Gia Bình, Thẩm Gia Bình chỉ kịp kêu một tiếng: “Cậu Sáu!”. Họng súng đã nhằm vào đầu Thường Quý Đức, Thẩm Gia Bình hốt hoảng, chỉ nghe thấy hai tiếng “pằng pằng” liên tiếp, đầu Thường Quý Đức đã bị bắn nát. Mộ Dung Phong chuyển họng súng, Từ Trị Bình xoay người, nhưng nào có nhúc nhích được, Mộ Dung Phong đã bóp cò, một phát tiếp một phát, đến lúc bắn hết sạch đạn, anh mới vứt khẩu súng xuống đất, bế Tĩnh Uyển lên giống như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, thấy cô thoi thóp, hơi thở đã yếu đến không nghe thấy, chân bước vội, anh điên cuồng ôm cô loạng choạng chạy về phía sau.
Chương 10:
Hứa Kiến Chương ngồi ở căn phòng đó một lát, trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ, tâm trạng bất an, nghĩ hết điều này đến điều kia, luôn nghĩ rằng, đừng nghĩ nữa cho xong, nhưng đầu óc lại như trúng tà, những ngờ vực đó cứ xoay vòng không thôi. Tiếng nhạc của đội nhạc đang chơi, tiếng chiêng trống trên sân khấu, tiếng cười ồn ã ở phía trước, láng máng truyền đến càng khiến anh lo lắng thêm. Anh ngồi xuống không được mấy phút, lại đứng dậy đi mấy bước, lẩm bẩm một mình: “Phủ này đang tổ chức chuyện vui à, náo nhiệt thật”.
Hà Tự An cười cười, không trả lời. Hứa Kiến Chương đi lại mấy lượt, lại ngồi xuống ghế sofa, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc. Thật ra trong lòng Hà Tự An còn sốt ruột hơn cả Hứa Kiến Chương, trơ mắt nhìn đồng hồ chỉ mười hai giờ rưỡi, nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi đến từ phía sau, anh biết ngay đó không phải là người của Đào phủ, chắc là người của soái phủ vào từ cổng phụ, vì không biết tình hình thế nào, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Hứa Kiến Chương nghe thấy tiếng bước chân thì cũng đứng dậy, anh đi lại Thừa Châu nhiều lần, vừa thấy phục trang liền biết là cận vệ của Mộ Dung Phong. Trong lòng anh nghi ngờ không yên, chỉ thấy người đó đi thẳng đến nói thầm vài câu với Hà Tự An. Hà Tự An nhìn Hứa Kiến Chương một cái, cười nói với anh: “Hứa tiên sinh cứ ngồi đây đợi, Cậu Sáu có chút việc phái tôi đi làm, tôi đi một lát rồi về”. Hứa Kiến Chương nói: “Hà tiên sinh cứ tự nhiên”. Hà Tự An hình như hơi sốt ruột, cũng không khách sáo với anh.
Hà Tự An quay về soái phủ, chỉ thấy một chiếc xe đi nhanh vào trong, đến tận trước lầu mới dừng lại. Hà Tự An nhận ra đó là xe của bác sĩ Millet, vị bác sĩ người Đức này vốn được mệnh danh là bàn tay thánh của ngoại khoa, bác sĩ nổi tiếng nhất ở bệnh viện Giáo hội Thừa Châu. Anh vừa nhìn thấy bác sĩ Millet, trong lòng không kìm được hốt hoảng, vội vã bước nhanh đi vào cùng bác sĩ Millet. Thẩm Gia Bình đang sốt ruột đi lại ở phòng khách dưới lầu, vừa thấy Millet, như gặp được cứu tinh, nói ngay: “Cậu Sáu ở trên lầu”. Anh đích thân đi trước dẫn đường, đưa Millet lên lầu. Trên hàng lang lầu trên, quả thật là ba bước một cảnh vệ, năm bước một lính canh, cảnh vệ cận vệ đứng san sát. Men theo hành lang rẽ trái là một căn phòng rộng lớn, họ xuyên qua căn phòng đi thẳng vào trong.
Trong phòng đã có bác sĩ Spencer người Anh, ông vốn là bác sĩ gia đình của Mộ Dung gia, y thuật cũng rất có tiếng, ông đang nói nhỏ gì đó với y tá, thấy Millet đi vào, hai vị bác sĩ vội vã bắt tay, bắt đầu dùng tiếng Đức trao đổi. Hà Tự An thấy Mộ Dung Phong ngồi yên không động đậy trên chiếc giường, y tá đang rửa vết máu trên tay anh, vội vàng đi lại. Hà Tự An thấy vết thương đó chỉ là bị một viên đạn sướt qua, vết thương rất dài, nhưng rất nông, không hề vào xương, giờ mới t