-->
Không chỉ cô ấy không muốn Tứ Vương Tử biết, mà cô cũng không muốn anh biết.
Cô uống thuốc, chính là uống bốn năm.
Cố Mạt Lị cầm cây lau nhà, chuyên chú lau sàn nhà.
Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác, cô và tứ vương tử đã ở bên nhau được bốn năm rồi.
Qua mấy tháng nữa, cô sẽ phải rời đi, trở lại bên cạnh mẹ, cô và anh sắp kết thúc rồi.
Ngày chủ nhật của cuối tháng, Mai Địch có hỏi qua cô: “Mạt Lị, chưa tới năm tháng nữa bạn sẽ rời khỏi Hoàng gia, nếu như bạn rời khỏi đây bạn có lưu luyến ai không?”
Cố Mạt Lị cười nhạt, “Có, đó không phải là bạn sao?” Ngay sau đó, trong đầu cô không ngừng nhớ tới gương mặt tuấn mĩ kia.
Thật ra. . . . . . Trừ Mai Địch ra, còn có một người, cô lưu luyến không dứt.
Người kia có một đôi tay vô cùng thần kỳ, mỗi lần lướt qua phím đàn Piano, sẽ làm cho người ta say lòng người. Và mỗi lần hai tay anh lướt qua khắp toàn thân cô, người cô như có dòng điện chạy qua, làm lòng cô cực kì thoải mái.
Nhưng là, tên người đó cô tuyệt không nói ra, vĩnh viễn cũng không nói ra cho mọi người biết.
Ngay từ lúc đầu tiên cô nghe được tiếng đàn của anh thì lòng cô cũng bắt đầu giao động.
Cô không biết, cô chưa từng có cảm giác với ai như vậy. . . . . .
Cố Mạt Lị đem cây lau nhà bỏ vào thùng, trong thùng tràn đầy nước bẩn.
Cô lại lấy cây lau nhà ra, tiếp tục lau.
Trong khi cô đang lau nhà cô liền suy nghĩ đến lời nói của Mai Địch, nếu cô rời khỏi Hoàng thất, người cô lưu luyến nhất đó chính là anh.
Tại sao anh lại đi nước ngoài lâu như vậy, sao anh không nói với cô tiếng nào? Tối hôm qua anh cùng với cô cả đêm, tại sao anh lại không có nói với cô tiếng nào?
Khó trách tối hôm anh lại muốn cô mãnh liệt như vậy . . . . . .
Thì ra, anh biết rất rõ, bọn họ sẽ chia cách nhau nhiều tháng, mà cô. . . . . . Tới bây giờ mới biết được tin tức này.
Trong lòng của cô dâng lên một cảm giác mất mác.
Tại sao cô lại là người biết cuối cùng.
Chương 4
Kiệt Tư La đi nước ngoài đã được tám ngày, Cố Mạt Lị ở trong Hoàng cung bận rộn nhiều việc.
Hiện tại, cô vẫn như thường lệ, sửa sang lại các gian phòng của các điện hạ.
Mười lăm vị điện hạ, mỗi vị đều có một chổ ở riêng, mỗi phòng có thể so sánh với ‘phòng tổng thống’ của khách sạn năm sao, phòng ngủ, phòng khách, phòng thay quần áo, thư viện, Gym, . . . . . . Đầy đủ mọi thứ, chẳng những thoải mái xa hoa, mà còn tuyệt đối riêng tư.
Cô đang quét dọn phòng của Cửu điện hạ, trong phòng của anh ta còn có nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na.
“Mạt Lị, cô xem báo bữa sáng chưa? Trên tờ báo có tin tức thú vị.” Tắc Bố Lệ Na cầm tờ báo đưa cho Cố Mạt Lị.
“Tôi không có xem.” Cố Mạt Lị dùng giọng nói dịu dàng, khẽ lắc đầu.
“Cô không có xem sao? Rất đáng tiếc nha.” Tắc Bố Lệ Na cầm tờ báo đưa cho cô, “Vậy bây giờ cô xem đi.”
“Nhị công chúa, tôi còn muốn trải giường cho Cửu vương tử. . . . . .”
“Như vậy. . . . . . Vậy cô trải giường đi, ta đọc cho cô nghe.”
Tắc Bố Lệ Na ngồi trên ghế đối diện với Cố Mạt Lị, cầm tờ báo lên đọc, “Báo đưa tin, Tứ vương tử của Đa Lị, cũng là thiên tài piano, mọi người nghe âm nhạc của anh như nghe tiếng trời, 9:00 sáng ngày hôm qua, theo hành trình đã định anh đi đến Russia thủ đô Moscow (Mát-xcơ-va), đây là lần đầu tiên anh đến nơi đây. 8:00 giờ tối theo giờ địa phương của Moscow, anh biểu diễn tại Điện Kremlin, nơi đây có thể chứa hơn 6000 ngàn người, mọi người đều cảm phục cách đánh đàn tinh xảo, tuyệt dịu của anh. Buổi biển diễn được diễn ra hai phần ba thời gian thì cô ca sĩ nổi tiếng ở Russia xuất hiện, đột nhiên lớn tiếng tỏ tình với anh. Không ngờ, cô thổ lộ với anh, bị anh khéo léo từ chối. Đồng thời, Vương Tử Điện Hạ thông báo trước mặt 6000 ngàn người xem anh biễu diễn rằng anh đã có người trong lòng, cũng đã yêu đối phương nhiều năm. Hành động của Vương Tử Điện Hạ thoáng chốc làm cho mọi người xôn xao. Có thể đoán được, vô số những cô gái trên thế giới này đều vì tin tức của anh mà tan nát cõi lòng. . . . . .”
Tắc Bố Lệ Na đem tờ báo thu lại, “Những ký giả này thật lợi hại, chuyện tối hôm qua vừa mới xảy ra, sáng hôm nay đã đưa lên trang đầu của báo. Chỉ là, lợi hại nhất chính là Tứ Vương Tử người được vạn người mê, tự nhiên ở trước mặt nhiều người nói ra người mình thích, thật kool! Anh ta muốn tạo ra tin tức, cũng không cần làm như vậy chứ?”
Tắc Bố Lệ Na quan sát biểu tình của Cố Mạt Lị, thấy cô không có một tia phản ứng, “Mạt Lị, cô cảm thấy người anh tư yêu quý, thậm chí anh tư yêu đối phương nhiều năm như vậy, là thật hay giả? Nếu là thật, cô gái kia sẽ là ai chứ?”
Cố Mạt Lị nhu động cánh môi, “Tôi không biết.”
Sau đó, cô liếc mắt nhìn Tắc Bố Lệ Na, “Nhị công chúa cho rằng là thật hay giả? Nếu là thật, cô gái kia sẽ là ai?”
Tắc Bố Lệ Na nhún nhún vai, “Ta làm sao biết được?” Nhìn Cố Mạt Lị cười nói: “Mạt Lị, cô hi vọng là thật hay giả?”
“Tôi?”
“Được anh tư yêu thích, đây là đều may mắn lắm nha, anh tư của ta là hoàng tử, còn là một nhà âm nhạc đại tài, về phần dáng dấp bên ngoài thì khỏi cần bình luận. Cô gái được anh tư thích, cô gái kia là người tuyệt đối may mắn, cô không cảm thấy như vậy sao?”
Cố Mạt Lị mê mang gật đầu, lại gật đầu.
Cô mỗi ngày đều bận rộn, nhưng cũng có khi cô có lúc thất thần, làm đổ nước sôi trên cánh tay của mình. . . . . .
Mặc dù cô không muốn cùng Nhị công chúa nói đến chuyện này, nhưng cô không thể nào tránh khỏi, cô bị cô ấy ảnh hưởng không nhỏ.
Người Tứ Vương Tử thích, chắc chắn cô gái đó là một cô gái may mắn!
Trong lòng Tứ vương tử có người trong lòng, mà cô gái may mắn đó, đến tột cùng là người như thế nào, cô cũng hiếu kì vô cùng.
Cô không muốn như vậy? Biết rõ cô không nên để ý, nhưng cô vẫn để ý.
Người phụ nữ làm cho Tứ điện hạ động lòng, nếu không phải là công chúa của nước khác, thì chắc là một thiên kim nhà giàu mà thôi.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có những người phụ nữ như vậy, mới xứng với một người chói mắt như Tứ điện hạ.
Kiệt Tư La đi nước ngoài ba mươi sáu ngày.
Trong cung xảy ra một chuyện lớn, thập hoàng tử Tang Phổ Sâm ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông, bị thương nghiêm trọng.
Quốc vương, Vương Hậu và các vị hoàng tử, công chúa biết được tin tức, lập tức ngồi phi cơ đi đến Anh Quốc.
Sau mấy ngày, mọi người lục tục hồi cung, mới chấm dứt nổi sợ kia.
Tắc Bố Lệ Na đứng ở đại sảnh thấy Cố Mạt Lị, “Mạt Lị, đi vào trong phòng ta, xoa bóp cho ta, ta chăm sóc Lão Thập nhiều ngày như vậy, làm cho ta mệt chết đi được.”
Quần áo trên người Tắc Bố Lệ Na từng món từng món cởi sạch, toàn thân cô nằm ở trên giường lớn của mình, nhắm mắt hưởng thụ Cố Mạt Lị dùng tinh dầu xoa bóp.
Cố Mạt Lị vừa xoa bóp cho cô, vừa hỏi: “Nhị công chúa, Thập Điện hạ thân thể có sao không? Khỏe hơn chút nào chưa?”
“Không chết được.” Tắc Bố Lệ Na hừ một tiếng.
Giống như thập hoàng tử thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng là một việc cỡ nào làm cho người ta tiếc hận.
Không bao lâu, cô lại nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa mắt nhìn sau lưng Cố Mạt Lị, “Mạt Lị, ta ở Anh Quốc nhìn thấy anh tư rồi, anh ấy đang ở nước ngoài biểu diễn nghe tin tiểu thập bị tai nạn liền buông xuống tất cả, lập tức chạy tới Anh quốc. Ta hỏi anh ta người trong lòng của anh ta là ai, anh ta im lặng, cái gì cũng không chịu nói, ngược lại Bỉ Nhĩ Đức nói cho ta biết người trong lòng của anh ta ở Đài Loan. Chỉ là, không sao, ta sớm muộn gì cũng biết!” Tắc Bố Lệ Na tràn đầy lòng tin nói.
Cố Mạt Lị lẳng lặng nghe cô nói…, đôi tay vẫn không ngừng xoa bóp trên người cô ấy.
Lại qua mười lăm phút, “Được rồi, cô đi xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Tắc Bố Lệ Na ý bảo cô dừng lại.
Cố Mạt Lị gật đầu, giúp Tắc Bố Lệ Na đắp lên một tầng chăn mỏng, sau đó rút lui khỏi gian phòng của cô ấy.
“Chờ một chút.” Tắc Bố Lệ Na gọi cô, “Giúp ta kêu Cù Diên Khiếu vào.”
“Vâng” Cố Mạt Lị gật đầu, không biết tại sao Nhị công chúa muốn nghĩ ngơi, còn phải gọi Cù Diên Khiếu vào, cô không muốn hỏi nhiều, cô nghe lời ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa phòng lại.
Kiệt Tư La đi nước ngoài được 50 ngày.
Trong cung mọi người đang nghĩ trưa, Cố Mạt Lị một tay cầm khăn lau, một tay cầm vài tờ báo vứt bỏ.
Lau chùi phòng họp lầu một, hai mặt cửa sổ thủy tinh sát đất.
Tứ Vương Tử đi hơn một tháng rồi, nhưng cuộc sống của cô từ khi anh ra đi vẫn không có gì thay đổi, cô ngày ngày bận rộn.
Trước kia, Tứ Vương Tử cũng thường xuyên đi ra nước ngoài, chỉ là không giống như lần này, anh đi lâu như vậy.
Mấy ngày nay, Nhị công chúa thỉnh thoảng sẽ cầm tờ báo, nói cho cô biết tin tức của Tứ Vương Tử.
Cô bị phỏng tay đã sớm khỏi, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, nhưng vết phỏng cũng giống như ở đáy lòng của cô không bao giờ quên.
Cô dùng sức lau chùi cửa sổ thủy tinh.
Trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô lấy mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, bất ngờ, cô bị người ôm eo, sau lưng có bộ ngực rộng rãi che chở.
Cô phản xạ có điều kiện kêu lên.
“Đừng kêu, mọi người hiện tại đang ngủ trưa, chẳng lẽ em muốn đánh thức tất cả mọi người sao?” Người phía sau mang theo nụ cười nồng đậm, ở trên đỉnh đầu của cô nói.
Cố Mạt Lị lập tức im lặng, cô không thể tin những gì mình nghe được. . . . . .
Tứ Vương Tử, anh đã trở về?
“Nhìn thấy anh, làm cho em giật mình sao?” Kiệt Tư La nhìn nét mặt cô, cười to.
Cô tất nhiên giật mình, rõ ràng anh nên đi hơn ba tháng nữa mới trở về, nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở trước mắt cô.
Điều này làm cho cô kinh ngạc?
“Tiểu Mạt nhi của anh, nhiều ngày không gặp như vậy, em có nhớ anh hay không?” Anh nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói không nghiêm túc hỏi.
Cố Mạt Lị không trả lời, cô căn bản không biết trả lời như thế nào, cô chỉ là rũ đầu, ôm ngang cánh tay anh. “Anh rất nhớ em.” Không nghe được câu trả lời của cô, thế nhưng anh ôm eo của cô càng chặc hơn, tự nhiên nói: “Nghĩ tới mỗi khi vuốt ve em thì em không do tự chủ phát ra tiếng rên mềm mại, nghĩ tới vẽ mặt vui vẻ mang theo thống khổ của em, anh càng muốn em kẹp chặt anh hơn, làm cho anh thoải mái, những ngày qua ngày nào anh cũng muốn em, mỗi lần nghĩ tới em, anh liền hận không được tới bên em, điên cuồng yêu em!”
Cố Mạt Lị cắn môi dưới, mặt đã đỏ hồng, cô ước gì cô có một chổ để núp, cô mắc cỡ chết được!
Nhưng Kiệt Tư La vẫn còn đang mỉm cười nói: “Bởi vì anh thật sự quá nhớ em, cho nên anh thừa dịp hôm nay lưu diễn gián đoạn, khó có cơ hội, anh bất chấp tất cả bay về tìm em, muốn đem nhớ nhung chuyển thành hành động.”
Gương mặt anh hiện liên một nụ cười tà tứ nhưng cực kì đẹp trai, đôi môi anh chậm rãi dời xuống, ngậm lấy đôi môi của cô mút.
Đôi môi của anh được bao nhiêu cô gái khác khao, nhưng đôi môi ấy đang ngậm lấy đôi môi của Cố Mạt Lị mút, nhiều cô gái mơ ước được vuốt ve hai tay của anh, nhưng hai tay anh lại cách một lớp vải tận tình vuốt vê tấm lưng cô.
Hôn xong, Kiệt Tư La không kịp kéo cô vào phòng họp, anh kéo cô vào phòng của anh.
Lần này trở về, hoàn toàn là chủ ý của anh, bởi vì tối nay anh không có cuộc biểu diễn nào, lại cách Hoàng cung Đa Lị mấy giờ bay, nên anh mới len lén bay về đây.
Lần hành trình này, anh không thông báo trước cho bất luận kẻ nào, cũng không nói cho bất kỳ người nào biết.
Nghĩ đến người đại diện Duy Khắc Đa của anh vẫn còn đang ở nước Áo cào nhào, tên kia không thấy anh, sẽ dậm chân tại chổ.
Nếu như ngày mai anh trở về nước Áo thì chắc chắn anh sẽ bị người đại diện của anh tụng kinh, đó là đều anh không thể nào tránh khỏi.
Nhưng, bây giờ anh không nghĩ nhiều được như vậy, chửi cứ mặc cậu ta chửi, dù thế nào đi nữa trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là tiểu Mạt nhi của anh.
Trước khi anh ở đây, anh đã sớm tắt điện thoại di động, cho dùng trời có sập cũng không cản trở đươc bước chân của anh quay về Hoàng cung.
Khóa cửa phòng xong, anh đem Cố Mạt Lị đặt lên chiếc giường ngủ lớn trong phòng anh, dùng thân thể của mình gắt gao đè lên trên.
Cố Mạt Lị giương đôi mắt to trong suốt, ngập ngừng nói: “Điện hạ, em còn có rất nhiều việc phải làm.”
“Để cho người hầu khác làm được rồi, trong cung cũng không phải là chỉ có một mình em.” Kiệt Tư La cởi giày và vớ của cô xuống, tay anh nâng chân của cô lên, tay còn lại trượt vào trong váy của cô.
Ngay sau đó Cố Mạt Lị phát ra một anh thanh nhỏ bé nghẹn ngào.
Anh vương đầu lưỡi liếm lám chân của cô, tay anh chạm vào chổ lõm giữa hai chân cô
dùng sức đề xuống.
Thật là nhột! Cố Mạt Lị không khỏi lắc lư.
Không riêng gì nhột, cô còn có một loại cảm giác tê dại đánh úp toàn thân của cô, đồng thời có một dòng điện chạy từ từ xuống bụng cô.
Anh cúi đầu nhìn, quả nhiên, quần lót của cô đã ướt một mảnh.”Tiểu Mạt nhi, thoải mái hay không?”
Cố Mạt Lị lắc đầu rồi lại gật đầu, trong đầu cô bây giờ là một mảnh sương mù.
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, thật ra lúc cô gặp anh ở trong phòng họp, cô đã muốn hỏi anh về chuyện cô gái Đài Loan kia rồi, anh có phải hay không thích cô gái đó, thậm chí anh đã yêu cô ấy rất nhiều năm, nhưng cô biết, mình chỉ là người giúp việc, không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh.
Cô mấp máy môi, muốn nói lại thôi, không biết Tứ điện hạ có phải hay không đối đãi với cô ấy cũng giống như với cô.
Điều này làm cho nội tâm của cô nhịn không được dâng lên một tia chua xót, nhưng rất nhanh, cô đã không còn nghĩ lung tung nữa, bởi vì Kiệt Tư La đã kéo quần lót của cô ra và hôn lên.
Anh làm cho cô sảng khoái đến cơ hồ mất đi lí trí.
Kiệt Tư La ngữa đầu lên, cười nói: “Hiện tại em có muốn anh đi vào không?”
Cùng cô bốn năm da thịt cận kề, anh hiểu rõ thân thể của cô nhiều hơn so với cô hiểu rõ chính mình, anh đụng tới nơi nào có thể làm cho cô có thể phát ra kích tình nhiều nhất.
Cố Mạt Lị phập phồng lên xuống, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Ngón tay của anh và miệng đột nhiên ngừng thế công, làm cho toàn thân cô khó chịu.
Cô có cảm giác trống vắng, cô muốn anh nhanh chóng lấp đầy vào trong cơ thể cô.
Cô đối với loại cảm giác này không xa lạ gì, trước kia đã từng gặp qua, mà cô cũng biết, loại phương thức nào mới làm cho cô thỏa mãn được.
“Chỉ cần em nói theo anh, anh không có ở đây mấy ngày nay em rất muốn anh, rất hi vọng anh sớm trở lại để cùng em gặp nhau, anh đây liền cho em.”
Kiệt Tư La biết rõ thân thể của Cố Mạt Lị đã bị anh trêu chọc làm cho động, cũng biết rõ cô bây giờ khó nhịn cở nào, bây giờ anh ép cô nói, cô sẽ nói cho anh nghe.
Cố Mạt Lị cắn môi dưới, không lên tiếng.
“Nói a!” Nhìn cô không có mở miệng, Kiệt Tư La một bên cởi bỏ quần áo của mình, một bên thúc giục cô.
Trên thực tế, cô căn bản là nói không ra lời, đây chẳng khác nào là thổ lộ a?
Kiệt Tư La nheo mắt lại, anh rút lui toàn bộ khỏi người cô.
Anh không tin, làm như vậy tiểu Mạt nhi của anh sẽ không đầu hàng.
Quả nhiên, Cố Mạt Lị liền nức nở nói: “Đừng.”
Kiệt Tư La không chịu được nói, “Muốn anh đi vào sao? Em liền ngoan ngoãn nói ra những lời anh vừa nói, nếu không em đừng mơ tưởng anh sẽ cho em.”
Cao lương mỹ vị gần trong gang tấc, lại không thể nào ăn được, Kiệt Tư La cũng rất khổ sở, trán của anh chảy xuống vài giọt mồ hôi, nhưng anh vẫn cố kìm chế, anh quyết không bỏ cuộc.
“Mạt Lị rất nhớ Điện hạ, Điện hạ đi hơn 50 ngày, Mạt Lị vẫn luôn rất nhớ anh, hi vọng anh có thể sớm trở về gặp Mạt Lị, Mạt Lị muốn anh.” Rốt cuộc, giống như ép buộc giống như tự nguyên cô nói ra lời thật lòng của mình, Cố Mạt Lị khẽ cắn răng, không chút kiêng kỵ hô lên.
Kiệt Tư La hài lòng hôn lên chóp mũi cô, “Thật biết nghe lời, bé ngoan nên được thưởng, anh hiện tại liền đem anh thưởng cho em.”
Vô luận, là anh ép buộc cô hay tự cô nói ra cũng được, dẫu sao có thể chính tai anh nghe cô nói ra những lời nhớ nhung anh, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi, anh thật vui vẻ, cũng thật hạnh phúc.
Chương 5
Ánh mắt của anh cong cong thành hình trăng khuyết nhìn cô, bốn phiến môi giao nhau, nước miếng hai người theo khóe miệng chảy xuống.
Đầu Cố Mạt Lị đã sớm trống rỗng, thân thể của cô theo động tác của anh mà kịch liệt run rẩy.
Cố Mạt Lị rất nhanh liền đạt tới cao trào lần đầu tiên, cô đưa tay bắt lấy hai cánh tay của anh.
“Nhanh như vậy?” Anh đã hiểu rõ thân thể cô như vậy, nhìn cô anh lập phát giác.
Cố Mạt Lị đâu còn có tâm tình nào mà trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ có thể thở hổn hển.
Kiệt Tư La cũng không thừa thắng xông lên, buông hai chân cô xuống, anh không nhanh không chậm lật người cô lại.
Hai người mặt đối mặt, bốn phiến môi liền kết hợp.
Kiệt Tư La đã cấm dục hơn một tháng, đây đối với sức trẻ tuổi nhiệt huyết như anh mà nói, quả thật chịu rất nhiều đau khổ, nhưng anh lại cố tình nhịn, trừ Mạt Lị ra, anh không muốn ai khác.
Hiện tại anh cuối cùng có thể “Đại khai sát giới”, anh làm sao có thể buông tha cô được? Tất nhiên anh muốn bù đắp lại những ngày đã qua, anh muốn hoàn toàn phát tiết ra ngoài.
Chỉ khổ cho Cố Mạt Lị, lại bị anh ăn tươi nuốt sống, ngay cả một mẫu xương cũng không còn.
Tóc đen táng loạn, quần áo xốc xếch, khuôn mặt ửng hồng, cô đã sớm không giống bộ dạng thường ngày rồi, nhưng chính là như vậy, bộ dáng cô thật đẹp mới là đẹp nhất.
Giờ phút này cô cực kì xinh đẹp, Kiệt Tư La nhìn cô không rời mắt.
Có rất nhiều người nói, đàn ông là sinh vật có mới nới cũ, đối với phụ nữ họ sẽ không yêu dài lâu, nhưng đã bốn năm qua đi, thế nhưng anh cảm thấy không chút nào chán ghét cô, thậm chí anh so với bốn năm trước càng yêu cô sâu đậm hơn, tại sao phải như vậy, có lẽ chính anh cũng không biết.
Anh nhít cao nữa người trên lên, hôn môi cô, ở bên tai cô lẩm bẩm: ” 50 ngày không gặp, em có từng nhớ tới nụ hôn của anh không?”
“Nhớ.” Cô mơ mơ màng màng đáp.
“Em có từng nhớ anh ôm em không?” Anh ôm lấy eo cô nâng lên rồi hạ xuống.
Cố Mạt Lị kêu to hơn, hai mắt càng mông lung.
“Có nhớ hay không?” Anh lại đem cô nâng lên rồi hạ xuống.
“Nhớ.” Cố Mạt Lị vẫn như cũ mơ mơ màng màng đáp.
“Nhớ bao nhiêu?” Lần nữa nâng lên để xuống.
“Em nhớ rất nhớ, không có lúc nào quên.” Cố Mạt Lị không chút nghĩ ngợi nói ra, có lẽ cô cũng không ý thức được mình đang nói cái gì.
Cô cảm nhận nơi nữ tính của cô đang nuốt chọn anh, làm cho ở bên trong cô cực kì thoải mái, cô đạt tới cao trào, thần trí cô hỗn độn, lý trí của cô hoàn toàn biến mất.
Kiệt Tư La cười tươi.
Mấy phút sau, Cố Mạt Lị lại nghênh đón anh một lần nữa, mà hôm nay anh cũng lần đầu tiên buông lõng chính mình.
Cố Mạt Lị xụi lơ như nước, uể oải khép lại đôi mắt đẹp.
Kiệt Tư La lật người đi xuống, anh đi vào phòng tắm, tìm được cái khăn lông, thấm ướt, lau mình cho cô.
Lau lau, không biết tại sao lại bắt đầu lau lên lữa nóng, anh bỏ xuống khăn lông, liền triển khai hiệp 2.
Anh ôm eo Cố Mạt Lị nâng lên hạ xuống, lúc nhanh lúc chậm.
Lần thứ hai anh buông thả chính mình, hơn 20 phút sau hai người cùng đạt tới cao trào.
Cứ như vậy, cho đến khi anh cảm thấy mình ăn đã no, anh mới bỏ qua cho cô, để cho cô nghĩ ngơi.
Rất nhanh, cô vùi vào ngực của anh, liền ngủ thiếp đi, cô ngủ cực kỳ an ổn.
Kiệt Tư La hôn lên tóc cô, ôm cô đang ngủ say đi xuống giường, vào phòng tắm.
Bên trong phòng tắm có bồn maxxa cực kì lớn chứa đầy nước nóng, anh bắt đầu dịu dàng tẩy sạch thân thể cho cô.
Đầu tiên là anh ôm cô ngồi vào bồn tắm, để cho lưng của cô dựa vào lòng ngực của anh, đem nước ấm đổ lên,thấm ướt toàn thân cô , sau đó anh bôi sữa tắm lên người cô.
Cố Mạt Lị nương theo động tác của anh, đang ngủ cô bất tri bất giác phát ra âm thanh ngâm nga mê người, hơn nữa khi tay của anh đụng cánh rừng rậm của cô, thì âm thanh rên rĩ của cô càng ướt át hơn, giống như là đang mời gọi anh.
Cánh tay Kiệt Tư La tiếp tục vẽ loạn ở trên người của cô, tay còn lại của anh bịt lại lỗ tai của chính mình.
Mặc dù biết cô hoàn toàn không ý thức được những gì mình làm, nhưng toàn thân anh vẫn khó nhịn: “Làm ơn, đừng kêu nữa, em còn gọi như vậy, anh sợ anh không nhịn được, đến lúc đó em cũng đừng mơ đến nghỉ ngơi.”
Anh tốt bụng dừng lại nhu cầu, để cho cô nghỉ ngơi, anh vẫn tắm rữa tĩ mĩ cho cô, anh muốn cho cô ngủ được thoải mái hơn.
Nhưng anh hiện tại không thể không hoài nghi quyết định này là sai lầm, vì điều đó mà bây giờ anh đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của mình. Cuối cùng anh đem cô rửa sạch, lau khô, sau đó ôm cô trở về giường, giúp cô đắp chăn.
Anh nghĩ, nếu đã không có cách nào cùng cô hoan ái, vậy anh và cô ngủ một giấc thật tốt.
Vậy mà, anh chỉ mới nhắm mắt lại, liền mở mắt ra, nhìn chăm chú vào bóng dáng đang ngủ bên cạnh anh, anh mỉm cười hạnh phúc, hôn lên trán của cô, anh lại bắt đầu nhắm mắt lại. Nhưng cũng chỉ qua mấy giây, anh lại mở mắt ra, nhìn Cố Mạt Lị, sau một lúc lâu, anh thở dài, ôm cô càng chặt hơn.
Có lúc, anh cũng thường hay suy nghĩ, đến tột cùng cô đối với anh là cảm giác gì, cô cho rằng anh và cô chỉ là quan hệ chủ tớ, hay còn ý nghĩa khác?
Trong lòng của cô có thể hay không có chỗ cho anh, cô đối với anh là thuận theo hay là ái mộ?
Trải qua lần lưu diễn toàn cầu này, anh muốn dò xét lòng của cô.
Cố ý không cho cô biết hành trình của anh, xem cô chút xíu nào quan tâm đến anh hay không, có muốn biết tin tức về anh hay không?.
Nhưng là, cô lại để cho anh thất vọng, không chỉ có thất vọng, mà còn rất mất mác.
Chẳng lẽ, cô chỉ xem anh là chủ nhân, chẳng lẽ cô không để ý tới anh? Kiệt Tư La nghĩ đến điều này, anh bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Nếu như cô không để ý đến anh, không yêu anh, điều này đối với anh không quan trọng, cô ở trong lòng anh là ánh mặt trời của anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã nhận định rồi.
Anh như thế nào có thể rời đi khỏi ánh mặt trời của anh đây? Mất đi ánh mặt trời, anh sẽ khô héo, sẽ chết, cho dù anh bất chấp tất cả mạnh mẽ chiếm đoạt cô, anh cũng sẽ đem cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh, sẽ không cho cô biến mất khỏi thế giới của anh.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Cố Mạt Lị tỉnh dậy, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô quan sát người ngủ ở bên cạnh cô là Kiệt Tư La, hai mắt màu xanh lục của anh nhắm lại, tiếng hít thở nhẹ nhàng, hiển nhiên anh đang ngủ say.
Cố Mạt Lị vén lên cái chăn che ở trên người, chân không đi xuống giường.
Dưới giường, quần áo bọn họ xốc xếch nằm tán lạc. Cô rón rén cầm quần áo mình lên, ở trong túi áo tìm kiếm được bình thuốc màu trắng.
Đem viên thuốc đổ ra, trực tiếp nuốt vào, chai thuốc này chính là Nhị công chúa đưa cho cô uống, nó là thuốc tránh thai.
Cô không muốn mang thai, nếu cô mang thai chẳng những cô bất tiện, mà Tứ điện hạ cũng sẽ có phiền toái.
Cho dù hai người đã có sinh hoạt như vợ chồng, nhưng cô cũng không dám quên, cô chỉ là người giúp việc.
Thậm chí, cô mỗi ngày đều đem thuốc bên người, thứ nhất cô có thể uống dễ dàng, thứ hai tránh cho bạn cùng phòng là Mai Địch biết được.
Chẳng qua khi cô đậy kĩ nắp bình thuốc, chuẩn bị cất vào trong túi áo ——
“Em đang uống cái gì?” Giọng nói nghi ngờ phát ra từ sau lưng cô.
Cố Mạt Lị chợt kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng sợ), cô không tự chủ được cầm chặt bình thuốc trong tay.
“Tiểu Mạt nhi của anh, em ngã bệnh sao? Sao em bệnh lại không nói với anh?” Kiệt Tư La kề sát bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng.”Không có, không có, đây chỉ là vi-ta-min thôi.” Vi-ta-min?
Lời nói dối như vậy, chính cô khi mới nói xong, cô còn không tin tưởng chính mình thì ai tin lời cô.
Anh đoạt lấy bình thuốc trong tay cô, khi anh nhìn thấy chữ được dán trên bình thuốc, gương mặt anh trầm xuống, “Đây thật là vi-ta-min?” Giọng của anh vang lên.
Cố Mạt Lị im lặng.
“Tiểu Mạt nhi của anh, rốt cuộc chử ở trên này dán sai, hay là anh bị mù chữ, tại sao anh thấy được mấy chữ dán trên đó là thuốc tránh thai, mà không phải như em nói là vi-ta-min?”
Cố Mạt Lị càng thêm im lặng.
Kiệt Tư La cau chặt chân mày, tức giận nói: “Em uống cái này đã bao lâu?”
“Bốn, bốn năm.” Cố Mạt Lị không dám không đáp.
Bốn năm? Rất tốt! Thì ra từ ngày anh quan hệ với cô, cô đã uống rồi.
“Là ai đưa cho em?” Anh biết rõ nếu không ai đưa cho cô, chính cô tuyệt đối sẽ không biết thuốc tránh thai là gì.
Anh muốn đem đối phương ngũ mã phanh thây, băm cho chó ăn!
Cố Mạt Lị lyên ặng không lên tiếng.
“Không nói sao? Em không nói anh cũng đoán được là ai!” Cả hoàng cung người nhàm chán nhất, gà mẹ nhất, cũng chỉ có một.
“Điện hạ, em. . . . . .”
“Không cần nhiều lời.” Anh dùng lực đem bình thuốc quăng trên mặt đất, “Về sau anh không cho phép em uống cái này!”
“Nhưng. . . . . .” Cố Mạt Lị còn muốn mở miệng, đã hoàn toàn bị Kiệt Tư La hôn.
Kiệt Tư La ôm cô trở về giường, ép cô cơ hồ thở không thông, anh trút giận lên đôi môi của cô, đem đôi môi của cô hôn vừa sưng vừa đỏ, mới làm cho anh hết tức giận, “Hiện tại em đã nghĩ ngơi đủ rồi phải không?”
Cố Mạt Lị nhất thời ngẩn ngơ, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh, tay Kiệt Tư đưa vào giữa hai chân của cô.
Cô mới lập tức hiểu ra, theo phản xạ hai chân cô kẹp tay anh lại.
Anh cắn cô, trên người của cô còn lưu lại mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát dễ ngửi, đều đó làm kích thích dục niệm của anh.
Cảm thụ cô bất lực, anh tách hai chân cô ra.
Cô và anh ân ái một lần nữa.
Chương 6
Sáng sớm, vào lúc mờ sáng.
Các công chúa, hoàng tử vẫn còn đang ngủ say trong mộng đẹp thì lại có người ngoại lệ chạy từ căn phòng đó ra, xuyên qua hành lang, đi tới cánh cửa khác trong tòa thành.
Anh dùng chìa khóa vạn năng mở cửa căn phòng đó ra, anh đi vào giống như vào chổ không người.
Bên trong phòng có một người đàn ông nữa thân trần nằm đó. Anh ta nghe tiếng mở cửa vội vàng đi ra, trên người anh ta chỉ mặc chiếc quần dài, lộ ra nửa thân người trên màu cổ đồng khỏe mạnh, “Tứ điện hạ, ngài. . . . . . Ngài đến tìm Nhị công chúa sao? Xin dừng bước, cho tôi đi truyền lời.”
“Cút ngay!” Kiệt Tư La lớn tiếng hét, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính.
Lúc này Tắc Bố Lệ Na đang nằm ngủ say sưa.
Kiệt Tư La vén lên bức màn tơ trắng tinh, không nói hai lời vén tấm chăn mỏng trên người cô xuống.
Cù Diên Khiếu đứng ở sau lưng Kiệt Tư La, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng rồi lại không thể làm gì được.
Kiệt Tư La nắm lấy cánh tay Tắc Bố Lệ Na, đem cô kéo khỏi giường, “Đứng lên!” Tắc Bố Lệ Na như cũ đang ngủ say, hai mắt khép chặt.
Kiệt Tư La lại nâng hai cánh tay cô lên, “Đứng lên —— có nghe hay không?” Giọng nói đã gần như gầm thét.
Tắc Bố Lệ Na lúc này mới có phản ứng, nửa mê nửa tỉnh mở hai mắt, giãy giụa nói: “Cù Diên Khiếu, anh làm cái gì? Quấy rầy ta. . . . . . Người ta còn phải ngủ!”
Kiệt Tư La càng thêm phe phẩy cánh tay của cô, “Cô tỉnh lại, nhìn rõ ràng ta không phải là Cù Diên Khiếu!”
Tắc Bố Lệ Na nghe vậy, mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên cô nhìn thấy Kiệt Tư La liền sửng sốt, ngạc nhiên nói, “Anh tư? Sao anh trở lại nhanh như vậy?”
Sau đó, cô nghĩ đến anh đột nhiên xông vào phòng của cô, phá giấc ngủ của cô, cô cáu giận: “Anh làm gì tự tiện xông vào địa bàn của em? Em đang ngủ, sao anh có thể làm như vậy? Những đứa bé khác, anh trai của nó cũng sẽ không làm như vậy với nó?”
Kiệt Tư La đẩy cô ra, sắc mặt xanh mét, “Nói, Mạt Lị uống thuốc tránh thai là em cho phải không?”
Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái, lông mày nhướng lên, một mực chắc chắn, “Không phải!”
Kiệt Tư La hừ nói: “Em không thừa nhận, anh cũng biết rõ là em làm.”
Tắc Bố Lệ Na cũng học anh hừ nói: “Nếu biết là em, anh cần gì phải hỏi rõ ràng?”
Kiệt Tư La dùng ngón tay chỉ chóp mũi của cô, “Em có phải hay không quá mức rãnh rỗi?”
Anh và Mạt Lị ở chung bốn năm, anh tưởng là anh có vấn đề, mới không làm cho bụng cô có động tĩnh, kết quả là người phụ nữ này giở trò quỷ.
Tắc Bố Lệ Na cười khẽ: “Đúng vậy nha.”
Kiệt Tư La cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Về sau ít xen vào chuyện của anh và Mạt Lị!”
“Em làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh, anh nghĩ lại xem, Cố Mạt Lị là cô giúp việc, không danh không phận, cô ấy căn bản không thể sinh đứa bé, cô ấy vạn nhất nếu có, anh và cô ấy phải làm sao bây giờ?”
Cô không nhanh không chậm từ trên giường đi xuống, cầm áo ngủ lên, bận vào, “Anh chọc phải cô gái nhà lành, nhưng anh lại không làm đủ biện pháp phòng hộ, nếu không tránh được, sau này sẽ có phiền toái. Anh nghĩ không thông, em giúp anh nghĩ, người ta chính là đang giúp anh lo đường lui, nếu anh không phải anh em, em mới lười phải quản anh. Nhưng anh lại làm dữ với em như vậy, hừ, tốt bụng không có hảo báo, em sớm biết vậy sẽ không giúp anh!”
Kiệt Tư La nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tắc Bố Lệ Na, “Vậy anh phải nói tiếng cám ơn rồi, không phải sao?”
Tắc Bố Lệ Na khoát khoát tay, “Em không cần, giữa anh em, anh không cần khách sáo?”
Kiệt Tư La rất muốn đi tới trước mặt cô, thưởng cho cô một cái đấm, đáng tiếc anh là Nghệ Thuật Gia, từ trước tới nay anh không sử dụng bạo lực, huống chi anh trai đánh em gái, sẽ ảnh hưởng không tốt.
“Lệ Na, em biết tình huống của Anh và Mạt Lị, em nguyện ý thay anh gạt những người còn lại, về điểm này anh rất cảm ơn em, nhưng nếu sau này em còn cho Mạt Lị uống thuốc đó nữa. . . . . .” Anh dùng giọng điệu uy hiếp, “Em chờ bị anh xử lý đi!”
Tắc Bố Lệ Na bĩu môi, không nói gì.
Kiệt Tư La cao giọng nói, “Lời của anh, em nghe hiểu chưa?”
Trên mặt Tắc Bố Lệ Na tràn ngập không kiên nhẫn: “Hiểu!” Không nhịn được oán giận, “Thật quá đáng! Anh vì một người làm không đáng kể, lại rống giận với em, em rốt cuộc có phải em gái của anh không vậy!”
Môi mỏng Kiệt Tư La nhẹ nói, “Anh làm như thế nào? Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể đem cô ấy cưng chiều như công chúa, anh không có cách nào tha thứ cho em vì em xem cô ấy như một người giúp việc.”
“Chậc chậc, anh nói nghe thật tốt?” Tắc Bố Lệ Na vẫy vẫy loạn tóc quăng của mình nói, “Nếu như anh muốn cưng chiều người ta như công chúa, tại sao anh còn không dứt khoát cưới người ta vào cửa? Ngược lại lại cùng cô ấy lén lén lút lút tới bốn năm, hừ, rõ ràng anh chỉ muốn chơi đùa, cần gì phải cố tình làm ra vẻ, làm bộ làm tịch?”
Kiệt Tư La lập tức phản bác, “Anh không có, anh đối với Mạt Lị là nghiêm túc!”
“Vậy sao?” Tắc Bố Lệ Na cười lạnh, “Vậy thì anh cưới cô ấy đi, anh cưới cô ấy em mới xem anh nghiêm túc.”
Kiệt Tư La nghiêm mặt nói: “Cái này anh tự có tính toán.”
“Vậy anh liền đem sự tính toán của anh nói cho em nghe một chút.” Tắc Bố Lệ Na vừa nói, vừa vuốt vuốt dây áo ngủ tơ lụa của mình.
“Chuyện của anh không cần em phải quan tâm!” Kiệt Tư La liếc cô một cái, rồi sau đó nhìn người ngoài cửa phòng ngủ, Cù Diên Khiếu vẫn đang ở trần, ngay sau đó anh lộ ra một tia cười lạnh, “Có thời gian quan tâm người khác, chẳng bằng suy nghĩ một chút làm sao có thể nhốt người đàn ông của em lại đi.”
“Chuyện cười, em đâu có nhốt đàn ông nào đâu?”.
“Có hay không tự em biết rõ.” Kiệt Tư La dùng cằm chỉ Tắc Bố Lệ Na người đàn ông đang đứng trước cửa phòng là Cù Diên Khiếu.
Tắc Bố Lệ Na theo hướng anh chỉ nhìn lại, khi cô thấy mặt Cù Diên Khiếu, cô hiện lên bộ dáng kinh hoảng, vẫn như cũ cố làm trấn định cười to nói: “Anh tư, anh nói gì? Em nghe không hiểu!”
Cô. . . . . Cô vẫn cho là mình che đậy rất kĩ, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, làm sao anh tư có thể nhìn thấu được.
Là ánh mắt anh quá tốt sao? Hay cô trong lúc lơ đãng đã thể hiện lên trên nét mặt?
“Không hiểu thì thôi!” Kiệt Tư La không nói gì thêm, sửa sang lại tây trang trên người, “Em hai à, anh muốn đi tới nước Áo, ba mươi mấy ngày nữa anh mới trở lại, trong khoảng thời gian này, em thay anh chăm sóc Mạt Lị. Còn nữa, cô ấy đang ở trong phòng của anh, tối hôm qua anh làm cô ấy mệt chết rồi, em thay cô ấy xin nghĩ, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng tùy tiện đi quấy rầy cô ấy.”
“Trong lòng anh chỉ có tiểu Mạt nhi thôi sao? Sao em không thấy anh kiếm người chăm sóc em? Anh rốt cuộc có xem em là em gái anh không?” Tắc Bố Lệ Na giả bộ tức giận giẫm chân, nhưng trên mặt cô tràn đầy nụ cười chế nhạo.
“Bởi vì em căn bản không cần người khác chăm sóc!” Kiệt Tư La nói xong câu đó, xoay người rời đi.
Kiệt Tư La đi nước ngoài được 72 ngày, hoàng cung nghênh đón một sự kiện quan trọng, Lục vương tử Nạp Nhĩ Tốn và bảo bối của anh ây đính hôn.
Bởi vì hôn lễ chuẩn bị quá gấp, Hoàng thất không có nhiều thành viên tham gia.
Thí dụ như, Thất vương tử chạy nạn, cũng chính là em trai tam bào thai của Nạp Nhĩ Tốn Điện hạ, Hoa Cách Nạp: Còn có người đang lưu diễn toàn cầu Tứ vương tử Kiệt Tư La.
Chỉ là, Tứ Vương Tử biết được tin tức kết hôn cuả hai ngừơi, anh từ ngàn dặm xa xôi gửi đến lời chúc mừng.
Cố tình vì hai người mà khẩy lên khúc nhạc kết hôn được sữa đổi từ khúc quân hành, làm quà tặng.
Vốn Cố Mạt Lị có thể nhân bửa tiệc đính hôn của Lục vương tử mà gặp mặt Kiệt Tư La, lòng tràn đầy mong mỏi chờ đến ngày hôm đó, nhưng đến ngày đó cô mới biết được anh không tới, làm cho lòng cô trống không,
Nghĩ đến hơn mười ngày trước anh trở về nước, cùng với cô triền miên cả đêm, muốn cô một lần rồi lại một lần, thân thể của cô không ngừng nóng rang.
Ngày thứ hai, cô mệt mỏi thức dậy từ trên giường của anh, ngay cả sức lực cũng không còn, thế nhưng anh nhân lúc cô ngủ say đã đi ra nước ngoài.
Cô như thế nào lại không biết, anh không đành lòng đánh thức cô, nên mới lựa chọn không nói với cô lời từ biệt?
Sau khi cô tỉnh dậy, cô đã không thấy bóng dáng của anh, cô âm thầm trở về căn phòng của người giúp việc, trong phòng Mai Địch nhìn thấy cô trở lại, cười hỏi “Tối hôm qua bạn ở lại phòng Nhị công chúa sao? Cô ấy nói chuyện gì với bạn suốt đêm vậy?”
Cố Mạt Lị bình thản đáp: “Không nói gì.” Cô không muốn nói nhiều.
Bốn năm nay, nếu Tứ điện hạ không lẻn vào phòng của cô, thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới phòng anh qua đêm, mỗi khi như vậy, Nhị công chúa sẽ nói láo là cô ấy đến ngủ cùng với cô ấy. Cô ấy thay bọn họ giấu giếm mọi chuyện không cho ai biết, vẫn như vậy cho đến ngày hôm nay.
Xa xa Cố Mạt Lị thấy cô gái đó cười ngọt ngào rút vào lòng của Lục vương tử đi vào lễ đường, trong lòng cô không kìm hãm được yêu thích và ngưỡng mộ.
Cô không khỏi ảo tưởng, chính mình một ngày nào đó cũng có thể cười ngọt ngào và vùi vào lòng ngực của Kiệt Tư La, nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc!
Kiệt Tư La đi ra nước ngoài được 90 ngày, cách ngày lưu diễn kết thúc còn ba ngày nữa, buổi biểu diễn kết thúc, Kiệt Tư La trực tiếp ngủ lại khách sạn.
Nhà hàng rượu tầng một của đại sảnh bị người ái mộ vây quanh tới nước chảy không lọt. Bọn họ hò hét, reo hò, còn rối rít lấy điện thoại di động ra chụp hình thần tượng của họ.
Kiệt Tư La thấy không thể tránh khỏi vòng quây, do tất cả các cửa của khách sạn đều mở, anh trải qua gần một tiếng đồng hồ “Ngọa nguậy”, mới có thể thuận lợi đi vào phòng ngủ của mình.
Vừa đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng tổng thống, tràn ngập lễ vật tặng anh.
Ở những nơi anh đi qua đều có quà tặng tặng anh.
Đứng ở bên cạnh Kiệt Tư La là người đại diện của anh Duy Khắc Đa họ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, anh ta cảm khái nói: “Cậu chính là được hoan nghênh như vậy, thật là nghiệp chướng mà!”
Kiệt Tư La cầm tấm thiệp lên tiện tay mở ra, trên đó chữ viết là tiếng Nhật: ” Kiệt Tư La vương tử, ngài là người em tôn thờ, là anh sáng của em, em nguyện vĩnh viễn vì ngài mà sống, tiếng đàn của ngài là niềm động lực của cuộc đời em.”
Kiệt Tư La thản nhiên cười, “Đáng tiếc, cô ấy không phải là công chúa của tôi, là ánh mặt trời của tôi.”
Duy Khắc Đa nói, “Tôi nói nè Điện hạ, những quà tặng này phải xử trí như thế nào đây?”
Kiệt Tư La không lịch sự nói, “Đương nhiên vẫn là giống như cũ, chuyển giao cho chủ nơi đây.”
Duy Khắc Đa lại hỏi: “Một cái cũng không để lại?”
Kiệt Tư La nói tiếp, “Không lưu.” Chỉ cần không phải là món quà của Tiểu Mạt nhi, ngay cả vàng bạc châu báu, anh cũng không xem ra gì.
Duy Khắc Đa hiểu rõ nói: “OK.”
Kiệt Tư La ngồi trên ghế.
Duy Khắc Đa như cũ hỏi: “Còn có một sự kiện, lần trước tôi đề nghị với cậu, cậu suy tính như thế nào rồi?”
Kiệt Tư La nhíu mày, ” Đề nghị cái gì?”
Duy Khắc Đa thở dài, “Điện hạ, cậu thật đúng là mau quên, chính là lần trước tôi đã nói với cậu, xin cậu đi lưu diễn thêm mấy lần nữa, cậu thấy như thế nào?”
Kiệt Tư La cười nói: “Cậu nói cái đó a, tôi lúc ấy không phải đã nói cho cậu biết sao? Tôi không diễn thêm nữa.”
“Nhưng là, tôi lúc ấy cũng đã nói, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút . . . . . .”
“Không cần phải suy nghĩ, tôi không diễn thêm nữa.”
“Điện hạ, cậu đừng vô tình như vậy, cậu xem chuyến lưu diễn lần này, có thiệt nhiều người hâm mộ nha? Buổi diễn tràn đầy người không nói, cũng không có thiếu fan trung thành theo cậu hết cả lộ trình, đi theo cậu du lịch hơn nữa địa cầu. Hành vi của bọn họ chẳng lẽ không làm anh cảm động một chút nào sao? Một chút cũng không sao? Lại nói, cậu lưu diễn lần này ai cũng kêu cậu diễn thêm mấy lần nữa, điện thoại di động của tôi đều sắp bị bọn họ làm hư.
“Điện hạ. . . . . .”
“Không diễn!” Kiệt Tư La đã suy nghĩ kĩ rồi, còn chưa tới mười ngày nữa là sinh nhật của Cố Mạt nhi, anh vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành chuyến lưu diễn trước ngày đó, cho nên anh không muốn đi diễn thêm nữa!
“Điện hạ. . . . . .”
“Cậu đừng làm tôi trở mặt!”
Duy Khắc Đa lập tức ngậm miệng, uất ức nói: “Kiệt Tư La, chúng ta quen biết nhau rất lâu rồi phải không?” Anh nhỏ giọng nói, “Mười lăm năm rồi, có đúng hay không?” Anh làm bộ dáng thương nhìn cậu.
“Cậu hỏi
tôi cái này làm chi?” Kiệt Tư La cau mày.
“Thời gian lâu như vậy, tôi chưa từng yêu cầu cậu cái gì?”
Kiệt Tư La nghiêm túc suy nghĩ, “Lúc tôi mười bảy tuổi, cậu yêu cầu tôi cho cậu làm người đại diện, mười tám tuổi cậu cầu xin tôi khắc chế chính mình, không được yêu bất kì một cô gái nào, lúc tôi mười chín tuổi cậu cầu xin tôi đừng xuất hiện trước mặt vợ của cậu, để tránh cô ấy thay lòng đổi dạ, lúc tôi hai mươi tuổi. . . . . .”
“Đủ rồi, “Duy Khắc Đa cắt đứt lời nói của anh, “Vậy cậu từ hai mươi mốt tuổi trở lên tôi có yêu cầu cậu làm cái gì không?” Trí nhớ của người này sao lại tốt đến như vậy, cậu tưởng là anh đã quên rồi? Thật đáng chết!
Kiệt Tư La lại nói, “Không có.”
Duy Khắc Đa cảm thấy vô lực nói: “Hiện tại tôi lấy thân phận là bạn tốt của cậu mười lăm năm, tôi có thể yêu cầu cậu biễu diễn thêm mấy lần nữa được không?”
Kiệt Tư La trầm tư suy nghĩ, Duy Khắc Đa cũng trầm mặc, chờ câu trả lời của cậu.
Anh trầm mặc.
Mười giây sau, “Một lần nữa thôi!” Kiệt Tư La nói ra một câu.
Duy Khắc Đa vui mừng, đưa ra năm ngón tay ra, nịnh hót nói, “Năm lần!”
“Không, một lần!”
“Ba lần, ba lần được rồi!”
“Hai lần, cậu nói nữa, tôi sẽ không diễn!”
Kiệt Tư La đứng dậy khỏi ghế, cởi cúc áo sơ mi ra, anh cất bước đi vào phòng tắm, không nhìn mặt Duy Khắc Đa nữa.
“Thật sao, hai lần liền hai lần!” Duy Khắc Đa sau lưng Kiệt Tư La nhỏ giọng hô.
Phòng tắm chợt truyền đến tiếng đóng cửa.
Duy Khắc Đa liếc nhìn cánh cửa, anh đi đến bên cạnh đống quà tặng, anh sờ một con thỏ nhỏ bằng lông, “Món đồ chơi đáng yêu như vậy, anh sẽ không để lại khách sạn đâu, anh sẽ đưa cho Khải Tát Lâm, nhất định bé con sẽ thích.” Người mà trong miệng Duy Khắc Đa nhắc đó chính là con gái của anh, năm nay nó chưa tới ba tuổi, là một cô bé rất dể thương, trắng trắng tròn tròn.
Tiếp đó, anh liền điện thoại liên lạc với công ty chuyển phát nhanh đem tất cả quà tặng trong căn phòng này chuyển về nhà của anh ở Newyork.
“Ngày biểu diễn của Kiệt Tư La vương tử kéo dài thêm, làm cho mọi người đều vui mừng phấn khởi, buổi biểu diễn của anh sẽ thêm hai lần nữa, vậy ngày trở về của Tứ vương tử sẽ bị hoãn lại, chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng ngày trở lại của Tứ vương tử.”
Tắc Bố Lệ Na đem tin tức báo buổi sáng đọc xong, cô huýt sáo, “Không ngờ anh ấy lại khoa trương như vậy. Tự nhiên lại diễn thêm? Nhưng mà người thích nghe âm nhạc cổ điển lại nhiều như vậy sao? Nhưng anh hoãn ngày về là thì không tệ, vậy trong cung có thể yên tĩnh thêm mấy ngày nữa rồi.”
Cô liếc mắt nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Cố Mạt Lị, “Mạt Lị, lời của tôi nói cô có nghe thấy hay không?”
“Tôi nghe được.” Cố Mạt Lị vẫn như củ vùi đầu vào sửa sang lại căn phòng, đem mấy quyển tiểu thuyết tối hôm qua Tắc Bố Lệ Na trước lúc ngủ đọc thả về giá sách.
“Cô nên phát biểu suy nghĩ của mình đi chứ?” Tắc Bố Lệ Na ném tờ báo trên tay xuống.
Cố Mạt Lị thả chậm cước bộ đáp “Tứ điện hạ đi diễn thêm, là chuyện tốt, chứng minh toàn thế giới này ai cũng thích anh ấy, cho nên tôi rất vui mừng.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Ừ.”
“Nhưng anh ta muốn diễn thêm, sẽ trở lại muộn mấy ngày, chẳng lẽ cô không nhớ anh ta sao?” Tắc Bố Lệ Na không khỏi tò mò hỏi.
“Mạt Lị không dám nghĩ.”
“Tại sao không dám?”
Cố Mạt Lị cười nhạt, “Mạt Lị biết rõ thân phận của mình.”
Tắc Bố Lệ Na đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị, chống nạnh liếc xéo cô.
Tắc Bố Lệ Na rất muốn nói cho cô nghe, nhưng là vẫn nhịn xuống. Lần nữa nhặt tờ báo lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Tắc Bố Lệ Na rời đi, Cố Mạt Lị cảm thấy hai chân vô lực, co quắp ngồi trên giường Tắc Bố Lệ Na.
Tứ điện hạ phải diễn thêm, hoãn lại ngày về nước, như vậy cô muốn gặp anh liền phải đợi thêm.
Nhưng cô thật sự rất nhớ anh, cô rất muốn nhìn thấy anh.
Mọi lúc mọi nơi cô đều nghĩ tới anh, nghĩ tới nụ hôn của anh, nghĩ tới lòng ngực của anh, mà khi cô nghĩ tới những thứ này, hai gò má cô sẽ nóng lên, tâm tình cô cực kì kích động, cô biết là cô không nên nghĩ như vậy, nhưng. . . . . . Cô căn bản không khống chế được chính mình.
Chương 7
Năm ấy, cô mười hai tuổi, anh hai mươi mốt tuổi.
Cố Mạt Lị lần đầu tiên nghe được tiếng đàn dương cầm của anh, sau đó lại gặp được anh, lòng cô bắt đầu thổn thức.
Vốn là, cô và những người làm khác đang quét dọn phòng khách, tổng quản phân phó trong vòng hai giờ phải quét xong, họ phân công nhau làm, giúp đở lẫn nhau, ai cũng không dám lười biếng.
Sau đó cô lại đau bụng, phải đi nhà vệ sinh, trước đó cô đã được người ta chỉ đường, cô cũng tìm được địa phương đó, nhưng lúc trở về, cô lại lạc đường.
Cô đi tới đi lui, rõ ràng cô nhớ phòng khách ở kế bên hành lang, nhưng cô lại không nhớ còn một cánh cửa nữa.
Cô thật sự rất hối hận tại sao mình lại không nhờ người chỉ đường đó đi theo mình, nếu như vậy cô cũng sẽ không sợ như vậy.
Đang lúc tuyệt vọng, cô nghe được tiếng đàn piano của anh.
Năm đó cô mười hai tuổi, giống như những đứa bé khác, đều dễ dàng bị hấp dẫn.
Cô đi tới đó, thấy một người con trai cực kì đẹp trai đang ngồi trước đàn piano, say mê đánh đàn.
Nghe được âm thanh phát ra từ đó, vô luận là người đánh đàn hay người chơi đàn, đều cho người ta cảm giác tà mị vô cùng.
Cô đứng nghe say sưa, thậm chí cô quên luôn mình phải trở lại phòng khách.
Người ngồi ở trước đàn dương cầm giống như từ trong tranh đi ra, quanh thân
thân anh ta tản ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Cố Mạt Lị cảm thấy hô hấp của mình hình như cũng bị đoạt đi, đối mặt với tình cảnh như thế làm cho cô khoó lòng kiềm chế.
Cho đến khi âm nhạc kết thúc, người đàn ông đó ngẩng đầu lên, cười với cô, “Dễ nghe sao?”
Cô giống như mê mang, không biết gì gật đầu.
“Tới đây.” Người con trai đó ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô khéo léo đi tới.
“Em có biết đàn hay không?” Cô lắc đầu.
Người con trai đó ôm cô ngồi trên đùi mình, kéo tay của cô sờ trên phím đàn, “Anh dạy cho em.”
Khi phím đàn bị ngón tay của cô gõ lên, cô mới như người tỉnh mộng, từ trên đùi anh nhảy xuống.
“Không không cần, em còn phải trở về phòng khách!”
Người con trai cười dịu dàng với cô: “Phòng tiếp khách ở phía đối diện, em có muốn anh dẫn em đi không?”
Cố Mạt Lị còn chưa có nói lời cự tuyệt, người con trai đó đã nắm tay cô, kéo cô đi, đưa cô tới cửa phòng khách.
“Cám ơn.” Cố Mạt Lị đỏ mặt nói cảm ơn.
“Vào đi thôi.” Người con trai đó liền trở về phòng luyện cầm.
“Chờ một chút” Cố Mạt Lị gọi anh lại, “Xin hỏi, ngài, ngài là” căn cứ theo cách ăn mặc của anh, cô khẳng định anh không phải là người làm.
“Kiệt Tư La.” Người con trai đó quay đầu lại, cúi người xuống, từ từ, từ từ cúi đầu, hôn lên trán cô, “Chỉ mong em sau này sẽ nhớ tên anh.”
Cố Mạt Lị đỏ mặt.
Ngày thứ hai cô vô tình gặp anh lần nữa.
Sáng sớm sau khi Cố Mạt Lị học bổ túc xong, sẽ cùng ba người khác ra ngoài hoa viên phơi chăn mền.
Mặc dù cô chưa trưởng thành, thân thể mõng manh, tổng quản chăm sóc cô tốt hơn những người khác, nhưng là cô cũng giống như người ta lãnh tiền lương. Cho nên làm người làm, cô phải có năng lực đảm nhiệm công việc.
Phơi chăn mền được một nữa, một vị giúp việc nam đi tới gặp cô, ” Cố Mạt Lị, tổng quản tìm cô, ở trong nhà kiếng trồng hoa.”
Cố Mạt Lị vội vàng buông xuống công việc, đi tới nhà kiếng trồng hoa.
Bởi vì nhà kiếng trồng hoa cô đã đi rồi, cho nên cô không cần người khác chỉ đường.
Trên đường, cô đi rất gấp, không ngờ ngay chổ khúc cua cô sơ đúng đụng chúng người ta.
Đối phương không bị gì, ngược lại cô bị té ngã.
Đối phương chẳng những không có đi đỡ cô, ngược lại còn châm chọc: “Cô không có mắt sao?”
nhà kiếng trồng hoa uất ức phủi quần áo ngẩng đầu lên, khi thấy rõ người trước mặt, trong nháy mắt hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh, “Kiệt Tư La?”
Người con trai bị cô đẩy ngac, tự nhiên chính là người mà hôm qua cô gặp, anh goi là Kiệt Tư La, là người giống như tranh vẽ. Chỉ là hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao hưu nhàn, trên tai mang tai nghe, ngang hông còn chớ cái này tứ bốn phương phương tùy thân nghe, trên trán có chút mồ hôi, giông như anh mới luyện quyền buổi sáng xong.
Kiệt Tư La nhìn giống như đã quên cô, xa lạ nói, “Người giúp việc, cô nhận lầm người. “
Anh tỏ thái độ lạnh lùng làm cho Cố Mạt Lị đau lòng, lời nói của anh cô không còn gì để nói nữa.
Nhận lầm người? Làm sao có thể? Tóc vàng giống nhau, khuôn mặt giống nhau, cô sao có thể nhận lầm?
Cùng lúc đó. Người con trai khác đang đi tới chào hỏi với ‘Kiệt Tư La’: “Lão Ngũ, tôi biết cậu ở nơi này.” Sau đó anh nhìn thấy Cố Mạt Lị liền cười nói: “Chào, chúng ta lại gặp mặt, buổi sáng tốt lành.”
Cố Mạt Lị nhìn hai người, cơ hồ ngu luôn, miệng cô há to cực kỳ.
Hai Kiệt Tư La? Ông trời, chẳng lẽ là cô hoa mắt sao? Tại sao cô nhìn thấy hai Kiệt Tư La?
Dùng sức nháy mắt mấy cái, xoa xoa mắt, nhưng xuất hiện trước mắt cô vẫn là hai gương mặt giống nhau như đúc.
Kiệt Tư La thứ nhất nói với Kiệt Tư La thứ hai: “Anh tư, tìm em có việc sao?”
“Cũng không có gì, Công Tước Eric hẹn chúng ta buổi chiều đánh golf, em đi hay không đi?”
“Đi, tại sao lại không đi?”
Cố Mạt Lị không ngừng hiếu kỳ, chen miệng hỏi: “Xin hỏi, các anh người nào là Kiệt Tư La?”
Người mang ống nghe giận dữ mắng to, “Nha đầu không có quy củ, tên của Tứ điện em có thể gọi sao?”
Cố Mạt Lị ngu hơn, “Tứ tứ Điện hạ?”
Kiệt Tư La không mang ống nghe, đem cô từ mặt đất đở dậy, giúp cô phủi phủi cái mông dính đất, trừng mắt liếc một Kiệt Tư La khác, “Lão Ngũ, nói dịu dàng một chút, đừng dọa bé con.”
Ngũ Vương Tử Khang Lạp Đức bĩu môi, “Chỉ có anh biết thương hoa tiếc ngọc.”
Hai mắt Kiệt Tư La tràn ngập nhu tình nhìn Cố Mạt Lị, “Té đau không? Có muốn anh giúp em tìm bác sĩ không?”
Cố Mạt Lị vội vàng lắc đầu, “Mạt Lị không đau.” Té ngã cũng phải đi gặp bác sĩ? Cô mớ