--> Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You) - game1s.com
Old school Swatch Watches

Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)

oa khách sạn, người con gái ấy đang cúi người đặt 1 con chuồn chuồn lên đó, nàng lại vận áo len trắng…

Hắn đứng thẫn thờ khi nàng ngước lên. Vẻ hờn dỗi, nàng quay mặt bỏ đi vào trong. Hắn chạy tới cầm lấy cổ tay nàng giữ lại. “Ra đây ngồi, Hoàng đàn cho nghe.”
Chỉ có nàng mới bị hắn đối xử theo kiểu ấy, kiểu của Biển, lúc tàn nhẫn, lúc êm đềm. Bản thân hắn ko hỉêu tại sao mình như thế, nhưng càng ko hiểu sao nàng ko hề phản kháng, chỉ vậy thôi, nàng đã bước theo hắn ra ngồi ở bờ cát, dù vẫn ngậm kín miệng.


43.

Hắn đặt nàng ngồi bên cạnh, và nâng cây đàn lên trước. Tay hắn lướt nhẹ qua các sợi dây đàn. Rồi hắn quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hắn nồng nàn như chưa bao giờ được như thế. Buổi chiều hắn đã uống 3 lon…

“Thích nghe bài gì?” – Hắn hỏi, mắt vẫn nhìn nàng tha thiết. Cái nhìn đó làm nàng sợ, né tránh, và hướng tầm mắt ra xa, nơi ánh trăng chiếu thẳng xuống lòng biển thăm thẳm 1 màu đen huyễn hoặc. “Tùy Hoàng.”

“Nhìn đi đâu thế? Nhìn tôi đây này!” – Hắn dùng tay trái giữ cây đàn, tay phải nâng mặt nàng quay lại. Chỉ 1 phút, nàng đứng phắt dậy, nhìn hắn giận bừng bừng.
“Hoàng thôi đi. Tại sao lại thế hả??” – Hắn có cảm tưởng người con gái này, ko thể làm hại được ai. Ngay cả khi nổi cáu, giọng nàng cũng thanh tao và nhẹ như sương khói. Hắn gãi đầu, cười gàn.

“Xin lỗi, bài Biển cạn nhé. Hảo ngồi xuống đi.” – Hắn có phần cà rỡn, phần sở khanh, phần chân thành. Cái kiểu thằng Hoàng như thế, chẳng cô nương nào có thể chối từ, huống chi là nàng. Với cái nắm tay kéo nhẹ, hắn đã giữ được nàng ngồi lại cạnh bên.

…Ngày xưa biển xanh, đâu như bây giờ, biển thành hoang vắng…
…Tình em quá lớn, sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất…

“Biển như thế, làm sao cạn được.” – Nàng nói thì thầm. Câu nói ngớ ngẩn, ngớ ngẩn y như nàng. Hắn dứt nhịp đàn cuối, đáp nhanh – “Cạn trong tâm tưởng. Hiểu ko?”
“Ko. Với Hảo, biển ko thể cạn được. Như tình yêu của 1 người đối với 1 người…” – Nàng bỗng ngưng câu giữa chừng, thở dài.
“Vậy à?” – Hắn hỏi 1 cách hờ hững, và đặt 1 câu hỏi khác – “Có thể như tình yêu của thằng Long với Hảo, phải ko?”
“Hảo ko biết.” – Gịong nàng cứ trầm đều, ko hiểu nàng đang nghĩ cái gì. Hắn chịu ko nổi, quay sang nhìn nàng xoáy vào tròng mắt đen như thể muốn bơi lặn trong đó. – “Nó yêu Hảo hơn bất cứ thứ gì, Hảo ko biết? Hảo ko biết nó yêu Hảo sao?? Hảo đừng nói rằng ko biết!”

“Biết, Long yêu Hảo. Nhưng tình yêu của Long đối với Hảo, có lớn và rộng, và sâu như biển ko, thì Hảo ko biết.” – Nàng bình tĩnh đáp, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Hắn ngập ngừng 1 giây lát, rồi quay mặt ra biển. Rút 1 điếu thuốc…


44.

“Đừng hút, được ko?” – Nàng lại giở cái điệp khúc của riêng nàng. Hắn cười nửa miệng, lắc đầu. Vừa châm lửa, hắn vừa hỏi, đánh trống lảng chuyện khác – “Giờ này ko ngủ mà làm gì ở đó?”
“Định ngủ thì bị bắt cóc ra đây.”
Hắn phì cười 1 cách thú vị, sặc cả hơi thuốc vừa hút. Nàng cũng khẽ cười…

“Hảo…nhớ Hoàng lắm.” – Nàng chợt buông tiếng khi cả hai chìm vào thinh lặng hơn 5 phút. Hắn quay nhanh sang, cố nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn pha của dãy A khách sạn. Hoặc là nàng đỏ mặt thật, hoặc là hắn đang say, hoặc là ánh đèn vàng đã đánh lừa thị giác, nhưng rõ ràng, mặt nàng ửng hồng xinh như 1 cô gái vừa tỏ tình với bạn trai.
“Nhớ ư…” – Hắn cố nói 1 cái gì đó, nhưng cứ lắp ba lắp bắp. Ko giống hắn chút nào. Tim hắn nhảy cà tưng.

“Đừng nói gì cả, nếu thấy khó khăn quá…” – Nàng cúi mặt– “Ko hiểu tại sao nhớ. Cứ nhớ, thế thôi. Hoàng đừng nghĩ ngợi gì… Chắc nhớ như nhớ 1 người bạn hàng xóm… Vì vậy, hãy coi Hảo là bạn, bạn thân chẳng hạn, đừng trốn tránh Hảo, điều đó làm Hảo thấy khó chịu lắm… ”

“Khoan nào…” – Hắn nghe cả hơi thở mình lẫn nàng đều đập gấp gáp – “Nếu chỉ là 1 nỗi nhớ bình thường như thế, chúng ta đã ko có những cảm giác, mà cả tôi, cả Hảo đang có… Hảo đang run, đúng ko…” – Hắn nuốt nước miếng… “ Tệ thật, tôi cũng vậy.”
“……”
“Hoàng nghĩ, chúng ta đang yêu nhau.”

Ánh mắt 2 người chạm nhau để mở đầu cho 1 cái hôn phớt qua. Hắn chủ động, và nàng ko phản kháng. Nụ hôn nhẹ tựa gió, mát và dịu dàng, nhưng cũng ngắn ngủi, để lại sự lưu luyến khó quên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng trong khoảnh khắc này như vậy.

Họ ngồi cho tới khi bình minh lên.

…Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan..
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.


45.

Nàng ở lại thêm 1 ngày, thì phải về Sài Gòn, kết thúc chuyến du lịch. Hắn còn phải làm cho xong công trình.

Ngày cuối, họ đã dành cho nhau những kỷ niệm khó quên, cùng thả diều, đạp xe đạp đôi, và chơi với sóng biển. Hắn quên cả Long, cả Linh, cả những thứ rối rắm vốn bám víu hắn, ngăn ko cho hắn được hạnh phúc bên nàng. Hắn cũng đã thừa nhận rằng hắn yêu nàng. Phải, tình yêu…


Nàng ra xe, hắn xách hộ cái túi to, chẳng biết có phải nàng đã bỏ vào trong đó hàng chục viên sỏi mà họ đã nhặt để xếp thành hình chiếc thuyền buồm hay ko… Hắn cười 1 mình với suy nghĩ ấy.

“Cười gì vậy?” – Nàng nghiêng đầu thắc mắc.
“À..ko… Hảo cho cái gì vào đây mà nặng quá?” – Hắn chỉ vào cái túi đang xách. Nàng che miệng cười thẹn thùng. – “Chiếc thuyền sỏi ấy mà…”

Thật khó mà tin rằng nàng lại mang nó về thật. Hắn thấy nao lòng kỳ lạ. Trao cái túi cho tên con trai đi cùng nàng, hắn gật đầu chào xã giao.

“Đây là anh Tuấn, anh chú bác với Hảo. Còn đây là Hoàng, bạn em.” – Nàng giới thiệu.
“Anh chú bác?”
“Thế tửơng tôi là bạn trai của Hảo àh??”

Hắn thấy hơi ngượng và gãi đầu… Nàng cười to – “Ko dám, ảnh có vợ chưa cưới rồi!” rồi quay sang hắn “Hảo đi nhé.”
“Ừh.”- Hắn đáp, ngó mông lung.
………

“Lại 1 con nai vàng ngơ ngác?” – Hắn giật thót khi nghe tiếng nói vang lên lanh lảnh bên cạnh.


46.

Ngọc nháy đôi mắt đen láy với hàng mi cong vút nhìn hắn nửa quyến rũ nửa lả lơi. Hắn thiếu chút nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc. Bầu trời bắt đầu đổ nắng gắt gỏng với những làn gió oi bức. Giữ lại trạng thái ổn định, hắn cười nửa miệng. – “Ồ… tiểu thư xuất hiện như Hồ li tinh hén?”

Ngọc véo hắn và ngúyt dài – “Hay nhỉ?? Móc tôi à??” – rồi kéo tay hắn vòng qua tay cô ta, kéo đi thản nhiên như 1 cặp tình nhân. Hắn ko lạ với hành động này của Ngọc, bởi đã quá quen. Nhưng có chút lựng khựng, chân hắn dừng lại và cố rút tay ra. Hắn vốn nghĩ đã chấm dứt day dưa với cô tiểu thư đỏng đảnh này.

“Sao vậy?” – Cô quay lại nhìn – “Làm eo à? Tôi đã đón xe lửa lên đây 1 mình để tìm Hoàng. Tôi ko bận lòng chuyện cô bạn ấy… vì biết Hoàng cũng chỉ đùa cho vui chứ gì…”
“Không.” – Hắn giật hẳn tay ra, vuốt tóc ngược ra sau và bước lên trước – “Cô ấy khác.”
“Cái gì?” – Ngọc cười m** – “Yêu rồi à? Yêu như yêu em Linh? Hay như yêu tôi đây?? …”

Hắn chỉ liếc Ngọc bằng nửa con mắt, rồi quay lưng đi thẳng ko nói thêm lời nào. Được dăm bước, hắn nghe tiếng Ngọc la to phía sau – “Tôi ghét Hoàng!! Tôi vì Hoàng mới lên tận đây…”
Và sau đó là tiếng khóc bật lên. Hắn giật mình ko tin nổi, phải quay lại, và thấy cô nàng đang ngồi xuống ôm mặt rấm rứt. “Chuyện quái gì đây?” – Hắn rủa thầm và buộc lòng bước lùi để dỗ cô gái.

