Nắng gắt
ợng phu, sắc lệnh trí hôn(*), tránh sao được ạ. Không thể coi là đáng xấu hổ được!"
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Nói xong, anh ta ra vẻ tự hỏi: "À... những lời này nghe thật quen tai. Hình như là ai đó nói rất nhiều rồi thì phải?"
Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta: "Là tôi nói, thì sao?"
Bác sĩ Phương cười khì.
(ây da, xem ra anh Lâm đúng là cầm thú :">)
Bàn ăn lại yên tĩnh một hồi. Tôi cảm thấy bầu không khí thạt quỷ dị, tôi ngẩng đầu khỏi bát cơm nhìn mọi người. Tất cả đều đang ăn cơm, không có gì kỳ lạ.
Lâm Tự Sâm nhìn tôi: "Ăn xong rồi thì quay về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Không sao, mọi người cứ nói chuyện đi. Lát em về cùng mọi người. Em có chuyện muốn hỏi anh."
Lâm Tự Sâm ngừng một lúc rồi "ừm".
Bác sĩ Phương mặt cười tươi như hoa nở, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: "Sư đệ, không phải chiều nay cậu có bận việc sao?"
"Không có!"
"Ồ!" Bác sĩ Phương kéo dài giọng, "Đúng là sư đệ nhà chúng ta. Đã động thủ, kỹ thuật lúc nào cũng vô cùng nhanh. Sư huynh này xin bái phục!"
(Cười đau ruột với cái ông này!!!)
Lâm Tự Sâm nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: "Quá khen!"
Bữa cơm kéo dài không quá lâu, bởi vì bác sĩ Phương nhận được một cuộc điện thoại, nói gần khu này xảy ra một vụ tai nạn, nạn nhân đã được đưa tới bệnh viện, cho nên bọn họ liền vội vã quay về.
Tới bệnh viện, bác sĩ Phương bị một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ngăn cản.
"Bác sĩ Phương, may quá. Tôi đang muốn đi tìm cậu đây. Tôi là người nhà của cục trưởng Trương, lúc trước tôi có liên lạc với cậu rồi. Đây là Nam Nam, con gái của tôi, vừa mới đi chụp CT não và phổi xong, muốn nhờ cậu xem giúp, cậu xem xem có vấn đề gì không..."
Bác sĩ Phương tiện tay cầm túi đựng phim CT cho Lâm Tự Sâm: "Đây là sư đệ của cháu, chuyên gia ngoại khoa thần kinh, để cậu ta xem giúp cô nhé. Cháu đang có bệnh nhân cần cấp cứu." Nói xong, anh ta cùng với bác sĩ Viên và bác sĩ Tần nhanh chóng rời đi.
Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm bình tĩnh rút tấm phim ra, điều chỉnh hướng nhìn lấy ánh sáng: "Phổi và não bị vôi hoá. Trước đây đã từng bị lao phổi đúng không?"
Người người phụ nữ lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: "Có có, Nam Nam nhà chúng tôi lúc còn nhỏ bị lao phổi, nhưng não bộ thì cậu xem xem có vấn đề gì không? Sau này liệu có... Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải đưa cháu đi kiểm tra."
"Cháu thấy não không có vấn đề gì. Đúng là lao phổi có thể dẫn tới khả năng đó, nhưng vôi hóa sẽ không biến chứng thành ung thư được. Trừ khi, bệnh lao phôi tái phát lại mạnh hơn vôi hóa." Lâm Tự Sâm trả lại tấm phim cho người phụ nữ, ôn hòa nói: "Chụp CT cũng có ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, không nên làm thường niên."
Hai mẹ con họ vui mừng đi rồi, Lâm Tự Sâm mới quay sang tôi: "Em nhìn tôi như thế làm gì?"
"..."
Tôi... có sao?
Tôi ha hả cười, nhìn đi chỗ khác: "Bỗng nhiên em nghĩ tới lần trước anh bảo em phải đi chụp CT để kiểm tra, nhưng rồi sau đó lại không làm?"
"Ồ, vậy sao? Sao lại thế nhỉ?"
"... Em đang hỏi anh!"
"Nhưng hình như tôi không phải bác sĩ phụ trách của em."
"..."
Thế nhưng chẳng phải chính anh nói là phải làm sao? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc mãnh liệt, thế mà anh ta lại đáp lại tôi bằng ánh mắt "không liên quan tới tôi."
Anh ta cười: "Em có chuyện gì muốn hỏi tôi?"
"À, đúng rồi!" Suýt nữa tôi quên mất: "Em làm xong báo cáo rồi, lát nữa quay về nộp cho anh."
Anh ta im lặng một thoáng: "... Là chuyện này?"
Đương nhiên không phải!
Tôi vẫn gật đầu: "Đúng vậy, chính là chuyện này. Anh đi cùng em về phòng bệnh lấy báo cáo luôn không?"
Tôi nóng ruột trở về phòng, lấy báo cáo đưa cho Lâm Tự Sâm, sau đó liền kể công: "Phó giám đốc, em nằm viện vẫn không quên công việc, tiền lương mấy hôm nay hẳn là vẫn được trả chứ ạ?"
Lâm Tự Sâm nhận lấy báo cáo lật qua lật lại xem, giọng nói pha chút trêu đùa: "Cô Nhiếp làm việc vì công ty nhà mình mà còn tính toán cái này?"
"... Nói cứ như anh cũng không nhận lương ấy."
"Tôi làm công, đương nhiên phải nhận lương." Giọng nói anh ta rất thanh nhàn.
Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.
Có điều, tôi nhớ tới mục đích chính của mình, nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện. Tôi lôi ngăn kéo lấy ra cái máy chơi game: "Vậy, không tính tiền tăng ca cho em cũng được, anh giúp em qua cửa số năm đi. Em chơi mãi vẫn không qua được."
Anh ta đang xem báo cáo, liền khựng lại.
"Được." Vài giây sau anh ta mới nhận máy game từ tay tôi, tiện tay bỏ vào túi áo.
"Anh không chơi luôn bây giờ à?" Tôi ngước mắt dáng vẻ mong chờ nhìn anh ta.
"..."
Lâm Tự Sâm im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn buông bản báo cáo xuống, lấy cái máy từ trong túi áo ra, thuận tiện mở ra bấm vài cái, rồi giương mắt nhìn tôi.
Anh ta phát hiện ra rồi ư?
Thật ra, có rất nhiều trò chơi hoàn toàn không dùng tới tay trái. Ví dụ như chiếc máy game tôi vừa đưa cho anh ta.
Tôi giục: "Mau chơi đi, em muốn xem xem anh có thể qua được cửa năm hay không?"
Lâm Tự Sâm cúi đầu, nghiêm túc chơi.
Tôi cuối cùng cũng được chứng kiến bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có bao nhiêu nhanh nhạy chuẩn xác rồi. Một trò chơi biến thái như vậy mà anh ta có thể liên tiếp qua cửa dễ dàng, giống như có thần tiên tồn tại thật không bằng.
"Anh thật lợi hại." Tôi nhìn vào ngón tay cái đang dựng thẳng của Lâm Tự Sâm, thật lòng khen ngợi.
"Nhiếp Hi Quang, em có phát hiện ra, em...?"
"Cái gì?" Tôi vẫn còn đang bị kích động bởi việc liên tiếp qua cửa của anh ta.
Lâm Tự Sâm không trả lời, ánh mắt rơi trên mặt tôi, trong đôi mắt dường như có ý cười.
"Em có thể xuất viện rồi." Anh ta nói.
Chiều hôm sau, tôi đứng ở cổng bệnh viện gọi điện thoại về cho mẹ: "Mẹ, hôm nay con về nhà. Tối con muốn uống canh xương hầm."
Mẹ tức giận: "Cô có thể bỏ cái kiểu trước khi về lại gọi điện gọi món ăn như thế đi được không hả? Sao mà không phải cuối tuần lại về thế?"
"Huhu. Vì con bị thương!"
"Hả? Bị làm sao? Nghiêm trọng không?" Mẹ lập tức trở nên cuống quýt.
Tôi vẫn cười hì hì: "Không sao rồi ạ. Lúc đi xuống cầu thang bị ngã sái chân thôi ạ."
Đương nhiên, sau đó tôi bị mẹ mắng cho một trận.
Cúp điện thoại, tôi phát hiện ra Lâm Tự Sâm đang đứng ngoài cửa nhìn tôi.
"Trước đây, tôi có điều trị cho một bệnh nhân, ngã từ nóc xe tải xuống, đập vào tảng đá, vỡ sọ não, sưng tấy bên trong, rạn lá lách. Anh ta phải nằm ở ICU (*) một tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, em có biết, anh ta ngã xuống từ độ cao thấp hơn em không?"
[(*) ICU – intensive care unit: khoa Hồi sức tích cực – chống độc, tên cũ là Khoa chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh. Khoa này được ưu ái gọi bằng cái tên "I see you" (đồng âm ICU).'>
"..."
Sao tự nhiên anh ta lại đột ngột biến thành vai trò bác sĩ dữ dội như vậy.
"Nếu biết có người lo lắng cho mình thì đừng có gây ra mấy chuyện khiến người khác phải lo."
Tôi nhanh chóng giơ tay lên thề: "Rõ! Đảm bảo không có lần sau!"
Giơ tay lên không trung rồi tôi mới phát hiện ra hành động này của mình thật là ngốc nghếch. Nhưng mà nó lại lấy lòng được Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi cái trạng thái bác sĩ khủng bố vừa rồi.
Tôi ngượng ngùng hạ cánh tay. Có lẽ bởi vì quá hưng phấn khi được xuất viện, cho nên nói và làm cái gì cũng không động đến đại não suy nghĩ. Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào tôi lại có thể nói chuyện với Lâm Tự Sâm một cách thoải mái vô tư như thế?
Hình như đó là chuyện từ hai ngày nay?
Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Thậm chí, tôi còn lo lắng, liệu có phải vì bệnh viện là một môi trường đặc thù, sau khi rời khỏi đó rồi, quan hệ của chúng tôi sẽ lại cứng ngắc như trước hay không?
Nếu như vậy thì... cũng thật là đáng tiếc...
"Ừm, mấy hôm nay cảm ơn anh. Còn nữa, cảm ơn cả dì Trần đã đưa cơm cho em."
Lâm Tự Sâm gật đầu: "Dì Trần nói rất thích món quà em tặng."
"À. Đó là em nhờ Ân Khiết mua giúp ở bên ngoài. Dì ấy thích là tốt rồi."
"Nhiếp Hi Quang, tôi phát hiện ra, em không quá giỏi nắm bắt mâu thuẫn cốt lõi."
"Hả? Cái gì?"
Lâm Tự Sâm hiển nhiên không có hứng thú giải thích nghi vấn của tôi. Anh ta đưa cho tôi cái túi đang cầm, đi tới bãi đỗ xe: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Tôi nhận lấy, cúi xuống nhìn, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Trong túi ngoại trừ thẻ tín dụng tôi đưa cho anh ta, còn lại đều là bệnh án và giấy tờ khám bệnh. Mấy thứ này sao có thể mang về để mẹ tôi thấy được chứ. Tôi vội vàng đuổi theo: "Phó giám đốc, có thể phiền anh hủy mấy cái này đi được không?"
Chúng tôi lên xe chẳng được bao lâu thì trời đổ mưa.
Tôi khổ não nhìn ngoài cửa sổ: "Sao mà vừa mới xuất viện đã gặp mưa thế này?"
Xuất viện từ sáng có phải tốt không, lúc ấy thời tiết vẫn còn đẹp. Chỉ tại bác sĩ Phương kia bận việc túi bụi, kéo dài thời gian tới chiều mới cho tôi xuất viện. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa, quả nhiên không sai.
A! Khoan đã...
Nhìn thấy trạm thu phí trước mặt, tôi mới phát giác ra, xe đã đi ra đường cao tốc.
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Tự Sâm.
Anh ta bình tĩnh nói: "Trời mưa, tôi đưa em về thẳng Vô Tích luôn."
(anh Lâm được thiên thời địa lợi, hay là tính toán rất hợp lý nhỉ???)
"Thật ra em tới trạm xe lửa đợi tàu cũng được rồi."
"Nhà em ở đâu? Định vị dẫn đường vào di động cho tôi." Anh ta ném điện thoại vào tay tôi, hoàn toàn bơ đi vấn đề tôi nói.
"..." Tôi yên lặng nhận lấy điện thoại.
"Có mật mã."
"Đợi chút." Anh ta nhân lúc dừng xe lấy phiếu ở trạm kiểm soát, giơ tay ra ấn mật mã trên bàn phím điện thoại. Hơi thở ấm áp vừa chạm tới lập tức lại rời đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu mở thiết bị dẫn đường ra cài đặt.
"Xong rồi." Tôi trả lại di động cho Lâm Tự Sâm.
Anh ta nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi giơ tay lấy chiếc kính mắt từ trong hộp kính đặt trên tấm chắn gió bằng thủy tinh.
Tôi cảm thấy kỳ lạ: "Anh lái xe còn đeo kính ư?"
"Sau tai nạn xe mắt tôi bị ảnh hưởng. Trời mưa ảnh hưởng tới tầm nhìn."
Tôi vô thức nói: "Vậy vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng!"
Câu nói vừa dứt, tôi lập tức hối hận. Hận không thể nuốt những lời này trở lại. Tôi đúng là đầu heo, sao lại động vào nỗi đau của người khác như vậy chứ. May là anh ta chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi, thái độ không có biến đổi gì khác lạ.
Tôi quyết định cứu vãn tình thế: "Thực ra, anh lợi hại dã man ấy!"
"Ồ, lợi hại thế nào?"
"Từ sau khi anh ở công ty, hiệu suất công việc tăng rõ rệt. Anh nắm rất rõ việc sản xuất!" Tôi cường điệu, "Cho nên, anh thật sự là làm gì cũng rất lợi hại."
Lâm Tự Sâm nhìn thẳng phía trước, khẽ mỉm cười.
"... Anh cười cái gì?" Lẽ nào tôi vỗ mông ngựa(*) cũng quá vụng vể sao?
(*) vỗ mông ngựa: nịnh nọt, dỗ dành người khác.
"Có được sự ghi nhận của... bà chủ tương lai. Chẳng lẽ tôi không nên cười?"
"... Em không phải bà chủ tương lai gì cả."
Từ Tô Châu tới Vô Tích cũng không tốn thời gian lắm. Lâm Tự Sâm lái xe đưa tôi về thẳng tới nhà. Tôi xuống xe, cúi người nhìn anh ta, nói: "Cảm ơn!"
Lúc đứng thẳng dậy chuẩn bị đi, tôi lại nghĩ tới hai vụ tai nạn xe của Lâm Tự Sâm, nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa: "Anh lái xe cẩn thận."
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Có lẽ là do ánh đèn chiếu vào cửa kính khúc xạ lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng dịu dàng, tựa như những đám tuyết đông cứng tan rã dưới ánh nắng ấm áp.
Chương 25:
Sau mấy ngày ở nhà được toại nguyện uống canh xương hầm tẩm bổ, tôi ngoan ngoãn quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người kéo một tay tôi, véo véo da thịt trên người tôi.
"Béo quá! Chỗ này chắc chắn phải được năm cân (*)."
(*) 1kg Trung Quốc = 0,5kg Việt Nam
"... Hai cậu đố kỵ phải không?"
Ân Khiết phát điên nói: "Tôi có thể không đố kỵ được không? Cậu ngày nào cũng được ăn ngon uống ngon, còn lão nương ở đây phải làm việc gấp đôi!"
Tôi buông tay: "Cậu xem đi, có biết bình thường mình làm thay cậu bao nhiêu việc không hả? Có biết mình quan trọng thế nào không hả?"
Ân Khiết rối rít nói: "Biết biết rồi đại gia! Sau này mình không dám quên mang chìa khóa nữa, cậu không biết là sự kiện mình hay quên chìa khóa đã nổi tiếng toàn bộ công ty rồi à? Thứ sáu tuần trước mình đưa tài liệu tới cho phó giám đốc Lâm, trước khi mình về anh ấy còn vô cùng vô cùng nghiêm túc nhắc nhở mình: "Sau này đừng quên chìa khóa phòng nữa." Khiến mình muốn chết luôn!"
"Ha ha ha, cháu còn không biết xấu hổ mà oán trách ai nữa. Tiếu Nhiếp bị cái tật ẩu đoảng của cháu hại cho thê thảm rồi còn gì." Vương Tề vừa đi tới liền trêu Ân Khiết một câu, rồi quay sang nói với tôi: "Tiểu Nhiếp, cháu hiện tại thế nào rồi? Mọi người trong phòng vốn định đi thăm cháu nhưng mà phó giám đốc Lâm nói cháu cần tĩnh dưỡng, nhiều người tới quá không được, cho nên mọi người mới không tới thăm cháu nữa. Cháu cũng đừng để bụng."
"A, không đâu ạ!"
Lâm Tự Sâm... Nghe họ nhắc tới tên anh ta, tôi lại có chút thất thần, không biết quay lại công ty làm việc, anh ta sẽ có bộ dạng thế nào...
Rất nhanh thôi, sáng thứ hai là tôi sẽ được thấy anh ta.
Sáng sớm thường không có việc gì quan trọng, theo như tác phong của Lâm Tự Sâm, anh ta sẽ nói vài câu bàn giao công việc và dặn dò nhân viên rồi kết thúc, đôi khi chưa hết năm phút đồng hồ. Nhưng mà, lần này trước khi kết thúc, anh ta bỗng nhiên mở miệng nói: "Gần đây tôi nghe thấy có người nói, phong thủy của bộ phận chúng ta có vấn đề."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ân Khiết nhỏ giọng nói: "Sao em không nghe nói? Là ai nói bậy bạ thế, truyền tới tai phó giám đốc rồi. Ngồi chờ xui xẻo đi!"
Những người khác cũng tỏ ra vô cùng tức giận.
Nhưng Lâm Tự Sâm hiển nhiên không hề có ý định muốn truy cứu, chuyển qua vấn đề khác: "Có điều, tháng trước tôi bị tai nạn, tháng này lại có đồng nghiệp, ừm, nhảy lầu! Người ta có suy nghĩ như vậy cũng khó mà trách được."
Nhảy lầu...
Tôi vừa mới cầm cốc nước lên uống một ngụm, nghe thấy vậy suýt nữa thì phun trà ra khỏi miệng.
"Cho nên, tôi dự định tuần này phòng chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn uống một trận, tiện thể giải xui."
Liên hoan còn có thể giải xui? Tôi mãnh liệt chấn động toàn thân, còn chưa kịp biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình thì đã nghe anh ta nói tiếp: "Liên hoan lần này đương nhiên không tính vào quỹ chung. Tôi và Nhiếp Hi Quang cũng nhau chịu."
Khiếp sợ – là ánh mắt mọi người nhìn tôi.
Khiếp sợ – là ánh mắt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.
Tôi yếu ớt hỏi: "Vì sao em phải chịu?"
Chẳng phải các phòng ban khác đều là trưởng phòng mời sao?
Lâm Tự Sâm bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công: "Chẳng phải chúng ta lần lượt gặp chuyện không may mới khiến cho người khác đồn đại lung tung sao?"
(*một đàn quạ bay* anh Sâm iu dấu, sao em cảm thấy lời đồn là từ miệng anh mà ra thế???)
Như vậy cũng được sao? Hơn nữa anh đừng có nói như kiểu chúng ta cùng nhau gặp nạn ấy được không hả?
Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: "Tốn không?"
Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi.
Tôi trải qua một ngày sống trong ánh mắt kỳ quái của đồng nghiệp.
Ân Khiết lo lắng hỏi: "Ầy, nơi phó giám đốc chọn đi ăn liệu có đắt lắm không? Theo như góc độ chiêm tinh học mà nói, cậu nhất định là số ánh trăng tộc(**). Có cần mình cho mượn một ít tiền không?"
(**) ánh trăng tộc: từ ngữ mạng trong giới trẻ Trung Quốc, chỉ nhóm những người tiền tháng nào tiêu hết tháng đấy.
Tôi thật sự cảm nhận được một trận tai bay vạ gió. Mời cơm không thành vấn đề, mà là mời cơm để giải xui thì... hình như có chút đột phá IQ của tôi.
"Vậy cậu dùng chiêm tinh học giúp mình bói xem, nếu như mình không mang theo ví tiền, phó giám đốc Lâm một mình thanh toán thì sẽ thế nào?"
Ân Khiết khinh bỉ nhìn tôi: "Cái này không cần phiền tới chiêm tinh học, mình chỉ cần dùng đầu gối cũng biết được ngày hôm sau cậu sẽ phải tăng ca – vô cùng cực khổ."
"..."
"Cậu đừng lo lắng quá. Cứ nhìn phó giám đốc Lâm của chúng ta phong độ và nhân phẩm như vậy, nhất định anh ấy chỉ nói thế thôi, sẽ không bắt cậu trả tiền thật đâu. À, P/s, cho dù nếu có bắt cậu trả thật thì cũng sẽ không quá nhiều."
Thế là, tôi đành ngoan ngoãn áng chừng số tiền hiện có của mình, đợi phó giám đốc Lâm kêu gọi là móc ra.
Kết quả, Ân Khiết đánh giá nhân phẩm của Lâm Tự Sâm quá cao.
Đắt thì đúng là có đắt. Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên khi được ăn uống xa xỉ như thế. Tôi cũng không phải là quá tiếc tiền, có điều chỉ kêu than vài câu với Ân Khiết mà thôi. Vấn đề là...
Mọi người ăn uống thỏa mãn rồi, Lâm Tự Sâm đứng dậy đi trả tiền. Ân Khiết giật giật tay áo tôi, ánh mắt ám chỉ: thấy chưa, mình nói không sai mà, phó giám đốc Lâm quả nhiên một mình chịu hóa đơn.
Tôi giơ ngón tay cái ra biểu dương cô ấy một chút.
Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: "Tới quầy thanh toán đi."
Tôi ù ù cạc cạc đứng dậy đi tới đó, mọi người có lẽ tưởng tôi đi wc cho nên cũng không để ý. Tới nơi, phó giám đốc Lâm tựa vào thành quầy thu ngân, mỉm cười ngọt ngào, không hề biết xấu hổ là gì mà nói với tôi: "Nhiếp Hi Quang, tôi quên mang ví tiền." (Ngàn chấm! Vạn chấm! Tỷ chấm!)
"..."
Một ngàn con thần thú chạy qua!!! Tâm trạng này mọi người sẽ không hiểu được đâu...
Tôi lặng lẽ móc thẻ ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng bên cạnh nhìn tôi. Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng sáng của anh ta, giống như đùa cợt tôi, anh ta rất đắc ý.
Á! Đây là ảo giác ư? Phó giám đốc Lâm của chúng tôi sao có thể xấu xa như thế...
Tôi lặng lẽ cất thẻ đi, tặng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng thực ra trong lòng không hề có một chút tức giận. Ăn cơm của nhà anh ta nhiều như vậy rồi, theo đạo lý cũng nên mời lại anh ta một bữa.
"Em chợt nhớ ra, tiền viện phí còn chưa trả cho anh."
"..."
Tôi lắc lắc tấm thẻ trong tay: "Sòng phẳng rồi nhé!"
Anh ta mỉm cười: "Ừm, đã sòng phẳng rồi."
Quay trở lại thì mọi người đều đã đi đánh xe. Tôi bị Ân Khiết vô sỉ kia lôi kéo lên xe của Lâm Tự Sâm đầu tiên... đương nhiên tôi cũng tương đối tỏ ra biết phối hợp.
Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp nữa.
Người ngồi ở ghế phụ lái một mực cảm ơn Lâm Tự Sâm: "Thật sự không nghĩ phó giám đốc lại mời mọi người ăn tiệc lớn như vậy."
"Đừng khách sáo!" Lâm Tự Sâm thản nhiên đáp.
"Bữa cơm này nhất định rất tốn kém?"
"À, cũng tạm."
...
Tôi chỉ biết lặng yên vùi đầu trên người Ân Khiết.
Ân Khiết kinh ngạc nhìn tôi, lay lay người tôi: "Hi Quang, sao thế? Say xe à?"
"Không... ăn no quá!"
Ân Khiết: "..."
Tôi rõ ràng nghe được tiếng cười ở phía trước truyền tới.
Chẳng mấy chốc đã về tới công ty, chúng tôi xuống xe, chia tay Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.
Tôi bỗng nhiên có chút bất an.
Sao mọi thứ lại hư ảo như thế?
Trước đây rõ ràng như kẻ địch, thật sự có thể thoáng cái liền trở thành bạn bè được ư? Trêu đùa, chọc phá nhau vô tư được ư?
Có thể biến đổi nhanh đến vậy sao?
"Chờ mình chút." Tôi nói với Ân Khiết, rồi nhanh chóng chạy trở lại.
Lâm Tự Sâm vẫn chưa lái xe đi, có lẽ thấy tôi quay lại, anh ta mở cửa xe bước xuống.
"Quên đồ gì trên xe à?"
"Không có." Tôi lắc đầu, thở hổn hển dừng lại trước mặt anh ta, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự giảng hòa rồi sao?"
Anh ta nhìn tôi, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng thế!"
Tôi bỗng nhiêm cảm thấy rất vui, sau đó lại muốn hỏi anh ta: "Vậy rốt cuộc vì sao trước đây anh không ưa em?"
Đêm đầu đông, ánh đèn đường mờ nhạt...
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng...
Tôi cho rằng sẽ không nhận được đáp án từ anh ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy vang lên:
"Bởi vì em vô tư vô lo."
"... Cái gì?" Tôi quả thật nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
"Bởi vì em vô tư vô lo." Anh ta lại nói, ngừng một chút rồi bổ sung, "Lại còn bệnh đãng trí quá trầm trọng."
Cái gì với cái gì???
Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng anh ta đã không cho tôi cơ hội: "Thôi được rồi, em phải về rồi. Bọn họ đang nhìn chúng ta."
Tôi quay đầu lại, quả nhiên Ân Khiết đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc.
Tôi đành xám xịt mặt nói lời tạm biệt với anh ta.
Trên đường về, tôi vắt óc suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm. Vô tư vô lo, bệnh đãng trí, mấy lời này là đang nói tôi "2"! (***)
Ân Khiết tò mò hỏi tôi: "Vừa nãy cậu với phó giám đốc nói chuyện gì thế?"
"Mình hỏi anh ta vì sao trước đây không ưa mình."
Ân Khiết càng hiếu kỳ: "Anh ấy nói không?"
"Có." Tôi gật đầu, u buồn làm phiên dịch viên cho cô ấy: "Anh ta nói mình quá "2"!"
(***) "2" (nhị): từ lóng dùng để chỉ những người quá ngốc nghếch, làm việc không dùng tới đại não, hoặc đại não có cũng như không =)) Nói chung là không có ý gì tốt cả. Có thể dùng cụm từ "Thiếu iot trầm trọng" như của Việt Nam
Chương 26:
Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục "thiếu i ốt" như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?
Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.
Tôi gõ cửa: "Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé."
"Đợi chút."
Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.
Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: "Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?"
"Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em."
"Vì vậy?"
"Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra." Anh ta dịu giọng nói, "Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi."
"..." Tôi còn biết nói gì đây???
"Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?"
"Vì sao?"
"Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc."
"..."
Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.
Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: "Lâm Tự Sâm, tạm biệt."
Anh ta bỗng nhiên gọi: "Nhiếp Hi Quang, quay lại."
Tôi lại chạy trở lại: "Sao thế?"
"Bức tượng lão Phúc(*) đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?"
(*) Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu."
"À, đúng rồi." Tôi bổ sung, "Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc."
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: "Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?"
"Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha." Một bữa cơm đã ngốn hết sạch tháng lương của tôi rồi anh biết không?
"Vết thương nghiêm trọng vậy sao? Biết thế lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi sẽ không quên mang tiền." Lâm Tự Sâm bỗng nhiên cười, ném cho tôi một cái lọ nhỏ: "Sản phẩm ba không (**). Có dám dùng hay không?"
(**) sản phẩm ba không: không có ngày tháng sản xuất – không đảm bảo chất lượng – không rõ nơi sản xuất
Tôi theo phản xa giơ tay ra tóm lấy: "Đây là cái gì?"
Thứ trong lòng bàn tay tôi là môt cái lọ nhỏ màu xanh biếc, làm bằng ngọc bích nhưng chạm vào lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại hoàn toàn ấm áp, hình như vẫn luôn được nắm trong tay ai đó.
Tôi mở nắp ra xem, một mùi hương thoang thoảng xông lên mũi.
"Thuốc đông y, dùng để bôi vết thương ngoài da."
"A?"
"Mấy cái vết thương ngoài da của em có thể dùng cái này để điều trị. Rất hiệu quả."
"Cảm ơn." Tôi bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, "Thật ra cũng không đáng lo, sẹo cũng mờ dần rồi."
"Nói thì nói vậy, nhưng mà cái bộ dạng này của em, làm sao tôi đưa đi ra ngoài được?"
Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh ta. Còn nữa, sao anh ta lại bày ra cái bộ dạng xoi mói bắt bẻ tôi như thế?
Lâm Tự Sâm đưa cho tôi một bức thiệp mời màu hồng phấn.
"Tiệc cưới – của – bạn – của phó giám đốc Lâm??? Chính là cái cô gái lần trước thét chói tai khiến cậu bị ngã???" Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi miếng táo đỏ thẫm.
"Đúng thế. Anh ta nói cô bạn đó lần trước đi ngang qua Tô Châu, tới đưa thiếp mời, kết quả nhìn thấy mình đứng ở cửa sổ, quá hoảng sợ, hình như cô ta mắc chứng sợ độ cao... A, táo này ngon quá."
Tôi khen quả táo một câu, rồi lại tiếp tục: "Phó giám đốc Lâm nói là cô ấy vẫn rất áy náy, cho nên mời mình tham gia hôn lễ, tổ chức ở Thượng Hải vào ngày tết tây... Mình có nên đi hay không?"
Ân Khiết nói: "Đương nhiên phải đi rồi. Ăn cơm không mất tiền vì sao không đi chứ. Í, chắc cậu không cần phải đưa phong bì đâu nhỉ?"
Tôi mơ hồ nói: "... Chắc là không đâu??? Haizz ... dù sao cái này cũng không phải vấn để trọng tâm."
"Thế vấn đề là gì?" Ân Khiết nhảy từ trên giường xuống, nhanh tay mở cái thiệp mời: "Cậu xem. Ở đây viết tên cậu và tên phó giám đốc Lâm, vậy nghĩa là cậu không cần tặng quà cưới! Mà này, hình như tên cậu là mới được viết thêm vào???"
"Chắc chắn rồi. Người ta vốn dĩ đâu có quen mình."
"Cũng đúng. Dù không phải tặng quà cưới cũng vẫn phải đi. Cậu trang điểm đẹp một chút, đợi quay về phòng của cậu rồi từ từ tìm quần áp hợp chút nha. Mục tiêu, ăn không mất tiền."
Sao tôi lại có cảm giác cô ấy còn hào hứng hơn cả tôi thế?
"Trời ơi, lại nói tiếp vấn đề cậu và phó giám đốc cùng đi dự tiệc cưới đi." Ân Khiết cảm thán: "Cái này gọi là trong hoạn nạn gặp được chân tình nha. Sớm biết cậu nhảy lầu có thể khiến phó giám đốc thay đổi cái nhìn thì cậu nên nhảy từ lâu rồi mới đúng."
Tôi trừng mắt: "Nếu như bảo cậu nhảy từ tầng hai xuống rồi thăng chức cho cậu, cậu có chịu không hả?"
Ân Khiết đắn đo: "Thăng bao nhiêu?"
"..."
Tôi quyết định phớt lờ cô ấy.
~~~
Chuyện tiệc cưới tôi vẫn chưa trả lời Lâm Tự Sâm thì tôi đã bất ngờ nhận được một quả bom hồng khác.
Chính là một cái email của lão đại gửi tới.
"Dưa Hấu, ngày mồng hai tháng giêng cậu có ở trong nước không? Trước và sau kỳ Giáng Sinh chắc là được nghỉ rồi phải không? Lão nương sắp kết hôn rồi. Nếu như về nước rồi thì nhất định phải tới dự, nếu ở nước ngoài thì phải gửi phong bao về đấy!!! Số điện thoại ở Thượng Hải của mình đây 159xxxxxxxx. Nhớ phải liên lạc lại nhé. Cái đồ nhà cậu, xuất ngoại rồi liền không liên lạc gì bạn bè nữa..."
Cuối thư còn kèm theo một hàng biểu tượng khuôn mặt hung tợn lông mày dựng ngược.
Tôi choáng váng đọc lại một lần nữa, vẫn không hiểu cái gì mà nước ngoài với lễ Giáng Sinh, mờ mịt bấm dãy số điện thoại kia.
Điện thoại rất nhanh chóng có người nhận: "A lô! Xin chào, ai đấy ạ?"
"Mình, Dưa Hấu."
"A??? Dưa Hấu chết tiệt kia!!! Rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho mình. Chờ chút, đây là số điện thoại trong nước? Cậu đang ở trong nước à???"
"... Mình không ở trong nước thì ở đâu? Đây là số điện thoại của mình ở Vô Tích, các cậu không có số của mình sao?"
Lão đại kinh ngạc hỏi: "Không phải cậu đi du học sao?"
"Ai nói thế?" Tôi xám xịt mặt: "Mình chỉ đi ra nước ngoài du lịch một thời gian thôi. Mình có nhắn tin cho mọi người rồi mà, bảo các cậu cho mình địa chỉ để mình gửi quà..."
"Chúng mình đều đã thay đổi số điện thoại rồi."
"..."
Được rồi, thật ra cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ đổi số di động. Hiện giờ mạng lưới thông tin tiện lợi thế, muốn tìm cách liên lạc khác cũng rất đơn giản. Thế nhưng, ba tháng sau khi về nước, tôi cũng vô ý thức không đi tìm bọn họ. Tôi nghĩ để qua một thời gian nữa rồi liên lạc cũng được, không ngờ quên mất tới tận bây giờ.
"Mình sai rồi... Lát nữa cậu gửi số điện thoại của mọi người cho mình nhé. Mà sao cậu lại nghĩ là mình đi du học?" Cho dù không thấy tôi liên hệ thì cũng không đến nỗi nghĩ như vậy chứ?
"Hình như là Dung Dung nói. Có phải cậu cũng không tới làm việc ở Thịnh Viễn đúng không?" Lão đại mờ mịt.
Dung Dung sao lại nói tôi đi du học? Tôi mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhắc tới cô ấy tôi lại thấy không thoải mái, cho nên chuyển sang vấn đề khác: "Thôi không nói chuyện này nữa. Hôn lễ của cậu mình nhất định tới."
"Chỉ đến thôi thì không được! Mọi người các cậu nhất định phải tới trước một ngày giúp mình, ngày mồng một đi. Chúng mình nghèo, toàn bộ đều phải tự trang trí. Hihi"
Mọi người?
...
Tôi im lặng một chút mới từ chối: "Mồng một mình chắc không đi được rồi. Cậu cũng biết nhân viên tài vụ đầu tháng đều phải tăng ca..."
"Tết tây cũng phải tăng ca?" Lão đại hồ nghi.
"Ừ, cực kỳ vô nhân đạo đúng không?" Tôi sợ cô ấy tiếp tục lằng nhằng, vội vàng hì hì hai tiếng rồi nói: "Cậu lấy chồng sớm thế? Lão đại, không phải cậu..."
Lão đại chắc là cũng bị mọi người hoài nghi như thế nhiều rồi nên nghe vậy lập tức quát: "Lão nương đây không có thai!!! Được lắm, các người cả đám đầu óc đều đen tối!"
"Mình đâu có nói là cậu mang thai!" Tôi oan ức kêu.
"Thế cậu định nói gì?"
Tôi suy nghĩ một chút: "Mình muốn nói, lão đại, không phải cậu khiến cho ông xã của cậu mang thai rồi chứ?"
Bên kia im lặng. Sau đó bỗng nhiên một trận cười to truyền tới: "Ha ha ha ha ha... Chính xác! Chính là như thế đấy. Dưa Hấu à, bao nhiêu người như vậy chỉ có cậu là nhìn rõ chân tướng. Ha ha... Sang năm anh ấy sinh con xong nhất định cậu phải tới uống rượu mừng."
Tôi bị trận cười của cô ấy làm cho sợ run: "Lão đại, cậu cười man rợ quá."
"Rất buồn cười phải không? Nói xem, Hi Quang, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt."
Tôi ngẩn ra: "Vậy sao?"
"Ừ. Nghe qua điện thoại cũng nhận ra được."
Cúp máy, tôi chống cằm ngây ngốc một hồi. Ngay cả lão đại chỉ nói chuyện điện thoại với tôi cũng phát hiện ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra, tâm trạng tôi đúng là tốt thật. Có điều, rốt cuộc là vì sao lại tốt, hình như cũng không có chuyện vui gì kinh thiên động địa lắm thì phải...
Chẳng lẽ là...
Tôi không tự chủ được liếc sang nhìn Lâm Tự Sâm đang ngồi trong phòng làm việc.
Chẳng lẽ là bởi vì vừa có một anh đẹp trai xí xóa thù hận với tôi ư?
Ừm, chắc là như vậy. Đây đúng là chuyện đáng mừng. Tôi và Lâm Tự Sâm, tai thời điểm trước khi năm cũ qua đi, sau khi anh ta bị tai nạn, tôi nhảy lầu (!!!), rốt cuộc chúng tôi cũng đã bước vào...
... Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vui vẻ hòa đồng!
Rất gian nan có phải không?
So với người ta yêu đương còn quanh có phức tạp hơn nhiều có phải không?
Cho nên tôi kết luận!
Để tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị hiện giờ,tôi sẽ tới dự tiệc cưới của bạn anh ta. Dù sao cũng không thể để cho người ta mang theo áy náy trong lúc kết hôn được.
Chương 27:
Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, đám cưới ngày mồng một mặc gì, mồng hai mặc gì đều đã định rồi. Kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm ba mốt trời bỗng nhiên trở rét, nhiệt độ đột ngột giảm xuống còn mười độ, chớp mắt một cái sang đông.
Tôi vô cùng khổ não.
Hầu như toàn bộ quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, trong số những bộ ở Tô Châu hiện tại, chỉ có... đồng phục nhân viên là phù hợp với cái thời tiết này!
Chẳng lẽ bây giờ lại đi mua?
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay tôi dậy muộn, giờ đã mười hai rưỡi rồi, Lâm Tự Sâm hẹn hai giờ sẽ tới đón tôi, căn bản không kịp đi mua.
Tôi mắc kẹt hồi lâu trong sự phân vân giữa "phong độ" và "ôn độ" (*), cuối cùng dứt khoát lựa chọn "ôn độ". Hai giờ đúng, tôi xuất hiện ở cửa công ty.
(*) cách chơi chữ với hai chữ "độ", ý là "hình tượng" với "giữ ấm".
Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ven đường, có lẽ đã đợi tôi được một lúc. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền mở cửa xuống xe, sau đó nhíu mày.
Tôi vội vàng giải thích: "Em sẽ không mặc thế này tới hôn lễ đâu. Xuống xe em liền cởi, tại giờ đang có gió lạnh quá!"
Anh ta nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mở miệng nói một câu vô cùng hàm súc: "Nhiếp Hi Quang, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn gái tới hôn lễ của bạn."
"Hả?"
"Vì vậy, em có thể đừng tạo cho tôi cái cảm giác là tôi đang bắt em tăng ca được không?"
Tôi bất đắc dĩ giải thích: "Tại em không còn cách nào khác, ở đây em không có quần áo dày, giờ mà đi mua thì sợ không kịp."
Anh ta quan sát tôi từ đầu tới chân: "Lên xe, tôi đưa em đi tới một nơi."
"Đi đâu?"
"Trước đây tôi có điều trị cho một bệnh nhân ở Tô Châu, cô ấy mở một hiệu thời trang, tôi đưa em qua đó."
Có cần quan trọng hóa như vậy không?
Tôi chần chừ nói: "Thật sự rất cần thiết à?"
Lâm Tự Sâm vừa tìm danh bạ điện thoại, vừa thản nhiên trả lời tôi: "Ừ, tôi khá là sợ mất thể diện."
"..." Tôi đành lẳng lặng đi theo.
Bệnh nhân cũ của Lâm Tự Sâm là một phụ nữ trung niên hào sảng nhiệt tình, tên gọi là chị Vương. Chúng tôi vừa đến đã thấy chị ấy đứng chờ ở cửa. Thấy chúng tôi xuống xe, chị ấy liền chạy ra chào đón: "Bác sĩ Lâm, đúng là khách quý khách quý!"
Nói xong, chị ấy nhìn sang tôi: "Vị này là bạn gái của bác sĩ Lâm sao? Trời ơi, xinh đẹp quá! Ngày trước lúc chị còn nằm viện vẫn nghĩ, sau này không biết cô gái nào may mắn trở thành người yêu của bác sĩ Lâm."
Tôi vốn định mở miệng phủ nhận, nhưng chị Vương quả thật là quá nhiệt tình, tôi còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã chạy đi lấy catalogue (bảng kê danh mục hàng).
Tôi toát mồ hôi, ngại ngùng nhìn Lâm Tự Sâm nói: "Chị ấy hình như hiểu lầm rồi."
Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: "Không sao. Hiểu lầm như thế có thể được giảm giá."
... Lời này thật là quá sức tưởng tượng mà! Tự nhiên tôi lại cảm thấy, hình như khiến cho người ta hiểu lầm như thế cũng không tệ lắm thì phải?
Thế nhưng tôi vẫn yếu ớt nhắc nhở anh ta: "Như vậy không hay lắm đâu..."
"Em cho rằng tôi nói là đưa nhân viên đi mua quần áo sẽ hay lắm sao?"
"..."
Được rồi...
Dù sao thì cũng đã bỏ qua cơ hội giải thích rồi, tôi cũng không thể xông đến trước mặt chị Vương mà nói tôi không phải bạn gái Lâm Tự Sâm được. Thật là quá mất mặt! Đằng nào thì sau này cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, lại còn có thể... giảm giá, thôi thì mặc kệ đi.
Chị Vương rất nhanh cầm một chồng catalogue cho tôi xem, lại còn đưa một cô gái trẻ ra giới thiệu: "Đây là Anne, nhân viên số một ở cửa hàng của chị, mắt nhìn vô cùng chuẩn. Chị để em ấy ở đây giúp em chọn trang phục nhé. Chỗ chị còn có rất nhiều hàng mới về, em cứ từ từ xem."
"Vâng, cảm ơn chị Vương." Tôi nhận lấy bộ catalogue kia.
Anne đưa mắt nhìn qua tôi một lượt.
"Dáng chị thế này mặc gì cũng đều rất hợp, có thể thử tất cả các phong cách xem xem. Bình thường chị thích mặc quần áo gì?"
"Đơn giản thoải mái một chút."
"Ừm, vậy mấy kiểu này thế nào?" Cô gái loạt xoạt lật giở vài trang cho tôi xem, "Hay là chị thử phong cách khác hơn chút xem, phong cách ngọt ngào đáng yêu đi!"
Tôi gật đầu bừa: "Được."
Anne nhanh chóng cầm một đống trang phục ra để tôi thử.
Không thể không thừa nhận là cô ấy quả thật rất chuyên nghiệp. Tôi thử liền mấy bộ, bộ nào nhìn cũng cảm thấy đẹp. Nghĩ tới việc đã rất lâu rồi tôi chưa có đi mua đồ, nên tôi quyết định lấy tất cả.
"Nếu như đi dự tiệc cưới, em đề nghị chị Nhiếp nên mặc bộ này. Nhìn qua vừa đoan trang, lại không quá cứng nhắc, rất dễ thương. Cửa hàng chúng em còn có một bộ kẹp tóc cùng tông với trang phục này. Nào, em giúp chị cài thử nhé."
Cô ấy quá háo hức nhiệt tình khiến tôi không nỡ từ chối. Vì vậy, sau một hồi cô ấy vất vả, trên đầu tôi đã là một kiểu tóc hoàn toàn mới. Một búi tóc nho nhỏ bồng bềnh được kẹp lệch bằng chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Ngoại trừ lần tham gia yến tiệc của mẹ nuôi, đã rất lâu rồi tôi không ăn vận trang trọng như thế, cho nên bỗng nhiên cảm thấy mắc cỡ. Tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, muốn hỏi anh ta xem như vậy đã đạt tiêu chuẩn bảo đảm thể diện cho anh ta hay chưa...
Nhưng mà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy để anh ta nhìn được bộ dạng này của tôi thật là kỳ quái.
Vì thế tôi nhanh chóng thay đổi thái độ 180 độ, quay đầu nói với Anne: "Anne, cảm ơn cô, mấy bộ này tôi đều thích. Thanh toán thôi."
Anne tươi cười trả lời tôi: "Trong lúc chị thử đồ, anh Lâm đã trả tiền hết rồi."
Anh Lâm kia không có việc gì làm, đang ngồi xem tạp chí. Lúc tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, anh ta mới ngẩng đầu lên, khẽ khàng gật đầu với tôi một cái.
Mạch suy nghĩ của tôi nhất thời bị gián đoạn. Không phải là vì anh ta thanh toán hóa đơn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, mà là bởi vì, động tác vừa rồi của anh ta thật sự là có chút cường điệu rồi...
Qua đi một hồi, tôi mới tỉnh táo lại từ cơn hồ đồ. Tôi đi ra ngoài, do dự hỏi: "Anh trả tiền rồi à? Sao anh biết em muốn mua mấy bộ này?"
"Tôi nhìn cũng thấy không đến nỗi." Lâm Tự Sâm gấp lại cuốn tạp chí, vô cùng thản nhiên nói.
"..."
Rốt cuộc là ai mua quần áo chứ???
Lúc này, chị Vương cầm thẻ tín dụng quay lại đưa cho Lâm Tự Sâm: "Anne không hiểu chuyện nên mới nhận thẻ của cậu. Bác sĩ Lâm đưa bạn gái tới đây mua đồ, tôi làm sao có thể lấy tiền của cậu được chứ. Cậu dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của tôi."
Lâm Tự Sâm cười nói: "Sau này em có thể còn đưa cô ấy tới đây mua đồ nữa, chị không lấy tiền em làm sao dám đến."
Lâm Tự Sâm nhìn về phía tôi.
Tôi chớp mắt một cái, lập tức phụ họa: "Đúng thế, chị cứ để anh ấy trả tiền đi."
Chị Vương bấy giờ mới cầm thẻ đi quẹt.
Cầm túi quần áo ra khỏi cửa hàng, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Tự Sâm đã nhét hóa đơn vào tay tôi.
"Hóa đơn."
"Vừa rồi em phối hợp tốt phải không? Lúc về trả lại tiền anh sau nhé." Tôi vừa đắc chí, vừa cầm tờ hóa đơn lên nhìn, nhất thời đông cứng người: "Giảm... giảm 70%?"
Tôi lập tức đứng lại.
"Chờ một chút, em vừa rồi cũng thấy một bộ rất đẹp, em quay lại mua..." (hây, chị Dưa Hấu cũng ham hố quá đi! ^^)
Lâm Tự Sâm tóm tay tôi lại, sầu não nói: "Cô Nhiếp, sắp không kịp tới tiệc cưới nữa rồi."
Chúng tôi suýt nữa thì đến muộn. Lúc tới khách sạn thì cô dâu chú rể đều đã chuẩn bị vào bàn hết rồi.
Cô dâu đứng ở đại sảnh nhìn thấy chúng tôi, lập tức kéo váy chạy tới, giận dỗi nói: "Bác sĩ Lâm à, mình còn tưởng cậu sẽ không tới nữa chứ! A, đây là...?"
Cô ấy nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Ơ, cô ấy không nhận ra tôi? Không phải là cô ấy mời tôi tới sao? Tôi nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm chỉ cười: "Cô ấy chính là người bị cậu dọa ngã từ tầng hai xuống. Không phải chính cậu bảo mình đưa cô ấy tới sao?"
(ngàn chấm! Anh Lâm, anh quá vô sỉ rồi!!!)
"A... Đúng đúng đúng!" Cô dâu kêu lên một tiếng, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá quên mất! Lần trước tôi thực sự không cố ý. Tôi mắc chứng sợ độ cao, nhìn thấy chị ở trên cửa sổ, tôi sợ chết khiếp. Vừa rồi không nhận ra chị, thật ngại quá. Lần trước sợ muốn chết, nhưng Tự Sâm không cho tôi đi thăm chị, chị cũng biết đấy, lúc ấy Tự Sâm quả thật rất đáng sợ..."
Cô ấy kéo tay tôi nói liền ba phút, tốc độ nhanh đến mức không có cả dấu chấm câu! Sau đó, cô ấy giới thiệu tôi với chú rể. Anh ta là một người cao to, nhưng có điểm hiền lành đáng yêu. Nghe vợ giới thiệu xong, anh ta còn thành khẩn xin lỗi tôi lần nữa.
Tôi cảm thấy thật ngại. May mà chủ trì hôn lễ đã mời bọn họ vào bàn chuẩn bị.
Chúng tôi đang đi vào đại sảnh thì cô dâu lại gọi Lâm Tự Sâm lại.
"Tự Sâm, mình mời cả thầy giáo nữa. Thầy vẫn rất lo cho cậu. Cậu đưa Hi Quang tới chào hỏi thầy một câu, để thầy yên tâm."
Ơ? Ý gì đây? Không phải là...
Tôi dừng chân.
"Đợi chút, không phải bạn anh lại hiểu lầm đấy chứ? Có phải chị ấy nghĩ..."
Lâm Tự Sâm giống như bị tôi đánh thức từ trong giấc mơ, dừng chân lại nhìn tôi: "Nghĩ cái gì?"
"Giống như vừa rồi đi mua quần áo vậy..."
Lâm Tự Sâm ra vẻ trầm ngâm một chút: "Kỳ thực hiểu lầm một chút cũng không sao, nhiều năm rồi mà chưa có bạn gái, tôi cũng cảm thấy có chút mất mặt. Kẻ hèn mọn này thật ra cũng tuấn tú lịch lãm, em cũng không đến nỗi chịu tổn thất gì..."
Anh rốt cuộc có bao nhiêu sĩ diện hả! Lại còn tuấn tú lịch lãm! Suýt nữa tôi bật cười thành tiếng, phải cố gắng nghiêm mặt nói: "Không được. Bây giờ cũng không có gì được giảm giá nữa rồi!"
"Thật sự không được?" Anh ta truy hỏi.
Tôi kiên quyết lắc đầu.
"Được." Lâm Tự Sâm không hỏi thêm nữa, khẽ mỉm cười nhìn tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác mình bị mắc bẫy, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra vì sao mình là người từ chối mà còn có cảm giác ấy.
Bác sĩ Phương cũng tới, chúng tôi vừa bước vào trong đại sảnh tiệc cưới thì anh ta đã vẫy tay với chúng tôi. Nhưng Lâm Tự Sâm không đi ra chỗ anh ta ngay, mà đi tới bàn chủ trì, đứng lại sau lưng một người đàn ông tóc bạc trắng.
"Thầy!"
Ông cụ quay người lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chúng tôi: "Tự Sâm phải không? Qua đây!"
"Vâng."
Ông cụ run rẩy muốn đứng lên, nhưng bị Lâm Tự Sâm ngăn cản. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ, thân thiết hỏi: "Thầy gần đây sức khỏe thế nào? Còn bị hạ đường huyết nhiều không ạ?"
Ông cụ phất tay: "Tôi là bác sĩ, cũng là thầy giáo của anh, còn cần tới anh lo cái này sao?" Nói xong, ông nhìn về phía tôi, vui vẻ hỏi: "Bạn gái hả? Được lắm, được lắm!"
Lâm Tự Sâm dừng một chút nói: "Không phải ạ."
Tôi thở dài một hơi, phó giám đốc Lâm à, anh quả nhiên vẫn còn hiểu chuyện. Nhưng vừa thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, tôi lại có chút không đành lòng.
Tình cảm của Lâm Tự Sâm và thầy giáo xem ra rất tốt.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy Lâm Tự Sâm dịu dàng nói với ông cụ: "Em còn đang theo đuổi."
Thần sắc ông cụ lại nháy mắt từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ, vui vẻ quan sát tôi. Tôi bị lời của Lâm Tự Sâm làm cho hoảng sợ, trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, dùng ánh mắt giống như ở cửa hàng quần áo lúc nãy ra ám hiệu bảo tôi phối hợp.
Tôi nhìn ông cụ đầu đã đầy tóc bạc, dáng vẻ run run, không tự chủ được mà gật đầu: "Vâng."
Gật đầu xong tôi mới giật mình, Lâm Tự Sâm còn chưa nói tôi là bạn gái anh ta, chỉ mới nói là "Đang theo đuổi". Cái này cũng cần tôi phải thừa nhận sao?
(chỉ một câu: "Chết! Sập bẫy rồi!^^)
Nhưng mà, rõ ràng cái gật đầu thừa nhận của tôi lại càng khiến ông cụ vui vẻ. Ông tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt! Có mục tiêu là tốt rồi. Thầy chỉ sợ anh vẫn như trước. Tự Sâm, anh không thể cầm dao phẫu thuật nữa, nhưng cuộc sống không phải chỉ có mỗi dao phẫu thuật. Cho dù thế nào, anh cũng phải sống thật tốt."
Ông cụ nói những lời rất bình dị, giản đơn, nhưng nồng đượm yêu thương, lại khiến tôi nghĩ tới cảnh ngộ của Lâm Tự Sâm, viền mắt tôi bắt đầu nóng ran.
Lâm Tự Sâm gật đầu nói: "Thầy, em biết rồi ạ."
Chương 28:
Người chủ trì hôn lễ đứng trên bục tuyên bố lễ cưới sắp được tiến hành, chúng tôi cáo từ thầy giáo của Lâm Tự Sâm, đi về phía bác sĩ Phương. Tâm trạng của Lâm Tự Sâm dường như không được tốt lắm.
Bỗng nhiên được người ta tuyên bố "đang theo đuổi", mặc dù biết đó chỉ là để làm yên lòng ông cụ, nhưng tôi ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Thế nhưng nhìn Lâm Tự Sâm như vậy, tôi lại nhịn không được mà chủ động lên tiếng.
"Anh làm sao thế?"
"Tôi đã hơn một năm không gặp thầy rồi." Lâm Tự Sâm nói, "Thầy là người giỏi nhất, có tiếng nói nhất ở khoa giải phẫu thần kinh, học trò của thầy ở khắp bốn phương, nhưng nếu gọi là được thầy dốc lòng bồi dưỡng thì chỉ có mấy người. Tôi là một trong số đó, cũng là đệ tử cuối cùng của thầy. Nhưng tôi đã phụ tâm huyết của thầy."
"Chuyện đó đâu có thể trách anh. Thầy cũng không trách anh mà." Tôi thật sự nhìn không nổi bộ dạng tinh thần sa sút này của Lâm Tự Sâm, vội vàng cắt ngang lời anh ta, "Hơn nữa, anh hiện giờ cũng rất lợi hại mà. Ít nhất thì... bà chủ tương lai của anh cũng rất coi trọng anh!"
"Bà chủ tương lai?" Lâm Tự Sâm thoáng cái bật cười, "Em sao?"
"Chính là em." Tôi cật lực gật đầu.
"Chắc chắn?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, "Sau này cũng đừng có đá bay tôi ra khỏi cửa."
"Chắc chắn. Đang ở hôn lễ nhà người ta đấy, anh mau phấn chấn lên đi! Coi như là vì lần đầu tiên trong đời em được người ta bày tỏ tình cảm công khai đã bị anh lãng phí, anh cũng có thể vui vẻ rồi!"
"Vậy sao??? Giá thị trường của em kém như vậy sao?" Lâm Tự Sâm tỏ ra đồng cảm.
Tôi: "..."
Anh khôi phục lại bộ dạng đắc chí cũng thật là quá nhanh đấy!
Một nam một nữ cùng nhau tham dự hôn lễ của người khác thật là thiếu tự nhiên muốn chết! Chúng tôi vừa ngồi xuống bàn của bác sĩ Phương, liền bị trêu chọc. Bạn học của Lâm Tự Sâm vừa mở miệng liền nói: "Ôi anh Sâm, rốt cuộc anh cũng chịu đưa bạn gái ra gặp mọi người rồi!"
Lần này, Lâm Tự Sâm trả lời vô cùng nghiêm chỉnh: "Đây là tiểu Nhiếp, nhân viên công ty mình. Lần trước Lục Sa hét một tiếng khiến cho cô ấy giật mình ngã từ tầng hai xuống. Lục Sa thấy áy náy nên cố ý bảo mình đưa cô ấy tới hôn lễ."
Giản đơn, rõ ràng, nghiêm túc, tôi vô cùng thỏa mãn.
Nhưng... bác sĩ Phương lại "phụt" một ngụm trà ra khỏi miệng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta lau lau miệng, giễu cợt nói: "Quy tắc cũ! Sư đệ, người đến cuối cùng bị phạt ba ly rượu."
"Xin miễn! Tối nay em còn phải quay về Tô Châu."
"Ít lời đi! Quy tắc cũ không thể thay đổi. Mọi người ở đây ai mà không lái xe tới chứ. Cùng lắm thì bắt taxi về. Nào nào nào! Cạn đi!"
Mấy người khác cũng phản ứng trở lại, nhanh tay nhanh mắt rót đầy một ly rượu vang đưa cho Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Mình nhờ người uống thay được không?"
Sau đó, anh ta nâng ly rượu đến trước mặt tôi.
Tất cả mọi người ngồi ở bàn này đều chấn kinh.
Đương nhiên bao gồm cả tôi.
Bác sĩ Phương tròn mắt há mồm một lúc lâu mới nói: