--> Hoàng Tử Online - game1s.com

Hoàng Tử Online

anh tôi móc ví trả tiền cho họ và lôi xộc tôi đi. Phải chăng tôi đang làm công chúa bất đắc dĩ ???

Điểm dừng chân tiếp theo chính là shop áo quần của anh Hiếu - bạn thân của anh trai tôi. Có vẻ như mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn nên chỉ cần nhìn thấy cái mặt tôi là anh Hiếu « ném » thằng vào người tôi một bộ váy rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ. Sau gần 15 phút vật lộn với cái váy chật ních cùng với mớ dây dợ lằng nhằng, tôi bước ra. Anh Thiện và anh Hiếu đã đứng sẵn ở đó và nhanh chóng buông một lời nhận xét :

- Tạm nhìn được ! Chỉ có cái chân hơi cong một chút !

Tôi chẳng buồn đáp lại. Cả đời tôi chưa bao giờ dám mặt váy ra đường cũng vì lý do này. Chân tôi dài thì có dài thật nhưng nó không thẳng ro như chân người mẫu mà lại cong cong, có cố gắng mấy thì tôi vẫn không thể làm cho nó thẳng ra được. Đau khổ là ở chỗ ấy !

- Thôi trễ giờ rồi ! Tao đi đã nhé ! Xong việc sẽ báo cho mày biết tình hình !

Như mọi lần, anh tôi lôi xộc tôi đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Vở diễn sắp tới đây không biết tôi có diễn tròn vai được không....

Nghe anh tôi kể thì chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này trước đây là người yêu của anh, nhưng tại chị ta nhàm chán quá, lại tính tiểu thư nên anh tôi chủ động chia tay. Ai ngờ chị ấy « thù dai » cất công tìm kiếm một anh người yêu nào đó thật oách rồi mời anh tôi đi dự tiệc để « khoe chiến lợi phẩm », mục đích là để cho anh tôi thấy mình đã quá sai lầm khi bỏ rơi một người yêu tuyệt vời như bà và chứng tỏ rằng ngoài anh ra còn có thằng con trai khác xứng đáng hơn. Tôi nghe mà phì cười. Cách trả đũa quá quê mùa. Làm thế chỉ khiến người ta tội nghiệp mình hơn mà thôi.

Một buổi tiệc khá đông. Lúc anh dẫn tôi vào thì có nhiều lời bàn tán, không ít kẻ tò mò chạy tới hỏi han. Tôi cũng chẳng lạ lẫm gì việc này nên cố gắng diễn với anh trai khá ngọt. Dù gì cũng là em ruột của một tay « sát gái » có tiếng, tôi không thể làm mất mặt anh mình được. Thế là người ngoài ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi là một cặp hợp rơ. Cách trang điểm khiến tôi trông già hơn cả mấy tuổi nên đi với ông anh trai cũng đồng lứa.

- Mục tiêu đằng kia rồi ! Anh em mình xông lên thôi cưng ! - Anh Thiện giật giật tay tôi nháy mắt về phía trước. Thì ra chủ nhân buổi tiệc đã xuất hiện và đang từ trên lầu đi xuống.

Anh Thiện bắt tôi phải quàng tay mình vào tay ảnh, miệng cười thật tươi rồi bước cùng ảnh tới phía « mục tiêu ».Thật lòng tôi thấy sợ sợ. Một nữ sinh cấp 3 như tôi, chưa yêu lần nào mà anh hai bắt làm mấy cái trò này. Đúng là quá ác. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Biết đâu từ ngày hôm nay trong tôi lại xuất hiện thêm một giấc mơ mới. Đó là trở thành một diễn viên !

- Chào Ngọc ! Lâu rồi không gặp ! Em vẫn xinh như ngày nào ! - Anh tôi chủ động chào hỏi trước bằng một khuôn mặt cực kì rạng rỡ.

- Ồ vâng ! Chào anh ! Lâu rồi không gặp ! Anh vẫn đào hoa như ngày nào ! - Chị ta có vẻ vẫn còn ức chuyện bị anh tôi đá nên tỏ ra mỉa mai khi nhìn thấy tôi tay trong tay với ảnh.

- Em quá khen ! Đây là Thanh ! Vợ sắp cưới của anh ! Hai người làm quen đi !

Tôi suýt nữa ngã lăn ra nền khi nghe cụm từ « vợ sắp cưới » thốt ra từ miệng anh hai. Ông anh này càng lúc càng liều. Chắc có lẽ muốn chọi lại lời mỉa mai của chị ta nên mới nói vậy. Nhưng xem ra kết quả của sự « liều mạng » này cũng không tồi chút nào. Chị ta trợn tròn mắt, sự ngạc nhiên lộ rõ, nhìn tôi chằm chằm cứ như muốn xé tôi ra làm trăm mảnh. Cũng đúng thôi. Anh tôi nổi tiếng đào hoa và kèm theo đó chính là cái danh « sát gái ». Chẳng cô nào níu được chân ảnh ở lại bên mình quá vài tháng huống gì bây giờ anh hai lại công khai với chị ta tôi là vợ sắp cưới của ảnh. Hiểu ra được vấn đề, tôi lấy lại tinh thần. Chị ta nhìn tôi chứ gì ? Thì tôi nhìn lại cho « phải phép ».Trần Thanh Thanh này cũng không thuộc dạng nhát gan.

- Chị có vẻ thích ngắm người khác nhỉ ? Đúng là thú vị quá ! - tôi bức xúc cất lời khi thấy hành động nhìn không chớp mắt của chị ta. Chị ta không mỏi mắt nhưng tôi thì đã mỏi lắm rồi.

- À...vâng ! Tại tôi muốn nhìn kỹ một chút cô gái đặc biệt có thể giữ được trái tim của Minh Thiện nổi tiếng lãng tử đa tình nên mới thế! Xin lỗi vì đã làm cô ngại ! - chị ta hơi luống cuống nhưng cũng mỉm cười trả lời từ tốn.

- Không ! Tôi làm gì phải ngại ! Chị cứ nhìn thoải mái ! Đi với anh Thiện thì lúc nào tôi cũng đầy tự tin ! - tôi đáp lại không thương tiếc, kèm theo một nụ cười mà chính bản thân tôi cũng tự nhận thấy là « đểu ».

Chị ta tái mặt. Anh tôi thì hơi ngỡ ngàng nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt cứ như muốn nói : « nhóc con ! Anh tự hào vì mày lắm ! ». Tôi mỉm cười. Con người ta luôn có những khả năng tiềm ẩn mà. Bây giờ tôi đã phát hiện mình có khả năng nói mà khiến người khác phải đau !

- Anh ơi ! Lại đây ! - như đã đến « đường cùng », chị ta quay sang phía bên trái cất giọng kêu một ai đó rồi quay sang nhìn chúng tôi cười cười - Tiện thể Ngọc cũng muốn mọi người làm quen đôi chút với người yêu của Ngọc !

Anh trai tôi gật đầu. Tôi không phản ứng. Mục tiêu của chúng tôi đến đây chính là điều này. Chọc tức và xem mặt người yêu của chị ta. Một thanh niên đang đứng ở phía gần cửa chậm rãi bước tới. Tôi cũng không buồn nghiêng đầu sang nhìn, cứ để anh ta tới trước mặt rồi nhìn cũng không muộn.

- Đây là Thiện - người em vẫn hay nói với anh, còn đây là người yêu của anh ấy ! - chị ta léo nhéo.

- Chào anh ! Chào...

Câu nói của người thanh niên ấy bị bỏ lửng. Trong lúc đó tôi cũng sửng sờ. Như thế này là sao chứ ????????


9/ Tôi ước mình có thể bốc hơi thành không khí để khỏi phải chứng kiến điều này. Dẫu biết đời có rất nhiều sự bất ngờ nhưng tôi không muốn đón nhận cái bất ngờ phũ phàng này chút nào ! Làm sao lại thành ra thế này ????? Làm sao mà người yêu của chị ta lại chính là Trọng Tuấn - hoàng tử « mắc dịch » của tôi được chứ ?????? Quá vô lý nhưng lại là sự thật. Tôi và cậu ta nhìn nhau cũng phải hơn 2 phút. Dù đang rất ngỡ ngàng nhưng tôi cũng kịp nhận ra nỗi bàng hoàng xen lẫn ngạc nhiên từ phía Tuấn. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau. Mắt tôi dường như không chớp. Cả cơ thể tê liệt. Tim cũng tưởng chừng ngưng đập. Anh ơi là anh !!!!! Anh bắt đứa em gái mới lớp 10 của mình giả là người yêu để đi chọc tức cô bạn gái cũ mà không ngờ rằng cô bạn gái cũ ấy cũng sử dụng luôn chiêu này để quay lại chọc tức anh. Đúng là số phận mà. Không ai đoán trước chữ « ngờ »...

