--> Em sẽ đến cùng cơn mưa - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Em sẽ đến cùng cơn mưa

uot;Tối nay để em cắt cho nhé?"​

"Tóc à?" Tôi vân vê mấy sợi tóc xoăn tít của mình.​

"Anh cắt tóc lần cuối là khi nào?"​

"Hình như cách đây ba tháng."​

"Anh vẫn đang đi làm đúng không?"​

"Ừ, sao hả em?"​

"Đầu tóc anh thế kia mà không bị sao ư?"​

"Chẳng thấy ai nói gì cả. Nhưng trông khiếp thế cơ à?"​

"Trông bù xù như con sư tử mới ngủ dậy."​

"Trời."​

"Anh được chỗ làm ưu đãi quá."​

Lời nhận xét của nàng rất chính xác.​

Loài bao dung ngay cả với con sư tử mới ngủ dậy chính là loài chó St. Bernard.​

Vừa rồi, nàng không giục "Anh đi cắt tóc đi" mà nói "em cắt cho nhé". Nàng vẫn thường cắt tóc cho tôi và Yuji. Nàng vẫn còn nhớ chuyện đó sao?​

"Em sẽ cắt cho anh hả?"​

Nàng gật đầu trước câu hỏi của tôi.​

"Em nghĩ là em cắt được."​

"Em vẫn cắt cho anh đấy."​

"Vậy chắc sẽ ổn. Tay em sẽ nhớ ra thôi."​

Nhưng mọi chuyện không ổn chút nào.​

Tôi sẽ kể chuyện đó sau.​

Hôm nay, nhờ có nàng chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp nên lâu lắm tôi mới được thảnh thơi vào buổi sáng. Tôi uống cốc trà thảo mộc nàng pha (không rõ loại trà này cắt ở đâu), kể lại những chuyện liên quan đến nàng mà tôi chợt nhớ ra.​

Em sinh ngày 18 tháng Một. Thuộc cung Ma Kết. Theo tất cả các loại hình bói toán thì người sinh cung này tính tình cẩn thận và kiên nhẫn.​

Họ của em thời con gái là Enokida. Nhà em ở một thị trấn nằm ở phía Bắc, cách đây khoảng nửa tiếng xe điện. Bố em, mẹ em, em gái và em trai em vẫn đang sống ở đó.​

Em không giống một ai trong nhà em. Nói cách khác, ngay từ khi sinh ra em đã mang khuôn mặt của một thành viên trong gia đình chúng mình.​

Bố mẹ anh đang sống ở một thị trấn nằm ở phía Nam, cách đây khoảng mười lăm phút xe điện.​

Anh không có anh chị em. Anh là con một, đứa con mà mọi người thường bảo "thế cũng đủ phát ốm rồi".​

Không chỉ thế thôi đâu, anh còn có rất nhiều vấn đề khác nữa, anh sẽ kể cho em sau.​

Hồi cấp II, em tham gia câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Môn sở trường của em là nhảy ngựa. Anh đã từng xem em nhảy rồi (lúc em làm mẫu trong giờ), em có một sức bật tuyệt vời. So với em, các bạn khác chỉ là những đứa con nít biết mỗi việc giậm chân giận dỗi.​

Thật đấy.​

Tuy nhiên, em có nhược điểm là không thể đứng trụ khi tiếp đất. Vì thế mà điểm của em luôn ở mức làng nhàng 6,5. Em cũng được gọi vào đội tuyển dù chỉ là thành viên dự bị. Lên cấp II, phải nói là em rất sáng suốt khi chọn thể dục nhịp điệu thay vì thể dục dụng cụ. Bởi với thể dục nhịp điệu, em có thể chạy luôn mà không cần đứng trụ sau khi tiếp đất.​

"Em đã tham gia câu lạc bộ thể dục nhịp điệu?"​

"Đúng thế. Một câu lạc bộ rất nổi tiếng. Nhiều lần vô địch giải thể thao các trường trung học."​

"Giỏi thế ư."​

"Em còn là một vận động viên rất cừ nữa. Tuy không được tham dự giải toàn quốc nhưng em cũng đạt được một số thành tích nhất định ở giải cấp khu phố."​

"Không thể tin nổi."​

"Sao vậy?"​

"Môn thể dục nhịp điệu cơ mà!"​

"Ừ, môn đó đấy."​

"Em đoạt giải?"​

"Ừ, em đã đoạt giải."​

Mio cười khúc khích.​

"Kỳ lạ thật."​

"Công nhận."​

"Còn anh?" Mio hỏi. "Anh tham gia câu lạc bộ gì?"​

"Câu lạc bộ điền kinh."​

"Môn chạy hả?"​

"Bây giờ anh vẫn tập chạy đấy. Hồi cấp III anh là vận động viên ở cự ly tám trăm mét."​

"Chà", Mio nhăn mũi. "Nghe có vẻ vất vả nhỉ."​

"Dù vất vả thế nào", tôi nói, "nhưng một khi mình đặt kỳ vọng vào đó thì không cảm thấy vất vả gì hết."​

"Thế ạ?"​

"Chắc chắn rồi."

"A, Yuji!"

Một giọng nam quen thuộc vọng sang từ phòng bên cạnh.​

Mio giật mình, hơi co người lại.​

"Tiếng đồng hồ báo thức đấy."​

Tôi nói.​

"Em nghe thử mà xem."

"Xem này, ta mang quà đến cho cậu đây."

"Nhìn đây. Quà đây này. Mở mắt ra đi."

"Đúng tồi. Mở mắt to ra nữa nào. Quà đây, quà đây."​

"Đâu cơ?" Tiếng Yuji thì thào.​

"Ở đây. Đúng rồi. Mở mắt to nữa đi."​

"Ở đâu?"​

Giọng Yuji lần này đã to hơn.​

"Chà, cậu mở mắt rồi à. Nhìn cho kỹ đây này. Đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho cậu đấy. Một ngày mới đến rồi."​

"Trời, lại bị lừa tiếp."​

"Xin chào", Yuji đi ra khỏi phòng, tay vẫn dụi mắt. ​

"Tóc con trai em còn bù xù hơn cả anh."​

"À, tại con mới ngủ dậy. Sáng nào cũng rối bù cả lên. Chẳng hiểu thằng bé nằm ngủ kiểu gì."​

Tóc Yuji trông giống hệt nhân vật Woodstock trong bộ truyện Peanuts. Kiểu tóc của người lữ khách đang đi ngược gió Bắc. Yuji mặc áo ngủ và chiếc quần lót đã lỏng chun. Quần ngoài của thằng bé vẫn còn nằm trong chăn.​

Yuji nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngái ngủ. Sau đó, thằng bé gãi đầu, đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó. Nó nhắm mắt rồi lại từ từ mở mắt ra.​

"Mẹ à?"​

Má Yuji bắt đầu ửng đỏ, nước mắt trào ra.​

"Mẹ? Mẹ phải không?"​

Yuji chạy lại phía Mio, tóm chặt lấy cánh tay nàng.​

"Mẹ, mẹ đã về rồi à."​

Yuji vòng tay ôm lấy Mio rồi áp bên má đỏ ửng vào ngực nàng. Thằng bé siết chặt người Mio, liên tục gọi "mẹ ơi mẹ ơi".​

Tôi đứng dậy, đi ra phía sau Yuji.​

Chiếu quần lót trễ cạp đang phồng lên như cái bỉm. Dưới hai ống quần là đôi chân gầy gò đến tội nghiệp với chi chít gân xanh phía sau đầu gối.​

"Yuji!", tôi nói. "Mẹ khỏi ốm rồi, từ hôm nay, mẹ lại nấu cơm cho bố và Yuji. Mẹ sẽ không đi đâu hết, con đừng làm ầm lên nữa."​

Vai Yuji khẽ cử động. Thằng bé nín thở, nghĩ ngợi. Chắc cái đầu bé con con kia đang nhớ lại các sự kiện xảy ra từ hôm qua.​

"Mẹ mất trí nhớ do bị ngã. Con nhớ ra chưa?"​

Yuji gật đầu, tay vẫn bám chặt vào Mio.​

"Yuji đúng là đồ mít ướt."​

Thằng bé gật đầu tiếp.​

"Ăn sáng thôi. Mẹ nấu đấy. Ngon lắm."​

Yuji mặt vẫn cúi gằm, từ từ buông Mio, đến ngồi vào ghế của mình.​

"Trước tiên phải rửa mặt đánh răng đã."​

Thằng bé gật đầu, đi ra bồn rửa mặt, mắt vẫn nhìn xuống dưới. Tôi nhìn theo thằng bé rồi quay sang Mio.​

"Hôm qua anh có nói với em là Yuji mít ướt lắm."​

"Có vẻ thế thật."​

"Thằng bé vui vì lâu lắm rồi con mới trông thấy em ngồi đây vào buổi sáng. Vì em nằm liệt giường cho đến tận sáng hôm qua."​

"Vậy sao?"​

Nàng nhìn tôi nghi ngờ. Tôi mỉm cười gượng gạo, ý muốn hỏi nàng rằng: sao em lại nhìn anh như thế?​

"Kỳ lạ thật!" Mio nói.​

"Cái gì lạ cơ?"​

"Hai bố con anh."​

"À", tôi nói. "Không có gì đâu. Không cò gì lạ đâu."​

Tài nghệ diễn kịch của tôi sắp đi đến giới hạn. Tôi thấy mình hệt như một anh diễn viên ba xu, giả vờ huýt sáo để lấp liếm việc đang nói dối.​

Yuji đã đánh răng xong, quay lại ngồi vào ghế của mình.​

"Chúng ta ăn thôi. Mời cả nhà nhé."​

Tôi cố tình nói thật to để ngăn chặn mối nguy hiểm đang đe dọa.​

"Con mời bố mẹ!" Yuji nói.​

Mio lần lượt nhìn hai bố con nhưng hai bố con làm như không biết, tiếp tục ăn.​

Rốt cuộc, nàng khẽ thở dài.​

"Hai bố con ăn uống cẩn thận một chút. Thức ăn vãi đầy rồi kia kìa."​

Ăn xong, tôi cởi quần áo ngủ, thay sang bộ vest. Trông thấy tôi mặc vest, Mio sững người. Tưởng nàng không quen nhìn tôi trong bộ vest, tôi bèn giả vờ bắt chước điệu bộ của mấy tay người mẫu trong tạp chí GQ.​

"Anh à?" Mio nói.​

"Gì thế em?"​

"Anh vẫn mặc bộ vest này đi làm hả?"​

Hóa ra là tôi nhầm. Có thể nhận thấy điều này qua giọng nói của nàng.​

"Ừ, sao cơ?" Tôi nói.​

"Đây là bộ vest mùa đông mà? Vải gì dày cộp cứ như để mặc ở vùng đại hàn ấy."​

"Thế hả?" Tôi hỏi giống kiểu Yuji.​

"Với lại, anh mặc sai cỡ rồi. Vai thừa bao nhiêu thế kia."​

Thế mà tôi không biết.​

Chẳng ai chỉ cho tôi biết cả.​

Đột nhiên, tôi nhớ ra sự hiện diện của một phụ nữ như thiên thần dẫn lối cho tôi.​

Cô Nagase cùng văn phòng. Và thái độ kỳ lạ của cô.​

Thôi đúng rồi. Hóa ra đây là điều cô ấy muốn chỉ cho tôi biết.​

"Tại anh sụt cân đó. Sụt đi khá nhiều." Tôi cố bào chữa.​

Sau khi Mio qua đời, hầu như tôi chẳng ăn được gì. Tôi vốn đã khảnh ăn rồi nay còn khảnh ăn hơn nên cứ ngày một gầy đi. Từ sau mươi hai cân, tôi sụt xuống còn năm mươi tư cân. Con số này vẫn đứng nguyên cho đến bây giờ.​

Đó là lý do bộ vest trở nên rộng thùng thình như vậy.​

Nhưng tôi không nhận ra điều ấy.​

Tôi vớ được bộ treo ngay ngoài cùng, thế là mặc suốt luôn.​

Mio lục tủ quần áo, tìm được bộ vest mặc xuân hè và đưa cho tôi. Tôi mặc thử và bộ này cũng rộng chẳng kém.
"Em thấy lạ lắm!" Mio nói khi thấy tôi trong bộ vest chảy xệ cả hai bên vai cùng bộ mặt cười ngớ ngẩn.​

"Cái gì lạ cơ?"​

"Có thật anh là chủ căn nhà này không?"​

Ánh mắt nàng ra chiều thông cảm.​

"Em tin em là vợ anh, nhưng không phải là anh đang tự ý mượn nhà của ai đó đấy chứ?"​

Một ý kiến xác đáng. Nếu xét theo ý này, tình trạng nhà cửa bừa bộn sẽ dễ được chấp nhận hơn. Bởi lẽ, tôi không phải là chủ của căn nhà.​

Chuyện bộ vest bị sao cỡ cũng sẽ có lý do thích hợp. Vì đây là bộ vest của người khác.​

"Làm sao có chuyện đó được!" Tôi nói. "Đây là nhà của chúng ta. Anh bảo rồi, tại anh bị sụt cân thôi."​

"Tại sao?"​

"À, đó là một trong rất nhiều vấn đề của anh. Sau này em sẽ hiểu."​

"Sau này là bao giờ?"​

Nàng khoanh tay nhìn tôi với bộ mặt như muốn bảo: nàng không muốn nhượng bộ thêm nữa.​

"Tối nay!" Tôi nói. "Tối nay anh sẽ kể. Anh sẽ kể cho em những vấn đề của anh."​

"Được rồi. Em sẽ đợi."​

Sau đó, Mio giúp Yuji chuẩn bị đi học. Thằng bé cứ loay hoay với mấy cái khuy áo mà nó vẫn tự cài cả năm nay khiến Mio phải cài giúp. Một dấu hiệu muốn quay lại thời kỳ làm nũng đây.​

Thôi kệ.​

Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như được quay lại thời gian hơn một năm về trước cũng chính tại ngôi nhà này.
Trước khi đi làm, tôi nói với Mio.​

"Anh nghĩ em không nên ra ngoài."​

Mio chỉ gật đầu, không tỏ ý thắc mắc gì.​

"Trông sắc mặt em chưa được ổn, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."​

"Vâng."​

Thật ra, điều khiến tôi lo lắng là tai mắt của hàng xóm. Mặc dù trước đây chúng tôi không quan hệ nhiều với hàng xóm nhưng cũng có không ít người biết Mio đã qua đời một năm trước.​

Khu nhà này được xây theo kiểu hơi đặc biệt, bốn trong số sáu căn hộ chỉ có một phòng, riêng hai căn hướng phía Đông của tầng một và tầng hai (nhà tôi) lại có hai phòng. Do thiết kế như vậy nên hầu hết những người sống ở đây là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng còn độc thân. Một năm trở lại đây, chỉ ba căn là có người mới chuyển đến, vì vây, tính đến thời điểm này, những người biết Mio gồm có cậu nhân viên văn phòng sống ở phòng 101 và hai vợ chồng sống ở phòng 103. Ban ngày mọi người đi làm hết nên dù Mio có ra ngoài cũng không lo bị bắt gặp, nhưng dù sao cẩn thận thì vẫn hơn.​

Mio ra thềm nhà tiễn tôi và Yuji.​

"Hai bố con đi nhé."​

Liệu có phải, dù còn trí nhớ hay không thì con người vẫn sẽ xử sự theo bản năng vốn có? Cách Mio đứng ở bậc thềm tiễn hai bố con, giọng nói của nàng, nét mặt của nàng chẳng có gì thay đổi so với hồi còn sống.​

"Đi học nhé Yuji..."​

Mio kìm lại không nói "bé" nữa và tủm tỉm cười.​

Tiếp theo, nàng quay sang nhìn tôi bảo "anh đi nhé", nét mặt nàng hơi đăm chiêu.​

"À quên..." nàng nói. "Hình như em chưa biết tên anh?"​

"À", tôi gật đầu, nói cho nàng biết tên của tôi.​

"Tên anh là Takumi."​

"Takumi?"​

"Có nghĩ là 'khéo léo' ấy."​

"À, anh Takumi."​

"Dù anh chẳng khéo léo gì. Khác xa cái tên."​

"Công nhận."​

Nàng khẽ gật đầu rồi phá lên cười như muốn trêu tôi.​

"Tên Takkun là từ đó hả?"​

"Ừ."​

Nàng đứng nghiêm, chào tôi thêm lần nữa.​

"Anh Takumi đi nhé."​

Hình như tôi chưa bao giờ thấy ngực đau nhói thế này, kể cả khi nàng nói yêu tôi.​

Nước mắt tôi chực trào ra.​

Nàng đã chào tôi thế này cả ngàn lần rồi. Sáng nào nàng cũng tiễn tôi đi làm bằng câu đó. Câu nói gợi lên hình ảnh cuộc sống vợ chồng của hai chúng tôi.​

"Anh đi đây."​

Tôi nói đầy trìu mến.​

"Chào em", "Ngủ ngon nhé", "Ngon quá", "Em ổn chứ?", "Em ngủ ngon không?", "Lại đây"... tất cả những câu nói rất đỗi bình dị như thể đều đầy ắp tình yêu thương.​

Thế mới là vợ chồng chứ, tôi nghĩ.​

Vậy mà trước đây tôi chẳng nhận ra điều này.



Chương 8

Đến văn phòng, tôi khoe ngay với cô Nagase.​

"Tôi đã thay áo vest rồi đấy, tuy có hơi muộn một chút."​

Tôi dang hai tay ra để cô nhìn thấy bộ vest mỏng tôi đang mặc.​

"À, vâng. Em thấy rồi."​

Cô Nagase tự nhiên đỏ bừng mặc lên, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng. Tôi tưởng cô sẽ mừng lắm, nhưng cô chỉ thẹn thùng như đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang nghịch ngợm.​

"Hóa ra lâu nay cô Nagase bận tâm vì chuyện này phải không?"​

"À, vâng vâng."​

Mặt cô Nagase càng đỏ hơn.​

"Xin lỗi đã khiến cô phải lo lắng."​

Thấy tôi nói vậy, cô Nagase liền xua xua hai tay trước ngực bảo "Không không" rồi chạy vào phòng bếp.​

Cái cô này, đúng là chẳng giống ai. ​

Hôm nay tôi làm việc chăm chú hơn hẳn mọi hôm. Số giấy nhớ nhiều lên trông thấy, tôi cẩn thận ghi nhớ cả mấy việc lặt vặt mà thường ngày tôi không ghi lại. Chẳng mấy chốc, chiếc bảng nhựa kín đặc những giấy nhớ gửi cho tôi từ mười phút trước. Chỉ cần úp lại đống giấy nhớ này thôi sẽ biết ngay tôi thiếu tin cậy đến mức nào. Đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến Mio.​

Tâm trạng tôi hệt như một kẻ đang yêu. Nếu đối chiếu với vốn kinh nghiệm ít ỏi của bản thân thì đích thị là tôi đang yêu.​

Phải rồi, tôi nghĩ.​

Đúng là yêu rồi.​

Tôi đang yêu.​

Tôi yêu linh hồn của vợ tôi.​


Thật hết sảy!

Nhưng tôi cũng thấy lo.​

Tôi lo nàng sẽ bỏ đi trong lúc tôi vắng nhà. Nỗi lo mất nàng cùng với cảm giác yêu đương khiến cho các chất hóa học mang tên "yêu thương" và "nhớ nhung" dâng tràn trong lồng ngực. Để hoàn thành công việc ở văn phòng, tôi phải cố kìm nén mong muốn được chạy một mạch về nhà nhìn mặt nàng.​

Thật chẳng khác gì cậu bé mới yêu lần đầu, tôi nghĩ.​

Liệu con người có thể yêu một người nhiều lần không nhỉ ? Mỗi lần yêu, họ sẽ lại trở thành cậu bé mười mấy tuổi với khuôn mặc đầy mụn và một tâm hồn nhạy cảm.



Chương 9

Tôi nín thở, nói "xin chào" rồi bước vào nhà, lập tức có tiếng đáp lại dõng dạc với độ cao ở quãng ba của Mio và Yuji: xin chào. Tôi thở phào nhẹ nhõm.​

Về cơ bản, giọng Mio và Yuji rất giống nhau. Thực tế thì giọng Yuji cũng giống tôi Nhưng giọng tôi và Mio lại hoàn toàn khác nhau.​

Lạ thế đấy.​

Mio đang cắc tóc cho Yuji.​

Nàng để Yuji ngồi trên ghế, cầm kéo cắt tóc thoăn thoắt cho thằng bé.​

Một cảnh tượng mới quen thuộc làm sao. Vẫn tấm thảm lót trên chiếu tatami như ngày xưa.​

"Takkun à," Yuji gọi. "Con đang được mẹ cắt tóc cho này."​

"Ừ."​

Tôi cởi áo khoác, treo vào mắc áo trong tủ.​

"Trời!" tôi thốt lên. "Nhà cửa sạch sẽ chưa này!" ​

"Thế hả?" Yuji nói. ​

"Dọn cũng mệt lắm anh ạ," Mio nói.​

"Em không cần làm vậy đâu. Em vẫn chưa khỏe hẳn mà." ​

"Sao có thể nói vậy được. Em là một cô vợ mô phạm cơ mà."​

"Ừ. Nhưng chắc em vất vả lắm."​

"Không sao đâu ạ," Mio nói.​

Phải nói là tôi rất vui. Không hẳn vì chuyện nhà cửa sạch sẽ mà vì việc này thật giống tính cách của Mio. Nàng đúng là một cô vợ mô phạm. Dù mất trí nhớ thì Mio vẫn là Mio, không sai lệch đến một ly. Tôi vui lắm.​

"Ừm, thế này được chưa nhỉ?"​

Mio nhìn tôi ngượng nghịu. Tự nhiên tôi có linh cảm không hay lắm.​

"Để anh xem." Tôi tiến lại gần Yuji, kiểm tra tóc thằng bé.​

"Thế nào ạ?" Yuji hỏi. "Đẹp không?"​

"Ừ, đẹp..." Mặc dù trên thực tế còn khá xa mới được như vậy. Phần tóc mái đang vẽ một đường xiên xẹo cao quá trán. Phía bên phải có hai chỗ bị cắt sâu, làm lộ cả da đầu. Đằng sau cũng có chỗ bị lộ mảng da màn hồng, chưa kể phần chân gáy cao quá mức cần thiết.​

Trông Yuji giống hệt cậu bé đầu trọc đội chiếc mũ lông bé xíu.​

Nếu không muốn nói là trông thằng bé rất buồn cười.​

"Em bảo tay em sẽ nhớ ra đúng không nhỉ?" ​

Nghe tôi nói, Yuji lo lắng hỏi: "Sao cơ?"​

"Hình như, đến cả việc này em cũng không nhớ," Mio nói.​

"Sao ạ?" Yuji hỏi lại. Giọng thằng bé lần này hơi to so với lần trước.​

"Giờ đến lượt anh đấy."​

Không biết có phải thấy tôi chần chừ không mà nàng vội bổ sung thêm:​

"Anh yên tâm. Cắt cho con xong thì em cũng nắm được phần cơ bản rồi."​

"Mẹ bảo sao?" Yuji nói.​

Tôi ngồi thế vào chỗ của Yuji.​

Được giải thoát, Yuji chạy ngay ra bồn rửa mặt.​

"Trời!" tiếng thằng bé vọng lại rồi im bặt.​

"Nào, cắt cho anh đi."​

Tôi nói với nàng trong khi vẫn hướng mắt về phía bồn rửa mặt.​

"Anh đừng cựa quậy nhé," nàng nói. "Kẻo em cắt bị lệch."​

Câu nói của nàng khiến trái tim vốn đã mong manh của tôi hơi thắt lại.​

"Tóc anh xoăn quá."​

"Hồi nhỏ anh toàn bị gọi là nhóc Temple đấy."​

"Nhóc Temple?"​

"Ừ, Shirley Temple. Em không biết phim Nàng công chúa bé bỏng sao?"​

"Em không biết. Có thể tại em quên."​

"Ừ, cách đây hơn nửa thế kỷ rồi."​

Thế thì em nhớ sao được, nàng cười.​

Hồi xưa tôi cũng hỏi nàng một câu tương tự và nàng cũng cười như thế.​

(Tôi hỏi nàng, liệu đến năm 2050 nàng còn nhớ Victoire Thivisol[1'> không?)​

[1'> Diễn viên người Pháp từng đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất tại liên hoan phim Venice 1995 với vai diễn trong phim Ponette khi mới lên bốn tuổi.​

Chẳng cần nói thì ai cũng biết, đó là diễn viên nổi tiếng trong phim Ponette. Hồi ấy, tôi nghĩ đến năm chúng tôi vẫn còn sống bên nhau. Dù lúc đó cả hai đều đã già yếu và hom hem.​

Một giai đoạn êm ả của thời kỳ hạnh phúc.​


"Chà, xong rồi."​

Lần này nàng có vẻ tự tin hơn.​

Tôi dè dặc nhìn vào chiếc gương nàng cầm trên tay. Trong gương, một anh chàng đang lo lắng nhìn tôi. Kiểu tóc của anh ta tuy hơi lởm chởm nhưng nhìn chung vẫn có thể xuất hiện trước đám đông. Diện mạo anh ta có nét gì đó hao hao Sid Vicious[2'>, một anh chàng giờ cũng đã thành cư dân của tinh cầu Lưu Trứ.​

[2'> Nhạc công người Anh.​

"Quả thật..." tôi nói, "đúng là em đã nắm dược phần cơ bản. Ổn đấy em ạ." ​

"Còn con thì sao?" Yuji hỏi.​

Trên đầu thằng bé là chiếc mũ vàng thường ngày vẫn đội đi học.​

"Không sao đâu. Trông con rất đáng yêu. Ai nhìn cũng thấy yêu hết."​

"Thế hả?"​

"Ừ. Phải không em?"​

Bị hỏi bất ngờ, Mio lúng túng.​

"Mẹ xin lỗi Yuji !" nàng nói. "Nhưng đúng như bố nói. Tuy chưa được đẹp lắm nhưng ai nhìn cũng thấy yêu con."​

"Mẹ cũng thế?"​

"Tất nhiên. Chỉ cần nhìn thấy con là tim mẹ đã đập rộn ràng đây này."​

"Vậy thì được ạ."​

Yuji cởi mũ. Phần tóc màu hổ phách bết chặt vào da đầu trông càng giống cái mũ len.​

Nhưng phải công nhận là trông thằng bé rất đáng yêu. Đây chính là điểm kỳ lạ ở bọn trẻ con. Chúng dùng phép màu, biến nhược điểm thành ưu điểm. Dù phép màu đó chỉ có hiệu quả với riêng bố mẹ chúng.​

Mio bảo chúng tôi đi tắm trong lúc nàng chuẩn bị bữa tối, hai bố con bước vào phòng tắm.​

"Hồi xưa mẹ khéo thế cơ mà."​

Yuji nói trong lúc cởi quần áo.​

"Khéo gì cơ?"​

"Khéo cắt tóc."​

"Ừ, có lẽ... tại mẹ quên đấy."​

"Thế hả?" ​

"Chắc vậy."​

"Nhưng mẹ vẫn nhớ cách nấu cơm cơ mà?"​

"Ừ, nấu cơm thì mẹ vẫn nhớ."​

Quả thật là thế.​

Không rõ việc chọn lựa ký ức của nàng diễn ra nào? Lẽ nào đối với nàng, công thức nấu ăn quan trọng đến mức cần phải giữ lại hơn là những kỷ niệm về tôi và Yuji?​

Nếu thế thì sự hiện diện của hai bố con tôi còn chẳng bằng món cơm bọc trứng hay xúp thịt. Điều này nghe tàn nhẫn quá. Chắc hẳn phải có một lý do khác chứ?​

(Tôi quyết định sẽ nghĩ theo hướng là có lý do khác)​

Trong lúc gội đầu cho Yuji, tôi hỏi:​

"Mẹ về con có vui không?"​

Thằng bé nghĩ một lúc rồi khẽ trả lời.​

"Con không biết."​

Tôi ngạc nhiên vì không nghĩ thằng bé lại nói vậy. "Sao con không vui ?"​

"Thì bởi," thằng bé quệt bọt xà phòng đang chảy xuống trán nói, "mẹ đang sống ở tinh cầu Lưu Trứ."​

"Ừ"​

"Mẹ sẽ phải quay về đó à?" ​

"Ừ, nhưng mẹ không nhớ phải về đâu..."​

Yuji chậm rãi lắc đầu.​

"Kể cả mẹ không nhớ thì vẫn sẽ có người đến đón mẹ đi. Mọi câu chuyện đều như vậy. Khi hết chuyện, ai cũng phải trở về."​

"Bởi vậy," Yuji nói, "tự nhiên con cứ muốn khóc."​

Yuji còn nhỏ vậy mà đã hiểu. Rằng mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, bản thân ý nghĩ đó đã chứa đựng dự cảm về chia ly. Thằng bé đã học được điều này.​

"Dù vậy," tôi nói, "thì việc mẹ đang ở cùng hai bố con cũng vui lắm rồi. Bố con mình phải biết trân trọng khoảng thời gian này."​

Thằng bé bảo vâng, nhưng thực sự tôi không biết nó đang nghĩ gì.​

Tôi nói trong lúc xả nước từ vòi sen vào đầu thằng bé.​

"Bố nhắc con nhớ là mẹ vẫn ở đây suốt với hai bố con nhé. Mẹ chưa bao giờ xa hai bố con mình cả."​

"Con biết rồi," Yuji nói. "Nhưng con thấy mẹ có vẻ hơi nghi ngờ."​

"Đúng rồi. Vì vậy càng phải chú ý hơn."​

"Con biết rồi."​

"Xong rồi. OK. Con ra ngoài đi."​

Ra khỏi phòng tắm, Yuji liền gọi Mio.​


"Mẹ ơi, con xong rồi. Mẹ lau người cho con!"​

Chà chà, tôi nghĩ. Tôi đã mất bao công để rèn cho thằng bé tự làm một số việc, thế mà giờ nó lại làm nũng hệt như ngày xưa.​


Tôi ra khỏi phòng tắm thì thấy Mio đang vệ sinh tai cho Yuji, trên người Yuji chỉ có mỗi chiếc quần lót. Yuji nằm gối đầu lên đùi Mio, mắt nhắm nghiền, miệng tủm tỉm cười sung sướng.​

"Trời ơi!" Mio nói. "Tai gì mà bẩn thế này!" ​

Nàng hỏi tôi có vệ sinh tai thường xuyên cho Yuji không, tôi suy nghĩ rồi trả lời nàng là không. ​

"Anh nghĩ con tự làm được."​

"Sáu tuổi thì sao đã tự làm được."​

Trong lúc vệ sinh tai cho Yuji, thỉnh thoảng nàng lại lẩm bẩm "cái gì thế này", "sao vậy", có lúc nàng hắng giọng rồi sau đó im bặt luôn. Chợt một âm thanh khô khốc của vật gì đó rơi xuống mặt bàn vang lên.​

"Anh Takumi!" nàng gọi tôi. "Anh lại đây."​

Tôi đi lại chỗ hai mẹ con, tay vẫn cầm khăn bông để lau tóc.​

"Gì thế em?"​

Thấy nàng chỉ về phía mặt bàn, tôi ghé sát lại để nhìn vật thể nằm trên đó.​

Một vật màu đen trông giống như vỏ ốc. Tôi thử cầm thì thấy khá cứng.​

"Có phải..." tôi ngập ngừng, "cái này ở trong tai của Yuji?" Mio gật đầu, vẻ mặt như thể đang phải nuốt thứ gì đó rất đắng.​

"Trời!" Tôi ném cái vỏ ốc ra xa.​

"Trời!" Yuji hét lên. "Takkun hét to thế! Đau hết cả tai!" ​

Thằng bé đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên bịt tai lại.​

Tôi hiểu rồi. Thảo nào Yuji cứ "thế hả" với "gì ạ" suốt bấy lâu nay. Tất cả là tại lớp ráy tai đóng trong tai thằng bé. Trong cái lỗ tai bé xíu ấy, nó đã tích trữ cẩn thận ráy tai suốt cả một năm trời. (Thằng bé vẫn có thói quen tích trữ mọi thứ. Ví dụ như đống bu-lông nhặt ở chỗ nhà máy bỏ hoang).​

Tai bên kia của Yuji cũng có một vỏ ốc giống hệt.​

Yuji có vẻ không thoải mái lắm khi thấy tai mình bỗng nhiên nghe rõ hơn.​

Thằng bé cứ càu nhàu "trời, cái gì thế này", "lạ quá" mất một lúc.​

Cứ như vậy, Mio dần dần chỉnh lại nhịp sóng bị đảo lộn trong suốt một năm qua của chúng tôi. Nàng mất trí nhớ, thậm chí chẳng còn sống trên đời này nữa, vậy mà sao vẫn là chỗ dựa tin cậy hơn hẳn tôi? Phải chăng sự hiện diện của nàng quá đỗi đặc biệt.​

Riêng với tôi và Yuji, nàng đúng là một phụ nữ huyền thoại.




Chương 10

Sau bữa tối, ba chúng tôi đi dạo.​

Mio vẫn hơi nhức đầu, nàng hy vọng ra ngoài hóng gió sẽ khiến nàng dễ chịu hơn. Ban đầu tôi hơi do dự, nhưng rồi nghĩ đi trong bóng tối, chúng tôi chỉ là những cái bóng nên tôi quyết định dẫn nàng theo.​

Chúng tôi đi trong khung cảnh nhờ nhờ tối. Phía bìa rừng, mảnh trăng gầy đang treo vắt vẻo. Thi thoảng có cơn gió thổi tới làm bóng trăng in trên mặt cánh đồng lúa nước khẽ rung rinh.​

"Mát quá!" Mio nói.​

"Tại dạo này trời mưa suốt đấy."​

Yuji và Mio nắm tay nhau đi đằng trước, còn tôi đi đằng sau. Tôi cũng có ước muốn giản dị là được nắm tay nàng nhưng đương nhiên là tôi không thể thổ lộ mong muốn này. Tôi thấy ghen tị với Yuji vì thằng bé dễ dàng làm được điều tôi không thể.​

"Anh này," nàng nói. "Những vấn đề của anh là gì? Anh có nói sẽ kể cho em mà?"​

"À ừ."​

Đến chỗ mương dẫn nước ở cuối đường, chúng tôi rẽ sang tay phải. Xa xa, thấp thoáng có ánh đèn tín hiệu chỗ giao cắt với đường tàu.​

"Trước hết, anh muốn kể thêm chuyện của chúng mình."​

"Vâng, anh kể đi."​

Tôi bước lên để đi song song với nàng.​

"Hồi ấy," tôi bắt đầu, "khi còn học cấp III, chúng mình chưa phải là người yêu của nhau."​

"Tại em là một học sinh mô phạm, gầy gò, chẳng có gì hấp dẫn, đã thế còn đeo kính nữa đúng không" ​

Tôi cười, mắt vẫn nhìn về phía trước.​

"Ừ" ​

Nhưng mà, tôi nói.​

"Anh cũng thích học sinh mô phạm, gày gò, chẳng có gì hấp dẫn, đã thế lại còn đeo kính nữa."​

"Thế hả?" Yuji hỏi.​

"Ừ. Nhưng hồi đấy, các bạn gái như thế chẳng đoái hoài gì đến chuyện yêu đương."​

"Nghĩa là không cần người yêu?" Mio nói.​

"Phải. Em phớt lờ tín hiệu kiểu này."​

"Em ư?" nàng hỏi. "Hồi đấy em nghĩ về anh thế nào: "Giống như anh nghĩ về em thôi. Anh hơi lập dị, mọi người xung quanh còn bảo anh là người không thích chơi với ai. Em cũng nghĩ một người như anh thì chẳng màng đến yêu đương."​

"Em đã nói thế?"​

"Ừ."​

"Bọn mình đúng là cái đồ chậm dậy thì. Ai lại nghĩ thế bao giờ."​

"Ừ."​

"Phải xếp vào hạng chậm dậy thì cấp quốc gia ấy chứ."​

"Bọn mình còn mải tham gia câu lạc bộ. Em suốt ngày chỉ nhảy cao, chạy với ném..."​

"Thể dục nhịp điệu phải không?"​

Tôi gật đầu.​

"Còn anh chỉ suốt ngày chạy vòng vòng quanh cái sân vận động bầu dục có đường kính bốn trăm mét."​

"Chạy vui lắm hả anh?"​

"Vui chứ. Việc này rất phổ biến đấy em. Các hành tinh và các hạt điện tử cũng suốt ngày chạy vòng vòng như vậy." ​

"Thật ạ?"​

"Thật."

Chúng tôi băng qua đoạn giao với đường tàu. Con đường xuôi theo mương dẫn nước, chạy dài tít tắp.​

Mio cứ nhìn đăm đăm con đường tối mịt trước mặt. ​

"Em chỉ thấy mờ mờ đàng xa," Mio nói.​

"Thế hả?"​

"Dạo này em không đeo kính nữa à?"​

"À," tôi ngừng lại, "không."​

Tôi đã quên mất chi tiết này. Mọi ngày Mio vẫn dùng kính áp tròng. Tuy có lần nàng đeo kính thường vào lúc nghỉ ngơi nhưng chuyện này cực hiếm. Thị lực của nàng chỉ khoảng 0.4, 0.5 gì đó.​

Tôi đành phải nói dối.​

"Em có đeo kính đâu nhỉ. Vì em không phải nhìn bảng đen hay lái xe nữa."​

"Nhưng em nhìn không rõ. Em vẫn còn kính chứ?" ​

"Chắc là còn ở đâu đó. Anh sẽ tìm."​

"Vâng, tìm giúp em nhé."​

Có vẻ như ở tinh cầu Lưu Trữ, người ta không phát kính áp tròng cho nàng.​

"Tóm lại," tôi quay trở lại câu chuyện "vì chậm dậy thì hơn cả một đứa trẻ năm tuổi nên thời cấp III của chúng mình đã kết thúc mà không dính dáng gì đến yêu đương." ​

"Chậm dậy thì hơn cả con à?" Yuji hỏi.​

"Bố không biết," tôi nói. "Cũng có thể."​

"Chậm dậy thì là gì ạ?"​

"Là chậm lớn."​

"Trời ơi!" Yuji hét lên. "Tức là hồi đấy bố và mẹ bé tẹo à?"​

Tôi và Mio nhìn nhau cười khúc khích. Tôi nói với nàng. ​

"Một sự kiện rất nhỏ trong lễ tốt nghiệp đã tạo nên bước ngoặc trong mối quan hệ của chúng ta."​

Lễ tốt nghiệp.​

Lẽ ra chúng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, dù hồi đấy chúng mình cũng chẳng bận tâm đến chuyện này.
Nhưng đã xảy ra một tình huống ngoài ý muốn.​

Chuyện xảy ra sau khi hầu hết mọi việc đều đã xong xuôi, buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, các học sinh về lớp và hoàn thành nốt buổi họp mặt cuối cùng của thời cấp III.​

Anh đang nhặt mấy thứ linh tinh trong ngăn bàn cho vào túi thể thao (toàn phiếu giảm giá đồ ăn nhanh, nhân vật hoạt hình được tặng kèm khi mua kẹo, thẻ trúng thưởng kem que...) thì em gọi anh từ ghế bên cạnh.​

"Aio này !"​

"Gì thế hả Enokida?"​

"Tớ muốn cậu viết cho tớ vài dòng."​

Em đưa cho anh quyển lưu bút. Có vô số quyển lưu bút được chuyền tay nhau trong lễ tốt nghiệp. Và em là người duy nhất đã nhờ anh viết lưu bút. Không em thì còn ai khác đây?​

"Ừ, đưa tớ viết cho."​

Anh nhận cuốn sổ từ tay em, ngẫm nghĩ một lát rồi viết một câu ngắn gọn.​

"Ngồi cạnh cậu rất dễ chịu. Cảm ơn cậu."​

Đó là lời cảm ơn của anh đối với em vì em đã cho anh mượn vở, đồng thời cũng là lời đáp lại chất hóa học anh vô tình nhận được từ em.​

Đọc câu đó của anh, em nói thế này:​

"Tớ cũng rất dễ chịu khi ngồi cạnh cậu. Cảm ơn cậu." ​

Và chúng mình chia tay nhau.​

"Tạm biệt cậu." ​

"Tạm biệt."​

Anh cầm bằng tốt nghiệp cùng chiếc túi thể thao bên trong chất đầy đồ linh tinh rời khỏi lớp học.​

"Không có gì xảy ra ư?"​

"Không, chưa hết em ạ."​

Sau lễ tốt nghiệp chừng một tháng, anh nhận được một bức thư chỉ có vẻn vẹn mấy chữ của em:​

"Tớ đang cầm bút chì của cậu. Tớ phải làm thế nào?"​

"Thì ra là vậy!" anh hét lên.​

Anh đi tìm cái bút chì đó suốt cả tháng trời. Hóa ra là lúc trả lại em cuốn sổ, anh đã kẹp luôn cả bút của mình vào đó. Thảo nào anh tìm mãi không thấy.​

Nếu chỉ là cái bút chì bình thường chì anh cũng chẳng bận tâm đến thế đâu, nhưng cái bút chì này không hề bình thường. Đó là món quà sinh nhật đầu tiên trong đời vào năm anh mười tuổi. Bác anh, tức chị gái của mẹ anh, người cũng đáng để anh gọi là mẹ, đã mua cho anh món quà này.​

Ai cũng gắn bó với món quà lần đầu tiên trong đời. Cuốn sách đầu tiên, chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên, đĩa CD đầu tiên. Anh đều cất giữ cẩn chận tất cả những thứ đó.​

Anh viết ngay thư trả lời em.​

"Đây là thứ rất quan trọng với tớ. Tớ sẽ đến lấy.​

Anh muốn tự đến lấy vì không muốn phiền em mất tiền gửi trả anh. Em viết lại cho anh thế này.​

"Tớ đang ở trong ký túc. Khi nào về nhà, tớ sẽ liên lạc với cậu."​

Thế vụ trao trả bút chì bị trì hoản tới tận kỳ nghỉ hè.​

Kể cả anh có biết chỗ em ở thì việc này cũng không quá cấp bách. Ngoài ra, anh cũng có một mong muốn nho nhỏ là được gặp em khi em đã trở thành sinh viên.​

Chúng mình vẫn tiếp tục tham gia câu lạc bộ khi lên đại học, do bận bịu hết đại hội thể thao này đến các buổi họp mặt khác mà mãi đến ngày 7 tháng Chín, tức là khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chúng mình mới gặp được nhau. (Hôm đó là ngày Lễ Lao động nên anh nhớ rất rõ. Anh nhớ tất cả các ngày lễ của Mỹ).​

Chúng mình hẹn nhau tại một ga nằm giữa nhà hai đứa. Anh đến chỗ hẹn trước năm phút nhưng đã thấy em ở đó rồi.
Thấy em đứng giữa đám đông, tự nhiên một cảm giác kỳ lạ, rất khó tả xâm chiếm anh. Trước đó, anh không hề biết đến sự tồn tại của cảm giác này. Chẳng cần nói nhiều, đó chính là cảm giác yêu.​

Một kẻ chậm dậy thì như anh cuối cùng đã lớn.​

Hoan hô!​

Ban đầu, anh ngỡ rằng đây chỉ là cảm giác vui mừng khi gặp lại bạn cũ. Vì thực tế đúng là anh rất vui.​

Ba năm ngồi gắn nhau trong vòng bán kính một mét, em đã chiếm một góc rất riêng tư trong trái tim anh. Một góc rất gần với góc của bố, góc của mẹ và góc của bác anh. Anh biết, phần dành cho em trong con người anh cũng đang vô cùng háo hức được gặp lại em.​

Em còn dành cho anh một sự ngạc nhiên nho nhỏ nữa. Sự ngạc nhiên này khiến tim anh loạn nhịp và lâng lâng suốt cả buổi.​

"Một sự ngạc nhiên?"​

"Ừ."​

"Ngạc nhiên thế nào?"​

"Là thế này."​

Tóc em đã dài chấm vai.​

Hồi mới vào cấp III, tóc em ngắn cũn, khi ra trường cũng vẫn còn ngắn. Thế mà giờ đã dài chấm vai rồi. Phần tóc mái em để bằng đến chớm lông mày, hai bên tóc mai được em vắt ra đằng sau và ghim lại bằng kẹp tóc. Em đã chuyển sang kính áp tròng, trước đây cũng có lần anh thấy em đeo kính áp tròng. Vì vậy, mái tóc của em chính là điều khiến anh ngạc nhiên nhất.​

Em trông rất nữ tính. Em giờ đã là một thiếu nữ bước vào tuổi cập kê có mùi hương và làn da ấm áp, không còn giống như linh hồn của chiếc thìa cà phê nữa.​

Em cũng không còn nói "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên." ​

Anh có cảm giác dường như em đang nói với anh: "Hãy nhìn và thích tớ đi."​

Anh là người khá nông cạn, tiếp nhận nguyên xi những gì có ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi tín hiệu em đưa ra.​

"Được thôi, tớ sẽ thích cậu." ​

Trông thấy anh, em mỉm cười e lệ. Anh đoán là em cũng đang hồi hộp. Bởi đây là lần đầu tiên chúng mình hẹn hò với bạn khác giới.​

"Xin chào. Lâu quá rồi nhỉ."​

Em nói.​

"Ừ, đúng là lâu quá rồi."​

Đến đây thì chẳng ai nói gì nữa. Sau một hồi nghĩ ngợi, anh lên tiếng.​

"Enokida, ngồi cạnh em là bạn Aio phải không?"​

Em nhớ ra ngay.​

"Không phải," em nói.​

"Là bạn gấu Teddy," em tiếp tục.​

Rồi chúng mình cười khúc khích.​

Hồi cấp III, một hôm anh trốn học, ai đó đã đặt con gấu Teddy vào chỗ của anh. Vừa rồi là đoạn hội thoại giữa em và cô giáo khi cô nhìn thấy con gấu.​

Còn anh lúc ấy đang ngồi trong câu lạc bộ điền kinh đọc cuốn Đêm thứ Bảy và sáng Chủ nhật của Alan Sillitoe.
Cuối cùng, cô giáo nói:​

"Cô cũng nghĩ thế. So với bạn ấy, con gấu này quá nhiều lông." ​

Chuyện chưa kết thúc đâu.​

Ngày hôm sau, chỗ anh ngồi xuất hiện con chuột Mickey. Cô giáo lại hỏi em câu giống như hôm trước. Em cũng trả lời giống như hôm trước.​

Sau đó, cô giáo nói. ​

"Cô cũng nghĩ thế. So với bạn ấy, tai con chuột quá to."​

Còn anh, anh lại ngồi trong câu lạc bộ điền kinh đọc tiếp cuốn sách hôm qua.​

Trò này lặp lại một thời gian. Rất nhiều thú bông được đặt vào chỗ ngồi của anh mà anh không hề biết. Nào là gấu Pooh, chó Snoopy, lúc lại là vịt Donald. Con quá béo so với anh, con thì quá trắng, con thì miệng quá rộng.​

Em thật bản lĩnh khi ngoan ngoãn trả lời cô giáo, còn cô giáo cũng sắc sảo chẳng kém thì đưa ra các câu bình luận.​

Sau này, khi được em kể lại, anh thấy hơi tiếc. Giá mà anh có mặt ở đó để nghe em và cô giáo đối đáp.​

Đúng là một giai thoại đáng nhớ của chúng mình.​

Sau giây phút căng thẳng, chúng mình mới nhớ ra lý do để gặp nhau.​

"A đúng rồi," em nói.​

"Cái bút chì."​

"Ừ. Cái bút chì."​

Em lấy từ trong chiếc túi có vẽ bông hoa dâm bụt ra một phong bì màu xanh. ​

"Của cậu đây." ​

Em đưa cho anh.​

"Hôm đấy tớ phát hiện ra ngay nhưng Aio đã về mất."​

"Sau đấy, tớ bận phải dọn vào ký túc xá nên không liên lạc được với cậu. Xin lỗi cậu nhé."​

"Không không. Tại tớ đoảng quá thôi," anh nói. "Giờ thì nó đã quay về với tớ rồi."​

Anh rút chiếc bút chì ra khỏi phong bì, giơ lên trước ánh nắng.​

"Đây là quà sinh nhật của bác tớ. Chiếc bút chì tớ dược tặng lần đầu tiên trong đời."​

"Sinh nhật năm nào?"​

"Năm mười tuổi. Bác tớ mua ở ga Kichizyoji."​

"À, hồi cậu ở Tokyo hả?"​

"Ừ."​

Trước khi chuyển đến thị trấn này, anh sống ở Chofu trên Tokyo. Hồi đó, em sống ở Minami Azabu, quận Minato. Vì vậy, rất có thể anh và em đã ngắm cùng một đám mây vào cùng một thời điểm.​

Chúng mình chỉ sống cách nhau có từng ấy.​

"Cảm ơn cậu," anh nói.​

"Không có gì đâu," em nói.​

Thật không may là đến đây thì việc chính đã xong. Giờ chúng minh chia tay nhau cũng chẳng có gì là bất hợp lý. Nhưng chúng mình chưa muốn chia tay.​

Giữa dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, chờ đợi bên kia mở lời. Anh mong em sẽ làm gì đó để rồi nhận ra rằng chính em cũng mong như vậy.​

Mọi chuyện có nguy cơ chấm dứt tại đây.​


"Tình hình là..." anh mở miệng. Em nhìn anh chờ đợi. Ánh mắt em đã tiếp thêm dũng khí để anh nói ra câu tiếp theo."​

"Cậu có khát không?" anh nói. "Trời nóng quá." ​

Thực tế là anh đang rất khát.​

Em gật đầu hai lần.​

"Bọn mình đi uống thứ gì cho mát nhé."​

Sau đó, chúng mình đến điểm hẹn hò đáng nhớ đầu tiên.​

Đến chỗ chân tàu, chúng tôi quyết định quay ngược trở lại.​

"Em còn đau đầu không?" tôi hỏi Mio.​

"Có vẻ đỡ hơn rồi."​

"Thế thì tốt."​

Yuji kêu buồn ngủ, tôi liền cõng thằng bé lên. Ngay sau đó là tiếng thở khò khè quen thuộc.​

Thằng bé bị viêm màng phổi chăng?​

"Nhìn con ngủ trông yêu quá!" Mio nói.​

"Con rất giống em. Nhất là lúc ngủ."​

"Có lẽ vậy. Nhìn con, em có cảm giác gì đó rất thân thuộc."​

"Như thể nhớ lại hồi bé?"​

"Vâng. Không hẳn là nhớ đến điều gì cụ thể, nhưng em có cảm giác đó."​

"Em vẫn chưa nhớ ra được gì à?"​

"Chưa. Nhưng dần dần em đã có cảm giác em là vợ anh và là mẹ của Yuji."​

"Em có buồn không ? Vì không còn trí nhớ?"​

"Em hơi thất vọng, nhưng không vội. Cần phải kiên nhẫn."​

"Nếu vậy thì tốt."​

Mio giơ chân đá văng hòn sỏi bên vệ đưòng. Dù đã mất trí nhớ nhưng những hành động vô thức của nàng vẫn còn nguyên như xưa.​

"Em." Mio nói, "đã rất hạnh phúc."​

"Thế à?"​

"Vâng. Vì em đã gắn bó với người đầu tiên em yêu, có được cậu con trai dễ thương, và đến giờ cả gia đình mình vẫn đang sống hạnh phúc."

Em có hạnh phúc không?

Anh tự hỏi mình.

Em đã cưới một người đủ thứ bệnh như anh, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này trong khi chưa một lần được đi du lịch. Thế mà em vẫn bảo anh rằng em hạnh phúc?

"Còn anh?" Mio hỏi. "Anh có hạnh phúc không? Em có làm cho anh hạnh phúc không?"

"Anh hạnh phúc lắm!" tôi nói. "Rất hạnh phúc."

Tôi là con chim cánh cụt bay trên trời.

Nhờ có nàng dẫn dắt, tôi đã bay cao ngoài sức tưởng tượng.

Suýt chạm được tới các vì sao.

Từ trên cao, mọi thứ xấu xa, bẩn thỉu dưới mặt đất khiến con người phiền não trong chẳng khác gì một tấm thảm tuyệt đẹp.

Đó là hạnh phúc.

Thế rồi nàng biến mất, khiến tôi trở lại đúng là một con chim cánh cụt. Chuyện nàng bỏ đi khiến tôi rất buồn nhưng nàng đã để lại cho tôi một cậu bé có sải cánh dài giống nàng cùng một vùng ký ức trống rỗng.

Tóm lại, vẫn có thể coi tôi là con chim cánh cụt hạnh phúc thi thoảng gặp phải chuyện đau buồn.

"Anh kể tiếp đi." Nàng nói.

Chúng tôi lại nằm thành chữ Xuyên, nhìn lên trần nhà nhuộm ánh sáng màu cam nhạt.

"Ừ," tôi nói. "Anh sẽ kể đến khi em ngủ."

Thật ra, tôi gần như đã quên sạch chuyện hồi đó. Sau này, nhờ Mio kể đi kể lại nhiều lần mà tôi mới có cảm giác đó là ký ức có thật.

Rất kỳ lạ.

Những chuyện ngày xưa Mio kể lại cho tôi khi tôi không còn nhớ thì bây giờ, đến lượt tôi kể lại cho nàng khi nàng đã quên. Đây giống như trò chơi truyền khẩu giữa hai chúng tôi. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, những kỷ niệm biến thành ký ức trong mơ, được thêu dệt lại còn đẹp hơn cả sự thật trong quá khứ. Kỷ niệm là vậy mà.

Trước hết là câu chuyện về lần hẹn hò đầu tiên của hai chúng tôi.

Chúng mình vào một quán giải khát đối diện nhà ga. Anh gọi nước gừng, còn em gọi cà phê đá.

Ba năm, chúng mình hoặc là ngồi cạnh nhau, hoặc là ngồi đằng trước hoặc đằng sau, còn hôm nay, lần đầu tiên chúng mình ngồi đối diện.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh được nhìn rõ mặt em. Mắt em rất to, dù là mắt một mí. Mũi em cao, môi em mỏng. Em có cả răng khểnh nữa. Mỗi người sẽ có một ấn tượng khác nhau khi nhìn khuôn mặt em.

Còn anh, anh cảm chấy đó là kiểu mặt con gái anh yêu thích từ nhỏ. Tình yêu là vậy đấy.

"Cậu để tóc dài à?" anh nói.

"Ừ. Tất cả mọi người trong đội thể dục nhịp điệu đều để tóc như vậy."

Mọi người đều búi cóc cao. Em bảo anh.

"Nhìn cậu thật khác."

"Vậy ư?"

"Ừ, trông rất người lớn."

Aio cũng thế. Em bảo.

"Tớ cũng thấy cậu người lớn hẳn lên."

"Cậu cao lên à?" em hỏi.

"Ừ, một chút."

"Giờ cậu cao bao nhiêu?"

"Khoảng một mét bảy bảy. Vận động viên điền kinh cự ly trung bình cần phải cao hơn nữa."

"Nhìn cậu có vẻ cao hơn thế."

"Chắc tại tớ đi giày."

Hồi cấp III, chúng mình chỉ gặp nhau ở lớp học. Nghĩa là chỉ những khi đi dép trong nhà. Đã thế anh còn chuyên đi đôi giày đánh bowling vứt trong phòng tập thể thao nữa chứ.

Đôi giày này vốn do một anh học trước mượn từ sân bowling cạnh trường rồi không trả. Giày màu trắng, mũi và gót màu xanh lam. Trên giày có thêu số "61" màu tím đỏ. Anh đi đôi giày ấy suốt cả ba năm học

Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau với đôi giày có cổ và có gót. Cũng phải nói thêm, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh thấy em mặc chiếc váy liền màu đỏ sẫm. Lần đầu tiên anh thấy em tô son. Lần đầu tiên anh thấy mái tóc em đung đưa mỗi lần em nghiêng đầu, lần đầu tiên anh cảm thấy bồn chồn không yên khi nói chuyện với em.

Tất cả đều là lần đầu tiên, đến nỗi mà khó tìm được một thứ không phải lần đầu tiên.

Chúng mình ở trong quán suốt năm tiếng đồng hồ. Thật không thể tin nổi.

Không hiểu chúng mình đã nói những chuyện gì?

Chúng mình đều muốn biết thêm về người kia.

Chúng mình đều là người nghiêm túc nên tìm hiểu nhau là bước không thể thiếu trước khi tiến tới tình yêu.

Không được phép nắm tay khi chưa biết gì về nhau. Tên bố mẹ người yêu còn chưa biết, thế mà đã khoác tay thì còn ra thể thống gì. Phải biết người kia đi giày số mấy, cỡ quần áo bao nhiêu, mấy tháng biết đi, lặn được bao lâu dưới nước... rồi mới tiến tới giai đoạn tiếp theo được.

Tìm hiểu nhau là bước rất quan trọng. Đó là mong muốn biết thêm về nhau, cũng như mong muốn người kia biết con người thật của minh. Có thể suy nghĩ của chúng mình hơi đặc biệt, nhưng chúng mình đã chọn cách đến với nhau thận trọng như vậy.

Do đó, việc chuyện trò cùng nhau thật cần thiết. Chúng mình đã chuyện trò suốt cả năm tiếng nhưng chưa chạm được vào ngón út của nhau. Tình hình này không biết phải nói chuyện bao lâu mới tới được đám cưới đây? (Tuy lúc ấy, anh mới mười tám và em là người đầu tiên anh hẹn hò chính thức nhưng anh cũng đã tính chuyện cưới xin rồi. Anh nghĩ yêu nhau là phải như vậy.)

Anh cũng hiểu, tuy chỉ mang máng, rằng ngay cả giai đoạn hôn thôi cũng cần phải có thời gian. Anh không vội, hơn nữa, em là người sẽ sống cùng anh cả đời nên vẫn còn khối thời gian. Ít ra thì chúng mình đã mất ba năm mới hẹn hò nhau lần đầu, kể từ sau lần nói chuyện đầu tiên. Cho nên, muốn tiến tới được giai đoạn hôn thì cũng phải mất thêm ba năm nữa.

Anh đã nghĩ vậy.

Trong lần trò chuyện năm tiếng này, chúng mình đã tiến gần đến đoạn hôn nhau.

(Không biết lúc hôn, cái răng khểnh của em có bị vướng không?)

Anh đã nghĩ thế lúc nhìn vào môi em.

Trời tối, chúng mình phải về.

Giờ nhìn lại có thể nói lần hẹn hò này là bước mở đầu cho giai đoạn tiếp theo, nhưng thú thật với em là khi ấy, anh không đủ tự tin để nghĩ vậy. Nhiệm vụ trước mắt của anh là phải hẹn cho được em lần sau chứ không phải cái chuyện hôn hay cưới em.

Ra khỏi cửa hàng, chúng mình mua vé ở ga. Lúc này, cuộc hẹn sau vẫn chưa được nhắc tới. Chúng mình qua cửa soát vé, bước xuống sân ga. Năm phút nữa tàu anh sẽ đến, sau đó hai phút là tàu của em. Thế mà anh vẫn cứ say sưa kể cho em chuyện chăm con của loài cánh cụt hoàng đế.

(Anh không nhớ tại sao chúng mình lại nói chuyện này nhưng anh rất am hiểu chuyện chăm con của chim cánh cụt hoàng đế. Anh sẽ kể cho em nghe sau.)

Em lắng nghe rất chăm chú, trong khi lòng anh như đang có lửa đốt. Xe điện sắp tới rồi. Và xe điện tới thật.

"À..." anh nói. "Tớ đến Ekinoda xong rồi mới về. Tớ sẽ đợi chuyến sau."

Xe điện của em tới.

"Ồ..." em nói. "Chuyến sau vẫn kịp."

Em phải về ký túc trước sáu giờ. (Giờ giới nghiêm của trường nữ là sáu giờ tối! Thế này thì anh làm sao rủ em đi xem pháo hoa được.)

Chúng mình có thêm được bảy phút, nhưng bảy phút đó cũng trôi vèo trong nháy mắt. Giả sử có thêm ba mươi ngày nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Quyết định luôn rơi vào những giây cuối cùng.

Xe điện của em tới, cửa xe mở, hành khách bắt đầu bước lên. Em đi theo sau họ. Em ngoảnh lại mỉm cười với anh. Mãi tới lúc đó anh mới thốt lên.

"Lần tới bọn mình gặp nhau nhé?"

Còi tàu vang lên, em nói:

"Tớ phải quay về ký túc xá rồi."

Em hét lên thật to để át tiếng còi tàu:

"Tớ sẽ viết thư cho cậu."

Cửa xe điện đóng lại.

"À, thế hả?"

Anh nói với con tàu đang chuẩn bị rời ga.

Nhưng không sao, đây chưa phải là hồi kết. Mở đầu và kết thúc chỉ khác nhau như cửa vào và cửa ra. Có cửa vào nghĩa là có thứ gì đó ở bên trong. Thứ đó hẳn sẽ rất tuyệt vời

Khi ấy, anh đã nghĩ như vậy.

Một tuần sau, thư của em đến. Anh viết thư trả lời em ngay ngày hôm sau. Khoảng một tuần sau nữa lại có thư của em. Lần này, anh để cách ba ngày mới viết cho em.

Đấy là nhịp độ tiến tới của chúng ta.

Những người cuồng nhiệt nhìn chúng ta hẳn sẽ thất vọng lắm, nhưng đó là mức độ vừa phải với cả hai. Tình yêu giữa hai con người nghiêm túc, chậm dậy thì tiến triển một cách lặng lẽ, chậm rãi và khiêm tốn. Trong thời buổi hỗn độn này, đây quả là một việc xa xỉ.

Ký túc xá của em ở Setagaya có đúng một chiếc điện thoại. Cổng ký túc cũng có bốt điện thoại công cộng nhưng bọn em không được phép ra ngoài sau giờ giới nghiêm. Thời ấy, điện thoại di động chưa phổ biến như bây giờ, như giả sử có phổ biến thì chưa chắc chúng mình đã dùng.

Chúng mình không thích điện thoại.

Điện thoại là thứ vô duyên, kênh kiệu và hung hãn. Chúng kết nối chúng ta với những người vô duyên, kênh kiệu và hung hãn. Đó là nhân viên tiếp thị, người vận động bầu cử, hoặc một người bạn chẳng mấy thân thiết gọi điện nhờ điểm danh hộ. Điện thoại và mấy người đó có mức độ tương thích rất cao.

Đến cả câu nói đầu tiên phát qua điện thoại cũng thuộc loại kênh kiệu.
[b
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3834
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN