Vũ - Cơn mưa lần nữa
(game1s.com) - Sao lúc nào hắn cũng nhìn tao? Tao thấy kì kì quá mày ơi!
- Hahaha. Chắc là hắn thích mày đó Thúy. Mới làm việc chưa lâu mà có người để ý rồi. Mày sướng thật đấy – Hương cười tít cả mắt, cái đầu gật gật lắc lắc theo nhịp cười
- Thật à. Nếu hắn giống mấy thằng năm ấy mày cũng thích á?
- Dĩ nhiên. Duyên à, nghĩ xem, hồi đó tụi nó cũng giúp mình không ít đó chớ - Hương bảo trong lúc chúng tôi đang ngẫm lại cái thời xưa xừa xừa xưa – Mà anh ý tên gì?
- Vũ.
- Tên đẹp. Người thì sao? – Duyên và Hương cùng đồng thanh.
***
Hắn là một thanh niên lịch lãm. Đó ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn khi gặp hắn lần đầu ở công ty.
Lần đầu gặp hắn, tim tôi chỉ biết đập lọan xạ dù chẳng hiểu vì điều gì, lo lắng về buổi phỏng vấn hay chỉ là cơn say nắng đơn thuần đối với một người tuy lạ mà quen.
Lúc đầu, tôi hay bắt gặp ánh mắt hắn hướng về mình, điều này làm tôi khá bối rối và thích thú. Nhưng chỉ sau vài ngày làm việc tôi đã thấy ghét hắn. Trong công việc hắn khá thỏai mái nhưng đôi khi lại nghiêm túc đến nỗi làm tôi thấy chán. Cứ hễ tôi có sai sót thì hắn lại "chỉ trích" bảo tôi cẩu thả dù đó chỉ là một sai sót bé tí tẹo. Đáng ghét thật. Cầu trời cho hắn ế vợ, cái người khó chịu như hắn chắc chẳng có ai thèm trừ cái vẻ mặt và và cái số tiền lương mỗi tháng hắn nhận được.
Đôi lúc xét lại tôi cho là hắn ghét tôi, cho đến khi tôi có một cái hẹn riêng với hắn cho một kẻ thứ 3 sắp xếp. Hắn là chàng mưa, chàng mưa của tôi năm ấy.
***
Tôi nhớ rất rõ. Vũ là người tôi chú ý ngay từ lần gặp hắn ở trong trường. Hắn có dáng người cao và tướng tá đẹp. Với khuôn mặt đáng yêu cùng nụ cười "lãng tử", Vũ đã làm bao nhiêu đứa con gái trong lớp liêu xiêu và tôi cũng không ngoại lệ. Không chỉ có bề ngoài, hắn đích thực là một thằng bạn tốt, một thằng chơi được đối với cả nam lẫn nữ trong lớp. Hắn sẵn sàng giúp đỡ, lắng nghe khi bạn cần hắn, tạo cho người khác có cảm giác vừa ấm áp, vừa vui vẻ mỗi khi bạn gặp chuyện không hay. Chính cái tính cách ấy của hắn đã làm tôi không thể quên được từ lần đầu tiên gặp hắn, mặc dù tôi không chắc Vũ ngày mưa trước đây có phải là hắn không. Họ rất giống nhau. Điều đó cũng một phần làm cho tôi không thể không nhìn hắn. Và cứ thế, tôi luôn luôn dành một đôi phút giây riêng của mình đề quan sát hắn, đề rồi cho đến một ngày tôi cảm thấy mình thích hắn, rất thích hắn.
Duyên cũng là một trong những đứa tôi chơi thân. Đúng là thân nhưng chúng tôi hay dành cho nhau thời gian về bài vở là phần nhiều. Ngoài ra, tôi hay hỏi Duyên về hắn vì tôi thấy họ hay đi cùng nhau. Đúng hơn là họ như cặp cạ cứng với nhau vậy dù cả hai hay cãi nhau và Duyên lúc nào cũng thua cuộc. Còn Vũ thì đến phút cuối cùng cũng nhường cô bạn này.
Duyên là bạn thân. Hắn là người tôi thích. Hai người đều cho tôi cảm giác vui vẻ cho đến một ngày tôi hiểu lầm họ là tình yêu của nhau.
***
- Mấy bạn nép vào trong đi! Trời mưa thế này, sửa xe thì hư cái áo trắng mất –Tôi ngước lên nhìn cái tên vừa nói câu đó, lúng ta lung túng rồi lại đỏ mặt.
Tôi chưa kịp nói gì thì con Hương đã lên tiếng giải thích. Hương bảo với hắn nhà chúng tôi hơi xa trường, nếu đi thì cũng mất nữa tiếng mới về tới nhà. Nếu không sửa tới nhà thì về nhà ăn uống đi học sẽ không kịp mất.
Hắn vừa nghe vừa mỉm cười và lại chiếc xe nơi chúng tôi đang cắm cúi để sửa lại dây sên lại cho chiếc xe. Nhìn hắn sửa chiếc xe mà lòng tôi thấy hơi áy náy. Hắn không cho chúng tôi đụng vào. Hắn bảo rằng nếu như thế thì cái áo dài của chúng tôi sẽ hư mất. Hắn vén tay áo lên, một mình hắn cùng chiếc xe đạp. Hắn cùng chiếcxe đạp - một hình ảnh tôi ghi lại rất kĩ trong giây phút ấy. Một cậu bé, một chiếc xe đạp, hai cô bé, mái hiên nhà, trời trắng xóa, tiếng mưa to ầm ầm trên mái hiên...
***
Tôi 24
Tiếng nhạc của mưa...nhịp đàn của nắng...sáu năm rồi, không ngờ có dịp gặp lại nhau.
- Em nhớ con Thúy không Duyên?
- Ừm
- Con nhỏ này. Em còn gặp nó không?
- Ừm
- Hôm trước, anh có gặp ở công ty. Ừm...anh làm chung công ty với nó.
- Ừm, thì sao?
- Con quỷ, nhái anh...à ý anh là...hình như nó không nhớ anh
- Hahaha, a thế! Ra cái thằng nhìn nó như thằng ngốc là anh...hahaha
- Nó nói gì về anh à?
- Ai biết - Nói xong, Duyên cười ha hả, chạy ra khỏi cái đi văng nơi nó vừa ngồi để tránh bị anh nó đập trước tràng cười phá lên của cả đám anh chị em.
***
Duyên
Vũ thường hay hỏi về Thúy. Tôi tthì hay tỏ thái độ hưởng ứng nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Họ hay hỏi về nhau nhưng sao đối xử với nhau như người lạ, chẳng thân thiết gì nhiều hơn cái mức độ tình bạn bình thường. Dù biết họ thích nhau, tôi cũng chẳng muốn họ cặp với nhau. Tôi không thích bạn thân mình cặp với người thân của mình. Tôi hay nhàm chán cuộc sống xung quanh mình nên khi nghe hai người họ cùng tâm sự riêng với tôi, hỏi ý kiến tôi, tôi cũng hăng hái lắm. Dần dần, sắp tới thi học kì, không ngờ họ cũng quan tâm nhau theo cái kiểu "trung gian" làm tôi cảm thấy hơi phiền. Tôi luôn muốn hét lên với họ rằng "Hai người "like" nhau thì cặp luôn đi. Hỏi Duyên làm chi cho mệt" nhưng tôi không nỡ. Vì thế, tôi lên kế hoạch với con Hương.
Có mấy lần đi uống cà phê với nhỏ, với con Hương. Chúng tôi hay kể nhau nghe và cuộc sống thường nhật của mình. Chuyện tình cảm của tôi hay của Hương điều suôn sẻ, tôi biết rõ chuyện tình của Thúy cũng sẽ suôn sẻ nếu nhỏ đừng mãi nhớ về người anh ngốc của tôi. Tôi thật không hiểu tình cảm học trò có gì để nhỏ lưu luyến thế. Hai kẻ ngây ngô, chẳng lẽ họ lại muốn ngây ngô lần nữa à, nếu thích nhau rồi sao không mở lời chứ. Con gái mở lời trước có mất mặt gì đâu chứ. Con trai mà sao lại hèn nhát trước chuyện tình cảm, nếu thích thì cứ nói là thích sao lại viện cớ này cớ nọ.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại đến mình, nếu tôi là nó, tôi sẽ làm sao. Tôi cũng đã từng gần giống như họ vậy, có những điều cần nói nhưng chẳng bao giờ đủ dũng cảm để nói ra. Chỉ một một câu tỏ tình đơn giản dành cho đứa bạn thân mà tôi cũng hèn nhát giữ cho riêng mình, để đến bây giờ, tôi lại phải nhìn cậu ta quen một cô bạn khác. Có lẽ như vậy mà tôi mới quyết định tạo ra một cuộc hẹn giúp họ. Tôi không để họ xử xự như năm mười hai nữa. Rõ rành rành là thích nhau nhưng cứ chôn chặt trong lòng: "Tình trong như đã mặt ngoài còn e".
***
Tôi 17
Hôm trước, trên đường đi đến trường. Tôi cùng Hương bắt gặp Vũ đang chở Duyên đi về hướng ngược chúng tôi. Hai người họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Lúc ấy, tôi thấy tim mình như nghẹn lại. Suốt ngày hôm ấy tôi chả làm được chuyện gì ra hồn cả. Tôi có tâm sự với Hương ngay khi bắt gặp hai người họ đi chung. Hương cười xòa, bảo tôi hay tưởng tượng nên nhìn nhầm thôi nhưng không,tôi nhìn rất rõ và ngày hôm đó, cả hai đứa đều không tới lớp. Và cứ thế, hành động của họ càng ngày càng quá đáng hơn,trông họ hơn cả cạ cứng của nhau. Điều này làm tôi khá bực mình.
Từ hôm đó. Tôi không chỉ lén nhìn Vũ mà còn quan sát và cách họ xử sự với nhau. Đúng như tôi đã nghĩ, họ quan tâm nhau hơn mức bình thường, chỉ là xưa nay tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó.
Một hôm, Duyên bị đau chân. Nhỏ chả than hay nói gì về tai nạn của mình cho bất cứ ai trong lớp cho đến khi...
- Kệ em,
- Em như thế, để em về 1 mình làm sao anh yên tâm được?
- Em lớn rồi, em tự biết lo cho mình. Không cần anh lo đâu.
- Chứ em muốn đi bộ về hả.
- Nó không muốn về thì Vũ để nó chờ người nhà đến rước đi. Đợi chừng một tiếng mấy cũng...
- Chuyện của anh với nó em đừng xen vô.
Hai người họ cứ cãi qua cãi lại. Tôi hy vọng Duyên thắng, hy vọng có ai làm tan cuộc cãi vã này. Tôi không muốn thấy họ nói chuyện với nhaucho dù đó có là một cuộc cãi nhau vì cái gì đi chăng nữa. Tôi hy vọng Vũ sẽ vì tôi mà dừng cuộc nói chuyện này. Tôi đã xen vô nhưng không ngờ Vũ gạt tôi ra thẳng thừng –một chuyện mà từ trước tớigiờ Vũ chưa từng làm với tôi.
...
Tức thật, Duyên biết tôi thích Vũ mà nó còn làm ngây trước mặt tôi. Tôi không thèm, tôi không thèm quen với người mà suốt người cứ đeo theo Duyên. Một khoảng khắc nào đó, tôi cảm thấy Duyên thật đáng ghét. Rồi sáng hôm sau, tôi làm mặt lạnh với cả hai người. Không một lời hỏi han, không một lời chào với hai người họ. Tôi muốn trừng phạt hai người bọn họ. Tôi tin tôi sẽ cố gắng giữ im lặng. Tôi cũng đã dặn con Hương nhắc nhở khi tôi định...
Nhưng kế hoạch chỉ thực hiện đúng 1 ngày. Tôi quyết định lên tiếng. Cố giữ giọng bình thường, từ chuyện bài tập thầy cho tới việc nhận xét này nọ đủ thứ. Tôi lại chuyển đề tài sang Vũ. Rồi tôi hỏi nhỏ thích Vũ không, nhỏ cứ cười hề hà cho đến khi tôi ra vẻ nghiêm nghiêm thì nhỏ đanh lại mà nhún vai: "Kiểu người như Vũ thì tốt nhưng không dành cho mình. Còn Thúy?". - "Ờ. Thúy cũng nghĩ vậy". Tôi trả lời nhỏ bằng giọng nhạt. Dù đúng là tôi có hơi mừng về câu trả lời của nhỏ.
...
Mưa rơi rả rích trước mái hiên
Thoáng ẩn nơi đâu chút ưu phiền
Cứ ngỡ mưa hoài không muốn dứt
Mưa đòi kỉ niệm cố lãng quên
Mưa chẳng hiểu tôi, chẳng vì tôi
Chỉ thấy mưa tuôn xám bầu trời
Tự kiếm chính mình sao không thể
Vô tình mưa chỉ muốn đùa chơi.
Mỗi ngày, tôi đều đi học về ngang qua đó cùng Vũ. Tôi muốn hỏi Vũ có phải Vũ là người hôm ấy hay không, muốn hỏi Vũ có thích Duyên hay không nhưng tôi không dám mở lời. Cho đến một hôm chúng tôi trú mưa lại ngay cái nơi ấy.
- Lần đầu tiên Vũ gặp Thúy là ở đây – Vũ lên tiếng trong khi tôi vẫn còn sửng sốt vì ngạc nhiên.
- Hai năm trước ở đây. Vũ sửa xe giúp tụi Thúy phải không?
Vũ không nói, chỉ mỉm cười và tôi cũng cười theo. Không hiểu sao giây phút ấy, tôi cảm thấy chỉ có tôi và Vũ ở đây. Hai đứa im lặng một thoáng thì Vũ nói tiếp:
- Duyên là em họ Vũ. Hình như Thúy không biết điều đó!
- Hai người là anh em –tôi nhấn mạnh sự ngạc nhiên nhưng Vũ không nói gì chỉ mỉm cười. Một lúc sau, dường như nhận ra việc tôi đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng" đôi mắt mở to hết cỡ, Vũ mới trả lời :"Vũ tưởng Thúy biết điều đó lâu rồi. . . ".
- Mưa sắp tạnh rồi – Hương lên tiếng làm phá tan không khí tĩnh lặng giữa hai chúng tôi. Tôi nhìn Hương rồi quay qua nhìn Vũ mím môi rồi lên tiếng :
- Ừ
- Vũ rất vui khi có thể học chung lớp với Thúy.
Tôi cảm thấy hơi bối rối trước câu nói của Vũ. Đúng, tôi chờ câu nói này lâu lắm rồi nhưng sao hôm nay vẫn có cảm giác ngượng ngùng. Tôi muốn nói, nói tôi cũng mến Vũ nhưng tôi lại mỉn cười một cách méo mó.
- Ai da. Anh họ! Có em ở đây mà anh tự nhiên quá đi!- Duyên lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng giữa tôi và Vũ lúc này.
- Uả. Nãy giờ anh đâu thấy Duyên. Em tới hồi nào vậy.
- Hồi nãy, anh với 2 người này về sớm mà lại bỏ quên đồ nên tụi nó kêu em đem quà cho 3 người. Đi mà "xớn xác". Qùa kỉ niệm năm cuối mà cũng bỏ......phí... phí. . phí - Duyên nói bằng giọng éo éo rất riêng của nhỏ làm chúng tôi cười rộ lên.
***
- Đến sớm thế - Duyên mỉn cười chào tôi. Theo sau cô bạn là hắn – đồng nghiệp của tôi – Hắn mỉn cười, gật đầu chào tôi. Tôi cũng gật đầu có lệ: "Bạn Duyên à".
- Không. Vũ đấy. Nhớ không. Anh Vũ chung lớp tụi mình đấy - Duyên giải thích cho tôi rồi chớp mắt ra hiệu, đồng thời cô bạn nở một nụ cười bí hiểm.
- Vũ. Anh thật là Vũ – Tôi nhấn mạnh không giấu được vẻ ngạc nhiên. Vũ vẫn lịch thiệp như ngày nào,anh gật đầu.
- Hương chưa tới à – Duyên hỏi rồi nhỏ tự trả lời - Tao quên mất. Nó bảo nó mua ít đồ. Để tao xuống kiếm nó – Rồi cô bạn để tôi và Vũ một mình đối diện với nhau.
Tôi biết nói gì với Vũ bây giờ. Anh là Vũ của ngày xưa nhưng cũng là sếp tôi. Nếu anh coi tôi là Thúy của ngày xưa thì ngày đầu tiên gặp nhau anh đã chào hỏi tôi rồi. Tôi ngước mặt nhìn anh rồi cúi mặt xuống ngay tức thì. Ngay lúc dòng suy nghĩ tôi bị rối tung thì Vũ lên tiếng :
- Chào em
- Chào anh – Tôi nói với cái giọng sượng sùng.
- Hồi mà gặp em. . . anh thấy em có chút lạ - Vũ ngập ngừng nhận xét tôi. Tôi hiểu Vũ đang bối rối không kém gì tôi bây giờ. Tôi không biết nói sao để có thể suông miệng: "- Anh cũng vậy. Nhưng em lạ à?"
- Không. Ý anh là lạ về mặt này nhưng vẫn quen thuộc về một mặt khác. Với anh, em vẫn là Thúy của ngày nào. Chỉ là. . . em trẻ trung hơn ngày trước –Vũ giải thích.
- Ý anh là hồi đó em già lắm à – Đến giờ tôi mới nở được một nụ cười hoàn chỉnh. Tôi thấy lòng có chút phấn khởi.
- Không. Nhưng em đã cười rồi thì không phải trẻ hơn 1 phút trước sao. Nhưng đúng là em già rồi đấy – Vũ ngừng khoảng 1 giây rồi nói – Câu cũ rích em vẫn còn nói tới bây giờ.
...
Mi Re
P/S: Thực ra, truyện này mình viết cũng khỏang vào 2 năm trước, đọc lại thấy nó vẫn kì kì, viết lại vẫn thấy kì kì nhưng mong mấy bạn sẽ thích.