--> Hương Vị Đồng Xanh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Hương Vị Đồng Xanh

o ngay ngắn, sau đó mới xoay cửa bước vào.

Trong phòng có đến bảy, tám người đứng chen chúc trong phòng thầy hiệu trưởng.

Có hai người đàn ông cao lớn đều ăn bận rất lịch sự, áo sơ mi trắng và xanh được ủi gọn gàng thẳng nếp đóng thùng trong chiếc quần tây đen. Dáng cao càng khiến hai người họ trở nên vô cùng lịch lãm.

Hai người họ quay lưng về phía cô, đối mặt với thầy hiệu trưởng. Việt Phương không nhìn thấy mặt hai người bọn họ, cô khép nép bước vào nhìn thầy hiệu trưởng nhỏ nhẹ nói:

- Thưa thầy...

- Em đến rồi. Đưa các vị khách của chúng ta đi tham quan trường học sau đó mời các vị đến phòng họp!

- Dạ! - Việt Phương nhỏ nhẹ đáp rồi nhìn mọi người nói. - Các vị, xin mời theo tôi!

Việt Phương mở rộng cánh cửa theo phép lịch sự giữ cửa cho các vị khách bước ra, nhưng khi tất cả mọi người xoay người lại thì Việt Phương bị sặc chính nước miếng của mình, cô sặc sụa mấy cái liền. Mắt chớp chớp liên tục như không tin vào mắt mình, khi người đứng trước mặt cô chính là cái tên biến thái và anh chàng bạn trai của Việt Tình.

Thiên Phong nhìn gương mặt đỏ bừng lên bị ho sặc sụa của cô khẽ cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn để bộ mặt nghiêm nghị lạnh lùng bước ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng.

- Không sao chứ? - Một giọng nói ân cần nhìn cô hỏi thăm trong khi những người kia lần lượt theo chân Thiên Phong ra ngoài.

- Không sao... - Việt Phương xấu hổ lắc đầu đáp rồi nhanh chóng bước ra ngoài để dẫn mọi người đi tham quan.

Hoàng Tuấn nhìn theo bóng dáng Việt Phương, anh cảm thấy cô hơi quen quen. Vốn có trí nhớ tốt, mấy giây sau, Hoàng Tuấn đã nhớ ra cô gái có nét rất giống Việt Tình này đã gặp ở đâu.

Việt Phương sau vài câu trò chuyện với mấy nhân viên thì nhìn Thiên Phong mà muốn khóc. Hóa ra cái tên mà cô thầm chửi là biến thái, cái tên mà cô ghét cay ghét đắng và vừa làm hư hại xe hắn lại là giám đốc, người có quyền quyết định xem có tài trợ cho trường hay không. Và bây giờ, cô buộc lòng phải lấy lòng anh ta để nhận được tài trợ.

Việt Phương nhìn Thiên Phong cười ngây thơ như chưa hề quen biết anh:

- Chào anh, hân hạnh được gặp anh!

Thiên Phong làm mặt lạnh không đáp, anh quay người nhìn vào bên trong các phòng học khiến Việt Phương tức muốn hộc máu, cô nghiến răng nghiến lợi dằn cơn giận để còn cầu lụy anh.

Sau đó anh nói một tràng tiếng Anh với cô khiến Việt Phương ngớ người, muốn đập đầu vào tường vì cô vốn tệ tiếng Anh. Hơi nhăn mặt nhìn Thiên Phong, cô cười ngượng hỏi:

- Anh có thể nói tiếng Việt không?

- No! - Thiên Phong đáp dứt khoát khiến Việt Phương tức chết, cô thật muốn xắn tay áo đánh cho anh một trận.

Việt Phương hít một hơi thật sâu, cô định dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình để giao tiếp thì một người đã nói với cô:

- Em cứ nói tiếng Việt đi, chị sẽ làm một bài report cho giám đốc xem.

Việt Phương mở cờ trong bụng, lập tức cười nói giới thiệu ngay. Trong lòng không quên rủa Thiên Phong một trận.

Việt Phương nhanh chóng bước đi đầu dẫn các vị khách đến từng phòng học để xem thiết bị vật chất của trường giờ đã cũ cần được thay mới. Dù sao thì dưới quê kinh phí không được nhiều như ở thành phố. Dân lao động nghèo, trẻ em thất học là chuyện bình thường. Cố gắng để các em có thể đến trường thì nhà trường cũng cố gắng giảm chi phí cơ sở vật chất, mà giảm chi phí cơ sở vật chất thì những vật bị hư hại lại không tiền sửa chữa.

Việt Phương nói bằng giọng nhẹ nhàng. Bài thuyết trình này cô đã chuẩn bị kỹ, cố gắng để nói không bị vấp, trình bày cho Thiên Phong nghe lý do vì sao trường rất cần sự tài trợ của công ty.

Chỉ có Thiên Phong và Việt Phương đi đầu, những người còn lại đều đi thụt lùi về sau, thành ra nhiều lúc Việt Phương nói cho mình Thiên Phong nghe. Tuy vẫn giữ nét mặt không hề thay đổi đi bên cạnh Việt Phương, nhưng ánh mắt anh thi thoảng liếc về phía cô. Hôm nay Việt Phương mặc một chiếc áo dài màu xanh dương nhẹ, chiếc áo đơn giản không nhiều họa tiết nhưng đính vài bông hoa cùng màu trên áo; chiếc áo ôm gọn lấy người, cùng với mái tóc dài xõa vai, Việt Phương hôm nay rất xinh đẹp. So với cái cô gái trợn mắt bặm môi ngày hôm qua và cô gái anh gặp ở sân bay thì khác biệt rất nhiều: nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn, giọng nói cũng êm tai hơn.

Anh không ngờ cô lại là cô giáo, nhìn cô bây giờ đúng là rất thích hợp làm giáo viên.

Thiên Phong giống như khám phá ra mặt khác của cô, lấy làm thích thú vô cùng.

Kết thúc buổi tham quan, Việt Phương mời Thiên Phong và mọi người vào phòng họp để bàn thêm một số việc như xin kinh phí bao nhiêu, cần trang bị thêm cơ sở vật chất gì... Thầy hiệu trưởng và vài thầy cô cũng tham gia. Vấn đề xin xỏ, Việt Phương nhường lại cho người khác.

Đến khi kết thúc, Việt Phương đã mệt đến muốn ngủ gục luôn, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, thay ngay bộ áo dài nóng nực này ra. Thay xong rồi thì Việt Phương cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô hí hửng đi ra ngoài để về nhà nhưng không ngờ lại bị Thiên Phong đứng chặn ngay ở cửa.

Việt Phương không ngờ đến nên va vào lưng của anh thật mạnh, bị bật lùi ra sau mấy bước loạng choạng suýt ngã xuống, cũng may mắn là Thiên Phong quay lưng lại đỡ cô kịp lúc, nếu không chắc chắn là té đau rồi.

Việt Phương rất là bực tức, cô định lên tiếng mắng anh vì sao lại đứng chắn trước cửa phòng của người ta như vậy nhưng nghĩ lại, cô ráng nhịn xuống, cười cười hỏi anh có sao không bằng vốn tiếng Anh dở tệ của mình.

- Tiếng Anh của cô thật sự tệ quá! - Thiên Phong phán ngay lập tức bằng một câu tiếng Việt khiến mặt của Việt Phương biến hóa khôn lường.

- Ừ, tiếng Anh của tôi tệ vậy đó. Biết người ta tệ sao còn làm khó người ta chứ? Biết nói tiếng Việt mà không nói, bày đặt nói tiếng Anh.

Thiên Phong chẳng thèm để ý đến việc cô đang nổi giận, anh chỉ bình thản hỏi một câu:

- Gặp cả buồi rồi, vậy cô đã biết tên của tôi chưa?

Việt Phương lần nữa hả hốc miệng, cô chợt nhớ mình đã không hỏi tên anh khi nhìn thấy anh trong hàng ngũ người tham quan. Cô than thầm trong bụng.

- Anh đâu có nói tên đâu, làm sao tôi biết được. - Việt Phương nhăn mặt tỏ vẻ mình không có lỗi.

- Tôi nhớ hình như trong buổi họp, thư ký của tôi có giới thiệu tên của tôi rồi. Sao cô lại không biết nhỉ? - Thiên Phong chợt đưa tay vỗ trán. - À nhớ rồi, hình như lúc đó cô đang ngồi ngáp ở bên dưới.

Lần nữa Việt Phương ho sặc sụa vì sặc nước miếng của chính mình, cứ mỗi lần hồi hộp là nước bọt tuôn ra không ngừng, cô phải sửa thói quen xấu này mới được, nếu không thì có ngày chết lúc nào không hay biết mất.

Cái tên biến thái này sao lại để ý cô kỹ như thế chứ. Đúng là lúc đó cô bị áo dài gò bó đến mệt chết được, tự do quen rồi, cho nên không tránh khỏi nóng bức khó chịu dẫn đến buồn ngủ. Mà buồn ngủ thì chẳng có tâm trạng để ý đến những việc khác. Chẳng qua cô ỷ vào việc nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, không cần để ý quá nhiều chuyện nữa.

- Vậy, cho hỏi anh tên gì? - Cô vặn vẹo mấy ngón tay của mình, nhăn mặt khó xử nhìn Thiên Phong hỏi nhỏ.

- Muốn biết thì đến nấu cơm cho tôi đi!

- Nấu cơm? Anh xem tôi là người giúp việc cho anh à? - Việt Phương giậm chân nhìn Thiên Phong tỏ ý tức giận. - Anh tự đi mà nấu lấy.

- Cô không muốn lấy lại tập bản thảo của mình à? - Thiên Phong khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng qua một bên nhìn Việt Phương cười hỏi đầy thích thú như đang cầm điểm yếu của cô.

- Không cần, chỉ là tập bản thảo thôi mà, anh thích thì tôi tặng anh đó. - Việt Phương đương nhiên muốn lấy lại tập bản thảo đó rồi, đó là tập bản thảo của Thiên Phong tặng cho cô trước khi rời đi, dù thế nào cô cũng không muốn để mất. Nhưng tuyệt đối không thể để tên biến thái này xem cô như người giúp việc, lợi dụng sức lao động của cô.

- Nếu cô nói vậy thì tôi đành bỏ nó đi thôi, dù sao hôm qua tôi cũng sơ ý làm đổ nước lên nó rồi, trông cũng chẳng còn đẹp nữa. - Thiên Phong nhún vai thoải mái buông ra một câu.

Việt Phương nghe xong tưởng chừng như có sét đánh bên tai, cô nắm lấy hai cánh tay áo của Thiên Phong siết mạnh hỏi:

- Anh đã làm đổ nước lên nó?

- Cô không quan tâm mà. - Thiên Phong cười cười đáp.

- Ai nói tôi không quan tâm! Nói cho anh biết, nếu nó bị dính dù một chút xíu bẩn thôi tôi sẽ cho anh biết tay đấy!

- Cô đang đe dọa người mang đến lợi ích cơ sở vật chất cho trường đấy. - Thiên Phong bật cười khi nhìn thấy Việt Phương bị lọt vào bẫy của anh. Và trước lời đe dọa của cô, anh bình thản buông ra lời đe dọa còn lớn hơn. - Không sợ tôi không đồng ý tài trợ hay sao?

Việt Phương nghe vậy thì biết mình đấu không lại với Thiên Phong, cô hít một hơi thật sâu buông tay ra khỏi người Thiên Phong.

- Đây là chuyện riêng của hai chúng ta, đâu liên quan gì đến nhà trường. Là người kinh doanh, anh không nên đặt tình cảm vào trong công việc.

- Được, vậy thì chúng ta cứ nói chuyện tư đi! - Thiên Phong gật gù đáp. - Chẳng hạn như chuyện chiếc xe của tôi bị ai đó phá hoại, dùng màu vẽ bôi lên.

Việt Phương nghe Thiên Phong nói thì giật mình, cô rõ ràng quan sát rất kỹ không có ai ở đó mới phá xe của anh mà, sao lại bị Thiên Phong phát hiện mình là thủ phạm được cơ chứ?

Việt Phương nghĩ Thiên Phong là đoán mò, vì dù sao giáo viên bộ môn Mỹ Thuật ở trong trường chỉ có cô có mặt hôm nay mà thôi.

- Sao anh dám khẳng định là tôi, biết đâu có kẻ nào đó ghét anh làm thì sao? Vu khống là tội nặng đấy. - Việt Phương nghênh mặt đáp

- Ồ, vu khống là một tội nặng, cố ý phá hoại tài sản của người khác còn nặng gấp đôi. - Thiên Phong ung dung nói. - Cô muốn bằng chứng?

- Đúng vậy. - Dù cho có người nhìn thấy thì đã sao, không bắt tận tay, day tận mặt ai ngu mà nhận mình làm.

Thiên Phong mỉm cười gật gù, nhìn cái vẻ sống chết không chịu nhận mình làm của Việt Phương trông đến là buồn cười. Anh cầm chiếc điện thoại xoay xoay vài cái, ánh mắt nheo nheo nhìn Việt Phương một cách mờ ám khiến cô cảm giác bất an vô cùng.

- Cô nhìn đi, bằng chứng mà cô muốn có đây.

Việt Phương tái mặt khi nhìn thấy gương mặt của mình trong điện thoại của Thiên Phong, từng hành động bôi trét của cô bị ghi lại không sót lấy một động tác nào cả. Việt Phương bỗng muốn bật khóc.

Thiên Phong gấp điện thoại lại, khoanh tay ưỡn thẳng lưng nhìn Việt Phương cao giọng nói chẳng khác nào người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ. Còn Việt Phương thì cúi gằm mặt không dám ngẩng lên lấy một lần.

- Là giáo viên, là người làm gương cho mấy em nhỏ, hành động của cô như thế có đáng bị lên án hay không? Tội cố ý phá hoại tài sản của người khác không biết sẽ bị phạt thế nào nhỉ?...

Thiên Phong nói một hơi dài, nhìn vẻ mặt đau khổ của Việt Phương, anh mỉm cười vỗ đầu cô bảo:

- Nhanh chóng về nấu cơm, trưa rồi! Còn nữa, nấu xong thì đi rửa xe!

Thiên Phong nói xong thì quay đầu bỏ đi, được vài bước, anh quay đầu lại nhấn mạnh nói:

- Cô vẫn chưa biết tên tôi.

Việt Phương nhìn theo bóng dáng rời đi của Thiên Phong cô hếch mũi bĩu môi chửi: "Tên anh, ai cần biết tên anh chứ? Đồ biến thái, tâm thần hạng nặng!" Nhưng sau đó cô lại thở dài: "Chửi thì chửi vẫn phải đi hỏi tên của hắn ta."

Cô ảo não quay trở lại văn phòng để hỏi các chị đồng nghiệp tên của kẻ biến thái kia.

Thiên Phong bước nhanh ra ngoài cổng trường nơi anh đậu xe bên ngoài thì đã thấy Hoàng Tuấn đứng tựa vào thân xe chờ mình ở bên ngoài.

Vừa nhìn thấy Thiên Phong đi ra, Hoàng Tuấn đã đứng dậy cười hỏi:

- Đi đâu thế?

Thiên Phong không đáp, chỉ nhướn mày nhìn Hoàng Tuấn rồi hỏi:

- Sao chưa về?

- Cái thằng này, nhìn là biết, chờ cậu cùng đi ăn cơm chứ sao nữa. Thế nào, bị người đẹp hút hồn rồi sao? Nếu không thì sao lại đi chờ cô ấy thay đồ rồi mới chịu ra đây. - Hoàng Tuấn cười trêu Thiên Phong không chút kiêng dè nào hết. - Mình đã nói mà, có duyên lắm, không ngờ xuống đây còn được gặp.

Thiên Phong cũng không tỏ vẻ bối rối trước câu hỏi và sự trêu chọc của Hoàng Tuấn, anh chẳng bao giờ phản bác anh chàng này. Trong lúc nói chuyện ở phòng hợp, Hoàng Tuấn đã bắt gặp ánh mắt của Thiên Phong đang liếc nhìn về phía Việt Phương, lúc cô đang ngồi chỉ tay nghịch nghịch dưới mặt bàn, anh khẽ mỉm cười trước hành động trẻ con của cô. Khi anh ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt cười gian của Hoàng Tuấn, đành vờ quay đi mà thôi.

- Đi ăn cơm thôi! - Thấy Thiên Phong phớt lờ mình, Hoàng Tuấn cũng không chọc ghẹo thêm mà xoa xoa bụng bảo.

- Mình về nhà. - Thiên Phong đáp ngay lập tức.

- Về nhà, cậu lại muốn bỏ cơm nữa đấy à?

Hoàng Tuấn tức giận định mắng cho cậu bạn say mê làm việc mà quên mất bản thân của mình thì Thiên Phong đã lên tiếng trả lời:

- Không, lát nữa sẽ có người nấu cơm.

- Có người nấu cơm? Cậu mướn được người rồi à? Sao không nói sớm, có biết mình đã phải hối thúc thế nào để tìm ra người giúp việc vừa ý với cậu hay không hả? Đúng là phí thời gian vì cậu thật! - Hoàng Tuấn có vẻ trách móc.

- Vừa mới quyết định lúc nãy thôi. - Thiên Phong bình thản trả lời.

- Vừa mới quyết định? Ai? - Hoàng Tuấn trố mắt nhìn Thiên Phong, anh không khỏi tò mò, không ngờ người ít tiếp xúc với người khác như Thiên Phong lại có thể tìm được người ngay khi vừa mới xuống nơi này.

- Thủ phạm của những hình vẽ này. - Thiên Phong cười lắc đầu đáp rồi chỉ tay vào những vết màu vẽ ngổn ngang xấu xí trên xe của mình.

- Cái gì, những hình vẽ này á? - Hoàng Tuấn kêu lên kinh ngạc. Anh quay đầu nhìn lại chiếc xe của Thiên Phong lần nữa để xem những cái vết vằn vện không ra hình thù nào hết này có tí nào được gọi là hình vẽ hay không. Và kết luận là: chẳng có họa sĩ điên khùng nào lại tạo ra cái hình vẽ này cả.

- Này, cậu không cảm thấy những hình vẽ này rất có vấn đề hay sao hả? nhìn xem, chiếc xe chẳng khác nào đồ phế thải cả. Chẳng lẽ không khí dưới này có thể thay đổi con người nhanh đến vậy sao? Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ tống cái tên thủ phạm này vào đồn cảnh sát rồi mới đúng chứ? - Hoàng Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Phong dò xét.

- Cái này dù sao cũng rửa được, không có vấn đề gì đâu. Nhưng bù lại tìm được người giúp việc ưng ý, cái giá này rất sòng phẳng. - Thiên Phong cười đáp, giọng điệu đúng chất người kinh doanh.

- Hả? - Hoàng Tuấn nheo mắt. - Đừng có nói với mình thủ phạm là cái cô giáo duyên phận, định mệnh và số phận gì gì đó của cậu đấy nhá?

- Ừ. - Thiên Phong tủm tỉm cười đáp, anh nghĩ đến vẻ mặt tức tối của Việt Phương khi bị anh ép buộc thì không nhịn được cười.

- Cậu thật sự thích cô ấy sao?

- Chỉ là thấy thú vị thôi.

- Thú vị! Ở cô ấy có điểm gì thú vị?

Thiên Phong cũng đang tự hỏi điểm thú vị nào ở cô thu hút anh, bởi lẽ những cô gái giống cô anh gặp cũng khá nhiều nhưng vì sao gặp cô thì anh lại có cảm xúc khó hiểu đến như thế.

Thấy Thiên Phong không đáp, Hoàng Tuấn nhún vai nói tiếp:

- Thật ra, mình đã nói từ đầu rồi, cậu và Angela không hợp nhau đâu. Cô ấy quá sôi nổi, tham vọng... không hợp với người trầm lặng như cậu.

- Mình thích cô ấy. - Thiên Phong trầm ngâm đáp, rồi mở cửa ngồi thẳng vào trong xe.

Hoàng Tuấn thở dài, cũng mở cửa xe ngồi vào bên ghế lái phụ. Thiên Phong cau mày nhìn Hoàng Tuấn hỏi:

- Cậu lên xe mình làm gì?

- Đi ăn chực cơm nhà cậu. - Hoàng Tuấn cười nham nhở đáp.

- Không có cơm cho cậu. - Thiên Phong không khách khí đuổi thẳng. - Xuống xe!

- Này! đừng phũ phàng thế chứ! - Hoàng Tuấn nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt vô cùng đáng thương. - Người ta lặn lội từ thành phố xuống đây chỉ vì cậu thôi đấy. Xe mình đã để cho người khác lái về giúp rồi, tất cả đều vì cậu.

- Đừng nói mấy lời buồn nôn này, người khác nghe được sẽ hiểu lầm chúng ta có gì với nhau đấy! - Thiên Phong quắc mắc cảnh cáo Hoàng Tuấn về lối ăn nói đầy phóng túng của anh.

- Người khác nghĩ gì thì kệ họ, mình không để ý thì cậu để ý làm gì. - Hoàng Tuấn xua tay, rồi vươn vai ngáp dài một cái như muốn kết thúc tranh luận.

Thiên Phong thật không còn ý kiến nào với Hoàng Tuấn, anh lắc đầu thở dài miễn cưỡng để Hoàng Tuấn cùng về nhà mình.

Xe chưa kịp lăn bánh thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Việt Phương sau khi vác mặt đi hỏi tên của Thiên Phong, trên đường ra chỗ để xe, cô phát hiện xe của mình bị bể bánh. Cô giậm chân tức giận đến phát khóc.

Không ngờ hôm nay lại đen đủi đến như thế, hết lần này đến lần khác bị cái tên biến thái kia ăn hiếp. Giờ còn bị hắn bắt thóp, phải cúi đầu đi làm osin cho hắn nữa.

Chán nản, Việt Phương quẳng luôn chiếc xe ở lại trường, nhờ bảo vệ trông giúp. Cô sẽ nhờ Bảo đến đưa xe cô đi giúp, còn bản thân phải lo đi về để mà nấu cơm cho tên biến thái có cái tên là Jonny ăn, cô sợ hắn ta đói quá mà tức giận, đem hành vi xấu của cô tố cáo ra bên ngoài thì đúng là nhục nào bằng nhục này cơ chứ.

Vừa ra đến nơi thì đã thấy chiếc xe xanh xanh đỏ đỏ tím vàng đến chói mắt kia vẫn nằm đậu ở đó. Việt Phương nhăn mặt nghĩ: ”Hắn ta không phải là đang đợi mình đấy chứ?”

Cho nên cô thở dài quyết định đến gõ cửa xe của Thiên Phong.



Chương 8: Trăng Soi Mặt Hồ



Việt Phương không ngờ khi mình gõ cửa, người hạ kiếng xuống nhìn cô lại là Hoàng Tuấn. Cô hơi bất ngờ, ngượng ngùng cười chào anh. Cô thật sự hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc Hoàng Tuấn biết mình là thủ phạm vẽ bậy lên xe. Liếc mắt nhìn Thiên Phong, thầm mong anh chưa nói gì với Hoàng Tuấn về việc phá hoại của cô; nói gì thì nói, Hoàng Tuấn cũng là bạn trai của Việt Tình, cô không muốn có ấn tượng xấu trong mắt anh, sau này Việt Tình sẽ khó xử.

- Mở cửa xe đi! - Việt Phương liếc Thiên Phong đang ngồi ở ghế lái bảo.

- Tại sao? - Không ngờ Thiên Phong lạnh lùng hỏi lại cô một câu.

- Hả, không phải anh đang chờ tôi hay sao? - Việt Phương há hốc miệng, gương mặt thoắt sượng sùng, hóa ra cô nhầm lẫn. Trước ánh mắt của Hoàng Tuấn nhìn mình, mặt cô đỏ ửng lên lí nhí nói. - Tôi tưởng anh đợi tôi cho nên... Vậy anh đi đi.

- Lên xe đi! - Thiên Phong lại đột nhiên lên tiếng gọi khi cô đứng thẳng lên quay đi vào bên trong trường.

Việt Phương cau mày tức giận, cô thật chẳng hiểu được tâm lý của tên biến thái này là gì hết. Lúc mưa lúc nắng. Vốn chẳng định đi vào trong xe nữa nhưng Hoàng Tuấn đã mở cửa bước xuống rồi lịch sự mở cửa sau cho cô ngồi vào, Việt Phương đành cười cám ơn rồi ngồi vào trong xe.

Xe chạy thẳng một mạch về nhà Thiên Phong. Việt Phương cười ngượng với Hoàng Tuấn một cái rồi theo Thiên Phong vào nhà nấu cơm. Cô hơi thấy mất mặt trước Hoàng Tuấn nhưng cũng phải lăn vào bếp nấu cơm.

Hoàng Tuấn theo Thiên Phong trở lên lầu, anh nhìn quanh căn phòng một chút rồi bước đến bên bức hình được che phủ trên giá. Anh kéo tấm vải phủ bức hình ra nhìn ngắm một chút rồi nói:

- Hơi khác với bức hình của cậu đúng không? Tấm này vui tươi hơn.

- Ừ! - Thiên Phong vừa thay quần áo vừa đáp. Anh biết rõ tấm hình này với tấm hình của anh có chút khác biệt, cô bé trong tấm hình này có nụ cười rất tươi, còn cô bé trong tấm hình của anh có ánh mắt trầm buồn. Dù là gương mặt nào, cô bé trong hình đều khiến cho người khác cảm thấy rung động.

- Cũng là cậu vẽ sao? - Hoàng Tuấn hơi thắc mắc.

- Không phải. Là cô nhóc kia. - Thiên Phong thay đồ xong cũng bước đến nhìn bức hình rồi đáp.

- Cô ấy? - Hoàng Tuấn hơi ngạc nhiên. - Sao cô ấy lại có hình của cậu với Việt Tình?

- Cô ấy là em gái của Angela, cô ấy tên Việt Phương. Lần đầu gặp cô ấy, mình có hỏi Angela, cô ấy đã xác nhận có một đứa em gái đang sống ở đây.

- Vì vậy, cậu mới trêu cô ấy. Không sợ Angela hay được sẽ trách sao?

Thiên Phong chỉ cười nhạt chứ không đáp, anh không vô vị đến nỗi đi trêu chọc em gái của người yêu, chỉ là... ở Việt Phương có gì đó gần gũi, thân thiết đến nỗi anh muốn gặp cô. Ngẫm nghĩ, Thiên Phong liền đáp:

- Chỉ là cô ấy nấu ăn rất ngon mà thôi.

- Vậy sao? Vậy thì mình nhất định phải thử tài nghệ của cô ấy mới được. - Hoàng Tuấn gật gù ra vẻ thích thú chờ đợi xem tài nghệ của Việt Phương ra sao mà có thể làm anh chàng khó tính này dùng thủ đoạn để cô nấu ăn cho mình.

- Thay đồ trước đi! - Thiên Phong quăng cho Hoàng Tuấn một bộ đồ thể thao mặc ở nhà thật thoải mái.

Hoàng Tuấn nhanh tay đón lấy nhưng bảo:

- Mình muốn đi tắm cho thoải mái, chạy xe xuống đây bụi bám đầy.

Thiên Phong nhìn Hoàng Tuấn khẽ cười, anh đi xuống lầu. Xuống đến bếp nhìn thấy Việt Phương đang hì hục nấu ăn, anh lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống nhìn cô nấu ăn.

- Sao không dùng rau trong vườn? - Thiên Phong nhìn dĩa rau xào mà Việt Phương đặt lên bàn, hơi nhíu mày buột miệng nói. Anh vẫn thích được ăn rau trong vườn mà cô trồng hơn.

- Rau trong vườn là do tôi trồng, đã nấu ăn miễn phí rồi vì sao phải hái cho anh ăn nữa chứ? - Viết Phương hỉnh mũi một cái tỏ vẻ xem thường rồi đáp.

- Tôi nhớ là rau này cô trồng trên đất nhà tôi, nghĩa là nó thuộc về tôi. Vậy vì sao tôi lại không thể ăn rau của mình chứ? - Thiên Phong bình tĩnh đáp lời.

Việt Phương tức đến nỗi cô thật muốn nhào đến đập chết Thiên Phong ngay lập tức, anh ta đã bóc lột sức lao động của cô, giờ còn định cướp cạn hết số rau cô vất vả trồng ra nữa cơ chứ. Nhưng Việt Phương cố trấn tĩnh mình không được nổi nóng, bởi vì Hoàng Tuấn đang có mặt ở đây. Cô thỏa hiệp:

- Rau trong vườn vẫn còn non, ăn sau cũng được. Rau này được mua để sẵn trong tủ lạnh, nếu không ăn ngay chúng sẽ bị hư hết.

- Thì ra là vậy. - Thiên Phong gật đầu ra ý đã hiểu, cũng không nói gì, ngồi gắp rau cho vào miệng thử xem mùi vị thế nào. Thái độ cứ như một ông hoàng của anh khiến Việt Phương rất tức giận, cô ráng nhịn xuống, tiếp tục nấu ăn.

Khi nấu xong, Việt Phương e dè bước đến bên Thiên Phong nói:

- Tôi nấu cơm xong rồi. Giờ anh có thể xóa cái clip đó được không?

- Hình như cô có sự nhầm lẫn thì phải, tôi nói là cô nấu ăn cho tôi chứ không hề nói là cô chỉ cần nấu ăn một bữa cho tôi. Cô thông minh như vậy, chắc là hiểu ý tôi muốn nói gì chứ? - Thiên Phong mỉm cười nhìn Việt Phương đầy trêu chọc.

- Anh thật là quá đáng, chẳng lẽ anh định bắt tôi nấu cơm cho anh mỗi ngày hay sao chứ?

- Hình như ý tôi là thế. - Thiên Phong ung dung đáp, xem như đó là lẽ tất nhiên.

Việt Phương cảm thấy một luồng máu nóng cuộn trào trong lồng ngực, tức giận đến độ cả người phát run, cô chưa từng gặp một kẻ nào trơ trẽn hơn thế này. Nhưng mà, là do cô gây tội trước, cho nên bây giờ cô không thể lên tiếng chửi bới được.

- Vậy tôi phải nấu đến khi nào anh mới hài lòng đây? Tôi cũng còn công việc của mình, không thể nấu cơm mỗi ngày cho anh được đâu. Hay là tôi tìm giúp anh một đầu bếp có được hay không?

- Không thích. - Thiên Phong thờ ơ đáp. - Cô cũng không cần giúp tôi nấu ăn nhiều đâu, chỉ buổi sáng và buổi tối thôi.

Vậy mà không nhiều sao? Việt Phương không thèm nói thêm nữa, cô sẽ tìm cách xóa cái clip đó trong điện thoại của anh ta. Cô lại chăm chú nấu cơm. Trong bữa cơm đó, Hoàng Tuấn luôn miệng khen cô nấu ăn ngon.

Hôm sau, Việt Phương như thường lệ, sáng sớm đến nhà Thiên Phong giúp anh làm đồ ăn sáng xong trong lúc Thiên Phong đang ăn, Việt Phương bèn lẻn vào phòng anh tìm cái điện thoại rồi xóa đi cái clip mà anh đã quay, thật may là điện thoại của Thiên Phong không hề có mã khóa. Xóa xong cái clip, Việt Phương bỗng thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô ung dung đi xuống lầu, thoải mái nhìn Thiên Phong ăn. Xong còn giúp anh dọn dẹp. Trước khi đi ra khỏi nhà, Việt Phương không quên quay đầu nói với Thiên Phong:

- Tối nay tôi sẽ nấu cho anh ăn những món thật ngon, bảo đảm anh nhìn thấy một lần là không bao giờ quên đâu. Anh nhớ để bụng mà ăn nha!

Nói xong, cô đi ra ngoài cửa với nét mặt cựa kì đắc ý và thỏa mãn. Tối nay, những món ăn cực kì thịnh soạn sẽ được bày ra cho anh ăn. Cô nhất định phải để anh biết, dám đắc tội với cô là như thế nào.

Thiên Phong nhìn vẻ mặt đầy ắp sự vui vẻ của Việt Phương trong lòng bỗng cảm thấy hoài nghi, nhưng sự hoài nghi đó là gì anh hoàn toàn không hiểu rõ.

Vì xe để lại trường cho nên Việt Phương nhờ Bảo đưa mình đến trường. Ngồi trên xe, cô hơi nhích người về phía trước nói với bên tai của Bảo.

- Cám ơn Bảo nhiều nha! Lại còn phiền Bảo giúp mình đem xe đi vá nữa.

- Không có gì, dù sao mình cũng rảnh mà. - Bảo hơi ngoái lại cười đáp.

- Bảo nè! - Việt Phương cân nhắc một chút mới lên tiếng. - Bảo có dự định gì cho mình chưa? - Cô biết nhà bên Mỹ của Bảo giàu có, nhưng dù sao Bảo cũng không thể ăn bám cả đời được.

Bảo nghe Việt Phương hỏi, nụ cười trên môi khựng lại, tay lái siết chặt hơn. Sau đó nhẹ nhàng thả lỏng, Bảo khàn giọng đáp:

- Mình vẫn chưa có dự định nào cả. Tương lại đối với mình là một khoảng trời tối.

Việt Phương nghe nói thì không khỏi xót xa. Bảo là một người rất nhiệt huyết, từ nhỏ Việt Phương hay nghe Bảo nói về ước mơ của mình, tuy những ước mơ đó vẫn còn rất xa vời nhưng Việt Phương luôn tin rằng Bảo sẽ thực hiện được. Thế mà giờ đây, chỉ mấy năm rời đi, xa quê hương Bảo lại mất đi ước mơ và hoài bão của mình, rơi vào khoảng trời tối không biết xác định tương lai như thế.

- Lúc nhỏ Bảo nói muốn làm thầy giáo, giúp cho các em nhỏ thoát khỏi cảnh mù chữ. - Việt Phương kìm nén cơn thở dài mà nhắc nhở gợi ý cho Bảo về ước mơ năm xưa.

- Mình vẫn nhớ rõ ước mơ của mình. - Giọng Bảo trở nên đượm buồn.

- Bảo nè, mình nghe Bảo nói, Bảo đã tốt nghiệp đại học rồi mà đúng không? - Việt Phương chợt nghĩ ra một chuyện.

- Là một ngành khác. - Bảo thở dài đáp.

- Nhưng Bảo có thể dạy tiếng Anh mà đúng không? Giáo viên dạy tiếng Anh không nhất định phải tốt nghiệp trường sư phạm đâu. Tiếng Anh bắt đầu phổ biến ở các trường tiểu học trên thành phố rồi đấy. Thầy hiệu trưởng cũng đang định tuyển một số giáo viên dạy tiếng Anh cho các em học sinh lớp 4 lớp 5. Bảo thử nộp đơn xem sao! - Việt Phương hồ hởi nói ra suy nghĩ của mình.

- Liệu có được không? - Bảo do dự.

- Được mà. Nếu Bảo lo lắng, mình sẽ hỏi thử thầy hiệu trưởng trước rồi nói lại với Bảo nha.

- Được. Cám ơn Phương! - Giọng Bảo bỗng trở nên vui vẻ hơn.

Việt Phương cũng cảm thấy vui, cô nhắm mắt lại hít thở không khí sáng trong lành, dường như cô và Bảo sắp chạm được vào mơ ước hồi nhỏ của cả hai.

Đến khi Việt Phương dạy xong trở ra thì đã thấy Bảo đứng trước cổng đợi mình cùng với chiếc xe đã lành lặn, cô nhoẻn miệng cười.

- Cám ơn Bảo nhiều! Mình đã nói với thầy hiệu trưởng rồi, thầy kêu Bảo cứ làm hồ sơ trình đến thầy, nhưng phải thử việc trước. Nếu thấy được, thầy sẽ trình lên sở về việc xin dạy học của Bảo. Mình tin là được mà.

- Mình cũng hy vọng là được. - Bảo cũng cười sung sướng gật đầu.

- Bảo nè! Mình xin làm học trò đầu tiên của Bảo nha! Tiếng Anh của mình trước giờ chỉ toàn để đối phó thôi, viết thì mình tự tin chứ để nói thành thạo lưu loát thì mình lại chịu thua. Bảo luyện cho mình với nha!

- Ok, chỉ là chuyện nhỏ thôi. - Bảo vui vẻ đồng ý rồi cả hai cùng lên xe đi về.

Việt Phương hớn hở ra mặt, cô phải cố gắng học thật tốt để không bị mất mặt trước cái tên Jonny kia.

Một nụ cười đắc ý hiện ra trên mặt Việt Phương khi nhớ đến bữa cơm tối nay mà cô phải nấu cho Thiên Phong ăn. Cô quay sang Bảo nói:

- Bảo nè, giúp mình việc này đi!

Sẩm chiều, Thiên Phong từ một văn phòng được công ty xây dựng lên nhằm mục đích có nơi giải quyết bản đồ khu quy hoạch trở về. Anh đang nghe tiếng xì xầm dưới bếp, còn có tiếng hát khẽ khẽ của Việt Phương. Khẽ cười vui vẻ một cái, anh đi thẳng lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn cơm.

Thiên Phong mặc một chiếc quần cộc, áo thun tay xắn đến khuỷu. Vừa tắm xong nên tóc anh vẫn còn ẩm ướt được chải nằm ép trên đầu, gương mặt sáng bừng. Việt Phương đang nằm dài trên bàn chờ đợi anh, cô đang rất vui vẻ, còn nhịp tay gõ mặt bàn, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy anh mà không khỏi choáng ngợp. Mặt Việt Phương có hơi chút đỏ ửng, cô quay đi giả vờ tiếp tục nấu nướng, chú mục vào cái tạp dề mặc trên người mình.

Thiên Phong kéo ghế ngồi xuống bàn, trên bàn Việt Phương đã dọn sẵn đồ ăn thức uống ra và đậy đệm kỹ càng rồi. Việt Phương thấy Thiên Phong ngồi xuống thì bật dậy nhìn anh nở một nụ cười cực kì rạng rỡ.

- Ăn cơm đi, tôi xới cơm giúp anh.

Việt Phương nhanh nhảu đơm một chén cơm nóng cho Thiên Phong, anh nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của cô hơi nhíu mày, tâm trạng của cô dường như rất vui. Nhìn tâm trạng vui vẻ của cô, Thiên Phong cũng cảm thấy vui vui.

- Cơm của anh đây. - Việt Phương đặt nhẹ nhàng chén cơm nóng hổi trước mặt Thiên Phong, chớp chớp mắt nhìn anh. - Hôm nay tôi đã vì anh mà vất vả cả mấy tiếng đồng hồ đấy. Bảo đảm anh nhìn thấy đồ ăn tôi làm lập tức sẽ ấn tượng vô cùng.

Thiên Phong nghe Việt Phương nói như thế thì không khỏi tò mò, mấy món ăn của cô xem ra làm rất kỳ công, mà tâm trạng của cô lại vui như thế thì thật đáng để người ta mong đợi.

- Anh mở ra đi! - Việt Phương hất mặt về phía mấy dĩa thức ăn rồi thúc giục Thiên Phong.

Anh mỉm cười nhón người giở nắp đậy trên mặt một cái dĩa ra... nhưng vừa mở xong thì cái nắp đã rơi khỏi tay anh tạo ra âm thanh vang dội trong phòng bếp.

Nhìn gương mặt tái xanh của Thiên Phong, Việt Phương cố gắng mím môi nhịn cười, cô đưa tay giúp anh lần lượt mở từng nắp đậy ra. Thiên Phong thoáng rùng cả mình khi nhìn đến những món ăn kinh khủng trên mấy chiếc dĩa trắng đẹp của mình.

Nào là thằn lằn nguyên con đã khô xác, nào là châu chấu xào hành với ớt, những con giun dài nằm xếp hàng thẳng tắp trên dĩa, chưa kể đến cả một dĩa toàn những con sâu đã bị xào đến teo quắt lại... thật là khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi, gớm ghiếc.

Thiên Phong không nhịn được, anh lao đến bồn rửa ói liên tục.

- Này, anh cứ từ từ mà thưởng thức đi nhé! Đây đều là đặc sản ở quê tôi đấy, ăn rất ngon. Mau ăn đi cho nóng, kẻo nguội sẽ mất ngon. - Việt Phương thấy Thiên Phong như bị mất hồn vía, xanh xám mặt mày đến mức ói ra như thế thì phá ra cười vui vẻ, còn cố tỏ vẻ không có gì phủi tay nói.

- Cô dám chơi tôi? - Thiên Phong gầm lên.

- Anh tưởng có thể uy hiếp tôi hay sao. Cứ từ từ thưởng thức đi, sáng mai tôi đến dọn dẹp rửa bát cho anh. Tôi về đây, tạm biệt!

Nói xong Việt Phương lần nữa cười lớn mở cửa đi ra, lòng cô thoải mái vô cùng khi đã trả thù được Thiên Phong.

Khi Việt Phương ra khỏi nhà Thiên Phong thì Bảo đã đợi cô ở bên ngoài. Bảo nhìn thấy nụ cười thích thú của Việt Phương thì lên tiếng hỏi:

- Thế nào rồi? Không dọa anh ta xanh mật đấy chứ?

- Bảo đoán xem! - Việt Phương hơi nghiêng người, đắc ý cười mỉm, ánh mắt rạng ngời khiến Bảo bối rối, trái tim anh thôi thúc một cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Việt Phương phấn khích vì chơi khăm được Thiên Phong, muốn kể ngay chiến thắng của mình nên cũng không để Bảo kịp suy nghĩ cô đã hào hứng kể tiếp. - Anh ta ấy à, không phải bị dọa xanh mật mà là ói ra mật xanh rồi.

- Thật sao? - Bảo cũng phá ra cười khi nghĩ đến bộ dạng khốn khổ của Thiên Phong. Ngoại trừ lúc nhỏ gặp nhau, thì kể từ lúc cả hai ở bên Mỹ, Bảo chỉ thấy bộ dạng ngoan ngoãn và nghiêm túc của Thiên Phong, chưa từng thấy vẻ mặt khổ sở của anh, chắc chắn là rất thú vị.

Bảo nhìn thấy Việt Phương giờ đây đã rất khác, cô không còn vẻ cô đơn buồn bã như ngày xưa, đã trút bỏ sự lầm lì để trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn. Anh đứng im nhìn Việt Phương.

- Sao vậy? - Thấy Bảo tự nhiên im lặng nhìn mình, Việt Phương chớp chớp mắt hỏi.

- Phương thay đổi rồi. - Bảo khẽ kêu lên.

- Vậy sao? - Việt Phương cười cười đáp. - Có thay đổi nhiều không? Là thay đổi tốt hay xấu?

- Thay đổi tốt. Mình thích Phương như thế này hơn lúc nhỏ. - Bảo cười nhìn cô đưa ra nhận xét của mình. - Hoạt bát, hay cười, vui vẻ hơn xưa.

Việt Phương đưa mắt nhìn về một hướng xa xăm, im lặng chìm đắm vào suy nghĩ, thật lâu sau cô mới lên tiếng:

- Con người thì trước sau gì cũng phải thay đổi thôi.

Ánh mắt Việt Phương trở nên buồn bã, những ký ức trôi dạt bỗng tràn về, ập đến quá nhanh khiến Việt Phương phải hít thật sâu mới trấn tĩnh nói tiếp:

- Thật ra khi Thiên Phong ra đi, anh ấy đã tặng mình một bức tranh. Trong bức tranh đó mình cười rất vui vẻ. Mình biết anh ấy mong muốn mình sau này mỗi ngày đều có thể vui vẻ, mới cố ý để lại bức tranh đó. Vì vậy mình quyết định sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ.

Nhắc đến Thiên Phong, lòng Việt Phương lại trỗi dậy một nỗi buồn không tên.

“Thiên Phong! Giờ anh đang ở đâu?” - Trong lòng Việt Phương luôn có một ngọn sóng thét gào cái tên và câu hỏi này nhưng mãi mãi chỉ có tiếng sóng vọng về mà không có lời giải đáp.

- Việt Phương! - Bảo biết Việt Phương đang nhớ đến Thiên Phong khi ánh mắt cô trở nên buồn như thế, lòng anh se thắt lại gọi khẽ.

- Đi thôi, hôm nay mình vui vẻ thế này, chúng ta đi rủ mấy bạn tụ tập đi! - Việt Phương kéo tay Bảo đi, cô không muốn bản thân cứ chìm mãi vào nỗi nhớ này. Cái chạm tay khiến Bảo xao động vô cùng.

Anh muốn nắm chặt đôi bàn tay của cô trong tay mình. Anh không muốn Việt Phương biết Thiên Phong đã trở về, mãi mãi không muốn, bởi vì anh biết nếu Việt Phương biết, anh sẽ mất cô.

Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa của Việt Phương mà giận đến phát run, không ngờ cô lại dám giở trò này với anh. Liếc nhìn mấy thứ gớm ghiếc trên bàn lần nữa, Thiên Phong bực bội bước lên lầu. Anh thật không ngờ cô lại dám to gan chơi xỏ anh như thế. Linh tính mách bảo, Thiên Phong quay người tìm chiếc điện thoại của mình, mở xem cái clip mà anh đã quay cô. Quả nhiên cô đã lén lút xóa mất cái clip mà anh quay, cho nên mới to gan như thế.

Thiên Phong bỗng cười nhạt, cô muốn đấu với anh, để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.

Thiên Phong đi đến cái ngăn kéo trên bàn làm việc của mình, anh đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng ra. Tập bản thảo của Việt Phương mà anh giữ vẫn còn trong đó, xem ra cô cũng chẳng phải loại người đi lục lọi đồ đạc của người khác. Thiên Phong liền lôi tạp bản thảo ra, anh lần giở từng trang, nhìn vào vài trang bản thảo trong đó, khóe môi nở một nụ cười gian. Sau đó đóng tập bản thảo lại, bỏ trở lại chỗ cũ. Lần này anh lấy khóa nó lại luôn, bảo đảm có cho cô lục cũng không lấy được.

Xem như một công hai chuyện, dù không muốn ra ngoài nhưng Thiên Phong vẫn thay đồ, anh cần phải ăn cái gì đó và mua chút đồ để mà trừng trị cô.

Sau một đêm ngủ dậy, Việt Phương cảm thấy thư thái hết sức, tinh thần sảng khoái, cô nghĩ đến sự việc tối hôm qua mà vẫn không khỏi khoái chí. Cô ung dung bước trên đường nhỏ đi đến bên nhà của Thiên Phong. Thiên Phong đã trả lại cho cô chùm chìa khóa vốn cô đã giữ mấy năm nay nên Việt Phương dùng chìa khóa đó để mở cửa.

Nhìn khóa nhà được khóa từ bên ngoài, cô biết ngay là Thiên Phong đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng, cô thầm nghĩ:

- Tối qua chắc chắn hắn ta tức đến chết, thật là mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.

Khi Việt Phương mở cửa bước vào nhà cô nhìn thấy một cảnh hơi hỗn độn, một đống giấy bị xé vụn ra quăng bừa bãi dưới đất. Nụ cười trên gương mặt cô ngưng đọng lại khi nhìn thấy mấy hình ảnh trên đống giấy đó khá là quen thuộc.

Hoảng hốt, Việt Phương vội vã lao đến nhặt những mảnh vụn đó lên xem, mặt cô trắng bệch đi, răng cắn chặt kìm nén cơn run rẩy, cảm giác đau đớn khi cô nhặt từng mảnh giấy vụn của tập bản thảo rồi đặt chúng lên mặt bàn, đau đớn ghép lần lượt những bức hình bị xé vụn đó lại với nhau.

Những ngón tay run run, nước mắt không ngừng rơi, tập bản thảo Thiên Phong để lại cho cô. Không ngừng tự trách bản thân, vì sao cô lại ngu ngốc đi chọc giận Jonny như thế chứ, tại sao cô lại cho rằng anh chỉ muốn ức hiếp cô mà thôi chứ không xấu xa đến mức này.

- Không ngờ cô lại khóc đấy. - Giọng nói đầy mỉa mai trêu chọc của Thiên Phong vang lên.

Việt Phương ngẩng đầu nhìn Thiên Phong, anh đang bình thản khoanh tay dựa tường nheo mắt nhìn cô.

Thiên Phong cũng chỉ tập thể dục loanh quanh gần nhà, anh nhìn thấy Việt Phương từ xa cho nên đứng đợi cô vào nhà, chờ cô phát hiện ra mấy bức vẽ bị xé vụn rồi mới đi vào theo.

Mặc dù cũng cảm thấy mình khá là trẻ con với trò ăn miếng trả miếng như thế, có điều Thiên Phong không ngờ khi vào nhà lại chứng kiến Việt Phương rơi nước mắt. Trong lòng có chút lúng túng. Anh chưa từng thấy con gái khóc, tâm trạng có phần bối rối nhưng lại không muốn để lộ ra sự quan tâm của mình đối với cô nên đành giả vờ trêu chọc. Không ngờ khi Việt Phương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh của cô dường như cuốn lấy anh; Thiên Phong cảm thấy mặt mình đang cháy, tim đập mạnh không ngừng.

Việt Phương vừa thấy Thiên Phong cô đã đứng bật dậy, vẻ mặt đầy tức giận cô lao đến muốn đánh cho anh một trận.

- Đồ xấu xa này, tôi đánh chết anh!

Thiên Phong không ngờ Việt Phương lại giận dữ đến như thế, anh bị cô đánh, liền muốn giữ tay cô lại để né tránh.

- Nè, cô bình tĩnh đi!

Nhưng Việt Phương đang tức giận nên chẳng thèm nghe Thiên Phong nói, cô đưa tay đánh anh. Thiên Phong bất lực đành đẩy cô vào tường giữ chặt hai tay cô, cả người anh cũng áp sát vào người cô để giữ chặt chân của cô. Mặt đối mặt gần sát nhau, cảm giác được hơi thở hòa lẫn, trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn.

Việt Phương hơi hoảng hốt, mặt đỏ lên khiến tim đập mạnh, cô lần nữa lại sát gần tên biến thái này và xuất hiện cảm xúc kỳ lạ, cảm giác này giống như cảm giác cô ở bên cạnh Thiên Phong. Việt Phương cảm thấy hoảng loạn, bởi vì anh ta không phải là Thiên Phong, nếu là Thiên Phong thì dù cô có lớn có thay đổi thế nào anh cũng đã nhìn thấy bức tranh đó, lẽ nào anh không nhận ra cô. Anh ta không phải là Thiên Phong.

Cô ngẩng mặt nhìn Thiên Phong trừng trừng, thật sự muốn nhìn đôi mắt đằng sau cặp kính kia của anh. Nhưng hai tay cô lại bị anh giữ chặt, chân cũng không động đậy được, cho nên Việt Phương đã dùng đầu mình đập mạnh vào mặt Thiên Phong. Chiều cao của cô có hạn, chỉ nhỉnh hơn vai anh một tí thôi nhưng Thiên Phong lại dùng chân để khống chế chân cô nên người anh cũng thấp xuống, cho nên đầu cô đập ngay vào cánh mũi của anh.

Cốp...

Một âm thanh vang lên ngay khoảnh khác đầu cô chạm vào mũi Thiên Phong, tiếp đó là một tiếng thét dữ dội.

Thiên Phong buông hai tay Việt Phương ra, lảo đảo lùi lại, đưa tay bụm lấy mũi của mình.

Việt Phương đã được giải thoát hai cánh tay, cô xoa xoa trán của mình, cú đập quá mạnh, trán của cô cũng đau vô cùng. Cô cũng xây xẩm mặt mày sau cú đập.

Việt Phương nhăn nhăn mặt nhìn về phía Thiên Phong, cô gần như chết lặng khi thấy từ cánh tay che mũi của Thiên Phong đang tuồn ra một dòng máu đỏ tươi. Việt Phương không ngờ cú đập đầu của mình lại gây ra chuyện như thế. Cô hốt hoảng thét lên:

- Xin lỗi anh, tôi không cố ý!

Thiên Phong bị đau muốn mắng cô cũng chưa được đã thấy cô lao đến bên anh, đưa tay nâng mặt anh lên, ngửa đầu anh ra sau, rồi bảo:

- Giữ yên nào!

Thiên Phong rất giận, anh hờn dỗi đẩy tay cô ra, nhưng Việt Phương đã nghiêm giọng nói:

- Ngoan ngoãn đi! Có muốn bị ăn đòn nữa hay không?

Nói xong, Việt Phương với Thiên Phong đều sửng sốt bất động. Việt Phương trong lúc lo lắng đã quên mất, cô dám dùng giọng điệu của cô giáo để ra lệnh cho anh. Biết mình sai càng thêm sai, Việt Phương cố cười gượng nhẹ nhàng bảo:

- Anh đang chảy máu, đừng cử động mạnh nữa kẻo máu lại chảy ra. Lại đằng ghế ngồi đi, tui giúp anh ngăn máu chảy tiếp!

Thiên Phong thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng nghĩ cô nói đúng đành theo tay dìu của cô đi đến ghế ngồi.

Việt Phương vội vàng dùng khăn giấy trên mặt bàn giúp anh lau đi vết máu. Sau khi máu đã ngừng chảy, để cho chắc ăn cô xé khăn giấy thành hai cục tròn dài nhét vào lỗ mũi của Thiên Phong. Sau đó không nhịn được cười khi nhìn bộ dạng lòng thòng hai cục khăn giấy như vậy của anh.

- Cô còn dám cười! - Thiên Phong tức giận gầm lên.

- Được được... tôi không cười nữa... - Việt Phương vội nín cười cầu hòa nói.

- Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng bị chảy máu, càng không ai dám làm tôi chảy máu vậy mà cô lại... - Thiên Phong tức giận đến nỗi gân xanh phập phồng trên trán, nghiến răng nhìn Việt Phương nói.

- Chuyện cũng đã lỡ rồi, anh làm gì mà phải to tiếng như thế chứ? - Việt Phương cũng lớn tiếng quát lại.

- Cô có biết đây là tội hành hung người khác hay không? - Thiên Phong nhìn cô đầy đe dọa.

- Đâu phải tôi cố ý đâu, tại anh trước chứ bộ. Tôi là con gái mà, con gái ai trong tình huống đó mà không hoảng sợ đâu. Chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, với lại chỉ... chỉ là chảy một chút máu thôi mà. - Việt Phương trưng ra vẻ mặt ăn năn nói. Thiên Phong là người có tiền, thật sự là nếu anh ta làm lớn chuyện này ra, thì cô quả thật là khó tránh được, cho nên Việt Phương biết mình cần phải mềm mỏng với anh hơn để được tha thứ.

- Cái gì? Cô cho đây chỉ là chuyện chảy một chút máu thôi sao? - Thiên Phong trợn mắt nhìn cô đầy hung dữ.

Việt Phương nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống cô của Thiên Phong, trong lòng rất lo lắng, có khi nào anh ta ghét cô rồi ghét lây sang trường học hay không? Như vậy thì trường sẽ không có kinh phí, hy vọng của các thầy cô và các em nhỏ tiêu tan. Cô chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa mất. Cho nên trong lúc quẫn trí, Việt Phương đã nói ra một điều mà khiến cô muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ:

- Dù sao chảy có nhiêu đó máu cũng đâu có gì. Anh xem, phụ nữ mỗi tháng chảy máu gấp mấy lần anh bây giờ nhưng đâu có ai ca thán gì đâu.

Việt Phương nói xong mới biết mình đã lỡ lời đến thế nào, cô xấu hổ ré lên một tiếng vội vã lấy tay che mặt lại. Tâm trạng cô hiện giờ thật sự là chỉ mong có cái lỗ nào bị nứt để mà chui xuống trốn cho khỏi bẽ mặt.

Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vội vã che lại của cô không khỏi tức cười, cơn giận cùng cơn đau cũng xẹp xuống, anh cười trêu cô:

- Cô có phải là con gái không vậy?

- Vậy mẹ anh có phải là đàn bà không? - Nghe Thiên Phong cười lớn và trêu chọc mình Việt Phương đã bớt xấu hổ, cô bĩu môi hỏi lại Thiên Phong một câu. Nhưng trước khi Thiên Phong kịp phản ứng gì trước câu nói của cô, Việt Phương đã hếch mũi bảo. - Nè! Anh cười rồi tức là không giận nữa đúng không? Không được dùng bạo lực nhé!

- Xì... - Thiên Phong bật cười bĩu môi lại với cô và nói. - Bụng dạ tôi không có hẹp hòi như cô, cũng không có hay nổi cơn điên nhảy vào đánh người như cô đâu.

- Bộ tôi muốn đánh anh sao? - Nhắc đến chuyện này, Việt Phương lại thấy tức giận, giọng cô trở nên cộc cằn. - Anh có biết mấy bức tranh này còn quý hơn sinh mạng của tôi hay không? Anh đã xé nó đi như thế chỉ bị mấy đánh của tôi là may rồi.

- Ai nói đó là của cô? - Thiên Phong cao giọng chất vấn, mắt anh nhìn cô khinh bỉ. - Nhìn kỹ lại đi!

Việt Phương liếc mắt nhìn kỹ mấy bức tranh bị xé rách trên bàn được cô chắp vá lại lần nữa; từng đường nét rõ ràng rất giống bức tranh của Thiên Phong, giống y như đúc, nhưng mà không có chữ ký của Thiên Phong. Việt Phương sững sờ há hốc miệng quay lại nhìn anh.

Thiên Phong nhướn mày đắc ý nhìn cô nói:

- Thế nào? Cô nợ tôi một lời xin lỗi đó nhé! Còn nữa, cô đừng nghĩ là xóa cái clip trong điện thoại của tôi đi là xong chuyện. May mắn là tôi đã kịp lưu nó vào laptop rồi.

- Anh... - Việt Phương tức giận nhưng cố nén, bởi vì cô biết mình đấu không lại anh ta.

- Ngoan ngoãn làm osin nấu cơm cho tôi đi! Tôi đi tắm, lát tôi hy vọng trên bàn đã có mấy món ăn rồi. - Thiên Phong đứng dậy vỗ đầu cô nói.

Việt Phương cảm thấy anh vừa xem mình là osin vừa xem mình như chó con mà vỗ đầu như thế thì tức lắm, cô nhìn thấy hai lỗ mũi vẫn còn quấn khăn của anh, vội vã lấy điện thoại ra và kêu lên:

- Jonny!

Thiên Phong vừa quay mặt lại thì đã bị chụp hình cái tách, không những một mà là mấy tấm liền. Việt Phương giơ giơ cái điện thoại này trước mặt anh, cười đắc ý nói:

- Tôi sẽ đem mấy tấm hình này đến công ty anh phát cho mọi người xem, haha, không biết họ nghĩ sao về anh với hai cục khăn giấy nhỉ?

Thiên Phong bị đe dọa, anh siết chặt tay. Biết đâu cô làm liều, thật sự đem đến công ty anh phát cho mọi người xem thì đúng là mất hết hình tượng, cho nên Thiên Phong nhào đến giật điện thoại của cô.

Cả hai giằng co, cuối cùng ngã rạp trên sofa cùng nhau, cả người Thiên Phong đè lên người Việt Phương, môi Thiên Phong lần nữa chạm vào môi cô khiến cả hai sững sờ nhìn nhau.

Cánh cửa nhà bỗng mở ra, Việt Tình từ bên ngoài đi vào.

Việt Tình nhìn sững khi thấy hai người đang nằm trên ghế sofa, trong mắt cô, hình ảnh của hai người khiến người ta không thể không nghĩ sai lệch.

Việt Phương đang trong lúc bối rối thì xuất hiện trước mặt cô một gương mặt khá giống mình, nhưng nước da trắng mịn hơn, từng nét trên gương mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, tóc cũng được uốn lọn bồng bềnh, càng khiến cho gương mặt trở nên xinh đẹp. Chiếc váy bằng ren mà Việt Tình mặc bó sát thân hình đẹp khiến cô trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Việt Phương khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Việt Tình, nhất là ngay tại chỗ này, ngay nhà của tên biến thái chứ không phải nhà ông bà cô. Cô nằm im tròn mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Việt Tình.

Bịch... Chiếc túi xách đeo trên vai màu trắng dây xích vàng cầu kì rất hợp với kiểu tóc và bộ váy của Việt Tình bỗng rơi xuống đất.

Thiên Phong cũng đang bất ngờ trước cái chạm môi nhưng thấy Việt Phương tự nhiên nằm im anh liền thừa cơ hội giành lấy chiếc điện thoại trong tay Việt Phương. Vừa nhỏm dậy mỉm cười đắc thắng thì nghe tiếng đồ đạc rơi xuống sau lưng, giật mình quay lại nhìn.

- Hai người... hai người... - Việt Tình nhìn hai người họ run run nói không nên lời.

Việt Phương vội vàng nhổm người ngồi dậy, thái độ vừa bối rối vừa ngại ngùng, cô xấu hổ định lên tiếng giải thích với Việt Tình tình cảnh vừa nhìn thấy.

Thiên Phong quay đầu nhìn thấy Việt Tình thì nghiêm sắc mặt, gương mặt trở lại vẻ lạnh băng thường trực. Anh đứng thẳng dậy, bình thản sửa lại quần áo hơi bị nhăm nhúm của mình, nhìn Việt Tình lên tiếng:

- Sao em lại xuống đây?

Việt Tình khẽ đưa mắt lườm Việt Phương lúc này đang bắt đầu ngồi dậy, cũng kéo vạt áo xuống cho ngay ngắn. Lấy giỏ xách ra khỏi tay quăng xuống ghế nhìn Thiên Phong, giọng nói điềm tĩnh hỏi nhưng vẫn chứa sự tức giận trong đó:

- Jonny, hai người vừa rồi là...

Nhưng cô chợt nhìn thấy mũi của Thiên Phong gắn hai cục khăn giấy thì mặt tái lại không muốn chất vấn nữa mà chuyển sang lo lắng hỏi:

- Jonny! Mũi anh làm sao thế? Anh bị chảy máu cam sao?

Việt Tình đưa tay muốn chạm vào mũi của Thiên Phong nhưng anh ngăn lại.

- Không sao, đã hết chảy rồi. - Thiên Phong vừa nói vừa đưa tay rút ra hai cuộn giấy quấn trong mũi mình. Trên đầu hai cuộn giấy vẫn còn vệt máu tuy đã khô nhưng vẫn khiến Việt Tình hơi cau mày.

- Vừa rồi hai người... - Việt Tình vẫn không quên hình ảnh mình vừa thấy, tỏ vẻ e dè hỏi.

- Anh muốn lấy điện thoại trong tay cô ấy. - Thiên Phong không giải thích gì nhiều chỉ nói ngắn gọn như thế.

- Lấy điện thoại, sao lại phải lấy điện thoại? - Việt Tình lấy làm khó hiểu, cau mày quay lại nhìn Việt Phương.

Viêt Phương thấy Việt Tình nhìn mình, cô đứng dậy hắng giọng nói:

- Không có gì đâu chị. Là lỗi tại em thôi.

- Sao em lại ở đây? - Việt Tình hơi cáu gắt nhìn Việt Phương hỏi, trong mắt chứa đầy sự khó chịu khi nhìn Việt Phương.

- Em là người lo cơm nước cho anh ấy. - Việt Phương vội vàng đáp lời Việt Tình vì sợ Thiên Phong nói ra việc cô phá phách nên mới bị bắt ép như thế và nhấn mạnh thêm. - Em được thuê!

Thiên Phong liếc mắt nhìn Việt Phương sau đó tủm tỉm cười. Việt Phương thấy Thiên Phong lườm mình, cảm thấy xấu hổ vì lời nói dối của mình, cô cúi gằm đầu lại nói:

- Em đi làm đồ ăn sáng đây.

- Thôi khỏi đi! Tụi chị sẽ ra ngoài ăn. - Việt Tình sau khi nghe Việt Phương phân trần cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, giọng nói cũng có phần dịu lại.

- Nếu vậy thì em về nhà trước đây. - Việt Phương nhân cơ hội này liền vội vàng tìm cớ rời đi. Cô vẫn không thích lắm việc ở lại nói chuyện với Việt Tình.

Cô bước ngang qua Việt Tình rồi tiến tới bên Thiên Phong giật lại cái điện thoại của mình trong tay anh, còn hỉnh mũi tỏ ý khinh bỉ Thiên Phong trước khi ra về.

Việt Phương đi rồi, Việt Tình lập tức sà vào lòng Thiên Phong nũng nịu:

- Jonny, em nhớ anh!

Sau đó cô ngước mắt nhìn Thiên Phong với ý trách móc.

- Chẳng phải đã hứa là gọi cho em hay sao? Sao lại không gọi điện?

Trước lời hờn dỗi của Việt Tình, Thiên Phong cũng không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ nói hai từ khô khốc:

- Anh bận.

Việt Tình nghe giọng Thiên Phong lạnh lùng cũng không có ý trách móc điều gì, cô đã quá quen với giọng điệu của Thiên Phong nên không hề phật ý. Chỉ cười tươi bảo:

- Em biết anh bận cho nên vừa rảnh là em chạy xuống đây thăm anh ngay. Anh nói xem, em có đáng thương không?

Việt Tình cười nhìn Thiên Phong, mắt mơ màng khép hờ lại, người hơi nhón lên, môi cũng đưa về phía trước.

Thiên Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Việt Tình, tay anh ôm trọn thân người của cô. Cô xinh đẹp, thông minh, rất biết ý người; hai năm nay cô ở bên anh, anh cảm thấy rất thoải mái, cô không giống các cô gái khác, bắt người yêu phải chiều chuộng hay gò bó anh. Hơn nữa, cô là người mà anh luôn tìm kiếm, là cô bé trong bức hình với anh, cho nên anh chọn cô. Nhưng trong lòng Thiên Phong luôn có một cảm giác trống rỗng, một cảm giác mơ hồ không diễn tả được.

Trái tim anh không hề đập mạnh khi nhìn thấy cô, ôm cô trong tay cũng không hề thấy cảm giác ngọt ngào của yêu thương.

Việt Tình không thấy Thiên Phong có hành động gì, cô khẽ mở mắt ra nhìn. Anh đang bần thần nhìn cô, Việt Tình hơi lo lắng, cô khẽ lắc tay Thiên Phong gọi khẽ:

- Anh sao vậy?

Thiên Phong giật mình, sắc mặt trở lại bình th
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6947
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN