--> Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau - game1s.com

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

nh thật ngốc nghếch khi để cái chữ “hận” ấy trong lòng quá lâu, thật không đáng phải không. Vì thế bây giờ tôi sẽ quên hết chuyện đó đi, chỉ sống cuộc sống hiện tại thôi, không bận tâm chuyện quá khứ nữa, và tôi cũng mong anh sẽ làm vậy, đừng tự làm khổ mình nữa.

_Hạo Du, hãy tự chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng khiến ai phải lo lắng cho mình nữa, chúng ta đều lớn rồi, cư xử như vậy là không hay đâu, hiểu không. Cho dù không ai yêu anh, thì cũng phải biết tự yêu lấy bản thân mình, tôi nhớ là anh đã nói như vậy.

_Tôi phải về đây, nếu lần sau gặp lại, tôi mong đó chỉ là sự tình cờ mà thôi. Hãy sống tốt, Hạo Du.

Tiểu Minh nói rồi rời Hạo Du ra. Quệt nước mắt quay đi. Cố để không phát ra tiếng khóc, cố để Hạo Du không nhận ra nỗi đau đã tràn ngập trái tim cô, làm những giọt nước mắt trào ra không chủ định. Ai nói cô không đau, ai nói. Đau lắm, cơ thể như sắp gục xuống gì những nỗi đau đang đè nặng lên cô. Nhưng cô đã quyết định, chẳng có lí do gì để thay đổi cái quyết định ấy. Đình Phong đang chờ cô dưới kia, cô phải đi thôi. Từ nay, hoàn toàn gạt cái tên Hạo Du ra khỏi cuộc sống…

_Tiểu Minh à, em có thể…có thể nói cho anh một, chỉ một câu thôi, em tin tình yêu của anh, được không?

Có lẽ đến giây phút này cô đã tin mất rồi.

Tiểu Minh run run người, không quay lại mà chỉ lên tiếng:

_Căn nhà này, có phải…chưa bao giờ được bán?
_Anh vẫn luôn giữ nó…vẫn luôn… Anh…không muốn mất đi những kỉ niệm về em.
_Ừ, tôi…tin anh.

Tiểu Minh nói rồi chạy thẳng, chạy một mạch, không ngoái lại một chút nào, nước mắt trào ra như mưa, cô không sao ngăn lại được. Tại sao cô lại đau thế này chứ, sao chứ, tại sao chứ. Đau quá, trái tim như đang tan ra theo dòng nước mắt. Trái tim cô đang quặn lại. Đau…thấu tận xương tủy.

Tiểu Minh chạy, rồi chạy, rồi cô bỗng va vào một người.

Chương Xxxviii: Không Thể (5)

Tiểu Minh chạy, rồi chạy, rồi cô bỗng va vào một người.

_Bác…bác gái…

Tiểu Minh nhìn thấy mẹ Hạo Du, lúng túng mất vài giây rồi mới cất lời, trên mặt vẫn tèm lem nước mắt. Rồi cô được bác gái đưa cho một tờ giấy ăn cùng với nụ cười hiền dịu và lời nói rất nhẹ nhàng:

_Con lau nước mắt đi, đừng để tí bạn trai con nhìn thấy, cậu ấy sẽ không vui đâu.
_Dạ, cháu cảm ơn.

Tiểu Minh cầm lấy tờ giấy bác gái đưa, lí nhí đáp trả bằng giọng nghẹn ngào thấm đẫm nước mắt. Cô vừa lau mặt vừa nhìn vẻ mặt dịu dàng của người phụ nữ đứng đối diện, cảm thấy có chút xấu hổ và áy náy.

Lau hết nước mắt, tần ngần một lúc, Tiểu Minh mới lên tiếng.

_Bác, chuyện hôm trước cháu thật sự xin lỗi.
_Được rồi, bác cũng không để bụng đâu, con không cần phải thấy áy náy đến vậy, bác hiểu mà. – lại thêm một nụ cười hiền từ.
_Dạ…vâng, cháu cám ơn ạ. – Tiểu Minh vẫn lí nhí nói – Thế bác về lâu chưa ạ, nãy cháu đến không có ai, cửa lại mở nên…
_Ừ, bác đi mua thuốc cho Hạo Du ý mà, cũng về được một lúc rồi, đã đủ nghe thấy hết những gì con nói khi ôm Hạo Du.
_Dạ…
_Con làm tốt lắm, Tiểu Minh, bác thực sự mới là người phải nói cám ơn con.

Tiểu Minh nghe bác gái nói thì hoàn toàn không hiểu, cô còn tưởng bác gái nghe nói rồi giận cô chứ, không ngờ còn cảm ơn cô nữa.

Thấy được sự khó hiểu trong mắt cô gái đứng trước mặt, mẹ Hạo Du lại tiếp tục nói:

_Không giấu gì con, khi Hạo Du nói với bác sẽ tìm gặp lại con, bác đã khuyên bảo thằng bé rất nhiều, nhưng thấy nó kiên quyết…một người làm mẹ như bác chẳng có thể làm gì khác ngoài việc ủng hộ con trai mình. Lúc đầu, thấy con lạnh lùng như vậy với thằng bé, bác cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ nghe những lời con nói bác thật sự thấy rất cảm kích, con đã làm đúng, rất đúng chuyện tình cảm cứ để lằng nhằng dây dưa như vậy thì sẽ chẳng bao giờ giải quyết được, chỉ khiến hai đứa thêm đau khổ và khó xử thôi. Giờ con dứt khoát như vậy quả thực là một cách xử lí đúng đắn, cũng sẽ không làm cả hai phải chịu tổn thương. Bác thật cám ơn con vì đã làm như thế, cám ơn con.

Bác gái nói rồi đưa hai tay nắm lấy tay Tiểu Minh, gương mặt đầy cảm kích. Nghe bác gái nói mình đã làm đúng, Tiểu Minh cũng thấy trong lòng có chút phấn khởi, nét mặt đã tươi tỉnh hơn một tí. Nhưng chợt nghĩ đến Hạo Du, đến sắc mặt ngày càng nhợt nhạt của anh, Tiểu Minh lại không khỏi buồn phiền. Cô cúi mặt khe khẽ nói:

_Bác, dù những gì cháu làm là đúng, cháu vẫn biết lời nói của cháu khiến Hạo Du buồn rất nhiều, bác hãy giúp cháu khuyên bảo anh ấy. Nói nghe thì thật là buồn cười phải không bác, nhưng bác hãy giúp cháu. Nếu vì cháu mà Hạo Du phải buồn phiền, cháu cũng khó mà sống thanh thản được. Mong bác giúp cháu.

_Ừ, được rồi, con cứ yên tâm trở về cuộc sống bình thường, đừng nghĩ ngợi gì cả. Hạo Du đạt được mong ước rồi nó sẽ không làm phiền con nữa đâu.

Tiểu Minh nghe rồi lại một lần nữa không hiểu.

_Mong ước gì cơ ạ?
_À, nó mong là con sẽ tin tình yêu nó dành cho con là thực lòng. Chỉ vậy thôi. Con đã nói là con tin nó đúng không?
_Dạ, à, vâng ạ.
_Thế người chờ con ngoài kia đúng là bạn trai con hả, cậu ấy có biết chuyện con và Hạo Du không.
_Dạ, có ạ.
_Ừ, vậy con mau ra đi không cậu ấy chờ, mà bên ngoài lạnh lắm đấy, bác thấy cậu ấy đứng đấy đã bảo vào nhà nhưng cậu ấy từ chối, con mau ra đi.
_Vâng, vậy cháu về, bác nhớ giúp cháu ạ.

Tiểu Minh cúi người chào bác gái rồi mới định đi ra. Liếc qua cái đồng hồ vừa nãy cô cũng không khỏi lo lắng, cô đã vào đây hơn một tiếng rồi, Đình Phong đứng ngoài đợi chắc sốt ruột lắm.

Chạy ra ngoài, thấy Đình Phong đứng dựa tường bên cánh cửa, Tiểu Minh liền chạy đến bên anh. Quả thực bên ngoài trời rất lạnh.

_Phong Phong…

Nghe tiếng vợ yêu, Đình Phong liền quay ra, cười với cô một cái thật tươi, nhưng thấy mắt cô đỏ hoa, anh cũng không được vui vẻ cho lắm.

Tiểu Minh đứng trước mặt Đình Phong, cũng cười, tay khẽ nắm lấy hai tay anh, rồi ôm kéo nhẹ đầu anh xuống chạm trán với mình.

_Người anh lạnh ngắt rồi, mình mau về thôi.
_Ừ, về thôi.

Đình Phong cười cười, rồi liền đi đến chỗ cái xe, đứng bên ngoài chờ cô hơn một tiếng, môi anh đã tái nhợt vì rét, Tiểu Minh xoa xoa má anh, thấy thế thì thương vô cùng. Cô mím chặt môi nhìn anh, rồi rút trong túi ra cái khẩu trang, đeo nhanh cho anh, cũng may cái của cô kẻ caro đen trắng chứ không hoa hoẹt lòe loẹt.

_Trời lạnh thế này mà anh chẳng chịu nghe em gì cả, còn mặc phong phanh thế này, mún chết rét hả.

Tiểu Minh kéo khóa áo cho Đình Phong, gõ gõ đầu anh, trách yêu một câu rồi cả hai mới cùng lên xe. Chờ người ngồi sau vòng tay ôm lấy mình, Đình Phong mới cho xe đi, cố đi chậm để cả mình và Tiểu Minh không bị rét.

_Vợ yêu, em không có khẩu trang sẽ lạnh đấy.

Đình Phong cho xe đi một đoạn rồi mới (dám) lên tiếng. Nãy anh đã định nói rồi nhưng thấy Tiểu Minh…gườm gườm nhìn mình, còn nói giọng giận dỗi nên anh không dám, sợ Tiểu Minh thế đấy.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói, đưa tay liền vào bên trong áo khoác của anh, ôm chặt anh bên ngoài cái áo sơ mi, tựa đầu vào lưng anh rồi mới trả lời:

_Hì, thế này là ấm lắm rồi, có anh to lớn đứng chắn đằng trước, em thấy rất ấm áp.
_Thế thì luồn hẳn tay vào trong áo đi, thế anh mới ấm được, vẫn lạnh lắm.

Nghe Đình Phong nói, Tiểu Minh ngượng ngùng mà đỏ dừ hai má. Cô ôm chặt hơn lấy anh nhưng không làm theo những gì anh bảo, thật sự thấy rất xấu hổ.

_Anh, ngoài đường mà.
_Ngoài đường thì sao chứ, có ai nhìn thấy đâu mà lo nào, vợ ngốc.
_Còn hơn chồng đen tối, hehe.

Tiểu Minh gian manh cười khanh khách, Đình Phong chợt cũng thấy mặt mình dần nóng lên, muốn véo má cô nhóc ngồi sau một cái nhưng không được nên cũng cười. Nhưng quả thực anh thấy rất lạnh, người cứ muốn run lên từng đợt nhưng lại sợ Tiểu Minh biết nên cố gắng ngồi yên. Anh thấy khó chịu vô cùng.

Về đến nhà, Đình Phong vào luôn chỗ Tiểu Minh, anh ngồi trên giường đọc báo chờ cô còn Tiểu Minh đi tắm, cô bảo anh vừa đi lạnh về ngồi nghỉ một tí cho ấm rồi tắm cũng được. Đình Phong cũng nghe theo, mà vì anh thấy trong người không thoải mái nên chưa muốn tắm.

Tiểu Minh tắm qua loa rồi nhanh lau người mặc quần áo đi ra. Cô đang định cất tiếng gọi Đình Phong thì đã thấy anh ngủ mất rồi. Đình Phong ngồi tựa vào thành giường, ngủ có vẻ mệt, mồ hôi cứ vã ra như tắm, môi tím tái. Tiểu Minh đến gần đang định trêu anh thì phát hiện điều đó, vội sờ tay lên trán, vừa vội lay người đánh thức anh.

_Phong Phong, anh sao thế, anh thấy không thoải mái sao Phong Phong?
_Tiểu Minh…

Đình Phong mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Minh đã tắm xong ở ngay trước mặt, đang gọi mình, liền cười với cô một cái, nhưng nhìn nhợt nhạt vô cùng. Trán anh còn nóng. Tiểu Minh sốt sắng hỏi lại, quên cả đáp trả nụ cười của anh.

_Anh sao thế, Phong Phong, người anh nóng quá.
_Không sao, anh thấy hơi mệt, lạnh nữa.

Tiểu Minh nghe giọng Đình Phong mệt mệt, xót xa nói:

_Chắc anh bị cảm rồi. Nào, cởi áo khoác ra.

Vừa nói, Tiểu Minh vừa giúp Đình Phong cởi áo khoác ngoài ra, rồi đỡ anh nằm hẳn xuống giường, đắp chăn kín cho anh, còn kéo Đại Phong nằm cạnh cho ấm. Thấy anh nằm thoải mái rồi cô mới lại lên tiếng.

_Anh ngủ tí đi, em nấu cháo cho anh ăn.

Đình Phong đang mệt, nghe những lời nói êm dịu của Tiểu Minh liền nhanh chóng bị đưa ngay vào giấc ngủ. Anh chỉ kịp nhìn cô gật đầu một cái là đã nhắm nghiền mắt, đều đều thở.

Sờ tay lên trán Đình Phong một lần nữa, Tiểu Minh mới đi vào trong bếp nấu cháo, cô đảm nhận hai việc, một là trông nồi cháo, hai là trông Đình Phong ngủ. Cứ vào xem nồi cháo một tí, Tiểu Minh lại đến bên Đình Phong, lau mồ hôi cho anh, rồi lau người, còn liên tục kiểm tra thân nhiệt. Đình Phong bị như thế này chắc do lúc đứng chờ cô lâu quá bên ngoài trời lạnh, Tiểu Minh nghĩ lại càng thương xót, rồi lại nghĩ đến việc Hạo Du hôm sinh nhật đã chờ cô rất lâu, hôm đó trời mưa rét, nghĩ thật tội nghiệp làm sao. Tiểu Minh nghĩ rồi định gọi điện hỏi bác gái xem sức khỏe Hạo Du thế nào, sáng thấy sắc mặt anh rất tệ mà, nhưng nhớ đến bốn chữ “dừng lại ở đây” chính mình nói ra, Tiểu Minh lại thôi. Việc Tiểu Minh phải lo lắng bây giờ là Đình Phong đang ốm nằm kia, không phải Hạo Du ở nhà, Hạo Du có mẹ chăm sóc, cô không nên mà cũng không được nghĩ đến nữa.
Chương Xxxviii: Không Thể (6)

Hạo Du ở nhà thì đúng là đang được mẹ chăm sóc. Bác gái bảo Tiểu Minh về rồi liền đi lên chỗ con trai mình, để ở bên cậu, bà nghĩ đây cũng là khoảng thời gian khó khăn với Hạo Du, cậu cần có người bên cạnh quan tâm, chăm sóc và chia sẻ.

Hạo Du lúc Tiểu Minh về, tâm trạng nói chỉ có buồn thì không đúng, nói chỉ có vui thì lại càng sai, cậu tuy cảm thấy buồn vui lẫn lộn nhưng cũng được thanh thản chút ít. Chẳng phải mục đích ban đầu của cậu chỉ là làm cho cô biết và tin rằng cậu đã yêu cô, người cậu chọn là cô đó sao, giờ Tiểu Minh đã tin rồi, không còn nghĩ cậu gạt cô nữa, dù Tiểu Minh không có chấp nhận tình cảm của cậu, còn bảo cậu đừng tìm gặp cô nữa và quên hết quá khứ đi, cậu vẫn thấy được an ủi phần nào. Giờ thì tuy trong lòng cậu cảm giác đau đớn vẫn chưa giảm đi được bao nhiêu nhưng Hạo Du vẫn quyết định sẽ làm theo lời Tiểu Minh nói, tức là nếu có gặp lại thì cũng chỉ là tình cờ mà thôi (và Tiểu Minh khi đó có thể coi cậu như người xa lạ không biết chừng). Cậu không muốn cô đau khổ, buồn phiền vì cậu, nếu tình yêu của cậu chẳng mang lại cho cô niềm hạnh phúc, cậu thà giữ nó một mình cậu, giờ cô đã tin cậu, thế là đủ rồi, không cần gì hơn nữa. Và cho dù Tiểu Minh có quên đi là có một người rất yêu cô ấy, Hạo Du sẽ mãi giữ tình cảm này trong tim, sẽ không bao giờ quên. Cậu đã nói rồi, cậu chỉ có duy nhất một người vợ thôi, đó là Tiểu Minh, và cậu cũng tự hứa với bản thân là cho dù Tiểu Minh có không yêu cậu nữa, có đối xử tồi tệ với cậu ra sao, cậu…vẫn chỉ yêu mình cô.

_Hạo Du, con tỉnh lúc nào thế?

Nghe tiếng mẹ, Hạo Du liền quay ra mỉm cười với bà, cậu cũng ngồi luôn dậy. Thấy khuôn mặt mệt mỏi của mẹ mình, nghĩ lại những gì Tiểu Minh nói chiều nay, Hạo Du tự thấy mình thật bất hiếu vì làm cho mẹ phải lo lắng.

_Dạ vâng, con mới tỉnh.

Thật ra là cậu không ngủ, chỉ tại lúc Tiểu Minh mới về, cậu đã thấy mẹ cậu đi lên, có vẻ muốn an ủi cậu, nhưng vì tâm trạng cậu đang bất ổn, lại rất mệt mỏi nên cứ nằm giả vờ ngủ mà không đáp lời mẹ gọi.

_Con đói chưa, mẹ nấu cháo cho con ăn đây. Ăn xong còn uống thuốc, nãy con lại sốt đó, biết không.
_Vậy ạ.

Hạo Du mỉm cười nhìn mẹ, nãy lúc nói chuyện với Tiểu Minh cậu đã thấy rất chóng mặt, cơ thể nóng phừng phừng, ra là lại sốt, nãy giả vờ ngủ cậu cũng cảm nhận được bàn tay mát dịu của mẹ đặt lên trán.

Đón lấy bát cháo nóng từ mẹ, cậu không muốn ăn vẫn cố vui vẻ, ngoan ngoãn xúc từng thìa ăn cho mẹ cậu vui lòng. Vừa ăn còn vừa nhìn mẹ, cười cười.

_Hạo Du, khổ thân con quá, ốm hơn một tuần rồi, nhìn con gầy rạc hẳn đi mà mẹ đau lòng quá. – người phụ nữ đưa khăn lau mồ hôi cho con trai mình mà hiện rõ trên mặt những nét xót xa.
_Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.
_Con nói gì vậy, mẹ chỉ có một đứa con trai là con thôi, không lo cho con thì lo cho ai chứ.
_Nhưng con thấy mình thật đáng trách.

Hạo Du khe khẽ nói, nói xong lại đưa một miếng cháo nóng vào miệng. Cháo có tình yêu của mẹ rất ngon, Hạo Du nghĩ tới bỗng thấy sống mũi cay cay.

Im lặng một lúc không ai nói gì, chờ Hạo Du ăn hết bát cháo, mẹ cậu mới nhỏ nhẹ cất lời.

_Hạo Du, con thấy trong lòng thế nào rồi.

Nghe mẹ hỏi, Hạo Du ngước mắt lên nhìn bà vài giây rồi lại cụp mắt xuống, lí nhí trả lời.

_Con ổn ạ.
_Đừng buồn nữa Hạo Du, con phải nghĩ Tiểu Minh làm như vậy là đúng, mẹ cũng tán thành cách làm của con bé.
_Dạ vâng, con hiểu ạ, con cũng nghĩ như vậy là đúng.
_Hạo Du, con đừng nghĩ thế này, nói lại thế khác như vậy, nhìn mặt con là mẹ hiểu con thực sự chưa ổn.
_Con…rất đau khổ, nhưng đâu còn cách nào khác, cô ấy đã nói như thế rồi…con chỉ còn biết nghe theo, không bao giờ tìm gặp cô ấy, quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.

Hạo Du khàn khàn giọng trả lời, nói là cậu chưa thật sự ổn cũng phải, vì cậu vẫn còn buồn nhiều lắm, nhưng quả thực cậu đã nghĩ thông suốt rồi, cũng thấy thanh thản hơn rất nhiều. Tuy là sẽ chẳng bao giờ mong việc được ở bên cô ấy như xưa trở thành hiện thực, cậu vẫn phải chấp nhận cái sự thật là Tiểu Minh – vợ của cậu – đã thuộc về người con trai khác – không phải cậu mất rồi. Vì thế, việc không được gặp lại cô ấy, cậu sẽ cố gắng làm được, chỉ cần cô ấy vui, cậu ra sao cũng được…

_Hạo Du, ôm mẹ một cái.
_Dạ…

Hạo Du ngạc nhiên mất vài giây rồi cũng quàng tay ôm lấy mẹ. Được ở trong vòng tay của mẹ, cho dù là ở độ tuổi nào, cho dù là con gái hay con trai, cũng đều có cảm nhận chung là ấm áp và an toàn. Hạo Du yên bình, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai mẹ, thấy muộn phiền trong lòng phần nào tan ra hết. Cậu khẽ nhắm mắt, đều đều thở. Mấy hôm nay cậu thật sự rất mệt mỏi, có thở cũng thấy không được thoải mái, bây giờ mới thấy được dễ chịu hơn một chút.

_Mẹ này, có phải con quá yếu đuối.

Nghe câu hỏi của con trai, người phụ nữ cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng trả lời.

_Ai đã phải trải qua nhiều chuyện như con cũng sẽ vậy thôi.
_Vậy thật sự là vậy hả mẹ, là con quá yếu đuối.
_Hạo Du, thực sự là mẹ thích con người trước kia của con hơn, đôi khi biết kiềm chế cảm xúc tốt hơn là thẳng thắn bày tỏ nó, mẹ nhớ trước kia con luôn biết cách giấu đi suy nghĩ thật sự trong lòng, con trầm tĩnh và suy nghĩ chín chắn hơn bây giờ.
_......

_Nhưng trước kia con không biết cách bày tỏ tình cảm, cũng không biết cách chia sẻ cảm xúc, sống như vậy cũng không phải hay.
_......
_Có phải từ khi ở cùng Tiểu Minh con mới thay đổi như thế?
_Cô ấy không đòi hỏi con phải hoàn hảo, chỉ cần con sống thật với bản thân. Chỉ cần con muốn tâm sự, cô ấy sẵn sàng lắng nghe con, sẵn sàng ôm lấy con… Có lẽ vì cô ấy quá quan tâm đến con, nên con lúc nào cũng nghĩ là cô ấy luôn thương mình. Thật sự thời gian qua con đã quá dựa dẫm vào và phụ thuộc vào cái tình thương ấy để mà sống, để mà tồn tại, thậm chí còn nghĩ là không có nó thì không thể sống được. Nhưng con không ngờ qua bốn năm, tình thương đó đã trở thành lòng thương hại, con thật sự không ngờ, thế nên mới để tình cảm bản thân trở thành gánh nặng, thành một sự phiền toái đối với cô ấy, hơn nữa còn khiến mẹ phải lo lắng, phải phiền lòng. Chưa bao giờ con nghĩ mình lại yếu đuối và nhu nhược đến thế.

Hạo Du thật thà nói rồi khẽ cựa mình rời khỏi vòng tay mẹ. Cậu thấy mình thật sự là quá yếu đuối, nhu nhược, sống chỉ nhờ tình thương của người khác có đáng không, ngu ngốc, quá ngu ngốc. Nhưng cũng chỉ vì cậu quá yêu Tiểu Minh, cũng giống như khi Tiểu Minh yêu cậu…, mù quáng, ngốc nghếch và yếu đuối.

_Mẹ ơi, con sẽ trở lại là con người trước kia, sống bằng lí trí chứ không phải bằng tình cảm.

Hạo Du nhìn mẹ mình nói, trong mắt tràn ngập sự quyết tâm. Cậu thấy mình phải thay đổi thôi, thay đổi bản thân, thay đổi cả cuộc sống này. Chôn chặt tình yêu cho Tiểu Minh vào trong tim và sống vì những ý nghĩa khác của cuộc đời.

Tại sao một người như cậu lại phải để đến mức người ta thương hại chứ, cậu đã thay đổi quá khác so với trước, đã đến lúc cậu trở lại là con người như trước kia.

Cậu phải làm thế thôi, sống ở hiện tại và quên đi quá khứ!
Chương Xxxviii: Không Thể (7)
Tiểu Minh bê bát cháo nóng thứ ba từ bếp vào bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Đình Phong. Để khẽ bát cháo lên bàn, cô nhìn mặt người con trai tuấn tú đang ngồi trên giường rồi đỡ anh tựa vào vai mình. Ánh mắt hai người nhìn nhau tràn ngập tình ý.

_Ốm thích thật.

Đình Phong cười hạnh phúc rồi há miệng to đón thìa cháo từ tay ai.

_Ngốc, ốm đau thì mệt chứ thích gì. – Tiểu Minh giọng trách móc nhẹ nhàng, vừa thổi vừa tiếp tục đút cháo cho “Phong yêu”.
_Được vợ yêu ôm còn đút cho ăn thế này, hôm nào ốm cũng được. – trong vòng tay của Tiểu Minh, Đình Phong lại thích chí cười.
_Hôm nào anh cũng ốm chắc là nhanh hết gạo lắm, hihi.

Tiểu Minh nhìn Đình Phong cười tinh nghịch rồi nhìn bát cháo sắp hết mà buông một câu đùa. Đình Phong ăn bát này là bát thứ ba rồi, tuy đối với sức ăn của con trai thì là chuyện bình thường nhưng với Đình Phong thì lại khác, những lúc ốm Đình Phong rất “khó chiều” trong chuyện ăn uống. Ngoài ăn vài thìa cháo để uống thuốc ra, có ép anh ăn hay uống bất cứ cái gì anh đều không chịu, được thỉnh thoảng những lúc tâm tình vui vẻ thoải mái thì còn chịu ăn một ít hoa quả, thế mà hôm nay đã ăn đến ba bát cháo con, quả thực rất…khác thường. Cũng may Tiểu Minh nấu khá nhiều, không thì lại thiếu.

_Vợ yêu à, em biết không, hai hôm nay anh chưa có gì vào bụng cả.

Đình Phong dụi dụi đầu vào cổ Tiểu Minh như làm nũng, nói như thì thầm vào tai cô. Hai hôm nay quả thực anh không ăn một cái gì, uống cũng chỉ là uống rượu, giờ được ăn cháo Tiểu Minh nấu, cái dạ dày của anh biểu tình dữ dội, nhất quyết không cho anh qua loa ăn mà uống thuốc như mọi lần. Đó là lí do anh ăn ba bát cháo rồi mà vẫn chưa thấy no.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói, khẽ đỡ anh dựa vào thành giường để đi lấy bát cháo mới vừa nhăn mặt.

_Sao lại như vậy hả?
_Anh chẳng kiếm được nơi nào có đầu bếp giỏi như vợ của anh. – Đình Phong cười cười, buông lời nịnh bợ vợ yêu.
_Anh ngốc à, vì giận em mà hành hạ bản thân như thế hả, chắc lại chỉ uống rượu mà không ăn đúng không. Còn nịnh nữa chứ.

Tiểu Minh từ trong bếp lớn tiếng nói vọng ra, giọng có vẻ bực tức. Cô đi ra đặt bát cháo vào tay Đình Phong rồi ngồi phịch xuống giường, lông mày nhíu lại:

_Anh quá phụ thuộc vào em, tự ăn đi.
_Sao thế. – nhận thấy được sự giận dỗi trong giọng nói của Tiểu Minh, Đình Phong cũng nhăn mặt hỏi.
_Anh nói không kiếm được đầu bếp nào giỏi như em là thế nào hả, có phải không phải thức ăn em nấu thì không chịu ăn, anh có biết là nhịn ăn mà chỉ uống rượu hại sức khỏe thế nào không hả.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói như mắng mình mà tự nhiên thấy tủi thân vô cùng, máu tự ái dồn hết lên đầu. Anh nhìn vẻ mặt giận dữ của cô một cái rồi cúi xuống tự ăn cháo, không nói thêm một lời nào.

Thực ra sự giận dỗi của Đình Phong cũng không có gì là không đúng. Anh hai hôm không về nhà, không ăn cũng không ngủ được không phải vì giận Tiểu Minh mà vì muốn cho cô một khoảng thời gian nho nhỏ để suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai người. Hai hôm không được nhìn thấy cô, không được ôm cô vào lòng, không được ăn cơm cô nấu,…Đình Phong như phát điên lên vì nhớ “cô nhóc” này, nhớ đến cồn cào ruột gan, nhớ đến nỗi làm bất kì việc gì cũng nghĩ đến cô, ngồi ngơ ngẩn một mình trong khách sạn cũng nhớ cô đến điên cuồng. Có hai hôm mà anh đã không biết bao nhiêu lần ngăn mình, kiềm mình không được lao đến ôm cô. Vì mỗi đêm, Đình Phong đều về đứng ngoài cửa nhà Tiểu Minh, tần ngần không dám vào, chỉ đứng bên ngoài tưởng tượng ra người yêu thương đang ngủ, đến sáng thì về. Rồi trong có hai hôm mà tâm trạng anh không ngừng biến hóa, từ nhớ nhung da diết thành nỗi đau dai dẳng, rồi thành sự tuyệt vọng. Hai hôm, Đình Phong nhớ Tiểu Minh tưởng chừng như chết đi sống lại, vậy mà đến một tin nhắn anh cũng không nhận được từ cô, đến một cuộc gọi cũng không có, cô dường như không nhớ anh một chút nào, không một chút nào. Đình Phong như người bị rơi xuống bờ vực của sự tuyệt vọng, mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ gì nữa, vì anh sợ, nghĩ rồi, cái suy nghĩ: Tiểu Minh không còn muốn bước đi bên anh lại đến và bóp nát trái tim anh, đau đến nghẹt thở.

Cuối cùng sang ngày thứ ba, Đình Phong không thể chịu đựng được nữa đã quyết định trở về gặp cô. Anh không tin là Tiểu Minh thật sự đã thay lòng, phản bội anh để đến với Hạo Du. Cũng may đó không phải sự thực. Đình Phong cảm giác vô cùng hạnh phúc khi có thể khẳng định Tiểu Minh yêu mình, đến hơi thở của anh cũng ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng mà bây giờ anh đang thực sự rất giận, mà nói giận cũng không đúng, là dỗi, cái kiểu giận dỗi của con nít! Anh cứ ngồi tự xúc cháo ăn rất “ngoan ngõan”, không nói một lời nào. Tiểu Minh không hiểu cho tâm trạng anh mấy ngày qua, không thương anh thì thôi còn trách anh phụ thuộc vào cô nữa, cô đâu có hiểu cho lí do thực sự việc anh “hai hôm nay anh chưa có gì vào bụng”. Nếu không phải buồn phiền vì chuyện tình cảm giữa hai người, anh có đến nỗi không ăn gì mà chỉ uống rượu không.

Tiểu Minh ngồi nhìn Đình Phong ăn, nhìn vào gương mặt mới hai hôm không gặp đã có cảm giác gầy đi rất nhiều, nhìn vào hai cánh môi nhợt nhạt, không sắc hồng, nhìn vào những giọt mồ hôi không ngừng từ trên trán đổ xuống của anh, cô thấy đau lòng vô cùng. Nghĩ lại những gì mình gây ra khiến anh mệt mỏi trong những ngày qua cùng lời trách anh vừa nãy, cô lại càng thương anh và giận mình biết bao.

Mím chặt môi không nói lời nào, Tiểu Minh vừa đưa khăn lau mồ hôi cho Đình Phong vừa nhỏ nhẹ hỏi:

_Anh có mệt lắm không?

Đình Phong nghe thấy, không nói gì chỉ lắc đầu.

_Để em đút cho nhé.

Tiểu Minh nói rồi định đưa tay cầm lấy bát cháo thì thấy Đình Phong giữ chặt nó không chịu buông, bướng bỉnh nói:

_Không cần.

Thấy thái độ “bất hợp tác” của Đình Phong, Tiểu Minh vẫn giữ giọng dịu dàng:

_Vậy để em lấy bát nữa cho anh nhé.
_Không cần, không dám phụ thuộc vào em.

Nghe giọng Đình Phong mà Tiểu Minh không khỏi phì cười, nhưng cô vẫn cố nói nhẹ nhàng, kiềm chế cơn buồn cười vào trong.

_Em lấy cho anh ăn bát nữa, no rồi uống thuốc, mình cùng đi ngủ.

Nghe thấy bốn chữ “mình cùng đi ngủ”, Đình Phong ngay lập tức ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Minh, vẻ mặt hớn hở, nhìn mà tức cười.

_Ý em là anh được ngủ ở đây đêm nay?
_Ừ ừ. – Tiểu Minh lần này không kiềm chế được mà phì cười. – hôm nay anh ốm, cứ ở đây cũng được.
_Hihi, vậy mau lấy bát nữa đi, ăn no rồi uống thuốc, mình cùng đi ngủ.

Đình Phong tươi cười nhắc lại câu của Tiểu Minh, ánh mắt ngập tràn niềm vui, rồi cả háo hức, khác hẳn với vẻ hậm hực tức giận vừa nãy, mà thực anh đã thấy hết sạch giận rồi. Nhìn anh lúc này dễ thương không tả nổi.

Tiểu Minh cười hiền dịu nhìn “Phong dễ thương”, cầm cái bát đi ngay vào lấy cháo rồi mang ra cho Đình Phong.

Bát lần này Đình Phong tự xúc ăn rất nhanh, uống thuốc cũng rất nhanh, Tiểu Minh bảo làm gì cũng nghe, không hề “cãi lại”. Cười hì hì đứng bên giường Tiểu Minh với bộ quần áo mặc nhà cùng đôi với cô, Đình Phong hăm hở vui mừng chờ cô “ban lệnh”.

_Mình đi ngủ thôi. – Tiểu Minh khe khẽ cười.

Đình Phong nghe thế trèo ngay lên giường, chui vài trong chăn với cô, vẫn cười sung sướng.

Anh quay sang cô:

_Vợ yêu ơi, hôm nay anh ốm.
_Ừ, thương lắm cơ. – Tiểu Minh nhéo nhéo mũi anh, cười âu yếm.
_Em “chiều” anh nhá.
_Ừ, được rồi
CHƯƠNG XXXVIII: KHÔNG THỂ (7) *tiếp*

_Em “chiều” anh nhá.
_Ừ, được rồi.

Tiểu Minh mỉm cười nhìn Đình Phong, dang rộng vòng tay đón anh vào lòng. Đình Phong lúc ốm luôn luôn làm nũng cô kiểu này, cả đêm người nóng như hòn than mà cứ ôm chặt lấy cô, đầu dụi dụi vào cổ cô làm cô khó ngủ vô cùng. Nhưng vì những lúc ốm anh “dễ thương” hơn thường ngày nên cô cũng chấp nhận. Mà cả năm Đình Phong cũng chỉ ốm hai ba lần thôi, chứ cái kiểu tháng ốm vài lần chắc chẳng ai chịu nổi =.=

Tiểu Minh để Đình Phong ôm lấy hông mình, vỗ vỗ lưng cho anh mà dịu dàng nói.

_Ngủ đi, mai dậy là khỏe.
_Ốm vài hôm nữa cũng được.

Đình Phong cười hì hì trả lời, ngay lập tức thấy Tiểu Minh nhăn trán.

_Anh không biết thương em sao, hả.
_Hì, được rồi, mai anh sẽ khỏe.
_Ngoan lắm, giờ thì ngủ đi.

Tiểu Minh nói như dỗ dành con nít, rồi đưa tay tắt đèn. Căn phòng phút chốc ngập tràn bóng tối và sự yên lặng, chỉ còn tiếng thở có vẻ hơi gấp gáp của Đình Phong. Tiểu Minh thấy vậy liền đưa tay xoa nhẹ nhàng tấm lưng to lớn, đầy đặn của anh, nói như thì thầm:

_Sao thế Phong Phong, anh khó ngủ à?
_Ừ, anh thấy trong người hơi khó chịu, anh làm em không ngủ được à?
_Dạ không. Hay anh uống nước cam, em vắt cho.
_Thôi muộn rồi, em cũng mệt rồi, em ngủ đi.
_Hì, anh không ngủ sao em yên tâm ngủ được, vậy mình trò chuyện tí rồi cùng ngủ nhé, mai đâu phải đi học.
_Ừ, vậy cũng được.

Đình Phong đồng tình ngay nhưng rồi cả hai lại không nói gì. Căn phòng một lần nữa chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, khi mà Tiểu Minh nằm ôm Đình Phong sắp bị cơn buồn ngủ kéo đi, Đình Phong mới khẽ lên tiếng, anh cũng ôm chặt lấy người con gái mình yêu.

_Vợ yêu này, tại sao khi nãy từ chỗ Hạo Du ra em lại khóc.

Tiểu Minh sắp ngủ rồi, nghe thấy Đình Phong hỏi lại bừng tỉnh, cô bất giác nới lỏng vòng tay đang ôm anh ra, lúng túng đáp lời:

_Em…bởi vì…
_Em không phải kể tất đâu, chỉ cần nói cho anh nghe vì sao em khóc. – Đình Phong vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ lưng cô gái đang nằm trong vòng tay của anh.
_Tại…anh ta rất đáng thương. – Tiểu Minh khe khẽ nói, giọng mệt mỏi.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói thế cũng không hỏi thêm nữa, anh rúc đầu vào cổ Tiểu Minh, tay xoa xoa lưng cô.

Anh đang suy nghĩ.

Anh đã lưỡng lự rất nhiều để có thể nói ra câu hỏi Tiểu Minh, cũng có rất nhiều câu hỏi để hỏi cô, nhưng anh chỉ hỏi lí do cô khóc khi từ nhà Hạo Du đi ra. Vì anh tôn trọng Tiểu Minh, tôn trọng người anh yêu, anh biết những câu hỏi khác sẽ làm Tiểu Minh cảm thấy khó trả lời. Thực ra tuy Đình Phong nói là anh tin cô và để cô lên gặp Hạo Du một mình, anh vẫn thấy rất bất an và lo lắng. Anh biết Hạo Du từng là người quan trọng nhất đối với Tiểu Minh, cô đã từng yêu nó hơn cả mạng sống của mình, anh cũng biết…Hạo Du yêu cô! Chắc chắn vì chuyện tình cảm nên Hạo Du mới tìm gặp Tiểu Minh sau bốn năm (anh đoán là trước kia hai người chưa gặp nhau). Mà cô lại không hề kể cho anh nghe Hạo Du có nói yêu cô hay không, có thể cô vẫn giấu anh chuyện đó nên anh rất sợ, nhỡ đâu khi Hạo Du nói yêu Tiểu Minh, trong lòng cô còn chút gì vấn vương lưu luyến người con trai ấy, nhỡ cô siêu lòng và chấp nhận tình cảm của Hạo Du, nhỡ…anh mất cô. Đứng chờ cô ở dưới mà trong đầu anh ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ, thậm chí đứng ngồi không yên, thở cũng không yên, cứ nhắm mắt vào là anh lại tưởng tượng ra cảnh hai người ở bên nhau tình cảm. Cái hình ảnh đó làm cơ thể anh cứ nóng lên như có lửa trong lòng, trời bên ngoài thì lạnh cắt da cắt thịt, Đình Phong đứng chờ Tiểu Minh, giữa nhiệt độ chênh lệnh giữa trong và ngoài, đầu anh cứ quay cuồng, choáng váng.

Rồi sau rất lâu, rất lâu, Tiểu Minh cuối cùng cũng xuống, cô đến bên anh, cười, nhưng mắt vẫn còn ngấn lệ, hai má đỏ hồng còn in vệt nước mắt, Đình Phong thấy mà không vui tí nào, không phải vì chuyện Tiểu Minh khóc cho một người con trai khác mà vì người con trai đó đã làm người anh yêu phải khóc. Anh không thích Tiểu Minh khóc, chắc chắn, thấy cô rơi nước mắt mà anh đau lòng vô cùng, hơn nữa lại là vì Hạo Du! Chẳng phải Tiểu Minh đã nói với anh: “Em sẽ không bao giờ khóc vì Hạo Du nữa, không bao giờ”, thế mà giờ lại vì nó mà khóc. Đình Phong vừa buồn lại thêm khó chịu vì anh không biết cô và tên kia đã nói những gì mà khiến cô như vậy.

Giờ nghe câu trả lời của Tiểu Minh, anh tin cô thương hại hắn ta mới khóc nên thấy cũng khá hài lòng, ít nhất nó cũng không phải là câu trả lời khiến anh phải đau khổ. Mà theo Tiểu Minh nói, chẳng phải từ hôm nay trở đi, cô sẽ không gặp, không dính dáng gì đến Hạo Du nữa? Vậy là anh yên tâm rồi, thực sự rất yên tâm, ai chứ Hạo Du thì anh tuyệt đối phải để nó tránh ra xa Tiểu Minh của anh, may là Tiểu Minh cũng không để anh phải can thiệp vào chuyện này. Thực lòng mà nói, Hạo Du là quá khứ của Tiểu Minh, là một phần của cô, anh là người yêu chứ có là chồng cô thì cũng không có quyền bắt ép cô phải quên chúng đi, chẳng ai có quyền đó trừ chính bản thân cô cả, Đình Phong biết điều đó, nên thấy Tiểu Minh tự nói ra là cô sẽ dứt khoát với Hạo Du mà thấy lòng sảng khoái vô cùng, cũng vì thế mà anh chấp nhận được việc để cô đến gặp Hạo Du một lần cuối mặc dù bản thân không thích tí nào.

Phả nhẹ một hơi hết sức thoải mái, Đình Phong kéo tay Tiểu Minh, đưa tay mình đan vào rồi khe khẽ cất lời:

_Tiểu Minh này, em biết không, những ngày qua anh không về nhà chính là để cho em thời gian suy nghĩ về chuyện tình cảm của chúng mình, anh đã nghĩ rất kĩ mới đi đến quyết định đấy. Nhưng anh thật sự rất lo sợ, anh rất sợ, không phải vì anh lo mình kém cỏi hơn Hạo Du, nhưng anh vẫn bất an vô cùng khi em gặp lại nó. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày qua, chỉ một giây một phút không được nhìn thấy em là anh lại tưởng tượng đến cảnh em ở bên cạnh nó. Anh sợ lắm, sợ mất em, rất sợ. Mỗi lần nghĩ là lại một lần tim anh vỡ ra, đau đớn đến cùng cực. Anh chỉ muốn lao ngay đến bên em, mặc kệ em có thay lòng đi nữa, anh vẫn muốn giữ chặt lấy em trong vòng tay của mình, sẽ không để cho em đến bên Hạo Du, sẽ không bao giờ buông em ra... Thật may mắn vì em đã không như thế, thật may mắn, anh cảm ơn em nhiều lắm. Cảm ơn đã yêu anh.

_Phong Phong, anh sợ mất em đến vậy sao. – Tiểu Minh xiết tay Đình Phong, bỗng thấy sống mũi cay cay.

_Chứ sao, anh sẽ chết đấy, nếu không có em ở bên, anh thực sự không sống nổi. Nếu phải đánh đổi tất cả mọi thứ, anh cũng chấp nhận, chỉ cần giữ được em ở bên cạnh. Chỉ cần giữ được em ở bên cạnh, anh không thiết gì nữa cả.

_Phong Phong…

Tiểu Minh nước mắt chợt ứa ra, chảy dài xuống má. Tay trái cô ôm chặt lấy anh, đặt cằm lên đầu anh, cố giữ mình không run lên. Sao cô lại hạnh phúc đến thế này chứ, sao lại có một người con trai yêu cô đến thế này chứ, vậy mà cô còn làm anh buồn nữa. Nhưng không sao, từ giờ trở đi, cô sẽ hết lòng vì anh, cô tự thấy mình trước kia không yêu anh nhiều như tình cảm anh dành cho cô, nhưng từ bây giờ sẽ khác, cô sẽ yêu anh hơn cả bản thân cô, dành trọn trái tim cho anh, không bao giờ nghĩ về người con trai nào khác, không bao giờ.

_Vợ yêu, sao thế, em khóc à, em sao thế, sao lại khóc.

Đình Phong cảm nhận được người Tiểu Minh khẽ run run, biết ngay là cô khóc. Anh vội ngẩng mặt lên nhìn, thì đúng là thấy mặt cô nhóc đang tèm lem nước mắt, anh liền đưa ngay lên lau nước mắt cho cô, rối rít hỏi, hai bên lông mày nhíu lại. Anh đã nói mà, anh không muốn nhìn thấy người anh yêu phải khóc, cho dù vì bất cứ lí do gì.

Bất ngờ, Tiểu Minh khẽ cúi xuống nhẹ thơm lên trán anh, rồi mũi, rồi đến môi… Môi cô tuy đang toàn vị mặn của nước mắt, nhưng vẫn cảm giác ngọt ngào vô cùng. Tiểu Minh chưa bao giờ, chưa một lần chủ động làm như vậy với Đình Phong, hành động của cô khiến Đình Phong bất ngờ vô cùng. Trái tim anh vỡ òa ngay theo dòng chảy của hạnh phúc, hạnh phúc đang chảy khắp cơ thể anh, khắp mọi ngóc ngách cơ thể anh, làm nước mắt anh bỗng cũng chảy ra. Anh khẽ liếm bờ môi mềm mại của cô rồi đẩy lưỡi mình vào trong, bắt đầu một nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng.

Đình Phong bị khiêu khích, cơ thể vốn đã nóng giờ còn như hừng hực lửa, anh không kiềm chế được hôn tiếp lên cổ cô, cắn nhẹ vành tai cô. Bàn tay Đình Phong to lớn run run giữ chặt lấy cổ tay Tiểu Minh, tiếp tục lướt môi từ cổ xuống, để lại dấu đỏ trên làn da trắng mịn của cô theo từng “bước đi”. Cơ thể Đình Phong nóng hầm hập, áp sát vào người Tiểu Minh làm cô cũng nóng theo. Tiểu Minh thả lỏng người thỏa mãn từng nụ hôn của Đình Phong, mọi sự phòng bị thường ngày bỗng chốc đều tan biến hết, cô để mặc cho Đình Phong hôn mình không chút phản kháng, còn thấy thích thú lạ thường.

Chợt thấy Đình Phong đang hôn thì dừng lại, Tiểu Minh cũng tự nhiên cảm thấy mất hứng. Chưa kịp hỏi gì, cô đã nghe thấy giọng Đình Phong khàn khàn vang lên:

_Em có muốn tiếp tục không?

Tiểu Minh nhìn vào mắt Đình Phong, đôi mắt nâu đang ngập tràn ham muốn. Tiểu Minh giờ mới lấy lại được chút tỉnh táo, liền “tranh thủ” ngay để nghĩ về câu hỏi của Đình Phong. Thực sự cô thấy mình chưa sẵn sàng cho “chuyện ấy”, nhưng Đình Phong thì...

_Phong Phong, em…
_Ngốc, không muốn thì cứ nói. Anh sẽ không ép buộc em mà. Thực ra anh cũng muốn “để dành” em đến khi mình lấy nhau, khi đấy em chính thức là của anh, anh “muốn” lúc nào chẳng được, nhỉ. – Đình Phong cười cười, tay véo mũi Tiểu Minh, đôi mắt nhìn cô lại trở lại màu nâu trong sáng, không chút gợn.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói thế bất giác thở phào, rồi cô cũng cười, trong lòng thầm lên tiếng cảm ơn anh.

_Anh đi rửa mặt chút rồi mình đi ngủ nhé, muộn lắm rồi.

Đình Phong nói rồi bật dậy ngay để đi vào phòng tắm. Hất nước lên mặt cho tỉnh táo, anh mới quay trở lại giường, thì đã thấy Tiểu Minh ôm Đại Phong thiu thiu ngủ. Đình Phong mỉm cười một cái hiền khô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, âu yếm nhìn người yêu thương say giấc nồng, môi còn cong cong nụ cười duyên dáng, hai hàng mi khép hờ thanh tú. Nhìn “cô nhóc” nằm trong chăn, anh bỗng cười thầm trong đầu tự thán phục mình biết dừng lại đúng lúc, chẳng phải là rất giỏi hay sao?

Nhẹ thơm lên má Tiểu Minh một cái, Đình Phong cũng ngả người xuống bên cạnh, anh không ôm Tiểu Minh nữa, chỉ quay sang nhìn cô ngoan ngoãn nằm ngủ rồi cũng chìm sâu vào trong mộng, môi vẫn không giấu được nụ cười hạnh phúc.

Trong giấc mơ, anh mãi mãi được ở bên Tiểu Minh, mãi mãi…cô là của anh…
Chương Xxxix: Nhất Thiên (1)


CHƯƠNG XXXIX: NHẤT THIÊN
Tôi cứ ngồi trong quán nhìn theo bóng anh ta bước đi lặng lẽ ngày càng xa, bỗng thấy trong lòng có chút thương cảm. Một con người với nụ cười nửa miệng ngạo mạn vì đâu lại có dáng đi cô độc và lẻ loi đến thế. Thân hình cao lớn từ từ ra khỏi tầm mắt, mất hút trong dòng người đông đúc qua lại. Tôi vẫn ngồi đây, không cử động, không suy nghĩ được bất cứ điều gì ngoài bóng dáng người con trai đó. Nhất Thiên, con người này là sao đây, thật không thể hiểu được đâu mới là con người thật của anh ta, tốt hay xấu?

“Một, hai, ba…”, nhẩm đếm từng ngày trong lịch tháng, hóa ra chỉ còn có một tuần nữa là đến giáng sinh rồi, nhanh thật, thời gian qua đi cứ như tên bắn vậy, tôi đặt điện thoại xuống giường rồi thở dài. Không hiểu sao dạo này cứ nghĩ đến việc thời gian trôi qua mau mà tôi lại thấy chán chán, nghe thì có phải lo xa quá không khi tôi đang lo lắng cho cuộc sống sau này của tôi, không biết sẽ ra sao >.<. Biết là không phải mọi thứ đều như ý muốn nhưng mà tôi vẫn mong “nửa sau của cuộc đời” không gặp nhiều sóng gió. À mà ba phần tư sau của cuộc đời chứ nhỉ, Tiểu Phần xem chỉ tay cho tôi bảo sau này tôi sống dai lắm, hihi, chắc cũng cỡ 80 tuổi, lại còn không hay ốm vặt nữa chứ. Đường tình duyên cũng rất tốt, Tiểu Phần nói tôi rất chung thủy, có lẽ sau này tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên Đình Phong (anh ấy sẽ làm chồng tôi chứ nhỉ).

Mà nhắc đến Đình Phong lại thấy chán. Còn một tuần nữa mới đến Noel (nãy vừa kêu “chỉ còn một tuần nữa xong”, hic) mà hôm nay chúng tôi lại phải ăn giáng sinh sớm. Đình Phong nói tuần sau anh ấy rất bận rộn nên sẽ không dành nhiều thời gian cho tôi được, đặc biệt tối hai tư, anh ấy phải đi tiếp khách, đối tác gì đó nên tối muộn mới về được. tóm lại là tí nữa tôi sẽ cùng Tiểu Phần đi siêu thị mua thực phẩm về làm bữa tối, mà giờ cũng gần năm giờ rồi, tôi có khi phải đi ngay không lại không kịp Đình Phong về.

Xem đồng hồ thấy bốn giờ năm mươi phút, tôi liền vào thay quần áo rồi đi ngay, thời tiết này thì không dám mặc váy nữa, hic, mà áo khoác bông mặc vào nhìn tôi y con gấu béo >.<. Tôi đứng trước gương mà tự cười mình. Chợt tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tiểu Phần gọi.

_Ơi, tớ đây.
_Ừ, chờ tớ, tớ xuống ngay.
_Ừ, hì, đợi tí nha.

Dập máy rồi, tôi xách túi đi giày rồi vội xuống chỗ Tiểu Phần. Thấy bóng áo khoác xanh xa xa, tôi liền nhẹ bước chạy đến, òa cô ấy một cái, tức thì thấy cô ấy giật nảy mình, hehe.

_Tiểu Minh, bạn làm tớ thót cả tim.
_Hihi – tôi cười – đi luôn nha, không muộn.
_Được thôi, bạn lên xe đi.

Thấy Tiểu Phần nói rồi lên xe trước, tôi cũng lên ngay sau. Chiếc xe lướt nhanh đi, tôi ngồi sau ôm eo cô ấy cho ấm rồi nói:

_Tối nay sang chỗ tớ ăn cơm. – tôi thủ thỉ.
_Thôi, tớ ngại lắm với cả tối nay tớ bận rồi.
_Bận? Bận gì thế?
_Haiz, thì vẫn chuyện đấy. Tối nay nhà họ mời nhà tớ sang đó ăn cơm.
_Vậy à.
_Ừ.

Nghe giọng Tiểu Phần buồn buồn, có vẻ chán nản, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa,
Xuống trước cửa ĐP 1, bọn tôi cùng đi vào sau khi Tiểu Phần cất xe xong. Quay sang nhìn mặt Tiểu Phần không mấy vui vẻ, tôi cũng chẳng vui nổi. Tôi khẽ siết tay cô ấy.

_Tí đưa tớ đi gặp anh ta, Nhất Thiên ý.

Tiểu Phần nghe thấy tôi nói thì quay ngay sang nhìn tôi. Không kịp để cô ấy nói gì, tôi cất tiếng trước:

_Tớ nói chuyện thử với anh ta xem.
_Haiz, sợ anh ta không chịu, mà nói chuyện với anh ta khó chịu lắm. Thôi kệ đi, thế nào cũng được, tớ định không phản đối nữa, Nhất Thiên tuy vậy vẫn là một người con trai tốt.

Nghe Tiểu Phần nói vậy, tôi nhất thời chưa nghĩ ra gì để an ủi cô ấy, chỉ biết thở dài một cái. Nghe cô ấy nói định không phản đối, trong tôi tất nhiên có chút gì đó không đồng tình, nhưng lại nghe “Nhất Thiên tuy vậy vẫn là một người con trai tốt” nên chẳng biết nói sao nữa. Dù sao, nếu Nhất Thiên thực sự là người tốt, tôi thấy việc tác thành cho hai người cũng không phải là chuyện quá xấu. Chỉ là, Tiểu Phần nói đồng ý cũng toàn là miễn cưỡng, không chút vui vẻ, tôi sao có thể nhìn bạn mình chấp nhận chuyện mà cô ấy không muốn, thế nào cũng phải giúp Tiểu Phần thôi.

Nhanh tay lấy đồ vào xe đẩy, tôi nghĩ chút rồi mới quay sang cô ấy nói:

_Nhưng hai bạn không yêu nhau, miễn cưỡng sẽ gây mệt mỏi cho cả hai đó.
_Tớ biết, nhưng bố mẹ tớ, cả bố mẹ Nhất Thiên…
_Cứ để tớ nói chuyện với anh ta, bạn đừng lo.

Tôi nói trấn an Tiểu Phần, vỗ vỗ vai cô bạn hai cái rồi tiếp tục chọn thực phẩm cho bữa tối, cũng cần một ít gia vị nữa. Thấy Tiểu Phần tần ngần đứng một chỗ như suy tính điều gì, hai bên lông mày vẫn nhíu lại, tôi liền quay ra, cười cười đùa cô ấy cho không khí bớt căng thẳng:

_Tiểu Phần này, bạn có tin “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” không, hehe, hay tớ cứ để hai người…
_Tiểu Minh, bạn còn trêu tớ nữa, tớ đang buồn nẫu cả ruột ra đây. Tớ nói đi nói lại mà bố mẹ tớ vẫn cứ ép tớ qua lại với Nhất Thiên, mà anh ta thì không phản đối, thành ra… Tớ thực sự chẳng muốn nghĩ đến chuyện này nữa, muốn “xuôi theo dòng nước” lắm rồi đây.

Mấy hôm nay bố mẹ nói thế nào tớ cũng cứ gật đầu bừa, chẳng muốn tranh luận thêm gì nữa, haiz.

Haiz, nghe Tiểu Phần nói bức xúc đến nỗi nước mắt đã đầy ăm ắp rồi kia. Tôi liền để xe đẩy đồ đấy mà đi đến chỗ cô ấy.

_Rồi rồi mà, bạn đừng lo, tớ sẽ giúp bạn mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo. Nhưng hẳn anh ta phải là một đối tượng tốt thì bố mẹ bạn mới như vậy chứ.
_Tốt thế có tốt nữa, anh ta cũng… Nói chung tớ không thích anh ta, chỉ tại chẳng thể làm được gì nổi nên đành cứ chấp thuận.
_Haiz, được rồi, tớ sẽ cố gắng hỏi anh ta vì sao không yêu mà lại không phản đối, ắt hẳn phải có nguyên nhân.

Tôi vừa kéo tay Tiểu Phần đi vừa gật gù nói, vẫn tiếp tục công việc chính. Một lúc không thấy Tiểu Phần nói gì, tôi lại cất lời trước, không nhìn vào cô ấy.

_Bạn đã bao giờ rung động trước ai chưa Tiểu Phần?
_Bạn hỏi tớ câu này bao nhiêu lần rồi Tiểu Minh, tớ bảo là…chưa mà.
_Hic, trái tim bạn bằng…kim cương hả Tiểu Phần, vừa cứng vừa…đắt. Thế bạn có mẫu người lí tưởng không, hình như câu này tớ chưa từng hỏi qua.
_Tớ…tớ cũng có.
_Hả, cũng có sao, mau nói tớ nghe.

Tôi hồ hởi nói, hỏi bừa thế thôi mà cũng…, hihi.

_Thì…cũng phải ưa nhìn một tí, nhất là phải có nụ cười đẹp, tớ thích một nụ cười dịu dàng. Người con trai phải luôn biết quan tâm và chiều ý con gái. Tất nhiên là phải lịch sự và tinh tế, trong mắt thì chỉ có suy nhất mình thôi. Có thể đối với mọi người thì thờ ơ, lạnh lẽo, nhưng đối với bạn gái nhất thiết phải dịu hiền, nhẹ nhàng.

Tiểu Phần nói luôn một hồi, tôi nghe mà không khỏi ngạc nhiên, ra là cô ấy tiêu chuẩn cao thế, bảo sao…

_Hihi, tớ thấy Nhất Thiên cũng đạt đấy chứ. – tôi cười đùa.
_Không phải anh ta!
_Hả? – bỗng thấy Tiểu Phần nói to như hét, tôi giật mình quay ra thì rõ ràng là thấy mặt cô ấy đang đỏ bừng lên. Tôi phút chốc hiểu hiểu được tí – A, Tiểu Phần, “không phải anh ta” tức là sao, không lẽ, có “ai đó” là chủ của những tiêu chuẩn ấy rồi, phải không hả, Tiểu Phần.
_Hic, không phải.
_Rõ là phải. – tôi tủm tỉm cười, nhìn cô ấy bằng ánh mắt áp đảo.
_Không phải mà Tiểu Minh, tớ chỉ buột miệng nói thế thôi.
_Haiz, thôi được rồi, tớ cũng mong thế lắm, hihi, thật không thích chút nào bạn có “đối tượng” mà không nói cho tớ đầu tiên. Nhớ là nếu có thì tớ phải là người được biết trước tiên đó nha, để tớ xem ai mà ưu tú đến thế, hihi.

Nói rồi, tôi liền lè lưỡi trêu cô ấy một cái, nhìn mặt cô ấy đỏ lựng lên mà không khỏi buồn cười.

Đi thêm một đoạn, sang quầy hoa quả chọn đồ, tôi bỗng nhớ ra một điều, liền quay ra nói với Tiểu Phần đang bên cạnh:

_Kể ra thì Đình Phong nhà tớ đủ hết tiêu chuẩn của bạn đấy, hihi.

Chợt tôi còn thấy mặt Tiểu Phần đỏ hơn nữa.

_Tiểu Minh, bạn đừng đùa vậy chứ. À mà bạn chưa nói lí do sao hai bạn ăn giáng sinh sớm thế =.=.
_Hì, tại tuần sau anh ấy bận rộn công việc, mà tối hôm hai tư anh ấy có hẹn với đối tác, sẽ về muộn nên bọn tớ ăn từ hôm nay.
_Đối tác gì thế?

Nghe Tiểu Phần hỏi tôi cũng ngớ người, tôi chẳng biết, chắc là các nhà cung cấp sản phẩm cho ĐP 1 chăng.

_Tớ không biết, anh ấy chỉ bảo là đối tác.
_Hic, công việc của anh ấy mà bạn cũng biết là sao, vậy sao mà quản lí được, nhỡ anh ấy gặp “đối tác nữ” thì sao.
_Ý bạn là sao chứ, Đình Phong không vậy đâu mà.
_Ừ thì không vậy, nhưng bạn cũng nên biết chứ. Công việc của anh ấy, anh ấy làm gì, đi đâu, với ai, tốt nhất là bạn nên biết.
_Nhưng Đình Phong không muốn tớ biết, anh ấy bảo chuyện đó tớ không cần bận tâm. Với lại tớ cũng nghĩ thế.
_Bạn thật là, anh ấy nói gì cũng nghe theo sao. Tớ nghĩ là bạn cũng phải hiểu công việc của anh ấy là thế nào chứ, người yêu gì mà hỏi làm gì chỉ biết là làm giám đốc, còn ngoài ra chẳng biết gì nữa, hic, bạn không biết anh ấy phải làm những gì, phải suy nghĩ những gì về công việc, nhỡ đến khi anh ấy gặp khó khăn, bạn chẳng nhẽ cũng đứng ngoài, phải biết để mà giúp đỡ chứ, đúng không, không thì ít nhất cũng phải hiểu và là chỗ dựa cho anh ấy.

Nghe những lời Tiểu Phần nói, tôi cũng thấy đúng, liền gật đầu đồng ý ngay. Mà được cô ấy “chỉ dạy”, bản thân tôi cũng thấy hơi xấu hổ, hai má nóng lên chút.

_Ừ, tớ biết rồi, tớ nghe bạn, hì.

Tôi nhìn Tiểu Phần khẽ cười, rồi cũng tôi lại đi sang những gian hàng khác chọn đồ.
Đến gần sáu rưỡi tôi mới chọn xong thực phẩm cho bữa tối và cả hoa quả tươi. Hôm qua cần mua những gì tôi đã bàn hết với Đình Phong rồi, anh bảo tôi cũng không cần mua nhiều quá (thực ra những món cầu kì tôi chẳng biết làm >.<, ở với Đình Phong lâu thành ra ỷ lại, cơ bản chỉ còn biết nấu những món đơn giản ăn bình thường, có bữa nào lớn toàn do Đình Phong chủ đạo hết >.<), Đình Phong đi làm về sẽ qua Miss… mua thêm, hoặc là gọi người mang đến.

Đưa Tiểu Phần cầm giúp đồ, tôi trả tiền rồi cùng cô ấy đi ra xe, “nhét” đồ vào cốp và lên. Bây giờ Tiểu Phần sẽ đưa tôi đi gặp Nhất Thiên.

_Anh ta ở đâu thế Tiểu Phần? – tôi hỏi.
_Tớ cũng không biết, có lẽ anh ở Candy Shop.
_Candy? Chẳng phải là cái cửa hàng lưu niệm ở gần trường mình hay sao, Nhất Thiên ở đó làm gì?

Candy Shop là quán đồ lưu niệm ở gần trường cấp ba cũ của chúng tôi, hồi trước tôi rất hay đến đó cùng Tiểu Phần nhưng từ ngày chuyển nhà thì cũng không mua đồ ở Candy nữa.

_Tớ chưa nói cho bạn nghe à, chị gái Nhất Thiên là chủ của Candy, chị ấy lấy chồng bên Mĩ nên quán nên giờ anh ta làm chủ. Mà bạn cũng lâu không đến đó đúng không?
_Ừ, lâu lắm rồi, hình như từ ngày chuyển nhà, tớ mới đến đó một lần, cái lần đi với bạn mua quà sinh nhật đó.
_Ừ, tớ nhớ rồi. Lần đó tớ vẫn chưa gặp rắc rối gì với Nhất Thiên, từ sau chuyện đó tớ cũng chẳng đến đấy nữa.
_Hì, không biết tớ biết mặt Nhất Thiên chưa nhỉ? Anh ta đẹp trai lắm à.
_Ừ, đẹp trai. Nhưng giờ thì khác trước khá nhiều, trước đây thì có vẻ trẻ con, cũng hay cười hơn, bọn tớ có đi với nhau vài lần mà, giờ thì chín chắn và…có phần đáng sợ hơn, mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí, hỏi thì nói, không thì thôi. Đến nụ cười cũng bị thay đổi!

Tôi nghe thế không thắc mắc gì mà chỉ gật gù thích thú:

_Vậy tức là trước kia thì là “baby boy”, còn giờ thì là “cool boy”?
_Cũng không hẳn, hì.
_Mà không biết tớ gặp anh ta chưa nhỉ, nếu là ở Candy thì tớ phải biết chứ?
_Có khi chưa đâu. Lúc tớ gặp Nhất Thiên lần đầu, nghe nói chị anh ta là chủ Candy cũng lạ lắm, vì trước kia tớ chưa gặp bao giờ.
_Ra vậy, chắc tớ cũng chưa gặp đâu. Thế giờ có chắc Nhất Thiên ở Candy không thế, nhỡ ở nhà? Sao bạn không hẹn anh ta trước.
_Tớ không có lưu số anh ta, bao giờ cần gặp tớ cũng đến Candy mà.
_Tự nhiên tớ thấy hồi hộp ghê, hihi.

Tôi cười cười, đúng là tự nhiên thấy rất thích thú. Tiểu Phần khen đẹp trai thì chứng tỏ anh ta…rất đẹp trai, tuy tôi đã có Đình Phong “tài sắc hơn người” rồi nhưng nghĩ đến trai đẹp là đã phấn khích vô cùng >.<, hơn nữa Nhất Thiên lại là đối tượng-được-Tiểu Phần-khen, rất tò mò là đằng khác.
_Hic, bạn thích thú thế sao Tiểu Minh, gặp anh ta thế nào cũng thấy vọng. Tớ chỉ sợ bạn phải chịu ấm ức, thái độ của anh ta thật sự là rất khó chấp nhận. Tớ không làm gì được mới định chấp thuận nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.

Hic, tôi đang nghĩ đến chuyện nếu Nhất Thiên là một người con trai tốt, tôi sẽ thuyết phục Tiểu Phần thử làm quen với anh ta, tất nhiên là không phải với thái độ miễn cưỡng, như ban đầu đã nghĩ đến nhưng giờ nghe Tiểu Phần nói vậy thì lại thấy chán nản luôn.

Cuối cùng, cho đến khi đứng trước cửa Candy đây thì tôi đã quyết định nói chuyện với anh ra với mục đích-thực sự-giúp-Tiểu Phần: hỏi lí do vì sao anh ra không phản đối (lại với thái độ rất bàng quan) và làm cho anh ta thôi cái ý nghĩ đó đi. Dù sao cô bạn thân của tôi cũng không thích, tốt nhất là không nên “hùa” vào cùng bố mẹ Tiểu Phần gượng ép cô ấy.

Tôi đứng ngoài cửa chờ Tiểu Phần chứ không vào. Tiểu Phần chắc quen mấy chị bán hàng ở đấy nên vào là tiến thẳng đến hỏi luôn, thấy họ lắc đầu, hic, hình như anh ta không có ở đây.

Sau đó tôi thấy Tiểu Phần đi ra với bộ dạng chán nản. Tôi liền hỏi:

_Thế nào bây giờ, có chờ không?
_Thôi, chắc Nhất Thiên về nhà rồi, tớ đoán là anh ta lại đi chơi đâu đó rồi về thẳng nhà luôn.
_Vậy làm sao giờ – tôi lại hỏi.
_Tớ đưa bạn về, hì.

Rõ là gượng cười vì tôi thấy mặt cô bạn tràn đầy sự thất vọng. Tôi cũng buồn, lên xe luôn, im lặng.

Cả quãng đường đi không ai nói với ai một lời, đến lúc xe dừng trước khu chung cư tôi ở, xuống xe rồi, tôi mới vỗ vai Tiểu Phần, khẽ cười:

_Mấy hôm nữa Đình Phong đều bận, có gì hôm nào bạn hẹn Nhất Thiên, tớ sẽ đến gặp. Đừng buồn mà.
_Vậy được không?
_Được mà, bạn đừng lo.

Tôi mỉm cười trấn an.

_Cám ơn bạn, Tiểu Minh.
_Cám ơn gì chứ Tiểu Phần, bạn thật là, có coi tớ là bạn nữa không đấy.
_Vợ yêu?

Tôi vừa nói xong, chưa kịp nghe Tiểu Phần đáp lại thì đã nghe tiếng gọi yêu thương từ phía xa, Đình Phong. Ngay cùng lúc nhận ra anh đang tiến lại gần, cười dịu dàng nhìn mình, tôi quay ra cười rất tươi với anh, còn có thể tự thấy hai mắt mình híp tịp lại.

_Phong Phong, anh đã về rồi sao?
_Ừ, hôm nay anh về sớm. Thấy em đứng đây từ lúc lái xe vào nhưng cất xe rồi anh mới gọi, hì. – Đình Phong vừa nói còn vừa thơm lên tóc tôi – thế nấu cơm chưa mà còn đứng đây?

Tôi nhoẻn cười ngốc nghếch nhìn anh rồi chỉ vào Tiểu Phần đang đứng đối diện, có lẽ vì cử chỉ thân mật của Đình Phong với tôi vừa nãy mà sắc mặt cô ấy có chút bất bình thường.

Tôi cười hì hì, nhìn vào Đình Phong nhưng là nói với cả hai:

_Em nói chuyện với Tiểu Phần mà, cô ấy cùng em đi mua đồ ở ĐP 1, bọn em vừa về. Đang buôn tí xíu, Tiểu Phần nhỉ.
_Hì hì, ừ. – Tiểu Phần cười có vẻ gượng gạo.
_Nói thế, tức là chưa nấu gì đúng không. Thế em đã mời bạn ở lại ăn tối cùng chưa?
_Hi, em mời rồi, nhưng Tiểu Phần cũng bậ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 17233
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN