Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
Những mầm lá non mơn mởn chồi lên từ sau cơn bão chiều qua. Một sức sống căng tràn trên thân cỏ nhỏ bé. Chúng vươn mình đua nhau khoe sắc thắm. Ánh mặt trời long lanh trong những giọt sương. Vẫn là thế, trái đất vẫn đang quay theo quỹ đạo của nó, 86400s lại một vòng quay mới, ánh dương có rọi sáng khắp muôn nơi?
Có khi nào, ở một ngóc ngách nhỏ bé, nơi ánh mặt trời không bao giờ chiếu tới được…những giọt nước màu đỏ vẫn đang rơi…
“Liệu đã muộn, phải không anh?
Máu em đã tràn xuống rồi
Loang lổ những vết ố của thời gian
Những vệt đỏ vô vọng…”
[Tải ảnh'>
Chương 1: Bản giao hưởng mới chỉ bắt đầu
Rẽ trái, đi thẳng, rẽ trái…
Chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe phủ lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là người phụ nữ với đứa bé con bên cạnh, theo sau có một chiếc xe đua,…
Qua đoạn dốc, sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi, thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc.
Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy…
Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng.
Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá dài và đáng sợ với mẹ. Bé còn quá nhỏ.
Một mảnh sành cắm xuyên thủng bàn chân người phụ nữ. Máu rỉ ra. Nặng nề, xiềng xích, ghì chặt những bước chân cuối cùng, nghiệt ngã. Cô biết cuộc đời kết thúc tại đây nhưng với đứa bé này không đáng.
-Đoàng! - Tên sát thủ theo lệnh nổ súng. Tiếng súng xé ngang tâm hồn con trẻ.
Lại là máu, máu, và vẫn là máu, máu đang rơi, lan tràn, tóe tung, đỏ thẫm, ướt đẫm tấm lưng nhưng người mẹ vẫn ôm chầm lấy bé con. Mặt đất nhuốm mình một màu chết chóc, từng giọt, từng giọt rơi, lặng thầm. Đoạn kết cho cuộc đời người phụ nữ chỉ mới 28 tuổi. Làn gió nhè nhẹ tung bay từng lọn tóc buông dài, đôi mắt ấy tha thiết nhìn đứa trẻ. Nó nhìn mẹ không hiểu, vì nó chẳng thể hiểu, chẳng bao giờ có thể, nhưng dù chết, cô cũng không thể để bé con bị vấy máu. Chí ít thì siết chặt lấy, để đôi mắt chưa biết nhận thức không thấy được thứ dung dịch màu đỏ, để chiếc mũi non nớt kia không cảm nhận được thứ mùi tanh, mặn chát, để đôi tay được gìn giữ, mãi mãi…
Tên sát thủ tiếp tục, hắn không định tha cho sinh mạng vô tội. Con bé khóc rất giữ, nó gào lên những tiếng oe oe. Một sự thật đau buồn tới não nề, một khung cảnh u ám, bầu trời nhuốm màu đau thương, tim mẹ đã ngừng đập, thật sự không còn tồn tại rồi, mẹ không đủ khả năng che chở cho bé nữa...
-Bế nó đi! - Một giọng trẻ con phát ra từ đằng sau tấm lưng cao lớn của tên sát thủ, thứ giọng vô cảm tới đáng sợ.
Tên sát thủ làm theo, hắn dắt súng ngang người, đẩy cái xác kia ra, lạnh lùng túm lấy con bé. Hắn chưa từng bế ai và cũng không định làm với bé con. Bàn tay to chắc khỏe của hắn là đủ. Và họ vào xe.
Khung trời co hẹp dần trong mắt trẻ thơ. Đượm một sắc màu u ám, những đám mây đen che lấp ánh hào quang, chắc có lẽ sẽ có giông…!
*
Nó không có tên. Cuộc sống ở cô nhi viện thật buồn tẻ, những cô cậu bé kia chỉ hơn một hai tuổi, chúng không cho nó chơi cùng. Chúng cũng mồ côi nhưng được đối xử tử tế, cha mẹ đều là những chiến binh trung thành cho DEVILS, còn mẹ nó - bà là gián điệp cho tổ chức của chính phủ. Nó thường xuyên bị bỏ đói, bị cách li không được ai tiếp chuyện và cũng chẳng được lên tiếng. Ánh mắt họ nhìn nó thật sắc lạnh.
-Ai cho mày ăn cơm chung với bọn tao!?! - Một đứa bé xinh xắn quẳng bát xuống sàn, chiếc bát rơi xuống vào chân, cơm vung vãi tung tóe. Mấy bé khác vất miếng thịt rán và khúc cá xuống cạnh chỗ nó đứng.
Nó cũng quen với những kiểu như thế rồi, bọn trẻ thi thoảng cho ăn cùng bàn, rồi thi thoảng lại ném bát nó xuống, không ăn thì sẽ bị đói, vậy nên nó lại cúi mặt xuống, bốc từng miếng lên bát và ra gốc cây ngồi ăn.
Năm năm trời sống ở cô nhi viện nhưng chưa một ngày có được bình yên. Lũ trẻ mỗi khi đầu tháng lại được phát đồ chơi, toàn những thứ hay ho và đắt tiền, nó không có suất hoặc là có nhưng không ai thèm để ý đến. Mấy thằng bé hay thích trêu chọc bằng những trò bạo lực, ô tô điều khiển từ xa, toàn những loại xa xỉ, chúng hay gọi nó ra, mấy lần ngưỡng tưởng được chơi cùng, ngờ đâu, chúng lấy nó làm manocanh bắt đứng yên một chỗ để chúng dùng điều khiển lái xe đâm vào. Nó càng chạy, chúng càng thích trêu, nhiều lần đôi chân bị rách toạc vì những cú đâm thẳng trực tiếp. Cũng là cái kiểu dồn con mồi vào đường cùng, nó nép mình nào chân tường, rồi chiếc xe đồ chơi sáng đèn, lao thẳng, khoảng thời gian nhanh chóng và đôi chân ứa máu giống như một kỉ niệm buồn nào xa xăm.
Nó không có cha, người ta bảo nó là con hoang. Thực sự không phải thế, chỉ vì cha ghét nó nên đã bỏ mẹ nó ra đi. Tại sao ư? Nó không biết.
Hôm nay cô nhi viện được cấp thêm đồ chơi cho bọn trẻ. Đây là hình thức trả ơn cho những nhân viên trung thành của DEVILS, đồng thời cũng chuẩn bị cho một thế hệ những người trẻ tuổi sẽ tiếp nối kế hoạch còn dang dở của cha mẹ chúng. Nhưng nó không được đồ chơi. Cô trông trẻ không quan tâm đến vì còn có nhiều đứa bé xứng đáng được hơn. Nó lại né vào một góc dõi theo những niềm vui của bạn trang lứa, biết bao giờ mới có được một món đồ như thế.
Đồ chơi của nó là gì nhỉ? Đúng là những thứ xa xỉ kia nhưng chúng đâu còn nguyên vẹn. Bọn trẻ chơi chán lại tìm đến để bố thí những thứ đã làm hỏng. Mấy cậu bé thì phá bộ điều khiển từ xa, vất đi một vài chi tiết như bánh xe, đường ray tàu hỏa,… mà thiếu những thứ ấy còn chơi được ư? Còn những con búp bê xinh xắn của quý cô tiểu thư, chẳng còn lành lặn, không bị vất tay, chân thì cũng có kẻ cố tình cắt rời chẳng bao giờ ghép lại được. Đồ chơi của nó là như thế.
Đối với một đứa trẻ con, chúng thường giận dỗi bố mẹ mỗi khi không vừa ý, bậc làm cha mẹ chắc chắn sẽ chiều lòng những suy nghĩ trẻ con đó, họ để cho các bé được nũng nịu, nhõng nhẽo, rồi lại ôm chầm lấy mà bảo ban, nhưng những đứa trẻ ở đây thì làm gì có tình thương từ gia đình, chúng đều mồ côi cả. Đặc biệt là nó, bọn chúng còn có bạn bè, cô giáo, còn nó thì chỉ có cái bóng đen ngòm sau lưng. Muốn khóc cũng chỉ có cái bóng khóc cùng, muốn chơi thì cũng chỉ có cái bóng cùng mấy thứ đồ mang đầy thương tật. Nó trân trọng mỗi cô búp bê ấy, thường chải mái đầu cho chúng, dù có những cô bé búp bê bị cắt trụi hết tóc, hay bị sơn một màu đen xì, rồi tối đến lại đem ra kể chuyện cho chúng nghe. Nó thì có chuyện gì chứ, ngoài mấy câu chuyện cổ tích không đầu đuôi nghe lỏm được từ các bạn.
Trời vào đông, tiết trời hôm nay đột nhiên lạnh. Mấy đứa trẻ rúc mình vào tấm chăn lông ấm áp, chúng kể chuyện cho nhau nghe, mấy đứa khác tụ tập bên lò sưởi ấm cúng, để cô giáo dạy chữ. Còn nó thì đơn độc. Ai đã làm đổ nước vào tấm chăn của nó rồi. Lạnh lẽo. Cơn gió ghê gớm ùa vào bên giường, cái chốt cửa bị hỏng từ lúc nào. Nó không biết phải làm sao cho đỡ lạnh. Bơ vơ, buồn tẻ, một cơn ác mộng dai dẳng với một đứa trẻ con tội nghiệp.
*
Arrow - đó là một con người rất đẹp, mười hai tuổi, nhưng bộ não thì không hề đơn giản. Được sinh ra trong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những người có quyền thế, bởi vậy cũng không khó hình dung về một cậu bé có tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồ sộ.
Hắn luôn chọn cho mình áo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là thế. Đôi mắt sâu màu đen khoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu những mô mạch nhỏ bé của từng tế bào thị giác, hàng lông mi đen, khinh khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đường nét trên khuôn mặt tựa như được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưng chính khuôn mặt còn non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.
Bước ra với khuôn mặt tức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi mắt nhìn xuyên thủng mọi thứ đi qua, một màu đen băng giá như thể không có cái gì giá trị. Chẳng bao giờ hắn trội hơn người đó, dù đã cố gắng rất nhiều, cần có một con mồi để chút sự tức giận. Là nó.
Con bé với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn ba bánh, con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào chân hắn… Thế là bị mũi giầy cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ nhìn vào con người kia, như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng, một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng, nó quen với người này(?).
-Mày là Moon - Hắn ra hiệu gọi con bé lại gần. Cái cách động đậy ngón trỏ để gọi không một chút tình người. Đương nhiên nó phải lại gần.
-Mấy năm không gặp mày đã lớn từng này rồi cơ à?!
-Dạ - Con bé sợ ánh mắt, giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộc chút nào, nhưng giọng nói gợi lại rất nhiều nỗi niềm. Con bé vô tư nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm, một mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánh tay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rút tay lại theo phản xạ, nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó thế nên thêm một vết sâu vào cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.
-Nín! - Mày sẽ phải trả nợ cho mẹ mày! - Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé.
Và nó được chuyển về khu của Arrow - DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao?
*
Từ ngày hôm ấy nó mới biết mình là Moon. Nó có một người anh trai, vậy là đâu có đơn độc. Chỉ có điều không biết làm thế nào tìm được anh và liệu anh có chấp nhận nó không?
Moon là đồ chơi của Arrow. Chính nó cũng không biết vì sao lại thế. Moon phải sống trong một khu nhà kho trật trội. Ở DEVILS đâu thiếu nhà để ở thế mà lại bắt nó ở căn nhà chứa rộng chừng 40m² nhưng đồ đạc đã chiếm gần hết diện tích, chỉ còn lại vài khoảng trống nhỏ bé. Mỗi sáng nó dậy sớm và phải quét dọn nhà cửa, không được làm ẩu. Nếu không làm theo đúng ý chủ sẽ bị đói.
DEVILS là một tập đoàn rất lớn, chẳng hẹp hòi gì bữa ăn no cho một đứa trẻ con, nhưng không biết vì sao chủ lại không cho nó được như vậy. Arrow thường hay qua, từ khi gặp con bé hắn mới có thói quen ghé vào một nơi nào đó. Hắn thích nhìn thấy cách con bé ăn cơm mà không được ăn bằng thìa hay đũa. Nó phải bốc từng nắm lên miệng, có canh chan thì cũng chỉ uống được nước, mà không ăn thì đói lắm, lấy sức đâu ra dọn dẹp nhà. Trông nó thật tội nghiệp, nhưng không có chỗ cho nhân tính ở con người tàn bạo kia.
Lại một đêm Moon ngủ không yên, chỗ trống để ngủ chật hẹp quá, nó co gối thu lu nằm nhắm nghiền mắt. Trời mùa hạ nóng, ở đây làm gì có cái quạt nào, đồ đạc thì xếp ngổn ngang rồi nó ngủ say lúc nào không biết. Đến sáng, lại một chu trình được cài đặt sẵn, nó như con rô bô sống qua ngày, mà đã là rô bô thì đâu có quyền được đặt câu hỏi.
Nhưng hôm nay khác, con bé thức dậy với cái bụng trống rỗng, cơn đói quằn quại không thể ngủ yên, mắt hoa lên, nhưng nó biết nhõng nhẽo với ai đây? Moon mở cửa phòng, cánh cửa gỗ đã lâu được sơn lại qua loa, bản lề có chút han gỉ của thời gian, chắc chỉ có nơi đây mang khái niệm hoài cổ, vì trong cả khu DEVILS này hầu hết đều thường xuyên được tu sửa. Con bé rầu rĩ kéo cánh cửa nặng nề, luyn từ vệt dầu loang vào áo, lem nhem, đột nhiên một túi nước tối màu đổ vào đầu, lan tràn. Đó là thứ gì nhỉ? Sền sệt giống máu, cũng cái màu đỏ thẫm, cả lít nước đổ vào đầu bé con. Nó sợ thứ dung dịch này, từng phân tử bám chặt vào mái tóc, kết dính, rồi lại tràn xuống khuôn mặt, đôi hàng mi, từ từ lướt qua sống mũi, tràn xuống cổ, bờ vai nhỏ bé và ướt đẫm cái áo của nó. Một vài giọt đã rỉ tới đôi chân gầy guộc. Ai đó đã từng che chở cho nó khỏi những vết nhơ, nhưng lại một ai đó rót đầy những tội lỗi lên đầu nó.
Moon khóc, gào lên rất to, nó còn quá trẻ con, ngây thơ, ở tuổi này những đứa trẻ khác phải hồn nhiên, vui vẻ lắm chứ, tại sao nó không thể như thế? Tâm hồn non nớt đã bị thiêu rụi, mỗi trang sách cuộc đời bị phủ lem bởi những nỗi đau, tìm đâu cho một bờ vai, một cái ôm, một nơi nương tựa. Nó đã từng có những thứ ấy, nhưng chúng quá mỏng manh, những nụ hôn từ mẹ, hơi ấm cũng từ mẹ,…tất cả đã bị con người đó lấy đi… Nước mắt hòa lẫn trong từng giọt màu đỏ, sự tinh khiết của làn nước màu trắng chẳng thể trôi đi thứ màu man rợ kia, chăng, chỉ hòa thêm vào chất đỏ. Con bé ngã nhào xuống, nó vẫn tiếp tục khóc, khuôn mặt đã vấy đầy những giọt máu, con tim như bị luộc chín. Nó kinh sợ cái nơi này, đôi tay nắm chặt, cố bấu víu vào nhau. Nó gào thảm thiết lắm, chẳng thể nghe được gào cái gì, không thành lời, vì nó biết chẳng có ai lắng nghe và giúp nó vượt qua… Hắn thích nhìn con bé như thế, một con bé chưa tròn 6 tuổi, hắn muốn đo sự chịu đựng của một con người ra sao.
-Câm ngay! Nhóc con, mẹ mày làm mày ra thế này đấy! - Arrow lại gần con bé, tay vẫn trong túi quần, nhìn đứa bé thảm thương cho hắn cảm giác thích thú lạ thường.
Nhưng con bé thật ngốc, nó không nín được, thì cũng đúng, trẻ con khóc mà có người đến bên thì càng thét to hơn để người ta biết mà chiều chuộng, nhưng với hắn thì không. Con bé khóc ngày một to hơn, trông nó lem luốc, bẩn thỉu,… Arrow dùng mũi giầy cọ vào má con bé, ghì xuống mép sàn cũng bằng chính cái giầy đấy.
-Mày khóc nữa xem. - Hắn mạnh chân ghì sát đầu nó như một con vật hết giá trị, vô tình hắn phá lên cười.
-.
-Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy! - Hắn đe dọa.
Rồi con bé im bặt, không khóc nữa. Nó nhận ra thứ máu này không chút mùi vị, có lẽ chỉ là phẩm màu và các chất hóa học khác. Arrow bỏ mũi giầy ra, vết bẩn đã in vào đế, hắn di di mũi giầy để gột, hắn đi cùng nụ cười nửa miệng trên môi. Còn lại một mình con bé, thu lu vào mép cửa và nấc, nỗi sợ hãi mà không được khóc, nước mắt chảy ngược trong tim, mỗi giọt như một mũi tên được mài kĩ lưỡng đâm thủng ruột gan, rồi nó thiếp đi trong cơn đói.
-Dậy! - Arrow quay trở lại. Nó đang nằm ngủ co do mặc kệ thứ nước đã khô từ lúc nào, bám vào da tróc vẩy. Hắn lại dùng mũi giầy, lần này thì đá nhẹ vào đỉnh đầu con bé, vẫn là cái cách cộc cằn thiếu tôn trọng người khác như thể quay ngược thời gian trở về quá khứ xa xưa, khi xã hội chỉ có hai tầng giai cấp: chủ nô và nô lệ. Con bé bị coi rẻ là một món đồ, hắn tha hồ mà dùng chân giẫm đạp lên danh dự của nó, hành động quá đỗi tàn bạo, con bé cũng là người, nó cũng biết nhận thức và suy nghĩ chứ đâu quá đáng so bì với chú chó bị chủ nhân dùng chân ra lệnh.
Tựa hồ như đang gặp cơn ác mộng, rồi lại thêm một cơn ác mộng khác còn kinh khủng hơn, con bé mở mắt tỉnh dậy, chân và tay dính vào lớp sàn, phải chịu đau một chút nó mới có thể đứng lên. Gỉ từ đôi mắt kết hai hàng mi lại, lấy tay dụi mắt qua loa nó bước theo “ông chủ”.
Hắn dẫn con bé vào nhà vệ sinh rồi chờ đợi nó bước ra với bộ quần áo chỉnh tề. Con bé không hiểu lắm, như thể trước khi nói lời vĩnh biệt, người ta thường vỗ béo và giữ cho con vật được sạch sẽ.
-Cho anh đấy! - Arrow cẩn trọng nhìn người đối diện. Một cậu nhóc với mái tóc hớt gọn gàng, khuôn mặt thông minh rạng ngời và đôi mắt lạnh. Cậu ta khoanh tay và nhìn xuống con bé. Moon sợ sệt đâu dám nhìn thẳng lên ánh mắt kia. Đó có thể là ai nhỉ, người khiến ông chủ của nó phải khiêm nhường?
Arrow nhìn theo bóng hai con người khuất xa, có lẽ với hắn, nên để con bé đi. Moon bị chuyển tới một nơi khác - DEVILS 5. Một căn phòng mới, một cuộc sống mới, không còn phải ở trong khu nhà kho tăm tối, ít nhất thì ở đây cũng có điện, giường ngủ hẳn hoi.
*
DEVILS - những con quỷ trỗi dậy - đó là tên một tổ chức ngầm, hoạt động dưới cái tên ANGELS. Bề ngoài tổ chức tạo lớp vỏ bọc hoàn hảo, hoạt động với những mục đích từ thiện xuyên quốc gia, hết sức chuyên nghiệp, để che đậy ranh giới đen tối của những hành động phạm pháp. Phân nửa quan chức cấp cao của trên 30 quốc gia phát triển và đang phát triển trên thế giới đều bí mật tham gia tổ chức này, lí do là mức lương ở DEVILS gấp hơn ba mươi lần so với ăn lương của nhà nước đơn thuần, đồng thời tổ chức còn có các chính sách đãi ngộ phù hợp với năng lực.
Trong cái xã hội thu hẹp này, ngày ngày có biết bao phi vụ được diễn ra, những hoạt động phi thương mại đội lốt cho dịch vụ rửa tiền cao cấp, những chuyến hàng cung cấp cho hội chữ thập đỏ che đậy cho hàng tấn thứ vũ khí vận chuyển qua biên giới. Có thể nói sức ảnh hưởng của tập đoàn DEVILS là toàn cầu. DEVILS quá lớn và mạnh.
Một sự thật thú vị, người đứng đầu tập đoàn, tương lai sẽ là cậu nhóc này - K.E.N - King-Eagle-Name (Đức vua - Chim Đại Bàng- Danh tiếng). Cha mẹ của Ken và Arrow là anh em và chị em ruột, họ thuộc hai dòng dõi danh gia vọng tộc. Kì vọng của thế hệ trước vào thế hệ sau, Ken và Arrow chính là đại diện được chọn. Cuộc hôn nhân giữa những người họ phục vụ tương lai của tổ chức, đòi hỏi phải có những vị thủ lĩnh với bộ óc siêu đẳng hơn người. Do đó, ngay từ khi mang thai, hai bà mẹ đã được quan tâm rất đặc biệt, hai đứa trẻ sinh ra trực tiếp được tiêm kích thích tăng trưởng, hocmoon hoạt hoá tối ưu trí tuệ và khả năng phát triển. Hai bộ óc đó đồng thời cũng là sản phẩm của Hiệp hội khoa học gen và bản đồ gen người của DEVILS.
Giữa bé con tên Moon và hai người họ có quá nhiều điểm khác nhau nhưng định mệnh lại để họ giao nhau tại một nút.
x
-Tao không biết mày có gì hay mà Arrow dám đưa tao - Ken dùng nửa con mắt nhìn đứa bé. So với Arrow, con người này trông vẻ “nhân tính” hơn. Moon khép mình vào rèm cửa, linh cảm cho biết đây là một buổi chiều tàn…
Ken dẫn con bé theo sau. Hắn thấy thật lạ. Ở con bé này có thứ gì rất ngứa mắt, trông nó không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần nhìn vào là hắn muốn đánh cho một trận tơi bời. Thật buồn cười mà cũng thật khó hiểu…
-Mày là trẻ mồ côi!?
-Vâng ạ! - Cũng như ở bên con người vô nhân tính kia, Moon tập trung cao độ.
-Tao có một trò chơi, nếu thoát thì mày sẽ được nhận làm nhân viên của tao, còn không thì… - Đó là cái chết, con bé hiểu điều đó.
Hắn dẫn con bé đến một nơi. Khu nhà to và rộng, con bé đi cách một đoạn dài, e dè trái lại với con người phía trước cố tình phát tiếng động. Bỗng dưng đèn phụt tắt, cả một hệ thống đèn chạy dài tắt nhanh chóng. Có những con mắt đen ngòm đang nhăm nhe nhìn con bé, tiếng gầm gừ vang vọng,… Phút chốc thứ gì đó nhảy chồm tới, tốc độ ngang ngửa xe đua.
-Gừ !!!
-Ẳng !!!
Chúng kêu gào trước món thịt sống ngon lành. Con bé nhắm nghiền và chạy thẳng tới chỗ Ken, nó biết, chỉ khi ở bên ông chủ thì may ra thứ đó mới không tiến tới chỗ mình. Nhanh như sóc, nó đã ở trước mặt Ken, có lẽ vì ông chủ cũng là một con quái thú nên nó dừng lại đúng lúc. Đèn lại sáng. Ông chủ nhìn nó, nở một nụ cười mỉa mai. Trông hắn ung dung trái ngược với con bé lúc này, mồ hôi ứa ra như mưa.
Moon chợt nhận ra đây là chuồng chó. Tiếng động phát ra từ những con chó đáng sợ hai bên, tất cả đều đã bị nhốt trong chuồng, bốn bức tường bao quanh đều làm bằng thủy tinh hữu cơ, vẫn có một vài lỗ thông khí phía trên thế nên ban đầu nó cứ tưởng chúng được thả tự do.
Ông chủ bước tiếp. Chẳng có lí do gì nó bám chặt lấy nên đứng yên đấy. Nhìn những con chó không có tự do, có khi nào giống nó, chúng đang gào thét, nhưng là gào vì có người lạ, tương đồng với nó, những con vật này được huấn luyện phải trung thành tuyệt đối với chủ.
Một con chó đang tiến tới ông chủ, theo trực quan, hẳn đây là con chó được ông chủ cưng chiều. Ken đỡ lấy thú cưng của mình, nó là một con chó nhỡ, chắc chừng hai năm tuổi, hắn lướt nhẹ đôi tay lên bộ lông mượt mà, con vật tỏ ra phấn khích khi gặp chủ, vẫy đuôi ngoe nguẩy nũng nịu. Từng chiếc lông tơ mềm mại quấn lấy ngón tay Ken, bộ lông trắng muốt như chó săn Bắc Cực đang đợi chờ được chạm vào, hiểu ý thú cưng, hắn chiều lòng, ngồi xuống và vuốt ve, bàn tay hắn lướt qua như một nghệ sĩ lướt phím đàn. Rồi đột nhiên, nhìn thấy con bé, con chó sủa gầm lên.
-Gâu ! Gâu ! Gâu… !
Con bé hoảng sợ, theo nó, chỉ cần Ken thả lỏng đôi tay thì chắc chắc rằng mình sẽ nằm gọn dưới nanh vuốt của con chó này. Ken nhận ra một điều, không chỉ hắn mà ngay cả con Frang, lũ chó ở đây đều không ưa con nhỏ.
-Thôi nào Frang! - Con chó im lặng ngay. Hắn bỏ đôi tay mình ra khỏi, nó cũng không định nhảy chồm lên con bé.
Vẫn là cái dáng ung dung vô tư lự, khuôn mặt nở nụ cười đầy ác ý, hắn gọi con bé lại. Dù rất sợ hãi nhưng không thể trái lời, Moon chầm chậm bước qua con chó, nhìn thật tội nghiệp trước một con vật hung bạo. Frang là một giống chó thông minh, nó rất đẹp, đôi mắt đen tròn kiêu ngạo, lớp lông của con vật hằng nhiệt này quả thật tuyệt vời, mềm như nhung lụa, cẳng chân nó dài, rắn khỏe như động cơ máy. Con vật thêm lần nữa tiếp tục gầm gừ, như thể ông chủ không ở đây là Moon đã trở thành một bữa tối cho nó rồi.
Bẽn lén bước tới gần Ken, đôi tay con bé vẫn nghiền chặt vạt quần, vài giọt mồ hôi đã rơi xuống sàn gỗ. Ken chủ định ném một thứ gì đó vào chuồng của mấy con chó săn. Sau một chút lưỡng lự, hắn chọn chuồng số ba, đây có vẻ gồm những con chó háo chiến, cả thảy là bảy con, mỗi con một màu lông, có con màu vàng, có con lại đen tuyền, hắn thích cho con bé chơi cùng lũ chó này chăng? Hắn từ từ cởi bỏ chiếc nơ trên cổ. Mở cái cánh cửa nhỏ bên trên của cái chuồng ra, lũ chó ngoan ngoãn ngồi im, vẫy đuôi, tỏ ra rất kính trọng. Ken ném chiếc nơ vào sâu tận cuối chuồng, quay sang nhìn con bé.
Con Frang quả thật đẹp, nhưng những gì nó đang nghĩ thì thật đáng ngờ, cũng như hai cậu bé chỉ đáng tuổi anh trai của Moon, chẳng ai hiểu được những chiêu mà họ nghĩ ra để hành hạ người khác. Moon lép dần vào lớp kính, sợ lắm, sợ những nanh vuốt sắc nhọn kia, sợ những con chó ghê tởm,… con bé đã làm gì chứ, nó còn quá nhỏ thì có thể gây thù hằn với con người này à, hay vì mẹ là gián điệp, vì thế mà nó phải chịu đựng những nỗi đau mà mẹ đã để lại. Nó chưa từng một lần hận mẹ.
Bất thình lình, đàn chó nhảy xồm lên, toan định cắn nát đầu con bé. Moon sợ hãi quay lại, nước mắt ứa ra lăn dài trên má, không dám hét vì sợ, như Arrow đã nói vậy: “Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy!”. Nó câm lặng, nín thở trong tiếng nấc nghẹn. May mà qua lớp kính.
Ken đang bóc một lớp túi gì đó, con bé nhìn bằng một ánh mắt thành khẩn, thà rằng dùng mũi giầy để đánh vào đầu còn hơn thế này, Moon quỳ xuống,… Ken bước tới, rưới một thứ màu đỏ thẫm vào “con mồi” đang co do. Đó là túi máu, thứ mà người ta vẫn hay dùng để truyền, những giọt đỏ hỏn rơi té tung xuống đầu Moon, là thứ mùi tanh tanh của chất sắt, những giọt máu của ai đó đang rơi,… xuống cổ con bé, xuống người, cả người Moon nhuốm máu,…
-Vào đi! - Ken ra lệnh một cách lạnh lùng, trong câu nói không có chút tình người.
Moon không muốn làm theo, máu dậy lên khứu giác của con Frang một thứ mùi khiêu khích. Chủ nó đang vuốt ve, điều đó làm nó không thể làm thịt con mồi kia. Ánh mắt của Ken còn đáng sợ hơn bao nhiêu con mắt trừng trừng kia, không thể trái lời, cách duy nhất là phải bước vào, Moon nhắm mắt mà bước.
Những giọt nước mắt không thể kìm lại, hết thật rồi, cuộc sống ngắn ngủi của bé con 7 tuổi nay giờ sắp tắt, bé con vừa bước đi, vừa tưởng tượng,… giống như mỗi khi cho mấy con vật ở cô nhi viện ăn, bọn chúng gấu nghiến món thịt thừa, rồi gặm nát từng khúc xương có khi của chính đồng loại, giờ đây là món thịt sống, được dậy mùi bởi chính thứ máu của con người. Con bé còn quá nhỏ, thế mà nó đã hình dung được rồi đấy, nó bước vào, sắp tới rồi, chỉ cần một cái đẩy cửa là tan xác,…
Moon ngoái nhìn lại nhìn bóng của Ken, không nhìn hắn,… có lẽ anh trai chạc tuổi hắn nên cái bóng cũng tựa, còn đôi mắt chắc chắn không tàn bạo giống kia. Moon đau đáu nhìn vào bóng hình, nếu anh ở đây chắc chắn sẽ che chở cho,…
Bước vào!
Hắn thấy khá ngạc nhiên đó, con bé đó không nhìn hắn mà như nhìn đi đâu, cái ánh mắt làm hắn ghét vô cùng, ghét kinh khủng, chỉ muốn móc nó ra khỏi lồng tử lúc này. Nhưng con bé vào trong rồi, Ken dựa vào tường theo dõi trò chơi. Lũ chó ở các phòng còn lại không dám gầm ghè. Người huấn luyện đã dạy cho chúng biết gọi dạ bảo vâng với bậc tối cao của DEVILS. Nhưng liệu những con vật ở cái phòng đối diện có còn nhận ra điều đó không khi mà thú tính trong chúng đang trỗi dậy…
Moon nhắm nghiền mắt, không nghĩ mình còn sống để đi tới cuối phòng cầm cho chủ cái nơ màu xanh dương về, thế là nó ngồi thu lu lại, lấy tay che kín đầu, coi như không còn nghe không còn biết gì hết cho tới kết thúc.
Ken vẫn đang dõi theo. Sáu con chó gầm gừ đi lại xung quanh đứa bé. Ba con chó nhỡ đang nhăm nhe đợi chờ động tĩnh từ con chó thứ bảy, chúng tiến lại mỗi lúc một gần hơn, ba con khác trưởng thành đi vòng quanh. Con bé cô đơn không còn ý niệm thời gian nữa, đôi tay, chân và cả người run lên bần bật, nỗi sợ hãi đã che lấp ý thức về quyền sống hay vì quá nhỏ bé, chẳng thể xoay chuyển tình thế.
Lũ chó gầm lên to hơn, điều đó làm con mồi sợ hãi tới tột cùng. Giống như một con người nhịn đói từ lâu, nay bày ra trước mắt một bàn tiệc với đủ thứ sơn hào hải vị, ánh mắt của lũ chó sáng lên, không một động tĩnh của con mồi qua mắt được. Mùi máu khiến chúng bị kích thích, nước dãi chảy tùm lum. Con bé đang suy nghĩ điều gì đó, cái chết đã sắp gần kề mà còn phải suy nghĩ gì sao? Cách chốn thoát? Không, dù có đường để chạy cũng không thể thoát khỏi bảy con chó tinh thông này mà nó đang nghĩ cách để chết, thật nhanh chóng, dẫu đau đớn cũng chỉ chốc lát còn hơn là dai dẳng.
Ken vẫn nhìn vào cái chuồng đó, một cách thờ ơ vì hắn biết đáp án. Nửa tiếng trôi qua, lũ chó cũng vẫn chỉ khoe nanh vuốt, tuyệt đối không hề động đến con bé. Lạ thật. Moon quen dần với những tiếng đe dọa hoang dã, ngửng đầu dậy, nếu lũ chó muốn ăn thịt thì đã thanh toán xong từ lâu rồi. Moon thông minh nghĩ ra rằng, đó là nhờ uy lực của ông chủ. Rồi nó liều lĩnh đẩy người ra phía trước, từng bước một, tới chỗ cái nơ. Cẩn thận vì chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể mất mạng, một rồi hai, ba cứ thế, những bước chân nặng nề đã tới đích. Trớ trêu thay chiếc nơ đang ở giữa cẳng chân của hai con chó, một trong hai là con chó cái hung tợn. Con bé hoang mang, vô hướng.
Ken nhìn vào chiếc nơ, đấy là món quà sinh nhật từ mẹ hắn. Nhìn là biết đó là một nhãn hiệu nổi tiếng, Prada, từng đường chỉ cho thấy sự tỉ mẩn trong việc khâu vá. Đây là loại chỉ được pha tỉ lệ cùng với vàng rồi dát rất mỏng, kèm theo chất vải bông được nhập khẩu từ Hi Lạp, chẳng có giá trị gì trong mắt hắn.
Moon bối rối, nếu thò tay và lượm chiếc nơ, đồng nghĩa với việc mất đi một cánh tay, mà chắc gì đã toàn thây. Có thể những phút trước, chúng mới chỉ đang trêu đùa, giờ đây trận chiến mới bắt đầu. Lùi lại những con chó còn vẫn quấn theo, riêng hai con chó đó chẳng rời khỏi cái nơ. Lũ chó không sủa nữa, bầu không khí im lặng, như một quả bom có thể nổ bất kì lúc nào. Moon quyết định liều, còn hơn là kéo dài nỗi sợ hãi này, nhắm nghiền mắt sau khi đã xác định vị trí của chiếc nơ. Con bé nhanh chóng lao tới, vươn người tóm bắt vật phẩm.
-Gâu! - Con chó cái sủa ầm ĩ, theo phản xạ, Moon bịp kín đôi tai lại. Dòng máu đi ngược tuần hoàn.
1…2…3…4…13s sau đó, lũ chó vẫn để con bé yên.
Moon vẫn còn đang rất sợ, chuyển ánh mắt sang ông chủ. Hắn đã ra ngoài. Con bé mở to mắt khi không thấy ai đứng ở đó nữa. Thêm một nỗi sợ trào dâng, lần này chắc chắn là thôi rồi. Đâu còn giới hạn nào cho lũ chó này. Không, bây giờ không được quay mặt lại, chỉ còn duy nhất một cách. Là chạy.
Con bé vội vàng lao người ra phía cửa, theo sát là lũ chó. Con chó cái nhảy lồng lên, gầm rú những tiếng sủa từ những phòng kế bên. Cố lên, chỉ vài bước nữa là thoát rồi.
Chiếc nơ bị tuột khỏi bàn tay, chắc có lẽ đôi tay ra quá nhiều mồ hôi khiến nó trơn tuột. Quay lại hay tiếp tục, nếu không có chiếc nơ thì có ra được con bé vẫn sẽ phải vào lại lần hai, lúc đó còn kinh khủng hơn. Mất một vài tích tắc để lưỡng lự, để hình dung ra đôi mắt đáng sợ đó, Moon xoay người lại, dồn hết sức lực vào việc lấy chiếc nơ, vội vàng, hành động chỉ diễn ra trong 3s, nhưng là quá đơn giản với lũ chó. May mắn thay, Moon lấy được và đẩy cửa ra ngoài. Thoát nạn. Lũ chó nhảy chồm lên nhưng đã quá muộn.
Moon thở hổn hển rồi tiếp tục chạy ra khỏi gian nhà, đến lúc này mới cảm nhận được nhịp đập từ lồng ngực. Nó dừng lại trước ngưỡng cửa, ngã phịch xuống, môi nhợt nhạt, mái tóc bết chặt lại, chiếc áo màu trắng loang lổ máu, nhưng lại không hề đau. Có lẽ Thượng đế đã để cho nó sống. Một lúc, Moon đi tìm chủ để gửi lại chiếc nơ.
-Vất cái đó đi - Ken không nhìn vào con bé, hắn vẫn tiếp tục tưới cây.
-… - chần chừ, nó mất bao nhiêu công sức thế mà ông chủ lại nói như thế.
-VẤT! - Ken trừng mắt nhìn cái cây không bao giờ đơm hoa.
Con bé hãi ánh mắt ấy hơn tất cả, nó ngó tìm thùng rác rồi để nhẹ nhàng chiếc nơ xuống. Giờ cái nơ đã nhau nhúm. Đâu cần tới Thượng đế, nếu muốn, nó có thể rơi vào nanh vuốt của lũ chó bất cứ lúc nào…
Ken nhìn hành động đó của con bé. Hắn đã biết vì sao mình ghét con nhóc đến thế. Có rất nhiều người, chỉ cần nhìn vào họ, chào nói vài câu đã để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác, nhưng cũng có những người, ta nhìn đã thấy không ưa. Nhóc con này, lũ trẻ ở cô nhi viện, Arrow, Ken,… nhìn vào nó đã ghét nó rồi, vậy nên mới đối xử tồi tệ. Khác hẳn với con người đã từng che chở cho nó, có lẽ nó là một điểm nút của những tội ác, sự ghét bỏ, hận thù…
Chương 02: Không tồn tại
Điều duy nhất Moon biết về người anh trai thất lạc của mình, đó là cái tên “MES”. Chẳng gì hơn, chẳng có căn cứ rằng người đó còn sống hay đã chết, nhưng em vẫn luôn hy vọng. Cuộc đời nếu như không có hy vọng, sẽ chẳng thể vươn lên mà sống, như cô bé này, nếu không vì người anh trai, có lẽ em đã tạm biệt cuộc sống nghiệt ngã này…
…
Ken gập trang sách lại, hắn mới chỉ 14 tuổi nhưng thật đáng sợ. Tất cả người làm ở DEVILS.5 đều phải e dè trước hắn, dẫu người đó có phải là một ông già gạo cội. Dạo này hắn phải thức khuya rất nhiều, công việc chuẩn bị cho chiếc ghế sắp đảm nhiệm khiến hắn dường như không có thời gian để thở. Tất cả đều kì vọng vào con người này - một kẻ độc tài, một niềm kiêu hãnh của DEVILS.
Ken hướng tầm nhìn sang phía cửa sổ, nhâm nhi một ly cà phê đắng, trông hắn chẳng khác gì con búp bê không biểu cảm. Dường như khiến ta bị hút hồn, ánh mắt mang một nét đẹp cổ điển, sắc lạnh như vì sao tinh tú trên bầu trời kia, đuôi mắt dài vẽ lên nét phóng thoáng, thêm nữa là sống mũi cao thẳng, kết hợp với đôi môi kiêu kì. Có lẽ nào hắn là một con rô bô được tạo ra bởi một nghệ nhân khéo léo, nhưng người đó đã quá tay để mà con rô bô này không hề có nhân tính. Bỗng nhiên nghĩ đến bé con, chưa bao giờ hắn tỏ ra khoái một trò chơi lâu đến thế, vì thế Ken đứng dậy, ra khỏi phòng.
Moon đang viết một cái gì đó, vừa viết vừa khóc, nhưng tuyệt đối không thành lời. Có bóng đen ngòm hiện lên che lấp ánh sáng. Giật mình, em quay lại.
-Mày làm gì thế hả nhóc con? - Ken bỏ một tay ra khỏi túi, khoái chí nhìn con bé. Lại thêm một lần nữa, xoáy sâu vào ánh mắt nâu tròn hắn chỉ muốn dùng bạo lực.
-Không ạ! - Moon sợ hãi vo viên tờ giấy, mồ hôi ứa ra, rất nhiều…
-Đưa tao xem! - Ken giật tờ giấy đã nhàu nát. Con bé chẳng thể giữ chặt hơn.
“ Anh Mes, biết bao giờ anh mới tìm thấy em. Em không thể đợi được nữa rồi, em sợ lắm, họ thật ác độc, em làm gì sai cơ chứ, sao vậy anh? Em không biết đâu, khi nào anh tìm được em, nhất định em sẽ bắt anh phải đền, anh sẽ phải đánh những người đã hành hạ em…”
-Chữ mày xấu thật đấy!... Nói tao xem những người đó là ai? - Ken nhìn vào con nhóc đang co do và run lên bần bật.
-…- Moon chỉ biết lắc đầu, những lúc như thế này thật đáng sợ.
Ngay lập tức, Ken túm lấy cổ áo con bé, kéo lê một đoạn rồi dúi cả đầu vào bồn nước. Chới với, con bé kêu gào thảm thiết, quơ tay để tìm một điểm tựa. Nhưng con quỷ đó lại không cho em có sự lựa chọn. Hắn tiếp tục dúi thêm hai lần nữa mới buông tha. Moon bị sặc nước, nhưng ngay khi được thả ra đã chạy đi. Lần này hắn tha, dù sao bắt nạt trẻ con cũng không mấy thú vị.
Moon chạy về phòng, mái tóc ướt sũng, nước chảy tòng tòng. Họng con bé đau rát, sặc nước lên tận mũi, ho sặc sụa. Cái cảm giác lẻ loi lại dâng tràn ngập kín tâm hồn bé thơ. Em bị sốt cao. Ken quay về phòng. Hắn không thích điều đó - cảm giác đơn độc. Ai cũng sợ hắn, và hắn không có bạn, liệu khi mà đứa em còn sống, nó có là bạn với hắn không? Nhưng, chính hắn lại là người giết em mình.
*
Moon đang ngồi tự học máy tính. Căn phòng của em ở DEVILS.5 này có đầy đủ mọi thứ không còn dơ bẩn như ở DEVILS.4. Một phần là vì DEVILS.5 rộng lớn và phát triển hơn, phần khác là ông chủ mới không đến nỗi phân biệt đối xử con của gián điệp, nhưng hắn còn độc ác hơn Arrow nhiều.
Moon rất tự hào về cha mình. Ông chính là Monster, một trong những kì cựu viên của hệ thống an ninh mạng ở DEVILS nhưng vì lấy mẹ, ông không thể thăng tiến, mãi vẫn chỉ ở mức 3 sao.
Xem ra Moon cũng có chút năng khiếu trong lĩnh vực mạng thông tin. Sử dụng phần mềm DOD và chương trình soạn thảo tự học đã có nhiều nhân tài được phát hiện, sau đó họ mới được huấn luyện bài bản, Moon mong mình được như thế, nên em ra sức học tập. Con bé chẳng thể phân biệt đúng sai vì từ nhỏ chưa bao giờ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Những điều được học đều lấy từ quan niệm chuẩn của DEVILS, chẳng thể so sánh với luật pháp hay đạo đức, theo vậy, nhân viên của DEVILS tuyệt đối trung thành với ông trùm, dẫu cho việc làm đó có gây hại cho bản thân, gia đình, đồng loại.
Moon tiếp tục bài tập theo chương trình đã cài đặt sẵn, có đôi chỗ thật rắc rối và phức tạp khiến đầu óc bé nhỏ không thể tìm được cách giải lại chẳng thể hỏi ai.
-Meo! - Một con mèo bị thương nhảy vào phòng. Nhanh như sóc, Moon tóm lấy. Thì ra nó bị đánh bẫy, may mà thoát ra kịp, chân của nó dính máu và có những vết trầy xước. Moon lấy bông và thuốc ra băng cho con mèo, nó có vẻ không thích cũng chẳng thể chống đối vì con người này đang chữa bệnh cho.
-Mèo con ở lại đây với chị nhé! - Moon ve vuốt con vật rồi lấy cho chút đồ. Mèo thấy thức ăn là sáng mắt lên, ăn lấy ăn để, xong, nó nằm ngủ trên giường của Moon li bì. Nhìn con mèo mà thích thú, em rúc mình vào bộ lông mượt, khiến mèo giật mình chạy biến luôn. Một cảm giác hụt hẵng dâng trào trong lòng... Những ngày sau đó, lạ thay cứ mỗi khi đến giờ ăn, con mèo lại mò vào phòng của Moon. Nó đòi ăn.
-Mèo con à, sao không ở lại?!- Moon đồng ý ngày ngày cho nó ăn, chấp nhận ăn dè dặt mong con vật qua lại căn phòng. Đây có lẽ là người bạn đầu tiên của em.
-Meo! - Con mèo những lần ăn no, nó nũng nịu vào đôi chân Moon để trả ơn, rồi lại đi. Nhiều lần như thế, Moon thường tóm nó lại và vằn. Con mèo mang một màu lông tro, trông nó như đeo kính vậy, dễ thương vô cùng. Moon đặt cho nó cái tên là “Mun”, mèo Mun - cách phát âm giống với tên của em.
Trời vào thu, đây có lẽ là thời gian rảnh rỗi nhất trong năm của Ken. Những phi vụ vận chuyển hàng cấm dừng hết lại để đề phòng cớm, nhà băng rửa tiền cũng tạm hoãn chờ đợi những mẫu thiết kế tiền giả tinh vi hơn, đây là lúc DEVILS trá hình dưới cái tên ANGELS - hoạt động như một tổ chức tình nguyện.
Ken đi dạo quanh. Hắn tuy thật độc ác nhưng cũng rất chu đáo với nhân viên, những buổi chiều thế này, hắn thường khảo sát qua một vòng tình hình đời sống của kẻ dưới. Hắn muốn tạo cho những nhân viên trung thành nơi đây một môi trường cực kì thoải mái để toàn tâm cống hiến cho tổ chức.
-Méo! Méo!!! - Tiếng mèo thất thanh, Ken lùi bước đi đến chỗ đó.
-Ngoan nào mèo con! - Moon đang dùng tất cả sức lực giữ mèo ở lại, bàn tay bé nhỏ ghì chặt cái thân con mèo. Moon rúc đầu vào phần bụng con vật, em thích cái cảm giác mềm mượt khi chạm vào nhưng mèo con đâu có thích. Giống như tất cả những người ở DEVILS này, con mèo khi cần mới đến để ăn cơm, còn không thì nó chẳng quan tâm gì cả.
Mèo tức tối khi bị Moon vằn tới xù cả bộ lông, nó tức mình dùng móng vuốt cào sâu vào cánh tay, Moon vẫn ngoan cố, thế là nó dùng cả hàm răng cắn cho chảy máu. Em buông con mèo ra, nó chạy lao vút lên mái nhà. Cánh tay Moon đang rỉ máu, vết cắn rất sâu, thật chua xót. Moon để yên như thế, không định băng lại. Ánh mắt trùng xuống lại là một nỗi buồn vô tận, thẫn thờ, có ai dậy cho em biết cách chiều chuộng một con mèo đâu chứ. Những người xung quanh chẳng phải đều đối xử thậm tệ với em sao. Giọt nước mắt rơi vào đúng vết trầy thêm vô vàn nỗi đau cứa quanh con tim mồ côi này. Ken nhìn vào nhưng không ra mặt. Trông con bé lúc này có khi nào giống hắn, còn con mèo đó giống như Moon.
Một buổi sángbắt đầu, những giọt nước đọng lại sau cơn mưa hôm qua tụ thành từng vũng, phản chiếu ánh sáng từ Mặt trời. Ken lạc bước vào cái nơi mà dạo này hay qua… Vẫn là con mèo màu tro đó, nó chắc chừng được gần sáu tháng. Mèo con chui vào nằm cạnh bên Moon. Ken nhìn qua cửa sổ. Vết thương ở cánh tay con bé có vẻ đã đóng vẩy, trông Moon nằm co do dù cái giường có thể đủ cho 3 người nằm. Mèo con ghé sát vào tấm lưng của Moon. Moon khẽ xoay người, rồi em nhận ra có cái gì đó êm mượt ngay cạnh mình. Ngay tức thì, Moon ôm chầm lấy con mèo đang thiu thiu ngủ, con mèo lại đáp trả bằng một vết xước trên cổ. Nó chạy đi, dẫu cho con bé vội vàng lấy cơm cho ăn… Ken biết chắc chắn lát nữa con mèo sẽ quay lại. Cuộc sống là vậy, giá trị vật chất che lấp giá trị tinh thần mà hiện thân chính là con mèo đó. Ken quay về.
*
-Meo, meo…! - Moon cất tiếng gọi. Năm hôm nay không thấy mèo quay lại, chẳng lẽ nó đã bỏ lại Moon. Con bé buồn thiu, em ước nếu như mèo con quay lại sẽ không vằn như thế nữa.
Máu, cứ đi vài bước Moon lại thấy máu trên mặt sàn nhà, đi tiếp, vết máu càng nhiều hơn, nhưng đã khô lại. Moon sợ cái cảm giác này, một luồng khí nghẹn lên tới tận cổ, ngào ngạt… nhưng đôi chân vẫn bước tiếp. Mùi hôi thối bốc lên, như là món thịt để lâu ngày thối rữa vậy. Moon rẽ trái, tới một bãi đất. Xác con mèo cô hồn nằm giữa một luồng cây, xung quanh be bét máu đã khô đặc. Giật mình trước cảnh tượng đó, thật đáng sợ, không bao giờ Moon có thể hình dung ra. Con bé khóc nấc lên, thút thít đến gần xác chết, không dám tới sát bên hơn.
Những con ruồi lâu nhâu đã bám xỉa thể xác con mèo, lũ bọ ngoe nguẩy quanh vết thương… Tư thế của mèo thật tội nghiệp, nó duỗi người ra, nhưng cái chi trên lại gập vào, có lẽ vì quá kiệt sức đã ngã luôn ra cát và chết khi máu chảy lan tràn. Moon khóc thét, gục ngã, người bạn duy nhất đã ra đi… mà em chẳng hề biết.
-Ta đã giết nó đấy - Ken lên tiếng, hắn đã ở đây từ lúc nào, mắt không rời khỏi xác con mèo, dựa lưng vào tường, cho tay túi quần như thể không hề có trách nhiệm trong việc này. Moon nín bặt, em không dám khóc nữa, những ngày qua đã dạy cho em một điều, càng khóc thì càng bị lũ người này đàn áp.
-Một viên đạn xuyên qua bả vai. Ta tưởng nó phải chết ngay cơ. Ha ha - Hắn cố tình bắn trượt để vết đạn rỉ máu, con vật phải đau đớn tận cùng trước khi chết.
Moon nhắm chặt đôi mắt, em không muốn nghe, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì hết. Đây có phải là cơn ác mộng dai dẳng mãi quấn siết lấy em, đôi vay hao gầy này không thể chịu thêm được nữa.
-Tại sao? Tại sao chứ? - Giọng con bé hét lên, em xoay người lại, lấy hết dũng cảm để chọc giận kẻ ác ôn.
-Mày muốn như con mèo kia sao? - Ken hù dọa bằng cọng súng rút từ sau lưng.
-Đúng thế! - Chẳng ai dạy con bé cách nói dõng dạc và quyết đoán như thế. Moon nhìn hắn bằng một ánh mắt vô hồn mà quả quyết.
-Mới bắt đầu trò chơi đã sợ thế rồi? - Ken bước thong dong đến chỗ con bé.
-Giết tôi đi! - Vẫn là ánh mắt vô hồn em dám nhìn thẳng vào con ngươi ấy.
-Nhưng tao không thích giết trẻ con - Ken nhìn lại bằng một ánh mắt sắc lẹm. Hắn chưa hề chớp mắt.
-Một con quỷ xấu xa - Moon buộc miệng, ngay lập tức, em ôm chặt miệng lại, con tim ngừng đập trong giây lát. Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng nội tạng cơ thể, thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng như tảng băng lớn giờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng đỏ ngầu, Ken phi thẳng vào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép một luồng không khí theo sau, khẩu súng vô tình trúng vai trái Moon.
Rồi hắn bước đi, lặng thầm, để con bé tự làm. Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng rơi cạnh xác con mèo…
-ĐOÀNG! - Ken vừa đi tiếng súng đã nổ rách toạc bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậy đã biết cầm súng.
-Hic…huhu… - Moon gào lên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng kèm theo lực đẩy khiến tay con bé bỏng rát, phồng dộp. Sợ, rất sợ.
Trời đất như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, oxi trong lồng ngực không đủ cho hô hấp. Cảm giác tội lỗi dâng tràn đến khó tả. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theo vết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về, người đàn ông cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ hãi và rồi: “Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớt này. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như khung cảnh ngày ấy, một cánh đồng hoang vắng, máu ai đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em trong sạch, thế mà giờ đôi tay em đã vấy máu. Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.
Viên đạn rơi xuống cũng là lúc máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, Moon choáng váng, và rồi ngất lịm. Thế là hết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ đang chờ đón vĩnh viễn khép lại… như một giấc mộng.
*
Chiếc áo sơ mi quá mỏng manh khiến Ken đau nhói. Nhưng có lẽ một nỗi đau khác khiến hắn còn đau hơn nhiều.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khu đất trống, chói lóa nơi Moon đang nằm. Cái xác của con mèo ngày càng dậy mùi kinh khủng hơn, lũ nhặng vẫn tiếp tục công việc ưa thích, một vài con đã bay sang chỗ bên cạnh. Moon vội vàng tỉnh dậy. Máu trên khuôn mặt đã khô từ lúc nào.
Dần dần, Moon đang nhớ lại mọi chuyện. Hôm qua, em đã cầm súng bắn chính ông chủ mình. Vậy là đã thiếp đi suốt hơn 12 tiếng rồi sao? Moon lấy tay chùi nước mũi, làn máu theo đó cũng rửa trôi.Tại sao xung quanh lại không hề có máu, và ông chủ đâu rồi. Cả khẩu súng nữa, cũng không còn ở đây.
Một mẩu giấy được gói ghém cẩn thận theo khuôn hình viên đạn. Moon nhặt lên. “Cõ lẽ một thiên thần nào đó đã biến viên đạn thép thành mẩu giấy”. Moon ngước lên bầu trời. Ánh dương làm mắt chói lóa, em rất đói, cũng rất mệt, nhưng cần phải chôn cái xác của mèo con…
*
Tất cả các quan chức cấp cao của DEVILS được mời đến dự buổi tiệc long trọng. Hàng loạt xe Limo đen xếp hàng dài phía trước căn biệt thự to lớn. Từ cổng đã giăng đèn sáng, vô vàn loài hoa khoe sắc hai bên, đài phun nước được bố trí ngay chính lối vào ngôi nhà, từng đường nét chạm trổ tinh sảo hoàn toàn thủ công tạo cho bệ phun một vẻ đẹp cổ xưa. Bốn bức tượng sứ ông voi quay lưng vào nhau không ngừng phun nước. Hiệu ứng đèn chùm tôn thêm vẻ đẹp huyền ảo.
Đây chỉ mà một trong những nhà hội trường lớn ở DEVILS.5. Căn biệt thự được xây dựng theo bản thiết kế của một kĩ sư người Italia mang hơi hướng thời kì phục hưng của châu Âu. Tông màu trắng phô bày những gì tinh túy nhất, từng bậc thềm là một kì công điêu khắc hoa voan. Chiếc cửa sổ được làm bằng gỗ lim hơn năm trăm năm tuổi, sơn màu trắng tinh khôi, riêng cánh cửa chính khoác lên mình lớp sơn màu đen hào nhoáng. Vòm trần cao và rất sáng, được trang trí bởi những bức tranh về cõi thiên đường xa xăm. Đây chẳng khác lâu đài của các vị vua chúa quý tộc đầu thế kỉ XIV.
Bước ra từ con xe Triumph màu trắng dóng dài duy nhất ở đây, Arrow là một trong số những khách được mời nhưng hắn không thích dự buổi tiệc này. Thảm đỏ trải rộng, khách mời đi tới đâu đều có người phục vụ theo sát. Căn biệt thự lộng lẫy ánh đèn phát ra từ các khối thạch anh lung linh sắc màu. Ken đứng ở đó, vị trí trung tâm, nhưng lạc lõng…
Hôm nay Ken là chủ nhân của bữa tiệc. Vẫn dáng đứng kiêu kì, đặt tay trong túi quần dù đang nói chuyện với người lớn, chẳng bao giờ hắn thôi không coi thường những người xung quanh. Họ đều cao hơn hắn ít nhất một mái đầu, nhưng ai cũng phải dùng những từ ngữ kính trọng khi nói chuyện và không phải ai cũng có vinh dự đó. Ken chán ghét những câu nói sáo rỗng của lũ người lớn này. Ngay cả người mẹ dẫu có dành những lời lẽ ngọt ngào, hắn cũng chẳng muốn nghe. Đúng 20h, cánh cửa lớn đóng lại, Ken cùng cha bước lên vị trí tối cao.
-Ta là Rồng Đen, từ giây phút này ta chính thức ấn định người thừa kế Tập đoàn Thương Mại DEVILS toàn cầu sẽ là con trai ta - Đại Bàng Trắng. Ngay ngày mai, Đại Bàng Trắng sẽ đi tập huấn, đào tạo lần cuối cùng và khi trở về sẽ là một quý ông trưởng thành đủ điều kiện tiếp nhận chức vị cao sang này.
Ken lướt đôi mắt qua tất cả những người có mặt ở đây, ánh mắt thể hiện đẳng cấp, uy nghi của một vị lãnh đạo tối cao. Hắn quyết định ra đi sớm hơn dự tính. Arrow nhìn anh trai mình, cũng từ đây, đã có sự phân hóa giữa hai con người cùng huyết thống, đôi bàn tay nghiền chặt, lại một lần nữa để thua anh trai mình, giống như 40 năm trước đây, cha hắn cũng thua con người có bí danh là Rồng Đen kia. Arrow về luôn tức thì dù cha hắn vẫn cố ép con trai ở lại theo đúng phép lịch sự. Bước lên xe, hắn yêu cầu tài xế đi với tốc độ cao. Arrow chợt nghĩ nếu có con bé bên cạnh sẽ thật thỏa thích để xả nỗi bực dọc theo cách thức phát xít vẫn hay dùng. Nhưng theo hắn, Moon đã chết dưới tay Ken từ lâu rồi.
*
Chuyến bay khởi hành lúc 8h ngày hôm sau.
Moon nghe được từ một vài người làm nói chuyện về việc đi tập huấn lượt hai của ông chủ, em có vẻ an tâm hơn. “May mắn, ông chủ vẫn sống sót.” Nhưng nỗi đau tinh thần không thể nguôi bớt. Em đã lạc lối rồi. Điều em lo sợ nhất là bây giờ anh trai sẽ ra sao đây khi mà em đã phạm vào một thứ tội không thể tha thứ được, đó là dám chĩa súng vào ông chủ.
Khi người ta bị dồn vào đường cùng họ còn gì để mất, như em, nhưng ân hận quá, dẫu đó chỉ là một viên đạn giấy sao mục tiêu không phải chính bản thân, sao viên đạn không phải rơi vào tim em chứ? “Gián điệp!” - cái từ mà họ chỉ dành cho mẹ em, liệu có phải là em? Mẹ làm chỉ điểm cho Interpol mà em đã phải chịu những đầy đọa này, thì cái hành động vừa rồi kia, anh trai sẽ ra sao? Em ước mình có thể đày xuống địa ngục, chỉ để đừng ai động đến anh…
*
Bốn năm sau…
-Ông chủ sắp về! - Một quản lý thông báo với nhân viên của mình. Trên bầu trời:
-Tọa độ 56X72Y, chuẩn bị hạ cánh - Người phi công cho chậm dần tốc độ.
Hai chiếc trực thăng hạ cánh, luồng không khí áp lực thổi tung bay mái tóc của đám người đứng dưới. Đây là buổi ra mắt của toàn bộ nhân viên trước hai ông chủ nhỏ. Bước xuống đồng thời từ hai chiếc máy bay sơn màu đỏ bóng loáng, hai người đàn ông trong bộ Vest đen. Tất cả lũ người dưới đều phải cúi mặt.
Arrow đã 17, ngài bước thong dong trước đoàn người chừng 70 tuổi cúi mặt chào. Không một chút biểu cảm trên khuôn mặt, mái tóc đen chuốt keo nhẹ nhàng, vẻ đẹp kiêu sa toát lên lạnh lùng, đôi mắt đen tràn đầy tham vọng thiêu đốt mọi ý chí của kẻ mong muốn vượt lên, không có một trạng từ nào có thể diễn tả thỏa đáng nét đẹp đó.
Bước ngay sau, là Ken. Ông chủ bỏ lớp kính đen, trông ngài giờ khác hẳn, khuôn người vừa vặn trong trang phục cổ điển, một vẻ đẹp phóng thoáng khêu gợi, bờ môi nở nụ cười tỏa nắng mang một ẩn số khó hiểu. Mặt ngọc toát ra từ phiến đá safia thứ màu trắng tinh khôi yên vị trong chiếc chẫn cái tạo vẻ gầm gố cho đôi tay vốn rất khỏe mạnh, từng đường gân lộ ra dưới lớp da. Hai người đi trên lớp thảm đen, họ không hề quan tâm đến lũ nhân viên đang bày trò chào đón. Vừa bước tới văn phòng, Ken đã khởi động máy tính chủ, ngài muốn xem toàn bộ thống kê trong bốn năm qua:
-Chắc chắn năm nay sẽ bằng tổng thu nhập của cả bốn năm trước - Vẻ mặt quyết đoán với sự tự tin ngạo nghễ, hắn không hài lòng với quá khứ.
-Ta tin ở Ngài! - Rồng Đen thỏa mãn những gì được nhìn thấy. Cũng đúng thôi, bộ óc đó là sản phẩm không chỉ của con người, mà còn được hỗ trợ bởi khoa học công nghệ đỉnh cao, DEVILS có thể tự tin rằng, công nghệ sinh học của tập đoàn hơn hẳn Hoa Kì.
Arrow trở về với vị trí quen thuộc, cái ghế của tổ chức DEVILS.4. Không thay đổi lắm, cánh tay phải của Ken. Chỉ có thế.
Việc thay đổi nhân sự của DEVILS, tạo lên một cơn lốc cho guồng máy to lớn, thế hệ trẻ thay thế cho lớp người trước đã có dấu hiệu thoái hóa. Như một cơn sóng thần ập tới bất ngờ, nuốt chửng những cơ sở dữ liệu tài chính của các tổ chức doanh nghiệp vừa và nhỏ, thâu tóm các nhà chính trị gia toàn cầu, cán cân thương mại bị mất thăng bằng, lạm phát ở những nước đang phát triển và suy thoái xảy đến với nền kinh tế tư bản, gửi tặng cơn sốc đau đầu tới tổ chức hình sự quốc tế. Một sự thay đổi chóng mặt chỉ trong thời gian ngắn.
Phong độ ngày càng phô trương hơn, bốn năm chính là đòn bẩy để Ken có thể vươn mình ra xa hơn. Tuy giờ chưa thể đem so sánh với Rồng Đen, nhưng trong tương lai gần, chắc chắn vị thủ lĩnh này sẽ làm xáo trộn cả một nền văn minh thế giới. Bên cạnh đó, sâu thẳm trong trái tim con người này, vẫn không nguôi một nỗi niềm. Hắn ước thời gian có thể quay lại, chính hắn sẽ là người đem lại sự sống cho em gái mình, chứ không phải là hung thủ cướp đi tính mạng đứa trẻ.
*
Hôm nay là chủ nhật đầu tiên của tháng mười hai, Moon tự chọn ngày này là sinh nhật. Em vừa tròn 11 tuổi. Chỉ là một vài mẩu bánh nhỏ ở nhà bếp mà mấy người đầu bếp để lại cho, một ly nước lọc, chấm hết, nhưng em biết, ở nơi nào đó trên thế giới này, có một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức cho em bởi người cha và anh ruột. Điều đó giúp em cầm cự suốt thời gian qua, là một nghị lực đưa tới một tương lai tươi đẹp hơn.
Moon dùng hộp quẹt thắp nến, chiếc bánh kem đáng lẽ ra được dùng cho một vị công nương cao quý nào đó, nhưng người làm đã cố tình mang v