--> Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau - game1s.com

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

_Ý, ảnh này đẹp quá.
Anh xem chăm chú ảnh vừa chụp rồi reo lên sung sướng. Tôi đơ người mất một lúc rồi máu dường như lúc này mới dồn lên não, kích thích dây thần kinh xấu hổ. Mặt tôi đỏ ửng lên, nóng vô cùng. Tôi vội chạy đến bên anh và định xóa ngay tấm ảnh đi.

_Anh…xóa ngay đi.
_Ơ, đẹp thế này cơ mà.

Anh cười tươi rồi giơ điện thoại ra khỏi tầm với của tôi (biết người ta thấp mà TT_TT) nhưng vẫn để cho tôi nhìn thấy. Kìa, trong ảnh, mặt tôi ngố kinh khủng, hai má lại còn đỏ dừ lên nữa chứ, hic hic, “xí” quá.

_Đình Phong, anh xóa đi mà TT_TT

Bắt ép không được, tôi chuyển sang năn nỉ vì kiễng mãi không đến được chỗ điện thoại anh đang cầm trên tay. Tôi đang đi guốc cao nữa mà.

_Không đâu, anh không xóa đâu. Đẹp thế này sao phải xóa đi chứ.

Tôi nhìn anh, mặt phụng phịu rồi ngúng nguẩy bỏ đến chỗ một mỏm đá dưới gốc cây gần đó ngồi, không thèm nói với anh lời nào. Để cho anh biết là tôi giận rồi đấy, Minh Minh này mà dỗi thì có dỗ đến sáng mai nhá. Hehe, thực ra tôi đang làm nũng với anh vậy thôi, biết là anh chiều tôi lắm mà.

Làm mặt xị xuống nhưng tôi vẫn lén đưa mắt nhìn anh. Anh đang đi đến chỗ tôi kìa, phải giả vờ giận dỗi tiếp thôi.

_Này, em xóa đi.

Anh đến trước mặt rồi chìa điện thoại cho tôi. Tôi ngước nhìn anh rồi cầm lấy nó. Biết ngay mà, Đình Phong chiều tôi lắm cơ. Tôi cố gắng bịt miệng không cười thành tiếng vì anh đã ngồi xuống ngay bên cạnh tôi đây rồi. Tôi vẫn giả giọng giận dỗi.

_Thôi, em chẳng dám xóa đâu. Anh đi mà giữ lấy. – tôi đưa lại điện thoại cho anh, không thèm quay sang nhìn lấy một cái.
_Thôi nào vịt con đáng yêu. Em đừng thế mà. Này, em xóa nó đi, em không thích thì anh chẳng giữ nữa.

Nghe giọng anh kìa, rõ ràng là anh không muốn mà. Vẻ mặt lại còn rất…đau khổ nhìn thương thương. Tất nhiên là không thể thương được, ai bảo anh dám lén thơm tôi chứ.

Tuy vậy, tôi vẫn nhoẻn cười rồi cầm điện thoại xóa ngay nó đi. Không hiểu sao xóa xong quay ra nhìn thấy Đình Phong mặt rất…gian. Khác hẳn vừa nãy, lại còn tủm tỉm cười. Nhưng tôi không để ý gì nhiều, rút điện thoại trong túi ra rồi khởi động lại xem hồi được tí pin nào chưa, bắn mấy cái ảnh sang máy. May mà được một vạch rồi đây. Hôm trước tôi đang để ảnh Hạo Du làm hình nền nhưng anh cầm máy tôi lưu số nên tôi phải bỏ vội đi, luống cuống thế nào mà xóa luôn mất, tiếc không chịu được, cũng may là tôi đã đưa nó vào laptop rồi. Thôi, cứ để luôn ảnh tôi và anh Đình Phong làm nền cũng được. Ảnh này rất đẹp.

_Oái…
_Gì thế vịt con?
_À, dạ không. Em chưa kịp để ảnh làm nền thì máy lại hết pin rồi, tắt ngấm, đen thui màn hình rồi.

Tôi đưa điện thoại ra cho anh nhìn rồi lại nhanh tay cất lại vào trong túi. Tôi ngồi dựa vào gốc cây đằng sau. Thấy Đình Phong đang nhìn xa xăm lắm, mặt cứ buồn buồn. Tôi liền huơ tay trước mặt anh. Thế mà không hiểu anh đang nghĩ gì mà một lúc sau mới như tỉnh lại. Anh quay sang tôi, cười rất hiền:

_Vịt con, em có thích nơi này không?
_Có chứ ạ, đẹp lắm mà. Những bông giọt tuyết này thật đáng yêu làm sao anh nhỉ?
_Ừ, nhưng không bằng em.

Đình Phong nói một câu vô cùng thản nhiên, khuôn mặt dường như không biểu lộ tí cảm xúc nào luôn. Khen người khác mà giữ vẻ mặt này là sao, hic.

Nhưng được khen ai chẳng ngại. Tôi xấu hổ, nên im bặt. Một lúc sao, lại nghe thấy tiếng anh hỏi tôi:

_Hoa giọt tuyết tượng trưng cho sự an ủi và niềm hi vọng, em biết không?
_Dạ có, em thích loài hoa này mà. – tôi cười hào hứng.

Rồi bỗng Đình Phong lại nhìn xa xăm. Anh cầm lấy tay tôi, đan vào tay anh. Tôi chưa kịp hỏi gì thì lại thấy Đình Phong lên tiếng. Một câu rất vu vơ.

_Sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?
_Dạ vâng.

Tôi nhoẻn cười. Nhắc đến giáng sinh trong lòng lại thấy vô cùng háo hức. Hôm đó chắc tôi sẽ về nhà, ăn tiệc với bố mẹ tôi như mọi năm, nhận quà,…Nghĩ đã thấy thích lắm rồi.

_Giáng sinh năm nào anh cũng chỉ có một mình.
_Ơ, sao thế ạ.

Tôi sửng sốt. Giáng sinh mà chỉ có một mình là sao chứ. Bố mẹ anh…À, bố mẹ anh…Nghĩ rồi tôi cũng thấy buồn buồn. Là họ đã bỏ anh hả, đi với…người tình của họ sao? Giáng sinh sao lại để anh ở nhà một mình chứ. Tôi siết chặt tay anh, rồi dựa vào người anh. Giọng Đình Phong lại vang lên, trầm ấm:

_Hì, lúc nào cũng như vậy mà. Nhưng giáng sinh là buồn nhất, vì…đến cả người làm người ta cũng xin nghỉ.

Giọng anh vang lên rất buồn bã, mắt cụp xuống chứ không còn nhìn xa xăm nữa. Tôi cảm tưởng như sắp có cái gì ươn ướt chảy ra từ mắt anh vậy. Nhưng rồi bỗng anh quay sang nhìn tôi, cười. Nhưng mà, cười như mếu.

Tôi xoa đầu anh:

_Năm nay có em nè. Em ở bên anh mà.
_Em không ở bên gia đình em sao.
_Ơ, thì có…

Tôi cũng cụp mắt. Nếu giáng sinh không về, mà lại đi chơi với anh Đình Phong, bố mẹ tôi biết có sao không nhỉ, cũng không thể đưa anh về nhà cùng được. Nhỡ rồi, mọi người lại hỏi Hạo Du đâu không đi cùng thì lại còn rắc rối hơn, liên lụy đến cả Hạo Du nữa. Nhưng mà nhìn mặt anh kìa…

Tôi lén quay sang nhìn Đình Phong. Anh không còn nhìn tôi nữa nhưng tay vẫn siết chặt tay tôi. Thực ra, tôi năm nào cũng ở bên bố mẹ nên chẳng thể hiểu hết được nỗi buồn của anh lúc này. Thấy anh buồn nên cũng buồn theo thôi. Tôi chẳng thích nhìn thấy Đình Phong buồn tí nào, thà anh cứ cười, như mếu còn hơn TT_TT

_Sao chúng lại chịu lạnh giỏi thế nhỉ – anh chỉ ra những bông hoa giọt tuyết, rồi hỏi – anh…thì sợ lắm. Lạnh lẽo, nghĩ đến…đã thấy sợ rồi.

Anh quay sang nhìn tôi. Mắt buồn, sâu thẳm. Tôi gật gù rồi ôm chặt lấy anh, thì thầm vào tai:

_Bây giờ anh có em rồi cơ mà, có còn thấy lạnh lẽo nữa không? Em…lúc nào cũng có thể ở bên anh được.
_Ngốc, nói mà chẳng suy nghĩ gì cả. Có thật là thế không?

Tôi buông anh ra rồi nhìn vào mắt anh. Đúng là tôi chẳng suy nghĩ gì cả, những lúc phải ở nhà nấu cơm cho Hạo Du thì làm sao tôi có thể ở bên anh được chứ, ngốc quá đi.

_Thì…lúc nào anh cần.
_Lúc nào anh chẳng cần em.

Đình Phong nói rồi đứng lên luôn, vươn vai một cái rồi anh nói:

_Mình về nha, càng tối càng lạnh đấy, nhỡ để em cảm thì chết.

Rồi anh kéo tay tôi đi. Đi theo anh mà tôi vẫn chẳng hiểu câu nói vừa nãy của anh có ý gì cả. Lúc nào Đình Phong cũng cần tôi cơ à. Nhưng mà làm sao lúc nào tôi cũng ở bên anh được chứ. Đình Phong đúng là ngốc hơn cả tôi nữa. Biết vậy rồi mà còn nói thế. Đúng là ngốc thật.

_Đình Phong, anh ngốc quá đi.
_Em mới là vịt ngốc ý. Chẳng hiểu ý anh tẹo nào.
_Em hiểu mà.
_Thế là sao. Em bảo em hiểu thì em nói xem, anh nói vậy có nghĩa gì.
_Thế thì em mới nói anh ngốc, biết em không thể lúc nào cũng ở bên anh rồi mà còn nói vậy à.
_Thế lí do cho việc em không thể lúc nào cũng ở bên anh là gì?
_Thì...em còn phải ở nhà nấu cơm nữa.
_Haha, đúng là vịt ngốc mà.

Đình Phong nói rồi bỗng cười vang. Tôi vẫn không hiểu gì cả. Ý anh không phải như vậy sao?

Đi theo anh, đến lúc đã ra khỏi rừng giọt tuyết rồi mà tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn một lần nữa. Những bông giọt tuyết trắng tinh khôi, như những chiếc đèn, làm sáng trưng cả một góc rừng. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi mất thôi.
7 p.m
_Vịt con, em thích ăn bánh gì?
_Kem socola dâu tươi.
_Lúc nào cũng socola thôi.

Đình Phong nhìn tôi cười hiền rồi véo má tôi một cái. Bọn tôi đang ở trong một siêu thị (không lớn lắm) để mua nguyên liệu làm bánh kem vì anh đã hứa đãi tôi một cái bánh kem to đùng theo ý tôi (nguyên văn lời anh^^). Mà tôi cũng có thứ cần mua đây.

_Ơ, vịt con. Đi đằng này cơ mà.
_Anh cứ đi mua đi, em mua cái này một tí.

Cười toe rồi tôi chạy luôn đi. Tôi định mua cho Đình Phong một đôi găng tay. Đây rồi, găng tay nam…Xem nào, sao nhiều thế này, phải chọn cho anh một đôi màu…đen, dày nữa thì mới ấm được. Tôi xem xét tất cả các tiêu chí rồi ngó lên ngó xuống tìm kiếm đôi phù hợp. Vất vả ra phết đấy tại vì mấy đôi trên cao tôi chỉ kiễng lên xem mà không với tới. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một đôi hợp ý mình. (Lén) đeo thử vào thì thấy vô cùng ấm. Tôi thích chí cầm đôi găng tay chạy luôn, cười mãn nguyện. Ra khỏi gian hàng, bỗng nhiên tôi khựng lại, vì một ý nghĩ vừa thoáng qua. Liệu tôi có nên mua tặng Hạo Du một đôi không nhỉ. Đắn đo một hồi, tôi liền quay lại và chọn đôi giống Đình Phong cho anh rồi chạy một mạch ra quầy thanh toán. Biết ngay Đình Phong đang chờ tôi kia rồi.

_Vịt con, em làm gì lâu vậy. Anh chờ lâu lắm rồi nè.

Trước mặt bao nhiêu người mà anh gọi tôi là vịt con, hic hic, ngượng quá.

_Hì, anh tính tiền xong chưa, ra ngoài trước đi.
_Ơ, em mua gì thì để anh thanh toán luôn thể. Mấy cái này anh trả rồi.
_Không, không được. Em sẽ tự trả mà.

Nói rồi, tôi liền đẩy luôn anh ra ngoài, không quên nháy mắt một cái. Để anh đi xa rồi tôi mới để hai đôi găng tay lên quầy tính tiền. Bỗng chị nhân viên siêu thị hỏi một câu làm tôi vô cùng bối rối.

_Người yêu cô bé đó hả?
_Ơ, dạ…đâu…đâu ạ. – tôi xua tay rối rít – đấy…đấy…là…là…anh trai em đấy ạ. – tôi gượng cười, hai má hồng lên vì xấu hổ.
_Anh trai à, có vẻ không giống lắm nhỉ?

Chị ấy vừa nói vừa cười khúc khích làm tôi lại càng lúng túng. Tôi vội trả tiền rồi xách hai túi quà chạy thẳng. Thấy ngại quá chừng à, hic hic.

Ra đến cổng siêu thị, tôi đã thấy Đình Phong đứng chờ mình ở ngoài. Tôi vỗ vai anh một phát, rồi cười toe:

_Đi thôi anh^^
_Em mua gì vậy.
_À, linh tinh ạ.

Tôi vừa nói vừa trèo lên xe.

_Đi luôn thôi anh. Em rét lắm rồi.
_Ôm lấy anh cho ấm.

Đình Phong nói rồi cười. Anh không bảo tôi cũng làm thế, trời càng tối càng rét thế này, cái áo khoác bông đỏ của tôi không còn đủ giữ ấm cho tôi được nữa. Tay đeo găng cũng lạnh nên ngồi sau tôi toàn xỏ tay vào túi áo anh rồi dựa vào lưng. Mà đó cũng chẳng gọi là ôm nhỉ.

Về đến trường, chờ anh cất xe rồi chúng tôi mới lên phòng. Tôi đứng ngoài, để anh mở cửa mới vào được nên thấy cứ rét run lên, gió thổi cứ như muốn cuốn tôi đi luôn vậy. Bước được vào phòng rồi mới thấy sao mà hạnh phúc quá, đóng kín cửa, gió không lọt được vào nên ấm hơn hẳn. Đình Phong vừa vào nhà, mới kịp tháo giày đã chạy thẳng vào trong phòng tắm không biết làm gì. Mà nhìn môi anh tím tái cả đi vì rét, tôi thương quá.

Tôi ngồi xuống giường, xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Chợt thấy Đình Phong đi ra, bê theo một chậu nước, đặt xuống dưới chân rồi bảo tôi:

_Em ngâm chân vào đây cho đỡ lạnh. Anh sẽ làm bánh trước.
_Ứ, em làm với. – tôi bướng bỉnh.

Nói rồi, tôi đứng dậy ngay và theo anh vào bếp, để mặc chậu nước ấm anh bê ra cho tôi. Ai lại ngồi ngâm chân cho đỡ lạnh trong khi anh phải làm bánh cho tôi được chứ.

Tôi đứng bên anh, xem xét những thứ anh vừa mua về. Nhiều đồ lắm: trứng, bơ, bột ca cao, bột mì,…cả socola đây rồi. Woa, nhìn hộp dâu tây này, quả chín mọng, nhìn mới thích mắt làm sao.

Săm soi một hồi, tôi mới quay sang anh. Anh đang lấy dụng cụ ra, sao có mấy cái nhìn hay thế nhỉ.

_Anh ơi, làm gì đầu tiên. – tôi tò mò.
_Hì, trước tiên là phải làm vỏ bánh. Đưa cho anh gói bột mì nào, cả trứng nữa. Em giúp anh xắt nhỏ bơ rồi để vào cái bát này cho anh. À, đeo cái tạp dề này vào, găng tay anh để bên cạnh kia kìa.

Tôi răm rắp làm theo lời anh, anh cứ như một đầu bếp thực thụ ý, nhìn oai quá đi, có cả mũ kìa.

_Anh, sao em không có mũ.

Tôi vừa xắt bơ vừa hỏi anh.

_Thì anh là bếp trưởng, em là phụ bếp.
_Ớ…ứ, em thích làm bếp trưởng giống anh cơ. – tôi nũng nịu.
_Ừ, được rồi đây, bếp trưởng nhé…

Nói rồi anh đội mũ lên đầu tôi rồi còn lè lưỡi trêu tôi nữa cơ. Ôi, nhìn anh, đẹp, kinh khủng >_<.

Tôi thích thú cười híp cả mắt. Bây giờ tôi là bếp trưởng đấy, còn anh chỉ là phụ bếp thôi đó, oai chưa, hihi.

Tôi vừa tủm tỉm cười vừa ngó sang anh. Anh đang làm gì thế nhỉ.

_Anh, anh đang làm gì đó?
_Anh đang đánh trứng với đường cho nó mịn và nhuyễn ra, còn làm vỏ bánh mà. Mà em làm tiếp đi chứ, lại lười rồi.

Tôi nhìn anh rồi gật đầu lia lịa. Vừa làm vừa nhìn sang anh. Tôi thấy anh làm vô cùng chuyên nghiệp luôn ý. Mà lần trước sang nhà tôi, anh cũng nấu ăn rất ngon.

_Đình Phong, sao anh nấu ăn giỏi thế?

Anh quay sang tôi, tủm tỉm cười.

_Nấu cho vợ anh ăn.
_Vợ anh á? Anh có vợ rồi à. – tôi ngơ người. Mắt mở tròn hết cỡ. Không lẽ anh cũng giống như tôi?
_Ngốc thế. Sau này cơ mà. Thế em có thích ăn đồ ăn anh nấu không?
_Dạ có. – tôi thành thật.
_Thế thì làm vợ anh đi.




_Vợ anh? – tôi vẫn tròn mắt. Tôi làm vợ Hạo Du rồi sao có thể làm vợ anh nữa. Tuy Hạo Du không biết nấu ăn nhưng tôi yêu anh ấy lắm lắm.
_Hì, nhìn mặt em kìa. Thôi, tập trung vào chuyên môn đi nhóc.

Đình Phong bỗng gọi tôi là nhóc rồi xoa đầu tôi rất dịu dàng. Tôi cười hì hì, rồi lại quay lại tiếp tục xắt bơ. Miếng bơ vàng rộm, thơm ơi là thơm. Nhìn mà ứa nước miếng à.

Đang xắt bơ, tôi bỗng nghĩ về câu nói lúc nãy của Đình Phong. Tự nhiên anh bảo tôi làm vợ anh, vẻ mặt đó, chẳng giống như đùa. Hihi, chắc là anh chỉ trêu tôi thôi. À, mà chẳng phải Đình Phong đã có người yêu rồi sao, đấy, thế mà còn đùa tôi. Cái chị gì gì đó ở cùng lớp với anh. À, hình như tên Nhi Nhi gì đó. Tôi vẫn còn quên chưa “tính sổ” với Đình Phong nữa. Anh dám kêu với tôi là anh vẫn chưa yêu ai.

_Đình Phong…

Làm bộ mặt nghiêm trọng nhất có thể, tôi quay sang gọi anh, giọng nghe rất…hoành tráng.

_Gì em?

Đình Phong quay sang nhìn tôi, hiền lành, còn cười. Tôi hóa ra như người đang định bắt nạt anh vậy TT_TT

_Sao lần trước anh bảo với em chưa yêu ai bao giờ. Yêu ai rồi đúng không? – tôi vẫn hết sức…hùng dũng.
_Anh á. Tự nhiên hỏi lạ nhỉ. Mà anh chỉ bảo là trước kia anh chưa yêu ai, chứ anh đâu có nói bây giờ anh chưa yêu ai.

Trái lại với tôi, Đình Phong vẫn vừa nói vừa cười. Anh còn nhìn chăm chăm vào mắt tôi như…như…trêu ngươi vậy. Hóa ra tôi bị anh lừa, hic hic. Nhưng mà đúng thật, anh chỉ nói là trước kia anh chưa yêu ai chứ có bảo là bây giờ anh chưa có người yêu đâu. Chỉ có tôi ngốc nghếch nên mới hiểu lầm anh. Thế mà còn định làm vẻ mặt oai hùng định đi…bắt nạt anh đây, hic hic. May chưa nói ra cái gì “to lớn”, haiz.

Tôi thở dài thượt, lại nhìn miếng bơ ở phía dưới, lại tiếp tục xắt. Cứ buồn buồn, chẳng hiểu sao. Mà cái chị người yêu của anh, lần trước đã bảo tôi không được tiếp xúc với anh nữa. Tại tôi rất yêu quý anh, vậy nên cứ gần gũi anh chẳng để ý gì. Với lại Đình Phong cũng rất tốt với tôi nữa. Giờ anh có người yêu rồi, có lẽ tôi nên…bớt thân với anh nhỉ. Haizzzzzzzzzzz………

_Thở dài hoài thế vịt ngốc. Em không cần xắt nhỏ quá thế kia đâu, chỉ cần thế nào cho nó dễ mềm ra là được.

Tôi vâng lí nhí. Vẫn thấy buồn buồn sao à, không thể hiểu nổi nữa. Tôi thở dài thượt mấy cái liền. Chăm chú làm cuối cùng thì cũng xong, miếng bơ đã được xắt nhỏ, và mềm lắm rồi đây này, nhìn ngon vô cùng à. Tôi lấy đũa chọc chọc nó rồi đưa lên miệng mút thử. A, bơ này, ngấy quá >.<

Sau hồi “thử nghiệm”, tôi đưa luôn cho Đình Phong rồi chạy sang bên anh. Anh đổ bơ vào hỗn hợp trứng–đường–bột mì kia cùng với bột ca cao. Lại khuấy đều lên, nhìn mà…chóng cả mặt @.@.

_Sao anh khuấy nhẹ tay thế, thế thì bao giờ mới được.
_Hì, nếu em làm mạnh tay thì khi làm bánh sẽ cứng, hiểu chưa.

Tôi nhìn anh, ánh mắt rất ngưỡng mộ. Đình Phong cái gì cũng hiểu biết hết á, anh giỏi thật là giỏi luôn. Tôi gật gù nhìn anh làm, thích lắm, muốn phụ giúp một tay nhưng chờ mãi chẳng thấy anh nhờ tôi việc gì. Tôi đứng ỉu xìu luôn vì chán.

_Vịt con, sao thiếu tinh thần thế. – Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười cười, chắc tay anh đang làm nên không đưa lên xoa đầu tôi được.
_Em chán. Anh cứ làm một mình. – tôi xị mặt.
_Hì, được rồi, em vào kia lấy một cái khuôn em thích rồi mang ra đây cho anh. Có hai cái ở đó đấy.

Nghe Đình Phong nói, tôi hào hứng chạy vào ngay, rất hăng hái. Ở đây có một khuôn tròn và một khuôn hình trái tim. Tất nhiên là tôi chọn cái trái tim rồi. Nhanh nhảu mang ra cho anh, tôi cười rất tươi:

_Anh ơi, anh làm bánh nhiều lắm rồi à.
_Cũng vài lần thôi – nói rồi anh quay ra nhìn tôi cười, tay vẫn đang đổ “đống” bột vào khuôn – xong phần vỏ rồi, bây giờ anh em mình sẽ cho nó vào lò nướng nhé.

Tôi đi vội theo chân anh rồi chăm chú nhìn anh để khuôn bánh vào lò. Anh bảo trong lúc chờ bánh chín (30 – 35 phút) thì tôi và anh có thể nghỉ ngơi^^. Đợi anh cất chậu nước xong đi ra, tôi liền đưa túi quà cho anh, cười tươi rói:

_Anh, quà của anh nè.
_Gì cơ, tặng anh hả? – anh hớn hở cầm lấy túi quà tôi đưa.
_Anh mở ra đi.

Tôi mỉm cười rồi nhìn anh háo hức lấy đôi găng tay ra. Có vẻ như anh thích nó lắm, cứ cười suốt thôi. Mà anh cười, lại trông vô cùng hạnh phúc, vì trong mắt như có hàng vạn những tia sáng lấp lánh vậy, làm cho khuôn mặt anh lại càng trở nên đẹp hơn.

Không biết…lúc tôi tặng Hạo Du có như vậy không nhỉ? Có lẽ…là không rồi, haiz.

_Vịt con, sao thế, sao em lại thở dài? – anh xua tay trước mặt tôi làm tôi chợt tỉnh.
_À không. Anh đeo thử đi anh. Em xem có đẹp không nào.

Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ. Anh đeo thử ngay đôi găng tay vào, cẩn thận, nhẹ nhàng, rồi lại quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ.

Tôi cũng cười:

_Hì, hợp với anh lắm.
_Thật hả. Đây…là nhân dịp gì thế? – anh mân mê đôi găng tay, hỏi tôi.
_À, nhân…một ngày đi chơi với anh, hì hì.
_Cám…cám ơn em nhiều lắm…

Xem anh kìa, cảm động đến không nói thành lời luôn nữa. Tôi cứ thấy anh nhìn vào đôi găng tay đầy…âu yếm. Lại đeo suốt, không chịu tháo ra nữa. Anh thích nó đến vậy sao.

_Đình Phong, anh thích găng tay đến thế à.

Tôi gõ gõ vào vai anh.

Rồi anh quay sang tôi. Khuôn mặt bỗng dưng không còn rạng rỡ, lại còn có phần ủ rũ. Sốt sắng, tôi hỏi ngay:

_Ơ, Đình Phong, sao thế. Anh không thích kiểu này à?

Anh chỉ lắc đầu, hồi lâu mới nới. Giọng anh nghe rất xúc động:

_Không…tại…chẳng mấy khi được nhận quà…nên…

Tôi nhìn anh. Vốn định hỏi vào những dịp như sinh nhật, giáng sinh…thì sao, nhưng tôi lại thôi. Chắc là tại bố mẹ anh…Có lẽ, họ chỉ đưa anh tiền rồi thôi. Anh…quả thực là một đứa trẻ thiệt thòi

_Hì, vậy thì lần sau, chẳng cần dịp gì, em cũng sẽ mua quà tặng anh, nhé.
_Cám ơn em nhiều lắm.

Đình Phong vừa nhìn tôi vừa nói, mắt sáng như sao đêm vậy. Những niềm vui của anh đúng là nhỏ bé làm sao. Nghe được tặng quà mà vui đến như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng làm anh vui thật nhiều. Tôi hứa đấy.

Ngồi với tôi một lúc, Đình Phong nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Anh bảo bánh chắc chín rồi nên tôi theo anh luôn vào. Anh đeo găng tay làm bếp rồi “bắc” cái bánh ra. Ôi, thơm và nhìn ngon quá chừng. Anh để nó nguội rồi kéo bánh để lên một tấm giấy lót rất lớn và bảo tôi cùng làm “áo” cho bánh với anh, tức là lớp kem phủ bánh ý mà. Tôi nhìn anh chăm chú, anh làm trông rất thành thạo, hihi.

_Vịt con, em cho miếng socola vào cái xoong nhỏ kia rồi đun nhỏ lửa cho socola chảy ra giúp anh. Anh sẽ mặc áo vào cho vỏ bánh trước, hì hì.

Tôi gật đầu liền rồi làm theo anh chỉ, không quên ngó sang anh. Anh đang phết kem cho bánh, nhìn nó bây giờ hấp dẫn lắm rồi đó. Chờ một lúc, anh mới lấy socola tôi đun, nhúng từng quả dâu vào đó rồi để lên mặt bánh. Ôi, nhìn cái bánh yêu quá đi cơ, chắc không nỡ ăn mất, hic. Tôi chạy qua chạy lại chờ anh trang trí xong. Anh bảo trời lạnh nên không cần cho vào tủ lạnh mà có thể ăn luôn. Cuối cùng thì anh cũng bê cái bánh ra “trình” trước mặt tôi, nhìn ngon chết mất >_<

_Vịt ngốc, đây là quà cho em đó. Nào, em ăn thử đi.

Vừa nói anh vừa cắt cho tôi một miếng bánh. Tôi ngắm nó mãi rồi mới đưa vào miệng. Ui, ăn y hệt ở cửa hiệu luôn đó, ngon lắm lắm.

_Em, ngon chứ? – anh nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi cắn một miếng bánh nữa rồi mới gật đầu, ngon ghê cơ.

_Anh cũng ăn đi ạ, hì hì.
_Không, em ăn đi, quà cho em cơ mà. – anh cười hiền.

Tôi đang nhìn miếng bánh, thấy anh bảo không ăn liền ngẩng lên…lườm anh. Rồi tôi dùng tay quệt luôn một miếng kem rồi…phết ngay lên mặt anh.

_Không ăn này. – tôi lè lưỡi, cười gian.

Đình Phong đưa tay sờ lên kem, rồi bỗng bôi ngay nó lên mặt tôi. Thế là tôi không chịu thua cầm thìa kem chạy vòng quanh đuổi anh để trát kem lên mặt anh. Thế là hai bọn tôi cùng đuổi nhau chạy ra chạy vào.

Đúng lúc tôi đang quay lại bôi kem lên mặt anh thì bỗng…tôi vấp hai chân vào nhau và ngã ngửa ra sau, chỉ còn biết nhắm tịt mắt chờ tiếng “rầm” của cơ thể tôi đổ xuống. Nhưng may sao có một bàn tay nào to lớn lắm đỡ lấy lưng tôi. Hình như là tôi đã ngã xuống giường rồi thì phải. Đơ người mất một lúc, tôi mới mở mắt ra nhìn. Và, tôi bắt gặp ánh mắt của anh. Đôi mắt nâu nhìn tôi dịu dàng, âu yếm lại ngập tràn tình yêu thương. Tôi cũng nhìn vào mắt anh. Tim tôi, nó lại bắt đầu loạn nhịp rồi, hai má tôi nóng bừng và cơ thể tôi run lên vì bối rối. Tôi nhìn anh rồi nhắm mắt, để cảm nhận được cái ôm chặt hơn của anh và cả hơi thở của anh ngày càng gần hơn. Tôi gần như nghẹt thở, tim đập dồn dập dồn dập. Tôi không biết mình đang mong chờ gì ở anh nữa, một nụ hôn ngọt ngào chăng? Có phải không vậy. Ôi, lí trí của tôi, nó không còn tỉnh táo nữa rồi, chỉ có con tim là đang rạo rực vì anh thôi.
Bỗng, anh lỏng dần tay và buông hẳn tôi ra. Tôi nằm phịch một cái xuống giường. Sau một vài giây bối rối, tôi mở to mắt và nhìn xung quanh, anh đang ngồi bên cạnh nhưng quay lưng lại với tôi.

_Vịt…vịt con, mình phải ăn bánh thôi, không nó cứng mất bây giờ.

Có lẽ anh cũng bối rối vì chuyện vừa rồi. Tim tôi cũng chưa khỏi loạn nhịp đây.

_Vâng…vâng ạ.

Rồi tôi và anh cùng đút bánh cho nhau. Anh không nói gì về chuyện vừa nãy nữa nên tôi cũng thế. Cử chỉ bây giờ có hơi gượng gạo vì cả hai đều vẫn còn đang ngại ngùng. Về phần tôi, tôi còn thấy xấu hổ nữa. Tôi mong chờ gì ở Đình Phong chứ, khi mà thấy anh buông tôi ra tôi lại có cảm giác hụt hẫng. Phải rồi, anh đã có người yêu, sao có thể làm thế với tôi được. Tôi cũng đã có chồng là Hạo Du, đâu phải là tôi không yêu anh ấy.

Haiz, nhưng mà…nếu lúc đó anh có hôn tôi thật, thì không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa khi mà lí trí đã không còn làm chủ được bản thân tôi.

Ngồi ăn hết sức im lặng trên giường, ăn hết được một nửa trái tim, tôi bắt đầu thấy no no, Đình Phong cũng không ăn nữa từ nãy. Tôi thở hắt một cái, rồi nhìn anh, cười tươi:

_Anh ơi, em no rồi.
_Vẫn còn một nửa cơ mà, em ăn thêm đi chứ. – anh nói mà mắt không nhìn vào tôi.
_Nhưng em thấy no rồi, hì.
_Ừ, vậy thôi. Thế tí em mang bánh về nhé, bỏ đi cũng phí, anh không hay ăn đồ ngọt, hì.
_Vâng ạ.

Tôi nhoẻn cười, nhìn anh cười gượng mà buồn cười quá, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Má Đình Phong lại còn đỏ đỏ nữa chứ, à, không, hình như, cả mặt anh.

Tôi vội đưa tay lên sờ trán anh. Ôi, Đình Phong lại sốt rồi thì phải, thấy hơi nóng nóng. Tôi đưa tay lên sờ trán mình thì thấy anh đúng là nóng hơn hẳn.

_Hic, Đình Phong, anh lại sốt rồi. Người anh nóng lắm.
_Anh thấy bình thương mà, chỉ…hơi mệt thôi.
_Hic, tại anh mới khỏe mà đã đi ra ngoài lạnh thế rồi. Cô y tế chẳng bảo phải giữ ấm người đó sao. Để em vào lấy khăn ướt chườm cho anh.
_Hì, không sao đâu. Chắc là chỉ sốt nhẹ thôi ý mà.
_Không được. Anh ngồi đấy chờ em.
_Không sao đâu. Anh còn phải dọn dẹp đồ trong bếp nữa, bừa bộn lắm.
_Haiz. Thôi được rồi, vậy anh đi nghỉ tí đi. Để em dọn dẹp đồ trong bếp rồi ra với anh.
_Ơ, không được, cứ để đấy anh dọn cho.
_Nào, em nói có nghe không. Nằm nghỉ tí đi. Dọn rồi em ra. Yên tâm, việc dọn dẹp với em là rất đơn giản mà.

Tôi cười nhẹ rồi sắn tay áo vào bếp ngay, không để Đình Phong nói thêm gì. Đứng ở trong ngó ra, thấy Đình Phong đã chịu nằm xuống giường, tôi mới yên tâm mà bắt đầu rửa dọn.
TU GIANG’S POV
Nhà Tú Giang
9.30 p.m

“Rầm”
_Cô Gia Nhi, cô đợi đã, cô chủ đang học không muốn ai làm phiền cả.

Đang ngồi ôn bài cho bài thi ngày mai, tôi chợt bị làm mất tập trung bởi tiếng sập cửa đến “rầm” một cái. Gia Nhi, chị ta lại đến nhà tôi làm phiền đây.

“Rầm”

_Tú Giang.

Sau khi cánh cửa bị đạp không thương tiếc, Gia Nhi lao vào phòng tôi, mặt có vẻ tức giận lắm. Nếu ở đây có cái gì chị ta ghét, chắc chị ta sẽ lao tới mà cắn xé nó ngay lập tức mất.

_Có chuyện gì mà chị sang nhà em giờ này thế? – tôi từ tốn.
_Cái con nhỏ Tiểu Minh gì đó, nó muốn chết rồi đây.

_Sao thế? – sao lại có cả Tiểu Minh ở đây.

_Hôm nay tận mắt chị nhìn thấy nó ngồi sau xe Đình Phong, còn ôm anh ấy nữa. Con nhỏ láo toét này, hừ.

_Bình tĩnh lại xem nào. Hình như Tiểu Minh với Đình Phong đang yêu nhau cơ mà.

_Gì cơ, em nói gì. Từ trước đến giờ, con ranh nào động vào Đình Phong đều phải chịu hậu quả cả. Nó không sợ chết hay sao mà dám làm người yêu anh ấy.

_Này, chị định làm gì hả? Tiểu Minh là bạn thân của em, em không cho phép chị động vào cô ấy.

_Thôi đi, em vẫn chưa tỉnh ra à, con nhỏ đó chắc cũng tiếp cận em vì Hạo Du thôi, nó đang ve vãn chàng trai của em đấy, còn bảo vệ nó nữa. Chuyện chị bảo em hôm trước em không tin à. Nó ngồi sau Hạo Du lai về, hai đứa đi tình cảm lắm. Chị nhìn mà nó còn dám nhìn lại nữa. Yên tâm đi, chị sẽ trả thù cho cả hai chị em mình. Thôi chị về đây.

_Này, đợi đã…Chị không được làm hại Tiểu Minh đâu đó, này…

Chị ta tức giận nói một hồi rồi bỏ về. Tôi thở dài ngao ngán. Từ trước đến giờ, đúng là chị ta nói “xử” ai thì người đó một là sẽ sợ hãi quá mà chuyển trường, hai là không có…khả năng để đi học nữa luôn. Mà sao Tiểu Minh lại dây vào Đình Phong cơ chứ, không lẽ cũng chỉ vì vẻ bề ngoài sao. Nhưng mà…tôi thấy hai người đúng là thực sự yêu thương nhau mà.

Haiz, mà còn mối quan hệ thân thiết khác thường giữa Hạo Du và Tiểu Minh nữa. Rõ ràng là có điều gì đó tôi không được biết mà. Lúc hỏi Tiểu Minh thì là nhờ đưa về, hỏi Hạo Du thì lại bảo không gặp. Sao Hạo Du lại nói dối tôi cơ chứ, nếu chỉ vì nhờ đưa về thì sao lại phải giấu?
Ôi, loạn hết cả lên rồi, đau đầu quá. Tâm trí đâu mà làm bài kiểm tra ngày mai đây, haizzzzzz………….
<End Tu Giang’s POV>
10.15 p.m
Sau một hồi vật vã (nói quá) thì tôi cũng dọn dẹp xong cái bếp và rửa hết đống bát đĩa xoong thìa… Thực ra thì cũng không đến nỗi vất vả cho lắm, tại bây giờ tôi cũng quen với những việc ấy rồi mà, nhưng mà tại rửa không có nước nóng, cảm giác “được” ngâm tay trong nước lạnh mới thực “thú vị” làm sao TT_TT. Nhưng mà thôi, cũng không nên kêu ca gì, tôi là tự nguyện muốn giúp Đình Phong mà, nếu để anh ấy rửa thì còn tội hơn, haiz.

Úp nốt cái bát cuối cùng lên, lau khô tay sạch sẽ tôi mới tung tẩy đi ra ngoài, đã muộn lắm rồi đây, gần mười rưỡi rồi. Thôi chết, tôi đi cả ngày mà chẳng nói gì với Hạo Du, điện thoại tôi vẫn hết pin, bây giờ bật còn không lên đây. Hic, dạo này Hạo Du có thay đổi chút khéo lại giận tôi thì chết TT_TT.

Vội đi ra ngoài, tôi đang định lên tiếng gọi mới nhớ ra là Đình Phong đang nằm trên giường, lúc nãy tôi ngó ra thấy anh đã ngủ thiếp đi rồi. Chắc anh mệt lắm, nhưng tôi cũng không thể về mà không bảo gì với anh được.

Lay nhẹ người anh, tôi gọi nhỏ:

_Đình Phong, em phải về thôi, muộn lắm rồi…

Nghe thấy tôi gọi, anh tỉnh ngay, giọng vẫn ngái ngủ:
_Vịt con, em phải về rồi à?
_Vâng ạ, mười rưỡi rồi, em phải về thôi, hì.
_Vậy để anh đưa em về, muộn thế rồi.
_Ơ, không cần đâu ạ, em đi xe được rồi. Anh vẫn mệt thì cứ nghỉ đi.
_Thôi, không sao mà, đưa em về một tí, để em tự đi tối thế này rồi anh có nằm ở nhà cũng không yên tâm được.

Đình Phong nói rồi ngồi dậy luôn, không chờ tôi nói gì thêm đã đi thẳng vào nhà. Một lúc sau anh mới đi ra, kín mít từ đầu đến chân.

_Đi thôi nào vịt con, em đã cầm bánh chưa?
_A, ừ nhỉ…

May có Đình Phong nhắc, hic, tí thì tôi quên luôn cả bánh cả găng tay cho anh Hạo Du. Lật đật chạy ra vào lấy, tôi mới giục anh đi về nhanh. Ngoài trời lúc này tối om, gió thổi lạnh buốt khiến tôi thấy hơi gai người. Chờ Đình Phong lấy xe mới kinh khủng làm sao, tôi đứng mà người cứ run lên bần bật. Ngồi sau anh, tôi cứ phải ôm chặt lấy anh rồi đút tay vào túi áo anh. Đeo găng mà không thấy đỡ buốt tí nào. May là Đình Phong còn đi chậm chậm đấy.

Đi về đến trước cửa nhà, tôi vẫy chào Đình Phong, dặn anh ấy đi cẩn thận rồi mới vào. Người tê cứng đi vì lạnh.

“Cạch”

Mở nhẹ cửa, tôi rón rén đi vào. Đèn chưa tắt chứng tỏ Hạo Du vẫn chưa đi ngủ. Mà mai thi học kì, khéo anh ấy đang học, mà tôi thì vẫn chưa ôn gì, hic hic, lười biếng quá đi. Tháo giày, tôi định chạy một mạch lên phòng luôn cho khỏi rét thì chợt lại nhìn thấy Hạo Du đang nằm trên sofa. Lại gần anh, tôi mới biết là anh đang ngủ. Lạ thật, tivi không bật sao anh lại nằm ngủ ở đây, không lẽ…anh chờ tôi về? Chắc không phải rồi =.=

_Anh ơi – tôi lay nhẹ người anh – dậy đi, sao lại nằm đây.

Vừa lay đến lần thứ hai, Hạo Du đã bật dậy, nhìn tôi chằm chằm rồi bỗng…quát tôi:

_Cô đi đâu cả ngày thế hả, có biết là tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc rồi không hả?
_Dạ, hic, em xin lỗi, em cũng định gọi cho anh rồi, nhưng máy em hết pin nên…
_Hết pin thì cũng phải mượn máy ai mà gọi về chứ, có biết là tôi tưởng cô bị bắt cóc mất rồi không. Chơi gì cũng phải biết giờ mà về chứ.

Hic, Hạo Du mắng tôi cứ như…bố tôi vậy. Tôi nghe anh chỉ biết cúi gằm mặt, trong đầu chỉ dám nghĩ thầm bình thường Hạo Du vẫn đi đến đêm mới về, có lần lại còn không về, tôi có trách mắng gì anh đâu cơ chứ, hic. Thế mà tôi đi về sớm thế này đã bị nói rồi TT_TT

Mà, không lẽ…Hạo Du vì lo cho tôi nên mới nổi giận như vậy???

_Hạo Du, anh…anh lo cho em sao?
_Chẳng lo à, không lo thì tôi ngồi đây chờ cô làm gì để đến nỗi ngủ quên mất. Biết mấy giờ rồi không, con gái ở ngoài đường giờ này không về nhà, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao chứ hả?

Hạo Du nói giọng rất bực bội, anh ngồi phịch xuống ghế rồi quay mặt đi. Còn tôi thì hẳn là đang vui quá nên tim cứ đập rộn ràng cả. Tôi nhoẻn cười một cái rồi ngồi ngay xuống cạnh anh, cố lấy giọng ngon ngọt nhất có thể:

_Hì, em xin lỗi mà. Lần sau đi đâu em cũng nhớ gọi cho anh không để anh phải lo nữa
_Tốt nhất là nên như thế. – Hạo Du nói mà vẫn không thèm nhìn vào tôi
_Đừng vậy mà. Em có mua quà về cho anh đây nè.

Nói rồi tôi liền đưa cái túi quà ra cho anh. Nhưng Hạo Du không cầm lấy, cũng vẫn không nhìn tôi. Hic, không lẽ lo cho tôi nên anh giận tôi luôn hả.

_Hạo Du à, em đi chơi vẫn không quên mua quà cho anh đây này, anh nhận lấy đi mà.

Tôi vừa nói vừa đưa túi quà vào lòng anh. Hạo Du liếc nhìn nó một cái, rồi lại quay đi, không nói lời nào. Lần này, tôi cầm túi quà, đưa hẳn vào tay anh.

_Nhận đi mà.
_Haiz, đi chơi về muộn nên định chuộc lỗi đây hả. – Hạo Du vừa quay ra nhìn tôi vừa nói.
_Hì hì, anh mở ra xem đi anh.

Thấy Hạo Du đã chịu cầm nó. Tôi mới giục anh. Nhưng Hạo Du vẫn còn đang ngắm nghía cái túi chưa chịu lấy quà ra.

_Quà cho tôi hả?
_Vâng, hì, anh lấy ra xem đi.
_Ừ.

Hạo Du ậm ừ rồi mới đưa tay vào túi, nhẹ nhàng lấy đôi găng tay ra.

_Là găng tay hả?
_Dạ vâng. – tôi nhoẻn cười – đeo thử đi anh, để em giúp anh nhé.
_Ừ.

Thấy Hạo Du gật đầu, tôi liền tháo mác ở đôi găng tay ra rồi cẩn thận đeo từng cái cho anh. Woa, Hạo Du trắng nên nhìn hợp lắm luôn, còn đẹp hơn cả Đình Phong nữa kia.

_Nhìn được không? – Hạo Du đưa tay lên nhìn nhìn rồi hỏi tôi.
_Đẹp lắm ạ, hì hì.
_Thật hả?
_Vâng, đẹp lắm.

Tôi lại nhoẻn cười, đưa ngón tay cái lên, cười tít mắt luôn.

Rồi tôi nghe thấy tiếng anh nhỏ tí.

_Cám ơn.

Hic, Hạo Du nói cám ơn tôi mà còn chẳng nhìn tôi nữa, nghe cũng lạnh lùng quá chừng à, chẳng biết anh có thích nó hay không nữa. Tôi tiu nghỉu. Bỗng thấy anh quay ra nhìn nhìn tôi.

_Sao thế?
_Anh không thích quà em tặng à? – tôi phụng phịu.
_Tôi nói thế bao giờ.

Nghe Hạo Du nói vậy, tôi mới nghệt mặt ra vài giây rồi nhoẻn cười toe toét. Chợt nhớ ra nửa cái bánh kem Đình Phong làm cho tôi, tôi liền khều tay Hạo Du:

_Anh ơi, em có mang bánh về, mình cùng ăn nhé!
_Bánh gì?
_Bánh kem ạ.

Nói rồi không để Hạo Du nói thêm gì, tôi liền mở hộp (Đình Phong đã cẩn thận cất bánh vào hộp cho tôi) rồi chạy ngay vào bếp lấy thìa mang ra và đưa anh.

_Anh ăn nhé! – tôi nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.

Hạo Du cũng nhìn tôi vài phút rồi ậm ừ. Tôi liền xúc ngay một miếng to đút cho anh, cười tươi:

_Anh ăn đi ạ, bánh tự làm đấy, ngon nhém^^
_Ừm, được. Mà…ai làm?

Hạo Du đưa thìa bánh vào miệng rồi bỗng quay ra hỏi tôi. Tôi nghe anh hỏi thì ngớ người, chỉ biết cười trừ và nói dối (không dám nói là Đình Phong làm):

_À, thì ở quán người ta làm, em…mua về.
_Ở quán mua về mà gọi là tự làm à, hâm thế.
_Hì, thì em cứ nói thế, nhưng đúng là…là…quán người ta làm trực tiếp, rồi em mua về. Như thế chẳng là tự làm còn gì. – tôi vẫn nói cố.

Bỗng anh bật cười:

_Ừ, đúng rồi, tự làm, ngốc thật, haha.

Tôi ngượng chín mặt, không nói gì thêm. Hạo Du cũng không nói thêm nữa, anh xúc bánh ăn thêm rồi mới quay sang tôi:

_Bánh ngon nhỉ, lâu lắm rồi tôi không ăn bánh kem đấy.
_Ơ, thế hôm sinh nhật anh không ăn ạ?
_Không, ăn mặn mà.
_A, vậy hay thế này đi. Coi như hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh nhé! – tôi bỗng nảy ra một ý kiến hay ho.
_Nhưng mà ăn gần hết bánh rồi còn đâu. Mà sinh nhật, cũng qua, lâu lắm rồi.
_Không sao mà, em sẽ đi kiếm nến, anh đợi tí nhé.

Rồi không chờ anh nói gì thêm, tôi chạy luôn lên phòng. Nến, hình như tôi có “giấu” trong tủ một hộp. Đây rồi, tôi cầm vội số 1 với số 6 rồi xuống nhà. Ngồi phịch xuống sofa, tôi liền nở ngay một nụ cười tươi mặc dù vẫn đang thở mệt. Tôi cắm ngay hai cây nến vào miếng bánh còn lại (một góc trái tim^^) rồi bật lửa.

_Đợi em tắt đèn nha^^.

Chạy vội ra tắt đèn, tôi quay lại chỗ anh ngay. Nhìn ánh nến sáng lung linh đẹp quá đi.

_Anh ước đi anh. – tôi háo hức giục anh.
_Còn phải ước nữa à? – anh quay ra nhìn tôi, mặt ngố ngố, trông đáng yêu dễ sợ >.<
_Vâng, phải ước chứ ạ.

Nghe tôi, Hạo Du liền nhắm mắt rồi chắp tay trước ngực. Không biết anh ước gì đây, hoàn hảo đến vậy rồi còn gì nữa.

_Xong rồi, giờ thổi nến chứ hả.
_Vâng.

Tôi mỉm cười gật đầu rồi “ngắm” anh thổi nến. Hạo Du đúng là làm gì cũng dễ thương hết cả, hihi. “Canh” đúng lúc anh thổi nến tắt, tôi liền hát bài Happy birthday quen thuộc.

_Happy birthday to you, happy birthday to you…

Tôi vừa nhìn anh cười vừa hát, lắc lư cái đầu. Đến nửa bài, Hạo Du cũng lẩm nhẩm hát theo tôi. Ý, bây giờ tôi mới phát hiện ra anh hát…chẳng hay gì cả, hihi, giọng cứ sao sao ý. Nói chung là không như tôi tưởng tượng^^.

_...chúc mừng sinh nhật thứ 16 của anh.
_Ừ, cám ơn cô nhé, hì hì.

Oái, anh vừa cười kìa, nhưng nến với đèn tắt tối om nên không nhìn thấy, huhu. Tôi chạy liền luôn ra bật đèn rồi quay lại chỗ cũ, vẫn còn tiếc lắm vì nãy không được thấy anh cười, hic.

_Cô không ăn nốt bánh là tôi ăn hết đấy nhá.

Hạo Du ngậm cái thìa, nhìn tôi chăm chăm. Ôi, sao nhìn anh trẻ con thế không biết >.<
_Anh cứ ăn hết đi, không cần phần em đâu.
_Vậy…tôi ăn nốt nhé.

Tôi gật đầu rồi phì cười vì bộ dạng của anh lúc này. Rõ ràng, đây mới là tính cách thật của anh chứ tôi nghi cái lạnh lùng anh đối xử với tôi hằng ngày là cố tình lắm, bình thường ở trường anh cũng vui tính và hòa đồng lắm mà. Hic, anh toàn “phân biệt đối xử” với tôi.

_Cám ơn cô về bữa sinh nhật. – anh nháy mắt làm tôi ngẩn ra một lúc.
_Không…không có gì ạ. – tôi bỗng bối rối.
_Mà cô không đi học đi à, mai thi học kì rồi đó.
_À vâng, em đi học ngay bây giờ đây ạ. – tôi cười gượng.
_Ừ. Thôi, mười hai giờ hơn rồi, tôi đi ngủ đây. Nạp pin đi, nhớ chưa.
_Hì hì, vâng ạ, em nhớ rồi, chúc anh ngủ ngon.
_Ừm, ngủ ngon.

Nói rồi Hạo Du đi liền vào phòng tắm. Nhìn theo anh một tẹo, tôi lật đật đi bỏ vỏ bánh rồi mang hai cây nến lên phòng. Không phải tôi keo kiệt bủn xỉn gì đâu nha mà hai cái nến cháy dở cũng giữ lại. Cầm hai cây nến vào phòng rồi, tôi mới nhẹ nhàng cất chúng vào hộp mà tôi mua để lưu giữ những kỉ niệm với anh, trong đó quyển nhật kí của tôi với vài ba thứ linh tinh khác. Đây là tờ giấy với vỉ thuốc anh mua hồi tôi bị ốm, đây là sợi tóc của anh hôm tôi lén vào phòng anh lấy được, còn đây là ít len thừa từ cái khăn tôi đan cho anh cùng với bức ảnh chụp cái khăn bên cạnh cái thiếp chúc mừng. Bức ảnh tôi chụp trộm hôm bốn người cùng đi chơi mà tôi đã mang ra quán in ra và cất vào đây, cả miếng urgo tôi dán cho anh lúc anh bị thương. Và thêm đây, hai cây nến kỉ niệm ngày sinh nhật của anh (mặc dù quá mất khá lâu^^). Tôi nắn nót ghi từng chữ “Nến mừng ngày sinh nhật 16 tuổi của Hạo Du” rồi gắn vài túi nilon nhỏ đựng nến. Đóng hộp cẩn thận xong, tôi thở một hơi thật dài rồi mỉm cười, nâng niu cái hộp cất đi.

Xong rồi, tôi bây giờ phải đi học đã, mười hai giờ rồi. Mai còn thi Lý và Toán nữa, hai môn tôi dốt đặc, hic hic, phải cố ôn cho kĩ thôi TT_TT
CHƯƠNG XVIII: ĐÁNH GHEN
<Chương này viết hoàn toàn theo lời tác giả>
…Cô bé yếu ớt không thể nào chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết mà thôi…Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau rát…


6.20 a.m
“Oáp…oáp…”

Tiểu Minh ngáp dài rồi tụt xuống khỏi cái giường ấm áp, uể oải đi về phía phòng tắm. Hôm qua cô thức học đến gần ba giờ sáng nên hôm nay dậy rất mệt mỏi, phải qua đến bốn, năm lần chuông mới có thể ra khỏi giường, vậy mà vẫn còn thấy buồn ngủ lắm.

_Ơ, Hạo Du, anh chưa đi học sao?

Cô ngạc nhiên khi bất ngờ thấy Hạo Du vẫn đang ngồi sofa…mút sữa mà chưa đi học.

_Hôm nay Tiểu Giang bảo tôi không cần ra đón nên tôi chờ cô, nhanh đi.
_Vậy ạ. Thế sao anh không gọi em dậy sớm hơn. – Tiểu Minh từ phòng tắm nói vọng ra.
_Lúc gần sáng tôi thức dậy uống nước thì thấy cô vẫn đang học nên mới không đánh thức cô dậy sớm.
_Vậy ạ, hì hì.

Tiểu Minh khẽ cười rồi vệ sinh cá nhân xong là vội lên phòng thay quần áo ngay. Cô phải nhanh không sợ Hạo Du sẽ phải chờ lâu.

_Ổn rồi.

Ngắm mình trong gương một tẹo, Tiểu Minh phi ngay xuống nhà. Đến trước Hạo Du, cô thở mệt, nhưng vẫn gắng cười tươi:

_Anh ơi, đi thôi ạ. Anh…sẽ lai em chứ?
_Không, xe ai người ấy đi chứ. – Hạo Du giọng lạnh tanh.
_Hic, nhưng em không có xe ạ. – Tiểu Minh khổ sở nói. Hôm qua Đình Phong lai cô về nên xe đã để ở trường mất rồi.
_Thế xe cô đâu?
_Em…để ở trường mất rồi ạ.

Rồi Hạo Du đứng trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì một lúc rồi mới khẽ gật đầu.

_Thôi được rồi, đi thôi.

Chỉ nghe thấy Hạo Du nói thế, cô vui lắm, cười tươi roi rói đi theo cậu. Chợt, cô thấy có ai…giông giống Đình Phong đang chờ ở ngoài nên vội chạy ra mở cửa. Đúng là Đình Phong thật, anh chờ đưa cô đi học đã lâu lắm rồi.

_Ơ, anh Đình Phong, anh đến đón em sao? – Tiểu Minh ngạc nhiên hỏi.
_Ừ, hôm qua em chẳng để xe ở trường còn gì. Nên anh mới qua đón.

Tiểu Minh nhìn Đình Phong tươi cười mà chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, cô đã bảo Hạo Du lai rồi, mà cô cũng muốn đi cùng Đình Phong lắm.

Đúng lúc đấy, Hạo Du dắt xe đi ra, chợt thấy Đình Phong, cậu đã thấy khó chịu. Sự tức giận còn lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy Đình Phong cũng đi đôi găng tay y hệt mình. Hết nhìn anh rồi lại nhìn Tiểu Minh, Hạo Du có vẻ tức tối lắm. Tại sao Đình Phong lại có một đôi giống của cậu như thế chứ. Phải chăng Tiểu Minh cũng mua tặng hắn ta. Hạo Du bực tức nghĩ thầm, thấy người cứ nóng phừng phừng lên. Vậy mà hôm qua cậu còn cảm thấy vui vui vì món quà này đây.

Trong lúc đó, Đình Phong cũng đã nhận ra sự giống nhau giữa hai đôi găng tay, anh nhìn Hạo Du chằm chằm, ánh mắt đầy sự thách thức. Tiểu Minh đứng giữa hai người con trai mà không biết phải làm thế nào, hết lén nhìn Hạo Du lại quay sang nhìn Đình Phong. Trông hai người như kiểu có thể đánh nhau ngay được vậy.

_Tôi đi trước đây.

Hạo Du nói lạnh lùng rồi bỏ đi trước. Tiểu Minh ngẩn người nhìn cậu rồi buồn bã lên xe Đình Phong mà không nói thêm điều gì. Cô giục anh:

_Mình đi thôi anh, sắp muộn rồi đấy ạ.
_Ừ.

Đình Phong đáp nhẹ rồi bắt đầu phóng nhanh như bay. Lạnh lắm nhưng Tiểu Minh không dám đút tay vào túi áo anh, chỉ biết ngồi sau thở dài rồi ngoái nhìn Hạo Du ở phía sau. Đình Phong cũng nhận ra ánh mắt buồn vừa nãy của Tiểu Minh nên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cô bé đến trường.

[…'>

_Em chào anh.

Vừa xuống xe, Tiểu Minh đã chào Đình Phong rồi chạy vội đuổi theo Hạo Du. Vì đến gần trường, cô còn mua bánh nên đã để Hạo Du vượt trước.

_Anh ơi, Hạo Du…

Tiểu Minh gọi rồi bám lấy áo Hạo Du, thở hổn hển vì phải nhanh. Cô đang lo Hạo Du sẽ giận quá nên chẳng nghĩ gì đến những gì mình đang làm nữa.

_Làm gì thế hả, bỏ tôi ra. – Hạo Du gần như quát lên, ánh mắt đầy giận dữ.
_Hạo Du à, anh giận em sao, em xin lỗi mà.
_Tôi chẳng hơi đâu mà giận cô. Tôi…cũng không quen cô, tránh ra.

Đáp rồi Hạo Du đi thẳng vào thang máy, bỏ mặc Tiểu Minh đang đứng trân trân ở ngoài. Cô lại thở dài, buồn bã bước sang thang máy khác để lên lớp, khuôn mặt cứ buồn rười rượi.
9.30 a.m
_Tiểu Minh, Tiểu Minh…

Đang “thất thiểu” đi về phía thang máy, Tiểu Minh chợt nghe tiếng gọi. Đó là tiếng của Tiểu Phần, cô bạn thân cùng lớp của cô. Tiểu Phần đang chạy về chỗ Tiểu Minh, lại vừa vẫy tay gọi.

_Tiểu Minh, bạn làm được bài không? Mà sao về nhanh thế.
_Hì, tớ làm được, còn bạn?
_Ừ, bài hôm nay dễ quá mà, tớ làm được hết. Mà…Tiểu Minh đang có chuyện gì buồn hả? Sao thấy cứ thở dài hoài.

Nghe bạn mình hỏi, Tiểu Minh chỉ cười gượng gạo. Không buồn sao được đây khi mà Hạo Du, người cô yêu lại đang giận cô chứ.

_Kể đi, Tiểu Minh, biết đâu tớ giúp được.

Tiểu Phần nhìn cô cười tươi trong khi cô chỉ biết lắc đầu buồn bã. Chẳng ai có thể giúp được cô cả. Tiểu Phần còn không biết chuyện Hạo Du với cô cưới nhau nữa mà.

_Mày có phải Minh Minh không?

Từ đâu bỗng có một nhóm hai ba chị lớn xông thẳng đến chỗ Tiểu Minh, cô đâu có quen những người này chứ.

_Vâng…vâng ạ. Các chị là ai?
_Lôi nó đi.

Vừa nghe Tiểu Minh trả lời, cô gái cầm đầu bỗng ra lệnh cho hai người đi cùng xông vàp lôi tay cô kéo đi. Tiểu Minh và Tiểu Phần ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra vì cả hai đều không hề quen biết nhóm người này. Tiểu Minh liền giãy dụa và la lên:

_Mấy người làm gì vậy, thả tôi ra. Tiểu Phần, cứu tớ… – cô bé hết sức hoảng hốt.
_Câm mồm. Nếu mày ngoan ngoãn đi theo bọn tao thì tốt hơn đấy.

Chị ta vừa nối vừa trừng mắt dọa nạt, ra hiệu cho hai người kia lôi Tiểu Minh đi. Thấy bạn mình bị như vậy, Tiểu Phần vội chạy đến, giữ chặt tay Tiểu Minh lại.

_Mấy người làm gì vậy, định đưa bạn tôi đi đâu hả, thả cô ấy ra.
_Cút đi, không liên quan đến mày. Nếu muốn yên ổn thì tốt nhất…đừng có can thiệp vào.

Nhìn Tiểu Phần bằng đôi mắt sắc lẹm, chị ta hất mạnh tay Tiểu Phần ra làm cô ngã lăn ra sàn. Tiểu Minh quay lại nhì, cố gắng giãy dụa nhưng không thể nào thoát ra được. Cô còn rất sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

_Tiểu Phần, bạn không sao chứ. Các người, buông ta ra. Á……

Tiểu Minh nói một cách bất lực rồi bỗng kêu lên, tay cô bị quẹo ra sau đau điếng. Mọi người tụ tập lại xem nhưng không hề có ai (dám) đến giúp Tiểu Minh cả vì sợ liên lụy về mình. Cô cố gắng quay lại nhìn bạn mình một lần nữa rồi bị lôi ngay vào thang máy.

Về phần Tiểu Phần, cô rất muốn cứu Minh Minh nhưng không biết phải làm thế nào. Mấy người đó là ai mà lại đưa Tiểu Minh đi như thế chứ. Cô lúc này mới ngồi dậy được sau cú ngã. Nhưng không thể chậm trễ lâu hơn, cô vội chạy đi tìm người giúp. Nhưng phải nhờ ai bây giờ, cô bé lấy tay gạt nước mắt. Rồi chợt nghĩ đến Tú Giang, cô thầm nghĩ, nếu Tú Giang bảo với Hạo Du thì có thể cứu được Tiểu Minh rồi. Nghĩ thế, cô bé chạy lao nhanh như bay về phía lớp Tú Giang. Ơn trời, cuối cùng cũng thấy hai người đang đi cạnh nhau phía trước.

_Tú Giang, đợi đã……

Cả Tú Giang và Hạo Du nghe tiếng gọi đều quay lại. Tiểu Phần vội vã chạy đến trước mặt hai người nói không thành hơi:

_Giúp mình với, Tiểu…Tiểu Minh…
_Tiểu Minh, cậu ấy làm sao?

Mới nghe Tiểu Phần nói đến Tiểu Minh, Tú Giang sốt sắng hỏi lại ngay, trong đầu đã nghĩ đến những gì Gia Nhi nói hôm qua.

_Làm sao hả, bạn nói tiếp đi chứ.

Đến lượt Hạo Du lo lắng, lắc mạnh hai vai Tiểu Phần. Tội nghiệp cô bé, đang thở không ra hơi còn cứ bị hỏi dồn dập.

_Tiểu…Tiểu Minh…bạn ấy…
_Nhìn kìa, lại có người bị nhóm Hoa hồng đen đưa vào “danh sách tử” kìa.

Sau tiếng gọi của một cậu học sinh, một số khác nhao nhao theo:

_Đâu…đâu…

Hạo Du chạy vội về phía cậu ta và hỏi.

_Kia kìa, mà Hạo Du, cậu cũng quan tâm đến mấy vụ đánh lộn này à.

Bỏ ngoài tai lời nói của cậu bạn cùng khối, nhìn thấy Tiểu Minh bị kéo đi đằng dưới sân kia, Hạo Du đã chạy lao luôn về phía thang máy. Tú Giang và Tiểu Phần cũng chạy theo cậu.

_Chết tiệt.

Chạy qua cả mấy cái thang máy đều bận, Hạo Du tức giận lắm, cậu nắm chặt tay, đấm mạnh vào một cánh cửa thang máy rồi quyết định đi thang bộ. Không nói một lời, cậu lại phi nhanh đi. Không hiểu sao Hạo Du thấy vô cùng lo lắng cho Tiểu Minh, vừa mới sáng nay thôi, cậu đã giận cô như thế, vậy mà bây giờ nhìn Tiểu Minh bị lôi đi một cách khổ sở, cậu lại thấy lòng như có lửa đốt.

Hạo Du chạy trước rồi, Tú Giang với Tiểu Phần cũng chạy theo sau, nhưng không thể đuổi kịp được cậu. Tú Giang trong lúc này đã thể chắc chắn việc này là do Gia Nhi làm vì Gia Nhi chính là người cầm đầu nhóm Hoa hồng đen mà. Không biết chị ta định làm gì Tiểu Minh đây. Cứ chạy theo Hạo Du mà Tú Giang cũng lo lắng cho cô lắm, nhưng tất cả những hành động vừa rồi của Hạo Du, Tú Giang đều đã để ý cả, và cô không khỏi nghi ngờ về điều đó. Rõ ràng là Hạo Du rất quan tâm tới Tiểu Minh mà!

Trong lúc Hạo Du cùng Tú Giang và Tiểu Phần chạy cầu thang bộ mới đến tầng sáu thì Tiểu Minh đã bị đưa đến bãi cỏ sau trường, nơi vắng vẻ và ít ai đã…đặt chân đến được. Vừa nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Minh đã nhận ra ngay người con gái nhận là người yêu Đình Phong này.

_Cô em…là Tiểu Minh, đúng không?

Gia Nhi ghé sát tai Tiểu Minh, thì thầm bằng thứ giọng thật đáng sợ.

_Tôi đây, vậy thì sao chứ.

“Chát”

Chị ta bỗng vung tay, tát một cái thật mạnh vài mặt Tiểu Minh làm má cô bé đỏ ửng lên rồi lại bắt đầu nói nhẹ nhàng vào tai cô bé.

_Ăn nói cho cẩn thận vào, nghe chưa.
_Mấy người định làm gì chứ, sao lại đưa tôi đến đây.

“Chát”

_Con nhỏ này, dám xưng tôi với chị hai à.

Lần này là cửa cô gái đứng cạnh, cái tát làm má Tiểu Minh rát kinh khủng, tay thì bị giữ chặt hai bên không cựa quậy được.

_Haha, thôi được rồi, cứ để yên để hỏi han con bé tí đã. – chị ta nói rồi cầm cái kéo đưa lên “vuốt” má Tiểu Minh – cô em…là gì của Đình Phong?

Tiểu Minh nhìn theo cái kéo, cô bắt đầu sợ hãi, nói lắp bắp:

_Là…là bạn…

“Chát”

Vừa nói xong, Tiểu Minh lại ăn thêm một phát tát nữa vào mặt. Miệng cô đã bắt đầu rớm máu, xót kinh khủng.

_Dám nói dối chị hai à, con ranh này.
_Nào, cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. – Gia Nhi quay ra nói với những người kia rồi lại quay lại nhìn Tiểu Minh “âu yếm” – có đúng là chỉ là bạn không?

Gia Nhi miết đầu kéo vào má cô, cười nhạt.

_Đúng…đúng mà. – Tiểu Minh run run.
_Xử lí nó đi.

Lệnh vừa dứt, ba người kia bắt đầu xông vào dùng kéo cắt tóc cô bé. Còn Gia Nhi giữ tay Tiểu Minh, đứng bên nhìn hét lên sợ hãi:

_Không, làm gì vậy, thả tôi ra, không, ai cứu tôi với.
_Dừng lại đi. – Gia Nhi lại ra lệnh – thế nào, chỉ là bạn thôi chứ hả?
_Chỉ…chỉ là bạn thôi mà.

Nói rồi, nước mắt cô bé chảy ra giàn dụa. Cô bé yếu ớt không thể chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết mà thôi.

_Cắt tiếp đi.
_Không, đừng làm thế mà.
_Cắt!

Gia Nhi lại quát lên. Nhìn Tiểu Minh khóc lóc sợ hãi mà thấy rất hả hê. Thực ra, hôm nay Gia Nhi đưa Tiểu Minh đến đây “xử lí”, cô cũng chỉ muốn dằn mặt Tiểu Minh thôi, chứ cũng chưa hẳn muốn cho cô một trận. Dù sao, Tiểu Minh cũng là bạn thân của Tú Giang, tuy tình cảm hai người chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng cũng nên nể tình một chút. Hơn nữa, chị ta cũng thấy Tiểu Minh yếu ớt như vậy, chắc chỉ dọa là đã đủ sợ không dám tiếp cận Đình Phong nữa rồi, không cần phải cho cô ta khỏi đến trường được luôn.

Gia Nhi cười thầm một cách nham hiểm. Trong khi Tiểu Minh thì đang khóc lóc thảm thiết. Mái tóc dài bị cắt nham nhở ngay trước mặt nên cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể, Gia Nhi đã nắm chặt tay cô bé.

_Không…không, Đình Phong………cứu em……
_Gì cơ, mày nói gì?

Mới nghe Tiểu Minh gọi tên Đình Phong, Gia Nhi mắt đã long lên sòng sọc. Con ranh này bị đánh như thế mà còn dám gọi tên Đình Phong sao.

Chị ta tức giận bóp mạnh vào cằm Tiểu Minh rồi nắm tóc cô giật ngược ra sau.

_Mày vừa nói gì hả?
_Đình Phong…làm ơn, cứu em…cứu em…

Cô vừa gọi tên Đình Phong vừa khóc đến lạc cả giọng, nghe đáng thương vô cùng.

“Chát”

_Mày dám gọi tên Đình Phong của tao hả, mày muốn chết à.

“Chát”

_Con ranh này, mày thử gọi lần nữa xem có chết không?

“Chát”
“Chát”
“Chát”

_Đừng…đừng mà, huhu…

Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.

_Còn dám khóc lóc van xin à.

Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.

_Gia Nhi, dừng tay lại.
Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.

_Còn dám khóc lóc van xin à.

Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.

_Gia Nhi, dừng tay lại.

Là tiếng hét của Tú Giang. Gia Nhi nghe thấ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 17203
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN