--> Kẹo Kéo - game1s.com
Old school Easter eggs.

Kẹo Kéo


- Tôi giống kẹo kéo hả?
- ...
- Vì sao?
- Giản dị, nhưng ngọt và dính!
***
Cửa hàng Flowers And Gifts And Memories.
Sáng nay, khi chạy qua cửa hàng, nó chỉ nhận được thông báo là chiều đi chuyển quà cho khách. Hôm nay là ngày gì? Ngày 14 tháng 3 không gợi cho nó bất cứ liên tưởng nào nếu như nó không làm nhân viên giao hàng cho cái cửa hàng Flowers And Gifts And Memories này. Valentine Trắng! Câu trả lời nó nhận được từ anh bạn cùng làm với nó. Hóa ra là có 2 ngày Valentine à? Nó tự hỏi không biết có phải vì người ta yêu nhau ngày càng nhiều mà sinh ra lắm ngày lễ để mà tặng quà nhau thế nữa không biết? Vừa mới mùng 8 tháng 3, chạy ngược chạy xuôi, lãi to lãi nhỏ, nó và mấy đứa cùng làm phấn khởi ra mặt. Được tiền mà.

Chẳng phải vì nghèo quá mà đi làm thêm đâu, mà là vì đi tìm cảm giác. Cảm giác gì thì chẳng đứa nào gọi tên được, chỉ biết cứ thế là lao đầu cả vào cái cửa hàng này, với một mớ hỗn độn những công việc nhưng mà vui, nhưng mà thấy mình lớn hơn, thấy mình tự chủ, thấy mình quan trọng và có ý nghĩa.
Hôm nay lại bận rộn rồi. Nó nghĩ. Và nó đang nhẩm tính xem khoản tiền với công việc chuyển hàng hôm nay nó sẽ giành để làm gì? Bất chợt nó nghĩ nó muốn mua gì đó, không phải là sách, cho chính mình sau ngày hôm nay. Vì sao à? Đơn giản thôi vì nó chưa từng nhận được quà của ai cả. Bạn của nó chỉ có sách. Và dường như bất cứ cậu bé nào muốn đến gần thì hình như đều bị đội quân những cuốn sách dày cộp của nó dàn thành nhiều hàng ngang chặn lại.
Nó vì thế, dù không kiêu, không xấu, không không sách vở nhưng mà ...cô đơn. Thêm cả lí do này nữa để nó trở thành người giao hàng cho FAGAM gần năm nay để rồi nó cảm nhận ngày càng sâu sắc sự hồi hộp của người gửi quà, và niềm vui bất ngờ của người nhận quà trong những ngày với hoa ngập phố, xe ngập đường, quà ngập các gian hàng và sự hối hả hòa trong dòng người ngược xuôi. Nó đứng đó, và rồi chạy theo cái không gian ấy với cái nhìn và tâm trạng của kẻ chọn cách lấp khoảng trống trong tâm trí mình bằng những tiếng cười và tiếng nói cảm ơn của người khác. Tiếng thở dài chỉ kịp có 1 lần cất lên trong chốc lát, và rồi thì ùa trong cơn gió hanh hao, se sắt và 1 chút nắng ấm là nụ cười tinh nghịch của nó và tiếng lanh canh của chiếc xe đạp màu xanh tím than với chiếc giỏ xe lần lượt là các hộp quà và những bó hoa được bó theo phong cách lạ.
Cửa hàng của mấy đứa đông khách vì cái sự lạ lẫm và cá tính từ cách gói quà và hoa. Độc! Đấy là khẩu hiệu và giờ thì thành thương hiệu của mấy cô cậu chủ nhỏ cũng cực kỳ độc này. Đôi lúc, vừa đạp xe nó vừa nghĩ thế. Cười một mình và hít thở sâu.
***
Chiều! Nó đến cửa hàng sớm hơn mọi khi. Lách qua đám khách teen vào chiếc tủ màu trắng mở ngăn đặt hàng gửi quà. Không thấy ghi cụ thể, chỉ thấy để lại số điện thoại của chủ nhân đặt hàng. Nó bấm máy và đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ...đầm ấm đến lạ. "Hoa bi trắng, 1 bông hồng nhung đỏ, và socola trắng và lời nhắn: Anh chỉ yêu mình em." "Dạ vâng!" " Địa chỉ ...." "Dạ vâng!". Và nó làm thao tác chọn và gói hoa theo cách tự nó tưởng tượng về người nhận quà và một chút nhấn nhá trên đó để người ta nhớ đến cửa hàng những lần sau. Và lên đường!
Người nhận quà là một cô bé dễ thương đến nghẹt thở. Cô bé mỉm cười. Một nụ cười tỏa nắng. Trời! Chả trách người ta được tặng quà và được yêu thương! Phải đến 10 giây cho nó rơi vào cái trạng thái mà giới trẻ bây giờ gọi là tự kỷ. Và lời nhắn được cô bé nhận với nụ cười bẽn lẽn với đôi má ửng hồng. Cô bé ký nhận, vẫy tay chào và không quên lời nhắn: ấn tượng quá với cửa hàng của bạn đấy! Nó cười và cảm ơn và không quên nhắn hẹn bạn ấy lần sau.

Phong bì thứ hai được mở ra và nó nhìn thấy số điện thoại quen quá. Nhấc máy bên kia lại là giọng nam ... không nhầm vẫn đầm ấm đến lạ của anh ban đầu. "Hoa bi trắng, 1 bông Hồng nhung đỏ thắm, socola trắng và lời nhắn: Anh chỉ yêu mình em!"
"Úi trời!" Nó cố giữ cho cổ họng không thốt ra cái tiếng ấy và để rồi vẫn ghi lại địa chỉ của người nhận. Gói bó hoa này với tâm trạng khác hẳn, một chút thắc mắc, tò mò, và hình như hơi giận dữ. Nhưng vì chuyên nghiệp rồi nên sản phẩm của nó vẫn được người đẹp thứ hai nhận và ký tên với sự phấn khích kỳ lạ. Và vì là người đẹp nên mọi thứ từ khuôn viên, cửa sổ, cánh cổng đến chủ nhân đều lộng lẫy đến mức khiến nó lại phải tự kỷ lần hai mà gần như quên mất cô bạn đứng trước mặt nó là người được yêu mình em thứ 2 của ai đó.
Dụi mắt để nhìn kỹ lại số điện thoại để chắc chắn nó không nhìn nhầm khi mở phong bì thứ 3. Vẫn số điện thoại đó. Tự nhiên, nó chau mày và gần như 1 phản xạ, nó mở tất cả số phong bì còn lại. Y chang 1 số điện thoại. Nó đem thắc mắc về mấy cái phong bì hỏi mấy đứa bạn của nó nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu vì phong bì được gửi theo đường bưu điện đến địa chỉ cửa hàng và số điện thoại trong đó là của 1 khách hàng lạ. Đủ bình tĩnh để vẫn nhấc máy, bấm số, và cái giọng nói đầm ấm đáng ghét ấy lại vang lên, chẳng hiểu sao lại thấy đáng ghét đến thế nữa.
- Hoa bi trắng, 1 bông hồng nhung đỏ thắm, socola trắng và ...
- Anh chỉ yêu mình em?
- Đúng rồi! Bạn thông minh thật đấy!
- Thật là ...! Nó vẫn nén sự bực mình của mình lại. Và giọng nói của anh chàng đó trở nên bỡn cợt quá lúc này
- Thật là sao ạ?
- Xin lỗi bạn. Không sao. Địa chỉ?
- Bạn xin địa chỉ luôn của những người còn lại không?
- Bạn ....
- Nhưng nhớ phải đi cho đúng thứ tự nhé. Hôm nay cửa hàng của bạn giao cho mình bạn giao hàng cho tôi hả?
- Bạn đọc địa chỉ đi.
- ....
Và với tất cả sự ngỡ ngàng, nó chưa bao giờ gặp tình huống vậy nữa. Lần đầu tiên, cái cảm giác vui sướng của người nhận quà khiến cho nó liên tục cảm thấy chua chát. Lần đầu tiên, khi đưa quà cho những cô gái nó cảm thấy tội lỗi, cứ như thể nó đang che giấu một tội lỗi tày đình lắm lắm. Nó muốn thốt lên điều gì đó, để mà nói cho hết sự thật rằng thì Anh chỉ yêu mình em gì đâu? Mình em gì mà từ chập tối tôi đã gửi cho 7 em như thế này rồi. Hắn là ai mà có thể chọn cách chơi này cơ chứ? Lời tỏ tình trong ngày Valentine à? Giờ là nó chỉ muốn nổ tung thôi.
Nhưng mà rồi nó tự nhủ, họ biết để làm gì? Sắp hết ngày hôm nay rồi. Dù sao thì cũng chỉ có nó và anh ta biết sự thật này. Nếu họ biết, đêm nay các cô gái có buồn lắm không? Nó chọn cách im lặng và trở về cửa hàng.

Nhìn mấy đứa bạn của nó vẫn hớn hở với những khách hàng cuối cùng, và cả những đứa vẫn chạy về mở ngăn kéo với những đơn chuyển hàng cuối cùng. Tự nhiên nó thấy nản lòng quá. Chẳng quan tâm đến tiền như mọi khi nữa. Nó muốn trút sự tức giận của mình vào đâu đó! Sao không phải là anh ta? Nó chỉ kịp nghĩ có thể và lao về phía cái điện thoại. Dù sao thì hàng cũng chuyển xong rồi. Mất một tên khách như vậy cũng không làm cho nó tiếc nuối lắm mặc dù nếu cư vô tình đi thì ai cũng như anh này thì chẳng mấy mà nó giàu. Nhưng mà nó là đứa quân tử mà, là đứa yêu thích sự chân thật mà nên không thể thấy sai trái mà không ngăn chặn. Nó sẽ giảng cho anh ta một bài về tình yêu, về sự chân thành trong tình yêu, về sự trân trọng yêu thương...Ôi! Toàn là những thứ mà nó chưa trải nghiệm. Nó sẽ nói dựa vào cái gì đây? Đừng nói là những triết lý bước ra từ những trang sách và tiểu thuyết dày đặc chữ của nó nhé! Tự nhiên, sự tự tin trong nó vụt tắt.
Nhưng nó vẫn bấm số. Lý thuyết thì sao? Nó buộc phải bảo vệ lẽ phải. Đầu dây kia vẫn là giọng nói ấy. Và anh ta nói, anh ta đang định gọi vì thực ra vẫn còn 1 địa chỉ nữa chưa được nhận quà của anh ta.
- Này bạn! Nó lên tiếng trước.
- Sao cơ?
- Bạn đang làm cái trò gì đấy? Đành là tôi là người nhận tiền để giao hàng nhưng mà tôi không hiểu bạn đang chơi trò gì? Bạn có hiểu ý nghĩa của nhận quà ngày hôm nay không? Bạn có hiểu con gái không? Bạn có biết bạn nhắn gì cho họ không? Bạn có biết truyện gì sẽ xảy ra nếu họ biết sự thật không hả?
- Và bạn cho họ biết sự thật?
- Không! Tôi chưa làm điều đó. Nhưng tôi hết bình tĩnh với địa chỉ cuối cùng này rồi.
- Ý bạn là sao? Bạn muốn thêm tiền để im lặng à?
- Trên đời này làm gì có ai quá quắt như bạn?
- Sao cơ?
- Tôi nói bạn sẽ phải bị trừng phạt ...Tôi không nhận tiền của bạn để làm mấy cái việc này nữa.
- Sao bạn không bình tĩnh được à? Không nhận tiền? Quá quắt? Sự thật?
- ...
- Đừng nói là hôm nay bạn không nhận được quà của ai nhé!
- Bạn ...
- Thật vậy hả? Chẳng phải đây mới là sự thật à? Sao không thể làm tốt nhiệm vụ của mình thế nhỉ?
- Bạn ...
- Sao? Thôi, bạn ở nguyên đó. Tôi không cần nữa. Dù sao thì địa chỉ cuối cùng này tôi cũng nên tự đến.
- Bạn ..
Và bên kia chỉ còn là tiếng tít tít. Chưa bao giờ nó thấy mình vô dụng như vậy nữa. Tự nhiên thấy không thể nói được anh ta. Tự nhiên thấy tủi thân. Giá mà nó biết chút ít về việc được yêu và yêu ai đó. Và thế là ...nước mắt lăn dài. Nó và căn phòng đóng cửa. Mặc cho gian ngoài cửa hàng vẫn còn khách đang vội vã chạy đua với cuối ngày. Nó làm cái quái gì không biết. Tâm trạng ngổn ngang những thứ chưa từng trải qua trong cuộc đời. Nó chạy ra ngoài, tránh mặt mấy đứa bạn và leo lên cái xe đạp của nó. Nó muốn đạp xe đi đâu đó. Và tiếng của ai đó vang lên ngay sau lưng nó, và cái khiến cho nó giật mình là sự trầm ấm quyến rũ kì lạ từ giọng nói của ...hắn.
- Không phải là tôi không cần bạn chuyển quà nữa rồi mà? Đi đâu thế?
- Có chuyện gì không?
- Có chứ! Không có đến đây làm gì?
- Không cần nói với chủ cửa hàng. Tôi sẽ tự xin nghỉ. Cho làm lại tôi vẫn sẽ làm vậy thôi.
- À, tôi chưa nhiều chuyện mức đó. Nhưng lần sau thì không chắc.
- Tôi đi.
- Hôm nay bạn chưa nhận được câu trả lời của người đó à?
- Người đó là ai? Ý bạn là gì?
- À, hình như bạn còn chưa có ai tỏ tình mà. Mà bạn thì chắc cũng chưa tỏ tình với ai?
- ....
- Đừng nhìn tôi như vậy. Người giao hàng của cửa hàng này chẵng lẽ lại không biết hôm nay là ngày gì. Vừa xong còn định dạy tôi nữa mà. Những cô gái đó, tôi cũng chưa gặp lần nào, chỉ biết tên và địa chỉ. Và ngày hôm nay thì cô gái nào chẳng mong nhận được một lời yêu thương nào đó từ 1 ai đó. Tôi đâu có nói tên người gửi, cứ để họ nghĩ là của anh chàng họ cũng đang thích đi, nếu không thì của 1 kẻ hâm mộ họ chẳng hạn. Có sao không?
- Có bị làm sao không? Giả dối! Mà nếu không giả dối thì cũng dỗi hơi.
- Thế nào là giả dối?
- Để họ hi vọng rồi đến lúc sẽ thất vọng nhiều hơn
- Kinh nghiệm quá nhỉ? Ở đời nhiều lúc hi vọng rồi thất vọng lắm. Người ta cảm nhận tình cảm bằng nhiều thứ, không phải chỉ dựa vào món quà của ngày hôm nay đâu. Tôi thì tôi lại cho rằng sự giả dối của tôi ... ngọt ngào lắm đấy.
Tự nhiên nó nhìn người đứng trước mặt nó lúc này bằng sự ngạc nhiên, hoài nghi và ... hơi xấu hổ. Nhưng mà rồi, cái câu mà nó thốt ra vẫn là
- Liên quan gì đến tôi không? Sao giải thích gì mà lắm thế?
- Thế liên quan gì đến bạn mà bạn quát tôi qua điện thoại?
- Tôi ghét sự giả dối, tôi muốn hiểu tại sao lại giả dối như vậy?
- Vậy giờ bạn thỏa mãn chưa? Bạn ghét giả dối lắm hả? Giả dối ngọt ngào cũng ghét hả? Còn hơn....
- Hơn gì?
- "Hơn cái sự thật đắng ngắt là hôm nay có người chẳng nhận được quà của ai và chẳng có ai để tặng quà." Hắn nói rõ ràng và không vấp.

"Độc ác! Đời còn dài quá mà." Nó nói như hét lên trước mắt hắn ta. Trong cái hơi nóng của trời nồm ẩm ướt, nó khao khát 1 cơn gió mùa Đông Bắc lúc này. Để làm gì? Để nó khóc dễ dàng hơn. Nó – con bé tròn tròn với khuôn mặt hiền lành nhưng cá tính. Ở nó luôn khiến cho người ta cảm nhận sự bất cần và đôi chút ương ngạnh che đậy đi trái tim ngoan lành và yêu thương nhiều lắm. Nó ồn ào bên ngoài nhưng tâm hồn là cả 1 thế giới gần như câm lặng nhưng quái quái và nhiều màu sắc. "Cô đơn là có tội à? Bạn muốn hôm nay tôi phải tủi thân, phải khóc lóc vì không có ai tặng quà à?"
- Có thể? Bởi cứ cố tình cô đơn như thế, sẽ có 1 người khác cũng phải chịu cảnh cô đơn như vậy đấy.
- Chẳng hiểu gì đâu. Mà thôi, ôm cái đống những suy nghĩ linh tinh của bạn đi đâu đi. Mệt quá. Xin lỗi tôi không khóc được. Tôi quen rồi. Có gì ghê gớm đâu.
- Ừ! Xin lỗi. Thực ra thì ... tôi cũng thế mà.
- ????
- Thì cũng có biết tặng cho ai đâu. Người ta bao hôm nay con trai sẽ tặng quà cho cô gái nào tặng quà cho mình ngày 14.2. Nhưng mà tôi chẳng có ai nhắn nhủ gì. Cả 365 ngày ấy chứ chẳng phải riêng ngày 14.2 nữa. Thế nên tôi giống bạn mà.
- ????
- Này! Đừng nhìn tôi vậy được không?
- Thôi thì, bạn bỏ tiền, tôi bỏ sức để làm vui lòng được vài người đấy nhỉ?
- Cuối cùng thì cái đầu tròn tròn kia cũng biết suy nghĩ chút ít. Thôi, đi ra quảng trường ngồi trà đá đi.
Nó cũng chẳng hiểu sao lại thỏa hiệp với người bạn này. Hình như có cái gì đó run rẩy trong trái tim nó, thoáng qua, nhưng rõ ràng là hơi có sóng gió với dư chấn nhẹ rồi mà. Một chàng trai với nụ cười rạng rỡ và êm nhẹ. Cái gì đó giống như là cơn gió mát ùa đến với nó lúc này, khiến cho nó thấy lạ lẫm và tò mò kinh khủng. Phải rồi, cái gì đó vừa đủ để khiến cho nó miên man tưởng tượng và ... chờ đợi. Cậu ấy nói với nó rằng cậu ấy hay nhìn nó qua cửa sổ 1 quán café đầu phố, hay nhìn thấy nó lang thang 1 mình trong hiệu sách, ngồi thụp trong góc ghi ghi chép chép vài trang để không cần mua cả quyển, đạp xe đi chuyển qua trên phố, rồi hí húi chọn 1 chiếc nơ phù hợp nhất trong cả giỏ cho món quà nào đó. Hình ảnh cô bé ấy ám ảnh trong tâm tưởng của cậu ấy rất nhiều. Định làm quen, nhưng ngại. Có cái gì đó ở nó khiến cậu nghĩ: phải tinh tế mới được. Nó ngồi nghe, mỉm cười và háo hức. Chẳng phải lần đầu tiên có 1 chàng trai nói về nó sao?
- Địa chỉ cuối cùng chính là FAGAM.
- ...
- Định tặng bạn thứ gì đó, vì thực sự thấy cái kiểu cô đơn của bạn hay hay.
- Hay hay là sao?
- À, hơi khiêu khích thì phải.
- Haha
- Haha
- Buồn cười quá nhỉ? Lần đầu tiên có người nói vậy.
- Này bạn!
- Sao??
- Thích nhìn bạn cười!
- ....
- Trông như trẻ con ấy! Có gì mà im lặng? Tưởng nói như thiên thần chắc?
- Uh!
- Nhưng mà nhìn bạn giống kiểu của cô ca sỹ Đặng Lệ Quân.
- Là sao?
- Miệng cười nhưng đôi mắt rất buồn. Bạn có ánh mắt biết nói. - đôi mắt đối diện nhìn nó thật lâu và trìu mến.
- Uh! - Hình như nó hơi cuống quýt và mơ hồ nóng ran đôi má trước câu nói đó của cậu bạn mới quen.
- Sao lại uh?
- Nhiều người nói thế?
Nói rồi cậu ta hát mấy câu trong bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi của Đặng Lệ Quân.
- Ui, bạn ơi...
- Sao thế?
- Tôi ...
- Sao?
- Tôi đói
- Hết cả hồn. Đang bay bổng tự nhiên ...
- Xin lỗi. Nhưng mà tôi sợ mấy thứ rồ-man ấy lắm. Mà tôi đói thật. Từ sáng đã ăn gì đâu.
- Socola trắng nhé! Được không? Đằng nào cũng là quà cho bạn hôm nay đấy.
- Không! Bị dị ứng.
- Thật hả?
- ...
- Uh
- ...
- Đừng nhăn mặt nữa. Đi theo tôi. May ra thì còn bán.
- Đi đâu?
- Hỏi ít đi được không? Mệt quá!
- ....

Nó chạy xe theo cậu ta, vòng 1 vòng để đứng trước cái quán bé con con. Bà cụ già với mẹt hàng quà đằng sau một trường tiểu học. Cái biển KẸO KÉO trưng hãnh diện ngay đầu quang gánh. Hàng độc mà.
- Thực ra có nhiều thứ ăn được nhưng mà bạn ăn thử món này đi.
- Kẹo kéo hả?
- Ừ! Giống bạn lắm đấy!
- Tôi giống kẹo kéo hả?
- ...
- Vì sao?
- Giản dị, nhưng ngọt và dính!
Hình như cậu ấy đỏ mặt khi nói câu ấy. Nó thì thấy lạ lắm. Xúc động nghẹn ngào ấy. Nhưng mà cái mặt nó vẫn dửng dưng mà đã thế còn cười phá lên nữa.
- Romantic quá đi bạn ơi!
- Lại không quen à?
- Gật gật
- Ừ! Thôi ăn nhanh rồi về.
Nó mút mát cái cây kẹo kéo. Ngon không thể tả hết được. Nhưng mà chưa ăn đã thấy no mất rồi.
- Về nhé!
- Về luôn à?
- Ừ!
- Ừ!
Đạp xe một mình trên con đường lồng lộng gió. Hai bên đường, cánh đồng ngủ yên trong hơi sương những ngày chuyển mùa: Đông sang Xuân. Những người cuối cùng đi trên đường cùng nó. Một ngày bình thường qua đi. Chỉ riêng với nó. Ngày hôm nay hơi khác. Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều câu chuyện, quá nhiều bất ngờ, quá nhiều thứ quá nhiều, và đến giờ này là quá mệt. Cái khác ấy khiến cho lòng nó không khỏi bâng khuâng, rạo rực. Cái khác này lại là cảm giác không thể gọi tên. Lời tỏ tình đầu tiên, hì, phải vậy không? Nó muốn hét thật to lên ấy chứ. Vậy mà, nó chắc chắn đã làm cho cậu ấy ... không biết phải làm thế nào nữa. Và giờ thì nó đã để cho nước măt lăn dài. Phải rồi, ai bảo chưa được yêu thương bao giờ nên thẹn thùng và cái cách để che giấu sụ ngại ngùng ấy nhẫn tâm đến thế đấy. Phải rồi, dù chưa được yêu thương bao giờ nhưng mà với nó ...cơn gió lạ của ngày hôm nay chỉ đủ để chạm, vâng, chạm vào tim nó, vào cảm xúc của nó, một cái chạm thật nhẹ, thật nhẹ ...và mãi đến sau này nó vẫn biết mọi thứ chỉ thế thôi, chứ chưa phải là cảm giác cuốn nó đi được...
Ngày hôm sau, hôm sau nữa, hình như ánh mắt biết nói giờ có thêm đôi mắt kính của nó cứ muốn tìm ai đó, cửa sổ 1 quán café nào đó, các gian hàng trong hiệu sách nào đó, trên phố và đôi lúc giật mình khi kiếm tìm sự pha phối của những món hàng độc của một cô chủ cũng độc như nó. Không hẳn là tiếc nuối nhưng mà ...nhớ. Và rồi thì thời gian đã đưa những kỉ niệm về những toa riêng biệt trong chuyến tàu của cuộc đời nó.
***
8 năm sau và hiện tại.
- Alo!
- Alo!
- Kẹo kéo!
- ???
- Tìm thấy bạn lâu rồi nhưng lặng im.
- Kẹo kéo?? Vẫn nhớ gọi tôi thế à?
- Vẫn nhớ ai là người gọi bạn thế à mới đúng chứ?
- Ừ! Không có người thứ 2.
- Đang ở đâu?
- Hải Dương và câu chuyện về văn hóa tâm linh.
- Vẫn tình riêng bỏ chợ, tình người đa đoan thế à?
- Sao biết?
- Đôi lúc đừng đợi để bị cuốn đi. Giữ gió lại cũng là một cách.
- Để làm gì?
- Vẫn hay hỏi thế nhỉ? Để bình yên.
- Cuốn theo gió thì sẽ gặp bão mà giữ gió lại thì cũng ồn ào. Bình yên ở đâu?
- Ở đâu là do bạn. Bình yên trong giông bão.
- Uh! Cảm ơn bạn.
- Hôm nay, Valentine trắng!
- Hôm nay, Valentine trắng!
- Kẹo kéo vẫn ngọt và dính nhé!
- Còn bạn? Hôm nay sao?
- Hạnh phúc lắm! Kẹo Kéo thứ 2 xuất hiện. Chính là con gái tôi. Vợ tôi mới sinh. Cho tôi gọi bé là Kẹo Kéo nhé.
- Ôi chao! Thật là ...
Ký tên: Kẹo Kéo







Thông Tin
Lượt Xem : 1160
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN