--> Không chỉ là kỉ niệm - game1s.com
Old school Swatch Watches

Không chỉ là kỉ niệm


Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra mình yêu và thuộc về nhau là đủ.
***
Cuối tuần, trên đường về nhà tôi ghé vào hiệu sách tìm một cuốn truyện trinh thám để giết mấy ngày nghỉ sắp tới. Đằng nào mấy người độc thân vui tính như tôi có gì để làm ngoài lượn lờ lung tung đâu. Đang chăm chú vào cuốn "Vẻ đẹp nguy hiểm", chợt có một vật gì đó rơi vào vai tôi khiến tôi đau điếng, tiếp sau đó là một tiếng "cốp"khô khốc vang lên trên sàn nhà. Khi tôi cúi xuống nhặt cuốn sách trên sàn nhà-vật vừa "đáp"xuống vai tôi, tặng cho tôi một cú đau điếng trước khi "hạ cánh"xuống đất. Trước mắt tôi là một cô gái trên mặt còn nguyên vẻ bối rối . Để cô ấy khỏi áy náy vì "tai nạn"vừa rồi, tôi đưa cuốn sách cho cô gái, và mỉm cười thay cho câu: "Tôi không sao"(Mặc dù lúc nãy vai tôi đau điếng). Tiếng "xin lỗi"cất lên khe khẽ, tôi đang quay đi thì cô gái gọi với theo:
- Anh có chắc là vai mình không sao chứ ? Có thể bị bầm tím đấy... . Quyển sách này cũng khá nặng.
Tôi nghĩ: "Chắc do "nạn nhân" như tôi không "ăn vạ" nên làm thủ phạm hối hận hơn chăng?". Tôi khẳng định một lần nữa:
- Tôi chắc chắn là mình vẫn ổn, nếu vai tôi có bị bầm tím tôi sẽ tự đi mua cao dán tôi không tìm cô bắt đền đâu mà sợ?Yên tâm đi nhé !
Bây giờ, tôi mới nhìn kỹ cô gái đó một chút. Một cô gái còn khá trẻ, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng vầng trán cao cùng một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm-một vẻ gì đó rất mong manh, hệt như những con thiên nga trắng vậy. Không hiểu sao, tôi chợt quay lại hỏi cô ấy:
- Cô có phải là học sinh trường múa không ?
Đôi mắt đen lay láy mở to đầy ngạc nhiên:
- Em đúng là học sinh trường múa. Sao anh tài vậy?
- Nhìn dáng người của cô nên tôi đoán vậy thôi.
- Nhiều người nhìn em toàn hỏi em có phải là diễn viên, người mẫu hay tiếp viên hàng không thôi. Ít người đoán trúng như anh lắm! -Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Tôi chỉ cười:
- Bây giờ ai cao ráo, xinh xắn đều đi làm người mẫu, diễn viên cả có mấy ai muốn làm nghệ sĩ múa đâu, vất vả lắm.
Bỗng cô gái hỏi tôi:
- Anh có quen ai là nghệ sĩ múa à?
- Cũng gần như vậy.
Tôi trả lời câu hỏi ấy một cách vội vàng rồi đi nhanh ra cửa. Chạy trốn khỏi đôi mắt đen láy có gì rất quen thuộc ấy, chạy trốn cai cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực, như muối bóp lấy trái tim tôi. Tôi lại nhớ Linh chăng?

* * *
Nhà Linh ngay đối diện nhà tôi, nhưng hai gia đình không thân thiết lắm, chỉ là những người hàng xóm cùng khu mà thôi. Tất cả những kí ức của tôi về Linh chỉ bắt đầu từ khi chúng tôi vào cấp II và lại học cùng một lớp. Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi có một vài hoạt động ngoài trời chắc do phải ở ngoài nắng suốt buổi nên Linh lăn ra ngất xỉu. Đường về khu nhà tôi hơi khó tìm nên cô giáo bảo tôi cùng đưa Linh về. Ngay tối hôm ấy, sau khi ăn cơm tối xong bất ngờ bố Linh xuất hiện ở nhà tôi. Không phải để gặp bố mẹ tôi mà để gặp... tôi. Bác bảo rằng muốn nhờ tôi đưa đón Linh đi học và canh chừng cô bạn khi ở lớp , vì từ nhỏ Linh đã rất yếu ớt. Tim của cô bạn có chút vấn đề và Linh còn bị thiếu máu điều đó khiến Linh có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Khi còn học tiểu học, trường ở gần thì không sao, bây giờ đường xa gấp đôi mà Linh lại nhất quyết muốn tự đi học, nên bố Ling không còn cách nào khác là đến nhờ tôi. Đang định từ chối thì bố tôi lên tiếng:
- Khải này, đồng ý giúp bác đi con. Nhân tiện dịp này bố sẽ mua xe đạp mới cho tiện hai đứa đèo nhau đi học.
Phải đi học cùng một đứa con gái suốt ngày thì chán thật, nhưng phải đi học bằng cái xe cà tàng ba bữa lại dở chứng một lần thì còn chán hơn . Không thoát khỏi sự cám dỗ từ cái xe mới tôi gật đầu đồng ý. Lúc đó tôi không biết rằng có rất nhiều thứ chờ đợi tôi ở phía trước.
Đầu tiên là chiếc xe đạp mới mà bố đã hứa, nó không phải là chiếc xe địa hình như mơ ước (vì tôi mà dùng xe ấy thì Linh chỉ có nước ngồi trên... ghi-đông). Nhưng dù sao nó cũng là một chiếc xe dáng thể thao và không đến nỗi nào. Đều khiến tôi bực mình không phải là đường xá xa xôi, khói bụi mà là việc suốt ngày đi học cùng một đứa con gái đã khiến tôi thành... tâm điểm của đám đồng. Cả lớp hết thêu dệt đủ thứ chuyện. Hội con gái thì cho rằng tôi và Linh thích nhau. Đám con trai thì lại cho tôi là một đứa ẻo lả, suốt ngày dính lấy con gái nên chẳng thèm cho tôi nhập hội. Tôi như thể bị cách ly, chẳng có một ai để chơi cùng, để xua tan chuỗi ngày nhàm chán ở lớp tôi chỉ còn cách chơi với Linh. Đằng nào thì mọi người cũng đã trêu chọc rồi, có trêu chọc thêm một chút nữa cũng chẳng sao. Đến khi nào tôi và Linh không đi học cùng nhau nữa, may ra tình trạng này mới chấm dứt, mà đến bao giờ thì ngày đó mới đến chứ. Linh yếu ớt như vậy khi nào mới có thể đi học một mình được. Không những thế từ ngày đi học cùng Linh tôi chẳng còn cơ hội để la cà vì còn phải đưa cô bạn về nhà, bố mẹ tôi yên tâm hơn nên còn ủng hộ việc này ấy chứ. Nhưng người làm tôi bực mình nhất lại chính là Linh chứ không phải ai khác. Đã yếu như sên, lại không để tôi xách cặp, hay trực nhật giúp cứ thích tự làm một mình để rồi mặt mày lại tái mét ra khiến tôi cứ lạnh cả người vì sợ. Linh mà ngất ra đấy lại khổ tôi phải mang cõng cô bạn về nhà có mà hết hơi. Không những thế cô ấy còn rất hay quên uống thuốc, quên mang khăn quàng hay áo khoác hay bỏ ăn sáng để tôi phải nhắc nhở liên tục. Lúc ấy Linh hay trêu tôi là Mr Đazinăng của cô ấy:vừa là tài xế, bảo mẫu, y tá kiêm luôn cả ... bạn bè.
Thời gian trôi qua thật mau, chúng tôi giờ đã vào cấp III và không còn là những đứa bé con như trước. Nhiều thứ xung quanh chúng tôi đã thay đổi và bản thân chúng tôi cũng vậy. Tôi giờ đây đã cao ráo và bạo dạn, không còn là cậu nhóc sợ cả lớp cách ly như trước nữa. Linh giờ cũng đã tự lập nhiều hơn, không còn quên uống thuốc, đi đâu luôn nhớ sắp xếp mọi thứ cho mình không để tôi phải nhắc nhở như trước. Nhưng có một điều dường như không thay đổi trong từng nấy năm đó là sự thích thú của Linh với những điệu múa. Mỗi lần có chương trình gì liên quan đến múa là Linh xem không biết trời đất là gì. Xem xong Linh lại đứng lên xoay người trên một chân như những vũ công ballet. Mỗi lần thấy thế, tôi lại cười cô ấy:
- Cẩn thận không ngã ra đấy, lại thành thiên nga gãy cánh bây giờ!
Mặt Linh xịu xuống đáp lại bằng một giọng buồn buồn:
- Tại tớ không được học múa thôi, nếu tớ khỏi bệnh và được học múa bài bản mà xem! Tớ sẽ chẳng thua kém ai đâu.
Tôi chợt giật mình trước câu nói ấy của Linh, một cô gái từ nhỏ đã đau ốm liên miên, nghe thấy tiếng sấm là sợ run, luôn e dè trước người lạ lại có thể nói một câu nói đầy quyết đoán, tự tin và có phần kiêu ngạo như thế. Vì đam mê chăng ?Dù biết rằng mình có thể chẳng bao giờ được học múa, nhưng đam mê đã khiến cô bạn yếu đuối của tôi nuôi một nguồn sức mạnh sâu thẳm trong tim. Một lần, chúng tôi đang đi bộ trên vỉa hè thưởng thức ly trà chanh mát lạnh, có một cô bé khoảng 7, 8 tuổi mặc một bộ váy phồng trắng như diễn viên ba-lê, khoác ngoài một chiếc áo hồng nhạt , đi trước chúng tôi vài bước. Khi qua đường em không để ý rằng có một chiếc xe máy đang lao tới rất gần. Nhanh như chớp, Linh lao tới đẩy cô bé ra. Cô bé ấy không sao, còn Linh cũng chỉ bị bong gân nhẹ. Cõng cô ấy về nhà, suốt đoạn đường dài tôi mắng Linh không ngớt. Mắng vì sao cô ấy lại ngốc thế, nhỡ bị thương nặng thì tôi biết làm thế nào. Dù giờ đây tôi đã cao ráo rắn rỏi hơn trước nhiều và Linh thì vẫn gầy nhom như xưa , việc cõng cô ấy suốt một quãng đường dài không còn là vấn đề với tôi nữa. Nhưng giờ đây tôi vẫn thấy sợ, một cảm giác khác hẳn với nỗi sợ hãi ngày nhỏ. Nó không chỉ làm chân tôi run lên, mà nó còn làm trái tim tôi đập loạn, như muốn nghẹn lên trong lồng ngực. Sau khi "sạc" cho Linh một trận, tôi im lặng suốt cả chặng đoạn đường còn lại. Biết tôi đang giận lắm, về đến nhà Linh nhẹ nhàng nói với tôi:
- Khải này! Đừng giận Linh nữa nhé! Lúc đó tớ chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ sợ cô bé đó bị thương thôi. Em ấy học múa mà, nếu để chân bị thương, dù bị thương nhẹ thôi cũng nguy hiểm lắm. Em ấy có thể sẽ phải nghỉ tập rất lâu, nhỡ mà không múa được nữa thì sao?
Hoá ra, để một cô bé không hề quen biết có thể tiếp tục niềm đam mê nhảy múa mà mình ước ao lâu nay, Linh đã không màng đến cả an toàn của bản thân. Lúc ấy, tôi mới biết rằng Linh yêu múa đến mức nào, không phải là sự thích thú mà là niềm đam mê;khi đã có đam mê người ta sẽ không bao giờ từ bỏ, dù điều đó mãi chỉ là một giấc mơ. Tôi lấy tiền tiết kiệm mua tặng Linh một đôi giày múa. Cô ấy thích mê, đứng giữa phố ôm chầm lấy tôi, làm tôi ngượng chín cả người, nhưng Linh đâu có biết điều đó vì cô ấy còn mải mê cúi xuống ngắm đôi giày. Từ tối hôm ấy, từ cửa sổ phòng mình tôi thấy cô ấy mải mê tập múa bằng đôi giày tôi tặng. Những động tác còn vụng về nhưng đầy say mê, sự say mê từ sâu thẳm trái tim, lan tỏa tới những đầu ngón tay gầy giuộc đang vươn dài. Tôi không cười Linh khi nhìn thấy cô ấy nhảy múa nữa , thay vào đó tôi sẽ động viên, khích lệ, để Linh không cô đơn với giấc mơ của mình. Dù giấc mơ ấy có trở thành hiện thực hay không ?Bởi vì tôi mhận ra rằng: khi thấy Linh cười tôi không chỉ thấy vui;mà trái tim còn ấm lên lạ kì.
Giông tố bỗng từ đâu ập xuống. Bệnh tình của Linh xấu đi một cách nhanh chóng. Trong máu cô ấy xuất hiện các tế bào ác tính, tình trạng thiếu máu kéo dài lâu nay có thể là một triệu chứng, mà các bác sĩ đã vô tình không để ý. Giờ đây các tế bào này đang sinh sôi một cách nhanh đến không ngờ. Tôi chỉ nghe đến đó rồi chạy vụt ra ngoài, chẳng nghe thêm gì nữa để tự dối mình rằng Linh sẽ ổn. Trước ngày nhập viện để tiến hành hoá trị, Linh đề nghị tôi đèo một vòng quanh thành phố, đến những nơi quen thuộc của hai đứa lâu nay. Linh đứa cho tôi bức ảnh hai đứa chụp khi đi cắm trại năm lớp 8. Trong ảnh cả hai toét miệng cười, cô ấy muốn tôi hứa rằng phải luôn vui vẻ như trong ảnh dù Linh có còn ở bên tôi hay không. Tôi ôm cô ấy mà trong lòng chỉ thấy sợ. Hai tuần sau Linh ra đi.
Mỗi lần nghĩ tới Linh tôi lại tự trách mình sao không ngỏ lời với cô ấy. Để Linh ra đi rồi một mình nuối tiếc như thế! Nhưng như thế có lẽ là tốt hơn cho cô ấy chăng?Nếu tôi nói ra có thể Linh sẽ chẳng thanh thản ra đi. Sau đó, tôi lại nhìn tấm ảnh của cả hai, cố gượng cười.
* * *
Hôm nay có show diễn của nghệ sĩ múa Linh Nga, tôi đã mua vé để đi xem. Tới nơi, trong khi chen lấn, tôi vô tình vấp phải một cô gái. Thật tình cờ, đó chính là cô gái lần trước tôi gặp ở hiệu sách. Tôi và cô ấy chỉ kịp mỉm cười chào nhau, bởi phía sau chúng tôi là một đám đông đang chen lấn. Khi tôi đã tìm thấy chỗ ngồi của mình, một bất ngờ nữa lại đến. Người ngồi cạnh tôi chính là cô gái ấy. Cô ấy không giấu nổi ngạc nhiên, quay lại nói đùa:
Người ta nói gặp nhau một lần là ngẫu nhiên, gặp nhau hai lần là tình cờ, gặp nhau ba lần là có duyên đấy!
Tôi bật cười trươc"lý luận" hóm hỉnh về duyên phận mà lần đầu tôi được nghe. Cô gái cúi đầu ngượng nghịu quay đi. Đúng lúc ấy buổi biểu diễn bắt đầu. Chẳng hiểu sao thỉng thoảng tôi lại liếc nhìn sang người ngồi cạnh. Tôi bắt gặp một ánh mắt đầy say mê, đắm đuối theo từng điệu múa-ánh mắt tôi đã nhìn thấy cả ngàn lần từ Linh. Dù cố gắng nhưng sao suốt buổi biểu diễn tôi không thể tập trung được, thỉng thoảng lại quay sang nhìn người ngồi cạnh. Buổi biểu diễn kết thúc đang định ra về, chợt cô gái quay lại nói:
- Gặp anh mấy lần mà em vẫn chưa biết tên anh?Còn em là Hương - Vũ Thanh Hương.
- Rất vui được gặp Hương . Tôi là Nguyễn Minh Khải.
Chắc cô ấy buồn cuời trước lời giới thiệu quá trang trọng của tôi nên đùa:
- Anh cứ làm như đi gặp đối tác không bằng! Cứ thoải mái đi.
Tôi thấy hơi bất ngờ, Hương rất tụ tin, không nhút nhát, e dè như vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy. Tôi và Hương đi quyết định đi loanh quanh một lúc rồi mới ra về. Chẳng nói gì nhiều câu chuyện chỉ xoay quanh buổi biểu diễn mà thôi. Hương hoa sữa, quyện vào làn gió mát của buổi tối mùa thu thật dễ chịu. Gần 10h, tôi và Hương quyết định ra về, quay lại nhặt chùm chìa khoá vừa đánh rơi chợt nhìn thất một cuốn sổ tay. Chắc là của Hương đánh rơi, đang định chạy theo trả cho cô ấy thì Hương đã lên chíec xe bus vừa tới. Tôi đành cầm cuốn sổ về, cũng may là trong sổ có số điện thoại của Hương. Hôm sau tôi gọi điện cho Hương để trả lại cuốn sổ. Cô ấy hẹn tôi ở một quán caffe gần trường múa. Bạch Dương – quán caffe tràn ngập màu trắng. Tinh khôi vô ngần. Ra về, Hương sơ ý chút nữa thì vấp ngã ở bậc thềm tôi giơ tay vội đỡ cô ấy, hốt hoảng nói:
- Em cẩn thận một chút chứ! Để chân bị thương là phải nghỉ tập múa đấy!
Nhìn vẻ mặt của tôi , Hương hơi ngạc nhiên:
- Xem ra anh còn hốt hoảng hơn cả người bị ngã đấy! Yên tâm đi vấp thế này không ảnh hưởng gì đâu.
Bối rối tôi chào cô ấy rồi rảo bước thật nhanh ra về. Trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ, tôi và Hương chỉ mới quen sao tôi lại lo lắng cho cô ấy vậy. Phải chăng tôi đang tự huyễn hoặc mình rằng đó là Linh? Linh đã xa tôi rất lâu rồi, sao tôi vẫn không quên được cô ấy? Để mỗi lần nghĩ về Linh trái tim tôi lại nhức nhối. Từ khi Linh đi tôi không dám dừng lại ở trước các lớp học múa. Vì tôi biết rằng mỗi khi nhìn thấy ai đó mặc váy xòe trắng thì Linh và giấc mơ của cô ấy lại ùa về trong tôi.
Hôm nay, có một đồng nghiệp bảo muốn tìm một lớp học múa cho con gái , nhưng không biết nên chọn trung tâm nào. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại nói có quen một người bạn học múa và có thể nhờ cô ấy tư vấn giúp. Tôi gọi cho Hương và tư trấn an mình: "Mày không làm việc đó vì nhớ Linh mày chỉ làm vì muốn giúp một đồng nghiệp thôi mà! " Cứ thế tôi tìm nhiều lý do để gặp Hương, rủ cô ấy đi chơi. Càng thân, tôi thấy Hương là một cô gái rất thú vị. Bề ngoài, có vẻ rất mong manh, yêu ớt, nhưng kì thực cô ấy là một cô gái mạnh mẽ chính hiệu . Hương kể rằng từ năm 12 tuổi cô ấy đã xa gia đình, một mình từ Hải Phòng lên Hà Nội để theo đuổi giấc mơ ballet. Sống xa nhà từ nhỏ nên Hương rất tự lập, biết cách thu xếp cuộc sống của mình một cách ổn thoả. Một lần tôi đi đón Hương sau giờ tập múa, thấy cô ấy không mang khăn quàng, tôi đang định cởi khăn ra cho Hương mượn, chợt cô ấy lôi chiếc khăn chuẩn bị sẵn từ trong túi ra. Trong túi của Hương có 1001 thứ tưởng chừng rất vớ vẩn, nhưng đôi lúc chúng lại hữu dụng vô cùng. Mấy chiếc kim băng phòng khi một chiếc áo bị mất khuy, kẹo bạc hà để ứng phó với những bữa trưa vội vã chẳng kịp đánh răng, cao dán giảm đau để dùng khi gặp cấn thương lúc tập múa... . vv. Một lần đi cùng Hương , chiếc áo sơ-mi của tôi bị buột khuy. Như bao anh chàng khác tôi luống cuống với chiếc khuy đó một chút rồi định vứt nó đi. Nhưng Hương bảo tôi đừng có làm thế... tội nghiệp cái khuy, cứ để cho cô ấy sử lý. Hương lôi trong túi ra một bộ kim chỉ nhỏ, do lúc đó không có áo để thay nên tôi đành mặc cả áo để Hương đơm lại chiếc khuy bị đứt. Lúc đó hai chúng tôi chỉ cách nhau một khoảng rất gần, chẳng hiểu sao tôi chợt nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đúng lúc ấy Hương ngước lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong tích tắc. Hương bỗng giật mình , làm kim đâm trúng vào tay, tôi vội lấy chiếc khăn trong túi cầm máu cho cô ấy. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay tôi. Bàn tay gầy, dường như rất mong manh. Một cảm giác quen thuộc lại ùa về trong tôi. Hương vội rụt tay lại.
Tôi đã suy nghĩ và thầm trách bản thân rất nhiều. Tôi quá yếu đuối, không đủ can đảm để bước ra khỏi quá khứ, và rồi để xoa dịu vết thương trong quá khứ tôi lại lợi dung Hương. Tôi quyết định không tự huyễn hoặc bản thân thêm nữa, chấm dứt mọi thứ với Hương để mọi chuyện về đúng chỗ của nó. Một mình tôi đắm chìm trong quá khứ là quá đủ. Tôi đã không gọi điện cho cô ấy suốt cả tuần liền, nói với cô ấy rằng tôi rất bận. Chỉ vậy thôi. Rút cuộc tôi vẫn không thể dứt khoát nói một lời chia tay, chưa hẳn đó có thể chỉ là một lời tạm biệt. Hương gọi điện cho tôi, chưa để tôi kịp nói gì cô ấy đã khoe, giọng đầy hào hứng:
- Anh Khải này, trường em dựng một vở ballet cực lớn nhé! Có sự hướng dẫn của một số nghệ sĩ nước ngoài cơ mà. Anh có biết ai được chọn múa chính trong buổi biểu diễn đó không?Em chứ ai! Bất ngờ phải không ?Chủ nhật anh đến Nhà hát lớn xem em biểu diễn nhé!
Không nỡ từ chối, tối chủ nhật tôi mặc bộ quần áo bảnh bao nhất của mình đến xem Hương biểu diễn. Để rồi sau buổi tối hôm nay tôi và cô ấy sẽ là những người không quen. Tôi sẽ phải nói ra lời tạm biệt. Hương thật đẹp trong bộ váy màu trắng. Ánh đèn xanh dịu làm cô ấy trở nên rực rỡ hơn. Cả con người Hương toát ra mộ sự say mê lạ lùng, nó lan toả tới tất cả những người ngồi trong khán phòng. Buổi biểu diễn kết thúc , tiếng vỗ tay ngập tràn. Khó khăn lắm Hương mới thoát khỏi đám đông đang vây quanh. Cô ấy chạy đến chỗ tôi bất ngờ đề nghị:
- Vì em đã cho anh xem một buổi biểu diễn tuyệt vời nên bây giờ anh đãi em ăn kem nhé!
Tôi gật đầu đồng ý. Vừa nhấm nháp món kem hạnh nhân ưa thích Hương vừa đùa:
- Lúc biểu diễn chẳng hiểu sao em khát nước kinh khủng... đang định vào cánh gà uống tạm cốc nước rồi chạy ra diễn tiếp đấy!
Nghe Hương bông đùa rồi cười gòn tan, nhưng tôi không thể cười với cô ấy được, trong lòng tôi còn đang nặng trĩu. Nhưng dù sao tôi cũng phải nói lời tạm biệt thôi, dù rất khó khăn.
- Hương này! . .
Tôi vừa cất tiếng chợt nhận ra vai mình đang nặng trĩu. Thì ra cô ấy đã ngủ trên vai tôi từ lúc nào. Hương ngủ rất say, vừa ngủ vừa mỉm cười, dụi dụi gò má vào vai tôi y như chú mèo con. Không nỡ đánh thức Hương dậy, vả lại cũng sắp đến kí túc xá trường múa rồi nên tôi quyết định cõng cô ấy về. Hương ngủ say trên lưng tôi không chút e dè, chắc cô ấy đã rất tin tưởng tôi. Liệu giờ đây vì quá khứ tôi lại rời xa cô ấy liệu có phải là quyết định đúng đắn không?Hay cứ ở lại bên cô ấy chăm sóc cô ấy như một người bạn, một người anh trai, ủng hộ cô ấy trên con đường theo đuổi giấc mơ ballet thì có gì sai. Chỉ cần tôi nhắc nhở con tim mình đi quá giới hạn là được. Nhưng có làm được điều đó hay không tôi cũng không chắc nữa.
Đến cổng kí túc xá Hương cũng vừa thức giấc. Cô ấy đỏ bừng mặt, rối rít xin lỗi tôi:
- Sao anh không đánh thức em dậy! Em vô duyên thật đấy, ngủ chẳng biêt trời chăng gì. Chắc anh mệt lắm hả?
Tôi lắc đầu, mỉm cười:
- Cũng may là em rất nhẹ, nên cõng em cũng chỉ mệt hon đi bộ chút thôi! Em vào trong rồi ngủ sớm đi.
Vừa quay đi chợt Hương cất tiêng gọi:
- Anh Khải! Cám ơn anh.
Chẳng kịp chờ xem tôi có nghe thấy lời cám ơn đó không Hương đã chạy vào kí túc, như trốm ma không bằng. Sáng chủ nhật, vừa mới ngủ dậy tôi đã nhận được điện thoại của Hương . Cô ấy nói bị ngã ở gần hiệu sách, nhờ tôi đến đón. Đến nơi thấy Hương vẫn bình thường vẫy tay gọi tôi ríu rit , tôi mới biêt là mình bị lừa, nhưng cô ấy không sao là tốt rồi. Chúng tôi đi dạo lòng vòng đón không khí của buổi sớm dịu mát. Chợt Hương hỏi tôi:
- Anh Khải có bạn gái chưa?
- Chưa. Em không thấy yên xe anh luôn trống à?Có thế anh mới nhận lời sáng nay đến đón em đấy!
Chợt Hương nhìn thẳng vào mắt tôi nói thật mau:
- Để em ngồi vào chỗ trống đó, để em làm bạn gái anh nhé!
Tôi lặng đi trong vài phút trước lời đề nghị đó của Hương. Tôi đã sai thật rồi! Ở bên một cô gái và chăm sóc cô ấy , tức là tôi không chỉ cho bản thân mình một cơ hội, mà tôi còn trao cơ hội cho cả cô ấy nữa. Tôi có thể điều khiển con tim mình nhưng đâu ngờ được Hương lại ngỏ lời với tôi trước. Tôi không thể dối cô ấy thêm nữa.
Tôi đưa Hương đến chỗ Linh kể cho cô ấy nghe mọi chuyện. Chuyện về Linh và giấc mơ balllet luôn xa vời . Chuyện về tình cảm mà tôi chẳng còn cơ hội để nói ra. Tôi xin lỗi Hương vì có lẽ tôi chỉ lợi dụng cô ấy để bớt bị quá khứ day dứt mà thôi. Hương im lặng. Trước khi ra về Hương nhìn tôi và nói:
- Cảm ơn anh đã không lừa dối em đến phút cuối cùng!
Cuối cùng việc tôi do dự bấy lâu nay cũng đã đến, không giống như tôi nghĩ, nhưng dù sao vẫn hơn là lừa tiếp tục lừa dối Hương. Tôi càng không thể làm như thế khi cô ấy đã tỏ tình với tôi-tôi không thể làm tổn thương tình yêu của cô ấy được. Ông trời đã làm điều ấy với tôi-khi mang Linh đi , chẳng lẽ tôi lại làm điều đó với người khác.
Hương đi rồi. Cuộc sống của tôi lại quay trở về như nó vốn có. Một chuỗi ngày lặp đi, lặp lại của việc đi làm-lượn lờ loanh quanh-về nhà. Không còn những buổi tối đi dạo, rồi nhâm nhi que kem mát lạnh. Mỗi lần nhìn thấy một cô gái dong dỏng cao, da trắng lướt qua tôi trên đường tôi đều ngoái nhìn theo, nhưng cảm giác nghèn nghẹn lên trong lồng ngực tôi không còn nữa. Phải chăng tôi không còn nhớ về Linh nhiều như trước kia ?
Chợt một cô bé con đi ngược chiều với tôi cầm một ly kem hạnh nhân mát lạnh nhâm nhi đầy thích thú. Hương cũng rất thích ăn kem -đặc biệt là kem hạnh nhân. Lần nào đi ăn kem cô ấy cũng chonj kem hạnh nhân. Khi đi ngang qua hiệu sách, nơi tôi và Hương gặp nhau lần đầu tiên tôi nán lại một chút. Một cảm giác rất lạ len lỏi trong tim tôi:một chút da diết, một chút bâng khuâng, một chút tiết nuối. Phải chăng tôi đang nhớ Hương?
Một buổi tối thứ 7 buồn tẻ lại đến. Chẳng có gì để làm tôi ngồi xem phim cùng cô em gái(sau khi không giành được cái điều khiển để xem bóng đá). Trên TV đang chiếu một phim tình cảm. Chợt câu nói của nhân vật nữ với nhân vật nam trong phim là tôi chú ý. Cô ấy khuyên chàng trai hãy cho bản thân mình và người anh ấy yêu thêm một cơ hội, vì biết đâu người thay thế cũng có thể trở thành một mối chân tình. "Người thay thế cũng có thể trở thành một mối chân tình". Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Liệu giữa tôi và Hương có thể có một tình yêu thật sự không?Nghĩ đến đây trái tim tôi chợt nhói lên rất khó chịu. Và tôi biết câu trả lời là có. Nhưng giờ đây Hương có muốn gặp tôi nữa không?Liệu một lần nữa trái tim tôi lại chậm hơn thời gian một nhịp?Một lời yêu lại không thể nói ra...
Nghe nói cuối tuần có mưa sao băng, tôi rất hào hứng muốn xem thử vì đã mấy lần tôi bỏ qua hiện tượng thiên nhiên kỳ thú này. Gần 12h khuya, tôi có mặt trước Nhà thờ lớn. Trong lúc tìm cho mình một chỗ ngồi để ngắm sao băng cho thật rõ tôi vô tình vấp phải một ai đó. Hai tiếng "xin lỗi"vang lên cùng lúc từ cả hai phía. Khi tôi ngẩng đầu lên thì đó không phải ai khác mà chính là Hương. Thật không ngờ! Tôi chẳng biết nói gì chỉ đứng im như trời trồng. Chợt Hương cất tiếng hỏi tôi, phá tan bầu không khí im lặng:
- Anh đến đợi ngắm sao băng à! Bây giờ còn sớm lắm, chắc phải mấy tiếng nữa sao băng mói xuất hiện.
- Em cũng đến rất sớm còn gì.
Cô ấy không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Chợt tôi đề nghị:
- Để anh mời em ăn kem nhé. Chẳng đợi Hương đồng ý tôi đã chạy đi mua kem. Tôi mua về cho Hương một cây kem hạnh nhân và mua cho mình một cây kem bạc hà. Nhì thấy kem hạnh nhân cô ấy hơi bất ngờ.
- Anh vẫn còn nhớ em thích ăn kem hạnh nhân sao?
Tôi chẳng biết nói sao chỉ biết lúng túng gật đầu. Chúng tôi vừa ăn kem vừa ngồi đợi sao băng. Những ngôi sao băng đầu tiên đã xuất hiện, những vệt sáng lao nhanh vun vút trên bầu trời. Chúng như muốn nhắc nhở tôi: "Cơ hội chỉ đến một lần và sẽ qua rất mau, nếu không nắm bắt sẽ là quá muộn". Người ta luôn cho rằng sao băng là biểu tượng của may mắn. Vậy ông trời đã tặng cơ hội này cho tôi đẻ tôi biến nó thành may mắn cho mình, đâu phải để tôi uổng phí nó. Tôi sẽ nói ra những tình cảm của mình dành cho Hương, không do dự nữa.
Gần một tiếng trôi qua, nhũng vệt sao băng cuối cùng đang lao đi rất nhanh. Chợt Hương hỏi tôi:
- Anh Khải đã kịp ước gì chưa?
- Có chứ! Anh đã ước rất nhiều, từ trước khi có sao băng xuất hiện. Anh ước mình được tha thứ, dù anh đã quá hèn nhát để làm tổn thương một người . Anh ước có thể nói hết tình cảm anh dành cho người đó và anh mong người ấy tin lời anh nói là thật. Anh mong anh có thêm một cơ hội. -Tôi nói hết tình cảm trong lòng mình, không do dự nữa.
- Anh có tin điều ước của mình thành hiện thực không?-Hương hỏi tôi.
- Anh tin là có.
- Vậy điều ước của anh thành hiện thực rồi đấy!
Hương nói rất mau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm tôi. Ấm áp vô cùng. Chúng tôi ngồi bên nhau đón những con gió mát lịm. Đúng lúc đó vệt sao băng cuối cùng lướt qua. Nhưng cả tôi và em chẳng cần điều ước nào nữa. Hương tựa đầu vào vai tôi thật nhẹ. Tôi trêu:
- Em đừng có thấy êm quá rồi ngủ luôn đấy nhé! Hôm nay anh mệt lắm không có sức cõng em về đâu.
- Đấy là một ý rất hay em đang định thử thêm lần nữa đây! - Hương nói rồi cười giòn tan.
Chúng tôi đi dạo loanh quanh một lúc, sau đó tôi đưa em về ký túc. Lúc tôi về đến nhà cũng là lúc bình minh của ngay mới vừa ló rạng. Màn đêm quá khứ đã xa rồi bình minh ngày mới lại bắt đầu.
Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra mình yêu và thuộc về nhau là đủ. Kỉ niệm dù buồn bã hay tươi đẹp đều là những điều đã qua, nắm bắt hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Một điều tưởng chừng rất đơn giản, nhưng mãi giờ đây tôi mới nhận ra.
Amico
 







Thông Tin
Lượt Xem : 1065
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN