Nơi ấy có anh
ong giữ tay Ngân Hằng lại, ghiến răng hỏi, ánh mắt hiển hiện sự đau thương cùng phẫn nộ.
Ngân Hằng bị nắm đau, quay đầu nhíu mày nhìn Lâm Phong, mắt cô long lên ẩn chứa hình bóng Lâm Phong trong đó, cứ tưởng phải giận dữ trách mắng thì cậu mới buông tay cô ra. Nhưng nào ngờ, Lâm Phong đột nhiên thả tay cô ra, sau đó cậu cười lớn rồi lùi bước, ánh mắt giống như một kẻ bị thương.
– Đúng vậy, cô nói đúng. Đó là một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi muốn xóa bỏ, chỉ đáng tiếc lại không cách nào xóa bỏ được. 7 năm qua, không ngày nào tôi không nghĩ khi gặp lại tôi nên thế nào với cô. Dù miệng vẫn luôn nói hận cô, vẫn luôn nhắc nhở bản thân là quên cô, nhưng mà đối mặt với cô tôi vẫn không thể nào hận cô được, vẫn không thể nào quên cô được. Còn cô …một cô gái đam mê vật chất…
– Haha, thật buồn cười. Anh đang nói chuyện cứ như thể tôi bỏ rơi anh vậy. Lâm Phong tôi nói cho anh biết, tôi đúng như anh nói, là một cô gái đam mê vật chất. Thậm chí chấp nhận bán thân cho đàn ông chỉ vì tiền. Nhưng ít ra tôi không phải là kẻ thất hứa như anh, một kẻ vì quyền lợi của mình mà ra nước ngoài. Sau đó lại trở về đây nói những lời này lời nọ, cứ như thể mình là kẻ bị tổn thương – Ngân Hằng cười lạnh đáp lại, cô từng nghĩ có thể đối mặt với Lâm Phong như một người bạn, không oán không trách, nhưng mà không ngờ bây giờ trong lòng cô lại nhen lên ngọn lửa cuồng nộ – Xin lỗi, hiện giờ tôi rất bận, tôi không có thời gian rãnh mà nói chuyện phím với anh. Nói xong cô lạnh lùng quay đi vào nhà mình sau đó lấy x e chở Gia Bảo đến trường, mặt kệ Lâm Phong có đứng ở đó nữa hay không.
Nhưng suốt cả buổi làm việc, cô như người mất hồn, thậm chị khi Ngọc Liên đưa cà phê vào cô xém chút nữa là làm đỗ cà phê lên bản vẽ trên bàn. Cô vội vàng dùng chính cái áo khoát của mình mà lau đi vết cà phê, chỉ sợ nó làm bẩn bản thiết kế. Ngọc Liên nhìn thái độ hốt hoảng của cô với bản thiết kế trên bàn thì thắc mắc nhiều lắm.
– Đây là bản thiết kế cho công trình mới hả chị?
– Không phải – Ngân Hằng thừ người ngừng tay lau khẽ giọng đáp.
Ngọc Liên cũng gật đầu, đúng là gần đây bọn họ không nhận thiết kế công trình nào mới hết. Ngọc Liên khẽ liếc trộm bản thiết kế, sau đó cô thốt lên:
– Woa…bản thiết kế này không chê vào đâu được cả, rất tuyệt.
– Chuyện mảnh đất lần trước chị nhờ em, tới đâu rồi?
– Xong xuôi hết rồi, tiền cũng đã trả – Ngọc Liên ưỡng ngực đáp với vẻ đầy tự hào , nhưng sau đó cô chợt nhìn cái bản thiết kế lần nữa rồi kinh ngạc hỏi – Chị, không phải chị định xây nhà theo bản thiết kế ở đó chứ ạ?
– Uhm – Ngân Hằng gật đầu.
– Nhưng mà em cảm thấy chị không nên xây nhà ở đó, thứ nhất là xa chỗ làm quá. Thứ hai, ở đó cũng hẻo lánh, nhà cửa thưa thớt, lỡ có chuyện gì thì sao?
– Không sao, chị thích ở nơi này.
– Tại sao?
– Bởi vì…..- Ngân Hằng khẽ nhắm mắt đáp – Bởi vì một lời hứa hẹn.
Ngân Hằng nói xong rồi bỗng cười chua chát vô cùng. Lời hứa đó, e là chỉ một mình cô còn nhớ, cho dù Lâm Phong còn nhớ thì sao, cậu đã bỏ đi rồi. Bây giờ còn có tư cách trở về trách móc cô là một cô gái đam mê vật chất hay sao?
Vậy thì lời hứa ngày xưa cô còn giữ để làm gì nữa chứ. Ngân Hằng nhìn bàn thiết kế mà cô dày công tỉ mỉ tạo ra lần nữa, cuối cùng đưa tay xé mạnh, bản thiết kế bị xé ra làm hai một cách nhanh chóng. Ngọc Liên tròn mắt kinh ngạc nhìn Ngân Hằng, miệng há hốc không nói được một lời nào. Cô thật sự không thể hiểu được Ngân Hằng đang nghĩ gì, theo Ngân hằng làm việc, thời gian tuy chưa đủ để nói là lâu, nhưng với tính cách của Ngân Hằng cô cũng hiểu đôi chút. Cô chưa bao giờ thấy Ngân Hằng hốt hoảng đến thế khi thấy bản thiết kế sắp sửa bị dính dơ, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Ngân Hằng lại xé nó đi như vậy.
– Chị ……
– Không có gì – Ngân Hằng tỏ vẻ mặt bình thường đưa bản thiết kế cho Ngọc Liên bảo – Hủy nó dùm chị đi.
– Chị…chị có chắc chắn là muốn hủy nó không – Ngọc Liên nhăn mặt nhìn Ngân hằng khó xử hỏi lại.
– Từ bao giờ em có tật nhiều chuyện vậy hả – Ngân Hằng khẽ lườm cô – Có cần chị chuyển em đến bộ phận khác để em có thể tám chuyện cùng mọi người cho dễ dàng hay không?
– Chị….không cần đâu. Em nhanh chóng giúp chị hủy bỏ nó – Ngọc Liên le lưỡi nịnh nọt, mặc dù biết Ngân Hằng chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng mà cô cũng không muốn chọc giận Ngân Hằng chút nào, nhanh chóng cầm bản thiết kế đi ra ngoài.
Tiếng cánh cửa khép lại, lòng Ngân Hằng bỗng trở nên rối loạn vô cùng, cô bị nỗi day dứt giằng xé. Cô đưa hai tay ôm lấy đầu, chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này.
Tiếng điện thoại reo lên khiến Ngân Hằng giật mình, cô đưa tay nghe máy.
– Ngân Hằng là dì đây – Giọng bà Kim Lương có chút nghẹn ngào .
– Có chuyện gì
– Chuyên là…chuyện lần trước dì nói với con…
– Không phải tôi đã nói rõ với bà rồi sao? – Ngân Hằng chán ghét, chẳng muốn nói thêm gì với bà ta nữa, không biết làm sao bà ta biết được số điện thoại của cô, nhưng cô nhất định phải ba mặt một lời với bà ta để tránh bà ta đeo bám phiền phức về sau – Tôi lập lại lần nữa, đây không phải là công ty của tôi, nếu bà muốn gì thì cứ tìm tổng giám đốc của công ty tôi, đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu lần sau bà còn gọi điện thoại đến quấy nhiễu thì tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức đó.
Nói xong lời đe dọa, Ngân Hằng toan tắt máy thì bà Kim Lương đã lên tiếng.
– Ngân Quỳnh….
Ngân Hằng bỗng khựng lại, cô im lặng không tắt máy, bà Kim Lương mừng rỡ nhanh chóng nói trước khi Ngân Hằng cúp máy.
– Ngân Quỳnh nó đã vì dự án lần này mà thức trắng nhiều đêm.
– Hừ…để tôi nói cho bà biết, vì dự án lần này, rất nhiều người thức trắng cả tháng chứ không chỉ riêng con gái bà đâu – Ngân hằng cười nhạt đáp.
– Nó đã ngã bệnh rồi, đây là lần đầu tiên nó điều hành công ty. Nhưng lại gặp thất bại như thế – Bà Kim Lương nghẹn ngào khóc – Cả ngày nay nó không muốn ăn gì, dì sợ nó bị shock vì thất bại mà, chỉ sợ tâm lí của nó sau này sẽ khó ổn định, với lại người trong công ty sẽ nhìn nó thế nào? Con nệm tình chị em mà giúp nó đi. Dù sao đi nữa, công ty này cũng là của ba con mà, con nhẫn tâm thấy nó sụp đổ hay sao.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt, cuối cùng cô thở dài nói:
– Đưa số điện thoại của Ngân Quỳnh cho tôi.
– Mày muốn tao tức chết có phải không? – Ông nội Lâm Phong một tay ông lấy ngực, một tay chỉ vào Lâm Phong mắng.
– Ba…ba bình tĩnh lại đi ba – Bà Ngọc Lan đỡ lấy ba chồng của mình, mếu máo nói.
– Phong à, mau rút lại lời nói đi. Em cũng biết ông nội bị bệnh tim mà còn nói những lời đó hay sao – Chị gái Lâm Phong thấy vậy cũng bước đến khuyên can.
– Nó muốn đi thì cứ để nó đi đi – Ông Hoàng nam cũng vô cùng giận dữ trước ý định ra nước ngoài định cư của Lâm Phong – Gia đình này sẽ không cho mày thêm một xu nào nữa.
– Ba yên tâm, con sẽ không lấy bất cứ một đồng nào của gia đình mình – Lâm Phong khẳng định chắc nịch, giống như ý định trở về mỹ sinh sống của cậu là không thể thay đổi được.
– Được rồi, nếu mày muốn đi, thì từ nay về sau đừng bước vào căn nhà này nữa – Ông nội Lâm Phong tức giận đến độ nói không ra hơi.
Bà Ngọc Lan cũng tức giận chạy đến đánh vào người cậu , vừa khóc vừa mắng:
– Con là đồ bất hiếu, tại sao mẹ lai sinh ra con chứ, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con bất hiếu như con chứ.
Minh Nhật đứng bên cạnh đỡ ông nội, giương mắt nhìn mọi ánh mắt oán trách đều đổ dồn lên vai của Lâm Phong. Cậu ta cũng giả vờ khuyên nhủ vài câu:
– Phong, em hãy suy nghĩ lại đi, đồng ý ở lại cho ông vui mừng đi.
– Thay tôi chăm sóc gia đình – Lâm Phong hướng Minh Nhật nói một câu ngắn gọn rồi kéo va ly đi ra cửa.
Ông nội và ba của cậu chỉ là giận mà xua đuổi như thế, nhưng đến khi thấy cậu đi thì chột dạ vô cùng. Mẹ cậu khóc nức nở dựa vào Lâm Tịnh. Ông nội cậu cuối cùng cũng vì tức giận mà lên cơn đau tim rồi ngất xỉu trên tay Minh Nhật.
– Ông….- Minh Nhật gào lên gọi.
Lâm Phong và mọi người kinh hãi quay lại nhìn ông nội, sau đó vội vã đưa ông đi cấp cứu.
Trong bệnh viện ba Lâm Phong tức giận tát Lâm Phong một bạt tai, giận dữ mắng:
– Mày đã thấy hậu quả do mày gây ra chưa. Nếu ông nội mày có bề gì thì tao…..- Dù giận Lâm Phong đến mấy, cuối cùng cậu vẫn là con ông, vẫn là máu thịt của ông. Dù cậu có gây lỗi lầm như thế nào chăng nữa, ông cũng không nỡ nói ra những điều tàn nhẫn. Huống hồ khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trầm buồn của Lâm Phong, lòng ông không khỏi áy náy. Từ 7 năm nay, tình cảm cha con vốn thân thiết bỗng trở nên xa cách, Lâm Phong ở mãi bên mỹ không về lấy một ngày đã khiến ông ân hận biết bao nhiêu. Nếu như ông năm xưa không nhất quyết chia cách hai đứa trẻ thì con trai ông vẫn là một đứa con bé lạc quan vui vẻ, chứ không phải một đứa bé tính tình trầm lặng u buồn như thế.
– Ông à, tôi xin ông….- Bà Ngọc Lan rơi nước mắt khẽ nói.
– Ba à, giờ phút này không phải là lúc để trách móc đâu ba – Lâm Tịnh cũng nói thêm vào….
Ông Hoàng Nam đánh ngồi phịch xuống ghế. Cả nhà đành thở dài ngồi im lặng chờ đợi trước phòng cấp cứu. Minh Nhật chau mày nhìn ba mình, mím môi siết chặt, trong lòng không khỏi uất ức. Vì sao Lâm Phong luôn được nhân nhượng như vậy, hết lần này đến lần khác, dù lần nào cậu cũng khiến cho ông và ba tức phát điên.
Cậu còn nhớ, đó là năm thứ đầu tiên, sinh nhật tròn 80 của ông nội, để kỷ niệm tất cả mọi người trong nhà đều phải có mặt. Nhưng Lâm Phong không về. Từ đó sinh nhật của ông nội đều tổ chức bên mỹ.
Đám giỗ bà nội, cậu từ chỗ cắm trại xa xôi, băng đèo lội suối để ra sân bay về nhà. Cả nhà lại vì một cú điện thoại của Lâm Phong mà vui vẻ dùng cơm.
Còn nhớ khi cậu đang học năm 2 đại học ở bên đó, ông nội nổi giận bảo cả hai phải trở về, cậu lúc đó đang bận làm báo cáo nên không về nhà, tài khoản liền bị cắt đứt, còn Lâm Phong vẫn ung dung từ chối về nhà mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng hai đứa cháu, cậu luôn luôn vâng lời, trước sau nhất nhất nghe theo, vậy mà vẫn không bằng được một đứa cứng đầu ngỗ nghịch như Lâm Phong.
Lần này cũng vậy, rõ ràng cậu thấy ánh mắt của ba mình đầy tia lửa giận, nhưng cuối cùng khi ông nhìn Lâm Phong thì lại buông tay không trách mắng nữa.
Tại quán nước yên tĩnh, Ngân Hằng ngồi nhìn bản hợp đồng trong tay mình thật kỹ. Rồi đưa mắt ra ngoài nhìn, cô thấy Ngân Quỳnh đang từ từ bước vào bên trong. So với hôm trước cô gặp, đúng là bây giờ Ngân Quỳnh đã gầy hơn, xanh xao và tiều tụy hơn. Ngân Quỳnh đi đến chỗ bàn Ngân hằng ngồi khẽ khàng gọi:
– Chị ….
– Ngồi đi – Ngân Hằng dùng giọng nói ấm áp như xưa dành cho Ngân Quỳnh đáp.
Ngân Quỳnh ngồi xuống, cô cuối đầu nhìn xuống dưới mà không ngẩng lên nhìn Ngân Hằng, thái độ xa cách thấy rõ rệt. Ngân Hằng thấy vậy cũng không muốn tốn thêm thời gian, cô dứt khoát nói ra lí do hẹn gặp Ngân Quỳnh.
– Công ty chị muốn hợp tác với công ty em để xây công trình bệnh viện vừa đấu thầu được.
– Ý chị là…- Ngân Quỳnh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng.
– Em cũng biết việc họp tác giữa các công ty xây dựng với nhau chứ? Dù cho không trúng thầu lần này thì công ty chị cũng còn rất nhiều công trình cần hoàn thành. Do đó cần hợp tác với công ty khác, vừa hay công trình lần này lại thuộc quyền chị chỉ đạo. Chị không muốn có sơ suất nào cả, cho nên thay vì hợp tác với chỗ không quen biết, thì hợp tác với nơi mình biết hay hơn. Cho nên bây giờ còn tùy thuộc vào việc em thấy mình có đủ khả năng đảm nhận hay không?
– Không cần đâu chị. Dù hiện nay công ty không nhận được công trình nào tốt, nhưng công trình nhỏ vẫn có. Chị không cần phải vì em và công ty mà sắp đặt như vậy. Nếu sau này, bị cấp trên trách, em sẽ áy náy lắm – Ngân Quỳnh hiểu tấm lòng của Ngân Hằng, nhưng đành lắc đầu từ chối.
– Em nghĩ là chị đang tự tiện quyết định hành sự hay sao. Chị chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, tất nhiên sẽ không có khả năng cùng công ty em ký hợp đồng đâu. Cái này là chị đã trình bày với cấp trên và được sự đồng mới thảo hợp đồng này – Ngân Hằng bèn giải thích rõ với Ngân Quỳnh về việc ký kết lần này là do Quang Khải gật đầu đồng ý.
Nhưng thật ra khi Ngân Hằng trình bày ý kiến, Quang Khải đã hỏi cô .
“ Em và công ty này có quan hệ gì”
Một công ty lớn như của bọn họ, nếu muốn họp tác thì cần một công ty tương xứng hơn, chứ không phải một công ty chỉ có một chút tiếng tăm và vài ba nhân lực như thế. Ngân Hằng biết, cho nên để có thể được Quang Khải chấp nhận, cô không chút che giấu đáp:
“ Đó là công ty của ba em”
Cho nên có thể nói, để có thể có được hợp đồng này, cô đã lợi dụng quan hệ giữa cô và Quang Khải mà ra.
– Em cứ về đọc kỹ hợp đồng này đi, nếu thấy được thì ký tên đóng dấu, hai công ty chúng ta chính thức ký kết hợp đồng với nhau.
Ngân Quỳnh nghe Ngân Hằng nói, có chút tin tưởng bèn hỏi:
– Chị nghĩ em làm được không?
– Được, chị tin em làm được. Vì em là em gái của chị – Ngân Hằng nắm tay Ngân Quỳnh vỗ nhẹ vào tay cô nói.
Ngân Quỳnh không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy, Ngân Hằng vẫn lập lại lời nói này, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong khóe mắt cô, cô ngước nhìn Ngân Hằng nghẹn ngào nói:
– Chị, em thật sự không xứng đáng đâu. 6 năm qua, em chưa từng đi tìm chị, chưa từng dò la tin tức của chị và Gia Bảo. Chẳng lẽ chị không hận em sao, không oán trách em sao.
– Có – Ngân Hằng nhìn sâu vào mắt cô đáp.
Ngân Quỳnh giật mình kinh ngạc đưa mắt nhìn Ngân hằng, môi mím chặt đến tái nhợt.
– Nhưng có một sự thật không thay đổi, em là em gái của chị, mãi mãi là em gái của chị – Ngân Hằng khẽ nói rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngân Quỳnh, thái độ dịu dàng đầy yêu thương.
Ngân Quỳnh nắm lấy tay Ngân Hằng bật khóc lớn hơn, lớn đến nỗi mọi người trong quán đều chú ý, mặc dù họ đã chọn một góc cực kỳ yên ắng.
– Chị không biết đâu, từ khi ba mất đến giờ, em chưa từng dám đối mắt với chị, em chọn cách thờ ơ xa lánh chị. Thậm chị khi quay về biết chị và Gia Bảo bị đuổi đi, em cũng không dám đến tìm hai người.
– Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Mà cho dù lúc đó em có ở nhà thì sao, em cũng không thể nào lay chuyển ý của mẹ em đâu – Ngân Hằng hiểu rõ đây không phải lỗi của Ngân Quỳnh.
– Chị không hiểu đâu – Ngân uỳnh lắc đầu khóc ràn rụa – Chị không hiểu đâu….Em là một đứa xấu xa, một đứa xấu xa …em không xứng đáng nhận sự yêu thương của chị, hoàn toàn không xứng đáng….
Ngân Quỳnh đứng bật dậy vừa chạy vừa khóc lao ra ngoài trong sự hốt hoảng của Ngân Hằng. Trong lòng Ngân Hằng có một cái gì thôi thúc, chuyện gì đã xảy ra?
Lâm Phong ngồi nhìn ông nội đang nằm trên giường bệnh trong lòng ngổn ngang vô cùng. Thật sự không phải cậu muốn chọc tức ông nội như thế.
7 năm ra đi, chưa từng một lần quay về, cậu biết ông nội rất tức giận, nhưng lần nào đối mặt hay gọi điện, ông nội chỉ quan tâm xem cậu sống thế nào, có quen không, dặn dò cậu phải biết tự chăm sóc bản thân, chứ chưa từng một lời trách mắng. Lâm Phong biết ông nội yêu thương mình rất nhiều.
7 năm, cậu không dám đối mặt với những đau khổ trong tình yêu nên chọn cách chạy trốn. Khi trở về, cậu dùng hết quyết tâm của mình muốn lần nữa tìm lại cảm giác năm nào, muốn thử lần nữa đối mặt với nỗi đau. Chỉ cần trong lòng cô còn có cậu, vậy thì cậu sẽ lập tức quên đi những thứ đau khổ kia, để nắm bắt hạnh phúc hiện tại. Chỉ có điều hiện tại đối với cậu quá khủng khiếp.
“…Anh đang nói chuyện cứ như thể tôi bỏ rơi anh vậy. Lâm Phong tôi nói cho anh biết, tôi đúng như anh nói, là một cô gái đam mê vật chất. Thậm chí chấp nhận bán thân cho đàn ông chỉ vì tiền. Nhưng ít ra tôi không phải là kẻ thất hứa như anh, một kẻ vì quyền lợi của mình mà ra nước ngoài. Sau đó lại trở về đây nói những lời này lời nọ, cứ như thể mình là kẻ bị tổn thương”
Câu nói của Ngân Hằng đã dập tắt hết mọi hy vọng ở lại nơi này của cậu.
Cô nói: cô đam mê vật chất. Cô còn nói: Chấp nhận bán thân cho đàn ông vì tiền. Cô nói anh là kẻ thất hứa. Cô vừa cho cậu thấy bản chất thật con người cô, vừa đổ hết mọi tội lỗi năm xưa lên người cậu. Ngân Hằng hiện tại, cùng một người đan ông khác ở chung, cậu còn hy vọng gì nữa cơ chứ.
Cho nên lần nữa, cậu dứt khoát ra đi. Chạy trốn quá khứ đau buồn kia, quên đi người con gái khiến cậu vừa yêu vừa hận kia.
Đang mãi suy nghĩ, ngón tay và mi mắt của ông nội bỗng động đậy, Lâm Phong bèn bật dạy nhìn ông nổi vui mừng nói:
– Ông nội, ông tỉnh lại rồi.
– Con đã ở đây suốt đêm sao?
Lâm Phong gật đầu.
– Con không đi mỹ sao?
– Con xin lỗi vì đã làm ông nội buồn. Con biết mình đã sai rồi, con quyết định ở lại đây phụ giúp cho gia đình. Mong ông nội tha thứ và chấp nhận con.
Ông nội Lâm Phong nghe vậy thì mừng rỡ, đưa đôi tay già nua yếu ớt vỗ về bàn tay cậu nói:
– Được, chỉ cần con chịu ở lại là được rồi.
– Ông nội, con muốn là người đứng ra thực hiện dự án bệnh viện lần này có được hay không?
Ông nội Lâm Phong nghe cậu hỏi thì nheo mắt nhìn cậu, mấy ngày trước, Minh Nhật cũng vừa yêu cầu ông cho cậu ta thực hiện. Trong lòng quả thật có chút khó xử vô cùng. Nhưng Lâm Phong vì việc năm xưa mà bỏ đi biền biệt 7 năm. Ông cảm thấy có lỗi vô cùng, cho nên vẫn có lòng áy náy. Bây giờ xem như ông chuộc lỗi cho Lâm Phong.
– Được không ông nội – Lâm Phong khèn giọng, ánh mắt tha thiết cầu xin.
– Được. Vậy thì tất cả giao cho con – Ông nội Lâm Phong không nghĩ nhiều nữa, bèn gật đầu, hiện tại ông chỉ muốn cậu ở lại bên cạnh mà thôi, cho nên muốn chìu ý cậu một lần.
– Xoảng…..
– Binh….
– Bốp ….
Tiếng đập , tiếng đỡ vỡ vang lên ầm ĩ ở một căn nhà lầu 2 tầng, tuy không lớn lắm, nhưng nội thất bên trong thì khiến người ghen tỵ.
– Con bình tĩnh lại đi. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ còn cách là im lặng chờ thời cơ mà thôi – Ba nuôi Minh Nhật khẽ cười khuyên can cậu tiếp tục đập vỡ đồ đạc bên trong nhà mình.
– Thời cơ…haha….con đợi thời cơ này hết mấy năm rồi vậy mà cái thằng khốn đó vừa trở về là nẫng tay trên cái dự án này – Minh Nhật tức giận, mặt đỏ tía tai ghiến răng nói – Cái ông già đó, bao nhiêu năm nay, ở trước mặt ông ta con luôn luôn cúi đầu vâng dạ, không dám làm sai dù chỉ một lần. Vậy mà ông ta chỉ xem trọng thằng khốn đó, căn bản không xem con là cháu của ông ta. Thằng khốn đó vừa bảo ở lại liền dâng hai tay bản hợp đồng mà con đã năn nỉ hết lời.
– Được rồi, con đó. Ba đã dạy con bao nhiêu lần rồi. Đối mặt với nguy hiểm khó khăn phải luôn luôn điềm tĩnh. Con xem, hiện nay ba đã từ một anh công nhân quèn, cuồi cùng cũng đã trở thành giám đốc rồi đó thôi. Đó là do ba luôn biết tự kiềm chế bản thân, khôn ngoan cố gắng leo lên từng bậc thang một. Con bị nó cướp mất dự án lần này thì đã sao nào, chúng ta có thể cướp lại từ tay nó mà. Ba sẽ nghĩ cách giúp con, con cứ yên tâm.
Minh Nhật ngã người xuống sofa bày ra vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. Cậu quay đầu nhìn ba nuôi của mình khẽ nói:
– Ba, con cám ơn ba. Nếu không có ba nhắc nhở, chắc là con không thể nào có thể bắt bọn họ trả giá được. Từ nay con nghe lời ba, bình tĩnh kiềm chế tâm trạng của mình. Nhất định không để cho bọn họ được sống tốt – Minh Nhật bỗng đưa ánh mắt nhìn xa xăm, trong lòng có chút lửa giận, lại như có một sự mất mát tổn thương.
– Yên tâm đi, ba nhất định đứng về phía con.
Ông ta nhìn Minh Nhật cầm chai rượu đắc tiền lên tu một hơi dài thì nhếch môi cười. Ông ta nhất định giúp Minh Nhật giành lại tất cả bằng mọi giá, mọi thủ đoạn, rồi sau đó….càng nghĩ, ông ta càng khoái trí.
– Ngân Quỳnh, mình ở đây – Hạ Huyền quẩy ta réo gọi Ngân Quỳnh khi thấy cô đang bước vào cửa.
Ngân Quỳnh nhìn thấy Hạ Huyền, cô cười ngượng rồi bước đến bên bàn Hạ Huyền ngồi xuống. Hạ Huyền thấy vậy bèn bắt đầu nói:
– Sao rồi, mấy năm nay, bạn sống tốt không?
– Vẫn bình thường – Ngân Quỳnh thờ ơ đáp – Còn bạn?
– Vẫn vậy. Mấy năm nay mình nhớ bạn lắm, đáng tiếc là không thể về gặp bạn được – Hạ Huyền cười giả lả đáp.
– Vậy à – Ngân Quỳnh cười nhạt đáp. Sau khi Lâm Phong ra đi, Hạ Huyền cũng đi học theo cậu ấy, mà không thèm báo cho cô lấy một tiếng.
Thấy sắc mặt Ngân Quỳnh không được vui vẻ, Hạ Huyền mím môi nhìn cô ái ngại:
– Có phải bạn còn giận vì ciệc mình đi mà không một lời chào hay không? Mình xin lỗi, thật ra, lúc đó vì gấp quá cho nên mình mới không kịp từ biệt.
– Không sao.
– Ngân Quỳnh đừng vậy mà, mình xin lỗi bạn. Bạn cũng biết mình xưa nay rất thích Lâm Phong mà. Khi biết cậu ấy ra đi, mình phải năn nỉ mãi, ba mẹ mới chịu cho mình cùng Lâm Phong đi du học. Bạn biết mà, mình chỉ có mình bạn là bạn tốt thôi. Vừa về nước, mình đã tìm bạn ngay rồi.
Ngân Quỳnh nhìn ánh mắt hối lỗi của Hạ Huyền, cô thở dài đáp:
– Thôi bỏ đi. Dù sao chuyện cũng đã qua.
Hạ Huyền thấy ánh mắt của Ngân Quỳnh dịu lại bèn lôi trong túi ra một món quà đưa cho Ngân QUỳnh.
– Cái này là quà hối lỗi của mình, mong bạn tha thứ cho mình.
Ngân Quỳnh cười khẽ cầm lấy món quà trên tay Hạ Huyền, hạ Huyền bèn giục cô:
– Mở ra xem đi.
Ngân Quỳnh bèn mở ra xem thứ bên trong, đó là một sợi dây truyền có mặt rất đẹp.
– Thích không?
– Đẹp lắm. Cám ơn bạn .
– Đừng khách sáo – Hạ Huyền xua tay bảo.
Im lặng một chút, Hạ Huyền giả vờ hỏi:
– Chị của bạn thế nào rồi? Đã có người yêu chưa?
Ngân Quỳnh tắt ngay nụ cười trên môi, cô nhíu mày nhìn Hạ Huyền, hóa ra không phải muốn tìm cô mà là muốn dò la tin tức của Ngân Hằng. Xem ra Lâm Phong đã trở về rồi, trong lòng vẫn nhớ tới Ngân Hằng, cho nên Hạ Huyền mới lo sợ như thế. Cô nhìn Hạ Huyền với ánh mắt khinh bỉ, năm xưa đã vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy. Cô hối hận vì đã làm bạn với Hạ Huyền. Cô bèn đứng bậy dạy nhìn Hạ Huyền nói:
– Xin lỗi, mình có việc bận mình phải đi ngay bây giờ. Món quà của bạn lớn quá, mình không dám nhận.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, nhưng trái tim không ngừng run rẩy. Lâm Phong đã trở về, vậy thì sự việc năm xưa cũng sắp được làm rõ. Cô nhất định phải nói rõ với Ngân Hằng, nhất định phải kể lại hết mọi chuyện. Nhất định không để cho Hạ Huyền lần nữa phá hoại tình cảm của hai người bọn họ được.
Người giúp việc theo giờ của Quang Khải hôm nay xin nghỉ, vì vậy Ngân Hằng đến nhà giúp anh nấu cơm. Quang Khải nhìn dáng vẻ nấu cơm của Ngân Hằng bèn cười nói:
– Hay là anh tìm cớ cho người giúp việc nghỉ việc nhỉ.
Ngân Hằng không hiểu ý của Quang Khải, cô quay đầu nhìn anh, hơi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Qaung Khải cười cười bước đến ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô rồi thỏ thẻ :
– Cảm giác này thật là thích.
Ngân Hằng bị Quang Khải ôm bất chợt, toàn thân cô cứng lại, nhưng vẫn ráng nở nụ cười với Quang Khải. Tay cầm dao của cô đang thái quả cà chua hơi run một chút. Cô hiểu ý Quang Khải nói gì qua cái ôm nhẹ này. Cô cười cười đáp
– Vậy cũng hay. Mỗi ngày em sẽ sang đây nấu cơm cho anh ăn.
– Vậy thì phiền phức lắm. Tốt nhất là em chuyển sang đây ở luôn đi.
– Em nghĩ để sang năm đi – Ngân Hằng dừng tay khẽ đáp.
– Tại sao? – Quang Khải nhìn chằm chằm vào mặt cô không chớp mắt.
– Gia Bảo vừa mới vào năm học mới. Chuyển đến đây sẽ rất xa trường. Sang năm sau, em sẽ tìm một trường ở gần đây chuyển Gia Bảo đến đó. Rồi chuyển đến đây luôn – Cô trầm mặc một lúc rồi nói.
– Được rồi, đến lúc đó rồi tính – Quang Khải buông cô ra rồi ngồi xuống ghế gần đó.
Ngân Hằng lén lén thở nhẹ rồi tiếp tục cắt quả cà chua bày lên trên dĩa. Nhanh chóng dọn bàn ăn cơm. Đang ăn cơm, Quang Khải chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi:
– Chuyện bên công ty gia đình em thế nào rồi?
– Em gái em vẫn chưa đồng ý – Ngân Hằng cắn môi một chút rồi đáp.
– Cứ từ từ để cô ấy suy nghĩ kỹ – Quang Khải quan tâm nói – Dù sao cũng vẫn chưa tiến hành khởi công mà.
– Cám ơn anh – Cô nhìn Quang Khải đầy cảm kích. Dù cô đã nói rõ ra mọi chuyện, nhưng Quang Khải vẫn không truy hỏi ngọn nguồn sự việc. Điều này khiến cô biết ơn anh ta rất nhiều.
Quang Khải từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu xanh mở ra đặt lên bàn, sau đó đẩy nhẹ về phía cô, nhìn cô nói:
– Chiếc nhẫn này anh mua từ 3 năm trước. Nhưng vì em vẫn chưa học xong nên anh vẫn chưa dám ngỏ lời. Hai năm vừa qua, anh để em phát triển sự nghiệp nên vẫn chưa dám ngỏ lời. Gần đây mẹ anh đã nhắc khéo chuyện anh cần cưới vợ.
– Nhưng mẹ anh…..
– Mẹ anh bảo, chuyện cưới vợ tùy anh quyết định, và anh cũng chưa từng vì mẹ phản đối mà thay đổi ý định của mình. Người cưới vợ là anh
Quang Khải đáp xong thì nhìn cô, Ngân Hằng cũng bối rối nhìn Quang Khải. Quang Khải bèn lên tiếng hỏi:
– Em có đồng ý làm vợ anh không?
Ngân Hằng biết, cô đã không còn sự lựa chọn nữa, sau bao nhiêu ân tình mà cô đã nợ Quang Khải. Và niềm hy vọng duy nhất của cô cũng đã tiêu tan, tình yêu trong lòng cô cũng như con thuyền chòng chềnh trước gió. Cô đã không còn mong đợi điều gì hơn nữa.
Ngân Hằng cầm chiếc hộp lên rồi tháo chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Cô xăm soi chiếc nhẫn một hồi lâu rồi khẽ cười nhìn Quang Khải bảo:
– Anh cũng tinh mắt thật, lựa đúng kiểu dáng mà em thích nhất. Mau đeo vào xem có vừa hay không.
Quang Khải bị hành động nhìn xăm xoi của Ngân Hằng làm lo âu, nghe cô nói vậy thì ngẩng người ra sau đó vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Ngân Hằng, rồi nắm lấy tay cô, vuốt nhẹ những ngón tay của cô. Từ từ lồng chiếc nhẫn vào bàn tay cô, chiếc nhẫn vừa khít.
Chiếc nhẫn lồng vào tay cô cũng giống như một sợi dây buộc chặt trái tim cô, miệng vẫn nở nụ cười tươi, nhưng lòng cô nặng trĩu. Tựa như những chiếc là vàng khô rời cây, đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, bỗng bị một cơn gió mạnh thổi vèo qua, khiến nó chao đảo rồi gãy lìa, rách nát.
Quang Khải bỗng nhiên nắm lấy tay Ngân Hằng, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp vô cùng:
– Em vẫn còn cơ hội suy nghĩ lại. Anh không muốn ngượng ép em. Em hãy suy nghĩ cho thật kỹ một lần nữa. Nếu như ngày hôm nay em vẫn chưa chịu thay đổi quyết định của mình thì ngày mai dù em hối hận đến thế nào. Anh cũng buộc chặt em bên cạnh anh. Không cho em có cơ hội thoát khỏi anh đâu.
Ngân Hằng nhìn ánh mắt phức tạp khó dò của Quang Khải, cô biết có nhiều sự việc anh biết nhưng không hỏi cô cho rỏ, nhất là truyện của Lâm Phong. Hôm nay anh đột ngột cầu hôn cô thế này thì xem ra anh đã sắp đặt hết cả, Chị giúp việc xin nghỉ là giả, muốn ăn cơm nhà là giả, mục đích thật sự là màn cầu hôn này.
Quang Khải biết tính cô, nên thay vì một lời cầu hôn ở một nhà hàng lãng mạn nào đó, anh lại chọn ở nhà mình. Cũng một phần sợ cô từ chối, nên chọn cách cầu hôn này. Ngân Hằng khẽ thở dài, cô nhìn Quang Khải khẽ nói:
– Phụ nữ chỉ cần người đàn ông có thể che chở cho mình những lúc hoạn nạn khó khăn nhất. Vào lúc em lâm vào bế tắc, chính anh đã giơ tay ra kéo em thoát khỏi vực sâu. Tuy rằng lúc đó anh giúp em là vì nhìn em giống như bạn gái cũ đã mất của anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, anh đã chăm sóc cho hai chị em em rất chu đáo. Chẳng những cho em tiếp tục ăn học, còn cho em tiền chữa bệnh cho Gia Bảo. Ơn của anh đối với em sâu nặng vô cùng. Dù dùng cả đời mình, em cũng chưa chắc báo được. Nhưng em chỉ sợ rằng anh xem em như chị ấy mà thôi, em không muốn mình mãi mãi là hình bóng của chị ấy.
Quang Khải cũng không ngờ Ngân Hằng lại nghĩ như vậy, nèm cúp mắt buồn bã nói:
– Đã từ lâu trong mắt anh chỉ có hình bóng em.
– Vậy thì em nhận lời.
Ngân Hằng đeo trên tay chiếc nhẫn mà Quang Khải đã cầu hôn cô đến làm việc khiến mọi người trầm trồ bàn tán xôn xao.
– Mọi người nói xem, đó có phải nhẫn đính hôn hay chỉ là nhẫn kiểu mà thôi.
– Chắc là nhẫn đính hôn rồi. Lúc sáng có nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta, sắc mặt hồng hào vui vẻ vô cùng. Xem ra đã ngỏ lời và trưởng phòng đã đồng ý rồi.
– Mọi người mau góp tiền đi là vừa.
Cả đám người đang bàn tán xôn xao việc nên tặng quà gì chúc mừng cho hai người thì Ngân Quỳnh bước vào. Cô ho khẽ báo hiện sự xuất hiện của mình, khiến mọi người giật mình.
– Xin hỏi. Chị Ngân Hằng có ở đây không ạ? – Ngân Quỳnh nhìn họ lịch sự hỏi.
Ngọc Liên nhận ra Ngân Quỳnh, cô bèn bước đến bảo.
– Trưởng phòng của bọn em đang ở trong phòng, chị cứ vào trong đi ạ.
– Cám ơn – Ngân Quỳnh khẽ cúi đầu chào, rồi bước đi về hướng tay chỉ của Ngọc Liên.
– Nè, không thông báo mà đã chỉ người ta vào phòng làm việc của chị ấy. Không sợ chí Hằng la à.
– Có khi nào là đánh ghen không? Tranh giành tổng giám đốc chúng ta ấy. Biết đâu hay tin Tổng giám đốc cầu hôn với chị Ngân Hằng nên đến đây làm lớn chuyện – Một người đoàn mò theo cách nhiều chuyện, muốn có tuồng kịch để xem.
Ngọc Liên liền lườm mấy người nhiều chuyện này một cái rồi mắng.
– Nói bậy nói bạ không hà. Có biết chị gái xinh đẹp kia là ai không? Chị ấy là em gái của chị Ngân Hằng đó.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc, vì từ trước đến giờ có biết Ngân Hằng có một người em trai 12 tuổi, nhưng chưa từng gnhe nói có một cô em gái lớn thế này.
Ngân Quỳnh đi đến trước cửa phòng Ngân hằng khẽ đưa tay gõ cửa.
– Vào đi – Ngân Hằng không ngẩng đầu mà đáp.
Ngân Quỳnh mở cửa bước vào đúng lúc Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt hai chị em họ gặp nhau. Giống như những người xa nhau lâu lắm, đến nỗi cảm xúc bị nghẹn lại . Thật lâu Ngân Quỳnh mới bước đến trước mặt Ngân Hằng, lấy bản hợp đồng mà Ngân Hằng đã chuyển đến cho cô, đặt xuống trước mặt Ngân Hằng.
– Em biết, chị muốn giúp đỡ em và công ty. Nhưng em không xứng đáng. Nếu chị nghe xong những lời sau đây của em, mà vẫn muốn giúp đỡ em, em sẽ đồng ý với chị.
Ngân Hằng đứng bê kia góc đường nhìn thấy Lâm Phong và Hạ Huyền cùng nhau bước ra khỏi nhà cậu,Hạ Huyền ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Phong không buông. Mặc dù vẻ mặt của Lâm Phong vô cùng khó chịu, nhưng cũng không đẩy Hạ Huyền ra. Trái tim Ngân Hằng bỗng trở nen buồn bã vô cùng, cô ngồi xuống một bồn hoa bên vệ đường, vẻ thẩn thờ như người mất hồn.
Những lời trách của Lâm Phong ngày nào vang vọng bên tai cô. “ Cô là một cô gái đam mê vật chất” Ngân hằng khẽ bật cười khi nhớ lại lời trách này. Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống bên dưới.
Hóa ra cô chờ đợi 7 năm, oán hận 7 năm, thì Lâm Phong cũng như thế. Hóa ra năm xưa, không phải là Lâm Phong không đến mà là họ lỡ hẹn với nhau. Hóa ra ngời cuối cùng không đến chỗ hẹn lại là cô.
Đau quá. Ngân Hằng cảm thấy đau vô cùng, tim như bị thắt lại. 7 năm qua, cô mang theo niềm hy vọng gặp lại, cũng mang theo sự oán trách vì bị phụ bạc. Cho đến khi Ngân Quỳnh tìm gặp cô.
– Chị, em có lỗi với chị rất nhiều – Ngân Quỳnh mếu máo khóc ân hận vì lỗi lầm năm xưa của mình.
Lúc đó, cô không hiểu Ngân Quỳnh nói gì, nên chỉ đưa mắt nhìn. Sau đó, cô cho rằng Ngân Quỳnh ân hận vì chuyện cô và Gia Bảo bị đuổi đi, nên từ tốn đáp:
– Chị đã nói rồi, chuyện năm đó, chị không hề trách em. Dù em có ở nhà thì cũng khó lòng thay đổi được bất cứ điều gì đâu.
– Không phải chuyện đó – Ngân Quỳnh lắc đầu đáp, nước mắt vẫn khong ngừng rơi trên gương mặt đầy đau buồn của cô.
– Vậy thì là chuyện gì? – Ngân Hằng có chút khó hiểu, quả hật cô không thấy Ngân Quỳnh đã làm gì có lỗi với cô cả.
Ngân Quỳnh bỗng khụy người sập xuống đất khiến cô kinh nạc vô cùng. Ngân Hằng đứng bât dậy đi đến bên Ngân Quỳnh, hố hoảng nói:
– Được rồi, có gì từ từ nói. Em mau đứng dậy đi.
– Không, chị ơi. Hãy để em quỳ ở đây, hãy để em được nói ra hết sự thật tội lỗi của mình – Ngân Quỳnh kiên quyết lắc đầu không chịu đứng dậy.
Ngân Hằng đành phải đưa mắt nhìn cô chờ đợi. Ngân Quỳnh bèn kể lạ trong nghẹn ngào.
– Năm xưa là do em ích kỷ, là do em chỉ biết lo cho bản thân mình. Là do em yếu hèn ích kỷ cho nên mới hại chị đau khổ biết bao nhiêu năm qua. Năm đó khi hay gia đình tên Hào nhất quyết bắt gia đình ta phải đền tiền hoặc gả chị cho con trai họ,em quả thậ rất lo lắng cho chị. Em biết hắn là một tên khốn, một kẻ xấu xa, nếu chị phải gả cho hắn, thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào hạnh phúc. Cho nên khi chị nhờ em đưa thư cho Lâm Phong muốn cùng cậu ấy cao bay xa chạy, em đã thật lòng giúp chị, em cầu mong cho chị có thể chạy thoát. Nhưng sau đó, em nghe mẹ nói, công ty không thể trụ vững nếu không gã chị đi, bởi vì không có tiền thì công ty sẽ phá sản, nói không chừng sẽ ngồi tù. Mà gia đình tên Hào chỉ cần một đứa con gái để chăm sóc và làm vợ cho hắn ta. Cho nên em nghĩ nếu chị đi rồi, bọn họ đến làm giữ thì sao? Có khi nào họ sẽ bắt em thay thế chị, gã cho tên Hào hay không? Nghĩ đến đây, em vô cùng sơ hãi. Em không muốn, một chút cũng không muố gã cho tên Hào.
Ngân Quỳnh đau khổ nhìn Ngân Hằng, cô khẽ lau nước mắt rồi tiếp tục nói:
– Lúc đi đưa thư cho chị, em đã đấu tranh dữ dội với chính bản thân mình. Với chính sự ích kỷ của bản hân mình. Nữa muốn chị có thể đi tìm một tương lai hạnh phúc cho bản thân, nữa lại khôg muốn chị rời đi. Nhưng mà em không thể không giúp chị, cho nên vẫn đều dặn gửi thư đi và nhạn thư cho chị. Nhưng cuối cùng em đã chọn sự ích kỷ cho bản thân.
Cánh tay Ngân Hằng từ từ buông lỏng khỏi người Ngân Quỳnh. Cho nhìn Ngân Quỳnh với ánh mắt phức tạp. Cô lạnh giọng hỏi:
– Rồi sao nữa.
– Lúc đó, lá thư Lâm Phong hẹn ngày giờ cùng trốn đi do Bảo Trâm đưa cho em. Cô ấy cũng nói rõ là ngày 26 sẽ là ngày cùng nhau giúp cho chị và Lâm Phong trốn đi. Trên đường về em gặp Hạ Huyền, cô ấ đã rủ em đi uống nước. Sau đó em đi tolet , Hạ Huyền đã lúc túi của em và thấy bức thư của Lâm Phong gửi cho chị. Lúc đó em đã đi ra à tận mắt thấy cô ấy sửa cái gì đó trên lá thư, em rất muón chạy ra trách mắng bạn ấy, nhưng không hiểu vì sao chân em không chịu bươc đi mà cứ đúng yên như thế cho đến khi Hạ Huyền bỏ lá thư trở lại vào trong túi. Có lẽ lúc đó sự ích kỷ bùng lên trong em, có lẽ từ lâu em mong muốn có người ngăn chặn sự ra đi của chị với Lâm Phong, cho nên mới để yên cho hạ Huyền sửa lá thư như thế.
Sắc mặt Ngân Hằng tái nhợt, cô buông thỏng cánh tay xuống, cả người như vừa bị lấy đi linh hồn, khong gian bỗng im lặng đến đáng sợ, chi có tiếng khóc đầy ân hận của Ngân Quỳnh mà thôi.
Mãi thật lâu sau đó, Ngân Hằng mới lên tiếng hỏi:
– Có phải Hạ Huyền đã sửa số 6 thành số 8. Ngày 26 lại trở thành ngày 28 có đúng không?
Ngân Quỳnh ôm mặt gật đầu. Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dốc, cô như bị ai đó đán vào lòng ngực, đau đến không thỏ được.
– Chị em biết mình khong đủ tư cách, nhưng em xin chị hãy tha lỗi cho em. Bao nhiều năm qua, em sống trong hối hận dày vò. Chỉ vi sự ích kỷ của bản thân mà em đã khiến chị khổ sở biết bao nhiêu. Em đã rất ân hận trong đám tang của ba, có lẽ ba nhắm mắt vì nghĩ cuối cùng chị cũng được hạnh phúc. Là chính em đã hủy hoại hạnh phúc của chị, ba biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cho nên em không dám đối mặt với chị, em xa cách chị, em hổ thẹn với lương tâm của chính mình. Đã như vậy, chị còn vì em mà đi thi đại học thay. Chị ơi,em hối hận lắm, em có lỗi với chị lắm.
Trước sự thật mà Ngân Quỳnh vừa thú nhận, Ngân Hằng giống như người rơi vào khoảng không vô trọng lượng, cứ rơi, cứ rơi mà chẳng biết khi nào dừng, cô lạnh lùng buông một câu.
– Em di về đi.
Ngân Hằng cũng không biết từ khi nào, cô đã chạy đến đây rồi. Căn nhà không thay đổi nhiều lắm, vẫn giồng như năm nào khi cô buóc chân vào đây. Chỉ có điều, người bên trong đã không còn chờ cô như cũ.
Ngân hằng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô biét rằng sự thật này mình phải chôn giấu mãi mãi. Bởi cô sợ, một khi Lâm Phong biết được, cậu sẽ nhất định không rời cô mà ra đi. Còn Quang Khải, anh đã cho cô cơ hội lựa chọn, chỉ tiếc rằng cơ hội đến quá muộn khiến cô không chọn lựa được, chắc chắn , Quang Khải sẽ không buông cô ra. Mà cô đã nợ anh quá nhiều, dù muốn cũng không thể rời anh đi.
Sự thật này quả thật quá đau khổ.
Ngân hằng cười khổ chấp nhận cay đắng lần nữa đến với mình, cô chỉ tham lam mong ước một điều:” Trong trái tim Lâm Phong vẫn chứa bóng hình cô, giống như hình ảnh Lâm Phong mãi mãi ngự trị trong cô”
Ngân Quỳnh rời khỏi công ty của Ngân Hằng, cô đi về trong tình trạng vô hồn, từng mảng ký ức hiện về trong đầu cô.
– Mẹ….- Ngân Quỳnh cũng bất mãn khi nghe mẹ mình nói hét lên phản đối – Sao mẹ lại yêu cầu kì quái như vậy chứ.
– Mẹ làm như vậy vì con thôi – Bà Kim Lương quắt mắt đáp.
– Con không cần. Nếu con không thi đậu đại học được thì con sẽ học cao đẳng hay trung học là được mà. Sao lại phải làm ra những chuyện phải hổ thẹn như thế chứ.
– Không được, công ty nhà mình, mai này sẽ do con tiếp quản. Là một giám đốc, ít nhất con cũng cầm cái bằng Đại học trên tay thì nhân viên mới nể phục chứ – Bà Kim Lương ngọt nhẹ khuyên lơn.
– Còn chị Ngân Hằng mà, chị ấy quản lí chắc chắn sẽ tốt hơn con – Ngân Quỳnh bèn đáp.
– Ngân Hằng không được, nó đừng hòng bước chân vào cái công ty đó – Ba Kim Lương nói với giọng hằn học.
– Mẹ, Ngân Hằng cũng là con của ba mà – Ngân Quỳnh phẫn nộ nói.
– Vậy thì sao. Nó là con của ông ấy với người đàn bà đó, chứ không phải là con của mẹ. Nó có tư cách gì để làm trong công ty chứ , công ty này là mẹ phải vất vả lắm mới giành lấy được. Mẹ không ngu dại gì mà cho anh em nó .
– Như vậy, có phải là mẹ đuổi Ngân Hằng cùng Gia Bảo đi vì mục đích này đúng không? Mục đích là không muốn ai tranh giành tài sản với mẹ đúng không? Chứ không phải như lời mẹ nói là Ngân Hằng chôm tiền của mẹ rồi dắt Gia Bảo trốn đi đúng không – Ngân Quỳnh gần như đứng không vững khi phát hiện ra sự thật này.
Cô không ngờ mẹ mình lại nham hiểm đến thế. Lúc đó, cô ngủ quên ên không thể tham dự kì thi đại học, cô đã buồn rầu rất nhiều, mẹ cô đã an ủi, bảo đã đặt cho cô một chuyến du lịch và khuyên cô đi chơi cho đỡ buồn. Khi cô về, cô không thấy Ngân Hằng và Gia Bảo đâu nữa. Cô đã chạy đi hỏi bà Kim Lương, thì mẹ cô đã nói:
“ Mẹ không biết, hôm kia mẹ đi đám cưới trở về thì đã không còn thấy hai chị em nó đâu nữa. Vào phòng thì phát hiện tủ tiền đã bị trộm, cả vòng vàng nữ trang cũng biến mất. Mẹ định đi báo công an, nhưng nghĩ tình ba con nên không báo. Coi như đó là tài sản chia cho hai chị em nó, chúng ta không cần phải nhìn mặt hai chị em nó nữa”
Dù không tin Ngân Hằng lại đi trộm tiền của mẹ mình, nhưng lúc đó, cô chọn cách tin lời mẹ. Cô thà rằng Ngân Hằng trộm tiền rồi đi tìm một cuộc sống khác, tốt đẹp hơn là sống trong căn nhà này.
Cô đã mong như thứ, cô đã tin như thế….bởi vì cô không đủ can đảm đối mặt với Ngân Hằng. Bởi vì cô đã hành động xấu xa như thế.
Giờ đây cô mới biết , hóa ra không phải như thế.
Nếu như không có giấy báo trúng tuyển gửi về cho cô. Cô sẽ không biết được sự thật kinh khủng như thế này. Hóa ra hôm đó, không phải vì học bài quá khuya, không phải vì quá lao lực lại gặp áp lực thi cử mà cô ngủ quên đến mức không dậy nổi. Cô còn nhớ, bà Kim Lương mẹ cô đã pha cho cô một ly sữa, bảo cô uống để lấy sức học bài. Nhưng khi uống xong thì cô bắt đầu buồn ngủ. Cô nghĩ rằng, cũng nên ngủ để giữ tinh thần, nào ngờ ngủ một giấc tới trưa như thế. Thì ra mẹ cô đã bỏ thuốc ngủ vào ly sữa để cô ngủ mê man và Ngân Hằng phải thay cô đi thi.
Thật không ngờ mẹ cô lại có thể sắp đặt chu đáo đến như thế, để Ngân Hằng đi thi thay cô mà không hề bị lộ. Cuối cùng thì cô, một kẻ ngủ quên lại có thể thì đậu đại học. Cô cầm tờ giấy báo trúng tuyển trên tay vò nát nó, khẽ cười như điên.
Đúng là một sự thật cay đắng vô cùng.
Cuối cùng Ngân Quỳnh nhận ra, chính là cô, chính là sự tồn tại của cô đã hại Ngân Hằng. Nếu cô không sinh ra đời, thì mẹ cô sẽ không có cớ ép ba cô phải ở bên bà, nếu không phải là cô, Ngân Hằng sẽ không phải chịu nhiều cay đắng đến thế. Nếu không phải là cô ích kỷ, Ngân Hằng đã có thể hạnh phúc bên cạnh Lâm Phong, nếu không phải là cô, người nhận giấy báo trúng tuyển là Ngân hằng.
Suốt từng ấy năm, không ngày nào cô không hối hận, không dằn vặt lương tâm. Đôi khi cô muốn đi tìm Ngân Hằng nói ra sự thật để lương tâm không cắn rứt nữa, nhưng đã không còn tin tức gì nữa. Bạn bè Ngân hằng thì cô chỉ biết mặt mà không biết nhà. Mà cô cũng sợ mình không đủ can đảm đối mặt với Ngân hằng.
Giờ đây, khi cô đủ can đảm nói ra tất cả mọi việc rồi, nhưng cô phát hiện ra, lương tâm của cô không vì thế mà bớt ray rứt. Hơn nữa, còn làm tình cảm chị em rạn nứt đến nỗi không cách gì hàn gắn được.
Cô biết, dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm của cô với Ngân Hằng. Cô cảm thấy tuyệt vọng với lỗi lầm của mình, cô muốn chuộc tội, nhưng chỉ có cái chết mới khiến cô chuộc hết mọi lỗi lầm.
Ngân Quỳnh quay đầu nhìn dòng xe cô đang chạy trên đường, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng. Cô từng bước tiến lên phía trước, từng bước một cho đến khi cô rơi xuống lòng đường, một chiếc xe đang lao tới.
– Ké ttttttttt……….- Tiếng thắng xe vang dội làm náo động cả một góc đường.
Tất cả mọi phương tiện dường như bất động đếu ngó về nơi tạo ra âm thanh kinh hoàng đó.
Chỉ thấy Ngân Quỳnh ngã xuống lòng lề đường bất tỉnh, sau đó là sự hoảng hốt lao ra khỏi xe của người tài xế.
– Này cô ơi….
Một người ngồi ở ghế sau cũng bước xuống, quan sát Ngân Quỳnh.
– Giám đốc, không phải lỗi của tọi đâu, là tự nhiên cô ấy lao ra đầu xe thôi. Này cô ơi – Người tài xế hoảng hốt giải thích rồi lay người Ngân Quỳnh. Gương mặt ngân Quỳnh trước cái lay của người đó, đã đập vào mắt người bước xuống kia, người đó nhận ra cô bèn kêu lên hoảng hốt:
– Ngân Quỳnh.
Trong bênh viện, bác sĩ đang xem xét cho Ngân Quỳnh, lát sau quay sang nói:
– Chỉ bị trấn động nhẹ thôi, tạm thời ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh lại.
– Cám ơn bác sĩ – Người đó trầm giọng nói.
Bác sĩ đi ra, thấy người tài xế mặt mày tác mét đứng ở đó bèn nói:
– Xong chuyện rồi, cậu về nhà đi. Không có việc gì nữa.
– Cám ơn giám đốc, cám ơn giác đốc không đuổi việc. Tôi còn mẹ già và con thơ.
Người đó chỉ phát tay bảo đi. Người tài xế vội vàng ra về. Ngay lúc đó Ngân Quỳnh tỉnh dậy, cô nhìn thấy người đó thì giật mình gọi khẽ:
– Minh Nhật, anh về rồi à.
– Uhm …..Em đi đâu mà như người mất hồn vậy. Sao lại lao ra đầu xe của anh.
– Em vừa đi gặp Ngân hằng về.
Ngân Hằng lê bước với tâm trạng đau buồn vô cùng. Sự thật cuối cùng đã được phơi bày ra. Cả hai người đều không có lỗi, mà là bị người ta chia rẻ để rồi oán trách nhau.
Giờ đây, cả hai người không thể ở bên nhau được nữa rồi.
Bỗng một dấu chân người đứng chăn trước mặt cô, Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên , cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp, bèn hốt hoảng gọi:
– Minh Nhật.
Minh Nhật không nói không không rằng giang tay ôm lấy cô vào lòng.
Ngân Hằng hơi bất ngờ, nhưng vẫn muốn đưa tay đẩy Minh Nhật ra thì cậu đã nói khẽ bên tai cô, hai tay vòng tay siết chặt tay cô hơn.
– Đừng, một chút thôi. Chỉ một chút thôi. Hãy để cho anh được cảm nhận hơi ấm của em.
Ngân Hằng yên lặng đứng yên để cho Minh Nhật ôm lấy mình. Lát sau Minh Nhật từ từ buông Ngân Hằng ra, cậu nhìn gương mặt cô một lúc rồi mới nói:
– Tại sao lại cắt đứt liên lạc như thế. Có biết bao nhiêu năm nay không có ngày nào anh không nhớ em hay không?
– Minh Nhật….
– Đừng nói gì hết – Minh Nhật ngăn lời Ngân Hằng, cậu nắm lấy tay của cô khẽ nói – Lần này anh sẽ không nghe lời em nói nữa. Em cứ chờ xem, anh sẽ khiến cho những người làm em đau khổ phải hối hận.
Minh Nhật nói xong thì ôm lấy Ngân Hằng lần nữa sau đó buông tay quay người bỏ đi. Trong lòng Ngân Hằng đột nhiên có một linh cảm đáng sợ, linh cảm khiến toàn thân cô phát run. Dường như Minh Nhật đang có một âm mưu nào đó, âm mưu này có khi nào sẽ khiến cho Lâm Phong khổ sở hay không? Nghĩ đến điều này, cả người Ngân Hằng run lên bần bật, cô không muốn, thật sự không muốn Lâm Phong bị bất kì tổn thương nào nữa. Cô càng không muốn Minh Nhật vì cô mà có hành động nông nỗi nào đó.
– Minh Nhật – Ngân Hằng cố gắng gọi tên khi Minh Nhật đã đi được một lúc.
Minh Nhật quay đầu lại nhìn cô, Ngân Hằng từng bước tiến đến Minh Nhật, cô đưa tay về phía mInh Nhật, nắm lấy tay cậu siết chặt, ánh mắt cầu khẩn nhìn cậu nói:
– Dừng lại đi có được không?
– Dừng lại…- Minh Nhật nói với giọng khó chịu – Nếu anh dừng lại thì những đau khổ của chúng ta trong những năm qua thì sao.
– Bỏ đi. Điều đã qua rồi.
– Qua rồi, em sẽ quên được sao. Em có thể quên được Lâm Phong hay không? – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng với ánh mắt vừa đau buồn vừa khinh thường, cậu cười nhạt nói – Nếu em có thể quên được hắn ta, anh sẽ buông tay.
Một câu của Minh Nhật đúng là đánh vào điểm trí mạng của Ngân Hằng. Cô quả thật làm không được, không thể làm được.
7 năm rồi, cô đã từng nghĩ mọi truyện rồi sẽ qua, quá khứ rồi cũng phai nhạt, từ từ cô cũng có thể quên đi Lâm Phong. Nhưng hóa ra, cài qua đi chỉ là thời gian mà thôi, còn tất cả mọi thứ đều tồn tại trong tim cô.
Cánh tay giữ lấy tay Minh Nhật từ từ buông lỏng sau đó rơi xuống. Ngân Hằng đứng im lặng, ánh mắt đau buồn tuyệt vọng vô cùng.
– Em không làm được. Vậy anh cũng không làm được. Cho nên những người đó đều phải trả giá.
Minh Nhật gằn giọng nói một câu rồi xoay lưng bỏ đi, Ngân Hằng cũng không thể giữa lại được nữa, thù hận trong lòng của Minh Nhật quá sâu, thật khó làm Minh Nhật xoay chuyển lòng mình.
Lâm Phong ngồi nhìn ly rượu trên tay thật lâu, cậu khẽ bật cười cay đắng , rồi lắc nhẹ mấy cái. Rượu trong ly chao đảo, sau đó bị cậu uống cạn một hơi.
Cậu tự mắng mình là quá ngu ngốc. Vì sao lại đi đến đó, vì sao bước chân lại không nghe lời mà đi đến đó. Để rồi….
Lâm Phong đặt ly rượu xuống bàn cái cạch, mạnh đến nỗi ly rượu trên tay cậu nứt ra, tức giận, cậu đưa tay gạt phăng nó xuống khỏi mặt bàn, rồi chộp lấy chai rượu cứ thế mà uống một hơi. Chỉ mong cơn say có thể khiến cậu quên đi hình ảnh đó.
7 năm trước, chỉ vì một lời hứa hẹn mà cậu trốn khỏi nhà, đứng chờ đợi dưới gốc cây một mình, một bước cũng chẳng dám rời đi. Lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, chỉ còn lại ánh sao và những cơn gió lạnh nặng nề thổi tới. Giống như muốn cuốn trôi của tâm tình nhiệt huyết lúc rời đi của cậu.
Ngân Hằng không đến.
Mặc cho lời hẹn của họ, mặc cho cậu chờ đợi hàng tiếng đồng hồ, mặc cho sự lo lắng thắt từng đoạn ruột. Nửa muốn đi tìm, nữa lại sợ cô đến, hai người sẽ không gặp được nhau. Cậu lo lắng, có thể cô đã xảy ra chuyện gì nên mới không đến được.
Cuối cùng thì người đến lại là ba mẹ cậu. Họ cho người lôi bắt cậu về nhà. Nhưng điều khiến Lâm Phong đau lòng nhất là khi mẹ cậu nói: Chính Ngân Hằng đã thông báo địa điểm hai người hẹn gặp nhau để bà đến rước cậu về. Bà còn nói, Ngân Hằng chấp nhận điều kiện thay cô ấy trả nợ của ba mẹ cậu.
Điều này có nghĩa là, cô đã bán tình yêu của họ để đổi lấy tiền, dùng vật chất để đổi lấy tình cảm của bản thân.
Nhưng cậu không tin, cậu thật sự muốn đi tìm Ngân Hằng để hỏi cho rõ. Nhưng cậu bị ba mẹ giam giữ trong phòng, chờ hai ngày sau sẽ lên đường đi du học. Cậu lúc đó tuyệt vọng vô cùng, nhưng dù cầu xin van nài thế nào, mẹ và mọi người vẫn nhất quyết bắt cậu phải đi, không cho cậu đi ra ngoài.
Chính lúc đó cậu đã phải quỳ xuống cầu xin chị Lâm Tịnh giúp mình, chỉ cần cho cậu đi tìm Ngân Hằng hỏi lí do vì sao cô không đến là được. Chị Lâm Tịnh cuối cùng cũng chịu gật đầu hứa giúp cậu thoát thân lúc trên đường đi ra sân bay.
Cậu chờ mãi chờ mãi, thời gian như trêu đùa cậu, từng giờ từng phút từng giây đều trôi qua thật chậm. Cứ như thêu đốt ruột gan cậu trong thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Cuối cùng thì cũng đến ngày ra sân bay, cậu cố tình đòi đi xe cùng chị Lâm Tịnh, tỏ vẻ giận dỗi với ba mẹ cậu để hai người họ không nhận ra ý đồ bỏ trốn lần nữa của hai chị em. Họ càng không ngờ là Lâm Tịnh lại đồng ý giúp cậu như thế. Cho nên cuối cùng, cậu nhân cơ hội đèn đỏ mà xuống xe bỏ trốn.
Chạy và chỉ biết chạy đến nhà Ngân Hằng tìm gặp cô trong mưa gió. Cả người cậu không có gì cả, ngay cả một đồng cậu cũng không có, cho nên dù hai chân gần như rã rời, cổ họng khô khốc, cậu vẫn cố sức chạy đi tìm cô trước khi bị ba mẹ bắt giữ lại.
Cuối cùng, cậu đã có thể đến được nhà cô, nhưng đập vào mắt cậu là cảnh Ngân Hằng ôm lấy Minh Nhật cầu xin hãy đưa cô ấy đi, hãy đưa cô ấy thoát khỏi nơi chốn địa ngục này.
Mặt đất dưới chân cậu sụp đổ, sức lực trong người đã không còn nữa, cuối cùng cậu gục ngã dưới cơn mưa tầm tã, lặng lẽ nhìn hai người kia ôm nhau.
Lòng cậu đau đớn vô cùng, lời mẹ cậu, lời Minh Nhật đã vang vọng bên tai cậu. Ngân Hằng vì vật chất, cuối cùng cũng vất bỏ cậu, vất bỏ lời hứa hẹn, vất bỏ tình yêu của hai người. Cả nước mắt, cậu cũng không thể rơi được nữa. Lòng cậu như đã chết từ giây phút đó.
Ba mẹ cũng tìm thấy cậu, họ và những người khác xúm nhau kéo cậu đi lên xe. Đưa cậu lên máy bay bay sang mỹ ngay lập tức. Cậu cũng không buồn phản kháng, cũng không còn sức phản kháng.
Cậu tưởng đâu sẽ hận cô mãi mãi, sẽ sỉ nhục chà đạp cô khi gặp lại. Nhưng rồi cậu phát hiện, cậu không làm được, không đủ nhẫn tâm, cậu mềm lòng trước ánh mắt, giọng hát của cô.
Dù bị cô lần nữa từ chối, nhưng vẫn không ngăn được bước chân đi đến nhà cô. Nhưng đó là sự ngốc nghếch nhất đời cậu, bởi lần nữa cậu nhìn thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết. Thậm chí Ngân hằng còn đuổi theo nắm lấy tay Minh Nhật. Vậy là đủ lắm rồi, một chút hy vọng dù nhỏ nhoi cũng không còn nữa rồi.
Lâm Phong đứng bật dậy, cậu đập nát chai rượu, muốn tình yêu trong lòng cũng như chai rượu kia vỡ nát, mãi mãi không thể nào hàn gắn lại được.
– Đã chuẩn bị xong hết chưa? Hôm nay là ngày chính thức ký hợp đồng nhận thầu công trình đó – Quang Khải nhìn mọi người trong phòng hợp với ánh mắt nhắc nhở.
– Chúng tôi đã chuẩn bị xong.
– Tốt – Quang Khải gật đầu với vẻ hài lòng, rồi quay sang nhìn Ngân Hằng – Em cùng đi với mọi người luôn đi.
– Em…chẳng phải bản thiết kế đã được chấp thuận rồi hay sao? – Ngân Hằng hơi ngạc nhiên vì Quang Khải lại bảo cô đi theo, bởi từ xưa đến giờ, đàn ông thường ký hợp đồng trên bàn nhậu, mà cô lại không thích chịu được mùi nia rượu qua nhiều.
– Nghe nói lần này người tiếp quản công trình là một người khác, cho nên người đó đòi chúng ta phải trình bày lại một chút về bản thiết kế mà chúng ta đã vẽ. Em là kiến trúc sư chính nên phải đi – Quang Khải nhẹ nhàng giải thích rồi nói thêm – Chỉ đi một chút thôi rồi về.
– Em hiểu rồi – Cô đành gật đầu đồng ý
Cả nhóm người trong công ty cô và công ty bên kia đều tập trung đầy đủ trong một phòng tiệc. Ngân Hằng cho rằng lần này cô lại gặp ông Hoàng Nam, ba Lâm Phong, cho nên cô đã chuẩn bị tâm lí để đối đáp với ông. Chỉ tiếc là người bước vào lại không phải là ông ấy.
Quang Khải cũng không ngờ 7 năm trước, anh ta gặp một cậu nhóc tính tình nóng nảy, dù bạn bè đã cố gắng hết sức kìm giữ, nhưng cậu ta vẫn là đánh tên Hào không một chút kiên dè nể mặt.
Quang Khải còn nhớ ánh mắt của Ngân Hằng khi hát bài “ Duyên phận ý trời”, ánh mắt hướng về cậu ta không rời, ánh mắt đầy đau khổ đầy tuyệt vọng, khiến cho giọng hát càng trở nê