--> Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc - game1s.com
Polaroid

Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Chương 1

Hoàng cung Đa Lị

Mỗi buổi sáng, Cố Mạt Lị đều rời giường trước sáu giờ, bắt đầu một ngày bận rộn.

Cùng làm việc với cô là một cô gái, cô ấy là bạn cùng phòng với cô, cô ấy tên là Mai Địch cũng giống như cô đều là người hầu của hoàng cung Đa Lị.

Mai Địch và Cố Mạt Lị là hai nữ người hầu duy nhất của hoàng thất, Cố Mạt Lị đến từ Đài Loan, Mai Địch đến từ Thượng Hải.

Bọ họ tóc đen, da vàng ở chung với người Phương Tây trong rất kỳ lạ, lại thêm hai người đều vô cùng xinh xắn và lanh lợi, Mai Địch cao 1m58, còn Cố Mạt Lị cao có 1m54 đứng chung một chổ với người cao 1m7, hai người giống như chưa trưởng thành, nhỏ bé yếu đuối.

Nhưng trên thực tế, Mai địch vào hai tháng trước đã bước qua tuổi hai mươi mốt, mà Cố Mạt Lị lớn hơn cô ấy bảy tháng, sắp tới sinh nhật lần thứ hai hai, hai người đều đã trưởng thành.

Hai người đang cẩn thận phơi mềm, để làm cho chúng mau khô.

Thì có một người đi tới, lúc này anh lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ, hai tay ôm ngực, quan sát bọn họ .

Hai người đang chú tâm vào công việc nên không phát hiện, cho đến khi có một bàn tay vỗ lên mông của Mai Địch.

“A. . . . . .” Mai Địch giựt mình kêu một tiếng, vội vàng quay lưng về phía sau.

Khắc sâu vào tầm mắt của Mai Địch, là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, cười rất tà tứ (cười không đúng đắn).

Mái tóc dài màu vàng óng ánh, tròng mắt màu xanh sâu thẳm, sóng mũi thẳng, cánh môi mỏng trong rất hấp dẫn . . . . .

Gương mặt như thế này, trong cung tổng cộng có hai người, hai người có dáng dấp giống nhau như đúc, ngay cả chiều cao, thể trọng cơ hồ không kém nhau bao nhiêu.

Nhưng Mại Địch liền lập tức biết được thân phận của người đàn ông trước mặt này ai.

“Tứ điện hạ, anh. . . . . .” Bởi vì trong hai người bọn họ, chỉ có tứ vương tử, mới có thể thấy cô, là sờ mông của cô.

“Mai Địch, cái mông của em đúng là cực phẩm, vừa mềm lại vừa vểnh.” Kiệt Tư La ranh mãnh nhìn Mai Địch, vừa nói vừa ngắt mông của cô, “Để cho ta sờ đi, ta còn sờ chưa đủ!”

“Điện hạ, anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh đừng bày ra bộ dáng như vậy.” Mai Địch đỏ mặt, giãy dụa cái mông, ý đồ tránh né bàn tay của anh đang đặt lên mông cô.

“Tránh cái gì mà tránh? Để cho ta sờ mấy cái, cô cũng không mất miếng thịt nào.” Kiệt Tư La đang nói chuyện với Mại Địch, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn Cố Mạt Lị.

Cố Mạt Lị nghe tiếng kêu sợ hãi của Mai Địch, theo bản năng quay về phía sau nhìn cô ấy, khi thấy Kiệt Tư La, liền lập tức quay lại làm tiếp công việc của mình, trên mặt cô không toát lên vẻ ngạc nhiên.

Mai Địch bất đắc dĩ nói: “Tứ điện hạ, Mai Địch còn có việc, van cầu anh không cần trêu Mai Địch nữa, có được hay không?” Mai Địch tiếp tục giãy dụa cái mông, hy vọng có thể đem bàn tay anh đẩy ra.

“Mai Địch, em thật hẹp hòi, cái mông của em tốt như vậy, đều không cho người ta sờ. . . . . .”

Kiệt Tư La mất hứng, mặt suy sụp, “Thôi, nơi này không thú vị nữa, ta đi về phòng luyện đàn đây.” Nói xong, anh cất rời đi.

Khi đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị anh cố ý thả chậm tốc độ, ở bên tai cô, dùng giọng nói nói đủ một mình cô nghe: “Buổi tối trước khi ngủ, em không cần khóa cửa.”

Sau khi Kiệt Tư La rời đi, Mai Địch mở miệng oán trách: “Tứ điện hạ quả thật háo sắc, mỗi lần gặp tôi đều bóp mông của tôi, không biết những người ái mộ anh ta, có biết anh ta có sở thích đó hay không, nếu biết chắc sẽ không còn mê anh ta như vậy nữa.”

Kiệt Tư La đánh đàn Piano nghe rất hay, rất tự nhiên, trên toàn thế giới đều có người ủng hộ anh, đặc biệt là phái nữ ủng hộ anh rất nhiều.

Kiệt Tư La không chỉ đánh đàn Piano rất xuất sắc, mà dáng dấp của anh ta cũng rất đẹp trai, những người phụ nữ mê anh ta, cũng là đều tất nhiên.

Mai Địch nhìn Cố Mạt Lị, cô nghi ngờ nói: “Kỳ lạ thật, trong cung có nhiều người hầu nữ như vậy, cơ hồ đều bị anh ta đùa giỡn qua, riêng chỉ có bạn, ít nhất là ở trước mặt người khác, sẽ không đụng vào bạn, đây là vì cái gì?”

Cố Mạt Lị đối với nghi ngờ của cô ấy, từ chối cho ý kiến, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Thấy dây phơi đồ đã đầy, cô đi tới sợi dây khác.

“Chẳng lẽ. . . . . . Hì Hì, Tứ điện hạ đùa giỡn bạn ở sau lưng của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới không thấy phải không?”

Cố Mạt Lị ngừng tay, nhìn Mai Địch, vẻ mặt khẽ biến, “Bạn không cần nói lung tung!”

Mai Địch cười nói: “Tôi đùa thôi mà.” Cô lại cau mày tiếp tục suy đoán, “Hay là nói. . . . . . Tứ điện hạ không có hứng thú với bạn?”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô liền lập tức loại trừ khả năng này.

Mạt Lị so với cô nhỏ nhắn hơn, nhưng cô ấy cũng có lồi có lõm, uyển chuyển thướt tha, tuy không bằng những người phụ nữ chuyên đi phóng điện lung tung, nhưng cô ấy cũng rất có mị lực, nhìn thế nào cũng thấy không thiếu đàn ông tiến tới. Huống chi anh ta là một siêu cấp háo sắc, tất cả những người hầu nữ anh ta đều đụng qua, chỉ không đụng một mình Mạt Lị?

Mại Địch tìm đủ mọi nguyên nhân, đều không có kết quả, cuối cùng cô ném chúng ra sau đầu, bắt ta vào làm công việc.

Đem tất cả đồ đạc đều phơi xong, Cố Mạt Lị đi tới phòng của nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na, khẽ gõ cửa, bên trong có tiếng trả lời, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trong phòng, Tắc Bố Lệ Na đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng gạo, thưởng thức tách cà phê vừa mới pha xong, thấy Cố Mạt Lị đi vào, cô cười hỏi: “Có chuyện tìm ta?”

Bộ dáng Cố Mạt Lị muốn nói lại thôi, “Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . .”

“Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng?” Tắc Bố Lệ Na nhíu mày, mím môi, mặt rất hứng thú nhìn cô.

Mặt Cố Mạt Lị đỏ lên, “Được . . . . . Lần trước. . . . . . Cô, cô đưa thuốc. . . . . . Cho tôi. . . . . .”

Tắc Bố Lệ Na chặn lại lời nói của cô, “Lần trước ta đưa thuốc cho cô, cô uống xong rồi, đúng không?” Trên thực tế, từ khi Cố Mạt Lị đi vào, cô đã biết cô ấy muốn gì rồi.

“Ừ.” Cố Mạt Lị ngượng ngùng gật đầu

Tắc Bố Lệ Na để tách cà phê xuống, cô quay người qua bên cạnh, nói với người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhưng rất lạnh lùng: “Cù Diên, đi vào phòng ngủ của ta lấy một bình thuốc nhỏ màu trắng tới đây.”

Người đàn ông lạnh lùng đi theo bên người Tắc Bố Lệ Na vừa bảo vệ cô vừa là chân chạy vặt của cô, khi Cố Mạt Lị đi vào hoàng thất làm người hầu, thì bên cạnh nhị công chúa đã có hắn ta rồi.

Cố Mạt Lị lần đầu tiên gặp hắn ta, đã thấy hắn ta rất lạnh lùng, làm cho cô cực kì sợ hãi, Đại Vương Tử mặc dù rất lạnh, rất ngầu, nhưng ít ra người hầu ở bên cạnh hắn cũng thấy chút ấm áp.

Vậy mà người này vĩnh viễn đều lạnh băng, mặt không chút thay đổi, hắn năm nay đã ba mươi mốt tuổi, cô biết hắn cũng được mười năm rồi, hắn vẫn lạnh lùng như xưa, cô chưa bao giờ thấy hắn cười, cô hoài nghi có phải hay không hắn không biết cười.

Cù Diên nghe theo mệnh lệnh của Tắc Bố Lệ Na, lập tức đi vào phòng ngủ cô, không tới hai phút liền trở lại, đem một bình nhỏ màu trắng đưa cho Tắc Bố Lệ Na, Tắc Bố Lệ Na cầm nó đưa cho Cố Mạt Lị.

“Cầm lấy đi.”

Cố Mạt Lị cầm lấy cái bình, “Cám ơn Nhị công chúa.”

“Không cần cám ơn, vẫn là câu nói kia, uống hết tới tìm ta, không cần khách khí hoặc xin lỗi.” Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái với Cố Mạt Lị, trên mặt nở nụ cười.

Cố Mạt Lị ừ một tiếng, không biết nói những gì, mặt lại càng đỏ hơn.

“Còn có chuyện khác sao?” Tắc Bố Lệ Na nhìn cô.

“Không có. . . . . . Không có, Mạt Lị đi xuống. . . . . .”

Tắc Bố Lệ Na gật đầu, bưng tách cà phên lên, lại bắt đầu thưởng thức.

Cù Diên rất lạnh lùng, nhưng nấu cà phê uống rất ngon, không đắng, không chát, vào miệng rất thơm, mùi thơm rất lâu!

Tắc Bố Lệ Na vừa uống lại vừa khen ở trong lòng.

Cố Mạt Lị, xoay người rời đi, trong tay cô cầm chặt lọ thuốc. . . . . .

*******************

Buổi tối, mười giờ ba mươi phút.

Bên trong hoàng cung yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có một nhóm người ở bên ngoài tuần tra.

Ánh trăng sáng tỏ, hoa chập chờn lay động.

Đột nhiên, có một bóng dáng màu đen giống mãnh báo, nhanh chóng đi ra, tới một cánh cửa màu trắng, anh móc chìa khóa vạn năng trong túi áo, thuần thục mở cửa.

Nhìn một vòng, trong nhà không có ai.

Sau đó anh đi tới trước ngăn tủ, kéo ra một ngăn kéo, nhìn một đống bình lớn nhỏ trong hộc tìm một cái bình nhỏ.

Mở nắp bình ra, đổ một ít thuốc lên tay.

Anh đống ngăn kéo lại, rời khỏi phòng, khóa kĩ cửa, tựa như chưa có người bước vào.

Sau đó, anh đi ra tòa thành, xuyên qua vườn hoa, tránh hộ về tuần tra, biến mất trong màn đêm đen kịt.

Cố Mạt Lị và Mai Địch làm việc hết một ngày, hai người trở lại phòng, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Họ đang tiến vào mộng đẹp, thì có một bóng dáng màu đen rón ra rón rén tiến vào phòng.

Đây là một gian phòng rộng 30m2, vật dụng trang trí không nhiều lắm, chỉ có hai cái giường đặt hai bên góc, kế bên có hai cái tủ gỗ.

Cửa phòng hướng về phía tây, đối diện có một cái cửa sổ nhỏ, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa hồng chớm nở, hướng đông nam đặt một khay trà cổ, phía Đông Bắc đặt một cái TV LCD.

Mặc dù gian phòng hết sức đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.

Bóng đen đi tới giường của Mai Địch, đút thuốc cho cô ấy uống, lại bước đến bên giường Cố Mạt Lị.

Anh đứng bên giường Cố Mạt Lị hồi lâu, nhìn côn ngọt ngào ngủ, anh không tự chủ sờ lên gương mặt cô, xúc cảm mềm mại làm cho lòng anh lâng lâng.

Sau đó, anh liền cởi hết quần áo trên người mình.

Cởi xong, anh vén lên một góc chăn mỏng trên người Mạt Lị, rồi nhanh chóng leo lên giường của cô.

Giường đơn bởi vì sức nặng của hai người, bỗng nhiên lúng xuống, anh cuối người đè lên trên người cô, đầu tiên là mỉm cười nhìn cô, từ trán xuống cằm, ánh mắt anh nhu tình cơ hồ muốn chảy ra nước, sau mới hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng đầu lưởi liếm quanh môi cô.

Hai cái tay tham lam của anh tiến vào áo ngủ mỏng manh của cô, cầm đôi gò bồng đảo của cô nhào nặn.

Lúc này, Cố Mạt Lị đang ngủ say, cô tự nhiên không mặt áo lót, cứ như vậy không hề đề phòng bị bị anh vuốt ve.

Áo ngủ của cô mềm mại, trên quần áo trang trí đường viền và nơ con bướm nhìn cô giống như một đứa trẻ, chọc người trìu mến.

Đồ ngủ của cô là nhị công chúa mua, cô ấy mặc hơn một tháng không thích nữa, chuyển giao cho cô.

Tắc Bố Lệ Na đưa bộ đồ ngủ này cho Cố Mạt Lị, Cố Mạt Lị rất yêu thích nó, mỗi đêm đều mặc. Có lẽ Lace (viền tơ), nơ con bướm làm cho người phụ nữ có sức hấp dẫn, làm cho anh không thể kháng cự được.

Bóng đen cách lớp áo ngủ nắm hai nụ anh đào, chậm chạp lôi kéo, xoáy vặn.

Cố Mạt Lị hừ một tiếng, thân thể nhịn không được lắc lư, vẫn tiếp tục ngủ.

Còn không tỉnh? Bóng đen tăng thêm sức lôi kéo, dùng miệng ngậm vành tai cô, liếm trong lỗ tai cô, ý đồ làm cô thức tỉnh.

Trong giấc mộng Cố Mạt Lị cảm thấy thân thể mình nóng lên, thật là nóng, tai cô truyền đến cảm giác tê dại.

Cô theo bản năng đưa ra cái lưỡi thơm tho, liếm liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên, đầu lưỡi của mình bị ngậm chặt, cảm giác tê liệt càng thêm rõ ràng.

Cô nghi hoặc mở mắt ra, mượn ánh trăng ở ngoài cửa sổ nhìn vào phòng, cô nhìn thấy một người đàn ông nằm trên người mình, mà người đàn ôn g nàyđang hôn môi của cô, đem đầu lưỡi của cô đưa vào trong miệng anh, dùng sức mút.

Bóng đen nhìn thấy Cố Mạt Lị mở mắt ra, giống như là trừng phạt anh cắn lưỡi cô một cái, sau đó mới rời đi đôi môi của cô, “Tiểu Mạt nhi của anh, em không nghe lời, ban ngày anh nói với em không cần đóng cửa phòng, em biết rồi sao còn phạm phải?”

Anh dời đôi môi xuống ngực của cô, “Anh nên trừng phạt em thế nào đây?” Cách lớp áo ngủ, miệng anh mở ra, anh đưa miệng qua bên phải ngực cô cắn.

“Ách. . . . . .” Từ cổ họng Cố Mạt Lị bật ra một tiếng rên rĩ.

Tay của anh trượt xuống bắp đùi của cô, vén quần ngủ lên , kéo cao tới tận eo. Đôi chân thon dài, cân xứng, cô mặc một cái quần lót màu vàng nhạt che lại khu vườn rừng rậm.

Anh tách hai đùi cô ra, ngón tay sờ vào khe lõm.

“Ừ. . . . . .” Thân thể Cố Mạt Lị nhịn không được run lên, đáng thương nói: “Mạt Lị. . . . . . Mạt Lị biết sai rồi, về sau không dám phạm nữa, cầu xin. . . . . . Van ngài tha cho Mạt Lị.”

Anh vẫn xoa nắm khe lõm, cười nói: “Không nghe lời sẽ bị trừng phạt, em hiểu rất rõ đi, bây giờ hối hận không còn kịp nữa rồi.” Dứt lời, anh lột quần lót cô xuống, tách hai chân cô ra.

“Tứ. . . . . . Tứ điện hạ. . . . . .” Trái tim Cố Mạt Lị cuồng loạn, giọng nói điềm đạm đáng yêu kêu tên anh, bị anh nhìn thấy, làm cho cô cực kì xấu hổ.

Tay Kiệt Tư La đè lên hạt đậu đỏ của cô, tay còn lại, vươn móng tay gãi lên xung quang cửa động của cô.

“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Cố Mạt Lị nức nở, ở phía dưới hoàn toàn tê dại, rất nhanh chảy ra chất lỏng ẩm ướt.

Kiệt Tư La vươn một ngón tay vào bên trong cửa động của cô, khi ngón tay của anh bị thấm ướt hoàn toàn, anh cười cười.

Tiểu Mạt Nhi của anh, luôn là như vậy, chỉ cần anh trêu đùa, sẽ nhiệt tình như lửa.

Kiệt Tư La nhìn thành quả của mình, “Em đem cửa phòng khóa lại, nếu như anh không phải có chìa khóa vạn năng, thì cũng chỉ có thể leo cửa sổ vào rồi?”

Anh dùng vật cứng rắn của anh để vào cửa động của cô, “Em hi vọng anh trừng phạt em như thế nào? Anh làm như vậy em có thích hay không?” Anh chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể cô.

Thân thể Cố Mạt Lị run lên, thở hổn hển nói: “Điện hạ. . . . . . Tha cho Mạt Lị đi, Mạt Lị biết sai rồi, cầu xin. . . . . . Cầu xin Điện hạ khai ân!” Đôi mắt trong trẻo của cô tràn ra một tầng nước mắt.

Thật ra Kiệt Tư La không phải lần đầu tiên tiến vào phòng của cô, làm như bây giờ với cô.

Cô chưa bao giờ để cửa cho anh.

Cô làm như vậy, anh cũng sẽ có phương pháp tiến vào, anh nói như vậy, chẳng qua là muốn đùa bỡn với thân thể của cô mà thôi.

Không mở cửa cho anh, cô cũng sợ, nhưng nếu như không khóa cửa, sẽ làm cho Mai Địch sinh nghi.

Một khi cô ấy nghi ngờ, cô cũng không biết phải giải thích làm sao.

Kiệt Tư La nhìn cô cười, “Tha em? Vậy không được.” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “Xuy”, anh liền đem phân thân của mình xâm nhập hơn một nữa vào trong cơ thể cô.

Cố Mạt Lị bị anh xâm nhập vào, làm cho toàn thân cô không nhịn được .

Mặc dù thân thể của cô mấy năm nay đều bị anh xâm nhập, nhưng cho tới bây giờ cô không thể nào thích ứng được vật cực đại của anh, khi anh cắm vào cô, cô vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu.

Đóa hoa của cô rất nhỏ, chặt đến làm cho người ta khó tin, mỗi lần anh ở bên trong cô, anh hận không được đắm chìm trong khoái cảm.

Hai tay anh nắm chặt eo nhỏ của cô, anh ưỡn thắt lưng, dùng sức vùi sâu vào trong thân thể cô.

“A. . . . . .” Đau quá! Dù đã được làm dịu trước, cô vẫn cảm thấy hạ thân tê dại, đau đớn.

Phân thân Kiệt Tư La rút ra, rồi lập tức cắm trở về, bụng của Mạt Lị liền nhô lên giống như bánh bao.

Thật ra thì Mai Địch nói không sai, tứ điện hạ quả thật ở sau lưng của mọi người đùa bỡn cô, cho nên người khác mới chưa từng thấy qua, về phần tại sao anh đặc biệt làm như vậy với cô, cô cũng không biết.

Bởi vì, anh đối với ai cũng ăn đậu hũ, nên không sợ bị người nhìn thấy. Chỉ riêng với cô, anh muốn cô là của riêng mình anh, mãnh liệt hung hăng muốn cô một lần rồi lại một lần, cho nên khi người khác không nhìn thấy anh mới xuống tay với cô.

Liền thí dụ như giờ phút này.

Kiệt Tư La từ khi ra đời tới nay, liền đùa giỡn với các cô gái, anh đùa giỡn họ, chỉ là thuần túy xem phản ứng sợ hãi, đáng yêu của họ.

Nhưng người anh muốn đùa giỡn cả đời, không biết nhàm chán, cũng chỉ có một mình tiểu Mạt nhi của anh mà thôi.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Lị, đem hai chân của cô để trên vai mình, làm cho anh tiến vào càng sâu hơn.

Mỗi một lần đút vào, mang theo sự rung động.

Ánh trăng chiếu rọi lên hai người đang quấn quýt nhau, làm cho hai người càng thêm mờ ảo.

Ánh mắt Kiệt Tư La nhìn dung nhan kiều diễm của Cố Mạt Lị, anh vĩnh viễn sẽ không quên, mười năm trước anh lần đầu tiên gặp cô.

Khi đó, cô mười hai tuổi, là một trong số người ở mà hoàng cung thuê để làm vườn. Trong nhiều người như vậy, cô nhỏ nhắn trộn lẫn vào trong đám đông, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô.

Cô giống như một khối nam châm, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Ngay từ lúc cô mười hai tuổi, anh không chỉ yêu sự hồn nhiên của cô mà yêu luôn thân thể cô, nhưng anh biết cô còn quá nhỏ, không phải là thời điểm thích hợp để ra tay.

Vì vậy, anh liền bắt đầu yên lặng bảo vệ cô, chờ đợi cô lớn lên.

Mỗi khi anh thấy bóng hình xinh đẹp bận rộn của cô, anh kích động muốn điên cuồng áp đảo cô ngay lập tức.

Cho đến sáu năm sau, sinh nhật mười tám tuổi của cô, sự chờ đợi của anh đã tới cực hạn, cô có thể ví như là cây ăn quả đã đến độ trưởng thành cần người cung cấp, thì anh đã hết khả năng nhẫn nhịn nữa rồi, anh đã ao ước cô từ rất lâu.

Đến bây giờ anh mới cảm thấy thật khó tin, anh thế nhưng lại đối với một cô gái mười hai tuổi vừa thấy đã yêu, khi đó cô căn bản là một đứa bé, còn trẻ trung và non nớt.

Vậy mà, chính anh còn không tin tưởng vào mình? Đây không phải là sở thích của anh!

Chương 2

Cố Mạt Lị không kiềm chế được, dưới sự luật động của anh mà phát ra thanh âm rên rĩ mê người.

Kiệt Tư La nhìn đóa hoa của cô đã tới cực hạn, dũng đạo của cô nhỏ hẹp, làm cho anh cực kì sung sướng.

Cố Mạt Lị cảm thấy nữa người dưới của cô hoàn toàn bị lắp đầy, đau đớn xen lẫn khoái cảm, đánh thẳng vào giác quan mẫn cảm của cô.

“Ừ. . . . . .” Càng lúc tiếng ngâm nga của cô càng lớn, cô đã không còn khống chế được thanh âm của chính mình.

Đôi mắt cô nửa khép nữa mở, đầu cô liên tục lắc lư, trong lúc lơ đãng, cô nhìn đến chiếc giường cách đó không xa, cô nhìn thấy Mai Địch đang nằm, cô lập tức biến sắc, “Không, không cần. . . . . . Không cần cử động nữa . . . . . Mai địch, Mai Địch cô ấy ở đây. . . . . .”

Toàn thân cô bao trùm trong khoái cảm, ý loạn tình mê, nhất thời làm cho cô quên mất trong phòng còn có một người đang tồn tại.

Mai Địch nằm ngủ đối diện với cô, điều này làm cho cô bối rối, nếu bọn họ phát ra âm thanh làm cho Mai Địch nghe được vậy thì càng phiền to.

Nhưng Kiệt Tư La vẫn luật động không ngừng, trái ngược với những gì cô nói anh càng gia tăng tốc độ nhanh hơn.

Cô vội vàng dùng tay che miệng mình lại, tránh cho mình phát ra tiếng vang ngoài ý muốn.

Vậy mà, Kiệt Tư La lại lấy tay che miệng của cô ra, “Em muốn kêu liền kêu, không cần che.”

Anh lại cười nịnh nọt nói với cô: “Anh đã đút thuốc cho Mai Địch, cô ấy tuyệt đối sẽ ngủ tới sáng, mặt trời lên cao cô ấy cũng chưa tĩnh lại, cho nên, anh và em không cần bận tâm tới cô ấy, muốn làm gì thì chúng ta cứ tận tình làm.”

Hai mắt Cố Mạt Lị trừng lớn, “Điện hạ. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài lại đút thuốc cho Mai Địch hả?”

Anh thế nhưng lại đút thuốc ngủ cho Mai Địch! Đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi hả?

“Nếu không thì sao đây?” Kiệt Tư La hoàn toàn không quan tâm, “Chẳng lẽ em lại muốn cho cô ấy đứng ở bên cạnh quan sát chúng ta ân ái à?”

Anh “yêu” tiểu Mạt nhi bao nhiêu năm, thì anh đút thuốc cho Mai Địch bấy nhiêu năm, bằng không cô ở trong phòng ngủ cùng với một người khác, anh làm sao không có chút kiên kị muốn làm gì thì làm?

Về việc cho Mai Đích ăn thuốc ngủ, chính là anh ăn trộm thuốc trong phòng thí nghiệm của em trai anh Bát điện hạ.

Thật ra thì, anh cũng muốn quan minh chính đại đi lấy thuốc, nhưng mà em trai anh lại hỏi lí do anh dùng thuốc. Nếu anh không nói, nhất định sẽ bị tên kia cầm chân, nếu anh nói ra, không tới hai ngày, dưới cái miệng rộng của em trai anh tin tức này sẽ truyền đi khắp nơi, làm cho ai ai cũng biết, lúc đó anh không phiền chết mới là lạ.

Thay vì như thế, anh trực tiếp đi trộm là tốt nhất, thần không biết quỷ không hay, so với đi ra ngoài cung mua thuốc thì càng ổn thỏa hơn.

Cho dù Kiệt Tư La không quan tâm, nhưng Cố Mạt Lị vẫn cực kì lo lắng.

Không biết anh cho Mai Địch ăn thuốc, có thể hay không sinh ra tác dụng phụ, vậy thân thể của cô ấy có ảnh hưởng gì không? Cô rất lo lắng cho bạn mình.

Nếu không phải Tứ điện hạ ban đêm người vắng vẻ mới tới gian phòng của cô, cùng với cô ân ái, thì chắc chắn Mai Địch sẽ không bị móm thuốc.

Tâm tính Cố Mạt Lị thiện lương làm cho cô sinh ra cảm giác ấy nấy với Mai Địch, bởi vì cô ấy bị móm thuốc, nguyên nhân là xuất phát từ cô, mặc dù đó không phải là đều mà cô mong muốn.

Kiệt Tư La hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hạ thể mãnh liệt ra vào, anh luật động mãnh liệt ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng.

Quần lót của cô đang mắc ở trên cổ chân trái, theo luật động của anh làm cho nó cũng lay động.

Anh đem áo quần áo của cô cởi ra, thân thể Cố Mạt Lị không một mãnh vải che thân hiển hiện trước mắt anh, làm cho anh lóe mắt.

Hơi thở của cô hổn hển.

Vật cực đại giữa hai chân Kiệt Tư La đâm vào bên trong của cô, hai tay anh mân mê đôi nhũ hoa của cô.

Hoắc Mỗ Tư chế thuốc uy lực kinh người, một chút bột cũng đủ làm cho Mai Địch ngủ say tới bảy giờ sáng hôm sau, một mảnh viên thuốc có thể làm cho cô ngủ mê mang nhiều ngày.

Anh nhớ lần đầu tiên anh móm thuốc cho cô ấy, anh chưa biết được công dụng của nó, anh cho cô ấy uống hết một viên thuốc, kết quả Mai Địch ngủ mê mang, làm cho Cố Mạt Lị lo lắng không thôi, mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy, tra xét hơn nửa ngày lại không có bất kỳ kết luận nào, cô không thể làm gì khác hơn là ngày ngày truyền dịch cho cô ấy, để tránh cho cô ấy nhiều ngày ngủ mê mang, thân thể sẽ chịu không nổi.

Tám ngày sau, Mai Địch tỉnh lại, thân thể cũng không hề một tia khó chịu hoặc di chứng nào, kể từ sau chuyện đó anh liền rút ra kinh nghiệm.

Kiệt Tư La thông qua chuyện này, nắm giữ được lượng thuốc, anh vẫn đút thuốc cho Mai Địch, nhưng lại không làm cho cô ấy ngủ mê mang nữa.

Mặc dù Cố Mạt Lị hết sức nhẫn nại làm cho chính mình không phát ra âm thanh nào, nhưng cô vẫn không thể nào tránh được khoái cảm mãnh liệt, cô tự động luật động theo quy luật của anh, khó giữ được làm cho lời nói ra khỏi miệng: “A. . . . . . Thật sâu. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . .”

Kiệt Tư La nắm hai chân của cô để trên vai anh kéo xuống, hạ thấp xuống, ép sát vào bộ ngực của cô.

Tiếp theo, anh đột nhiên đem phân thân của mình rút ra hoàn toàn.

Phân thân của anh to và dài, dính đầy chất lõng trong suốt, ở dưới ánh trăng tạo cho người ta cảm giác diêm dúa, lẳng lơ và tà mị.

Chỉ trong chốc lát, anh liền cắm sâu vào trong hoa huyệt của cô.

“Ách. . . . . .” Toàn thân Cố Mạt Lị run rẩy dữ dội, cô bắt đầu ngọa nguậy, nhanh chóng nuốt lấy phân thân của anh.

Kiệt Tư La thoải mái gầm nhẹ, anh liền lập tức bắt đầu thế tiến công.

Nghe qua thật khó tin, người Cố Mạt Lị nhỏ nhắn mềm mại như vậy, thân thể của cô mãnh mai non nớt, nhưng cô không tầm thường chút nào, làm cho anh cực kì thỏa mãn.

Anh cũng không rõ anh ở cùng người phụ nữ khác họ có mang lại cảm gíac này cho anh không, bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, mà cô cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng theo trực giác của anh cho biết, họ không thể nào mang lại khoái cảm cho anh như cô.

Tiểu Mạt nhi của anh không người phụ nữ nào có thể thay thế được, chắc anh sẽ không thoải mái khi ở cùng người phụ nữ khác.

Kiệt Tư La sợ rằng đời này anh cũng sẽ không quên được cô, vào thời điểm bốn năm trước khi anh lần đầu tiên đi vào trong cơ thể của cô, hoa huyệt của cô ướt át và ấm ấp, cắn chặt phân thân của anh, mang cho anh sự sung sướng tột cùng.

Mặc dù lúc ấy anh đã làm đủ hết mọi tiền diễn, nhưng cô thật sự quá nhỏ bé. Khi anh đi vào làm cho cô cực kì đau đớn, nhưng đều đó lại càng khơi gợi sự chiến đấu trong anh, anh không kiềm chế được làm cô đau, anh tận tình rong đuổi trong cơ thể cô.

Sau đó, anh nhìn thấy cô khóc, anh yêu thương hôn lên cánh môi khẻ rung của cô, trong lòng dâng lên sự tự trách, nhưng anh không hối hận khi thân cận với cô.

Bởi vì, bất cứ giá nào, sớm hay muộn anh cũng sẽ đụng vào cô!

Hai chân Cố Mạt Lị bị ép vô cùng khó chịu.

Chất lõng ẩm ướt trong cơ thể cô từ từ chảy ra, mỗi một lần phân thân của anh cắm vào rút ra, đều làm cho cô khoái cảm tột cùng.

Kiệt Tư La đem hai chân của cô để ở bên eo mình, phân thân của anh càng hung hăng đi vào trong cơ thể cô.

Bình thường anh là người chuyên đi đùa bởn phụ nữ, nhưng trên thực tế anh lại người đàn ông truyền thống nhất, không phải là người phụ nữ anh yêu, anh sẽ không thân mật cùng cô, anh chỉ có thể làm chuyện này với người anh yêu nhất.

Cho dù anh tưởng niệm thân thể của Cố Mạt Lị nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi cô đủ 18 tuổi, lúc đó anh mới bắt đầu hành động, anh vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của cô.

“Tiểu Mạt nhi của anh, anh nghĩ muốn em, em có nguyện ý giao chính mình cho anh không?” Anh còn nhớ rõ ngày đó khi cô vào phòng của anh quét dọn, anh ôm cô từ phía sau, câu nói đầu tiên là anh nói như vậy với cô.

Anh thậm chí không có nghĩ qua, nếu như lúc ấy Cố Mạt Lị không muốn, anh kế tiếp nên làm cái gì, cưởng ép cô sao, đây không phải là không có khả năng, nhưng anh vẫn không muốn sử dụng bạo lực với cô.

Cũng may, cô chỉ tim đập loạn nhịp, liền gật đầu đồng ý với anh.

Câu trả lời của cô làm anh rất hài lòng, nhưng trong lòng anh lại nãy sinh ra một nghi vấn, tại sao cô lại đồng ý nhanh như vậy, anh nghĩ muốn thân thể của cô, cô liền cho, thậm chí cô không hề cự tuyệt qua.

Chẳng lẽ. . . . . . Bởi vì anh là Kiệt Tư La, là Tứ Vương Tử của hoàng cung Đa Lị, là chủ tử của cô, ,mà cô là tì nữ, cho nên cô mới đồng ý sao, ngay cả thân thể của chính mình cô cũng không cần, vì vậy, cô mới đáp ứng anh sảng khoái như vậy sao?

Loại ý nghĩ này làm cho anh lo lắng, nếu như là những vị vương tử khác muốn cô, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô cũng không cự tuyệt sao?

Khuôn mặt Kiệt Tư La lập tức trở nên nghiêm túc nhìn Cố Mạt Lị, anh nói: “Thân thể của em đã cho anh, từ nay về sau chỉ có anh mới làm như vậy với em, em nơi này. . . . . .” Chỉ chỉ cô, “Còn có nơi này. . . . . .” Lại chỉ chỉ chân của cô, “Chỉ có một mình anh mới có thể nhìn, có thể hôn, có thể sờ, biết không?”

“Biết.”

“Em phải đảm bảo với anh, ngoại trừ anh ra, quyết sẽ không cho người khác nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể của em, vô luận là người nào, nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể của em, em đều phải cự tuyệt hắn.”

“Mạt Lị bảo đảm, trừ Tứ điện hạ ra, quyết sẽ không để cho người khác nhìn, người khác hôn, người khác sờ thân thể Mạt Lị, vô luận là người nào, nếu muốn nhìn, muốn hôn, muốn sờ thân thể Mạt Lị, Mạt Lị sẽ không chút do dự cự tuyệt hắn.” Cố Mạt Lị làm ra bảo đảm với Kiệt Tư La.

Nghe được lời khẳng định của cô, anh mới yên tâm.

Kể từ hôm đó, anh luôn luôn tìm cô. Ban ngày, anh sẽ kéo cô tới chổ không người sờ mó và ân ái; buổi tối, anh sẽ lẻn vào phòng của cô cùng cô triền miên, cho đến hôm sau khi người hầu chuẩn bị lục tục xuống giường đi làm việc, anh mới chịu rời khỏi giường của cô.

Anh khăng khăng mê luyến thân thể cô, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc.

Kiệt Tư La mãnh liệt đưa vào kéo ra. Mỗi một cái đều sử dụng toàn phần khí lực.

Trải qua hơn mười cái đẩy đưa, Cố Mạt Lị rốt cuộc chịu không nổi hét lớn: “Điện hạ. . . . . . Mạt Lị, Mạt Lị. . . . . . Không được. . . . . . Chậm một chút, cầu xin. . . . . . Van ngài chậm một chút. . . . . .”

Cô chỉ cảm giác hạ thể chính mình bị anh thật nhanh đẩy vào rút ra, lại sâu lại trướng, cơ hồ muốn đụng đến tử cung của cô.

Mặc dù vào thời điểm trước kia Kiệt Tư La làm đặc biệt cường hãn, nhưng tối nay anh còn làm mạnh bạo hơn trước kia rất nhiều lần.

Từ trước tới nay anh chưa từng làm như vậy, cơ hồ muốn đem cô phá hư.

Kiệt Tư La nghe được lời nói của cô…, anh chỉ là cười cười, nhưng vẫn không thả chậm tốc độ đút vào rút ra. Bởi vì anh căn bản chậm lại không được nữa rồi.

Tiểu Mạt nhi của anh không biết, sáng sớm ngày mai anh sẽ phải rời đi hoàng cung, hơn ba tháng sau anh mới có thể về nước, đoạn thời gian này anh điên cuồng nhớ cô cở nào!

Quan trọng nhất là, nhiều ngày như vậy không thể gặp lại cô và hoan ái cùng với cô. Anh phải lợi dụng tối hôm nay, đem hơn 90 lần làm đủ.

Nghĩ đến sắp phải chia ra, Kiệt Tư La không khỏi làm mạnh bạo hơn, nhiều lần đều đụng vào tử cung của cô.

Cố Mạt Lị cầu khẩn anh, anh xem như mắt điếc tai ngơ.

Anh liên tục tập kích cô, đem phân thân của mình rút ra rồi cắm vào, lặp lại như thế. . . . . . Cả đêm, anh không ngừng giày xéo cô.

Anh ngậm lấy đôi môi đỏ hồng của cô, đầu lưỡi thám thính khắp vòm miệng của cô, trong lòng thầm nghĩ, tiểu Mạt nhi của anh, xin em tha cho sự ích kỉ điên cuồng của anh tối hôm nay, bởi vì anh không chịu nổi sự xa cách mấy tháng, loại tưởng nhớ này em có biết hay không?

************************

Hôm sau, trong vườn chim hót ríu lo, ở bên trong tòa thành vẫn náo nhiệt như thường.

Cố Mạt Lị đang rất dùng sức, dùng sức lau chùi cầu thang trong tòa thành.

Mới đầu chỉ có một mình cô, sau

đó lại có thêm Mai Địch.

Mai Địch vừa thấy Mạt Lị liền nhìn cô bằng biểu tình ấy nấy.

Mấy năm gần đây cô luôn luôn ngủ rất lâu, thời gian rời giường liền bị hoãn lại, khiến cho cô không có cách nào làm việc đúng giờ.

Cô không phải là ngủ nướng, mà cô căn bản không có biện pháp tỉnh lại. Hoàn hảo Cố Mạt Lị luôn luôn làm giúp công việc của hai người. Tổng quản hoàng cung mới không trừng phạt cô.

Như đã nói qua, đây thật đúng là một chuyện ly kì, trước kia cô rất ít khi ngủ, luôn mất ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, nhưng bốn năm trở lại đây, tình trạng này lại đột nhiên cải thiện rõ rệt, mỗi tháng có mấy ngày cô ngủ rất ngon, thậm chí cô có cảm giác mình ngủ rất sâu.

Cô dĩ nhiên không biết tất cả đều là vì thuốc ngủ.

Mà ly kỳ hơn là, mỗi khi cô ngủ ngon giấc thì Mạt Lị lại trở nên phờ phạt, rõ ràng là bộ dạng cô không có nghĩ ngơi tốt.

Thí dụ như hôm nay, khi cô nhìn vào gương mặt của Cố Mạt Lị, cô ngạc nhiên vì thấy được đôi mắt quầng thâm của cô ấy.

Cố Mạt Lị đang tập trung tinh thần lau cầu thang, nhưng nếu họ quan sát kĩ, sẽ bắt gặp đôi chân cô đang rung lẫy bẩy, giống như khó khăn lắm cô mới có thể đứng vững được.

Tối hôm qua cô bị Kiệt Tư La giằng co cả đêm, Cố Mạt Lị rất mệt mõi, nhưng hạ thể của cô lại càng đau xót hơn.

Cô chuyên tâm lau cầu thang, để làm cho mình không nghĩ tới cảm giác đau xót giữa hai chân.

Trong lúc đó, có một giọng nói ngọt ngào truyền tới phía sau cô: “Chào buổi sang Mạt Lị, Mai Địch.” Cố Mạt Lị và Mai Địch quay đầu lại.

” Chào buổi sáng nhị công chúa.” Thì ra

Tắc Bố Lệ Na.

Cô ấy đang đứng ở dưới bậc thang, nhìn hai người.

Tắc Bố Lệ Na cười nhìn họ, đột nhiên cô suy nghĩ, giống như có chút kỳ quái nói: “Các cô. . . . . . Có hay không cảm thấy sáng nay hình như rất an tĩnh, giống như là thiếu đi chút gì, giống như hôm nay không có ồn. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy đây?”

Cố Mạt Lị và Mai Địch liếc nhìn nhau, đều không có trả lời.

“Ta nghĩ ra rồi.” Tắc Bố Lệ Na đánh một cái búng tay, bừng tỉnh hiểu ra, “Hôm nay anh tư của ta không có luyện đàn, sáng nay ta không nghe tiếng ồn ào, khó trách hôm nay an tĩnh như vậy.” Cố Mạt Lị và Mai Địch nhìn nhau cười.

Sợ rằng cõi đời này, cũng chỉ có nhị công chúa cho là tiếng đàn của tứ điện ha là “ồn chết người”.

“Ta thiếu chút nữa quên hôm nay anh tư của ta đã đi ra sân bay, hiện tại chắc đã bay tới nước Mĩ rồi. Tham gia cuộc thi lưu diễn của thế giới tổ chức, chắc ba tháng sau mới trở lại, trong nhà rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.” Tắc Bố Lệ Na nghĩ tới đây, hết sức vui mừng vỗ hai tay của mình.

Cô căm ghét âm nhạc cổ điển, cô cảm thấy âm nhạc hiện đại càng dễ nghe hơn.

Cố Mạt Lị nghe được lời của cô ấy nói…, tay lau cầu thanh không tự chủ được cứng đờ.

“Mạt Lị, cô. . . . . . Chẳng lẽ không biết anh tư ta hôm nay ra nước ngoài hả?” Tắc Bố Lệ Na nhìn Cố Mạt Lị, cô nhận ra phản ứng của cô ấy có thay đổi.

Cố Mạt Lị chỉ gật đầu, tiếp tục lau cầu thang.

“Anh tư ta chẳng lẽ không nói cho cô biết?”

Cố Mạt Lị lại gật đầu, như cũ tiếp tục lau cầu thang.

“Anh ta thật sự không có nói với cô?” Gương mặt Tắc Bố Lệ Na hiện lên vẽ không ngờ tới.

Ngược lại Mai Địch không thể tưởng tượng cười nói: “Nhị công chúa, Tứ điện hạ đi nước ngoài làm sao lại nói cho Mạt Lị!”

Mạt Lị và tứ điện hạ không có quan hệ gì, có chăng chỉ là quan hệ chủ tớ và người giúp việc, làm sao anh ta lại nói với Cố Mạt Lị?

Mai Địch cảm thấy nét mặt thất kinh của Nhị công chúa thật sự khoa trương.

Tắc Bố Lệ Na không để ý tới Mai Địch, vẫn nhìn Cố Mạt Lị, “Anh tư không nói với cô, chuyến lưu diển này phải tới gần nữa năm anh tư mới trở lại. Trong nhà trên dưới đã sớm truyền ra, gần đây TV, các tờ báo truyền thông cũng đã đăng lên sự kiện lần này, nếu anh tư không nói với cô, cô chẳng lẽ cũng không biết sao.”

“Xin lỗi Nhị công chúa, bởi vì chúng tôi với những người trong cung ít qua lại, cũng rất ít khi xem ti vi, tin tức báo chí, cho nên chúng tôi không biết tứ điện ha đi nước ngoài, hôm nay nếu không phải nghe cô nói, chúng ta cũng không biết.” Trả lời Tắc Bố Lệ Na là Mai Địch người đứng bên cạnh Mạt Lị.

Tính cách cô và Mạt Lị đều hướng nội không tiếp xúc với ai. Trong hoàng cung các cô chỉ làm tốt bổn phận của mình, không có bạn bè khác, cũng không cần nhất thiết phải kết giao bạn bè.

Thấy mọi người đang tán gẫu, các cô đều tránh qua một bên, tiếp tục làm công việc của mình, quyết không lười biếng, buổi tối khi kết thúc công việc liền tắt đèn đi ngủ, hoàn toàn không có bất kỳ không gian nào thuộc về mình, trừ khi bọn họ nghĩ ngơi, nhưng thời gian nghĩ ngơi cũng là vì muốn hoàn thành cho công việc ngày mai được tốt hơn.

Vì vậy, họ không biết cũng không có gì lạ.

Nhưng là, Tắc Bố Lệ Na nghe câu trả lời của Mai Địch, vẫn như củ không thể chấp nhận được.

Cô thực sự không hiểu anh tư rốt cuộc là ngĩ như thế nào, tại sao lại không nói với Mạt Lị, cô không nghĩ là anh tư quên nói, nhưng mà nhìn tình hình của Cố Mạt Lị thật sự là cô ấy không biết, làm cho cô cũng không biết nói gì nữa.

Tắc Bố Lệ Na không thể tưởng tượng nổi lắc đầu than thở, bước đi về phía phòng của mình.

Trong đầu cô nhanh chóng tính toán, cô sẽ hỏi anh tư rõ ràng, rốt cuộc trong đầu anh ta nghĩ cái gì.

Mai Địch đợi bóng dáng của nhị tiểu thư đi khuất cô nhìn xung quanh không có ai sau đó cười thật tươi: “Thật tốt, Tứ điện hạ đi hơn ba tháng mới trở về. Nói như vậy, tôi thời gian ít nhất là 90 ngày không bị anh ta bốp mông, hì hì. . . . . . Tốt, rất tốt!”

Chương 3

Cố Mạt Lị sinh ra ở Đài Loan trong một gia đình hết sức bình thường.

Ba của cô tên Cố Chấn Viễn làm nhân viên cho một công ty xây dựng có quy mô nhỏ, mẹ là Lâm Tú Anh là người vợ đảm đang, là một bà chủ của gia đình, nhà cô không tính là giàu có, nhưng cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.

Ấn tượng sâu nhất của cô là cha mẹ của cô cực kì ân ái làm cho người ta hâm mộ cùng ghen tị, họ rất cưng chiều cô. Vô luận công việc của ba mệt mõi đến cở nào, mỗi tuần đến ngày chủ nhật ba cô lại dẫn cả gia đình đi khu vui chơi, ăn uống, cực kì vui vẽ.

Vậy mà, năm Cố Mạt Lị mười tuổi, tai họa lại ập đến với gia đình cô, bởi vì tai họa bất ngờ này, làm cho ba của cô phải ra đi vĩnh viễn bỏ lại cô và mẹ cô.

Bởi vì Cố Chấn Viễn là cô nhi, người chị duy nhất của Lâm Tú Anh lại gả đi nước ngoài, theo bên cạnh Lâm Tú Anh chỉ có một đứa con gái chưa trưởng thành, Lâm Tú Anh ở Đài Loan có thể nói là không nơi nương tựa.

Tiền của bọn họ dành dụm đem đi làm tang lễ cho ba cô, làm cho hai người không còn đồng nào nữa, chị của mẹ cô lấy chồng ở Đa Lị nghe tin tức như vậy liền giang rộng vòng tay ra đón họ.

Bà ấy chân thành mời hai mẹ con cô đến ở, để dễ dàng chăm sóc, đồng thời làm cho Lâm Tú Anh bắt đầu một cuộc sống mới, thay đổi làm một con người khác xưa, tránh để cho bà nhìn vật nhớ người.

Ban đầu Lâm Tú Anh từ chối ý tốt của chị mình, bà ấy cũng không muốn chị mình có thêm phiền toái, sau đó, chị mình hết lời khuyên, bà mới mặc kệ cho chị mình an bài.

Sau khi Cố Chấn Viễn qua đời được bốn tháng, bà mang theo Mạt Lị đi máy bay đến Đa Lị.

Chị của Lâm Tú Anh chăm sóc hai người rất tốt, cũng giúp đở cho bà rất nhiều.

Cố Mạt Lị sau khi ở nhà dì, dì của cô còn đăng kí cho cô được đi học, để cho cô tiếp tục đọc sách.

Mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng năng lực học tập của trẻ con quá mạnh, dễ dàng chấp nhận khó khăn, không tới nửa năm sau, cô cũng đã có thể nói chuyện lưu loát như người ở đây.

Dượng của cô là người tóc vàng mắt xanh cũng yêu cô vô cùng, hai chị họ đối xử với cô rất tốt và thân thiết với cô hơn.

Ở nhà dì, cô lại có được cảm giác một nhà ba người vui vẽ của ngày xưa.

Chỉ là, sau khi ba qua đời được một năm, cô đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại của mẹ và dì.

“Tú Anh, Pháp Luân tiên sinh là người rất tốt, là phó giám đốc của một công ty mậu dịch, sự nghiệp thành công, là một người tài, nhờ ta hẹn em đi gặp một lần mặt, ăn bữa cơm như thế nào?” Giọng nói của dì xuyên qua cửa gỗ, đi vào trong tai của cô.

“Chị, chị. . . . . . Đây là ý gì?” Giọng nói của mẹ tỏ vẽ kinh ngạc, “Chị là muốn em đi xem mắt sao?”

“Ba của Mạt nhi đã qua đời hơn một năm, em cũng nên vì mình mà suy tính, xem mắt có cái gì không tốt?”

“Chị, chị có phải hay không không hy vọng em và Mạt nhi ở nhà của chị, chị sợ hai mẹ con em là gáng nặng của chi sao, cho nên mới muốn em đi xem mắt, làm cho em mau sớm gả ra ngoài, để không phiền gì đến chị? Nếu đúng như vậy, chi cứ nói thẳng, em và Mạt nhi sẽ lập tức rời đi.” Mẹ giống như đang giận, giọng nói run lên.

“Tú Anh, làm sao em lại nghĩ như vậy? Chị làm như vậy chỉ vì em, em mới 30 mấy tuổi, con đường phía trước còn rất dài, chẳng lẽ em muốn trôi qua cả cuộc đời như thế sao?”

“Em còn có Mạt nhi.” Mẹ bật thốt lên.

“Nhưng Mạt nhi sớm muộn cũng phải lập gia đình, đến lúc đó em không phải cũng chỉ còn lại một người?” Mẹ trầm mặc không nói.

“Lại nói, kêu em đi xem mắt, cũng không phải em em đi kết hôn, chỉ là có cơ hội quen một người bạn mà thôi, đối với em không có cái gì tổn thất, em đồng ý với chị đi, đi gặp Pháp Luân tiên sinh nha.”

Cố Mạt Lị nghe được tin tức dì giúp mẹ tìm người xem mắt, nội tâm cô cực kì phức tạp không có từ ngữ nào có thể diễn tã được.

Một mặt cô hi vọng mẹ cô có thể quên ba đi bắt đầu một cuộc sống mới, một mặt cô lại không muốn mẹ làm như vậy.

Mẹ nếu như tái hôn, cô sẽ phải kêu một người đàn ông khác làm ba, mà người đàn ông kia không phải là của cha ruột của cô, người mà từ trước giờ sủng ái, quan tâm mình. . . . . .

Sau ngày đó, mẹ bắt đầu tiếp nhận an bài đi xem mắt của dì, Cố Mạt Lị luôn thấy mẹ trang điểm tỉ mĩ, được dì hộ tống đi ra khỏi nhà.

Mỗi khi cô thấy được hình ảnh kia, trong lòng cô cực kì mâu thuẫn, cô rất muốn giúp mẹ nhưng ngược lại cô cũng muốn ngăn cản.

Cứ như vậy lại qua đi nửa năm, Cố Mạt Lị vừa qua sinh nhật mười tuổi, trong một lần tình cờ, cô nghe mẹ và dì đối thoại.

Khi đó mẹ đang trong phòng bếp rửa chén, Cố Mạt Lị vừa vặn đi ngang qua, tiếng nước chảy cho dù rất lớn, lại như cũ đem cuộc đối thoại của hai người, vào trong lổ tai cô không xót một chữ.

“Tú Anh, chị nghe nói Lai Nhĩ tiên sinh đã cầu hôn em, em lại cự tuyệt người ta, có thể nói cho chị lí do hay không? Chị xem em rất thích người ta, lần trước anh ta mời em đi xem phim, em vì anh ta trưng diện gần hai tiếng đồng hồ mới chịu đi ra cửa, chị không tin em không thích anh ta.”

“Bởi vì Chấn Viễn mới qua đời được hai năm mà thôi, em. . . . . . Em còn không muốn nhanh như vậy đã tái hôn.”

“Đây không phải là lý do, chị không tin em cự tuyệt Lai Nhĩ tiên sinh, sẽ là lý do này!”

“Chị, Lai Nhĩ tiên sinh là một người đàn ông tốt, thành thục lại chững chạc, đối với phụ nữ cũng săn sóc tỉ mỉ, nhưng là anh ta sẽ tốt với Mạt nhi sao? Dù sao cũng là cha ghẽ.”

“Em. . . . . Em là bởi vì Mạt nhi mới. . . . . .”

“Em hiểu rõ trên thế giới này không có người đàn ông nào có thể đối xử tốt với con của mình và người đàn ông khác. Mạt nhi rất đáng thương rồi, mới mười tuổi liền mất đi ba, em không thể để cho con của em bị người khác khi dễ. Em xác thực rất thích Lai Nhĩ tiên sinh, anh ta là người đàn ông tốt, là người duy nhất làm cho em lấy lại nụ cười, nhưng em không muốn mạo hiểm, em không thể khẳng định anh ta có thể hay không trở thành một người cha ghẻ tốt, cũng không biết Mạt nhi có thể tiếp nhận một người đàn ông khác làm ba của nó hay không. Em nếu như tái hôn, ít nhất phải đợi đến Mạt nhi trưởng thành, vốn em cho rằng em muốn nuôi dưỡng con em thật tốt, em cũng không muốn. . . . . .”

“Em phải đợi Mạt nhi trưởng thành mới tái hôn? Tú Anh, coi như em có thể đợi, nhưng Lai Nhĩ có thể đợi không?”

“Cho nên em chỉ có thể nói, em và anh ta kiếp này vô duyên. . . . . .”

Cố Mạt Lị nghe đến đó, đã không cách nào nghe tiếp được nữa.

Thì ra mẹ đã thích một người đàn ông khác, nhưng mẹ sợ cô bị khi dễ, sợ cô không không thể tiếp nhận một người đàn ông khác trở thành ba của cô, bà tình nguyện buông tha hạnh phúc sau này của mình.

Mà lần này bà buông tha chắc có lẻ sẽ không còn có lần sau nữa.

Liên tiếp mấy ngày sau Cố Mạt Lị như người mất hồn.

Mẹ vì cô hi sinh lớn như vậy, cô nên làm thế nào đây? Cô nên vì mẹ làm những gì?

Đúng lúc này, cô thấy trên tivi Hoàng Cung Đa Lị muốn tuyển 30 người hầu.

Lần tuyển chọn này, điều kiện đi kèm rất hấp dẫn, chỉ cần người trong nhà nguyện ý, thậm chí người nộp đơn chưa đủ tuổi vị thành niên cũng được.

Nếu như. . . . . . Nếu như cô rời đi cái nhà này, mẹ sẽ không sợ cô bị ba mới khi dễ, cũng không cần lo lắng cô không thể tiếp nhận. Không cần cự tuyệt Lai Nhĩ nhiều lần cầu hôn như vậy.

Cái ý nghĩ này ở trong đầu Cố Mạt Lị rất nhanh biến mất, cô lại rất dứt khoác ra một quyết định trọng đại, cô muốn làm người hầu của Hoàng Thất!

Khi cô đem quyết định của mình nói cho cả nhà nghe, lại bị mọi người phản đối kịch liệt.

Cô dùng thời gian sáu ngày thiết phục mọi người mới miễn cưỡng đồng ý.

“Con chỉ là muốn rèn luyện mình, qua mấy năm sẽ trở lại, huống chi đợt tuyển chọn lần này, Hoàng thất đối đãi hậu hĩnh như thế, hưởng ứng lệnh triệu tập không biết bao nhiêu người, qua tuyển chọn gắt gao, con có trúng tuyển hay không còn không biết, mọi người hãy để cho con đi thử một chút, coi như để cho con làm quen đi.” Cố Mạt Lị mặc dù mới mười hai tuổi, nói chuyện rất ra dáng người lớn.

Cuối cùng, cuộc tuyển chọn chấm dứt cô được lênh triệu tập, thuận lợi trở thành người hầu trong 30 người trúng tuyển.

Hoàng cung có đưa tới hiệp ước, bởi vì cô chưa đủ tuổi, thân là người giám hộ, mẹ cô liền kí tên cho cô.

Khi đó, có người hỏi cô muốn kí hiệp ước bao lâu, cô trả lời mười năm.

Như vậy khi kết thúc hợp đồng, cô lúc đó là hai mươi hai tuổi rồi, đã có một số tiền để dành, khi cô rời khỏi Hoàng cung về lại gia đình, cô cũng có thể cho mẹ khoản tiền này.

Mặc khác, đến lúc đó cô đã trưởng thành, mẹ cũng liền không cần lo lắng cho cô có bị cha ghẻ ức hiếp hay không hoặc là cô có chấp nhận người cha đó hay không.

Mười năm nay, không có cô ở bên cạnh mẹ, mẹ có thể cùng Lai Nhĩ tiên sinh kết hôn, sau đó hai người trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Có Lai Nhĩ tiên sinh và dì ở cùng với mẹ, cô cũng không cần quan tâm nhiều, cô có thể chuyên tâm làm công việc trong Hoàng cung.

Lúc đầu khi cô mới vào cung, cô không quen cô luôn luôn nhớ mẹ, nhưng dần dần, cô liền thích ứng với cuộc sống bận rộn trong nội cung.

Chỉ chớp mắt, mười năm cũng sắp qua, trong cung cô vẫn an phận thủ thường, chớp mắt đã qua mười năm, bởi vì ăn ở đều ở trong cung, cơ hồ cô không có cái gì cần dùng tiền, công chúa trong cung bọn họ còn thường cho cô quần áo của các cô ấy, cho nên cô đem mỗi thánh tiền lương đều cất đi.

Hoàng thất đối với những người giúp việc rất tốt, mỗi vị bọn họ sẽ cho cô mười lăm ngày nghĩ, nhưng Cố Mạt Lị lại không sử dụng những ngày nghĩ này.

Không phải cô không muốn về thăm mẹ, trên thực tế cô ngay cả nằm mộng cũng muốn. Nhưng cô sợ chính mình gặp rồi, liền không muốn chia tay.

Vì vậy, cô thà không gặp, dù sao họ đều có tin tức lẫn nhau, biết cuộc sống của mẹ rất tốt, đối với cô như vậy là đủ rồi.

Cô không bao lâu nữa sẽ có thể trở về nhà, trở lại bên cạnh mẹ, đến lúc đó, cô sẽ không chia cách mẹ nữa.

Cố Mạt Lị không cầu gì hơn, chỉ là muốn người một nhà cùng nhau đoàn tụ.

Mười năm xa nhà, cô vẫn thủy chung như một.

Nếu như nói, có cái gì bất đồng, đó chính là ước hẹn bốn năm trước, ngày hôm đó sinh nhật mười tám tuổi của cô. Cô còn nhớ rất rõ ràng, khi đó cô đang quét dọn phòng của Tứ điện hạ, đột nhiên, có người ở phía sau ôm chặt cô.

“Tiểu Mạt nhi của anh, anh nghĩ muốn em, em có nguyện ý đem chính mình giao cho anh không?”

Là Tứ Vương Tử! Anh đột nhiên thổi khí nóng lên mặt cô, làm cho cô hoảng hốt.

Tim đập mạnh và loạn nhịp, cô liền gật đầu với anh.

Cô không cho là mình có thể cự tuyệt anh, cô chỉ là người hầu, mà anh là chủ nhân của cô. Bổn phận của người hầu không phải là làm vui lòng chủ nhân sao? Cô thủy chung cho là như vậy.

Cho nên, anh muốn cô, cô liền cho. Chỉ là, cô không ngờ kết quả sẽ là như vậy, anh không dịu dàng với cô, anh làm cho cô đau đớn.

Cô tuyệt vọng kêu anh hãy dừng lại, nhưng anh không ngừng tổn hại cô, cô liền chạy trốn, anh liền đuổi theo.

Sau đó, anh nhìn thấy cô khóc, anh hôn cô, anh bắt cô phải làm ra đảm bảo với anh, thân thể của cô chỉ có thể thuộc về anh.

Anh muốn lời cam đoan từ cô, cô cũng chấp nhận.

Từ đó về sau, ban ngày, khi không có ai cô sẽ bị anh kéo tới chổ không người điên cuồng ân ái; buổi tối, anh sẽ lẻn vào phòng của cô, cho Mai Địch ăn thuốc ngủ, cùng cô suốt đêm ân ái.

Cô vẫn cho là quan hệ của bọn họ sẽ không có người khác biết được.

Nhưng quan hệ của bọn họ chỉ kéo dài tới nữa tháng thì nhị công chúa tới tìm cô. Vào thời điểm đó, cô ấy tự nhiên kéo cổ áo cô ra, nhìn vào dấu hồng ngân trên ngực và cổ cô, cười ra tiếng, ” Vết hôn nhiều như vậy, anh tư của ta thật mãnh liệt nha?”

Cô không biết tại sao nhị công chúa lại phát hiện ra chuyện đó, là trong lúc vô tình bắt gặp? Hay là Tứ Vương Tử nói cho cô ấy?

Cố Mạt Lị cúi đầu, đỏ mặt.

“Hai người tại thời điểm đó, anh tư có mang bao cao su không?” Bao cao su? Cố Mạt Lị nhìn cô không hiểu.

Tắc Bố Lệ Na nhìn vẽ mặt khờ dại của Mạt Lị, cô muốn trợn trắng mắt lên, cô không biết nha đầu này sẽ có bộ dáng như vậy.

Trong đám người hầu của Hoàng thất, họ chưa bao giờ truyền thụ nhau kinh nghiệm này, vì tất cả mọi người cảm thấy không cần thiết.

Tất cả bọn họ đều đơn thuần tựa như một tấm giấy trắng.

Cô dám khẳng định, Cố Mạt Lị không biết bao cao su là cái gì luôn.

Cô ấy không biết cũng không sao, “Cô chẳng lẽ không biết, cô và anh tư làm sự tình kia, cô phải biết là sẽ có thai chứ?” Nếu như ngay cả chuyện này cô ấy cũng không biết, đó mới là chuyện lớn nha!

“Mang thai sinh con?” Cố Mạt Lị hoảng hốt.

Ông trời. . . . . . Tắc Bố Lệ Na không chịu được ôm đầu mình, liền đưa cho cô một cái lọ màu trắng, “Cô cầm cái này đi.”

Đây là cái gì? Cố Mạt Lị nhìn bình thuốc trong tay, ngạc nhiên.

“Dùng đầu gối cũng đoán được, anh tư không thể nào mang bao cao su, đàn ông mà đều vì lợi ích của mình, căn bản không lo người phụ nữ của mình sẽ khổ sở. Nếu như có một ngày chúng ta mang thai, người chịu tội, xui xẻo nhất cũng chỉ là chúng ta mà thôi. Đàn ông không thương tiếc chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.”

Tắc Bố Lệ Na đưa bình thuốc vào tay Cố Mạt Lị, “Đó là thuốc tránh thai, khi qua kì kinh nguyệt, mỗi buổi tối đều uống một viên, cứ như vậy tuần hoàn, như vậy mới không có khả năng mang thai. Nếu uống xong cô có thể tới tìm ta, ta sẽ cho cô cái mới, không cần khách khí, cũng không cần cảm ơn ta. Đàn ông bọn họ không nhờ được, chỉ có những người phụ nữ chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, chỉ là, cô tốt nhất không cần nói với anh tư là ta cho cô thuốc. . . . . .”

Tắc Bố Lệ Na nhắc mắt với Cố Mạt Lị, “Tránh cho anh ta bảo ta xen vào việc người khác.”

Sau khi Nhị công chúa đi, Cố Mạt Lị sờ sờ bụng mình, cô cảm thấy rất buồn.

Cô đơn thuần nghĩ cô và Tứ điện hạ làm chuyện đó là rất thân mật, rất riêng tư.

Nhưng. . . . . . Cô sẽ có con sao? Cô chưa từng nghĩ đến.

Cô biết cô không thể mang thai, cô chỉ là người giúp việc, căn bản là không có tư cách mang thai con cháu Hoàng gia.

Nhị công chúa cho cô thuốc, rất đúng lúc.

Cô cũng tuân theo lời của cô ấy…, vẫn luôn luôn uống thuốc, không bao

Thông Tin
Lượt Xem : 2832
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN