Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
rồi! Cô không muốn tôi bị chết rét vô ích chứ!”
“Đi cùng tôi, không tính là ăn gian đâu.”
“Sắp đến nơi rồi cô còn đi được không?”
“Mau chạy thôi, nếu muộn sẽ không tham gia được vòng đấu thứ hai đâu.”
“Đây là một trong bốn cảnh đẹp của Sùng Dương, lầu vọng tinh”
“Lầu vọng tinh?”
“Thực ra lầu vọng tinh này là thư viện cũ của trường Sùng Dương, Sau khi xây dựng thư viên mới, người ta không sử dụng nó nữa, nhưng vẫn giữ lại làm di tích lịch sử của trường. Trên tầng thượng của lầu vọng tinh có một đài thiên văn rất lớn, vào những buổi tối mùa hè, thành viên câu lạc bộ thiên văn học thừng đến nơi này ngắm sao, với lại…”
“Với lại gì cơ?”
“Không có gì… Công chúa Hựu Tuệ xinh đẹp xin hỏi không biết tôi có được vinh hạnh mời nàng lên lầu vọng tinh này không?”
“Tôi hiểu rồi… Vậy chúng ta về thôi!”
“Ơ… Thế tụi mình không đi lên đài thiên văn nữa à? Sắp đến nơi rồi mà!”
“Không! Còn xa lắm… Có những nơi tưởng như rất gần, nhưng mãi mãi ta không thể đi đến đó được…”
“Đúng rồi, Hựu Tuệ! Cô mới tới Sùng Dương chắc chưa quan nhỉ?”
“Phong cách của hai trường Sùng Dương và Minh Đức khác nhau xa quá, thảo nào học sinh trường Súng Dương và Minh Đức không hợp nhau…”
“Hựu Tuệ, đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Hựu Tuệ, sao dạo này cô toàn tránh mặt tôi thế?”
“Đó… đó là vì… vì tôi… Ha ha ha…”
“Xin lỗi Hựu Tuệ, có lẽ tôi không có tư cách để hỏi cô câu đó… Tôi… Mà thôi…!”
“Các bạn hãy chú ý! Tôi là Lý Triết Vũ, ba phút sau tôi không muốn thấy bạn nào vắng mặt trên sân vận động hết thế nhe!”
“Vũ, sao cậu lại giúp con nhỏ đó? Tôi gọi cậu đến để xem trò vui kia mà!”
“Vũ… cậu định trốn tránh đến bao giờ? Cậu đang lừa dối chính mình, lừa dối cả tôi và Hựu Tuệ! Tên cậu và Hựu Tuệ trên lầu vọng tinh là do cậu viết đúng không?”
“…”
“Dạ, nếu cậu thật lòng muốn bỏ cuộc… thì hãy trao Tuệ lại cho tôi, hãy tin tưởng tôi. Còn nếu cậu vẫn muốn ở bên Tuệ, toi cũng sẽ không né tránh nữa, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
“Nè, Tô Hựu Tuệ, không phải cô đã có tình yêu mới đấy chứ? Lý Triết Vũ, chúc mừng cậu nhé!”
“Cảm ơn!”
“Oái! Lý Triết Vũ?”
“Tuệ à, đối với tôi và Dạ, em chính là người mà cả hai chúng tôi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ…”
“Hựu Tuệ, có lúc tôi rất ghét bản thân mình, rõ ràng rất thích e mà không dám nói ra. Cảm giác này dồn nén trong lòng rất khó chịu, một cảm giác từ trước tới giờ chư từng có… Mấy ngày nay là mấy ngày hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của tôi, có thể e chẳng hề để ý, nhưng ít ra tôi hiểu điền đó, và tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều biết là tôi thích e…”
“Hựu Tuệ, đừng lo! Chúng ta sẽ thoát ra được thôi!”
“Lý Triết Vũ… Tôi… tôi thấy chóng mặt quá… Không chạy nổi nữa…”
“Hựu Tuệ, gắng lên nào! Chúng ta nhất định sẽ thoát ra khỏi đây! Bao giờ thoát khỏi đây… Ba người chúng ta sẽ rủ thêm cả Huyền, Tô Cơ, Hiểu Ảnh đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương…”
“Hựu Tuệ, cố lên! Cửa ra ngay trước mặt rồi! Bao giừo ra khỏi đây chúng ta sẽ đi hát karaoke cho thật đã. Tôi… rất muốn nghe em hát…”
“Lý Triết Vũ… Cậu sẽ rời xa tôi sao?”
“Hựu Tuệ, Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”
“Lý Triết Vũ, cậu còn ở đó không?”
“Ừ, tôi ở đây!”
“Lý Triết Vũ…”
“Ừ…”
Dây thừng chầm chậm kéo tôi lên cao… lên cao…
Tô cơ, Lăng Thần Huyền và cả Hiểu Ảnh khóc như mưa trên miệng giếng, gọi tên Lý Triết Vũ liên tục.
Mặt tôi cũng ướt đẫm nước mắt…
Giếng cổ đen ngòm tàn nhẫn nuốt gọn Lý Triết Vũ vào bên trong…
Lý Triết Vũ… không phải cậu đã từng hứa là sẽ mãi ở bên tôi hay sao?
Tôi sẽ luôn ở bên em người thương mến
Dù bóng hình tôi, e có lãng quên
E như chú cá nhỏ, tung tăng nhanh nhẹn
Giỡn vui cùng sóng nước đua chen
Phảng phất đó nụ cười tôi trìu mến
Tôi sẽ luôn ở bên e người yêu dấu
Dù e không nhận ra hơi thở tôi hồn hậu
Em như chú chim, bay lượn trên cao
Cơn gió thoảng nâng cánh em bên đời
Mang lời tôi chúc phúc đi muôn nơi
Tôi sẽ luôn ở bên em người mong nhớ
Dù nước mắt e lã chã tuôn rơi
Dù tôi đã đi tới tân cuối chân trời
Tôi vẫn muốn làm một vị thiên sứ
Mãi bên e đi đến hết cuộc đời
Hựu Tuệ, cảm ơn!
Tam biệt nhé, Hựu Tuệ của tôi!
Chương 03:
MẢNH VỠ SAO BĂNG LƯỚT QUA BẦU TRỜI KÍ ỨC
Địa Điểm:
Số 23 phố Angel
Nhà tang lễ
Sân thượng giảng đường trường cấp ba Sùng Dương
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Chu Tiểu Bình: Nữ sinh cấp ba trường Sùng Dương
ONE
Mặt trời nhích dần xuống phía Tây.
Ráng chiều chỉ còn lại chút nắng yếu ớt chiếu rọi trên mặt đất mấp mô như lời tạ từ lần cuối. Những cơn gió chiều lạnh tê tái, đuổi theo những áng mây trắng như bông, dong duổi về phía con phố Angel.
Cả phố Angel trải dài dưới bóng mát của những tán cây, hôm nay bỗng trở nên âm u, lạnh lẽo.
Một dáng người gầy gò, ngồi bó gối im lặng bên cái giếng cổ.
Thời gian cứ lầm lũi trôi qua. Bóng cây như càng lúc càng đặc quánh lại, hòa với màu đêm của màn đêm. Mặt đất dần lan tỏa ánh áng bàng bạc của vầng trăng lơ lửng giữa không trung.
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bà ở đâu?”
“Hựu Tuệ, cô ở đâu?”
“Tô Hựu Tuệ, mau ra đây!”
Có tiếng gọi từ xa vẳng lại, cô gái vẫn ngồi im lìm trong bóng tối, dường như không nghe thấy gì hết, cúi đầu đắm chìm trong thế giới riêng.
Những lọn tóc đen che kín khuôn mặt cô gái. Mọi người không thể nhìn thấy nét mặt cô ấy như thế nào, nhưng đôi tay trắng ngần vẫn cứ níu chặt lấy đoạn dây thừng đã bị đứt. Dường như nếu cô ấy bỏ tay ra, cả thế giới này sẽ biến mất.
“Hựu Tuệ… hựu Tuệ ở đây này!” Một tiếng kêu mừng rỡ vang lên bên tai cô gái, “Hựu Tuệ! Sao lại ngồi đây?”
Không hề nghe thấy tiếng trả lời, cả không gian im lặng, chỉ có tiếng xào xạc của vài chiếc lá rơi.
“Chúng ta về nhà thôi!” Tiếng nói nhẹ nhàng như sợ động phải vết thương trong lòng của cô gái, nhưng nỗi đau vẫn cứ dai dẳng lan tỏa khắp không gian.
…
Không khí yên lặng đến ngột ngạt. Cô gái ngồi co rúm ở một chỗ, dường như cách biệt với cả thế giới xung quanh. Cô gái không hề có chút phản ứng nào, chỉ thấy tay cô càng lúc càng nắm chặt đoạn dây thừng ở miệng giếng.
“Cậu ấy… sẽ không quay lại nữa đây! Chúng ta về thôi, được không?”
Nỗi đau như đặc quanh lại trong không khí, không thể tan chảy…
Cô gái đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định đến đau đớn:
“Không! Nhất định cậu ấy sẽ trở về! Nhất định là thế!”
TWO
Lễ đường trầm mặc được trang hoàng bằng hoa bách hợp.
Phảng phất trên những cánh hoa trắng tinh khôi là nỗi bi thương không nguôi.
Giữa lễ đường đặt một tấm ảnh đen trắng. Người trong ảnh nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời. Dường như người đó không hề biết đến nỗi đau đang tràn ngập xung quanh. Ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của mọi người đều hướng về phía khuôn mặt khôi ngô của cậu ấy.
“Hôm nay là ngày tập đoàn Lý Thị chính thức tuyên bố về cái chết của đại thiếu gia – Lý Triết Vũ. Chúng ta có mặt ngày hôm nay để làm lễ truy điệu, gửi tới Lý Triết Vũ lời chúc phúc cuối cùng…” Tiếng nói trên lễ đài đã phá tan sự im lặng kéo dài không dứt.
“Không” Một giọng nói như bị kìm nén từ lâu vang lên, phá vỡ sự trầm mặc, “Nói dối, các người nói dối!”
Tiếp đó là một chuỗi dài im lặng đến đáng sợ, thời gian như ngưng tụ, tất cả ánh mắt đều dồn về nơi phát ra tiếng nói đó.
Đó là một cô gái xinh xắn nhưng trắng xanh, đôi vai gầy gò đang run lên bần bật, đôi môi cắn chặt đến gần như chảy máu.
Cô gái để tóc ngắn ngồi đằng sau vội vã nhắc nhở, kéo tay áo của cô gái vừa lên tiếng đó.
“Hựu Tuệ” Một nam sinh dáng cao cao đi tới, định đỡ lấy cơ thể yếu ớt như sắp ngã ra của cô gái, nhưng cô gái đẩy ra.
“Không… Không phải như thế…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiên cả lễ đường bị chấn động. Cô gái tách khỏi đám đông, bước đi xiêu vẹo, run rẩy lên trước lễ đường như muốn chứng minh điều gì đó…
“Tô Hựu Tuệ, cô…”
Cô gái chẳng mảy may quan tâm đến sự kinh ngạc của người dẫn chương trình và khách mời bên đưới. Trên khuôn mặt xanh xao, hốc hác đầm đìa hai hàng nước mắt lấp lánh…
Cô ấy nhìn xuống mọi người đứng phía dưới, khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt quả quyết hơn bao giừo hết.
“Cậu ấy chưa chết! Không được làm lễ truy điệu! Cậu ấy sẽ về… Nhất định cậu ấy sẽ quay về!”
THREE
Ánh sáng của buổi sớm đầu mùa đông vừa mới le lói, những tia sáng đầu tiên phản chiếu trên bức tường dán đầy thẻ PK đủ sắc.
Một cô gái tóc dài đứng im lìm ở góc tường từ lúc nào không hay. Cô gái nở nụ cười khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi bắt mắt nhất, đó chính là chỗ dán thẻ PK màu đen.
Đột nhiên một cô gái có dáng người mật mạp lẳng lặng đi tới chỗ cô gái tóc dài đang đứng – góc tường dán thẻ PK màu đen:”Ha ha ha! Tô Hựu Tuệ, đồ nhát chết! Có giỏi thì nhận thẻ PK màu đen của tôi đi!”
“Cô là ai?” Cô gái tóc dài khẻ mở đôi mắt ủ dột, quay người nhìn cánh tay đang chặn trước mặt mình.
“Tôi là Chu Tiểu Bình, hội trưởng hội fan của Vũ! Tôi đại diện cho những người yêu mến Vũ đến thách đấu với cô.”
Cô gái tóc dài vốn bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy cái tên “Vũ”, sắc mặt thoáng chút thay đổi, rồi lại quay về vẻ bình tĩnh ban đầu. Cô lặng lẽ nhìn ánh mắt cùng khuôn mặt dữ tợn dường như đang chỉ muốn xé xác cô thành trăm mảnh.
“Vũ, vì mày mà bỏ mạng. Nhưng mày thì sao? Mày xé cả post kỉ niệm Vũ, đốt cả cuốn sổ lưu niêm của Vũ. Ngay cả đi đến lễ đường truy điệu Vũ, mày cũng cố ý gây rối…” Cô gái dáng người mập mạp nói đến đây thì phẫn nộ cực điểm, đến ngay cả hai bím tóc búi cao hai bên cũng giương lên như đôi sừng hung hãn.
“Cô là Chu Tiểu Bình?” Cô gái tóc dài dường như không cảm nhận được sự phẫn nộ của cô gái kia, quay đầu lại rồi tiếp tục dán chặt mắt vào thẻ PK màu đen.
“Ờ… đúng!” Cô gái dáng người mập mạp bị câu nói lạnh lùng kia cắt ngang, thấy hơi bối rối.
Dường như suy nghĩ của cô gái tóc dài đã bay hết đến tận chốn nào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đẹp như thiên thần.
“Thẻ PK màu đen này tôi nhận, thời gian do cô quyết định!” Một luồng gió lạnh buốt thổi tới, cô gái tóc dài xé nát tấm thẻ PK màu đen trong tay, “Nhưng cô hãy nhớ kĩ cho tôi, Vũ không cần ai truy điệu, cậu ấy nhất định sẽ quay về… nhất định thế!”
FOUR
Quác quác quác...
Tiếng kêu thất thanh của lũ quạ xoay vòng quanh khu giảng đường… Sau đó bay vút lên không trung, bay lên tận nóc mái sân thượng của khu giảng đường trường Sùng Dương.
Vù vù vù…
Trên sân thượng, gió mạnh thổi tới tấp.
Lá cờ trên sân thượng bay phần phật. Những bầy quạ đậu dạt vào sân thượng, đột nhiên…
“Á á á á á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên đã phá vỡ không khí tĩnh lặng của trường Sùng Dương, tiếp đó là những tiếng hò hét không dứt.
Phía dưới khu giảng đường lố nhố toàn người là người.
Học sinh cả trường Sung Dương dường như đều tụ tập tại đây. Họ tranh nhau chen lấn , ai nấy cũng trố mắt, miệng há hông hốc, ngước đầu ngó lên sân thượng.
“Mau lên, mau lên! Tô Hựu Tuệ nhận thẻ PK màu đen của Chu Tiểu Bình kìa.”
“Á! Là Tô Hựu Tuệ? Là ngọc nữ trường Minh Đức á?”
Những tiếng huyên náo bên dưới hòa vào nhau tạo thành một cơn sóng âm dữ dội khiến bầu không khí sôi lên sùng sục.
Quác quác quác…
Những con quạ dường như giật mình sợ hãi, vội vỗ cánh, bay vút lên không.
Vù… vù… vù…
Vèo… vèo… vèo…
Gió rít lên từng hồi như muốn quật ngã tôi xuống đất, giống như ánh mắt giận dữ ngút trời của Chu Tiểu Bình không ngừng quét thẳng vào mặt tôi. Nhưng… Tôi không hề có cảm giác ớn lạnh…
Cuối cùng…
“Tôi đã bước thêm một bước.”
Tiếng gió kêu ù ù bên tai, tôi đứng đối diện với Chu Tiểu Bình. Cô ấy đang cúi đầu nhìn đám người nhìn đám người xúm đông xúm đỏ bên dưới.
Cao thật… Tôi hơi rùng mình.
“Cô sợ rồi hả?” Thấy đối phương không có phản ứng gì, tôi cố ý mỉm cười khiêu khích.
“Ai… Ai sợ… hả? Chu Tiểu Bình này… chết không thay tên, sống không đổi họ, ngay cả đứng trước dầu sôi lửa bỏng cũng không hề run sợ… không run sợ…” Cô gái đối diện cất giọng lanh lảnh pha chút run run với vẻ mặt trắng bệch. Cô ta đang cố tỏ ra không hề run sợ.
Tiếp đó, một cái chân run như cầy sấy thò ra, đứng bằng với chân tôi.
Tiếp tục ư? Tiếp tục ư? Tôi cúi đầu nhìn bàn chân đã lơ lửng một nửa trong không trung. Gió thổi mạnh sau lưng như muốn đẩy tôi ra phái trước, chỉ cần sơ ý một chút, tôi sẽ rơi xuống đất, thịt nát xương tan.
“Đừng mà Hựu Tuệ! Lý Triết Vũ chết rồi! Bà đừng dại dột nhảy xuống!”
“Hiểu Ảnh, bà im miệng ngay! Hựu Tuệ, tôi là Tô Cơ đây, bà mau xuống đi, đừng có thi bằng trò đó nữa! Đừng nghe Hiểu Ảnh nói linh tinh, Lý Triét Vũ chưa chết đâu…”
Đột nhiên bên dưới vọng lên tiếng thét thất thanh như những lưỡi dao nhọn đâm trúng tim tôi. Tôi đau đến nỗi khẽ rùng mình. Tôi lấy tay túm chặt ngức, cố gắng giữ thăng bằng, đứng nguyên tại vị trí cũ. Trong đầu từng đoạn ký ức lại dội về , nhanh như một cuốn phim ngắn.
“Hôm nay là ngày 27 tháng 12, tập đoàn Lý Thị chính thức đăng cáo phó: Người thừa kế đời thứ năm của tập đoàn Lý Thị - đại thiếu gia Lý Triết Vũ, mất tích cách đây 1 tháng đã được chính thực là đã chết. Ngày mai tập đoàn Lý Thị sẽ tổ chức lễ truy điệu. Để duy trì sự ổn định, tập đoàn sẽ sớm tìm được người thừa kế mới.”
…
“Tại sao lại không tìm nữa? Vẫn chưa tìm được cơ mà? Sao lại bỏ cuộc giữa chừng? Chỉ mới có một tháng, sao không tìm tiếp? Có lẽ Lý Triết Vũ đang ở nơi nào đó đợi chúng ta đến tìm cậu ấy…”
“Vũ đã chết rồi! Đừng quên mạng lưới tìm kiếm của tập đoàn Lý Thị phủ kín cả nước, không ai còn sống mà có thể bặt âm vô tín được… Trừ khi người đó đã chết… đã vĩnh viễn biến mất!”
…
“Tô Hựu Tuệ, cô không có tư cách đưa tiễn Vũ! Nếu không phải vì cô, Vũ sẽ không đến cái giếng quỷ quái đó. Nếu không phải vì cô mà Lý Triết Vũ lại mất tích vô lí như thế được”
…
Bên tai tôi văng vẳng những tiếng nói như điên loạn. Khuôn mặt tôi lúc này trằng bệch trong tiếng gió gào rú.
“Tô Hựu Tuệ, cô cũng sợ hả? Cô đi đi… Vũ đang nhìn cô đấy!” Tiếng nói hằn học của Chu Tiểu Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Vũ đang nhìn tôi? Có đúng thế không?
Tôi hít một hơi sâu, ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, giơ hai tay ra giữ thăng bằng. Tôi mỉm cười rồi từ từ nhích chân trái lên, làm động tác đứng một chân.
Mặc cho những tiếng kêu la của những người đứng dưới, tôi tiếp tục ngẩng đầu, mắt chăm chú hướng về phía đường chân trời.
Vũ, cậu đang nhìn tôi ư?
“Cô… cô điên rồi…” Thấy tôi đứng lơ lửng 1 chân trong không trung. Chu Tiểu Bình mặt mũi xanh lét, nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi điên sao? Hành động bất ngờ của tôi khiến Chu Tiểu Bình không còn giữ nổi bình tĩnh. Trong tôi bỗng dội lên một cảm giác kỳ lạ… Lúc con người ta cận kề cái chết không phải như thế này sao?
Chầm chậm từng bước nhích dần đến cái chết hay là thử tăng tốc xem sao!
“Tôi nghĩ cô nên bỏ cuộc bây giờ vẫn chưa muộn!” Tôi nhìn Chu Tiểu Bình.
“Ai … ai nói tôi bỏ cuộc? Tôi là hội trưởng hội fan của Lý Triết Vũ, sao tôi có thể thua cô được? Tôi làm được!”
Chu Tiểu Bình mặt mày tái dại đi, sợ rúm ró. Nhưng bị tôi kích động, bỗng hung hăng như con gà chọi. Trong tiếng gào rú kinh hãi của mọi người Chu Tiểu Bình bảm chặt lấy lan can, hai chân lơ lửng giữa không trung.
“Oái! Trời ơi! Họ điên rồi sao?”
“Mau đem cai đệm lớn tới đây cái chăn cũng được! Mau lên!”
…
Tiếng lao xao ở dưới không ngớt. Mặt Chu Tiểu Bình đỏ dừ, lan can mà cô ấy bám vào kêu răng rắc.
“Bây giờ đến lượt tôi!” Tôi vẫn bình tĩnh, mỉm cười nhìn Chu Tiểu Bình đang hoang mang cực độ. Chân phải của cô ta bắt đầu run lên, gió vẫn thổi vù vù khiến cô ta mất thăng bằng. “Hay là chúng ta cùng đi nhỉ?”
“Gì cơ? Tô Hựu Tuệ… Cô…!” Chu Tiểu Bình nghe không rõ lời tôi nói, hét lên thảm thiết, “Đừng… đừng mà…”
Tiếng kêu thất thanh của Chu Tiểu Bình khiến tất cả những người đứng bên dưới nhốn nháo cả lên. Moi người bàn tán ầm ĩ, đoán già đoán non tình hình trên sân thượng.
“Tô Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ! Tôi thua rồi! Tôi bỏ cuộc… bỏ cuộc…”
“Hựu Tuệ, đừng mà! Tô Cơ đã chạy đi gọi hội Kim Nguyệt Dạ rồi, bọn họ sắp đến đây rồi!”
“Chu Tiểu Bình! Cô có biết cảm giác đứng trước cái chết như thế nào không?” Đầu tôi bỗng lóe lên cảnh hằng đêm tôi mơ thấy, đột nhiên tôi như bị kích động, “Cô nói đi! Cô nói đi! Cậu ấy có sợ không?”
“Đừng, Tô Hựu Tuệ, đừng…” Mắt Chu Tiểu Bình lộ rõ vẻ sợ hãi chưa từng có. Cô ấy nắm chặt lấy lan càn gào hét thảm thiết.
“Đừng mà!” Chu Tiểu Bình hét lên, nước mắt lã chã, “Tôi xin cô đấy! Đừng làm vậy mà! Tôi nhận thua! Tôi nhận thua mà…”
“Tô Hựu Tuệ, cô bám chắc vào!”
“Lý Triết Vũ, cậu nắm chắc tay tôi vào!”
…
“Lý triết vũ… cậu sẽ rời ra tôi sao…?
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”
…
Cảnh tượng hôm ở dưới giếng cổ cứ đan xen trước mắt tôi. Đột nhiên tôi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Tất cả những tiếng kêu la, gào rú bên dưới dần mất hút. Trong đầu tôi chỉ còn tiếng nói ấm áp, dịu dàng:
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”
…
Nhưng cậu đã nói dối… Lý Triết Vũ… Sao cậu lại lừa dối tôi…?
Mắt tôi mờ đi. Bỗng một khuôn mặt có đôi mắt bí ẩn màu cà phê dần dần hiên ra. Tay tôi cố gắng kéo một ngón tay… Cánh tay đó bỗng biến thành những ngón tay thon dài của Lý Triết Vũ…
Đầu tôi bỗng dưng trống rỗng… Không! Vũ… xin cậu đừng rời bỏ tôi… Tôi sẽ cứu cậu lên…
Tôi cố hết sức kéo cánh tay đó lên nhưng chân không đứng vững, tôi mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.
Tôi có cảm giác mình hóa thành chú chim nhỏ, ngã từ trên cao xuống…
Rơi xuống… rơi xuống…
“Tô Hựu Tuê”
Tiếng gió cùng với tiếng hét tuyệt vọng thổi ù ù bên tai… Là Kim Nguyệt Dạ ư? Tôi muốn mở mắt ra nhìn, nhưng không sao mở được…
Tôi giang rộng đôi tay, đắm chìm trong cảm giác được rơi xuống…
Lý Triết Vũ! Hóa ra cảm giác chết là như thế này…
Dường như nhìn thấy đôi mắt màu cà phê đó thoắt ẩn thoắt hiện, tôi mỉm cười nhẹ nhõm: “Lý Triết Vũ, cuối cùng tôi đã hiểu!”
“Tô Hựu Tuệ”
Bên tai vang lên tiếng thét đau đớn, tôi thấy mình ngã xuống vật gì đó cưng cứng.
Lực va đập mạnh khiến tôi mất hết cảm giác.
Chương 04: ĐIỆU WALTZ MA THUẬT BÊN ĐÀI PHUN NƯỚC NGUYỆN CẦU
Địa Điểm:
Trước cửa nhà Tô Hựu Tuệ
Đài phun nước Wish ở quảng trường Milan
Dàn Karaoke ngoài trời của trường cấp ba Sùng Dương
Giảng đường trường cấp ba Sùng Dương
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh trường cấp III Sùng Dương
Một buổi sáng tháng hai chớm xuân lạnh buốt.
Thành phố Milan còn đang ngập chìm trong màn sương trắng, tựa hồ như một thiếu nữ đang cuộn tròn bên lò sưởi ấm áp. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm khắp nơi.
Mặt trời vén mây, ló đầu, uể oải vươn người, sau đó khẽ rùng mình một cái, rồi lại cuộn chặt mình vào những đám sương mù.
Tô Hựu Tuệ cũng đang cuộn tròn trong chiếc chăn lông vũ ấm áp, ngủ say sưa. Khuôn mặt cô ửng hồng bởi sức nóng của lò sưởi trong phòng. Đôi lông mày đang nhíu lại, không hiểu mơ thấy gì mà từ từ giãn ra, cong cong như mảnh trăng khuyết.
Reng… reng… reng…
Người nằm trên giường lại nhíu mày, dường như không muốn tỉnh dậy, lật người.
Reng… reng… reng…
Người nằm trên giường bất giác kéo chăn lên che kín đỉnh đầu , muốn trốn tiếng chuông điện thoại dai như đỉa đói.
Reng… reng… reng…
Cái điện thoại ở đầu giường như có thù truyền kiếp với chủ, cứ đeo bám nhằng nhẵng, kêu la inh ỏi.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu…
ONE
Ưm…
Tôi mơ mơ màng màng thò tay ra khỏi chăn, quờ quạng tìm kiếm cái điện thoại đang kêu la ầm ĩ và nhấn nút nghe.
“A lô…” Tiếng nói như hụt hơi phát ra từ miệng tôi lập tức biến vào không khí ấm áp trong phòng.
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu!” Một giọng nói trầm trầm vang bên tai tôi, “Happy New Year!!!”
“Á!” Tôi cố gắng tỉnh táo lại. Là tên Kim Nguyệt Dạ? Từ lúc nghỉ đông đến giờ hình như tôi vẫn chưa gặp hắn lần nào, “Cậu… cậu đang ở đâu đấy?”
“Ở dưới nhà bé…” Trong điện thoại vang lên những âm thanh náo nhiệt của năm mới cùng với giọng nói trầm ấm của Kim Nguyệt Dạ, “Mở cửa ra, bé sẽ thấy tôi ngay!”
“Chờ chút đã…” Tôi cầm điện thoại, khoác tạm chiếc áo bông lên người, vội vàng mở cánh cửa đầy hơi nước, ló đầu ra ngoài, nhưng bên dưới không một bóng người.
Từng cơn gió lạnh buốt thổi tới tấp vào phòng, người tôi lập tức đông cứng như một tảng băng, ngay cả lưỡi cũng đờ ra.
“Kim… Kim Nguyệt Dạ! Cậu … không phải cậu… đang… đang… giỡn… tôi đấy chứ?”
“OK, bé Hựu Tuệ! Xem này!” Đầu dây bên kia Kim Nguyệt Dạ phấn khích tột độ la lên, “Three! Two! One! Go…”
Xoạt!
Đọt nhiên, một cái bóng trắng từ bên ngoài cửa sổ lướt qua mắt tôi, bay vút vào trong phòng.
Tôi sợ hãi, vôi lùi xuống một bước, đóng chặt cửa sổ, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là một chiếc máy bay điều khiển từ xa màu trắng đang lượn vòng vòng trong phòng tôi.
Chiếc máy bay diễu võ dương oai lượn thêm mấy vòng trên trần nhà, rồi như hết nhiên liệu, nó đâm sầm vào tường, “thoi thóp” trên cái chăn thân yêu của tôi.
Tôi tò mò với tay nhặt chiếc máy bay lên, phát hiện một dòng chữ màu đen ghi trên thân máy: “Số hiệu: Thiên sứ tình yêu”, trong khoang máy còn kẹp một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết dòng chữ:
Gửi nàng công chúa đáng yêu nhất thế gian! Nếu muốn gặp chàng hoàng tử đẹp trai, phong độ, thông minh nhất trên đợi thì hãy cầm chiếc máy bay này đi ra trước cửa!
Trong đầu tôi liền hiện lên khuôn mặt gian gian không lẫn vào đâu được của tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ. Tôi nhặt chiếc máy bay lên, nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh. Quả nhiên bên gốc cây nguyệt quế có một dáng người quen quen. Hắn đứng dựa vào chiếc xe đạp trắng, mái tóc đen bóng bị gió thổi tung lên.
Lâu lắm rồi không thấy Kim Nguyệt Dạ ngẩng cao đầu, ánh mắt long lanh đến vậy. Ánh mắt tôi và hắn bắt gặp nhau. Hắn quay người về phía tôi nở nụ cười tươi rói, giơ cái bảng điều khiển máy bay trong tay.
Tít tít! Tít tít!
Có tin nhắn!
Tôi quay người cầm lấy máy di động để trên tủ đầu giường, mở ra xem.
Bé Hựu Tuệ này, lượng mỡ dư thừa trong cơ thể bé đang ở mức báo động, lẽ nào bé muốn biến mình thành gấu ngủ đông sao? From:Kim Nguyệt Dạ
Grừ… Miệng lưỡi của thằng cha này vẫn cay nghiệt như xưa. Tôi tức giận, lườm cái tên đang đứng cười ngoác miệng dưới nhà, nhưng dường như bản mặt dày như da voi đã nhờn thuốc
Tít tít…Tít tít!
Lại một tin nhắn nữa hiện lên trên màn hình di động.
Tức giận là sẽ chóng già lắm đó, bé Hựu Tuệ à! Bắt đầu tính giờ… Cho bé ba phút để xuống nhà. Nếu bé không xuống, tôi sẽ lên tận nơi tìm bé. Nhanh lên nhé! From: Kim Nguyệt Dạ
“Bé Hựu Tuệ, bắt đầu tính giờ!” Kim Nguyệt Dạ tự nhiên hét toáng lên, khiến mọi người trên phố đồng loạt nhìn về phí tôi.
Tôi cuống quýt định đóng cửa sổ, nhưng nụ cười tươi như nắng ban mai cùng với bộ dạng ngộ nghĩnh kiểu con nít của hắn khiến tôi choáng ngợp
Có xuống không! Xuống hay không xuống ?...
Qua lớp kính thủy tinh mờ sương, tôi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, ảo ảo của hắn. Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu tôi:
“Mày đã tự khép mình bao lâu rồi… nhưng rốt cục vẫn phải đối mặt với tất cả, đúng không Tô Hựu Tuệ?”
Hừm, đã lâu rồi tôi không bước ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài đi dạo chút cùng không phải là một ý kiến tồi…
“Haiz, bé Hựu Tuệ nè! Bé là ninja rùa à? Mất gần ba mươi phút rồi đấy!” Kim Nguyệt Dạ không nhận ra tôi đang bồn chồn, thấp thỏm.”Mà bé định mặc cái áo bông to xù này ra ngoài à? Dạo này bé kết model giản dị hả? Đầu óc cũng xù như tổ quạ, chẳng giống bé thường ngày chút nào!”
Hừm… Tôi để mặc cho tên Kim Nguyệt Dạ vuốt lại tóc cho mình, cúi đầu nhìn cái áo bông to xù màu tro đang mặc. Hình như mấy năm trước tôi đã định vứt nó đi vì nhìn quê quá…. Nhưng sao tôi lại thấy lời nói của Kim Nguyệt Dạ không có ý mỉa mai mình nhỉ?”
“Cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói những câu này à?” Tôi lạnh lùng nhìn Kim Nguyệt Dạ và tự nghĩ, nụ cười của hắn sao lúc nào cũng rạng rỡ như vậy.
Kim Nguyệt Dạ rướn mày, cầm điện thoại di động lên, và nở nụ cười sát fan hàng loạt.
“Bé Hựu Tuệ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Tôi đã chụp cho bé ba tấm ảnh!”
“Ừ…” Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng lại, làm sao tôi có thể quên được?
Bảy ngày bảy đêm làm thêm như sống trong địa ngục, bưng trà rót nước hầu hạ thằng cha đáng ghét này, đã thế lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, còn cả vụ uống thuốc xổ quá liều khiến tôi suýt mất mạng…
Lúc đó, dù bị tên Kim Nguyệt Dạ chơi xấu đủ trò nhưng tròng lòng tôi vẫn có chút gì vui vui…
“Bé Hựu Tuệ! Thức ra… tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những việc mình đã làm trong một năm qua, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều…”
Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi, hai mắt vô cùng thành khẩn, khiến tôi không khỏi nghi ngờ hắn lại giở trò ma mãnh gì đây.
“Để đền bù, tôi sẽ tặng bé ba điều ước vào năm mới.”
“Ba điều ước?”
Kim Nguyệt Dạ chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt rất chân thành, khiến mọi hoài nghi ban nãy của tôi phút chốc tan biến. Tim tôi đập thình thịch, loạn nhịp.
“Nào! Đi thôi, tôi sẽ đưa bé đến một nơi!”
Không đợi tôi kịp định thần Kim Nguyệt Dạ đã kéo tay tôi đi.
TWO
Hai mươi phút sau…
“Bé Hựu Tuệ, nhìn kìa! Quảng trường Milan hôm nay đông thật đấy! Nghe nói, chỉ cần ước nguyện dưới đài phun nước Wish trong quảng trường vào dịp đầu năm, thì điều ước đó sẽ thành hiện thực.”
Đài phun nước Wish? Tôi ngẩng đầu lên, đúng là có rát nhiều người đang đứng chen chúc bên cạnh đài phun nước Wish!
“Mọi người đã bắt đầu cầu nguyện rồi đấy!”
Tôi nhìn theo hướng tay của Kim Nguyệt Dạ chỉ, rất nhiều bạn trẻ đang đứng bên cạnh đài phun nước, thành khẩn cầu nguyện.
“Đúng rồi, bé Hựu Tuệ! Hôm nay bé muốn ước ba điều ước gì nào?” Kim Nguyệt Dạ kéo tôi đến bên đài phun nước Wish, mỉm cười.
“Hiếm hoi lắm mới có ngày lòng từ bi của tôi trỗi dậy, cơ hội ngàn năm có một đó, bé phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy ước!”
“Thật… thật phải ước sao?” Nhìn khuôn mặt háo hức của Kim Nguyệt Dạ, tôi đột nhiên có cảm giác mơ hồ khó tả.
Ước cái gì bây giờ? Lúc này trong đầu tôi trống rỗng… Tôi muốn gì nhỉ? Bản thân tôi cũng không rõ…
“Thế này nhé, bé chỉ cần nói ra ba điều khiến bé vui vẻ, thư thái thì dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa, Kim Nguyệt Dạ này cũng sẽ thức hiện bằng được. Thế nào?”
Thấy Kim Nguyệt Dạ động viên hết mình, đầu tôi bỗng lóe lên ý nghĩ muốn chơi tên này một vố đau cho bõ ghét.
“Tôi muốn… tôi muốn nghe thiên thần hát, muốn nghe tiếng sóng biển, còn muốn… muốn đi ngắm núi tuyết cao nhất thế giới!”
“Nghe sóng biển? Ngắm núi tuyết?” Kim Nguyệt Dạ mắt thô lố như ốc bươu. Hắn không ngờ tôi ước những điều kì quặc vậy. Khuôn mặt hắn đang tràn đầy tự tin bỗng nghệt ra như phỗng, “Bé Hựu Tuệ, có thể dễ hơn chút không?”
Tôi khẽ lắc đầu, mắt nhìn xuống đưới đất.
Biết ngay mà! Cái gì mà “sẽ thực hiện bằng được”? Hắn chỉ chọc tôi cho vui thôi… Điều tôi muốn ước nhất vĩnh viễn không bao giờ trở thành hiện thực, Nghĩ đến đây tim tôi lại đau nhói.
“OK! Đã hứa với bé rồi thì ngay bây giờ tôi sẽ thực hiện điều ước thứ nhất, cho bé nghe thiên thần hát!”
Hở? Lần này đến lượt tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn Kim Nguyệt Dạ. Hắn điên rồi sao? Điều ước hão huyền ấy làm sao thực hiên được chứ? Nghe thiên thần hát? Thế giới này có thiên thần sao?
Kim Nguyệt Dạ không đợi tôi nói thêm câu gì, hắn khom lưng kiểu rất quý tộc, cúi đầu về phía tôi, rồi đi thẳng đến thềm xi măng hình tròn chính giữa đài phun nước Wish, cất giọng nói với mọi người xung quanh:
“Ladies and Gentlemen, happy new year! Hôm nay người con gái tôi yêu có một ước nguyện tại đài phun nước Wish, cô ấy muốn nghe thiên thần hát!”
Kim Nguyệt Dạ vừa nói vừa chỉ tay về phia tôi, khiến tất cả mọi người xung quanh đều tò mò quay sang nhìn tôi chòng chọc.
“Tôi không thể tìm được thiên thần, nhưng tôi muốn nói với cô ấy rằng, luôn có một thiên thần ở bên cạnh bảo vệ cô ấy. Lúc vui cũng như lúc buồn luôn bên cạnh chia sẻ cùng cô ấy. Vị thiên thần hộ mệnh này xin hát tặng cô ấy một bài, mong mọi người ủng hộ!’
Thiên thần hộ mệnh? Kim Nguyệt Dạ đang nói nhảm gì vậy? Trước con mắt tò mò, tọc mạch của mọi người, tôi chỉ muốn đào hố chui xuống. Nhưng giữa quảng trường Milan rộng thênh thang làm gì có chỗ nào để nấp cơ chứ?
Rào rào rào!
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, tôi từ từ ngước đầu lên. Không biết từ bao giờ mọi người xung quanh đài phun nước đều từng bước, nhiệt tình cổ vũ hết mình cho Kim nguyệt Dạ.
Tôi là vị thiên sứ
Một vị thiên sứ cô độc lãng du
Bay nhảy khăp chốn
Tìm tình yêu trong cuộc viễn du
Tình yêu nới đâu tôi chẳng thấy
Đôi cánh tôi mệt mỏi rã rời
Em là chú cá heo đại dương xanh thẳm,
Vẫy vùng nơi biển cả xa khơi
Ngẩng đầu lên đón cầu vồng ngũ sắc
Lòng em chứa nỗi đau đầy vơi.
Tiếng hát vang lên dịu dàng trong những tràng pháo tay ầm ĩ.
Lời bài hát ngọt ngào, ấm áp của Kim Nguyệt Dạ. Bài hát thật đúng với tâm trạng của tôi lúc này.
Lời ca sâu lắng dịu ngọt, như một sợi tơ giăng qua tai mỗi người, như một sợi tơ mỏng manh vô hình luồn lách vào tận đáy sâu tâm hồn của mỗi người. Không có míc, không có nhạc đệm theo, chỉ có giọng hát mộc, nhưng giọng hát đó giống như phép thuật diệu kì khiến cả quảng trường lắng đọng, và thời gian dường như cũng đang đông cứng lại…
Thiên sứ thấu hiểu vết thương trái tim cá heo ấp ủ
Cá heo nhói lòng khi trái tim thiên sứ vỡ tan
Gặp mặt đã thành điều quý gia vô vàn
Trong gió nước mắt của niềm vui dặm ngàn.
Thiên sứ muốn học bơi chốn đại dương xanh thẳm bao la
Trong mơ, cá heo thấy mình bay lên tận khung trời cao rộng
Tình yêu đâu dễ mà nổi bão giông
Nhưng chỉ có e khiến con tim a xao động.
….
Tôi hình như nhận ra điều gì đó, bất giác ngẩng đầu lên nhìn Dạ mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi, đang đứng trên bậc thềm.
Vẻ mặt Kim Nguyệt Dạ nghiêm túc hơn bao giờ hết, ánh mắt sáng rực như những vì sao trên trời. Tôi thấy mình lịm đi, tầm nhìn dần mờ mờ ảo ảo. Trước mắt tôi, người con trai có khuôn mặt đẹp như thiên sứ được gắn thêm một đôi cánh trắng toát, trên đỉnh đầu lấp lánh một vầng sáng chói lòa. Tất cả ánh sáng đều tập trung vào người con trai đó. “Thiên sứ” trở thành tiêu điểm duy nhất trên quảng trường.
Thiên sứ muốn trao cho cá heo một nụ hôn
Nhung biển cả sâu thẳm, sóng dữ thét dồn
Cá heo muốn ôm thiên sứ vào lòng
Nhưng bầu trời cao, với tay đâu đến
Có tình yêu, chúng ta sẽ vượt qua cách trở
Em yêu, anh sẽ luôn bên em!
….
“Thiên sứ” hát xong, bước xuống bục và từ từ tiến lại phía tôi.
“Thiên sứ”, mỉm cười chìa bàn tay ra, kéo tôi đang há hốc mồm, bước lên bặc thềm từng bước một. Tiếng hát du dương của “Thiên sứ” thấp dần, cả quảng trường đột nhiên bằng tỉnh. Tiếng vỗ tay nổi lên như sóng thần, trào dâng lên cả khán đài.
“Hay quá!”
Tiếng hò reo xé toạc bầu không khí yên tĩnh, từ trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, tất cả mọi người đều phấn khích reo hò ầm ĩ
“Hát thêm bài nữa đi! Hát thêm nữa đi!”
“Đúng rồi, dắt bạn gì lên, hát thêm bài nữa đi!”
Quang cảnh náo nhiệt trước mắt làm tôi bừng tỉnh, định bước xuống thì bị một bàn tay giữ chặt lại, không cách nào buông ra. Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ xoay người lại, quay đầu nhìn tôi, khẽ cúi người chào.
“Thưa các vị, tôi muốn mời người con gái tôi yêu nhảy một bản. Mọi người có thể giúp tôi không?”
“Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!...”
“Nhảy đi, nhảy đi, nhảy đi…”
Mọi người xung quanh cổ vũ ầm trời, rồi vỗ tay theo nhịp để giục tôi và Kim Nguyệt Dạ. Tôi đỏ bừng mặt nhìn xung quanh, phát hiện những người lại xem mỗi lúc một đông, dường như tất cả mọi người đang ở trên quảng trường đều tập trung tại đây.
“Công chúa Hựu Tuệ cao quý, công chúa có thể cùng thần khiêu vũ một bản không?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười vui vẻ. Không đợi tôi trả lời, một cánh tay nhẹ nhàng đặt vào vai tôi, cánh tay kia nắm chặt tay tôi.
Dường như có sự sắp đặt ngẫu nhiên, tiếng bản Valse sau mười hai giờ vang lên khắp quảng trường khiến bầu không khí vốn náo nhiệt ở đây được đẩy lên đến cao trào.
Rào! Rào! Rào!
Mặt tôi đỏ như gấc, bước theo điệu nhạc dưới hàng trăm con mắt đang dõi theo. Tôi và Dạ làm thành cặp đôi nhảy trên bậc thềm trung tâm của đài phun nước Wish.
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào theo nhịp. Kim Nguyệt Dạ nắm chặt lấy tay tôi, ôm eo và đưa tôi xoay tròn ở chính giữa đài phun nước. Xoay tròn… Xoay tròn…
“Woa! Đẹp đôi thật! Đẹp giống như một bức tranh vậy!”
“Tôi thấy hai người họ như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích ý. Nhìn bọn họ tôi cũng thấy thật hạnh phúc!’
Tiếng tán dương của mọi người xung quanh không ngừng vang tới tai tôi. Tôi thấy mình như đang đứng giữa đam bông mềm mại, toàn thân nhẹ nhàng, từ từ bay lên…
“Xin du khách chú ý! Đài phun nước Wish… của quảng trường… sắp… phun nước… Xin mời những ai ở gần đài phun nước… nhanh chóng rời khỏi… để tránh…”
“Á, Kim Nguyệt Dạ! Hình như trên loa đang nói… Loa đang nói gì vậy?”
Vì tiếng vỗ tay và hoan hô qua lớn, tôi không nghe rõ trên loa nói gì.
“À, có gì đâu? Nhắn tìm người ý mà!...”Kim Nguyệt Dạ vẫn tiếp tục khiêu vũ, mỉm cười trả lời tôi.
Thật không? Nhưng tại sao mọi người lại chạy hết ra ngoài vậy?
Tôi nghi ngờ ngừng bước chân và thấy ban nãy mọi người còn vây chúng tôi như kiến, giờ đều nhanh chóng rời đi như trốn tránh cái gì đó. Một cô bé quay đầu lại nhìn chúng tôi, hét lớn:
“Hai anh chị vẫn còn nhảy sao? Đài phun nước sắp phun nước đó!”
“Hả? Cái gì?” Tôi và Kim Nguyệt Dạ còn chưa kịp định thần thì cảm thấy có một làn khí lạnh đổ ập xuống đầu.
Phụt! Phụt!
Xoạt! Xoạt!
Cùng với tiếng nhạc du dương, những giọt nước lạnh như băng từ trên không ào ào đổ xuống.
Tôi và Kim Nguyệt Dạ không kịp tìm chỗ trốn, bị dội trúng nước. Hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích chớp mắt đã ướt sũng như chuột lột.
“…”
“…”
Tôi và Kim Nguyệt dạ đứng giữa đài phun nước Wish, nhìn nhau chằm chằm, không thốt ra lời.
Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ cười phá lên.
“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Buồn cười quá! Cười chết mất! Đây là làn đầu tiên tôi gặp phải chuyện buồn cười như thế.” Kim Nguyệt Dạ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
”Hừ! Có gì đáng cười hả?” Tôi hắt xì hơi, bực mình giũ nước vương trên tóc mái, “Đều tại cậu cả! Bắt tôi lên khiêu vũ! Á, Kim nguyệt Dạ! Cậu giũ nước bắn hết vào người tôi rồi!”
“Đừng giận mà! Chúng ta là những nhành hoa mới nở, được tưới chút nước cho thêm tươi tắn ý mà! Ha ha ha ha! Hựu Tuệ, xem Charles Chaplin (Vua hề Sác lô) biểu diễn trong mưa nè!”
Nhìn Kim Nguyệt Dạ bắt chước Charles Chaplin, đi kiểu chữ bát, diễn những tư thế chọc cười, tôi không nhịn nổi, cười to thành tiếng:”Ha ha ha…”
“Ồ, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười đó sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi!” Thấy tôi cười, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dừng lại, mừng rỡ nhìn tôi.
“Nhìn thấy tôi cười lạ lắm sao?” Tôi chun mũi lại nói với hắn.
“Ừ!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu, “ Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…”
“Tôi…” Nghe lời nói của Kim nguyệt Dạ, toàn thân tôi run lên.
Những điều tôi đã cố quên đi đột nhiên lại ùa về trong trí óc, khiến ngực tôi lại nhói đau…
“Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ đi đến trước mặt tôi, ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi, rồi đưa tay ôm mặt tôi.
“Hãy tin tôi! Hãy để tôi làm thiên thần hộ mệnh cho em, để niềm vui của e thành niềm hạnh phúc của tôi, để nỗi buồn của em trở thành nỗi đau của tôi.”
“Kim Nguyệt dạ…”
Tôi cảm động nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ nhìn tôi. Nụ cười như ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá, làm tan chảy băng tuyết trong tim tôi. Cảm giác thật ấm áp!
Nhưng…
Vù… vù…
Một trận gió lạnh buốt thổi qua, tôi nghe thấy tiếng răng mình lập cập va vào nhau.
“Kim… Kim… Kim… Nguyệt Dạ… Chúng ta… hình như đã quên… bây giờ đang là mùa đông…”
Một lúc sau, đài phun nước Wish ở trung tâm thành phố Milan chợt xuất hiện hai bức tượng bằng băng…
THREE
Phù! Ấm quá!
Nhờ nước nóng xông lên, toàn thân tê buốt của tôi trở lại nhiệt đọ bình thường. Sau khi thay quần áo ấm, tôi ngồi xuống phía trước cái bàn sách bừa bộn.
Cảnh Kim Nguyệt Dạ và tôi khiêu vũ ở quảng trường Milan lại hiện ra trong đầu, khiến mặt tôi nóng bừng lên.
“Ố, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi! Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…”
Tôi xoa xoa mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay truyền tới…
Ừm… Suốt kì nghỉ đông, tôi chưa động vào một quển vở bài tập nào. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn đống vở bài tập chất cao như núi trên mặt bàn, rồi ngó quanh căn phòng bừa bộn không còn chỗ trống. Bây giờ, tôi chẳng có hứng thú để làm gì cả.
Ba tháng… Chuyện đó đã qua ba tháng rồi…
Chợt nhớ ra vẫn chưa lên mạng xem kết quả thi cuối kì trước, tôi mở máy tính, đăng nhập vào trang web của trường.
Tít tít tít!
Có người vừa BUZZ tôi trên QQ (Mạng chat nổi tiếng của trung quốc, gần giống với yahoo). Avatar của Hiểu Ảnh nhấp nháy liên tục. Tôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng trả lời.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hu hu hu hu hu! emo nước mắt nước mũi ào ào như lũ quét). Bà có đấy không?
Ngọn gió thần sầu: Tôi đây
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ, là bà thật sao? Thật là bà sao? Bà đã chịu nói chuyện với Hiểu Ảnh rồi à? Hiểu Ảnh nhớ bà lắm, Tô Cơ cũng tìm bà suốt…
Một thời gian dài tôi không liên lạc với hai nhỏ bạn. Nhìn vẻ phấn khởi của Hiểu Ảnh tôi chợt thấy nhói lòng.
Thời gian qua, tôi chỉ tự khép mình chìm đắm trong u sầu, không hề nghĩ gì đến hai nhỏ bạn thận.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ nè! Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền hôm qua vừa cãi nhau đấy. Tôi khuyên thế nào hai tên đó cũng không nghe! Hu hu hu hu! Tiểu Huyền Huyền gần đây chẳng thèm đêm xỉa gì tới Tô Cơ, cũng không chịu nghe điện thoại của nhỏ ý, Tô Cơ giận lắm.
Lăng Thần Huyền không đếm xỉa gì đến Tô Cơ á? Cũng không chịu nghe điện thoại sao? Lẽ nào hắn thấy ngại vì chuyện đó?
Mặc dù chuyện bí mật đó vẫn chưa hé lộ hoàn toàn, nhưng Huyền cũng khó có thể đối xử với Tô Cơ như trước được…
…
Ngọn gió thần sầu: Hiểu Ảnh đừng lo, hai tên đó sẽ không sao đâu. Bà không biết sao? Cãi nhau là gia vị của tình cảm đó…
Thiên thần rớt cánh: Sao cơ? Thật à? (trầm tư suy nghĩ). Tôi có cách rùi! Tụi mình giúp Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền làm lành đi! Hai ngày nữa là tới Tết nguyên tiêu, tụi mình kêu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền cùng đi chơi. Tôi còn muốn cả Dạ đi cùng nữa. Nếu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền đi chơi vui vẻ cùng nhau, họ sẽ không cãi nhau nữa.
Ngọn gió thần sầu:…
Muốn giải quyết vấn đề giữa Tô cơ và Huyền, chỉ có cách duy nhât là làm rõ vụ “Ước hẹn Thánh Ngưng” rối cuộc là sao, xem Tô Cơ có phải là con gái của hiệu trưởng Thôi hay không. Nhưng, bây giờ tôi chẳng còn tý hơi sức nào, không thể tập trung sức lực để điều tra chuyện này, làm sao giúp Tô Cơ đây?
Thiên thần rớt cánh: Lần trước bà bị rơi từ trên tầng xuống, Tô Cơ không cho tôi đi tìm bà, bảo là bà cần yên tĩnh một thời gian. Hựu Tuệ, bà vẫn không muốn đi ra ngoài chơi à? Hu hu hu! Nếu bà không ra ngoài thì sẽ không gặp được mọi người, vậy làm thế nào bậy giờ? Tô Cơ thật đáng thương T_T
Ngọn gió thần sầu: … Ôi. Hiểu Ảnh ngoan nào! OK, cư làm như bà nói đi được không?
Thiên thần rớt cánh: Thật sao? Tôi biết mà, Hựu Tuệ sẽ không vì chuyện của Vũ mà ghét tôi đâu! Hựu Tuệ bà tốt lém! Tôi đi xem phim hoạt hình đây! Bye bye!
Vũ…
Tôi luôn chạy trốn thực tại, sống khép mình, không chịu giao tiếp với thế giới bên ngoài. Nhưng cái tên đó lại hằn sâu và trí óc tôi, ngày một lớn dần, lớn dần…
Tối nay, lại một đêm mất ngủ…
FOUR
Tối Nguyên tiêu, tôi đến phố Angel theo lời hẹn với Hiểu Ảnh.
Phố Angel thật náo nhiệt. Dải phân cách vàng giữa trường Sùng Dương và Minh Đức được dỡ bỏ. Suốt kì nghỉ đông dài không ai gặp nhau, nên hôm nay người đến trường tham gia lễ Nguyên tiêu đông chưa từng thấy. Lâu rồi mới có cảm giác náo nhiệt như vậy!
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bên này! Hiểu Ảnh ở đây nè!”
Cứ tưởng đông người như vậy sẽ khó tìm nhau, không ngờ vừa mới bước chân tới đầu phố Angel, tôi đã nhìn thấy hội Hiểu Ảnh, Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và cả Kim Nguyệt Dạ đang đứng lù lù ở cửa trường Sùng Dương. Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
“Hựu Tuệ, hôm nay bé đến muộn thế!” Tôi vừa bước đến trước mặt họ, Kim Nguyệt Dạ đã chỉ vào cái điện thoại di động, mỉm cười gian xảo.
“À… Tôi quên không xem giờ.” Tôi ngượng ngùng gãi đầu, không biết nên nói gì.
“Hựu Tuệ, sao hôm nay bà lại mặc đồng phục? Có phải lên lớp đâu!” Hiểu Ảnh soi tôi từ đầu đến chân, “Hu hu hu… Hựu Tuệ, sao bà trông tiều tụy thế? Nhìn xơ xác lắm, không xinh như hồi nào…”
“Hiểu Ảnh, có thôi đi không?” Lăng Thần Huyền và Tô Cơ cùng ngắt lời Hiểu Ảnh.
Hả? Tôi mặc đồng phục sao? Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người… Híc! Sao tôi lại mặc đồng phục đi chơi chứ? Đã thế đầu tóc rõ bù xù… Trước khi ra khỏi nhà, tôi đã làm gì vậy? Không thể nhớ nổi nữa…
“Được rồi, được rồi! Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện vô vị này nữa.” Kim Nguyệt Dạ nói to lên, “Tôi nghe nói Hiểu Ảnh mới tìm thấy một quán karaoke ngoài trời rất tuyệt, tối nay chúng ta đi hát hò thả phanh, được không?”
“Hay lắm! Hay lắm! Hiểu Ảnh rất thích cùng mọi người đi hát karaoke.”
Lời nói của Kim Nguyệt Dạ làm cho ai nấy đều vui vẻ trở lại. Chúng tôi đi theo Hiểu Ảnh vào trong trường Sùng Dương, dừng lại trước dàn karaoke ngoài trời của câu lạc bộ văn nghệ của trường Sùng Dương.
Dàn karaoke ngoài trời được bố trí khá mới lạ: Sân khấu nhỏ được trang trí xung quanh bằng hoa hồng, hai thùng hoa lớn đứng hai bên, phía sau còn có một màn hình lớn.
“Sân khấu tuyệt hết biết!” Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy ngay lên sân khấu, xoay vòng vòng bên những bông hoa hồng tươi rói, “Tô Cơ! Hự Tuệ! Chúng mình lên hát đi”
“Giời ạ! Hiểu Ảnh! Tôi xin bà đừng có làm mấy cái việc trẻ con như thế!’ Nhìn lên sân khấu hoa hồng, Tô Cơ giơ tay vuốt tóc, “Dù thế nào chúng ta cùng là Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức, sao lại đi làm mấy chuyện mất mặt ở trường Sùng Dương lố lăng này được?”
“Cái gì? Bạch Tô Cơ! Cô vừa nói gì hả? Lăng Thần Huyền vừa nghe Tô Cơ nói lập tức quát ầm lên, “Chỗ hoa hồng này chúng tôi đâu có chuẩn bị cho cô, không biết hát thì đừng có lèm bàn lắm lời!”
“Hả? Lăng Thần Huyền! Có giỏi cậu nói lại lần nữa xem!” Nghe Huyền nói xong, Tô Cơ tức nổ đom đóm mắt, lấy tay đập vào máy chiếu đặt bên cạnh sân khấu, “Xì! Thời đại nào rồi mà còn dùng máy chiếu kiểu này! Hừ, tưởng chiếu biển quảng cáo điện tử ngoài đường chắc!”
“Này, Bạch Tô Cơ! Tôi cảnh cáo cô, đừng sờ mó linh tinh kẻo làm bẩn máy chiếu đó.” Lăng Thần huyền trừng mắt lên, hùng hổ đi đến trước mặt Tô Cơ.
“Cậu…” Tô Cơ tức điên không nói lên lời, cùng hằm hằm tiến tới trước mặt lăng Thần Huyền, trợn mắt nhì hắn.
Lăng Thần Huyền thấy Tô Cơ đang lườm mình, ngây người ra rồi hậm hực quay đi, bước thẳng lên sân khấu hoa hồng.
“Tối nay đại ca Huyền không vui, muốn hát cho đã! Không ai được bén mảng làm phiền!” Lăng Thần Huyền vênh ngược mặt lên, giờ ngón cái chỉ vào phí sau vai, “Khâu Hiểu Ảnh, tôi hát bài Đại đao chém đầu lũ quỷ, cô mau giúp tôi một tay!”
“Đại đao… chém đầu lũ quỷ…” Không đợi Hiểu Ảnh kịp phản ứng, Lăng Thần Huyền đã gào to vào míc.
“Hiểu Ảnh! Mặc xác hắn! Bà giúp tôi chọn bài Bảo vệ Hoàng Hà!” Tô Cơ cũng không chịu kém cạnh, điên tiết xông lên sân khấu, giằng lấy một cái míc khác hát rống lên, “Gió đang gào, ngựa đang thét, Hoàng Hà cuộn sóng! Hoàng Hà cuộn sóng!...”
Nhìn Lăng Thần Huyền và Tô Cơ dùng ánh mắt sắc như dao đấu nhau một mất một còn trên sân khấu, tôi bỗng thấy sởn gai ốc, không biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người họ xấu đến mức này.
Trời… mọi người kéo đến đây càng lúc càng đông, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm
“Đến đây! Đến đây!” Bỗng Kim Nguyệt Dạ đứng giữa hai người đang nồng nặc mùi thuốc súng, cười tít cả mắt, “Hôm nay vui hết biết, chúng ta chưoi trò hát một mạch không nghỉ đi. Nào, tiếp theo ai sẽ lên hát đây, dù là bài gì cũng phải hát. Nếu là bài song ca thì hai người kế tiếp nhau cùng hát”.
“Ha ha ha…! Hiểu Ảnh nghĩ kĩ rồi. Ai cũng đều phải hát! Đến phiên ai không hát thì coi như là thua. Hình phạt là sáng sớm mai phải hét to ba lần câu ‘Tôi là đồ ngốc’ trên phố Angel. Ha ha ha…!” Hiểu Ảnh củng cười tít mắt, cong tay làm tư thế cổ vũ.
“OK! Ý kiển của Hiểu Ảnh rất hay.” Kim Nguyệt Dạ nhìn Lăng Thần Huyền đang phân vân, “Huyền, cậu có dám thi hát với tôi không?’
”Được!” Lăng Thần Huyền trúng kế khích tướng của Kim Nguyệt Dạ. Hắn nổi giận đùng nắm chặt vai Hiểu Ảnh lặc mạnh, “Hát thì hát! Ai sợ ai?”
“He he! Tuyệt quá! Vậy Hiểu Ảnh bắt đầu trước nha!” Hiểu Ảnh vui mừng cầm míc như kiểu cầm que kem, đứng lên sân khấu.
Hả? Hiểu Ảnh? Bà muốn hát bài gì đây? Không phải lại mấy bài kì quái đó chứ…
“Tiếp theo, Hiểu Ảnh sẽ hát tặng mọi người bài Hai khúc côn! Xin tặng bài hát này cho Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền!’
Trời đất… quả nhiên…
Không hiểu Hiểu Ảnh lôi từ đâu ra hai cành cây được buộc lại bằng một sợi dây, múa may quay cuồng y như đang múa côn. Nhỏ ta vừa hát vừa nhún nhảy trên sân khấu, bọn người chúng tôi đứng dưới xem ngây cả người.
“Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da… Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da…”
Hiểu Ảnh càng hát càng hăng, “hai khúc côn” trong tay vung lên vung xuống vun vút.
Đột nhiên, “tưng” một tiếng! Một khúc côn bất ngờ phản đòn, đập thẳng vào trán Hiểu Ảnh.
Hai mắt Hiểu Ảnh hoa cả lên, nhỏ ta ngã dập mông xuống đất.
“Ha ha ha! Cô ấy thật thú vị!”
Không biết từ lúc nào, dưới sân khấu đã tập trung rất đông khán giả. Mọi người đều được màn biểu diễn của Hiểu Ảnh truyền cảm hứng nên hăng hái vỗ tay ầm ầm.
Thoắt một cái Hiểu Ảnh đã trị thương xong, nhỏ ta lại cầm mic hớn hở chạy đến bên Lăng Thần Huyền, hai mắt chớp chớp:
“Tiểu Huyền Huyền! Bài sau là nam nữ song ca, Hiểu Ảnh với Huyền cùng hát nhá!”
“Không…”
Lăng Thần Huyền còn chưa kịp lắc đầu, Kim Nguyệt Dạ liền nhướn mày, cười gian gian nhìn hắn rồi cũng bắt chước cách nói của Hiểu Ảnh: “Không phải Tiểu Huyền Huyền muốn làm đồ ngốc đó chứ?”
“Hừ! Hát thì hát! Lăng Thần Huyền như ống pháo bị châm lửa, mặt nổ “bùm” một tiếng, cướp ngay lấy míc.
Nhạc bắt đầu rồi! Hóa ra là bài Ngày mai em phải lấy anh.
“Hura! Tuyệt vời!” Mắt Hiểu Ảnh ánh lên niềm vui, phấn khích đến mức hai má đỏ bừng.
Lăng Thần Huyền hai mắt trợn tròn, mồm ngoác ra hết cỡ, cả người đứng bất động một chỗ.
“Hương hoa mùa xuân đem theo..” Tiếng nhạc du dương, êm tai khiến không gian như ngập tràn làn hương ngọt ngào. Nhưng Lăng Thần Huyền hát chẳng khác nào hòa thượng tụng kinh, đọc từng từ khô khốc. Còn nàng Hiểu Ảnh nhà ta càng hát càng sung, có lúc rống lên cao vút.
“Phù!” Lăng Thần Huyền càng hát càng chán nản, nhẫn nại đến giữa bản nhạc thì lập tức bỏ míc, lau mồ hôi trên mặt. Nhưng…
“Tiểu Huyền Huyền thân yêu, bài hát này thật tuyệt! Hay chúng ta chơi trò kết hôn đi!” Hiểu Ảnh quay đầu sang, mặt đỏ như cà chua, e thẹn đắm đuối nhìn Lăng Thần Huyền. Nhỏ ta từ từ giang tay ra rồi lao tới chỗ tên Huyền.
“Không! Không! Đừng!” Lăng Thần Huyền hét lớn, cầm míc chạy khắp sân khấu.
“Tiểu Huyền Huyền! Chúng ta chơi trò kết hôn đi mà!”,Hiểu Ảnh chu môi, Lăng Thần Huyền. Tôi, Tô Cơ và Kim Nguyệt Dạ tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người đuổi nhau.
Lăng Thần Huyền lướt sang trái, chui sang phải, chạy vào bên phải nhảy sang bên trái. Hiểu Ảnh cũng dẩu môi nháo nhào chạy từ trái qua phải, nhớn nhác tìm kiếm rồi lại phi từ phải qua trái…
Hai người họ trong tay vẫn cầm míc… Lúc hai người chạy vòng tròn, dây míc xoắn lại vào nhau, chẳng mấy chốc đã quấn mấy vòng trên sân khấu. Dây míc càng quấn ngắn lại, khoảng cách đuổi bắt của hai người cũng ngắn theo, mỗi lúc tiến lại gần nhau hơn.
“Tiểu Huyền Huyền! Đừng trốn nữa mà! Hiểu Ảnh đến đây! Chụt chụt!” Lăng Thần Huyền cuối cùng cũng bị Hiểu Ảnh tóm được. Hiểu ảnh hào hứng xông tới, một tay ôm chặt Lăng Thần Huyền, vừa định “mi” thì…
Rầm…
Một tiếng động trời long đất lở khiến ba chúng tôi giật bắn mình.
Đúng lúc Lăng Thần Huyền giật lùi về phía sau thì bị dây míc quấn ngã. Hiểu Ảnh cũng mất thăng bằng, hai người ngã đè lên nhau.
Chụt!
Một tiếng động khẽ khàng vang