“Thôi nào. Đứng lên và nín đi.”- Hắn xuống giọng – “Tôi có làm gì Ngọc đâu mà lại thế hả?”
“Hoàng..nghĩ Ngọc.. đùa.. à?” – Ngọc nất từng lời – “Ngọc…hic hic..ức lắm… ghen lắm… có lẽ…Ngọc yêu Hoàng thật… hơn Ngọc nghĩ…”

Yêu?
Tình yêu à?
Cô gái này, cô tiểu thư kiêu kỳ đang thú nhận tình yêu dành cho hắn?
Có nên tin?
Nếu thế, thì đã sao?
Hắn chỉ có 1 con tim…và nó, đã thuộc về nàng từ hôm qua rồi.

“Xin lỗi…Ngọc đứng dậy đi.” – Hắn vỗ về và nâng cô dậy. “Chúng ta đi ăn cái gì đó, ok?!”


47.

Nha Trang có nhiều quán café hộp kiểu cách chẳng kém Sài Gòn là mấy. Hắn đưa Ngọc tới 1 trong số đó, và gọi 2 ly trà sữa. Ngọc chớp đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn – “Sao ko hỏi ý Ngọc?”
Hắn chỉ cười, quay mặt ra ngòai cửa sổ, nhìn những người dân Nha Trang đi bộ buổi sáng trở về, cả những khách du lịch đi tắm biển sớm. Có lẽ giờ nàng đã ở trên xe…
“Hoàng có vẻ lạ quá.” – Ngọc buông 1 câu bình phẩm kèm cái thở dài. Trông cô nàng chẳng còn vẻ nào của 1 tiểu thư kiêu kì ngày nào nữa. Hắn vuốt mặt và hỏi – “Lạ chỗ nào?”
“Có lẽ… trong ánh mắt Hoàng, Ngọc nhìn thấy…tình yêu.”

Hắn im lặng, khoanh tay và lại quay ra đường, né tránh 1 sự thực sắp bị lột trần. Bây giờ, hễ ai nhắc tới tình yêu là hắn cứ đau nhói, nhưng lại là 1 nỗi đau rất đỗi ngọt ngào.
…..
Họ ngồi đó thêm khoảng 30 phút thì hắn gọi tính tiền. Vừa đứng dậy, hắn choáng váng đến ko thể trụ nổi, khụy xuống bàn. Ngọc hoảng hồn chồm sang… Hắn ngất đi.

Tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trong bệnh viện, một mùi ê te xộc lên nồng nặc. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hắn đã nghe tiếng Ngọc.

“Hoàng làm sao lại ra như vầy hả”
“Chuyện gì thế? sao Ngọc lại khóc? Sao tôi ở đây?”

Cô bạn ko nói thêm gì, chỉ tiếp tục gục mặt xuống giường tấm tức… Đầu hắn vẫn còn xoay… Hắn cố bước xuống giường, nhưng vị bác sĩ đã kịp xuất hiện để ngăn lại.
“Cậu hãy nghỉ ngơi đi. Tôi có thể gặp người nhà của cậu ko?” – Bác sĩ ôn tồn hỏi nhẹ. Ngọc ngẩng lên, kéo tay ông bác sĩ ra ngoài, thì thầm – “Bác sĩ khoan hãy nói…”

Hắn linh cảm có cái gì đó ko tốt đang xảy ra.
Hắn điện cho anh Cường.

Mười lăm phút sau, anh Cường tới. Hắn bảo anh Cường cứ nhận là anh trai, và yêu cầu anh đi tìm bác sĩ. Mặc dù còn ngỡ ngàng về mọi chuyện, song, anh ấy cũng nghe theo hắn.


48.

Có lẽ con người ta thường ko tin vào định mệnh cho đến 1 ngày mà họ phải đối mặt với trò chơi của số phận. Với cá tính của Hoàng, cả anh Cường lẫn Ngọc đều biết ko thể giấu hắn.

Cậu có máu bầm trong não. Có lẽ do bị chấn thương lúc nào đó, ko để ý kiểm tra kỹ, để lâu làm tụ máu… Bác sĩ nói, nếu tiếp tục có thể máu bầm sẽ loang ra làm tổn thương trí nhớ…Và sẽ làm cậu đột ngột ngất bất kể lúc nào.

Hắn có chết ko?

Tạm thời ko ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng về lâu dài thì rất khó nói.

Tổn thương trí nhớ có nghĩa là…?

Mất đi dần những ký ức.

Mất trí nhớ?

Cũng có thể là như vậy.

Làm sao chữa khỏi?

Phẫu thuật. Nhưng nếu thất bại, cậu sẽ ko còn có cơ hội để mà hối tiếc.

…….
“Cho em được 1 mình.” – Hắn nói với giọng thấp.

Chiều Nha Trang bỗng nhuộm dài 1 màu u uất đến xám xịt.


49.

Chiều tối, hắn lặng lẽ rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng về Sài Gòn.

Hắn đứng trước cửa nhà. Trời vẫn còn tờ mờ sáng. Hắn định gọi cửa, nhưng lại thôi. Thất thần bước chậm quay ra. Ko có xe, hắn đi bộ suốt đến nhà Long. Thằng bạn thân vẫn còn ngái ngủ khi bước ra cửa.

“Mày điên hả? Sao kiếm tao giờ này?” – Long gãi đầu với cái quần tà lỏn và áo thun ba lỗ trên người. Hắn nhìn Long, ko nói 1 hồi, rồi khóac tay- “Mày thay đồ đi với tao chút”
Long vẫn quạu quọ, lầm bầm 1 vài câu, vào trong định rửa mặt thì mới sực nhớ lẽ ra giờ này thằng Hoàng đang ở Nha Trang. Nó làm gì lại về đây? Quay phắt lại nhìn hắn, Long hỏi lớn – “Sao mày về đây gấp thế Hảo có chuyện à?”

Hắn cười , cười 1 cách chua chát. Nếu là lúc bình thường, có lẽ hắn đã cho thằng Long 1 cú đấm cho bỏ thói trọng sắc khinh bạn. Nhưng lúc này, hắn để lộ 1 vẻ chán nản như ko thể còn chán nản hơn được nữa.

“Tao đến bó tay với mày. Cô ta chẳng sao cả.”



Café Sài Gòn , có lẽ khác với Nha Trang vì có Long. Hắn bỗng nhận ra hình như hắn quý Long hơn hắn tưởng. Nhìn thằng bạn cho cái muỗng đường vào quậy nhè nhẹ và thở phì phào, hắn nghĩ lỡ mà mình quên nó thì sao… Cái kiểu như thằng Long, nếu cho làm lại từ đầu chắc hắn ko chơi thân đến vậy. Khác hẳn với hắn. Nó tình cảm, dễ xao động và nhiều lúc lộn xộn ghê gớm.

“Nhớ cái lần tao với mày trốn học gặp nhau ko?” – Hắn hỏi.
“Hả? Ờ…” - Long có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Anh chàng quậy nhẹ cái muỗng và thở ra khói.
“Tao đã nghĩ, sao ở đời lại có thằng ngu như mày” – Hắn cười khì khì – “Đã trốn học mà còn dặn tụi kia gọi khi điểm danh. Haha…”

Long dừng tay, ngẩng lên với đôi mắt hình viên đạn nhìn hắn – “Mày ngu thì có!! Ko dặn lỡ điểm danh thì tao bị cấm thi sao? Bà cô đó ác số 1…”
“Rồi cuối cùng mày cũng bị cấm thi…… vì thằng đó nó gọi cho mày trong lớp bị bắt gặp.” – Hắn lại cười ha hả.
“Ừ, cái thằng đó nó còn ngu hơn tao!” – Long nói xong, chợt nhớ sao tự nhận mình ngu, và chịu ko nổi bung ra cười.

Tiếng cười của cả hai phá tan bầu ko khí trầm tư của quán café buổi sớm.


50.

“Tao thà ko tồn tại chứ ko thể quên những gì đã có.”

Hắn buột miệng nói khi điếu thuốc hút gần tàn. Long đã tỉnh táo, và lúc này bắt đầu nhận ra có cái gì khác lạ trong hắn. “Mày nói quái gì vậy, Hòang?” – Long hỏi giật ngược. Hắn ngó Long, nhăn răng cừơi – “Tao nói nhảm”.
Đôi mắt Long nheo lại, kéo vai hắn và quyết tra ra ngọn ngành. Nhưng hắn đánh trống lảng thành công.

“Tao gặp Hảo ở Nha Trang. Hảo có nhắc mày.”

Long như người bị dị ứng, vừa nghe nhắc tới chữ Hảo, là tay chân và giọng nói cứ chẳng ra làm sao. “Gì? Nhắc tao á? Nhắc sao??” Nhưng, có lẽ chính hắn cũng ko nghĩ rằng mình cũng…ko bình thường khi nhắc đến nàng. Hắn ko còn hiểu nổi bản thân.

“Tao hỏi thiệt, mày chọn ai, tao, hay Hảo?” – Câu hỏi hắn muốn hỏi nhất, và lúc này, hắn nghĩ hắn nên tranh thủ cơ hội.
Long đi từ cú shock này, sang tới cú shock khác, nhìn gương mặt chưng hửng của Long đến thấy tội. Để lấy bình tĩnh, Long cầm ly café lên ực 1 cái…

“Sao phải chọn? Mày có khùng ko?” – Long cố gạt đi câu trả lời – “Mày đừng nói mày yêu thầm tao.”
“Ko, tao ko yêu mày, có là gay cũng ko yêu mày. Mày chẳng có gì hấp dẫn cả.” – Hắn vẫn có tinh thần đùa, dù trong lòng phải nuốt nghẹn câu nói ko thể bật ra – “Tao yêu Hảo”.
“Vậy thì ok, mà sao mày hôm nay kỳ quá?” – Long ko giấu nỗi lo lắng. Mãi một hồi Long mới để ý, sao thằng Hoàng nó chẳng uống miếng nào, mắt cứ hướng về xa xăm. Bất chợt, anh nghĩ ko lẽ, nó đã yêu người mà anh cũng yêu?

Nếu vậy thì sao?

Hoàng trứơc giờ luôn coi tình yêu là 1 thứ phương tiện trang trí cho cuộc sống. Nó có Linh, nhưng vẫn điềm nhiên ve vãn Ngọc, hay thậm chí là 1 cô gái nào đó bắt mắt. Nếu bây giờ nó bảo là nó yêu Hảo, có nên tin hay ko? Thật bất hạnh cho Hảo nếu phải……

Ring…

Chuông điện thoại của hắn reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Long. Cả hắn cũng như vừa được kéo về thực tại.

“Alo?…Uh…Ở Sài Gòn. Ko sao đâu. Bye.”


51.

Sau khi chia tay Long ở nhà nó, hắn về nhà. Buổi cơm chiều đã lâu lắm rồi hắn ko ngồi ăn cùng với họ. Ba, mẹ kế, và bé Vy. Hắn có cảm giác hình như mình được đẩy về quá khứ.

Hắn gắp cho bà 1 miếng thịt kho. Trong cái ngỡ ngàng của 3 người kia.

“Sao vậy?”- Hắn hỏi 1 cách bình thản – “Lạ sao? Má ko ăn thịt được à?”

Người phụ nữ ngoài 40 có vẻ cảm động thực sự, môi bà mấp máy nhưng ko thành tiếng. Khóe mắt rưng đỏ. Bé Vy chìa cái chén cơm ra trước mặt hắn – “cho em với!”
Hắn buông đũa xuống bàn, thay vì gắp cho nó 1 miếng khác, hắn xoa đầu nó. Cười hiền chưa từng thấy. “Tối nay đi ăn kem ko? Tao dắt đi.”
Con bé Vy làm như vừa được ông Bụt cho quà, mắt nó sáng rạng rỡ. Tự nhiên hắn thấy tiếc sao hồi đó mình nhận ra như thế này đã là hạnh phúc?

“Em ko ăn kem, em thích ăn bánh bông lan hà!” – Nó nũng nịu, nhưng ba chữ “bánh bông lan” xốc óc hắn như thể khiêu khích. Hắn nổi quạu bất tử - “Dẹp đi! Ko ăn thì thôi, nhiều chuyện” – rồi bỏ vô phòng nằm 1 đống.
…………

Hắn cũng muốn ăn bánh bông lan. Thứ bánh ko ở đâu bán, Đức Phát, Kinh Đô , Hỷ Lâm Môn…đều ko có. Hắn ngồi dậy, mặc chiếc áo thun vào đi ra cổng. Bé Vy học bài ở phòng khách, mắt nó vẫn đậm vẻ hờn dỗi.

“Tao đi mua bánh bông lan cho mày!”
…………………

Đứng trước cửa nhà nàng, hắn ko thể nhấn nổi nút chuông. Hắn dựa tường, rút 1 điếu thuốc và cứ đứng đó mãi.Cho đến khi ba nàng đi về bắt gặp, hắn vội dụi tắt lửa và lễ độ cúi chào. “Tìm Hảo à?” – Ông nhẹ nhàng hỏi.
Hắn khẽ gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay – “Dạ thôi, cũng ko quan trọng gì. Con về ạh.”

Hắn đi như chạy, ko dám quay lưng lại. Thấy mình ko phải là mình. Hèn nhát.


52.

Hắn nằm bẹp dí ở nhà suốt 2 ngày.

“Hòang, em có nhà ko?” – Tiếng gọi vang vọng giữa trưa cứ chói chang. Hắn lờ mờ ngồi dậy, đầu quay vòng. Hắn bắt đầu nhớ tới bi kịch của mình. Mai có lẽ hắn ghé bệnh viện coi sao…

Chị Nguyệt cười tươi ở ngòai cổng nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn cũng cười. Với hắn mà nói, chị Nguyệt như chị ruột vậy. Hồi bé khi mới dọn tới đây, chiều thứ bảy nào chị cũng mua bánh canh cho hắn ăn. Mỗi khi giận ba hay má, hắn thường kiếm chị. Chị đẹp trong lành lắm… Nếu mà hắn bằng hoặc lớn hơn chị, có lẽ hắn đã yêu chị cũng ko chừng.

“Mặt em xanh quá, có sao ko?” – Nét mặt chị lo lắng. Hắn kéo cổng để chị vào – “Ngủ nhiều nên thế.”
……

Chị đến gửi cho hắn 1 tấm thiệp cưới. Khá bất ngờ, nhưng hắn cũng thấy mừng cho chị. Hình như, chị đã 26?..

“Anh nào có phước thế?” – Hắn nhìn vào tờ thiệp hồng. Ngày kia.
“Em làm phụ rể giúp chị nhé? Anh ấy ko có nhiều bạn bè… Mà chị cũng muốn em…” – Chị tỏ ra ngần ngại, đưa tay vén tóc ra sau và cột lại, chị tiếp – “Được ko…?”

Lời đề nghị làm hắn thấy buồn cười, cái thằng như hắn mà làm phụ rể cho ai? Hắn cứ cười khằng khặc, nhưng nhìn vẻ mặt chị ra chiều nghiêm túc, hắn cố kiềm lại, hỏi 1 câu khác “THế ai là phụ dâu?”

Chị Nguyệt ngập ngừng giây lát, rồi nháy mắt – “Hôm đó thì biết..”

Hỏi vậy chứ hắn cũng đoán ra. Chị có đứa em gái nhỏ hơn hắn 3 tuổi, cũng xinh. Nào giờ chị luôn thích cặp đôi 2 đứa. Nhưng hắn ko muốn đùa với cô bé, ít ra, vì đó là em gái chị. Và kiểu như cô ấy, ko hợp với hắn…


53.

Hắn tranh thủ buổi sáng ghé bệnh viện. Chụp X-Quang và CT não.

“Cậu đã biết tình trạng của mình rồi phải ko?” – Ông bác sĩ hỏi e dè. Hắn gật đầu – “Rồi.”

“Cậu có muốn phẫu thuật ko?” – Vị bác sĩ ko hề tỏ ra vòng vo. Hắn vuốt mặt – “Bao nhiêu phần trăm thành công?”

“15%” – Bác sĩ tựa đầu vào ghế, trầm tư. Hắn ngước mặt lên trần thở sâu. “Ok, cháu mổ”

…………

Hắn đi thẳng ra ngòai phòng thủ tục, điền 1 lô 1 lốc các giấy tờ. Ở các mục Thân nhân, hắn đều ghi Ko cha, ko mẹ. Đến đoạn “Sẽ liên lạc cho ai nếu tử vong? (Bắt buộc)” – Hắn dừng bút thẫn thờ 1 lúc lâu. Rồi hắn viết – “Thanh Long”

“Có lẽ tao đã quá tàn nhẫn với mày phải ko Long?”- Nghĩ đến cái việc thằng Long nhận tin đó, chắc nó chịu ko nổi. Hắn, xóa đi - và thay vào chữ “Yến Ngọc” và kèm theo số điện thoại. Dù sao thì cô ta đã biết mọi chuyện.

“Tuần sau cậu tới đóng viện phí và chi phí phẫu thuật. Nhập viện trước 5 ngày mới mổ.” – Cô y tá dặn dò. Hắn cho cái tấm giấy hẹn vào túi quần, và bắt đầu thấy căng thẳng. Hình như hắn đang sợ…

Hắn gọi Linh.


“Anh ko ra đó nữa à?” – Linh hơi khó khăn để mở miệng hỏi. Càng lúc, Linh càng thấy hắn xa cô. Ánh mắt người ấy cứ lang thang ở đâu đó. Linh thấy lòng xót xa và nuối tiếc vô hạn.
“Chắc ko.” – Hắn nhìn Linh cố như say đắm mà lại chẳng hề để tâm – “Em còn yêu anh ko vậy?”

Câu hỏi đột ngột làm Linh hoang mang. Yêu ư? Dĩ nhiên. Nhưng…

“Khó trả lời vậy sao?” – Hắn cười gàn dở. Lôi trong túi ra 1 cái kẹp tóc – “Tặng em, quà chia tay.”


54.

Linh ném về phía chíếc kẹp bằng 1 ánh nhìn chua chát. Chia tay? Cô đã dự định sẽ nghe câu này từ lâu rồi, nhưng ko ngờ nó sớm và thẳng thừng như thế. Linh ứa nước mắt ko kìm được.

“Đừng khóc.” – Hắn cố gặng nên từng chữ 1 cách bình thản – “Anh đang giải thóat cho em đó, ngốc ạh.” Và nở nụ cười nhăn răng. Linh càng đau đớn hơn…”Sao anh có thể cười?” – Linh cầm chiếc kẹp. “Cô ấy làm anh yêu đến như vậy à?”

Hắn ko trả lời, cũng ko có phản ứng. Đơn giản, ko phải vì nàng mà hắn chia tay Linh. Hắn chỉ muốn để Linh tự do, để Linh yêu 1 người khác, sẽ hạnh phúc hơn. Và vì hắn ko chắc mình sẽ sống…15% là quá thấp cho 1 người con gái gửi gắm số phận cho người bạn trai của mình…

Nhưng hơn tất cả, Linh có thể đã đúng. Hắn yêu nàng chứ ko phải cô. Cứ để Linh nghĩ như thế thì sẽ tốt hơn. Hắn đã ko xin lỗi, dù hắn thấy mình có lỗi với Linh nhiều nhất.

“Em chỉ mong anh hạnh phúc.” Linh nói 1 câu sáo rỗng. Có thực muốn thế hay ko, chỉ mình cô biết. Nhưng nói câu ấy lúc này, chỉ làm cho hắn thấy nhạt nhẽo và chán chường. Cuộc tình của họ bắt đầu có đoạn kết ko đẹp đẽ..

…………
“Ey, mày quen lại nhỏ Ngọc hả?” – Long hỏi khi hắn đang ăn đũa mì xào giòn.
“Sao hỏi vậy?”
“Cô ta tìm tao để hỏi mày. Vẻ gấp gáp lắm” – Long trả lời – “Tao sợ mày ko muốn gặp nên nói ko biết.”

Hắn quàng cổ Long, cười khà – “Giỏi, thế mới là bạn tao chứ!” Long nháy mắt và uống ngụm bia 333. Nó vẫn hồn nhiên như thế, mà thực ra thì nó có biết gì đâu. Hắn thấy tiếc cho Long, lỡ mà…, chắc gì nó có thằng bạn nào tốt như hắn. (!!)

“Mày suy tư gì vậy?” – Long lại hỏi, lúc nào, nó cũng hỏi. Hắn đánh trống lảng “Ey, tao sắp làm phụ rể đó!”

“Vậy hả?” – Long xô hắn ra – “Ai cho mày làm sớm dzị? Tao định cho mày làm rể phụ cho tao, đám cưới tao với Hảo! Hahahha!” – Tiếng cười của Long sảng khoái như Cocacola! hắn cười buồn hiu… “Chắc ko có cơ hội đâu.”

Long ko nghe thấy, nó chắc còn đang mơ đến cái đám cưới kỳ diệu đó của nó.


55.

Lần đầu tiên, hắn khóac lên người bộ đồ vest chỉnh tề với sơ mi trắng và cà vạt đỏ bên trong. Con bé Vy há hốc mồm khi nhìn thấy anh trai, cứ như nó vừa…chứng kiến cảnh cô bé lọ lem hóa thành công chúa…

“Quá đẹp trai phải ko?”-Hắn ngắm mình trước gương và hỏi con bé. Nó cười khúc khích và khẽ gật đầu – “Anh cho em đi theo với”.
“Ở nhà đi, có ai mời mày đâu.” – Hắn hạ giọng an ủi – “Anh thấy có món nào ngon sẽ đem về cho cưng.”

Bé Vy nghe chữ “anh” và chữ “cưng” còn shock hơn ban nãy, hai mắt nó hiện rõ 2 dấu chấm hỏi về ông anh đang cười toe trước mặt, điều gì làm ổng trở nên…tuyệt vời như vậy. Nó còn thầm nhủ, sau này lấy chồng sẽ chọn 1 người như…anh Hoàng của nó lúc này đây. Nó cười tít mắt và ôm chầm lấy hắn – “Anh dễ thương quá!”

Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy xúc động khủng khiếp.
……

Khi có mặt ở nhà hàng sớm hơn giờ đón khách, hắn như choáng váng khi nhìn thấy…thiên thần trong bộ đầm trắng – phụ dâu. Hắn chưa bao giờ nghĩ số phận lại đẩy họ lại bên nhau theo cách như thế này. Mà ko, ko phải số phận.

“Chị thấy hai đứa xứng lắm.”- Cô dâu Nguyệt rỉ tai khi nhìn thấy bộ mặt xanh như tàu lá của hắn – “Hảo đẹp thật, phải ko?”

Hắn chết lặng và ko nói được gì. Có lẽ như nàng cũng thế.
……

Suốt buổi tiệc, vì là rể phụ nên hắn chạy đi chạy lại suốt, lúc thì tiếp khách, lúc giúp chú rể, tìm cách này, xách cái kia…Và nàng thì cũng chẳng rảnh rang gì hơn. Cả hai ko nói, ko chào nhau, cứ như 2 người xa lạ.

Người khách cuối cùng rồi cũng ra về.

Hắn cảm thấy chóng mặt, quang cảnh trước mắt lao chao. Hắn chống tay vào cột, nhắm mắt lại để lấy thăng bằng.

“Hoàng ổn chứ?” - Giọng nói nhẹ nhàng ấy khẽ khàng hỏi.


56.

Hắn ngước lên và lắc đầu – “Ko sao”. Khi hắn còn định hỏi điều gì thêm, thì chị Nguyệt đã kéo cả hai ra để cùng chụp ảnh kỷ niệm.

“Một, hai… ba!” – Ông thợ bấm máy. Đèn sáng lóa.

“Hai đứa chụp với nhau 1 tấm nha!” – CHú rể hiền lành đề nghị. Hắn ái ngại, nàng càng rụt rè hơn. Ông thợ tỏ ra vội vã, hối gấp – “Cô cậu đứng sát vào nhanh đi!”

Tách. Và họ có 1 bức ảnh sát bên nhau. Đó là lấn cuối cùng, hắn gặp nàng.

………

Bức ảnh đó ko tình cảm được như thằng Long đã có với nàng. Nhưng nó ko gượng ép, ít nhất là trên khuôn mặt của cô gái – 1 vẻ hạnh phúc được thay thế. Nàng có vẻ như đang cười.

Hắn chợt mỉm cười thích thú.
“Ai vậy? Bạn gái à?” – Chị y tá hỏi khi ghi vào sổ bệnh án – “Xinh nhỉ!”
Hắn giật mình lật đật nhét tấm ảnh vào quyển sổ, nhăn răng – “Xinh sao bằng chị!” và câu nói làm chị ấy cười vui vẻ thay cho cái vẻ cau có thường thấy. Phụ nữ luôn thích được khen.

“Bác sĩ nói ngày mai mổ được rồi. Cậu chuẩn bị tinh thần nhé.”
………
Hắn giở quyển sổ ra, tiếp tục đặt bút viết. Hắn viết thư, cái việc mà hắn chưa bao giờ làm và trước đây chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ làm. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng viết được gì nhiều… Vài dòng là đã thấy sến như con hến rồi.

Mà nếu ko viết, thì lại thấy sao sao.


57.

Ngọc mang vào tùm lum thứ trái cây bánh ngọt, sữa rồi truyện tranh, máy chơi điện tử như …nuôi chồng cô ta vậy. Hắn ngán ngẩm gối tay dưới đầu – “Thôi mai mổ rồi, mấy thứ này đem vô làm chi!!”

“Mổ xong cũng phải nằm dưỡng chứ!” – Cô nàng cong môi. Hắn bỗng hối hận sao đề tên Ngọc vào tờ khai làm chi… Mà có ai biết bệnh viện lại liên lạc với cô ta đâu.

“Mổ xong có khi vào nhà xác chứ nằm đây cái gì!” – Hắn cười khà khà. Ko hiểu sao mình có thể bình thản như thế. Cô bạn bắt đầu lo lắng và căng thẳng. – “Hoàng thôi đi, nói gở ko àh.” – rồi hỏi sang chuyện khác, tránh cảm giác khủng hoảng đang đến – “Ko nói cho cô ấy sao?”

“Ai?” – Hắn hỏi, tỏ ra ko hiểu.

Ngọc định hỏi là 1 người khác, nhưng rồi, cô né đi – “Em Linh, rồi còn ba Hòang, Long nữa…Giấu họ hết sao?”
“Ừ. Cho họ biết làm gì.”- Hắn thở dài - “Họ phải nơm nớp lo sợ, rồi lại cũng sẽ như Ngọc, kéo vào đây ngồi nhìn tôi như thế này.”

“Nhưng thường thì những lúc này, người ta cần có người mình yêu bên cạnh.”- Giọng Ngọc lạc hẳn, xa xăm, diệu vợi. Hắn cười buồn đưa tay vò đầu rồi cạp 1 miếng táo.

60. ( Phần cuối )

Ngọc gọi cho tôi lúc gần 12h đêm. Tôi thực sự hoang mang khi nhìn thấy số cô ấy. Tôi thấy sợ, 1 cảm giác bất an tràn ngập mà ko biết tại sao.

“Hảo đến bệnh viện Chợ Rẫy, phòng Phẫu thuật liền được ko?” – Gịong cô ấy run rẩy, thở gấp. Tôi ko hỏi được điều gì, cô ấy đã dập máy. Tôi có cảm giác ***g ngực mình vỡ ra, như ko thể đập thêm 1 nhịp nào. Tôi lén ba mẹ, khóac chiếc áo len và dắt xe ra ngoài.

……

Trước mặt tôi, Ngọc – 1 cô bạn kiêu kỳ hay liếc nhìn người khác bằng phân nửa lòng tôn trọng – đang co ro và nước mắt cứ tuôn liên tục. Tôi đưa bàn tay trái lên ngực để giữ bình tĩnh, linh cảm hình như…người đang ở trong kia là ….

“Hòang…?” – Tôi mở lời khổ sở vì bản thân cũng ko thở nổi. Ngọc gật đầu.

Chúng tôi ngồi cạnh bên nhau, ko nói. Bởi chúng tôi vốn ko hợp nhau, ko cùng 1 loại con gái. Ngọc mạnh mẽ, táo bạo và quyến rũ trong khi tôi nhút nhát, kiệm lời. Mà cũng có thể đó ko hẳn là 1 lý do. Cả hai đều quá bất ổn. Tôi như ko còn biết đến điều gì khác, chờ và chờ.
………....................

Ngọc đưa tôi 1 quyển sổ.

Trang thứ 1.

Ngày…tháng…năm…

Long,

Tao chỉ hy vọng mày hạnh phúc. Cảm ơn mày đã là bạn thân của tao. Mày thông minh hơn tao vì…mày yêu Hảo ngay cái nhìn đầu tiên. Còn tao…phải sau…gần 10 năm.

Hehe, điên thiệt. Nhưng mày đừng buồn nghen thằng quỷ.

Trang thứ 2.

Ba à, con về với mẹ. Dù sao thì con có cũng như ko với gia đình. Nói với bé Vy là con đã bắt đầu thương nó. Nói với má là con ko ghét bả….

Trang thứ 3.

Ko có chữ nào cả. Chỉ có 1 tấm hình. Tôi và Hoàng. Hôm lễ cưới của chị Nguyệt. Tôi cũng có 1 tấm giấu dưới gối của mình. Những giọt nước mắt của tôi rớt như mưa lên tấm ảnh. Sợ làm nhòe nó, tôi vội lật úp tấm ảnh vào quyển sổ… và nhìn thấy dòng chữ phía sau lưng bức hình

“Forgive me, I love you.”


The end
Thông Tin
Lượt Xem : 2176
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN