--> Anh có thích nước Mỹ không - game1s.com
Old school Easter eggs.

Anh có thích nước Mỹ không

rần Hiếu Chính, tôi hỏi cậu ta có việc gì không, cậu ta nói làm thêm giờ, thấy tôi trong phòng, nhưng vừa ngồi xuống, chưa nói được mấy câu lại đi ra, thanh niên hay thật đấy".

Trịnh Vi đột nhiên đỏ bừng mặt, hùa theo, "Đúng là hay thật". Lúc quay đi miệng bất giác mỉm cười.

Sau đó không lâu, Trịnh Vi đón ngày sinh nhật lần thứ 26 của mình. Lúc đầu cũng không định tổ chức gì lớn, nhưng vừa đến giờ làm việc lại nhận được một bó hoa bách hợp lớn được gửi đến phòng làm việc, tấm thiệp trên đó không ký tên, chỉ có mấy chữ đơn giản: "Chúc mừng sinh nhật". Thấy thế, mọi người chưa tra hỏi xong lai lịch của người tặng hoa bí ấn, lại thi nhau đòi cô phải mời ăn cơm, trong đó anh chàng Hà Dịch ham chơi là người cầm đầu. Sau khi cưới, Hà Dịch có phần cải tà quy chính hơn, cộng thêm chuyện của bố, không còn ngông nghênh như ngày trước nữa. Anh vẫn làm việc ở Công ty 2, mặc dù không còn là cậu ấm ngày xưa, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm, có lẽ đối với anh, không còn bị gò bó bởi thân phận lại thoải mái hơn. Sau khi bố anh bị bắt mấy ngày, nhờ có sự dàn xếp của lãnh đạo Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc và Viện kiểm sát, cuối cùng đã được xử lý trong nội bộ, Công ty đã miễn chức và khai trừ Đảng, cho ông về hưu sớm. Được thanh thản hưởng thụ những năm tháng cuối đời là một kết cục tốt nhất đối với ông, dĩ nhiên, việc ông âm thầm về hưu và rút lui lặng lẽ của ông cũng khiến không ít người thở phào.

Trịnh Vi không thoát khỏi sự lôi kéo của Hà Dịch và đám đồng nghiệp vốn có quan hệ khá tốt đó, đành phải mời họ ăn cơm tối. Trong phòng ăn, mọi người đua nhau đòi chúc rượu cô, Trịnh Vi than thở mình lại thêm một tuổi, mải vui nên uống cũng khá nhiều.

Hà Dịch thấy cô xem điện thoại di động mấy lần, liền cười: "Đợi điện thoại của ai hả? Chắc không đến nỗi sắp xếp cuộc hẹn tìm bạn đời trong ngày sinh nhật chứ? "

Đang nói, điện thoại của cô liền đổ chuông, cô cầm ngay điện thoại, Hà Dịch ranh mãnh xán đến.

"Alô? " Cô không biết giọng nói của mình có để lộ bí mật tim cô đang đập rất mạnh hay không.

Đương nhiên cô biết là anh, hôm nay cô luôn có một linh cảm, nên từ tối đến giờ vẫn chờ cú điện thoại này.

"Anh có việc gì không? "

"Không có việc gì cả, sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của em. Chúc mừng sinh nhật em nhé."

Trịnh Vi cắn môi, "Vâng, cảm ơn anh".

"Em đang ở ngoài à? Nghe thấy rất ồn".

"Hà Dịch và mấy người phòng Thị trường bắt em mời cơm".

"Vậy hả...Thế thôi nhé, em đi ăn cơm đi".

Đột nhiên lòng cô tràn đầy thất vọng, cô đợi cả buổi tối, đổi lại chỉ được một câu nói như dỗi: "Em vào ăn cơm đây, không còn việc gì em cúp máy nhé, tạm biệt! "

"Tạm biệt...à, đợi chút đã..."

Đúng lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại, bất ngờ anh có ý muốn nói thêm gì đó.

Trịnh Vi nghiến răng, "Trần Hiếu Chính, đàn ông thì đừng dài dòng như đàn bà con gái, rốt cuộc anh muốn gì? Không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian của em!"

"Bao giờ bọn em ăn cơm xong? Anh muốn gặp em một chút". Anh hạ thấp giọng. Bao giờ anh cũng vậy, vòng vo tam quốc một hồi, không dồn đến góc chết không chịu nói thật lòng mình.

"Nếu chút nưa em có việc thì thôi vậy".

Đột nhiên cô muốn mắng anh một trân, nhưng cuối cùng vẫn cho qua, "Em ăn cơm xong sẽ gọi cho anh, có việc gì đến lúc đó rồi nói".

Lúc quay vào bàn ăn, mọi người đều nhìn cô.

"Nhìn gì vậy, chưa thấy đàn bà bao giờ hả? " Trịnh Vi vừa cười vừa mắng Hà Dịch.

Hà Dịch nói: "Em có mang theo gương không, thử soi nụ cười của em xem, nghe điện thoại của mẹ mà phải cười tình tứ như thế ư? "

Trịnh Vi lấy gương ra ngắm nghía một hồi thật, "Gì mà đến mức đó? " Cô nhìn mình trong gương, hai má đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời.

"Mau khai thật đi, ai vậy, đội này sẽ đi tìm hắn tính sổ, Công ty 2 vốn đông hòa thượng, mãi mới có một cô đầy đủ bộ phận, lắp ghép đúng chỗ, thế mà lại để tên sói hoang đến tranh ăn, có định để cho người khác sống nữa hay không? "

Trịnh Vi chỉ vào bọn họ nói: "Đám người độc ác như các anh, người thì đã có vợ, kẻ thì đã có người yêu, những lúc em thân cô thế cô chẳng thấy ai thương, bây giờ mới có người quan tâm, ai mà làm hỏng kế hoạch của em, em sẽ cho kẻ đó biết tay".

Hà Dịch nói: "Cô nàng này độc thân quá lâu nên có vấn đề rồi. Nói như thế tức là có gã chuẩn bị làm vật thí mạng cho em thật hả? "

"Liên quan gì đến anh? " Trịnh Vi vừa cười vừa gắp thức ăn.

"Chắc bà Lý phải tức hộc máu mất, mấy hôm trước bà ấy còn nói, ngó đi ngó lại Công ty 2, chắc chỉ có Trần Hiếu Chính mới có thể lọt vào mắt xanh của Trịnh Vi thôi, còn nói sẽ mai mối cho bọn em, có khi lại thành công".

Trịnh Vi thầm giật mình, cố giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, cười nói: "Cô Lý lại chắp cánh uyên ương lung tung rồi".

Hà Dịch tỏ vẻ đồng tình: "Anh cũng thấy thế, em chọn ai thì chọn chứ đừng chọn tên Trần Hiếu Chính nhé, đi nước ngoài về thì có gì là ghê gớm, tính tình thì lập dị, kiêu căng, cứ làm như mình sắp được lên trời không bằng, em mà làm người yêu của hắn, chắc chắn sẽ phát điện mất".

Trịnh Vi nhớ lại ngày trước, tự nhiên muốn cười, những ngày hai người ở bên nhau, người thường xuyên bị tức đến phát điên dường như lại là anh.

Phó phòng Thị trường vốn có quan hệ rất tốt với Trịnh Vi nói: "Hà Dịch, cậu đừng nói vậy, bình thường bà Lý nắm bắt thông tin nhanh lắm, nhưng lần này lại lầm người, Trần Hiếu Chính là người như thế nào, người ta kiêu là hoàn toàn có lý do. Tôi nghe người của phòng Nhân sự nói, ngày đầu tiên cậu ta từ công trường về, đích thân sếp Âu Dương của chúng ta đưa đến phòng Nhân sự, trước mặt Trưởng phòng Nhân sự đã nói, thích vào Công ty nào làm việc, cứ việc nói thẳng ra".

"Đúng đấy, em cũng nghe thấy bảo thế, hồi đầu Trần Hiếu Chính chọn Công ty 2, Chu Cù còn đi gặp sếp Âu Dương, bề ngoài dĩ nhiên là nói một nhân tài như thế mà vào Công ty 2 thì lãng phí tài năng quá, nhưng nói cho cùng là không muốn nhận, cuối cùng bị sếp Âu Dương gạt phắt đi. Các anh cũng biết đấy, mấy năm nay Chu Cù lên như diều gặp gió, với cấp trên cũng phải giữ ý, sếp nói gì thì phải chịu vậy, bình thường Chu Cù cũng rất khách khí với Trần Hiếu Chính".

"Mọi người bảo sếp Âu Dương ngắm trúng Trần Hiếu Chính ở điểm nào nhỉ? Nghe nói thỉnh thoảng cuối tuần sếp đi câu cá cũng gọi cậu ta đi theo. Nếu nói là trọng tài năng của cậu ta, nhân viên đi nước ngoài về làm việc tại Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc đâu chỉ mỗi mình cậu ta, nếu nói là họ hàng, hình như cũng không thể, quê sếp ở Miền Bắc, hình như Trần Hiếu Chính lại là người tỉnh này".

"Các ông thì biết cái gì, thế gian có một mối quan hệ không cần chung huyết thống".

Câu nói này vừa buông ra, mọi người liển hiểu ngay vấn đề, ai cũng vỡ lẽ.

Hà Dịch nói với vẻ ngạc nhiên, "Lẽ nào cậu ta và Âu Dương Thanh...Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ, chắc cậu ta và Âu Dương Thanh là bạn học cũng trường ở Mỹ".

"Chứ sao. Từ nay trở đi cậu phải cẩn thận đấy, đừng để đắc tội với phò mã. Hà Dịch, cậu biết con gái sếp à? "

Hà Dịch nói, "Nói gì vậy, nhà Âu Dương Thanh đối diện nhà tôi, hồi đó ông già tôi còn đang đương chức, ông Âu Dương là Phó Bí thư, tôi còn biết cả thời cô nàng cởi truồng".

Có người cười hỏi: "Thế sao ông không ra tay, để người khác hớt tay trên mất".

Hà Dịch vỗ ngực, "Tha cho tôi sếp ơi, tính cách của cô nàng... trong mắt cô nàng, đàn ông trên thế gian này đều là bẩn thỉu hết, không ngờ còn có gã lọt được vào mắt xanh cô nàng, không đơn giản, thật không đơn giản chút nào. Nhưng hình như Âu Dương Thanh chưa về nước thì phải? "

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, kèm thêm một vẻ hào hứng vì phát hiện ra điều bí mật, dĩ nhiên cảm giác khinh bỉ xen lẫn hâm mộ cũng không bị họ che giấu. Bàn tán mãi, mới có người phát hiện ra, nhân vật chính của buổi hôm nay không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, cô đang lặng lẽ, chăm chú nhìn chiếc ti vi đặt ở góc phòng.

Hà Dịch liếc một cái, ti vi chiếu bộ phim truyền hình đang hot Nàng Dâu Câm, nàng dâu bị ức hiếp đang khóc nức nở trong tiếng nhạc buồn. Thấy buồn cười quá anh ta liền vỗ vai Trịnh Vi: "Ê, chẳng lẽ em cũng thích loại phim tình cảm sướt mướt này à, không giống với tính cách của em".

Trịnh Vi quay ra cười mà nước mắt lăn dài: "Vâng, em cũng không thể ngờ, màn kịch câu khách rẻ tiền như thế, lại có thể làm em khóc".

Hà Dịch nhìn Trịnh Vi vừa cười vừa lau nước mắt cho cô, nói với vẻ bất lực: "Đàn bà con gái là vậy, Thiếu Nghi cũng thế, bình thường tính tình hiếu thắng, xem bộ phim nào buồn một chút lại khóc sướt mướt, thật không tài nào hiểu nổi".

Trịnh Vi nói: "Biết làm sao được, con gái dễ rơi nước mắt vì câu chuyện của người khác, nực cười thật". Mắt cô vẫn đỏ, nhưng tình thần đã hào hứng trở lại, cô đứng dậy hô lớn: "Đừng nói chuyện linh tình nữa, uống đi! "

Mọi người thi nhau hưởng ứng. Nếu nói lúc đầu cô uống rượu còn có phần khiêm tốn, thì bây giờ người nào đến chúc rượu cô cũng không từ chối, dường như càng uống càng tỉnh táo, trong những lúc như thế này, các cao thủ rượu kỳ cựu đều thấy sợ cô.

Thanh toán xong. Mọi người vui vẻ bước ra ngoài cửa tiệm ăn, Hà Dịch nửa đùa nửa thật gợi ý: "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tìm chỗ nào đó để bắt đầu hiệp hai? "

Trịnh Vi hào hứng gật đầu, "Mọi người không sao chứ, người nào chưa gục thì đi hết nhé, đến PUB hay đi hát karaoke? "

Hà Dịch hơi bất ngờ, anh thấy lúc mới đến đầu óc cô cứ để đi đâu, đoán sau khi ăn cơm xong cô còn có hẹn, nói vậy chỉ để trêu cô, không ngờ cô lại tưởng thật. Những người tham dự buổi hôm nay đều là các cán bộ trẻ cốt cán và tuyến giữa của Công ty 2, bình thường chơi khá thân, lại là những tay ham chơi, nghe thấy Trịnh Vi đề nghị, thì thi nhau hưởng ứng, mấy chiếc xe lại rồng rắn đến địa điểm đã hẹn.

Trong phòng KTV, mọi người lại gọi vài cốc bia hơi, tất cả đều đã ở trong trạng thái ngà say, người thì ngả nghiêng chơi bài, kẻ thì hát karaoke. Từ trước tới nay Hà Dịch vốn rất hứng thú với chuyện hát hò, hát mấy bài hát của Trương Học hữu nghe cũng khá giống, nên hát liền mấy bài được gọi là ca khúc thành danh của ca sĩ này, hát được một lúc, mới phát hiện ra sau khi đến đây, nhân vật chính chỉ im lặng, lưng dựa vào ghế sofa. Trong Công ty Hà Dịch là người quan tâm đến Trịnh Vi nhất, thấy cô như vậy bèn ngồi phịch xuống cạnh cô, "Sao vậy, vừa nãy còn vui vẻ, ai bắt nạt em hả, anh trai sẽ xử lý cho em".

Trịnh Vi liền đẩy Hà Dịch một cái, "Ra đi ra đi, anh ra hát đi, em thích bài này, hôm nay anh hát khá lắm, phát huy tốt đấy, em đang nghe đây."

Hà Dịch cầm micro lên hát tiếp.

...tôi hát khiến nàng tan nát cõi lòng, tôi hát khiến nàng tan nát cõi lòng, người lớn chia tay xong đều tỏ ra không có gì, cùng bạn bè đi hát karaoke, hát bài hát tôi rơi lệ cùng mọi người...hây...rơi lệ cùng mọi người...Hà Dịch quay đầu lại, "Đổi bài khác, hôm nay hát bài này không hợp lắm, hay là anh hát cho em nghe bài Chúc mừng sinh nhật nhé? "

Trịnh Vi liền vỗ tay, "Bài này hát hay lắm". Rồi cầm cốc bia lên chạm cốc với Hà Dịch, "Em cạn rồi đấy, uống hay không tùy anh".

Hà Dịch đâu có chịu thua, ngửa cổ uống cạn, còn lẩm bẩm: "Về nhà lại bị lườm rồi đây...cứ lườm đi... lại điện thoại..."

Hà Dịch rút điện thoại ra, vừa nhìn số liền cau mày tỏ vẻ ngạc nhiên, ra hiệu cho nhỏ tiếng nhạc lại, rồi vừa nghe vừa bước ra ngoài hành lang.

Chưa đầy mấy phút sau, Hà Dịch bước vào, vẻ mặt nặng nề.

Có người cười hỏi: "Hà Dịch, bị bà xã kiểm tra đột xuất hả? "

Hà Dịch khua khua tay với vẻ bực bội, "Không phải. Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi về trước đây". Hà Dịch vốn là nhân vật đầu trò, mọi người thi nhau nói: "Ông về rồi bọn này còn gì vui nữa, sợ vợ cũng không thể để quản chặt như thế, gọi bà Thiếu Nghi nhà ông đến đây".

Trịnh Vi cũng nói: "Đúng đấy, gọi cả Thiếu Nghi đến đây, không bận thì ở nhà làm gì? "

Hà Dịch nói: "Thiếu Nghi gọi đã tốt. Cú điện thoại vừa rồi là của Trợ lý Trần Hiếu Chính, nói file Bảo hành chất lượng công trình của bọn tôi có vấn đề, bảo tôi phải đích thân thức đêm sửa gấp, bác Vương, chắc bác cũng phải về cùng em, có một số dữ liệu em phải nhờ phòng thị trường của bác lấy hộ".

Mọi người đều nói: "Gì phải làm thế, không thể đợi đến ngày mai à? "

"Thôi thôi, quan to đè chết người, không phải mọi người không biết tính cách đó của hắn ta, sáng sớm mai không đặt được tài liệu lên bàn làm việc cho hắn, e rằng sắc mặt còn khó coi hơn". Hà Dịch cầm áo khoác ngoài lên. "Bác Vương, bọn mình về đi".

Thấy thế, mọi người ai cũng tỏ ra mất hứng, "Đến Chu Cù cũng không kiêu bằng hắn ta".

Thấy tình hình như vậy, Trịnh Vi cũng xách túi lên, "Theo em nếu họ đã bận thì ta cũng giải tán đi, lần sau rỗi rãi sẽ chơi thật đã".

Cô đã nói như vậy, mọi người cũng không phản đối.

Ra đến cổng, những người có xe đều nói: "Trịnh Vi, hay là để anh đưa em về? "

Hà Dịch cũng nói: "Em ở tập thể của Công ty, tiện đường anh đưa em về luôn, đi thôi".

Trịnh Vi lắc đầu: "Anh về trước đi, chỗ này gần trường Đại học cũ của em, giờ vẫn đang còn sớm, em vào đó một lát cho tỉnh rượu".

"Em con gái đi một mình, lại uống rượu nữa, ra ngoài không an toàn đâu, về cùng anh đi". Hà Dịch nói.

Trịnh Vi đẩy anh ta lên xe, "Về đi, về đi, bảo anh đừng quản chuyện của em mà, lải nhải gì nữa".

Hà Dịch tỏ vẻ hiểu ý, "A, anh hiểu rồi, em có kế hoạch khác chứ gì, sao không nói trước, bọn anh cũng không đến mức vô duyên đâu, thế thôi anh về đây, em cẩn thận nhé".

Mọi người về hết, một mình Trịnh Vi men theo con đường dành cho người đi bộ đi về phía trường G, cô biết mình đã uống không ít, bước chân có phần lâng lâng, nhưng đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Trường Đại học G nằm ở ngã tư đằng trước, tốt nghiệp đã gần bốn năm, ngay cả cổng trường cũng không còn giữ kiểu trang trí của ngày trước, nhưng Trịnh Vi vẫn dễ dàng tìm thấy sân bóng rổ ngày xưa hay đến nhất, cô đến ngồi xuống hàng ghế dành cho khán giả, bóng các đổi trai gái thấp thoáng trong bóng tối, chỉ có điều không biết vài năm sau, những con người chỉ ước được hòa vào làm một này có phiêu dạt mỗi người một phương hay không.

Cô ngồi được một lát, điện thoại di động trong túi lại rung lên. Cô nhấc máy, chưa kịp nói gì, đầu bên kia vọng lại giọng nói sốt sắng: "Em ở đâu vậy, sao không nhấc máy...Nói đi chứ, em sao vậy, anh gọi bao nhiêu lần em có biết không?"

Đương nhiên là anh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, chỉ nghe thấy cô nói: "Em xin lỗi, em không nghe thấy, em đang ở sân bóng rổ của trường G, anh có đến không? "

Anh hỏi với vẻ khó hiểu "Em đến đó làm gì...Vi Vi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? "

Cô bình thản nói: "Không có việc gì cả, lâu lắm rồi không về thăm trường. Nếu anh đến thì bọn mình nói chuyện sau nhé".

Anh đến rất nhanh, có lẽ là do cô mải chìm trong suy nghĩ, ngay cả thời gian trôi qua cũng không hề hay biết. Đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới giật mình, địa điểm này, khung cảnh này đã quá quen thuộc, nhưng sao lại không thể trùng phùng với ký ức.

"Em uống nhiều rồi phải không, mặt đỏ thế". Giọng anh trách móc với vẻ xót xa.

Cô quay đầu lại, nhìn anh cười duyên dáng, nụ cười này khiến anh sững người trong giây lát. Hàng ngày, họ đều mỉm cười gật đầu chào nhau, đã bao lâu rồi anh chưa được tận mắt nhìn thấy nụ cười tươi tắn khiến anh ngày đêm mong nhớ đó.

Anh đưa tay lên như người bị ma làm, định chạm khẽ vào khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ, còn có lúm đồng tiền khiến anh ngây ngất bao lần, nhưng, vừa chạm vào làn da mỏng manh đó, bàn tay anh lại khẽ rụt lại, dường như sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh, vừa chạm vào sẽ tan thành mây khói.

Bàn tay cô đã kịp giữ tay anh lại, nắm lấy bàn tay anh, từ từ áp vào má cô.

"Anh Chính". Cô gọi tên anh như bao lần gọi trong mơ.

Trần Hiếu Chính nhắm mắt lại, đây là niềm hạnh phúc mà anh đa khao khát từ lâu nhưng không dám mơ tới ư? Nếu lúc này đây Thượng Đế hỏi anh, để giữ lại khoảnh khắc này, con sẽ lấy gì để đổi? Anh sẽ trả lời: "Tất cả".

Đúng vậy, công danh, tiền tài, tương lai, gia đình, tính mạng...không cần gì cả, chỉ cần cô, chỉ cần niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này. Anh không phải là người chỉ biết yêu mà bất chấp tất cả, nhưng lúc này đây anh không có đòi hỏi gì hơn.

Anh cảm thấy bàn tay cô khẽ xoa nhẹ trên tay anh, kèm thêm một chút lo lắng bất an, cơ hồ không dám thở, sợ một người đàn ông như anh sẽ khóc vì những gì đang diễn ra trước mắt. Đã nhiều lần anh tự hỏi mình, Trần Hiếu Chính, người có tài cán gì mà còn được như ngày hôm nay...

Bàn tay cô đã lần đến ngón giữa của anh, rồi đến ngón áp út và dừng lại ở đó.

"Anh Chính..." Cô lại thì thầm.

"Anh đây, anh đây". Anh khẽ trả lời.

Trịnh Vi cầm riêng ngón áp út của anh, hành động mờ ám này khiến anh đỏ mặt, bối rối, đến nỗi cảm giác như không nghe thấy câu nói lơ đãng của cô.

"Có phải ở đây thiếu cái gì đó không? "

"Hả? "

"Một chiếc nhẫn chẳng hạn."

...

Anh không biết phải mất bao lâu mới hiểu được câu nói của cô, giật mình luống cuống, bàn tay đang áp trên má cô ngượng ngùng rụt lại. Cô lại túm chặt tay anh một lần nữa, nụ cười vẫn giữ vẻ ngọt ngào, trêu chọc như thưở còn đáng yêu nhau. "Trả lời em đi".

Anh không trả lời, anh chầm chậm cúi xuống, anh cảm thấy bàn tay cô lạnh dần, khiến ngay cả anh cũng cảm thấy lạnh thấu xương.

Nụ cười của cô vẫn giữ trên môi, nhưng trở nên não nề hơn bao giờ hết, "Anh biết không, kể cả trong giây phút vừa rồi, em vẫn còn chờ đợi, em mong anh nói, Vi Vi, anh không hiểu em đang nói gì, hoặc giả là anh lắc đầu.

Đột nhiên cô không cảm thấy buồn nữa, có lẽ trong khoảnh khắc khóc trên bàn ăn, tất cả mọi chuyện đã có lời kết, sau khi lắng nghe những lời bàn tán thật giả khó lường, cô đã bừng tỉnh, lúc đó cô mới biết rằng, cô không tin những lời bàn tán, nhưng cô đã quá hiểu anh. Bây giờ chất vấn, chỉ là cứu vãn cho tia hy vọng cuối cùng, trước khi nó tắt ngấm.

"Đừng như vậy, anh Chính". Cô nhận ra vẻ đau đớn của anh nên muốn an ủi anh, "Cô ấy là người con gái hợp với anh, có thể giúp cho tòa nhà của anh vươn cao sừng sững phải không? Nếu đúng thì em thật mừng cho anh, cuối cùng anh đã tìm được người cần cho anh".

Anh không thanh minh, đây là cuộc đời mà anh lựa chọn, chỉ có điều không ngờ kiếp này còn được cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào cô vừa dành cho anh, nên mới nảy sinh tham vọng; chợt bừng tỉnh sau cú ngã trong giấc mơ ngọt ngào, đau cũng là điều đương nhiên.

Sự im lặng của anh mang ý nghĩa tuyệt vọng và khước từ.

Trịnh Vi không nhìn anh, cô nhìn ra phía xa, như đang nói với anh, lại tựa như nói với chính mình: "Có lẽ anh không biết, em chưa bao giờ nghĩ Trịnh Vi một ngày không yêu anh sẽ như thế nào. Mấy năm anh đi xa, những lúc buồn khổ nhất em cũng không hề hận anh, vì những niềm vui mà anh đem lại cho em đã chiến thắng nỗi đau xa cách. Anh đi rồi, em còn có ký ức, em có thể tiếp tục hẹn hò tìm bạn đời, lấy chồng, sau đó sống suốt đời với ký ức của mình. Đến một ngày già đi, có lẽ em đã lãng quên từ lâu sự ra đi của anh, chỉ kể với con cháu em rằng: Hồi còn trẻ có một chàng trai đã yêu bà, chàng trai ấy đã từng dành cho bà những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhưng anh đã trở về, em không những hận anh, mà thực sự coi thường anh. Trần Hiếu Chính, cuối cùng em đã có thể không yêu anh nữa, điều này đáng để em phải cảm ơn anh".

Cô tưởng rằng mình đã khóc, nhưng thực ra là không. Giải thoát cũng là một điều tốt, ngọn lửa đó đã nhen nhóm trong lòng bốn năm, không ai nhìn thấy, nhưng nó không hề tắt. Giờ thì tốt rồi, anh đã khêu nó ra, rồi tự tay dập tắt, ngoài Trần Hiếu Chính, còn ai có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng Trịnh Vi?

Lúc ngẩng đầu lên mặt anh giàn giụa nước mắt, rồi anh ấp tay cô vào lòng bàn tay mình, dường như hạ quyết tâm, đưa ra trong nỗ lực cuối cùng: "Nếu anh nói giữa anh và Âu Dương có những lý do đặc biệt, em có tin anh không?"

Trịnh Vi nhẹ nhàng nói: "Em không thể tin anh hết lần này đến lần khác, không thể..." Cô nói rõ từng lời một và thấy tia sáng trong mắt anh dần dần biến mất, cuối cùng lạnh giá.

Có lẽ từ lâu họ nên hiểu rằng, thế gian đã không còn Tiểu Phi Long, và chàng trai thanh cao, lẻ loi, ngạo mạn mà cô yêu hết mình đó cũng đã chết trong những năm tháng thanh xuân trước kia. Hiện tại ngồi đối diện với nhau, là Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính, là Thư ký Trịnh Vi và Trợ lý Trần Hiếu Chính, là đôi trai gái phàm tục không liên quan gì đến nhau giữa chốn trần gian ngày càng trống vắng. Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.

"Anh về đi". Trịnh Vi nói, "Ngày mai bọn mình còn phải đi làm".

"Ừ, ngày mai còn phải đi làm". Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm.

"Anh đưa em về nhé".

Cô cười, thấy anh đã kìm chế được mình, liền đứng dậy.

Anh là người thông minh, đã nói đến nước này, dù có nói thêm nữa cũng chẳng còn có ý nghĩa gì. Số phận đã an bài những cái mình phải mất, mất rồi, chẳng qua cũng chỉ là chết sớm, siêu thoát sớm mà thôi.

"Không cần đâu, anh về đi".

"Muộn thế này rồi, em không thể ở đây một mình được".

"Em đã bảo anh về rồi cơ mà. Trần Hiếu Chính, nếu anh vẫn còn nhớ đến chút tình xưa nghĩa cũ thì anh hãy về ngay đi, vì trước buổi đi làm ngày mai, phải nhìn anh thêm giây phút nào, em cảm thấy rất khó chịu".

Anh quay mặt đi, im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.

"Anh gọi cho ai? " Trịnh Vi hỏi.

"Taxi".

Trịnh Vi chỉ thằng tay vào Trần Hiếu Chính, nói: "Đừng ép em phải bắt anh cút".

Trần Hiếu Chính về rồi, cô vẫn đứng đó, cúi gập người xuống, hít thở thật sâu, thời tiết thật dễ chịu, trời đêm lành lạnh, ai biết trong góc nhỏ này, hai trái tim đã âm thầm chết. Cô thử đứng dậy, mới phát hiện ra mọi vật quanh mình đang quay cuồng. Cô đã uống bao nhiêu, cô tự biết.

Lúc này đây người đâu tiên cô nghĩ đến vẫn là Nguyễn Nguyễn, bấm điện thoại, nhưng đầu kia không có ai nhấc máy, gọi đến số cố định, cũng như vậy. Cô bước chầm chậm vài bước, đầu mỗi lúc một nặng, đành ngồi xuống, giữa lúc quay cuồng, chỉ biết cuối cùng mình đã gọi cho một số điện thoại, đầu bên kia chỉ "Alo" một tiếng, cô bắt đầu nức nở, "Em ở trường Đại học G, anh mau đến đi."

Trịnh Vi cúp máy rất nhanh, thậm chí cô không hề nghĩ, anh đang làm gì, anh có đến hay không. Trong quá trình chờ đợi, cô không thể cưỡng lại cơn hành hạ của dạ dày, gắng gượng bước đến gốc cây và nôn thốc nôn tháo. Cổ họng rát bỏng và cơn co thắt dạ dày khiến cô vô cùng khó chịu, vã mồ hồi lạnh toát, lúc đó cô mong nếu mình say thật thì nên say bất tỉnh nhân sự, để không còn hay biết gì nữa, không còn cảm giác đau đớn gì nữa.

Nhưng sau khi nôn xong, gió đã thổi khô mồ hôi, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh, đầu óc đã tỉnh táo hơn, chỉ có điều đầu vẫn đau như búa bổ. Cô nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, lúc gọi điện cô chỉ nói mình đang ở trường Đại học G, nhưng trường G rộng như vậy, anh biết tìm cô ở đâu?

Trịnh Vi thầm mắng mình hồ đồ, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại vừa gọi, lúc bấm nút gọi lại do dự, tay chân luống cuống ngắt vội giữa chừng. Có lẽ cô không nên tìm anh, tự mình ngồi ở đây một lát, cũng không đến nỗi không về được nhà.

Đêm đã dần khuya, chắc là đã quá thời gian trường tắt đèn, các đôi uyên ương trên sân cũng lần lượt về tổ, giữa đêm khuya, trên sân bóng rổ lại chỉ còn một mình cô - sân bóng rổ chỉ còn một mình cô, thật yên tĩnh. Chắc là do tác dụng kỳ diệu của cồn, cô không hề cảm thấy sợ hãi hay sốt ruột, chỉ muốn ngồi, ngồi mãi như thế, không cần nghĩ gì. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngồi mãi ở một tư thế, chân cũng mỏi rồi, cô mơ màng quay mặt sang một bên nói, "Anh Chính, cô trực ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bọn mình về thôi".

Trần Hiếu Chính không trả lời cô, bên cạnh cô là những hàng ghế bậc thang dài để trống của khán giả. Cho dù cô trực ký túc xá mở cửa cả đêm, họ còn về được không?

Trịnh Vi vẫn đang cúi đầu, thế nên đầu tiên cô nhìn thấy giày của anh, cô ngẩng đầu, hướng theo đôi chân dài, từ từ đưa mắt nhìn lên, gương mặt quen thuộc đó nửa gần nửa xa hiện ra trước mắt cô. Cô cười thẫn thờ, "Lâm Tĩnh, cuối cùng anh đã chịu về".

Câu nói đùa này khá lạnh, nhưng Lâm Tĩnh vẫn cười.

"Trông em tồi tệ quá". Anh nói.

Anh nói dứt lời, từ từ đưa bàn tay ra trước mặt cô, cô cũng đồng thời đưa tay áp vào lòng bàn tay anh, dường như tất cả đều rất quen thuộc. Anh khẽ ngả người về phía sau, cô liền theo đà đứng lên. Hai người đều cười ra tiếng. Hồi nhỏ đi đường cô rất xông xáo, mắt chỉ nhìn về phía trước, không bao giờ để ý dưới chân, vấp ngã là khóc hu hu, không đau cũng ngồi ăn vạ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ đợi Lâm Tĩnh đến kéo, hồi đó cô tưởng rằng, cho dù ngã đau đến đâu, anh cũng có thể một tay kéo ngay cô dậy.

Tiện tay Lâm Tĩnh phủi bụi trên người cho cô, nói: "Đã về được chưa? " Đêm nay Trịnh Vi rất biết nghe lời, cô ngoan ngoãn theo anh ra xe, mở cửa xe, lặng lẽ ngồi cạnh anh. Trước khi nổ máy Lâm Tĩnh nhìn cô một cái, vẻ xa cách của cô đối với anh sau khi tỉnh rượu, nhưng nhìn dáng vẻ này, anh rất khó phán đoán rốt cuộc đây là điềm tốt hay điềm xấu?



Chương 19 - Hạnh phúc là chuyện dễ dàng biết bao



Xe ô tô của Lâm Tĩnh từ từ ra khỏi trường G, vừa hòa mình vào dòng xe dưới ánh đèn đường, chiếc xe Honda màu đen của Trần Hiếu Chính liền quay lại trường. May mà nửa đêm ít người đi lại, tốc độ lái xe của anh mới không bị người khác lườm nguýt.

Anh xuống xe, một mình bước ra giữa sân, tại sao trước kia không hề phát hiện ra rằng, giữa sân bóng không một bóng người, tiếng gió thổi lá cây xào xạc lại nghe rõ đến vậy. Anh xoay người một vòng, nhìn xung quanh một cách vô vọng, vẫn chỉ có một mình anh, nhắm mắt lại, dường như vẫn nghe thấy Trịnh Vi năm đó đang gục vào vai anh thì thầm: "Anh Chính, anh hứa với em đi, đừng để em phải chờ anh nữa, em sợ mình không có đủ can đảm để đợi mãi ở một vị trí, lại càng sợ bọn mình đi mãi mà không tìm thấy nhau..."

Anh đã đi quá xa, còn cô không thể đứng đợi mãi ở vị trí cũ, có lẽ họ đã thực sự không thể tìm thấy nhau, điều này anh đã biết từ lâu, chỉ vì anh thấy ân hận nên quay trở lại; giống như vận động viên leo núi men theo một hướng đã định, giữa đường gặp bao khó khăn gian khổ cũng đều nằm trong sự dự đoán nhưng tuyệt đối không quay đầu nhìn lại. Vì trong tích tắc quay đầu đó, anh ta mới giật mình nhận ra mình đang đứng giữa vách đá cheo leo.

Anh quay đầu, lặng lẽ gục đầu xuống vô lăng, lúc rời sân bóng rổ anh kéo hết cửa kính xuống, nhạc để ở mức to nhất, nếu tốc độ mà anh lái đủ nhanh, sẽ không có người nhìn thấy, nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của một người đàn ông.

- © -

Trịnh Vi mơ màng nhìn dòng xe chạy qua ngoài cửa sổ, bất ngờ lẩm bẩm một cau, "Sao anh biết em ở sân bóng rổ? "

Lâm Tĩnh nói: "Đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy". Nói rồi anh rút ra chai nước để bên cạnh đưa cô.

Trịnh Vi uống nước như máy, sau đó nghe tiếng nhạc trong xe, miệng khẽ cất tiếng hát theo. Quãng đường từ trường G đến khu tập thể của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc khá dài, gió đêm lại là liều thuốc giã rượu tốt nhất, cô mong mình mãi chìm trong cơn say, nhưng cuối cùng dần dần đã tỉnh. Đột nhiên cô rất biết ơn Lâm Tĩnh, không phải chỉ vì một cú điện thoại mà anh phải lặn lội trong đêm khuya tìm cô, mà vì anh không hề hỏi gì, tại sao lại ở đây? Tại sao lại uống nhiều như vậy? Tại sao lại đi một mình? Cô không muốn trả lời gì hết.

Trên trục đường chính đã vắng xe đi lại, đương nhiên cũng không còn cảnh sát giao thông trực ban, nhưng khi đến ngã tư cuối cùng đèn đỏ bật sang, Lâm Tĩnh vẫn cho xe dừng lại.

Trịnh Vi nói: "Thực ra ở đây không có máy quay, nếu là em, chắc chắn em sẽ phóng qua".

Lâm Tĩnh đáp: "Mình biết nơi mình cần đến, và cũng không có gì gấp nên có thể chấp hành quy định, tiến hành từng bước một".

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Vi khẽ liếc anh, giờ mới phát hiện ra, nếu trông cô rất tệ thì anh cũng chẳng có gì gọn gàng. Mái tóc của anh hơi rối, trên chiếc áo sơ mi dài tay màu kem, cả bờ vai dính đầy vết màu đỏ tía đã khô, còn có mấy giọt bắn vào trước ngực, khi cô lại gần hơn, liền ngửi thấy mùi rượu vang.

Cô muốn hỏi, nhưng đã kìm lại được. Lâm Tĩnh có thể giữ yên lặng trước những điều cô không muốn nói, tại sao cô không thể? Cô đã không còn là cô bé Tiểu Phi Long có thể ngang nhiên tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Lâm Tĩnh trước mặt mọi người nữa, anh có cuộc sống riêng của anh, điều này rất bình thường, bởi họ đều đã trưởng thành.

Nhưng Lâm Tĩnh đã phát hiện ra vẻ ngập ngừng muốn hỏi của cô, anh nhìn xuống bờ vai trái của mình theo phản xạ, cười đau khổ: "Giật mình vì cú điện thoại của em, quần áo cũng chẳng kịp thay mà đi ngay".

Trịnh Vi cười nói: "Nước Mỹ đã rèn cho anh thói quen tối đến uống rượu vang một mình ở nhà à? "

Anh nhún vai: "Đây có thể là một thói quen xấu".

Lần này, cô không phản đối việc Lâm Tĩnh đưa cô đến tận chân cầu thang khu tập thể, cô đã qúa mệt mỏi rồi, không muốn tranh cãi những điều nhỏ nhặt nữa. Trước khi xuống xe, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn nhìn anh, nói: "Em xin lỗi".

Lâm Tĩnh không hiểu. Cô lấy ngón tay di lên chốt mở cửa xe, nói: "Em muốn nói là hôm anh đưa em về, những điều em nói với anh trên xe. Hôm đó trong lòng em không được vui, nói ra những lời quá đáng, thực ra em biết em không có tư cách gì để đòi hỏi anh phải làm gì cho em, càng không thể trút lên đầu anh những chuyện buồn của em. Anh đi Mỹ, không để ý gì đến em cũng phải, nói cho cùng, chuyện của bác Lâm... do trước đây em đã quá quen với việc anh..."

Anh nhìn cô, yên lặng lắng nghe, vẻ chăm chú này khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng, cảm thấy mình không diễn đạt được hết ý, càng nói càng không đâu vào đâu, đành vội vàng kết thúc: "Em chỉ muốn nói là, hôm đó em không nên nổi cáu với anh".

Lâm Tĩnh mỉm miệng cười, lúc anh cười, trong ánh mắt anh luôn có một cái gì đó rất khó tả bằng lời, lúm đồng tiền ở má trái và nếp hằn dưới cằm hiện rất rõ. Trịnh Vi thầm nghĩ, con đường tiến thân của anh thuận lợi, có phải là do có quá nhiều tên tội phạm bị nụ cười này bỏ bùa hay không?

"Em... em phải lên đây, Thử Bảo đợi em ở nhà quá lâu rồi, chắc là sốt ruột lắm". Cô tìm được cho mình một lý do tuyệt vời, và thế là cô xuống xe, giúp anh đóng cửa xe lại.

Cô đã nói tạm biệt rồi, nhưng rõ ràng là anh không hề có ý định đi ngay mà vẫn mỉm cười ngồi trong xe nhìn cô.

"Muộn lắm rồi, anh về đi". Cô vẫy tay về phía anh.

Anh nói: "Không sao, anh nhìn em lên tầng, gửi lời hỏi thăm Thử Bảo của em nhé. Rất muốn có cơ hội lên thăm nó".

Trịnh Vi gãi đầu, cười hiền, "Thăm nó có gì là khó, nó có gì nổi tiếng đâu. Đợi khi nào anh có thời gian, mời anh lên uống trà."

Anh nói: "Được thôi, anh có thời gian".

"Hả? " Anh trả lời quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, nụ cười ngắc ngứ ở đó. Phòng cô không hề có trà, bình thường nước sôi cũng chẳng có, trong tủ lạnh toàn là nước khoáng đóng chai và nước ngọt. Câu nói "Lên uống trà" chỉ là khách sáo mà thôi, mọi người đều nói như vậy, ai cũng ngầm hiểu mà không coi là mời thật lòng, lẽ nào đi học mấy năm đã khiến anh bắt đầu không hiểu những câu nói khách sáo của người Trung Quốc rồi ư?

Nếu trước mặt là người khác, có thể Trịnh Vi sẽ hung hổ nói một câu, "Anh có thời gian, em không có". Nhưng anh không phải là người khác, anh là Lâm Tĩnh. Hồi nhỏ, một tuần bốn lần đến ăn cơm trực nhà anh cô vẫn còn nhớ như in, cô thầm rủa mình nhiều lời, nhưng cuối cùng đã không nói lời từ chối, đành miễn cưỡng nói một câu "Được thôi". Quay lưng về phía anh, ấm ức dẫn đường.

"Bên này". Cô bước lên cầu thang trước anh. Dãy nhà cô ở được xây dựng từ cuối những năm 80, đèn cầu thang đã hỏng từ lâu, ban quản trị của cơ quan cũng không hề quan tâm, mọi người sống ở đây lâu ngày cũng thành quen. Đầu óc Trịnh Vi đã tỉnh táo, nhưng bước chân lại chơi vơi, đúng lúc lơ đãng, bước hẫng suýt ngã, may mà Lâm Tĩnh đi sau cô kịp thời đỡ, rồi anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình với vẻ rất tự nhiên, "Tối quá, phải thay đèn thôi."

"Vâng, phải thay thôi". Trịnh Vi bối rối nói theo. "Í, không biết có phải em quên mang chìa khóa không nhỉ? " Nói rồi cô liền rút tay ra, lục tìm chìa khóa đến tận cửa phòng.

"Hóa ra là ở đây". Lúc này cô mới rút chìa khóa ra.

Lâm Tĩnh chỉ cười nói, "Con gái ở một mình, tốt nhất là chuẩn bị chìa khóa ngay từ dưới cầu thang".

Trịnh Vi tỏ vẻ đồng tình, mở cửa bước vào, bật đèn, Thử Bảo vẫn ngồi trên nóc tủ lạnh ngủ ngon lành, thấy có người bèn cựa mình nhảy xuống, thật hiếm khi thấy nể mặt như vậy.

"Thử Bảo, con cũng biết mẹ về rồi à? " Trịnh Vi quá bất ngờ vì sự nhiệt tình này, định bế nó, nhưng nó lại giãy giụa đòi xuống, xăm xắn quấn bên chân Lâm Tĩnh, còn liên tục dụi đầu vào anh, vẻ nhiệt tình này khiến Trịnh Vi sững sờ như từ trước đến nay cô đã quen với sự thờ ơ của nó.

"Thử Bảo, ngoan nào". Cô cười với Lâm Tĩnh, "Chắc là đói rồi, bình thường nó có thế đâu".

Lâm Tĩnh quỳ xuống, gãi gãi cằm Thử Bảo, mắt nó lim dim miệng rên khẽ tỏ vẻ rất khoái chí, vẻ nịnh bợ đó khiến Trịnh Vi không thể chấp nhận được. Cô liền tranh thủ mở cửa phòng ngủ, để Lâm Tĩnh ở ngoài, "Anh đừng vào vội, em thu dọn một chút". Gian phòng cô ở giống như những người độc thân khác, mọi sinh hoạt hằng ngày đều diễn ra trong phòng ngủ, phòng khách có cũng thành thừa, ngoài tủ lạnh ra, không còn đồ dùng nào khác, bây giờ lại biến thành lãnh địa của Thử Bảo, dưới đất bày la liệt đồ chơi của nó và giấy báo nó xé.

Cô vội nhét quần lót, tất da chân, quần áo trên giường vào tất cả những chỗ có thể giấu, sau đó lại để gọn đống đồ ăn vặt và tạp chí vào một chỗ, trong lúc vội vàng, suýt thì vấp vì đôi giày cao gót ở giữa phòng, khẽ rủa thầm một tiếng, mới phát hiện ra Thử Bảo đã sục cửa vào từ lúc nào, Lâm Tĩnh miệng cười tủm tỉm đứng ngoài cửa.

"Em đã thu dọn xong phòng ốc chưa? " Anh điềm đạm hỏi.

Mặt Trịnh Vi liền đỏ bừng lên, vừa định nói lấp kiếm vài câu nhưng lại nghĩ bụng, bừa bộn mặc kệ bừa bộn, từ xưa cô vốn đã như thế, cũng chẳng hy vọng anh kỳ vọng gì ở cô. Thế là quyết định không thu dọn nữa, chỉ cố gắng dọn hết đám quần áo vắt đầy trên chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng ra cho anh ngồi, "Thôi tạm thế đã nhé, phòng em ngoài ông xã của cô bạn cùng phòng cũ đến chơi, chưa hề có ai khác".

Lâm Tĩnh thản nhiên bước qua mấy đôi giày cao gót vứt dưới nền nhà như lôi trận, nhìn chiếc ghế có đống quần áo chất thành núi đó, nói: "Thôi, đừng thu dọn nữa, anh ngồi một lát, uống cốc trà là về ngay". Chăn trên giường cô bị cuộn tròn lại, máy vi tính xách tay đặt trên chiếc gối, rất rõ ràng, đó mới là nơi cô chiến đấu và sinh hoạt. Đứng trước cảnh tượng bừa bộn này, anh không hề thấy bất ngờ, cô đã trưởng thành, nhưng trong vấn đề này chưa hề có tiến bộ gì, chỉ có điều khi anh tưởng tượng ra ngày ngày đi từ cái ổ bừa bộn này ra là một cô thư ký, xinh xắn gọn gàng, bất giác chỉ muốn cười. Anh chỉ vào giường, "Anh ngồi đây không sao chứ? "

Trịnh Vi vốn đang có chuyện trong lòng, giờ lại càng đau đầu vì vụ dọn dẹp này, cái giường đó vốn là chỗ ngủ, bàn học kiêm ghế sofa của cô, thấy vậy cô bèn vội vàng gật đầu, "Anh ngồi, anh ngồi đi, máy vi tính em mở rồi đấy, anh bật nhạc lên nghe, em kiếm cái gì cho anh uống, anh muốn uống gì? "

"Không cần phiền đâu, uống trà xanh là được rồi". Lâm Tĩnh tìm đến file nhạc MP3 trong máy vi tính của cô, sau khi tiếng nhạc vang lên, anh mới phát hiện ra cô vẫn đứng ở cửa phòng mà không nói gì.

Anh liền hiểu vấn đề, "Không có trà xanh cũng không sao, em có cái gì? "

Trịnh Vi bước ra nhìn tủ lạnh, "Có nước lọc lạnh và không lạnh".

"Cũng được, em uống gì thì anh uống đấy".

Trịnh Vi đưa nước cho anh, anh đón lấy, nói: "Em đi rửa mặt đi sẽ dễ chịu hơn đấy".

Trịnh Vi không hiểu ý bèn nhìn vào gương, cô giật bắn mình, người trong gương đầu tóc rối bời, mascara chải mi nhòe nhoạt, lớp phấn phủ cẩn thận trên mặt đã có phần lem nhem, đâu còn là cô gái Trịnh Vi xinh đẹp thông minh nữa, chẳng khác gì một con quỷ.

Nước cũng uống rồi, bây giờ đã gần 11 giờ đêm, nhưng không chuyện trò dăm ba câu, cũng không thể tiễn khách về ngay được. Lâm Tĩnh nhìn cô đứng đó với vẻ bối rối, bèn nói: "Lại đây ngồi với anh một lát".

Trịnh Vi nhủ thầm trong bụng, nói gì lạ vậy, đây là nhà của mình, tại sao anh ta lại bình thản như chủ nhà, còn mình lại giống như vị khách không mời mà đến? Ngồi thì ngồi, ai sợ ai.

Trịnh Vi ngồi cách Lâm Tĩnh một cánh tay, sau đó phát huy sở trường tìm chủ đề nói chuyện của mình. Tiếng nhạc trong vở nhạc kịch Kim Sa du dương trong máy tính vẫn vang lên, cô nghe anh kể những niềm vui nỗi buồn trong những năm tháng đi học nước ngoài, còn mình thì cũng từ từ kể cho anh nghe những chuyện cười đã xảy ra khi mới đi làm, anh vẫn như ngày trước, luôn khiến người khác có cảm giác anh đang chăm chú lắng nghe, không khí cũng không đến mức quá nhạt nhẽo.
Nghe xong bài hát Giữa hoa, tiếng nhạc liền dừng lại, đúng lúc chủ để hai người vừa nói cũng đến hồi kết thúc. Anh không nói gì nữa, đột nhiên cô cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, không có tiếng nhạc đi kèm, không gian tự nhiên yên tĩnh đến kì lạ. Cô càng cố gắng tìm chủ đề, nói ra càng luống cuống, anh cũng không nói thêm câu nào nữa.

Con người thật kỳ lạ, phút trước còn hồ hởi chuyện trò, phút sau đã ngại ngùng căng thẳng. Lúc đó, dường như có thể nghe thấy hơi thở trong không khí, không biết của anh hay của cô, cô cảm thấy không biết để tay chân ở đâu, có lẽ đây là lúc kết thúc lời mời dự kiến này. Và thế là cô chuẩn bị tinh thần, định nói: "Muộn quá rồi, đừng để ảnh hưởng đến công việc ngày mai của anh". Vừa mở miệng, đột nhiên di động của cô vứt ở đầu giường đổ chuông, âm thanh xuất hiện bất ngờ này lại không thể giúp cô trút được gánh nặng, mà tựa như một bàn tay vô hình, bóp mạnh vào tim cô. Cô giật bắn mình, không kịp nghĩ gì mà đứng bật dậy như cái lò xo, nhưng người bên cạnh đã nhanh hơn cô, ấn chặt vai cô xuống, cô chưa kịp kêu lên thất thanh thì đôi môi của anh đã ập xuống.

Trịnh Vi sững người, dây cót trong đầu đều đứt ra thành từng đoạn, nụ hôn không báo trước này không hề nhẹ nhàng mà vô cùng tham lam. Trong chốc lát hơi thở của cô xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, mùi bọt cạo râu, và còn một mùi thơm đặc biệt khác. Trong khoảng khắc đó, cảm giác duy nhất xâm chiếm trong đầu Trịnh Vi chỉ có hai chữ: Hoang đường!

Lâm Tĩnh chưa bao giờ làm thế với cô, trước kia, những cuộc tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người ngoài khoác vai và cầm tay, chính là nụ hôn lên mắt ở trên tuyến xe bus đó. Trong ký ức của cô, Lâm Tĩnh tựa ngọn đèn màu da cam trên bàn học của anh, là sự tồn tại ấm áp và khoan thai. Kể cả từ nhỏ cô đã thề sẽ lấy anh làm chồng, nhưng cuộc sống hôn nhân mà cô tưởng tượng cũng chỉ dừng lại ở việc suốt đời bên nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách, chưa bao giờ nghĩ đến sự gần gũi như thế này. Tên của Lâm Tĩnh trung tính, từ nhỏ đã có người hỏi cô, rốt cuộc Lâm Tĩnh của cậu là nam hay nữ, câu trả lời của cô là: Lâm Tĩnh là Lâm Tĩnh, là một người đặc biệt và quan trọng, nhưng chưa bao giờ liên quan đến tình dục.

Nhưng lúc này đây, chỉ cần mấy động tác, anh đã dễ dàng phá tan mọi sắp đặt tâm lý của cô, khiến cô ngỡ ngàng, kẻ đang khám phá cô bằng nụ hôn nóng bỏng này, không phải là Lâm Tĩnh trong ký ức của cô, mà là một người đàn ông thực thụ.

Cô còn đang ngỡ ngàng, thì bàn tay anh lại bắt đầu khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Trịnh Vi bèn đẩy anh ra, thở hổn hển hỏi: "Anh làm gì vậy? "

Anh không trả lời, chỉ khẽ cười, đè nửa trọng lượng cơ thể lên cô, và cả bàn tay, giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động, lực vừa đủ mạnh. Nếu cô cố gắng giãy giụa, thực ra cũng không đến mức không thoát ra được. Có lẽ từ đầu anh đã nhận ra, cô đã mệt, một nỗi mệt mỏi bắt đầu từ con tim, và sức mạnh của anh lại vô tình bù đắp cho sự mềm yếu và trống trải đó. Không ngờ cô lại nghĩ rằng, nếu lúc này đây cô cố tình đẩy anh ra, phải chăng anh sẽ không bao giờ đem lại hơi ấm cho cô nữa, phải chăng nỗi trống trải trong lòng cô sẽ lan rộng mãi mãi không có điểm dừng?

Có lẽ cô thực sự cần một sự bù đắp mạnh mẽ, cho dù không phải vĩnh hằng.

Nhưng lý trí bị dồn đến đường cùng, cũng cần phải đôi co chống lại, giữa ranh giới của sự bất ngờ và nông nổi, cô vẫn mang máng hiểu rằng, nếu để anh tiếp tục như vậy, quan hệ chỉ càng thêm rối ren, kể cả cô coi anh là một người đàn ông, nhưng không phải mọi thứ đều diễn ra theo một trật tự đó sao? Không nói đến chuyện quá khứ, nhưng từ khi gặp lại, họ chưa bao giờ nghiêm túc nói về vấn đề tình cảm, thậm chí trước đó, ngay cả bước đệm nắm tay hay nụ hôn, anh cũng chưa bao giờ cho cô?

Lúc này đối với Trịnh Vi, cú sốc về mặt tâm lý mạnh hơn rất nhiều so với cơ thể, mâu thuẫn của cô bắt nguồn từ sự luống cuống, và đối với một người đàn ông đang trong giây phút rực lửa, sự chống cự ngập ngừng này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, bàn tay anh đã nhanh chóng phá bỏ mọi chướng ngại vật trên người cô, mơn man trên những ngóc ngách thầm kín của cơ thể cô, dĩ nhiên còn có đôi môi của anh. Cô có cảm giác máu nóng trong người bốc lên tận đỉnh đầu, anh vuốt ve cô, khiến cô quằn quại, cho dù cô không phải là người chưa từng trải, nhưng vẫn không thể tin hai người lại có thể thân mật ở mức này.

Tiếng nhạc chuông điện thoại di dộng lại vang lên nhưng không ai để ý nữa.

Trước khi tiến sâu vào cơ thể cô, hai tay anh nâng cằm cô, cô nhắm mắt lại.

"Mở mắt ra nhìn anh". Anh nói.

Trịnh Vi nhìn thấy mình trong mắt anh.

"Em chưa bao giờ nghĩ đến điều này, Lâm Tĩnh".

"Nhưng anh đã từng nghĩ đến".

Lúc anh đưa sâu vào cơ thể cô, không phải cô không có cảm giác đau đớn, đã bốn năm rồi cô không làm chuyện này, và động tác của anh lại quá dứt khoát, khiến cảm giác xâm chiếm đó không giống như lần đầu tiên, Trịnh Vi thở mạnh một tiếng, nghe thấy anh mơ màng gọi "Vi Vi", cô chạnh long, cơ hồ nhắm nghiền mắt lại, nước mắt trào ra.

Cảm giác đau đớn khiến cô oằn người né tránh theo bản năng, một tay anh giữ chặt cô, cô cảm nhận được rất rõ, anh không phải là Trần Hiếu Chính, họ khác nhau biết bao. Nếu nói sự gần gũi giữa cô và Trần Hiếu Chính gợi một cảm giác khám phá e dè, đầy mới lạ của đôi trai gái mới lớn, thì Lâm Tĩnh là một người đàn ông, khúc dạo đầu của anh, động tác đưa vào trực tiếp của anh, trên cơ thể cô, anh là kẻ chinh phục. Một thời trước mặt người đó, cô chỉ muốn cuồng nhiệt hiến dâng mình mà bất chấp tất cả, còn bây giờ cô chỉ cần chịu đựng, chỉ cần chấp nhận.

Cô nghe thấy tiếng rên rỉ của mình và tiếng thở của anh, một Lâm Tĩnh thuở thiếu thời điềm đạm, biết làm chủ mình, một Viện phó viện kiểm sát đàng hoàng đĩnh đạc, gương mặt hớp hồn người khác lúc nào cũng giữ vẻ điềm tĩnh, giây phút này đây đang biến dạng vì dục vọng.

Ký ức của cô cũng nhuốm đầy dục vọng.

Lúc chuẩn bị lên đỉnh, anh khẽ chạm vào nước mắt cô, đột nhiên tỏ ra ngập ngừng, "Vi Vi, em hạnh phúc không? "

Cô cắn môi dưới của mình và im lặng. Cơ thể của cô rất hạnh phúc, hạnh phúc là chuỵện dễ dàng biết bao, còn tâm hồn thì sao? Ai quan tâm?

Xong việc, Lâm Tĩnh nằm trên người cô rất lâu rồi mới từ từ ngả xuống, lúc anh rút ra, hơi ấm đó cũng rút theo, cô mới phát hiện ra mình lạnh hơn lúc trước.

Anh lau sạch cho mình, khẽ vỗ cô: "Cùng đi tắm nhé? "

Trịnh Vi quay lưng về phía anh.

Lúc từ nhà tắm bước ra, anh đã tự thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi cười đau khổ: "Em nhìn bộ dạng của anh này, chắc là vẫn phải về nhà". Thấy cô không nói gì, bất giác anh có vẻ lo lắng, bèn ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vuốt ve bờ vai trần của cô: "Vi Vi, em có cần anh ở bên em không, sáng mai anh về sớm thay quần áo cũng được? "

Cô nói: "Không cần đâu, anh về đi".

Lâm Tĩnh thừa nhận có lẽ mình đã tranh thủ cơ hội, nhưng nếu "cơ hội" đó tồn tại thực sự, tại sao anh lại không thể bù đắp? Từ trước đến nay anh làm việc chỉ coi trọng kết quả, mọi thủ đoạn đều chỉ là quá trình, anh mong được đem lại hạnh phúc cho cô, cũng tự tin mình có thể làm việc, đây chính là kết quả mà anh cần.

Anh ngồi một lát, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa xe ô tô, "Thế anh về nhé, chút nữa em tắm rửa đi, ngủ ngon nhé, mai anh sẽ gọi điện thoại cho em".

Lúc ra đến cửa, đột nhiên anh nghe thấy Trịnh Vi nói: "Lâm Tĩnh, mang mèo của anh về đi".

Lâm Tĩnh hơi bất ngờ, nhưng không phủ nhận, anh nói: "Em đoán ra rồi à. Thực ra anh không có ý gì khác, Mèo Ú... à không, hồi nhỏ Thử Bảo là con mèo hoang thật, hồi đó anh mới về nước, nó thường lang thang gần khu nhà ở, anh thấy nó gầy trông tội quá, mới đưa nó về. Sau này công việc của anh bận rộn, không có thời gian chăm sóc nó, nên mới nhờ vợ Ngô Giang tặng nó cho em, muốn nó làm bạn với em, vì hồi nhỏ em rất thích mèo. Sở dĩ không nói anh là chủ cũ của nó vì sợ em nghi ngờ".

Trịnh Vi kéo chăn dạ trùm kín người rồi quay đầu nhìn anh, "Tính em hay nghi ngờ vậy sao? "

"Anh tưởng..." Anh còn định nói gì nữa, chiếc gối được ném từ trên giường đã ngắt lời anh, anh vội đưa tay đỡ, suýt nữa bị ném vào mặt, uể oải chán chường.

"Anh tưởng, anh tưởng, cái gì anh cũng tưởng! "

Anh không nói gì thêm nữa, chỉnh lại chiếc gối, đặt nó trở lại giường, khép cửa hờ hộ cô, bước ra phòng khách, đưa tay bế Thử Bảo đang ngủ trên nóc tủ lạnh. Trước khi ra về, anh dừng lại một lát trước cửa, phòng cô vẫn không có tiếng động gì, anh thở dài, xoa đầu Thử Bảo rồi mở cửa đi ra.

Trịnh Vi nằm sấp xuống giường, nghe anh đóng cửa "rầm" một tiếng, tiếng chân bước xuống cầu thang, mở cửa xe, nổ máy, bánh xe ma sát với mặt đường... Cuối cùng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cô muốn được yên tĩnh, giờ đây đã yên tĩnh rồi. Nhưng vừa nãy, dường như cô nghe thấy tiếng Thử Bảo kêu từ xa, suýt thì thò đầu ra cửa sổ ngó theo.

Sau đó rất lâu, cô mới dần dần nhận thấy trên người khó chịu, bèn nặng nề đi tắm. Lúc quay về giường, đồng hồ đã chỉ sáng ngày hôm sau, sinh nhật lần thứ 26 của cô đã trôi qua trong sự ồn ào náo nhiệt, tựa một màn kịch, anh vừa hát xong tôi lại lên sân khấu, bây giờ mới là hồi kết. Trước khi đi vào giấc ngủ, cô không muốn nghĩ gì nữa, ngay cả đồng hồ để chuông cũng giấu đi, chỉ mới một ngày, nhưng cô cảm giác như cả cuộc đời.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã khiến Trịnh Vi tỉnh giấc đúng giờ, sau khi bò dậy mới phát hiện ra người đau ê ẩm. Cô nhớ ra buổi sáng có một cuộc họp, đành từ bỏ ý định xin nghỉ, trước khi ra cửa, theo thói quen, cô đổ thức ăn vào bát Thử Bảo, nhưng không thấy nó chạy đến như mọi khi, mới sực nhớ ra nó đã quay về với chủ cũ.

Cuộc họp diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, Trần Hiếu Chính không đến họp, Trịnh Vi đi làm muộn hai phút, lúc đi ngang qua phòng anh, thấy cửa phòng khép kín.

Sau khi tan họp, theo thói quen, cô rời phòng họp cuối cùng, thu dọn xong đồ đạc của mình, đang chuẩn bị tắt điện đóng cửa, Chu Cù liền bước vào, anh lấy quyển sổ mình để quên ở chỗ ngồi, tiện thể nói: "à, đúng rồi, mấy hôm nữa Trần Hiếu Chính phải tham gia lớp tập huấn bồi dưỡng cán bộ trẻ, chắc phải đi hơn 40 ngày, hai hôm nay cậu ấy muốn ở nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một số tài liệu cần thiết, tôi đã cho nghỉ rồi".

Trịnh Vi phụ trách công việc điểm danh các nhân viên trong văn phòng giám đốc, nên cô gật đầu: "Vâng ạ, em biết rồi".

Chu Cù bước ra cửa phòng họp, ngoái đầu nhìn Trịnh Vi: "Không có việc gì chứ? "

"Dạ? " Trịnh Vi tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp đi liền cười, "Có việc gì đâu sếp".

Chu Cù khua tay, "Cố gắng chuẩn bị kỷ yếu hội nghị nhanh nhé".

Trịnh Vi quay về phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động kiểm tra, tổng cộng có 7 cuộc gọi nhỡ đêm qua, đều của một
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5338
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN