--> Hương Vị Đồng Xanh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Hương Vị Đồng Xanh

ường, anh đẩy nhẹ người Việt Tình ra cố cười bảo:

- Anh mới tập thể dục xong, người bẩn lắm, để anh đi tắm rồi mình cùng đi ăn sáng.

Nói rồi Thiên Phong quay lưng đi lên lầu. Việt Tình có chút thất vọng, cô dõi mắt nhìn theo bóng dáng Thiên Phong đi lên lầu thở dài. Cô biết ở bên cạnh Thiên Phong thì không nên gò bó anh, nếu không chỉ càng nhận lấy sự thờ ơ xa lánh của anh mà thôi. Cô yêu anh, muốn ở bên cạnh anh, cho nên cô biết mình cần phải nhẫn nại chờ đợi cho đến một ngày anh hoàn toàn thuộc về cô. Từ bao lâu nay, cô là người con gái duy nhất có thể ở gần bên anh, phần thắng này, cô nắm chắc.

Vấn đề là nằm ở thời gian.

Cô còn trẻ, thời gian còn dài, cô có thể chờ đợi.

Cô là người có tham vọng, Thiên Phong lại là người thỏa mãn tham vọng của cô.

Việt Tình khẽ cười một cái đầy hàm chứa rồi bước theo Thiên Phong đi lên lầu.

Vừa lần mò tìm ra phòng của Thiên Phong, Việt Tình tự đẩy cửa bước vào. Cô nghe tiếng nước chảy phát ra phía sau cánh cửa ở góc phòng, biết là Thiên Phong đang tắm, cô khẽ cười bước vào quan sát căn phòng mà Thiên Phong ở mấy ngày hôm nay. Căn phòng nhìn ra bên ngoài rất đẹp; một màu xanh bạt ngàn của lúa mới, đẹp dịu dàng và đầy thơ mộng.

Việt Tình thích thú ngẫm nghĩ: ”Không ngờ nơi này lại đẹp đến thế.” Cô về quê rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ đi quá xa nhà, thường chỉ quanh quẩn ngoài vườn mà thôi. Đường dưới quê không như đường thành phố, nhỏ hẹp và sình lầy, đi một chút là dính bùn trông rất dơ, mà những đôi giày của cô đều rất đắt tiền, cô không muốn làm bẩn nó chút nào.

Việt Tình đưa tay mở cửa ban công ra, một làn gió nhẹ thổi vào kéo theo hương lúa non thơm lừng. Cô bước ra ban công một lúc nhìn ngắm mọi vẻ đẹp trong tầm mắt mình rồi mới quay vào bên trong. Quét qua tầm mắt cô là một khung tranh được bao phủ.

Việt Tình cảm thấy tò mò, cô bước nhanh đến trước khung tranh, đưa tay vén bức tranh lên.

Một luồng điện chạy khắp thân thể cô, cả người run lên, bàn tay cầm tấm khăn che phủ run run đến nỗi đánh rơi nó xuống mặt sàn.

Việt Tình hô hấp thật nhanh, cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh, nơi mà gương mặt của cô hiển hiện trên đó.

- Không thể nào!

Việt Tình reo nhỏ hoảng hốt lùi về sau mấy bước.

Cô bé gái trong bức tranh, cô biết rõ người đó là Việt Phương chứ không phải là cô, nhưng bé trai bên trong bức tranh thì cô biết rõ đó chính là Thiên Phong. Lúc ở Mỹ, cô từng xem album lúc nhỏ của anh cho nên Việt Tình có thể khẳng định cậu bé trong tranh chẳng phải ai khác ngoài Thiên Phong.

Nhưng vì sao lại có bức tranh này ở đây?

Việt Tình nhíu mày nhìn phần chữ ký bên góc dưới bức tranh, là chữ ký của Việt Phương. Vậy thì bức tranh này do Việt Phương vẽ. Nhưng làm sao Việt Phương lại biết được Thiên Phong lúc nhỏ, còn vẽ hai người chung như thế? Chẳng lẽ...

Một suy nghĩ lóe lên trong lòng Việt Tình, cô bỗng dùng tay ôm lấy hai bên vai mình, khẽ rùng mình một cái cô cố lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa thoáng qua của mình.

Lần nữa nhìn bức tranh trước mặt. Nụ cười của Việt Phương rất đẹp, rất hồn nhiên, đầy sự vui vẻ yêu đời. Ngoại trừ lúc nhỏ - trước 5 tuổi cô mới thấy nụ cười này của Việt Phương, còn sau này cô chưa từng thấy.

Việt Tình hít thật sâu rồi gập người cúi xuống nhặt chiếc khăn rồi phủ lại như lúc ban đầu, xong rồi cô khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống.

Việt Tình khẽ nhắm mắt nhớ lại những ngày tháng mình bắt đầu du học bên Mỹ.

Cô luôn cố gắng hết sức mình, chứng tỏ khả năng của mình cho mọi người nhìn thấy, cho nên đôi lúc cô cảm thấy rất căng thẳng và mệt mỏi. Những ngày cuối tuần là những ngày mà cô thấy thoải mái nhất, bởi vì có thể một mình rảo bước đi trên phố thư giãn.

Cô lang thang đến đài phun nước ở quảng trường, vô tình va vào một chàng trai đang đứng chụp hình đàn chim bồ câu bay lên.

- Xin lỗi! - Cô vội vàng nói.

Nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ sau đó anh ta bỏ đi. Nhưng gương mặt điển trai, ánh mắt sâu, cùng vẻ lạnh lùng của anh lại thu hút cô, khiến cô ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của anh mãi. Việt Tình cảm thấy luyến tiếc vì không biết anh là ai.

Cô cho đó là duyên phận khi cô lần nữa gặp được anh ở trường của cô, anh hiện đang học thạc sĩ tại trường cô đang theo học. Cô rất vui, thật sự rất vui vì có thể gặp lại anh.

Cô bắt đầu tìm hiểu về anh. Tên tiếng Anh của anh là Jonny. Anh là sinh viên xuất sắc của khoa kinh tế, là người Mỹ gốc Việt... rất nhiều thông tin và dường như anh được nhiều cô bạn gái để ý.

Không thể nói anh là sinh viên xuất sắc nhất và đẹp trai nhất, nhưng anh lại không giống các anh chàng gốc châu Âu khác luôn vui vẻ hòa đồng thậm chí là hơi ngông cuồng, mà anh rất trầm lặng, có thể nói là khá lạnh lùng. Anh không quan tâm ai nghĩ gì về mình, càng không chú ý đến mấy cô bạn nữ bên cạnh mình.

Rất nhiều cô gái xinh đẹp và bạo dạn, họ đến tỏ tình với anh, thậm chí có người còn quyến rũ anh, nhưng Thiên Phong chẳng buồn đáp lại họ lấy một lần. Anh giống người vô cảm, đến độ có người cho rằng anh là gay. Bởi vì, lối sống ở đây khá thoáng, dù không yêu nhau nhưng bọn họ vẫn có thể lên giường với nhau. Xong việc rồi thì nói bye bye, và những cô gái kia chẳng hề ràng buộc anh bên cạnh họ, thế mà anh vẫn từ chối.

Việt Tình cũng đôi lần đến tìm anh, giả vờ nhờ anh giảng dạy. Thiên Phong tuy không hề từ chối nhưng cũng chẳng tỏ ra quá thân thiết với cô cho lắm. Nhưng so với những cô bạn tóc vàng mắt xanh kia thì cô được anh ưu ái hơn bởi vì cùng là người Việt Nam với nhau. Và cũng chỉ có cô mới biết tên của anh là Thiên Phong mà thôi.

Thời gian cũng khá lâu nhưng Thiên Phong không hề có chút cảm xúc nào với cô, Việt Tình nghĩ, cô cũng sẽ không có cơ hội đến với anh mãi cho đến khi cô vô tình nhầm lẫn kẹp cuốn album của mình vào với chồng sách mượn của anh và đem trả. Khi cô đến tìm anh lấy lại, Thiên Phong đã trả cô cuốn album và hỏi:

- Cô bé trong ảnh là em à?

Và cô gật đầu.

- Có phải em thích anh không? - Thiên Phong đột ngột lên tiếng hỏi cô câu hỏi mà từ lâu cô muốn anh biết.

Cô đã đỏ mặt và gật đầu. Cô thầm cầu khẩn cho giấc mơ của mình thành sự thật.

- Vậy chúng ta quen nhau đi!

Cô mở to mắt nhìn Thiên Phong sửng sốt, cô không ngờ kết quả mình chờ đợi đã có, vui mừng khôn xiết cô vội vã gật đầu mà không hề hỏi lý do vì sao anh lại muốn quen với cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là, anh thích con gái Việt Nam hơn mà thôi. Và tôi là cô gái người Việt Nam duy nhất bên cạnh anh, anh chọn tôi là lẽ tất nhiên.

Việt Tình khẽ mở mắt, ký ức dần khép lại, trong lòng thấy lạnh run, cô tự hỏi có phải đáp án cho câu hỏi mà cô chưa từng đặt ra đã hiện ở trước mắt hay không?

Việt Tình quay người bước lại gần cửa buồng tắm, cô im lặng lắng nghe tiếng nước chảy vọng ra, hai tay âm thầm siết chặt lại, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất của mình lớn tiếng để Thiên Phong ở bên trong có thể nghe được.

- Jonny! Cô gái lúc nãy là em gái của em.

- Anh biết. - Tiếng Thiên Phong vọng ra đáp lại, tiếng nước cũng ngừng chảy. - Cô ấy tên là Việt Phương.

Việt Tình khẽ run lên, cô vội đưa tay mình bấm chặt thật đau để trấn tĩnh:

- Anh quen biết với Việt Phương từ khi nào?

- Cô ấy là người trông coi ngôi nhà này, khi anh xuống đây mới gặp cô ấy, anh thấy cô ấy cũng biết dọn dẹp và nấu ăn cũng rất khá nên bảo cô ấy giúp việc cho anh. - Thiên Phong vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.

Thiên Phong quấn trên người một cái khăn tắm ngang eo, tay anh cầm môt cái khăn nhỏ lau tóc. Việt Tình cố gắng tỏ ra bình thường đưa tay giúp Thiên Phong lau tóc. Thiên Phong cũng không ngăn cản, anh đi đến bên giường ngồi yên để mặc Việt Tình lau khô tóc cho mình. Những chuyện thế này cũng khá quen thuộc giữa họ.

Thấy Việt Tình có vẻ suy nghĩ, Thiên Phong liền ngẩng mặt nhìn cô hỏi:

- Sao vậy? Sợ em gái em vất vả à? Yên Tâm, anh chỉ nhờ cô ấy nấu đồ ăn buổi sáng và buổi tối thôi. Chuyện dọn dẹp sẽ có người khác đến lo rồi.

- Anh kén ăn như vậy, em chỉ sợ Việt Phương nấu không hợp. Dù sao đồ ăn ở quê cũng không phong phú như đồ ăn ở thành phố. - Việt Phương cười giả lả đáp trong khi tay cầm khăn giúp Thiên Phong lau tóc.

Lau tóc xong, Việt Tình mới sà vào lòng Thiên Phong, cô hôn nhẹ lên môi Thiên Phong rồi tựa đầu vào lồng ngực anh hỏi:

- Thiên Phong, vì sao lúc trước lại chấp nhận làm bạn trai của em?

Nghe câu hỏi của Việt Tình, Thiên Phong bỗng im lặng thật lâu. Hỏi anh vì sao ư? Chính anh cũng không trả lời được câu hỏi đó trong lòng mình. Thừa nhận làm bạn trai cô chỉ vì bức hình khi nhỏ của cô, chuyện này có chút buồn cười nhưng đó là sự thật.

Khi tỉnh lại, Thiên Phong chỉ biết tay mình vẫn giữ chặt sợi dây của ống đựng tranh vẽ không rời. Bác sĩ lúc đầu định cắt đứt dây khỏi ống nhưng sau cùng quyết định thôi.

Cho nên khi Thiên Phong tỉnh lại, Thiên Phong cho rằng vật mà dù thế nào mình vẫn giữ chặt trong tay như thế chắc chắn là vật rất quan trọng của mình, anh mới từ từ mở thứ trong tay mình ra xem, và gương mặt của bé gái đó vẫn hiển hiện trong đầu anh mấy năm sau đó, cho đến khi gặp Việt Tình.

Chỉ là khi đối mặt với cô, dù là gương mặt đó chính là cô lúc nhỏ nhưng với gương mặt khi lớn, dù xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy có vẻ xa cách. Giống như giữa anh và cô có một vách ngăn ngăn cách.

Chính vì khoảng cách này mà Thiên Phong chọn cách ở bên cô trong im lặng, thay vì muốn lên tiếng hỏi cô là: ”Có phải chúng ta từng gặp nhau hay không?”

Anh sợ câu trả lời của cô là không phải.

Cảm giác đó sẽ trở nên hụt hẫng vô cùng, hoang mang như lần nữa bị mất đi ký ức của bản thân.

Anh không muốn như thế. Không muốn lần nữa chìm vào không gian tăm tối mất thăng bằng.

Việt Tình thấy Thiên Phong im lặng trầm ngâm thì mặt tái xanh, trong lòng như bị ai cứa đứt, lo lắng, sợ hãi, bất an.

Tay cô siết chặt lại, cắn chặt môi đến đau buốt tận trong tim.

- Thiên Phong! - Việt Tình cố nở nụ cười như không có gì nhìn Thiên Phong gọi khẽ.

Thiên Phong giật mình tỉnh trí quay lại nhìn Việt Tình có phần bối rối, lúng túng định lên tiếng trả lời thì Việt Tình đã nói với vẻ nũng nịu:

- Em đói bụng rồi, mình đi ăn sáng thôi. Đừng làm mất thời gian nữa, hôm nay, anh phải dành chọn cả ngày cho em đó. Không được từ chối, nếu không em giận đó. Em là bạn gái anh, em phải đòi quyền lợi của mình mới được

Thiên Phong khẽ phì cười gật đầu đứng dậy lấy đồ đi vào buồng tắm thay.

Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt của Việt Tình bỗng trở nên âu sầu, cô quay lưng nhìn về giá vẽ đó, môi mím chặt, hai chân mày chau lại.

Câu trả lời cô đã có rồi.

Việt Phương nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trong lòng buồn bã.

Cô đưa mắt liếc nhìn bà nội đang ngồi trên bàn, tuy tay bà đang khâu vá lại cái áo bị sứt chỉ của ông nội Việt Phương nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài cửa.

Còn ông nội của cô tuy đeo kính đọc sách xem trừng khá bình thản, nhưng hễ nghe tiếng chó sủa thì đứng dậy ra ngoài xem có phải cháu gái về hay không.

Việt Phương thở dài đứng dậy, cô lấy điện thoại đi ra sau hè gọi điện thoại cho Việt Tình. Khi Việt Tình vừa bắt máy, cô liền hỏi:

“Chị đang ở đâu vậy. Sao về đây mà không ghé qua thăm nội một chút.”

“Chị đi công việc chứ không phải đi chơi, nói với nội, khi nào rảnh chị sẽ về thăm.” - Việt Tình có hơi khó chịu đáp.

“Chị về thành phố chưa?” - Việt Phương hơi chau mày, tuy hai chị em ít nói chuyện với nhau nhưng Việt Tình ít dùng giọng này để nói với cô.

“Vẫn chưa. Có chuyện gì?” - Việt Tình lạnh nhạt hỏi.

“Nội nghĩ chị về, đã nấu rất nhiều đồ ăn. Chị chưa về thành phố thì ghé nhà tí đi cho nội vui!” - Việt Phương nói như cầu xin.

“Chị vẫn chưa xong việc, cứ nói với nội là chị về thành phố rồi.”

“Nhưng mà... nội sẽ buồn lắm.”

“Chị sẽ cố thu xếp công việc về thăm nội sớm. Ai mượn em đi nói với nội việc chị về đây làm chi, em đi mà giải thích với nội. Chị bận lắm, cúp máy đây.”

Việt Tình nói xong thì cúp máy khiến Việt Phương ngơ ngẩn, cô đâu có nói với nội Việt Tình trở về đây, mà là do thím Nga vợ chú Nhân đi chợ nhìn thấy Việt Tình mới về nói với nội mà thôi. Cô thở dài lần nữa, quay đầu vào trong nhà.

Cô nhìn ánh mắt bà nội vẫn trông ngóng ra ngoài sân chờ bóng dáng Việt Tình mà buồn, đành bước tới nói:

- Nội ơi! Chị Việt Tình vừa gọi điện bảo là định về thăm nội nhưng vì có việc gấp nên phải trở lại thành phố rồi. Chị ấy bảo, khoảng tuần sau sẽ thu xếp công việc về thăm nội ngay.

- Vậy à? - Bà nội có vẻ hơi buồn khi nghe Việt Phương nói.

Ông nội cô không nói gì, chỉ thở dài gấp quyển sách lại, tháo kính xếp ngay ngắn lên kệ sách rồi bước đến bàn ăn cơm.

Từ lúc Việt Tình đi du học đến giờ, cũng về nước chưa lâu, chỉ về nhà thăm ông bà nội được một lần duy nhất. Cho nên ông bà nội cũng rất là nhớ Việt Tình.

- Thôi mình ăn đi, kẻo đồ nguội hết sẽ không còn ngon. - Ông nội ngồi xuống bàn khẽ khàng bảo.

Cả ba người đành cầm đũa ăn cơm với nhau. Việt Phương cố tình kể lại những chuyện phá phách của học trò cho ông bà nội nghe để ông bà bớt buồn.

Không ngờ cả nhà chú Nhân vừa đi ăn bên nhà bạn về. Nhóc Minh, con chú Nhân chạy vào nhà thấy đồ ăn nhiều hớn hở reo lên:

- Woa, nhiều đồ ăn ngon quá! Cho con ăn với!

- Sao giờ này mọi người mới ăn? Việt Tình không ghé nhà sao? - Chú Nhân hơi cau mày nhìn đồ ăn đầy trên bàn, không ngờ cả nhà lại ăn cơm trễ đến như thế.

- Chị ấy có việc gấp nên về thành phố rồi ạ. - Việt Phương liền đáp lời.

- Đâu phải. Trên đường về còn thấy nó ngồi ở quán cafe đầu ngõ mà. - Thím Nga bất ngờ lên tiếng với đầy sự ngạc nhiên.

Bà nội sửng sốt quay đầu nhìn Việt Phương, cô bối rối cúi gằm mặt. Ông nội buông đũa thở dài.

Việt Tình vừa tắt máy, thì Thiên Phong đã bước đến, anh vừa đi vệ sinh ra. Thấy Việt Tình gập điện thoại, vẻ mặt gần như không được vui, anh mới lên tiếng hỏi:

- Ai gọi vậy?

- Một người bạn thôi. - Việt Tình mỉm cười đáp.

Thấy Thiên Phong ngồi xuống, Việt Tình giả vờ khó xử nói:

- Em gái em có một cô bạn thân. Chỗ làm việc của cô ấy không được tốt nên cô ấy đã xin nghỉ và nhờ em giới thiệu một công việc ở công ty mình... Không biết anh...

- Là cái cô mặt tròn tròn tóc ngắn đó à? - Thiên Phong nhướn mày hỏi. Anh vẫn con nhớ mấy lần anh gặp Việt Phương cũng đều gặp cô gái này.

- Anh biết Thảo sao? Chính là cô ấy. - Việt Tình tròn mắt nhìn Thiên Phong kêu lên. - Vậy anh thấy thế nào? Nếu có thể thì sắp xếp cho cô ấy vào bộ phận hậu cần cũng được.

- Em cứ bảo cô ấy nộp đơn lên phòng nhân sự đi, bảo họ sắp xếp công việc phù hợp với trình độ của cô ấy là được. - Thiên Phong gật đầu đồng ý.

Nói xong anh đứng dậy cầm áo lên bảo:

- Tối rồi, anh đưa em về nhà!

- Không cần đâu. Em đi taxi về. Anh đưa em ra đón taxi rồi về nghỉ ngơi đi! - Việt Tình đứng dậy ôm tay anh đầy thân mật nói.

- Cũng được.

Sau khi nhìn Việt Tình lên xe về nhà, Thiên Phong lái xe về biệt thự, anh chạy theo con đường nhỏ ven bờ hồ.

Ánh trăng hôm nay sáng vô ngần.

Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy bóng người con gái nhỏ nhắn đứng bên hồ.

Bánh xe chầm chậm lăn trên con đường nhỏ. Thiên Phong đưa mắt nhìn về phía đó.

Trăng sáng vằng vặc nhưng...

Vóc dáng nhỏ bé đó trong màn đêm hòa lẫn từng tiếng gió trở nên mong manh mờ ảo, giống như đang hòa tan vào bóng đêm. Nếu như những lọn tóc của cô không bị gió làm tung bay sẽ không thể phân biệt đó là cô gái hay chỉ là một bức tượng.

Bởi vì...

Cô đứng im lặng bên bờ hồ không một chút cử động, hai tay ôm lấy vai, cô độc, khắc khoải khiến người ta chợt cảm thấy thương cảm.

Vì sao một mình cô lại đứng giữa trời đêm như thế. Trông cô như chứa đầy tâm sự đau thương. Trong lòng Thiên Phong bỗng muốn biết nỗi niềm của cô, anh thích dáng vẻ trợn mắt giận dữ nhìn anh của cô hơn là dáng vẻ bây giờ.

Chiếc xe rồi cũng lăn bánh rời khỏi con đường bên bờ hồ, bóng dáng của cô cũng dần biến mất sau kính chiếu hậu.

Trong lòng Thiên Phong bỗng cảm thấy trống rỗng, giống như vừa làm mất đi một điều gì đó quý giá vô cùng. Cảm xúc này chẳng có chút dễ chịu nào. Nó giống như cái cảm xúc khi nhận ra mình chẳng còn nhớ gì nữa, mất hoàn toàn những ký ức ban đầu, nuối tiếc và khổ đau.

Về đến nhà, tâm trạng vẫn thấy bồn chồn, giống như vừa đánh mất một thứ quý giá để rồi hối tiếc.

Không có tâm trạng làm việc, Thiên Phong mở cửa sổ ban công nhìn ra ngoài.

Ánh trăng vẫn sáng tỏa như thế, nhưng không phải thứ ánh sáng chói rọi mà là dìu dặt êm đềm.

Gió đêm thổi đến mát lạnh từng cơn, tạt thẳng vào mặt tuy lạnh nhưng khiến con người tỉnh táo và thoải mái đầu óc hơn.

Gió cũng cuốn bay tấm vải phủ trên khung tranh xuống, Thiên Phong quay lại muốn nhìn bức tranh của anh và Việt Tình lần nữa. Càng ở bên cô, anh càng cảm thấy xa cách, mặc dù anh biết Việt Tình yêu anh. Anh cũng biết cô đã luôn cố gắng hết sức để anh thấy vui vẻ khi ở bên cô, nhưng...

Mặt Thiên Phong đanh lại, hơi tái xanh.

Không phải là do gió lạnh thổi mà là bức tranh trên đó đã không còn.

Hụt hẫng.

Mất mát.

Thiên Phong bước nhanh đến bên cạnh giá tranh, đưa tay chạm vào nó như để xác định lại bức tranh đã không còn trên đó.

Một tiếng thở xót xa.

Khi nhìn bức tranh đó, anh cảm thấy nó gần gũi với mình, nụ cười của cô bé trong tranh thật ấm áp đến gần như quen thuộc. Anh vẫn thường trong lúc mệt mỏi sau khi giải quyết công việc xong bước đến vén khăn nhìn nụ cười đó, trong lòng lại cảm thấy vui tươi hơn.

Vậy mà nó đã không còn nữa.

Chắc là Việt Phương đã lấy lại nó lúc nào đó, dù sao nó cũng là do cô vẽ ra.

Hình ảnh cô gái đứng bên hồ lặng lẽ cô đơn lại xuất hiện trong đầu Thiên Phong.

Cảm xúc trong lòng khẽ run lên, Thiên Phong quay người mở tủ lấy áo khoác đi ra ngoài. Anh tự đánh lừa bản thân rằng: "Chỉ là một chuyến đi dạo khi không ngủ được mà thôi."

Kết thúc bữa cơm trong nỗi buồn phiền, ông bà nội chẳng muốn thức nên lẳng lặng vào phòng đi ngủ.

Bên ngoài thanh vắng chỉ có tiếng ếch kêu vang dội và tiếng dế gáy trong đêm hòa trộn tạo thành những âm thanh đồng quê quen thuộc.

Thứ âm thanh buồn bã tịch liêu.

- Mặc kệ nó, nó đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm. Dù gì thì ông bà nội có mình con là cháu là đủ rồi. - Chú Nhân vỗ vai Việt Phương khi cô đang dùng khăn lau mặt bàn sau bữa ăn.

Việt Phương khẽ gật đầu cười ngượng.

Cô và Việt Tình tuy hai mà một, tuy một mà hai. Đó chính là điểm nổi bật của các cặp sinh đôi.

Nhưng dù thế nào thì Việt Tình vẫn là Việt Tình, cô vẫn là cô. Nói thế nào thì người này cũng không thể thay thế người kia và ngược lại. Ông bà mong ngóng Việt Tình là điều đương nhiên.

Rửa chén bát xong, thì cả nhà chú Nhân cũng đã trở về phòng mình hết, căn nhà bỗng trở nên trống vắng. Việt Phương cũng không biết làm gì, cô bèn đi dạo ra bờ hồ.

Cô đứng lặng thật lâu bên bờ hồ, mặc cho cái lạnh đang thổi quanh mình. Đứng nhìn bóng trăng phản chiếu dưới mặt nước.

Cô có thể nhìn tháy rõ ánh trăng soi tỏ trên mặt nước, mặt nước phản chiếu ánh trăng. Cả hai giống hệt như đúc.

Cô và Việt Tình cũng từng giống nhau đến nỗi ba mẹ không nhận ra và nghịch ngợm tráo đổi thân phận với nhau mà không ai hay biết.

Sự khác biệt lớn nhất là cô quá ngây thơ ngu ngốc, còn Việt Tình lại rất khôn lanh. Rõ ràng cả hai cùng trứng, thế mà cô cái gì cũng chậm hiểu hơn Việt Tình. Việt Tình luôn luôn tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời kia.

Mà trăng trên đời này chỉ có một, dù ánh trăng dưới làn nước kia không khác tí nào nhưng cũng chỉ là cái bóng của vầng trăng trên cao kia mà thôi.

Một cái bóng mờ ảo dễ dàng bị xóa nhòa trên mặt nước chỉ bởi một viên sỏi nhỏ.

Cho nên cô mới bị ba mẹ bỏ rơi.

Việt Phương cảm thấy vừa buồn, vừa tức giận với chính bản thân mình. Vì sao cô lại sinh ra trên đời này. Nếu như trên này không có cô thì thật là tốt biết bao nhiêu.

Việt Phương cúi người xuống dưới nhặt một hòn đá lên, sau đó đứng thẳng dậy nhắm mặt hồ nơi ánh trăng đang chiếu rọi...

Tùm...

Mặt nước đang yên ắng bỗng trở nên hỗn loạn, ánh trăng cũng bị hòa tan mất.

Tiếng bước chân xào xạc vang lên phía sau lưng cô.



Chương 9: Gió yêu thương



Tiếng bước chân dường như nhanh hơn về phía Việt Phương.

- Cảnh đang đẹp như thế, sao cô lại nỡ phá hủy đi như thế? - Thiên Phong ở sau lưng của Việt Phương buông lời châm chọc cô.

Việt Phương hơi giật mình, quay đầu nhìn Thiên Phong, nhận ra người đó là anh cô mới nhẹ nhõm thở phào.

- Thấy tôi mà cô lại thở phào sao? Cô không sợ tôi là người xấu à? Dù gì cô cũng là con gái, trời lại tối thế này, tôi không tin cô có thể la lớn đến nỗi người trong nhà có thể nghe thấy mà ra cứu cô đâu.

Thiên Phong tiếp tục bước tới đứng bên cạnh Việt Phương, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng tròn tiếp tục nói những lời bông đùa.

- Anh nghĩ, anh có thể làm gì được tôi à? Người có thể không nghe thấy nhưng chó nhất định nghe thấy. Nếu anh dám làm gì tôi, tôi không tin là anh được yên thân mà rời khỏi cái xóm này đâu. Coi chừng cái bản mặt đẹp trai của anh bị chó gặm tạp nham không ra hình người bây giờ! - Việt Phương nhếch môi châm chích lại.

Thiên Phong bật cười trước lời đe dọa nguy hiểm của cô, không hiểu vì sao anh thích cô bây giờ hơn là trước lúc anh đến.

Anh xoay người nhìn cô rồi đưa tay cởi áo khoác của mình ra.

Việt Phương giật mình hoảng hốt lùi lại về sau, cô sợ hãi kêu lên:

- Nè, tôi nói thật đó! Người dưới quê nuôi chó là để đề phòng trộm đó. Nếu anh còn tiếp tục giở trò thì tôi sẽ không khách sáo đâu nha, tôi la lên đó! - Nói gì thì nói, Jonny cũng là bạn thân của bạn trai Việt Tình, xem như cô nể mặt Việt Tình không chấp nhặt với anh. Huống hồ hôm nay Việt Tình lại xuống tận đây tìm anh, xem ra quan hệ cũng khá thân, cô càng phải cố gắng xây dựng tốt hình tượng người nhà của Việt Tình để sau này Việt Tình còn dễ ăn nói.

- Cô nghĩ đi đâu vậy? Đầu óc người nhà quê như cô chỉ nghĩ đến những chuyện đó thôi sao. Hèn chi mà người ta nói, người dưới quê thường cưới sớm, giờ thì tôi đã hiểu lý do rồi. - Thiên Phong mặc kệ cô nói gì, vẫn tiếp tục cởi áo, sau đó bước tới chụp lấy tay cô kéo về phía mình, vừa khoác áo cho cô vừa nói.

Việt Phương không ngờ Thiên Phong lại chú ý đến cái lạnh đang khiến cô hơi run lên như thế, cô ngơ ngẩn nhìn anh. Thiên Phong cũng bất ngờ bị đôi mắt cô nhấn chìm vào trong đó.

Hai người cứ thế nhìn nhau không chớp mắt, từ xúc cảm qua ánh mắt truyền đến khiến trái tim của cả hai đập mạnh không ngừng.

Thật lâu, thật lâu sau đó, Thiên Phong mới buông tay ra khỏi áo khoác của mình, khẽ đằng hắng một cái mới hỏi:

- Sao cô lại đứng đây một mình?

- Tôi không ngủ được. - Việt Phương quay người đi, đứng song song với Thiên Phong đáp. - Còn anh?

- Tôi cũng vậy. Vì sao muốn phá hủy ánh trăng dưới mặt hồ? - Thiên Phong đáp rồi quay sang nhìn cô hỏi, anh chú ý đến nét mặt buồn bã nhìn ánh trăng kia của cô mà hỏi.

- Trăng trên cao và trăng dưới hồ, anh thích ánh trăng nào hơn? - Việt Phương không đáp mà lên tiếng hỏi.

Thiên Phong ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao rồi lại nhìn ánh trăng đang hiển hiện dưới mặt nước, hồi lâu mới lên tiếng đáp:

- Ánh trăng dưới mặt nước.

Việt Phương kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Thiên Phong ngơ ngác hỏi:

- Vì sao?

- Con người không cần phải nhìn về phía xa làm gì, cứ nhìn cái trước mặt của mình là được. Tôi không thích phải ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, chỉ tổ mỏi cổ mà thôi. Cô nhìn xem, ánh trăng bị cô thảy đá xuống làm tan đã đọng trở lại, càng trở nên lấp lánh đẹp hơn ánh trăng trên trời rất nhiều.

Việt Phương quay đầu nhìn ánh trăng sau khi bị cô phá hủy đã nhanh chóng đọng lại, tuy bị sóng trên mặt hồ làm nhấp nhô, nhưng lại lấp lánh rất đẹp. Cô quay đầu nhìn Thiên Phong.

Gương mặt anh nhìn nghiêng, có thể nhìn rõ được hết từng đường nét đẹp. Vầng trán cao, mắt sáng rực trong đêm tối, sống mũi cao thẳng đầy gợi cảm, khóe môi cong cong càng làm anh trở nên thu hút hơn.

- Cô còn nhìn nữa, tôi sẽ nghĩ là cô yêu tôi đó.

Việt Phương đỏ mặt xấu hổ quay đi.

- Vẫn còn buồn chuyện của chị cô à?

- Sao anh biết? - Việt Phương ngỡ ngàng quay mặt lần nữa nhìn Thiên Phong.

- Cũng không khó nhận ra đâu. - Thiên Phong buông người ngồi xuống bên bờ hồ. - Hai chị em cô có vẻ không hợp nhau lắm thì phải.

Việt Phương cười ngượng, ánh mắt buồn bã ngồi xuống bên cạnh anh. Cô không muốn nói nhiều đến chuyện của mình với chị gái, im lặng, tay vẽ vẽ dưới mặt đất. Thiên Phong thấy vậy cũng không ép cô nói.

- Anh dường như cũng có tâm sự buồn à?

Thiên Phong khẽ cười gật đầu.

- Về tình yêu à?

Nụ cười trên môi Thiên Phong biến mất, ánh mắt trở nên buồn bã xa xăm.

- Tôi biết đó không phải là tình yêu, nhưng có nhiều thứ khiến tôi không thể từ bỏ.

- Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện về Tình yêu và Lý trí nhé!

"Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và Thói Xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi mà chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, Đức Hạnh và Thói Xấu tập trung lại để bàn về một ‘thói xấu’ nào đó. Thông Minh đề xuất: Chúng ta cùng chơi trò chơi trốn tìm.

Tất cả đồng ý và bắt đầu trò chơi.

Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người đi truy tìm, các bạn trốn đi nhé!"

Lý Trí bắt đầu dựa vào một gốc cây cổ thụ và bắt đầu đếm: 1, 2, 3...

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi trốn.

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

Phản Bội nấp sau vườn bắp cải.

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây

Nồng Nàn trốn giữa trung tâm của trái đất.

Nói Dối giấu mình phía sau những tảng đá nằm bên dưới một cái hồ.

Tham Lam trốn trong một bao tải.

Lý Trí đếm đến 78, 79, 80, ... 90...

Lúc này tất cả đều tìm được chỗ nấp của mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn che giấu tình yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm đến 100, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng nào đó và bị những bụi cây gai đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng.

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không đủ năng lượng tìm cho mình một chỗ nấp tốt hơn.

Sau đó lần lượt Nồng nàn, Dịu Dàng, Nối Dối, Yêu Mến... đều được tìm thấy, ngoại trừ Tình Yêu.

Ghen Tị ghét Tình Yêu, Ghen Tị đã bảo với Lý Trí: Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu Tình Yêu đấy.

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung luống hoa và tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy Tình Yêu đâu bèn dùng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu.

Lý Trí bèn khóc thét lên: Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Tôi đã làm Tình Yêu bị mù rồi! Làm cách nào để cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?

Tình Yêu bèn nói: Bạn chẳng có cách nào làm tôi thấy đường trở lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, thì hãy làm người hướng dẫn cho tôi. Và đó là lý do Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.”

Câu chuyện của Việt Phương vừa kết thúc, Thiên Phong nheo nheo mắt nhìn Việt Phương.

Thấy Thiên Phong nhìn mình, Việt Phương hắng giọng một cái nhẹ, thở ra một hơi chán nản, nhăn mặt nhìn anh hỏi:

- Khó hiểu lắm sao?

- Cái bài giảng về vòng tròn và đường thẳng và cái câu truyện Tình Yêu và Lý Trí này quả thật khó hiểu. - Thiên Phong nhún vai đáp.

- Haiz, có lẽ tôi không có khiếu ăn nói rồi, rõ ràng khi nghe câu chuyện đó, tôi cảm thấy rất dễ hiểu mà. - Việt Phương ảo não nói.

- Thật ra cũng không khó hiểu cho lắm, chỉ là câu chuyện hơi lòng vòng mà thôi. - Thiên Phong muốn an ủi Việt Phương bèn lên tiếng phân trần.

Việt Phương xụ mặt thất vọng nhiều hơn. Cô chép miệng, thẳng lưng hít sâu một cái nói:

- Cái vụ hình tròn với đường thẳng từ từ tôi giảng anh nghe sau, tôi giải thích về câu chuyện Tình Yêu và Lý Trí vậy.

Thiên Phong nghiêng đầu nhìn cô vẻ chờ đợi.

- Trước tiên, tôi muốn hỏi anh một câu: ”Bạn gái anh có phải là người tốt hay không?”

- Cô ấy rất giỏi, rất xinh đẹp, rất tốt... phải nói là không có gì để chê trách cả. - Thiên Phong nghĩ đến Việt Tình, tự hình dung ra hình ảnh cô trong mắt anh rồi nói.

Việt Phương nghe xong thì gật gù tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện.

- Con người, đặc biệt là người như anh, đôi khi cho mình là người lý trí, mà lý trí thường có nguyên tắc làm việc của mình. Mà cái gì đã thuộc về nguyên tắc thì thường là cố chấp.

- Cố chấp? - Thiên Phong ngạc nhiên kêu lên, anh chưa từng nghĩ đến việc những người lý trí lại cố chấp.

- Đúng vậy. - Việt Phương gật đầu nói tiếp. - Nếu như lúc đó lý trí không không tham gia trò chơi, không cố chấp tìm cho bằng được tình yêu mà không nghĩ đến hậu quả mình gây ra thì liệu tình yêu có bị gai đâm mù mắt hay không? Giống như anh vậy, nếu lúc đó anh không nhận lời yêu với cô gái kia mà không suy nghĩ kỹ càng, vậy thì đâu bị sự cố chấp chỉ có thể ở bên một người con gái mà không thể buông tay như thế. Tình yêu là mù quáng, lý trí ở bên cạnh tình yêu sẽ rối loạn. Anh đã nói người yêu của anh rất tốt, rất đẹp, rất tài giỏi. Có thể nói cô ấy là một cô gái hoàn hảo, mà một cô gái hoàn hảo như thế không có điểm gì đáng chê cho nên anh không bỏ được. Có cảm giác tội lỗi khi chia tay với cô ấy. Giống như cảm giác có lỗi của lý trí đối với tình yêu.

Thiên Phong ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười trước lập luận của cô.

- Haha, chỉ có như thế mà tôi lại không hiểu. Tôi đúng là quá ngốc mà.

- Anh không phải là ngốc, mà là quá ngốc. - Việt Phương cũng bật cười đưa tay xoa đầu anh bảo. - Lúc tôi còn nhỏ, nghe người bạn nói đã hiểu câu chuyện có ý nghĩa gì rồi. Anh xem, anh to xác đến như vậy mà phải để tôi giải thích nhiều như thế mới hiểu.

Cái xoa đầu không mạnh không nhẹ gây cảm giác kỳ lạ. Giống như cái đầu đang nhức nhối vì phiền não được massage nhẹ nhàng khiến con người thật thư thái đầu óc.

Một sự chấn động chạy thẳng vào tim, cảm xúc kỳ lạ khiến tim rung động.

Việt Phương định rời tay khỏi đầu anh lại bị anh bắt lấy bàn tay thả từ từ trước mặt hai người.

Bàn tay nóng giữa đêm khuya lạnh, khiến xúc cảm càng dâng đầy, đặc biệt là qua ánh mắt.

Ánh mắt hai người nhìn nhau vừa quen thuộc, vừa xa lạ làm tim đập không ngừng. Khoảnh khắc này ngừng lại thật lâu.

Thật lâu...

Chỉ tiếc rằng họ nhìn nhau qua cặp mắt kính mà Thiên Phong đeo.

Việt Phương e dè rụt lại tay của mình trong tay Thiên Phong. Cả hai bỗng ngượng ngập quay mặt đi, hai má dường như đã đỏ bừng lên trong sắc đêm lạnh lẽo.

Việt Phương muốn giải tỏa sự ngượng ngập này của hai người bèn nhìn lên bầu trời hỏi Thiên Phong:

- Anh có thấy hai vì sao đó không?

Thiên Phong nhìn theo hướng ngón tay Việt Phương chỉ. Anh khẽ gật đầu.

- Để em kể anh nghe câu chuyện về hai chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng

Sau đó Việt Phương hắng giọng bắt đầu kể câu chuyện về hai chòm sao này.

“Trời đêm, nhìn về phương Bắc, ta có thể thấy hai con ‘gấu’, gấu lớn (Đại Hùng) và gấu nhỏ (Tiểu Hùng). Hai chòm sao này có ý nghĩa hết sức quan trọng để người ta nhận thức bầu trời sao.

Theo thần thoại Hy Lạp, chúa thần Dớt (Zeus), chúa tể của muôn loài, nắm giữ quyền lực rất lớn nhưng lại là một lãng tử đào hoa, nhìn thấy người đẹp, bất kể là tiên hay người đều đem lòng yêu mến.

Có một lần Zeus đi tuần, phát hiện thấy thiếu nữ Calista đang ngủ say. Diện mạo như hoa, thân thể thanh thoát khoẻ mạnh của nàng khiến Zeus mê mẩn, quên đi tất cả. Để tiếp cận cô gái, Zeus đã biến thành nữ thần mặt trăng Antêmixơ. Người thiếu nữ tỉnh dậy làm sao có thể phân biệt được hư thật, và Zeus đã chiếm đoạt nàng.

Không lâu sau, Calista mang thai và sinh hạ một con trai, đặt tên là Acaxơ. Hành vi bất chính của Zeus nhanh chóng bị Hêra phát hiện. Tức giận nhưng không thể làm gì được chồng, Calista đáng thương trở thành vật hy sinh cho sự cuồng lộ của Hêra. Hêra bắt nàng về, ngày ngày giày vò, đánh đập. Không thoả mãn, Hêra đã biến người thiếu nữ thành một con gấu lớn xấu xí luôn gào thét.

Calista đáng thương bị tước đoạt thô bạo quyền làm người, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức lương thiện và đôn hậu, nàng vẫn buồn nhớ quê hương và thương nhớ đứa con trai bé bỏng của mình. Năm tháng trôi qua, giờ đây Acaxơ đã trở thành một thiếu niên anh tuấn, dũng cảm, một thợ săn xuất sắc được bạn bè kính trọng, nhưng chàng không hay biết lai lịch của mình.

Nhìn thấy Acaxơ khôn lớn trưởng thành, ngọn lửa đố kị lại bùng lên, Hêra đã bày mưu để hai mẹ con không hẹn mà gặp nhau trong rừng sâu. Nàng Calista khi nhìn thấy đứa con trai của mình, không kìm nén được cảm xúc đã giơ hai tay lên ôm con trai. Nhưng hình dạng mãnh thú đã làm người con trai hoảng sợ. Chàng đã vung ngọn giáo sắc nhọn lên...

Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Zeus đã động lòng. Để ngăn chặn tấn thảm kịch, Zeus đành biến Acaxơ thành con gấu nhỏ và nâng hai đuôi gấu bay lên trời, biến thành hai chòm sao quan trọng nhất trên bầu trời: Gấu lớn (Đại Hùng Tinh) và Gấu nhỏ (Tiểu Hùng Tinh).

Sự ghen tức của Hêra vẫn không nguôi, bà cầu xin anh trai mình là thần biển cả không cho hai con gấu vào biển nghỉ ngơi; đồng thời sai một thợ săn dẫn theo con chó săn hung dữ, luôn bám theo đuôi hai con gấu để đe doạ, xua đuổi, đó là hai chòm sao Mục Phu (người chăn dắt) và chòm sao Liệp Khuyển (chó săn). Vì vậy các chòm sao khác mọc đằng đông, lặn đằng tây, để có thời gian “nghỉ ngơi”, chỉ có hai mẹ con gấu là không được “nghỉ ngơi”.

Với vùng phương Bắc có vĩ độ tương đối cao thì Đại Hùng và Tiểu Hùng là hai chòm sao luôn luôn ở trên đường chân trời.”

- Câu chuyện rất cảm động. - Thiên Phong gật đầu nói sau khi nghe xong câu chuyện về hai chòm sao này. - Sao em lại biết câu chuyện này?

- Là một người bạn lúc nhỏ kể cho em nghe. Anh ấy hay kể những câu chuyện rất hay cho em nghe.

- Hai câu chuyện kia cũng là cậu ta kể sao?

- Ừhm... Là anh ấy đã kể em nghe. - Việt Phương gật đầu xác nhận.

- Anh thật tò mò về cậu ta, cậu ta tên là gì?

Cái tên này, Việt Phương rất ít khi nhắc đến, nghĩ đến nó, cô bỗng thấy xót xa.

- Anh ấy tên là Th... i...

Bõm...

Một chú ếch trong lúc buồn đã nhảy xuống hồ bơi lội, mặt hồ phẳng lặng bị chú ếch khuấy đảo vung nước lên cao.

Tiếng động vang lên cùng mấy giọt nước bắn lên người cả hai, tuy chỉ là vài giọt nhưng cũng đủ cắt ngang lời nói của Việt Phương.

- Không sao chứ? - Thiên Phong đưa tay vuốt những giọt nước bắn lên người mình và hỏi Việt Phương.

Đồng hồ trên tay anh xoẹt trước mặt, Thiên Phong bỗng giật mình, không ngờ cả hai lại nói chuyện với nhau lâu như vậy. Anh liền giục Việt Phương:

- Về nhà thôi, khuya lắm rồi!

Việt Phương tán thành bèn đứng dậy cười tháo áo khoác trả lại Thiên Phong.

- Em cứ mặc đi! Anh về đây.

Thiên Phong vừa đi vài bước thì Việt Phương lại lên tiếng:

- Nhưng đây là áo của anh mà?

- Sáng mai đem trả lại cho anh. - Thiên Phong khoát tay bảo. - Dù sao em cũng phải làm cơm sáng cho anh ăn mà đúng không?

Thiên Phong quay người nháy mắt tinh nghịch với Việt Phương rồi đi thẳng.

Việt Phương đứng nhìn theo Thiên Phong, cô bặm môi tức giận. Sao cô lại quên mất cái tên này quyết bắt cô làm osin luôn cho hắn ta.

Hôm nay Bảo ăn bận rất nghiêm túc chạy xe đến trước nhà Việt Phương chờ cô. Việt Phương đã giúp anh nộp đơn xin việc lên thầy hiệu trưởng và đã được thầy chấp thuận, dù sao thầy hiệu trưởng vẫn quan tâm đến vấn đề nâng cao kiến thức cho học sinh được tốt hơn. Tuy rằng Bảo không phải là giáo viên chính thức trong trường, nhưng anh thích việc dạy học này và rất vui vì có dịp thực hiện ước mơ hồi nhỏ của mình.

Việt Phương từ nhà Thiên Phong về, thấy một bóng dáng với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen trông rất lịch lãm, cô có chút bất ngờ.

- Bảo? - Cô chậm rãi gọi, dù xác định dáng người đó là Bảo nhưng cô vẫn e dè không dám gọi lớn.

- Về rồi sao! - Bảo quay lại nhìn Việt Phương nở nụ cười thật tươi với hàm răng trắng, trông anh hôm nay càng điển trai hơn bao giờ.

Việt Phương hơi sững người khi nhìn trực diện Bảo. Anh hôm nay thật là khác, nghiêm túc, đạo mạo đúng bản chất tác phong của một người thầy; cũng lịch lãm phong độ như một quý ông.

- Sao vậy? Trông mình kỳ lạ lắm à? - Bảo gãi gãi đầu nhìn Việt Phương hỏi.

- Không. Chẳng qua là bị sức hấp dẫn của Bảo làm cuốn hút thôi. Ở trường vẫn còn nhiều giáo viên độc thân, Bảo coi chừng sẽ bị họ bắt cóc đó. - Việt Phương bật cười lắc đầu hóm hỉnh đáp.

- Vậy còn Phương thì sao? Phương có nằm trong số giáo viên độc thân đó không? - Bảo nhìn cô chăm chú hỏi, ánh mắt như chờ đợi.

Việt Phương hơi bối rối trước ánh mắt của Bảo, nhưng cô cho rằng Bảo cũng đang đùa với mình nên đáp:

- Tất nhiên mình cũng nằm trong số đó rồi nhưng mình chỉ dám âm thầm ngưỡng mộ thôi. Bảo không biết mấy chị trong đó ghê gớm đến thế nào đâu, mình sợ là bản thân bị xé xác mất thôi.

Bảo bật cười trước vẻ so vai rụt cổ lè lưỡi của Việt Phương.

- Vậy xem ra mình phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được.

- Chờ mình một chút, mình vào thay đồ rồi ra ngay. - Việt Phương cũng khẽ cười nói rồi nhanh chóng đi vào nhà thay đồ chuẩn bị đến trường.

- Ừ, mình sẽ chờ.

Bảo nhìn theo dáng Việt Phương đi vào nhà, trong lòng ngập tràn yêu thương. Trái tim anh cứ đập rộn ràng khi nhìn thấy cô, nhưng nó vẫn chưa dũng cảm để thú nhận tình yêu của nó.

Sẽ có một ngày, một ngày nó đủ dũng cảm đến trước mặt cô và tỏ tình với cô.

Đúng như Việt Phương bảo, giáo viên trong trường tuy số người độc thân không nhiều nhưng cũng đủ để Bảo dở khóc, dở cười.

Trong buổi trưa giờ ra chơi, mọi người ngồi ở phòng giáo viên mỗi người một câu trêu đùa Bảo.

- Thật sự còn trẻ thế ư? Nhưng không sao, bây giờ đang chuộng mốt tình chị em. Chúng ta cứ làm một cặp đi cho mọi người ghen tị chơi! - Cô Vân, giáo viên bộ môn toán, về trường trước Việt Phương hai năm, nghe nói đã chia tay người yêu hơn nửa năm vì anh chàng người yêu phải về quê làm việc.

- Này, sao lại thế, phải xếp hàng có lớn có sau chứ. Chị đây lớn hơn em lại là người phụ trách về Đoàn, Bảo ít ra phải để chị kiểm duyệt xem có đủ tư chất làm đàn ông hay không đã. - Cô Hà, giáo viên môn Sinh, đã 28 tuổi sắp làm đám cưới nhưng vẫn thích đùa giỡn với mọi người.

- Cô Hà này, cô kiểm tra như thế nào? Đừng có hại đời trai của em nó đấy. - Cô Thu, giáo viên bộ môn địa đã hơn 40 tuổi nghe thấy thế bèn lên tiếng trêu đùa.

- Sao chị có thể nghi ngờ em như thế? Em chỉ là muốn hy sinh vì tập thể thôi mà...

Lời qua tiếng lại mọi người cười rộ cả lên.

Cộng thêm lời của thầy hiệu trưởng trước khi đi giống như sự cho phép ngầm, Bảo thật chẳng khác nào thỏ lạc vào hang sói:

- Rất hoan nghênh chị em phụ nữ chúng ta đón tiếp thầy Bảo chu đáo!

Bảo thì chẳng dám hó hé lấy một lời, chỉ biết ngồi im nhe răng cười trước lời trêu của mấy chị. Anh thật không ngờ, giáo viên bây giờ bạo dạn đến thế.

Bảo đưa mắt nhìn Việt Phương cầu cứu nhưng cô cúi đầu uống trà giả vờ như không thấy. Cô đâu ngu dại gì mà xen vào, các chị mà không trêu Bảo thì sẽ quay sang trêu ghẹo cô ngay.

Bảo đành khổ sở cố cười trả lời câu hỏi cùng sự trêu ghẹo của mọi người mà thôi.

Việt Phương nhìn vẻ khổ sở của Bảo, cười mà như mếu thì không khỏi nhịn cười, cô cười đến ra cả nước mắt. Trước mấy bà cô mồm miệng liến thoắng kia trông Bảo thật đáng thương.

Mãi cho đến khi ra về, Bảo mới cảm thấy cuộc sống của mình thảnh thơi hơn.

Bảo đi bên cạnh Việt Phương mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, Việt Phương thấy thế không nhịn được lại phá ra cười nắc nẻ.

- Phương còn dám cười, thấy chết mà không chịu cứu vậy mà bảo là bạn bè.

- Bảo không nghe câu: Bạn bè là khi ta sắp ngã, nó xô thêm cho ngã luôn hay sao? Hơn nữa, mình đâu ngu dại gì nhảy vào cho sói ăn thịt luôn cả mình cơ chứ. - Việt Phương cố nhịn cười đáp.

- Haiz, nếu còn thế này nữa, có lẽ mình sẽ không còn xương để gặm mất. - Bảo thở dài than thầm. - Mình không ngờ giáo viên trường mình lại bạo dạn thế.

- Đừng lo, mấy chị ấy muốn nhai xương Bảo cũng phải mất thời gian rất dài mới nhai xong, đến lúc đó Bảo cũng đã quen rồi. Mấy chị ấy chẳng qua là trêu chọc cho vui thôi mà. Đừng nhìn họ khi đứng lớp đầy nghiêm túc mà nghĩ là họ khô khan và dữ dằn, đó chỉ là bề ngoài để học sinh ngoan ngoãn thôi. Chứ mọi người đều tốt bụng, vui vẻ cởi mở cả. Họ làm thế để Bảo không cảm giác ngại ngùng và dễ hòa nhập hơn mà thôi.

- Xem ra, Phương cũng chịu không ít khổ sở khi vào đây đúng không? - Bảo nhìn Việt Phương cười cười hỏi, hy vọng có người cũng từng chung cảnh ngộ với mình. - Cho nên mới có nhiều kinh nghiệm như thế.

- Đương nhiên rồi. Mình còn thê thảm hơn Bảo nữa kìa. Dù sao Bảo cũng là đàn ông nên chẳng ai đùa quá trớn hết, mình bị mấy chị ấy làm đỏ hết cả mặt luôn. Có người còn lôi mình ra truyền thụ đủ thứ kinh nghiệm từ việc cua trai, tìm chồng rồi cả mấy chuyện bậy bạ kia nữa. Cứ chiều là lại bị mấy chị lôi đi giới thiệu làm quen, mình khóc không ra nước mắt ý chứ.

Bảo nghe Việt Phương kể, anh cũng ôm bụng cười, cảm thấy số mình vậy là còn may mắn rất nhiều.

- Thật là may mắn! - Bảo buột miệng nói.

- Đương nhiên là Bảo may mắn rồi. - Việt Phương cho rằng Bảo vui vì anh may mắn hơn cô.

Nhưng trong lòng Bảo cảm thấy may mắn là bởi vì Việt Phương không chọn ai trong số mấy người được làm mai đó.

Hai người định cùng nhau ra về thì Việt Phương thấy một người đang đứng bên cửa xe, vẫn là áo sơ mi đầy lịch sự và quyến rũ như thường lệ đang đứng chờ cô.

Anh đang chăm chú nhìn tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt chăm chú của anh lần đầu Việt Phương nhìn thấy, cô cảm thấy vẻ mặt của anh thế này rất cuốn hút.

Thấy cô bước ra, Thiên Phong bèn đứng thẳng dậy, gập phần tài liệu đang đọc dở lại, chậm rãi bước về phía cô.

Bảo lúc này cũng đưa xe ra tới, anh đang định bảo Việt Phương lên xe thì nhìn thấy Thiên Phong. Bảo thoáng giật mình, mắt không rời khỏi Thiên Phong.

Thiên Phong cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Bảo.

Cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Thiên Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở đây. Nhất là khi anh chưa từng thấy Bảo ăn bận như thế bao giờ, thật sự là hoàn toàn khác biệt với tính cách thường thấy.

Bảo đanh mặt khi nhìn thấy Thiên Phong, thật sự là anh vẫn chưa mong muốn giáp mặt với Thiên Phong vào thời điểm này, thời điểm mà anh vẫn chưa đủ dũng cảm để ngỏ lời cùng Việt Phương.

Cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp, chẳng ai lên tiếng trước cả.

Việt Phương cảm thấy hai người này hơi lạ, cô khẽ tằng hắng một cái rồi lên tiếng hỏi Thiên Phong:

- Anh đến tìm em hay đến vì công việc?

- Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Công việc kết thúc sớm nên định về nhà. - Thiên Phong hờ hững đáp, ánh mắt rời khỏi Bảo chuyển sang Việt Phương.

Việt Phương nghe anh nói, cô mím môi lườm anh. Ngụ ý của anh quá rõ ràng, về nhà vào giờ trưa và đến trường tìm cô, chẳng phải là ý bảo cô về nhà làm osin miễn phí cho anh nữa hay sao. Việt Phương không khỏi mắng thầm trong bụng, không ngờ bị Thiên Phong nhìn bằng ánh mắt như bắt quả tang, cô hơi chột dạ.

- Hai người quen nhau à? - Bảo giả vờ như không hề biết đến mối quan hệ của Việt Phương với Thiên Phong, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

Việt Phương lập tức giới thiệu hai người để Thiên Phong dẹp bỏ cái ánh mắt nghi ngờ kia đi.

- Hai người làm quen đi! Đây là thầy giáo mới vào trường của tụi em! Còn đây là Jonny, anh ấy là người tài trợ cho trường mình trong năm học này!

Cô nhích lại gần người của Bảo thì thầm vào tai Bảo mấy câu:

- Anh ta chính là cái tên biến thái lẫn hắc ám mà mình đã nói cho Bảo nghe đó.

“Biến thái”, “hắc ám”, Bảo không nghĩ Việt Phương lại dùng hai từ đó để miêu tả Thiên Phong, vừa nghe cũng phải phì cười.

Thiên Phong trước giờ chưa từng thấy Bảo ở trước mặt mình cười như thế, anh bất giác nhìn Việt Phương, xem ra hai người bọn họ rất thân với nhau.

- Bây giờ anh phải về nhà luôn sao? - Việt Phương chán nản nhìn Thiên Phong hỏi.

- Uhm. - Thiên Phong gật đầu.

- Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn cùng đi ăn cơm trưa với nhau rồi. - Bảo nắm lấy cánh tay của Việt Phương, nhìn Thiên Phong với ánh mắt vừa khiêu khích vừa de dọa. Anh thật sự muốn Thiên Phong rời đi càng sớm càng tốt, anh không muốn Việt Phương biết rõ mối quan hệ giữa mình với Thiên Phong.

Việt Phương hơi bất ngờ khi nghe Bảo nói như thế, hai người chẳng qua là về nhà cô ăn cơm mà thôi, nhưng nghe cách nói của Bảo cứ như thể hai người họ hẹn hò với nhau. Việt Phương nghĩ Bảo chẳng qua là bất bình cho việc cô phải làm osin không công cho Thiên Phong mà thôi.

Thiên Phong thấy ánh mắt của Bảo, trong lòng có chút khó chịu, tuy trước giờ Bảo có khó chịu với anh nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn anh như thế. Trong lòng bỗng nhiên muốn đáp lại ánh mắt khiêu khích đó. Anh liền lên tiếng nói:

- Dù sao cũng là ăn cơm, sao chúng ta không cùng ăn! Dù sao hai anh em mình cũng chưa ăn chung với nhau bữa cơm nào từ lúc về Việt Nam. Sẵn đây ta làm một bữa cơm luôn đi!

Bảo cứng cả người, anh biết trước mọi việc thế nào cũng bị Thiên Phong nói ra, càng muốn tránh thì càng bị nó bám theo. Vây giờ đã giáp mặt rồi thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi.

- Anh em... - Việt Phương tròn mắt hết nhìn Thiên Phong rồi nhìn Bảo.

- Theo ý anh đi, chúng ta về nhà anh ăn cơm. - Bảo lập tức nhận lời mời của Thiên Phong. - Anh về trước đi, tôi chở Việt Phương đi chợ một chút, dù sao anh đã nói là làm một bữa cơm gặp mặt mà, không thể làm qua loa được.

Nói xong, Bảo lôi Việt Phương còn đang trong tình trạng ngơ ngác lên xe của mình rồi chạy đi.

Thiên Phong nhìn theo chiếc xe gắn máy, cảm giác chơi vơi đầy khó chịu. Anh không biết vì sao, nhưng nhìn cảnh Bảo nắm tay Việt Phương đi một cách tự nhiên như thế thì trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

Anh quay người lên xe lái về nhà.

Việt Phương ngồi ở sau xe của Bảo một lúc mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi:

- Sao Bảo với anh ta lại là anh em chứ?

- Chuyện này dài lắm. Mẹ mình kết hôn với ba anh ấy, nhưng mà... - Bảo lưỡng lự không biết nên nói thế nào với Việt Phương, giải thích hay chỉ là nói sơ qua để cô hiểu, nhưng quyết không để lộ ra người đó là Thiên Phong. - Thật ra, anh ta từng gặp tai nạn và mất trí nhớ. Khi ba anh ta cưới mẹ mình, anh ta cứ tưởng mẹ mình là mẹ ruột của anh ấy. Và cho rằng mình là em ruột của anh ta. Ba dượng và mẹ đều không cho mình nói ra sự thật cho nên sự việc cứ chìm trong im lặng như thế.

- Có chuyện như vậy sao? Mà mình thấy như thế cũng hay. Dù sao để anh ý nghĩ mọi người là ruột thịt còn hơn là dì ghẻ với con mẹ ghẻ, như thế khoảng cách sẽ xa lắm. Thế bao nhiêu năm qua, anh ấy đối xử với Bảo có tốt không?

Bảo im lặng không đáp khiến Việt Phương cũng cảm nhận được sự buồn bã và cô đơn trong những năm tháng sống dưới mái nhà kia. Cô biết Bảo căm giận mẹ mình và căm giận cả cái gia đình đã cướp mất mẹ của mình khiến gia đình trở nên ly tán như thế.

- Được rồi. Bây giờ có công ăn việc làm rồi. Chỉ cần Bảo cố gắng, sau này Bảo sẽ có một gia đình hạnh phúc thuộc riêng về Bảo. - Việt Phương bèn vỗ vai Bảo an ủi, động viên. - Đừng nhìn quá khứ nữa, hãy nghĩ đến tương lai!

Bảo khẽ cười, trong lòng anh khẽ nói: ”Tương lại đó, mình mong có Phương bên cạnh.”

Việt Phương đứng giữa nhà bếp chau mày hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong, hai người này nãy giờ giằng co với nhau trông khá là buồn cười, cứ như là hai đứa trẻ đang giành đồ chơi với nhau vậy.

Lúc cô và Bảo đi chợ về, vừa định mở cửa bước vào nhà Thiên Phong đã ra đón, anh mở cửa nhà và giúp cô xách mấy túi hàng vừa đi chợ về trong sự ngơ ngác của Việt Phương. Việt Phương tròn mắt gần như không tin được vào mắt mình, bởi vì hôm nay Thiên Phong đột nhiên tốt đột xuất, đích thân anh mở cửa mà còn không sợ bị bẩn mà giúp cô đem đồ vào bếp như thế.

Nhớ mấy hôm trước đây, vì dù sao tiền đó cũng chẳng phải của mình, Việt Phương tha hồ đi chợ mua đồ mà chẳng buồn mặc cả, cô mua nhiều đồ để dành nấu cho cái tên khốn ăn. Về nhà thấy Thiên Phong đang đứng tập thể dục, cô nhờ anh giúp cô xách vào trong. Thiên Phong nhìn mấy bịch thịt vẫn còn dính đầy máu với ánh mắt ghê tởm, lắc đầu từ chối.

Thật sự lúc đó, Việt Phương bị anh chọc tức gần chết, xém chút nữa thôi là hộc cả máu, sống ở nông thôn quen rồi nên cô không thể ngờ mình có thể gặp một kẻ kỹ tính và mắc căn bệnh sợ vi khuẩn đến như thế. Cô thật sự khinh bỉ anh.

Bây giờ nhìn lại, thịt vẫn dính máu, vậy mà anh vẫn khăng khăng giữ lấy túi để xách vào bếp.

Việt Phương thật muốn lên tiếng hỏi: ”Có phải anh đổi tính rồi không?” Nhưng cô thấy có vẻ không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi.

Và bây giờ cô thấy Thiên Phong thật sự là đổi tính rồi, bởi vì anh đang giành việc nhặt rau với Bảo, công việc mà từ trước đến giờ anh không hề nhúng tay vào.

- Anh từ trước đến giờ, có bao giờ lặt rau đâu. Cứ lên nhà ngồi đi, em và Việt Phương làm là được rồi! - Bảo ngăn Thiên Phong lại thẳng thắn bảo.

Việt Phương gật gật đầu thấy Bảo nói có lý.

- Không biết
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6946
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN