Đạo tình
n Ly Tâm đang mải theo dõi trò vui. Ly Tâm bị Hoàng Ưng đẩy mạnh, quay người liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tề Mặc. Cô cười hihi rồi lên xe ngồi xuống cạnh hắn.
"Tôi sẽ kiện các anh đánh cảnh sát. Các anh...".
"Vị tiên sinh này. Đối với sự việc đột phát, chúng tôi có tư cách hành động trước báo cáo sau. Bây giờ, chúng tôi sẽ khám xét sân golf của các anh. Nếu các anh ngăn cản, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội làm gián điệp và xâm nhập trái phép. Nếu các anh không cản trở thì hãy phối hợp với chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội gây trở ngại cho cảnh sát, che dấu phần tử khả nghi".
Anh chàng cảnh sát mặt baby còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông lạnh lùng. Ly Tâm nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặt mũi sáng sủa tinh anh vừa đỡ anh chàng baby đứng dậy vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Ưng.
"Nếu các anh không tìm thấy thứ gì, các anh sẽ ăn nói thế nào với chúng tôi? Các anh đừng quên, các anh đã lục soát nơi này một lần rồi. Nếu lần này các anh vẫn không tìm ra thứ gì, dù các anh là người của Cục An ninh quốc gia cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt". Hồng Ưng không biết đi tới từ lúc nào, cất giọng đanh thép.
"Nếu chúng tôi không tìm thấy thứ gì, chúng tôi sẽ..."
Không đợi người đàn ông nói hết câu, Lập Hộ ngồi ở vị trí tay lái lập tức nổ máy phóng xe đi mất, bỏ lại đám cảnh sát và Hồng Ưng ở phía sau. Ly Tâm thấy vậy nhăn mặt, đây mới thực sự là hành động ngạo mạn.
Mấy chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cách đó không xa. Jiaowen không đợi Tề Mặc lên tiếng, lập tức phát lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Feiyusi. Tề Mặc nghe xong nhíu mày, im lặng nhìn Ly Tâm.
Chương 54 - Giáo huấn hay là quan tâm
Ly Tâm tươi cười nhìn Tề Mặc. Trên người cô vẫn mặc bộ đồ cái bang tua rua rách nát. Lúc mới thấy Ly Tâm khi cô từ trên máy bay xuống, ánh mắt Tề Mặc hơi nhíu lại, Ly Tâm lập tức phát hiện cô còn chưa kịp thay quần áo tử tế. Lúc đó, Ly Tâm toát mồ hôi lạnh, vì đây đúng là sơ suất nghiêm trọng. Tưởng rằng sự xuất hiện của mấy người cảnh sát khiến Tề Mặc quên mất vụ này. Bây giờ thấy Tề Mặc nhìn mình bằng ánh mắt không tán đồng, Ly Tâm chỉ còn cách cười lấy lòng Tề Mặc.
Tề Mặc đánh giá Ly Tâm một hồi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Ly Tâm rồi xoa nhẹ lên vết bầm tím trong lòng bàn tay cô: "Đây là bản lĩnh của cô?"
Ly Tâm giật bắn mình bởi câu hỏi của Tề Mặc. Bắt gặp tia nộ khí trong ánh mắt hắn, Ly Tâm cất giọng đầy ấm ức: "Ý anh là gì? Tôi đã giúp anh một việc lớn. Không thưởng cho tôi thì thôi, anh còn tức giận gì chứ?"
Nghe vậy, Lập Hộ đứng sau Tề Mặc liền trừng mặt nhìn Ly Tâm. Hoàng Ưng đứng chếch đối diện Ly Tâm lắc đầu, mở miệng nói câu gì đó không thành tiếng với Ly Tâm. Chứng kiến cảnh Lập Hộ và Hoàng Ưng chỉ biết có Tề Mặc còn không coi ai gì đối xử với Ly Tâm như vậy, Jiaowen liền bật cười ha hả.
Sau khi nhìn khẩu hình của Hoàng Ưng, trán Ly Tâm rịn đầy mồ hôi. Thần sắc Tề Mặc càng lạnh lùng hơn, hắn siết chặt tay Ly Tâm giơ lên cao hơn một chút. Ly Tâm trong chốc lát làm ra vẻ rất đáng thương. Cô giơ tay đến trước mặt Tề Mặc: "Bà già đó hành động nhanh quá. Lão đại, tôi vì anh mới bị thương đấy nhé".
Nếu Hoàng Ưng không nhắc nhở, Ly Tâm thật sự không biết Tề Mặc muốn hỏi đến vết thương của cô. Tên Tề Mặc này quan tâm đến cô? Ly Tâm cảm thấy vàng từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn, mặc dù hiện thực đang bày ra trước mắt cô.
Tề Mặc vẫn không có bất cứ biểu cảm nào trước bộ dạng đáng thương của Ly Tâm, đáy mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn đột ngột vặn mạnh cổ tay Ly Tâm, khiến cô đau đến mức kêu thét lên.
"Một bà già mà cô cũng không có bản lĩnh đối phó, còn để bị thương. Cô giỏi thật đấy". Tề Mặc trước đó vốn tiềm ẩn sự không hài lòng với Ly Tâm. Bị cô đụng chạm đến, hắn liền bộc phát cơn giận dữ, càng dùng sức bóp chặt tay Ly Tâm.
Ly Tâm vốn nghĩ Tề Mặc không thèm quan tâm đến vết thương của cô nên cô rất kinh ngạc khi được Hoàng Ưng nhắc nhở. Trước bộ dạng giận dữ của Tề Mặc, Ly Tâm ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Tề Mặc dịu dàng an ủi hoặc ôm cô vỗ về, chắc chắn Ly Tâm sẽ tưởng trời đất đảo lộn. Nhìn vẻ mặt Tề Mặc lúc này, Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm. May mà Tề Mặc vẫn là Tề Mặc, không đến nỗi gây shock cho cô.
"Tại tôi không để ý, không biết bà ta sẽ giẫm lên". Ly Tâm đột nhiên cảm thấy khả năng chịu đau của cô tăng lên nhiều. Bị Tề Mặc vặn tay như vậy, mặc dù vẫn buốt nhưng không còn đau đớn như trước.
Nghe câu này, sắc mặt Tề Mặc càng tệ hơn. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Không chú ý? Cô dám nói câu không chú ý với tôi. Tai cô, mắt cô để làm gì hả?"
"Tôi...tôi..." Đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Tề Mặc, Ly Tâm lắp bắp mãi cũng không thể nói thành câu. Trước khi hiểu rõ ý của Tề Mặc, cô nghĩ mình nên giữ im lặng thì hơn.
Nhìn bộ dạng oan ức của Ly Tâm, Tề Mặc càng cảm thấy lửa bốc trên đầu. Hắn vung tay ném mạnh Ly Tâm sang một bên, cất giọng giận dữ: "Hãy nhốt cô ta vào hắc lao".
Cả người Ly Tâm bị quăng về phía Lập Hộ. Lập Hộ liền giơ chân chặn đằng sau lưng Ly Tâm, giúp cô khỏi bị ngã xuống đất. Thấy Tề Mặc chỉ mỗi chuyện cỏn con đã ra lệnh đưa cô đến trại tập trung của Jiaowen, Ly Tâm lập tức hét lớn với Tề Mặc bất chấp cơn giận dữ của hắn: "Tôi không đi, tôi không muốn bị mất mạng".
"Mất mạng? Cô còn biết là mất mạng? Cô không chú ý, thì không phải đi Hắc lao mà mất mạng từ lâu rồi. Đưa cô ta ra ngoài, ngày mai giải đi cho tôi. Có chết cũng không thể làm mất mặt tôi". Tề Mặc tỏ ra tức giận thật sự, không cho Ly Tâm một cơ hội giãi bày.
Ly Tâm đổi sắc mặt định xông lên tranh cãi với Tề Mặc. Lập Hộ đứng đằng sau giữ chặt lưng áo Ly Tâm rồi kéo cô xềnh xệch ra ngoài mặc cho cô phản kháng.
Jiaowen bất giác mỉm cười. Hóa ra nguyên nhân khiến Ly Tâm muốn đi xem Hắc lao là do Tề Mặc từng uy hiếp cô.
"Cô còn nói lăn lộn trong nghề nhiều năm có chút danh tiếng, thế mà cô chẳng học được cách trông mặt đoán lời gì cả. Vào lúc này rồi cô vẫn muốn tranh cãi với lão đại?". Lập Hộ nhanh chóng kéo Ly Tâm ra ngoài cửa. Đến nơi không có người, anh ta thả Ly Tâm và nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
Ly Tâm cau mày đáp: "Tôi có tranh gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả. Tại sao anh ta lại bắt tôi đi Hắc lao?"
Nhìn vẻ mặt tức tối của Ly Tâm, Lập Hộ lắc đầu lên tiếng giải thích: "Cô chẳng hiểu gì cả? Cô không biết trên chốn giang hồ, không chú ý đồng nghĩa với mất mạng hay sao. Hôm nay cô may mắn đi cùng Jiaowen lão đại nên đối phương không dám làm gì cô. Nếu sau này lão đại hoặc người khác không ở bên cô, cô không chú ý sẽ có kết cục như thế nào? Nếu những người gây chuyện với cô hôm nay là kẻ thù của cô, muốn lấy mạng cô, liệu cô có còn cơ hội đứng đây hay không? Nếu gót giày giẫm xuống tay cô đổi lại là dao hay là súng, cô thử nói xem kết quả sẽ như thế nào? "Không chú ý", ba từ này tuyệt đối không thể tồn tại trong thế giới của chúng tôi".
Lập Hộ hắng một tiếng rồi nói tiếp: "Những người sống trên giang hồ như chúng tôi cần phải thận trọng, luôn cẩn thận. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương còn chưa đủ, lúc nào cũng phải tâm niệm phải cần cẩn thận hơn nữa. Không chú ý? nếu chúng tôi không chú, không biết chết bao nhiêu lần rồi, còn có thể ở đây đắc ý hay sao?"
Ly Tâm ngây người khi nghe Lập Hộ nói một hơi dài. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, cuộc sống trước đây của cô không cần phải thận trọng. Nhịn bộ dạng thẫn thờ của Ly Tâm, Lập Hộ bất giác thở dài: "Hôm nay lão đại tức giận, lên tiếng dạy bảo cô cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, liệu lão đại có nổi cơn lôi đình hay không? Tôi còn tưởng cô là người thông minh, không ngờ cô lại hồ đồ như vậy".
Nghe những lời của Lập Hộ, Ly Tâm nghiến răng không lên tiếng. Lập Hộ lắc đầu: "Con người của lão đại không quan tâm đến người khác, cũng không biết thể hiện thái độ quan tâm. Nhưng lão đại tuyệt đối không tệ bạc với người của lão đại. Tôi tưởng cô đi theo lão đại một thời gian, ít nhất cũng biết tính lão đại chứ".
Ly Tâm bóp trán nói khẽ: "Dù tôi có làm sai, lão đại cũng không thể bắt tôi đi Hắc lao. Làm vậy khác nào muốn lấy mạng tôi?"
Lập Hộ mỉm cười: "Cô có bản lĩnh vượt qua chốn hắc lao hay không, trong lòng lão đại biết rõ hơn ai hết. Lần này lão đại chỉ là cảnh cáo cô mà thôi. Lão đại muốn cô sau này chú ý hơn, làm gì cũng không được chủ quan".
Lập Hộ nói tiếp: "Có điều bắt cô đi Hắc lao không phải muốn lấy mạng cô. Hắc lao là nơi rèn luyện con người. Nếu cô có thể rời khỏi nơi đó bình an, ba từ "không chú ý" cả đời này sẽ không còn liên quan gì đến cô. Dù sau này cô có gây chuyện với người không nên gây chuyện, hay có kẻ nào đó muốn tính sổ với cô, thì phải xem hắn có năng lực tiêu diệt cô hay không. Đi hắc lao chỉ tốt cho cô mà thôi. Dù lão đại và chúng tôi có ở bên cạnh bảo vệ cô, cũng không thể bằng cô rèn luyện bản lĩnh tự bảo vệ mình".
Ly Tâm nghe xong liền chớp chớp mắt, nhìn về phía Tề Mặc lúc này đang cau mày nói chuyện với Jiaowen. Cô quay đầu mỉm cười: "Bảo vệ? Hình như kể từ lúc gặp lão đại, toàn là tôi cứu anh ta thoát chết".
Lập Hộ liền gật đầu: "Biết rồi. Cô là phúc tinh của lão đại và chúng tôi được chưa. Để tôi kêu người đưa cô đi nghỉ ngơi".
Ly Tâm biết không có mệnh lệnh của Tề Mặc, Lập Hộ tuyệt đối không dám làm theo ý mình. Cô lập tức mở miệng: "Tôi còn chưa ăn cơm nữa. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối chưa có gì vào bụng".
Lập Hộ nhăn mặt: "Ý cô là Jiaowen lão đại không cho cô ăn cơm đúng không?". Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Ly Tâm, anh ta liền vẫy tay gọi người đến: "Cơm nước đã chuẩn bị cho cô từ lâu. Cô đúng là người đàn bà chỉ biết đến ăn, không hiểu lão đại thấy cô đặc biệt ở điểm nào?"
Ly Tâm cười híp mắt với Tề Mặc ở trong phòng khách. Sự việc ngày hôm nay coi như xong. Cô thấy Tề Mặc và Lập Hộ nói đúng, là cô quá bất cẩn. Vận may rồi cũng có ngày dùng hết, sau này cô cần phải dựa vào bản lĩnh của mình và hành sự cẩn thận hơn mới được.
Chương 55 - Đồng minh hoành tráng
Ăn một bữa ngon lành, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, cả người Ly Tâm vô cùng tỉnh táo. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ đi lại trong bóng đêm. Phía xa xa có hai chiếc máy bay trực thăng từ trên không trung hạ cánh xuống giữa sân.
Sau khi có dịp ngồi trên chiếc máy bay quân dụng của Jiaowen, Ly Tâm không còn cảm thấy kinh ngạc khi hai chiếc máy bay trực thăng lọt vào tầm mắt. Những người có tiền mua máy bay trực thăng cũng không có gì là lạ. Còn đối với Tề Mặc và Jiaowen, đó chỉ là món đồ chơi nhỏ.
Đưa mắt về mấy chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, Ly Tâm bất giác lắc đầu. Do trước đây cô làm nghề không minh bạch nên cảnh sát đối với cô là sự tồn tại tương đối nhạy cảm, Ly Tâm không thể có cảm tình với họ. Mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lăn bánh, Ly Tâm biết bọn họ không tìm ra thứ gì khả nghi. Nếu chuyện cỏn con này Tề Mặc cũng không đối phó nổi, hắn không thể nào ngồi ở vị trí lão đại lâu như vậy.
Ly Tâm vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát hiện có hai người đàn ông từ trên máy bay bước xuống một cách vội vã. Mặc dù Ly Tâm cách đó khá xa nhưng do cô ở vị trí trên cao lại có ánh đèn chiếu sáng nên Ly Tâm có thể nhìn rõ. Hai người đàn ông vừa xuống máy bay, một người mặc thường phục còn một người mặc quân phục. Hai người đàn ông đi theo Hồng Ưng vào phòng khách. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách, nơi có Tề Mặc và Jiaowen.
"Tề lão đại, Jiaowen lão đại! Hai người có ý gì vậy?". Ly Tâm nấp bên ngoài cửa phòng, vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vọng ra.
"Ra đi". Giọng nói vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc của Tề Mặc đột nhiên truyền đến tai Ly Tâm.
Ly Tâm sờ lên chóp mũi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Ưng không biết đứng ở cửa từ bao giờ. Ly Tâm bất giác nhíu mày. Cô ở ngoài nghe trộm, Tề Mặc biết là cô nên cho cô vào sao?
Hoàng Ưng trừng mắt nhìn Ly Tâm rồi đứng tránh sang một bên để Ly Tâm đi vào trong.
Ly Tâm nhún vai, cô vốn không phải là người có tính tò mò. Hiếm khi cô có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút không thích hợp với cô. Ly Tâm chỉnh đốn lại quần áo, theo Hoàng Ưng đi vào trong.
Thấy Ly Tâm đi vào, Tề Mặc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô dám đi nghe trộm, đúng là làm mất mặt hắn. Ly Tâm bắt gặp ánh mắt hung dữ nhưng không xuất hiện tia sát khí của Tề Mặc, cô liền mỉm cười với hắn rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Tề Mặc.
Hai người đàn ông ngồi đối diện Tề Mặc và Jiaowen tuổi tác không lớn không nhỏ, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Người đàn ông mặc quân phục ngồi gần chỗ Ly Tâm nên cô có thể nhìn rõ. Ly Tâm không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này là tướng quân mang quân hàm thượng tướng. Còn người mặc thường phục ngồi bên cạnh, phía dưới lộ ra đuôi áo. Ly Tâm giật mình khi phát hiện đuôi áo đó cũng là quân phục. Tuy nhiên, cô không nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng kia ngồi ngang hàng nên Ly Tâm đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn không phải là nhỏ.
Ngẫm đi nghĩ lại, Ly Tâm hiểu ra tại sao cô đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hai vị tướng quân của đất nước này đi máy bay trực thăng đến dinh thự của Tề Mặc, Ly Tâm không muốn tò mò cũng không được. Xem ra, thế lực của Tề Mặc và Jiaowen lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Người của tôi". Tề Mặc lãnh đạm thốt ba từ đơn giản giải thích với hai người đàn ông đối diện.
Sau khi nghe câu nói của Tề Mặc, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện mất đi vẻ cảnh giác. Ly Tâm hiểu ý của Tề Mặc khi giới thiệu cô với đối phương. Đối phương có chức vị không thấp, Tề Mặc lại trực tiếp giới thiệu cô, để họ làm quen với cô. Nghĩ đến đây, Ly Tâm bất giác nhăn mặt. Sau này, việc thoát khỏi Tề Mặc sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết cô là người của hắn, thì cô còn biết trốn đi đâu?
Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Ly Tâm rồi quay sang Tề Mặc nói giọng phẫn nộ: "Tề lão đại. Hôm nay anh có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây. Rốt cuộc các anh định làm gì?"
Tề Mặc bình thản trả lời người đàn ông mặc quân phục: "Tôi vội quá, không có ý gì khác".
Người đàn ông mặc thường phục nghe Tề Mặc nói vậy thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây".
Người mặc quân phục liền gật đầu: "Không có ý gì khác là được rồi. Các anh bay qua đây một cách lộ liễu như vậy, tôi nhận được tin báo không thể không xử lý. Hai vị lão đại, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Các anh đột nhiên nhập cảnh, khiến hạ cấp của tôi trở tay không kịp, còn tưởng là kẻ địch xâm nhập. Bây giờ, cả cục An ninh quốc gia của chúng tôi ở trong tình trạng náo loạn, như chuẩn bị chiến tranh đến nơi".
Jiaowen liền cười lớn: "Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài không biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến hàng không quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất".
Gương mặt người đàn ông mặc thường phục hoàn toàn nhẹ nhõm, ông ta tựa người vào thành ghế sofa. Ly Tâm thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Jiaowen đến đây bằng đường hàng không quân dụng, thảo nào trên đường đi không gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ ngầm quả là phức tạp.
"Nhưng thưa ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá đi. Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi". Hồng Ưng đứng sau Tề Mặc, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình thản.
Vị Cục trưởng phẩy tay: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý vụ này, các anh đừng lo".
Hồng Ưng mỉm cười: "Chúng tôi không lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết"
Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả: "Hồng Ưng nói không sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các anh đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực không tồi. Mong hai vị lão đại đừng gây khó dễ cho bọn họ".
Hồng Ưng cười lớn: "Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu họ có thể an toàn trở về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay không đều không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới không động đến họ. Có điều, ngài cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ sẽ không đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy".
Cục trưởng cục an ninh nghe Hồng Ưng nói vậy liền mỉm cười gật đầu: "Được, được thôi. Điều này tuyệt đối không thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi đã phê bình họ nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ sẽ không tới đây làm phiền các vị. Nếu họ còn không nghe lời tôi và tự ý hành động. Các vị không cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được".
Hồng Ưng gật đầu: "Có câu này của ngài cục trưởng là được rồi".
Người đàn ông mặc thường phục bị cục trưởng cục an ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Tề Mặc: "Vậy hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp gì không, dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi".
Jiaowen gật đầu: "Tôi cũng vừa có ý đó".
Người mặc thường phục lên tiếng: "Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các anh cứ đề xuất". Cục trưởng cục An ninh cũng gật đầu.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. Hắn đan mười ngón tay đặt trên đùi, cất giọng từ tốn: "Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay không?"
Cục trưởng cục An ninh lập tức đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Tề lão đại nói vậy là có ý gì?"
Tề Mặc phất tay: "Không có ý gì cả. Tôi có một lô hàng bị đánh tráo, nghe nói lô hàng này được bán sang Australia".
Tề Mặc vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ thâm trầm ngờ vực. Cục trưởng cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục: "Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức gì của đối thủ không? Chúng bắt đầu hành động rồi à?"
Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày đáp: "Không thấy có tin chúng có hành động bất thường. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lực và dã tâm mua lô hàng đó. Chúng giỏi thật đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Tề lão đại và Jiaowen lão đại không truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì".
Thấy thần sắc của hai vị quan chức quân đội có vẻ nghiêm trọng, Tề Mặc cất giọng lạnh lẽo: "Tôi không có hứng thú với việc nội chính của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Nơi nào là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc thù của các anh cho chúng tôi, tôi cần dùng một số thứ".
Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà không lên tiếng. Jiaowen thấy vậy mỉm cười: "Chỉ là một con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn 40 tỷ đô la, toàn là vũ khí loại hình mới. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình như Australia rồi cũng sẽ thay đổi hoàn toàn".
"Hơn 40 tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?" Cục trưởng cục An ninh vừa la lớn vừa vung nắm đấm về phía trước.
Ông bộ trưởng nhìn Tề Mặc và Jiaowen, gật đầu nói: "Không thành vấn đề. Các anh cần mở con đường đặc biệt nào thì cứ đề xuất. Các anh không mang quân bị tới, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các anh. Về vấn đề vừa đề cập, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận rồi cho các anh câu trả lời chắc chắn".
Bộ trưởng nói xong, Cục trưởng cục An ninh lập tức tiếp lời: "Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa cho các anh. Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị lão đại tiêu diệt gọn đối phương".
Tề Mặc nói lãnh đạm: "Nếu đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi sẽ không đắc tội họ. Dù là người khác hay bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối không can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Chuyện nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết".
Cục trưởng cục An ninh cau mày. Ông bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, nói với Tề Mặc: "Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự xử lý. Đúng rồi, Tề lão đại, cuối năm chúng tôi định mua một lô hàng của anh. Anh cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có một số thứ không theo kịp thời đại thì không được đâu. Tề lão đại thấy thế nào?"
Tề Mặc gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi sẽ không hỏi nhiều".
Hai vị quan chức nghe xong lộ vẻ vui mừng rõ rệt. Tề Mặc nói sẽ giảm 20% cho bọn họ, coi như đáp lại việc họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch không phải là nhỏ, họ muốn nuốt hết hay làm gì, hắn sẽ không can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai vị quan chức được hưởng lợi lớn từ vụ mua bán.
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các anh". Ông bộ trưởng và Cục trưởng liền đứng dậy, cười nói vui vẻ.
Tề Mặc gật đầu thay câu trả lời. Jiaowen mỉm cười chào tạm biệt: "Hai vị đi nhé". Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng đi ra cửa và khuất dạng trong chốc lát.
"Lợi hại thật. Các anh rốt cuộc định làm gì? Đối phương không phải kẻ tầm thường". Ly Tâm bước lại gần Tề Mặc và Jiaowen, gương mặt cô vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc.
Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời nói mang đầy hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này không phải là chuyện nhỏ. Lại còn quân bị nữa chứ, Tề Mặc không đưa quân bị sang bên này, họ tự nguyện cung cấp cho hắn. Không hiểu Tề Mặc và Jiaowen định làm gì? Chỉ là việc tìm lại một lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp đi tiêu diệt cả một đất nước thế kia không?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngờ vực của Ly Tâm, Jiaowen bất giác tựa người vào thành ghế sofa, môi nhấp một ngụm rượu vang: "Truy đuổi vũ khí, lẽ nào cô không biết sao?"
Ly Tâm lườm Jiaowen, khiến anh ta bật cười ha hả: "Đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường. Một người là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, một người là Cục trưởng Cục an ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí trị giá 40 tỷ đô la cũng tuyệt đối không phải thế lực nhỏ. Thời gian đối với chúng tôi vô cùng cấp bách, không thể bố trí lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu biết Tề đem cả một chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng không chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ".
Ly Tâm nghe Jiaowen nói chuyện thản nhiên, còn Tề Mặc và Hồng Ưng vẫn vô cảm như thường lệ, cô bất giác than thầm. Không thể tưởng tượng nổi thế lực của Tề Mặc lớn đến mức nào. Quan hệ với loại người như hắn, Ly Tâm thấy mình gần phát điên.
Tề Mặc đưa mắt nhìn Ly Tâm, thấy gương mặt để lộ cảm xúc phức tạp, hắn cất giọng lạnh lùng: "Thu dọn đồ. Ngày mai người của Jiaowen sẽ đưa cô đi Hắc lao".
Ly Tâm toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói đều đều không cao không thấp của Tề Mặc. Cô quay sang đối mặt hắn: "Không chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi đi Hắc lao thì hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chíp. Tề lão đại, anh sẽ thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Tề lão đại là người thưởng phạt công minh".
Gương mặt Tề Mặc càng băng giá hơn. Jiaowen và Hồng Ưng ở bên cạnh đều tập trung bốn con mắt về phía Tề Mặc và Ly Tâm với vẻ vô cùng hứng thú. Tề Mặc cau mày hỏi Ly Tâm: "Cô muốn thưởng gì?"
Ly Tâm tiến lên một bước, càng sát gần Tề Mặc: "Tôi không đi Hắc lao, đây phần thưởng tôi muốn".
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc từ từ tựa ra ghế sau, chậm rãi nhả từng từ một: "Cô to gan thật".
"Tôi chưa từng nói tôi gan nhỏ bao giờ". Ly Tâm tỏ ra không nhượng bộ. Mặc dù Lập Hộ nói Tề Mặc chỉ có ý dạy bảo cô nhưng con người hắn vô cùng đáng sợ, hắn sẽ ném cô đi hắc lao thật sự cũng không biết chừng. Một khi vào chốn hắc lao, dù Ly Tâm không mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ trầy da tróc vẩy. Không còn cách nào khác, cô phải mạnh dạn tranh thủ giành lấy lợi ích của mình.
Thấy Ly Tâm trừng trừng với mình, ánh mắt không hề lộ một tia sợ hãi, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không thưởng cũng không phạt cô. Nhưng nếu cô còn để tôi một lần nữa nghe ba từ đó, cô cũng không cần đi Hắc lao báo danh, tôi sẽ trực tiếp cho cô thấy, cô không chú ý sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào".
Ly Tâm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Jiaowen cười vui vẻ: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tề bỏ qua cho người khác. Cô gái nhỏ, hãy cố lên. Tôi thật sự muốn biết sau này Tề còn thay đổi như thế nào. Tề bắt đầu biết quan tâm đến người khác, đúng là chuyện hiếm có".
"Jiaowen, anh ngứa da rồi phải không?". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, không chứa sự phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ không hài lòng của hắn.
"Đi thôi". Tề Mặc đứng dậy, một tay ôm eo Ly Tâm đưa cô bước đi. Ly Tâm liếc nhìn người bên cạnh, không nói một lời nào ngoan ngoãn đi theo hắn. Lúc này, tốt nhất không nên làm trái ý Tề Mặc, dù Ly Tâm không muốn rời khỏi đây một chút nào.
Màn đêm nhanh chóng qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.
Hải phận quốc tế, ba con tàu loại hình lớn rẽ sóng tiến về Australia. Mỗi con tàu nặng hàng trăm tấn, dáng vẻ nặng nề như không thể nặng hơn, giống như sắp bị chìm xuống biển đến nơi. Bên cạnh ba con tàu này là mấy chiếc tàu chở dầu bình thường. Tuy nhiên, đối với những người trong nghề như Tề Mặc, chúng tuyệt đối không phải là tàu chở dầu thông thường. Tầu chở dầu chỉ là vỏ bề ngoài, còn bên trong chúng chính là quân hạm (tàu của quân đội).
Đám Tề Mặc ở trong một chiếc quân hạm do Bộ trưởng quốc phòng cung cấp, theo dõi hệ thống định vị toàn cầu của Bộ quốc phòng. Các thông số và hình ảnh dần hiện trên màn hình rõ mồn một, từ tốc độ, phương hướng, khoảng cách...
"Chắc là mấy con tàu đó". Jiaowen chăm chú nhìn màn hình, gật đầu lên tiếng. Tin tức Bộ quốc phòng cung cấp nhất định không sai.
Tề Mặc gõ nhẹ ngón tay lên bàn điều khiển ở phòng thuyền trưởng. Nhìn mấy con tàu trên màn hình, hắn cau mày nói: "Đừng quên những lời của Feiyusi"
Jiaowen im lặng một lát: "Tôi biết. Có điều, chúng ta phải quan sát thêm mới có thể kết luận. Chúng ta không có nhiều thời gian. Vấn đề danh dự là tử huyệt của chúng ta, chúng ta không thể để bị mất mặt".
Tề Mặc trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: "Cử người đi lục soát".
Jiaowen lập tức quay đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Hồng Ưng dẫn đầu đám người của Jiaowen lên một chiếc tàu ngầm trang bị hiện đại do Bộ quốc phòng vừa điều đến. Chiếc tàu ngầm lặn xuống dưới mặt nước lao về phía ba chiếc tàu lớn khả nghi.
Tề Mặc và Jiaowen đứng trong phòng thuyền trưởng, chăm chú theo dõi cảnh thuộc hạ của bọn họ trên tàu ngầm lặng lẽ xâm nhập vào ba chiếc tàu lớn. Họ không rời mắt khỏi màn hình, gương mặt lộ vẻ thận trọng chưa từng có.
Người mua lô vũ khí chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Do lô hàng của Tề Mặc được bán đi Trung Đông, căn bản không cần dùng đến quân hạm. Vì vậy, lô hàng không thể nào nằm trên quân hạm. Ba chiếc tàu lớn nhất định do Feiyusi chuẩn bị để chở hàng. Nhìn qua cũng có thể thấy, trị giá số hàng trên tàu không chỉ là con số 40 tỷ mà có thể lớn hơn nhiều. Lô vũ khí có trị giá lớn như vậy, đến bộ quốc phòng của đất nước này còn chưa từng đặt mua bao giờ. Có thể suy đoán, đối phương không hề đơn giản. Cộng thêm những lời nói từ Feiyusi, vụ mua bán của bà ta càng trở nên nguy hiểm hơn.
"Feiyusi đã đến Australia rồi". Jiaowen lên tiếng.
Tề Mặc không thay đổi sắc mặt khi nghe Jiaowen thông báo. Feiyusi không phải đồ ngốc. Một khi phát hiện con chíp biến mất, bà ta có thể suy đoán bị mất ở nơi nào, rơi vào tay ai. Feiyusi vội đến Australia không phải chuyện lạ. Do Feiyusi không có máy bay quân dụng như Tề Mặc và Jiaowen, bà ta tới muộn hơn hai người bọn họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Hãy giám sát Feiyusi. Bà ta chẳng là gì cả, nhưng người hợp tác với bà ta không phải nhân vật đơn giản". Tề Mặc nói lạnh lùng.
Jiaowen gật đầu: "Tôi đã cử người giám sát ngay từ đầu rồi".
Feiyusi và Jiaowen có thế lực ngang hàng trong nội bộ Mafia. Jiaowen hợp tác với Tề Mặc nhiều năm. Feiyusi cũng không vừa, tìm một đối tác không nhỏ. Feiyusi và Jiaowen đều không phải là nhà sản xuất vũ khí, mà chỉ phụ trách giao dịch tiêu thụ.
"Lão đại, mọi người đã lên tàu". Từ chiếc tàu ngầm, Hồng Ưng lên tiếng bẩm báo.
Tề Mặc gật đầu: "Hãy tiến hành giám sát, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào".
"Vâng, thưa lão đại. Hồng Ưng hiểu rõ".
Hồng Ưng là người từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn trọng, lại có Lập Hộ ở bên cạnh, Tề Mặc tương đối tin tưởng năng lực của hai người. Hắn cất giọng đều đều: "Lấy cho tôi một ly trà".
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tề Mặc cau mày vừa định quay lại, một ly trà nóng đưa đến trước mặt hắn. Tề Mặc cầm lên uống một ngụm: "Ai pha?". Vừa nói, hắn vừa quay người về phía sau.
Một thuộc hạ của Jiaowen đứng sau Tề Mặc cúi đầu đáp: "Là thuộc hạ".
Tề Mặc đảo mắt quanh phòng thuyền trưởng: "Ly Tâm đâu?"
"Thuộc hạ không biết ạ. Thuộc hạ không thấy cô ấy". Anh chàng thuộc hạ vừa nói vừa đứng sang bên cạnh Jiaowen.
Jiaowen mở miệng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình: "Chuyện gì vậy? Ly Tâm chẳng phải đi theo anh sao?"
Thần sắc của Tề Mặc càng trở nên lạnh lẽo, hắn cất cao giọng: "Đi gọi Hoàng Ưng đến đây cho tôi".
"Lão đại, tìm tôi có việc gì?" Hoàng Ưng ở khoang sau phụ trách quan sát mặt biển và tình hình dưới đáy biển. Nghe nói Tề Mặc tìm anh ta, anh ta liền vội vàng chạy lên phòng thuyền trưởng.
"Ly Tâm đâu rồi?" Tề Mặc tối sầm mặt hỏi Hoàng Ưng. Từ lúc đi khỏi khu biệt thự, Ly Tâm luôn ở bên cạnh hắn. Khi lên tàu Tề Mặc còn nhìn thấy cô. Sau đó, do mải theo dõi tin tức trên màn hình, Tề Mặc không để ý đến Ly Tâm, giờ mới phát hiện cô đã biến mất. Tề Mặc biết Ly Tâm tuyệt đối không có bản lĩnh bỏ trốn, vậy cô đang ở đâu?
Hoàng Ưng vội lên tiếng: "Ly Tâm bị say sóng, nên tôi để cô ấy ra khoang sau nghỉ ngơi rồi ạ". Ban đầu Hoàng Ưng không biết Ly Tâm bị say sóng. Nhưng lúc chuẩn bị tách tàu, anh ta nhìn thấy gương mặt tái mét của Ly Tâm, mới biết trong người Ly Tâm khó chịu. Lúc đó, Tề Mặc đang tập trung tinh thần quan sát tình hình nên Hoàng Ưng mới không báo cáo.
Nghe Hoàng Ưng nói vậy, gương mặt Tề Mặc hơi giãn ra. Hắn ra lệnh Hoàng Ưng: "Đưa cô ta lên đây".
"Vâng ạ". Không cần Hoàng Ưng dặn dò, một người thuộc hạ biết tính Tề Mặc chạy ngay xuống khoang dưới tìm Ly Tâm.
"Báo cáo lão đại, không thấy đâu ạ. Trong khoang không có một ai, trên tàu cũng không tìm thấy người". Một lát sau, người vừa chạy đi quay lại bẩm báo.
Tề Mặc nghe xong sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ. Hoàng Ưng liền gọi người phụ trách đến hỏi: "Anh điều hết người ở khoang sau lên tàu ngầm rồi à?"
Đối diện với gương mặt đáng sợ của Tề Mặc và Hoàng Ưng, người phụ trách bất giác run rẩy: "Tôi điều đi hết rồi ạ. Tôi..."
"Shit! Tề, mau xem đi". Người phụ trách còn chưa nói dứt lời, Jiaowen đột nhiên chửi thề.
Cùng lúc đó, Hồng Ưng trên chiếc tàu ngầm gửi tin đến: "Lão đại, rốt cuộc trên đó cử bao nhiêu người xuống đây. Tại sao bây giờ lại thừa ra một người?"
Tề Mặc nhanh chóng quay người nhìn lên màn hình. Dưới đáy biển, có một thân hình đeo đồ lặn biển cố gắng leo lên một trong ba con tàu lớn. Nhìn động tác vụng về của người đó, nếu không có bình dưỡng khí và máy đẩy, không biết người đó sẽ bị chìm từ lúc nào. Người đó bám lấy đáy tàu như con giun đất, động tác chậm chạp đến mức rốt ruột, bộ dạng thảm thương không thể tả nổi.
Lúc này, gương mặt Tề Mặc chỉ còn đọng lại sự phẫn nộ. Ly trà trong tay hắn bị bóp vỡ tan tành. Tề Mặc ném mạnh mảnh vỡ sang một bên, cất giọng đầy giận dữ với Jiaowen: "Nơi này giao cho anh". Vừa nói, hắn vừa sải bước rộng về phía khoang dưới. Thân hình quen thuộc ở trên màn hình vừa rồi, ngoài Ly Tâm ra còn ai?
Chương 56 - Một khắc nguy hiểm
Nhờ bình dưỡng khí và máy đẩy bên người, Ly Tâm nặng nhọc leo từ đáy tàu lên thành tàu. Chui vào một góc tối, Ly Tâm há miệng thở hổn hển. Tại sao cô lại bị say sóng? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như thế này? Ngẩng mặt nhìn lên thành tàu, Ly Tâm cảm thấy toàn thân cô mềm nhũn.
Trước đây, mỗi khi tham gia hành động, Ly Tâm đều đi máy bay, chưa từng đi tàu biển bao giờ. Khi theo Tề Mặc lên chiếc quân hạm, Ly Tâm còn tưởng cô có dịp trải qua thử thách mới lạ. Nào ngờ, sự mới lạ này nằm ngoài sức tưởng tượng của Ly Tâm. Cô bị say sóng liểng xiểng, nhìn từng lớp sóng xô đến, Ly Tâm cảm thấy toàn thân bị một sự hành hạ vô cùng vô tận.
Tuy nhiên, say sóng còn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất. Đáng sợ hơn cả là chuyện Ly Tâm có mặt nơi này. Tại sao cô bị đẩy đi do thám trên con tàu của kẻ địch. Cô bị say sóng nên được đưa đến khoang sau nghỉ ngơi. Trong cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, Ly Tâm xuống tàu ngầm lúc nào cô không hay biết.
Ly Tâm chỉ nhớ là cô bị người bên cạnh lôi đi lôi lại. Đến lúc đầu óc tỉnh táo một chút, Ly Tâm phát hiện cô đang ở dưới đáy biển. Nhìn đàn cá bơi lội tung tăng quanh mình, Ly Tâm không hề cảm thấy hưng phấn hay thích thú mà chỉ muốn giết người. Cô không biết bơi, ném cô xuống đáy biển rốt cuộc là ý của ai?
Đưa mắt nhìn quanh khoang thuyền tối om, Ly Tâm khôi phục hoàn toàn thần trí. Cô nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm về phía trước. Khi quay về, cô nhất định phải đòi lại công bằng mới được. Bọn họ dám bắt cô đi làm nhiệm vụ trong lúc cô không tỉnh táo.
Ly Tâm tháo bộ đồ dưỡng khí và máy đẩy nặng trịch trên người cất vào một chỗ. Lúc trở về, cô còn cần đến mấy thứ này. Không có nó, chắc chắn cô sẽ làm mồi cho cá. Ly Tâm thậm chí còn tháo cả máy thông tin đeo trên người đem đi dấu. Cô chưa sử dụng thứ đó bao giờ nên không biết đó là bộ phận liên lạc.
"Shit, họ bắt mình đến đây làm gì nhỉ?" Ly Tâm vỗ vỗ đầu, cố chịu từng cơn buồn nôn trong lồng ngực. Cô vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lặng lẽ đi lên phía trên con tàu.
Con tàu lớn thật. Ly Tâm lặng lẽ đi băng qua khoang tàu, cô không có cảm giác nào khác ngoài một chữ "Đại" (Lớn). Ly Tâm không rõ nhiệm vụ của mình là gì nên cô đành đi lung tung. Vừa tiến bước, Ly Tâm vừa nhìn xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù chưa từng đi tàu bao giờ nhưng có thể dễ dàng nhận ra, con tàu này lớn hơn tàu của Tề Mặc gấp mấy lần.
Đi vài vòng, Ly Tâm không gặp một bóng người. Mặc dù vẫn hơi chóng mặt nhưng trí thông minh của cô vẫn còn. Ly Tâm biết Tề Mặc muốn tìm lô vũ khí trên con tàu này. Vì vậy hắn cử cô đến đây chắc chắn không ngoài mục đích bắt cô đi tìm vũ khí, mặc dù Ly Tâm chưa trực tiếp nghe mệnh lệnh từ Tề Mặc.
Đi quanh tầng một rồi lên tầng hai, Ly Tâm không rõ con tàu này bố trí như thế nào, đâu là lối vào và lối ra, đâu là đầu tàu và đuôi tàu. Cô chỉ đi tìm theo trực giác của mình.
"Anh thử nói xem bọn chúng có đến đây tìm không?". Một giọng nói từ khoảng cách không xa vọng đến, Ly Tâm liền dừng bước, nép sang một bên.
"Chắc chắn đến, đối phương không bao giờ chịu thiệt đâu". Một giọng nói đầy âm mũi cất lên.
"Anh nói chí phải. Jiaowen có thể chịu thiệt chứ tên Tề Mặc sẽ không bỏ qua. Cũng tốt, mong chúng đến nhanh lên. Chúng ta sẽ đợi chúng".
"Dùng sinh mạng của tôi để đổi lấy sự vinh hoa phú quý cả đời cho người thân, tôi thấy cũng đáng". Lại là giọng nói đầy âm mũi.
Ly Tâm hơi nhíu mày, đưa tay bóp trán. Nghe người còn lại vỗ tay tán thưởng, Ly Tâm ít nhiều đoán ra sự việc. Hai người đàn ông này chờ đám Tề Mặc đến rồi liều chết cùng họ. Nói như vậy, con tàu này nhất định có gì đó bất ổn.
Sau khi lĩnh ngộ ra, Ly Tâm quyết định đi tìm hai người đàn ông. Xem ra hai người này là kẻ đứng đầu, chắc biết không ít chuyện. So với việc lãng phí thời gian đi tìm lô vũ khĩ, tìm đến họ có lẽ thu hoạch càng nhiều hơn.
Gặp phải bức tường thép rất lớn, Ly Tâm sờ soạng một hồi cũng không tìm thấy cửa khóa. Nếu có cửa khóa, cô sẽ có bản lĩnh lẻn vào mà không ai biết. Nhưng không có khóa cửa thì cô phải làm thế nào? Ly Tâm không thể lấy thuốc nổ phá tường như Tề Mặc, vì vậy cô đành thở dài đứng nghe tiếng nói chuyện ở vách bên cạnh không ngừng truyền tới.
"Mình không tin mình không làm được". Ly Tâm lẩm bẩm rồi tránh người qua đống chướng ngại vật đi sang bên kia. Chỗ này không thể qua, chắc chắn sẽ có chỗ qua được.
Càng đi vào trong càng tối hơn, may mà Ly Tâm từng được huấn luyện hành động trong bóng tối. Chỉ cần một vệt sáng rất mờ, cô cũng có thể nhìn thấy rõ mọi vật.
Lần mò trong bóng tối hết khoảng thời gian một nén huơng, rẽ qua vài ngả, Ly Tâm nhìn thấy trước mặt một cửa sắt lớn. Trên cửa có khóa mật mã. Ly Tâm nhếch mép nở nụ cười thách thức. Đối với cô, khóa cửa chỉ là trò hề.
Ly Tâm sờ sờ chiếc nhẫn trông rất bình thường cô đeo trên tay. Từ chiếc nhẫn thò ra một sợi dây đặc biệt cực nhỏ vừa mềm mại như tơ, vừa sắc như lưỡi dao. Ly Tâm không nghiên cứu cách giải mật mã mà trực tiếp thò tay vào. Chỉ cần phá hỏng khớp của khóa mật mã, nó lập tức trở thành sắt vụn.
"Đúng là đồ ngốc, dùng khóa mật mã làm gì chứ?", Ly Tâm thốt khe khẽ. Có chiếc khóa nào cô không mở được, càng khóa hiện đại càng dễ mở. Đối với những người như cô, kiểu khóa cổ điển có khi còn phiền phức hơn một chút. Ly Tâm chăm chú nhìn cửa sắt hơi hé mở, cô lách người thật nhanh vào bên trong.
"Mẹ kiếp". Ly Tâm thốt một câu chửi thề khi nhìn thấy đống container xếp ngăn nắp ở bên trong. Cô đã phán đoán sai phương hướng căn phòng có hai người đàn ông kia. Bầu không khí nặng nề bao trùm quanh Ly Tâm. Ly Tâm không biết cấu tạo của con tàu hoàn toàn khác xe ô tô hay máy bay. Ở trên tàu chỉ cần tính toán sai một ly, cô sẽ đi cả ngàn dặm.
Tất cả đều là container xếp thành từng hàng, nhìn không thấy tận cùng.
Ly Tâm bất giác nhíu mày, xem ra đây là lô vũ khí Tề Mặc đang tìm. Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ban nãy, họ tuyệt đối không phải cố ý nói cho cô nghe, vì vậy trong này nhất định có vấn đề. Ly Tâm di chuyển lại gần mấy đống container. Cô không ngửi thấy mùi kỳ lạ, không có mai phục, cũng không có phát hiện đặc biệt.
Ly Tâm hành nghề ăn trộm, nên trong hoàn cảnh khép kín, các giác quan của cô nhạy bén càng trở nên nhạy bén hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng động dù nhỏ nhất. Đây là tố chất một kẻ trộm chuyên nghiệp cần có.
Ly Tâm nhắm mắt rồi lại mở mắt quan sát kỹ lưỡng. Nơi này đúng là không có gì bất thường, cả khoang tàu yên tĩnh đến mức đáng sợ. Ly Tâm sờ tay lên thùng container, dưới bàn tay là cảm giác lạnh lẽo và trơn láng.
Ly Tâm lại điều khiển sợi dây nhỏ trên chiếc nhẫn, đâm vào góc trong của container. Container làm bằng thép bị sợi dây đặc biệt cắt thành một miếng khá lớn, để lộ những thứ ở bên trong.
Bên trong toàn là súng ống mới tinh. Có cây súng đã lắp ráp hoàn chỉnh, có cây tháo rời thành từng bộ phận. Báng súng màu đen tuyền lấp lánh.
Ly Tâm hơi nhăn mặt khi phát hiện không có dấu hiệu bất thường. Vì nơi này hoàn toàn bình thường nên cô càng cảm thấy kỳ lạ khi nhớ lại những lời nói của hai người đàn ông. Ly Tâm tháo chiếc hoa tai phát tín hiệu cúi người dò tìm, đồng thời sờ mó đống vũ khí trong container.
Chiếc hoa tai không hề có phản ứng, container ngoài đống súng ống cũng không có gì đặc biệt. Ly Tâm vừa định từ bỏ cuộc tìm kiếm thì một nút tròn nhỏ như chiếc cúc ở dưới đáy container thu hút sự chú ý của cô.
Vào lúc này, Tề Mặc bước lên con tàu lớn. Hắn nhíu mày nhìn đống trang bị Ly Tâm dấu vào một góc. Tề Mặc đoán Ly Tâm sẽ chẳng làm chuyện gì tử tế. Quả nhiên không sai, cô dấu đồ trong đó có cả máy liên lạc như dấu báu vật. Đúng là ngu xuẩn, lẽ nào việc say sóng ảnh hưởng đến trí thông minh và sự nhạy cảm của cô ta hay sao?
"Tề lão đại". Một người toàn thân trang bị súng ống từ một góc chạy đến.
Tề Mặc đưa mắt qua người đó, cất giọng đầy nộ khí: "Tìm thấy không?"
Người vừa đến cúi đầu: "Thưa Tề lão gia, chúng tôi đang tìm. Phía đuôi tàu không thấy đâu cả, chúng tôi định tiến về phía đầu tàu tìm kiếm. Hai con tàu kia cũng không có tin tức gì cả. Tề lão đại, có tin rồi...". Người đàn ông cung kính trả lời.
Cùng lúc này, từ phía mấy chiếc quân hạm ngụy trang vọng đến tiếng súng nổ. Tiếng Jiaowen thông báo qua hệ thống liên lạc: "Tề, tôi đã cử thuộc hạ lên quân hạm rồi. Trên đó đều là người của Feiyusi".
Tề Mặc nói lạnh lùng: "Xác định lô hàng, không để lại một mống người".
"Tất nhiên". Jiaowen cười khẽ, câu nói không che đậy mùi máu tanh.
Tề Mặc vẫn chưa cắt đứt liên lạc với Jiaowen, trên con tàu hắn đang đứng đột nhiên xuất hiện tiếng súng nổ rát tai. Người đàn ông đứng bên cạnh Tề Mặc liền báo cáo: "Tề lão đại, chúng ta đã nổ súng vào đối phương".
Tề Mặc đảo mắt qua đống trang bị lặn biển do Ly Tâm để lại, thần sắc hắn lộ vẻ tàn khốc chưa từng thấy. Hắn nhả từng chữ một: "Ngoài người đàn bà đó, tôi không muốn nhìn thấy những người khác". Nói xong, Tề Mặc quay người đi về phía đầu tàu.
"Vâng ạ". Người đàn ông bên cạnh lập tức thông báo mệnh lệnh của Tề Mặc qua bộ đàm.
Cuộc đấu súng ngày càng kịch liệt. Trong khi đó ở khoang tàu bên này, Ly Tâm vùi đầu nghiên cứu chiếc cúc nhỏ màu đen. Do nơi cô đứng có hiệu quả cách âm rất tốt nên Ly Tâm không hề nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài. Ly Tâm mở thêm mấy container, phát hiện một số cúc đen to nhỏ. Những thứ này giống bộ phận hẹn giờ nhưng hình như không phải, cũng không giống vật phát nổ. Ly Tâm nghĩ nát óc, không hiểu đây là thứ gì.
Ly Tâm đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô càng tiến sâu vào bên trong.
Ly Tâm tiếp tục mở container, bàn tay nhạy cảm của Ly Tâm sờ vào thấy toàn là súng ống, không có thứ nào khác. Đến một container, Ly Tâm đột nhiên sờ phải một cái hộp vuông. Nhìn vào bên trong, Ly Tâm thấy xếp từng khối vuông mà không hề có súng ống. Ly Tâm lôi một khối vuông ra ra ngoài quan sát, cô đột nhiên có cảm giác bị giật giật. Ly Tâm lập tức ngừng động tác, đây là cảm giác có sự liên kết với nhau. Ly Tâm lại lấy mấy khối vuông ra ngoài, cô phát hiện giữa các khối vuông được nối với nhau bằng một sợi dây mỏng như sợi tơ. Ly Tâm liền nhíu mày quan sát kỹ lưỡng.
Cùng lúc đó, Tề Mặc sải từng bước dài về phòng thuyền trưởng. Tiếng súng nổ trên con tàu lớn ngày một thưa thớt, trong khi cuộc đọ súng trên mấy chiếc quân hạm vẫn hết sức kịch liệt. Có thể thấy, mấy chiếc quân hạm đi theo bảo vệ ba con tàu lớn, còn tàu lớn không có bất cứ sức mạnh đáng kể nào.
Đá chân đẩy cửa phòng thuyền trưởng, Tề Mặc thấy hai người ông đang bị người của hắn khống chế. Tề Mặc liền ngồi vào ghế thuyền trưởng, không hề bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ và thâm hiểm của hai người đàn ông. Hắn điều chỉnh hệ thống camera trên cả con tàu.
Thông qua hình ảnh nhảy liên tục trên màn hình, Tề Mặc chứng kiến người của hắn khống chế toàn bộ con tàu. Camera dò tìm mọi ngóc ngách con tàu, nhưng vẫn không thấy bóng Ly Tâm. Tề Mặc càng sa sầm nét mặt.
"Tề Mặc, rốt cuộc anh muốn gì? Dám đến cướp hàng của chúng tôi, mục đích của anh là gì?". Một giọng nói phẫn nộ từ phía sau vọng đến.
Tề Mặc quay sang nhìn hai người đàn ông đang run rẩy. Hắn cất giọng lạnh lẽo: "Tôi đã nói tôi không muốn nhìn thấy người nào khác".
"Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi". Thuộc hạ của Jiaowen liền lôi hai người đàn ông ra ngoài giải quyết bằng hai phát súng nhẹ như tiếng mở nắp chai.
Bùng, mặt biển đột nhiên phát tiếng nổ cực lớn. Tề Mặc đưa mắt nhìn, một chiếc quân hạm giả dạng ở vị trí cách xa con tàu của hắn nhất nổ tung, rồi biến thành biển lửa cháy rừng rực.
Trong khi đó, chiếc chiến hạm của Jiaowen từ từ tiến đến gần.
"Tề, tuyệt quá. Anh hãy cho tôi một chiếc đi". Gương mặt điển trai của Jiaowen xuất hiện trên màn hình của hệ thống liên lạc, ánh mắt anh ta đầy vẻ hưng phấn. Tề Mặc đáp lạnh lùng: "Chỉ có lần này".
Jiaowen cười lớn: "Tề cũng thật là. Tôi đã dám bắn, tất nhiên sẽ không tạo thành sự uy hiếp đối với anh. Phạm vi phát nổ cũng chẳng đến chỗ anh".
Tề Mặc không thay đổi sắc mặt: "Cũng vậy thôi".
Jiaowen nói: "Tề nhỏ mọn thật. Quả ngư lôi này, hiệu quả tốt thật đấy".
Không cần Jiaowen tán thưởng, Tề Mặc cũng biết rõ. Jiaowen vừa bắn ngư lôi, mấy chiếc quân hạm ngụy trang đột nhiên yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con tàu ngụy trang đều là quân hạm nhưng người trên tàu chỉ là người phụ trách vận chuyển hàng, chưa chắc đã biết sử dụng vũ khí hiện đại.
"Lão đại, những con tàu khác đã bị chúng ta chiếm lĩnh rồi ạ". Hồng Ưng xuất hiện trên màn hình thay thế hình ảnh của Jiaowen.
Tề Mặc gật đầu: "Lục soát toàn bộ". Người của hắn dễ dàng khống chế đối phương ngoài sức tưởng tượng nên mọi việc cần hết sức thận trọng.
"Vâng, tôi rõ rồi ạ". Hồng Ưng đáp lời.
"Lão đại, lão đại nên quay về tàu đi ạ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm Ly Tâm. Dù sao đó cũng không phải là tàu của chúng ta". Lập Hộ đứng đằng sau Hồng Ưng lên tiếng.
Lúc Tề Mặc yêu cầu đám Hồng Ưng quay về đón hắn rồi đưa hắn lên con tàu lớn, bọn họ không thể dấu nổi sự kinh ngạc. Sau đó bọn họ mới biết Ly Tâm bị đẩy lên tàu của đối phương. Khi Hồng Ưng và Lập Hộ ra lệnh người của Jiaowen hành động, bọ họ không thể ngờ Ly Tâm cũng bị đưa đi. Nghe nói Ly Tâm bị say sóng, lại chứng kiến bộ dạng rõ ràng không biết bơi của cô ở dưới đáy biển , bọn họ cảm thấy hết sức lo lắng. Tuy nhiên, việc Tề Mặc đích thân lên tàu tìm kiếm Ly Tâm khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Tề Mặc nói lạnh lùng: "Tôi có tính toán của tôi, các chú cứ làm việc của các chú". Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi tắt liên lạc.
Tề Mặc quan sát bàn điều khiển trong phòng thuyền trưởng, hắn khởi động thiết bị phát thanh trên tàu. Không đợi đèn xanh bật sáng, Tề Mặc lập tức mở miệng: "Mộc Ly Tâm, tôi cho cô một phút xuất hiện ở phòng thuyền trưởng". Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Tề Mặc trong chốc lát lan truyền khắp cả con tàu.
Lúc này, Ly Tâm đang từ từ mở container, bên trong các khối vuông được nối liền với nhau. Cô bất giác rùng mình khi thấy từng tầng từng tầng khối vuông trước mặt. Mặc dù chưa từng sử dụng bao giờ nhưng Ly Tâm biết, đó chính là thuốc nổ, thuốc nổ thuộc tính kim loại.
Quay đầu bắt gặp container khổng lồ ở đằng sau, hai chân Ly Tâm mềm nhũn. Phá hủy con tàu này tuyệt đối không cần nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc chúng có mục đích gì? Thuốc nổ thuộc tính kim loại không cần điểm hỏa cũng có thể phát nổ, uy lực gấp mấy lần thuốc nổ bình thường. Trời ạ, đây là thứ mất mạng như chơi.
Gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, giọng nói bá đạo của Tề Mặc vọng đến khiến Ly Tâm toát mồ hôi lạnh. Ly Tâm vội vàng đặt khối vuông trong tay xuống rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Ly Tâm mới chạy hai bước, những cúc tròn đen trong containter đột nhiên phát sáng, bức tường ở phía xa xuất hiện ánh sáng màu xanh lục mờ mờ, chiếu hắt ra cả khoang tàu tối om như có ma quỷ trêu ngươi.
"Gì vậy nhỉ?". Ly Tâm vừa chạy vừa lôi cúc đen ra nhìn. Cô chỉ thấy chiếc cúc không ngừng nhấp nháy trong bóng tối, phát ánh sáng màu xanh lục và tiếng kêu tích tắc. Tiếng động phát ra từ chiếc cúc rất nhỏ nhưng do trong container có rất nhiều cúc. tạo thành tiếng tích tắc rõ ràng, khiến người nghe nổ da gà.
Nghe tiếng động từ chiếc cúc, Ly Tâm đột nhiên dựng tóc gáy. Đây chính là bộ phận hẹn giờ, nhưng ai đã khởi động bộ phận hẹn giờ? Chắc chắn cô không phải là người khởi động, vậy thì ai? Ly Tâm tái mét mặt, lấy hết sức bình sinh lao về phía cửa lớn. Cô vừa chạy vừa nghiến răng, cô tuyệt đối không tha thứ cho người nào dám khởi động mấy thứ nguy hiểm này.
Một tiếng "rầm" vọng tới, Ly Tâm cảm thấy còn đáng sợ hơn động đất. Ly Tâm chạy đến bên cửa, lúc này cửa đã đóng kín mít. Ly Tâm đẩy cửa, cửa không hề nhúc nhích. Cô giơ tay sờ lần, không phát hiện ra một khe hở nhỏ. Tiếng "rầm" vừa nãy chính là tiếng đóng cửa. Chắc chắn ai đó đã dùng điều khiển từ xa, mục đích không phải nhốt người ở bên trong mà để người bên ngoài không thể vào trong.
Ly Tâm hốt hoảng sờ soạng khắp nơi. Lúc này, cánh cửa như một bức tường nhẵn, đừng nói là tìm thấy khóa, đến một vết nứt cũng không có. Tiếng tích tắc tích tắc quái dị ở đằng sau giống như đếm ngược thời gian lấy mạng người. Ly Tâm nóng ruột đấm mạnh vào thành cửa. Cô điều khiển sợi dây trên chiếc nhẫn nhưng không có tác dụng. Cánh cửa được làm bằng sắt đặc biệt rất dày, chiếc nhẫn của cô không thể đâm x