- Hai người làm sao thế ? - cuối cùng cũng có kẻ thứ ba cất lời kết thúc chuỗi thời gian câm lặng giữa chúng tôi. Kẻ thứ 3 đó không ai khác chính là chị Ngọc.

- Đây là người...người....người....người yêu của chị ????? - tôi cà lăm đến 4 lần mới nói trọn vẹn được từ người yêu. Tôi vẫn muốn xác nhận lại bằng lời của chị ta.

- Uh ! Anh Tuấn là bạn trai của Ngọc ! Chúng tôi cũng sắp làm đám cưới rồi ! Phải không anh yêu ? - chị ta vừa nói vừa quàng tay làm điệu bộ thân mật với Tuấn.

Tôi sởn da gà khi nghe câu nói ấy. Rõ ràng chị ta đang muốn chơi lại anh tôi. Nhưng đáng tiếc thay cho cả hai con người này khi họ không biết rằng tôi và Tuấn là bạn cùng trường. Họ càng không biết rằng tôi là người đang theo đuổi Tuấn. Họ cũng càng không biết rằng giữa chúng tôi có vô vàn những lần chạm trán nhau. Suy ra họ sẽ không biết rằng chúng tôi đã quá hiểu nhau rồi.

- Nhìn đẹp trai thật đó ! Em tìm đâu được chàng hoàng tử bạch mã này thế ????? Hồi trước quen em anh không nghĩ là em có khả năng này !

Anh tôi đúng là hơi « vô hậu » khi nói những lời này. Có lẽ anh giận những gì mà chị ta vừa mới nói. Tôi thở dài ngán ngẩm. Tuấn thì hơi mất bình tĩnh. Mặt khá căng thẳng. Còn chị ta thì giận tím mặt nhưng cũng cố « chiến tới cùng » :

- Cám ơn vì lời khen của anh. Đứa con gái nào cũng mong đời mình sẽ có một hoàng tử. Em cũng vậy thôi. Nhưng đáng tiếc đến bây giờ em mới tìm thấy hoàng tử thật của đời mình. Còn những kẻ trước đây chỉ là hoàng tử dởm mà thôi. Phải không anh yêu ? - chị ta ngẩng mặt lên nhìn Tuấn cười tươi lấy tinh thần.

Tuấn không nói gì. Có lẽ cậu ta cũng giống tôi, cảm thấy cuộc đấu khẩu này thật chẳng có chút thú vị gì. Đáng lẽ ra tôi nên cương quyết từ chối đi cùng anh hai đến buổi tiệc này. Một vở kịch quá chán khi mà những diễn viên không ăn nhập với vai của mình. Bỗng dưng trong đầu tôi nhớ lại cái tên đầy đủ của chị ta mà có lần anh hai đã nói với tôi. Hình như là Vũ Hồng Ngọc. Phải rồi ! Vũ Hồng Ngọc và Vũ Hoàng Trọng Tuấn ! Đảm bảo là có mối liên hệ máu mủ với nhau. Đúng là người tính không bằng trời tính ! Tôi nghĩ mà buồn cười.

Nhìn Tuấn hôm nay trông lớn hẳn. Lúc mặc đồng phục nhìn cậu ta còn giống giống con nít chứ bây giờ thì hoàn toàn khác. Vốn dĩ Tuấn đô con nên vào vai người yêu của chị ta khá hợp và chẳng mấy ai nghi ngờ. Cuối cùng trong vở diễn này, tôi và Tuấn lại là những diễn viên xuất sắc nhất vì đã đánh lừa được tất cả về số tuổi.

Suốt buổi tiệc, tôi ngán ngẩm ngồi một chỗ mặc cho ông anh hai lăn xăn hết người này đến người khác để nói chuyện. Anh tôi có tài ăn nói nên quan hệ rộng, ai ảnh cũng quen. Còn tôi thì làm gì quen ai trong đám người này đâu, ngoại trừ Tuấn. Một mình cầm ly nước ngọt trên tay, tôi vừa uống vừa ngắm hoàng tử « mắc dịch » của mình. Đúng là hoàng tử của Thanh Thanh này có khác, đẹp trai và nổi bật. Chỉ tiếc là tôi chỉ được ngắm thôi chứ không thể nào là công chúa của cậu ta. Thứ nhất là vì tôi không thích làm bạn gái, thứ hai là vì cậu ta hoàn toàn không thích tôi, thậm chí là ghét. Chốc chốc ánh mắt Tuấn có chạm ánh mắt tôi, nhưng chỉ trong tích tắc cậu ta chuyện hướng nhìn ngay. Tôi cũng không thèm buồn vì điều đó. Tôi thích ngắm cậu ta chứ không cần cậu ta phải nhìn mình. Nhiều lúc tôi tự khâm phục cái tính cách kì quặc của bản thân. Nhưng đúng là nó giúp ích cho tôi khá nhiều để vượt qua những điều tưởng chừng như khó khăn của cuộc sống.

- Làm gì mà im vậy em yêu ! . Ông anh trai quái quỷ của tôi không biết từ đâu bay ra làm tôi giật bắn mình. Không những thế ông còn cúi mặt xuống hôn tôi khiến một lần nữa tôi sặc nước ngọt lên tận mũi. Ông không còn biết sợ là gì nữa rồi. Giữa đông người thế này mà ổng dám làm cái hành động đó. Ông anh trai này muốn em gái mình chết vì xấu hổ sao ?????? Tôi cứng đơ người trước nụ hôn dã man của anh mình. Thực tình lúc đó tôi không còn biết mình nên làm gì nữa. Những tiếng ồ cất lên kèm theo đó là những tràn pháo tay rần rần. Họ vui nhưng tôi thì đau lòng muốn chết. Chắc hẳn ai đó trong đám người này đã thách anh tôi để ảnh làm cái trò này. Mà tính anh trai tôi thì tôi biết quá rõ. Ông dám làm tất cả mọi thứ nên đừng ai dại mà thách thức .

Nhưng sao lần này nạn nhân lại là Trần Thanh Thanh tôi chứ ?????? Mãi quay vòng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi không để ý đến ánh mắt của Tuấn đang nhìn chằm chằm vào mình. Chị Ngọc cũng ngạc nhiên không kém. Làm sao đây ???? Tuấn không biêt được tôi là em gái của anh Thiện nên chắc chắn sẽ hiểu nhầm cho mà xem. Trời ơi là trời ! Tôi cứ hốt hoảng như thế cho đến khi một suy nghĩ vụt đến cắt ngang sự rối loạn trong đầu tôi. Là rằng : « Việc gì mà mày phải hốt hoảng ? Nó đấu có thích mày ! Nó đâu có thích mày ! ». Đúng ! Tuấn đâu có thích tôi ! Vì thế cậu ta không việc gì phải thấy khó chịu hay hiểu nhầm tôi cả. Và thế là tôi lấy lại bình tĩnh để đối diện sự việc. Dù sao trước khi đi anh cũng đã thông báo trước là anh sẽ hôn tôi trước mặt mọi người rồi. Tôi chấp nhận theo ảnh tới đây nghĩa là phải chấp nhận chuyện này. Cứ thế tôi tự trấn an mình. Anh Thiện có vẻ khá hài lòng với « diễn xuất » trên cả tuyệt vời của tôi.

Sau đó một lát thì mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Người ta đã không còn nhìn tôi nữa. Tuấn cũng đã đi đâu mất. Có lẽ cậu ta không thích nhìn thấy tôi thì phải ! Cũng không sao. Tôi cũng không thích Tuấn nhìn mình trong hoàn cảnh này. Khi mà tôi đang phải làm một diễn viên bất đắc dĩ.

Bỗng dưng tôi muốn đi giải quyết. Có lẽ do từ nãy đến giờ chỉ toàn uống nước ngọt. Tôi đặt ly nước xuống bàn rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Ở đây kể cũng lạ, nhà vệ sinh nằm cách nhà ở cũng khá xa, đúng hơn là nằm tách biệt với nhà ở. Khó khăn lắm tôi mới tìm được nó. Đang định mở cửa bước vào thì đột ngột có một cánh tay nào đó lôi mạnh tôi lại.


10/ Là Tuấn. Cậu ta ấn mạnh tôi vào bức tường đối diện. Tôi hốt hoảng vùng mạnh nhưng không tài nào thoát khỏi sự ghì chặt của cậu ta.

- Này ! Cậu làm gì thế hả ? Nam nữ thọ thọ tương thân ! Buông ra mau !

- Tôi không buông đó ! - Tuấn hằn giọng.

- Đồ khùng ! Thả tay tôi ra ! Đau quá ! - Tôi bức xúc.

- Cậu là đồ nói dối ! - Tuấn nghiến răng. .

- Nói dối gì cơ chứ ???? Thả tôi ra đi rồi muốn nói gì thì nói !

- Ở trường cậu đeo đuổi tôi ! Còn ngoài trường thì làm bồ của một thằng khác ! Cậu đang chơi trò mèo vờn chuột hả ? Hay là trò bắt cá hai tay ? - giọng Tuấn chẳng khác nào là tra khảo. Điều này đụng chạm vào tự ái của tôi.

- Tôi làm gì thì kệ tôi chứ ???? Liên quan gì cậu đâu ! Tôi thích cậu nhưng cậu đâu thích tôi ! Tôi cũng không phải là gì của cậu hết ! Vì thế cậu không có quyền nói những lời này ! Buông tay tôi ra ! - tôi nổi cáu.

Tuấn khựng lại một giây rồi chợt thả lỏng tay. Tôi vung ra thoát khỏi sự khống chế của cậu ta. Vừa xoa xoa cổ tay mới bị cầm chặt, tôi vừa nhìn Tuấn bức xúc :

- Này ! Cậu bị gì thế hả ??? Tự nhiên khi không ấn tôi vào tường làm tay tôi bầm cả đây nè ! Không nể tình cậu là người mà tôi thích thì tôi đã đánh lại câu rồi đó !

- Im đi ! Đồ nói dối ! - cậu ta cứ nhắc đi nhắc lại cái câu đó khiến tôi bực cả mình.

- Nói dối gì hả ???? Tôi dối cậu hồi nào ????? Chúng ta đều giống nhau mà thôi, đều đang đóng kịch, việc gì mà cậu tại nói tôi như thế ! Không phải chính cậu cũng đang nói dối những người khác đó sao ?

- Tôi nói dối ?

- Không đúng à ! Đừng tưởng tôi không biết ! Chị Ngọc họ Vũ, cậu cũng họ Vũ, mặt hai người cũng hao hao giống nhau. Chắc chắn là bà con với nhau. Cũng giống tôi với anh tôi thôi. Đâu có gì khác. - tôi thở dài ngao ngán giải thích cho cậu ta hiểu.

- Anh tôi ???? Thế người đó là anh cậu ???? - Mặt Tuấn thộn ra.

- Anh ruột tôi đó ! - tôi xụ mặt.

Cậu ta ngạc nhiên ra mặt. Ánh mắt đột ngột sáng lên. Tuấn lúc nào cũng khó hiểu như thế. Tôi thoáng thấy cậu ta mỉm cười nhưng nụ cười đó tắt đi rất nhanh. Thay vào đó là gương mặt « hách dịch » ngày nào :

- Đồ khùng ! Tôi không khùng như cậu đâu !

Và cậu ta bỏ đi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo. Cậu lúc cậu ta càng quái dị. Tôi có đang thích nhầm người không nhỉ ????? .

Tan tiệc. .

Anh tôi chào hỏi hết mọi người rồi lôi xộc tôi về. Thế là đã xong nhiệm vụ. Tôi chẳng ngờ là lại gặp Tuấn trong vở diễn này, mà còn là đồng vai diễn với tôi nữa chứ ! Trên đường về, anh cứ luôn miệng khen tôi làm tốt. Đúng là ông anh tàn nhẫn. Chỉ biết mình mà không quan tâm tới suy nghĩ của đứa em gái duy nhất. Sao tôi lại có ông anh tồi thế cơ chứ ????? Nghĩ mà buồn cho mình quá. Nhưng dù sao bà Ngọc đó cũng không phải loại con gái hiền lành gì cho cam nên tôi cũng không mấy ray rứt khi đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.

Về tới nhà là tôi bay vào máy tính...

« Sao hôm nay chị onl muộn thế ? >.< »

Đó là dòng pm của Prince kèm theo tiếng Buzz khiến tôi buồn cười. Cậu nhóc luôn như thế ! Hơi con nít những rất đáng yêu.

« Chị mới đi ăn sinh nhật bạn về ! +_+ »

« Bạn nào cơ ??? Trai hay gái ? »

« Con gái ! Mà sao em lại hỏi chuyện đó ! >.< »

« Ờ không có gì ! Chị đừng để ý ! »

« Thằng nhóc này ! Bữa nay em lạ lắm đó ! »

« , tính em vốn thế mà ! À, chị quen em lấu rồi, sao không lúc nào em thấy chị hỏi về tên thật của em vậy ? Chị thật sự không quan tâm sao ? »

« Có chứ ! Nhưng chị muốn em tự nói ! Với lại em cũng đâu có hỏi tên thật của chị »

« Em tên là Minh Nhật ! ^^ »

« Oh ! Tên rất hay ! Sao tự nhiên bây giờ em lại muốn nói tên cho chị biết thế ? ;;) »

« Thì tại bây giờ em tin chị rồi ! Còn chị, chị tin em không ? »

Tôi im lặng...Vì thực sự niềm tin trên thế giới ảo này mong manh lắm. Tôi coi thời sự và đọc báo thường hay thấy mấy vụ án lừa đảo qua mạng, tôi sợ...

« Sao thế chị ? Mạng lại lag à ? »

« Mẹ gọi rồi ! Chị out đã nhé ! Chúc em ngủ ngon ! »

Tôi vội vã sign out. Không hiểu sao tôi lại thấy mất bình tĩnh ghê gớm. Câu hỏi của Prince, à không, của Nhật tự dưng khiến tôi khó chịu. Nếu nói không tin thì cũng không đúng, nhưng nói tin thì tôi lại thấy chưa đủ. Tính tôi là thế, không bao giờ thích nói dối, ngay cả ở trên mạng, tôi cũng chưa bao giờ nói dối ai, cho dù ở thế giới ảo này, người ta sống với nhau bằng nhiều mặt, và đa số, người ta đều không nói thật....

Tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn về câu trả lời....

Sáng nay ông anh trai quý hóa của tôi đột ngột trở nên tốt bụng lạ thường. Ổng đề nghị chở tôi đi học. Ba mẹ tỏ vẻ khá bất ngờ trước chuyện này còn tôi thì chẳng buồn xúc động. Chỉ khi nào tôi làm được một việc gì tốt cho anh ấy thì ảnh mới đối xử như thế, còn ngày thường thì dù có năn nỉ gãy lưỡi cũng chẳng đời nào anh tôi chịu làm công tác đón đưa này.

- Hôm qua mày diễn perfect lắm ! Vài bữa nếu có đi tiệc tùng gì anh sẽ đem mày theo cho an tâm. Chứ đi với mấy con nhỏ tiểu thư điệu đàng tao chán lắm rồi ! - anh tôi vừa lái xe vừa nói, giọng ngọt xớt.

- Thôi ! Hai cho em xin hai chữ bình yên ! Hôm qua hai hành hạ em thế là đủ rồi ! - tôi thở dài từ chối.

- Vui mà ! Mày không thấy cô ta tức đến mức đỏ mặt tía tai hả ???? Mày mới 16 tuổi thôi mà ăn nói đủ làm chết người ta, anh phục mày lắm ấy ! - tôi có thể coi đây là lời khen không nhỉ ?????

Đang định đốp lại ông anh trai đào hoa của mình, chợt tôi khựng lại khi thấy một cảnh tượng hết sức kì lạ....

Nếu như không phải là tôi đang hoa mắt, thì rõ ràng, ở phía trước mặt, nhỏ Liên bạn thân tôi đang ngồi sau yên xe máy của một người....Mà đây không phải là người lạ gì cho cam....Đây lại là Tuấn....là Tuấn...


11/ Không hiểu sao tôi lại thấy người nóng bừng lên. Chỉ là chở nhau thôi mà, không nói lên được điều gì cả...Tôi tự an ủi mình như thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Chẳng phải nhỏ Liên vẫn luôn ghét Tuấn sao ??? Chẳng phải chính nó là người phản đối gay gắt nhất việc tôi thích Tuấn sao ???? Vậy thì thế này là thế nào chứ ???? Tôi mãi nghĩ. Đầu óc quay cuồng. Chiếc PCX của anh trai chở tôi lao thẳng đi trong miền suy nghĩ hỗn độn ấy, tôi chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn một lần nữa cái cảnh tượng kia...Buồn.....

Tới lớp. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để có thể nói chuyện từ tốn với Liên. Lúc thấy tôi, cô bạn thân tỏ vẻ vô cùng tự nhiên như ngày thường, miệng lanh lảnh :

- Mày ! Hôm nay sao đi học sớm thế ????

- Hôm nay hai chở tao đi học ! - tôi cố gắng nhẹ giọng, mặc dù trong lòng thì cứ muốn phang thẳng vào mặt con bạn để hỏi lý do tại sao lại đi cùng với Tuấn.

- Ôi ! Chuyện lạ nghe ! Ông Thiện mà chở mày đi học thì chứng tỏ mày vừa làm cái gì cho ổng phải không ? - Liên tròn mắt, vòng hai tay ra điệu suy luận.

- Uh....Mà...hôm nay...mày đi học bằng gì thế ? - tôi ấp úng.

Liên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi vội vã vớt vát.

- À không ! Tao hỏi thế để có gì lát nhờ mày chở về ấy mà ! - tôi cười, nụ cười giả tạo.

- Hix ! Sorry mày ! Hôm nay tao không đi xe ! - nhỏ Liên xụ mặt.

- Thế ai chở mày ??? Xe mày đâu ??? Sao mày lại không đi xe ???? - tôi hỏi không kịp thở, mọi thắc mắc cứ ào ra khiến tôi không kịp ngăn mình lại.

- Mày làm sao thế ???? Sao hôm nay quan tâm tao đột xuất thế ??? - Liên hơi hoảng trước sự vồn vập của tôi.

- À uh ! Thì bạn bè quan tâm nhau là điều đương nhiên mà. Tao với mày lại là bạn thân. Mà thôi ! Mày trả lời tao đi ! - tôi đang cố gắng bình tĩnh hết sức.

- Xe tao bị hư rồi ! Hôm nay...à ờ....hôm nay....chị tao chở tao đi học ! - sự lúng túng trong câu trả lời của nhỏ Liên làm tôi suy sụp hẳn...

Tôi im lặng. Vì không còn gì để hỏi nữa. Tôi không cho nó biết là tôi thấy Tuấn chở nó đi học để những mong nó thành thật nói với tôi. Nếu thế thì chứng tỏ chuyện sẽ không có gì cả. Bấy lâu nay tôi luôn tin Liên, tin hơn cả người nhà, có chuyện gì tôi với nó cũng tâm sự với nhau. Vậy mà....nó đã nói dối tôi.

Tự nhiên tôi thấy buồn ghê gớm. Có thể nói Trần Thanh Thanh tôi là một con người yếu đuối về mặt tình cảm. Điều khiến tôi sợ hãi nhất là bị phản bội, bị quay lưng với niềm tin mà tôi dành cho họ. Vì thế tôi cố gắng không bao giờ nói dối ai là bởi lý do đó. Nhưng sao người ta lại có thể nhẫn tâm nói dối tôi chứ ?????? Tôi quyết định sẽ không hỏi thêm Liên bất kì điều gì nữa. Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng tự ý thức được rằng, Tuấn không phải là gì của mình, và mình không có quyền...ghen ! Tôi giận Liên. Và tôi im lặng.

Con nhỏ bạn thấy tôi chẳng thèm nói chuyện gì thêm với nó thì cũng không quan tâm gì. Vì nó quá quen với tính cách nắng mưa thất thường của tôi nên cứ nghĩ là tôi lại đang dở chứng. Nhưng Liên đã không biết được...Tôi đang giận nó...Giận rất nhiều...

Tiết 1 là giờ Lịch sử.

Đang nằm rủ trên bàn, đột ngột tôi giật mình vùng dậy khi nghe tin động trời :

- Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút thay cho kiểm tra miệng !

Đó là những gì thốt ra từ miệng của cô giáo. Tôi thấy người mình rã rời. Kiểm tra ư ???? Làm sao mà tôi làm bài được với cái tâm trạng này ???? Và cái quan trọng hơn, là làm sao tôi làm bài được khi trong đầu tôi không hề có một chữ ????? Hậu quả của tính chủ quan đã sờ sờ trước mắt. Tôi cứ nghĩ mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên không cần phải học bài nữa. Thế đấy ! Đời không ai biết được chữ « ngờ » !

Lấy tay xé tờ giấy đôi còn trắng tinh trong vở, người tôi toát mồ hôi hột. Cậu bạn ngồi bên thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi cũng hơi ngẩn người một lát nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi lúc này thì chẳng còn sức mà quan tâm để ý tới ai nữa. Nếu bài kiểm tra lần này mà bị điểm kém thì có lẽ tôi hết sống nổi với ba tôi. Các bạn không biết đó chứ, ba tôi là một người cực kì đáng sợ trong vấn đề học tập của con cái. Mỗi lần mà tôi bị điểm kém, cô giáo chủ nhiệm gọi điện về là y như rằng ngày hôm đó đời tôi chấm dứt. Tôi lại rất sợ ba nên chẳng bao giờ dám để bài kiểm tra thấp điểm. Nhưng bây giờ thì khả năng đó lại rất cao. Tụi bạn tôi thường nói mấy môn xã hội thì cần gì học, chỉ cần nhớ ý rồi bịa ra càng dài càng tốt, thế nào cũng có điểm. Nhưng theo những gì mà tôi thấy, nếu không biết gì mà cứ bịa lung tung thì vẫn là trứng ngỗng với « cây gậy Trường Sơn » mà thôi !

Viết xong cái tên mình, tôi run rẩy đợi chờ cô đọc đề. Mà bây giờ có đợi cũng chừng đó. Vì căn bản là tôi đâu có học bài. Một chữ cũng không nhớ. Và thay vì chờ cô đọc đề, tôi tự cầu nguyện cho bản thân mình.

Cuối cùng thì cái đề cũng xuất hiện, tôi chép vào tờ giấy làm bài mà lòng đau như cắt. Thế là hết ! Những quả trứng và mấy cây gậy của ba đang chờ đợi tôi phía trước. Và trong cái giây phút đó, trong đầu tôi bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ tội lỗi...Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong đầu của những đứa học sinh khi bị lâm vào hoàn cảnh giống như tôi. Tài liệu ! Hai từ đó dội vào đầu tôi. Đằng nào cũng chết ! Nếu lỡ may lật tài liệu mà bị lộ thì cũng ngang bằng với việc không lật tài liệu mà bị điểm kém. Tôi liều mình mở cặp, rút từ từ cuốn sách giáo khoa Lịch sử, đầu cúi sát xuống thành bàn lật lật từng trang. Phạm Minh nhìn sang, khuôn mặt chau lại. Cậu ta lấy tay đẩy nhẹ vào người tôi ý bảo tôi hãy cất đi. Nhưng trong tình thế đó, tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi tự trấn an mình và cố liều một lần thử xem sao. Bàn tôi dù gì cũng nằm cuối lớp, lại ở bên góc nên chắc cô sẽ ít chú ý. Tôi cứ vừa nghĩ như thế vừa lật, đầu óc loạn cả lên, tim thì nhảy múa. Đây rồi ! Đáp án đây rồi ! Tôi hí hửng nhìn và...chép ! Chốc chốc tôi lại nhìn lên phía bảng, cô vẫn đừng ở đó. Tức là tôi vẫn an toàn. Vậy là tôi lại cúi xuống chép tiếp.

Nhưng cuộc sống luôn có những quy luật nhất định của nó. Học trò có những chiêu thức tinh quái qua mắt thầy cô để giở tài liệu thì thầy cô cũng có khả năng phát hiện và chặn đứng hành động đó. Học trò càng tinh vi thì thầy cô càng sắc bén trong quan sát. Nhưng có lẽ là tôi đã thoát được việc bị cô phát hiện nếu như Phạm Minh không lấy tay dụi nhẹ vào người tôi ngăn cản để khiến cô phải chú ý.

- Thanh Thanh, Phạm Minh! Hai em đang làm gì đó ????????? - cô giáo nói lớn rồi đi nhanh về phía tôi. Ngay lập tức, tôi đẩy cuốn sách vào sâu trong hộc bàn, mặt cố gắng tươi tỉnh để không bị phát hiện.

- Cô hỏi hai em ! Hai em đang làm gì đó ???? - cô dừng lại trước bàn học của tôi và nhắc lại câu hỏi.

- Dạ thưa cô ! Chúng em có làm gì đâu ạ ! Chúng em đang làm bài kiểm tra ! - tôi cố gắng trả lời rành rọt, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa.

- Thật không ? - cô nói lớn rồi nhanh như chớp đưa tay vào học bàn và lấy ra cuốn sách giáo khoa trước mặt mọi người.

Tôi tím mặt. Minh cũng không bình thường được. Ánh mắt cô giáo đầy tức giận.

- Thế này là thế nào hả ???? Hai em giải thích cho tôi !

Cả tôi và Minh đều im lặng. Tôi sợ. Thực sự rất sợ. Dù đây là tình huống đã được dự tính trước nhưng sao khi đối diện tôi vẫn cảm thấy không đủ tự tin. Minh quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chứa đụng sự bực tức kinh khủng. Chắc Minh đang trách tôi đã lôi cậu ta vào chuyện này trong khi thủ phạm chỉ là mình tôi. Hai tay tôi nắm chặt, run lẩy bẩy, miệng tôi cứng đơ. Tôi phải nói gì đây nhỉ ???? Nhận là mình đã làm ư ???? Tôi không dám nói. Tôi hèn quá...

- Thưa cô ! Em là người làm chuyện này, bạn Thanh không có liên quan gì, bạn ấy chỉ nhắc nhở em không được giở tài liệu mà thôi !

Những lời dõng dạc của Phạm Minh dội vào tai tôi như sấm sét khiến cả người tôi tê giật.


12/ Từ phía lớp đã bắt đầu có những lời xì xầm rộ lên. Ánh mắt cô giáo cũng chợt ngỡ ngàng khi nghe những lời mà Minh vừa nói. Điều đó hoàn toàn đúng vì từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của mọi người, Phạm Minh là một học sinh ưu tú ! Cậu ta xứng đáng đứng đầu trong danh hiệu « Mọt sách chất lượng cao » !

- Tất cả im lặng ! Hai em ngồi xuống đi ! Phạm Minh ra chơi xuống phòng giám thị gặp tôi ! - cô giáo nói điềm tĩnh. Ngay lập tức không khí trở lại im ắng.

Tôi ngồi xuống. Người như bị mất hồn. Bằng một ánh nhìn đầy tội lỗi, tôi quay sang Phạm Minh. Nhưng trông cậu ta chẳng chút nào lo lắng hay sợ hãi, vẫn chăm chú làm hết bài kiểm tra. Mặt tôi đỏ ửng, có cái gì đó trong mắt làm tôi cay xè. Tôi muốn khóc quá ! Khóc vì xấu hổ ! Khóc vì tự trách bản thân đã làm liên lụy đến người khác !

Hết giờ. Tôi nộp bài với tờ giấy chỉ mới ghi vài chữ. Tôi không còn tâm trạng mà làm tiếp được nữa. Nhưng vốn dĩ tôi cũng đâu có học bài mà đòi hỏi làm cho xong. Một lần nữa tôi lại nhìn sang Phạm Minh. Cậu ta vẫn thế, vẫn chẳng nói năng gì, vẫn chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm quen thuộc. Tôi thu hết can đảm nói...lí nhí :

- Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới cậu...Lát nữa ra chơi tôi sẽ xuống phòng giám thị để nhận lỗi với cô và minh oan cho cậu !

Phạm Minh nghe xong thì im lặng một lúc. Vài giây sau cậu ta đặt cuốn truyện lên bàn, đưa đôi mắt bị che kín bởi chiếc kính Nobita sang nhìn tôi, vẫn là sự lạnh lùng đó mà sao lòng tôi thấy nghẹn ngào :

- Cậu đừng có nói gì nữa. Tôi không muốn nghe. Và nếu muốn sống sót thì liệu hồn giờ ra chơi mà mò xuống phòng giám thị. Tôi sẽ cho cậu u thêm mấy cục nữa trên đầu giống như hôm nọ đó.

Rõ ràng là cậu ta đang mắng tôi. Mắng té tát cộng thêm dọa nạt. Ấy vậy mà sao tôi chẳng thấy khó chịu hay bực tức gì, chỉ thấy thương Phạm Minh ghê gớm. Bấy lâu nay tôi cứ luôn nghĩ cậu ta chẳng bao giờ xem mình là bạn, cậu ta hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của mình, cậu ta luôn ghét mình, nhưng hôm nay thì tôi mới biết, Minh thực sự là một người bạn tốt, rất tốt và luôn muốn giúp đỡ tôi. Chỉ là cách cậu ta thể hiện khác người thường thôi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể để Minh bị oan như vậy được. Tôi cũng có lòng tự trọng và tôi không cho phép bản thân đánh mất nó lần nữa.

- Không ! Ai làm thì người ấy phải chịu ! Tôi không thể để cậu phải gánh tội dùm mình !

Lần này thì cậu ta không nói gì nữa, mà thay vào đó là nhìn tôi với ánh mắt dã man hơn. Bỗng dưng tôi thấy sợ. Thường ngày tôi đã khiếp sự lạnh lùng của cậu ta lắm rồi, bây giờ còn thêm ánh nhìn này nữa, thật tình tôi muốn bỏ chạy quá ! Và như những gì tôi đã dự đoán, Phạm Minh nhanh như cắt ôm chặt cái đầu tôi rồi dúi mạnh vào đầu cậu ấy khiến tôi đau điếng người. Đó có thể coi là biện pháp trừng phạt mà Minh dành riêng cho tôi. Dù rất đau nhưng lần này tôi không dám la một tiếng. Bây giờ cậu ta có đánh tôi đi chăng nữa thì có lẽ tôi cũng không đánh lại, vì tôi đã mắc lỗi với cậu ta.

- Cậu quá ngốc ! Và tôi phải làm cho cái đầu cậu bớt ngốc hơn ! Hãy tự suy nghĩ đi ! Nếu bây giờ, cậu đi xuống phòng giám thị và nhận tội thì cả hai chúng ta đều sẽ bị truy cứu, cậu thì vi phạm quy chế giở tài liệu trong giờ thi cử cộng thêm cái tội không thành thật khai báo, tôi thì dù không làm gì nhưng lại bị tội cố tình che dấu sai phạm của bạn. Còn nếu chỉ có mình tôi nhận thì ít ra chỉ có một đứa bị phạt, mà tôi thì cũng đã thành thật thú nhận ngay từ đầu nên chắc chắn hình phạt sẽ giảm nhẹ hơn. Thông minh một tí đi ! Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định làm mọi chuyện ! Tôi không dư công cứu bạn lần nữa đâu. Còn bây giờ thì để yên cho tôi đọc truyện !

Minh nói một thôi một hồi rồi quay trở về với cuốn truyện thân yêu và đọc ngấu nghiến. Tôi thì như người trên mây. Những lời cậu ta vừa nói đúng là thấu tình đạt lý. Tôi yêu cậu bạn này quá ! Bấy lâu nay mình ngồi với một thằng nhóc cá tính mà mình không biết, bây giờ mới khám phá ra ! Thật là quá uổng phí ! Minh hiểu tính tôi nhát gan không dám nhận tội nên đã nhanh chóng nhận thay tôi, Minh cũng hiểu trong mắt cô giáo cậu là một học sinh giỏi nên mới dũng cảm nhận tội ngay từ đầu để cô có thể thông cảm và cho đó là một hành động thiếu suy nghĩ trong lúc bồng bột. Vì đã là con người, dù giỏi giang đến đâu cũng có lúc mắc lỗi mà. Ôi chao ! Tôi khâm phục cậu bạn cùng bàn quá đi mất ! Bây giờ việc tôi muốn làm nhất là ôm chầm lấy Minh và... kiss cậu ta một phát để cảm ơn ! Nhưng tôi chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm. Cục u hồi nãy vẫn còn đau lắm và đang sưng to lên...

Giờ ra chơi. Minh đã xuống phòng giám thị. Đợi cậu ta đi một lúc rồi tôi cũng lén đi theo. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác tội lỗi đến mức này....

10 phút...

15 phút....

Chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ ra chơi, Minh vẫn ngồi trong đó và chưa thấy dấu hiệu của sự trở ra. Tôi thấp thỏm đừng ngoài hành lang nhìn vào, hai tay cứ xoắn xoắn vào nhau. Cô thương Minh lắm, chắc cô không phạt nặng cậu ta đâu. Tôi cứ đứng chờ trong...hy vọng như thế. Tôi muốn làm cái gì đó để bù đắp lại cái lỗi to đùng của mình, ít ra là tôi có thể lo lắng cùng cậu ấy....

Đợi đến khi tay tôi cào nát cả lớp sơn tường của phòng học cạnh phòng giám thị thì Minh mới đi ra. Tôi hốt hoàng chạy lại hỏi tới tấp :

- Sao rồi ???? Cô có báo về gia đình không ???? Có bị phạt gì nặng nề không ????? . Minh suýt té trước sự xuất hiện như...ma của tôi. Cậu ta đứng lại, hai tay bỏ vào túi quần, chau mày nhìn tôi. Có lẽ cậu ta đang khó chịu, mà có lúc nào Minh không khó chịu đâu, tôi cũng quen rồi nên cứ nhăn răng cười lấy tinh thần .

- Không bị gì cả. Chỉ bị phạt trực nhật một tuần vì sai phạm lần đầu.

Minh nói với thái độ thờ ơ mà không biết rằng lòng tôi vui như hội. Tôi sung sướng nhảy cỡn lên ôm chầm lấy cậu ta trong niềm hạnh phúc hân hoan. May quá ! Không bị gì hết ! Chỉ bị phạt trực nhật thôi ! Gì thì gì chứ trực nhật đối với tôi là chuyện nhỏ như con muỗi. Thế là cảm giác tội lỗi trong lòng tôi đã được vơi đi mấy phần rồi.

Nhưng tôi quên mất là mình đã làm một hành động hơi quá trớn và vô duyên. Đến bây giờ khi nghĩ lại chuyện này mặt tôi vẫn đỏ ửng lên vì...ngượng. Minh chới với trước cái ôm chủ động của tôi, tay tôi quàng lên người cậu ấy mạnh quá khiến cái kính Nobita rơi xuống đất. Cậu ta nổi khùng hét lên :

- Làm cái gì thế hả ???? Tránh xa tôi ra !!!!!!!!!!!!

Tôi giật bắn mình trước tiếng hét kinh thiêng động địa của Minh nên vội vã buông ngay cậu ấy ra. Sợi dây thần kinh...xấu hổ của tôi đã hoạt động trở lại. Bay giờ Trần Thanh Thanh này mới ý thức được mức độ quá trớn của hành động mình gây ra. Theo phản xạ, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt cái kính cận to đùng của Minh rồi ngẩng lên đưa cho cậu ấy....Nhưng chính tay tôi lại làm rơi cái kính đó lần thứ hai.....Lần này thì tôi tha thứ được cho bản thân mình....Vì tôi không đủ bình tĩnh khi nhìn thấy gương mặt không - có - kính của cậu ta. Phạm Minh đây ư ????? Mọt sách lạnh lùng của tôi đây ư ????? Sao có thể thế được chứ ???? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ một cái kính cận cũng có thể làm khuôn mặt con người ta thay đổi đến vậy. Mãi ngắm nhìn, tôi không để ý đến gương mặt đang bốc hỏa của Minh. Cậu ta giận dữ cúi xuống nhặt kính lên rồi đeo vào, nhìn tôi bằng một ánh nhìn dã man rồi bỏ đi. Hình như cậu ta bối rối khi bị tôi nhìn thấy « dung nhan » thật của mình. Còn tôi vẫn còn đứng đó, như một con ngố với hàng đống suy nghĩ trong đầu. Đến bây giờ tôi mới nhận ra, xung quanh mình, toàn là Hoàng tử !!!!!!!!!!

Nhưng cuộc sống đối lúc thật ** le. Tôi mãi nhìn theo Minh. Mà không biết rằng : Cũng có một người đang đứng nhìn tôi. Đúng hơn là người đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Người đó đang đứng đằng sau và nhìn tôi. Nhìn với ánh mắt mà tôi không thể miêu tả. Người đó...là Trọng Tuấn....


13/ Lúc tôi quay lưng lại nhìn thì bóng Tuấn đã khuất sau hành lang. Tôi đứng nhìn theo. Buồn. Nhưng tôi lấy lại tinh thần rất nhanh. Đôi lúc sự thật lại khiến mình thấy thanh thản. Như tôi bây giờ chẳng hạn. Khi thấy Tuấn đứng đó nhìn mình thì lòng tôi vội vã sợ hãi và thoáng lo lắng, nhưng ngay sau đó, tôi ý thức rằng, Tuấn đâu có thích mình nên chẳng việc gì cậu ta phải bận tâm đến mình. Suy ra mình cũng không cần phải lo lắng làm gì cho mệt. Vả lại, chuyện hồi sáng, khi tôi thấy Tuấn chở Liên cho đến bây giờ vẫn khiến tôi tức tức.

Hôm nay tôi không tặng kẹo mút cho Tuấn. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Không ít lần tôi chứng kiến Tuấn chở đứa con gái khác, thân mật với đứa con gái khác ngay trước mặt mình nhưng tôi vẫn không để tâm hay buồn phiền gì mà vẫn vui vẻ tặng kẹo cho cậu ta. Nhưng sao hôm nay, khi thấy Tuấn chở Liên - con bạn thân nhất của mình thì tôi lại thấy khó chịu và chẳng muốn tặng kẹo cho cậu ta nữa. Thế đấy ! Tính tôi nắng mưa thất thường là vậy....

Ra về. Tôi thấy Tuấn ở cổng sau của trường. Nhưng lần này cậu ta chỉ có một mình chứ không đứng cùng một con nhỏ búp bê nào đó như thường ngày. Mặc kệ. Hôm nay tôi cho phép bản thân giận Tuấn. Giận hoàng tử mắc dịch của mình. Vậy nên tôi lấy xe thật nhanh rồi dắt qua trước mặt cậu ta mà không cần chào hỏi hay cười đùa gì nữa. Lúc đó thì Minh cũng chuẩn bị đạp xe về. Tôi í ới gọi rồi đạp nhanh theo kịp cậu ấy. Minh là một kho tàng mà tôi cần khám phá.

...................

Yahoo đang sign in. Vài giây sau thì list nick của tôi hiện lên kèm theo là hộp tin offline lúc nào cũng dày đặc. Và tôi lại thấy dòng tin nhắn ấy...đến từ cái nick name đặc biệt : « I_want_to_be_live ». Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy dòng chữ đó là tôi lại mỉm cười. Không biết I_want_to_be_live là ai nhỉ ????? Thực sự là tôi rất tò mò. Nhiều lần tôi định gửi một tin nhắn hỏi thăm cho cái nick ấy nhưng rồi thôi. Rõ ràng qua cách gửi tin chứng tỏ là người gửi không muốn tôi hồi âm mà chỉ muốn tôi nhận lấy thôi. Nên tôi cũng tôn trọng mà đón nhận bằng một niềm vui thật sự. Tôi mong chờ một ngày cái nick đó sẽ bật sáng và tôi được nói chuyện với chủ nhân của nó !

Buzz !!!!!!!!!

Tôi giật mình khi thấy Prince buzz mình. Cũng hơn cả tuần nay tôi không nói chuyện với Prince, tự nhiên tôi thấy mất tự tin kinh khủng. Và vì thế tôi cần thời gian. Thế mà cậu nhóc vẫn không « tha » cho tôi cho dù tôi đang để chế độ Invisible.

« Sao chị tránh mặt em ???? »

Tôi im lặng.

« Sao chị không nói chuyện với em nữa ???? »

Tôi im lặng.

« Em đã làm gì sai ???? »

Tôi im lặng.

« Được ! Nếu chị không muốn nói chuyện với em thì từ nay về sau em không làm phiền chị nữa ! Chị làm em buồn quá ! »

« Chị xin lỗi.... »

Cuối cùng thì tôi cũng phải cất lời. Thật lòng tôi cũng...nhớ nó ! Nhớ hoàng tử bé bỏng của mình. Dù sao thì việc nói chuyện với nó mỗi đêm đã trở thành một thói quen khó thay đổi của tôi. Có lẽ tại tôi đã suy nghĩ nhiều quá, mọi chuyện không phức tạp nếu tôi cứ nghĩ đơn giản đi...

« Chị sao thế ???? »

« Mấy hôm nay chị có chuyện không vui... »

« Sao không nói với em ? Mọi lần chị vẫn thường tâm sự với em mà ???? »

« Nhưng chuyện này thì khác...Mà thôi, đừng nhắc tới nó nữa ! Dạo này em học hành thế nào rồi ? »

« Cũng thế ạ ! Nhưng em đang cố gắng ! Em phải đậu vào trường chuyên ! »

« Uh ! Chị sẽ luôn ủng hộ em... »

« À ! Chị chưa trả lời em. Chị tin em chứ ? »

Tôi lại phải im lặng. Biết trả lời với nó thế nào nhỉ ????? Tôi không muốn làm Hoàng tử Online của mình thất vọng, nhưng tôi cũng chưa tự tin với câu trả lời của mình. Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đặt tay lên bàn phím...

« Câu hỏi này...Chị chưa thể trả lời em được....Em chờ một thời gian nữa nhé ! »

« Ok ! Em cũng nghĩ chị sẽ trả lời như vậy. Và đó cũng là điểm khiến em thích chị. Em sẽ đợi. Còn bây giờ em out ! pp chị ! g9 »

Prince is now offline....

Tôi có nên nghĩ là Prince đang giận không nhỉ ???? Chao ôi ! Nhức đầu quá !!!!!!!!!

.....................

Khổ thân Phạm Minh, từ hôm nay buổi nào cậu ấy cũng phải ở lại lớp để trực nhật. Và tất nhiên là tôi cũng không thể bỏ về.

- Này ! Cậu ngồi đó đi ! Để tôi làm cho ! - tôi ấn Minh ngồi xuống ghế rồi lăn xăn cầm cây chổi.

Cậu ta không biết là vô tâm hay vô tình mà lại...đồng ý, ngồi trên ghế và cầm cuốn sách dày cộm chăm chú đọc. Tôi nhìn mà thở dài. Đó là tính cách của cậu ta rồi, muốn trách cũng không được. Thế là một mình tôi lao đầu vào công việc trực nhật. Hết quét lớp rồi lau bảng, quét hành lang, v.v.....

Đang mải mê làm việc, tôi chợt thấy người mình có gì đó khang khác...cứ như là có ai đó cào cào cái lưng mình. Tôi dừng hẳn tay lại, tỉnh lặng để ...xem xét tình hình. Như thế nào nhỉ ??? Tôi đang đừng gần cửa sổ, mà ngay cạnh cửa sổ có một cây bàng rất to, cành vươn vào tận thành cửa , lá xum xuê và tất nhiên vào mùa này, sâu không thiếu. Chẳng lẽ......

Ngay lập tức tôi hét dựng lên ! Cái cảm giác đang có một con vật lông lá đầy mình nằm trên lưng thì làm sao mà tôi chịu nỗi ????? Trời đất ơi....Và cứ thế là tôi hét toáng lên....

- Cái gì thế ???? - nghe tiếng hét nổ trời của tôi, Minh chạy lại. .

- Sâu ! Con sâu ! Con sâu nó chui vào lưng tôi rồi !!!!!!!!!!! - tôi thút thít, vẻ mặt đau khổ, càng lúc tôi càng thấy ngứa lưng kinh khủng.

- Cái gì cơ ?????? - Minh tròn mắt ngạc nhiên.

Thế đấy ! Cái số tôi luôn gặp những chuyện ** le theo kiểu này. Bây giờ thì không biết làm thế nào nữa.....Con sâu...con sâu....sẽ ra sao đây ???????


14/ Minh im lặng rồi nhìn chằm chằm vào cái lưng tôi. Thật tình lúc đó tôi thấy ngứa kinh khủng, con sâu chết tiệt cứ quằn quằn trên lưng khiến tôi vừa ngứa vừa nổi cả da gà. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi ngất mất...

Bỗng tôi thấy Minh tiến lại phía cặp của mình rồi rút ra từ trong đó một cây thước nhựa 30cm. Trong đầu tôi chợt tưởng tượng đến cảnh cậu ta dùng cây thước này đánh một cú thật mạnh vào lưng tôi để tiêu diệt con sâu ấy. Nhưng...như thế thì bẩn lắm !!!!!!!!!

- Từ bây giờ cậu đứng im cho tôi, không được phát ra bất cứ tiếng động gì, cậu mà cựa quậy là tôi mặc cậu luôn đó ! Nghe rõ chưa ? - Minh hăm dọa.

Lúc đó tôi cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều, chỉ mong sao sớm thoát khỏi con sâu chết tiệt này nên tôi gật đầu ngay. Vài giây sau, Minh đột ngột lấy tay ấn mạnh vào lưng tôi khiến suýt chút nữa tôi la oai oái nếu không nhớ lại những lời vừa rồi của cậu ta. Tiếp theo, một tay Minh đưa cây thước luồng vào lưng tôi theo hướng từ trên xuống qua cổ áo đằng sau, một tay cậu ta cầm vạt áo dưới phía sau của tôi kéo căng ra tạo lỗ thoáng cho con sâu này « bay » ra. Cây thước chạm vào lưng tôi rồi « phựt » - tôi có cảm giác nó vừa cào mạnh vào lưng mình. Thế này là thế nào nhỉ ????

- Xong rồi đó ! Quay lại rồi nhìn xuống đất đi ! - Minh rút cây thước ra khỏi lưng tôi rồi nói đều đều.

Tôi quay lại, con sâu đen xì, cũng khá « mập » đang uốn é.o dưới nền. Nhìn trực diện nó thế này tôi càng thấy hoảng hơn. Tôi ngước lên nhìn Minh với ánh mắt biết ơn chan chứa. Nhưng cậu ta chẳng thèm mỉm cười lấy một cái, chỉ nhíu mày rồi trở lại chỗ ngồi và tiếp tục đọc ngấu nghiến cái quyển sách dày cộm đó. Tôi như một con ngố đứng nhìn theo rồi thở dài thườn thượt. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ là được...tắm ! Cái cảm giác có một con vật gớm ghiếc như vậy nằm trên người mình thật là ghê rợn !

Lúc tôi hoàn tất công việc trực nhật thì đồng hồ đã điểm 12h. Đã quá trưa thì phải ? Đang loay hoay thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị ra về thì tôi chợt nhớ ra một điều. Nhiều lúc tôi cũng thấy ghét bản thân vì cái tính hay quên của mình, nếu không nhìn thấy chiếc xe đạp đang dựng ngoài sân thì có lẽ tôi đã phải ngậm ngùi mà đi bộ về. Thu hết can đảm, tôi tiến lại phía Minh cũng đang chuẩn bị đeo cặp lên vai :

- Minh này....

Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi ý hỏi muốn gì.

- Chuyện là thế này...Hôm qua á ! Anh trai chở tôi đi học, nhưng mà lúc về thì tôi lại đi xe đạp của nhỏ Bích. Vì thế trưa nay tôi phải đạp xe về nhà trả cho nó...Cậu...cậu chở tôi về nhà được không ? - dù đã rất cố gắng nhưng giọng tôi vẫn run run, nhờ vả một tên máu lạnh kiểu này khả năng thành công là rất khó.

- Cậu nói gì thế ???? Tôi không hiểu ??????

Cậu ta không hiểu cũng đúng thôi. Vì đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại có lòng tốt bao la đến nhường này. Số là, đáng lẽ trưa hôm qua anh hai sẽ tới trường đón tôi, nhưng đến giữa buổi thì ảnh gọi điện bảo có việc bận đột xuất nên không lên đón tôi được, bảo tôi nhờ đứa nào đó chở về. Lúc đó tôi tá hỏa vì không biết nhờ vả đứa nào cả, nhỏ Liên thì không đi xe, ông bạn ngồi bên (tức Minh) thì vẫn còn nổi điên vụ tôi giở tài liệu khiến cậu ta phải gánh tội oan nên tôi đâu có dám nhờ cậy. Đang lâm vào thế bí thì không biết là xui xẻo hay may mắn cho tôi mà nhỏ Bích ngồi bàn trên đột ngột quay xuống, ném cái số xe cho tôi rồi nói vội vài lời xong chạy về ngay lập tức :

- Chảnh iu ! Nhà tao có việc gấp, mẹ tao mới gọi điện nên tao phải về ngay, có người đến đón tao ngoài cổng rồi, tao nghe mày đang cần người chở về nên mày làm ơn lấy xe tao mà về rồi ngày mai đạp xe tới nhà trả cho tao với. Vậy nhé ! Tao đi đã !

Nó bốc hơi trước khi tôi kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Thế này là thế nào nhỉ ????? Đây là sự giúp đỡ hay là một hình thức lợi dụng ???? Tôi cầm số xe trên tay mà mắt tròn xoe. Cũng may là xe của nhỏ Bích cũng thuộc dạng « hiếm » nên chắc tôi có thể tìm được khi vào nhà xe. Nhưng mà....Tôi cứ thấy sao sao ấy Nghĩ lại thì Bích cũng đối xử khá tốt với tôi, chỉ là tính của cậu ta hay thích lợi dụng người khác nên tôi cũng ít chơi thân. Nhà Bích tôi cũng biết vì hồi tháng trước có đi ăn sinh nhật nhỏ, chắc cũng còn nhớ. Thế là tôi thở dài bấm bụng chịu thiệt thòi....

Quay lại với tình hình lúc này, Minh vẫn đưa ánh mắt khó hiểu đó nhìn tôi. Còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn ngoài ánh mắt tha thiết mong chờ sự đồng ý của cậu ta.

- Đi mà ! Cậu giúp tôi đi mà ! Nếu cậu thấy mệt thì để tôi chở cho ! - tôi sốt sắng đề nghị.

Ấy vậy mà cậu ta lại đồng ý ! Ôi ! Trên đời này có thể tồn tại một thằng con trai với chỉ số ga lăng âm vô cực như thế này sao ???? Tôi những tưởng nói như thế để cậu ta động lòng thương tình trước sự thành tâm của mình, ai dè cậu ta lại chấp nhận. Đúng là loại máu lạnh, mất nhân tính, không có tim !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trả xong xe cho nhỏ Bích tôi thấy người nhẹ hẳn. Từ nay về sau chừa, không dám nhận lời mấy cái vụ nhờ vả này nữa. Con nhỏ miệng cười toe toét cảm ơn tôi ríu rít, nhưng tôi chẳng thấy chút thành ý nào từ phía nó khi Bích không hề thắc mắc rằng khi tôi trả xe cho nó thì tôi sẽ về bằng cái gì ????? Thế đấy, tình bạn hờ hửng khác với tình bạn chân thành ở chỗ đó !

Tôi phụng phịu tiến lại phía Minh, cậu ta đang ngồi trên xe phóng đôi mắt nhìn xa xăm. Tôi thì chẳng còn chút sức lực nào để mà lãng mạn như cậu ta. Nghĩ đến thảm cảnh bản thân phải gồng mình chở một thằng nhóc nặng gần gấp đôi tôi đi một quãng đường hơn 2 cây số thì tôi đã muốn ngất xỉu. Cậu ta đúng là quá ác !

- Xong rồi ! Cậu xuống đi để tôi lên ngồi chở ! - tôi lạnh lùng nói.

Minh chẳng phản ứng gì, chỉ xuống xe, giao ghi- đông cho tôi ra ngồi vào yên sau. Thật tình tôi muốn phang cho cậu ta vài gậy cho bỏ thói tàn nhẫn với con gái. Nhưng nghĩ lại mình đang mang ơn hắn nên đành nuốt hận vào trong. Tôi nhón người lên yên ngồi. Đúng là khổ ! Cậu ta cao hơn tôi một cái đầu, làm sao chân tôi đủ dài để với tới cái bàn đạp được chứ đừng nói đến việc chống chân. Tôi nhăn nhó nói với Minh :

- Này ! Chân tôi ngắn lắm ! Vì thế cậu ngồi sau nhớ chống chân cho chắc vào đó !

- Cái này tôi biết rồi, khỏi cần dặn !

Thế đấy ! Tàn nhẫn là bản chất của cậu ta ! Tôi mím môi leo lên yên rồi bắt đầu đạp. Đang gồng mình đạp những vòng đầu tiên, chợt điện thoại trong bọc quần rung lên, tôi đành phải dừng lại mở ra nghe, là số của ông anh trai quý hóa :

- Hai gọi gì nữa thế ? Em đang mệt lắm rồi !

- Mày mau về đi ! Biết mấy giờ rồi không hả ? Muốn bị ba cho ăn gậy sao ??????

Tôi giật mình, nhìn lại đồng hồ trên tay. Trời đất ! Đã gần 1h chiều. Nước này thì chỉ có chết với ba thôi ! Thế là tôi nhét vội cái alo vào cặp rồi dùng hết sức đạp bán sống bán chết. Cứ nhắc đến ba là tôi lại sợ. Ba tôi nghiêm khắc cực, chẳng bao giờ thấy ba tỏ ra gần gũi với chúng tôi, lúc nào cũng chỉ có ra lệnh và áp đặt. Vì thế tính tôi vốn ngang bướng nhưng trước mặt ba tôi thì tôi luôn mềm nhũn như con chi chi. Đường xá giữa trưa vắng người hẳn, tôi càng cố gắng đạp thật nhanh. Con người có cái lạ, nếu như bình thường thì không sao, nhưng khi có cái gì đó đằng sau hối thúc thì đột ngột có động lực để tiến thật nhanh. Tôi bây giờ là một ví dụ. Dù đang cực kì mệt nhưng tốc độ đạp xe của tôi có thể ngang bằng với xe máy, mà đâu phải chỉ đèo có mình tôi, còn thêm một ông bạn tàn bạo vô nhân đạo ở đằng sau nữa chứ !

Minh có vẻ chẳng hề quan tâm tới tâm trạng của tôi, cậu ta vẫn thản nhiên cầm cuốn sách dày cộm đọc mê say. Tôi phát bực nên chẳng thèm để ý tới cậu ta nữa. Bây giờ việc tôi cần làm là phải về nhà thật sớm và nghĩ ra một lý do gì đó để nói với ba, vì sự thật là tôi đâu dám kể việc vì sao mình phải ở lại trực nhật cùng Minh cho ba nghe. Nếu ba biết thì tôi chắc khỏi đi học luôn. Càng nghĩ tôi càng sợ, và càng sợ thì tôi càng nhắm mắt nhắm mũi gồng mình đạp nhanh. Nhưng đi kèm với tốc độ luôn là nguy hiểm. Đang lao mình như bay về phía trước thì đột nhiên tôi điếng người khi thấy một chiếc xe máy đang đi với tốc độ nhanh tiến về phía mình theo chiều ngược lại. May thay tôi kịp hất tay lái sang một bên để né, nếu chậm chân trong tích tắc thì có lẽ mọi chuyện đã phức tạp lắm rồi. Ông lái xe phanh thật nhanh rồi dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận, tôi không dám biện minh gì chỉ rôí rít xin lỗi rồi tiếp tục đạp. Trong đầu tôi lúc này mọi thứ cứ ong ong cả lên, tôi cảm giác mình không còn nghe thấy gì cả. Vừa đạp tôi vừa thoáng nghe tiếng ai đó gọi mình ở đằng sau, nhưng tôi không ngoái lại. Đã trễ lắm rồi !!!!!!!!! . Không hiểu sao quãng đường còn lại tôi thấy mình đạp rất nhanh. Có lẽ tại động lực...sợ ba mới khiến tôi có sức mạnh phi thường như vậy. Cuối cùng cũng tới thấu nhà, tôi hí hửng xuống xe định bụng quay lại cảm ơn Minh vì dù sao nhờ có xe cậu ta tôi mới được về nhà nhanh. Nhưng tôi rùng mình....Yên xe sau trống trơn....Vì Minh đã không cánh mà bay.....


15/ Anh trai đang đứng đợi ngoài cổng thấy tôi về thì chạy nhanh lại than vãn :

- Mày làm gì mà về trễ thế ! Lo mà vào nhà giải thích với ba kia kìa !

Tôi như người mất hồn, dáo dác nhìn quanh. Cậu ta to lù lù như thế thì biến đi đâu được nhỉ ??? Ông anh trai vẫn không ngớt càm ràm bên tai khiến tôi nhức cả đầu. Chợt tôi khựng lại một giây...Một ý nghĩ chợt lóe lên...Thế là ba chân bốn cẳng tôi quay đầu xe rồi đạp về phía ngược lại...Anh Thiện hoảng hốt gọi với theo. Cái số tôi sao mà khổ thế này cơ chứ ????????????? . Vừa đạp vừa nhìn, tôi mỉm cười sung sướng khi thấy Phạm Minh đang đi bộ thất thểu theo hướng ngược lại, mắt cậu ta cũng nhìn trái nhìn phải liên hồi, chắc là tìm tôi. Nhanh như chớp tôi phóng xe tiến lại, thở hổn hển :

- Cậu bị gì thế hả ?????? Tự nhiên nhảy xuống xe là sao ?????

Minh đưa đôi mắt rực lửa nhìn tôi, khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại.

- Tôi nhảy xuống hay là cậu vứt tôi xuống hả ????? Phóng xe bạt mạng, suýt tông người ta rồi còn không để ý đến người ngồi sau nữa. Nếu tôi không nhanh chân thì đã ngã xuống đường rồi, đang định lên yên ngồi lại thì cậu đạp đi mất, tôi hét khô cổ gọi lại mà cậu cũng thèm nhìn ! Tai cậu điếc rồi hả ?????????

Tôi nghiêng người trước tiếng hét nổ trời của Minh, chưa từng thấy cậu ta tức giận như thế. Mà cũng đúng là lỗi của tôi thật.....

- Thôi ! Tôi xin lỗi ! Cũng vì tôi gấp quá, ba tôi mà thấy tôi về trễ như thế này thì coi như tiêu !!!!! Mà cậu cũng tàn nhẫn quá ! Nếu cậu chịu khó chở tôi thì mọi chuyện đã không như thế !!!!!!!!!! - tôi ức chế rồi bật khóc nức nở.

Minh im lặng. Lúc nào cậu ta cũng chỉ biết im lặng. Tôi vẫn khóc như mưa như gió, thật sự lúc này tôi mệt lắm rồi ! Hai chân thì rã rời, thần kinh cứ như căng ra chuẩn bị đứt lìa. Sức chịu đựng con người cũng có giới hạn chứ ! Tôi lại là con gái nữa !!!!!!!!!!!! Tức mà chết mất thôi !

Mặc kệ cho
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3066
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN