--> Em sẽ đến cùng cơn mưa - game1s.com
Polly po-cket

Em sẽ đến cùng cơn mưa

ể tôi bắt đầu dở chứng.

Yuji, lúc này đã tươi tỉnh trở lại, kể cho tôi về bộ phim vừa xem bằng giọng lúc được lúc chăng. Gió đang thổi xuôi chiều nên hai bố con đạp nhẹ tênh như con thuyền no gió.

Khi tôi phát hiện ra thì tình hình đã tệ rồi. Mũi tôi thấy mùi khét lẹt, các đầu ngón tay và ngón chân tê cứng. Người tôi run cầm cập.

Tôi vẫn cố đáp lại lời Yuji. Dù cho nội dung chẳng lọt vào đầu tôi là mấy. Tôi chịu đựng được chừng năm phút thì đến giới hạn.

"Yuji ơi!" Tôi ngắt lời thằng bé.

"Gì ạ?"

"Dừng lại đã."

"Vâng."

Chúng tôi rẽ vào con đường dân sinh nối từ đường nhựa tới giữa cánh đồng. Tôi ngồi thụp xuống dưới như thể sắp ngất đến nơi.

Năng lượng hết, xăng cũng hết.

Với người bình thường thì hạ đường huyết chỉ là do bị đói, nhưng cơ thể tôi vốn quen phóng đại mọi chuyện nên tình trạng này cũng bị phóng đại theo. Cảm giác tê cứng lan đến tận bả vai và háng.

Không thể ngồi được nữa, tôi nằm xuống. Thường ngày, tôi vẫn chú ý ăn đủ năm bữa một ngày để không bị thế này. Nhưng hôm nay, do tâm trạng xáo trộn nên tôi quên mất bữa ăn phụ lúc ba giờ.

"Takkun không sao chứ?"

"Ừ, bố chỉ gặp rắc rối chút thôi."

"Thật à?"

"Yuji này."

Thằng bé quỳ xuống, ghé sát vào mặt tôi.

"Gì ạ?"

"Trong túi con còn tiền không?"

"Còn ạ. Con chỉ mua bắp rang bơ thôi, vẫn còn tiền."

"Bố nhờ con một việc nhé."

"Vâng."

"Con đạp xe đến cửa hàng tiện dụng nào đó quanhđây, mua cái gì đó về cho bố ăn."

"Cái gì đó để ăn ạ?"

"Ừ. Bố hết pin rồi. Bố phải thay pin thì mới hoạt động được."

"Thế ạ?"

"Ừ, con đi được không?"

"Được ạ."

"Vậy con đi đi."

"Vâng ạ."

Yuji đứng lên, dắt xe đạp ra đường nhựa. Khi đã ngồi trên yên xe, Yuji ngoái lại nhìn tôi.

"Takkun ơi?"

"Ơi."

Mũi Yuji lại đỏ rực.

"Takkun sẽ không chết chứ?"

"Không sao. Bố không chết đâu."

"Thật chứ?"

"Thật."

Yuji nhìn vào mắt tôi một lúc như muốn kiểm chứng sự thật trong lời nói của tôi. Tôi cố mỉm cười với thằng bé.

"Con đi đây."

Mãi Yuji mới lên tiếng.

"Ừ, đi giúp bố nhé."

Yuji nhấn chân đạp xe đi.

"Yuji!"

Nghe tôi gọi, thằng bé phanh kít xe lại.

"Gì ạ?"

"Chắc con biết rồi, nhưng bố nhắc lại là không phải mua pin thật đâu nhé."

"Thế ạ?"

(Câu "thế ạ?" của thằng bé giống một kiểu phản xạ có điều kiện, thật chẳng nên cố tìm hiểu ẩn ý trong lời nó làm gì. Dù sao thì...cũng chẳng có cách nào.)

"Con mua cái gì ăn được ấy. Đồ ngọt là tốt nhất."

"Vâng."

"Nếu có thì mua..."

"Dạ?"

"Bánh kẹp kem."

"Vâng ạ. Takkun thích món đấy mà."

"Ừ."

"Con đi đây."

"Ừ."

Thằng bé nhấn bàn đạp và phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tôi hốt hoảng, toan gọi với theo nhưng nhớ ra là thằng bé hơi nghễnh ngãng nên thôi.

"Đừng phóng nhanh thế..."

Tôi nằm xuống.

"Nguy hiểm lắm..."

Điều duy nhất kết nối tôi với thế giới thực tại là cái lạnh của mặt đất dưới lưng và mùi cỏ. Tôi dần rơi vào trạng thái mê man nhưng vẫn không quên cầu nguyện cho Yuji bình yên vô sự.

Hình ảnh Yuji bị ô tô đâm cứ hiên lên trong đầu tôi, mỗi lần như thế, ngực tôi đau thắt lại. Nhịp tim của tôi như đàn đến đoạn reo dây. Đôi lúc có vài nhịp lạ chen vào khiến tôi đau đớn.

"Mio ơi!" Tôi thầm gọi trong tim.

Không có tiếng trả lời.

"Mio."

Tôi gọi lại một lần nữa nhưng không có tiếng trả lời. Tôi thấy buồn vô vùng, dù chẳng hiểu tại sao.

"Takkun?"

Tiếng Yuji làm tôi bừng tỉnh.

"Con mua bánh kẹp kem về rồi đây."

Thằng bé mồ hôi nhễ nhại, vai run lên vì thở dốc.

"Nhẹ cả người..." Tôi nói.

"Cái gì nhẹ ạ?"

"Không có gì. Từ giờ con không được phóng xe nhanh như thế nữa nhé."

"Nhưng mà..."

"Thôi được rồi. Cảm ơn con."

Tôi nhấc nửa người dậy, ăn chiếc bánh kẹp kem thằng bé mua cho. Cái lạnh của bánh kem khiến người tôi run lẩy bẩy. Lẽ ra tôi nên nhờ thằng bé mua đồ ăn nóng, tuy nhiên, tôi im lặng ăn bánh.

Cần phải có thời gian để năng lượng từ cái bánh kem hấp thụ vào cơ thể.. Tôi lại nằm ngửa ra nhìn bầu trời. Yuji cũng nằm xuống bên cạnh.

Bầu trời lúc này đã được bao phủ bởi tấm rèm màu chàm. Các ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện như những chiếc đèn nhỏ sắp hết pin.

"Không sao chứ ạ?" Yuji hỏi.

"Ừ, chút nữa là bố ổn thôi."

"Vậy sao?"

"Ừ."

"Xem nào..."

"Sao cơ?"

"Hát sẽ đỡ hơn đấy."

"Tức là sao?"

"Mẹ bảo con thế."
"Bố biết rồi."

"Được rồi."

"Được rồi là sao?"

"Cái gì mà chả được ạ."

"Thôi được rồi."

"Mẹ bảo khi nào thấy sợ hoặc thấy đau thì chỉ cần hát bài này thôi."

"Mẹ bảo thế à?"

"Vâng, mẹ bảo thế."

"Vậy con dạy cho bố đi."

Sau đó, thằng bé bắt đầu hát bằng thứ giọng mỏng và trong.

Một chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

Haichú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

"Đợi đã."

"Gì ạ?"

"Bài này có bao nhiêu chú voi?"

"Bao nhiêu cũng được. Đến khi nào mình thấy khỏe lại thì thôi."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hàng trăm chú voi chen chúc nhau trên một cái mạng nhện khổng lồ

"Không biết mấy chú voi có vui thật không?"

"Vui chứ ạ? Vui thì mới gọi thêm bạn đến chứ?"

Hừm.

"Nào cùng hát nhé. Takkun sẽ thấy khỏe hơn đấy."

"Được rồi."

Ba chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

Chúng tôi hát cho đến khi có sáu lăm chú voi mắc trên mạng nhện. Đoạn cuối của bài hát là thế này.

Sáu lăm chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

"Takkun thấy khỏe chưa?"

"Ồ?"

"Sao ạ?"

"Con xem này. Bố khỏe hẳn từ lúc nào rồi."

"Thật à?"

"Ừ."

"Hay thật đấy."

"Công nhận."

"Muộn rồi, bố con mình về nhé?"

"Vâng."

Trời đã tối, hai bố con dắt xe đạp đi song song. Tiếng ếch kêu râm ran. Hôm nay bọn ếch có gì vui chăng?

"Con muốn gặp mẹ quá," Yuji nói.

"Vậy à."

Yuji im lặng một lúc rồi tiếp tục.

"Có phải tại con mà mẹ chết không?"

"Không phải đâu."

"Thật không?"

"Thật. Sao con lại nghĩ thế?"

"Chẳng sao cả."

Một lát sau, lần này đến lượt tôi.

"Không phải đâu con."

"Con biết rồi."

"Thế thì tốt."

"Vâng."

Một gày nào đó, Yuji sẽ biết sự thật. Bất cứ nơi nào cũng có người thích buôn chuyện. Bây giơ ftroong thằng bé có vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng nó đang bắt đầu muốn tìm hiểu sự thật. Rất có thể một kẻ tọc mạch nào đó đã nói với thằng bé. Dù sao, Yuji vẫn còn quá nhỏ. Tôi định giấu con thêm một thời gian nữa. Nếu có thể, tôi muốn thằng bé chỉ biết sự thật khi đọc cuốn sách này.

Sự thật là, nếu nói "Mio chết là do Yuji" thì không hẳn. Khi kết quả đã có từ trước đó, rrast khó có thể xác định được đâu mới là nguyên nhân.

Qủa bóng trên vòng quay may rủi đã rơi vào con số mười ba đen đủi. Không thể giải thích "vì sao bằng vài câu nói. Và ngay cả thế giới của chúng ta cũng chẳng khác gì một bàn quay may rủi.

Có một điều chắc chắn, Yuji là một ca sinh khó.

Ngay từ khi mang bầu, Mio đã gặp nhiều vấn đề sức khỏe, cho đến lúc sinh Yuji, nàng phải tiêm vài mũi vì quá suy nhược, chẳng biết để làm gì. Phương án mổ đẻ như Caesar, nghĩa là không phải thằng bé sẽ tự nhiên chui ra qua cái khe do bác sĩ rạch, cũng đã được tính đến. Nhưng cuối cùng, sau ba mươi giờ vật lộn, Yuji đã đến với thế giới bên ngoài qua đường chính thống. Một đứa bé vô cùng khỏe mạnh, nặng những ba cân chín.

Năm năm sau, nàng mới từ biệt tinh cầu này. Tận bây giờ tôi vẫn không rõ tình trạng sức khỏe của Mio khi qua đời liệu có liên quan đến việc những bộ phận trong cơ thể nàng bị suy nhược trầm trọng sau khi sinh Yuji hay không. Bởi lẽ, sau khi sinh con một thời gian, nàng đã khỏe mạnh trở lại, vẫn cuộc sống bình thường của một người mẹ, người vợ. Do đó, không thể nố "Mio chết là do Yuji" được.

Giả sử, đúng là có vấn đề khi nàng sinh thằng bé, nhưng năm năm sau vấn đề ấy mới lấy đi mạng sống của nàng thì cũng không thể quy kết đó là "lỗi của Yuji."

Thằng bé chẳng làm gì sai cả.

Tôi và Mio đã chờ đợi được đón thằng bé đến với thế giới. Lúc chào đời, Yuji còn chưa biết thở, mắt vẫn nhắm nghiền. Thằng bé trong sáng như một bông tuyết chưa chạm xuống mặt đất.

Vì vây, tuyệt đối không được để Yuji bận tâm về chuyện của mẹ nó.



Chương 5

Hôm sau, hai bố con vào rừng như thường lệ.

Xưởng rượu hôm nay vẫn phát rên "gư, gư, ga". Bầu trời bao phủ một lớp mây dày, xám xịt. Gió từ trong rừng thổi ra mang theo mùi mưa.

"Trời sắp mưa đấy."

"Ồ?

Tôi giảm tốc độ để đi song song với Yuji.

"Bố ngửi thấy mùi mưa. Có thể trời sẽ mưa."

Yuji khịt khịt mũi.

"Con không biết."

"Nhanh lên nào."

Mọi khi hai bố con vẫn đi đường vòng, chạy một quãng kha khá rồi mới tới nhà máy bỏ hoang, nhưng hôm nay, chúng tôi chọn đường tắt.

Trong rừng rất tối. Dẻ và bồ đề vươn cành tạo thành vòm lá bên trên. Bên dưới, là rụng thành lớp, mỗi bước dẫm lên lại nghe tiếng lép nhép.

Bầy chim không cất tiếng hót. Có lẽ do trời u ám quá nên chúng chẳng buồn ca hát.

Im ắng.

Thi thoảng, như thể chợt nhớ ra điều gì, một làn gió thổi tới lay động ngọn cây, tạp nên những âm thanh lách cách nghe như tiếng ai ném hạt đậu. Một thân cây đổ nằm chắn ngang đường, lần trước cây này chưa nằm đây. Tôi giúp Yuji nhấc xe đạp qua.

Đi hết rừng là tới nhà máy bỏ hoang. Trời càng lúc càng tối.

Tách, giọt mưa đầu tiên sượt qua má, rơi xuống vai.

"Mưa rồi đấy."

Mưa đổ xuống ào ào. Nền bê tong của nhà máy lõng bõng nước. Một mùi vô cùng quan thuộc xộc thẳng lên mũi. Cả nhà máy bỏ hoang rộng thế này mà không có nổi một chỗ trú mưa. Biết thế hai bố con ở lại trong rừng còn hơn.

Tôi quyết định quay về đường cũ nên gọi Yuji.
"Về thôi con."

Nhưng Yuji không nghe tiếng tôi. Trán bết tóc vì dính nước mưa, thằng bé hơi chúi về phía trước, như thể đang nhìn vào thứ gì đó, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Thằng bé chau mày, chăm chú quan sát bằng ánh mắt đăm chiêu, già dặn nhiều so với tuổi.

Tôi dõi theo ánh mắt Yuji.

Giữa khung cảnh âm ù mờ nước mưa nổi bật một điểm màu sáng nhạt le lói. Điểm này nằm ngay trước cánh cửa có ghi số #5, nơi bức tường duy nhất còn sót lại. Tôi dung đầu ngón tay gạt nước mưa đọng trên lông mi, mở to mắt nhìn lại lần nữa. Ngay lập tức, tôi nhận ra một dáng hình quen thuộc.

Không thể có sự nhầm lẫn ở đây.

Kia chính là Mio.

Nàng đang ngồi thu mình trước cánh cửa, trên người khoác chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào. Tôi cúi nhìn Yuji. Thằng bé cũng ngước lên nhìn tôi. Hai mắt thằng bé mở thao láo, miệng há hốc hình chữ O.
Yuji khe khẽ thì thào, hệt như lúc kể cho tôi chuyện bí mật.

"Takkun ơi, nguy rồi."

Mắt Yuji chớp chớp liên tục

"Mẹ kìa!" Yuji nói. "Mẹ từ tinh cầu Lưu Trứ về."

Hai bố con dè dặt tiến gần Mio. Không phải vì sợ. Không có ông chồng nào lại sợ linh hồn của vợ mình cả. Mà vì tôi có cảm giác chỉ chút xáo động trong không khí cũng đủ xóa đi sự hiện diện của nàng.

Yuji chắc cũng nghĩ thế. Vì tôi không thấy thằng bé chạy ào đến ôm Mio ngay.

Hoặc có thể, bản năng đã mach bảo cho Yuji biết, hạnh phúc là thứ mong manh.

Về phần mình, tôi không quên phải nhìn nhận sự việc theo cách thông thường với con mắt của người bình thường.

Giả thuyết về một người giống hệt Mio.

Đây là một cô gái hoàn toàn xa lạ có ngoại hình giống như chị em sinh đôi với nàng. Hoặc là chị em sinh đôi thật chứ không phải người lạ. Nếu là người lạ thì người này giống nàng đến khó tin. Nếu là chị em sinh đôi thì không có chuyện tôi lại không biết. Nàng có em gái và em trai nhưng ba chị em chẳng giống nhau chút nào. Trong khi tôi, một người không hề chung huyết thống lại còn giống em trai nàng hơn. Tôi cũng chưa từng nghe chuyện nàng có cô em sinh đôi bị cấm cung với chiếc mặt nạ trùm kín bao giờ.

Giả thuyết rằng nàng vẫn sống.

Không thể có chuyện đó.

Giả thuyết này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng hơi vô lý.

Nếu nàng còn sống, điều đó có nghĩa là tôi đã có mặt vào giây phút lâm chung của một Mio khác, tổ chức đám tang cho một Mio khác, và đến tâm sự bên mộ của một Mio khác.

Tôi không ngớ ngẩn đến mức ấy.

Tôi cũng nghĩ đến giả thuyết người ngoài hành tinh, giả thuyết người nhân bản, nhưng ông Mulder – tức David Duchovny – tin mấy giả thuyết đó chứ tôi thì không.

Tôi nghĩ tất cả những điều trên trong lúc chậm rãi tiến về nàng, tuy nhiên, ý nghĩ chiếm trọn tâm trí tôi lúc này là người con gái trước mặt tôi đây chính là linh hồn vợ tôi.

Bởi nàng đã nói với tôi.

"Đến mùa mưa, em sẽ quay lại để xem hai bố con sống thế nào."

Nàng đã giữ lời hứa, quay về gặp hai bố con vào một ngày mưa tháng Sáu.

Khi chỉ còn một chút nữa là chạm được vào nàng thì tôi nhận ra. Bên vành tai phải của nàng có hai nốt ruồi nhỏ xíu. Chiếc răng khểnh nhỏ xíu thấp thoáng sau đôi môi khép hờ.

Cô gái này không phải là ai đó giống hệt Mio, cũng không phải chị em sinh đôi hay người nhân bản.

Cô chính là Mio.

Nếu cách diễn đạt trên chưa chính xác thì có thể sửa lại thế này. Cô ấy là hiện thân của Mio với đầy đủ tâm hồn, thể xác, thậm chí có cả kí ức của Mio trước kia. Nếu là linh hồn thì là một linh hồn quá thực, với hình hài quá rõ nét, chưa kể còn mang mùi hương rất thơm nữa.

Mái tóc thân thương của nàng.

Không thể so sánh mùi hương này với gì khác, chỉ có thể gọi đó là "mùi hương ấy." Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi

Thứ ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.

Và tôi đang cảm nhận được ngôn ngữ đó.

Không nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng lwo đãng nhìn những giọt mưa vỡ òa dưới chân. Tôi để ya thấy hai bầu má Mio đầy đặn hơn so với hồi nàng mất. Đây là gương mặt trước khi bệnh tình của nàng xấu đi. Trông nàng rất khỏe mạnh và trẻ trung.

Có gì đó hơi mâu thuẫn.

"Một linh hồn khỏe mạnh.", nghe thật mâu thuẫn như kiểu "một nhà tài chính hảo tâm" hay "Woody Allen có lối suy nghĩ tích cực". Nhưng biết đâu, linh hồn thường trở về hạ giới trong thời kì hạnh phúc nhất.

Dưới lớp áo len mỏng màu hoa anh đào là chiếc váy liền trắng không hoa văn. Nàng được cấp bộ quần áo này ở tinh cầu Lưu Trữ chăng? Những người sống trên đó đều mặc đồ màu trắng? Tôi biết từ ngày xưa, các linh hồn đã được mặc định là bận đồ trắng, nhưng không lẽ giờ kiểu mốt đó đang quay lại?

"Mẹ?"

Quá nôn nóng, Yuji khẽ gọi, giọng run run.

Bây giờ Yuji mới nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng ngẩng lên. Nàng nhìn hai bố con với anha mắt bình thản, lãnh đạm. Nàng chầm chậm nhắm mắt, sau đó lại mở ra, khẽ nghiêng đầu về một bên.

Từng cử chỉ quá đỗi đáng yêu và thân thương ấy khiến tôi suýt trào nước mắt. Không nghi ngờ gì, đây chính là vợ tôi, dù nàng chỉ còn là linh hồn. Đwơng nhiên, cả sự đáng yêu kia nữa cũng không hề thay đổi.

Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra để kiểm chứng sự hiện diện của nàng. Nnàng hoảng sợ, vội co người lại.

Có gì đó bất tiện ư? Nàng không được phép để con người chạm vào?

Không thể kiềm chế hành động của bản thân, tôi đặt tay lên vai nàng.

Tôi ngỡ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng không có gì cả.

Tôi cảm nhận được bờ vai mỏng manh của nàng dưới tay mình, bờ vai ấy tuy có ướt chút mưa nhưng vẫn còn hơi ấm. Tôi thoáng ngạc nhiên. Giả sử đây chỉ là cảm giác lạnh lẽo hơn cả cơn mưa tháng Sáu, hoặc thứ tôi nắm trong tay chỉ là giọt sương màu hoa anh đào chứ không phải bờ vai nàng, thì có vẻ hợp lí hơn.

Dù là gì đi nữa thì sự thật là nàng đang hiện hữu ở đây và mùi hương êm dịu tỏa ra từ người nàng khiến trái tim tôi chao đảo.

Yuji cũng rón rén tiến lại gần Mio, dè dặt chìa bàn tay xinh xắn kéo áo nàng. Mio mỉm cười đám lại Yuji nhưng hai gò má căng cứng khiến nụ cười trở nên gượng gạo.

Sao thế này?

Cảm giác lạ lẫm này là sao?

Tôi hơi lo, bèn gọi thử tên nàng.
"Mio à?"

Nàng quay sang nhìn tôi, đôi môi mỏng của nàng khẽ mở ra, để lộ chiếc răng khểnh lớn.

"Mio?". Nàng nói. "Đó là tên tôi ư?"

Giọng nói quen thuộc với âm điệu cao, mỏng và hơi run ở cuối câu.

Ban đầu tôi muốn òa khóc vì giọng nói quen thuộc ấy, nhưng rồi trước câu hỏi của nàng, tôi ngạc nhiên đến mức nước mắt không trào ra nổi.

"Sao em lại hỏi vậy?" Tôi nói. "Em không nhớ gì ư?"

"Hả?" Yuji nói.

"Có lẽ vậy." Mio nói.

"Thế hả?" Tiếng của Yuji.

"Tôi, tôi không nhớ gì cả."

"Không nhớ gì cả?" Hai tay tôi cứ hươ huơ huơ một cách vô nghĩa. "Không gì cả?"

"Vâng."

Nàng nhếch mép như thể thất vọng vì vừa rút thăm trượt.

"Vậy còn..." nàng hỏi, "Hai người là ai?"

"Là ai?"

Tôi nói với nàng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm
.
"Anh là chồng em, còn Yuji là con trai em."

"Đúng thế, CON TRAI.". Yuji nói.

"Không thể nào.", nàng nói.

"Đúng vậy."

"Đúng đấy mẹ," Yuji nói.

"Khoan đã."

Mio giơ một tay ra như muốn ngăn hai bố con đừng nói nữa, tay còn lại nàng ôm lấy đầu mình.

"Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ngồi đây."

Nàng nhắm mắt, lần hồi lại trí nhớ với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chừng mười phút trước thôi. Tôi đã cố nhưng không nhớ được gì cả. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, tôi là ai mà lại ngồi đây nghĩ ngợi thế này?"

Nghe nàng nói, tôi bắt đầu suy nghĩ. Như vậy là nàng rơi xuống dưới này cách đây mười phút. Trong khi đó, toàn bộ kí ức của nàng vẫn ở lại tinh cầu Lưu Trữ. Nghĩa là nàng cũng quên cả việc mình đang là một linh hồn. (Có lẽ vậy...)

Tóm lại, chuyện này là thế nào?

"Hôm nay tôi đến đây cùng với hai người?"

"Phải!" Tôi nhanh trí trả lời.

"Sao cơ?" Yuji nói.

Tôi khẽ cấu vào cái gáy mảnh khảnh của Yuji.

Thằng bé im lặng.

"Ba chúng ta đã đến đây. Chủ nhật nào cả nhà cũng đi dạo."

"Thật vậy à?"

"Thật!" tôi gật đầu.

"Anh và Yuji chạy vào rừng chơi. Khi quay lại thì thấy em như thế này. Chắc em bị ngã đạp đầu vào đâu đó"

"Tức là tôi bị mất trí nhớ vì cú đập đầu đó?"

"Có vẻ như vậy."

"Thật thế hả?" Yuji hỏi.

Tôi cấu gáy Yuji mạnh hơn nữa.

Thằng bé liền im bặt.

"Dẫu sao em cứ về nhà với bố con anh đã. Trí nhớ của em sẽ sớm trở lại thôi."

"Thật vậy ư?"

"Ừ."

Nàng từ từ đứng dậy. Chiếc váy ướt dính chặt vào đùi. Nước mưa chảy tong tỏng xuống gấu váy.

"Ta mau về thôi. Để bị lạnh sẽ cảm mất."

"Vâng."

Nàng không biết gì cả có khi lại hay. Như thế, nàng sẽ không phải nhớ đến những kí ức đau buồn.

Tôi nhớ lại câu nói của nàng, "Đến mùa mưa, em sẽ quay lại", câu nói vào giây phút cuối cùng ấy.

Nàng nói thế này:

"Phải rồi. Em sẽ đến cùng với cơn mưa, sau khi chắc chắn hai bố con sống ổn, em sẽ lại ra đi, trước mùa hè đến. Vì em không chịu được nóng."

Nếu nàng không nhớ mình đã đến từ đâu thì rất có thể nàng cũng sẽ quên luôn cả việc quay về tinh cầu Lưu Trữ. Vì thế nếu vậy thì nàng có thể ở lại sống với hai bố con.

Ba chúng tôi gồm tôi, Yuji và nàng.

Chỉ cần ba chúng tôi có thể sống cùng nhau thì việc vợ tôi là một linh hồn cũng chẳng có vấn đề gì.

Thật sự chẳng có vấn đề gì.

Mio và Yuji đi cạnh nhau trên đường mòn, tôi dắt xe đạp theo sau. Ban đầu, Yuji có vẻ căng thẳng và rụt rè, nhưng cuối cùng thằng bé quyết định chìa tay về phía Mio. Mio nắm lấy tay thằng bé. Yuji giật mình, ngẩng lên nhìn Mio. Nàng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Yuji òa khóc nức nở.

Dễ hiểu thôi. Vì một năm rồi, thằng bé không được chạm tay vào mẹ.

Nàng quay lại, nhìn tôi như muốn hỏi: Thằng bé sao vậy?

"Sau này em sẽ hiểu thôi," tôi nói. "Yuji mít ướt lắm."

Tôi nói trước như vậy để phòng sau này Yuji lại khóc không đúng lúc.

"Con hơi rối trí tẹo thôi. Vì em không nhớ gì cả."

"Thật ạ?" Yuji hỏi, giọng vẫn nức nở.

Tôi tiếp tục nói, tảng lờ câu hỏi của Yuji.

"Em cứ đối xử nhẹ nhàng với con, đừng suy nghĩ nhiều. Trước giờ em vẫn làm thế."

Mio gật đầu tỏ ý rằng nàng đã hiểu, nàng đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh của Yuji rồi kéo thằng bé lại gần. Cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, Yuji đắm chìm trong cơn say dịu êm của nước mắt.

Thằng bé đã chia tay mẹ một lần rồi. Nếu nó lại phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ thêm một lần nữa thì cuộc hội ngộ này ngay từ đầu đã chẳng có gì vui.

"Trước khi mùa hè đến," Mio đã nói vậy.

Nếu câu nói ấy là sự thật thì tôi còn rất ít thời gian.

(Phải tranh thủ làm nũng mẹ thật nhiều vào!

Tôi thì thào với Yuji lúc này đang gục mặt vào lưng Mio khóc nức nở, tay vẫn túm chặt gấu váy nàng.



Chương 6

Về đến nhà, tôi dẫn Mio vào phòng trong cùng, chỉ cho nàng ngăn nào đựng cái gì. Quần áo của nàng vẫn để nguyên chỗ cũ, hệt như một năm trước.

Tôi và Yuji nhanh chóng thay quần áo ở phòng ngoài rồi vào ở lì trong nhà vệ sinh. Tôi chỉ nghĩ ra mỗi chỗ này để ahi bố con nói chuyện mà Mio không nghe thấy.

Yuji ngồi lên bồn cầu, còn tôi đứng trước mặt thằng bé, tựa lưng vào cửa.

"Thế này con nhé," tôi hạ giọng. "Mẹ không nhớ gì cả."

"Thế hả?"

"Ừ. Kể cả hồi sống với bố và Yuji lẫn chuyện trước khi hai bố mẹ cưới nhau."

Cả chuyện,...tôi khẽ ho khan.

"Một năm trước mẹ bị bệnh, phải rời bỏ tinh cầu này."

"Vâng."

"Nên bố định giữ bí mật với mẹ."

"Chuyện gì cơ ạ?"

"Còn chuyện gì nữa! Nghĩa là chuyện bố muốn mình cứ làm như mẹ vẫn sống ở đây với bố và Yuji, chưa bao giờ đi đâu cả."

"Cả hôm qua?"

"Ừ."

"Cả hôm trước hôm qua?"

"Ừ."

"Nhỡ mẹ hỏi thì con phải nói thế nào?"

"Hỏi gì cơ?"

"Hỏi nhiều chuyện."

"Thì con phải trả lời sao cho khéo."

"Con sợ không làm được."

"Thì con cứ khóc để đánh trống lảng vậy. Khóc ầm lên là được."

"Thế á?"

"Ừ. Mẹ đã về đây với hai bố con rồi nên bố nghĩ, mẹ không nên biết chuyện chúng ta đã buồn thế nào khi phải chia tay nhau."

"Con cũng nghĩ thế."

"Thấy chưa! Với cả, nhỡ khi biết sự thật, mẹ lại tháy cần phải quay về tinh cầu Lưu Trữ đấy."

"Con không chịu đâu."

"Nếu vậy thì con phải cố gắng."

"Con sẽ cố."

Sau khi hai bố con đập tay nhau để cam kết là sẽ cùng cố gắng, tôi mở cửa bước ra ngoài.

Mio đã đứng ngay trước cửa tự khi nào.

Dù rất ngạc nhiên nhưng tôi phải giả vờ như không.

Nhưng có lẽ tại ngạc nhiên quá nên trông tôi chỉ giống như đang cố làm ra vẻ không ngạc nhiên mà thôi.

Nàng có nghe được câu chuyện của hai bố con tôi không? Tôi thăm dò nét mặt nàng.

"Ở nhà này, đàn ông con trai cùng nhau vào nhà vệ sinh à?"

Có vẻ như không sao cả.

"À ừ. Cũng thỉnh thoảng. Khi nào vội quá thì vào cùng. Vừa rồi cũng là vội quá."

Nàng hơi thảng thốt.

"Thế còn cái này?"

Đoạn nàng chỉ tay về phía giữa phòng.

"Cái nào?"

"Sao lại bừa bãi thế này?"

"Bừa bãi là sao?"

Dươi con mắt của tôi, mọi thứ đang được sắp xếp, bày biện theo đúng trật tự và chức năng. Quần áo mặc ở nhà ngày hôm đó, tôi chất lại thành một đống ở góc phía bắc. Cạnh đó là chồng quần áo đã giặt xong. Quần áo bẩn, tôi dồn lại ở góc phía nam để không bị lẫn với đống quần áo kia. Sach và truyện, do không còn chỗ để cất vào giá, tôi phân loại theo tác giả, bọc lại bằng túi ni lông của siêu thị và xếp thành từng chồng.

Cạnh cửa sổ vẫn còn hai túi "rác cháy được" tôi chưa kịp vứt, nhưng kể cả thế thì vẫn không thể gọi là "bừa bãi."

Mọi thứ đều được để tại nơi cần để, theo một trật tự thống nhất.

"Đúng là trên sàn có để hơi nhiều đồ," tôi nói. "Nhưng tất cả đều có lý do."

"Chính em để như vậy à?"

"À," tôi nói, "Không."

Thế đấy. Tôi không quen nói dối nên ngay từ đầu tôi đã ngắc ngứ.

"Đây là do...anh để."

Tôi gãi đầu gãi tai, ậm ừ thêm mấy câu để tranh thủ thêm thời gian.

"Là tại vì...thời gian vừa rồi Mio cứ ốm suốt nên không thể quán xuyến được việc nhà."

"Vậy sao?"

"Ừ, em phải nằm trên giường gần một tuần lễ."

"Vì vậy quần áo không được giặt thường xuyên và anh phải mặc quần áo bẩn thế kia?"

Tôi cúi xuống nhìn chiếc áo nỉ đang mặc bị dính cà ri.

"Thế này là bẩn hả?"

"Sao có thể gọi là sạch được. Anh mặc mấy hôm rồi?"

"Mới ba hôm thôi."

Nếu anh ăn uống cẩn thận hơn một chút thì sẽ không bị dây bẩn đâu."

Rồi nàng chỉ vào đống đồ đã giặt.

"Lúc phơi tại anh không chịu giũ cho phẳng nên quần áo mới nhăn nhúm thế kia."

Thôi được rồi, Mio ngán ngẩm lắc đầu.

"Em ốm liệt giường cả tuần lễ, vậy sao hôm nay em đi được xa thế?"

"Em đang luyện tập để phục hồi."

"Vậy hả?"

"...Có lẽ thế."

"Sao lại có lẽ thế?"

"Đây là thói quen của cả nhà mình nên em bảo sẽ cố gắng."

"Em nói thế hả?"

"Hình như thế."

Mio thở dài.

"Em."

Nàng đặt tay lên ngực mình, ghé sát mặt vào tôi, hỏi:

"Có thật em là vợ của anh không?"

"Thật. Không phải 'có lẽ' hay 'hình như' gì cả. Đấy là sự thật."

Có thể nàng đang nghi ngờ chính bản thân mình rằng sao mình lại là vợ của một người thế này.

"Chúng mình sống hòa thuận lắm."

Lẽ ra tôi không nên nói vậy. Vì làm vậy càng khiến nàng nghi ngờ hơn. Không biết là nàng nghi ngờ tôi hay nghi ngờ chính bản thân nàng nữa.

"Họ của em là gì?"

"Là Aio."

"Vậy em là Aio Mio?"

"Ừ. Chữ Mio có bộ Thủy ở đầu."

"Aio Mio..."

"Ừ."

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Hai chín. Bằng tuổi anh."

"Hai chín tuổi."

Đúng ra thì cuộc đời nàng đã một lần hạ màn ở tuổi hai tám. Con số hai chin nằm ở thời gian tương lai mà nàng không bao giờ chạm tới. Chưa kể, người con gái đứng trước mặt tôi đây trẻ hơn rất nhiều so với tuổi đó.

Trông nàng rất trẻ

Vonnegut từng nói, những người sang thế giới bên kia có thể tự chọn tuổi cho mình.

(Vonnegut: một trong những nhà văn Mỹ có ảnh hưởng lớn của thế kỉ XX)

Bố của Vonnegut trong cuốn tiểu thuyết Jailbird, sau khi lên thiên đường đã trở về tuổi lên chín. Ông luôn bị bọn trẻ bắt nạt, bị tụt cả quần dài lẫn quần lót. Bọn trẻ lấy quần lót của ông ném xuống cửa địa ngục có hình tròn như miệng giếng. Liền đó dưới đáy giếng vọng lên tiếng gào thét thảm thiết của Hitler, Nero, Salome,...
(Jailbird một trong những tiểu thuyết tiêu biểu của Vonnegut, tạm dịch là người tù
Nero Claudius Caeser Germanicus vị hoàng đế thứ 5 và cũng là cuối cùng của của triều đại Julius- Claudius La Mã
Salome: 1 nhân vật trong Kinh Tân Ước)

Vonnegut viết như sau:

"Tôi có thể hình dung cảnh Hitler không những phải nếm trải cơn đau đớn tột cùng mà cứ định kỳ, hắn lại thấy quần lót của bố tôi rơi xuống đầu mình."

Tôi thấy mình thật may mắn vì không phải đón một cô vợ trở về trong hình hài của một cô bé lên chin.

"Bé Yuji mấy tuổi rồi?"

Nàng hỏi.

"Gì ạ?" Yuji hỏi vọng ra từ nhà vệ sinh.

"Con sáu tuổi. Đang học lớp Một."

Tôi trả lời.

Nàng them từ "bé" vào trước tên Yuji nghe thật lạ. Tôi có cảm giác dù rất thân thiết nhưng nàng là ai đó chứ không phải vợ tôi. Như một người em họ chơi thân từ hỏi nhỏ.

"Vậy em là một bà nội trợ hai mươi chin tuổi có con trai sáu tuổi phải không?"

"Đúng vậy."

"Dù em chẳng có cảm giác gì?"

"Ừ."

"Vậy là em đã yêu anh? Đến mức muốn lấy anh?"

Nét mặt nàng thể hiện đây là điều nàng nghi ngờ nhất.

"Có thể em không tin nhưng đúng vậy."

Tự nhiên tôi mất hết cả tự tin. Tại sao hồi đó nàng lại chọn một người có bề ngoài tầm tầm như tôi? Kể cả là ai đó không phải nàng thì tôi cũng sẽ vẫn thắc mắc về sự lựa chọn ấy.

"Chúng ta quen nhau ở đâu?"

"Ở trường cấp III. Chúng mình gặp nahu vào mùa xuân năm mười lăm tuổi."

"Vậy chúng ta là bạn học à?"

"Ừ. Chúng mình học chung suốt ba năm."

Nàng mỉm cười hiền hậu.

"Kể cho em chuyện hồi đó nhé."

"Ừ."

Tôi tủm tỉm cười (nụ cười tươi nhất có thể), bắt đầu kể về cuộc gặp gỡ hạnh phúc của thời cổ tích ngây thơ ngày xưa.

"Khi chúng mình gặp nhau..."

Đúng lúc ấy có tiếng xả nước trong nhà vệ sinh. Yuji đi ra.

"Ôi, nhẹ cả người!"

Có vẻ như thằng bé vừa sử dụng đúng chức năng vốn có của nhà vệ sinh.

"Áo con trai em đang mặc," Mio nhìn Yuji đang chùi bàn tay ướt vào ngực áo hỏi, "được mấy hôm rồi?"

"Hình như là bốn."

Thực ra thằng bé đã mặc cái áo đó năm hôm rồi.

"Thật hả?"

"Anh nghĩ thế."

"Hai bố con không thể ăn uống sạch sẽ hơn được sao?"

"Công nhận là con..."

"Cả anh nữa cũng thế."

"À, ừ thì...."

Do đó, đến bữa tối, hai bố con tôi đã phải rất cẩn thận khi ngồi ăn.

Thực đơn của bữa tối là mì ống xốt thịt bằm do tôi nhanh tay chế biến. Hai chúng tôi không ai để dây một miếng thịt bằm nào ra bàn cũng như không làm bẩn quần áo.

Thật hết sảy!

Mio cũng ăn mì tôi nấu như thể đó là chuyện đương nhiên. Sau đó nàng đi vệ sinh. Hành động này không ăn nhập gì với một linh hồn, nhưng bản thân nàng dường như chẳng hề bận tâm, nên có lẽ đó cũng là chuyện rất bình thường.

Sau bữa ăn, Mio kêu mệt, nàng vào phòng phía trong trải đệm nằm nghỉ. Nàng đang rất hoang mang, mà hoang mang thì thường làm cho con người ta mệt mỏi.

Yuji nhanh chóng trải đệm cạnh chỗ Mio rồi chui vào trong, tay cầm theo quyển Momo. Chắc chỉ cần được ở bên cạnh mẹ thằng bé cũng đủ sướng rơn.

Từ phòng ngoài, tôi thấy Yuji đang làm bộ đọc sách vì chốc chốc lại thấy thằng bé ngó sang cạnh nhìn Mio. Sauk hi chắc chắn Mio vẫn còn ở đó, Yuji thở phào nhẹ nhõm, môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện.
Tôi cởi chiếc áo nỉ đang mặc trên người, tống vào máy giặt cùng với áo của Yuji.

Tôi không để ý lắm nhưng có vẻ việc mặc quần áo bị dây nước Coca hoặc nước xốt là không ổn. Chẳng ai chỉ cho tôi cả. Hồi Mio còn sống, dù không bao giờ hỏi nhưng lúc nào tôi cũng có quần áo sạch sẽ, không một nếp nhăn để sẵn trước mặt.

Khi chỉ còn lại tôi và Yuji, tôi đã hết sức cố gắng nhưng cái "hết sức" của tôi hẳn chưa đạt nổi nửa tiêu chuẩn của thiên hạ.

Liệu trên thế giới này có một cặp bố con hoàn hảo luôn mặc những bộ quần áo tinh tươm, phẳng phiu, sống trong một căn nhà không thua gì "phòng sạch" ở nhà máy sản xuất vi mạch, cuối tuần lái xe đến rạp chiếu phim ở ngoại ô, xem những bộ phim hoạt hình của Walt Disney với bỏng ngô nhét đầy miệng không nhỉ?

Thật hết sảy!

Từ lâu, tôi đã thôi hi vọng vào những điều bất khả và vô vọng. So với một con người bình thường, tôi chỉ là một thứ tàn phế còn lại. Cho nên, tôi khó có thể nuôi nấng Yuji như những đứa trẻ khác trong gia đình bình thường.

Nhưng tôi vẫn đang rất cố gắng.

Tuy có lúc tôi không chú ý những điều cần chú ý, quên những điều cần nhớ, ngủ quên khi chưa làm xong những điều cần làm vì quá mệt, thì tôi vẫn đang cố gắng để mọi thứ dần tốt hơn.

Không hiểu Mio nghĩ thế nào về một người như tôi?

Mục đích nàng quay trở lại tinh cầu này là để kiểm tra xem tôi và Yuji sống ra sao. Gỉa sử nàng vẫn còn nhớ mục đích ấy thì không biết nàng có cảm tưởng như thế nào.

Nàng sẽ thở dài và bảo: em biết ngay mà?

Nhưng có thể chắc chắn một điều là nàng sẽ không nói: Chà, phục anh quá. Anh thật cố gắng.

Hơn mười giờ, tôi đi tắm và thay sang bộ đồ ngủ. Ban đêm, tôi bị tỉnh giấc nhiều lần nên nếu giờ nfy chưa đi ngủ thì hôm sau sẽ rất mệt.

Với tôi, giấc ngủ là chuyến mộng du bên trong một tòa nhà khổng lồ.

Tòa nhà có hang nghìn căn phòng, hễ thấy phòng nào còn sang đèn là tôi mở cửa bước vào. Căn phòng kê một chiếc ti vi cũ, tôi ngồi vào ghế sofa, tiếp tục mơ màng như đang xem một phim hạng B. Nhưng chẳng bao lâu sau, một kẻ phá quấy bước vào phòng, giật phắt phích cắm ti vi ra.

Cạch!

Tôi buộc phải đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng lúc này đã tối om để tìm kiếm giấc mơ khác.
Cứ như vậy cho đến hết đem.

Cạch.

Âm thanh làm tôi choàng tỉnh, vội vàng đi tìm giấc mơ tiếp theo.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Chúng khiến tôi mệt mỏi.

Tôi gọi Mio từ phòng bên.

"Em thấy người thế nào?"

Đang ngắm Yuji, Mio từ từ nhìn lên, nhưng nàng không nhìn đến được chỗ tôi. Cái nhìn của nàng lơ lửng trong không gian giữa tôi và Yuji.

"Em hơi đau đầu."

"Hay là em bị sốt? Em dính mưa như thế không khéo bị cảm rồi."

Nàng gật đầu lấp lửng, chẳng ra phủ định cũng chẳng ra khẳng định.

"Chẳng hiểu bị làm sao."

"Anh vào phòng nhé?"

Tôi hỏi vì thấy mặc đò ngủ đến gần nàng có vẻ hơi bất nhã. Tất nhiên, xuất phát từ tâm lý hôm nay nàng mới gặp tôi lần đầu. Với lại tôi có chút ngần ngại vì đã không gặp nàng suốt một năm nay.

"Anh vào đi. Đây là phòng ngủ của anh mà."

Tôi đến bên Mio, quỳ xuống, tay đặt lên trán nàng. Trán nàng hơi nóng. Có lẽ linh hồn cũng bị cảm hay sao?

"Hình như em bị sốt. Hơi hơi thôi."

"Không sao đâu. Ngủ dậy sẽ khỏi."

"Thế hả?"

"Vâng."

Tôi thấy rất lạ.

Cảm giác khi chạm vào trán nàng. Hơi ấm của nàng. Mùi hương của nàng.

Đoạn điệp khúc trong một đoạn hội thoại ngẫu nhiên nào đó mà chúng tôi đã từng nói với nhau.

Việc nàng đã mất từ một năm trước dường như không có thật. có khi nào, tôi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ giống như bộ phim Hollywood nào đó nói về một chứng bênh nan y không nhỉ?

Cạch.

Nhưng lời nói của nàng đã phủ nhận ý nghĩ này.

"Bé Yuji đáng yêu quá."

Tự nhiên tôi thấy buồn, tôi nói với nàng bằng giọng khô khốc.

"Con của em đấy."

"Vâng. Mong là em sớm nhớ lại được."

"Sẽ ổn cả thôi."

"Vâng."

Có lẽ nào, tôi nghĩ. Nàng đã bỏ lại kí ức lúc rời bỏ nơi đây. Kí ức của anh vẫn còn lại trong căn phòng này. Nếu vậy thì khi ở tinh cầu Lưu Trữ, hẳn là nàng đã vất vả lắm. Vì mọi người trên tinh cầu ấy phải viết sách cho Ai đó...

Nếu không có ký ức, ta chỉ có thể viết những điều vô nghĩa không thuộc về kí ức. Thế thì làm sao viết được sách hay?

Tôi định kể cho nàng nghe thật nhiều kỷ niệm, để nàng có thể mang theo khi trở về tinh cầu kia. Để nàng có thể viết sách về tôi và Yuji.

Để cho Ai đó đọc...

Yuji thiếp đi, tay vẫn giữ khư khư quyển Momo. Miệng nó he hé, mắt nhắm nghiền, mí mắt hiện rõ những vân xanh. Thằng bé ngủ ngon lành, nghĩa là mũi nó đang phát ra tiếng khò khè.​

Chàng hoàng tử nhỏ hạnh phúc.​

Chắc nó đang mơ giấc mơ đẹp lắm.​

Tôi nhẹ nhàng rút quyển Momo khỏi tay Yuji. Tôi để lại quyển sách vào hộp tủ dùng làm giá sách của Yuji.​

"Chúc em ngủ ngon."​

Tôi nói với Mio.​

"Chúc em ngủ ngon là sao? Vậy anh ngủ ở đâu?"​

"Anh trải đệm ngủ ở phòng bên cạnh."​

Mio lắc đầu.​

"Anh cứ ngủ ở đây. Nằm cạnh Yuji đây này. Tối nào chúng ta cũng nằm như vậy phải không? Ba chúng ta nằm giống chữ XUYÊN."​

"Ừ... nhưng mà..."​

Sự thật không phải vậy. Đã từ lâu chỉ còn hai bố con.​

Yuji nằm cạnh tôi.​

Hai bố con nằm thành chữ "Ri".​

"Em không thấy phiền chứ? Chắc em nghĩ hôm nay mới gặp anh lần đầu."​

"Không sao đâu. Anh cứ xử sự tự nhiên như mọi khi thì em sẽ nhanh lấy lại được trí nhớ."​

Có lẽ em đã vĩnh viễn mất đi phần ký ức đáng nhớ rồi.​

Cùng với số phận của em.​

Hai câu này cứ ngấp nghé ở khóe miệng, muốn bật ra nhưng tôi đã kìm lại được.​

"Vậy anh nằm đây nhé."​

Tôi để Yuji nằm giữa rồi trải đệm song song với Mio. Tôi kéo dây tắt đèn tuýp, bật chiếc đèn màu da cam. Tôi không tắt hết đèn trong phòng vì thỉnh thoảng Yuji vẫn đi vệ sinh vào ban đêm.​

Tự nhiên tôi thấy rất căng thẳng.​

Nàng không hề giống hồn ma, còn trong lồng ngực tôi, tình yêu vẫn cất cao giọng hát.​

Là lá la, là lá la, là lá la.​

Một khúc ca hùng tráng​

"Anh này", nàng nói.​

"Ơi?"​

"Chuyện ban nãy kể tiếp cho em đi", nàng thì thào.​

Giọng nói ấy lôi tuột một thứ ra khỏi người tôi. Thứ đó lan tỏa khắp lồng ngực tôi, dâng lên cổ họng, lên mũi, lên mắt, khiến tôi muốn òa khóc.​

"Được chứ", tôi nói. "Anh kể tiếp nhé."​

Khi gặp nhau, chúng mình mới mười lăm tuổi, thế giới của hai đứa chỉ có hôm qua, hôm nay và ngày mai.​

Chắc em cũng hiểu. Ở tuổi ấy, chúng mình chẳng bao giờ nhìn lại ngày xưa cũng như chưa tính đến những chuyện xa vời.​

Em gầy khủng khiếp.​

Trông em chẳng có chút nữ tính, em giống linh hồn của chiếc thìa cà phê có hình cô gái hơn là một thục nữ. Em để tóc cụt lủn, có lẽ là ngắn nhất lớp (tính cả hội con trai).​

Đã thế, em còn đeo cặp kính gọng kim loại màu bạc.​

Con gái ở tuổi ấy mà như vậy thì có khác nào tuyên bố: "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên."
Anh nhớ trong khối mình học có khoảng ba bạn gái nom tương tự như thế. Nhưng các bạn gái ấy đều không đeo kính đi học dù mắt có kèm nhèm thế nào. Thay vào đó, các bạn đeo kính áp tròng hoặc cố chịu đựng việc không nhìn rõ.​

Chuyện xảy ra cách đây mười lăm năm rồi. Thời đó chưa có những cặp kính điệu đà với các cô gái điệu đà không hay đeo kính như bây giờ.​

Vì vậy, xét theo một nghĩa, em rất nổi bật. Rõ ràng là em không giống những cô gái khác. Em của tuổi mười lăm đã để lại ấn tượng trong anh rõ nét hơn bất kỳ ai, từ cái đầu bé hơn hẳn các bạn cùng lớp hay chiếc răng khểnh to đùng hoàn toàn mất cân xứng với gương mặt nhỏ nhắn.​

Anh là người khá nông cạn, luôn tiếp nhận nguyên xi những gì có ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi tín hiệu em đưa ra.​

Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không động đến cậu đâu.​

Thật ra thì anh chẳng động đến bạn gái nào cả.

Tuy nhiên, phải nói luôn là anh cũng thấy em hấp dẫn.​

Em nghiêm túc nhất lớp. Có thể nghiêm túc không được coi là hấp dẫn nhưng anh thích những người nghiêm túc, theo anh thì nghiêm túc là đức tính cao quý nhất cần phải được nhìn nhận công bằng hơn. Nghiêm túc đi đôi với tin tưởng, mà tin tưởng là yếu tố chính tạo dựng tình yêu. Bởi vậy, trên thực tế, những người nghiêm túc thường hiểu về tình yêu hơn là những người yêu đương dễ dàng. Anh biết rõ điều này vì anh cũng là một người nghiêm túc.​

Chưa kể, em còn có một bộ óc tuyệt vời với khả năng hài hước và cảm thụ phong phú, dù hồi đấy anh chưa nhận ra. Đằng sau cặp kính là một thiếu nữ nhạy cảm, đang dang tay chờ đón tình yêu.​

Cũng phải nói thêm là em tương đối đẹp, nếu xét về mặt thẩm mỹ. Nói gì thì nói, đường cong bao quanh đầu, vòng xuống cổ và cằm của em thuộc dạng đáng kể. Rất tuyệt hảo về mặt não tướng học. Có lẽ vì thế mà em hay được mời làm mẫu vẽ tranh hoặc mẫu để nặn tượng. Em cũng hay được chọn làm chủ thể cho các bức ảnh hoặc làm người mẫu bất đắc dĩ cho các phác họa nghịch ngợm của anh trong sách giáo khoa.​

Năm mười lăm tuổi, anh đã gặp một cô gái như vậy.​

Chúng mình học cùng lớp, cùng tổ, anh ngồi ngay đằng sau em.​

Suốt ba năm học, mặc dù năm nào cũng phân lại lớp nhưng chúng mình luôn học chung một lớp, chung một tổ, chỗ của anh luôn ở bên trái, bên phải, hoặc ở đằng sau em. Vì vậy, phần lớn thời gian trong ngày, chúng mình cùng ở trong hình tròn có bán kính một mét.​

Ở tuổi nay, chúng mình bắt đầu có những thay đổi về sinh lý, chất hóa học trong cơ thể liên tục phát thông điệp "tìm kiếm đối tác để duy trì nòi giống" ra xung quanh. Người nhận được thông điệp này cũng tiết ra chất hóa học để đáp lại, dù bản thân họ không nhận ra. Đây là quá trình thông điệp tình yêu được trao đổi một cách vô thức.​

Trong vòng bán kính một mét ấy, chúng mình trong đổi chất hóa học thường xuyên hơn bất kỳ ai. Khi đang chép bài trên bảng bằng bút chì hay cố cưỡng lại cơn buồn ngủ để nghe giảng, chúng mình đều trò chuyện với nhau bằng phương tiện truyền thông gọn nhẹ này.​

(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)​

Chúng mình không mảy may nhận ra hành động thân mật đó vì ai cũng nghĩ: chẳng liên quan gì đến mình.​

Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một thìa cà phê không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Trong giờ học, em miệt mài chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.​

Em đúng là một học sinh mô phạm, xét theo tất cả các nghĩa.​

Thật hết sảy!​

Tuy nhiên, việc em không thường xuyên có mặt trong top đầu của lớp là một lời chú thích đầy an ủi đối với anh. Em không phải thiên tài, cũng không thuộc loại xuất sắc, em chỉ là một học sinh nghiêm túc biết phấn đấu mà thôi. Một người chính trực, không bao giờ dùng tiểu xảo. Những bạn được em vui vẻ cho mượn vở lại thường đạt điểm cao hơn em. Vở của em được trình bày bằng nét chữ thẳng thớm, dễ đọc. Anh đã phải nhờ đến vở của em khá nhiều.​

Nhờ cuốn vở ma thuật ấy mà anh đã duy trì được kết quả học tập, dù anh chẳng thường xuyên đến lớp, thậm chí còn không có cả sách giáo khoa. Chỉ cần lướt qua quyển vở của em thì việc đủ điểm đỗ trong bài kiểm tra không còn là quá khó. Tinh ý hơn một chút là có thể dễ dàng đọc được ý đồ của giáo viên từ những ghi chép của em. Tuy nhiên, vì không phải là một người tinh ý nên em không phát huy được giá trị sử dụng của quyển vở như những người khác. Nhưng em chẳng hề bận tâm. Em luôn chọn cách đi từng bước một, dù cách này khiến em đi chậm hơn mọi người.​

Mio ngủ thiếp đi từ lúc nào.​

Tôi im lặng, ngắm nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn màu cam. Người nàng phập phồng theo nhịp thở.​

Nàng đang thở. Hệt như nàng vẫn còn sống.​

Bỗng ký ức của những ngày tháng cuối cùng của nàng ùa về khiến tim tôi đau nhói.​

Tôi sẽ lại mất nàng ư?​

Tôi muốn ở cạnh nàng. Mãi mãi, cho tới khi nhắm mắt.​

Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng nhớ chuyện của hai chúng tôi.​

Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh.​

Tôi khẽ nói với nàng.​

"Ngủ ngon nhé."​

Yuji đáp.​

"Thế hả?"​

Tất nhiên là thằng bé đang nói mê.



Chương 7

Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.​

"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"​

"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."​

"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh."​

"Vâng, nhưng vận động thế này sẽ thoải mái hơn."​

"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."​

"Em nhớ thêm gì chưa?"​

"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."​

Nàng xếp lên bàn đĩa thức ăn gồm có trứng chưng và thịt băm viên.​

"Đợi Yuji dậy đã. Thường ngày nhà mình vẫn làm vậy."​

Tôi có cảm giác chuyện này vẫn xảy ra hằng ngày, như thể hôm qua và hôm kia, tôi đều bắt đầu ngày mới với Mio như hôm nay.​

Nàng lau tay và ngồi vào ghế đối diện tôi. Nàng mặc chiếc áo nỉ màu xanh lơ có hình logo của câu lạc bộ thẩm mỹ, nơi nàng từng làm việc. Nàng vẫn mặc chiếc áo này ở nhà. Vẫn kiểu buộc tóc cao ở đằng sau. Tóc dày nên nàng buộc lên gần sát đỉnh đầu. Đây cũng là kiểu nàng thường buộc trước đây.​

"Kiểu tóc này", tôi nói, "trông quen quá."​

Nàng đăm chiêu trước câu nói của tôi.​

"Nghĩa là lâu lắm rồi em mới buộc thế này?"​

"À", tôi dừng lại, "Không."​

"Em buộc lên vì thấy vướng khi làm bếp thôi."​

"Ừ. Phải rồi. Em nói phải."​

Không phải tôi không biết nói dối, mà đây là do cái tật đãng trí. Tôi quên mất việc đang giấu nàng mọi chuyện.​

Thấy tôi ngồi thần ra, nàng thắc mắc.​

"Em thấy lạ quá."​

"Lạ gì cơ?"​

"Anh đó."​

"À", tôi dừng lại, "Thế à?"​

"Không có chuyện gì đâu."​

Tôi nói.​

"Chẳng có gì lạ đâu."​

"À vâng", nàng thở dài.​

"Hằng ngày em nấu ăn ở đây phải không? Nấu cho anh và Yuji?"​

Nàng nhìn chiếc bếp ga dính đầy dầu mỡ và bổn rửa ố vàng.​

"À ừ, đúng vậy."​

Mảng tường cạnh bếp ga vẫn còn vết tích đen sì của lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) tôi thử sức với món khoai tây chiên. Tôi quên mất là dầu ăn đang bị dây ra bếp. Chỗ dầu làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hoảng hốt, tôi múc vội nước nóng còn thừa trong bồn tắm để dập lửa. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một hành động sai lầm. Sau một tiếc nổ "bùm", ngọn lửa tự nhiên tắt ngấm.​

Tôi lên cơn co giật rồi lịm đi giữa đồng khoai tây cháy đen văng tung tóe.​

Đó là chuyện của ba tháng trước.​

"Anh này", nàng nói.​

"Gì cơ?"​

"Tối qua, lúc anh kể chuyện cho em trước khi đi ngủ, anh có nhắc đi nhắc lại rằng em là một người rất nghiêm túc phải không?"​

"Ừ, đúng rồi. Em rất nghiêm túc."​

"Nhưng nhìn căn phòng này, em lại thấy mình là người lười biếng và cẩu thả. Bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh, chẳng chỗ nào có dấu hiệu thường xuyên được dọn dẹp, chưa kể trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn sẵn."​

Nàng hướng nụ cười chực như sắp khóc về phía tôi.​

"Một học sinh mô phạm chưa chắc sẽ thành một người vợ mô phạm nhỉ."​

"Ôi, không phải vậy đâu."​

Câu nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.​

Nàng nhìn vào mắt tôi chờ đợi.​

Tôi nhắc lại.​

"Thực tế không phải như vậy."​

Mắt nàng tối sầm lại.​

Tôi vẫn luôn kém cỏi trong khoản thuyết phục người khác bằng những từ ngữ có trọng lượng. Những lúc thế này, tôi chỉ toàn thốt ra những câu ngốc nghếch nhất.​

"Anh nói thật mà."​

Tôi nhắc lại với giọng lí nhí như đang tự lẩm bẩm. Tôi cố tìm một lý do giả tưởng nào đó, nhưng thật xuất sắc là tôi không tìm ra lý do nào.​

"Anh sẽ kể cho em sau", tôi nói.​

"Tất cả", tôi dang rộng hai tay, chỉ một lượt khắp căn phòng, "đều có lý do."​

"Thế hả?"​

"Ừ."​

Hồi nàng còn sống, nhà cửa không thế này. Bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh luôn được nàng chăm chút sạch sẽ và tiện dụng. Trong tủ lạnh chỉ có thức ăn tươi sống, không bao giờ có đồ ăn sẵn. Tôi là thủ phạm gây ra tình trạng trên. Nếu như trước đây, tôi chẳng làm được gì nếu không có vở của nàng thì nay, khi đã trưởng thành, tôi vẫn hệt như vậy. ​

Không có nàng, tôi chẳng làm nên trò trống gì.​

"Tóc của anh", nàng ngây ra nhìn tôi. &q
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3991
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN