Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
tôi quả thực là có hơi run tí chút nhưng trong lòng không kém phần vui sướng bởi được đích thân mẹ của Tiểu Mai quan tâm thì xem như là đã hơi thành công rồi. Hóa ra mẹ nàng đúng là hiền thật, hiền y chang nàng vậy đó!
Tôi đúng là dốt, bị món bò che mắt, bởi Tiểu Mai hiền thì hiền, nhưng lúc nàng dữ lên cũng ghê gớm lắm thay. Ác nỗi lúc này tôi đâu có nhớ ra đâu chứ!
Cho miếng thịt bò mềm thơm vào miệng mà tôi hạnh phúc tràn trề, dỏng tai nghe nhạc mẫu hỏi bằng giọng nói êm ái khác thường:
- Ngon không Nam? Cô lo không hợp khẩu vị….!
- Dạ ngon, ngon lắm! – Tôi gật đầu lia lịa, khen thật lòng mà hóa ra y chang nịnh bợ.
Nhạc mẫu lại cười, và tiếp tục hỏi:
- Con có vẻ thích những món ăn được chế biến từ thịt bò nhỉ?
- Dạ đúng rồi, thịt bò ngon số một, liên quan đến bò là con thích lắm, đặc biệt là bò kho, bò khô! – Tôi vô tư kể ra vanh vách những món ruột của mình.
- Bò khô? – Nhạc mẫu thoáng ngạc nhiên, nhưng là vẻ ngạc nhiên đã được dự trù và diễn lại.
- Dạ, là thịt bò ướp khô đó cô, có thể ngày nào cũng ăn mà con không hề thấy ngán! – Tôi tiếp tục chứng tỏ rằng mình là thằng nói thật giỏi nhất quả đất.
Đến đây thì nhạc mẫu mới quay sang Tiểu Mai mà hỏi:
- Trước giờ mẹ có thấy con ăn thịt bò khô bao giờ đâu nhỉ? Vậy mà trưa nay về nhà, mẹ đã nhìn thấy một hộp to trong tủ lạnh…!
Câu hỏi được bỏ dở giữa chừng này vừa thốt ra thì tôi ngay lập tức cứng đờ cả người vì điếng hồn, mồm vẫn chưa nhai hết cục thịt bò bên trong. Anh Triết cười khổ, bé Trân thì hơi cúi mặt để che giấu thái độ, phía bên kia, gia đình nhà anh Minh đã và đang cố nín cười.
Phải nói đây là một câu hỏi hết sức tình huống và cực kỳ dễ liên tưởng. Tiểu Mai xưa giờ không thích khô bò, cái này ai cũng biết, mẹ nàng lại là người biết rõ nhất. Tôi cực thích khô bò, cái này ai cũng biết luôn, vì chính mồm tôi vừa nói ra. Tôi là bạn của Tiểu Mai, và tủ lạnh nhà Tiểu Mai lại đang có một hộp khô bò to tổ nái, nàng thì lại ở nhà một mình.
Vậy là rõ, không cần phải giải thích thì ai cũng đều biết một điều đó là… tôi chắc chắn phải có gì đó trên mức đặc biệt với Tiểu Mai nên cái món khoái khẩu của tôi mới nằm trong tủ lạnh nhà nàng (dù rằng tôi không thể nói là do Uyển Nhi tặng và bị Tiểu Mai tịch thu). Nhưng đúng là vậy mà, trong bàn ăn lúc này thì ai cũng đều gần như biết cả rồi, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia là đang kiểm chứng lại, khẳng định lại mà thôi.
Tiểu Mai hơi bối rối, nàng lí nhí nói:
- Con… vừa mua…!
Nhạc mẫu nhẹ cười, “khoan dung” tỏ ra như chưa có chuyện gì:
- Được rồi, mẹ hiểu rồi!
Nghe câu này xong thì trong đầu tôi liền dậy lên thắc mắc, mẹ nàng nói hiểu rồi thì tức là hiểu gì? Tức là cho phép hai đứa yêu nhau ư? Không, không được, phải đề phòng thôi.
Cấp độ phòng vệ trong tôi ngay lập tức được thiết lập, và giờ đây tôi buộc phải công nhận rằng những gì anh Triết nói là đúng, trong cuộc đối thoại với vị nhạc mẫu này đây, tôi có thể chết điếng bất cứ lúc nào. Tiếc là sự công nhận này hơi bị muộn màng, nhưng có còn hơn không.
-“ Ok, mình thông minh mà, bình tĩnh nào, cẩn thận cái miệng lại nào!”
Khi tôi không đề phòng, tất sẽ bị sơ hở. Khi tôi phát hiện sơ hở và bắt đầu đề phòng, thì tất sẽ bị tấn công, đó là điều chắc chắn.
“Vụ án khô bò” tạm thời được khép lại hồ sơ, bữa ăn tiếp tục diễn ra, và tôi đã bắt đầu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, vậy nên những cuộc đối thoại sau đó trong bàn ăn tôi rất ít can dự vào, chỉ cười hùa theo cho có lệ. Và tuyệt nhiên như một phản xạ, tôi không hề dám động đũa thêm một lần nào nữa vào món bò kho ngon lành kia.
- Thằng Triết học hành sao rồi mậy? – Chủ đề câu chuyện bữa ăn được anh Minh xoay từ vấn đề đường xá ở Nhật Bản so với Việt Nam sang vấn đề học hành của con em chúng ta, rất nhanh và có phần hơi lãng xẹt.
- Cũng bình thường! – Anh Triết ậm ừ cho qua chuyện.
- Bình thường là sao? Giỏi hay dở? – Cô Ba hỏi gặng.
- Là… rất ổn đó, mẹ ơi! – Triết cười khổ.
Và tiếng nói sắc sảo của nhạc mẫu nhà tôi lại xuất hiện:
- Nam, sao con không ăn bò kho nữa? Vừa nãy còn nói rất thích kia mà?
- Dạ… dạ…! – Được đích thân mẹ Tiểu Mai mời, tôi không dám chậm trễ, đưa tay múc ngay một muỗng.
- Con nói thích bò kho, món này xem như cô nấu dành cho bạn của con gái cô đấy!
- À… dạ… dạ…..! – Tôi toát mồ hôi hột.
Lạy thánh thần thiên địa, cô nói thế này thì làm sao con dám ăn nữa? Khác nào bảo con phải ăn hết cái tô to tổ bố trước mặt này, không hết thì sẽ phụ lòng cô.
Lại một câu nói nữa mà nhạc mẫu đã trực tiếp gán phần trách nhiệm của tôi vào cái món bò kho mà tôi suýt bị hại chết khi nãy. Mà ăn vì trách nhiệm thì còn gì là ngon miệng nữa chứ!
- Triết nhà mình học đại học ngành gì nhỉ? – Tạm tha cho tôi, nhạc mẫu đổi đối tượng, cũng là để tham gia vào chủ đề mới.
- Dạ, kiến trúc! – Anh Triết trả lời, nghe có phần run, lấm lét nhìn mẹ mình.
- Vậy may thật, cô muốn hỏi nhờ con một chuyện này được không?
- Dạ… cô cứ hỏi!
- Con thấy căn nhà này thế nào? Có hợp tỉ lệ vàng trong kiến trúc không? Kể cả cảnh quan và nội thất?
- Tỉ… tỉ lệ vàng á? Cái này thì….!
- Sao vậy?
- À, con mới năm nhất, chưa học đến đó cô ơi!
Anh Minh lại vô tư, anh ấy rất vô tư và công chính liêm minh:
- Xạo mày, tao cũng lò kiến trúc ra đây, năm nhất đã có bài bổ sung nói về thuật ngữ này, ngay học kỳ vừa rồi, anh mày vẫn còn nhớ nhé!
Nhà lại cháy, nạn nhân đã méo cả mặt:
- Bữa đó… đệ ngủ quên, nên tạm nghỉ, giờ ôm sách theo về học lại nè!
Và cô Ba nhìn thằng con út mình bằng một ánh mắt mang ý nghĩa “tí nữa về nhà mày chết với bà”, khiến anh Triết mặt nhăn mày nhó đầy khổ sở.
Chứng kiến cảnh anh Triết chính thức lâm vào tuyệt địa, tôi bất giác đâm ra mủi lòng mà nảy sinh sự thông cảm, muốn ra tay trợ giúp huynh đệ. Thế nhưng tôi thì nào có hơn gì cho cam? Căn bản là từ nãy đến giờ tôi chẳng nói được một lời nào ra hồn cả, toàn lắp ba lắp bắp trước khí thế đầy áp đảo của người phụ nữ đang ở trước mặt.
- Ba em sao còn chưa về nữa? – Tranh thủ phút giây hiếm hoi lúc hai đứa cùng đến đưa thức ăn cho mèo đần Leo, tôi thì thầm hỏi Tiểu Mai, hỏi nhỏ thật nhỏ.
- Từ từ… bình tĩnh coi…! – Nàng bấm vào tay tôi, hơi bị đau.
Bất thần, mẹ của nàng hỏi một câu ngay giữa bàn ăn mà cả tôi, Tiểu Mai, Trân và anh Triết đều không hẹn mà cùng giật thót người:
- Mà cây Lakewood của con đâu rồi, bé Mai? Hồi giờ mẹ không thấy!
Bỏ xừ, cây đàn đắt giá đó hiện đang nằm ở nhà, trên giường phòng tôi chớ đâu, giờ có tài thánh thì nó mới xuất hiện lại ngay tại đây được. Không cần phải quá tinh ý lắm để có thể biết được cây Lakewood hiện đang ở đâu nếu căn cứ theo thái độ của tôi và Tiểu Mai lúc này.
- Con… con cho Nam mượn để tập đàn! – Tiểu Mai bối rối nói, nàng đã đan hai tay vào nhau.
- Ồ… con dạy đàn cho bạn à? – Nhạc mẫu ngạc nhiên hỏi.
- Dạ, đúng! – Tiểu Mai thừa nhận.
- Vậy thì bạn con có thể đến đây mượn đàn để tập trong lúc học là được rồi, sao con lại tự tiện để bạn đem về? Dù sao cũng là kỉ vật của ông ngoại kia mà, con phải là người biết rõ nhất giá trị của cây Lakewood đó chứ!
- ………….!
Trông thấy vì tôi mà Tiểu Mai giờ phải thập phần bối rối trước mẹ mình, cắn môi không biết nói lời nào mà tôi thương nàng không để đâu cho hết, bèn cố gắng mở mồm:
- Dạ… vì con học đàn nhưng lại ít qua nhà của Tiểu… à Trúc Mai, nên con mới năn nỉ được cho mượn về. Giờ con tập cũng gần xong rồi, nên ngày mai con có thể đem….!
Không kịp nói giúp cho Tiểu Mai, ý định của tôi đã bị nhạc mẫu cắt ngang, dập tắt từ trong trứng nước:
- Cá nhân cô thì không nghĩ là con ít qua nhà này theo như lời con nói đâu!
- Dạ… sao ạ? – Tôi thầm chột dạ vì mẹ Tiểu Mai làm gì biết tôi thường xuyên qua đây chứ, ở tận Nhật Bản kia mà.
Đưa ánh mắt như có băng sương về phía con mèo đần Leo đang vục mặt vào phần ăn của nó trong cái khay nhỏ, nhạc mẫu nhà tôi tiếp lời:
- Bé Mai, con nhận nuôi con mèo đó à?
- Dạ…! – Tiểu Mai khẽ nhíu mày xác nhận.
- Loài mèo thường hiếm khi quấn chân khách, trừ khi là chủ hay người quen lắm thì chúng mới có thói quen đó. Vừa nãy ở phòng khách, con mèo này chẳng phải liền ngay mà chọn núp sau chân Nam thì là gì?
- ………!
Điếng hồn vì có nằm mơ tôi cũng không thể nào ngờ rằng người phụ nữ này lại thông minh và tinh tế đến vậy. Cả một chi tiết nhỏ nhặt như con Leo chọn tôi để núp mà người cũng để tâm đến, lấy đó làm luận cứ mà bác bỏ đi những gì tôi vừa nói, dựa vào Tiểu Mai là chủ con mèo mà xác nhận luôn tôi là người quen của nó.
Thế cho nên, tôi đã không cứu được Tiểu Mai thì chớ mà lại còn trực tiếp đẩy mình lâm vào thảm cảnh, tự mình thừa nhận rằng vừa rồi mình đã nói dối trước mặt mẹ nàng. Cả tôi và Tiểu Mai lúc này đều gần như chết ngồi luôn tại chỗ, thất thần không biết phải nói lời nào trước ánh mắt lạnh băng của người phụ nữ xinh đẹp mà lại quá tinh tường này.
Không khí phòng ăn đột ngột chùng xuống và trở nên yên lặng khác thường. Tôi nhớ dân gian Pháp có câu rằng, khi không khí xung quanh bỗng nhiên chìm vào một vài giây yên lặng tức là đã có một vị thiên sứ vừa đi ngang qua.
Và ít ra thì bây giờ sự tích xa xôi này đã đúng, thiên sứ cứu tinh xuất hiện thật.
- Kính…coong….!
- Chắc hai ông kia về rồi đó! – Cô Ba lên tiếng, phá tan sự im lặng khó chịu rồi đứng dậy bước ra phòng khách.
Bữa tối tạm thời bị gián đoạn vì mọi người đứng dậy, lục tục ra ngoài đón chào hai “ông lớn” trở về. Tôi với Tiểu Mai cũng nhờ thế mà tạm thoát ra khỏi trạng thái đóng băng:
- Xui...! – Tôi nói nhỏ thật nhỏ, như muỗi vo ve.
- …………! – Tiểu Mai không nói gì, nàng khẽ thở dài não nề.
- Sao em bảo mẹ em hiền lắm mà? Anh thấy nãy giờ…. ! – Tôi thì thào.
- Mẹ hiền với Akira, với Hajiro, sao lại thế này với anh chứ? Thật không công bằng! – Nàng bực dọc cắt lời tôi.
- Hả? Hajiro nào nữa? – Tôi sửng sốt.
Thắc mắc của tôi về một tên tình địch nơi phương trời xa không được giải đáp vì sự xuất hiện của nhạc phụ đại nhân lúc này.
- Chà… thịnh soạn quá ta!
- Anh rửa mặt đi, cả nhà cũng vừa bắt đầu thôi! – Nhạc mẫu giúp nhạc phụ cởi áo khoác ra rồi móc hờ trên tủ.
- Ba nói ở lại làm vài ly, thế là giờ mới về được! – Chú Ba nói với vợ mình rồi ngồi vào bàn.
- Ngày mai lại qua, tự nhiên nhậu sớm vậy! – Cô Ba hơi nhăn mặt.
- Sơ khởi thôi mà, đàn ông gặp nhau nó phải vậy! – Nhạc phụ cười cười rồi quay sang nhìn tôi nháy mắt. – Phải không Nam ?!
Thiệt tình là lúc này tôi chỉ muốn bay tới ôm nhạc phụ mà bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc bởi chẳng những đã cứu tinh kịp thời mà lại còn đang thể hiện sự thân thiết đối với thằng rể này.
- Dạ…! – Tôi vội gật đầu ngay.
- Hà hà, nãy giờ không lấy bia ra uống? Bàn toàn nước ngọt không vậy, giang hồ coi ra gì! – Nhạc phụ cười thống khoái.
Nhạc phụ lên tiếng, nhạc mẫu đã đích thân mở tủ lạnh lấy ra liên tiếp mấy lon bia mát lạnh. Ít phút sau, nhạc phụ mặt mày tươi tỉnh bước ra, ngồi vào bàn ăn:
- Phiu… làm một hớp bia nào!
- Dzô, giờ uống mới đã này! – Chú Ba hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhận ra rằng tôi đang chực cầm ly nước ngọt đưa lên, nhạc phụ chặn họng ngay:
- Sao lại nước ngọt? Lấy một lon đi Nam!
- Chán cho hai thằng bây, chắc phải thêm chữ Thị vào giữa tên tụi mày quá, đàn ông con trai gì mà không biết uống bia! – Chú Ba nhìn anh Minh và anh Triết lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng về hai thằng con của mình.
Khui bia cái rụp, tôi rót vào ly mà thấy đã gì đâu:
- Phải vậy chứ, đã chào hỏi hết chưa? – Nhạc phụ cười.
- Dạ? – Tôi ngơ ngác không hiểu ý.
- Bác hỏi là chào hỏi hết trong nhà chưa? – Bác trai khẽ nháy mắt về phía nhạc mẫu.
Nào ngờ tôi còn chưa kịp trả lời thì nhạc mẫu đã lên tiếng:
- Rồi, còn hơn cả tưởng tượng!
Nhạc phụ bèn lấy làm ngạc nhiên, sững người lại trong giây lát rồi cười xòa:
- Hà hà, được rồi, ăn tối đã rồi nói sau. Dzô!
- Dzô…!
- Dạ… vô….!
Với sự xuất hiện đầy xôm tụ của nhạc phụ và chú Ba mà bàn ăn đã không còn bị nữ quyền làm chủ, không khí trở nên vui vẻ hẳn lên. Những câu chuyện hài hước trong hành trình chu du khắp thế giới của nhạc phụ luôn làm mọi người cười lăn bò càng, tôi thì ngày càng thán phục bác ấy hơn nữa, quả là đi nhiều sẽ giúp người ta trưởng thành nhiều hơn. Cũng trong thời gian đó, tôi để ý thấy nhạc mẫu nhìn chồng mình bằng ánh mắt trìu mến và đầy yêu thương, khác hẳn với ánh mắt… nhìn tôi khi nãy, lạnh như băng, hơn Tiểu Mai gấp mấy lần về khí thế áp đảo cục bộ.
Suốt từ lúc đó cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, gia đình chú Ba lục tục kéo nhau ra về với lời hẹn ngày mai tất cả mọi người cùng đến thăm nhà nội Tiểu Mai. Tôi thì đứng tần ngần trước cổng sau khi đến cảm ơn chú Ba về việc đã giúp đỡ chuyện nhà Sơn đen hồi trước.
- Vậy anh về đây! – Anh Triết cố nán lại.
- Ừa, giờ em cũng chở Trân về nhà Nam, ngày mai anh đi chơi vui nhé! – Chị Diễm gật đầu.
- Rồi tí chú về bằng gì? – Anh Triết hỏi tôi.
- Chút em đi xe của Mai về sau cũng được! – Tôi cười gượng.
Bằng ánh mắt cảm thông, anh Triết vỗ vai tôi:
- Chúc chú may mắn, haizz…!
Trân cũng vậy, con bé nhìn tôi mà lay lay hai vai như cổ vũ tinh thần:
- Hông có gì đâu, có gì thì còn em, nha thầy!
- Ha ha, em tôi ghê qua! – Chị Diễm phá ra cười.
Tôi thì lúc này đã tắt cười mất rồi, chỉ biết đứng nhìn cho gia đình chú Ba rời đi, nhìn chị Diễm đạp xe tôi mà chở Trân về trước, cõi lòng bỗng chốc cảm thấy cô quạnh và đơn độc.
Tại sao tôi lại cảm thấy đơn độc? Bởi vì mười phút trước, khi tôi còn đang định nối đuôi mọi người mà cáo từ gia đình Tiểu Mai ra về thì nhạc mẫu đại nhân đã đề nghị:
- Trí Nam, con ở lại một chút nhé, cả nhà có chuyện muốn nói!
Và thế là giờ đây, tôi hồi hộp xốc lại cổ áo mà bước vào nhà, Tiểu Mai đóng cổng lại, nàng thì thầm an ủi:
- Bình tĩnh, anh!
Ở trong nhà, nhạc phụ tôi vừa hút xong một điếu thuốc, và nhạc mẫu cũng đã dọn dẹp nhà bếp xong xuôi:
- Vậy… bắt đầu nhỉ? – Nhạc phụ đại nhân hỏi.
- Ừa, hai đứa ngồi xuống đi! – Nhạc mẫu gật đầu nhẹ nói, đặt khay trà đào xuống bàn.
Căn nhà rộng rãi ấm cúng vừa nãy còn đầy ắp tiếng mọi người nói cười giờ bỗng chốc yên lặng hẳn đi, chỉ còn tiếng cây lá ngoài vườn xào xạc theo gió mà nhẹ đưa hương hoa sữa bay vào nhà. Nhưng hương thơm dịu nhẹ ấy bị hương thơm của trà đào theo làn khói bốc lên nghi ngút từ bốn chiếc tách nhỏ mà át đi.
Ba mẹ Tiểu Mai ngồi cạnh nhau, đối diện hai người dĩ nhiên là tôi và Tiểu Mai, mèo đần Leo ngoan ngoãn nằm phủ phục dưới chân bàn, nhắm mắt lim dim ra chiều phởn lắm.
- Con uống trà đi! – Nhạc mẫu chìa tay ra, khẽ cười.
- Dạ… con mời cả nhà! – Tôi lễ phép thưa, cầm tách trà của mình lên.
Trà vẫn thơm và ngon như trước, rõ ràng Tiểu Mai đã hoàn toàn học được tuyệt kỹ trà đạo này từ mẹ của nàng.
Thật nhẹ nhàng và khoan thai, nhạc mẫu nhà tôi lại rót thêm trà vào tách, rồi người mới lên tiếng:
- Gọi con ở lại đây là vì cô muốn nói một vài chuyện, con không phiền chứ?
- Dạ, không! – Tôi nói chắc chắn, cố tỏ vẻ chững chạc.
Nhạc mẫu cười mỉm, đưa ánh nhìn áp đảo về phía tôi:
- Như con cũng biết thì con gái cô về Việt Nam học đến giờ cũng đã hai năm rồi!
- Dạ…! – Tôi cố gắng ép mình nhìn thẳng vào mắt nhạc mẫu.
- Cả cô và ba nó đều đã không có những sự chuẩn bị tốt nhất để con bé có thể tự lập bước vào đời, thế nên gia đình đều rất lo khi con bé quyết định về Việt Nam sống một mình!
- Dạ… con hơi nghi ngờ về điều này ạ, vì con thấy Tiểu… à Trúc Mai thích nghi với cuộc sống ở đây rất tốt!
- Vậy sao có lần con bé gọi điện về gặp cô, vừa nói vừa khóc nhỉ?
- Hả? Dạ… hả?
Nhạc phụ đại nhân hơi nhíu mày nhìn tôi, và Tiểu Mai ở kế bên thì đan tay vào nhau, nàng đang rất bối rối.
- Hè vừa rồi, con bé bảo là sẽ không về Việt Nam nữa, cô đã rất vui, nhưng cuối cùng thì hiện giờ cô lại đang ngồi ở đây, trong một chuyến đi gọi là thăm-con-gái-xa-nhà!
- Con… không hiểu lắm ???
- Tất cả là do cậu, đúng chứ?
- ……..!
- Người được hỏi phải trả lời!
- ……….!
Một câu hỏi đanh thép đầy bá khí được một người phụ nữ xinh đẹp nói ra, chả thể nào tin được giọng nói êm ái này lại đáng sợ đến thế.
Trả lời ư? Nhưng tôi biết phải trả lời chuyện gì bây giờ đây? Câu hỏi này tự thân nó đã mang đáp án rồi kia mà, tôi đâu cần phải trả lời chứ?! Phải gọi là nhận tội mới đúng, quá khứ lỗi lầm non nớt ngày trước đã trót làm tổn thương cô con gái tiểu thư nhà người, để rồi giờ đây phải lâm vào thảm cảnh bốn mặt một lời này, tôi không còn lời gì để nói nữa.
Bữa tối vừa nãy chỉ là đoạn sơ khởi, và bữa trà này đây mới chính thức được gọi là mang đúng ý nghĩa mục đích của nó, ác mộng thực sự đã bắt đầu!
Chapter 345:
Sao vậy? Sao Tiểu Mai ra mắt nhà tôi thì hoàn toàn dễ dàng, không tốn công sức bày vẽ gì cũng đã chiếm trọn hảo cảm từ gia đình tôi. Ấy thế vậy mà đổi lại, giờ đây đến lượt tôi ra mắt gia đình nàng thì lại lâm vào tình cảnh thập phần gian khó.
Phải đối mặt với vị nhạc mẫu mà theo lời ái nữ là còn sắc sảo hơn gấp mấy lần, tôi đâm ra á khẩu toàn tập. Vừa bị tra vấn, vừa bị khí thế áp đảo, đầu óc tôi quay mòng mòng như chong chóng, bất giác cảm thấy chóng mặt vô cùng.
Đúng, đúng là vì tôi mà Tiểu Mai đã phải buồn khổ nhiều phen, thế nên việc nàng có lần khóc kể cùng mẹ là lẽ đương nhiên, tôi không hề trách cứ nàng điều gì. Quan trọng là bây giờ, không lẽ trước câu hỏi của nhạc mẫu rằng có phải tất cả những điều không hay đó đều là do tôi gây ra, tôi phải xác nhận là có hay sao?
Đến những ai dù chỉ có một nữa bộ não cũng biết câu hỏi của nhạc mẫu lúc này không phải là muốn tìm câu trả lời, mà là chỉ để dò xem thái độ của tôi.
- Con… con thừa nhận là… nhưng bây giờ thì tụi con cũng đã…. ! – Tôi khó khăn lắm mới mở miệng thành tiếng được.
- …….!
Thế nhưng lời còn chưa nói hết ra thì tôi đã chạm ngay phải một ánh nhìn sắc lạnh từ phía đối diện, cứ như thể chỉ cần tôi nói rằng “tụi con cũng đã yêu nhau” thì vị nhạc mẫu này sẽ nộ khí xung thiên mà đuổi cổ tôi về luôn vậy.
- Dạ… dù gì thì tụi con… cũng đã làm hòa rồi…! – Tôi đổi từ “yêu đương” sang “hòa hoãn”.
Ánh mắt nhạc mẫu thoáng dịu lại, khẽ lắc đầu nhìn tôi:
- Cô cho con bé về đây học, là để học, chứ không phải vướng vào những rắc rối không đáng có!
- Dạ…! – Tôi khép nép thưa.
Nhìn sang Tiểu Mai, nhạc mẫu nói:
- Con vẫn chưa thể rút kinh nghiệm hồi cấp II sao?
- Nhưng đó là khác mà mẹ…! – Tiểu Mai phản ứng yếu ớt.
- Khác về thời gian, bản chất là giống. Lúc trước vì con khăng khăng muốn về Việt Nam nên mẹ mới đồng ý, nhưng con nhớ đã hứa với mẹ những gì không? – Nhạc mẫu hạ giọng.
- Dĩ nhiên là con nhớ, nhưng… ! – Tiểu Mai khổ sở đáp lại.
- Nhưng con đã không giữ lời, mẹ nói rồi, không chỉ riêng mẹ mà cả ông bà đều đồng ý rằng chuyện tình cảm hiện giờ đối với con chỉ là một gánh nặng. Con chưa trưởng thành, sẽ rất dễ chịu nhiều đau khổ nếu chưa biết cách đối mặt!
- ……!
- Cả nhà cũng là vì muốn những gì tốt nhất cho con, mẹ không cấm cản chuyện tình cảm nam nữ, nhưng phải để sau khi con vào đại học!
Đến đây thì nhạc phụ bất thần ở cạnh bên lên tiếng:
- Tình cảm bộc phát tự nhiên nên cũng khó trách, cả hai đứa không hẳn là đã sai. Em càng cấm thì càng khó quản thôi, mà mình dạy con là làm bạn với con, không phải là quản thúc!
- Anh thì quá cưng con, em biết, nhưng nếu chuyện như trước tái diễn lại một lần nữa thì em biết làm sao? Anh thì lại đi suốt… !
Trước lời nói nửa gay gắt, nửa như khẩn thiết của vợ mình, nhạc phụ thở dài não ruột:
- Hết năm nay nữa thôi, là anh yên tâm về nhà rồi!
- ……..!
- Ba, mẹ… chuyện qua lâu rồi mà, cũng 10 năm kể từ lúc đó rồi…!
Không hiểu sao lúc bấy giờ, cả 3 người gia đình Tiểu Mai đều trầm xuống, ánh nhìn buồn bã hẳn đi. Nhạc phụ đưa mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, Tiểu Mai thì rời tôi mà bước đến ngồi cạnh mẹ mình, nắm chặt tay mẹ như an ủi.
Và giờ đây thì tôi lại càng chẳng biết làm gì hơn khi mà cục diện câu chuyện lại bị đẩy sang một vấn đề khác. Có vẻ như trong quá khứ cách đây 10 năm, gia đình Tiểu Mai đã xảy ra một chuyện buồn nào đó mà đến giờ nhắc lại, cả ba người họ vẫn còn rất buồn.
Thời gian trôi đi trong im lặng, từng giây từng phút cứ lững lờ kéo nhau theo làn khói từ những tách trà đào trên bàn đi về một chiều không gian khác. Cũng phải tầm năm phút sau, khi mà tôi đã bắt đầu gần như là ngồi thiền luôn trên ghế, tai lắng nghe tiếng tíc tắc đồng hồ mà đếm như tay lần tràng hạt thì ở phía đối diện, nhạc mẫu mới thở hắt ra rồi lên tiếng:
- Con qua kia ngồi đi, mẹ còn chưa nói chuyện của hai đứa xong!
Lời nói ra đã kéo tất cả mọi người trở lại thực tại, nhạc phụ lại theo thói quen nhấp một ngụm trà, và Tiểu Mai nghe lời mẹ, nàng lại bước sang ngồi ở ghế cạnh bên tôi.
Nhạc mẫu nhìn tôi, bây giờ thì ánh nhìn của người có vẻ ôn hòa hơn, và tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn ra chính là vì vậy.
- Hai đứa quen nhau như thế nào? – Nhạc mẫu nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ, tụi con học chung lớp! – Tôi ngu ngơ đáp.
Và Tiểu Mai khúc khích cười, đến cả nhạc phụ bên kia cũng lắc đầu nhìn tôi đầy hài hước tỏ ý là bó tay trước câu trả lời có mà như không có của tôi.
- Dĩ nhiên là hai đứa phải học chung lớp, cô biết! – Nhạc mẫu thoáng cười chế giễu.
- Dạ… thế nên… tụi con quen nhau! – Tôi lại thật thà nói.
Bạn có bao giờ sử dụng một mệnh đề mà tất nhiên là nó đúng để kể chuyện, vì nó là chuyện hiển nhiên? Cứ như đang đề cập về con gà thì phải đẻ trứng, và con mèo thì phải đẻ con?
Tôi lúc đó đích thực là đang như vậy đấy, trả lời liên tiếp hai câu mà chẳng đâu vào đâu. Khiến cho vị nhạc mẫu đáng kính kia phải nhíu mày hỏi:
- Sao… con kể bạn con thông minh lắm mà?
- Cũng… tùy lúc! – Tiểu Mai uể oải bào chữa hộ rồi nàng nhìn tôi mà lắc đầu chán ngán.
- Cô hỏi là muốn biết Nam với con gái cô, đã quen nhau như thế nào? Lẽ tất nhiên là con không cần phải kể hôm đó con mặc gì, đi bằng gì, trời có nắng hay là mưa, độ ẩm không khí có hợp với một ngày để tỏ tình hay không!
Không hiểu là lúc đó trông cái mặt tôi có giống như là sắp sửa phun ra mấy cái chi tiết thừa thãi đó không nhưng qua lần hỏi thứ ba mang ý mỉa mai của nhạc mẫu, thì tôi rốt cuộc cũng đã biết là mình phải cần kể những gì.
Nhưng tôi còn chưa kịp kể thì Tiểu Mai đã lên tiếng:
- Con kể với mẹ rồi mà…!
- Mẹ muốn nghe chính từ bạn trai của con kể, được chứ? – Nhạc mẫu cười dịu dàng.
- Dạ… được! – Tiểu Mai ửng hồng đôi gò má, nàng thẹn thùng gật đầu.
Ối làng nước cha mẹ thánh thần ơi, có phải là tôi đã ăn rùa? Có phải do điệu bộ khờ khạo lấc cấc của tôi đã làm động lòng thương cảm của nhạc mẫu nên người cuối cùng cũng đã chấp nhận mối lương duyên giữa tôi và Tiểu Mai, gọi tôi là bạn trai của con gái người rồi sao?
Không cần phải đợi thêm nữa, tôi hăm hở thuật lại ngay hết thiên tình sử đầy lãng mạn giữa tôi và Tiểu Mai cho ba mẹ nàng nghe. Phải thôi, được lời như cởi tấm lòng mà, tôi kể hết, kể sạch sành sanh từ cái chiều hôm định mệnh Tiểu Mai ôm cặp đợi tôi hồi đầu năm lớp 10 cho đến cái đêm nàng vì nhường áo mưa mà đứng đợi tôi dưới hiên nhà cũng mùa hè năm đó.
- Dạ, toàn bộ là vậy đó! – Tôi hăm hở hết thúc câu chuyện của mình, trong lòng chắc mẩm rằng nhạc phụ nhạc mẫu sẽ cảm động không để đâu cho hết vì tôi chốt ngay khúc mình dẫn Tiểu Mai đi ăn vào đêm Valentine trắng.
Dè đâu kết quả không như tôi tưởng, và cũng không như Tiểu Mai nghĩ. Trước mắt hai đứa lúc này là một nhạc mẫu đang dần để lộ hàn khí ra ngoài, đến cả nhạc phụ ngày thường hòa nhã vui vẻ giờ cũng thoáng nhíu mày, ủ dột lắc đầu nhìn tôi.
- …….! – Tôi chợt rùng mình, đã bắt đầu dự là có điềm chẳng lành rồi đây.
- ……….! – Tiểu Mai cạnh bên tôi cũng không khá hơn, ngày thường nàng luôn là… chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi vì tính điềm đạm cố hữu, thế nhưng lúc này nàng cũng đang khẽ cắn môi lo lắng nhìn hết ba rồi đến mẹ.
Và Tiểu Mai lại đan tay vào nhau, mà khi nàng đã đan tay bối rối rồi thì tôi biết là… Tiểu Mai lúc đó đã tạm thời mất đi sự thông tuệ vốn có mất rồi.
Thế là chỉ còn tự thân tôi mà thôi!
Nhưng câu chuyện vừa nãy tôi kể có gì sai? Nhạc mẫu muốn nghe chuyện thì tôi kể, tuyệt không dám nói dối hay thêm bớt nửa lời, có sao nói vậy đấy chứ!
Lúc đó, nhìn nhạc phụ cũng đang nhìn ngược lại tôi như tỏ ý khá thất vọng thì trong đầu tôi chợt vang lên văng vẳng một câu:
- “Mày không biết nói giảm, nói tránh sao Nam?”
Vâng, có một sự thật đáng buồn là như các bạn theo dõi truyện từ đầu đến giờ cũng đã biết, nếu phải đưa ra một cuộc bình chọn nhân vật yêu thích giữa tôi và Tiểu Mai thì chắc chắn gần chín mươi chín phần trăm các bạn sẽ bình chọn lá phiếu của mình cho Tiểu Mai. Và tôi dĩ nhiên là thằng tội đồ đã dám làm sầu làm khổ một người con gái xinh xắn, mỏng manh như vậy.
Đến cả người ngoài như các bạn mà còn cảm thấy bất bình như thế thì nói gì đến… hai đấng sinh thành, hai bậc phụ mẫu giờ đã tận tai nghe được ái nữ của mình đã từng buồn khổ thế nào, tận mắt thấy dáng dấp của thằng oắt từng “hành hạ” con gái mình ra sao.
Bấy giờ thì tôi mới phát hiện ra cái sự ngu của mình đó là đem kể một câu chuyện mà không chịu bớt đi những điểm gây bất lợi cho mình. Ở đây không có ý xúi giục rằng phải nói dối, mà chỉ là đôi khi giấu giếm một điều gì đó vì một lợi ích tốt hơn thì tại sao ta lại không làm? Và đặc biệt nhất là lại đang ở trường hợp của tôi, chỉ cần hớ miệng là xem như cầm chắc sao quả tạ trong tay mà ngậm ngùi rời bước khỏi gia đình Diệp Hoàng.
Nhưng thằng Nam của lớp 11 ngày xưa đâu có nghĩ xa được vậy, bị áp đảo từ đầu trận đến giữa trận rồi, nên khi nhạc mẫu mở lối thoát bằng chất giọng dịu êm thì nó tưởng vậy là đã qua cửa, hăm hở “kể chuyện theo yêu cầu” mà đâu biết mục đích thực sự của lời kể chuyện đó chính là…
- Anh nghe rồi chứ, em cũng chỉ lờ mờ đoán được phần nào nhưng không ngờ là lại quá đến vậy! – Nhạc mẫu lạnh lùng nói.
- Ừm… ! – Nhạc phụ đại nhân gật đầu rồi quay sang nhìn tôi. – Bác đã trông đợi ở con nhiều hơn thế, không quá nặng nề nhưng ít nhất là hơn chuyện con vừa kể!
- ……..! – Tôi câm họng luôn, trơ mắt ếch ra đầy ngơ ngáo.
Hóa ra…
Hóa ra nhạc mẫu bảo tôi kể chuyện này không phải là tò mò, mà là… chỉ bằng lí lẽ không thôi thì chưa đủ để buộc tôi, mà còn cần phải có cả bằng chứng. Và bằng chứng lúc này chính là câu chuyện tình giữa tôi và Tiểu Mai.
Và quá nửa trong câu chuyện tình đó đều là những gì tôi làm Tiểu Mai buồn, dù rằng tôi kể không thật chi tiết nhưng chỉ cần căn cứ vào một vài tình tiết chính yếu như tôi chạy theo Khả Vy ra sao, tôi hắt hủi Tiểu Mai thế nào. Rồi đem ghép lại với các mốc thời gian như Tiểu Mai từng khóc trong điện thoại với mẹ lúc nào, vậy là đã quá đủ. Và chắc hẳn một người thông minh như nhạc mẫu thì giờ đây cũng đã tường tận cả rồi.
Tất nhiên dù chúng ta có nghĩ ra lí do nào, hay ý kiến gì về việc mẹ của Tiểu Mai lại đối xử, thăm dò bạn trai của con gái mình bằng nhiều cách như thế là đúng, hay là sai thì chúng ta cũng không có quyền bắt bẻ, cũng không có tư cách phản biện. Bởi tấm lòng của cha mẹ đối với con cái là một tình cảm rất đặc biệt mà ở phạm trù đó, mọi thứ dù có là sai đối với thế nhân cũng là thành đúng để được nhìn thấy nụ cười của con mình. Huống hồ gì từ nãy đến giờ, tự bản thân tôi cũng nhận thấy được nhạc mẫu nhà tôi không làm gì sai cả, đó là sự thật.
Đưa ánh nhìn như ý hỏi “nhà người có còn gì để nói” về phía tôi, nhạc mẫu điềm tĩnh trực diện:
- …….!
- Con… thừa nhận là đã từng… nhưng hiện giờ con hoàn toàn thật lòng với…! – Tôi bỏ dở câu nói của mình, quay sang Tiểu Mai lấm lét nhìn nàng.
Nhạc mẫu không đếm xỉa gì đến lời tôi vừa nói, bắt đầu hỏi:
- Tôi hỏi cậu, con gái nhà tôi trong mắt cậu là như thế nào?
- Dạ…? Con chưa hiểu?
- Hỏi ra sao cứ trả lời như vậy!
- Dạ… Trúc Mai… rất… hiền, giỏi… nấu ăn ngon… !
- Chỉ như vậy?
- Lại… còn rất xinh nữa…!
Tôi định nịnh luôn là Tiểu Mai xinh vì rất giống nhạc mẫu nhưng kịp thời tắt đài.
- Nếu con bé không đẹp, không giỏi thì cậu có đổi ý?
Trả lời là không thì rõ là nói láo không biết ngượng thì sự thật là… tôi chỉ thích con gái xinh đẹp, mà rành rành là tôi vì thấy Tiểu Mai quá đẹp nên mới ngỏ ý làm quen ngay từ đầu. Mà trả lời là có thì… chết đứng không kịp trối.
- Dạ… con… dạ nhưng Trúc Mai vốn dĩ vậy… rồi mà!
- Vậy sao lúc đầu tiên, cậu biết con bé đã có ý như vậy, tại sao lại từ chối?
- Vì… lúc đó con đang… quen với… bạn khác…!
Bốn từ cuối cùng, phải khó khăn lắm tôi mới thốt ra được.
- Vậy hóa ra sau này khi cậu ngỏ ý với con bé, là chỉ vì đã chấm dứt với người khác?
- ……….!
- Vì biết rõ con bé thích cậu nên mới để lại như một phương án dự phòng?
- Con… thật tình là không dám có ý đó…!
- Thôi…mẹ ơi…! – Tiểu Mai lí nhí, nàng nhăn mặt như sắp mếu.
Nhạc mẫu không để tâm đến vẻ khổ sở của con gái mình mà cứ đăm đăm vào thằng nhóc đang sợ toát mồ hôi hột trước mặt:
- Ban đầu cậu biết là con bé thích cậu, thế tại sao không thể vì đó mà y theo? Chính cậu cũng kể là bị thu hút kia mà?
Vì… con gái của người lạnh lùng quá chứ sao, quay con như chong chóng, con biết đâu mà lần hở trời? Lúc đó Khả Vy lại tấn công con tới tấp nữa!
- ……….! – Tôi nghĩ một đằng nhưng không dám trả lời, thể hiện theo một nẻo khác là câm nín.
- Đúng là tôi không thể can thiệp sâu vào chuyện này, nhưng theo lí mà nói, cậu có tự thấy mình sai?
Thì… nãy giờ con đâu có một lần nào tự nhận là mình đúng đâu… Với cả tình yêu mà, làm gì có đúng có sai? Với cả… nhạc mẫu hỏi con như thế là đâu có giống như đang hỏi, giống… đang buộc tội con hơn…!
- Dạ… con sai…nhưng giờ con…!
- Giờ cậu đã đúng?
- Dạ….!
- Đúng vì nhận ra mình đã sai?
- Hở…? Dạ…!
- Vậy là cậu nhận mình sai, đến giờ?
- Dạ… con sai… nhưng mà sao…??
Thế rốt cuộc là sao vậy nhạc mẫu ơi? Con khù khờ chậm chạp mà người đổi trắng thành đen, hỏi sai thành đúng, lại còn tới tấp thế này thì đào đâu ra tỉnh táo mà con trả lời chứ… Vậy có quá bất công không?
Dường như cảm thông cho số phận của thằng rể hờ nên nhạc phụ tằng hắng tham chiến, hên là… lại về phe tôi:
- Thôi, em cũng hơi quá rồi đấy. Chuyện tình cảm con trẻ, mình can dự vào làm gì!
Nào ngờ nhạc mẫu chỉ cười lạnh mà đáp:
- Em không đến nỗi vô duyên đến vậy mà đi tra hỏi chuyện đó, tình cảm là tự nhiên, hai đứa thích nhau em không ngăn cản vì chuyện cũng đã rồi!
- Nãy giờ em vẫn hỏi vậy đó thôi? – Nhạc phụ chưng hửng.
- Em chỉ thử xem bạn trai của con gái mình ra sao, hóa ra chỉ là vì sợ mà đổi sai thành đúng, cái đúng của mình vì bị người khác ảnh hưởng mà trở mặt thành sai. Nam nhi như vậy thì sao là chỗ dựa cho con, bé Mai?
Hả?
Cái gì ????!!!!!!!!!!
Té ra nãy giờ không phải là hỏi đúng sai chuyện tình cảm kia, mà là… thử con á ???!!!!!!!!
Như biết được tôi đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là mặt tôi đã biểu lộ ra hết cả, nhạc mẫu lắc đầu nhìn tôi, khách sáo nói:
- Cô không có khó khăn đến mức nãy giờ con nghĩ, và cô cũng xin lỗi nếu con có cảm thấy vừa rồi rằng cô quá vô duyên, không ý tứ khi hỏi sâu vào những chuyện riêng tư hai đứa. Nhưng… ổn thôi, cô đã biết điều cô muốn biết!
Là sao? Rốt cuộc nhạc mẫu đã biết điều gì?
Bỏ mặc vẻ ngơ ngác của tôi và nét cười vì bất ngờ của chồng mình, nhạc mẫu quay sang Tiểu Mai lạnh lùng nói chắc một lời:
- Mẹ cho con về Việt Nam là không muốn chuyện như cấp II với Akira tái diễn, con đã từng khổ sở thế nào chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ. Thôi… chuyện đó không quan trọng nữa, hồ sơ học tập của con ở đây ba sẽ thu xếp. Ngày mốt con theo mẹ về nhà, tiếp tục học hết cấp III một năm nữa rồi vào đại học ở Nhật!
- Ơ…! – Cả Tiểu Mai và tôi đều cùng sửng sốt.
Nhạc mẫu nhìn con gái mình nửa nghiêm khắc, nửa trìu mến mà nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói như có hàm ý không phản bác:
- Hai đứa nhà Shiho và Kitsudo có lẽ hợp với con hơn, mẹ sẽ cân nhắc khi họ đến đặt vấn đề một lần nữa!
Shiho?
Kitsudo?
Vậy con thì sao?
Chapter 346:
Ngay khi nhạc mẫu quyết định phải đưa Tiểu Mai về Nhật, tôi thậm chí còn không có thời gian để ngạc nhiên. Mà trước mắt tôi lúc đó chỉ là một… điều gì đó trắng xóa, một cảm giác trống rỗng không chừng.
- “Cuộc gặp ngày hôm nay… kết quả là vậy sao?”
Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi với Tiểu Mai chỉ vừa quen nhau, cạnh nhau được hơn nửa năm, vậy sao đến lúc này mọi chuyện lại phải chấm dứt như thế?
Tiểu Mai ở cạnh tôi cũng đang run lên, nàng nhìn sang ba mình cầu cứu. Trước ánh mắt khẩn thiết của con gái yêu, nhạc phụ không thể làm ngơ dù rằng có vẻ như người cũng đang cân nhắc với quyết định của vợ mình.
Ba Tiểu Mai thở hắt ra, lắc đầu nói:
- Anh không hẳn là đồng ý, nhưng cũng không có gì gọi là cấm cản, hai đứa còn nhỏ, cứ để tự nhiên quen nhau, em áp đặt vậy là cũng không…..!
- Em có vấn đề gì à? - Giọng nói ấy… lại vang lên, lạnh như băng.
- Không… không hợp lí lắm! – Bác trai húng hắng giọng, thoáng bối rối.
- Nhưng hợp tình, phải không? - Vẫn lạnh, vẫn dứt khoát.
- Sao? – Bác trai ngạc nhiên.
- Trên tư cách là một người mẹ, những gì em nói đều là hợp tình!
Bị lập luận chặt chẽ và có một không hai của vợ mình áp đảo, bác trai nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ khẽ thở dài thêm lần nữa rồi tặc lưỡi:
- Ừm….!
Cứu cánh cuối cùng đã sụp đổ, tôi thẫn thờ nhìn Tiểu Mai đang ở cạnh bên mình mà như cảm thấy nàng ngày càng xa, và lại càng xa hơn khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của nhạc mẫu như chẳng hề có vẻ gì là đang thử hay sẽ thay đổi ý định gì nữa.
Tôi hoàn toàn vô vọng, và rất có thể tôi sẽ lại một lần nữa bất lực chứng kiến người mình yêu dần vuột khỏi tầm tay.
Giờ năn nỉ ỉ ôi liệu có được chăng? Có lẽ là không, tự tôi cũng biết điều đó, tiếng nói của tôi căn bản là không có một chút trọng lượng gì trong gia đình này cả.
Nhạc mẫu thì đã quyết, Tiểu Mai thì khó cãi lời mẹ, nhạc phụ im lặng xem như là đã đồng ý.
Hoàn toàn bất lực thật rồi, hi vọng mất hết thật rồi !
Tiểu Mai đau khổ đưa mắt hướng về phía tôi, đôi mắt trong veo giờ đã đã ngân ngấn nước, ầng ậng chực trào ra.
- Ngay từ đầu… mẹ đã không muốn gặp Nam rồi, đúng chứ…? Mẹ… đâu có tin con. Mẹ đồng ý gặp bạn con chỉ để thử sức, để thử cái giới hạn mà mẹ đặt ra ! – Nàng uất ức, nấc lên thành tiếng.
- Khi nào lớn rồi, có con rồi thì con sẽ hiểu lại mẹ thôi! – Nhạc mẫu đáp, lạnh tanh.
- Nhưng bây giờ con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Từ nhỏ đến lớn con luôn nghe lời mẹ mà, từ đi đứng học hành đến chuyện quen ai, mẹ đều quyết định. Nhưng sao mẹ không thử một lần… một lần hỏi xem là con muốn gì?
- Con muốn về Việt Nam, mẹ đã đồng ý, chẳng phải vậy rồi sao?
- Nhưng….!!!!
- Không nhưng gì cả, mẹ với ba cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, về gần mẹ sẽ dễ chăm sóc con hơn, để con một thân ở đây mẹ lo lắm!
Có lẽ… Tiểu Mai dù sắc sảo đến mấy cũng không thể bì được với mẹ nàng, và dù có thể thì nàng cũng không cãi lí được, vì dù gì… Đúng, đúng như lời nhạc mẫu nói, và tôi cũng hiểu điều đó, tình cảnh lúc này cũng chỉ là vì nhạc mẫu muốn tốt cho Tiểu Mai. Nếu nàng về lại Nhật Bản ở cùng gia đình thì ba mẹ nàng sẽ yên tâm hơn, nàng sẽ được chăm sóc tốt hơn. Tin chắc nếu việc này hỏi ý ba mẹ tôi thì cả hai người cũng sẽ đồng ý với quyết định của nhạc mẫu.
Quyết định của nhạc mẫu là chính xác, hoàn toàn đúng đắn, tôi không trách cứ nửa lời.
Nhưng…
- Hức… con… con không thích Akira… cả Hajiro con cũng không. Con không hợp với họ, con không hợp với gia đình quyền quí truyền thống gì đó… con không… hức hu hu…!
Từng giọt nước mắt long lanh đang lăn dài trên đôi gò má cao kiêu hãnh, rồi thi nhau rơi xuống đôi bàn tay thanh mảnh giờ đã run lên và bấu chặt vào nhau…
- Miao….! – Chứng kiến cô chủ mình đang khóc nức nở, mèo đần Leo nhẹ thè lưỡi liếm tay nàng như để vỗ về cô chủ.
- Thôi nào… ngoan, mẹ cũng chỉ vì….!
- Chỉ là vì muốn tốt cho con mà phải áp đặt ý kiến bản thân, không tự đặt mình vào vị trí của Tiểu Mai sao?
Cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều sửng sốt quay sang nhìn tôi.
- Cô có bao giờ tự hỏi vì sao chuyện cấp II đó mà Tiểu Mai lại phải khổ không? Con xin thưa, chính là vì Tiểu Mai không muốn làm mất lòng hai gia đình mà phải chấp nhận điều tiếng từ trường lớp, bạn bè đấy, cô đã từng biết qua ???!
Đúng, tôi có thể bất lực trước những ai thông tuệ hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, bá khí áp đảo được tôi. Nhưng nếu làm người con gái tôi yêu phải khóc thì họ cứ thử xem, và tôi dám chắc rằng họ đã rất gan cùng mình khi đã chọc vào loài sư tử bình thường biếng nhác nhưng bá đạo thường xuyên.
Tôi không thể nào để Tiểu Mai phải khóc, một lần không, ngàn vạn lần không !
- Không phải việc của cậu, sao vậy? – Nhạc mẫu ngạc nhiên nhìn tôi.
- Cô thử con nãy đến giờ, sao lại bảo không phải là việc của con? Cô rất thương Tiểu Mai, nhưng có bao giờ cô tự hỏi rằng Tiểu Mai thích gì, muốn làm gì chưa?
- Cậu chưa hiểu được, giờ tôi không trách nhưng ít nhất là nên cư xử lễ độ!
- Vâng, có thể bây giờ hai đứa con không hiểu thật. Nhưng tại sao phải bắt hai đứa con hiểu chuyện của người lớn mà không phải là người lớn hiểu lại chúng con?
- ……..!
- Cô càng áp đặt, càng cấm đoán thì chuyện lại càng xấu hơn. Cô đã từng dùng một hòn đá chặn một khe suối chưa? Nước không chảy ra thành dòng nhưng sẽ len theo các kẽ khác mà đi!
- …………..!
- Méo…! – Mèo đần giật mình, chui tuột xuống gầm ghế.
Tôi lúc ấy dường như không còn biết đến bản thân, mà là tôi chỉ biết mình đang nói thay cho Tiểu Mai, và tự lúc nào không rõ, tôi đã đứng chắn giữa nàng và nhạc mẫu.
- Người lớn luôn bảo con trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng chính họ cũng đâu biết là họ không hiểu trẻ con. Chính vì không hiểu nên họ mới nghĩ ra các cách thức ngăn chặn, cấm đoán. Mà cũng chính vì đó nên họ ngày càng xa rời con cái mình hơn. Cuộc sống là có qua có lại mà, mình không hiểu người thì sao trách được người không hiểu mình?
- ………..!
- Con rất phục vì cô có một người con hoàn hảo như Tiểu Mai, con thực lòng rất khâm phục. Nhưng con nói thật, chính vì vậy mà cuộc sống trước đây của Tiểu Mai quá chán ngán, quá vô vị!
- ………………!
Nhạc mẫu nhìn thẳng vào tôi, người thoáng lúng túng.
- Con biết, con hiểu trong mắt cô lúc này con chỉ là thằng con trai nhà quê ở vùng ven biển, không thể nào so bì được với Akira hay Hajiro ở xứ sở anh đào hoàn mĩ. Gia đình truyền thống hoàn hảo, cách sống hoàn mĩ không có một sai sót nào, vậy thì là hay, là… tốt sao… ?
Tự dưng nói đến đây, tôi đâm ra không dám nói nữa vì rõ là ý tứ dù cứ tuôn trào nhưng sao tôi lại không thể nói? Vì nếu tiếp tục nữa, e rằng tôi sẽ vượt mức giới hạn ý kiến mà chuyển sang luôn thành… xúc xiểm.
- ……..!
- Cứ tiếp tục, tôi muốn nghe xem thử vì sao một cuộc sống hoàn hảo mà nhiều người mơ ước lại là đáng chán! – Nhạc mẫu nhẹ cười.
Và tôi bất giác quay sang nhìn nhạc phụ:
- Ừm…!
Được cái gật đầu đồng ý của người, tôi mới dám tiếp lời:
- Một lối sống, một cách xử sự mà được áp đặt phải… không có một sai sót nào thì khác gì bị động và chậm tiến!
- Vậy thì sao? Có gì tốt hơn sao?
- So với những gì hoàn hảo thì với con, sống một cuộc sống biến động, được tự do thử những gì mới mẻ, tất sẽ có lúc nếm trải thất bại nhưng chính vì điều đó sẽ khiến cho cái từ “hoàn hảo” ngày một… ngày một….!
- …………!
Ngày một gì ta…? À đúng rồi!
- Ngày một hoàn thiện hơn nữa, đó mới gọi là không ngừng hoàn hảo!
Cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều nhìn tôi bằng ánh mắt như không thể nào tin được, nhưng quan trọng nhất là Tiểu Mai, nàng đã… hết khóc, và cũng đang tròn mắt nhìn tôi.
Với tôi, vậy là đủ rồi, Tiểu Mai hết khóc là được, mà nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng sau khi khóc của Tiểu Mai nhìn trông yêu quá đi mất!
E hèm, cũng phải thừa nhận là bây giờ, tôi tưởng tôi ngon thật, có lẽ vừa rồi ông bà nhập vào nên tôi mới nói… hay như vậy.
Thế nhưng nhạc phụ chợt bật cười và thủng thẳng nói:
- Nhưng cuối cùng là con đang muốn nói gì? Sao từ quan điểm cá nhân, à không… từ quan điểm đại diện cho hai đứa mà chuyển sang thế nào là hoàn hảo và hay hoặc dở?
- Ơ….!
Vâng, và tôi đã… ngu trở lại!
Nhạc phụ lắc đầu cười cười nhìn vợ mình rồi tiếp lời với tôi:
- Tranh luận muốn người khác phục mình là phải đi vào trọng tâm vấn đề, biết mở ra thì phải biết gói lại để còn chốt hạ, vậy mới là có lí lẽ và sức thuyết phục!
- Dạ…. ! – Tôi bối rối đáp.
Đó là bài học đầu tiên mà nhạc phụ dạy tôi về “Thế nào là thuyết trình và tranh luận?”, sau này tôi phải nói là cực kì biết ơn người vì bài học đó đã cứu tôi thoát hiểm vài cơn nguy khốn. Đến cả Tiểu Mai sau này còn tránh phải tranh luận với tôi về một vấn đề gì đó, và hai đứa thống nhất rằng… tôi là con trai nên phải nhường nàng. Vậy cũng như không, hic hic…!
Trở lại với khoảnh khắc hậu tranh luận hôm đó, trong khi tôi đang bối rối nhận ra mình vừa rồi đã có hơi hứng chí mà quá lố thì nhạc phụ đã lại ngồi xuống ghế cười thành tiếng:
- Mọi người ngồi xuống đi, sau đứng dậy hết thế?
Thật ra là chỉ có nhạc mẫu và tôi là lúc này đang đứng, còn Tiểu Mai thì ngồi quệt nước mắt, hãy còn đang thút thít nhưng đã yếu dần.
Ngồi lại xuống ghế, tự dưng lúc đó tôi thấy khát khô cả cổ, không ngăn được mắt mình nhìn về hướng ấm trà đào thơm ngon phía trước.
Và… như đã quá nắm rõ tôi, nhạc mẫu không nói không rằng, đưa tay nhấc bình trà lên rồi rót vào tách của tôi:
- Con dùng trà đi!
- Dạ… dạ… con cảm ơn !
Tự dưng bây giờ tôi lại đâm ra không muốn uống nữa, quái đản vậy chứ, chỉ mong… nhạc mẫu sẽ đổi ý mà thôi.
Im lặng một hồi, nhạc mẫu đưa mắt nhìn Tiểu Mai hãy còn đang thút thít, vẻ như thấy cô con gái yêu quý của mình đang mắt đỏ hoe nên người động lòng mà lại quay sang phía tôi và… hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với những điều tôi đang mong đợi:
- Con đã từng nghĩ qua sau này, tương lai sẽ làm gì chưa?
- Dạ… sao cơ? – Tôi chưng hửng vì không hiểu ý.
- Điểm mạnh của con là gì? – Nhạc mẫu nhìn thẳng vào tôi hỏi tiếp.
- Dạ… con… giỏi Toán, bóng đá với… võ….! – Tôi thành thật khai.
- Nam tính nhỉ? – Nhạc phụ bật cười. – Nhưng không liên quan cho lắm!
- Hi…..! – Tiểu Mai cũng khúc khích cười, khiến tôi mừng hết lớn.
- Dạ… hơ hơ! – Thế là tôi cũng ngoác miệng cười theo cho vui nhà vui cửa.
Nhạc mẫu không cười, người hỏi tiếp:
- Hết năm sau là phải thi đại học, con có ý định sẽ vào ngành gì? Hay có dự định gì sau này?
- Dạ… giờ con cũng chưa biết! – Tôi gãi đầu lúng búng, hơi tự xấu hổ trước mọi người.
- Là nam nhi mà đến giờ vẫn chưa biết sau này mình phải làm gì?
- ……….!
- Bản thân còn chưa chắc lo được, sao có thể lo thêm một người nữa?
Bạn đã từng có những đêm dài nằm gác tay lên trán và tự hỏi một câu mà ngay sau đó bạn phải cảm thấy sợ ?
Đó là sau này mình sẽ trở thành gì đây ? Sẽ chết đi như một anh hùng hay sống đủ lâu để nhận ra mình quá tầm thường?
Hay cuối đời sẽ hối hận vì luyến tiếc thời gian còn trẻ đã qua, không dám tự làm những gì mình mơ ước?
Hay gần nhất là… hiện giờ mình đã có gì trong tay? Và vài năm nữa mình sẽ ra sao? Vẫn cứ như vậy hay sẽ khác đi ?
Có thể đôi khi chúng ta trách người lớn luôn giảng đạo nói lí, nhưng quả thật nếu ngẫm kĩ thì đó toàn là những bài học thấm tháp mà họ đã phải dùng cái giá đắt nhất trần đời để mua lấy, đó chính là thời gian. Và chắc chắn sau này, sẽ có lúc bạn cũng nói lại với con cháu mình y chang như thế.
Đúng ra là tôi sẽ định im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt luôn nhưng tự dưng lúc đó, tôi thấy nhạc mẫu đưa mắt sang nhìn Tiểu Mai khi nói “một người nữa” đầy ẩn ý thì tôi tự dưng… nhuệ khí bừng bừng, mạnh mồm nói cứng:
- Có thể… con không lo được bản thân nhưng chắc chắn con sẽ không để Tiểu Mai phải buồn hay lo nghĩ bất cứ chuyện gì, ít nhất là những gì con có thể làm được, con nhất định sẽ làm!
- ………..!
- E hèm… có hơi văn vẻ rồi đó! – Nhạc phụ tằng hắng.
Chính tôi bây giờ ngồi nghĩ lại cũng không biết vì sao ngày ấy, miệng tôi lại trơn như bôi mỡ thế không biết!
Trước câu trả lời của tôi, nhạc mẫu thoáng phân vân, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi điềm đạm nói:
- Con nên tự tìm ra điểm mạnh của mình rồi phát huy, có thể không cần phải giàu có, nhưng… phải có tiếng tăm một chút, làm một điều gì đó được nhiều người công nhận và biết đến. Dòng họ nhà này chỉ cần như vậy, hay ít nhất là phải như vậy!
- Dạ… là sao ? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.
Nhạc mẫu không giải thích thêm mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt… như ánh mắt của mẹ tôi vẫn thường hay nhìn tôi mỗi lần “giảng đạo” :
- Con bảo một cuộc sống hoàn hảo là đáng chán?
- Dạ… lúc nãy… con có nói vậy…!
- Bây giờ vẫn vậy?
- Thì… dạ… đúng là như vậy… nhưng kể ra… dạ, đúng là như vậy….!
- Sau này có thể con sẽ được gặp Akira, khi đó có chắc là còn tự tin như bây giờ?
- Con… không chắc, cái duy nhất con chắc là….!
Tôi lấp lửng, nhìn về phía Tiểu Mai:
- Là gì? – Cả hai người, ba mẹ nàng đều hỏi.
- Là… không để Tiểu Mai khóc nữa ! – Nói rồi tôi nhe răng cười với nàng.
- Thế lỡ sau này gặp ai đó giỏi hơn, lấy lòng được con bé thì sao? – Nhạc phụ nhíu mày.
- Dạ… không có ai đâu! – Tôi gãi đầu.
Và giờ đây thì nhạc mẫu đã cười, nụ cười đầu tiên từ nãy đến giờ:
- Thế giới này rộng lớn lắm, cậu trẻ à!
- Vậy hãy làm cho nó nhỏ lại là được! – Tôi nói như một phản xạ.
Đến lượt nhạc phụ ngạc nhiên, người nhìn tôi như thể không tin rồi quay sang nhìn vợ mình, và bắt gặp nhạc mẫu cũng đang… thập phần bất ngờ.
- Ăn to nói lớn thật, nghé mới sinh không sợ hổ đây mà! – Nhạc phụ phá ra cười hài lòng.
Thế là nhạc mẫu không nói gì nữa, người đưa tay như bảo Tiểu Mai qua sang bên cạnh mình ngồi, đợi cho con gái yêu nửa dỗi nửa vui phụng phịu sà vào lòng mình rồi thì mới lại nhìn chồng mình:
- Em hỏi, được không?
Nhạc phụ vỗ vỗ trán, lại cười khổ:
- Không phải chứ, sớm quá!
- Gì vậy mẹ? – Tiểu Mai lại lo lắng, nàng hỏi dồn.
Nhưng nhạc mẫu không chịu lý giải là sẽ hỏi gì mà chỉ khẽ ôm con gái rồi gật đầu nhìn chồng mình mà lên tiếng:
- Võ Trí Nam, đúng chứ?
- Dạ… dạ đúng! – Tôi giật bắn người lên.
- Nếu giả sử bây giờ cả cô và bé Mai đều rơi xuống một dòng sông mà hai người đều không biết bơi, và chỉ có mình con là biết bơi đang đứng trên bờ. Khả năng con chỉ cứu được duy nhất một người, con sẽ chọn cứu ai?
HẢ?
HỎI KIỂU GÌ THẾ NÀY ???!!!
Tôi nhất thời chết điếng, há hốc mồm vì… câu hỏi oái ăm này quả thực là trả lời đằng nào cũng chết. Chọn cứu nhạc mẫu thì lại bảo sao không cứu con gái, nhạc mẫu mất đi ái nữ thì sao thiết sống nữa. Nhưng chọn cứu Tiểu Mai thì sẽ lại… làm phật lòng nhạc mẫu, càng dở hơn nữa.
Bên nghĩa bên tình, sao cho trọn vẹn?
- Dạ… con có một thắc mắc…! – Tôi giơ tay.
- Ừ, nói đi! – Nhạc mẫu gật đầu mỉm cười.
- Dạ… lúc đó bác trai ở đâu? Có xuống phụ con cứu người chứ? – Tôi trơ tráo.
Nhạc phụ nhún vai bình thản đáp:
- Dĩ nhiên là bác cũng sẽ cứu, nhưng vậy thì con đang phá vỡ tính thuần thiết của câu hỏi rồi. Cứ trả lời đi, đúng thì là đúng, sai thì là sai!
- À… dạ….!!!
Đến tận bây giờ khi ngồi viết những dòng này tôi cũng chẳng thể nào quên được khung cảnh của ngày hôm ấy. Đó là một buổi tối khá lạnh sau cơn giông, ba người gia đình nhà Tiểu Mai ngồi một phía đối diện với tôi trước bình trà đào thơm ngát, và đều chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi oái ăm nhưng… muôn thuở đó.
Toát mồ hôi hột mà nghe tim đập binh binh, các nơron trong não cứ chạy xẹt qua xẹt lại như điện mà hoạt động hết công suất. Thế nhưng tôi chẳng thể nào tìm ra được câu trả lời nào xác đáng mà lại có thế trọn vẹn nghĩa tình.
Cứu nhạc mẫu, tiêu ái nữ. Mà cứu ái nữ, tiêu nhạc mẫu.
Một trong hai người bọn họ mà tiêu thì tôi cũng… chết theo chứ sống sao nữa.
Chết… chết theo?
Ơ-rê-ka !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghĩ xong là tôi trả lời ngay dù rằng vẫn còn chưa chắc được là mình sẽ nói đến đâu.
- Dạ… con sẽ cứu cô trước, rồi sau đó ở luôn dưới sông chết chung với Tiểu Mai cho trọn tình trọn nghĩa!
- ………….!
- ……………….!
- ……………………..!
Tại đây, ngay lúc này, có một sự im lặng nhẹ…
******
Hơn hai mươi phút sau, tôi dắt xe ra khỏi nhà Tiểu Mai mà giật mình biết được hóa ra… tay mình vẫn còn run từ nãy đến giờ. Tiểu Mai thấy vậy liền siết chặt tay tôi, lần đầu tiên tôi thấy được trong ánh mắt nàng một niềm quyết tâm mãnh liệt và kiên định đến thế:
- Chỉ khi không còn có thể, em mới không còn bên anh!
- ………!
- Nhưng có chuyện gì trên đời này là không thể, em với anh tài giỏi vậy kia mà!
- ………….!
Cũng là lần đầu tiên suốt ngần ấy thời gian quen nhau, tôi được thấy Tiểu Mai tự nhận rằng nàng giỏi giang, nhưng sự thật không phải là đúng như vậy hay sao?
Nhẹ đưa tay cốc đầu Tiểu Mai đầy yêu thương, tôi cười:
- Ngốc này, đụng chút là khóc!
- Ừ… nhờ vậy mới biết anh yêu của tui giỏi quá chừng đi! – Nàng yêu kiều tủm tỉm.
Hơi tiếc vì lúc này đang ở trước nhà Tiểu Mai và ba mẹ nàng lại còn bên trong nên chả thể ôm nàng một chút cho… đỡ lạnh, tôi ngồi lên yên xe luôn:
- Thôi về đây, trễ rồi!
- Ừa, về cẩn thận, gió lạnh đó! – Tiểu Mai dặn.
Đang định đạp xe quay đi thì tôi chợt ngoảnh lại kề tai nàng hỏi nhỏ:
- Nè, lỡ sau này mình sinh con gái thì em có làm khó thằng rể anh như mẹ em nãy giờ hông?
- Dĩ… dĩ nhiên là không rồi, ông hỏi… kỳ quá đi! – Tiểu Mai đỏ hồng mặt, khẽ dậm chân.
- Hề hề, nhớ là không đấy nhé!
- Ừa, về đi,