--> Bà xã nghịch ngợm, em là của anh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Bà xã nghịch ngợm, em là của anh

cửa, không khí trở lại im ắng như ban đầu thay vào đó là tiếng bước chân
Cộp…cộp…cộp…
Phía cửa , một người bước vào tự nhiên tiến tới bàn họp ngồi vào cái ghế đầu bàn đang trống một cách thoải mái, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của cả phòng, Quốc Minh cũng không ngờ tới sự có mặt của người này.


Chap 47:

Ngoài căn phòng họp thì ở nơi khác không khí căng thẳng cũng đang bao trùm, nó hoảng hốt nhìn ngôi nhà đang ngập trong khói lửa, có xăng nên ngọn lửa lan rất nhanh và cháy rất to. Mặc dù cố gắng tới đâu nó và hắn cũng không thể thoát khỏi sợi dây đang siết chặt.
-Gia Huy…..
Nó nhìn hắn ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn những tia sợ hãi. Vẻ bình tĩnh cũng không thể ở lại trên mặt hắn lâu hơn, càng nhìn nó tim hắn đập càng nhanh, một cảm giác sợ hãi lấn chiếm tâm hồn.
Khác với nó và hắn, người vui nhất bây giờ là Đại Ảnh, cô ta đứng vừa vỗ tay vừa cười khanh khách , ánh mắt nhìn ngọn lửa mỗi ngày một lớn dần:
-Á…ha..ha ..ha ..đúng rồi, cháy nữa đi, cháy hết đi.
-Đại Ảnh…cô điên sao? Tất cả chúng ta sẽ chết hết đó – nó hết kiên nhẫn nổi cáu nhìn Đại Ảnh
Nhưng nó càng nói Đại Ảnh càng tỏ vẻ thích thú, ánh mắt sáng quắc như của loài hổ báo :
-Mày mới điên, tôi đang hóa kiếp cho cả 3 chúng ta. Ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả, thiêu rụi niềm hạnh phúc của mày và sự bất hạnh của tao ha ..ha..ha!.......Còn anh….Gia Huy!!!!
Ngừng cười Đại Ảnh quay sang hắn, từng bước tiến lại gần ánh mắt hơi đượm nét u buồn:
-Xin lỗi vì bắt anh phải đi cùng em, nhưng anh đừng sợ, em sẽ bên anh mãi mãi…
Vừa nói Đại Ảnh vừa dựa đầu vào vai hắn, còn hắn lúc này chẳng còn thời gian cũng như hơi sức đâu mà để ý tới cô ta hắn đang cố gắng thoát khỏi sợi dây đang trói chặt. Đại Ảnh không nói gì nữa cũng không còn cười, cô ta chậm rãi bước tới cái ghế gần đó, lục lọi trong giỏ Đại Ảnh lấy ra một cái còng, lúc này hắn mới chú ý tới hành động kỳ quặc đó:
-Cô đang làm gì vậy?
Nhưng mặc kệ câu hỏi, Đại Ảnh tiến lại ngồi gần hắn
-Em biết anh không yêu em , nên chỉ có cách này thì sau khi chết anh mới không thể rời xa em được!
Song song với lời nói Đại ẢNh đưa tay ra phía sau lưng hắn, cô ta cố gắng còng một tay đang bị trói của hắn vào tay mình
-Đừng , cô không được làm vậy –Như hiểu được việc Đại Ảnh đang muốn nó lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn, chiếc còng giờ đã ràng buộc hắn với Đại Ảnh, cũng có nghĩa dù hắn có cởi trói được cũng khó mà dễ dàng thoát khỏi đây.
-Vui quá, vậy là từ giờ không ai cướp anh khỏi em được nữa rồi!
Đại Ảnh mỉm cười dựa vào vai hắn.
-CÔ…..
Rầm…m …m
-GIA HUY…………..
Hắn chưa kịp nói hết thì một tiếng động lớn vang lên kèm theo giọng nó gọi tên hắn.
Ngọn lửa dần lớn hơn, nhà bằng gỗ nên bắt lửa cũng rất nhanh, một thanh gỗ trên trần rơi trúng chỗ hắn và Đại Ảnh
-Gia huy? Anh có sao không?
Nó hốt hoảng giáng mắt sang phía hắn, cả hắn và Đại Ảnh đều đang gục dưới sàn.
-GIA HUY…GIA HUY….
Nó hét lên. MẮt cay xè…
-A…Tiểu Du!
Hắn khẽ cục cựa rồi ngồi ngay người lên, nhưng Đại Ảnh thì nằm bất động
-Nè, cô sao vậy?
Hắn nhích nhích tay dính với Đại Ảnh nhưng cô ta vẫn không phản ứng
-Sao vậy? –Nó lo lắng
-Không biết, chắc cô ta ngất rồi, em mau lên, cố gắng thoát khỏi đây đi
Hắn hối thúc nó ánh mắt lo lắng nhìn ngọn lửa lớn hơn rất nhiều so với lúc nãy, không khí bị khói bao vây, nếu không nhanh thoát ra sẽ chết vì ngộp hay tệ hơn là bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro.
-Em không cởi trói được! –Nó nhìn hắn ánh mắt tuyệt vọng.
Hắn mệt mỏi dựa lưng vào tường.
-Anh xin lỗi vì đã không nói cho em biết chuyện gia đình em….
-Khụ…khụ….chúng ta sắp chết rồi anh còn nói những việc đó lam gì!
Nó thấy lồng ngực như bị đè bẹp, hơi thở dần khó nhọc mắt nó khẽ khép lại
-Tiểu Du, em sao vậy?
-Em mệt và buồn ngủ quá!
-Không được, em mở mắt ra mau, không được ngủ ở đây.
Hắn nhìn nó mà trong lòng như lửa đốt, giờ phút này đáng lẽ hắn phải cứu nó ra khỏi nơi này hay tệ nhất là bên cạnh nó ôm nó vào lòng tryền cảm giác an toàn cho nó, hắn tức tối cắn chặt môi
-Khốn kiếp thật! TIẾU DU, EM MỞ MẮT RA ĐI
Khải Tuấn bước gấp gáp trên con đường nhỏ, mồ hôi đầm đìa khắp người, ngạc nhiên trước làn khói bốc nghi ngút :
-Cái gì???
Một điều gì đáng sợ lóe qua suy nghĩ khiến Khải Tuấn chạy thuc mạng về phía có khói bốc lên. Lồng ngực như muốn nghẹt thở Khải Tuấn dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ đang nghi ngút khói cũng như đang bừng bừng cháy.
-HẢ?....không lẽ?
Không suy nghĩ nhiều nữa Khải Tuấn liều mạng xông vào ngôi nhà đang bừng bừng lửa
-Tiểu Du, Gia hUY….
Không cần gọi tiếng thứ 2 Khải Tuấn đã thấy nó và hắn đang bị trói nơi góc nhà, có cả Đại Ảnh nữa , ngọn lửa thì không buông tha vẫn đang bao vây ba người.
-Tiểu Du…
Khải Tuấn cố gắng chạy thật nhanh về phía nó , thấy nó đang thiêm thiếp, vừa cởi trói cho nó . Khải Tuấn sợ hãi:
-Tiểu Du, em sao vậy nè?
-Khải Tuấn, mauu lên , mau đưa Tiểu Du ra khỏi đây đi
Hắn vừa thở hổn hển vừa nó với Khải Tuấn
-CÒn cậu thì sao?
-Không sao. Cậu đưa cô ấy ra trước đi không cần lo cho tôi
-Để tôi cởi trói cho cậu!
-Không cần đâu
Hắn vừa nó vừa quay sang phía tay bị còng với Đại Ảnh cho Khải Tuấn xem
-Sao….
Không chờ Khải Tuấn thuyết phục thêm hắn hét lên
-MAU ĐI, NGÔI NHÀ SẮP SẬP RỒI
-Ừ ừ….cậu ráng đợi nhé, đưa cô ấy ra tôi sẽ quay vào giúp cậu
Khải Tuấn vừa đỡ nó dậy định bế nó lên thì nó mở mắt, giọng nghẹn lại do ngạt thở
-Em không muốn đi
-Cái gì? Ngôi nhà sắp sập rồi anh phải đưa em ra khỏi đây
-Không!
Nó lắc đầu bò lại gần chỗ hắn đang ngồi
-Gia Huy không thoát được rồi, nên em cũng ở lại
-Sao?....-Khải Tuấn tròn mắt nhìn nó
Hắn cũng nhìn nó, hắn rất vui vì nhưng gì nó vừa nói nhưng từ tạn đáy lòng hắn không muốn nó phải chết tại đây cùng hắn một chút nào. Nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm khắc hắn ra lệnh
-Tiểu Du, em phải ra ngoài cùng Khải Tuấn.
-Không, em không muốn….không muốn…sống một mình mà không có anh….em …em yêu anh mà!
Nó nói như sắp khóc
Nghe từng chữ phát ra từ miệng nó hắn không thể không mềm lòng nhưng bây giờ việc quan trọng là tính mạng của nó. Hắn nhìn nó ân cần
-Anh biết rồi, em ra trước đi, sau đó Khải Tuấn sẽ vào cứu anh.
-Anh chỉ gạt em…em biết mà, ngôi nhà sắp sập rồi
Hắn không nói gì nhìn nó mà thấy trong lòng quặn lại, một cảm giác khó tả, phần ích kỷ trong hắn không muốn nó đi, hắn muốn bên nó mãi mãi, phần khác hắn muốn nó phải sống.
Khải Tuấn quyết định dùm hắn, kéo tay nó Khải Tuấn trấn an:
-Đúng vậy, nên em phải đi ngay mới có thời gian cứu gia huy, nếu cứ chần chừ sẽ không làm được gì đâu
-KHÔNG, EM KHÔNG MUỐN…GIA HUY…
Mặc kệ nó thét lên Khải Tuấn kéo nó ra khỏi hắn, bế nó trên tay Khãi Tuấn nhanh chóng tìm đường thoát ra trong khi nó tiếp tục vùng vẫy la hét
-KHÔNG…BỎ RA…GIA HUY EM KHÔNG MUỐN ĐI ĐÂU, GIA HUY……
Nghe nó la hét tới khản cổ nước mắt ướt đẫm hắn đau lòng lắm nhưng không thể làm gì hơn. Hắn dựa vào tường nhắm mắt nghe tiếng gọi của nó càng ngày càng nhỏ dần.
trên tay Khải Tuấn, nước mắt lã chả rơi nhưng nó đành bất lực không thể quay lại cùng hắn, nó mệt mỏi khẽ gọi tên hắn rồi ngất đi trên tay Khải Tuấn.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn hơn, lồng ngực hắn như nghẹn lại vì khó thở, ngồi đó đầu óc hắn càng lúc càng mộng mị , nhưng hình ảnh nó thì luôn hiện diện trong tâm trí hắn.
Nhìn sang Đại Ảnh đang nằm bắt động hắn nhếch môi , thái độ buông xuôi
-Vậy là cuối cùng tôi cũng phải đi cùng cô sao?
Quốc Minh vô cùng ngạc nhiên trước sự có mặt của người đàn ông này, đã lâu anh ta không thấy ông. Người đang ngồi một cách thoải mái trên đầu bàn họp có ánh nhìn uy nghiêm ranh mãnh. Mái tóc màu muối tiêu như bằng chứng cho những thành tựu thời tuổi trẻ.
Quốc Minh nhìn sao Mạnh Khang, thấy Mạnh Khang là người duy nhất không tỏ ra ngạc nhiên là Quốc Minh đã phần nào hiểu được chuyện gì sắp xảy ra


Chap 48:

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi cả căn phòng im lặng như tờ, không ai giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt
-Chủ…ủ…chủ..Tịch….- một người buộc miệng lắp bắp rồi những người khác cũng mắt tròn mắt dẹt
-Chủ tịch?
-Chủ tịch? Chủ tịch về khi nào?
……………
Những lời bàn tán bắt đầu xôn xao, người này nhìn người kia rồi nhìn chủ tịch Trần chờ đợi câu trả lời. Mạnh Khang mỉm cười:
-Chủ Tịch vừa về tới thì biết có buổi họp quan trọng nên nhất quyết không thể vắng mặt.
Quốc Minh lấy lại bình tĩnh cũng mỉm cười nhưng nụ cười khác hẳn lúc đầu:
-Đúng vậy, cuộc họp này rất quan trọng nên nếu có mặt của Chủ Tịch thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn….
Ông Trần với vẻ điềm đạm , giọng nói có phần nghiêm nghị nhưng pha vào đó là chất giọng trầm ấm khiến người nghe có phần bị cuốn hút vào những gì ông sắp nói
-Vậy chúng ta tiếp tục chứ…cậu Quốc Minh?
Ông Trần nhìn Quốc Minh rồi bắt chéo 2 bàn tay vào nhau để trên bàn , ngồi thẳng lưng ánh mắt chăm chú như sợ sẽ bỏ sót điều gì khi Quốc Minh nói.
-Vâng, chúng tôi đang nói tới vấn đề phát triển của công ty thời gian gần đây, và hầu như ai cũng thấy …………
-Chủ Tịch Biết những nội dung đó rồi, cậu cứ tiếp tục vần đề chúng ta đang nói đi!
Mạnh Khang ngắt lời Quốc Minh. Quốc Minh hắng giọng rồi nhìn khắp mọi người cuối cùng là nhìn ông Trần trước khi nói như chứng minh cho Ông Trần biết mọi người ở đây ai cũng muốn biết rõ hơn về vần đề anh ta sắp nói:
-Thưa Chủ Tịch, chúng tôi đang thắc mắc tại sao Gia Huy mua lại công ty Đường Minh mà không mở cuộc họp thông báo cho các cổ đông cũng như chưa ai nghe nói tới quyết định sát nhập công ty Đường Minh vào tập đoàn của ta?
-Tại Sao Gia Huy nó phải sát nhập công ty Đường Minh vào tâp đoàn chúng ta?
Chủ Tịch Trần tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn khắp lượt mọi người ngồi đó, Quốc Minh càng ngạc nhiên hơn
-Ý chủ Tịch là….???
-Vậy chủ tịch không biết chuyện cậu Gia hUY mua lại Công ty Đường Minh rồi giấu nhẹm không sát nhập vào tập đoàn sao? –Một người tròn mắt nhìn ông Trần
-Sao lại không? Tôi bảo nó mua lại mà!
Tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao:
-Vậy là sao? Chủ Tịch Biết mà không nói gì?
-Không chủ tịch bảo Gia Huy làm vậy ….
….
Quốc Minh cau mày
-Chủ Tịch giải thích rõ hơn được chứ?
Ông Trần từ tốn:
-Như mọi người đã biết, ông Đường Minh là bạn thân của tôi, chúng tôi đã hứa hôn với nhau, trong lúc làm ăn thua lỗ ông Đường và gia đình gặp tai nạn đã qua đời chỉ còn lại con gái là Đường Du.
-Vậy thì sao? –quốc Minh nóng ruột.
-Thì vì hôn ước bấy lâu xem như Đường Du cũng là con dâu tôi, sắp tới Gia Huy và Đường Du đính hôn nên tôi và Gia Huy đã mua lại và vực dậy công ty của cha Đường Du, đây là món quà nhân dịp lễ đính hôn gia đình tôi muốn tặng con bé.
-À, ra là vậy…..
-Mua lại để tặng à?
Vài tiếng thì thầm sau lời giải thích của Chủ Tịch Trần. Đương nhiên Quốc Minh không chịu thua
-Vậy sao trên giấy tờ người đứng tên lại là Gia Huy? Trong hợp đồng Gia Huy lại ký tên dưới danh nghĩa là người của tập đoàn The Rose?
Ông Trần khẽ nhíu mày nhìn Quốc Minh:
-Không biết từ đâu cậu nhìn thấy giấy tờ đó nhưng theo những gì tôi biết thì hình như cậu đang nhầm lẫn điều gì đó?
-Là chính xác thưa chủ tịch, các chủ nợ của công Ty Đường Minh đã nói như vậy
Ông Trần nhìn sang Mạnh Khang
-Đây là bản gốc hợp đồng chuyển quyền sở hữu Công Ty Đường Minh sang cho Voi….à cho cô Đường. Mua và sở hữu đều đứng tên cô Đường Du chứ không phải cậu Gia Huy.
Mọi người to mò chuyền tay nhau xem , tới chỗ Quốc Minh anh ta nhìn đăm đăm vào tờ giấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu
-KHÔNG thể nào?
-Mọi người còn gì thắc mắc nữa không?
Ông Trần lên tiếng ánh mắt nhìn thẳng phía Quốc Minh. Quốc Minh mỉm cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc
-Còn một vấn Đề nữa thưa chủ tịch, về số cổ phần, hiện tại nhiều cổ đông đã bán lại số cổ phần đó cho tôi, nên có lẽ nên công bố lại ai mới là người nắm trong tay nhiều cồ phần nhất, từ đó sắp xếp lại ban quản trị công ty!
-Thưa chủ tịch, trước đó tôi nghĩ mọi người nên xem một thứ
Mạnh Khang lấy trong túi quần ra một USB rồi cắm vào laptop mở chiếu trên màn hình chính. Khi đoạn phim được chiếu lên, căn phòng xôn xao hơn hẳn, xen vào những lời bàn tán là những cặp mắt hốt hoảng.
Quốc Minh không cử động được, ngồi im như tượng mắt mở to vẻ mặt ngạc nhiên cực độ, miệng lẩm bẩm.
-Không…không thể nào….
*BUỔI SÁNG:
Ánh nắng ban mai buổi sớm vẫn rạng rỡ như mọi ngày, tiếng chim hót rộn rã, đâu đó ngoài cửa sổ những bông hoa đua nhau khoe những sắc màu rực rỡ của mình, trên cành lá, những giọt sương mai ít ỏi còn sót lại trên những chiếc lá non.
Tấm rèm trắng bên cửa sổ phất phơ trong làn gió nhẹ, nó nằm đó, khẽ chớp đôi mi, nó thấy một màu trắng thanh khiết bao trùm không gian xung quanh, khung cảnh quen thuộc của phòng bệnh viện.
Những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay như một đoạn băng chiếu chậm chạy qua trí nhớ nó, đầu đau âm ỉ, nó có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài, có những điều từ sâu trong ký ức như muốn quay về với nó, trong cơn mộng mị nó gần như nhớ ra một điều gì đó rất quan trọng nhưng gần nhớ ra thì lại quên mất.
-Con tỉnh rồi à?
Một giọng trầm ấm sát bên giường làm nó giật mình, khẽ quay sang nó ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, hay nói đúng hơn là nó cũng không biết có quen người này hay không
-Bác…là?
-Có vẻ con vẫn chưa nhớ ra chuyện gì hả?
Người đàn ông nhìn nó cười , nét mặt tuy nghiêm nghị nhưng sau trong mắt có một cái gì đó rất dịu dàng, giống như…giống như hắn vậy. Chợt nhớ ra nó giật bắn mình bật dậy khỏi giường nét mặt hoang mang
-Gia Huy? Gia Huy đâu? Mau cứu anh ấy đi, ngôi nhà sắp sập mất….mau…
Nó hốt hoảng lay lay người đàn ông mong nhận được sự giúp đỡ rồi nó nóng lòng lao nhanh ra phía cửa, vửa mở cửa nó va vào một bóng người đang định mở cửa bước vào
-Voi con? Em tỉnh rồi ha?
Mạnh Khang nhìn nó tươi cười.
-Mạnh Khang, Gia Huy sao rồi? có ai cứu anh ấy không? Anh ấy đang ở đâu vậy? Mạnh Khang…không được, em phải đi tìm gia Huy….
-Voi con…em đừng vậy mà
Mạnh Khang kéo nó lại dìu nó vào giường mặc dù nó không chịu, cứ cố vùng ra khỏi cửa để đi tìm hắn, Mạnh Khang phải lớn tiếng mới trấn tĩnh được nó
-VOI CON, EM BÌNH TĨNH ĐI ANH MỚI NÓI ĐƯỢC CHỨ
Nó thở hồng hộc , hướng ánh mắt về phía Mạnh Khang nét mặt lo lắng gần như muốn khóc, Mạnh Khang ngồi xuống đối diện nó, 2 tay giữ 2 vai giúp nó dựa vào thành giường
-Gia Huy câu ta……
Nó nhổm người lên căng thẳng chờ câu trả lởi của Mạnh Khang….
-Gia Huy sao?
-hì hì, không sao, chỉ là hít nhiều khói quá nên giờ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ở phòng kế bên đó, anh vừa ở đó sang thăm em nè
Mạnh Khang mặt mày hớn hở thông báo tin vui cho nó, nó nhẹ nhõm thở ra rồi như nghĩ ra điều gì nó chạy xuống giường lao về phía cửa
-EM đi đâu vậy?
Mạnh Khang níu tay nó lại
-Em muốn tham Gia Huy..
-Cháu nói chuyện với bác một chút được chứ?
Lúc này nó mới nhớ ra sự có mặt của người đàn ông lạ mặt, quay lại nó nhìn người đàn ông một lần nữa rồi quay sang Mạnh Khang ánh mắt như muốn hỏi “đây là ai”
Mạnh Khang hiểu ý, một lần nữa kéo nó ngồi xuống giường
-Voi con , chắc em không nhớ người này hả?
-………gật gật
-Đây là cha của Gia Huy đó Voi con.
Nó tròn mắt sau lời giới thiệu của Mạnh Khang
-Cha…chào ..cháu chào bác!
Ông Trần nhìn vẻ lúng túng lắp bắp của nó mỉm cười.
-chắc cháu không nhớ bác đâu, bây giờ bác tự giới thiệu lại, bác là cha của Gia Huy
-Cha chồng tương lai của em đó –Mạnh Khang thêm vào
-Sao? Cha..cha chồng? Nhưng..nhưng….
-Sao vậy cháu?
Ông Trần tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Mạnh Khang rồi nhìn sang nó mắt cũng đang tròn xoe
-Sao vậy? Mạnh Khang và Gia hUy không nói gì với cháu sao?
-Chuyện này…..
Nó đang lắp bắp thì Mạnh Khang đỡ lời cho nó
-Có mà, chúng cháu có nói rồi, Voi con cũng đồng ý cuộc hôn ước rồi bác à.
-Ha ha, tốt, tốt lắm.
Mặt ông Trần dãn ra, nhìn nó ông TRần mỉm cười
-Nếu vậy thì không có gì đáng lo ngại nữa, cháu cứ dưỡng sức đi, Gia Huy cũng vậy, còn lễ đính hôn một tuần sau cứ để Bác
-CÁI GÌ????.........LỄ…LỄ ĐÍNH HÔN???
-Ừ, cháu đừng lo , bác sẽ cho người chuẩn bị thiệt chu đáo không để cháu thiệt thòi đâu. Bây giờ cháu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.
-Đúng đó Voi con.
Ông Trần và Mạnh Khang nhìn nó với ánh mắt hào hứng, còn nó thì hông hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong đầu câu hỏi to tướng cứ lượn lờ:
-“VẬY LÀ SAO? HÔN ƯỚC NÀY LÀ THẬT HAY GIẢ ĐÂY?????”


Chap 49:

-Nè Voi con em làm gì cứ ngẩn ngơ mãi vậy?
Ông Trần về rồi mà nét mặt nó vẫn không thay đổi. mọi việc quả thật vô cùng khó hiểu đối với nó. Nó quay sang Mạnh Khang
-Mọi chuyện là sao ?
Mạnh Khang nhìn nó nhún vai:
-Là vậy chứ sao!
-Nhưng tại sao…tại sao hôm trước….vậy hôn ước là thật sao?
Mạnh Khang nhìn nó chuyển sang vẻ mặt trách móc:f
-Chứ em nghĩ bọn anh xí gạt em hở? Mà ai nói với em rằng hôn ước là giả vậy?
Nó không trả lời, tất nhiên người nói cho nó tất cả nhũng điều đó không ai khác chính là Đại Ảnh, trong đầu nó bỗng lóe lên 1 chút hy vọng:
-Vậy là Gia Huy không lừa em? Vậy chuyện ba mẹ em….
Mạnh Khang ngần ngại tránh nhìn ánh mắt long lanh của nó, giọng nói có phần nhỏ hơn:
-Không, chuyện ba mẹ em cũng là … thật!
-Ờ….Vậy sao! –Khuôn mặt nó dần chuyển sang có phần hơi thất vọng rồi nhanh chóng nó đặt ra một câu hỏi khác cho Mạnh Khang
-Đúng là hôn ước có thật sao? Tại sao hôm đó….
-hơi..i…i… không nhớ sao? Hôm đó em mất bình tĩnh nên không chịu nghe ai giải thích thì làm sao bọn anh nói gì được nữa. HÔm sau Gia Huy tới đón em về nhưng em đi mất rồi.
Bây giờ nó mới nghĩ lại, quả thật lúc đó hắn đã muốn giải thích cho nó nhiều lần nhưng lần nào cũng đều bị nó từ chối thẳng thừng, cũng không thể trách nó được, bỗng nhiên phát hiện ra bản thân chẳng còn ai trên cõi đời này mà người giấu nó điều đó bấy lâu lại là người nó tin tưởng nhất, thì làm sao mà không bị đả kích, làm sao còn bình tĩnh , còn tâm trạng nghe giải thích nữa. Nó dựa lưng vào thành giường thở ra có phần mệt mỏi.
-Em sao vậy? không đi thăm Gia Huy nữa sao? –Mạnh Khang tò mò nhìn nó
-Chắc để sau , bây giờ cứ để anh ấy nghỉ ngơi đã. Hai ngày qua dài quá….
Nó ủ rũ định ngả lưng xuống giường thì bỗng giật mình , nhổm dậy nó hỏi Mạnh Khang:
-À, còn Đại Ánh….à không…Đại ẢNh thì sao? Cô ta đâu rồi?
-À, cô ta cũng không sao , không có gì nghiêm trọng, nhưng tỉnh lại trước em và trốn đi đâu mất rồi không ai thấy hết.
Nó thở ra nhẹ nhõm, dù sao nó cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với Đại ẢNh. Nó nhìn Mạnh Khang không khỏi thắc mắc:
-Vậy chuyện lúc đó như thế nào? Sau khi Khải Tuấn đưa em ra thì lại vào cứu Gia Huy Và Đại ẢNh hà anh?
-Ờ..cái đó….
Cạch****
Mạnh Khang chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bệnh bật mở từ bên ngoài, không ai khác là Khải Tuấn vào thăm nó, thấy vậy Mạnh Khang đứng dậy gật đầu chào Khải Tuấn rồi nhìn nó mỉm cười không quên một cái nháy mắt:
-Khải Tuấn đến rồi, có lẽ để cậu ấy kể lại cho em nghe thì hay hơn.Thôi anh sang xem Gia Huy tỉnh chưa nhé!
-Vâng! À Mạnh Khang…..ờ…có gì thì báo em biết với nha!
-Ok Voi con!...
Mạnh Khang đi ra rồi cẩn thận đóng cửa phòng bệnh. Để nó và Khải Tuấn ở trong.
Khải Tuấn nhìn nó dịu dàng như mọi ngày:
-Em khỏe hơn chưa? Anh có mua nhiều cam cho em lắm nè.
-Vâng, cám ơn anh.
Khải Tuấn ngồi gọt cam cho nó, nó nhìn mãi mới mở lời:
-Anh kể …kể cho em nghe chuyện lúc ở ngôi nhà đi, sao anh cứu được họ vậy?
-Vỉ…anh là siêu nhân mà!-Khải Tuấn mỉm cười nét mặt nửa thật nửa đùa làm nó tròn mắt
-Sa..o ….sao?
-Ha ha anh đùa em thôi, thật ra anh chỉ cứu được em chứ không cứu Đại Ảnh và Gia Huy vì lúc đó lửa to lắm anh không vào được.
-Sao? không phải anh cứu thì là ai?
Nó tròn mắt nhìn Khải Tuấn, trong khi Khải Tuấn thì vẫn tập trung vào quả cam, nhưng không quên trả lời cho nó
-Là người của Ông Trần, cha của Gia Huy đó.
-Sao? Sao bác ấy lại biết Gia Huy đang ở đó và sắp bị….???
Nó càng ngạc nhiên cực độ trước sự ứng cứu quá kịp lúc của Ông Trần.
-Anh nghe Mạnh Khang nói lúc em bỏ nhà đi thì cũng là Lúc Quốc Minh lợi dụng cơ hội muốn đối phó Gia Huy, thấy vậy Mạnh Khang đã liên lạc kêu ông Trần về đây….
Đưa cho nó miếng cam Khải Tuấn nói tiếp:
-Lúc em và Gia Huy bị Đại Ảnh nhốt trong căn nhà cũng là lúc ông Trần về tới sân bay. Nghe Mạnh Khang kể lại tình hình ông Trần rất muốn tới đây nhưng phải về công ty giúp Mạnh Khang đối phó Quốc Minh trước nên đã cho 2 vệ sĩ thân tín nhất gấp rút tới đó cứu em và Gia hUy. Lúc anh vừa đưa em ra thì bọn họ ập tới xông vào cứu Gia Huy và Đại Ảnh.
-Ôi…thật là may quá- nó thở ra kèm theo nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày nay. Khải Tuấn thôi gọt cam nhìn nó:
-Ừ, rất may vì họ vừa ra là ngôi nhà sập ngay sau đó.
-Nguy hiểm quá vậy, may mà không ai bị gì cả. Khải Tuấn em phải cám ơn anh, nếu không có anh thì…..
-Tiểu Du….
Nó đang cười nói thì Khải Tuấn kêu tên nó vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn , nó lo lắng hỏi?
-Sao vậy anh?
-Tiểu Du à, bây giờ em đã biết tất cả về gia đình em, biết Gia Huy giấu em suốt thời gian qua , chỉ có điều em chưa hồi phục trí nhớ mà thôi, nhưng điều đó bây giờ có lẽ cũng không còn cần lắm nên….
Khải Tuấn có vẹ ấp úng như biết rằng điều mình nói ra có lẽ khó được nó chấp nhận, còn nó, thấy vẻ ấp úng của Khải Tuấn càng thấy lo lắng hơn, nhìn sâu hơn vào đôi mắt dịu dàng giờ đã pha chút do dự của Khải Tuấn
-Sao? Nên….sao ? –nó hỏi
-Nên nếu em còn giận hoặc không thể tha thứ cho Gia Huy thì hãy về thành phố K cùng anh đi , anh sẽ từ từ kể cho em nghe những chuyện trước đây, sẽ dẫn am đi gặp lại các bạn cũ biết đâu em sẽ nhớ ra thì sao!
Nó không biết nên vui hay nên buồn vì lời đề nghị của Khải Tuấn, nhưng trong lòng có cái gì đó như là không nỡ rời xa nới này …rời xa hắn…. vậy
Nếu Khải Tuấn nói với nó chuyện này cách đây 1 ngày nó chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự nhưng giờ đây….thật khó nghĩ cho nó. Khải Tuấn thấy nó im lặng vẻ mặt suy tư thì trong lòng có phần thất vọng nhưng vẫn hỏi nó:
-Tiểu Du? Được không em? Chúng ta về thành phố K nhé!
-Em ….nhưng mà chuyện hôn ước là thật mà anh….em…khi nãy em đã nghe bác Trần nói rồi Mạnh Khang cũng nói vậy mà….nên…
Nó lấp liếm nhìn Khải Tuấn ấp úng., Khải Tuấn vẫn không bỏ cuộc
-Anh không nói chuyện hôn ước, không phải em rất giận chuyện Gia Huy giấu em về gia đình em suốt thời gian qua sao? em đã tha thứ cho cậu ta rồi hả? Nếu chưa thể tha thứ hay cần thời gian suy nghĩ cứ đi với anh , anh hứa sẽ không bắt em ở thành phố K luôn đâu, khi nào em muốn về đây anh sẽ….đưa em về.
Nhìn gương mặt thành khẩn của Khải Tuấn quả thật không ai nỡ từ chối. nó không thể tự dối bản thân được nữa, nó giận hắn, ghét hắn, trách móc hắn vể việc đã giấu giếm nó suốt thời gian qua nó choàng tay ôm Khải Tuấn:
-Khải Tuấn cám ơn anh rất nhiều….
Phía ngoài phòng một dáng người quen thuộc dựa lưng vào tường, khuôn mặt có phần buồn bã được giấu kỷ dưới ánh mắt nghiêm nghị cũng quay mặt bước về phía trước. dọc hành lang nhiều người chú ý tới hắn nhưng không ai thấy được trái tim hắn đang co bóp mạnh hơn , gấp gáp hơn, hắn đang bắt con tim làm theo lời lý trí khi quay người bước đi, nhường lại nó cho người con trai khác.
Cạch***
Đóng cửa xe hắn không nói gì, Mạnh Khang vỗ nhẹ vai thằng bạn
-Sao vậy? CẬu nói muốn đưa Voi con cùng về mà.
-Không cần nữa. Cô ấy sẽ không về ….cô ấy về thành phố K củng Khải Tuấn
-SAO? CHUYỆN GÌ NỮA VẬY?
Mạnh Khang tròn mắt há to mồm tỏ sự ngạc nhiên cực độ. Hắn không nhìn Mạnh Khang nữa mà nhìn ra ngoài cửa xe dù vẫn nói chuyện với Mạnh Khang
-Chuyện công ty ổn chứ? Quốc Minh sao rồi?
-À, cậu yên tâm, chủ tịch về đúng lúc nên mọi việc đều ổn. Riêng USB cậu đưa cho tôi quả thật mới làm Quốc Minh không kịp trở tay, sao cậu có được những đoạn phim Quốc Minh dùng vũ lực bắt người ta sang lại cổ phần cho hắn với giá rẻ vậy?
-Thời buổi này để mua một tên “gián điệp” cũng đâu có khó.
Mạnh Khang nhìn hắn vẻ khâm phục
-CẬu giỏi thật!
-Vậy giờ hắn đang ăn cơm tối trong tù hả?
Mạnh Khang tụt hẳn vẻ hào hứng giọng ỉu xìu
-Không, lúc cảnh sát tới cậu ta nhanh chân chạy mất. GIờ chắc đang trốn đâu đó, chỉ tội cho cha cậu ta bệnh tật như vậy giao mọi việc cho con quản lý nhưng giờ lại thành ra thế này nên đang đi cầu cạnh khắp nơi
Hắn không đáp, hỏi thì hỏi vậy thôi chứ bây giờ hắn không còn tâm trạng đâu mà quan tâm việc công ty hay Quốc Minh hoặc Đại ẢNh nửa, trong đầu hắn chỉ tràn ngập những suy nghĩ về nó những kỷ niệm trong suốt thời gian qua để rồi lồng ngực lại nhói lên liên hồi.
Mạnh Khang hiểu ý không nói gì nữa, chiếc xe lao nhanh trên con đường quen thuộc.
Tiễn Khải Tuấn về rồi nó cũng thay nhanh bộ đồ bệnh viện ra, lấy bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ trong tủ mặc vào rồi ra khỏi phòng, nó muốn gặp hắn.
Cạch****
Nó hơi ngạc nhiên khi trong phòng không có ai. Trên giường gối chăn được sắp xếp ngăn nắp .
-Em tìm ai? –Một nữ y tá hỏi nó
-À…người..Gia Huy nằm ở đây….
-À cậu nhóc đó hả? đã đi về lúc nãy rồi em không biết sao?
-Ờ…vâng, cám ơn!
Nó bước dọc hành lang bệnh viện trong lòng thắc mắc. nó không hiểu sao hắn lại xuất viện trước mà không sang thăm nó, cũng không nói gì với nó, hắn chưa bao giờ như vậy, nó thấy thật khó hiểu
-Cô muốn đi đâu không?
Ra khỏi cổng bệnh viện một chiếc taxi chạy tới phía nó khi thấy nó chần chừ trước cổng.
-Ơ…Tôi….tôi không đi
Chiếc xe lao thẳng bỏ lại mình nó đứng đó. Không có Ba lô ở đây, nó đưa tay xuống váy móc túi thấy cũng không còn bao nhiêu tiền, đi taxi nhất định không đủ trả. nó quyết định ….đi xe bus
15 phút sau nó đã an vị trên xe bus, không biết lúc trước thế nào nhưng từ khi mất trí nó ít khi đi đâu một mình mà không có hắn hay ít nhất là 1 người đi cùng và nhất là hắn chưa từng để nó đi xe bus. Nó không rành đường nên chỉ xuống những nơi nó thấy quen mà thôi, trong số đó bờ hồ là nơi không thể thiếu
Ngồi trên ghế nhìn những vệt nắng lấp lánh dưới mặt hồ nó thấy lòng thanh thản và yên bình hơn. Vẫn là khung cảnh này, cơn gió này đang mơn man làn tóc nó nhưng chí thiếu duy nhất 1 điều đó là hắn. Nó bỗng dưng nhớ hắn kinh khủng, nỗi nhớ lấn át cả sự giận dỗi, không chần chừ nó chạy nhanh ra trạm xe bus đón xe về….nhà
Ở nhà, hắn chán nản nằm dài ra giường, đầu óc miên man nghĩ về nó, hắn cố kìm nén mọi cảm xúc , hạn chế mọi suy nghĩ về nó nhưng vô ích, dường như khi người ta cố quên một điều gì đó thì nó cứ như bóng bám lấy hình cứ đeo bám dai dẳng trong trí óc.
-Khốn kiếp….
RẦM….M..M..
Như đã lên tới đỉnh điểm của sự chịu đựng, hắn bật dậy ném mạnh cái ghế gần đó vào góc phòng, tiếp sau đó là những âm thanh loảng xoảng của đồ thủy tinh vỡ, hắn vơ lấy những thứ trong phòng đập vỡ tan tành.
-Cộc..cộc…Gia hUy cậu sao vậy?
Mạnh Khang cùng đám người giúp việc đứng ngoài , Mạnh Khang gõ cửa nhưng không dám vào vì quá hiểu tính hắn, nếu lúc này Mạnh Khang vào nhất định 2 sẽ đành nhau. Người giúp việc vào quản gia Lâm vừa lo lắng vừa sợ hãi chờ đợi tiếng trả lời của hắn
RẦM…M…M…
Câu trả lời là một tiếng động lớn do cái ghế va đập vào cửa phòng làm mọi người bên ngoài giật bắn mình
-Mọi người đi làm việc đi. –Mạnh Khang xuống nhà không quên giải tán đám người làm
Hắn đập phá cho tới khi trong phòng không còn gì nhiều để mà đập thì mới ngồi xuống nền nhà thở hồng hộc.
Mãi nó mới về được tới nhà, hơi thở gấp gáp nó chạy vào :
-Tôi về rồi
-Voi Con?
-Thiếu..Thiếu Phu nhân?
Bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên dưới phòng khách nhìn nó , nó không hiểu chuyện gì xảy ra:
-Gì vậy?
Mạnh Khang nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
-May quá, voi Con em lên phòng xem Gia HUY đi kẻo nó phát điên mất
-Sao? –Nó tròn mắt
XOẢNG…..G…G…
Để phụ họa cho câu nói của Mạnh Khang là tiếng vỡ của một vật gì đó chắc làm bằng thủy tinh. Nó lo lắng chạy thẳng lên lầu mở cửa xông vào
Bộp……p…
-BIẾN ĐI, CÚT RA CHO TÔI .I..I…I.
Cửa vừa bật mở hắn vơ ngay cái gối trên giường ném thật mạnh về phía cửa mà không ngờ người mở cửa là nó
-Á…á…
Nó la lên rồi hét to
-ANH ĐIÊN RỒI HẢ?
-Sao? Em làm gì ở đây?
Hắn nhìn nó vô cùng bất ngờ….


Chap 50:

Hắn ngạc nhiên có một thì nó bất ngờ tới mười khi nhìn căn phòng bừa bộn mảnh vỡ và tất cả như vừa có một cơn bão vừa ập tới cuốn phăng mọi thứ khỏi vị trí cũ vậy. Nó mắt chữ A mồm chữ 0 đảo mắt khắp phòng, cuối cùng đảo mắt tới đúng vị trí hắn ngồi, mắt nó chuyển từ chữ A sang thành hình viên đạn:
-Anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?????
Hắn nhìn nó, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước sự có mặt của nó. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì hắn tỏ ra ương bướng , bộ mặt như trẻ con đang giận dỗi:
-Kệ anh, em đi đi.
Hắn đứng dậy quay mặt ra phía cửa sổ tránh nhìn ánh mắt nó , nó như tức điên trước thái độ cứng đầu của hắn, nghĩ thầm:
-“Cái tên này….người giận là mình mới phải chứ…”
Nó tức tối nhặt cái gối khi nãy thẳng tay ném vào đầu hắn
BỘP… P…P…P…
Hắn không phản ứng nó hét ra lửa:
-NÈ TÊN ĐÁNG GHÉT KIA ANH UỐNG NHẦM THUỐC HẢ????
-………..
Mặc cho nó hét lên phía sau hắn cũng vẫn không có chút phản ứng, bực mình nó nhào tới phóng lên lưng hắn 2 tay vò đầu bức tóc đối phương cho hả giận, lúc này hắn đau quá không thể làm mặt lạnh được nữa:
-Á..á…em làm cái gì vậy? bỏ ra ngay….nghe không?
-Không…g..g…g… EM PHẢI NHỔ HẾT TÓC ANH CHO BỎ GHÉT…CHẾT NÈ…NÈ…NÉM GỐI VÀO EM NÈ…E….
Sau mỗi chữ “Nè” nó lại bấu lấy đầu bóp lấy cổ hắn mà lay qua lay lại, hắn đau muốn nổ cái đầu hét lên inh ỏi:
-BỎ RA….NGHE KHÔNG?....EM CHẾT CHẮC RỒI CHÂN VOI!
Hắn lấy hết sức mạnh vật nó xuống giường khóa chặt 2 tay đang vùng vẫy lung tung của nó
-Nằm im cho anh ngay, hôm nay em quá gan rồi!
-Á….Bỏ ra, thả em ra …. Anh là đồ xấu xa…..
Hắn nhíu mày:
-CÁI GÌ? DÁM NÓI NỮA?
Hắn dùng một tay khóa tay nó lại, tay kia béo lấy cái má xinh xắn của nó mà kéo ra kéo vào, làm nó đau chảy nước mắt, nó sợ nhất là khi hắn dùng cực hình “béo má” này, dù trong lòng không phục nhưng nó cũng xuống nước năn nỉ:
-Á….hu hu đau quá, làm ơn thả em ra đi mà…huhuhu…
-Đừng hòng…anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ haha
Hắn như quên hết mọi chuyện, chú tâm vào công cuộc hành hạ nó không biết chán. ÁNh mắt đắc thắng …hắn thấy hài lòng trong dạ…
Mạnh Khang cùng đám người làm đang ở phòng khách dỏng tai lên lầu cố nghe xem chuyện gì đang diễn ra trên đó và quan trọng hơn họ muốn biết ai là người thắng cuộc thì một giọng nghiêm nghị cắt ngang sự tập trung của họ:
-Chuyện gì vậy?
-HẢ…..Ông…Ông Chủ….-Quản gia Lâm ấp úng
-Chuyện gì vậy mọi người?
Xen vào giọng của ông Trần còn có Bảo Như, Bảo Như cùng ông Trần vừa về thì thấy cảnh tượng kỳ lạ này
-DẠ…dạ….
BỌn người hầu ấp úng không dám trả lời , Ông Trần khó chịu chay mày tự động đi thẳng lên lầu, và dĩ nhiên phía sau cả đám người cũng rồng rắn đi theo
-Á..Á…Á… Đau quá Gia Huy huhuhu
-Cho CHừa nè….
Hắn đang rất phấn khích trước trò hành hạ khủng khiếp của mình thì bị …”khựng lại”
-Gia Huy….Con đang làm cái gì vậy?
-Hả?...
Quay sang hắn thấy ông Trần đang nghiêm nghị đứng ngoài nhìn vào , ông Trần nhìn hắn đang….hành hung nó rồi đảo mắt nhìn khắp căn phòng bừa bộn. Nó biết mình đã gặp được…quý nhân nên tỏ vẻ thẹ thảm:
-Bác ơi…..hức…hức!!!!
Nó gọi cha chồng một cách thắm thiết không quên ánh mắt mè nheo đáng yêu của mình làm ông Trần …động lòng nghiêm giọng ra lệnh cho hắn:
-Con nghĩ mình đang làm gì hả?? Bỏ vợ con ra ngay.
Hắn nhìn sang nó vẻ “bất mãn”:
-Nè, bộ mặt gì vậy hả?
-Gia Huy! –ông Trần chau mày nghiêm giọng nhìn hắn
Thấy mình hôm nay “yếu thế” hắn không nói nữa. Ông Trần có vẻ hài lòng trước sự ngoan ngoãn hiếm thấy nơi thằng con trai.
Phía sau lưng Mạnh Khang cười đắc ý nhìn đám người hầu trong nhà:
-Ha ha thấy chưa, Voi Con thua rồi , chung tiền chung tiền đi…
-Hơi…thật xui quá, sao hôm nay thiếu phu nhân “hiền” quá –Vừa móc tiền đám người hầu vừa thở dài.
-CÁc người làm gì vậy? –Ông trần….”hết hồn” trước tình trạng này, có vẻ thời gian ông đi mọi thứ trong nhà đã có phần thay đổi nhưng theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực thì chưa biết.
-Hai con đi theo ta, còn các người dọn dẹp chỗ này đi.
Ánh mắt đầy tính “đe dọa” của ông Trần phát huy tác dụng ngay lập tức. nó thì mừng phải biết nhanh chân chạy theo vị cứu tinh của mình, hắn cũng hậm hực đi phía sau.
Vào phòng làm việc ông Trần ngồi uy nghiêm nơi bàn giấy nhìn “đôi trẻ” với ánh mắt ân cần hơn:
-Hai con ngồi đi!
Đợi nó và hắn ngồi xuống ghế đối diện ông TRần mới bắt đầu nói:
-Về lễ đính hôn của các con ta đã chuẩn bị xong xuôi, cuối tuần này sẽ tổ chức luôn.
-HẢ???CUỐI TUẦN NÀY???-Nó tròn mắt nhấn mạnh từng chữ
-Ừ, nhanh nhất rồi, các con muốn nhanh nữa thì hơi khó vì còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm
Ông Trần mỉm cười khi hiểu lầm vẻ mặt “thảng thốt” của nó. Nó muốn phân minh:
-Không…không…ý..là….
-Chúng con sẽ không đính hôn thưa cha!
Không đợi nó giải thích hắn đã lên tiếng , nó hoàn toàn bất ngờ và “bất động” trước “phát ngôn” của hắn, Ông Trần đanh mặt nhìn hắn;
-Con có biết mình đang nói gì không?, đây không phải là trò chơi mà là lời hứa, là hôn ước giữa 2 gia đình
-Đó là lời hứa giữa người lớn với nhau không liên quan con
Rầm…m..m
-GIA HUY
Ông trần bực tức đập tay xuống bàn, nó ngồi đó mà giật bắn mình riêng hắn vẫn giữ vẻ cứng đầu
-Nếu không còn gì nũa thì thôi , con đi đây.
-LỄ ĐÍNH HÔN VẪN SẼ DIỄN RA NHƯ DỰ ĐỊNH , ĐỪNG CỐ CÃI LỜI TA.
Ông Trần bực tức nói với theo, nó sợ quá cũng cúi đầu chào lia lịa rồi chạy theo hắn ra khỏi phòng
-Nè, nè Gia Huy….
Nó đuổi theo nhưng bước chân hắn gấp gáp phía trước không hề quay lại nhìn nó
Chạy nhanh hơn nó níu được tay hắn:
-Gia Huy, anh sao vậy? Cha anh đang giâ…..
Huỵch…..h..h..
Hắn không đợi nó nói hết hất mạnh tay , nó giật mình lùi lại một bước, ánh mắt ngỡ ngàng , hắn không quay mặt lại, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng nhất :
-Sẽ không có lễ đính hôn nào cả, em muốn đi đâu làm gì cứ việc, không cần phải ở lại vì lời hứa giữa 2 gia đình
Nói xong hắn bỏ đi để mặc nó đứng nó sững người, tiếng cửa phòng vang vọng dọc hành lang. sau vài phút đứng sững tại chỗ nó lững thững quay về phòng.
NHÀ HẢI YẾN:
Khải Tuấn đang đứng trong sân nhà hải Yến, nét mặt bình thản nhưng kém tươi.
-Anh sao vậy Khải Tuấn?
Khải Tuấn nhìn Hải Yến dịu dàng:
-Anh tới tạm biệt em, ngày mai anh về nhà rồi!
Nghe tới đây Hải Yến thấy như lồng ngực nhói lên, tim cô thấp thỏm như sắp mất đi một thứ quan trọng:
-Sao? sao…sao anh đi sớm vậy? chưa hết năm học mà?
-Ừ, anh đi cũng lâu rồi nên giờ tới lúc phải về nhà rồi. Với lại….ở đây không còn chuyện của anh nữa.
-Anh nói vậy là ….
Hải Yến chưa nói hết câu Khải Tuấn đã cắt ngang, vỗ nhẹ lên vai Hải Yến Khải Tuấn mỉm cười, nụ cười dịu dàng ấm áp quen thuộc:
-Anh cám ơn em rất nhiều, thời gian qua may mà có em đó hải Yến.
Khải Tuấn mới nói tới đó mà mắt Hải Yến đã cay xè, Hải Yến ít khi khóc, nhất là trước mặt người khác nhưng giờ đây cô không biết làm sao ngoài việc nhìn Khải Tuấn , những gì trong lòng như ứ nghẹn nơi cổ họng không thể thoát ra thành lời.
-Thôi, anh về nhé.Tạm biệt em!
Vẫn nụ cười đó Khải Tuấn dợm bước đi, Hải Yến đứng như chôn chân tại chỗ, cô muốn chạy theo, muốn níu Khải Tuấn lại nhưng dường như một sức mạnh vô hình nào đã ngan cản , lồng ngực ức nghẹn nước mắt trào ra khóe mi.


Chap 51:
Còn hai ngày nữa là tới lễ đính hôn rồi mà thái độ của hắn đối với nó, với buổi tiệc cũng chẳng có gì thay đổi. Nó không hiểu tại sao cũng không có cơ hội nói chuyện với hắn để tìm nguyên nhân. Hắn đi từ sáng đến tối mới về , không ai biết hắn đi đâu , ngay cả Mạnh Khang.
Nó nằm trong phòng buổn bã với bao nhiêu thắc mắc trong đầu. Đang thẩn thờ nó nghe tiếng cãi nhau ở “phòng đối diện” vọng ra, tò mò nó mở cửa áp tai vào cửa phòng hắn:
-Con không được cãi lời ta, nhất định con phải đính hôn với Tiểu Du! –Giọng ông Trần gần như mất kiên nhẫn
-Con đã nói rồi, nếu cha không hủy buổi đính hôn thì hôm đó người mất mặt không phải là con đâu
-Cái gì? –Ông Trần bất ngờ nhìn thằng con cứng đầu, ông có phần dịu giọng?
-Tại sao vậy? lúc trước con thích con bé lắm mà? Thời gian gần đây nghe Mạnh Khang nói các con cũng rất gắn bó vậy thì tại sao không chịu đính hôn?
Hắn tránh ánh mắt của ông Trần, tay đút túi quần nhìn ra cửa sổ giọng bất cần
-Lúc trước khác bây giờ khác, bây giờ con không thích nữa. Đừng làm khó cô ấy nữa, để cô ấy đi đi, đừng lấy hôn ước ràng buộc cô ấy cũng như ép buộc con.
Ông Trần bực tức không nói gì mở cửa bước ra
-ỐI….-nó giật mình
-Tiểu Du, cháu làm gì ngoài này?
-Dạ……cháu..cháu…
Không đợi nó nói hết ông Trần nhìn cả nó và hắn nghiêm nghị:
-lễ đính hôn vẫn sẽ được tiến hành theo dự định, không được cãi ta…cả hai đứa!
Nói rồi ông Trần bỏ đi, để lại nó và hắn với không gian yên ắng
-Em….
-Đi đi..
Hắn không quay lại nhìn nó, câu nói của hắn khiến nó ủ rũ quay bước về phòng.
-Chị phải làm sao đây? –nó ôm con voi bằng bông “quá khổ” mà thấy cổ họng đăng đắng. hắn đã thay đổi rồi sao? không cần nó nữa sao? bao nhiêu câu hỏi cứ bay qua rồi nán lại trong trí óc, nó nhìn chiếc nhẫn trên tay bao nhiêu kỷ niệm quay về, chỉ vài tháng ngắn ngủi nhưng nó tưởng như đã bao nhiêu năm trôi qua. Có lẽ Đại ẢNh nói đúng, nó quá may mắn , nhưng vận may không thể ở lại với ai quá lâu.
Bước tới bên cửa sổ nó thấy cặp đôi quái vật đang đùa giỡn với nhau, khu vườn xinh đẹp là thiên đường cho những cuộc đuổi bắt của nó từ ngày đầu ở đây, kia là cái cây có con thỏ “chết oan” của Khải Tuấn do hắn cho người “hạ sát”.nó khẽ mỉm cười , phía cổng xe của ông Trần đang lăn bánh chạy ra khỏi nhà, nó thật sự quý người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp đó, nhưng….
-Mình phải đi thôi!
Suy nghĩ của nó bị đứt đoạn , nó muốn giữ tất cả những kỷ niệm đẹp ở đây thời gian qua , muốn vậy nó phải đi thôi vì cứ ở lại sự lạnh lùng của hắn và sự buồn bã trong trái tim nó sẽ dần lấn át những kỷ niệm đẹp đẽ. Lẳng lặng nó lấy vài bộ quần áo thường mặc xếp vào một túi nhỏ , nó quyết định đem theo những kỷ niệm ra đi.
Cạch***
Đóng cửa phòng nó đứng trước phòng hắn vài phút , muốn chào hắn nhưng lại thôi, nó sợ vẽ lạnh lùng của hắn. Nghĩ vậy nó lặng lẽ bỏ đi.
-Voi Con? –Mạnh Khang gọi nó từ phía sau
-Em đi đâu vậy?
-Ơ….em….-nó ấp úng nhìn Mạnh Khang
-Voi con…không lẽ em định bỏ đi sao?
-Em…em…chào anh…
-Nè..Voi con..
Nó chỉ kịp nói có vậy rồi bỏ chạy thiệt nhanh mặc mạnh Khang gọi với theo,tránh việc Mạnh Khang đưa thêm câu hỏi nào nữa. Chần chừ vài giây không biết lam sao cuối cùng Mạnh Khang chạy thẳng lên lầu.
Rầm…
-Gia Huy!...
-Không biết gõ cửa ha? –Hắn khó chịu.
-Giờ này còn gõ cửa gì nữa, Voi Con vừa bỏ đi rồi kìa.
-Sao?
Vừa nghe Mạnh Khang nói hắn thấy trong lòng quặn lại, một cảm giác thôi thúc lấn chiếm trái tim hắn. Nhưng nhanh chóng hắn lấy lại vẻ bất cần
-Thì sao? –Hắn nhìn Mạnh Khang
-Cái gì? Cậu còn hỏi câu đó được sao? Voi con của cậu ĐÃ BỎ ĐI đó. Có nghĩa đi luôn, không về nữa đâu.
-Kệ cô ta. Muốn đi cứ việc.
-Hả? CẬu bị sao vậy? Voi con còn chỗ nào để đi nữa chứ?-Mạnh Khang tròn mắt nhìn hắn.
-Cậu không cần lo, có Khải Tuấn lo cho cô ta rồi.
-Khải Tuấn? Sao Khải Tuấn lo được?
-Cô ta đi với Khải Tuấn thì tất nhiên cậu ta sẽ chăm sóc cho cô ta thôi.
Mạnh Khang càng mở to mắt, miệng há hốc vì mức độ cập nhật thông tin của hắn:
-Đúng là hôm nay Khải Tuấn về nhà nhưng mà là đi một mình cậu không biết sao?
-Cái gì? Sao cậu biết? – Hắn ngạc nhiên hỏi ngược lại Mạnh Khang
-Bảo Như nói chứ ai, Khải Tuấn đi Hải yến buồn lắm nên sáng giờ Bảo Như sang an ủi Hải Yến rồi.
-………………………….-Nghe Mạnh Khang nói mà hắn chết lặng không nói được lời nào nữa, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ:
-“Là hiểu lầm sao?”
NHÀ KHẢI TUẤN:
Ngồi trong xe Khải Tuấn lục lọi lại tất cả những niềm vui, nỗi buồn về nó, hình ảnh của nó khắc sâu trong tâm trí nên chính Khải Tuấn cũng không biết tới khi nào mới có thể quên nó và chấp nhận một người con gái khác.Trong đầu Khải Tuấn hiện lên hình ảnh của nó hôm ở bệnh viện và những lới nó nói lại nghe rõ mồn một
“-Anh không nói chuyện hôn ước, không phải em rất giận chuyện Gia Huy giấu em về gia đình em suốt thời gian qua sao? em đã tha thứ cho cậu ta rồi hả? Nếu chưa thể tha thứ hay cần thời gian suy nghĩ cứ đi với anh , anh hứa sẽ không bắt em ở thành phố K luôn đâu, khi nào em muốn về đây anh sẽ….đưa em về.
-Khải Tuấn cám ơn anh rất nhiều….em đã rất giận Gia Huy về việc giấu chuyện của Gia đình em nhưng em đã nghĩ kỹ rồi, em biết tại sao anh ấy làm vậy, chỉ vì muốn em được vui vẻ mà thôi….lúc ngôi nhà bốc cháy em đã biết em không thể sống thiếu Gia Huy được, em biết nói vậy với anh là quá tàn nhẫn nhưng em muốn anh hãy xóa nhòa ký ức hãy chờ đợi một tình yêu mới…
-Tiểu Du, anh….
-Khải Tuấn,Dù trong ký ức em và anh như thế nào đi nữa , dù bây giờ em có nhớ lại thì trái tim em đã thay đổi rồi, bây giờ đây chỉ có bên Gia Huy em mới cảm thấy hạnh phúc….Khải Tuấn, hãy hiểu cho em, có thể anh là quá khứ của em, nhưng em đã đánh mất quá khứ rồi, bây giờ, Gia Huy là hiện tại, là Tương lai, là tất cả những gì em chờ đợi.
-Anh hiểu rồi. VẬy anh sẽ về một mình, em nhất định phải hạnh phúc đó Tiểu Du.
-Vâng, cám ơn anh lắm….
Trước khi ra khỏi cửa Khải Tuấn quay lại nhìn nó:
-CÒn về quá khứ, mac dù anh rất thích em nhưng chúng ta …..chỉ là bạn.”
Giờ đây ngồi nhớ lại Khải Tuấn mỉm cười, chiếc xe dần lăn bánh để lại phía sau kỷ niệm về nó, hình ảnh của nó lại thành phố này.
NHÀ GIA HUY:
Sau khi nghe Manh Khang nói hắn cứ đứng đơ người, Mạnh Khang giục:
-Nè, cậu còn đứng đó làm gì muốn để Voi Con đi mất mới tìm sao…
Không đợi Mạnh Khang nói thêm hắn chạy thật nhanh ra cửa
-Vợ à, em nghĩ mình đang đi đâu đó?
Sau mười mấy phút chạy thục mạng hắn cũng đuổi kịp nó. Thấy hắn vừa thở dốc vừa hỏi nó ngạc nhiên lắm:
-Anh …anh làm gì vậy?
-Câu này anh hỏi mới đúng, em lại giận dỗi bỏ nhà đi nữa hả? còn lễ đính hôn em tính bỏ anh một mình sao?
Thấy hắn thay đổi thái độ nó nhìn hắn khó hiểu:
-Anh bị sốt hả?
-Cái…cái gì? – Hắn giật mình trước câu hỏi của nó
-Em mới sốt đó, tự nhiên xách giỏ bỏ đi là sao đây? Muốn bỏ nhà đi bụi luôn hả?
Nó chau mày nhìn hắn:
-Nhà của anh chứ đâu phải nhà em, với lại anh kêu em “ đi đi” mà. Em đi rồi anh không cần phải làm lễ đính hôn nữa.
Thấy nó giận hắn xuống nước:
-Anh…anh tại anh tưởng em đi với….Khải Tuấn!
Nó không thèm hỏi hắn quay người bước tiếp:
-Đúng, em đi với Khải Tuấn đây
Không biết làm sao hắn giật lấy giỏ xách của nó từ phía sau:
-Trả đây!
-Em đừng đi…..


Chap 52:

Nó quay lại nhìn hắn:
-Tại sao?
-Vì…em phải ở bên cạnh anh!
Nó nhếch môi trước câu nói của hắn:
-Anh thật kỳ lạ, chẳng phải anh không còn hứng thú với em? Nếu em đi anh sẽ không phải miễn cưỡng đính hôn , anh sẽ…..
Chẳng cần đợi nó nói hết câu hắn mạnh tay kéo nó vào lòng, giọng pha chút vui mừng lẫn cương nghị:
-Anh sẽ phạm phải một sai lầm có thể khiến anh hối hận suốt đời.
-Anh xem em như trò chơi hay sao mà…
Siết chặt nó trong tay thay cho ý muốn giữ nó bên cạnh hắn mãi mãi. Nó không nói được lời nào nữa, khóe mắt cay cay, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu giận hờn trôi nhẹ theo những giọt nước long lanh tựa pha lê thấm ướt ngực áo hắn. Buông nó ra hắn nâng nhẹ cằm nó lau đi những giọt nước mắt.
-Anh hôn em nhé?
Như mọi lần hắn không đợi nó trả lời đã cuối sát mặt nó, nhưng hắn không ngờ hôm nay nó quyết định trả lời hắn:
-Không!
-HẢ?????
-Không được hôn em!
-Em sao vậy? Còn giận anh sao?
Nó chần chừ mấy giây rồi đạp mạnh vào chân hắn kèm theo một câu chua lét:
-Vì em không muốn mất nụ hôn đầu tiên với một khuôn mặt đáng ghét như vậy.
-CÁI GÌ? EM MUỐN CHẾT SAO CHÂN VOI?
Nó thè lưỡi lêu lêu hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vô nhà phía sau hắn đuổi theo ráo riết:
-CHÂN VOI KIA ĐỨNG LẠI CHO ANH.
Cuối cùng ngày hắn mong đợi cũng đã đến, mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo cho tiệc đính hôn của hắn với nó. Trong chiếc váy trắng, nó toát lên vẻ đẹp thuần khiết và kiêu sa. Hắn đang định lại gần nó thì một bàn tay đặt lên vai:
-Gia Huy !Con ra chào khách với ta một lát.-Ông Trần kéo tay hắn đi mất.
Nó ngồi đó, cảm giác hồi hộp làm tim nó cứ đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực. Đang cố bình tĩnh lại thì nó thấy một dáng người rất quen đi ngang qua hành lang nhà hàng. Như phản xạ nó vội chạy theo
-Nè….đứng lại
Nó đuổi theo bóng người đó ra tới vườn sau của nhà hàng, đang đưa mắt quan sát xung quanh thì nó cảm giác một người đang đứng sau lưng mình
-Ha ha bất ngờ chưa? Tao cố tình đến chúc mừng mày nè
-Cô…cô muốn gì nữa?
-Tao muốn mày phải chết
Mắt trừng trừng Đại ẢNh rút một con dao trong giỏ ra lao nhanh về phía nó
-ĐI CHẾT ĐI
-Á…Cứu tôi với
Nó hoảng sợ bỏ chạy nhưng Đại Ảnh đã chận đường, tay lăm lăm con dao, nó càng thụt lùi cô ta càng lao tới
-Mày phải chết!
-Á….
Đại Ảnh vung cao dao đâm thẳng về phía nó. Nhưng may mắn nó chộp được tay Đại ẢNh, lúc này cả hai dằn co qua lại, Đại Ảnh nghiến răng
-Con ranh, tao sẽ bắt mày phải trả giá.
-Cô điên rồi, đừng mù quáng nữa
Đại Ảnh dùng hết sức hất nó ra đất, con dao bị văng ra xa. Đại Ánh đè lên người nó hai tay bóp chặt cổ không buông
-Tao sẽ giết mày, chết đi, chết đi
Nó cố vùng vẫy dùng tay đẩy tay Đại Ảnh đang siết chặt cổ ra nhưng vô ích. Nó bắt đầu không thở được và sức lực yếu hẳn đi.
-Tránh ra.
Đúng lúc đó Đại Ảnh bị hất ra , nó lờ mờ thấy dáng một người thanh niên
-Quốc Minh, đáng lẽ giờ này anh đang ăn cơm tù chứ -Đại Ảnh nhìn Quốc Minh châm chọc
-Con khốn, việc Gia Huy mua công ty Đường Minh chính cô đã đưa hồ sơ giả cho tôi.
-Ha ha ha ai bảo anh quá ngu ngo….
Bốp….
-NẾu còn nói một lời nào tao không chắc mày còn sống ra khỏi đây đâu.
Quốc Minh cho Đại Ảnh một cái tát tay làm cô ta ngả hẳn ra đất , đi về phía nó Quốc Minh mỉm cười
-Hôm nay em thật xinh đẹp
-Anh….anh muốn gì?
Nó gượng đứng dậy nhìn Quốc Minh đề phòng.
-Tôi muốn em. Nào, hôm nay em phải đi cùng tôi.
Quốc Minh kéo nó về phía hắn mặc cho nó vùng vẫy, hắn lôi nó đi được vài bước thì tiếng Đại Ảnh thét lên từ phía sau:
-HAHA MÀY TỚI SỐ RỒI ĐƯỜNG DU
Phập….
Tay Đại Ảnh đầy máu, ánh mắt thích thú , những giọt máu thi nhau nhỏ giọt thấm xuống đất.
Bên trong hắn đang cuống cuồng khi quay lại mà không thấy nó. Đi tìm khắp nơi nhưng không thấy nó đâu. Đi tìm nó mà Trong lòng hắn đầy nỗi bất an.


Chap 53:

Trong khi đó ngoài vườn sau của nhà hàng nó hoảng hốt nhìn Đại Ảnh từ từ rút dao ra khỏi người Quốc Minh. NÓ không ngờ chính Quốc Minh lại giúp nó lãnh trọn mũi dao đó. Nó lắp bắp không nói được trọn câu:
-Quố…Quốc…Mi..inh….
Mặt Quốc Minh trắng bệch , máu loang ra nơi vùng ngực, mũi dao sâu hoắm của Đại Ảnh như rút hết sức lực của Quốc Minh, nên khi Đại Ảnh vừa rút dao ra Quốc Minh lập tức khụy xuống trước tràng cươi hả hê của Đại Ảnh:
-Há há há… Anh yêu nó? Đồ ngu, cuối cùng vì nó anh lại chết dưới tay tôi hahaha
Nó sợ hãi quỳ xuống bên cạnh Quốc Minh, mắt đỏ hoe, tay nó run rẩy nâng đầu Quốc Minh lên:
-Anh ổn..ổn chứ?
-…………..
-Tại sao?...Tại sao anh lại cứu tôi chứ?
Hơi thở của Quốc Minh ngày càng yếu , khẽ đưa bàn tay lên mặt nó Quốc Minh thều thào trong đau đớn:
-Vì….vì..đối..đốiii…đối với tôi em ..em đặc biệt…
-Đừng, anh đợi tôi, tôi sẽ gọi người tới giúp…
Quốc Minh mỉm cười , có lẽ đây là nụ cười đúng nghĩa đầu tiên trong cuộc đời anh ta , nhìn sang chiếc váy trắng của nó bây giờ đã thấm máu của mình:
-Thấy không, màu đỏ rất hợp với em…
Vẫn giữ nụ cười hiếm hoi đó Quốc Minh nhắm nghiền mắt.Nó sợ hãi lay lay người Quốc Minh nước mắt lã chã rơi
-Không…không được..…Quốc Minh…anh tỉnh lại đi, phải làm sao đây….Đừng chết..đừng chết mà…
Trái ngược với nó, nãy giờ Đại Ảnh thích thú quan sát Quốc Minh trút hơi thở cuối cùng trong sự hưng phấn và thích thú tột độ.
-Thấy mày thương tiếc như vậy thôi để tao giúp mày đi theo hắn luôn cho rồi
Nó lùi ra sau, nhìn Đại ẢNh lăm lăm con dao tới phía mình mà chân nó không thể cử động được. Cổ họng nó cũng ứ nghẹn không nói được câu nào, nó chỉ biết phó mặc cho số phận.
-Tiểu Du, em có đó không?
Nó mừng rỡ nghe giọng hắn, Đại Ảnh nhanh như chớp lao tới kề dao sát cổ nó, kéo vào một bụi cây gần đó
-Im lặng
Nó không biết phải làm sao mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn vẫn đảo mắt khắp nơi tìm nó. Đại Ảnh chăm chú nhìn hắn nới lỏng con dao trên tay , nhân cơ hội nó cắn mạnh vào tay cô ta , con dao văng đi mất nó lao ra khỏi bụi cây
-Á…con ranh…
-GIA HUY CỨU EM …
-Tiểu Du?
Hắn chạy nha về phía tiếng phát ra tiếng gọi , đúng lúc nó lao ra đâm sầm vào người hắn, mặt mày tái nhợt
-Tiểu Du? Em sao vậy….
Không cần nó trả lời hắn giật mình khi thấy Quốc Minh nằm trên vũng máu mặt không còn thần sắc .
-Chu…..
-MÀY PHẢI CHẾT
Bốp..Bốp…
Đại ẢNh từ bên trong lao ra tay cầm một khúc cây to đập mạnh nhiều lần vào đầu đối phương mà cô ta đinh ninh là nó.
-KHÔNG….TRÁNH RA, CÔ ĐIÊN SAO?
Nó hốt hoảng lao tới đẩy mạnh Đại ẢNh ngã ra đất, lúc này cô ta đã trấn tĩnh , vứt khúc cây sang một bên miệng lắp bắp
-Không….sao…sao lại là anh?
Trên nền đất, nó khóc không thành tiếng ôm chặt hắn vào lòng, một lần nữa chiếc váy trắng được nhuộm một màu đỏ thẫm. Hắn đã ngất lịm đi ngay lúc đó , nước mắt nó thấm ướt khuôn mặt hắn . Đại Ảnh sợ hãi thu mình lại ngồi nép vào gốc cây gần đó miệng lảm nhảm:
-Xin lỗi xin lỗi anh, em không cố ý, em không cố ý….
Nó đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, lấy hết sức nó thét lớn
-CÓ AI KHÔNG? GIÚP VỚI..GIÚP TÔI VỚI….
Mạnh Khang đang đi tìm nó và hắn để chuẩn bị công bố chuyện đính hôn thì nghe tiếng thét của nó vội chạy ra:
-Tiểu Du? Chuyện..chuyện gì vậy?
Mạnh Khang không thể tin vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt, nó nhìn Mạnh Khang nước mắt ướt đẫm khuôn mặt
-Gọi..Gọi xe cứu thương ….
Quá kích động chỉ nói được tới đó nó ngất đi.
-Gia…Huy..Giu Huy, đừng chết… -Trong tiềm thức, hình ảnh người hắn đầy máu nằm bất động cứ đeo bám lấy nó.
-Hu hu…chị ơi, chị Đường Du…
Cố mở mi mắt nặng trịch , lờ mờ nó thấy Bảo Như đang ngồi bên giường
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4585
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN